Chương 69
Đám cưới bắt đầu.
Khúc nhạc đám cưới lãng mạn vang vọng.
Mọi người ánh mắt đều tập trung ở trung tâm sân khấu, hai vị tân lang tân nương trai tài gái sắc, dưới sự bao quanh của hoa tươi trao nhẫn.
Tạ Hạc Thanh lại bắt đầu hướng Tạ Tùng Hàn xuất ra, "Nhìn thấy cảnh tượng này, con có gì muốn nói?"
Trước mặt Tạ Tùng Hàn vỏ hạt dưa chất không ít, "Khi nào thì ăn cơm."
Tạ Hạc Thanh: "..."
Con hư không thể dạy!
Bách Ngọc càng không có hứng thú, vấn đề duy nhất quan tâm chính là nhanh chóng ăn cơm.
Trì Ý đến muộn, nhìn thấy tân lang tân nương đã ở dưới ánh đèn sân khấu trao nhẫn, trong lòng cô không phải vị.
Hy vọng cô sẽ không đi vào con đường liên hôn thương mại.
Trì Tri Miểu chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: ".. Tiêu Minh Tu này là thích đàn ông, lần trước còn theo đuổi chị dâu tôi, bây giờ liền kết hôn với con gái, đây không phải là đồng thê sao."
Hàn Thâm nghe thấy cô oán giận, an ủi nói: "Không có cách nào, liên hôn chính là như vậy, buộc hai người không có tình cảm lại với nhau."
Đương sự thoạt nhìn không phải không tình nguyện, không cần người ngoài bọn họ quản.
Đám cưới tiến hành đến một nửa.
Hai vị tân lang tân nương đến từng bàn kính rượu, vui vẻ hòa thuận.
Sắp đến hồi kết.
Bách Ngọc đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh."
Tạ Tùng Hàn kéo ghế ra cho cậu, "Có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần."
Bách Ngọc đặt khăn ăn xuống, đi rồi.
Phía sau Tạ Hạc Thanh lại đang cùng Trì Ý chia sẻ: "Bây giờ A Ngọc và con trai tình cảm càng ngày càng tốt, nhà vệ sinh đều phải đi cùng."
Sắc mặt Trì Ý càng thêm ngưng trọng.
Hiện trường đám cưới quá lớn, sang trọng lại long trọng, Bách Ngọc tốn chút thời gian mới tìm được nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh phân nam nữ, hai bên cửa ra đối diện nhau.
Bách Ngọc ra ngoài ở bồn rửa tay rửa tay, trước mặt là gương sáng rộng lớn.
Cậu ngẩng đầu, thông qua gương nhìn thấy đối diện cửa nhà vệ sinh nữ có hai người phụ nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Trong đó một người chính là cô dâu mặc lễ phục kính rượu.
Người còn lại, Bách Ngọc thông qua trang phục nhận ra, không nhận nhầm thì là phù dâu vừa rồi lên sân khấu đưa nhẫn.
Hai đôi mắt thông qua gương đối diện nhau.
Bách Ngọc cúi mắt, chậm rãi kéo giấy lau khô giọt nước trên tay, ném vào thùng rác.
Cậu từ nhà vệ sinh đi ra, đối diện hai người phụ nữ chặn đường cậu.
Cô dâu nắm tay phù dâu, lễ phục ôm sát tôn lên dáng người ma quỷ, trang điểm diễm lệ, ngón tay cái lau môi đỏ, nhạt nhẽo cảnh cáo: "Cậu không nhìn thấy gì cả."
Bách Ngọc liếc họ một cái, thần thái so với cô ta càng thêm kiêu ngạo.
"Chuyện của người khác không liên quan đến tôi."
Nói xong liền đi, nhưng trước khi đi quay đầu lại tán thưởng một cái.
"Nhưng làm không tệ."
Hửm?
Cô dâu nghi hoặc một chút, sau đó hiểu ra cậu nói gì, cười không sao cả: "Vốn chính là mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi."
Bách Ngọc đi rồi, để lại một trận gió trương dương.
Cô dâu và phù dâu nhìn nhau.
"Cậu ta đẹp quá.."
"Thiên tuyển mỹ nhân hệ câu dẫn 0."
"Đồng ý, tôi nhìn thấy dấu răng sau cổ cậu ta rồi."
Bách Ngọc che gáy.
Sau đó giống như không có gì xảy ra trở lại chỗ ngồi.
Tạ Tùng Hàn lại kéo ghế ra cho cậu, "Sao đi lâu như vậy?"
Trong đĩa của Bách Ngọc có thêm một miếng thịt bò bít tết siêu lớn, cắt đều thành miếng nhỏ, không cần nói cũng biết là ai làm.
Bách Ngọc xiên một miếng đưa vào miệng, "Gặp cô dâu, nói chuyện hai câu."
"?" Tạ Tùng Hàn cảnh giác, "Hai người quen nhau?"
Bách Ngọc nhai, "Không quen."
* * * Cho nên không quen có thể nói chuyện gì?
Tạ Tùng Hàn đánh giá thấp năng lực kết bạn của cậu.
Cậu ta loại này chỉ cần ra ngoài, liền có vô số đàn ông đàn bà vây quanh sức hấp dẫn thật sự là không thể phòng bị.
Tạ Hạc Thanh lúc này nói: "Kết bạn nhiều tốt, ta thấy phù dâu hôm nay rất xinh đẹp, A Ngọc thấy thế nào?"
Bách Ngọc nuốt xuống, "Ừm."
Tạ Hạc Thanh cuối cùng nhận được câu trả lời khẳng định, nước mắt lưng tròng: "Vậy lát nữa đi xin số liên lạc đi, con không tiện, chúng ta có thể giúp con."
Bách Ngọc: "Sao cũng được."
Mấy người khác xoạt một cái nhìn về phía cậu --
Cậu vậy mà đồng ý!
Trì Tri Miểu: A a a chuyện gì xảy ra chẳng lẽ CP cô ship sắp be rồi sao!
Đáy mắt Tạ Tùng Hàn tối sầm lại.
Nhiệt độ xung quanh đều giống như thấp xuống mấy độ.
Chỉ có Tạ Hạc Thanh hài lòng: "Vẫn là A Ngọc phối hợp, quả thực là áo bông nhỏ của nhà chúng ta."
Tạ Tùng Hàn khẽ cười một tiếng.
Tạ Hạc Thanh hòa ái dễ gần nói: "A còn con, luôn có thể mang đến ấm áp cho gia đình, ví dụ như ta và mẹ con nhìn thấy con liền nổi giận."
"..."
Ăn cơm xong, Trì Ý và Tạ Hạc Thanh còn phải đi chào hỏi bạn cũ, tiện thể nhớ kỹ chuyện xin wechat của phù dâu.
Trì Tri Miểu vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng ở hiện trường gặp được bạn thân của cô, nói chuyện vui vẻ quên cả trời đất.
Hàn Thâm muốn an ủi gì đó, chỉ bật ra một câu: "Không sao, em họ nói đúng, có được người là tốt rồi, không cần phải chấp nhất với trái tim như vậy."
"Câm miệng đi." Tống Hoài Triệt kéo anh ta ra.
Chuyện của đôi tình nhân nhỏ để đôi tình nhân nhỏ tự giải quyết.
Bách Ngọc đi đến trước bàn ăn chọn hai chiếc bánh ngọt nhỏ làm món tráng miệng.
Ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh sâu lắng của Tạ Tùng Hàn rơi xuống.
Ẩn chứa nguy cơ.
Bách Ngọc nghĩ một chút, đưa qua một cái.
"Muốn ăn không?"
Tạ Tùng Hàn lạnh giọng nói: "Không ăn."
Bách Ngọc liền tự mình ăn.
Tạ Tùng Hàn: Đóng băng toàn thế giới!
Có người đi ngang qua, sờ sờ đỉnh đầu: "Kỳ lạ, giống như đến băng tuyết kỳ duyên.."
Đám cưới kết thúc, họ liền không có lý do ở lại, lần lượt ra về.
Từng hàng xe sang trọng đỗ bên đường.
Hoa tươi thơm ngát, hương thơm xộc vào mũi.
Trước khi Bách Ngọc lên xe, điện thoại "ting" một tiếng, là Tạ Hạc Thanh gửi tin nhắn đến.
Ông ta thật sự xin được wechat của phù dâu.
Tạ Hạc Thanh: 【 Lúc dì con giúp con xin wechat, người ta nghe nói là xin cho con, không nói hai lời liền cho. 】
Tạ Hạc Thanh: 【 Có hy vọng! 】
Thân thể Tạ Tùng Hàn từ phía sau bao phủ lên, chặn Bách Ngọc giữa mình và cửa xe.
Một bàn tay xương cốt rõ ràng cầm đi điện thoại của cậu, đưa đến trước mắt nhìn.
"Nghe nói là cho cậu, không nói hai lời liền cho."
Tạ Tùng Hàn không lạnh không nhạt đọc ra mấy chữ này, sau đó ánh mắt rơi trên người cậu, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
"Rất được hoan nghênh."
Bách Ngọc dựa lưng vào cửa xe, buồn cười nói: "Ghen với con gái?"
Bên này xếp hàng đều là xe, bên kia là cửa lớn hội trường, khách khứa lần lượt ra ngoài, thân ảnh dán sát của hai người họ bị thân xe che khuất, giữa mũi đều là hương hoa.
".. Đúng vậy, không nên ghen." Tạ Tùng Hàn cúi đầu, cánh mũi cọ vào cậu, "Cậu đâu cần con gái, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn cậu, ngoài tôi ra ai cũng không được."
Ánh nắng mùa đông không chói mắt.
Bách Ngọc bị anh ta nói gáy nóng lên, nhưng vẫn cười.
"Anh nói rất đúng, chồng ơi, ánh mắt anh bây giờ giống như muốn ở đây làm em."
Đối mặt với tấn công của Tạ Tùng Hàn, Bách Ngọc sẽ không bao giờ lùi bước.
Cậu vui vẻ lộ ra chiếc cổ thon dài gợi cảm, đem yếu điểm phơi bày ra ngoài.
Giống như đang truyền đạt:
Đến làm đi.
Em đều có thể.
Không xa truyền đến tiếng nói chuyện của người đi đường.
Họ ở bên ngoài, tùy thời có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Tạ Tùng Hàn không thể cấm được sự dụ hoặc của cậu, bóp chặt yết hầu của cậu, cúi đầu phong kín đôi môi quyến rũ đó.
Khúc nhạc đám cưới lãng mạn vang vọng.
Mọi người ánh mắt đều tập trung ở trung tâm sân khấu, hai vị tân lang tân nương trai tài gái sắc, dưới sự bao quanh của hoa tươi trao nhẫn.
Tạ Hạc Thanh lại bắt đầu hướng Tạ Tùng Hàn xuất ra, "Nhìn thấy cảnh tượng này, con có gì muốn nói?"
Trước mặt Tạ Tùng Hàn vỏ hạt dưa chất không ít, "Khi nào thì ăn cơm."
Tạ Hạc Thanh: "..."
Con hư không thể dạy!
Bách Ngọc càng không có hứng thú, vấn đề duy nhất quan tâm chính là nhanh chóng ăn cơm.
Trì Ý đến muộn, nhìn thấy tân lang tân nương đã ở dưới ánh đèn sân khấu trao nhẫn, trong lòng cô không phải vị.
Hy vọng cô sẽ không đi vào con đường liên hôn thương mại.
Trì Tri Miểu chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: ".. Tiêu Minh Tu này là thích đàn ông, lần trước còn theo đuổi chị dâu tôi, bây giờ liền kết hôn với con gái, đây không phải là đồng thê sao."
Hàn Thâm nghe thấy cô oán giận, an ủi nói: "Không có cách nào, liên hôn chính là như vậy, buộc hai người không có tình cảm lại với nhau."
Đương sự thoạt nhìn không phải không tình nguyện, không cần người ngoài bọn họ quản.
Đám cưới tiến hành đến một nửa.
Hai vị tân lang tân nương đến từng bàn kính rượu, vui vẻ hòa thuận.
Sắp đến hồi kết.
Bách Ngọc đứng dậy, "Tôi đi vệ sinh."
Tạ Tùng Hàn kéo ghế ra cho cậu, "Có cần tôi đi cùng không?"
"Không cần."
Bách Ngọc đặt khăn ăn xuống, đi rồi.
Phía sau Tạ Hạc Thanh lại đang cùng Trì Ý chia sẻ: "Bây giờ A Ngọc và con trai tình cảm càng ngày càng tốt, nhà vệ sinh đều phải đi cùng."
Sắc mặt Trì Ý càng thêm ngưng trọng.
Hiện trường đám cưới quá lớn, sang trọng lại long trọng, Bách Ngọc tốn chút thời gian mới tìm được nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh phân nam nữ, hai bên cửa ra đối diện nhau.
Bách Ngọc ra ngoài ở bồn rửa tay rửa tay, trước mặt là gương sáng rộng lớn.
Cậu ngẩng đầu, thông qua gương nhìn thấy đối diện cửa nhà vệ sinh nữ có hai người phụ nữ đang hôn nhau nồng nhiệt.
Trong đó một người chính là cô dâu mặc lễ phục kính rượu.
Người còn lại, Bách Ngọc thông qua trang phục nhận ra, không nhận nhầm thì là phù dâu vừa rồi lên sân khấu đưa nhẫn.
Hai đôi mắt thông qua gương đối diện nhau.
Bách Ngọc cúi mắt, chậm rãi kéo giấy lau khô giọt nước trên tay, ném vào thùng rác.
Cậu từ nhà vệ sinh đi ra, đối diện hai người phụ nữ chặn đường cậu.
Cô dâu nắm tay phù dâu, lễ phục ôm sát tôn lên dáng người ma quỷ, trang điểm diễm lệ, ngón tay cái lau môi đỏ, nhạt nhẽo cảnh cáo: "Cậu không nhìn thấy gì cả."
Bách Ngọc liếc họ một cái, thần thái so với cô ta càng thêm kiêu ngạo.
"Chuyện của người khác không liên quan đến tôi."
Nói xong liền đi, nhưng trước khi đi quay đầu lại tán thưởng một cái.
"Nhưng làm không tệ."
Hửm?
Cô dâu nghi hoặc một chút, sau đó hiểu ra cậu nói gì, cười không sao cả: "Vốn chính là mỗi người lấy thứ mình cần mà thôi."
Bách Ngọc đi rồi, để lại một trận gió trương dương.
Cô dâu và phù dâu nhìn nhau.
"Cậu ta đẹp quá.."
"Thiên tuyển mỹ nhân hệ câu dẫn 0."
"Đồng ý, tôi nhìn thấy dấu răng sau cổ cậu ta rồi."
Bách Ngọc che gáy.
Sau đó giống như không có gì xảy ra trở lại chỗ ngồi.
Tạ Tùng Hàn lại kéo ghế ra cho cậu, "Sao đi lâu như vậy?"
Trong đĩa của Bách Ngọc có thêm một miếng thịt bò bít tết siêu lớn, cắt đều thành miếng nhỏ, không cần nói cũng biết là ai làm.
Bách Ngọc xiên một miếng đưa vào miệng, "Gặp cô dâu, nói chuyện hai câu."
"?" Tạ Tùng Hàn cảnh giác, "Hai người quen nhau?"
Bách Ngọc nhai, "Không quen."
* * * Cho nên không quen có thể nói chuyện gì?
Tạ Tùng Hàn đánh giá thấp năng lực kết bạn của cậu.
Cậu ta loại này chỉ cần ra ngoài, liền có vô số đàn ông đàn bà vây quanh sức hấp dẫn thật sự là không thể phòng bị.
Tạ Hạc Thanh lúc này nói: "Kết bạn nhiều tốt, ta thấy phù dâu hôm nay rất xinh đẹp, A Ngọc thấy thế nào?"
Bách Ngọc nuốt xuống, "Ừm."
Tạ Hạc Thanh cuối cùng nhận được câu trả lời khẳng định, nước mắt lưng tròng: "Vậy lát nữa đi xin số liên lạc đi, con không tiện, chúng ta có thể giúp con."
Bách Ngọc: "Sao cũng được."
Mấy người khác xoạt một cái nhìn về phía cậu --
Cậu vậy mà đồng ý!
Trì Tri Miểu: A a a chuyện gì xảy ra chẳng lẽ CP cô ship sắp be rồi sao!
Đáy mắt Tạ Tùng Hàn tối sầm lại.
Nhiệt độ xung quanh đều giống như thấp xuống mấy độ.
Chỉ có Tạ Hạc Thanh hài lòng: "Vẫn là A Ngọc phối hợp, quả thực là áo bông nhỏ của nhà chúng ta."
Tạ Tùng Hàn khẽ cười một tiếng.
Tạ Hạc Thanh hòa ái dễ gần nói: "A còn con, luôn có thể mang đến ấm áp cho gia đình, ví dụ như ta và mẹ con nhìn thấy con liền nổi giận."
"..."
Ăn cơm xong, Trì Ý và Tạ Hạc Thanh còn phải đi chào hỏi bạn cũ, tiện thể nhớ kỹ chuyện xin wechat của phù dâu.
Trì Tri Miểu vốn muốn hỏi rõ ràng, nhưng ở hiện trường gặp được bạn thân của cô, nói chuyện vui vẻ quên cả trời đất.
Hàn Thâm muốn an ủi gì đó, chỉ bật ra một câu: "Không sao, em họ nói đúng, có được người là tốt rồi, không cần phải chấp nhất với trái tim như vậy."
"Câm miệng đi." Tống Hoài Triệt kéo anh ta ra.
Chuyện của đôi tình nhân nhỏ để đôi tình nhân nhỏ tự giải quyết.
Bách Ngọc đi đến trước bàn ăn chọn hai chiếc bánh ngọt nhỏ làm món tráng miệng.
Ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh sâu lắng của Tạ Tùng Hàn rơi xuống.
Ẩn chứa nguy cơ.
Bách Ngọc nghĩ một chút, đưa qua một cái.
"Muốn ăn không?"
Tạ Tùng Hàn lạnh giọng nói: "Không ăn."
Bách Ngọc liền tự mình ăn.
Tạ Tùng Hàn: Đóng băng toàn thế giới!
Có người đi ngang qua, sờ sờ đỉnh đầu: "Kỳ lạ, giống như đến băng tuyết kỳ duyên.."
Đám cưới kết thúc, họ liền không có lý do ở lại, lần lượt ra về.
Từng hàng xe sang trọng đỗ bên đường.
Hoa tươi thơm ngát, hương thơm xộc vào mũi.
Trước khi Bách Ngọc lên xe, điện thoại "ting" một tiếng, là Tạ Hạc Thanh gửi tin nhắn đến.
Ông ta thật sự xin được wechat của phù dâu.
Tạ Hạc Thanh: 【 Lúc dì con giúp con xin wechat, người ta nghe nói là xin cho con, không nói hai lời liền cho. 】
Tạ Hạc Thanh: 【 Có hy vọng! 】
Thân thể Tạ Tùng Hàn từ phía sau bao phủ lên, chặn Bách Ngọc giữa mình và cửa xe.
Một bàn tay xương cốt rõ ràng cầm đi điện thoại của cậu, đưa đến trước mắt nhìn.
"Nghe nói là cho cậu, không nói hai lời liền cho."
Tạ Tùng Hàn không lạnh không nhạt đọc ra mấy chữ này, sau đó ánh mắt rơi trên người cậu, trong mắt không có chút nhiệt độ nào.
"Rất được hoan nghênh."
Bách Ngọc dựa lưng vào cửa xe, buồn cười nói: "Ghen với con gái?"
Bên này xếp hàng đều là xe, bên kia là cửa lớn hội trường, khách khứa lần lượt ra ngoài, thân ảnh dán sát của hai người họ bị thân xe che khuất, giữa mũi đều là hương hoa.
".. Đúng vậy, không nên ghen." Tạ Tùng Hàn cúi đầu, cánh mũi cọ vào cậu, "Cậu đâu cần con gái, chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn cậu, ngoài tôi ra ai cũng không được."
Ánh nắng mùa đông không chói mắt.
Bách Ngọc bị anh ta nói gáy nóng lên, nhưng vẫn cười.
"Anh nói rất đúng, chồng ơi, ánh mắt anh bây giờ giống như muốn ở đây làm em."
Đối mặt với tấn công của Tạ Tùng Hàn, Bách Ngọc sẽ không bao giờ lùi bước.
Cậu vui vẻ lộ ra chiếc cổ thon dài gợi cảm, đem yếu điểm phơi bày ra ngoài.
Giống như đang truyền đạt:
Đến làm đi.
Em đều có thể.
Không xa truyền đến tiếng nói chuyện của người đi đường.
Họ ở bên ngoài, tùy thời có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Tạ Tùng Hàn không thể cấm được sự dụ hoặc của cậu, bóp chặt yết hầu của cậu, cúi đầu phong kín đôi môi quyến rũ đó.