Chương 99: Hoài niệm, đau xót, khao khát, đè nén.
Rời khỏi chỗ Nhậm Lê Sơ, Lục Nguyên Hề mặc áo choàng tắm đi về phòng mình. Lúc này, có lẽ nhân viên vệ sinh đã dọn dẹp xong, thêm nữa áo choàng tắm khá dày, nên có lỡ gặp ai trên đường cũng không sao.
Dùng vân tay mở cửa, Lục Nguyên Hề bước vào phòng, trước tiên mở hành lý thay quần áo, rồi tìm một chai nước vặn nắp, đứng bên cửa sổ uống một ngụm.
Khách sạn Tranh Cảng nằm ngay trung tâm công viên Tranh Cảng, là một trong những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của công viên. Từ tầng của Lục Nguyên Hề có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên, cùng với đội ngũ đang thi công và các nhân viên đóng vai linh vật.
Nơi đây chẳng bao lâu nữa sẽ tràn ngập người, nhưng hiện tại, khắp nơi lại có một sự vắng lặng tương phản. Có người nói công viên giải trí là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới, Lục Nguyên Hề không thể phủ nhận, nhưng cũng không đồng tình.
Nhiều lúc Lục Nguyên Hề đều cảm thấy mình không hòa hợp với thế giới này, chưa kể những trải nghiệm kỳ ảo của bản thân, cô vốn là một người có suy nghĩ bi quan. Dù hiện tại mọi thứ đều đang tốt đẹp lên, Lục Nguyên Hề vẫn thường cảm thấy mờ mịt.
Trước khi trở về, Lục Nguyên Hề thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Nhậm Lê Sơ. Cô nghĩ mình đã nhìn thấu, không còn để tâm đến những vướng mắc với Nhậm Lê Sơ nữa. Trải qua vài lần yêu đương, dù có sâu đậm đến mấy, cũng đã sớm nên phai nhạt.
Ít nhất, khi gặp lại Nhậm Lê Sơ, Lục Nguyên Hề đã nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại, người đã gặp, cũng đã tiếp xúc, sự thật chứng minh, những gì cô nghĩ trong lòng còn xa mới đạt được sự điềm tĩnh như vẻ bề ngoài. Lục Nguyên Hề vẫn còn dao động với Nhậm Lê Sơ, cô không định kháng cự sự xuất hiện của cảm xúc này.
Cô có thể hiểu cho bản thân, dù sao Nhậm Lê Sơ cũng là sự tồn tại nặng ký nhất trong cuộc đời cô. Muốn chạy trốn nàng, muốn hoài niệm nàng, hay muốn gần gũi nàng, muốn xa lánh nàng, Lục Nguyên Hề sẽ không ngăn cản hay chống lại bất kỳ suy nghĩ nào.
Cô sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, chờ đợi đến ngày mình hoàn toàn buông bỏ, cho dù ngày đó mãi mãi không đến, cũng chẳng sao.
Lục Nguyên Hề suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô nằm lên giường chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy trời đã tối, trong phòng yên tĩnh lạ thường, càng khiến tiếng gõ cửa bên ngoài trở nên chói tai hơn.
Tiếng gõ cửa liên hồi, như thể người trong phòng không trả lời thì sẽ không dừng lại. Trong số những người Lục Nguyên Hề quen biết, ngoài Nhậm Lê Sơ, chắc không ai làm chuyện này.
Cô hơi nghi hoặc đi đến cửa, mở camera quan sát nhìn một cái, quả nhiên thấy Nhậm Lê Sơ đang đứng ở cửa. Nàng có vẻ hơi mơ màng, liên tục gõ cửa phòng mình, đôi mắt vàng hoe còn hơi đỏ, như thể vừa khóc.
Lục Nguyên Hề nhíu mày, do dự một lát, vẫn mở cửa. Tay Nhậm Lê Sơ vừa đúng lúc khựng lại giữa không trung, suýt chút nữa thì rơi xuống, đập vào mặt Lục Nguyên Hề.
Vừa nãy trong camera không nhìn thấy, bây giờ mở cửa, Lục Nguyên Hề mới phát hiện Nhậm Lê Sơ đang mặc gì. Chiếc mũ tai heo màu hồng lông xù, bộ đồ ngủ hình heo hồng trắng lông xù. Chiếc áo này Lục Nguyên Hề quá quen thuộc, chính là bộ cô tặng Nhậm Lê Sơ bốn năm trước.
Lúc đó Nhậm Lê Sơ tỏ vẻ rất ghét bỏ, Lục Nguyên Hề còn tưởng nàng đã vứt đi từ lâu rồi, không ngờ.. Bây giờ vẫn giữ, lại còn mang đến mặc?
"Em nhìn gì? Chưa thấy tôi bao giờ à? Còn không cho tôi vào." Nhậm Lê Sơ có mùi rượu, rất nồng, rõ ràng là đã uống rất nhiều. Nàng đi lại còn hơi lảo đảo, lê dép vào thẳng phòng mình. Lục Nguyên Hề không ngăn nàng, chỉ có thể đi theo sau, trở về phòng.
"Lục Nguyên Hề, em.. Phòng em sao mà nhỏ thế, tôi đã bảo em chuyển sang ở với tôi rồi mà. Ừm.. Ghế sofa cứng quá, chẳng thoải mái chút nào."
Nhậm Lê Sơ say mèm, quên cả giờ là năm nào. Nàng nhốt mình trong phòng, uống rượu một mình cả buổi chiều. Nhớ Lục Nguyên Hề, muốn gặp Lục Nguyên Hề, cảm giác này dưới tác dụng của rượu không ngừng khuếch đại, cuối cùng trở thành nỗi ám ảnh khó kìm nén, thúc đẩy Nhậm Lê Sơ tìm đến.
Nàng dựa mềm nhũn vào ghế sofa, thấy Lục Nguyên Hề không đi tới, vậy mà còn tức giận.
"Lục Nguyên Hề, em đứng đực ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi, tôi đâu phải là kẻ ác bá, không bắt em phải đứng." Nhậm Lê Sơ vẫy tay về phía Lục Nguyên Hề, đồng thời vắt chéo hai chân, tạo một tư thế rất quyến rũ dựa vào ghế sofa.
Vốn dĩ, động tác này nên rất phong tình vạn chủng, nhưng kết hợp với bộ đồ Nhậm Lê Sơ đang mặc lúc này, lại có một cảm giác tinh tế như trẻ con mặc đồ người lớn, kệch cỡm. Lục Nguyên Hề thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn đi tới, ngồi xuống ở một khoảng cách khá xa.
"Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?" Lục Nguyên Hề hỏi, cô muốn để mối quan hệ giữa mình và Nhậm Lê Sơ thuận theo tự nhiên, nhưng tuyệt đối không phải dung túng đối phương tiếp cận.
"Em nói cái gì vậy, không.. Không có chuyện gì thì không được đến tìm em sao? Lục Nguyên Hề, sao em lại nhỏ mọn thế, lâu như vậy rồi mà vẫn còn giận tôi. Em nói đi, muốn tôi làm thế nào mới hết giận? Không quá đáng thì tôi đều có thể đồng ý với em."
Nhậm Lê Sơ nhìn Lục Nguyên Hề, nhưng không nhìn rõ mặt Lục Nguyên Hề, trước mắt như bị sương mù che phủ, mờ mịt. Nàng cảm thấy rất khó chịu, đau đầu khó chịu, dạ dày cũng khó chịu, chân bị bong gân cũng rất đau.
Nhưng Lục Nguyên Hề không quan tâm đến mình, cũng không để ý đến mình. Nhậm Lê Sơ buồn bã vô cùng.
"Tôi không giận, chỉ là thấy giữa chúng ta không cần thiết phải vướng bận quá nhiều nữa." Lục Nguyên Hề biết nói lý với người say thì vô ích, nhưng vẫn nói thật. Không ngờ, sau khi cô nói xong, Nhậm Lê Sơ lại như hiểu ra mà bĩu môi.
"Tại sao không thể vướng bận? Những gì tôi làm đều là để có thể dây dưa với em mãi, hay là, em thích người khác rồi? Nên không muốn có liên quan đến tôi?"
Giọng Nhậm Lê Sơ trở nên sắc bén hơn một chút, còn hơi líu lưỡi do say. Lục Nguyên Hề không muốn nói nhiều, muốn liên lạc Triệu Huyên Dụ để nàng đến đưa người đi. Nhưng lúc này, Nhậm Lê Sơ bỗng nhiên đứng dậy, ngồi vắt chân lên đùi cô.
Trọng lượng tăng thêm rất nhẹ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Nguyên Hề gần như không cảm nhận được sự tồn tại của Nhậm Lê Sơ. Ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã phát hiện, Nhậm Lê Sơ dường như đã gầy đi rất nhiều.
"Cô muốn làm gì?" Lục Nguyên Hề ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Nhậm Lê Sơ. Cô chỉ hỏi một câu rất bình thường, không ngờ Nhậm Lê Sơ nghe xong, như một con thú nhỏ bị chọc giận, há miệng cắn về phía mình.
Lục Nguyên Hề nhíu mày, vội vàng giơ tay ấn cằm nàng, ngăn nàng thực sự cắn mình. Cô đâu quên, Nhậm Lê Sơ cắn là cắn thật, loại có thể chảy máu.
"Ưm.. Lục Nguyên Hề, em ghét tôi đến thế sao? Người phụ nữ kia gắp thức ăn cho em là em ăn, bây giờ tôi muốn cắn em một cái mà em cũng không chịu."
Đến rồi, kiểu cãi cùn kiểu Nhậm Lê Sơ, lý không thẳng nhưng khí lại hùng. Nhậm Lê Sơ luôn thích so sánh những chuyện hoàn toàn không tương xứng, bất kể mình và người khác làm gì, luôn có thể bị nàng đem ra so sánh. Lục Nguyên Hề nghe mà thấy buồn cười, cô luôn cảm thấy thời gian như quay trở lại bốn năm trước hoặc xa hơn.
"Em.. Em nên là của tôi, dù là em của ngày đó, hay em của bây giờ, đều nên là của tôi." Không nhận được hồi đáp, Nhậm Lê Sơ lại lẩm bẩm nhỏ giọng, Lục Nguyên Hề chỉ thấy hàm dưới của nàng cử động, nhưng không nghe rõ nàng đang nói gì.
Lúc này, má đột nhiên bị đôi tay hơi lạnh đó nâng lên, nhiệt độ cơ thể Nhậm Lê Sơ rất thấp, thấp đến mức Lục Nguyên Hề cảm thấy nàng như vừa bước ra từ mùa đông. Bị buộc phải đối mặt với nàng, Lục Nguyên Hề thất thần ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.
Trong ký ức, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lục Nguyên Hề chưa từng thấy Nhậm Lê Sơ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Hoài niệm, đau xót, khao khát, đè nén.
Ánh mắt ấy phức tạp đến mức Lục Nguyên Hề khó mà dùng từ ngữ đơn giản để miêu tả, và sự điên cuồng cùng tham lam trong đôi mắt đó càng khiến Lục Nguyên Hề cảm thấy kinh hãi.
Cô như thấy một kẻ điên đang trong giai đoạn cai nghiện, và mình.. Chính là liều thuốc duy nhất có thể cứu rỗi nàng. Bản thân trong đôi mắt đó rõ ràng hơn, nổi bật hơn, gần như chiếm trọn đôi mắt của Nhậm Lê Sơ.
Bị nhìn bởi ánh mắt nồng nhiệt như vậy, Lục Nguyên Hề chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập ngay khoảnh khắc đó. Trong lòng cô nảy sinh một cảm giác vi diệu, cảm thấy Nhậm Lê Sơ lúc này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô đang định nói gì đó, nhưng Nhậm Lê Sơ lại chủ động buông lỏng lực.
"Lục Nguyên Hề, tôi không thực sự muốn cắn em, em cho tôi ôm một cái đi.. Hoặc em cắn tôi một cái cũng được. Tôi đau rồi, em cũng không quan tâm tôi, cứ ném thuốc ở đó, chẳng quan tâm tôi chút nào, có phải em thật sự ghét tôi không?"
Nhậm Lê Sơ mơ màng nhìn Lục Nguyên Hề, đến giờ nàng vẫn khó chịu, sau khi uống rượu, cồn chỉ có tác dụng gây tê, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất chóng mặt và không thoải mái. Nhưng khi lại gần Lục Nguyên Hề, nàng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Thế là lại được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu nghĩ, nếu có thể ôm một cái, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
"Không ghét cô." Lục Nguyên Hề bình tĩnh trả lời, đó cũng là sự thật. Cảm xúc ghét bỏ thực ra không thích hợp xảy ra giữa Nhậm Lê Sơ và cô, mâu thuẫn mới phù hợp hơn để miêu tả mối quan hệ của họ.
Cách đối xử là mâu thuẫn, tình cảm cũng là mâu thuẫn. Lục Nguyên Hề không ghét Nhậm Lê Sơ, chỉ là không muốn tiếp xúc nữa.
"Vậy.. Nếu không ghét, em ôm tôi đi, hoặc sờ tôi đi." Nhậm Lê Sơ bỗng nhiên vui vẻ, cồn khiến Lục Nguyên Hề trước mắt nàng đang chao đảo. Nàng dứt khoát dùng một tay chống lên vai Lục Nguyên Hề, tay kia kéo tay Lục Nguyên Hề đưa vào trong áo.
Diễn biến đột ngột khiến Lục Nguyên Hề trở tay không kịp, khi cô lấy lại tinh thần, bàn tay kia đã bị Nhậm Lê Sơ ấn vào trước ngực, vừa vặn xoa bóp trên vật mềm mại đàn hồi như bông đó.
Lục Nguyên Hề ngây người một lúc, cảm giác khác lạ khiến tai cô đỏ bừng. Những ký ức cũ, vô lý tràn về.
"Lục Nguyên Hề, chỗ này của tôi hình như nhỏ đi rồi, nhưng mà, không nhỏ bao nhiêu đúng không? Em véo thử xem, có phải vẫn rất thoải mái không?" Nhậm Lê Sơ hừ hừ vài tiếng, được véo thoải mái, còn phát ra một tiếng cảm thán.
Đã lâu rồi nàng không được Lục Nguyên Hề xoa bóp, xoa bóp chỗ nào cũng thấy thoải mái.
Nhưng cảm giác này không kéo dài bao lâu thì kết thúc, cơ thể bị Lục Nguyên Hề đẩy ra, sau đó, nguồn nhiệt khiến Nhậm Lê Sơ cảm thấy vô cùng thoải mái đã rời đi. Nhậm Lê Sơ muốn tìm, nhưng Lục Nguyên Hề đã chạy quá xa, nàng hoàn toàn không tìm thấy.
Ngay sau đó, tầm nhìn chìm vào bóng tối, đột nhiên hôn mê.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhậm Lê Sơ đang nằm gọn gàng trong phòng mình. Nàng xoa cái đầu như muốn nứt ra, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh. Dưới đất nằm mấy chai rượu rỗng, là nàng đã uống hôm qua.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ, sau khi uống xong hôm qua, hình như nàng đã nhìn thấy Lục Nguyên Hề, lẽ nào là mơ sao?
Nhậm Lê Sơ mơ màng nghĩ, nhưng dù nàng nghĩ thế nào, mọi thứ liên quan đến Lục Nguyên Hề đều như bị một lớp vải che phủ, mờ mịt không nhớ rõ. Nàng vội vàng mở cuốn sổ mang theo bên mình, xem lại từng chút kỷ niệm với Lục Nguyên Hề, phát hiện ký ức không sót thứ gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, mình tìm Lục Nguyên Hề là mơ à..
Nhậm Lê Sơ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, có chút thất vọng bước xuống giường. Mấy hôm trước, tất cả nhân công đã lắp đặt xong năng lượng, từ hôm nay sẽ tiến hành các cuộc thử nghiệm mô phỏng và thực tế.
Nàng tắm rửa, thay một bộ đồ gọn nhẹ hơn rồi đi đến phòng thử nghiệm động cơ. Triệu Huyên Dụ đã đi từ sáng sớm, bên trong chỉ có Lục Nguyên Hề và đội ngũ của cô đang làm việc. Những người đó thấy Nhậm Lê Sơ đều cười chào hỏi, duy chỉ có Lục Nguyên Hề chỉ im lặng nhìn nàng một cái, sau đó lại quay người nói chuyện rất nghiêm túc với Liên Nhứ.
Nhậm Lê Sơ nhíu mày, luôn cảm thấy cảm xúc của Lục Nguyên Hề đối với mình dường như nhạt nhẽo hơn hôm qua, hơn nữa còn lạnh nhạt.
"Lục tổng giám, lát nữa có phải trình diễn thực tế không? Tôi nghĩ chúng ta có thể.."
"Nhậm tổng, trình diễn thực tế thường đi kèm với một số rủi ro, dù chỉ là dự án bình thường, vẫn nên để người của chúng tôi tiến hành thử nghiệm thì hơn, các số liệu cũng dễ kiểm soát hơn."
Lục Nguyên Hề bác bỏ đề nghị của Nhậm Lê Sơ, rồi dẫn Liên Nhứ đi ra ngoài, nhìn họ cứ thế rời đi. Nhậm Lê Sơ cứng đờ tại chỗ, cúi đầu nhìn chai nước ngọt mà mình đã chuẩn bị.
Tối hôm qua, quả nhiên là mơ rồi. Lục Nguyên Hề trốn nàng còn không kịp, làm sao có thể để nàng vào phòng được chứ.
Hết chương 99.
Xem tiếp tại bloger: VẬT CHƠI
Tui qua bloger đăng nha mn, bên đây tự dưng admin thay đổi tùm lum, tui k biết đường mò để đăng tiếp luôn á, nên thôi tự tạo bloger tự làm chủ cho rồi, tui quá mệt mỏi òi
Dùng vân tay mở cửa, Lục Nguyên Hề bước vào phòng, trước tiên mở hành lý thay quần áo, rồi tìm một chai nước vặn nắp, đứng bên cửa sổ uống một ngụm.
Khách sạn Tranh Cảng nằm ngay trung tâm công viên Tranh Cảng, là một trong những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của công viên. Từ tầng của Lục Nguyên Hề có thể nhìn thấy toàn cảnh công viên, cùng với đội ngũ đang thi công và các nhân viên đóng vai linh vật.
Nơi đây chẳng bao lâu nữa sẽ tràn ngập người, nhưng hiện tại, khắp nơi lại có một sự vắng lặng tương phản. Có người nói công viên giải trí là nơi hạnh phúc nhất trên thế giới, Lục Nguyên Hề không thể phủ nhận, nhưng cũng không đồng tình.
Nhiều lúc Lục Nguyên Hề đều cảm thấy mình không hòa hợp với thế giới này, chưa kể những trải nghiệm kỳ ảo của bản thân, cô vốn là một người có suy nghĩ bi quan. Dù hiện tại mọi thứ đều đang tốt đẹp lên, Lục Nguyên Hề vẫn thường cảm thấy mờ mịt.
Trước khi trở về, Lục Nguyên Hề thỉnh thoảng cũng nghĩ đến Nhậm Lê Sơ. Cô nghĩ mình đã nhìn thấu, không còn để tâm đến những vướng mắc với Nhậm Lê Sơ nữa. Trải qua vài lần yêu đương, dù có sâu đậm đến mấy, cũng đã sớm nên phai nhạt.
Ít nhất, khi gặp lại Nhậm Lê Sơ, Lục Nguyên Hề đã nghĩ như vậy.
Nhưng hiện tại, người đã gặp, cũng đã tiếp xúc, sự thật chứng minh, những gì cô nghĩ trong lòng còn xa mới đạt được sự điềm tĩnh như vẻ bề ngoài. Lục Nguyên Hề vẫn còn dao động với Nhậm Lê Sơ, cô không định kháng cự sự xuất hiện của cảm xúc này.
Cô có thể hiểu cho bản thân, dù sao Nhậm Lê Sơ cũng là sự tồn tại nặng ký nhất trong cuộc đời cô. Muốn chạy trốn nàng, muốn hoài niệm nàng, hay muốn gần gũi nàng, muốn xa lánh nàng, Lục Nguyên Hề sẽ không ngăn cản hay chống lại bất kỳ suy nghĩ nào.
Cô sẽ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, chờ đợi đến ngày mình hoàn toàn buông bỏ, cho dù ngày đó mãi mãi không đến, cũng chẳng sao.
Lục Nguyên Hề suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cô nằm lên giường chợp mắt một lát, khi tỉnh dậy trời đã tối, trong phòng yên tĩnh lạ thường, càng khiến tiếng gõ cửa bên ngoài trở nên chói tai hơn.
Tiếng gõ cửa liên hồi, như thể người trong phòng không trả lời thì sẽ không dừng lại. Trong số những người Lục Nguyên Hề quen biết, ngoài Nhậm Lê Sơ, chắc không ai làm chuyện này.
Cô hơi nghi hoặc đi đến cửa, mở camera quan sát nhìn một cái, quả nhiên thấy Nhậm Lê Sơ đang đứng ở cửa. Nàng có vẻ hơi mơ màng, liên tục gõ cửa phòng mình, đôi mắt vàng hoe còn hơi đỏ, như thể vừa khóc.
Lục Nguyên Hề nhíu mày, do dự một lát, vẫn mở cửa. Tay Nhậm Lê Sơ vừa đúng lúc khựng lại giữa không trung, suýt chút nữa thì rơi xuống, đập vào mặt Lục Nguyên Hề.
Vừa nãy trong camera không nhìn thấy, bây giờ mở cửa, Lục Nguyên Hề mới phát hiện Nhậm Lê Sơ đang mặc gì. Chiếc mũ tai heo màu hồng lông xù, bộ đồ ngủ hình heo hồng trắng lông xù. Chiếc áo này Lục Nguyên Hề quá quen thuộc, chính là bộ cô tặng Nhậm Lê Sơ bốn năm trước.
Lúc đó Nhậm Lê Sơ tỏ vẻ rất ghét bỏ, Lục Nguyên Hề còn tưởng nàng đã vứt đi từ lâu rồi, không ngờ.. Bây giờ vẫn giữ, lại còn mang đến mặc?
"Em nhìn gì? Chưa thấy tôi bao giờ à? Còn không cho tôi vào." Nhậm Lê Sơ có mùi rượu, rất nồng, rõ ràng là đã uống rất nhiều. Nàng đi lại còn hơi lảo đảo, lê dép vào thẳng phòng mình. Lục Nguyên Hề không ngăn nàng, chỉ có thể đi theo sau, trở về phòng.
"Lục Nguyên Hề, em.. Phòng em sao mà nhỏ thế, tôi đã bảo em chuyển sang ở với tôi rồi mà. Ừm.. Ghế sofa cứng quá, chẳng thoải mái chút nào."
Nhậm Lê Sơ say mèm, quên cả giờ là năm nào. Nàng nhốt mình trong phòng, uống rượu một mình cả buổi chiều. Nhớ Lục Nguyên Hề, muốn gặp Lục Nguyên Hề, cảm giác này dưới tác dụng của rượu không ngừng khuếch đại, cuối cùng trở thành nỗi ám ảnh khó kìm nén, thúc đẩy Nhậm Lê Sơ tìm đến.
Nàng dựa mềm nhũn vào ghế sofa, thấy Lục Nguyên Hề không đi tới, vậy mà còn tức giận.
"Lục Nguyên Hề, em đứng đực ra đó làm gì? Lại đây ngồi đi, tôi đâu phải là kẻ ác bá, không bắt em phải đứng." Nhậm Lê Sơ vẫy tay về phía Lục Nguyên Hề, đồng thời vắt chéo hai chân, tạo một tư thế rất quyến rũ dựa vào ghế sofa.
Vốn dĩ, động tác này nên rất phong tình vạn chủng, nhưng kết hợp với bộ đồ Nhậm Lê Sơ đang mặc lúc này, lại có một cảm giác tinh tế như trẻ con mặc đồ người lớn, kệch cỡm. Lục Nguyên Hề thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn đi tới, ngồi xuống ở một khoảng cách khá xa.
"Cô đến tìm tôi, có chuyện gì không?" Lục Nguyên Hề hỏi, cô muốn để mối quan hệ giữa mình và Nhậm Lê Sơ thuận theo tự nhiên, nhưng tuyệt đối không phải dung túng đối phương tiếp cận.
"Em nói cái gì vậy, không.. Không có chuyện gì thì không được đến tìm em sao? Lục Nguyên Hề, sao em lại nhỏ mọn thế, lâu như vậy rồi mà vẫn còn giận tôi. Em nói đi, muốn tôi làm thế nào mới hết giận? Không quá đáng thì tôi đều có thể đồng ý với em."
Nhậm Lê Sơ nhìn Lục Nguyên Hề, nhưng không nhìn rõ mặt Lục Nguyên Hề, trước mắt như bị sương mù che phủ, mờ mịt. Nàng cảm thấy rất khó chịu, đau đầu khó chịu, dạ dày cũng khó chịu, chân bị bong gân cũng rất đau.
Nhưng Lục Nguyên Hề không quan tâm đến mình, cũng không để ý đến mình. Nhậm Lê Sơ buồn bã vô cùng.
"Tôi không giận, chỉ là thấy giữa chúng ta không cần thiết phải vướng bận quá nhiều nữa." Lục Nguyên Hề biết nói lý với người say thì vô ích, nhưng vẫn nói thật. Không ngờ, sau khi cô nói xong, Nhậm Lê Sơ lại như hiểu ra mà bĩu môi.
"Tại sao không thể vướng bận? Những gì tôi làm đều là để có thể dây dưa với em mãi, hay là, em thích người khác rồi? Nên không muốn có liên quan đến tôi?"
Giọng Nhậm Lê Sơ trở nên sắc bén hơn một chút, còn hơi líu lưỡi do say. Lục Nguyên Hề không muốn nói nhiều, muốn liên lạc Triệu Huyên Dụ để nàng đến đưa người đi. Nhưng lúc này, Nhậm Lê Sơ bỗng nhiên đứng dậy, ngồi vắt chân lên đùi cô.
Trọng lượng tăng thêm rất nhẹ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lục Nguyên Hề gần như không cảm nhận được sự tồn tại của Nhậm Lê Sơ. Ngay từ lần đầu gặp mặt cô đã phát hiện, Nhậm Lê Sơ dường như đã gầy đi rất nhiều.
"Cô muốn làm gì?" Lục Nguyên Hề ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Nhậm Lê Sơ. Cô chỉ hỏi một câu rất bình thường, không ngờ Nhậm Lê Sơ nghe xong, như một con thú nhỏ bị chọc giận, há miệng cắn về phía mình.
Lục Nguyên Hề nhíu mày, vội vàng giơ tay ấn cằm nàng, ngăn nàng thực sự cắn mình. Cô đâu quên, Nhậm Lê Sơ cắn là cắn thật, loại có thể chảy máu.
"Ưm.. Lục Nguyên Hề, em ghét tôi đến thế sao? Người phụ nữ kia gắp thức ăn cho em là em ăn, bây giờ tôi muốn cắn em một cái mà em cũng không chịu."
Đến rồi, kiểu cãi cùn kiểu Nhậm Lê Sơ, lý không thẳng nhưng khí lại hùng. Nhậm Lê Sơ luôn thích so sánh những chuyện hoàn toàn không tương xứng, bất kể mình và người khác làm gì, luôn có thể bị nàng đem ra so sánh. Lục Nguyên Hề nghe mà thấy buồn cười, cô luôn cảm thấy thời gian như quay trở lại bốn năm trước hoặc xa hơn.
"Em.. Em nên là của tôi, dù là em của ngày đó, hay em của bây giờ, đều nên là của tôi." Không nhận được hồi đáp, Nhậm Lê Sơ lại lẩm bẩm nhỏ giọng, Lục Nguyên Hề chỉ thấy hàm dưới của nàng cử động, nhưng không nghe rõ nàng đang nói gì.
Lúc này, má đột nhiên bị đôi tay hơi lạnh đó nâng lên, nhiệt độ cơ thể Nhậm Lê Sơ rất thấp, thấp đến mức Lục Nguyên Hề cảm thấy nàng như vừa bước ra từ mùa đông. Bị buộc phải đối mặt với nàng, Lục Nguyên Hề thất thần ngay khoảnh khắc bốn mắt giao nhau.
Trong ký ức, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Lục Nguyên Hề chưa từng thấy Nhậm Lê Sơ nhìn mình bằng ánh mắt như vậy. Hoài niệm, đau xót, khao khát, đè nén.
Ánh mắt ấy phức tạp đến mức Lục Nguyên Hề khó mà dùng từ ngữ đơn giản để miêu tả, và sự điên cuồng cùng tham lam trong đôi mắt đó càng khiến Lục Nguyên Hề cảm thấy kinh hãi.
Cô như thấy một kẻ điên đang trong giai đoạn cai nghiện, và mình.. Chính là liều thuốc duy nhất có thể cứu rỗi nàng. Bản thân trong đôi mắt đó rõ ràng hơn, nổi bật hơn, gần như chiếm trọn đôi mắt của Nhậm Lê Sơ.
Bị nhìn bởi ánh mắt nồng nhiệt như vậy, Lục Nguyên Hề chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập ngay khoảnh khắc đó. Trong lòng cô nảy sinh một cảm giác vi diệu, cảm thấy Nhậm Lê Sơ lúc này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Cô đang định nói gì đó, nhưng Nhậm Lê Sơ lại chủ động buông lỏng lực.
"Lục Nguyên Hề, tôi không thực sự muốn cắn em, em cho tôi ôm một cái đi.. Hoặc em cắn tôi một cái cũng được. Tôi đau rồi, em cũng không quan tâm tôi, cứ ném thuốc ở đó, chẳng quan tâm tôi chút nào, có phải em thật sự ghét tôi không?"
Nhậm Lê Sơ mơ màng nhìn Lục Nguyên Hề, đến giờ nàng vẫn khó chịu, sau khi uống rượu, cồn chỉ có tác dụng gây tê, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất chóng mặt và không thoải mái. Nhưng khi lại gần Lục Nguyên Hề, nàng cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Thế là lại được đằng chân lân đằng đầu, bắt đầu nghĩ, nếu có thể ôm một cái, có lẽ sẽ thoải mái hơn.
"Không ghét cô." Lục Nguyên Hề bình tĩnh trả lời, đó cũng là sự thật. Cảm xúc ghét bỏ thực ra không thích hợp xảy ra giữa Nhậm Lê Sơ và cô, mâu thuẫn mới phù hợp hơn để miêu tả mối quan hệ của họ.
Cách đối xử là mâu thuẫn, tình cảm cũng là mâu thuẫn. Lục Nguyên Hề không ghét Nhậm Lê Sơ, chỉ là không muốn tiếp xúc nữa.
"Vậy.. Nếu không ghét, em ôm tôi đi, hoặc sờ tôi đi." Nhậm Lê Sơ bỗng nhiên vui vẻ, cồn khiến Lục Nguyên Hề trước mắt nàng đang chao đảo. Nàng dứt khoát dùng một tay chống lên vai Lục Nguyên Hề, tay kia kéo tay Lục Nguyên Hề đưa vào trong áo.
Diễn biến đột ngột khiến Lục Nguyên Hề trở tay không kịp, khi cô lấy lại tinh thần, bàn tay kia đã bị Nhậm Lê Sơ ấn vào trước ngực, vừa vặn xoa bóp trên vật mềm mại đàn hồi như bông đó.
Lục Nguyên Hề ngây người một lúc, cảm giác khác lạ khiến tai cô đỏ bừng. Những ký ức cũ, vô lý tràn về.
"Lục Nguyên Hề, chỗ này của tôi hình như nhỏ đi rồi, nhưng mà, không nhỏ bao nhiêu đúng không? Em véo thử xem, có phải vẫn rất thoải mái không?" Nhậm Lê Sơ hừ hừ vài tiếng, được véo thoải mái, còn phát ra một tiếng cảm thán.
Đã lâu rồi nàng không được Lục Nguyên Hề xoa bóp, xoa bóp chỗ nào cũng thấy thoải mái.
Nhưng cảm giác này không kéo dài bao lâu thì kết thúc, cơ thể bị Lục Nguyên Hề đẩy ra, sau đó, nguồn nhiệt khiến Nhậm Lê Sơ cảm thấy vô cùng thoải mái đã rời đi. Nhậm Lê Sơ muốn tìm, nhưng Lục Nguyên Hề đã chạy quá xa, nàng hoàn toàn không tìm thấy.
Ngay sau đó, tầm nhìn chìm vào bóng tối, đột nhiên hôn mê.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Nhậm Lê Sơ đang nằm gọn gàng trong phòng mình. Nàng xoa cái đầu như muốn nứt ra, mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh. Dưới đất nằm mấy chai rượu rỗng, là nàng đã uống hôm qua.
Nhưng nàng rõ ràng nhớ, sau khi uống xong hôm qua, hình như nàng đã nhìn thấy Lục Nguyên Hề, lẽ nào là mơ sao?
Nhậm Lê Sơ mơ màng nghĩ, nhưng dù nàng nghĩ thế nào, mọi thứ liên quan đến Lục Nguyên Hề đều như bị một lớp vải che phủ, mờ mịt không nhớ rõ. Nàng vội vàng mở cuốn sổ mang theo bên mình, xem lại từng chút kỷ niệm với Lục Nguyên Hề, phát hiện ký ức không sót thứ gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra, mình tìm Lục Nguyên Hề là mơ à..
Nhậm Lê Sơ nhíu mày suy nghĩ rất lâu, có chút thất vọng bước xuống giường. Mấy hôm trước, tất cả nhân công đã lắp đặt xong năng lượng, từ hôm nay sẽ tiến hành các cuộc thử nghiệm mô phỏng và thực tế.
Nàng tắm rửa, thay một bộ đồ gọn nhẹ hơn rồi đi đến phòng thử nghiệm động cơ. Triệu Huyên Dụ đã đi từ sáng sớm, bên trong chỉ có Lục Nguyên Hề và đội ngũ của cô đang làm việc. Những người đó thấy Nhậm Lê Sơ đều cười chào hỏi, duy chỉ có Lục Nguyên Hề chỉ im lặng nhìn nàng một cái, sau đó lại quay người nói chuyện rất nghiêm túc với Liên Nhứ.
Nhậm Lê Sơ nhíu mày, luôn cảm thấy cảm xúc của Lục Nguyên Hề đối với mình dường như nhạt nhẽo hơn hôm qua, hơn nữa còn lạnh nhạt.
"Lục tổng giám, lát nữa có phải trình diễn thực tế không? Tôi nghĩ chúng ta có thể.."
"Nhậm tổng, trình diễn thực tế thường đi kèm với một số rủi ro, dù chỉ là dự án bình thường, vẫn nên để người của chúng tôi tiến hành thử nghiệm thì hơn, các số liệu cũng dễ kiểm soát hơn."
Lục Nguyên Hề bác bỏ đề nghị của Nhậm Lê Sơ, rồi dẫn Liên Nhứ đi ra ngoài, nhìn họ cứ thế rời đi. Nhậm Lê Sơ cứng đờ tại chỗ, cúi đầu nhìn chai nước ngọt mà mình đã chuẩn bị.
Tối hôm qua, quả nhiên là mơ rồi. Lục Nguyên Hề trốn nàng còn không kịp, làm sao có thể để nàng vào phòng được chứ.
Hết chương 99.
Xem tiếp tại bloger: VẬT CHƠI
Tui qua bloger đăng nha mn, bên đây tự dưng admin thay đổi tùm lum, tui k biết đường mò để đăng tiếp luôn á, nên thôi tự tạo bloger tự làm chủ cho rồi, tui quá mệt mỏi òi

