Chương 2: Công việc bất ngờ
[BOOK]Bội Kỳ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, thế nên cái bụng trống rỗng hai ngày nay của cô biểu tình ầm ĩ. Mấy ngày nay trong bụng cô chỉ toàn rượu, một ít đồ nhắm, và.. rượu.
Cô mơ màng ngồi dậy ôm lấy đầu, đầu cô đau như búa bổ, mọi thứ mơ hồ quay vòng vòng rồi cô lại nằm xuống, mơ hồ..
Sau một lát, khi Trương Bội Kỳ đã quen với sự mơ hồ này, cô mới đứng lên, men theo vách tường vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, Trương Bội Kỳ nghe thấy tiếng khóc thút thít của con nít, hình như là xuất phát từ ngoài cửa.
Sẵn tiện cô cũng phải đi ra cửa hàng tiện lợi mua thức ăn, Bội Kỳ liền cầm theo ví tiền, mở cửa ra ngoài.
Một cô bé đang ngồi trước cửa nhà Trương Bội Kỳ, hai tay để lên hai đầu gối, úp mặt vào tay, khóc ngon lành.
- Bé à! - Trương Bội Kỳ kéo vai bé để bé ngước lên.
Mặt mũi cô bé lấm lem, nhưng cũng rất đáng yêu, gương mặt tròn bầu bĩnh đỏ ửng hồng vì khóc, môi nhỏ chúm chím cũng đỏ hồng cực kỳ dễ cưng.
- Sao con lại ngồi đây khóc vậy hả? - Thấy người lạ hỏi, cô bé cố nín khóc nhưng vẫn nấc lên, làm Bội Kỳ nhói lòng.
Cô bỗng nhìn thấy hình ảnh của mình lúc nhỏ, cũng trốn vào một góc, khóc một mình.. Những lúc như thế, cô luôn một mình, thế nên, cô luôn cảm thấy lạnh lẽo, cô đơn. Cô luôn bị bạn bè chọc ghẹo, không có lấy một người bạn thân. Không một ai muốn chơi với một người không có cha như cô..
- Con.. con đi học về, nhưng không có ai ở nhà, con không có chìa khóa mở cửa vào nhà, con đói bụng lắm hu hu! - Bé cố nín để nói cho thành câu để rồi đến cuối câu lại tuôn trào những uất ức trong lòng, khóc lại càng dữ hơn.
Giờ Bội Kỳ mới để ý thời gian, đã là giờ trưa, nhưng chắc cha mẹ của bé vẫn chưa đi làm về kịp.
Cô lau mặt mũi rồi dỗ bé nín khóc.
- Con tên là gì?
- Con tên là Ngọc Hân.. - Giọng nói của bé ngập ngừng lại ngọng nghịu, khiến Bội Kỳ nở nụ cười.
Hình như đã hai tháng nay, cô chưa từng cười thoải mái như thế này. Nụ cười khiến bé con ngây ngẩn nhìn.
"Cô ấy thật là xinh đẹp! Không ngờ trên đời này lại có người đẹp như vậy."
- Cô là Bội Kỳ, nhà cô ở đây. Còn nhà con ở đâu?
Cô bé chỉ bàn tay nhỏ nhắn sang căn nhà đối diện, kín cổng cao tường, hình như tuần trước đã có người mới dọn đến đây, nhưng cô chẳng thèm để tâm, đến hôm nay cô mới vì bé con này mà để ý. Vợ chồng này chẳng lo cho con cái gì cả. Trưa rồi không lo cho con ăn uống, còn bận kiếm tiền sao? Nhưng chẳng lẽ nhà cao cửa rộng như vậy lại không có người giúp việc? Nếu tình trạng như thế này kéo dài thì cô bé này phải làm sao đây?
- Ừm, cô dẫn con đi mua thức ăn, đợi cô viết lại lời nhắn cho ba mẹ con đã nha..
- Mẹ không ở với con! - Cô bé ngây ngô đáp lại, thế nhưng câu trả lời ấy lại làm động tác đang tìm giấy bút của Bội Kỳ dừng lại.
- Được, vậy cô viết lời nhắn cho ba con!
- Dạ! - Bé vui vẻ trả lời, quên luôn cả khóc.. Lúc chờ Bội Kỳ ghi mấy chữ, bé con nhìn qua khe cửa, liền chú ý bịch khoai tây chiên Bội Kỳ để trên bàn từ tối hôm qua.
Bội Kỳ viết xong nhìn bé con, thấy cô bé đang chăm chú nhìn cái gì thì cười cười:
- Đi thôi! Ăn xong nếu ba con chưa về, cô cháu mình vào nhà ăn khoai tây chiên nha!
- Dạ! - Cô bé reo vui, sau đó còn nắm tay Bội Kỳ kéo đi.
Hai cô cháu ăn uống no say, chỉ là mì gói mà cô bé cứ hì hục ăn, lâu lâu còn ngước lên nhìn Bội Kỳ cười hi hi ha ha, khiến Bội Kỳ rất vui vẻ, cười rất nhiều.
- Ngọc Hân ngoan, con đừng vừa ăn vừa cười như thế, coi chừng sặc đó!
- Dạ! Cô ơi! Cô thật là đẹp a! - Cô bé vô tư nói thật suy nghĩ trong lòng mình.
- Vậy sao? Cảm ơn Ngọc Hân! - Bội Kỳ không hiểu sao cô rất vui khi ở cạnh Ngọc Hân, có lẽ một phần là do cô thích trẻ con, một phần là do Ngọc Hân rất đáng yêu, cô luôn bị giọng nói ngọng nghịu của bé con chọc cười.
Trước đây cô cũng từng nghĩ mình có thể giống như những người phụ nữ khác, trưởng thành, có một công việc tốt, lấy chồng, làm một người vợ đảm đang, sau đó sinh những đứa con thật kháu khỉnh đáng yêu. Thế nhưng, thư mời của tử thần đã gửi đến, cô cũng không còn hy vọng gì thêm nữa.
Mọi hy vọng đều bị dập tắt trong một ngày, bằng một tờ giấy, một tờ giấy có thể gói gọn tất cả những ước mơ và hoài bão của cô, ném tất cả vào trong sọt rác.
- Con có nhớ mẹ không? - Ăn xong, vừa đút nước cho Ngọc Hân, Bội Kỳ vừa hỏi, cô thật sự rất tò mò về vấn đề này. Một cô bé không có mẹ chăm sóc, quan tâm sẽ nhớ mẹ chứ?
- Dạ không, con không nhớ mặt mẹ nữa.. Ba nói mẹ là người phản bội, nên không đáng làm mẹ của con! - Cô bé không cười, nhưng cũng không có vẻ gì là buồn bã. Chắc bé còn quá nhỏ để hiểu những chuyện này.
- Mà cô ơi, phản bội là gì ạ? - Bé con ngây ngô dùng đôi mắt to tròn nhìn Bội Kỳ mong chờ câu trả lời.
- Ngọc Hân ngoan, khi nào con lớn sẽ hiểu thôi! Bây giờ mình về nhà ăn khoai tây chiên nha!
- Dạ! - Bé con nghe tới món khoái khẩu liền không thèm quan tâm xem "phản bội" là gì nữa. Dù sao phản bội cũng "ăn" không được! Vả lại nếu có "ăn" được thì chắc chắn nó cũng không ngon vì ba của bé rất ghét món đó. Cuối cùng vẫn là khoai tây chiên ngon hơn!
Khi hai cô cháu về đến nơi, một chiếc Au-di đã đậu trước của nhà, người đàn ông đó hẳn là ba của Ngọc Hân.. Nhưng ba của Ngọc Hân.. là người đó sao?
Người đàn ông cao lớn đang dựa vào cửa xe bấm điện thoại, trong tay còn có một mẩu giấy vàng vàng lúc nãy cô để lại, chắc chắn là đang định gọi điện thoại cho cô.
- Ba ba! - Bé con thấy ba mình thì reo lên, sau đó bỏ tay Bội Kỳ ra, chạy ùa đến ôm chân Triệu Lệ Thành.
- Hân Hân! Con về sao không chờ ba ba, có biết ba ba lo lắm không hả? - Triệu Lệ Thành thấy con gái đến ôm chân mình thì không để ý gì nữa ngồi sụp xuống xem bé con có gì bất ổn không.
- Con đói bụng quá nên cô xinh đẹp này đã dẫn con đi đến cửa hàng tiện lợi ăn mì, ngon lắm á ba! - Bé con y nha y nha kể, lúc này Triệu Lệ Thành mới ngước lên định cảm ơn người đã dẫn con gái mình đi ăn, nhưng vừa ngước lên, anh hoàn toàn sững lại vì ngạc nhiên.
Không ngờ hai người lại có duyên như vậy, trong vòng hai ngày đã gặp nhau ba lần.
Triệu Lệ Thành lấy lại vẻ tự nhiên trước:
- Tôi mời cô vào nhà uống ly nước được chứ? - Ánh mắt hiền từ của anh ta luôn như vậy sao? Từ trước đến nay đều không hề thay đổi.
Bội Kỳ hít sâu một hơi, gật đầu nhẹ đồng ý. Dù sao cũng là hàng xóm, không vào thì thật thất lễ.
Khi đã vào đến nhà, Lệ Thành liền vào bếp lấy cho cô một ly nước rồi mới ngồi đối diện cô nói chuyện.
- Cảm ơn cô đã giúp tôi trông chừng Ngọc Hân, nhà không có ai, tôi thì lại làm việc ở quá xa nhà, dù có nghỉ trưa đúng giờ cũng không thể về nhà ngay được, sau đó lại phải quay lại công ty, đến nay tôi vẫn chưa thể tìm được người đáng tin cậy có thể giúp tôi chăm sóc Hân Hân! - Triệu Lệ Thành giải thích về sự chậm trễ vừa rồi.
Ngọc Hân ngồi trên đùi Bội Kỳ, nghịch ngợm mấy sợi tóc ngang vai của cô.
- Không có gì, tôi cũng chỉ tiện đường đi mua đồ ăn nên dẫn bé theo thôi!
- Bội Kỳ, cô có công việc không? - Triệu Lệ Thành vào thẳng vấn đề.
- Tôi.. vì tình trạng sức khỏe, tôi không đi làm..
- Vậy cô có thể giúp tôi mỗi bữa trưa chăm sóc cho Hân Hân không? Tôi có thể yên tâm không cần chạy đi chạy về. Lương tháng là 20 triệu!
Phải, anh để ý cô, để ý khổ sở và ánh mắt u buồn của cô. Anh biết cô là một người hiền lành đầy tình yêu thương, nếu không cô sẽ không giúp đỡ một đứa bé không quen biết. Chỉ là cô buồn phiền vì bệnh tật, nên mới uống rượu thôi.
- Anh.. anh không sợ tôi ăn cắp đồ trong nhà anh sao? - Bội Kỳ không ngờ anh mới gặp cô có ba lần, thậm chí tối qua cô còn giằng co và quát vào mặt anh, thế mà hôm nay anh lại muốn cô làm một công việc nhàn nhã với lương hậu hĩnh như thế.
- Tôi tin với số tiền đó mỗi tháng thì cô cũng không thiếu thốn gì mà lấy đồ trong nhà này. Nếu trong quá trình điều trị, chi phí bị thiếu hụt, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cô. Thật ra không phải ai Hân Hân cũng đi theo, nhưng con bé đã vui vẻ đi theo cô, tôi tin hai người sẽ rất hợp nhau. - Triệu Lệ Thành tự tin phân tích.
- Vậy tôi có cần phải lau dọn nhà cửa không?
- Không đâu! - Triệu Lệ Thành bật cười.
- Tôi sẽ chỉ cô nhà trẻ của Hân Hân. Mỗi ngày tới 11 giờ trưa, cô đón bé về đây, sau đó lo bữa trưa cho bé, chơi với bé đến khi tôi đi làm về là xong. Được chứ?
Công việc nhàn nhã, Hân Hân lại ngoan như thế này thì Bội Kỳ chỉ cần ngồi chơi xơi nước thôi! Mức lương thì quá tốt.. Cô cũng thích Hân Hân, mà cô chỉ ở nhà cũng không có việc gì để làm..
- Được, tôi đồng ý. - Bội Kỳ phân tích xong một hồi, liền quyết định chắc nịch.
- Được! Tốt rồi! Cảm ơn cô, tôi là Triệu Lệ Thành, tôi sẽ dùng số điện thoại lúc nãy cô viết gọi cho cô để cô lưu số của tôi, sau này có chuyện gì không ổn, cứ gọi điện thoại cho tôi.
- Còn trường mẫu giáo của Hân Hân?
- Ngày mai cô có thể dậy sớm chứ? Chúng ta cùng đưa Hân Hân đi học. Tôi sẽ giới thiệu cô với giáo viên của bé biết.
- Được.
- Tối nay tôi sẽ mang hợp đồng sang cho cô. Cô nhớ ở nhà đó! - Anh sợ cô lại đi uống rượu.
- Ừm..
Gương mặt Bội Kỳ thoáng lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhìn càng đáng yêu hơn. Triệu Lệ Thành cứ nhìn cô như thế, trong khi cô nhìn Hân Hân, ngượng ngùng không biết nên đối mặt với ánh mắt đó của anh như thế nào.
- Không còn việc gì nữa, vậy tôi về trước đây.
- Được! - Triệu Lệ Thành đứng dậy tiễn khách.
Bội Kỳ đứng dậy, Hân Hân cũng lễ phép chào cô. Đến khi Bội Kỳ về rồi, Hân Hân mới nói với Triệu Lệ Thành:
- Ba ba! Có phải ba ba thích cô xinh đẹp rồi không? - Bé con ngây ngô nắm bàn tay to lớn của Triệu Lệ Thành, kéo anh ngồi xuống ghế.
- Con cũng vậy mà! - Triệu Lệ Thành vạch trần âm mưu ngồi yên giả vờ nghịch tóc người ta của nhóc con, thật ra là đang tập trung nghe lén hai người họ bàn bạc.
Ngọc Hân biết, không phải ai ba mình cũng tin tưởng giao mình cho họ giữ phải là thật sự tin tưởng, thật sự quý mến thì mới có thể để họ ở bên cạnh mình. Mà đúng thật là bé rất thích cô xinh đẹp nha![/BOOK]