"Lệ Thành, mẹ đã điều tra ra con nhãi đó rồi, cô ta tên là Trương Bội Kỳ, địa chỉ: Nhà xx, đường yy, khu zz.
Mẹ đã điều tra được cô ta bị ung thư máu giai đoạn cuối, không còn sống được bao lâu nữa, vậy nên chúng ta không cần hao tâm tổn sức giết con nhãi đó nữa. Con chỉ cần khiến con nhỏ đó tin tưởng, sau khi chết đi để lại hết tài sản cho con là được rồi!
Lão già chết tiệt kia thật khốn kiếp, con là đứa con duy nhất lo cho công ty của ông ta, con cày cho ông ta cả chục năm nay, cũng chẳng có được một đồng.
Con nhãi khốn kiếp kia cũng chỉ còn sống được ba tháng, đáng đời lắm! Lúc nào cũng phỗng tay trên của người khác.."
Bội Kỳ không dám đọc tiếp nữa..
Thật quá đáng sợ.
Thì ra đó là lý do vì sao anh ta thuộc nằm lòng tên cô trong cái liếc mắt đầu tiên.. thì ra cô chính là cái gai chướng mắt nhất trong mắt anh và người đàn bà kia.
Thì ra đó là lý do anh chuyển nhà đến đây..
Thì ra đó là lý do anh tiếp cận cô.
Ông trời! Ông còn trò chơi nào ác hơn nữa không?
Ông bắt cô sống một cuộc sống của một thứ của nợ, một con người khóc cũng không dám gây tiếng động, vừa mới phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối lại đi yêu một người.. vừa mới nhen nhóm chút tình cảm, lại hiểu lầm người đó là anh em cùng cha khác mẹ của mình, không dám tiến tới. Vừa mới phát hiện người đó không có quan hệ huyết thống với mình, vừa dám dũng cảm mở rộng bờ vai bị bó hẹp bấy lâu nay để yêu một người, lại phát hiện người đó hoàn toàn là vì gia tài, vì tiền bạc, vì công bằng gì đó mới tiếp cận cô.
Cô làm sao có thể chịu đựng nổi đây?
Giờ đây, cô phải tin vào cái gì đây?
Từ trên chin tầng mây rớt xuống mười tám tầng địa ngục là đau như thế này sao?
Thì ra, cô hoàn toàn không nghĩ sai.. cuộc đời này đã là như vậy, cô không có quyền được hạnh phúc, ai cũng có thể có được hạnh phúc, còn cô thì không?
Không biết sao trong lúc đau lòng nhất này, cô chỉ có một suy nghĩ:
chết mau một chút..
Trái tim sẽ không đau nữa, đầu cũng không vì những lời nói, những toan tính làm cho đau nữa.
- Em sao vậy? – Lệ Thành từ trong lòng cô ngẩn lên, thấy cô đã khóc từ lúc nào.. vẫn là kiểu khóc như vậy, không một tiếng động, không chút ồn ào.. Chỉ là nếu không phải đang ôm sát cô, cảm nhận được lồng ngực cô đang run lên, anh cũng không biết cô đang khóc.
- Lệ Thành à.. chúng ta.. chia tay đi! – Cô không muốn truy cứu nữa, cô chỉ là một đứa con rơi, mẹ cô cũng không yêu thương cô, cô làm sao dám trách anh không yêu thương cô thật sự, làm gì có quyền trách anh lợi dụng cô?
- Em.. sao lại tìm thấy cái này? – Lệ Thành nghe thấy như vậy liền giật mình ngước lên để nhìn rõ mặt cô. Nhưng anh lại nhìn thấy cô đang nhìn thẳng vào cái gì đó sau lưng mình. Thế là anh quay lại theo bản năng. Vừa quay lại, anh liền sợ xanh mặt khi nhìn thấy tờ giấy quen thuộc trong tay Bội Kỳ, anh chẳng nhớ mình đã quăng nó ở xó nào, sao khi cô vào phòng tắm, anh tìm nó mãi để vứt bỏ mà không thấy, giờ nó lại xuất hiện trong tay cô?
- Em nghĩ chúng ta nên dừng ở đây đi! Hôm nay chúng ta đưa Hân Hân đi học xong, chúng ta hãy đi gặp cha nói chuyện cho xong. Sau đó anh hãy mời luật sư đến làm chứng, em sẽ viết di chúc chuyển hết những gì em có cho anh..
- Bội Kỳ, em nghe anh giải thích đi, chuyện này..
- Không quan trọng nữa! – Cô cắt ngang lời anh.. - Không cần phải giải thích, không còn quan trọng nữa rồi! Chúng ta chỉ liên hệ với nhau qua ba em thôi! Nếu em không phải là con của ông, nếu em không phải là người ông muốn trao hết tài sản thì anh mãi mãi không nhìn đến một kẻ bệnh tật như em.. vậy được, em giao lại toàn bộ cho anh, em cũng không thể mang theo được mà, không phải sao.. chúng ta, chia tay sớm một ngày thì bớt tạo thêm kỷ niệm một ngày, bớt kỷ niệm một ngày thì bớt đau khổ hơn một chút, vậy nên cứ như thế đi!
Cô không muốn nhìn vào mắt anh. Đôi mắt đó không phải tự nhiên mà ấm áp với cô. Đôi mắt đó thật sự giả vờ quá giỏi, đến nỗi cô không thể nào biết được đâu là thật lòng, đâu là giả dối.. chỉ có thể ngây ngô giao trái tim mình, yêu anh..
Trương Bội Kỳ, mày đúng là ngu ngốc mà!
Lệ Thành ôm gương mặt cô, buộc đôi mắt đẫm nước của cô phải nhìn vào khuôn mặt đau khổ của anh.
- Anh yêu em.. Kỳ Kỳ.. em nghe anh giải thích..
- Đừng gọi tôi thân mật như vậy! – Cô điên lên hất mạnh tay anh ra. Thế nhưng vừa thấy cô muốn quay đi, anh liền giữ chặt cô lại.
- Thì ra đây là lý do anh nhớ tên tôi, lý do anh chuyển nhà đến đây, lý do anh hỏi tôi: Nếu anh làm chuyện có lỗi với tôi, tôi có thể tha thứ cho anh không. Cái gì cũng nằm trong tính toán của anh, nhưng rất tiếc, ông trời không cho phép tôi sống trong hạnh phúc lâu như vậy, cũng không cho phép anh che dấu cái kim trong bọc này lâu như vậy.. anh thấy tôi đáng thương lắm đúng không? Anh nói xem, tôi không nhìn lại coi mình là ai mà lại dám yêu anh như vậy, tôi thật sự rất tội nghiệp phải không?
- Bội Kỳ, em đừng như vậy mà.. đúng! Đúng là lúc đầu anh tiếp cận anh là có mục đích, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt bi thương của em lúc nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm, anh đã muốn dùng tất cả những gì có thể bảo vệ em, đã có cảm giác muốn yêu thương em, chữa bệnh cho em.. Bội Kỳ, làm ơn, tha thứ cho anh, đúng là ban đầu anh ngu ngốc mới nghe lời mẹ, muốn lợi dụng em, nhưng bây giờ điều duy nhất mà anh muốn là tìm một bác sĩ thật tốt cứu sống em..
- Triệu Lệ Thành, anh phân ra cho rõ.. là anh thương hại tôi, anh từ giết tôi chuyển sang thương hại tôi. Tôi không tin! Có chết cũng không tin anh yêu tôi! - Cô vùng vẫy khỏi tay anh, không thể giữ được bình tĩnh nữa, hét toáng lên..
- Em.. bình tĩnh lại đi! Bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện.. - Lệ Thành buông tay cô.
Anh không cho rằng những lo lắng quan tâm yêu thương trước đây đều là thương hại. Anh không ngờ chỉ vì một tờ giấy lại có thể khiến cô cho rằng tình yêu của anh chính là sự thương hại..
- Đừng xem khởi đầu quan trọng như vậy, cũng đừng dùng khởi đầu đánh giá tình cảm của anh, hãy dùng quá trình nghĩ lại xem, chúng ta đã trải qua những gì, xem xem anh là yêu em hay là thương hại em!
- Được, vậy trước hết tôi muốn yên tĩnh một chút!
- Ừ! Anh và Hân Hân sẽ không làm phiền em nữa!
Lệ Thành mở cửa nhà vệ sinh đi vào trong đó. Anh mờ mịt gục đầu vào lòng bàn tay mình.
Không biết có phải đã quá yêu thích cô không, giờ phút cô nói chia tay, anh mới biết mình thật sự rất sợ, rất sợ cô rời khỏi mình.
Chỉ cần nhớ lại quãng thời gian khi ba anh mắng mẹ anh khi ông phát hiện ra anh không phải là con ruột của ông, nhớ lại ông không thèm liếc nhìn anh một cái, trong lòng anh càng căm ghét đứa con rơi bên ngoài của ông, dường như không chỉ có căm ghét, đó còn là ghen tỵ.
Thế nhưng, khi điều tra biết được cô cũng giống như anh, sống những ngày tháng đau khổ, bị chính mẹ ruột của mình ghẻ lạnh, anh lại có một sự đồng cảm, thương cảm sâu sắc. Anh biết cảm giác đó như thế nào, nó đáng ghét, nó đau khổ, nó cô đơn..
Từ chính sự thương cảm ấy, anh hiểu cho cô. Từ những quan sát đời thường, anh yêu con người quật cường của cô, dù có đau khổ đến đâu cũng không khóc trước mặt người khác, chỉ khi đã được cô tin tưởng, đến khi có được trái tim của cô, người đối diện mới có thể thấy những giọt nước mắt còn tinh khiết hơn những giọt sương mai ngưng tụ trên lá kia..
Anh yêu cô, anh từng muốn cho cô tất cả mọi thứ.. yêu thương đã dẹp hết tất cả mọi suy tính tối tăm ban đầu, khiến anh một lòng một dạ muốn chữa bệnh cho cô, để cô mãi sống bên cạnh anh, mãi mãi ở trong lòng anh, để anh có thể yêu chiều cô, che chở cô..
Tuyệt đối đó không phải là thương hại! Dù cô có là con của cha anh đi chăng nữa, có bị bệnh truyền nhiễm gì chăng nữa, anh vẫn yêu cô..
Anh là người rõ hơn ai hết! Anh không thể mất cô..