DÒNG VĂN MÙA ĐÔNG Tác giả: Mia Cô cho em dòng văn của mùa đông Như ngọn đèn khuya cháy sáng, rực hồng Một dòng thơ viết về miền cổ tích Cô cho em thấy cả một dòng sông Có những chiều gió bấc lạnh căm Cành cây khô gầy đến chạnh lòng Cô nói rằng loài cây đang thay áo Chiếc lá già rụng xuống, khô khong.. Vu vơ em chẳng muốn có mùa đông Bởi gió đông nuốt mất ánh nắng hồng Và bởi cô ví mình như chiếc lá Em sợ ngày lá rụng giữa khoảng không Những dòng văn cô giảng mùa đông Như lửa đêm sưởi ấm trái tim hồng Và mãi mãi cô không là chiếc lá Chỉ chở đò đưa lũ trẻ qua sông..
NGƯỜI LÁI ĐÒ NĂM XƯA Tác giả: Mia Tôi tìm về bến sông xưa Để thăm lại chuyến đò đưa năm nào Sông dài kể chuyện thì thào Từng con sóng hát ca dao ru đò Tôi tìm người lái năm xưa Ngỡ ngàng bởi quá bất ngờ nhận ra Mái đầu nhuộm những sương sa Thời gian ghi dấu trên da đồi mồi Mắt không thấy rõ nữa rồi Chân không bước vững, miệng cười khô rang Gặp nhau chẳng hết hân hoan Mà sao nước mắt cứ tràn trên mi? Người đưa từng chuyến đò đi Những mong khách sẽ trở về một mai Người đưa đò cả cuộc đời Đến khi mắt đục, da mồi, tóc sương Đò đưa từng chuyến yêu thương Đò đưa từng khách lên đường bình an..
NÉT PHẤN THÂN THƯƠNG Tác giả: Mia Bao lâu rồi nét phấn ấy ngày xưa Vẫn tinh khôi đến tận bây giờ Bao năm qua không hề thay đổi Vẫn thân thương như chiều gió mùa mưa Thầy giảng bài, mưa trên lá đong đưa Hơi đất ẩm nồng nồng theo sợi gió Nét phấn đưa theo từng hơi thở Bụi phấn bay sau nét chữ của thầy Xa quá rồi! Trông bụi phấn hôm nay Em chợt nhớ đến dáng thầy ngày trước Dẫu gió mưa thầy vẫn đi đến lớp Nét phấn như nắng sưởi ấm học trò Em nhớ thầy, nhớ nét phấn ngày xưa Nhớ ánh mắt, nhớ giọng nói, lời thơ Dẫu đã xa, dẫu chưa từng trở lại Vẫn trong tim hình dáng cũ chẳng mờ..
NỖI NHỚ Tác giả: Mia Có một chiều giờ học bỗng ngẩn ngơ Bởi trong em đang cồn cào nỗi nhớ Dòng chữ quên không chạy trên trang vở Em hờ hững đợi tiếng trống hết giờ Ngoài sân trường vạt lá vẫn ngủ mơ Vẫn để gió cào nhẹ vào mái tóc Cô đi rồi, chẳng còn ai nói gió trời đang hát Đang vỗ về những vạt lá cô đơn Những bài văn vẫn cứ đượm đượm buồn Nhưng không phải là cô đang đứng giảng Những dòng thơ vẫn in trên giấy trắng Nhưng không phải là cô ngồi viết nữa rồi.. Cô đã đến một nơi xa xôi Mà không hẹn chúng em ngày gặp lại Để nỗi nhớ cứ quẩn quanh, khắc khoải Để biết bao nhiêu giờ học ngẩn nhơ buồn..