Tác giả: Mia Cô cho em dòng văn của mùa đông Như ngọn đèn khuya cháy sáng, rực hồng Một dòng thơ viết về miền cổ tích Cô cho em thấy cả một dòng sông Có những chiều gió bấc lạnh căm Cành cây khô gầy đến chạnh lòng Cô nói rằng loài cây đang thay áo Chiếc lá già rụng xuống, khô khong.. Vu vơ em chẳng muốn có mùa đông Bởi gió đông nuốt mất ánh nắng hồng Và bởi cô ví mình như chiếc lá Em sợ ngày lá rụng giữa khoảng không Những dòng văn cô giảng mùa đông Như lửa đêm sưởi ấm trái tim hồng Và mãi mãi cô không là chiếc lá Chỉ chở đò đưa lũ trẻ qua sông..
Bài thơ này mình viết khi còn là học sinh cấp ba. Khi ấy nghe được tin cô giáo dạy văn của mình bị bệnh, rất nặng, thế nên trong bài mới có đoạn sợ "Lá rụng giữa khoảng không"..