Nguồn:
Lam Khê
Hasu đứng ở cổng dõi theo bóng dáng lặng lẽ của Sasuke đang khuất dần giữa khu gia tộc Uchiha vắng lặng. Những lời nói của cậu ấy vẫn vang vọng trong tâm trí cô, mỗi lời như một vết dao cứa sâu vào lòng cô: "Gia tộc đã không còn gì để bảo vệ."
"Gia tộc vẫn còn." Hasu tự nhủ trong lòng, ánh mắt đặc biệt kiên định. "Mình sẽ bảo vệ cậu."
Có tiếng bước chân nhẹ vang lên phía sau lưng làm cô quay lại. Cô nhìn thấy một người đàn ông trong trang phục ninja, đôi mắt hiện rõ sự dịu dàng và chân thành. Anh hơi cúi đầu đầu, nở một nụ cười ân cần, và hỏi cô:
- Em là Hasu, đúng không? Hokage giao nhiệm vụ cho anh dẫn em đến nơi ở mới. Tên anh là Iruka.
Hasu ngước nhìn anh, hai mắt sáng lên. "Thì ra là thầy Iruka, anh ấy thật giống trong truyện." Cô lễ phép cúi chào.
- Dạ vâng. Em là Uchiha Hasu ạ. Chào thầy Iruka. Em gọi thầy là thầy được chứ ạ?
- Được chứ. Em biết thầy sao? – Iruka gãi đầu tò mò hỏi.
- Dạ vâng ạ. Em có nghe các anh chị và các bạn kể về thầy khi họ học ở học viện Ninja ạ.
- Ồ, vậy sao. – Iruka không nghĩ tới bé con bé nhỏ này cũng biết đến mình, cảm thấy cô bé thật dễ gần và đáng yêu. Anh chỉ tay về phía trước. – Em đi lối này theo thầy.
- Dạ vâng ạ. - Hasu gật đầu nhẹ, theo bước Iruka.
Con đường được bao phủ bằng ánh hoàng hôn nhẹ nhàng, nhưng trong tâm trí Hasu, những cảnh tượng tàn khốc từ thảm sát gia tộc Uchiha không ngừng hiện lên theo từng bươc chân của cô. Iruka nhận ra sự trầm tư của Hasu liền lên tiếng an ủi:
- Thầy biết gia tộc Uchiha đã trải qua những gì. Đôi khi, mất mát là một vết thương sâu, nhưng nó cũng là nguồn động lực giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Hasu ngước nhìn Iruka, ánh mắt cô bé dao động một chút. Những lời nói dịu dàng của anh như một ngọn lửa nhỏ trong đêm tối, nhưng vẫn không thể xua tan cảm giác đau thương đang tràn lan trong tâm trí cô.
- Thầy cũng từng mất người thân sao ạ?
- Ừ. – Iruka khẽ gật đầu, ánh mắt anh lướt qua những con đường vắng bóng người. – Cha mẹ thầy đều hy sinh trong một cuộc chiến lớn khi thầy còn rất nhỏ. Lúc đó, thầy đã nghĩ mình sẽ không thể vượt qua nỗi đau mất mát ấy. Nhưng nhờ những người thầy, những người bạn tốt, và cả Hokage, thầy đã tìm được cách để tiếp tục sống, để yêu thương và bảo vệ những người xung quanh.
Hasu im lặng, ánh mắt đen xám của cô bé ánh lên vẻ suy tư. Lời nói của Iruka chạm vào trái tim cô. "Mất mát là một vết thương sâu, nhưng nó cũng là nguồn động lực giúp chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn." Những lời này như gieo một tia sáng nhỏ vào trái tim rỉ máu. "Nhưng liệu mình có đủ sức để bảo vệ Sasuke? Mình hiện tại chỉ là một đứa trẻ.. mà thế giới này có quá nhiều âm mưu và nguy hiểm. Hasu khẽ hỏi, giọng cô bé nhỏ nhưng mang một trọng lượng rất lớn:
- Thầy Iruka, thầy nghĩ.. liệu em có thể làm được không?
Iruka dừng lại, cúi xuống ngang tầm mắt Hasu. Anh đặt tay lên vai cô bé, ánh mắt kiên định và ấm áp.
- Thầy không biết em đang phải đối mặt với điều gì, nhưng thầy tin rằng bất kỳ ai, kể cả những người nhỏ bé nhất, cũng có thể làm được những điều lớn lao. Chỉ cần em không từ bỏ hy vọng và tiếp tục tiến lên, em sẽ tìm thấy con đường của mình.
Hasu gật đầu, khẽ siết tay lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước." Mình phải mạnh mẽ hơn. "
Ánh chiều tà nhạt dần, nhuộm vàng những mái nhà của làng Lá. Hasu bước đi bên cạnh Iruka, tiếng nói trầm ấm của anh vang lên, kể về nơi ở mới và những điều tốt đẹp đang chờ đón cô bé.
Bất chợt, Hasu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, ánh mắt nhỏ bé nhanh chóng đảo qua những bóng cây bên đường. Không có gì di chuyển, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn bủa vây lấy cô. Dù cố giữ bình tĩnh, tay cô vẫn bất giác siết chặt vạt áo, trái tim đập nhanh hơn như thể cố cảnh báo điều gì đó vô hình.
Iruka cũng dừng lại, ánh mắt nhìn theo hướng Hasu vừa lướt qua.
- Hasu, có chuyện gì sao? - Anh hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang theo chút lo lắng.
- Không.. không sao. - Hasu lắc đầu, nhưng tay vẫn vô thức siết chặt vạt áo.
Iruka không hỏi thêm, nhưng anh cũng cảnh giác hơn, bản năng của một ninja nói với anh rằng không khí xung quanh có gì đó không ổn.
* * *
Trên ngọn cây phía xa, giữa những tán cây rậm rạp, một nhóm người trong trang phục đen ẩn mình trong bóng tối, ánh mắt dán chặt vào Hasu và Iruka. Người dẫn đầu lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy ẩn ý:
- Đúng là đứa bé đó. Nhỏ hơn tôi tưởng.
- Vậy là tin tức không sai. - Một thuộc hạ lên tiếng, đôi mắt sắc bén quét qua con đường nơi Hasu và Iruka đang di chuyển.
- Đại ca. Chúng ta phải nắm bắt cơ hội. Lần này chúng ta kiếm được bộn tiền rồi.
Người đàn ông dẫn đầu nhếch môi, ánh mắt sắc như lưỡi dao:
- Đứa bé này.. nếu thật sự sở hữu thứ chúng ta cần, thì giá trị của nó không chỉ đơn giản là tiền bạc.
* * *
Một tiếng rắc nhẹ vang lên từ phía sau, như thể ai đó vô tình đạp lên một nhánh cây khô. Iruka khựng lại, ánh mắt quét nhanh qua những tán lá phía xa. Tất cả đều im lặng – một sự im lặng đáng ngờ. Hasu cũng đứng im, trái tim cô đập mạnh.
Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết rằng Sharingan của mình có thể phát hiện kẻ ẩn mình, nhưng cô không dám kích hoạt. Một đứa trẻ Uchiha với Sharingan chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu rõ ràng hơn nếu bị phát hiện.
Che dấu nỗi bất an trong lòng. Tới khi đi qua một ngã rẽ, Hasu mới khẽ thì thầm với Iruka, giọng nói nhỏ đến mức chỉ đủ để anh nghe thấy:
- Thầy Iruka, thầy có cảm thấy.. như có ai đó đang theo dõi chúng ta không?
Iruka khẽ đưa tay chạm vào chuôi kunai bên hông, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua những tán cây như một bản năng ninja. Dừng lại trong thoáng chốc, anh hơi nghiêng người về phía trước, cơ thể như sẵn sàng bộc phát bất cứ lúc nào. Nhưng rồi, với sự điềm tĩnh vốn có, anh xoay lại phía Hasu, nở một nụ cười nhẹ để trấn an cô.
- Không sao đâu, Hasu. Có thầy ở đây rồi, thầy sẽ bảo vệ em. – Một tay anh nhẹ đặt lên vai cô, dẫn bước tiếp tục về phía trước nhưng ánh mắt không rời khỏi góc tối phía xa. - Đi thôi. Chúng ta sắp đến nơi rồi.
Lời nói của anh giúp Hasu cảm thấy an tâm hơn một chút. Nhưng cả hai đều biết, cảm giác bị theo dõi này không phải là ảo giác.
* * *
Giữa những tán cây rậm rạp, người dẫn đầu của nhóm áo đen dõi theo động thái của Iruka và Hasu, ánh mắt sắc lạnh ánh lên vẻ tính toán. Gương mặt hắn thoáng hiện nét cười nhạt, ra hiệu cho thuộc hạ rút lui.
Tên thuộc hạ bên cạnh nhíu mày, ánh mắt lướt qua Iruka:
- Đại ca, tại sao chúng ta không ra tay luôn. Chỉ cần ra tay, hắn không phải đối thủ của chúng ta.
Người dẫn đầu lắc đầu, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm:
- Không cần vội. Chờ thời cơ. Hokage làng Lá đang để mắt đến khu vực này. Không được sơ suất!
- Rút! – Hắn phẩy tay một cái. Tiếng lá xào xạc nhẹ vang lên, nhóm người biến mất vào bóng đêm, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
* * *
Khi cả hai đến nơi, căn nhà nhỏ hiện ra trong ánh sáng vàng nhạt của hoàng hôn. Hasu dừng chân trước ngưỡng cửa, ánh mắt lặng lẽ lướt qua từng chi tiết. Không gian đơn sơ nhưng gọn gàng gợi cho cô một cảm giác an toàn nhẹ nhàng. Tuy nhiên, trong thoáng chốc, hình ảnh ngôi nhà của gia tộc Uchiha ùa về, khiến trái tim cô chợt se lại. Nhưng Hasu nhanh chóng hít sâu, tự nhủ:" Đây là nơi mình sẽ bắt đầu lại từ đầu. "
Cùng lúc đó Iruka tiến lên phía trước, mở cửa dẫn Hasu vào trong. Căn nhà chỉ có một phòng chính, với một chiếc bàn thấp, một giường ngủ nhỏ, và một góc bếp. Dù không lớn, nhưng nó mang lại cảm giác an toàn hơn những tàn tích lạnh lẽo ở khu gia tộc Uchiha.
- Em nghĩ sao, Hasu? - Iruka hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Hasu gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:
- Rất tốt ạ. Cảm ơn thầy.
Iruka đặt túi đồ xuống mặt bàn, rồi cúi người xuống ngang tầm mắt Hasu. Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
- Thầy biết hôm nay là một ngày dài và khó khăn với em. Nhưng em rất mạnh mẽ, Hasu. Hãy nghỉ ngơi, và nếu có gì cần, đừng ngại nói với thầy. Em sẽ được an toàn ở đây.
Hasu gật đầu, lòng thầm cảm ơn sự ân cần của thầy Iruka đã giúp cô dần hòa nhập lại với thế giới này. Nhưng trong lòng cô cũng biết rằng" an toàn"này chỉ là tạm thời. Những kẻ đó đã tìm đến cô, và cô cảm nhận rõ rằng đây chỉ là khởi đầu.