Chương 10: Sinh nhật Quả Quả 2.
[BOOK]Bạch Khởi vừa nhìn thấy Quả Quả, anh đã không giấu được sự vui sướng, anh đưa tay lên vỗ đầu cô, khẽ nói: "Lâu thế, tớ tưởng cậu không đến. Lạnh chết mất."
Quả Quả hơi ngạc nhiên, anh trông lạnh lùng là thế lại nói ra những lời như đang hờn dỗi cô, cô bật cười gạt tay anh ra, chạm tay lên mặt anh xem có lạnh không, anh hơi sững người lại. "Ờ lạnh thật, vậy mình đi ăn gì nhé?"
"Cậu thích ăn gì?" Bạch Khởi tìm chỗ cất hai bàn tay đang rất lạnh nhưng anh không có túi áo hay túi quần gì hết, chỉ biết thỉnh thoảng lại cọ hai tay vào nhau cho ấm. Quả Quả chẳng thèm nghĩ ngợi gì, mắt sáng lấp lánh, lập tức nói: "Lẩu nhé."
"Ừ."
Quả Quả thấy Bạch Khởi trông lạnh vô cùng, bàn tay không biết để đâu liền giơ tay mình ra, sắc hồng lan tỏa trên khuôn mặt cô, ngượng ngùn nói: "Cậu có vẻ lạnh, đưa tay đây, hôm nay tớ làm phúc."
Bạch Khởi nhìn cô, như không tin vào mắt mình, tim anh đập liên hồi, ngượng ngùng đặt tay mình lên tay cô, nắm chặt, ngượng ngừng nói, "C.. cảm ơn." Quả Quả mỉm cười nhìn anh, tim cô lúc này cũng đập rất nhanh. Lúc này cô mới biết rằng, mình thích anh rồi..
Hai người vào quán lẩu, cô gọi rất nhiều thứ, nhìn đống đồ ăn trên bàn, anh ái ngại hỏi cô: "Cậu có chắc ăn hết được không thế?"
"Được chứ, lúc nãy thật ra tớ đã ăn gì đâu, chỉ có vài miếng cá." Quả Quả nói rất chắc chắn. Bạch Khởi cũng gật đầu yên tâm.
"Lần đầu tiên sinh nhật tớ mà có người bạn khác ngoài Minh Vũ đấy." Quả Quả có vẻ hơi buồn nói.
Bạch Khởi nhìn cô, lần này anh chủ động nắm lấy tay cô an ủi. "Năm sau và những năm sau nữa, sẽ luôn có tớ."
Quả Quả trợn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vô thức hỏi, "T.. tại sao?"
Bạch Khởi giật mình, rút tay lại, anh nhìn đi chỗ khác. "Thích."
Quả Quả càng ngạc nhiên, sắc hồng lan nhanh cả khuôn mặt cô. "Thích gì cơ?"
"Cậu được vui vẻ."
"Tại sao lại là tớ?"
"Tớ không thích nhìn người khác khóc."
"Ờ."
Quả Quả ăn rất nhiệt tình, rất thoải mái, Bạch Khởi vui vẻ nhìn cô ăn, anh không ăn mấy. Lúc Quả Quả đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay người lại bị vướng chân vào ghế nên suýt ngã, một bàn tay đỡ cô rất chắc chắn, cô quay sang nhìn người đỡ cô, một ban nam lạ hoắc, bạn nam này đứng quay ngang người so với Quả Quả, Quả Quả lại nhìn xuống bàn tay đang đặt trên ngực cô. Bạn nam cũng nhìn theo rồi vội vàng rút tay về, ngượng ngùng nhìn cô. "Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là phản xạ thôi."
Một giọng nói trầm lạnh lùng truyền đến. "Quả Quả, không phải cậu muốn đi vệ sinh à?"
Quả Quả giật mình, ờ ờ vài câu với Bạch Khởi rồi chạy vào nhà vệ sinh. Bạn nam vừa rồi định đi thì nghe thấy giọng Bạch Khởi nói: "Tôi nghĩ cậu nên xin lỗi tôi nữa, chẳng phải tôi cũng" bị "thấy cảnh tượng vừa rồi sao?"
Bạn nam vừa rồi sững người nhìn Bạch Khởi. "Ừm.. tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, mong cậu bỏ qua."
Bạch Khởi sắc mặt vẫn như thế, cho đến khi Quả Quả quay lại bàn, cậu khẽ nói: "Quả Quả, lần sau cậu nhớ cẩn thận đấy, nếu không có tớ ở đây, nếu người đỡ cậu không tử tế như bạn nam vừa rồi, cậu sẽ thế nào chứ?"
Quả Quả trợn mắt nhìn anh. "Chẳng phải là có cậu ở đây sao? Tớ rất yên tâm."
Bạch Khởi sững người nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn. Anh đưa tay khẽ vuốt tóc cài lại vào tai cho cô, bàn tay anh di chuyển xuống má cô, véo nhẹ một cái, khẽ cười. "Cậu nói đúng." Quả Quả nhíu mày, đẩy tay anh xuống, anh lại nhẹ nhàng nắm tay cô, nhìn cô một lúc, Quả Quả tim đập thình thịch không động đậy, nuốt nước bọt nhìn anh, mãi sau anh mới bỏ ra.
Bạch Khởi ăn thêm vài miếng rồi dừng lại, hơi cúi mặt xuống khẽ nói: "Quả Quả, Tớ thích cậu."
Quả Quả đang ăn thì bị sặc, anh vội vàng đứng dậy lấy giấy đưa cho cô, đỡ bát trên tay cô xuống, cô vội vàng cầm giấy lau miệng rồi nhìn anh không tin.
Bạch Khởi ngồi xuống nhìn cô khẽ mỉm cười dịu dàng. "Không phải tỏ tình đâu, cậu đừng quá kích động thế. Tớ chỉ muốn nói để cậu biết thôi, nếu cậu để ý tớ thì cho tớ biết nhé." Anh nói rất chân thành.
Quả Quả hơi cúi đầu xuống nhìn mặt bàn, mãi sau mới lên tiếng: "Tại sao?"
Bạch Khởi có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô hỏi vậy, nhưng cũng rất nhanh đã có câu trả lời. "Cậu nhớ lần tớ đưa giấy cho cậu ngoài hành lang chứ? Thực ra lúc đó tớ đã rất muốn che chở cho cậu, rất muốn bảo vệ câu, cậu nhỏ bé như vậy tớ lại càng muốn bảo vệ. Tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc chút nào. Thực ra tớ cũng không biết tại sao tớ thích cậu nữa, nụ cười của cậu, tớ nhớ rất rõ."
"Xung quang cậu chẳng phải rất nhiều bạn nữ thích cậu à?" Quả Quả vẫn cúi mặt nhìn mặt bàn.
"Nhưng cậu đặc biệt, cậu mạnh mẽ hơn tớ nghĩ, tất cả về cậu đều không giống những gì tớ nghĩ."
"Cậu nghĩ tớ thế nào?"
"Trẻ con, nhõng nhẽo và khó chiều."
Lúc này Quả Quả mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ bừng. "Ừm, tớ không biết nữa, ở cạnh cậu rất vui, rất an toàn, đúng nghĩa an toàn nhé. Đôi khi tớ đã nghĩ, nếu thiếu cậu trống trải biết bao, nhưng sau lần đó tớ không muốn có tình cảm với ai nữa, tớ rất sợ. Tớ bây giờ thực sự rất hoang mang, tớ biết được bản thân tớ cũng đang dần có tình cảm với cậu nhưng tớ không biết nữa." Quả Quả nói rất thật, cô nhíu chặt đầu lông mày lại, mắt cô hơi ngân ngấn nước, bỗng nhiên cô thấy tủi thân, cô thấy cô lạc lõng.
Bạch Khởi đưa tay vuốt đầu long mày cô cho nhẵn lại, khẽ nói: "Tớ không muốn làm khó cậu, coi như hôm nay tớ chưa nói gì nhé, được không?".
Cô bỗng thấy bản thân nhỏ bé, cô muốn được anh dỗ dành, được anh bảo vệ, cô thật sự thích anh. Phải làm sao đây?[/BOOK]
[BOOK]Bạch Khởi vừa nhìn thấy Quả Quả, anh đã không giấu được sự vui sướng, anh đưa tay lên vỗ đầu cô, khẽ nói: "Lâu thế, tớ tưởng cậu không đến. Lạnh chết mất."
Quả Quả hơi ngạc nhiên, anh trông lạnh lùng là thế lại nói ra những lời như đang hờn dỗi cô, cô bật cười gạt tay anh ra, chạm tay lên mặt anh xem có lạnh không, anh hơi sững người lại. "Ờ lạnh thật, vậy mình đi ăn gì nhé?"
"Cậu thích ăn gì?" Bạch Khởi tìm chỗ cất hai bàn tay đang rất lạnh nhưng anh không có túi áo hay túi quần gì hết, chỉ biết thỉnh thoảng lại cọ hai tay vào nhau cho ấm. Quả Quả chẳng thèm nghĩ ngợi gì, mắt sáng lấp lánh, lập tức nói: "Lẩu nhé."
"Ừ."
Quả Quả thấy Bạch Khởi trông lạnh vô cùng, bàn tay không biết để đâu liền giơ tay mình ra, sắc hồng lan tỏa trên khuôn mặt cô, ngượng ngùn nói: "Cậu có vẻ lạnh, đưa tay đây, hôm nay tớ làm phúc."
Bạch Khởi nhìn cô, như không tin vào mắt mình, tim anh đập liên hồi, ngượng ngùng đặt tay mình lên tay cô, nắm chặt, ngượng ngừng nói, "C.. cảm ơn." Quả Quả mỉm cười nhìn anh, tim cô lúc này cũng đập rất nhanh. Lúc này cô mới biết rằng, mình thích anh rồi..
Hai người vào quán lẩu, cô gọi rất nhiều thứ, nhìn đống đồ ăn trên bàn, anh ái ngại hỏi cô: "Cậu có chắc ăn hết được không thế?"
"Được chứ, lúc nãy thật ra tớ đã ăn gì đâu, chỉ có vài miếng cá." Quả Quả nói rất chắc chắn. Bạch Khởi cũng gật đầu yên tâm.
"Lần đầu tiên sinh nhật tớ mà có người bạn khác ngoài Minh Vũ đấy." Quả Quả có vẻ hơi buồn nói.
Bạch Khởi nhìn cô, lần này anh chủ động nắm lấy tay cô an ủi. "Năm sau và những năm sau nữa, sẽ luôn có tớ."
Quả Quả trợn mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh, vô thức hỏi, "T.. tại sao?"
Bạch Khởi giật mình, rút tay lại, anh nhìn đi chỗ khác. "Thích."
Quả Quả càng ngạc nhiên, sắc hồng lan nhanh cả khuôn mặt cô. "Thích gì cơ?"
"Cậu được vui vẻ."
"Tại sao lại là tớ?"
"Tớ không thích nhìn người khác khóc."
"Ờ."
Quả Quả ăn rất nhiệt tình, rất thoải mái, Bạch Khởi vui vẻ nhìn cô ăn, anh không ăn mấy. Lúc Quả Quả đứng dậy đi vệ sinh, lúc quay người lại bị vướng chân vào ghế nên suýt ngã, một bàn tay đỡ cô rất chắc chắn, cô quay sang nhìn người đỡ cô, một ban nam lạ hoắc, bạn nam này đứng quay ngang người so với Quả Quả, Quả Quả lại nhìn xuống bàn tay đang đặt trên ngực cô. Bạn nam cũng nhìn theo rồi vội vàng rút tay về, ngượng ngùng nhìn cô. "Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là phản xạ thôi."
Một giọng nói trầm lạnh lùng truyền đến. "Quả Quả, không phải cậu muốn đi vệ sinh à?"
Quả Quả giật mình, ờ ờ vài câu với Bạch Khởi rồi chạy vào nhà vệ sinh. Bạn nam vừa rồi định đi thì nghe thấy giọng Bạch Khởi nói: "Tôi nghĩ cậu nên xin lỗi tôi nữa, chẳng phải tôi cũng" bị "thấy cảnh tượng vừa rồi sao?"
Bạn nam vừa rồi sững người nhìn Bạch Khởi. "Ừm.. tôi rất xin lỗi về chuyện vừa rồi, mong cậu bỏ qua."
Bạch Khởi sắc mặt vẫn như thế, cho đến khi Quả Quả quay lại bàn, cậu khẽ nói: "Quả Quả, lần sau cậu nhớ cẩn thận đấy, nếu không có tớ ở đây, nếu người đỡ cậu không tử tế như bạn nam vừa rồi, cậu sẽ thế nào chứ?"
Quả Quả trợn mắt nhìn anh. "Chẳng phải là có cậu ở đây sao? Tớ rất yên tâm."
Bạch Khởi sững người nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn. Anh đưa tay khẽ vuốt tóc cài lại vào tai cho cô, bàn tay anh di chuyển xuống má cô, véo nhẹ một cái, khẽ cười. "Cậu nói đúng." Quả Quả nhíu mày, đẩy tay anh xuống, anh lại nhẹ nhàng nắm tay cô, nhìn cô một lúc, Quả Quả tim đập thình thịch không động đậy, nuốt nước bọt nhìn anh, mãi sau anh mới bỏ ra.
Bạch Khởi ăn thêm vài miếng rồi dừng lại, hơi cúi mặt xuống khẽ nói: "Quả Quả, Tớ thích cậu."
Quả Quả đang ăn thì bị sặc, anh vội vàng đứng dậy lấy giấy đưa cho cô, đỡ bát trên tay cô xuống, cô vội vàng cầm giấy lau miệng rồi nhìn anh không tin.
Bạch Khởi ngồi xuống nhìn cô khẽ mỉm cười dịu dàng. "Không phải tỏ tình đâu, cậu đừng quá kích động thế. Tớ chỉ muốn nói để cậu biết thôi, nếu cậu để ý tớ thì cho tớ biết nhé." Anh nói rất chân thành.
Quả Quả hơi cúi đầu xuống nhìn mặt bàn, mãi sau mới lên tiếng: "Tại sao?"
Bạch Khởi có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô hỏi vậy, nhưng cũng rất nhanh đã có câu trả lời. "Cậu nhớ lần tớ đưa giấy cho cậu ngoài hành lang chứ? Thực ra lúc đó tớ đã rất muốn che chở cho cậu, rất muốn bảo vệ câu, cậu nhỏ bé như vậy tớ lại càng muốn bảo vệ. Tớ không muốn nhìn thấy cậu khóc chút nào. Thực ra tớ cũng không biết tại sao tớ thích cậu nữa, nụ cười của cậu, tớ nhớ rất rõ."
"Xung quang cậu chẳng phải rất nhiều bạn nữ thích cậu à?" Quả Quả vẫn cúi mặt nhìn mặt bàn.
"Nhưng cậu đặc biệt, cậu mạnh mẽ hơn tớ nghĩ, tất cả về cậu đều không giống những gì tớ nghĩ."
"Cậu nghĩ tớ thế nào?"
"Trẻ con, nhõng nhẽo và khó chiều."
Lúc này Quả Quả mới ngẩng mặt lên, khuôn mặt đỏ bừng. "Ừm, tớ không biết nữa, ở cạnh cậu rất vui, rất an toàn, đúng nghĩa an toàn nhé. Đôi khi tớ đã nghĩ, nếu thiếu cậu trống trải biết bao, nhưng sau lần đó tớ không muốn có tình cảm với ai nữa, tớ rất sợ. Tớ bây giờ thực sự rất hoang mang, tớ biết được bản thân tớ cũng đang dần có tình cảm với cậu nhưng tớ không biết nữa." Quả Quả nói rất thật, cô nhíu chặt đầu lông mày lại, mắt cô hơi ngân ngấn nước, bỗng nhiên cô thấy tủi thân, cô thấy cô lạc lõng.
Bạch Khởi đưa tay vuốt đầu long mày cô cho nhẵn lại, khẽ nói: "Tớ không muốn làm khó cậu, coi như hôm nay tớ chưa nói gì nhé, được không?".
Cô bỗng thấy bản thân nhỏ bé, cô muốn được anh dỗ dành, được anh bảo vệ, cô thật sự thích anh. Phải làm sao đây?[/BOOK]
Chỉnh sửa cuối: