Chương 8: Khăn. Dây buộc tóc.
[BOOK]Quả Quả đã chuẩn bị tinh thần rất tốt để làm bài thi ngày hôm nay, chưa bao giờ cô lại mong đợi ngày thi đến thế, chưa bao giờ cô tự tin đến thế. Thời gian làm bài trôi qua rất nhanh, tiếng chuông kết thúc, cô nộp bài rồi vội vã cầm đề ra hỏi Bạch Khởi, cô vừa chạy xuống sân trường đã thấy anh đứng ở gốc cây, cô chạy đến, thở dốc:
"Này, xem cho tớ, kết quả có giống cậu không?"
Bạch Khởi nở nụ cười dịu dàng, lắc đầu kéo cô ngồi xuống cạnh mình cho đỡ mệt, cầm lấy tờ đề nhanh chóng xem qua, lát sau quay sang nhìn cô. Cô quay sang nhìn lại, nhíu mày hỏi: "Sao thế? Sai nhiều lắm à?"
Anh thu lại nụ cười, lắc đầu. Cô càng tò mò hơn, đánh vào vai anh một cái. "Nói đi."
"Chắc được támđiểm."
Quả Quả xịu người xuống, làu bàu. "Cố gắng thế mà chỉ có támđiểm, sao khó thế hả trời."
Anh lại bật cười, trả lại giấy cho cô. "Thế là được rồi, trước đây cậu cũng đâu có giỏi, toàn năm."
Cô lườm anh một cái rồi chuẩn bị cho mấy môn tiếp theo, môn nào xong cũng đưa cho anh kiểm tra, anh toàn bảo cô được 8, chỉ có hai môn được 9. Thi xong cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cảm ơn anh rồi kéo Minh Vũ về..
Hôm ấy anh vừa chơi bóng xong, thay đồng phục rồi vào chỗ ngồi như thường. Hôm nay anh có vẻ mệt, có ho vài tiếng, cô thấy sốt ruột liền quay sang khẽ hỏi: "Ốm hả?"
"Không, hơi mệt thôi."
"Tớ bảo cô giáo cho cậu xuống phòng y tế nhé." Quả Quả định giơ tay đứng lên thì anh kéo tay cô xuống, cô sững người lại, tay anh đang nắm lấy tay cô, cô chẳng dám động đậy.
"Tớ không thích xuống, tí nữa sẽ đỡ."
Sau tiết này là tiết tự học nên cô cũng kệ vậy. Thế nhưng vừa đến tiết tự học, cô thấy anh nằm gục xuống bàn, cô đưa tay sờ trán anh, tay kia tự sờ trán mình. Anh khẽ mở mắt, trống ngực anh đập như muốn vỡ tung ra, bàn tay cô nhỏ xíu, thật ấm áp, anh khẽ lên tiếng. "Này, sao đấy."
"À, tớ xem cậu có ốm không, cậu ốm rồi đấy, thế mà còn bảo nằm tí sẽ đỡ, để tớ báo với lớp trưởng nhé." Quả Quả nhìn anh nói nghiêm túc, anh khẽ cười rồi lắc đầu, gỡ tay cô xuống, ngồi dậy hẳn hoi, anh còn nói với cô bằng một giọng trêu đùa. "Tay cậu nhỏ xíu thế, làm sao biết được."
"Cái gì cơ?" Quả Quả trợn mắt nhìn anh, giọng hùng hùng hổ hổ "Tay tớ như thế còn nhỏ á, tay cậu thì to lắm ấy." Nói đoạn, cô cầm lấy tay anh kéo ra so, lại ngập ngừng cố chấp nói "Ờ.. ờ thì tay cậu to hơn tay tớ nhưng cũng có sao đâu, cậu là con trai mà."
Bạch Khởi khẽ cười, áp tay mình vào tay cô, tay cô chỉ vỏn vẹn bằng lòng bàn tay anh, anh chụm cả hai tay mình vào bọc lấy một bàn tay cô, trêu chọc nói: "Nhìn này, tớ có thể nắm gọn tay cậu nhé."
Quả Quả thử rút tay ra nhưng không được, liếc nhìn anh. "Đấy là cậu dùng hai tai."
"Cậu dùng hai tay cũng không làm được đâu, thử đi." Anh bỏ tay cô ra, xòe một bàn tay ra trước mặt cô thách thức. Quả Quả xòe hai bàn tay ra to hết mức cũng không bọc được bàn tay anh, cô bỏ cuộc, đập tay anh một cái. "Dù sao tay cậu cũng là tay con trai, to hơn tớ là đương nhiên."
Anh không nói gì, mỉm cười dịu dàng, lại nằm xuống bàn "Thôi tớ ngủ đây". Cô cũng vòng tay lên bàn làm gối, nằm lại gần anh khẽ nói "Nói chuyện không? Hiếm lắm mới thấy tiết tự cậu cậu rảnh thế này."
Bạch Khởi hơi ngạc nhiên, anh thấy hơi mệt, nhưng vẫn khẽ ừm một tiếng, hiếm lắm cô mới chủ động nói chuyện như vậy với anh. Cô khẽ nói: "Cậu kể cho tớ về chuyện của cậu đi, tớ kể cho cậu nghe chuyện ngày bé của tớ rồi, cậu cũng phải kể gì cho tớ chứ."
Ánh mắt anh trầm xuống, thoáng buồn. "Cũng không có gì đặc biệt, ngày bé tớ không có gì nổi bật hết. Nhưng năm lớp bảy, tớ có để ý một bạn, chúng tớ đã có một khoảng thời gian rât vui, không phải yêu đương gì đâu, chỉ là tớ thích bạn ấy, bạn ấy cũng hơi thích tớ. Nhưng sau này bạn ấy nói, tớ không có gì đặc biệt để thích cả, tất cả đều quá bình thường, lúc đầu thậm chí bạn ấy còn không biết tớ là ai trong lớp, bạn ấy bảo tớ cứ mãi đứng yên tại chỗ, không chịu thay đổi, không chịu trở nên tốt hơn, bạn ấy không thích những người không có chí tiến thủ như vậy." Quả Quả ngạc nhiên lắm, cô không nghĩ người được bao nhiêu nữ sinh yêu thích, người học giỏi gần như nhất lớp lại từng bị từ chối vì không có gì nổi bật. Anh lại tiếp tục kể: "Thế là tớ nghĩ, tớ nên thay đổi, tớ muốn tốt hơn, tốt đến mức sẽ không ai có thể nói tớ tệ ở điểm nào. À, nếu lỡ ai đó không thích mặt tớ thì tớ chịu thôi. Tớ đã cố gắng rất nhiều, đến bây giờ tớ biết tớ có khá nhiều người thích nhưng tớ lại thấy hơi mệt, nhiều khi tớ chỉ muốn thoải mái như tiết tự học ngày hôm nay."
Quả Quả nhìn anh nghiêm túc, chân thành nói: "Thật ra cậu đâu phải như thế, nếu thấy mệt thì dừng lại một chút, đừng chạy nữa, thế mà cũng không hiểu sao? Cái người cậu thích ấy, nếu cũng thích cậu thì cũng phải thấy cậu cũng có điểm nổi bật chứ, sao lại nói cậu không có chứ."
Bạch Khởi trong mắt ánh lên ý cười, hỏi cô: "Ví dụ?"
"Cậu cũng tốt mà, dịu dàng nữa, tớ nhớ cậu đã khen tớ giỏi, trước giờ chả có ai khen tớ giỏi cả." Quả Quả lại thành thật nói, đôi mắt rất thành thật nhìn cậu.
"Vậy cậu thích tớ?" Bạch Khởi ngồi dậy chống tay lên thái dương nghiêng người nhìn cô giọng nửa đùa nửa thật.
"Cái gì?" Quả Quả giật mình ngồi dậy nhìn anh
"Chẳng phải cậu bảo thích tớ sẽ nhìn ra điểm tốt của tớ sao?"
"Không phải, ý tớ không phải thế, ờ.. thì là cái bạn kia nếu thích cậu thì cũng phải nhìn được điểm tốt của cậu, kiểu vậy cơ." Quả Quả luống cuống giải thích, cô còn hỏi thêm với ánh mắt chắc chắn, "Hiểu chứ, đừng nghĩ nhiều."
"Ừ, tớ trêu thôi mà." Bạch Khởi cười nhạt rồi lại nằm xuống bàn, cô cũng nằm theo. Anh im lặng nhìn cô một lúc mới khẽ hỏi "Chuyện của cậu, ổn rồi chứ?"
"À, không sao, cũng hai tháng rồi mà." Quả Quả hơi buồn, ánh mắt cụp xuống, lại nói: "Vĩ Thành rất tốt, chỉ là không thể đến được với nhau thôi. Đến giờ tớ cũng không trách gì cậu ấy cả, cậu ấy và Minh Ngọc chẳng phải rất vui vẻ sao, như vậy chứng tỏ cậu ấy là người bạn trai tốt."
Bạch Khởi khẽ ừm một tiếng: "Sau này sẽ có người thích cậu lâu hơn cậu ấy thôi."
Chiều hôm ấy tan học, Bạch Khởi và Quả Quả ở lại trực nhật, Minh Vũ đứng ngoài đợi Quả Quả, cô được phân công quét lớp học, Minh Vũ liền chạy đến giúp cô, Quả Quả phải lau cửa sổ, Minh Vũ cũng giúp cô, Quả Quả chung quy vẫn là chẳng làm gì, ngồi đợi Minh Vũ. Bạch Khởi cười bất lực lắc đầu, anh phải xách nước lau nhà, lau nhà nhưng chẳng ai giúp, cô lại chạy đến lau nhà cùng anh. Minh Vũ lại chạy đến lau nhà giúp cô, thế là ngày hôm ấy, Minh Vũ và Bạch Khởi mới là người trực nhật. Bạch Khởi biết Minh Vũ rất tốt với Quả Quả, cậu ta luôn coi việc chăm sóc cô, bảo vệ, che chở cho cô như một nghĩa vụ từ bé đến lớn, còn Quả Quả lại quá quen với sự bảo vệ, chăm sóc của cậu ta nên cô luôn rất trẻ con, ỷ lại cậu ta.
Bạch Khởi cũng đã từng nghĩ Minh Vũ có tình cảm với Quả Quả.. Anh cũng nghĩ, bản thân nên làm gì đó, anh không muốn chỉ đứng dậm chân tại chỗ như vậy..
* * *
Trên đường đến trường, Bạch Khởi rẽ vào một cửa hàng nhỏ, anh định mua một cái khăn quàng cổ, chiếc khăn cũ anh vừa vứt đi xong. Anh vừa bước và, chỉ nhìn từ phía sau thôi anh đã nhận ra cái dáng người bé xíu kia chính là Quả Quả, anh hít sâu bước đến, đè lên đầu cô ấn cô xuống. "Tìm mua gì đấy?"
Cô thấy nặng ơi là nặng, nhíu mày, kéo tay anh xuống quay lại nói. "Sao lại là cậu?"
"À, tớ muốn mua khăn quàng cổ."
"Tớ mua dây buộc tóc, khăn quàng hả, bên kia kìa, đề tớ xem cho." Quả Quả kéo tay anh đến gian bán khăn quàng cổ, cô khéo léo chọn những gam màu phù hợp với anh, đưa lên ướm thử lại lắc đầu bỏ xuống, lại lấy cái khác, anh nhìn cô mỉm cười hạnh phúc. Anh lại thích cô hơn một chút, nhìn cô tinh nghịch là thế nhưng quả thực cô rất biết chọn, cô đưa cho anh một chiếc khăn quàng màu xám sáng, cẩn thận quàng cho anh, anh cũng mặc kệ, chỉ nhìn cô mỉm cười. Quả Quả bất giác nhìn lên, thấy anh đang nhìn mình, tươi cười hỏi: "Thế nào?"
"Không tệ."
"Không tệ á, phải là rất hợp ấy chứ, à chết rồi, tớ phải mua dây buộc tóc, cậu đi trước đi nhé." Quả Quả vừa nói xong đã quay người bước đến chỗ bán dây buộc tóc, anh cũng đi theo, chọn một chiếc dây đính nơ màu xám sáng bản to, đi đến chỗ cô, xoay vai cô lại. Quả Quả chưa kịp phản ứng gì đã nghe thấy anh nói "Đứng im nào" Anh nhẹ nhàng buộc tóc cho cô, cuộc xong xoay người cô lại mỉm cười dịu dàng.
"Tớ mua cho cậu"
Nói xong anh mặc kệ cô đang không hiểu gì, bỏ ra quầy thanh toán. Cô chạy theo túm tay anh, vậy cậu trả tiền dây buộc tóc nhé, tớ trả tiền khăn quàng cổ cho cậu, xem như chúng mình mượn của nhau, rồi cô lấy tiền ra để lên quầy tính tiền, tinh nghịch nhìn cậu. Cậu cười khổ, lây tiền trả cho người bán hàng. Hai người vừa bước ra khỏi cửa, một chú chó nhà bên bất ngờ sủa lên một tiếng khiến Quả Quả giật mình, cô "á" một tiếng rồi đưa tay lên bịt miệng, liếc nhìn Bạch Khởi, cười ngu "Giật mình, haha." Anh cốc nhẹ đầu cô một cái. "Ngốc, cậu hét lên con chó mới giật mình ấy."
Cô đấm vào vai anh một cái. "Tớ đâu có."
Quả Quả thực sự không nghĩ sẽ có ngày mình thân thiết với Bạch Khởi như thế, cô thấy bên anh rất vui, anh chả bao giờ quan tâm cô như Minh Vũ nhưng cô thấy anh vô cùng dịu dàng, vô cùng tốt bụng. Thật ra có vài lần cô lại liếc nhìn anh, những lần ấy cô đã nghĩ bản thân mình thích anh rồi chăng? Sau đó lại tìm lý do gạt đi, chắc là do cô thấy anh quá tốt nên muốn nhìn anh nhiều tí thôi, lỡ sau này ra trường không còn thấy nữa thì sao chứ. Nghĩ đến đây, cô yên tâm hẳn. Vừa rồi anh buộc tóc cho cô, cô cũng thấy tim đập nhanh nữa, lại phải tìm lý do rồi, phiền chết đi được..[/BOOK]