Tiểu Thuyết Diệp An - Tử Lam Vân

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tử Lam Vân, 11 Tháng một 2022.

  1. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 20: Hẹn hò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện Diệp An hen hò với Tom hoàn toàn không giấu được người trong nhà vì hôm nào Tom cũng xuất hiện trước cửa nhà họ đưa đón Diệp An đi học đi làm, hai người ngọt ngào đến nỗi khiến người khác ghen tị. Anne nhìn Diệp An đang vừa cười tủm tỉm vừa cầm điện thoại liền trêu chọc:

    - An, cậu sa vào lưới tình của Tom rồi.

    - Đúng vậy, tớ rất thích anh ấy.

    Diệp An không ngại ngùng thừa nhận dù sao thời gian qua người trong nhà cũng không ít lần trêu chọc luyện cho cô quen luôn rồi. Anne bật cười nhìn cô bạn lại tò mò tiến lại gần Diệp An:

    - An, cậu và Tom đã làm chưa?

    - Hả?

    Anne nhìn gương mặt ngơ ngáo của Diệp An liền biết cô bé ngây thơ này vẫn chưa biết gì lại càng hứng thú:

    - Vẫn chưa làm á? Các cậu quen nhau một năm hẹn hò cũng được ba tháng rồi đó, anh ta còn chưa làm? Liệu có được không vậy?

    Diệp An nghe cô ấy nói thẳng như vậy cũng hiểu được ý của cô ấy ngại ngùng đỏ mặt, không phải Tom chưa từng đề nghị chuyện đó với cô nhưng có lẽ do sự khác biệt văn hóa nên cô vẫn còn tương đối ngại ngùng chuyện này mà từ chối. Tom cũng rất tôn trọng cô nếu cô không muốn anh cũng không ép buộc khiến cô cảm thấy được trân trọng, Anne nói như vậy nhất thời cô không nhịn được phản bác:

    - Không phải tại anh ấy, là tớ chưa chuẩn bị sẵn sàng.

    - Oh my God! An bé nhỏ, cậu thật lạc hậu, chuyện đó thực sự rất tốt cậu nên thử.

    - Cái này.. Anne, tớ thấy xấu hổ.

    - Tại sao? Chuyện này giữa những người yêu nhau là bình thường, cậu chưa từng trải qua nên nghĩ vậy thôi, tin tớ đi, rất tuyệt.

    Nghe Anne thao thao bất tuyệt về chủ đề người lớn này khiến hai má Diệp An đỏ bừng qua nửa tiếng vẫn không hề có dấu hiệu giảm nhiệt, Anne nhìn hai má ửng hồng của cô giống như em bé nhịn không được nựng má cô:

    - An, cậu đáng yêu quá đi mất, giờ thì tớ biết tại sao Tom không thể ra tay với cậu rồi, chắc cậu ta sợ mắc tội ấu dâm, haha.

    - Anne!

    Diệp An cao giọng nhìn cô bạn đang cười nghiêng ngả thẹn quá hóa giận, Anne không hề nể mặt vẫn cười bất chấp nhìn sang khiến cô cảm thấy bát lực nhỏ giọng:

    - Mình đã hơn 18 tuổi rồi.

    - Ồ, tớ biết nhưng cậu thực sự rất nhỏ, haha.

    - Hừ!

    Diệp An hừ lạnh một tiếng làm bộ tức giận ngồi một bên mặc kệ cô ấy, điện thoại trên bàn đổ chuông, cô nhìn cái tên trên màn hình nhớ đến chuyện mình và Anne vừa nói liền xấu hổ cầm điện thoại về thẳng phòng. Anne nhìn động tác của cô cũng đoán được là ai cười nói:

    - Là Tom sao? An, cậu phải nghe tớ thử sớm một chút.

    - Cậu thật nhàm chán, hừ.

    Bỏ lại một câu cho Anne rồi nhấn nghe điện thoại của Tom, trong điện thoại ngay lật tức truyền đến âm thanh dịu dàng của Tom:

    - An, hôm nay nhà anh không có ai, em có muốn qua nhà anh xem phim không?

    Diệp An nghe được giọng nói của anh trong lòng chợt nóng lên, cô mỉm cười nói:

    - Được, anh qua đón em được không?

    - Được, khoảng một tiếng nữa được không?

    - Được.

    Cuộc nói chuyện tương đối ngắn, Diệp An cúp điện thoại liền dùng tay vỗ lên gương mặt nóng bừng của mình trong đầu nghĩ vẩn vơ, lời của Anne cứ quanh quẩn trong đầu cô khiến Diệp An ngại ngùng. Cô lắc lắc đầu tự nhủ:

    - Diệp An, mày nghĩ cái gì vậy, đây có phải lần đầu sang nhà Tom đâu không được nghĩ linh tinh.

    Diệp An lấy lại tinh thần ngồi dậy từ trên giường tiến về tủ quần áo nghĩ một hồi rồi quyết định lấy một chiếc váy từ trong tủ, lướt đến nội y cô liền đỏ mặt lấy bộ nội y màu trắng bản thân thích nhất bước và nhà tắm.

    Một giờ sau

    Diệp An mang theo tâm trạng ngại ngùng kì lạ trong ánh mắt đầy ẩn ý của Anne lên xe Tom đến nhà anh. Tom vừa nhìn thấy cô hai mắt liền tỏa sáng cười nói:

    - An, em thật đẹp.

    - Cảm ơn anh.

    Cô vui vẻ nhìn anh trong lòng khó tránh khỏi ngại ngùng. Tom hôm nay cũng có chút khác không biết có phải ảo giác của cô không nhưng hình như hôm nay anh ăn vận tỉ mỉ hơn bình thường, mái tóc được chải keo cẩn thận đôi mắt xanh dương như hàm chứ ý cười cùng tinh yêu nồng nhiệt gương mặt điển trai tiến đến gần in lên má cô một nụ hôn nhẹ. Chiếc xe rời khỏi nhà Diệp An tiến đến nhà Tom cách đó một con phố.

    "Lúc đó trong lòng tôi có chút rạo rực, rõ ràng những lời nói của Anne đã ảnh hưởng đến tôi rất nhiều, tôi có chút mong chờ đi cùng với Tom đến nhà anh ấy.."

    Nhà Tom được thiết kế theo phong cách hộ gia đình phía trước còn có một khoảng sân nhỏ trồng hoa, Diệp An rất thích thiết kế bên ngoài nhà anh lần nào đến cũng đi dạo một vòng quanh sân nhưng có vẻ hôm nay cô tương đối hồi hộp nên chỉ yên lặng ngồi trong phòng khách đợi Tom chọn phim. Ánh sáng bên ngoài chiếc qua cửa sổ kính vào căn phòng khiến mọi thứ trở nên tươi sáng, Tom chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn đang phổ biến khi đó rồi quay lại ngồi bên cạnh cô:

    - Em có muốn uống chút nước không? Để anh đi lấy nhé.

    - Vâng.

    Diệp An nhẹ giọng đáp Tom nhìn cô cười rồi đứng dậy đi về phía nhà bếp khi quay lại trên tay đã có thêm đồ, anh đặt nước xuống bàn rồi đi về phía cửa số kéo rèm lại rồi mới ngồi xuống cạnh cô, trong phòng lật tức tối đi, màn hình ti vi lại càng rõ nét đồ ăn vặt cùng nước ngọt trước mặt không khí có chút giống khi họ xem phim ngoài rạp.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  2. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 21: Trải nghiệm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đệm trên ghế lần nữa lún xuống, ánh sáng mập mờ từ ti vi khiến cô cảm thấy hồi hộp trống ngực đánh liên hồi, gương mặt nhỏ hướng về phía trước nhưng toàn bộ sự chú ý đặt trên người đàn ông ngồi bên cạnh. Tom cảm nhận cơ thể căng cứng của người bên cạnh bật cười:

    - Em sao vậy? Đây đâu có phải lần đầu chúng ta cùng xem phim tại nhà đâu sao em căng thẳng vậy?

    - Em không có.. Hừm, em không căng thẳng.

    Diệp An giật mình quay sang nhìn anh gương mặt bất giác đỏ lên, Tom nhìn hành động của cô lại càng cười lớn, anh ôm lấy bả vai bạn gái quay cô về phía màn hình đang chiếu:

    - Được rồi, thôi chúng ta xem phim đi.

    - Ồ, vâng.

    Bộ phim tình cảm vô cùng lạng mạn, trên bãi biển đôi nam nữ nắm tay nhau trong mắt họ chỉ có đối phương trong đôi mắt chan chứa tình cảm nồng nàn, ánh hoàng hôn dịu dàng, nhạc phim là một bản tình ca bất hủ, Diệp An nhịn không được cảm thán:

    - Thật đẹp.

    - Ừm, thật đẹp.

    Tom cúi người sát bên tai cô khẽ nói, Diêp An cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh bên tai theo quán tính quay mặt sang nhìn anh vừa vặn đón nhận nụ hôn rơi xuống. Tom đưa tay giữ hai má cô ngậm lấy vành môi căng mọng, bàn tay lớn của anh từ từ trượt ra sau đỡ lấy gáy cô gia tăng nụ hôn, Diệp An có chút khó thở khẽ kêu một tiếng Tom khẽ cười tách khỏi môi cô, hai người mắt đối mắt trong mắt anh toàn ý cười cưng chiều:

    - Hôn bao nhiêu lần rồi em vẫn quên cách thở khi hôn.

    - Em.. ưm..

    Không đợi Diệp An nói hết câu Tom lại lần nữa hôn xuống, âm nhạc trong phim vẫn không ngừng bản tình ca ngọt ngào khiến cho máu nóng sôi trào nụ hôn rơi xuống càng nhiều không khí càng ngày càng nóng. Không biết từ khi nào hai người đã ngã xuống sofa, cơ thể cao lớn của Tom che kín người cô, Diệp An cảm thấy bị đè có chút khó thở mặt cô đỏ bừng hai mắt long lanh nhìn anh:

    - Tom.

    - Ừm..

    Anh không đợi cô lên tiếng nụ hôn tiếp tục rơi xuống nhưng lần này anh chỉ chạm nhẹ lên môi cô rồi lật tức buông ra, gương mặt đẹp trai kề sát mặt cô, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn tình tứ của anh trên đỉnh đầu:

    - An, anh muốn, mình làm được không?

    Gương mặt nóng bừng như muốn nổ tung, cô cảm nhận được dưới thân bộ phần nào đó không thuộc về mình chống trên bụng dưới của cô: Nóng bỏng và cứng rắn, lời nói của Anne quanh quẩn trong đầu khuấy động lòng cô, Tom thấy cô không trả lời cho rằng cô từ chối giống như những lần trước khẽ thở dài. Diệp An cảm nhận anh chống tay bên hông cô dường như muốn đứng lên cảm nhận được sự thất vọng của anh cô ngại ngùng giữ lấy cánh tay rắn chắc bên cạnh. Tom bị động tác của cô làm cho ngạc nhiên, anh nhìn cô gái đang xấu hổ dưới thân chỉ thấy cô ngước đôi mắt long lanh nhìn anh khẽ cắn môi đỏ:

    - Em đồng ý.

    - Thật sự? Em đồng ý cùng anh làm chuyện đó.

    Tom có chút mừng rỡ như điên nhìn bạn gái, anh dịu dàng hỏi lại bạn gái một lần nữa nhận được cái gật đầu của cô trong mắt anh đầy ý cười vui vẻ cùng dục vọng không che dấu hôn xuống đôi môi căng đỏ, âm nhạc từ ti vi vẫn không ngừng. Trong âm thanh ngọt ngào ấy Tom cúi người hôn xuống từ đôi môi ngọt ngào xuống dưới cổ xinh đẹp, ngón tay linh hoạt cởi bỏ khuy váy sơ mi của Diệp An, trong phòng khách không khí ngày càng nóng mà hai cơ thể trên sofa lại càng rực lửa.

    Diệp An ngại ngùng nhìn bạn trai nửa quỳ nửa đè phía trên chỉ trong một giây, chiếc áo duy nhất trên người anh được cởi bỏ, cơ bụng rắn chắc lộ ra tựa như những miếng chocolate ngon miệng, Diệp An hai mắt kích tình nhìn cơ thể anh cổ họng bỗng thấy khô rát không tự chủ nuốt nước bọt. Tom cười nhìn cô gái đang tròn mắt nhìn mình, dưới động tác nhanh nhẹn của anh cơ thể rắn chắc từ từ từng chút bại lộ trước mặt cô. Quần áo trên thân cả hai càng ngày càng ít màu sắc trên mặt cô càng đỏ rực ánh mắt mê ly nhìn anh vừa ngây thơ vừa quyến rũ, Tom cúi đầu ngậm lấy trên người cô từ từ nhấm nháp.

    Cơ thể nhỏ bé dưới thân Tom hơi run rẩy dưới ánh nhìn nóng rực của anh Diệp An có chút không quen:

    - Anh.. anh đừng nhìn em như vậy?

    Tom gỡ bàn tay nhỏ đang che trước ngực của cô đưa lên môi khẽ hôn, anh dịu dàng:

    - Em đẹp lắm, An.

    Vừa dứt lời liền ngậm lấy ngón tay thon dài trong miệng còn hai tay thì ôm lấy người cô kéo sát vào thân hình cường tráng của mình để cô cảm nhận hơi thở nóng bóng trên người anh. Đầu lưỡi đảo quanh ngón tay nhỏ một vòng rồi kéo tay cô ôm lấy cổ mình, Tom nhẹ nhàng hôn xuống cổ trắng nõn của cô từng chút một, bàn tay đặt sau lưng không ngừng vuốt ve một tay khác từ từ đi xuống dưới chạm vào vùng nhạy cảm khiến cô nhịn không được khẽ rên rỉ..

    "Lần đầu tiên tôi cảm nhận thế nào là trái cấm, từ giấy phút anh ấy chạm vào cơ thể non nớt của tôi, từng cái động chạm nhẹ nhàng cho đến điên cuồng trên người tôi di chuyển, từ cảm giác đau đớn khi xé rách ranh giới giữa thiếu nữ và đàn bà đến cảm giác lâng lâng sau đó đều khiến tôi cảm thấy mới lạ. Cảm giác thỏa mãn và vui sướng khiến tôi như muốn bay lên, muốn gào thét để giải tỏa sự phấn khích của bản thân. Anne nói thật đúng cảm giác khi làm tình thực sự rất tuyệt đặc biệt là đối với người mình yêu. Tôi không nhớ chúng tôi đã cũng nhau dây dưa bao lâu, sau cùng trong ấn tượng chỉ còn lại chiếc váy sơ mi nhăn nhúm đầy vết hoan ái hòa cùng máu trinh của tôi còn sót lại trên chiếc sofa da đen bóng.."
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
  3. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 22: Tình yêu ngọt ngào

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi thân mật da thịt gắn kết Diệp An mệt mỏi nằm úp sấp trên cơ thể cao lớn của Tom trong lòng ngọt ngào không thôi, Tom thỏa mãn vuốt ve lưng mịm màng của bạn gái sau cuộc hoan ái lại càng trở nên mềm ẩm, anh hôn lên mái tóc cô dịu dàng:

    - An, bố mẹ anh đã đi du lịch Việt Nam rồi, họ quyết định ở đó hai tháng.

    - Ừm.

    Diệp An mệt mỏi đáp lại đầu óc cô vẫn còn mơ màng không nghĩ ngợi trả lời, ngón tay anh quấn lấy sợi tóc đen dài của cô nghịch ngợm:

    - An, trong hai tháng đó em đến ở cùng anh được không?

    Lúc này cuối cùng thì Diệp An cũng tỉnh toán cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên dưới chỉ thấy ánh mắt quyến rũ của anh mang theo nụ cười ẩn ý khiến gương mặt cô lại đỏ hồng nhớ đến chuyện vừa xảy ra, cô hiểu nếu cô ở cùng anh trong hai tháng tới sẽ xảy ra chuyện gì. Diệp An trong lòng còn hơi đắn đo thì bàn tay không an phận của ai đó lần nữa đã chuyển đến phía trước nắm nhẹ trước ngực cô giọng anh khàn khàn âu yếm hôn lên má cô mang theo ấm nóng:

    - Được không em?

    Diệp An làm sao chịu được động tác quyến rũ càn rỡ đó của anh chẳng cầm cự được bao lâu đã đầu hàng đồng ý cùng anh trong hai tháng. Tom đạt được mong muốn đương nhiên vô cùng vui vẻ hai tay đặt trên eo cô để cô ngồi trên người mình bắt đầu một cuộc vui mới. Trong căn phòng của người đàn ông trẻ lần nữa lại dâng lên kích tình, hương vị hoan ái ngập tràn.

    Sau hôm đó Diệp An liền chuyển sang nhà Tom ở hai tháng, cô về lấy đồ trong ánh mắt mập mờ của bạn cùng nhà đặc biệt là Anne, cô ấy nhanh nhẹn lẻn vào phòng cảu Diệp An tiện tay đón cửa phòng. Nhìn dáng đứng không được tự nhiên của Diệp An liền hưng phấn:

    - An, cậu thử rồi, thấy sao? Nhìn Tom có vẻ được lắm đó, chắc cậu đã có một trải nghiệm tuyệt vời.

    Diệp An mới thử chuyện đó làm sao có thể giống như Anne mạnh bạo gương mặt chưa kịp tan sắc nháy máu lại đỏ bừng, Anne nhìn biểu hiện của cô liền biết bản thân nói đúng liền cười không truy hỏi nữa, cô ấy nháy mắt:

    - Thôi cậu thu dọn đồ đi mình về phòng đây.

    - À, được.

    Anne đi về phía cửa cô ấy đứng trước cửa phòng đột nhiên quay đầu về phía Diệp An cười nói nhỏ:

    - An, tớ biết cậu mới thử nhưng nhớ biện pháp an toàn.

    Diệp An nghe cô ấy nói nhất thời ngơ ngác sau đó sực nhớ đến chuyện gì liền vô thức nhẹ giọng:

    - Tớ biết rồi, cảm ơn.

    Anne thấy cô nói vậy mới yên tâm rời khỏi, cô ấy thực sự thích người bạn này vừa xinh đẹp lại đáng yêu. Vì chỉ ở hai tháng hơn nữa hai nhà cũng cách nhau tương đối gần nên Diệp An chỉ mang theo chút quần áo và đồ dùng cá nhân sau đó tạm biệt mọi người cùng Tom trở lại nhà anh, bắt đầu cuộc sống hai tháng ngọt ngào của họ.

    "Đối với tôi hai tháng này không khác gì một kì trăng mật vì có lẽ trong lòng tôi đã sớm coi Tom giống như một người chồng, chúng tôi ngày ngày ở cùng nhau, mỗi ngày thức dậy đều sẽ nhìn thấy đối phương đầu tiên và buổi tối cùng ôm nhau ngủ trên một chiếc giường, anh ấy thực sự khiến cho cuộc sống của tôi tràn ngập hơi thở ngọt ngào. Tôi càng ngày càng yêu anh ấy, yêu cách anh ấy quan tâm tôi yêu thương tôi và ở cạnh tôi, tôi không thể tưởng tượng được nếu không có anh ấy cuộc sống của tôi sẽ ra sao.."

    Buổi sáng Diệp An thức dậy trong vòng tay ấm áp của Tom, cô mỉm cười nhìn gương mặt đẹp trai còn đang say ngủ, vòng tay anh đặt ngang hông cô bàn tay hư hỏng đặt trên mông trần của cô. Tom thích cảm giác trần như nhộng mỗi khi ôm cô nên tối nào hai người cũng ngủ nude, từng tấc da thịt trên hai người tựa như dính sát vào nhau không một khẽ hở, Diệp An vừa ngại ngùng vừa vui sướng, cảm giác sát gần anh khiến cô cảm thấy an toàn.

    Diệp An nhẹ nhàng lấy cánh tay anh khỏi người cô đứng dậy mặc tạm chiếc áo sơmi của Tom rồi rời khỏi phòng làm bữa sáng, hôm nay là cuối tuần hiếm khi cả hai cùng được nghỉ cô muốn làm bữa sáng tình yêu cho bạn trai. Thịt hun khỏi, trứng ốp và một chút salad đơn giản cùng với một cốc sữa, một bữa sáng hoàn hảo trên bàn. Xong xuôi Diệp An liền yên tâm đi đến phòng tắm.

    Tom thức dậy bên cạnh đã sớm lạnh, anh mỉm cười rời giường, bên ngoài không thấy bóng dáng bạn gái bé nhỏ nhưng trong phòng tắm bên cạnh truyền đến tiếng nước chảy, Diệp An có thói quen tắm buổi sáng. Nhớ đến dáng vẻ nhỏ nhắn cân đối của cô trong người cảm thấy hưng phấn, Tom lại gần nhà tắm đúng lúc Diệp An mở cửa ngón tay thon nhỏ cầm chiếc khăn lông xoa mái tóc ướt đẫm nhìn anh dịu dàng:

    - Anh dậy rồi sao? Em làm xong bữa sáng rồi.

    - Ừm, đúng lúc anh đang đói.

    Tom nhìn theo giọt nước từ trên tóc rơi xuống cổ cô rồi mất hút dưới lớp áo sơ mi của anh đôi mắt xanh thẳm càng thêm sẫm màu, anh tiến đến ôm lấy eo cô đặt xuống một nụ hôn kiểu Pháp, bàn tay linh hoạt bắt đầu công việc quen thuộc. Diệp An bất ngờ bị hôn có chút giật mình, khăn lông trên tay rơi xuống nền nhà cảm nhận hơi thở nóng bỏng của anh khiến cô cũng trở nên hưng phấn, mấy ngày vừa rồi vì công việc bận rộn nên hai người họ không làm gì, hôm nay là cuối tuần cô không cần đến thư viện. Không khí càng lúc càng nóng, Diệp An bị Tom đè trên tường phía sau quần áo thưa thớt trên người chưa đầy một phút đã bị vứt dưới nền đất lạnh lẽo, kích tình mạnh mẽ âm thanh rên rỉ cùng tiếng thở dốc không ngừng hai thân ảnh quấn quýt dây dưa không ngừng va chạm, bữa sáng trở thành bữa trưa bất đắc dĩ.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
  4. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 23: Đi dã ngoại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua vô cùng nhanh mới đó Diệp An đã hẹn hò với Tom được một năm kể cả thời gian làm bạn cả hai đã quen biết được hai năm, Tom quyết định muốn tổ chức ngày kỉ niệm trong một năm hai người yêu nhau bằng một chuyến dã ngoại ngọt ngào của cả hai. Tom quen một người bạn, anh ta có một căn nhà nhỏ ven biển để trống tại đó không có nhiều người qua lại hơn nữa thời tiết vào đông lại càng vắng vẻ, rất thích hợp để cả hai có một khoảng thời gian riêng tư. Diệp An nghe bạn trai nói về chuyến đi thì vô cùng hào hứng cả hai ngay lật tức lên lịch đi dã ngoại cho ngày kỉ niệm này.

    "Tôi rất mong đợi chuyến đi này, đây là chuyến đi đầu tiên của tôi và Tom gắn với một ngày kỉ niệm đặc biệt. Anh ấy thật ngọt ngào và chu đáo, tôi nhận ra rằng mình càng ngày càng không thể sống thiếu anh ấy mất rồi.."

    Buổi sáng hôm ấy, Tom như thường lệ lái xe đến đón Diệp An, cô gái vui vẻ mang theo hành lí để cho bạn trai mang lên xe, hai người ngọt ngào trao nhau nụ hôn rồi lái xe đến căn nhà ven biển. Trên đường Diệp An vui vẻ nhìn bên ngoài, bờ biển cách họ ngày càng gần sự mong đợi hào hứng trong cô ngày càng lớn Tom nhìn bạn gái dịu dàng:

    - Em thích không?

    - Em thích chứ, anh nhìn xem thật tuyệt, đây là lần đầu tiên em đi biển vào mùa đông.

    Diệp An vui vẻ nhìn Tom cười tươi, ánh mắt cô lấp lánh nhìn về phía xa, từng còn sóng lần lượt đập vào bờ cát trắng xóa. Diệp An đắm chìm trong cảnh biển nhẹ giọng nói, Tom nhìn sang cô ngạc nhiên:

    - Chỗ em không có biển? Ý anh là ở Việt Nam.

    - Nhà em cách biển khá xa nên không đi thường xuyên.

    - Ồ, vậy chúng ta sẽ tạo ra những kỉ niệm đẹp tại đây.

    Tom vừa cười vừa nói với bạn gái, ánh mắt màu xanh biển của anh tựa như đại dương ngoài kia khiến người ta mê mẩn, Diệp An say đắm nhìn anh cười ngọt ngào khẽ đáp một tiếng. Suốt mấy tiếng đi xe cuối cùng hai người cũng đặt chân đến địa điểm cần đến, ngôi nhà của bạn Tom không quá lớn nhưng thiết kế lại vô cùng thuận tiện ngắm cảnh biển, ban công trước nhà đặt một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng cùng một chiếc xích đu khiến Diệp An vô cùng thích thú nếu như đến đây vào mùa hè nhất định rất tuyệt. Diệp An cùng Tom mở cửa bước vào nhà, cô ngỡ ngàng nhìn mọi thứ được trang trí ngọt ngào và ấm áp bên trong hai mắt long lanh nhìn về phía Tom tràn đầy cảm động, cô chạy đến nhảy bổ lên người anh vừa ôm vừa hôn:

    - Tom, em rất thích.

    Tom đứng ở cửa nhìn cô gái lao về phía mình may mắn anh cao lớn nên có thể đáp được cô một cách vững vàng không để cả hai ngã xuống, anh vuốt đầu nhỏ đáng yêu của bạn gái dịu dàng:

    - Em thích là tốt rồi, anh chuẩn bị cho em đó, ngoan còn có phòng ngủ nữa, em có muốn đi xem không?

    - Dạ.

    Diệp An nghe anh nói vậy liền hưng phấn chạy về phía căn phòng được treo một hình trái tim bằng hoa hồng, cô đoán là phòng ngủ vừa bước vào liền có một mùi hương ngọt ngào tràn ra. Căn phòng ngủ chính giữa là một chiếc giường lớn trải gá trắng ở giữa là bức ảnh cả hai âu yếm hôn môi xung quanh đầy hoa hồng, cửa sổ đóng kín bên trong ánh đèn đỏ mờ mờ cùng ánh nến ấm áp, trên bốn bức tường treo không ít ảnh của cô và Tom, âm thanh dịu dàng phát ra Diệp An nhìn bên trái đối diện giường lớn là màn chiếu đang phát đoạn ghi hình của cô và anh, nhưng đoạn video ngắn của cả hai có cái cô biết có cái chỉ là quay mình cô dường như là do anh quay lén những khi cô không chú ý. Cuối đoạn video là hình ảnh Tom cầm đóa hoa hồng lớn hướng về máy quay:

    - An, em yêu của anh, chúc em một ngày kỉ niệm vui vẻ, anh sẽ luôn bên em cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, anh yêu em.

    Hai mắt Diệp An bỗng nhòe đi, Tom từ đằng sau ôm lấy cô diu dàng hôn lên cổ cô:

    - An, anh yêu em.

    Diệp An nghe được âm thanh của anh lật tức quay người chủ động hôn lên môi anh, nước mắt hạnh phúc vẫn còn vương trên mặt cô đem theo tình yêu nồng cháy hôn anh, cánh tay cô ôm lấy cổ anh còn hai tay anh giữ lấy eo cô kéo gần khoảng cách của hai. Cô và anh cứ như vậy hôn nhau trong khung cảnh lãng mạn, nụ hôn dịu dàng và mãnh liệt không hề mang theo dục vọng mà gắn bó vô cùng. Diệp An kết thúc nụ hôn, cô tựa đầu vào trán anh mang theo giọng mũi nồng đậm:

    - Tom, em cũng yêu anh, rất yêu, rất yêu.

    - Bé con của anh.

    Cả hai nhìn nhau bất giác mỉm cười, trong mắt họ chỉ có đối phương không khí ngọt ngào khiến cho hai trái tim càng xích lại gần nhau.

    "Đó thực sự là giấy phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, cảm giác tôi đã tìm được đúng người rồi. Sau này có lẽ tôi sẽ ở lại Mỹ cùng Tom xấy dựng một gia đình hạnh phúc cùng với những đứa trẻ đáng yêu của tôi và anh ấy. Tôi sẽ đón mẹ sang ở cùng chúng tôi nếu như bà ấy muốn, cuộc sống như vậy thực sự là quá tuyệt vời.."

    Buổi chiều cả hai cùng nhau đi dạo bờ biển xinh đẹp, may mắn bờ biển không bị đóng băng bởi tuyết bù cho sự lạnh lẽo của những cơn gió biển, Diệp An lần đầu tiên đi biển vào mùa đông bên cạnh còn có bạn trai trái tim cô được lấp đầy bởi tình yêu tuyệt vời. Tối đó Tom đích thân chuẩn bị cho cô một bữa tối dưới nến lãng mạn, cả hai cùng nhau nhày một điệu Waltz nhẹ nhàng, hai cơ thể gần sát hơi thở như xem lẫn bắt đầu một màn kích tình. Trong căn nhà nhỏ hai cơ thể cứ mãi dây dưa không dứt mãi cho đến nửa đêm, Diệp An mới mệt mỏi dưới thân anh, từng giọt mồ hôi rơi trên làn da ửng hồng của cô dưới ánh nến càng trở nên quyến rũ trong không khí ngập tràn hương vị ám muội, Tom ở trên người cô di chuyển ngày càng nhanh cho đến khi anh khẽ kêu lên một tiếng trầm đục giải phóng trong người cô, cơ thể cao lớn ngã sang bên cạnh thỏa mãn ôm lấy bạn gái hôn lên tóc cô, nghỉ ngơi một lát rồi mới ôm lấy cô gái đã mềm nhũn vào trong nhà tắm. Dọn dẹp mọi thứ xong cũng đã một giờ sáng, hạnh phúc ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2022
  5. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 24: Cuộc gặp gỡ vớ Hà Anh: Ác mộng năm đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông gấp lại cuộc nhật kí thứ ba, anh có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc của Diệp An qua từng con chữ, Tom chính là người đàn ông đầu tiên mà cô ấy yêu sâu sắc. Không giống mối tình đầu, Duy Khánh chỉ là cảm giác rung động tuổi học trò, Tom thực sự là người đàn ông của cô ấy, là người mà cô ấy muốn ở bên cạnh cả đời. Người đàn ông nhíu mày mang theo đau lòng, anh cầm một cuốn nhật kí khác lên mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng từng trang giấy trắng tinh không một vết tích khiến anh cảm thấy khó hiểu. Tiếp đó là những nét bút nghệch ngoạc tuy không hằn sâu trên giấy nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảm xúc hỗn loạn của Diệp An. Người đàn ông mơ hồ suy đoán, hai đầu lông mày càng nhíu chặt lại, đây có lẽ chính là giai đoạn ảnh hưởng trực tiếp khiến cho căn bệnh trầm cảm của cô, khiến nó bùng nổ. Anh nhớ lại những cuộc nói chuyện trước đây với Diệp An, không có manh mối rõ ràng anh không biết được lí do họ chia tay, cũng chính là lí do biến Diệp An từ một con người với tương lai rộng mở đi đến bước đường cùng.

    Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, tiếng giày cao gót nện trên nền nhà người đàn ông quay người nhìn về phía cửa, cô gái mái tóc màu nâu nhạt trên người mặc một chiếc váy liền thân cùng màu đứng trước cửa gương mặt đượm buồn nhìn mấy cuốn nhật kí. Người đàn ông nhìn cô ấy gật đầu:

    - Cô Hà Anh.

    - Bác sĩ, anh xem chúng rồi sao?

    - Cô biết mấy cuốn nhật kí này.

    Người đàn ông được gọi là bác sĩ khẳng định, Hà Anh không phản bác chỉ tiến lại gần về phía anh ấy, cô nhìn cuốn trên tay anh nói:

    - Diệp An bắt đầu viết nhật kí từ năm mười sáu tuổi, cậu ấy từng nói với tôi, cuốn trên tay anh là cuốn duy nhất cậu ấy bỏ trống đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất của cậu ấy.

    Người đàn ông nghe cô ấy nói vậy trong mắt liền hiện lên tia sáng, anh nhìn trang giấy toàn những nét đen xì trầm giọng:

    - Cô biết những chuyện đã xảy ra. Có thể nói với tôi được không?

    - Bác sĩ, anh muốn biết chuyện của cô ấy với tư cách là gì?

    Hà Anh không trả lời câu hỏi của người đàn ông mà hỏi lại anh một câu, người đàn ông bất ngờ nhìn cô ấy trong mắt thoáng qua cảm xúc lạ, anh nói:

    - Tôi là bác sĩ của cô ấy nhưng tôi cũng là người làm cô ấy tổn thương. Sự hèn nhát của tôi đã đẩy cô ấy đi đến quyết định dại dột, cô là bạn của cô ấy chắc hẳn cô rất căm ghét tôi.

    - Đúng vậy, tôi là bạn của Diệp An, tôi thực sự ghét những người đã làm tổn thương bạn tôi, người đàn ông ngoại quốc kia và cả anh. Bác sĩ, tôi tôn trọng gọi anh một câu như vậy vì anh từng đem đến cho cô ấy hy vọng. Bây giờ anh muốn biết về quá khứ của cô ấy, tôi tự hỏi anh đang dùng tư cách gì để hỏi tôi đây? Là bác sĩ hay là một người đàn ông quan tâm bạn tôi?

    Người đàn ông cúi mặt trong lòng giọng nói khàn khàn:

    - Tôi hỏi với tư cách là một người có lỗi với cô ấy, là tôi nhận ra tình cảm của mình quá muộn. Xin cô hãy nói cho tôi biết người con gái tôi yêu đã trải qua những gì.

    Hà Anh cầm lại cuốn sổ trên tay anh ta, trong mắt cô thoáng qua ánh nước cùng đau lòng, cô nhớ đến những điều mình tận tai nghe lại tận mắt chứng kiến vào khoảng ba năm trước trong lòng quặn thắt, vành mắt đỏ ửng.

    - Những chuyện Diệp An trải qua giống như một cơn ác mộng, đó là cơn ác mộng đau đớn nhất đối với cô ấy.

    Quay trở lại ngày kỉ niệm của Diệp An và Tom ba năm trước tại bờ biển, sau một đêm nồng nhiệt cả hai vô cùng hạnh phúc, ngày hôm sau cả hai quyết định trở về nhà. Trên đường trở về họ đi qua một con đường vắng vẻ ven rừng, Diệp An dịu dàng nhìn bạn trai bên cạnh ngọt ngào đút cho anh một miếng bánh táo, Tom ngậm lấy miếng bánh từ tay cô mỉm cười. Bỗng một người đàn ông lao ra giữa đường Tom bị giật mình vội vàng đánh tay lái chiếc xe lao thẳng vào thân cây ven rừng khiến đầu xe méo xệch bốc khói nghi ngút. Diệp An cùng Tom cả người bổ nhào về phía trước đập đầu vào trước xe, may mắn có túi an toàn nên cả hai không sao, Diệp An nhất thời bị kinh sợ kêu lên một tiếng, Tom sau khi kiểm tra cả hai không sao mới nhìn bên ngoài, người đàn ông khi nãy nằm bất động trên đường khiến cả hai lo sợ. Diệp An hơi run nói:

    - Người đó không sao chứ?

    - Anh không biết, anh không đâm vào anh ta mà.

    Tom nhíu mày nói, đoạn đường vắng tanh chỉ có hai người họ và người đàn ông kì lạ bên ngoài, anh ta vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu nào là tỉnh lại khiến Diệp An lo lắng:

    - Liệu có chuyện gì không anh?

    - Để anh xuống xem sao.

    Tom nhíu mày nhìn bên ngoài nói với Diệp An, anh mở cửa xuống xe trước khi rời khỏi còn nói với cô:

    - An, em khóa cửa xe lại nếu có chuyện gì bất ngờ lật tức lái xe rời đi rõ chưa?

    - Vâng, anh cẩn thận đó.

    Diệp An nhìn Tom chỉ thấy anh khẽ mỉm cười trấn an:

    - Đừng lo, không có chuyện gì đâu, đợi anh.

    Nói rồi liền thẳng người bước về phía người đàn ông đang nằm trên đường, Diệp An lo lắng nhìn theo bóng lưng anh âm thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ không sao nhưng dường như ông trời không nghe thấy lời thỉnh cầu của cô.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng một 2022
  6. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 25: Ác mộng kinh hoàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp An ngồi bên trong ô tô hai mắt dính chặt lấy Tom đang đi bên ngoài, cô dường như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập liên hồi trong lồng ngực, Tom đi đến bên cạnh người đàn ông, nhìn ông ta khoảng chừng hơn ba mươi tuổi dáng người cao lớn nhìn qua trên người không có vết thương nào nhưng vẫn nằm bất động hai mắt nhắm nghiền. Tom lại gần đưa tay muốn lay người đàn ông dậy thì đột nhiên người dưới đất mở mắt túm chặt tay anh ấy rồi hét lớn một tiếng, hai người đàn ông từ bên đường chạy lại một người đè Tom xuống đất còn một người chạy về phía Diệp An đang ở trên xe. Diệp An nhìn mọi việc diễn ra nhanh chóng đồng tử co lại nhìn bạn trai bị đè dưới đất vô cùng hoảng sợ hét lên, người đàn ông lại mặt dữ tợn nhìn cô bên trong xe cánh tay to lớn đập mạnh vào cửa kính. Diệp An nhìn ông ta trợn trừng mắt nhớ đến lời Tom lại nhìn về phía anh vô cùng lo lắng hét lớn, Tom bị đè dưới đất hết sức vùng vẫy nhìn về phía Diệp An lo lắng hét lớn:

    - Chạy mau.

    Diệp An run rẩy nước mắt đảo quanh khởi động xe nhưng vụ va chạm đã khiến chiếc xe bị hư hỏng phải tốn khá nhiều thời gian để khởi động, người đàn ông bên ngoài nhận ra ý định của cô liền vớ lấy tản đá bên đường đập mạnh vào cửa kính trong khi Diệp An còn đang cố gắng khởi động xe thì cửa kính đã bị gã đập tan. Bàn tay to lông lá thò vào trong xe túm lấy cổ áo Diệp An kéo mạnh người cô, đầu cô bị đập mạnh vào cửa kính máu tươi không ngừng chảy đau đớn đến choáng váng. Tom nhìn bạn gái bị hành hung vô cùng tức giận gào thét nắm đấm vung về phía hai tên đang đè trên người mình:

    - Khốn kiếp, thả cô ấy ra.

    - Câm mồm.

    Một tên đàn ông đè trên người anh đấm đá liên tục trên người Tom bên kia Diệp An cũng bị tên đàn ông lôi khỏi xe ném ra bên ngoài, cú va đập khiến cô ngất lịm. Tom bị hai tên đàn ông đánh đập không thương tiếc cho đến khi anh không còn sức phản kháng chỉ có thể cố sức bò về phía cô. Ba tên đàn ông lục soạt trên người họ lấy hết tiền mặt và những đồ có giá trị, Tom chỉ có thể ôm chặt Diệp An đang hôn mê để mặc chúng. Hai người không mang nhiều tiền trên người, một tên đàn ông tức giận nhìn hai người hằn học:

    - Mẹ! Lũ nghèo kiết xác.

    - Chúng tôi chỉ là sinh viên không có tiền, các anh đã lấy được tiền rồi thì thả chúng tôi đi.

    Tom nhận thấy tình hình không mấy tốt đẹp liền cầu hòa nói, một tên cao lớn tức giận đá mạnh vào người anh tức giận:

    - Hừ, mất công.

    - Martin, mày nhìn con bé châu Á kia đi.

    Một tên đàn ông ánh mắt trắng trợn nhìn về phía Diệp An đang nằm trong vòng tay Tom, mặc dù gương mặt đã bị nhuốm máu nhưng vẫn không thể che đi vẻ ngoài xinh đẹp cùng nét đặc trưng của người châu Á, mấy tên đàn ông nhìn thấy vậy liền nảy ra hứng thú đáng khinh. Tom nghe được lời chúng có thể đoán được ý định của chúng, anh càng ôm chặt Diệp An úp mặt cô vào ngực mình nói:

    - Các anh định làm gì? Cô ấy bị bệnh đừng chạm vào cô ấy.

    - Ma ốm à? Haha, tao có hứng, mày định lừa tao à, thằng chó chết!

    Tên đàn ông nhìn về phía Tom đá mạnh vào người anh, Tom dường như có thể nghe thấy tiếng xương gãy tan, gương mặt điển trai tái xanh nhưng vẫn không buông Diệp An. Mấy tên đàn ông liền tiến đến kéo hai người ra, Diệp An trong quá trình dằng co đã tỉnh lại cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn sống chết ôm lấy Tom không buông, miệng liên tục cầu xin:

    - Xin hãy tha cho chúng tôi, xin mấy người.

    - Con khốn, câm mồm.

    Một gã tát mạnh vào mặt Diệp An khiến cô đau như chết lặng nhưng vẫn ôm chặt Tom, một tên tức giận rút một con dao từ trong túi quần, đâm về phía cánh tay của Tom, anh đau đớn theo bản năng thả lỏng cánh tay hai tên kia nhân lúc này liền kéo Diệp An đi về phía cánh rừng bên cạnh. Tom đau đớn gào thét lồm cồm bò dậy chạy theo nhưng bị tên còn lại đá mạnh vào bụng. Diệp An bị lôi vào cánh rừng hoảng sợ gào thét, một tên thất cô quá ầm ĩ liền bịt miệng cô rồi cười lớn cùng tên còn lại kéo cô đang không ngừng dãy dụa vào rừng.

    Tom đau đớn ôm lấy bụng lết về phía họ, tên đàn ông còn lại dường như nghĩ ra chuyện gì đó nhìn Tom đầy hứng thú:

    - Mày lo cho con bạn gái của mày sao?

    - Chúng mày.. thả cô ấy.. ra.

    - Haha, đi, tao đem mày đến chỗ chúng.

    Tên đàn ông kéo lê Tom trên đường theo hướng ba người vừa rời khỏi vào rừng, Tom mơ hồ có thể nghe được tiếng gào thét đau đớn của Diệp An cùng âm thanh thú tính của hai tên đàn ông. Tên đàn ông kéo theo Tom đến chỗ Diệp An trên người cô đã bị hai tên đàn ông lột mất áo ngoài, chiếc áo bên trong bị kéo lên lộ ra chiếc áo lót màu đen, Diệp An dãy dụa không ngừng khiến một tên tức giận tát mạnh vào mặt cô khiến hai má sưng đỏ, máu tươi từ chỗ bị thương chảy không ngừng khiến cô choáng váng. Tên đàn ông nhân cơ hội kéo mạnh quần dài của cô, lạnh lẽo khiến Diệp An tỉnh táo đạp mạnh chân nhưng làm sao có thể chống lại tên Mỹ cao lớn, hắn giữ chặt hai chân cô kéo sang hai bên lộ ra vùng nhạy cảm. Diệp An nghe được tiếng cười man rợ của chúng vô cùng sợ hãi cầu xin nhưng những bàn tay trên người cô không hề dừng lại, cô nghe thấy tiếng Tom gào thét một bên sau đó là cảm giác cơ thể bị sờ mó khắp nơi, tiếp đến là hạ thân bị đâm mạnh, đau đớn cùng tủi nhục khiến cô như muốn chết đi. Diệp An bị hãm hiếp ngay trước mắt bạn trai – người mà cô yêu nhất.

    Tom nhìn người mình yêu bị ba tên cầm thú thay nhau tra tấn trong đau đớn và bất lực, hai tay nắm chặt bất chấp lao về phía trước nhưng chỉ đổi lại là những đòn đấm đá của lũ ác nhân. Diệp An cảm giác bản than bị hành hạ đến chết đi sống lại, ba tên cầm thú không hề thương tiếc chà đạp cơ thể cô, lạnh lẽo, đau đớn và ghê tởm là cảm giác duy nhất cô cảm nhận được lúc này. Cơ thể không ngừng bị dày vò như tấm rẻ rách từ trước đến sau, chúng không hề bỏ qua một tấc da thịt trên cơ thể cô, từ ngữ ô uế phát ra từ miệng chúng như đâm vào trái tim cô khiến cô mất đi ý định sống sót, nếu có thể cô muốn bản thân ngay lúc này có thể chết đi. Không biết qua bao lâu, Diệp An cảm thấy trước mặt tối sầm cô đã không còn sức để gào thét mà ngất đi, văng vẳng bên tai là âm thanh như quỷ dữ:

    - Đến lượt tao, mày cút sang một bên.

    - Lần đầu tiên tao chơi hàng châu Á, haha, nhanh lên tao còn muốn làm tiếp.

    - Mẹ kiếp.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  7. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 26: Hà Anh đến Mỹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Anh nhìn người đàn ông ng đối diện trong mắt đầy vẻ đau lòng, ánh mắt anh ấy hơi đỏ gương mặt trắng bệch cô có thể nhìn thấy bàn tay anh ấy hơi run rẩy, giọng khàn đặc:

    - Tôi không nghe mẹ Diệp An nói về chuyện này, tôi..

    - Diệp An đã giấu bác gái, năm đó chỉ có tôi sang Mỹ với cô ấy, Diệp An, cô ấy là một đứa trẻ đáng thương.

    Hà Anh trong giọng nói mơ hồ còn mang theo nức nở:

    - Năm đó, bác gái đang quen một người đàn ông, ông ấy suýt nữa đã trở thành cha dượng của Diệp An, cô ấy không muốn bác gái biết chuyện cô ấy bị hãm hiếp ở nơi đất khách quê người. Có lẽ cô ấy sợ bác gái sẽ bị chuyện này ảnh hưởng, cũng sợ bác ấy sẽ vì chuyện này từ bỏ cô ấy.

    - Cô ấy luôn ám ảnh bởi sự đổ vỡ gia đình.

    - Đúng vậy, may mắn, tại thời điểm ấy cô ấy đã tin tưởng tôi hoặc có lẽ khi ấy cô ấy chỉ có thể tin tưởng tôi.

    Hà Anh ánh mắt sa săm nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng cô đều đều không còn vẻ xúc động như vừa rồi:

    - Năm đó khi tôi sang Mỹ, dáng vẻ của Diệp An khiến tôi không dám tin, cô ấy giống như một cái xác không hồn.

    Năm đó sau khi lũ cướp hành hạ Diệp An cùng Tom xong liền bỏ mặc hai người trong rừng rồi kéo nhau rời khỏi, Diệp An toàn thân đầy thương tích đã sớm rơi vào hôn mê còn Tom sau khi tỉnh lại liền cô gắng quên đi đau đớn trên thân ôm Diệp An cả người đã lạnh cóng bò trở lại đường lớn. Giữa mùa đông lạnh giã Tom ôm cơ thể bạn gái hơi thở mong manh may mắn được người của đội tuần tra tìm thấy và đưa đến bệnh viện vì thế mà giữ được mạng sống. Vì Diệp An là người nước ngoài nên tình huống phức tạp hơn vốn ban đầu phải liên hệ với mẹ của cô nhưng vì trong khoảng thời gian đó bà Mai đã thay đổi phương thức liên lạc trên giấy tờ nên không thể liên hệ mà điện thoại của Diệp An cũng đã bị lấy đi nên chỉ có thể chờ cô tỉnh lại.

    Vết thương trên người Diệp An có thể nói là vô cùng khủng khiếp, cô gái châu Á bị cưỡng hiếp và hạnh hạ suốt nhiều giờ trên cơ thể không còn một chỗ nguyện vẹn khắp nơi đều là dấu vết hoan ái và hành hung, hạ thể gần như rách toạc xương sườn và xương cánh tay bị gãy, não bị trấn động.. Diệp An hôn mê suốt ba ngày mới tỉnh lại nhưng tinh thần vô cùng hoảng loạn phải nhờ đến bác sĩ tâm lí và sự an ủi của Tom mới có thể bình ổn cô. Khi Hà Anh nhận được điện thoại từ Mỹ thì cũng đã là một tuần sau, khi Hà Anh đến bệnh viện biết được tình hình bạn thân qua lời của du học sinh khác nhịn không được bật khóc.

    Diệp An mặc bộ đồ bệnh nhân cả người gầy hẳn đi, gương mặt trắng xanh không một chút sức sống, hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, im lặng giống như một vật chết. Hà Anh run rẩy đi đến cạnh giường cầm lấy tay bạn thân nức nở gọi:

    - Diệp An, tớ đến rồi đây.

    Diệp An nghe được tiếng bạn gọi cả người cứng đờ mãi một lúc sau cô mới từ từ ngoảng mặt nhìn về phía Hà Anh đôi môi khô cứng nhếch lên một độ cong gượng gạo:

    - Cậu đến rồi à? Không nói cho mẹ mình biết chứ?

    - Không, tớ không nói, cậu..

    Hà Anh muốn nói ra lời an ủi nhưng cổ họng cứng ngắc nhìn cô trân trối không thể thốt nên lời nước mắt rơi như mưa trên gương mặt trắng nõn. Diệp An nhìn cô ấy bàn tay gầy rạc lau đi nước mắt:

    - Đừng khóc, tớ không chết được.

    - Diệp An.. hức hức.. cậu.. con bé đáng thương này.. huhu..

    Hà Anh không nhịn được khóc nấc bên cạnh bạn, ngược lại Diệp An hoàn toàn bình tĩnh dường như người vừa phải chịu những tổn thương không phải cô ấy, giọng cô đều đều giống như đang đọc thuộc:

    - Mọi chuyện qua rồi, không sao rồi, sẽ ổn thôi.

    - Diệp An.

    - Không sao rồi, không sao..

    Diệp An hai mắt vô thần, rõ ràng cô ấy đang nhìn chằm chằm Hà Anh nhưng trong mắt lại không hề có tiêu cự, Hà Anh ngừng khóc nhìn cô, trong lòng nhận ra điểm không thích hợp, cẩn thận nói:

    - Diệp An?

    - Không sao, tớ ổn rồi, tớ đã được cứu, tớ không sao rồi.

    Hà Anh dần nhận ra có chuyện gì không đúng, Diệp An mỉm cười nhìn cô nhưng trong mắt không hề có tiêu cự, cô cứ lặp lại lới nói giống như một cái máy. Hà Anh sống lưng lạnh toát nắm lấy hai cánh tay bạn run rẩy:

    - Diệp An, cậu sao vậy? Cậu nói cái gì vậy?

    - Không sao.. không sao.. không đau.. A!

    Diệp An bất ngờ hét lên cả người co rúm lại gương mặt đau đớn cùng hoảng loạn:

    - Không.. không.. đau lắm.. đau lắm.

    - Diệp An, cậu đau ở đâu? Diệp An, nói cho tớ đi.

    - Không.. AAAAA..

    Bác sĩ cùng Tom lật tức chạy lại giữ lấy cô gái trên giường đang không ngừng kêu cứu, Hà Anh bật khóc nhìn bạn đau đớn từ từ thiếp đi do tác dụng của thuốc an thần, cô trượt theo bức tường phía sau ngồi sụp xuống, hai tay giữ chặt miệng nức nở. Tom nhìn Diệp An đau lòng vuốt ve mái tóc cô một lúc sau mới chú ý đến Hà Anh, anh nói:

    - Cô là bạn thân của An. Tôi muốn nói chuyện với cô.

    - Được.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  8. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 27: Sau sự cố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Anh cùng Tom rời khỏi phòng bệnh, anh ấy nhìn cô bằng đôi mắt buồn bã đến nghẹt thở, Hà Anh mệt mỏi dựa người vào tường dùng tiếng Anh hỏi:

    - Chuyện gì đã xảy ra với Diệp An?

    Tom nhìn cô ấy trong mắt hiện lên vẻ áy náy:

    - Chúng tôi tổ chức kỉ niệm một năm tại bờ biển khi trở về có một gã cố tình giả vờ bị xe của chúng tôi đâm bất tỉnh, tôi xuống dưới kiểm tra thì bị hành hung. Chúng có ba người sau khi cướp hết tiền liền cưỡng hiếp An.

    Tom càng nói càng xúc động anh nghẹn ngào vùi mặt vào hai bàn tay trên người anh vẫn đang mặc đồ bệnh nhân gương mặt đẹp trai còn hiện rõ nhiều vết bầm tím đáng sợ, anh đau khổ nói:

    - Tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không bảo vệ được cô ấy. Chúng thực sự là lũ khốn kiếp, tôi sẽ giết chết chúng nếu có thể.

    Hà Anh nghe Tom nói trong lòng sót thương cho bạn thân nước mắt lần nữa rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô, lát sau Hà Anh bình tĩnh hỏi:

    - Tình hình của Diệp An như thế nào?

    - Vết thương trên cơ thể cầm khoảng nửa năm để chữa trị, cô ấy cũng cần điều trị tâm lí. Như cô thấy đó, An không ổn chút nào.

    Hà Anh nhìn vào trong phòng bệnh Diệp An đã ngủ thiếp đi nhưng trên mặt vẫn hiện rõ sự sợ hãi đau lòng không thôi, cô thầm tính toán bản thân không thể ở đây cùng Diệp An mãi được việc học ở Việt Nam có thể gác lại nhưng cô còn hai bài kiểm trả cuối học phần vào tuần tới không thể không trở về, Hà Anh nhìn Tom nói:

    - Tuần tới tôi phải trở về Việt Nam trong bốn ngày sắp xếp công việc.

    - Tôi biết, tôi sẽ chăm sóc cô ấy cẩn thận, đây là trách nhiệm của tôi. Chuyện này tôi nghĩ nên nói với gia đình cô ấy nhưng An không đồng ý khi tỉnh lại cô ấy cũng chỉ liên lạc với cô chúng tôi không ai biết cách liên lạc với mẹ cô ấy.

    Tom không mấy ngạc nhiên đối với chuyện Hà Anh nói, mỗi người đều có một cuộc sống riêng anh có thể hiểu được. Tom nhìn cô ấy hỏi về mẹ của Diệp An nhưng chỉ nhận được lời từ chối. Hà Anh nói:

    - Tôi biết, Diệp An không muốn mẹ cô ấy biết.

    - Tại sao?

    - Tôi cũng không biết nhưng tôi tôn trọng bạn mình.

    Hà Anh khàn giọng trả lời Tom anh cũng không hỏi nữa, hai người cùng nhau nhìn về phía cô gái bên trong phòng, không khí trở nên có chút ngột ngạt vô cùng.

    Sau hôm đó Hà Anh luôn ở cạnh Diệp An, cô nói với gia đình rằng bản thân đi du lịch cùng bạn trai mấy ngày nên không ai nghi ngờ, chuyện cô đi Mỹ cũng chỉ có mình anh bạn trai đã quen hơn một năm biết. Hà Anh nhìn Diệp An vô hồn trên giường đau lòng, cô cầm bàn tay lạnh buốt của bạn lên cẩn thận xoa nắm nhẹ giọng:

    - Diệp An, cậu đói chưa tớ đi lấy đồ ăn cho cậu nhé?

    * * *

    - Diệp An.

    * * *

    - Diệp An.

    * * *

    Liên tục gọi mấy lần thì Diệp An mới ngẫu nhiên phản ứng với cô, Hà Anh đã quen với phản ứng trì độn này của bạn, cô ngoài đau lòng cũng không biết làm gì khác, chỉ có thể kiên nhẫn chăm sóc. Bác sĩ tâm lí của Diệp An nói tình trạng của Diệp An không mấy khả thi tổn thương quá lớn khiến cô ấy trở nên khép kín với thế giới, hậu chứng sau chấn thương (PTSD) vô cùng lớn buộc phải dùng thuốc cùng tiếp nhận tư vẫn của bác sĩ số tiền điều trị cũng trở thành một gánh nặng lớn khiến Hà Anh nhất thời không biết xoay sở ra sao, nhiều lần cô cũng định nói chuyện này với mẹ Diệp An nhưng lại thôi. May mắn số tiền trong thẻ của Diệp An tương đối nhiều cộng thêm với tiền vay của bạn, tiền riêng của cô và Tom cũng miễn cưỡng có thể chống chọi được qua ba tháng. Sau khi vết thương trên cơ thể Diệp An phục hồi tương đối liền được chuyển về nhà điều trị mà Hà Anh cũng không thể tiếp tục ở lại đành phải quay trở lại Việt Nam may mắn trong khoảng thời gian ba tháng tâm lí của Diệp An cũng đã có chút tiến triển sau khi chia tay Hà Anh liền cùng Tom trở lại nhà trọ.

    Người trong nhà biết được chuyện cô phải trải qua nên đối với cô vô cùng cẩn thận dù cho họ đã cố giấu nhưng Diệp An vẫn có thể bắt gặp ánh mắt thương hại của cô khiến cho cô cảm thấy hít thở không thông. Lại thêm ba tháng vết thương vật lí trên người Diệp An đã lành hẳn mà ba tên hành hung hai người cũng đã được đưa ra xét xử ngày xử án Diệp An vì chấn thương tâm lí nên xin được đặc cách không cần tham gia trên phiên tòa chỉ có mình Tom tham gia. Ba tên đó không phải lần đầu gây án mọi tội danh đều đã được thành lập chúng bị phán hai mươi năm tù giam vì tội cướp, hiếp và hành hung đồng thời còn phải bồi thường nạn nhân số tiền một trăm nghìn đô. Phiên tòa kết thúc, Tom cầm số tiền bồi thường thuê riêng một căn nhà nhỏ trong một năm rồi chuyển đến sống cùng Diệp An để tiện chăm sóc cô, Diệp An luôn sống trong ám ảnh người duy nhất cô tin tưởng chỉ có Tom nên đương nhiên nhanh chóng cùng anh chuyển nhà. Anne nhìn hai người rời đi cảm thán:

    - Tội nghiệp An bé nhỏ, hy vọng cô ấy sớm bình phục.

    Chiếc xe mang theo lời cầu chúc của cô ấy rời khỏi tầm mắt của mọi người, họ mang theo tâm trạng khác nhau quay vào nhà, tình trạng của Diệp An bọn họ cũng biết được phần nào, suốt ba tháng này không đêm nào họ không nghe thấy âm thanh gào thét cũng như tiếng khóc đau đớn của cô thú thật bọn họ cũng có chút không chịu nổi. Thật tâm hy vọng cô sớm tốt lên.

    Tom chuyển đến căn nhà mới cùng với Diệp An, cô nhìn quanh căn nhà một vòng trên mặt không có nhiều cảm xúc, Tom từ sau lưng cô dịu dàng:

    - An, từ giờ hai chúng ta sẽ ở đây, em có thích không?

    - Chỉ có hai chúng ta thôi sao?

    - Chỉ có hai chúng ta thôi, An, em thích không?

    - Vâng.

    Diệp An không quay đầu lại nhìn anh chỉ nhẹ giọng đáp, Tom đặt hành lí sang một bên đi đến ôm lấy cô từ phía sau, nháy mắt cơ thể Diệp An cứng đờ anh nhạy cảm nhận ra điểm khác lạ liền thả tay Diệp An cảm nhận hơi thở nam tính của anh rời khỏi mới từ từ thả lỏng, cô cúi đầu nói:

    - Em xin lỗi.

    - Không sao, An, anh sẽ chăm sóc em.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
  9. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 28: Ám ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối Tom chuẩn bị một bữa ăn đơn giản với mỳ Ý, Diệp An ngoan ngoãn ăn hết chỗ mỳ anh chuẩn bị cho cô rồi lẳng lặng nhìn chằm chằm Tom, ánh mắt của cô khiến anh có chút nổi da gà:

    - Em nhìn gì vậy?

    - Anh sẽ không ghét bỏ em đúng không?

    - Không thể nào.

    Tom trả lời Diệp An với giọng chắc nịch, cô mỉm cười thoáng qua rồi ôm chặt anh thì thầm:

    - Anh có yêu em không?

    - Đương nhiên rồi, An, anh yêu em.

    - Anh sẽ không rời bỏ em chứ?

    Tom nhìn vào mắt cô gái đối diện trong đôi mắt xinh đẹp của cô đã không còn tia sáng lấp lánh như trước thay vào đó là sự sợ hãi cùng cẩn thận dò xét, anh đau lòng đứng dậy tiến về phía cô. Khi hai bàn tay anh chạm vào vai cô có thể cảm nhận rõ cơ thể cứng đờ mất tự nhiên bên dưới, anh đau lòng nói:

    - An, anh sẽ không bỏ rơi em, đừng sợ. Anh ở đây là để chăm sóc em.

    Diệp An nghe những lời nói ấy cơ thể dần thả lỏng cô ngẩng đầu nhìn anh trong đôi mắt như có điều muốn nói nhưng lại không thốt nên lời, hai người lặng lặng nhìn nhau như vậy.

    Buổi tối, Tom vốn muốn ngủ cùng với Diệp An nhưng vì sự bài xích của cô đối với phái nam nên anh chỉ có thể sang phòng sát vách ngủ, Diệp An áy náy nhìn anh nhưng Tom chỉ mỉm cười an ủi cô:

    - Đừng lo, nếu cần gì hãy gọi anh, anh ở ngay cạnh em. Bé con, ngủ ngon.

    Tom vốn muốn đặt một nụ hôn lên trán cô nhưng nhìn ra được sự mất tự nhiên trong mắt Diệp An nên chỉ cười im lặng tắt đèn rời khỏi, Diệp An nhìn theo bóng anh không chớp mắt trong phòng chỉ có mình cô không gian yên tĩnh khiến tim cô như ngừng đập. Diệp An bắt đầu có ảo giác bên tai văng vẳng âm thanh thô tục trên cơ thể dường như có vật gì đó khiến cô sợ hãi nhắm chặt mắt, bàn tay run rẩy với tới công tắc đèn giường.

    "Tách"

    Ánh đèn chiếu sáng căn phòng xua đi bóng đêm đáng sợ, tảng đá đè nặng trên ngực Diệp An cũng từ từ biến mất, cô dần ổn định hơi thở nhìn chằm chằm trần nhà không biết qua bao lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cô lại nằm mơ, trong mơ cô thấy có vô số gương mặt kinh khủng bao vậy mình, vô số cánh tay ở trên thân thể cô cào xé, đau đớn khiến cô sợ hãi chạy về phía trước những bóng đen không ngừng đuổi theo phía sau, Diệp An liều mạng chạy. Cô không biết bản thân đã chạy bao lâu cho đến khi cả người mất hết sức lực ngã trên mặt đất bóng đen vẫn không ngừng, cô hoảng sợ bò về phía trước, bỗng một lực kéo mạnh cô lại Diệp An hoảng sợ trợn trừng mắt trước mặt cô là gương mặt đáng sợ của tên người Mỹ, cảnh tượng kinh hoàng hôm ấy lại bắt đầu, chúng đang cưỡng hiếp cô, Diệp An cảm nhận đau đớn mà chúng đem lại bi thống kêu lên.

    Tom đang ngủ bỗng nhiên bên tai truyền đến âm thanh xé lòng của Diệp An, anh hốt hoảng nhảy từ trên giường chạy ngay sang phòng cô. Diệp An ở trên giường không ngững vật lộn, chân tay cô đá loạn lên, gương mặt đau đớn đầy nước mắt miệng không ngừng kêu cứu, Tom vội vàng chạy lại ôm lấy cả người cô dùng sức giữ không cho cô vùng vẫy, cố gắng lay tỉnh người đang ngủ mơ. Diệp An cảm thấy chân tay bị bó chặt càng sợ hãi hương thơm quen thuộc cũng không thể trấn án cơ thể run rẩy của cô. Tom vỗ mạnh lên hai má Diệp An cho đến khi nó bắt đầu đỏ lên cô mới từ từ mở mắt, ánh mắt kinh hoàng như con thú nhỏ bị thương nhìn anh, Tom đau lòng ôm chặt cô dịu dàng:

    - Không sao rồi, chỉ là mơ thôi, có anh ở đây em đừng sợ.

    - Hức.. hức.. Tom.. Tom..

    Diệp An vùi đầu vào ngực anh khóc nức nở, anh dịu dàng vuốt tóc cô:

    - Anh đây, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.

    - Chúng cưỡng hiếp em, đau lắm.

    Tom nghe giọng nói run rẩy của bạn gái trong lòng khó chịu, anh cau chặt mày nhưng động tác vỗ về cô lại vô cùng nhẹ nhàng:

    - Đừng sợ, đã qua rồi, chúng đã bị bắt, ở đây chỉ có anh và em thôi, sẽ không ai làm tổn thương em được nữa.

    - Em đau lắm.

    Diệp An run rẩy tựa như đang nức nở nói. Tom kiên nhẫn ôm cô vỗ về:

    - Ngoan, anh giúp em xoa được không? Sẽ không đau nữa.

    - Tom?

    - Anh đây.

    Diệp An hai tay bấu chặt lấy người anh dường như muốn dính chặt lên da thịt của anh, cô tham lam hơi ấm trên người Tom cố gắng nhờ chúng để làm dịu đi sợ hãi trong cô. Tom nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp An để cô ôm lấy mình, hai người im lặng ôm nhau không một khoảng cách, hôm đó là lần đầu tiên sau hơn nửa năm Diệp An chủ động lại gần anh mà không bài xích. Tom trong lòng mừng rỡ như điên ôm lấy cô, đêm hôm đó anh cẩn thận ôm cô trong vòng tay cả hai lần nữa chìm vào giấc ngủ, Diệp An cũng không còn tiếp tục mơ thấy ác mộng nữa.

    Sau đó một tuần liên tiếp Tom luôn ôm Diệp An ngủ. Mỗi tối chỉ cần có anh thì cô sẽ không còn mơ thấy những cơn ác mộng kinh khủng kia nữa. Điều này khiến cho cả hai vô cùng mừng rỡ tin tưởng rằng bệnh tình của cô sẽ sớm chuyển biến tốt đẹp. Bác sĩ tâm lí cũng rất vui vẻ trước sự chuyển biến này của Diệp An. Mặc dù cô vẫn còn vô cùng bài xích nam giới nhưng hiện tại đã không còn bài xích Tom nữa, tuy anh là bạn trai cô nhưng đây cũng coi là bước đầu để cô có thể phục hồi một cách hoàn hảo.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng hai 2022
  10. Tử Lam Vân

    Bài viết:
    48
    Chương 29: Tác dụng phụ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người đàn ông nghe Hà Anh bình tĩnh kể về cuộc sống của Diệp An sau tai nạn thoáng nhíu mày, trầm giọng lên tiếng:

    - Tại sao cô ấy và người bạn trai ngoại quốc chia tay?

    Hà Anh nghe anh ấy hỏi vậy liền quay đầu lại nhìn anh, người đàn ông thấy trong mắt cô ấy được sự tức giận cùng bất lực:

    - Anh ta nói rằng không thể chịu đựng được cô ấy nữa..

    Sau khi Diệp An đến gặp bác sĩ tâm lí để nói về tình trạng của mình, tuy rằng tổn thương tâm lí đã có sự phục hồi đáng kể nhưng không ai ngờ được rằng đó điều đó lại hình thành nên một mối nguy hại mới. Đối với Diệp An, Tom giống như một loại thuốc ngủ, cô càng ngày càng phụ thuộc vào Tom. Chứng rối loạn lo âu và hoang tưởng bị hại khiến cho mọi việc ngày càng đi xa hơn, đặc biệt là sau khi Tom tìm được việc làm. Những khi Tom có ở nhà còn tạm ổn nhưng khi anh rời khỏi nhà đi làm, Diệp An lại bắt đầu cảm thấy lo âu. Không ít lần cô gọi điện cho cảnh sát báo án vì cảm giác có người đang theo dõi cô. Một hai lần thì không sao nhưng có khoảng thời gian mà một ngày Diệp An gọi cảnh sát đến hai-ba lần khiến cho họ cảm thấy cô là kẻ quấy rối. Thậm chí cảnh sát còn bắt cô vào đồn, mãi cho đến khi Tom mang theo giấy khám sức khỏe tâm lí đến, cô mới được thả.

    Tom không rõ đây là lần thứ bao nhiên bản thân đến đồn cảnh sát bảo lãnh bạn gái. Lần này cô ấy gọi điện làm phiền hiệp hội bảo vệ phụ nữ với lí do cũng như bao lần khác. Công việc mới vô cùng áp lực lại cộng thêm bạn gái không bớt lo khiến Tom vô cùng mệt mỏi, cả người cũng gầy đi một vòng. Anh xoa trán đau nhức đến bên cạnh Diệp An, cô vừa nhìn thấy anh liền vui mừng chạy lại:

    - Tom, anh đến rồi, em sợ lắm, trong nhà có người muốn cưỡng bức em, em nói nhưng họ không tin.

    - An, em bình tĩnh, anh vừa ở nhà tới không có ai đâu, đứng sợ, đợi anh ở đây anh đi nói chuyện với cảnh sát.

    Diệp An nhìn anh, gương mặt đẹp trai hơi tiều tụy râu dưới cằm lún phún. Trông anh khác hẳn dáng vẻ chỉn chu trước đây, Diệp An cũng biết bản thân đã gây rắc rối cho anh nên ngoan ngoãn ngồi một bên. Tom nhìn cô như vậy thoáng mỉm cười, anh đi tới chỗ cảnh sát còn chưa kịp ngồi xuống, sĩ quan cảnh sát đối diện ngẩng đầu nhìn anh đồng cảm nói:

    - Tom, cậu đến rồi à?

    - Chào ngài, không biết lần này An đã làm gì?

    Sĩ quan cảnh sát thở dài nói:

    - Bạn gái cậu gọi điện đến trung tâm bảo trợ phụ nữ nói cô ấy đang gặp nguy hiểm và như những lần trước, không có bất cứ người nào như cô ấy nói. Nhưng bạn gái cậu nhất định làm phiền họ.

    - Tôi xin lỗi, ngài cũng biết bệnh của cô ấy..

    - Tôi biết, vậy nên cậu mang cô ấy về đi nhưng không thể cứ làm như vậy mãi được, chúng tôi cũng rất bận không có thời gian.

    Tom nghe ông ấy nói vậy liên tục nói xin lỗi và cảm ơn với ông ấy, sau khi mọi chuyện được giải quyết Tom mang theo Diệp An rời khỏi đồn cảnh sát. Trên xe cô nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh nhẹ giọng:

    - Em xin lỗi.

    - An, anh biết em sợ hãi nhưng thật sự không có ai có ý định hại em cả, anh ninh chỗ chúng ta rất tốt.

    Tom có chút chán nản giải thích, Diệp An biết anh đang không vui nên liền gật đầu nói:

    - Em biết chỉ là cảm giác lo sợ khiến em không yên tâm đặc biệt mỗi khi không có anh, em không thể nào bình tĩnh được. Tom, em không khống chế được, anh có thể ở cạnh em không?

    Diệp An thấp thỏm nhìn anh, Tom nghe cô nói vậy trong lòng vô cùng khó chịu nhưng cố nhịn lại, anh trầm giọng:

    - Vậy công việc của anh thì làm sao? An, chúng ta cần tiền, anh phải đi làm.

    - Em.. xin lỗi, em sẽ cố gắng kiềm chế bản thân.

    Tom nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô có chút mủi lòng, anh cầm tay nhỏ của cô hạ giọng:

    - Được rồi, chúng ta về nhà thôi.

    - Vâng.

    Hai người trở về nhà, ngôi nhà được trang trí theo tone màu xanh lam mang đến cảm giác hơi lạnh lẽo. Cửa sổ về cửa ra vào được đóng kín, đặc biệt mỗi cửa có ít nhất hai chiếc khóa được thêm vào theo ý muốn của Diệp An. Tom mở cửa nhà bước vào, không có gì thay đổi so với khi anh ra khỏi nhà, trên bàn vẫn còn bát ngũ cốc ăn dở từ sáng. Rõ ràng Diệp An không hề dọn dẹp, Tom hơi nhíu mày nhưng không lên tiếng chỉ âm thầm đem chiếc bát đổ đi. Diệp An nhìn thấy vậy liền đi vào bếp cầm lấy bát từ tay anh cười dịu dàng:

    - Anh đi tắm đi, em nấu cơm.

    - Được, cảm ơn em.

    Tom cả người mệt nhừ cũng không tranh giành với cô, gật đầu đi vào phòng. Diệp An nhìn theo bóng anh nụ cười tắt dần. Khi nãy cô ngửi thấy trên người anh một mùi nước hoa lạ, có phải anh có tiếp xúc thân mật với người khác không, dạo này cũng không thấy anh có biểu hiện thân mật với mình, liệu có phải Tom đã không còn tình cảm với mình.. rất nhiều câu hỏi trong đầu Diệp An khiến cô càng lo sợ không yên.
     
    Thùy MinhNguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...