Chương 40: Hoảng sợ
Hai tháng sau
Trong đêm tối, căn nhà vô cùng yên lặng, mẹ Diệp An đang say ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đối với một người phụ nữ trung niên mà nói việc vừa phải đi làm vừa phải chăm con gái đang bị trầm cảm dường như tiêu tốn hết toàn bộ sức lực, mệt mỏi đến mức có thể ngủ ngay khi vừa ngả lưng xuống giường. Sở dĩ bà Mai có thể yên tâm như vậy bởi vì từ sau khi quay trở lại nước tình hình bệnh của Diệp An dường như đang phục hồi rất tốt, ít nhất bên ngoài cô không còn cả ngày gào thét điên khùng nữa. Tuy nhiên ở một góc không ai nhìn thấy có những nỗi đau không phải ai cũng có thể thấy được.
Trong phòng
Diệp An cuộn tròn cơ thể thành một khối, cô gục mặt vào hai đầu gối, gương mặt tái nhợt bị bóng đêm che phủ, hai cánh môi bị cắn đến bật máu đau sót, cơ thể run rẩy từng hồi vô cùng đáng sợ. Trong cổ họng đè nén âm thanh rên rỉ giống như một con thú bị thương, hai mắt mở to nhìn không cảm xúc vùi dưới đầu gối, nếu có ánh sáng vậy có thể nhìn rõ những tia máu dày lì trong mắt cô lúc này, Thanh An hiện tại giống như một các xác không hồn, cơ thể rũ rượi và đau đớn. Bên tai cô văng vẳng tiếng thì thầm, cô không hiểu bọn chúng đang nói gì, chỉ toàn những lời vô nghĩa nhưng lại khiến cô như muốn điên lên, trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, cảm giác lồng ngực bị đè nén vô cùng nặng nề. Thanh An yếu ớt đứng dậy, từng bước đi về phía cửa.
"Cạch"
Cảnh cửa mở ra, cô cũng chầm chậm bước ra ngoài.
Nửa đêm, mẹ Diệp An bởi vì khát nước mà bừng tỉnh. Cổ họng bỏng rát, đầu đau như búc bổ, bà bình tĩnh đặt tay lên trán không ngoài dự đoán, bà bị sốt rồi. Cố gắng nhấc cơ thể mệt mỏi rời khỏi phòng, hộp thuốc ở phòng khách, bà phải tự mình đi lấy. Trong bóng tối nhập nhèm, mắt người dần thích ứng với bóng tối, mẹ Diệp An đi theo trí nhớ đi về phía phòng khách, bà theo thói quen bật công tắc chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng mờ mờ giúp bà nhìn rõ hơn mọi thứ xung quanh. Ánh mắt vừa chạm đến ban công phòng khách liền mở to, cả người cứng đờ, cổ họng như nghẹn lại, trái tim nháy mắt bị bóp nghẹt.
Bên ngoài ban công, Diệp An đứng đưa lưng về phía mẹ cô, cô mở to hai mắt nhìn bầu trời đen kịt rồi lại nhìn xuống dưới. Nơi này là tầng 40, nếu cô nhày từ đây xuống, chết là không thể nghi ngờ nhưng không biết cảm giác khi ấy sẽ thế nào nhỉ?
"Trong đầu tôi lúc ấy đã tưởng tượng đến cảnh khi cơ thể này rơi xuống từ ban công. Chắc chắn máu me, thảm hại không nở nhìn. Con người khi rơi xuống theo bản năng sẽ ôm lấy đầu vậy chắc chắn tay tôi sẽ nát bét mà có lẽ khôn chỉ tay thôi đâu, độ cao lớn như vậy cả người tôi cũng sẽ nát bấy ấy chứ, máu tươi sẽ văng ra đúng không? Thật kinh khủng, như vậy tôi sẽ xấu xí lắm. Mẹ tôi thấy cũng sẽ rất đau lòng. Tôi cũng chẳng muốn chết, chỉ là có chút tò mò, không biết sau khi chết đi liệu tôi có thể thoát được khỏi những thứ kinh khủng đó không?"
Mẹ Diệp An hoảng sợ nhìn con gái, mất hai phút để lấy lại bình tĩnh, lật tức đi đến chỗ cô. Gương mặt run rẩy tái nhợt, không thốt nên lời, mà không chính xác là bà không dám lên tiếng sợ rằng sẽ kích động con gái khiến cô nhảy xuống. Mẹ Diệp An gần như nín thở từng bước lại gần nhưng may mắn càng đến gần bà càng nhìn rõ, Diệp An chỉ đang bám vào lan can nhìn xuống dưới chứ hoàn toàn không có dáng vẻ gì của người muốn nhảy xuống. Trong lòng bà âm thầm thở phào nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Bỗng Diệp An quay lưng lại nhìn thẳng mẹ cô, đôi môi khô nứt trắng bệch, mái tóc đen dài rối bù rù, hai mắt vô thần, cô nhìn bà Mai giọng nói khô khốc:
- Mẹ, nếu con nhảy từ trên này xuống thì sao?
Trái tim mới vừa buông lỏng của bà Mai lại một lần nữa siết chặt, gương mặt đã trắng nay lại càng thêm trắng nhìn con gái trợn trừng hai mắt. Bà hốt hoảng chạy lại kéo tay Diệp An vào trong tránh xa khỏi khu vực lan can nguy hiểm, ôm cả người con gái vào lòng trái tim vẫn còn run rẩy:
- Diệp An, con đừng làm mẹ sợ. Mẹ chỉ có một mình con thôi, con mà có chuyện gì làm sao mẹ sống nổi.
- Con biết rồi, con sẽ không xa mẹ đâu.
Giọng nói khàn khàn khô khốc của Diệp An lại vang lên, cánh tay gầy gò từ từ vỗ sau lưng bà Mai tựa như an ủi, nhưng nỗi lòng người mẹ hiện tại làm sao có thể bình tĩnh, cả người vẫn run lên từng đợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm ướt đẫm sau lưng.
Trong đêm tối, căn nhà vô cùng yên lặng, mẹ Diệp An đang say ngủ sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đối với một người phụ nữ trung niên mà nói việc vừa phải đi làm vừa phải chăm con gái đang bị trầm cảm dường như tiêu tốn hết toàn bộ sức lực, mệt mỏi đến mức có thể ngủ ngay khi vừa ngả lưng xuống giường. Sở dĩ bà Mai có thể yên tâm như vậy bởi vì từ sau khi quay trở lại nước tình hình bệnh của Diệp An dường như đang phục hồi rất tốt, ít nhất bên ngoài cô không còn cả ngày gào thét điên khùng nữa. Tuy nhiên ở một góc không ai nhìn thấy có những nỗi đau không phải ai cũng có thể thấy được.
Trong phòng
Diệp An cuộn tròn cơ thể thành một khối, cô gục mặt vào hai đầu gối, gương mặt tái nhợt bị bóng đêm che phủ, hai cánh môi bị cắn đến bật máu đau sót, cơ thể run rẩy từng hồi vô cùng đáng sợ. Trong cổ họng đè nén âm thanh rên rỉ giống như một con thú bị thương, hai mắt mở to nhìn không cảm xúc vùi dưới đầu gối, nếu có ánh sáng vậy có thể nhìn rõ những tia máu dày lì trong mắt cô lúc này, Thanh An hiện tại giống như một các xác không hồn, cơ thể rũ rượi và đau đớn. Bên tai cô văng vẳng tiếng thì thầm, cô không hiểu bọn chúng đang nói gì, chỉ toàn những lời vô nghĩa nhưng lại khiến cô như muốn điên lên, trái tim đập lúc nhanh lúc chậm, cảm giác lồng ngực bị đè nén vô cùng nặng nề. Thanh An yếu ớt đứng dậy, từng bước đi về phía cửa.
"Cạch"
Cảnh cửa mở ra, cô cũng chầm chậm bước ra ngoài.
Nửa đêm, mẹ Diệp An bởi vì khát nước mà bừng tỉnh. Cổ họng bỏng rát, đầu đau như búc bổ, bà bình tĩnh đặt tay lên trán không ngoài dự đoán, bà bị sốt rồi. Cố gắng nhấc cơ thể mệt mỏi rời khỏi phòng, hộp thuốc ở phòng khách, bà phải tự mình đi lấy. Trong bóng tối nhập nhèm, mắt người dần thích ứng với bóng tối, mẹ Diệp An đi theo trí nhớ đi về phía phòng khách, bà theo thói quen bật công tắc chiếc đèn bàn, ánh sáng vàng mờ mờ giúp bà nhìn rõ hơn mọi thứ xung quanh. Ánh mắt vừa chạm đến ban công phòng khách liền mở to, cả người cứng đờ, cổ họng như nghẹn lại, trái tim nháy mắt bị bóp nghẹt.
Bên ngoài ban công, Diệp An đứng đưa lưng về phía mẹ cô, cô mở to hai mắt nhìn bầu trời đen kịt rồi lại nhìn xuống dưới. Nơi này là tầng 40, nếu cô nhày từ đây xuống, chết là không thể nghi ngờ nhưng không biết cảm giác khi ấy sẽ thế nào nhỉ?
"Trong đầu tôi lúc ấy đã tưởng tượng đến cảnh khi cơ thể này rơi xuống từ ban công. Chắc chắn máu me, thảm hại không nở nhìn. Con người khi rơi xuống theo bản năng sẽ ôm lấy đầu vậy chắc chắn tay tôi sẽ nát bét mà có lẽ khôn chỉ tay thôi đâu, độ cao lớn như vậy cả người tôi cũng sẽ nát bấy ấy chứ, máu tươi sẽ văng ra đúng không? Thật kinh khủng, như vậy tôi sẽ xấu xí lắm. Mẹ tôi thấy cũng sẽ rất đau lòng. Tôi cũng chẳng muốn chết, chỉ là có chút tò mò, không biết sau khi chết đi liệu tôi có thể thoát được khỏi những thứ kinh khủng đó không?"
Mẹ Diệp An hoảng sợ nhìn con gái, mất hai phút để lấy lại bình tĩnh, lật tức đi đến chỗ cô. Gương mặt run rẩy tái nhợt, không thốt nên lời, mà không chính xác là bà không dám lên tiếng sợ rằng sẽ kích động con gái khiến cô nhảy xuống. Mẹ Diệp An gần như nín thở từng bước lại gần nhưng may mắn càng đến gần bà càng nhìn rõ, Diệp An chỉ đang bám vào lan can nhìn xuống dưới chứ hoàn toàn không có dáng vẻ gì của người muốn nhảy xuống. Trong lòng bà âm thầm thở phào nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Bỗng Diệp An quay lưng lại nhìn thẳng mẹ cô, đôi môi khô nứt trắng bệch, mái tóc đen dài rối bù rù, hai mắt vô thần, cô nhìn bà Mai giọng nói khô khốc:
- Mẹ, nếu con nhảy từ trên này xuống thì sao?
Trái tim mới vừa buông lỏng của bà Mai lại một lần nữa siết chặt, gương mặt đã trắng nay lại càng thêm trắng nhìn con gái trợn trừng hai mắt. Bà hốt hoảng chạy lại kéo tay Diệp An vào trong tránh xa khỏi khu vực lan can nguy hiểm, ôm cả người con gái vào lòng trái tim vẫn còn run rẩy:
- Diệp An, con đừng làm mẹ sợ. Mẹ chỉ có một mình con thôi, con mà có chuyện gì làm sao mẹ sống nổi.
- Con biết rồi, con sẽ không xa mẹ đâu.
Giọng nói khàn khàn khô khốc của Diệp An lại vang lên, cánh tay gầy gò từ từ vỗ sau lưng bà Mai tựa như an ủi, nhưng nỗi lòng người mẹ hiện tại làm sao có thể bình tĩnh, cả người vẫn run lên từng đợt, mồ hôi lạnh túa ra như tắm ướt đẫm sau lưng.
Chỉnh sửa cuối: