Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 10: Cùng nhau chiến đấu

Tiêu Cảnh Đình vừa mới đi tiến rừng cây không lâu một con con nhện to bằng cối xay nhỏ liền rớt xuống. Hứa Mộc An nhanh chóng đánh ra một quả cầu lửa, đem con nhện kia thiêu thành tro tàn.

"Con nhện này có độc, nếu như bị cắn sẽ toàn thân tê liệt, ngàn vạn phải cẩn thận." Hứa Mộc An nói.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, lòng còn sợ hãi nói: "Đã biết." Rừng cây quả nhiên nguy hiểm, khó trách tuy rằng trong rừng ẩn dấu không ít bảo bối, nhưng người tiến vào lại rất ít.

Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An ở trong rừng cây xoay hồi lâu cũng không thu hoạch được gì, "Quả nho."

Hứa Mộc An quay đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái, nói: "Cái gì?"

Tiêu Cảnh Đình chỉ vào dàn nho trong núi nói: "Ta muốn nhổ chút dây nho mang về trồng."

Mảnh dây nho trước mặt đang treo hai chùm nho, Hứa Mộc An vốn định nói nho dại ăn vào chua muốn rụng răng, chẳng ai muốn ăn, bất quá nhìn Tiêu Cảnh Đình bộ dáng bừng bừng hứng thú, Hứa Mộc An cũng không mặt mũi hắt Tiêu Cảnh Đình một bát nước lạnh.

Tiêu Cảnh Đình nhớ rõ thế giới này hoa quả có công dụng thực đặc thù, trường kỳ dùng ăn có tác dụng đề cao linh lực, nếu hắn có thể gieo trồng ra giống nho có vị ngọt là có thể kiếm được nhiều bạc.

Tiêu Cảnh Đình đem dây nho để vào bên trong rổ, lại âm thầm dời đi một phần và không gian.

Hứa Mộc An không thấy được động tác của Tiêu Cảnh Đình ở một bên phụ trách đề phòng xung quanh.

"Chạy mau, thứ nha trư tới."

Một con heo rừng dài trừng hai mét trong giây lát liền chạy tới trước mặt hai người, Tiêu Cảnh Đình nhìn cự thú trước mặt, âm thầm nuốt nuốt nước miếng, con vật này vẫn là heo sao? Thứ nha trư dài hai mét hơn, răng nanh sắc bén như kim loại, da thịt lại dày giống như mai rùa.

Hứa Mộc An bắn ra ngọn lửa công kích thứ nha trư, thứ nha trư tốc độ cực nhanh, Hứa Mộc An tấn công nó đều thất bại.

Thứ nha trư thét to hai tiếng, vọt nhanh về phía Hứa Mộc An.

Tiêu Cảnh Đình thúc giục ra một cây dây đằng, câu lấy thân cây đại thụ ôm eo Hứa Mộc An, nương dây đằng ôm Hứa Mộc An lên cây.

Hứa Mộc An bị Tiêu Cảnh Đình ôm đại não có trong nháy mắt chỗ trống.

"Ầm ầm ầm" phía dưới thứ nha trư điên cuồng va chạm thân cây, Hứa Mộc An nhanh chóng thanh tỉnh thần trí.

"Con heo này có phải hay không có nhận thức ngươi a!" Tiêu Cảnh Đình có chút quái dị nói.

"Trước kia ta săn được một con thỏ, hình như là con mồi nó nhìn trúng." Hứa Mộc An nói. Phía dưới gốc cây con thứ nha trư cũng có tu vi luyện khí tầng ba, một thân da thịt như áo giáp đao thương bất nhập, miễn dịch với công kích của ngọn lửa, rất khó đối phó.

Tiêu Cảnh Đình:" "Thực đơn heo cư nhiên có cả thỏ? Thế giới này a! Thật là khó có thể lý giải.

" Nó sẽ leo cây sao? "Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An lắc lắc đầu, nói:" Sẽ không. "

" Vậy là tốt rồi. "Tiêu Cảnh Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi.

" Oanh. "Tiêu Cảnh Đình cảm nhận được đại thụ hung hăng run rẩy," Oanh "đại thụ lại lần nữa run rẩy.

Tiêu Cảnh Đình nhìn trứ nha heo liên tiếp đâm người làm cây lung lay, khống chế dây đằng mang theo Hứa Mộc An bay vọt sang một cây khác.

" Nếu có thể đem con heo này làm thịt ăn thì có thể cải thiện một chút thức ăn. "Tiêu Cảnh Đình ánh mắt lượng lượng nói, con heo này thực lực không thấp, thịt ẩn chứa linh lực cũng sẽ không thấp, nếu ăn thịt loại dã thú này có thể làm tăng lên tu vi.

Hứa Mộc An nhịn không được có chút ý động, nếu chỉ có một mình hắn chắc chắn không phải đối thủ của con thứ nha trư này, nhưng hiện tại không chỉ có mình hắn a!

" Rống rống.. "Thứ nha rống giận liên tục với Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An.

" Một hồi nữa ta dùng dây đằng trói nó lại, ngươi hãy công kích vào mắt của nó. "Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng," Được. "

Tiêu Cảnh Đình điều động linh lực, giục sinh ra vô số dây đằng cuốn lấy chân thứ nha trư, thứ nha trư tức giận rống lên một tiếng, dây đằng cuốn quanh chân thứ nha trư bị đứt đoạn không ít.

Tiêu Cảnh Đình liên tục giục sinh dây đằng gây cản trở hành động của thứ nha trư, Hứa Mộc An nhân cơ hội công kích vào mắt con heo, thứ nha trư bị chọc giận rống to một tiếng, Hứa Mộc An nhân cơ hội ném một quả cầu lửa vào mồm cn heo. Thứ nha heo đấu đá lung tung, thân thể cư nhiên to lên bất thường.

" Cuồng hóa. "Hứa Mộc An kinh hãi.

Thứ nha trư cuồng hóa, hai tròng mắt đỏ rực như máu, sức lực gia tăng gấp đôi, hung hăng vô cùng, Tiêu Cảnh Đình điên cuồng điều động linh lực trở ngại thứ nha trư, Hứa Mộc An cũng gia sức điều động linh lực công kích.

Thứ nha trư đột nhiên đâm vào cây đại thụ Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An đang ở bên trên khiến cây bị gẫy thành hai nửa. Đại thụ trong rừng tuy nhiều nhưng cây gần đấy bị thứ nha trư đâm gãy gần hết, Tiêu Cảnh Đình hiểm hiểm mang theo Hứa Mộc An sang một cây khác.

Tiêu Cảnh Đình thao túng một thân cây chi chọc mạnh vào hậu môn của con heo, thứ nha trư kêu thảm thiết, Hứa Mộc An bị động tác của Tiêu Cảnh Đình làm cho hoảng sợ.

" Mau ra tay. "Tiêu Cảnh Đình thúc giục nói.

Hứa Mộc An ném vào miệng con heo một quả cầu lửa lớn, hai người chung sức hợp tác giết chết thứ nha trư.

Nhìn con heo ngã trên mặt đất không dạy nổi Hứa Mộc An thở dài nhẹ nhõm một hơi, lần này hắn vốn tưởng rằng Tiêu Cảnh Đình sẽ kéo chân sau, không nghĩ tới hắn lại có thể giúp đỡ, Hứa Mộc An nhịn không được phải xem Tiêu Cảnh Đình bằng con mắt khác.

" Nó thu nhỏ. "Tiêu Cảnh Đình nhìn thi thể thứ nha heo nói.

" Nó đã chết, cuồng hóa kết thúc, tự nhiên liền thu nhỏ."Hứa Mộc An nhàn nhạt nói.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 11: Cùng nhau ăn thịt

Tiêu Cảnh Đình lấy ra một chai nước uống xuống, chai nước nhìn rất bình thường thật ra xuất phát từ nước suối trong ngọc bội trong tùy thân không gian.

Lần trước sau khi gieo giống năm mẫu đồng ruộng Tiêu Cảnh Đình khát khô cả cổ, tùy tay múc một gáo nước linh tuyền trong không gian uống vào, kết quả phát hiện mệt nhọc trong cơ thể mệt nhọc nhanh chóng tan biến, linh lực bị tiêu hao cũng nhanh chóng được tu bổ.

Theo Tiêu Cảnh Đình biết trên thị trường có một loại hồi khí đan, có thể tu bổ linh khí bị hao tổn, bất quá loại hồi khí đan này giá cả rất xã xỉ, phẩm chất kém, một viên yêu cầu hai lượng bạc, linh tuyền trong tùy thân không gian của hắn lại vô cùng vô tận.

Trong rừng nguy cơ vô cùng lớn, ở chỗ này linh khí trong cơ thể bị khô kiệt là việc rất nguy hiểm. Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An thấy sắc mặt có chút tái nhợt, trong ánh mắt lộ ra vài phần lo lắng, Tiêu Cảnh Đình rất rõ ràng vừa rồi thời điểm đối chiến cùng thứ nha heo, Hứa Mộc An linh lực không sai biệt lắm tiêu hao sạch sẽ.

"Ta thu thập một chút." Tiêu Cảnh Đình nhảy xuống khỏi đại thụ, đem thứ nha heo thu lên.

"Chúng ta trở về đi." Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An nói.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình sinh long hoạt hổ, trong lòng thập phần kỳ quái trình độ linh khí hồn hậu trong cơ thể Tiêu Cảnh Đình, Hứa Mộc An kỳ quái rất nhiều lại có chút lo lắng. Con heo lớn như vậy có thể đổi không ít bạc, chỉ là dựa theo tính cách của Tiêu Cảnh Đình số bạc này mình sẽ không được chia một phân nào.

Hứa Mộc An mím môi, áp xuống bất an trong lòng, hiện tại linh khí của hắn đã hao hết, có thể giữ được tánh mạng đã không tệ, thứ nha trư về Tiêu Cảnh Đình để cho Tiêu Cảnh Đình đi.

Tiêu Cảnh Đình hướng tới Hứa Mộc An nhìn thoáng qua, nói: "Chúng ta đến mau rời khỏi đây thôi, ngươi còn có thể đi được không?"

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Có thể." Tuy rằng linh khí của hắn đã tiêu hao gần hết nhưng đi đường không thành vấn đề.

Không dám bại lộ không gian, Tiêu Cảnh Đình giục sinh một ít cành cây chế thành cái lưới đơn giản, kéo thứ nha trư đi phía trước.

Lo lắng thứ nha trư sẽ dẫn đến ánh nhìn của mọi người trong thôn Tiêu Cảnh Đình đi đường vòng tránh đi đám để về nhà mình.

"Cha, con heo này thật lớn a!" Nhìn đến Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình trở về, Tiêu Tiểu Phàm đang ở trong nhà ăn rau dại hưng phấn kêu một tiếng.

Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An liếc mắt một cái, nói: "Con heo này một nửa để lại nấu lên, nửa con bán đi đi."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Thứ nha trư tuy rằng ăn rất ngon còn có thể bổ sung linh lực, nhưng thịt để lâu dễ bị hỏng, bọn họ một nhà ăn nửa con là vừa đủ.

"Ta nghe nói ngươi cùng lão bản Duyệt Hòa tửu lầu có chút giao tình, sáng mai ngươi cầm đi bán đi." Tiêu Cảnh Đình tiếp tục nói.

Hứa Mộc An có chút ngoài ý muốn nhìn Tiêu Cảnh Đình một tiếng, lên tiếng, "Được."

Tiêu Cảnh Đình nấu một nồi thịt kho tàu thật to, bốn người họ ăn miệng bóng nhẫy.

Hứa Mộc An ăn thịt, cảm thụ linh lực trong cơ thể được tu bổ tràn đầy trở lại, trong lòng nổi lên một cổ hưng phấn.

Hứa Mộc An nhìn về phía Tiêu Cảnh Đình thấy Tiêu Cảnh Đình đang vùi đầu ăn thịt, vẻ mặt thỏa mãn.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình khác lạ, trong lòng nhiều vài phần ấm áp.

"Mẫu phụ, cơm chiều ngươi ăn thật nhiều a!" Tiêu Tiểu Phàm ngửa đầu nhìn Hứa Mộc An, lẩm bẩm nói.

Hứa Mộc An nhịn không được đỏ mặt một chút, Tiêu Cảnh Đình làm thịt ăn rất ngon, bất tri bất giác hắn liền ăn nhiều rất nhiều, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông lại không ăn được bao nhiêu, thịt heo rừng ẩn chứa rất nhiều linh khí nên hai đứa nhỏ không thể ăn quá nhiều, hai đứa chỉ ăn được mấy khối thịt sau đó được Tiêu Cảnh Đình múc cháo cho ăn.

Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm ăn cháo cũng là Tiêu Cảnh Đình nấu, tuy rằng hương vị không bằng thịt kho tàu nhưng đối với việc cả ngày ăn bánh mì khô cằn mà nói cũng coi như vô cùng mỹ vị. "Mẫu phụ vất vả như vậy, ăn nhiều một chút." Tiêu Tiểu Đông nói.

Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, chép chép miệng, nói: "Ân, mẫu phụ vẫn nên ăn nhiều một chút, phụ thân làm đồ ăn ăn thật ngon, so với mẫu phụ làm còn ngon hơn."

"Phụ thân ăn nhiều sơn trân hải vị như vậy nên đồ ăn làm mới làm được đồ ăn ngon." Tiêu Tiểu Đông bất mãn nói.

Hứa Mộc An cúi đầu, hắn nấu nướng nhiều như vậy mà chỉ biết làm mấy món đơn giản, khó trách nhi tử ghét bỏ đồ ăn hắn nấu.

"Mẫu phụ, phụ thân cho ngươi đi bán heo a! Tận nửa con heo hẳn là có thể bán hơn mười lượng bạc, chờ đến khi bán xong người giấu đi một ít bạc." Tiêu Tiểu Đông đề nghị nói.

Hứa Mộc An quét mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông, chính hắn cũng nghĩ như vậy, trên tay không có bạc luôn có cảm giác bất an, tuy rằng Tiêu Cảnh Đình tựa hồ thay đổi không ít nhưng ai biết người này lúc nào lại ngựa quen đường cũ.

Sáng sớm, Hứa Mộc An liền tỉnh lại.

Hứa Mộc An mở cửa phát hiện Tiêu Cảnh Đình cũng dạy, đang ở trong viện lăn lộn làm giàn cho dây nho.

"Đi bán heo a!" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, nhân lúc còn sớm bán mới được giá cao."

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Ngươi nhanh đi đi."

Hứa Mộc An hai mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình, mang theo nửa con heo đi.

"Chờ một chút." Tiêu Cảnh Đình gọi Hứa Mộc An lại.

Hứa Mộc An quay đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Trong nhà gạo và trứng gà đã hết, ngươi lúc trở về thì mua một ít, hai đứa nhỏ còn nhỏ, suốt ngày chỉ ăn bánh bột ngô không tốt."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được."
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 12: Trồng nho thành công

Hứa Mộc An đi rồi, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm cũng tỉnh giấc. Ngày hôm qua được ăn thịt heo nên hai anh em tinh lực đều có chút dư thừa.

Hai đứa nó ghé vào cửa sổ nhìn theo Hứa Mộc An ra khỏi nhà, sau đó quan sát động tĩnh của Tiêu Cảnh Đình.

"Ca ca, phụ thân đang làm gì thế!" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.

Tiêu Tiểu Đông nghiêng đầu, nói: "Hình như đang trồng quả nho."

"Trồng quả nho?" Mắt mũi Tiêu Tiểu Phàm nhăn thành một khối.

"Quả nho á? Quả nho chua lắm, em không muốn ăn." Tiêu Tiểu Phàm phồng lên quai hàm nói.

Tiêu Tiểu Đông cười nhạo một tiếng, nói: "Người ta trồng cũng không phải cho em ăn, em muốn ăn còn chưa chắc được ăn đâu."

Tiêu Tiểu Phàm phồng quai hàm, thở phì phì trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông một cái.

Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía hai đứa trẻ, đúng lúc Tiêu Tiểu Đông nhìn thấy tầm mắt Tiêu Cảnh Đình, bé liền đóng cửa sổ lại, mang theo Tiêu Tiểu Phàm trốn vào trong.

Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Nguyên chủ lưu lại bóng ma rất khó tiêu trừ! Từ từ cải thiện vậy.

Người trong thôn muốn đi vào thành hơn phân nửa đều là ngồi xe bò của Lý gia, Hứa Mộc An cũng không ngoại lệ, ngày trước Hứa Mộc An săn được bao nhiêu con mồi đều ngồi xe bò của Lý Thăng mang đi bán.

"Hứa thiếu, con heo này thật lớn a! Đây chỉ có một nửa đã lớn như vậy, cả con không biết to thế nào!" Lý Thăng tràn đầy hâm mộ nói.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Hứa thiếu muốn đem heo bán đi sao?" Lý Thăng hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

"Một con heo lớn như vậy có thể bán được hơn mười lượng bạc đi, Hứa thiếu, con heo này là ngươi săn được sao?" Khâu Bạch hỏi.

Hứa Mộc An nhìn người ngồi cùng một xe, nhíu nhíu mày, Khâu Bạch cũng thường xuyên sẽ đi theo xe bò vào trong thành, Hứa Mộc An vẫn luôn không đụng phải hắn, lần này lại đụng phải. Sợ hắn nhiều chuyện, Hứa Mộc An trực tiếp gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta săn được."

"Hứa thiếu thật ghê gớm, nhưng sao lại chỉ có nửa con! Nếu bán cả con thì có thể bán được mấy chục lượng."

"Nửa con còn lại ta để ăn." Hứa Mộc An nói.

Khâu Bạch có chút ghen ghét nói: "Thịt heo này linh khí thực nồng đậm, thịt nhất định ăn rất ngon đi."

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ăn rất ngon." Khâu Bạch ỷ vào cùng Tiêu Cảnh Đình có một chân, không có việc gì sẽ đến nhà hắn chiếm lợi, Hứa Mộc An nhìn người này rất là không vừa mắt, nhưng cũng không thể đụng vào hắn.

"Được rồi, đều lên xe đi, chúng ta cần phải đi." Lý Thăng nói.

Xe bò đi được hơn một canh giờ, cuối cùng cũng vào trong thành.

Hứa Mộc An quen cửa quen nẻo đem heo bán cho tửu lầu, cầm bạc mua gạo và mì cùng trứng gà, mua thêm vài bộ quần áo, quần áo của hai đứa con đều có chút rách nát, trong tay có chút bạc, Hứa Mộc An không nghĩ sẽ ủy khuất chúng nó.

Hứa Mộc An về đến nhà liền thấy được viện tử dây nho xanh um tươi tốt. Một cổ mùi thịt nồng đậm từ trong phòng bay ra.

Y mở cửa thấy Tiêu Cảnh Đình đang vây quanh bếp, Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An liếc mắt một cái, nói: "Ngươi đã trở lại, lập tức có thể ăn cơm."

Hứa Mộc An gật gật đầu, lên tiếng, "Được."

Tiêu Cảnh Đình lần này làm một nồi to măng xào thịt, Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm không thể ăn quá nhiều thịt nhưng có thể ăn măng dính chút vị thịt. Mộc An vừa ăn thịt vừa nghĩ: Tiêu Cảnh Đình tay nghề thật tốt, nhưng người này không biết hôm nay trúng tà gì, thế mà mời hắn và con trai cùng nhau ăn cơm.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình tâm tình không tồi, lấy ra mười hai lượng bạc, nói: "Bán heo được mười sáu lượng bạc, tiêu bốn lượng bạc, còn dư lại mười hai lượng."

Tiêu Cảnh Đình thu hồi sáu lượng bạc, nói: "Dư lại ngươi thu cầm đi, con heo này không ngờ lại có giá trị như vậy."

Hứa Mộc An gật gật đầu, có chút chột dạ nói: "Được."

Sợ Tiêu Cảnh Đình ăn mảnh, Hứa Mộc An đem mười tám lượng bạc nói thành mười sáu lượng, không nghĩ Tiêu Cảnh Đình lại không phát hiện ra, lại còn đưa hắn một nửa, tuy rằng chột dạ Hứa Mộc An cũng không có thể hiện ra, hắn có hai đứa nhỏ không thể không có chút đề phòng.

"Làm sao vậy? Mau ăn đi!" Tiêu Cảnh Đình nhìn Hứa Mộc An hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, ăn cơm.

"Thịt này ăn ngon quá!" Tiêu Cảnh Đình nhịn không được nói. Kiếp trước ăn thịt chỉ là ăn ngon, kiếp này ăn thịt lại còn có thể tăng lên thực lực, ăn xong toàn thân thư thái, nếu là mỗi bữa cơm đều có thịt để ăn, nhất định thực lực sẽ dâng lên rất nhanh, khó trách những người của đại gia tộc thực lực lại tăng nhanh như vậy.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Ăn thịt thật thoải mái, ngon ơi là ngon." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Cảnh Đình vươn tay xoa đầu nó.

Hứa Mộc An nhìn thần sắc ôn hòa của Tiêu Cảnh Đình, do dự một chút, không đem chuyện gặp được Khâu Bạch nói ra.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 13: Lại gặp Khâu Bạch

Lại một ngày trôi qua, ăn xong cơm sáng Tiêu Cảnh Đình đứng dậy chuẩn bị ra cửa.

"Cha, ngươi đi đâu a! Đi ra ngoài chơi sao?" Tiêu Tiểu Phàm chạy đến ôm chầm lấy chân Tiêu Cảnh Đình.

Gần nhất Tiêu Tiểu Phàm sống cùng Tiêu Cảnh Đình không tồi, Tiêu Tiểu Phàm đối với phụ thân luôn cho nó đồ ăn ngon rất có hảo cảm.

Tiêu Tiểu Đông nhiều lần muốn Tiêu Tiểu Phàm đề phòng Tiêu Cảnh Đình một chút, Tiêu Tiểu Phàm ngốc nghếch lại có bệnh hay quên, nhìn thấy Tiêu Cảnh Đình liền đem mấy lời Tiêu Tiểu Đông dặn dò vứt ra sau đầu.

"Chơi chơi chơi, em chỉ biết chơi thôi à." Tiêu Tiểu Đông kéo lấy cánh tay Tiêu Tiểu Phàm, tức giận nói.

Tiêu Cảnh Đình xoa xoa mặt Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Phụ thân đi ngoài ruộng tưới nước." hai ngày gần đây thức ăn cải thiện không ít, Tiêu Tiểu Phàm tựa hồ người béo ra chút thịt nhưng vẫn gầy làm Tiêu Cảnh Đình có chút đau lòng.

Tiêu Tiểu Đông âm thầm đánh giá Tiêu Cảnh Đình, thầm nghĩ: Phụ thân trước kia ghét nhất là làm ruộng, hiện tại nhưng hiện tại càng ngày càng cần lao.

"Con cũng đi." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Tiểu Đông liếc mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, hỏi: "Em đi làm gì?"

Tiêu Tiểu Phàm đỏ một chút mặt, nói: "Em dẫn đường cho phụ thân."

"Em biết đường sao?" Tiêu Tiểu Đông nói.

Tiêu Tiểu Phàm nghẹn đỏ mặt, nói: "Em biết chứ."

Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Tiểu Phàm nếu muốn cùng đi thì cùng đi đi."

Tiêu Tiểu Đông xem Tiêu Cảnh Đình bộ dáng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Con cũng đi."

Tiêu Cảnh Đình ngoài ý muốn nhìn Tiêu Tiểu Đông liếc mắt một cái.

Tiêu Cảnh Đình lại cầm mấy cái bánh bao đặt vào rổ, hắn chỉ mang theo đồ ăn cho một người, nếu hai đứa nhỏ đi cùng hắn, hắn liền phải mang theo nhiều hơn một chút.

Tiêu Cảnh Đình hướng tới Hứa Mộc An nhìn thoáng qua, nói: "Ta sợ là phải buổi chiều mới trở về, ngươi đem thịt heo nấu đi."

Hứa Mộc An gật gật đầu, trong lòng lại có chút không nỡ, thứ nha heo được mang về đều là Tiêu Cảnh Đình xử lý, hắn làm thịt ăn ngon hơn y làm. Y nấu thì chỉ có thể đem thịt nấu chín thì nhưng là thành đồ ăn ngon liền có chút khó.

Hứa Mộc An một bên lo sợ bất an, Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đã đi theo Tiêu Cảnh Đình đi ra ruộng.

Hứa Mộc An nhìn bóng dáng ba người, gợi lên một mạt tươi cười ấm áp.

Tiêu Tiểu Phàm túm lấy áo choàng của Tiêu Cảnh Đình tung tăng nhảy nhót, Tiêu Tiểu Đông xụ mặt đi theo hai người phía sau.

Nhìn phụ thân cùng em trai ngày càng thân mật, Tiêu Tiểu Đông trong lòng ê ẩm, rõ ràng trước kia phụ thân yêu thương mình, giờ lại thích em trai hơn, nhưng thương em trai còn hơn đi thích con nhà người ta. Trước kia còn ở Tiêu gia, phụ thân đối với cháu trai cháu gái đều rất chiều chuộng nhưng lại nhìn anh em bé không vừa mắt.

Khâu Bạch nhìn Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông vừa nói chuyện vừa cười đùa, sắc mặt không nhịn được có chút quái dị.

Trong ấn tượng của Khâu Bạch, Tiêu Cảnh Đình rất ghét hai đứa nhỏ này, thậm chí còn nói với hắn Tiêu Tiểu Phàm là con hoang, Hứa Mộc An cùng người khác tằng tịu với nhau sinh ra, hắn bị đội nón xanh..

"Cảnh Đình." Khâu Bạch đi ra.

Nhìn đến Khâu Bạch, Tiêu Tiểu Đông bước nhanh tiến lên, đi tới bên trái Tiêu Cảnh Đình, kéo quần áo của Tiêu Cảnh Đình, cùng Tiêu Tiểu Phàm một trái một phải đem Tiêu Cảnh Đình vây quanh ở giữa.

Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dáng Tiêu Tiểu Đông như lâm đại địch, có chút buồn cười, "Khâu Bạch, có việc gì sao?"

Khâu Bạch lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, chỉ tới chúc mừng ngươi săn được đầu heo béo như vậy, có thể bán được mấy chục lượng."

Tiêu Cảnh Đình lập tức minh bạch ý đồ của Khâu Bạch, đối phương coi trọng tiền bán heo của hắn, "Nào có mấy chục lượng, chỉ bán được hơn mười hai lượng, thịt heo ta cũng muốn để lại ăn."

"Hơn mười hai lượng cũng rất nhiều, dùng được rất lâu." Khâu Bạch tràn đầy hâm mộ nhìn Tiêu Cảnh Đình, liếc mắt một cái, lại cúi đầu, lộ ra biểu tình cô đơn.

Nếu là nguyên chủ nhìn thấy dáng vẻ này của Khâu Bạch nhất định sẽ hỏi Khâu Bạch xảy ra chuyện gì, nhưng Tiêu Cảnh Đình lại giữ im lặng, không nói một lời.

Khâu Bạch nguyên chờ Tiêu Cảnh Đình mở miệng hỏi chuyện sẽ thuận miệng nói tiếp, lại không nghĩ Tiêu Cảnh Đình không nói một lời, lập tức chỉ có thể nói: "Cảnh Đình, anh trai ta muốn cưới vợ, gia đình người ta nhất định đòi hai mươi lượng bạc tiền sính lễ, trong nhà thật sự không gom đủ tiền, ngươi có thể cho ta mượn năm lượng bạc không?"

"Bạc ta đã tiêu hết rồi." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói.

Khâu Bạch mặt nặng chịch, nói: "Cảnh Đình, ngươi không muốn cho ta mượn thì nói luôn là không muốn cho mượn, cần gì phải nói không có tiền? Ngươi không phải mới vừa bán heo sao?" Chuyện Hứa Mộc An săn được heo rừng tuyệt đối không thể giấu được Tiêu Cảnh Đình, dựa vào tính tình của Tiêu Cảnh Đình, tiền bán heo chắc đã rơi vào hắn trong tay.

"Trước đó ta nợ không ít tiền đánh bạc, tiền bán heo cầm đi trả nợ rồi, vẫn còn nợ một khoản lớn chưa trả." Tiêu Cảnh Đình thở dài nói.

Khâu Bạch tràn đầy ai oán nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không có bạc, anh ta sẽ không cưới được vợ."

"Về nói với hắn tìm một người vợ bình thường một chút là được!" Tiêu Cảnh Đình vẫn không thèm để ý nói. Cuộc sống hàng ngày còn khó khăn như vậy còn phải quản chuyện người khác cưới tức phụ, lão bà người ta liên quan gì đến hắn, chính hắn còn chưa thu phục được lão bà của mình đâu.

Khâu Bạch nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái, tràn đầy u oán nói: "Nhưng anh của ta chỉ thích nha đầu nhà kia."

"Nga, nếu anh ngươi thích nha đầu nha người ta như vậy hắn nhất định sẽ có biện pháp, ta còn có việc, không thể cùng ngươi tiếp tục nói chuyện." Tiêu Cảnh Đình mang Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông rời đi.
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 14: Chuyện nợ tiền đánh bạc

(Chẳng hiểu sao tác giả lại bỏ qua một đoạn, mình dịch đúng theo bản gốc á ==)

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng vậy!" Hắn muốn đem biên lai cầm đồ chuộc về, có thể sẽ thiếu ông chủ hiệu cầm đồ một ít tiền.

"Lão cha, thiếu người khác tiền là không tốt." Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng không quá thông minh, bất quá thiếu tiền là gì vẫn hiểu được.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Thiếu tiền người khác là không tốt, cho nên lão cha các con là ta đang suy nghĩ biện pháp trả nợ đây."

"Lão cha, ngươi muốn trả nợ như thế nào a?" Tiêu Tiểu Phàm tò mò hỏi.

"Nỗ lực làm ruộng, săn thú, một thời gian sau hẳn là có thể trả hết." Tiêu Cảnh Đình tự tin tràn đầy nói.

Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, dương tay nhỏ cổ vũ Tiêu Cảnh Đình, "Cha nhất định có thể thực mau trả hết."

Tiêu Tiểu Đông xoay chuyển tròng mắt, không biết suy nghĩ cái gì.

Tiêu Cảnh Đình đi tới bờ ruộng, vận dụng Lạc Vũ Quyết, thời điểm trồng nho, Tiêu Cảnh Đình liền phát hiện linh tuyền bên trong không gian có thể xúc tiến linh thực sinh trưởng, bởi vậy ở thời điểm phóng ra Lạc Vũ Quyết Tiêu Cảnh Đình từ không gian có đưa ra một bộ phận linh thủy hòa vào bên trong linh vũ.

Tiêu Tiểu Đông không chớp mắt nhìn động tác Tiêu Cảnh Đình. Mấy thứ như tu luyện linh quyết, thư tịch này nọ đều là gia truyền, Tiêu Tiểu Đông có quyền học tập pháp quyết của Tiêu, bất quá hắn quá nhỏ, tiếp xúc đều là pháp quyết cấp bậc thấp.

"Phụ thân, người thật lợi hại a! Cứ như vậy lần này thu hoạch sẽ không tồi." Đáng tiếc, ruộng trung đẳng, ruộng thượng đẳng đều phụ thân đều đã bán đi, nếu không linh thực trồng ra phẩm chất sẽ càng tốt.

Tiêu Cảnh Đình đắc ý cười cười, nói: "Phải không?"

Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!" Tiêu Tiểu Đông thầm nghĩ: Hắn nếu có bản lĩnh của Tiêu Cảnh Đình thì chỉ cần lăn lộn một mẫu đất trồng rau cũng đủ rồi.

Tưới xong ba mẫu ruộng đã là giữa trưa, Tiêu Cảnh Đình lại r lộ ra tuyệt kĩ câu cá, câu mấy con cá lên, chọc hai tiểu quỷ mắt sáng lên quỷ dị a.

Tiêu Cảnh Đình cho hai tiểu quỷ hai cái bánh bao, lại cho hai đứa mỗi đứa một con cá nướng.

Tiểu hài tử thế giới này lượng cơm ăn đều không nhỏ, ăn ít cũng sẽ không đói chết nhưng nếu được ăn nhiều, đặc biệt là ăn đồ ăn chứa nhiều linh khí thực lực sẽ càng cường tráng.

Tưới linh vũ cho linh điền xong Tiêu Cảnh Đình mang theo hai tiểu quỷ về nhà.

"Đã trở lại, ăn cơm." Hứa Mộc An hô.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Tốt quá!"

Hứa Mộc An một bên đang ăn cơm, một bên nhìn Tiêu Cảnh Đình.

Tuy rằng Hứa Mộc An tay nghề không phải thực tốt nhưng Tiêu Cảnh Đình không kén ăn, thứ nha trư thịt ẩn chứa linh lực lại thực phong phú, hơn nữa chính là ngồi mát ăn bát vàng, có người nấu cho ăn là tốt rồi, Tiêu Cảnh Đình vẫn là ăn không ít.

"Ta làm đồ ăn ăn không ngon lắm." Hứa Mộc An có chút xin lỗi nói.

Tiêu Cảnh Đình ngẩng đầu, nhìn Hứa Mộc An nói: "Không có, không tồi, ăn rất ngon."

Hứa Mộc An trong lòng ấm áp, âm thầm nghĩ thầm: Tiêu Cảnh Đình nếu có thể vẫn luôn cứ như vậy thì tốt rồi.

Tiêu Tiểu Phàm từng ngụm từng ngụm gặm thịt, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Phụ thân làm so với mẫu phụ ăn ngon hơn, mẫu phụ làm không ngon bằng."

Tiêu Cảnh Đình tức giận cho Tiêu Tiểu Phàm một cái đánh, "Ăn không ngon mà con còn có thể ăn nhiều như vậy."

* * *

Tiêu Tiểu Phàm chơi mệt, nằm sõng xoài trên giường ngủ.

"Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Đông ngồi nghiêm trang ở trên giường nhìn Hứa Mộc An.

"Có việc gì?" Hứa Mộc An hỏi.

"Hôm nay chúng ta đi ra ngoài gặp phải Khâu Bạch."

Hứa Mộc An sắc mặt lập tức căng thẳng, Khâu Bạch nhất định là nhìn đến tiền mình bán heo cho nên mới quấn tới,

"Hắn tìm đến phụ thân con?"

Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, hắn nói ca hắn muốn cưới tức phụ, nhà gái muốn hai mươi lượng bạc, nhà bọn họ tiền không đủ, hắn muốn phụ thân cho hắn vay tiền, mượn năm lượng bạc."

Hứa Mộc An nhịn không được nắm chặt nắm tay, năm lượng bạc, Khâu Bạch nhìn thấy nhà hắn có bạc nên to giọng hỏi mượn.

"Phụ thân ngươi đáp ứng rồi sao?" Hứa Mộc An hỏi. Trước kia Tiêu Cảnh Đình rất thương hương tiếc ngọc, Khâu Bạch cầu hắn hai câu, Tiêu Cảnh Đình liền đáp ứng.

Tiêu Tiểu Đông lắc lắc đầu, nói: "Không có, phụ thân nói còn bị nợ tiền đánh bạc, không có tiền, mẫu phụ, người nói phụ thân thật sự ở bên ngoài đánh bạc thiếu nợ sao? Phụ thân có phải hay không ở bên ngoài thiếu tiền quá nhiều cho nên không dám đi ra ngoài a!"

Hứa Mộc An cắn chặt răng, bất an, nợ đánh cuộc không giống với nợ nần bình thường, tiền lãi rất cao, là lãi đẻ lãi, không biết đã nợ bao nhiêu tiền.

Sòng bạc từ trước đến nay nuôi ra rất nhiều tên hung hăng, đến hạn trả nợ, bọn họ sẽ tìm tới gia đình vay tiền, phá phách cướp bóc, nếu Tiêu Cảnh Đình thật sự mượn tiền sòng bạc, kia..

Hứa Mộc An nhắm mắt lại, nói: "Để ta suy nghĩ một chút."

Nếu Tiêu Cảnh Đình vẫn luôn giống mấy ngày nay, hắn sẽ giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình trả nợ tiền đánh cuộc, bọn họ cả hai đều là luyện khí sư tầng ba, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt, nhưng nếu Tiêu Cảnh Đình vẫn giống trước kia ngựa quen đường cũ thì hắn phải làm sao bây giờ?
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 15: Kẻ xấu tới nhà

[HIDE-THANKS]Tiêu Cảnh Đình đang bận rộn chỉnh sửa lại giàn nho thì khách không mời mà đến đứng ở trước cửa.

"Tiêu huynh, đã lâu không thấy."

Một tên diện mạo có chút giảo hoạt đi vào cửa, ánh mắt đảo nhìn phòng ở ngói đen của Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình nhìn người tới trong lòng hiện lên vài phần đề phòng.

Người tới tên là Vương Nhị Hổ, là "Bạn tri kỉ" của nguyên chủ, nguyên chủ đánh bạc, đua đòi sử dụng tiêu dao tán đều nhờ một phần công lao của Vương Nhị Hổ, may là hắn xuyên qua sớm, nếu không nguyên chủ lại đi đánh bạc thêm mấy ngày thì lão bà, hài tử, nhà cửa sợ bị gán nợ không còn một mảnh.

Tiêu Cảnh Đình tổng cảm thấy tên Vương Nhị Hổ tiếp cận nguyên chủ là có mưu tín trước, nhưng có thể nguyên chủ làm không ít việc thương thiên hại lí, hiện giờ hổ lạc Bình Dương, những kẻ thù của nguyên chủ nghĩ kế bỏ đá xuống giếng cũng không phải không có khả năng.

Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Tiêu huynh, nhà của ngươi không tồi."

Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Nhà ở nông thôn có thể nói là không tồi vậy những chỗ khác càng không tồi, cả cái nhà còn không bằng một gian phòng rách nát trong thành,"

Tiêu Tiểu Phàm đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Đình, tràn đầy tò mò nhìn Vương Nhị Hổ.

"Tiêu huynh, đây là Tiểu Phàm đi, lớn lên cũng thật đáng yêu a! Đáng tiếc là đầu bị ngốc." Vương Nhị Hổ thở dài một tiếng nói.

Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy mắt trông mong nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình vươn tay, xoa xoa Tiêu Tiểu Phàm đầu. Tên nguyên chủ này không ít lần nói với Vương Nhị Hổ mắng Tiêu Tiểu Phàm là dã loại, Vương Nhị Hổ hiện tại mới có thể không kiêng nể nói chuyện.

"Vương huynh, ngươi không ở trong thành hảo hảo chơi, sao lại chạy đến nông thôn làm gì?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Mấy ngày không nhìn thấy Tiêu huynh lòng ta rất lo lắng, liền tới đây nhìn xem, nghe nói lão bà ngươi thực hung, ta muốn xem lão bà ngươi quản ngươi thế nào." Vương Nhị Hổ nửa nói giỡn nói.

Tiêu Cảnh Đình trong lòng nổi lên vài phần cười lạnh, Vương Nhị Hổ đến đây châm ngòi ly gián sao?

"Vương huynh lo lắng quá rồi, mấy ngày nay ta ở trong thôn, thật sự là trong túi không có tiền nên ngượng ngùng đi vào trong thành." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói.

"Không thể nào, Tiêu huynh tốt xấu cũng là Tiêu gia thiếu gia, nhanh như vậy liền không có tiền." Vương Nhị Hổ tràn đầy kinh ngạc nói.

"Những người Tiêu gia đáng giận đó đều phủng cao dẫm thấp, lúc cha mẹ ta còn đối với ta rất chiếu cố, hiện giờ cha mẹ ta không còn một đám đều lộ ra bộ mặt thật, đem ta sung quân tới nơi chim không đẻ trứng này, còn chỉ cho ta một chút bạc đủ nhét kẽ răng." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy tức giận nói.

Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Ta nghe nói Tiêu huynh ngươi mấy ngày nay đi làm ruộng? Công việc kia Tiêu huynh ngươi sao có thể xứng làm? Trước khi đến ta có xem giúp Tiêu huynh ngươi tính một quẻ, Tiêu huynh ngươi hôm nay có phúc tinh chiếu mạng, nếu là đi sòng bạc đánh cuộc một lúc tuyệt đối có thể tiền vô như nước."

Tiêu Cảnh Đình vẫy vẫy tay, nói: "Không dối gạt Vương huynh, ta hiện tại là thắng thì tốt rồi nhưng thua thì không nổi,

Ta không thể mạo hiểm."

Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình chỉ cảm thấy mấy ngày không thấy Tiêu Cảnh Đình như biến thành một con người khác, nếu là trước kia tên ngu ngốc Tiêu Cảnh Đình này bị hắn khuyến khích hai câu, tám phần sẽ cùng hắn đi, hiện tại lại một bộ dầu muối không ăn.

Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt một cái, nói: "Tiêu huynh, đứa nhi tử này của ngươi tuy rằng ngu đần nhưng lớn lên không tồi a!"

Tiêu Tiểu Phàm mấy ngày gần đây vao vào đồ ăn được cải thiện lớn, béo lên một chút, nhìn đến trắng trẻo đáng yêu.

Tiêu Cảnh Đình cười cười, không nói gì.

"Tiêu huynh, ngươi biết không? Chu gia đang ở tuyển tiểu tôi tớ cho tiểu thiếu gia nhà hắn, một người trả ba mươi lượng bạc, nhi tử của ngươi nếu đem đi xem thử, hơn phân nửa có thể trúng tuyển." Vương Nhị Hổ nói.

Tiêu Cảnh Đình lãnh đạm cười cười, nói: "Ta còn chưa tới nông nỗi phải bán con." Chu gia gia chủ là cao thủ luyện khí tầng bảy, Chu gia so với Tiêu gia không tính là gì nhưng đối với Tiêu Cảnh Đình hiện tại mà nói cũng coi là quái vật khổng lồ.

Một tiểu hài tử trả ba mươi lượng bạc thật đúng là không ít, nhiều bạc như vậy hài tử vào Chu gia nhất định là phải làm khế ước bán mình, việc này từ miệng Vương Nhị Hổ nói ra đều lộ ra một cổ hương vị âm mưu.

"Đứa nhỏ Tiểu Phàm này ngu đần nếu Chu gia phát hiện sẽ cho rằng ta lừa gạt hắn, ta đây là muốn ăn không hết gói đem đi." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói.

"Tiểu Phàm không được, không phải còn có Tiểu Đông sao? Đây cũng không phải chuyện xấu, nếu như được Chu gia lựa chọn, được tiểu thiếu gia thưởng thức là có thể đi theo chu thiếu gia cơm ngon rượu say." Vương Nhị Hổ tràn đầy hâm mộ nói.

Tiêu Cảnh Đình ở trong lòng lạnh lùng cười cười, tên Vương Nhị Hổ này có chuyện tốt sao có thể nghĩ đến hắn, việc này hơn phân nửa có nội tình.

"Tiểu Đông không được, ta còn trông cậy vào Tiểu Đông về sau dưỡng gia, chuyện ruộng đồng về sau nhưng đều là muốn trông cậy vào nó." Tiêu Cảnh Đình lắc lắc đầu nói.

"Trông cậy vào hắn dưỡng gia, ngươi không phải nói không trông cậy vào nhãi ranh kia dưỡng sao?" Vương Nhị Hổ nói.

Tiêu Cảnh Đình không cho là đúng nói: "Tiểu hài tử còn nhỏ, quản quản thì tốt rồi."

Vương Nhị Hổ ở Tiêu Cảnh Đình này nói đông nói tây nửa ngày, không chiếm được tiện nghi gì, xám xịt đi.

Vương Nhị Hổ vừa đi, Tiêu Cảnh Đình phát hiện không khí trong nhà vất vả lắm mới hòa hoãn lại biến căng chặt lên, Tiêu Tiểu Đông lại đem Tiêu Tiểu Phàm giấu ở trong phòng, cả ngày đề phòng hắn như đề phòng cướp.[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 16: Ăn vụng quả nho

[HIDE-THANKS]Hứa Mộc An về đến nhà liền nghe Tiêu Tiểu Đông nói chuyện Vương Nhị Hổ đến nhà lập tức trong lòng căng thẳng.

Việc Chu gia nhận người hầu nhỏ tuổi Hứa Mộc An cũng đã nghe nói qua. Nghe nói vị tiểu thiếu gia Chu gia kia tính tình không tốt lắm, mấy hài tử vào chu gia làm tôi tớ rất nhiều hài tử đã vô thanh vô tức biến mất, thi thể cũng tìm không thấy.

Chu gia thế lớn, tuyển người hầu nhỏ tuổi phần đa đều thuộc mấy gia đình vô quyền vô thế nghèo khổ, hài tử được nhạn vào phải kí khế ước bán mình, hài tử biến mất, người nhà gia đình mấy đứa nhỏ ấy cũng không dám tới cửa tìm phiền toái.

Ba mươi lượng, một con thứ nha trư cũng chỉ cái giá này, Chu gia dùng giá cao như vậy chiêu mộ người hầu nhỏ tuổi chỉ sợ có vấn đề!

"Phụ thân con không đáp ứng tên đó chứ." Hứa Mộc An hỏi.

Tên Vương Nhị Hổ này Hứa Mộc An cũng là gặp qua. Trong mắt Hứa Mộc An thấy người này là một tên gian hoạt, xảo trá, dối trá, thật sự không phải người tốt gì, chỉ là tên này mắt nhìn mặt mà đoán lòng, dễ dàng lấy lòng người khác nên có quan hệ không tồi với Tiêu Cảnh Đình.

"Không có, bất quá phụ thân nói sẽ suy xét suy xét." Tiêu Tiểu Đông nói.

"Con gần đây phải cẩn thận trông nom đệ đệ con, đừng cho đệ đệ cùng hắn ở một chỗ, chính con cũng phải tránh xa hắn." Hứa Mộc An dặn dò nói.

Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Mẫu phụ, con đã biết."

Hứa Mộc An nhấp môi, nghĩ tới khoản nợ đánh bạc của Tiêu Cảnh Đình, hiện tại Tiêu Cảnh Đình không nghĩ đến việc bán hài tử, nhưng đến lúc người của sòng bạc tới cửa đòi nợ thì không biết sẽ thế nào.

Thời điểm Tiêu Cảnh Đình rời phát hiện phòng cách vách khóa cửa, Tiêu Cảnh Đình gọi hai tiểu quỷ ra ăn cơm cũng không có đứa nào đáp lại.

"Ca, lão cha tìm chúng ta ăn cơm đâu." Tiêu Tiểu Phàm liếm liếm môi nói.

Tiêu Tiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt một cái, nói: "Ăn ăn ăn, đệ chỉ biết ăn, đệ còn không sợ cha đem đệ bán đi."

Tiêu Tiểu Phàm phồng lên quai hàm, nói: "Cha không phải người như vậy, cha đối xử với đệ rất tốt."

Tiêu Tiểu Đông tức giận nói: "Một chút ơn huệ nhỏ liền có thể mua được đệ, thật không tiền đồ."

Tiêu Tiểu Phàm bò tới rồi cửa sổ, trộm nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, xem động tĩnh bên ngoài.

"..."

Tiêu Tiểu Phàm kinh hô một tiếng.

"Đệ nhìn cái gì?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

"Thật nhiều thật nhiều quả nho." Quả nho trước nhà đã kết quả, bất quá đều là màu tím, Tiêu Tiểu Phàm trộm hái được hai quả ăn nhưng đều bị rớt mất, mấy ngày đối quả nho rất thèm thuồng.

"Quả nho mà thôi, cũng chẳng hiếm lạ gì." Tiêu Tiểu Đông chẳng hề để ý nói.

Tiêu Tiểu Phàm chớp đôi mắt, nói: "Những quả trước kia đều là màu xanh lá, giờ biến thành màu tím."

Tiêu Tiểu Đông mắt trợn trắng, nói: "Kể cả biến thành màu tím cũng rất khó ăn."

Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, nói: "Nhưng hiện tại thoạt nhìn ăn rất ngon."

Tiêu Cảnh Đình phải giục sinh quả nho, liền ra cửa.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Cảnh Đình rời đi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại có chút sáp sáp.

Tiêu Tiểu Đông thất hồn lạc phách ngồi xuống mép giường, Tiêu Tiểu Phàm vịn cửa sổ, chỉ lo nhìn chằm chằm vào quả nho bên ngoài chảy nước miếng.

Tiêu Tiểu Phàm nhân lúc Tiêu Tiểu Đông không chú ý, chuồn ra hái được một chùm nho về.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm hái nho, sắc mặt xanh mét, "Đệ hái trộm nho của lão cha?"

"Không sao đâu, cha không có ở đây, hơn nữa nho có rất nhiều, cha sẽ không phát hiện." Tiêu Tiểu Phàm chẳng hề để ý nói.

Tiêu Tiểu Đông oán hận nói: "Cha trở về không chừng liền phát hiện."

"Cha thương đệ nhất, cha sẽ không đánh đệ." Tiêu Tiểu Phàm nói.

Tiêu Tiểu Đông oán hận nói: "Đệ là cái đồ chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, trước kia bị cha đánh như thế nào đều đã quên rồi." Trước kia có lần nghiêm trọng nhất là Tiêu Tiểu Phàm thiếu chút nữa đã bị Tiêu Cảnh Đình đánh chết.

Tiêu Tiểu Phàm bẹp miệng, "Oa" một tiếng khóc lên.

Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm khóc đến đáng thương lại ôn nhu an ủi Tiêu Tiểu Phàm.

Đến tối Hứa Mộc An trở về phát hiện đồ ăn hắn chuẩn bị cho Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông chưa bị động đến, trong phòng vỏ nho đầy đất, trên bàn còn lưu lại hai chùm nho.[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 17: Phát hiện tiểu tặc

[HIDE-THANKS]Tiêu Cảnh Đình về muộn hơn Hứa Mộc An một chút, một hồi sau Tiêu Cảnh Đình liền phát hiện giàn nho trong viện thiếu gần hai mươi chùm nho.

Tiêu Cảnh Đình nhìn dây nho trong viện liền biết "Trộm nho" là kiệt tác của Tiêu Tiểu Phàm.

Trong viện có mấy trăm chùm quả nho, kỳ thật thiếu cái hơn mười hai mươi chùm sẽ không biết được, chỉ là tiểu tử này hái nho quá kiêu ngạo, hái sạch một chỗ, không khó để phát hiện.

Tiêu Cảnh Đình tay chống eo, nhìn chỗ dây nho rỗng tuếch kia lắc lắc đầu, ban đầu quả nho chỗ ấy lớn nhất hiện giờ lại trụi lủi.

Tiêu Tiểu Phàm "lén lút" quan sát động tĩnh Tiêu Cảnh Đình, quay đầu, lo lắng sốt ruột nhìn Tiêu Tiểu Đông nói: "Cha hình như phát hiện ra rồi, cha sẽ không tới đánh đệ chứ."

"Ai bảo đệ ngốc như vậy, chỉ chăm chăm hái một chỗ." Tiêu Tiểu Đông tức giận nói.

Tiêu Tiểu Phàm lôi kéo ống tay áo, có chút ủy khuất nói: "Nho chỗ ấy lớn nhất a!"

Tiêu Tiểu Đông tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt một cái, mắng: "Đệ còn nói."

Tiêu Tiểu Phàm tuy rằng ngốc nhưng vẫn là nhận biết được nho ăn ngon, Tiêu Tiểu Phàm liền mang cho Tiêu Tiểu Đông cùng ăn, Tiêu Tiểu Đông cũng cảm thấy ăn ngon, Tiêu Tiểu Phàm liền xung phong nhận việc hái nho.

Tiêu Tiểu Đông cảm thấy dù sao hái đều đã hái rồi, lại trộm hái hai chùm cũng không có gì, nào biết đâu rằng, Tiêu Tiểu Phàm ăn ngon, hái liền một lúc hơn mười chùm, lại còn hái cùng một chỗ, chờ đến khiTiêu Tiểu Đông phát hiện thời ra thì dây nho kia đã bị hái gần hết, chỗ dây nho ấy còn bị làm cho ngã trái ngã phải.

Nho đã hái không thể đem dính lại lên cây, Tiêu Tiểu Đông lo lắng, cùng Tiêu Tiểu Phàm đem mười mấy chùm nho ăn thất thất bát bát.

"Xin lỗi! Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ăn vụng nho của ngươi." Hứa Mộc An đi vào viện, tràn đầy xin lỗi đối với Tiêu Cảnh Đình nói.

Tiêu Cảnh Đình không để bụng nói: "Không có việc gì, bọn nó là nhi tử của ta, ăn của lão cha cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông đều thực ngoan, hài tử ở đời trước một đứa so một đứa càng kiêu ngạo, đều là tiểu bá vương trong nhà, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.

Hứa Mộc An nghe được Tiêu Cảnh Đình nói vậy lại nghĩ đến vừa rồi còn đề phòng Tiêu Cảnh Đình, nhịn không được có chút áy náy, Tiêu Cảnh Đình tựa hồ thật sự thay đổi.

Tiêu Cảnh Đình hái một chùm nho đưa cho Hứa Mộc An, nói: "Ngươi nếm thử." Thực vật ở thế giới này lớn lên rất nhanh, buổi sáng còn thi triển một lần vạn vật sinh trưởng pháp quyết, nho rất nhanh liền chín, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng phải đợi thêm một thời gian dài nữa.

Hứa Mộc An nếm một quả, nói: "Hương vị thực ngon, hơn nữa hình như còn có thể làm tăng linh lực." Tiêu Tiểu Phàm lưu lại cho Hứa Mộc An hai chùm nho, kỳ thật Hứa Mộc An đã nếm qua.

"Ngươi xem nho này liệu có thể bán bao nhiêu tiền?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

"Một chùm bán hai ba trăm đồng hẳn là không thành vấn đề, nếu bán nhiều thì giá sẽ thấp xuống một ít." Trong viện tổng cộng có gần bốn trăm chùm nho, ước lượng hẳn là có thể kiếm được một trăm lượng.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, hai ba trăm đồng cũng không ít.

"Ngươi muốn bán nho, bán nho rồi ngươi muốn làm gì?" Hứa Mộc hỏi.

Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Trước kia ta nhất thời hồ đồ, đem ruộng đất trong nhà đi cầm đồ, bất quá ta cầm sống, chỉ cần trả một chút lợi tức là có thể đem ruộng lấy về, ta nghĩ trước tiên đem kia vài ruộng mẫu thượng đẳng mua lại."

Chỉ có ruộng thượng đẳng mới có thể gieo trồng ra linh thực đẳng cấp cao, nhà nào có ruộng thượng đẳng đều ra sức chăm sóc, nào giống nguyên chủ này đem đi cầm.

"Ta cảm thấy nếu kiếm được tiền, trước tiên đem đi trả nợ đánh cuộc của ngươi đi." Hứa Mộc An đề nghị nói, không nợ nhẹ thân, dính phải người của sòng bạc sẽ gặp phiền toái lớn.

"Ta không nợ đánh bạc." Tiêu Cảnh Đình nói.

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Không nợ bạc, trước đó ngươi gặp Khâu Bạch.."

"Đó là ta lừa hắn, ta chẳng có quan hệ gì với hắn, ca ca hắn muốn cưới vợ lại muốn mượn tiền của ta? Bất quá, nếu cứng nhắc từ chối cũng không tốt, liền tìm đại một cái cớ" Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, chỉ cảm thấy Tiêu Cảnh Đình giống như không phải Tiêu Cảnh Đình.

Tiêu Cảnh Đình quay đầu, nhìn Hứa Mộc An, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hứa Mộc An cười cười, nói: "Không có gì."

"Đúng rồi, ngày mai ta muốn đi lên trấn trên bán nho, ngươi muốn cùng ta đi hay không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được!" Hứa Mộc An thầm nghĩ: Nếu nho của Tiêu Cảnh Đình bán được hẳn là có thể kiếm không ít, bán hài tử cũng chỉ được ba mươi lượng, Tiêu Cảnh Đình kiếm được tiền hẳn là chướng mắt tiền bán hài tử.

"Đúng rồi, tên Vương Nhị Hổ kia trước đó.."

Hứa Mộc An nghe Tiêu Cảnh Đình nhắc tới tên kia, không cấm nhấc lên tiếng lòng. "Làm sao vậy?"

"Ta cảm thấy người này tựa hồ đối ta có toan tính, ta trước thích đánh bạc bán đất đều là hắn khuyến khích, ta cảm thấy khả năng có người sai sử hắn tới hãm hại ta, ngày mai hắn nếu tới tìm phiền toái, ta không tiện ra tay, ngươi tốt nhất giúp ta thu thập hắn một trận.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói:" Ta đã biết."Tên Vương Nhị Hổ này khuyến khích Tiêu Cảnh Đình bán hài tử, Hứa Mộc An đã sớm xem người này không vừa mắt.[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 18: Cùng vào thành

[HIDE-THANKS]Ngày hôm sau Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An dậy thật sớm, biết hai người cùng đi vào trong thành Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông ồn ào đòi đi cùng hỗ trợ, Tiêu Cảnh Đình nghĩ nghĩ liền đáp ứng.

Tiêu Cảnh Đình nắm tay Tiêu Tiểu Phàm, trên mặt có vài phần ưu sắc.

Tiêu Tiểu Phàm xem sắc mặt Tiêu Cảnh Đình, chớp đôi mắt đen nhánh, nói: "Cha, người làm sao vậy! Không vui a!"

Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Cha đang lo lắng nho không bán được."

"Nho ăn ngon, khẳng định sẽ bán hết." Tiêu Tiểu Phàm dương cao nắm tay, cổ vũ Tiêu Cảnh Đình nói.

"Phải không? Quả nho ăn ngon?" Tiêu Cảnh Đình cười nhạt hỏi.

Tiêu Tiểu Phàm trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, quả nho ăn ngon lắm, Tiểu Phàm thực thích ăn."

"Đệ thích ăn thì có gì tốt." Tiêu Tiểu Đông tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt một cái.

Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiểu Đông nói: "Ca ca, ca cũng thích ăn! Ca còn ăn nhiều hơn cả đệ, mẫu phụ cũng thích ăn, đệ để lại cho mẫu phụ hai chùm nho, mẫu phụ ăn hết rồi."

"Phải không?" Tiêu Cảnh Đình mặt đầy tươi cười nhìn Hứa Mộc An, Hứa Mộc An mặt nhanh chóng đỏ lên.

Tiêu Cảnh Đình trong lòng lắc lắc đầu, Hứa Mộc An mới mười mấy tuổi, tuổi này ở kiếp trước hẳn là đang là học sinh cao trung, vẫn là tiểu hài tử.

Bốn người đi tới cửa thôn, một chiếc xe bò sớm đã chờ ở cửa thôn. Nhìn đến bốn người đi tới, Lý Thăng đang hút thuốc đầu xe kinh ngạc một chút, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt tươi cười.

"Tiểu Hứa a! Lại muốn đi vào thành à!" Lý Thăng ấm áp hỏi.

Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

"Lần này đương gia, hài tử cùng đi a!" Lý Thăng nhìn Tiêu Cảnh Đình, cười tủm tỉm nói.

Hứa Mộc An bị Lý Thăng cười có chút quẫn, nói: "Đúng vậy."

"Tiêu đương gia, nghe nói ngươi gần đây lạc đường biết quay đầu, như vậy là tốt rồi, thành thật kiên định làm ruộng, chăm sóc gia đình, lấy bản lĩnh của ngươi cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt." Lý Thăng nói.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, phụ họa nói: "Lão trượng nói rất đúng."

"Các ngươi muốn đi trong thành làm gì a!" Lý Thăng hỏi.

"Chúng ta đi trong thành bán chút đồ." Tiêu Cảnh Đình hàm hồ nói.

Lý Thăng gật gật đầu, nói: "Như vậy a! Lên xe đi."

Trong xe đã ngồi ba bốn người, nhìn cả nhà Hứa Mộc An trèo lên xe, người trong xe tràn đầy tò mò nhìn lại.

Tiêu Cảnh Đình tiếng xấu lan xa, người Thổ Khâu Thôn đều biết, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An quan hệ không tốt giờ phút này hai người lại ngồi cùng nhau, mấy người trong xe đều tò mò nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Đình đánh giá. Tiêu Cảnh Đình trở thành gấu trúc bị mọi người vây xem vây xem đến quẫn bách.

Tiêu Cảnh Đình cảm thấy có ánh mắt đang đang đánh giá hai người họ có chút không tốt, Tiêu Cảnh Đình vắt óc suy nghĩ mới nhớ tới, người không thiện cảm nhìn hắn là ca ca của Khâu Bạch - Khâu Lễ.

"Tiêu huynh lần này đi trong thành có việc gì!" Khâu Lễ hỏi.

"Bán chút đồ vật, mua chút đồ cho nhà thôi." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.

Khâu Lễ nhìn thoáng qua rổ của Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tiêu huynh chỉ sợ lúc tuyệt vọng thì là cái gì cũng có thể thử làm, quả nho này trong thành không có mấy người thích ăn, bán không được, lại một chuyến tay không, còn mất không tiền lộ phí."

Tiêu Cảnh Đình không để bụng cười cười, nói: "Không có gì, ta chỉ là thử một lần mà thôi."

Thấy Tiêu Cảnh Đình không biết điều, Khâu Lễ khẽ hừ một tiếng, không nói nữa. Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Phàm, cũng không phản ứng lại người này.

Tiêu Tiểu Phàm lười biếng trong lồng ngực Tiêu Cảnh Đình ngáp dài, Tiêu Cảnh Đình sủng nịch xoa xoa đầu Tiêu Tiểu Phàm.

Tiêu Tiểu Đông tràn đầy hâm mộ nhìn Tiêu Tiểu Phàm đang nằm trong lồng ngực Tiêu Cảnh Đình, nhìn thấy ánh mắt Tiêu Cảnh Đình nhìn qua lại nhanh chóng quay mặt đi.

Người vừa đến đủ xe bò liền nhanh chóng chạy, Tiêu Cảnh Đình lần đầu tiên cảm nhận được uy lực của xe trâu dị giới, thì ra trâu cũng có thể chạy nhanh như vậy, lại không bị xóc.

Tiêu Cảnh Đình âm thầm nghĩ: Nếu có tiền hắn cũng có thể mua một cái xe bò, như vậy mỗi ngày đi ra ngoài ruộng sẽ không cần đi xa như vậy nữa, hiện tại chỉ có năm mẫu ruộng hắn sẽ không mất quá nhiều thời gian chăm sóc, lãng phí chút thời gian đi đường cũng đươc cũng không thành vấn đề, nhưng chờ đến lúc chuộc lại hết ruộng về hắn sẽ rất bận rộn.

"Xe bò của Lý lão bá mua cần tốn bao nhiêu tiền!" Tiêu Cảnh Đình đè thấp thanh âm hỏi Hứa Mộc An.

Hứa Mộc An sửng sốt một chút, nói: "Yêu thú rất khó thuần dưỡng, rất nhiều yêu thú nuôi lớn lại không nghe lời chủ, con trâu này của Lý bá bá được nuôi từ nhỏ, cùng Lý gia có nhiều tình cảm, người thường muốn mua yêu thú đều đi Ngự Thú Đường đường hỏi mua, yêu thú ở đấy có ngự thú phù khống chế, nhưng giá yêu thú được thuần rất đắt, con yêu thú của Lý bá bá này chỉ yêu thú nếu mua từ Ngự Thú Đường giá hẳn là không thấp hơn tám trăm lượng."

Rất nhiều người luyến tiếc phí huấn luyện Ngự Thú Đường, cho nên rất nhiều gia đình đều yêu thú nuôi từ khi còn bé, nuôi lớn cũng dưỡng ra cảm tình với yêu thú, so với yêu thú được mua ở Ngự Thú Đường cũng không tệ.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Thật quý a!" Hắn hiện tại quả nhiên chính là một kẻ nghèo.

Khâu Lễ đang nhắm mắt dưỡng thần nghe được Tiêu Cảnh Đình nói, mở mắt ra, tràn đầy trào phúng liếc mắt nhìn Tiêu Cảnh Đình một cái.

Tiêu Cảnh Đình bị ánh mắt tràn đầy khinh thường của Khâu Lễ nhìn đến đau gan.

Tên Khâu Lễ này là điển hình cho việc đi làm kỹ nữ lại muốn người khác lập đền thờ trinh tiết, Tiêu Cảnh Đình có thể khẳng định chuyện Khâu Bạch cùng nguyên chủ tuyệt đối là do Khâu Lễ ở phía sau màn bày mưu tính kế, Khâu gia trọng nam khinh nữ, địa vị của Khâu Lễ ở Khâu gia so với Khâu Bạch cao hơn rất nhiều.

Khâu Bạch cùng Khâu Lễ tính tình giống nhau, muốn bạc của nguyên chủ lại ghét bỏ nguyên chủ, chiếm tiện nghi, lại cảm thấy nguyên chủ giống cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.​
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Chương 19 chuộc lại ruộng chung đẳng

[HIDE-THANKS]
Xe bò đi đến ngoại thành thì dừng lại, mọi người xuống xe, Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An tìm thuê một quầy hàng trong thành.

Bốn người bầy nho bán trong quầy hàng thuê trrong chợ, nghĩ thì dễ, đến lúc thực hiện thì ai cũng ngượng ngùng. Lúc này Tiêu Tiểu Phàm lại phát huy năng lực không ngại mặt mũi: "Bán nho đây, bán nho tươi đây

Tiêu Tiểu Phàm ra sức như vậy, Tiêu Cảnh Đình liền nhìn tiểu nhi tử bằng con mắt khác.

Nhìn Tiêu Cảnh Đình tán thưởng em trai, Tiêu Tiểu Đông vừa hâm mộ vừa sốt ruột nhưng không có biện pháp khiến cho khuôn mặt dày thêm mà rao to như Tiêu Tiểu Phàm, trong lòng càng sốt ruột đến nhăm mặt, Tiêu Cảnh Đình nhìn đại nhi tử mà bật cưởi

Tiêu Tiểu Phàm lớn lên đáng yêu, mấy phu nhân vui vẻ đếhỏi mua, nghe Tiêu Tiểu Phàm báo giá 250 đồng một chùm liền bị dọa đi mất.

Tiêu Cảnh Đình cũng không giận, cắt ra mấy quả nho miễn phí ăn thử, cuối cùng cũng có người mua. Bất quá nho không thể ăn đã thâm nhập in trong suy nghĩ của mọi người, giá cả lại đắt nên cả buổi sáng Tiêu Cảnh Đình mới chỉ bán được hơn ba mươi chùm. Hắn lại không nghĩ hạ giá để bán, làm vậy nho của hắn sẽ bị hạ phẩm cấp trên thị trường, tình hình buôn bán của cả nhà xem chừng không khả quan.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói:" Ngươi nói xem nên thế nào "

" Ta cùng Chu Tế lão bản Duyệt Hòa tửu lầu có chút giao tình, hắn mở tửu lầu mỗi ngày cũng cần không ít linh quả, chúng ta có thể đem quả nho bán cho hắn, hắn là có thể bán không ít, bất quá, giá cả chỉ sợ sẽ thấp một chút. "Hứa Mộc An thật cẩn thận nói.

Trước kia Tiêu Cảnh Đình bảo thủ, chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của Hứa Mộc An, thường mắng Hứa Mộc An bắt chó đi cày, xen vào việc người khác, có đôi khi còn đánh người, dần dà, Hứa Mộc An liền rất ít nói ra ý kiến bản thân.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, ánh mắt hài lòng nói:" Nếu hắn có thể mua với số lượng lớn thì giá cả thấp một chút cũng không sao. "Nho để lâu sẽ hỏng, nhà bọn họ có nhiều như vậy, bán ở quầy sẽ không hết.

Nghe Tiêu Cảnh Đình tán đồng với ý kiến của mình, Hứa Mộc An không cấm cảm thấy có chút vui sướng.

Tiêu Cảnh Đình thu dọn quầy hàng một chút rồi cùng Hứa Mộc An đi đến tửu lầu, đem ba trăm chùm quả nho lấy mỗi chùm hai trăm đồng tiền bán cho Chu Tế lão bản của Duyệt Hòa tửu lầu, trước đó bán được hơn ba mươi chùm nho, Tiêu Cảnh Đình trên tay có tầm hơn sáu mươi lượng bạc.

" Ngươi nhanh đi đem mấy mẫu ruộng thượng đẳng chuộc lại đi. "Hứa Mộc An thúc giục nói.

Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói:" Lúc trước mang ra ngoài cầm một mẫu thượng đẳng là hai mươi lượng, muốn chuộc lại phải có hai mươi sáu lượng, tiền của ta hiện tại cũng chỉ có thể chuộc lại hai mẫu. "

Hứa Mộc An nghĩ nghĩ, nói:" Nếu không ngươi trước tiên cứ đem kia vài mẫu ruộng trung đẳng chuộc lại đi. "Ruộng thượng đẳng tuy tốt nhưng không có đủ linh lực cũng vô pháp trồng được kết quả tốt, thực lực hiện tại của Tiêu Cảnh Đình thì chăm sóc ruộng trung đẳng cũng đã có chút cố sức.

Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói:" Được! "

Ruộng trung đẳng tổng cộng sáu mẫu, một mẫu mười lượng, thêm ba phần lợi tức, chuộc lại phải có bảy mươi tám lượng.

Tiêu Cảnh Đình cầm khế đất, lắc lắc đầu, lòng tràn đầy buồn bực, vất vả như vậy, vừa mới kiếm tiền liền toàn bộ ra ngoài, còn mất không hơn mười hai lượng.

Trước kia Hứa Mộc An gả cho Tiêu Cảnh Đình, trong nhà cũng trồng trọt, đối với ruộng đất có một phần cảm tình đặc thù, thấy Tiêu Cảnh Đình đem ruộng đất chuộc lại liền an tâm không ít.

Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình sắc mặt khó coi, an ủi nói:" Bên ngoài một mẫu trung đẳng nếu bán phải có mười tám, tuy rằng bỏ thêm chút lợi tức nhưng vẫn có lợi, có ruộng, cho thuê thôi mỗi năm cũng có thể có tiền thu. "

Ông chủ hiệu cầm đồ luôn nghĩ Tiêu Cảnh Đình sẽ không tới chuộc đất nên trước kia mới đem ruộng áp đến mười lượng, lúc này Tiêu Cảnh Đình đi chuộc, sắc mặt ông chủ hiệu cầm đồ muốn bao nhiêu kém có bấy nhiêu kém.

Hứa Mộc An hơi hơi gợi lên khóe miệng, thầm nghĩ: Hiệu cầm đồ hẳn là không nghĩ tới Tiêu Cảnh Đình lại chuộc khế đất đi, chính mình ban đầu cũng nghĩ Tiêu Cảnh Đình là cái tên chỉ ra không vào.

" Ta biết. "Tiêu Cảnh Đình bất đắc dĩ cười cười, chỉ là nhiều bạc như vậy, hắn vẫn rất đau lòng a!" Cùng ta đi chọn chút hạt giống đi. "

Hứa Mộc An gật gật đầu, hứng thú bừng bừng nói:" Hảo a! Hạt giống ruộng trung đẳng thì phải mua phẩm chất tốt một chút. "

Tiêu Cảnh Đình không biết, hắn rời đi hiệu cầm đồ không lâu, Vương Nhị Hổ liền đi đến.

Hiệu cầm đồ lão bản tràn đầy bất mãn nói:" Ngươi lúc trước nói Tiêu Cảnh Đình sẽ không tới chuộc ruộng, kết quả thì sao, hắn đem sáu mẫu ruộng chuộc đi rồi, sớm biết vậy, trước kia ta liền thu của hăn nhiều bạc một chút. "

Vương Nhị Hổ ha hả cười cười, nói:" Lúc trước là ta giới thiệu hắn tới, chưởng quầy, ngươi cũng kiếm được hơn mười lượng bạc, đừng oán giận nữ, chỉ là vị Tiêu thiếu gia này luôn chỉ ăn không làm, chỉ ra không vào, cũng không biết tiền hăn chuộc ruộng từ đâu đến, nhưng mấy hôm trước hắn nói với ta là tiền đều đã xài hết a!"

Nghĩ đến vị quý nhân kia nói, chỉ cần Tiêu Cảnh Đình thê ly tử tán, lưu lạc đầu đường xó chợ, liền cho mình năm trăm lượng bạc, Vương Nhị Hổ bắt đầu có chút nóng nảy. Nguyên bản Tiêu Cảnh Đình đã nhiễm tiêu dao tán, trầm mê đánh bạc, mắt thấy sắp phá sản, hiện giờ lại cải tà quy chính, quá tà môn
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back