Đam Mỹ [Dịch] Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư - Diệp Ức Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linhchala, 27 Tháng bảy 2018.

  1. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 20: Mua hạt giống

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Linhchala, Du0104yZomnieGirl thích bài này.
  2. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 21: Gặp lại Khâu Bạch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Linhchala, Du0104y, ZomnieGirl1 người nữa thích bài này.
  3. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 22: Sự kiện Khâu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở về nhà phát hiện nho lại mất đi vài chùm, Hứa Mộc An tưởng hai đứa trẻ lại ăn vụng tức khắc nổi giận.

    "Đệ đệ cùng con không có ăn vụng, là có người xông đến hái trộm nho, con cùng đệ đệ không ngăn cản được, nhưng đệ đệ cũng cắn hắn một cái, con cũng đánh hắn." Tiêu Tiểu Đông nói.

    "Là ai?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    "Là một song nhi, mặc quần áo màu hồng phấn, trên quần áo còn có hoa." Tiêu Tiểu Phàm bĩu môi, tủi thân nói.

    Tiêu Cảnh Đình vừa nghe, liền biết là Khâu Bạch. "Kẻ này trời sinh không biết xấu hổ a!"

    Chuyện này cũng do nguyên chủ ruồi bọ gì cũng bám vào, ai bảo nguyên chủ trêu chọc vào người ta?

    Hứa Mộc An hít sâu một hơi, bọn họ là hộ từ nơi khác chuyển đến, ở trong thôn vốn đã chịu xa lánh, giờ vì mấy quả nho mà tìm người phân xử, người trong thôn cũng không giúp nhà hắn, hiện tại cũng chỉ có thể một điều nhịn chín điều lành.

    Tiêu Cảnh Đình nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở ra một hơi, nói: "Có lẽ phải nuôi hai con linh khuyển."

    Hứa Mộc An khẽ thở dài một hơi, nói: "Linh khuyển cũng không dễ nuôi a!" Hiện tại khoản cần chi còn rất nhiều, linh khuyển chỉ có thể để một thời gian nữa.

    Tiêu Cảnh Đình nghĩ nghĩ, nói: "Việc này không thể làm to ra nhưng cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua, để vậy người khác cho rằng không có chuyện gì thành thói quen, tự nhiên đến hái, thế thì không biết còn mất bao nhiêu, ngươi đi báo với thôn trưởng nhà của chúng ta bị trộm, nhưng chỉ bị mất ít đồ vật, không truy cứu, nhưng người trong thôn cẩn thận nhà cửa bị trộm vào."

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ta đã biết." Hứa Mộc An trong lòng kỳ thật có chút ngoài ý muốn, trong mắt Hứa Mộc An Tiêu Cảnh Đình cùng Khâu Bạch là một chân, không thể tin giờ Tiêu Cảnh Đình nói trở mặt liền trở mặt.

    Hứa Mộc An nhìn nho bị hái còn thưa thớt lại thịt đau, ban đầu nho đã không còn nhiều Khâu Bạch còn tới trộm.

    Khâu gia.

    "Không ngờ quả nho lại ngọt, hơn nữa bên trong còn ẩn chứa linh khí nồng đậm" Khâu Lễ cảm thán nói, hắn ban đầu còn nghĩ người trong thành có tiền không chỗ tiêu, ăn đến nho mới biết mình sai, Tiêu Cảnh Đình trồng ra nho đích xác không bình thường.

    Khâu Bạch nhàn nhạt nói: "Tiêu Cảnh Đình dù sao cũng là luyện khí sĩ cấp ba, trồng được nho chứa ít linh khí nồng đậm cũng không lạ." Nghĩ đến Tiêu Cảnh Đình tuổi còn trẻ chính là luyện khí sư cấp ba, không lâu nữa có thể trở thành tứ cấp luyện khí sư, Khâu Bạch bỗng nhiên cảm thấy Tiêu Cảnh Đình chưa chắc là một tên phế vật.

    Khâu Bạch lấy về tới sáu chùm nho, chia đến tay hắn được nửa chùm, cha mẹ phát hiện nho có thể tăng lên thực lực liền một lúc đưa hết năm chùm cho Khâu Lễ, chỉ ngóng trông Khâu Lễ ăn nho có thể tăng lên cấp ba. Khâu Bạch trong lòng khó chịu nhưng cũng không thể đòi hỏi, nề hà.

    Khâu Lễ vừa ăn nho vừa nghĩ đến lời Khâu Bạch nói, trong lòng ghen ghét, thầm nghĩ: Thiếu gia đại gia tộc chính là thiếu gia đại gia tộc, dù có lười biếng, không tiến thủ thì vẫn có tài nguyên vô số mà thăng cấp, vẫn là có thể tu đến có thực lực, mình suốt ngày cần cù chăm chỉ tu luyện cũng chỉ mới tu đến luyện khí tầng hai, thế giới này thật quá không công bằng.

    "Chẳng phải con nói nói nho còn có không ít sao? Như thế nào không hái về." Khâu Lễ hỏi.

    Khâu Bạch mặt tức khắc đỏ au, hái mấy chùm đã đủ bị người khác nhìn đến, lấy hết nho nhà người ta về nhà mình thì còn bị nói thành thứ gì, huống chi hai cái thằng nhãi con kia còn lớn miệng chửi hắn như vậy. Khâu Bạch ngầm bực: Đại ca chỉ biết ăn, ăn xong chỉ biết sai mình làm việc.

    Nghĩ đến hương vị mấy quả nho kia Khâu Bạch vẫn thèm, nghĩ trời sáng lại đến hái mấy chùm, dù sao Tiêu gia còn có không ít.

    Khâu Bạch ở bên này suy nghĩ bậy bạ, Khâu phụ trở về đem Khâu Bạch quở trách một trận.

    Nghe xong Khâu phụ nói, Khâu Bạch sắc mặt trắng bệch, Khâu Bạch không tin Hứa Mộc An lại trực tiếp nói hắn nói là ăn trộm, nếu hắn nếu là gánh cái danh trộm cắp này thì sau này làm sao còn gả được cho người trong sạch a!

    "Cũng may việc này không bị làm lớn, về sau con đừng đến Tiêu gia nữa." Khâu phụ nói.

    Khâu Bạch tủi thân, muốn hắn tìm tin tức về nho chính là ca ca, xảy ra chuyện phụ thân lại chỉ quở trách hắn.

    "Là Hứa Mộc An tìm thôn trưởng cáo trạng sao?" Khâu Bạch hỏi.

    Khâu phụ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    "Hắn ghen ghét với con, cố ý ngáng chân con, Tiêu Cảnh Đình nhất định bị hắn lừa không biết xảy ra việc gì." Khâu Bạch nói.

    Khâu phụ tức giận nói: "Nếu là không có Tiêu Cảnh Đình cho phép Hứa Mộc An làm sao dám làm như vậy, con còn nói Tiêu Cảnh Đình trốn không thoát lòng bàn tay, cha thấy nhà người ta không đem con để vào mắt."

    Khâu Bạch nghe Khâu phụ nói, mặt đỏ bừng.

    Bởi vì chuyện của Khâu Bạch, Tiêu Cảnh Đình đi hái hết nho trong viện xuống, để lại mấy chùm để ăn còn lại ép thành nước. Đến khi chia cho Hứa Mộc An, Tiêu Cảnh Đình phát hiện Hứa Mộc An người tuy nhỏ nhưng ăn uống lại không ít.

    Có thể là bởi vì chưa từng được uống nước trái cây nên nhìn được trong mắt Hứa Mộc An đều là kinh ngạc cảm thán.

    "Ngươi ăn uống thực không ít a!" Tiêu Cảnh Đình trêu chọc nói.

    Hứa Mộc An nghe vậy liền đỏ mặt, hận không thể chôn đầu vào chén.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dáng của Mộc An chỉ cảm thấy Hứa Mộc An quá đáng yêu.
     
    Du0104yZomnieGirl thích bài này.
  4. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 23: Thông suốt mọi sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông ở bên cạnh nhìn hai người lớn trong nhà uống nước ép nho mà thèm vô cùng, trông hai đứa con đáng thương, Tiêu Cảnh Đình để hai đứa nhấp một ngụm nhỏ cho đỡ thèm, lại không ngờ sẽ khiến cho tụi nó càng thèm hơn.

    Hứa Mộc An nhìn không nổi cái tướng tham ăn của hai đứa con, đuổi cả hai đi ngủ.

    Tiêu Tiểu Phàm ngồi trên giường, xoa xoa chân, tràn đầy phẫn uất nói: "Mẫu phụ càng ngày càng keo kiệt."

    Tiêu Tiểu Phàm thật ủy khuất, trước kia cha đem đồ ăn ngon giấu đi, hiện tại, mẫu phụ cùng phụ thân cùng nhau ăn ngon, lại đuổi nó đi ngủ.

    Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, hừ hừ nói: "Ai bảo thực lực chúng ta thấp làm gì, thực lực thấp cũng chỉ có thể ăn ít, ăn nhiều hơn sẽ sinh bệnh, chờ anh trưởng thành thực lực cũng có thể tăng lên, như vậy có thể ăn nhiều hơn, em thì quá thảm, anh dạy em lâu như vậy, em vẫn chưa nhập môn, về sau chỉ có thể luôn ăn ít như vậy thôi."

    Tiêu Tiểu Phàm tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Tiểu Đông, bẹp bẹp miệng, một bộ sắp khóc lên.

    Tiêu Tiểu Đông lạnh lùng nói: "Em có nhìn anh như vậy cũng vô ích."

    Tiêu Tiểu Phàm vẫn không thể tu luyện là một tâm bệnh của Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Đông lúc không có việc gì làm cũng sẽ đốc thúc Tiêu Tiểu Phàm, tự cầm tay dạy Tiêu Tiểu Phàm, chỉ là Tiêu Tiểu Phàm vẫn không có cách nào nhập môn.

    Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, nhìn Tiêu Tiểu Đông, sắc mặt trắng bệch, Tiêu Tiểu Đông không bị thuyết phục.

    Tiêu Tiểu Phàm bẹp bẹp miệng, khoanh hai chân, dựa theo phương pháp của Tiêu Tiểu Đông, bắt đầu tu luyện.

    Sau một lúc lâu, Tiêu Tiểu Đông có chút ngạc nhiên phát hiện, trên người Tiêu Tiểu Phàm thực sự sinh ra khí cảm.

    Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, tràn đầy ngạc nhiên trừng lớn mắt, bé tốn khí lực lớn như vậy, Tiêu Tiểu Phàm vẫn một chút tiến bộ cũng không có, hiện tại lại cảm thụ được khí cảm, quả nhiên phải nói đến ăn, đứa em này mới có thể tiến bộ.

    Kỳ thật Tiêu Tiểu Phàm khai khiếu ngược lại không hoàn toàn là vì ăn, gần đây Tiêu Tiểu Phàm ăn không ít thứ tốt, linh khí trong cơ thể dư thừa, lại bị Tiêu Tiểu Đông kích thích, liền nước chảy thành sông cảm thụ được khí cảm.

    Hứa Mộc An vuốt cái bụng no căng, thầm nghĩ: Vừa ăn một bữa như vậy, hấp thu linh khí, bằng với bản thân hấp thu mấy mươi ngày.

    "Mẫu phụ, mẫu phụ, đệ đệ khai khiếu." Tiêu Tiểu Đông kéo tay Hứa Mộc An nói.

    Tầm nhìn Hứa Mộc An quét qua người Tiêu Tiểu Phàm, ánh mắt nhất thời sáng ngời.

    "Mẫu phụ, mẫu phụ có nhìn thấy được không?"

    "Thấy rồi, thấy rồi." Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm, chỉ cảm thấy gần đây chuyện tốt lần lượt tới, nếu như, có thể vẫn tiếp tục như vậy, y có thể đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh rồi.

    * * *

    "Lý bá bá, lại làm phiền bá." Hứa Mộc An tìm Lý Thăng nói.

    Lý Thăng lắc lắc đầu, nói: "Không phiền không phiền, Lý bá bá ngươi chính là làm loại buôn bán này."

    Bởi vì đồ vật có chút nhiều, lần này Hứa Mộc An trực tiếp bao luôn xe trâu của Lý Thăng.

    "Lần này là đi bán lương thực mới thu hoạch à?" Lý Thăng hỏi.

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy!"

    "Đương gia nhà ngươi đâu? Sao không đi cùng ngươi?" Lý Thăng hỏi.

    "Hắn muốn đi làm ruộng." Hứa Mộc An nói.

    Lý Thăng tràn đầy vui mừng nói: "Đương gia nhà ngươi hiện tại ngay cả chuyện bán lương thực đều giao cho ngươi toàn quyền, có thể thấy rất tín nhiệm ngươi đó."

    Hứa Mộc An thản nhiên cười cười.

    Lý Thăng nhìn nụ cười của Hứa Mộc An, gật gật đầu, nói: "Vậy là được rồi, người một nhà ở cùng một chỗ là phải giúp đỡ lẫn nhau."

    Lý Thăng nắm một ít lương thực, tràn đầy thán phục, "Rốt cuộc vẫn là linh thực luyện khí sư tầng ba trồng ra, phẩm chất linh cốc này, vừa nhìn liền biết không giống bình thường."

    Hứa Mộc An cười cười, y cũng hiểu được Tiêu Cảnh Đình trồng linh cốc phẩm chất không tệ, một nhóm này còn chưa phải là tốt nhất, tốt nhất đều ở nhà.

    Tiêu Cảnh Đình nói, thứ tốt nhất phải để lại cho người trong nhà ăn, Hứa Mộc An cảm thấy phẩm chất nhóm linh thực Tiêu Cảnh Đình trồng được kia thật sự là quá tốt rồi, không giống như trồng từ ruộng hạ đẳng, sợ trêu phải rắc rối mới đồng ý Tiêu Cảnh Đình lưu lại nhà mình ăn.

    "Ta nghe nói, gần đây đương gia ngươi thay đổi không ít." Lý Thăng nói.

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng là thay đổi không ít."

    "Bớt phóng túng là tốt rồi, có bản lĩnh trồng linh cốc ấy, lo gì không kiếm được bạc."

    Hứa Mộc An cúi đầu, nhịn không được có chút bất an, trước kia Tiêu Cảnh Đình quá tệ, bây giờ Tiêu Cảnh Đình lại quá tốt, đại lục Man Hoang ba vợ bốn nàng hầu là chuyện bình thường.

    Vừa đến thôn Thổ Khâu, liền có không ít người muốn làm mai cho Tiêu Cảnh Đình, về sau những người đó thấy Tiêu Cảnh Đình làm việc thật sự không bài bản, liền dần dần không ai tới cửa, nếu sau này cuộc sống ngày càng tốt hơn, những người đó, hẳn là sẽ ngóc đầu trở lại đi.

    Hứa Mộc An lắc đầu, đem ý niệm không tốt trong đầu ném ra ngoài.

    Hứa Mộc An bán linh cốc, về tới nhà, giao hai mươi hai lượng bạc cho Tiêu Cảnh Đình, nói: "Linh thực bán hai mươi sáu lượng, con giun xới đất tốn bốn lượng, chỗ này còn hai mươi hai lượng."

    Tiêu Cảnh Đình thu bạc, nói: "Vất vả cho ngươi."

    Hứa Mộc An lắc lắc đầu, nói: "Không sao, không vất vả chút nào, đúng rồi, lúc ta đi trên phố, nhiều người nhìn thấy ta, lại gần muốn mua nho."

    "Mua nho?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, người mua nho hôm qua, có nhiều người muốn mua thêm một ít, tửu lâu Duyệt Hòa bán nho rất mắc, hôm qua người mua nho từ tay chúng ta không ít, rất nhiều người đều biết nho ở tửu lâu Duyệt Hòa là từ chỗ chúng ta, cho nên.."

    Tiêu Cảnh Đình suy nghĩ một chút, nói: "Vậy à! Nếu như, có người cần số lượng nhiều, chúng ta có thể ký kết một hợp đồng dài hạn, giá cả rẻ chút, cũng có thể."
     
    ZomnieGirl thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2020
  5. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 24: Bẫy rập tại đồng ruộng

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LinhchalaZomnieGirl thích bài này.
  6. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 25: Có thể kiếm có thể tiêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    LinhchalaZomnieGirl thích bài này.
  7. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 26: Lòng người ghen ghét

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hơn một trăm lượng?" Khâu Bạch tràn đầy kinh ngạc nói.

    Khâu Lễ gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Hơn một trăm lượng, đấy chỉ là tiền một bộ phận nho được bán ra thôi."

    Chờ đến khi nho chín được bán vậy thì không ngừng lại ở số tiền này.

    Khâu Bạch nhịn không được có chút hối hận, thầm nghĩ: Sớm biết rằng Tiêu Cảnh Đình bản lĩnh như vậy hắn nên quán tâm tư trên người Tiêu Cảnh Đình, gần đây Tiêu Cảnh Đình không biết bị làm sao thay đổi tính tình, nhìn thấy mà coi như không quen biết hắn.

    "Hứa Mộc An không biết đã sử dụng thủ đoạn gì mà có thể làm thế khiến cho đến Tiêu Cảnh Đình hồi tâm, Tiêu Cảnh Đình còn mua cho hắn một bộ tụ tiễn, nghe nói bộ tụ tiễn này dùng gai nhọn của con cương châm ngũ cấp yêu thú, không bỏ ra hai ba mươi lượng bạc thì không tới được tay." Khâu Lễ lại nói.

    Cương châm yêu thú toàn thân trên dưới quý nhất chính là mười hai căn cương châm, cương châm sắc bén dị thường, kể cả khi đối phó với cấp ba thứ nha heo cũng không ngăn được công kích của bộ tụ tiễn kia.

    Khâu Bạch am hiểu xem mặt đoán ý, lúc đầu Tiêu Cảnh Đình đối với hắn lãnh đạm, Khâu Bạch cũng cho là không có chuyện gì, chỉ coi như Tiêu Cảnh Đình đang chơi lạt mềm buộc chặt, nhưng vài lần tiếp xúc gần đây Khâu Bạch phát hiện, Tiêu Cảnh Đình xác thật không có bận tâm đến hắn. Tiêu Cảnh Đình hiện giờ rất cổ quái, trước kia hắn ghét nhất là trồng trọt, luôn cho rằng trồng trọt là việc làm của người hạ đẳng, giờ lại cả ngày ở ngoài ruộng làm lụng.

    Tiêu Cảnh Đình trước kia thường mắng Tiêu Tiểu Phàm là con hoang, hiện tại lại thường xuyên ôm thằng quỷ con ngu xuẩn kia, đối với nó nói chuyện cực kì ôn hòa.

    Ngày hôm sau.

    "Không bán nho? Để lại dùng để ủ rượu?" Hứa Mộc An có chút chần chờ nói.

    Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Thị trường bán ra hữu hạn, chúng ta bán nhiểu nho sẽ ảnh hưởng đến giá cả, nhưng cũng không phải không bán, phải để mấy ngày mới một đợt, mỗi đợt bán bán cái năm sáu trăm chùm là được, thừa lại để chúng ta tự ăn."

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Ngươi nói rất đúng."

    Tiêu Cảnh Đình phát hiện Hứa Mộc An tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng làm người lại rất nhạy bén, thông minh.

    Hứa Mộc An đang ở trong phòng bận việc, lục tục có khách tới cửa.

    Tiêu Cảnh Đình bán nho kiếm một đống tiền lớn hoàn toàn truyền đi khắp thôn, hàng xóm rốt cuộc không chịu ngồi yên, sôi nổi tới cửa xem náo nhiệt.

    Tiêu gia đình vắng vẻ từ lâu, nay lại người ra người vào tấp nập.

    Rất nhiều người vừa vào đến cửa liền nhìn chằm chằm cây nho, hận không thể nhìn đến mức bưng nho của người ta mang về nhà mình.

    Lúc trước khi Hứa Mộc An nghèo túng cũng xin mấy người hàng xóm giúp đỡ nhưng những người này đều thoái thác, bởi vậy Hứa Mộc An đối hàng xóm toàn bộ đều không nóng không lạnh.

    Khách tới cửa, Tiêu Cảnh Đình cũng không thể luôn mặc kệ người ta, Tiêu Cảnh Đình rửa sạch hai chùm nho, đặt ở trong phòng, để hai đứa trẻ con nhà mình tiếp đón khách, còn mình cùng Hứa Mộc An bận làm việc.

    Tiêu Cảnh Đình không muốn để ý tới những người đó, những người đó lại không phải dễ dàng bỏ qua.

    "Tiêu đương gia, ngươi trồng nho ngon thật."

    "Nào có, ta cũng chỉ tùy tiện trồng xuống thôi."

    "Tùy tiện trồng đều có thể trồng ra tốt như vậy, nếu là nghiêm túc trồng thì không biết sẽ như thế nào." Khâu Lễ nói.

    Tiêu Cảnh Đình nghe được Khâu Lễ nói chuyện, liền cả người khó chịu. "Mọi người quá khen."

    "Tiêu đương gia, ngươi trồng nho như thế nào! Trong thôn nghèo như vậy, ngươi phát đạt cũng không thể quên mất kéo mọi người cùng làm giàu một phen, đều là hương thân, ngài giúp mọi người chuyện này, ai ai cũng không quên ân tình của ngài." Khâu Lễ nói.

    Tiêu Cảnh Đình híp mắt, quả nho có thể được như vậy là do một phần hắn cải tạo lại ruộng đất, còn phải có kỹ thuật cắt ghép cành, quan trọng là hắn tưới thêm nước linh tuyền trong không gian mặc ngọc.

    "Không phải ta không muốn giúp mọi người nhưng đây là bí truyền của Tiêu gia ta, nếu truyền ra ngoài, tộc trưởng sẽ lại đây đuổi giết ta." Mắt thấy Khâu Lễ lấy đại nghĩa áp người, Tiêu Cảnh Đình lập tức lột da hổ làm áo khoác.

    Nghe được Tiêu Cảnh Đình nói, mọi người một mảnh ồ lên.

    Tiêu Cảnh Đình là bị Tiêu gia trục xuất đối với người trong thôn không phải bí mật, giờ phút này nghe Tiêu Cảnh Đình nói đây là bất truyền bí mật, đại gia lập tức rũ bỏ tâm tư.

    Đại gia tộc đối với bí mật rất quan trọng, một khi bí mật tiết lộ, không chỉ có kẻ đi tiết lộ bí mật trong gia tộc bị nghiêm trị, kể cả người biết bí mật đều sẽ bị diệt khẩu.

    Đối với Tiêu gia mà nói, Thổ Khâu Thôn thật sự là quá nhỏ.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn mọi người kinh sắc, trong lòng cười thầm, tên tuổi của Tiêu gia thật sự dùng tốt, chuyện này cũng không kỳ quái, Tiêu gia tùy tiện cử ra một cao thủ luyện khí tầng bảy là có thể khiến người trong thôn bị giết không còn một mảnh.

    Khâu Lễ mặt hết xanh lại trắng, từ lần trước Khâu Bạch mang theo mấy chùm nho trở về, Khâu Lễ liền trộm từ sau núi mang một đoạn dây nho về thử dưỡng, chỉ là kết quả không như ý muốn, quả nho dưỡng ra vừa chua vừa chát, so với nhoTiêu Cảnh Đình trồng khác một trời một vực.

    Khâu Lễ vốn dựa vào cơ hội mọi người đến thăm Tiêu Cảnh Đình, nói bóng nói gió học ít bí quyết, chỉ là Tiêu Cảnh Đình vừa trả lời đây là bí mật gia tộc, Khâu Lễ liền ngượng ngùng truy vấn.

    Đại gia tộc ở đại lục Man Hoang có thể sừng sững không ngã đều dựa vào bí mật gia tộc, kẻ nào có ý đồ thám thính bí mật của đại gia tộc đều sẽ gia tộc đấy coi là tử địch.

    Khâu Lễ chỉ có thể ghen ghét Tiêu Cảnh Đình đầu thai tốt.

    Khâu Bạch vô thanh vô tức ngồi ở một bên ăn nho, ánh mắt có vài phần ảm đạm.

    Trước kia hắn vừa xuất hiện, ánh mắt Tiêu Cảnh Đình liền lập tức ngừng trên hắn. Lần này hắn tới, Tiêu Cảnh Đình lại giống như không nhìn thấy, nhìn hình ảnh Tiêu Cảnh Đình gỡ tóc cho Hứa Mộc An, Khâu Bạch trong lòng thực ghen tỵ.

    Khâu Bạch cầm quả nho, ăn một quả lại một quả, Tiêu Tiểu Phàm mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Khâu Bạch.

    Khâu Bạch chỉ lo xuân thương thu buồn, không để ý thấy Tiêu Tiểu Phàm đang tức giận, cũng không chú ý tới mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn.

    Trong thôn ai cũng biết quả nho quý, ăn hai quả liền dừng tay, Khâu Bạch một người liền ăn nửa chùm.

    "Thế nào, có hỏi được gì không!" Nhìn thấy Khâu Bạch cùng Khâu Lễ trở về, Khâu phụ gấp không chờ nổi hỏi.

    Trong khoảng thời gian này, Khâu gia tốn không ít tâm tư để trồng cây nho, việc ngoài ruộng đều có chút chậm trễ. Mắt thấy Tiêu Cảnh Đình cứ bó lớn bó lớn bạc cầm về, bọn họ lại không thu hoạch được gì, Khâu phụ chỉ cảm thấy ngực như bị có móng vuốt cào.

    Khâu Lễ lắc lắc đầu, nói: "Không có, Tiêu Cảnh Đình nói đó là bất truyền bí mật của Tiêu gia."

    "Tiêu gia bất truyền bí mật? Khâu phụ tức khắc ngây ngẩn cả người." Thôn người đối đại gia tộc trời sinh kính sợ, vừa nghe là Tiêu gia bất truyền bí mật, Khâu phụ nhịn không được có chút sợ hãi.

    Đại lục Man Hoang tranh chấp vô số, trước kia một thôn có người biết được phương pháp gieo trồng Phượng Tiên hoa từ miệng linh thực sư chạy trốn khỏi Mạnh gia, gieo trồng được Phượng Tiên Hoa, không đợi Phượng Tiên Hoa trưởng thành người trong thôn ấy đều bị tàn sát.

    "Trong thôn có mấy người nhà giàu, có thể tìm tòi ra ít vấn đề." Khâu phụ nói.

    Khâu Lễ nghe vậy, trong lòng tức khắc tràn đầy ghen ghét, hắn phí rất nhiều tâm huyết lại không thu hoạch được gì, những người đó ỷ nhà giàu ỷ vào năng lực linh thực sư cường lập tức có tiến triển.

    Khâu phụ khẽ thở dài một hơi, nói: "Không phải của chúng ta cưỡng cầu cũng vô dụng a!" Khâu phụ ngữ khí vừa chuyển nói: "Nếu gieo trồng quả nho thật sự là bất truyền bí mật của Tiêu gia, những người đó nghiên cứu ra cũng là ngày chết tới rồi."

    Khâu Bạch cúi đầu, nghĩ đến Hứa Mộc An một thân gấm vóc, quần áo Hứa Mộc An mặc trên người không định giá được, nhưng Khâu Bạch biết rất rõ tuyệt đối không phải loại rẻ tiền.

    Trước kia Hứa Mộc An mặc quần áo như loại ăn mày, hiện tại lại được thể diện như vậy.

    Khâu Bạch bừng tỉnh, cảm thấy nếu là gả cho Tiêu Cảnh Đình cũng là lựa chọn không tồi.

    Tiêu gia.

    Hứa Mộc An nhìn ngoài viện nho mọc thành từng chùm, trong lòng tràn hưng phấn, Hứa Mộc An thầm nghĩ: Chờ đợt nho này chín sẽ kiếm được hơn một trăm lượng bạc, số tiền này đủ để chuộc lại vài mẫu ruộng thượng đẳng kia.

    Đợt nho chín sớm nhất Tiêu Cảnh Đình đã đem đi bán, đợt nho thứ hai một bộ phận được Tiêu Cảnh Đình ủ rượu, một phần Tiêu Cảnh Đình làm nước ép nho. Đợt nho cuối cùng này ruốt cuộc đã chín, Tiêu Cảnh Đình nói, đợt này lưu lại một phần để nhà ăn, còn lại đều bán lấy tiền.

    Hứa Mộc An quay đầu nhìn trên bàn ghế lộn xộn, nhíu nhíu mày, khoảng thời gian này khách tới nhà nối liền không dứt, tới chơi không thể không chiêu đãi, Hứa Mộc An luyến tiếc lấy nho tiếp khách liền lên phố mua một ít đồ ăn vặt để cùng hai chùm quả nho góp lại đủ số, tuy vậy vẫn khiến Hứa Mộc An đau lòng.

    Hai chùm nho ít nhất cũng bán 400 đồng, những đồ ăn vặt khác tuy rằng rẻ hơn nho rất nhiều nhưng cũng phải tiêu tiền, trước đấy hắn 1 đồng cũng không bỏ ra để mua mấy thứ đó.

    Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm giúp đỡ Hứa Mộc An dọn dẹp nhà cửa.

    "Ngươi đã về, di, gà rừng ở đâu ra vậy a!" Hứa Mộc An tò mò nhìn đồ vật trong ty Tiêu Cảnh Đình nói.

    "Rơi trong bẫy rập, ta bắt được đem về." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Hứa Mộc An sửng sốt một chút, vui sướng nói: "Có chuyện tốt như thế à."

    Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Ta đi làm gà xào ớt ăn."

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Hảo a!"

    Tiêu Cảnh Đình nhìn bộ dáng tham ăn của Hứa Mộc An có chút buồn cười, kiếp trước Tiêu Cảnh Đình thích ăn cay, này thế ngẫu nhiên làm vài món cay lại phát hiện Hứa Mộc An so với hắn càng có thể ăn cay.

    Ngày hôm sau, Tiêu Cảnh Đình mang theo Hứa Mộc An đi bán nho gặp phải ít chuyện

    Ban đầu Tiêu Cảnh Đình cùng tửu lầu và mười mấy gia tộc trong thành có viết hiệp ước, Duyệt Hòa tửu lầu không vấn đề gì vẫn chiếu theo đơn mua bán mà làm ăn. Tuy nhiên trong mấy đại gia tộc lại có vài nhà nói không muốn mua, còn có mấy nhà muốn giảm giá mua nho. Tiêu Cảnh Đình không đồng ý, các gia tộc đã trái hiệp ước, Tiêu Cảnh Đình còn thừa hơn hai trăm chùm nho không bán đi, hắn tính toán thêm mua hai cái bình, nhỏ bán không được thì đam đi ủ thành rượu.

    Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Duyệt Hòa tửu lầu lão bản nói có mấy nhà đại địa chủ cũng bắt đầu trồng nho, bán một trăm đồng một chùm, so với chúng ta bán rẻ hơn nhiều, cho nên.."

    Tiêu Cảnh Đình cười cười, nói: "Bán không hết để lại cho mình ăn, dù sao nhiều như vậy chúng ta cũng là ăn hết."

    Hứa Mộc An cười cười, quả nho là đồ tốt, "Những kẻ đó không biết nhìn hàng a! Bọn họ sẽ hối hận."

    Hứa Mộc An tuy rằng không hiểu Tiêu Cảnh Đình làm thế nào trồng được quả nho nhưng Hứa Mộc An khẳng định Tiêu Cảnh Đình trồng nho khác quả nho những người khác trồng.

    Ngày trước thực lực của Hứa Mộc An là dựa vào dùng Liệt Viêm Thảo cường ngạnh tăng lên, Liệt Viêm Thảo dược tính có chút kịch liệt, dùng trong thời gian lâu dài khiến cho kinh mạch của Hứa Mộc An xuất hiện tổn thương, Hứa Mộc An đã sớm phát hiện vấn đề của Liệt Viêm Thảo nhưng trước đó tất cả đều vì sinh tồn, nuôi con nhỏ, hắn không còn lựa chọn nào khác.

    Tuy vậy gần đây Hứa Mộc An phát hiện uống quả nho nước có thể chữa trị kinh mạch bị tổn thương. Trong khoảng thời gian hắn ăn quả nho, kinh mạch tổn thương trước đấy bị đã khôi phục.

    A Mộc: Tròi má, chương này dài dã man T. T

     
    ZomnieGirl thích bài này.
  8. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 27: Nho bị ế hàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ta đi chuộc ruộng về. "Tiêu Cảnh Đình nói.

    Trong hiệu cầm đồ còn có năm mẫu ruộng thượng đẳng, bốn mẫu hạ đẳng, chuộc năm mẫu ruộng thượng đẳng cần một trăm ba mươi lượng, bốn mẫu ruộng hạ đẳng cần hai mươi sáu lượng, tổng cộng một trăm năm mươi sáu lượng.

    Hứa Mộc An lấy ra một túi tiền, nói:" Chỗ này là bốn mươi lượng bạc, ngươi cầm đi chuộc trước đi. "

    Nếu bán hết nho, hẳn là có thể thu hồi hơn một trăm ba mươi lượng, cộng thêm số tiền trước đó Tiêu Cảnh Đình kiếm được, chuộc ruộng hẳn là vừa đủ, nhưng có hơn hai trăm chùm nho bị ế, thiếu hơn năm mươi lượng, bạc trong tay Tiêu Cảnh Đình sợ là không quá đủ, Hứa Mộc An lấy ra số bạc lần trước Tiêu Cảnh Đình cho cộng thêm chút vốn riêng của y.

    Thấy Hứa Mộc An lấy vốn riêng ra, trong lòng Tiêu Cảnh Đình cảm động một phen, cân nhắc một chút, không có chối từ.

    Hứa Mộc An kỳ thật là một nhóc tham tiền, bạc đều giấu đến chặt chẽ kín đáo, Tiêu Cảnh Đình dám khẳng định trước kia nguyên chủ không tìm được chỗ giấu tiền chân chính của Hứa Mộc An, lần này Hứa Mộc An chủ động lấy tiền ra, hẳn là thật sự tín nhiệm hắn.

    " Chờ hai ngày nữa linh thực trong ruộng trưởng thành, chúng ta liền có tiền lại. "Tiêu Cảnh Đình nói.

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói:" Ta biết, ngươi chuộc ruộng về trước đi, biến thành cầm chết thì phiền toái. "

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu, lên tiếng," Được. "

    Ông chủ hiệu cầm đồ thấy Tiêu Cảnh Đình lại chuộc ruộng, sắc mặt kém đến không thể kém hơn.

    Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An từ trong hiệu cầm đồ đi ra, liền gặp Vương Nhị Hổ," Tiêu huynh, mấy ngày không gặp, nghe nói huynh đang phát đạt lắm! "

    " Nào có phát đạt! Bạc vừa tới tay, lại xài hết sạch, ông chủ hiệu cầm đồ này thật sự xấu xa! Địa khế này của ta bất quá là cất ở chỗ lão vài ngày, khi chuộc vể, lại mất toi thêm nhiều bạc như vậy. "Vẻ mặt Tiêu Cảnh Đình bất mãn nói.

    Vương Nhị Hổ cười cười, nói:" Tiêu huynh à! Ai chẳng biết một tay kỹ thuật trồng nho của huynh lợi hại chứ! "

    " Đâu nào, Vương huynh quá khen. "

    Vương Nhị Hổ nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói:" Tiêu huynh, hiếm khi vào thành một lần, huynh không đi vui vẻ tí sao? "

    " Làm gì? "

    Hứa Mộc An cả giận nói:" Ngươi tên khốn này, lại khuyến khích đương gia ta học xấu, xem ta có đánh chết ngươi không. "

    Hứa Mộc An tiến lên, một cước đạp Vương Nhị Hổ lăn trên mặt đất, vốn Hứa Mộc An chỉ muốn cho Vương Nhị Hổ chút giáo huấn nhỏ, nào biết Vương Nhị Hổ rất không được việc, bị đạp một cước, trực tiếp bay ra ngoài, Hứa Mộc An không khỏi cạn lời.

    Tiêu Cảnh Đình cười cười xin lỗi với Vương Nhị Hổ, nói:" Nhị Hổ huynh, trong nhà ta còn có việc, không rảnh rỗi như ngươi, không cùng ngươi vui vẻ được, vẫn là tự ngươi đi tìm thú vui đi. "

    " Cút đi nhanh đi, về sau ngươi ít tiếp chuyện loại người này cho ta. "Hứa Mộc An nói.

    Tiêu Cảnh Đình vâng vâng dạ dạ, theo Hứa Mộc An rời đi.

    Vương Nhị Hổ chính là một tên lưu manh, người trong thành không thích gặp gã, nhìn gã bị giáo huấn không ít người được một trận cười vang một trận.

    Vương Nhị Hổ nhìn theo bóng lưng của Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An, trong lòng tràn đầy oán độc.

    Vương Nhị Hổ nghĩ lại trước đây không nhìn ra, Tiêu Cảnh Đình sợ vợ như vậy. Ngày trước khi Tiêu Cảnh Đình nhắc đến vợ mình, luôn mang vẻ mặt khinh miệt, không phải Hứa Mộc An sử dụng yêu thuật gì chứ, theo gã biết, trên đời này có một loại dược tên Mê Tâm Tán, sau khi cho người ta ăn vào, khi tỉnh táo lại sẽ khiến người đó trực tiếp nói gì nghe nấy với người nhìn thấy đầu tiên, Hứa Mộc An sẽ không dùng loại thuốc tương tự với Tiêu Cảnh Đình đi.

    Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện nho của Tiêu Cảnh Đình bị ế, lập tức liền truyền ra.

    Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An vừa đến ngoài thành, đã bị vài khách cùng đến giáo dục.

    " Tiêu đương gia, không phải ta nói ngươi, nho này của ngươi bán cũng quá đắt, khó trách chẳng ai dám không làm ăn với ngươi nữa. "

    " Đúng vậy! Cho dù là đại gia tộc cũng cần tính toán tỉ mỉ, ngươi bán đắt như vậy, chẳng khác gì đi giật tiền. "

    " Tiêu đương gia, ta cảm thấy nho này muốn muốn kiếm nhiều thì chỉ cần số lượng, lãi ít cũng được, các ngươi như vậy là đuổi hết khách, sau làm sao còn cùng người ta làm ăn đây! "

    "... "

    Tiêu Cảnh Đình nghe một đám bảy cô tám dì nghị luận, trong lòng trợn trắng mắt, khi hắn trồng trọt, cây nho được tưới nước linh tuyền nhiều nhất, nước linh tuyền là đồ tốt đó! Chẳng những có thể khôi phục linh khí, còn có thể đề cao thực lực, nho dùng nước linh tuyền trồng ra, bán mắc một chút thì sao, nếu không có người mua, cùng lắm thì không bán.

    Hứa Mộc An nhìn bộ dáng không thèm để ý của Tiêu Cảnh Đình, tâm tình trấn định lại.

    " Mẫu phụ, nho không bán đi ạ! "Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, ngồi xổm xuống, trông mong nhìn nho trong sọt hỏi.

    Hứa Mộc An gật đầu, nói:" Đúng vậy! Có một ít không bán đi. "

    Tiêu Tiểu Phàm ngẩng đầu, tràn đầy mong đợi nói:" Ây da, nho này để lâu sẽ hỏng đấy, để con giúp mẫu phụ ăn hết nhé. "

    Hứa Mộc An:"... "

    Biểu hiện của Tiêu Tiểu Đông rụt rè hơn Tiêu Tiểu Phàm nhiều, có điều ánh mắt không ngừng liếc về phía cái sọt vẫn tiết lộ ý nghĩ đáy lòng Tiêu Tiểu Đông.

    " Mẫu phụ ép chút nước nho cho hai đứa uống nhé, nhưng mỗi đứa chỉ được nửa chén thôi đấy. "Hứa Mộc An nói.

    Tiêu Tiểu Phàm vội vàng gật đầu, Tiêu Tiểu Đông cũng lộ ra vẻ mặt chờ mong.

    " Mẫu phụ, vì sao còn nhiều nho không bán hết như vậy? "Tiêu Tiểu Đông hỏi.

    Hứa Mộc An bất đắc dĩ nói:" Một vài đại gia tộc chê đắt, cho nên không mua nữa. "

    Tiêu Tiểu Đông khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói:" Những người đó thật không biết hàng. "

    Tiêu Tiểu Đông dù sao cũng là con trai Tiêu Cảnh Đình, trước kia khi còn ở Tiêu gia, ông nội bà nội cũng thỉnh thoảng nhớ tới bé, cũng sẽ cho bé chút đồ ăn, Tiêu Tiểu Đông nhớ bé từng ăn linh quả giá trị trên trời, so ra, càng đắt hơn nho, nhưng linh khí lại thua xa nho phụ thân trồng.

    Tiêu Tiểu Phàm hớp từng ngụm từng ngụm thật nhỏ nước nho, nhấp một miếng liền chép miệng một cái, vẻ mặt không nỡ.

    " Ca ca, anh thật ngốc, bọn họ không biết hàng, chúng ta mới có thể còn ăn nhiều nho để ăn! Bằng không, anh và em còn gì để ăn đâu. "Tiêu Tiểu Phàm phồng má nói.

    Tiêu Tiểu Đông đỏ hồng khuôn mặt, bé luôn luôn rất thông minh, em trai ngốc lại nói bé ngốc," Em mới ngốc, chỉ biết ăn thôi. "

    Tiêu Tiểu Phàm phồng má, tràn đầy không phục nói:" Ca, anh sao lại nói em như vậy, rõ ràng anh ăn còn nhiều hơn em mà. "

    Mặt Tiêu Tiểu Đông đỏ lên," Anh lớn tuổi hơn em, thực lực mạnh hơn, ăn nhiều hơn mới đúng. "

    Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm cùng Tiêu Tiểu Đông cãi tới cãi lui, bất đắc dĩ nói:" Được rồi được rồi, đừng cãi nhau nữa, uống xong nước nho thì nhanh đi ngủ đi."

     
    ZomnieGirl thích bài này.
  9. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 28: Phát hiện của Hứa Mộc An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuộc xong toàn bộ ruộng đất Tiêu Cảnh Đình miễn cưỡng trở thành tiểu địa chủ trong thôn.

    Sau khi cây trồng trong vài mẫu ruộng trung đẳng bắt đầu, lưu lại một bộ phận đủ để ăn, số lượng còn lại bán đi được hơn ba trăm lượng bạc. Có bạc, Tiêu Cảnh Đình cũng không cần tự thân vận động mọi chuyện, như việc gieo hạt này, hắn thuê vài hộ trong thôn không có nhiều ruộng, sức lao động rất sung túc đang muốn tìm việc.

    Linh thực trong mấy mẫu hạ đẳng được Tiêu Cảnh Đình dùng tiền lương cao mời hai linh thực sư cấp hai hỗ trợ chăm sóc, hắn thì mười ngày nửa tháng mới đến xem một lần.

    Tiêu Cảnh Đình trả tiền công không thấp còn bao thêm ngày một bữa ăn, người làm thuê cho Tiêu gia đều rất cảm kích Tiêu Cảnh Đình.

    Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Tiêu Cảnh Đình thay đổi lại khiến hắn lập tức trở thành tấm gương hình trong thôn. Danh tiếng tốt cũng dẫn đến cho Tiêu Cảnh Đình một ít phiền phức không lớn không nhỏ. Ví dụ như mấy lão bà nương, thẩm thẩm trước kia nhìn thấy hắn liền cấm con trong nhà tiếp xúc nay lại quấn lấy hắn hỏi có thuê người không, trước kia tiểu ca nhi cùng thiếu nữ thấy hắn thì chưng vẻ mặt coi thường nay lại ngọt ngào gọi hắn Tiêu ca ca, trước kia Khưu Bạch đối với hắn chỉ là như gần như xa thì nay lại cứ xuất hiện bên cạnh hắn, hỏi han ân cần.

    "Thúy Vân Thảo?" Tiêu Cảnh Đình từ ruộng trở về, liền bị Hứa Mộc An kéo lại, nói chuyện hắn gặp trên núi.

    Tiêu Cảnh Đình vắt óc suy nghĩ, trong đầu thật sự không có ấn tượng với loại linh thực này, thế giới này có rất nhiều thực vật khác với thế giới trước kia của hắn, nguyên chủ lại là kẻ không học vấn không nghề nghiệp, Tiêu Cảnh Đình bị nguyên chủ liên lụy, hoàn toàn không biết gì về linh thực.

    Hứa Mộc An nhìn dáng vẻ mờ mịt của Tiêu Cảnh Đình, kiên nhẫn giải thích: "Thúy Vân Thảo là một loại linh thảo có thể giúp tu sĩ và yêu thú cấp ba, cấp bốn thăng cấp, trước khi Thúy Vân Thảo thành thục thì không có tác dụng, phải đợi đến khi nó gần chín, lúc ấy sẽ phát ra một mùi thơm nồng đậm, loại mùi này sẽ hấp dẫn yêu thú cấp ba, cấp bốn chung quanh tới, chờ Thúy Vân Thảo hoàn toàn trưởng thành, mùi hương mới có thể biến mất."

    Lúc ta tới đó, bên kia đã có một con yêu mãng cấp ba coi chừng, ta không dám đánh rắn động cỏ liền trở về, cây Thúy Vân Thảo kia hẳn là còn sáu bảy ngày nữa mới thành thục, Thúy Vân Thảo cách ruộng của chúng ta không gần không xa, nếu Thúy Vân Thảo khơi ra đại chiến yêu thú, ruộng nhà chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. "Hứa Mộc An nói.

    Tiêu Cảnh Đình đảo tròn mắt, nói:" Ngươi nói Thúy Vân Thảo còn có thể gia tăng thực lực tu sĩ, giúp tu sĩ đột phá. "

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói:" Đúng vậy, lúc Thúy Vân Thảo thành thục, sẽ có hạt cỏ óng ánh trong suốt rơi xuống, dùng hạt cỏ kia cùng nước có thể giúp đột phá bình cảnh. "

    " Chúng ta có thể dẫn yêu xà kia đi, sau đó nhổ cấy Thúy Vân Thảo ra bên khỏi rừng cây không? "Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    Tuy rằng mời nhiều người hỗ trợ, Hứa Mộc An cũng giỏi đoán ý người tận lực làm tốt công tác hậu cần, giảm bớt gánh nặng cho hắn, nhưng Tiêu Cảnh Đình vẫn vội vàng cả ngày, năng lực linh thực sư cấp hai, không đủ để gieo trồng trên ruộng trung đẳng, năng lực của hắn gieo trồng trên ruộng trung đẳng thì như trứng chọi đá, càng không cần phải nói ruộng thượng đẳng.

    Thật ra trong thôn còn có mấy linh thực sư cấp ba, nhưng những linh thực sư giá trị con người xa xỉ, hơn nữa đều có linh điền bản thân phải chăm sóc, mời đi theo cũng không có lợi.

    Mắt thấy trước mặt có một cơ hội đề cao thực lực, Tiêu Cảnh Đình thật sự không nỡ buông tha.

    Hứa Mộc An chần chờ một chút, nói:" Bình thường sau khi Thúy Vân Thảo bị nhổ cấy sẽ rất khó sống. "

    " Hay là chúng ta dẫn con rắn kia đi, sau đó hủy diệt Thúy Vân Thảo, nếu trong rừng có thêm một yêu mãng hoặc yêu thú khác thăng cấp cũng không phải chuyện tốt. "Tiêu Cảnh Đình nói.

    Tiêu Cảnh Đình ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại nghĩ: Hứa Mộc An nói sau khi Thúy Vân Thảo bị nhổ cấy rất khó sống, rất khó sống không có nghĩa là không thể sống! Hắn có thể thử nhổ cấy Thúy Vân Thảo đến bờ linh tuyền, linh tuyền là thứ tốt! Tiêu Cảnh Đình trải qua nhiều lần nghiên cứu, phát hiện tất cả những cây hắn gieo trồng, chỉ cần có linh tuyền tưới tắm, đều có thể trưởng thành rất tốt.

    Hứa Mộc An gật đầu, cân nhắc một chút, có chút tiếc nuối nói:" Cũng được. "

    Trên thực tế, Hứa Mộc An rất động tâm với Thúy Vân Thảo, đoạn thời gian gần đây, những thứ Hứa Mộc An ăn vào đều có linh khí rất nồng đậm, chẳng những kinh mạch Hứa Mộc An khỏi hẳn mà còn mơ hồ có dấu hiệu đột phá, có điều chờ Thúy Vân Thảo hoàn toàn thành thục ít nhất sẽ dẫn tới năm sáu con yêu thú cấp ba thậm chí là cấp cao hơn, Hứa Mộc An cân nhắc một chút, cảm thấy sau khi Thúy Vân Thảo thành thục đi cướp đoạt linh thảo kia với yêu thú cấp thật sự quá mạo hiểm.

    " Mộc An, ngươi biết nhiều thật đó! "Tiêu Cảnh Đình có chút kỳ dị nói, Hứa Mộc An xuất thân nhà nông, sau khi gả cho Tiêu Cảnh Đình vẫn ru rú trong nhà, Tiêu Cảnh Đình không nghĩ tới Hứa Mộc An lại còn hiểu biết nhiều như thế.

    Hứa Mộc An chần chờ một chút, thẳng thắn nói:" Trong phòng ngươi có quấn Linh Thực Toàn Tập, thỉnh thoảng ta lật xem một chút."

    Trong phòng Tiêu Cảnh Đình có một tàng thư phòng, bên trong có không ít sách, rất nhiều sách đều là treo đầu dê bán thịt chó, bên ngoài nghiêm trang, bên trong chính là tranh khiêu dâm, dâm từ diễm khúc, có điều vẫn có một ít sách bình thường, quyển Linh Thực Bách Khoa Toàn Thư chính là một trong số đó.

    Hứa Mộc An ở Tiêu gia tuy rằng trên danh nghĩa là vợ của Tiêu Cảnh Đình, nhưng Tiêu Cảnh Đình căn bản không coi Hứa Mộc An ra gì, vì có thể sinh tồn tốt hơn, Hứa Mộc An vẫn muốn nâng cao năng lực của mình. Thư phòng của Tiêu Cảnh Đình kỳ thật không cho phép Hứa Mộc An tiến vào, mỗi lần đi vào Hứa Mộc An đều tính toán kỹ thời gian, thừa dịp không có người, len lén đi vào.

    Nghe Hứa Mộc An nhắc tới tàng thư phòng, Tiêu Cảnh Đình lập tức nhớ tới những tập tranh lửa nóng kia, lập tức đỏ mặt, nguyên chủ thật sự rất không biết tiến thủ, có núi bảo vật mà không biết sử dụng.
     
    ZomnieGirl thích bài này.
  10. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 29: Tiêu Kình Phong xảy ra chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngày mai ta vào thành mua ít đồ vật, sau đó chúng ta liền động thủ." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Nghe Tiêu Cảnh Đình nói vậy, Hứa Mộc An hiển nhiên không có ý kiến, đáp: "Được."

    Ngày hôm sau Hứa Mộc An nhìn vài thứ Tiêu Cảnh Đình mua về lặng thinh không nói nên lời.

    "Ngươi về rồi, ta mua cho ngươi rất nhiều thứ, ngươi đến xem thử xem." Tiêu Cảnh Đình tràn đầy hưng phấn nói với Hứa Mộc An.

    "Ngươi xem giày này, loại này là Ngự Phong Ngoa có thể đề cao tốc độ gấp hai lần. Còn có y phục này, đây là pháp y cấp ba, có thể triệt tiêu năm phần mười lực công kích. Đây là nội giáp, có thể bảo vệ bộ vị then chốt. Còn hạt châu này khi ném ra ngoài sẽ nổ tung, đáng tiếc chỉ dùng được một lần. Ta còn mua một ít phù công kích, một tấm một lượng bạc, thật sự quá đắt.."

    Tiêu Cảnh Đình làm người hai kiếp nên vô cùng tiếc mạng, tuy rằng thèm nhỏ dãi Thúy Vân Thảo có thể tăng lên thực lực, thế nhưng Tiêu đại thiếu gia càng coi trọng mạng nhỏ của mình hơn.

    "Chỗ này bao nhiêu bạc vậy?" Hứa Mộc An hỏi. Mỗi thứ Tiêu Cảnh Đình đều mua hai bộ, một bộ cho Hứa Mộc An đang bày trên giường, bộ kia của hắn đã được mặc lên người. Tiêu Cảnh Đình còn mua cho mình một đôi kiếm trúc.

    Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Tổng cộng một trăm bốn mươi lượng."

    Hứa Mộc An sửng sốt một chút, sau khi linh thực trong ruộng trung đẳng bán ra thì được hơn ba trăm lượng bạc, Tiêu Cảnh Đình rút một trăm lượng cho y. Vốn Hứa Mộc An nghĩ trong tay Tiêu Cảnh Đình có hơn hai trăm lượng, hẳn là cũng đủ tiêu xài một đoạn thời gian. Có điều lần này liền đi tong một trăm bốn mươi lượng, trong khoảng thời gian này Tiêu Cảnh Đình còn thuê người làm công cũng tốn không ít, cứ theo đà này, hai trăm lượng căn bản không đủ chi tiêu..

    Hứa Mộc An thầm nghĩ: Gần đây Tiêu Cảnh Đình thay đổi không ít, nhưng tật xấu tiêu tiền như nước vẫn không thay đổi! Có điều Tiêu Cảnh Đình lấy tiền đi mua đồ thực dụng, dù sao cũng hơn là cầm đi ăn uống chơi gái đánh bạc! Tuy rằng cố hết sức an ủi mình, Hứa Mộc An vẫn không nhịn được cảm giác đau lòng.

    "Được rồi, trời sinh ta tất hữu dụng, ngàn vàng dù dùng hết vẫn sẽ có lúc khôi phục lại được, tiền thôi mà, kiếm lại là có, ngươi tới thử nhìn đi!" Thấy Hứa Mộc An đau lòng muốn chết, Tiêu Cảnh Đình an ủi nói.

    Hứa Mộc An gật đầu, nói: "Được!"

    Ngày hôm sau, dặn kĩ Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông trông nhà, Tiêu Cảnh Đình mang theo Hứa Mộc An đi vào trong núi.

    "Tiêu đương gia, ra ruộng à?"

    "Tiêu đương gia, lần sau ngươi muốn tìm người làm ruộng nhớ tìm lão gia tử nhà tôi a!"

    "Tiêu đương gia, quần áo cậu mặc đẹp thật á!"

    "Tiêu đương gia, mới mua kiếm à! Thật xứng với cậu."

    "..."

    Hứa Mộc An nghiêng đầu nhìn Tiêu Cảnh Đình nói: "Bây giờ ngươi đã thành người nổi tiếng rồi."

    Tiêu Cảnh Đình cười cười nói: "Đi nhanh đi."

    Lúc Hứa Mộc An và Tiêu Cảnh Đình đến dã ngoại lại bất ngờ phát hiện một con rắn và một con chim ưng đang đánh nhau. Thấy một màn như vậy, Hứa Mộc An cùng Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút liền nhanh chóng tìm chỗ ẩn nấp.

    Người và yêu thú là thiên địch, nếu gặp phải con người ở nơi núi cao rừng vắng, hai yêu thú đang tranh đấu này rất dễ dàng chung một chiến tuyến đối phó tu sĩ trước.

    "Ta đoán sai lầm rồi, Thúy Vân Thảo đã bắt đầu tỏa mùi thơm." Chỉ là hiện tại mùi thơm còn rất nhẹ.

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu nói: "Không sao, hoàn cảnh dã ngoại vốn khó có thể dự liệu."

    Rắn lớn và chim ưng khổng lồ chiến đấu vô cùng kịch liệt.

    Một con rắn nhỏ từ ngọn cây rơi xuống, Tiêu Cảnh Đình bị dọa sợ, lập tức khiến hai con yêu thú đang đánh nhau chú ý.

    "Ta dẫn bọn chúng rời đi, ngươi hủy diệt Thúy Vân Thảo." Hứa Mộc An nhanh chóng quyết định rồi nhảy từ cây cao xuống, phát động công kích về phía hai yêu thú trong không trung dẫn chúng đuổi theo.

    Trong lòng Tiêu Cảnh Đình căng thẳng, tuy rằng lo lắng an nguy của Hứa Mộc An nhưng Tiêu Cảnh Đình cũng không dám bỏ qua cơ hội Hứa Mộc An tranh thủ cho hắn. Hắn nhanh chóng nhảy xuống thân cây, ném Thúy Vân Thảo vào không gian trong ngọc bội.

    Một tiếng ưng hót tràn ngập thô bạo vang lên, Tiêu Cảnh Đình hoảng sợ, không ngờ tới yêu thú vậy mà lại quay lại nhanh như vậy.

    Thì ra sau khi con ưng khổng lồ bị Hứa Mộc An dẫn đi lại phát hiện khí tức của Thúy Vân Thảo biến mất, nó liền mặc kệ con rắn lớn cùng Hứa Mộc An mà chạy trở về. Rắn lớn thấy chim ưng khổng lồ quay lại cũng mặc kệ Hứa Mộc An, chạy về theo.

    Hứa Mộc An thấy ưng khổng lồ và rắn lớn đều quay lại cũng chỉ có thể nhanh chóng trở về.

    "Chạy mau." Hứa Mộc An hét to một tiếng.

    Tiêu Cảnh Đình nhanh chóng chạy đi, chỉ hận mình không mọc thêm hai cái đùi.

    Thúy Vân Thảo biến mất, chim ưng khổng lồ thẹn quá thành giận đuổi theo Tiêu Cảnh Đình, móng vuốt sắc bén vung về phía hắn.

    Hứa Mộc An bắn ra ba mũi tên về phía ưng khổng lồ, một tên nhắm vào yết hầu, hai tên nhắm vào cánh.

    Trong ba mũi tên thì hai mũi rơi vào khoảng không, một mũi trúng cánh ưng khổng lồ, ám tiễn của Hứa Mộc An cực sắc bén, ưng khổng lồ bị bắn thủng cánh, đường bay rất bất ổn.

    Tiêu Cảnh Đình không kịp vui mừng thì con rắn khổng lồ kia đã sắp đánh tới chỗ hắn, Tiêu Cảnh Đình quyết định nhanh chóng ném hắc châu ra, hạt châu thoáng cái nổ tung làm vỡ vài miếng vảy trên đỉnh đầu rắn khổng lồ.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn rắn khổng lồ đang giương nanh múa vuốt như trước, trong lòng thầm mắng gian thương bán hạt châu kia.

    Một ám tiễn bắn trúng bảy tất của rắn, nó liền kêu lên thảm thiết.

    Tiêu Cảnh Đình tràn đầy kích động lấy ra một xấp phù chú ném về phía con rắn.

    Thừa dịp nó yêu choáng váng lại chém xuống hai nhát kiếm vào bảy tấc của nó.

    Trên bầu trời chim ưng khổng lồ nhìn thảm trạng của mãng xà yêu thú, xám xịt bay đi.

    Hứa Mộc An thu hồi lại ám tiễn bắn ra, một bộ ám tiễn có sáu cây, trong khoảng cách nhất định tay áo và ám tiễn sẽ có cảm ứng, có thể tự động thu hồi.

    Tiêu Cảnh Đình kinh hồn chưa định nhìn con rắn khổng lồ đã chết, vuốt vuốt ngực.

    "Ngươi không sao chứ?" Hứa Mộc An đi đến bên cạnh Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    Tiêu Cảnh Đình lắc đầu, nói: "Không sao, ngươi không sao chứ? Nhìn dáng vẻ ngươi hình như tâm tình không quá tốt đi!"

    "Vừa rồi một mũi tên bắn trúng cánh con phi ưng kia, nó mang ám tiễn của ta đi mất rồi." Hứa Mộc An có chút tiếc nuối nói. Một bộ tụ tiễn có thể phát huy tác dụng lớn nhất, thiếu một cây liền kém đi rất nhiều. Bộ tụ tiễn kia là lễ vật trân quý nhất Tiêu Cảnh Đình tặng y, Hứa Mộc An vô cùng quý trọng.

    "Không sao, về sau ta mua cho ngươi bộ khác tốt hơn." Tiêu Cảnh Đình không để ý nói.

    Hứa Mộc An đè xuống mất mát trong lòng, gật đầu nói: "Dọn dẹp một chút, chúng ta đi thôi."

    Tiêu Cảnh Đình gật đầu, nói: "Được!"

    Tiêu Cảnh Đình lẩm bẩm: "Một tấm phù lục bảy lượng bạc, dùng hết năm tấm, một viên hắc châu mười hai lượng bạc, lần này lỗ lớn rồi." Vì con rắn yêu này, Tiêu Cảnh Đình tốn hết bốn mươi bảy lượng, con rắn yêu này lại bị nổ đến rách nát, bán đi nhiều lắm cũng chỉ hơn hai mươi lượng, nếu Tiêu Cảnh Đình chỉ vì săn bắn vậy cũng lỗ lớn rồi.

    Hứa Mộc An cười cười, nói: "Người không sao là tốt rồi, tiền thôi mà, kiếm lại là được."

    Hứa Mộc An cảm thấy sức chiến đấu của Tiêu Cảnh Đình quá kém, hơn nữa năng lực ứng biến không đủ, hình như còn rất sợ rắn. Thứ như phù chú này đắt muốn chết, rất nhiều người đều dùng để bảo vệ tính mạng, Tiêu Cảnh Đình lại ném ra giống như không cần tiền, thật sự lãng phí. Sợ đả kích Tiêu Cảnh Đình, những lời này của Hứa Mộc An cũng chỉ suy nghĩ trong lòng.

    "Có phải ta biểu hiện rất phế không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi, chính xác là do hắn quá phế, nếu không phải thế cũng sẽ không lãng phí nhiều như vậy.

    Hứa Mộc An cười cười, nói: "Dù sao ngươi vẫn là người mới! Người mới đều như vậy, lúc ta vừa bắt đầu săn giết yêu thú cũng chân tay luống cuống, một con gà cấp một cũng có thể dọa ta."

    Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An chỉnh lý thi thể con rắn khổng lồ một chút, rời khỏi rừng rậm.

    Tuy rằng Tiêu Cảnh Đình chọn một con đường vắng vẻ, thế nhưng vẫn gặp không ít người. Hiện Tiêu Cảnh Đình là nhân vật phong vân trong thôn, muốn điệu thấp cũng không điệu thấp được.

    "Tiêu đương gia, cậu thật sự rất giỏi, một con rắn lớn như vậy cũng bị cậu giết."

    "Tiêu đương gia, cậu thật lợi hại nha! Xem bộ dạng con rắn này là bị cậu đánh cho không còn sức đánh trả!"

    "Tiêu đương gia, cậu có bản lĩnh quá đi! Có thể săn thú, lại có thể trồng trọt."

    "Tiêu đương gia, con rắn lớn như vậy có thể bán hơn hai mươi lượng, lần này cậu kiếm bộn rồi nha!"

    "..."

    Tiêu Cảnh Đình được các thôn dân khích lệ, xấu hổ đỏ cả mặt, sức chiến đấu của hắn thật sự không mạnh, nếu không phải do ỷ vào chuẩn bị đầy đủ, chỉ sợ đã nằm trong bụng rắn.

    Tin tức Tiêu Cảnh Đình giết một con rắn lớn lan truyền nhanh chóng khiến thôn dân đánh giá hắn cao thêm một tầng.

    Tiêu Cảnh Đình trở về làm một bàn thịt rắn muối tiêu lớn, Hứa Mộc An chưa từng ăn thịt rắn ngon như vậy, vừa không để ý đã ăn đến cái bụng tròn vo.

    Thịt rắn có hơi dai, Tiêu Tiểu Phàm và Tiêu Tiểu Đông ăn rất chậm, Tiêu Tiểu Phàm nhìn Hứa Mộc An ăn nhanh, vò đầu bứt tai: "Mẫu phụ, phụ thân ăn chậm một chút, phần con nữa!"

    Hứa Mộc An quay đầu nhìn vẻ mặt đầy ai oán của Tiêu Tiểu Phàm, lại nhìn bộ dáng như cười như không của Tiêu Cảnh Đình, khuôn mặt đỏ bừng lên.

    Tiêu Tiểu Đông trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Ăn của em đi, nói nhiều quá."

    "Nhanh ăn đi, có thể ăn là phúc!" Tiêu Cảnh Đình gắp mấy miếng thịt rắn cho Hứa Mộc An nói, mặt Hứa Mộc An càng đỏ hơn.

    "Tiêu gia, có thư của ngươi." Người một nhà đang ăn cơm, giọng người đưa thư vang lên cứu nguy cho khốn quẫn của Hứa Mộc An.

    Hứa Mộc An đi ra cửa, thanh toán phí đưa thư, từ trong tay người đưa thư nhận lấy bức thư, mở ra xem.

    "Ai gửi thư vậy?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    "Là một quản sự của Tiêu gia, tên Tiêu Bình."

    Thư là do Tiêu Bình gửi. Ba năm trước đây Tiêu Bình là một người làm việc vặt của Tiêu gia, lúc ấy con trai Tiêu Bình sinh bệnh nặng, cần một gốc Địa Miên Thảo cấp ba cứu mạng. Địa Miên Thảo cấp một nơi nơi đều có, nhưng muốn bồi dưỡng đến cấp ba lại không hề dễ dàng. Lúc ấy địa vị của Tiêu Bình thấp kém, rơi vào đường cùng, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng mà đi tìm Hứa Mộc An xin giúp đỡ.

    Lúc ấy Hứa Mộc An không có danh phận phu nhân của Tiêu Cảnh Đình, không có chút thực quyền nào, vốn không giúp được Tiêu Bình, có điều Hứa Mộc An nghĩ ra một biện pháp, còn thật sự thành công.

    Trong viện Tiêu Cảnh Đình có một mẫu ruộng thượng đẳng, bên trong trồng không ít kỳ hoa dị thảo nhìn được mà không dùng được, định kỳ có linh thực sư cấp bốn chăm sóc. Hứa Mộc An lén lút đem một cây Địa Miên Thảo con cấp một trồng vào bồn hoa, Địa Miên Thảo kia không khác bao nhiêu so với cây cỏ thông thường, nhất thời không ai phát hiện ra, hoặc có phát hiện cũng không đếm xỉa tới.

    Có linh điền thượng đẳng tẩm bổ, hơn nữa linh thực sư cấp bốn vô ý đề thăng, Địa Miên Thảo kia quả nhiên được bồi dưỡng thành cấp ba.

    Sau Tiêu Bình được tổng quản Tiêu gia nhìn trúng đề bạt, từng bước thăng chức vẫn luôn không quên ân tình của Hứa Mộc An. Thân phận Hứa Mộc An đặc thù, trước mặt người khác Tiêu Bình chưa bao giờ biểu lộ ra quan hệ với Hứa Mộc An, cũng hiếm có người biết kỳ thực quan hệ giữa hai người không tệ.

    "Trong thư nói cái gì?" Tiêu Cảnh Đình tò mò hỏi.

    Sắc mặt Tiêu Cảnh Đình có chút khó coi nói: "Nhị ca ngươi xảy ra chuyện."

    Đầu óc Tiêu Cảnh Đình bắt đầu chuyển động. Nhị ca nguyên chủ Tiêu Kình Phong, thuộc tính ba loại kim hỏa thổ, tuy rằng cũng có thuộc tính thổ thích hợp trồng trọt, nhưng tư chất thổ hệ rất thấp, cũng không được Tiêu gia coi trọng. Trong ấn tượng của Tiêu Cảnh Đình, càng là đại gia tộc thì càng xem trọng thuộc tính đệ tử, đệ tử ngũ hành có mộc sẽ được ưu tiên bồi dưỡng.

    Tiêu Kình Phong là người rất biết vươn lên, hoàn toàn bất đồng với nguyên chủ. Tại Tiêu gia đãi ngộ của nguyên chủ tốt hơn Tiêu Kình Phong nhiều, nhưng Tiêu Kình Phong đã cấp bốn, Tiêu Cảnh Đình mới cấp ba.

    Ba năm trước đây Tiêu Kình Phong tham gia một đoàn lính đánh thuê, ngày thường đều lăn lộn trong đó. Trong ấn tượng, nguyên chủ rất chướng mắt vị nhị ca tư chất bình thường này của mình, còn Tiêu Kình Phong cũng rất chán ghét nguyên chủ cặn bã không học vấn không nghề nghiệp, quan hệ giữa hai anh em hết sức căng thẳng.

    "Nhị ca xảy ra chuyện gì?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    "Anh ấy đoạt con mồi của tiểu thiếu gia Chu gia Chu Khang Tề, còn đả thương người ta, sau đó bị trục xuất khỏi đội lính đánh thuê. Sau khi trở lại Tiêu gia thì không biết hối cải, ý đồ cưỡng hiếp phu nhân Phong Tuyết Nhi của đường ca Tiêu Mộc Hồng, bị trục xuất gia môn." Hứa Mộc An nhíu chặt mày nói.

    "Nực cười." Tiêu Cảnh Đình tức giận nói.
     
    ZomnieGirl thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...