Đam Mỹ [Dịch] Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư - Diệp Ức Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linhchala, 27 Tháng bảy 2018.

  1. Linhchala

    Bài viết:
    6
    Xuyên qua chi linh thực sư

    [​IMG]

    Tác giả: Diệp Ức Lạc

    Tình trạng: Đang edit

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Cổ đại, HE, Tình cảm, Dị thế, Tu chân, Xuyên việt, Ngọt sủng, Trọng sinh, Tùy thân không gian, Làm ruộng, Sinh con, Chủ công, Cường cường, Y thuật, Thăng cấp lưu, cưới trước yêu sau, Sảng văn, nhiều couple, Ngược tra, Vả mặt văn, 1v1, Giả heo ăn hổ văn

    Đây là Link Thảo Luận Góp Ý của mình: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Cây Lặng

    Edit: Mình không edit được đúng 100% nguyên gốc, có nhiều phần sẽ thay đổi cho hợp ngữ cảnh nhưng vẫn sát nội dung nhất có thể

    CÁC BẠN ẤN THEO DÕI TRANG CỦA MÌNH ĐỂ NHẬN THÔNG BÁO KHI CÓ CHƯƠNG MỚI NHÉ. MÌNH CẢM ƠN

    Văn án:

    Thạc sĩ nông nghiệp Tiêu Cảnh Đình trọng sinh tới một gia đình ở đại lục hoang dã không có trong lịch sử

    Ngủ hơn hai mươi tiếng đồng hồ, Tiêu Cảnh Đình có chút hưng phấn phát hiện, hắn tiện nghi có một soái lão bà, bất quá lão bà lại cùng hắn phân phòng ngủ.

    Hắn có nhi tử, bất quá nhi tử lại nhìn hắn như mãnh thú hồng thủy

    Tiêu Cảnh Đình có chút ủ rũ phát hiện, chủ nhân thân thể này đời trước là một tên ăn nhậu chơi gái cờ bạc không gì không giỏi, đánh lão bà, đánh hài tử, hắn làm thế nào để xoay chuyển hình tượng đây a.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 1: Xuyên thành tra nam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (chú thích "tra" ở đây là chỉ những thành phần cặn bã, độc ác, hiểu nôm na là hạng xấu xa)

    Tiêu Cảnh Đình tỉnh lại, nhìn phòng ở xa lạ bất an xoa xoa mày. Tiêu Cảnh Đình nhớ mang máng hắn đang ở phòng thí nghiệm nghiên cứu khoai tây biến đổi gien, trên đường về kí túc xá hắn bị một lực mạnh mẽ đẩy xuống sông. Sau đó một hồi hít thở không thông thống khổ quanh quẩn ở trong đầu.

    Tiêu Cảnh Đình đánh giá phòng ở trước mắt, trong lúc ngủ Tiêu Cảnh Đình tiếp nhận kí ức của một tên nhị thế tổ nghèo túng có tên họ trùng với hắn, người này trong trí nhớ có ngoại hình giống Tiêu Cảnh Đình y như đúc. Lúc này hắn mới ý thức được mình rất có khả năng đã xuyên qua. Tiêu Cảnh Đình còn không kịp nhìn lại kí ức của chính mình bụng sôi lên sùng sục.

    Tiêu Cảnh Đình xoa xoa bụng, từ trên giường bò xuống chuẩn bị kiếm đồ nấu ăn. Nhìn một bên nhóm lửa, nấu cơm, một bên nhớ lại kí ức. Nguyên chủ nguyên bản của thân thể này là Tiêu gia thiếu gia. Cha mẹ nguyên chủ là người rất có năng lực nhưng lại không thường xuyên ở nhà, nguyên chủ ở nhà không người quản thúc nên sinh hư hỏng, cả ngày chọi gà cưỡi ngựa, lưu luyến nơi phồn hoa, không làm việc đàng hoàng.

    Cha mẹ nguyên chủ nếu vẫn luôn bình bình an an có lẽ nguyên chủ vẫn được sống cuộc sống của đại thiếu gia. Nhưng thật không may, thời gian trước cha mẹ nguyên chủ ở bên ngoài ra làm nhiệm vụ đã gặp nạn, nguyên chủ liền bị tống cổ tới nơi hoang dã này.

    Tiêu Cảnh Đình đang nấu cơm thì nghe được một trận âm thanh. Nhìn sang nhà đối diện mở cửa, một bé con đang lấp ló nhìn hắn từ cửa nhà. Tiêu Cảnh Đình cúi đầu tiếp tục nấu cơm, làm bộ không để ý đến nó.

    Thì ra người vợ của nguyên chủ là người hầu trong nhà hắn, bị nguyên chủ say rượu cưỡng bức, việc này nháo ra rất to, hắn bất đắc dĩ phải cưới, thực chất nguyên chủ cũng không thích người vợ này, hai người quan hệ không được tốt.

    Nguyên chủ cùng vợ hắn không nhiều lần phát sinh chuyện giường chiếu nhưng hai người lại có tận hai đứa con

    Ở thế giới này, nam tử mang thai thật không dễ dàng nhưng vợ nguyên chủ lại luôn trúng giải độc đắc. Nguyên chủ trăng hoa thành tính, hồng nhan tri kỷ, lam nhan tri kỷ đếm không hết. Những kẻ đó cả ngày ở bên tai nguyên chủ nói rằng hai đứa bé vợ hắn sinh ra không phải con hắn, hắn bị đội nón xanh còn giúp những người ta nuôi con.

    Nguyên chủ là người có đầu óc đơn giản, vốn đã không thích vị nam thê này bởi vậy trong lòng nghi ngờ, nguyên chủ càng nhìn vợ mình càng không vừa mắt, thái độ đối xử với con cũng không tốt.

    Trước kia khi còn trong đại gia tộc, nguyên chủ còn vì mặt mũi đối xử qua loa với vợ và hai đứa con, ngày qua ngày bình an không có phát sinh việc gì, nhưng từ khi bị đưa đến cái thôn xóm hoang vắng này, nguyên chủ luôn cảm thấy gia tộc đối xử mình bất công nhưng lại không cách nào tìm gia tộc lý luận liền giận cá chém thớt lên đầu vợ và hai đứa con.

    Tiêu Cảnh Đình nghĩ vợ của nguyên chủ - Hứa Mộc An hẳn là đang đi ra ngoài kiếm ăn. Do nguyên chủ thường xuyên đánh vợ nên khi Hứa Mộc An đi ra ngoài đều dặn dò hai đứa con ở trong phòng đóng chặt cửa, không được đụng chạm đến Tiêu Cảnh Đình.

    Nguyên chủ mới mười bảy tuổi đã có hai đứa con trai, đứa lớn là Tiêu Tiểu Đông năm nay 4 tuổi, đứa nhỏ là Tiêu Tiểu Phàm năm nay mới 3 tuổi. Tính ra Tiêu Cảnh Đình ở kiếp trước tuổi đã 27 nhưng thân lại là xử nam liền cảm thấy rất hổ thẹn.

    Nguyên chủ rất không thích này hai đứa nhỏ, đứa con lớn sinh ra ở mùa đông liền tùy tay lấy tên là Tiểu Đông, còn đứa thứ hai nguyên chủ cảm thấy tư chất của nó quá phổ thông liền đặt là Tiêu Tiểu Phàm.

    Đứa con lớn của nguyên chủ tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng lại cực kì thông minh. Đứa con thứ hai lại không được như vậy, Tiêu Tiểu Phàm sinh ra không lâu thì bị bệnh nặng một thời gian dài, nguyên chủ lại nhìn đến đứa bé, lúc mời đại phu về khám thì đã muộn, sốt đến hỏng đầu óc trở thành ngơ ngơ ngốc ngốc.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn cửa phòng hai đứa con đóng chặt, chỉ thấy lấp ló một cái đầu nhỏ ở phía sau cánh cửa cẩn thận nhìn hắn, đứa trẻ thấy ánh mắt của Tiêu Cảnh Đình nhìn mình lại rụt trở về, Tiêu Cảnh Đình hướng ánh mắt đi chỗ khác nó lại nhìn lên.

    Nguyên chủ cùng Hứa Mộc An tuy rằng là vợ chồng nhưng hắn chưa bao giờ coi Hứa Mộc An là vợ, ăn mặc hàng ngày không lo, hắn thường xuyên đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm, Hứa Mộc An cùng con của hắn phải tự kiếm ăn.

    Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, thời điểm nguyên chủ bị đuổi khỏi đại gia tộc trên người còn có tám trăm lượng bạc, Hứa Mộc An là một phân tiền cũng không có. 800 lượng bạc nếu nguyên chủ chỉ chi tiêu bình thường cũng đủ một đoạn thời gian. Thế nhưng hắn vốn là đại thiếu gia, trước kia tùy tay bao thưởng người khác một lần mấy chục lượng, tiêu tiền ăn xài phung phí không sửa, nguyên chủ không làm việc mà chạy lên trấn trên ăn chơi trác táng, 800 lượng bạc không mấy tháng mà tiêu hết.

    Nguyên chủ tử vong vì hắn nghiện sử dụng tiêu dao tán, dùng thứ đồ này có thể khiến cho người cảm giác phiêu phiêu, bay bổng như trên cõi tiên.

    Nghĩ đến hành động của nguyên chủ Tiêu Cảnh Đình không khỏi cảm thấy tương lai u ám.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2020
  4. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 2: Cùng nhau ăn cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình múc cháo ra mấy cái bát. Hắn nhìn thấy đứa nhỏ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bát cơm. Tiêu Cảnh Đình lại múc cháo ra chén nhỏ vẫy tay gọi Tiêu Tiểu Phàm. Đứa bé nhìn thấy động tác của hắn lập tức sợ hãi rụt trở về.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn hành động của nó, lắc lắc đầu.

    Tiểu Phàm nhìn thấy phụ thân nó vẫy tay nhưng bản năng sợ hãi vẫn tồn tại, trước đó nguyên chủ đánh nó rất nhiều. Tiêu Cảnh Đình xoa trán, hắn sao lại xuyên đến dạng người đánh vợ đánh con xấu xa này.

    Tiêu Cảnh Đình đem cháo đặt lên trên bàn, bưng bát lên ăn, cửa phòng mở ra, Tiêu Tiểu Phàm chịu không được bụng đói chạy ra tới. Tiêu Cảnh Đình nhìn khuôn mặt tràn đầy sự chờ đợi của Tiêu Tiểu Phàm đem ôm lên ghế.

    Nhìn đứa trẻ mặc bộ quần áo toàn chỗ nào cũng thấy chắp vá Tiêu Cảnh Đình trong lòng ê ẩm

    Tiêu Tiểu Phàm lại là đứa trẻ chỉ nhớ ăn không nhớ đánh. Từ khi dọn đến nơi này, nguyên chủ cũng rất hay mang thức ăn trở về, Tiêu Tiểu Phàm thường xuyên chịu không nổi dụ hoặc chạy đến tìm nguyên chủ xin ăn, lúc nào nguyên chủ tâm trạng tốt sẽ phân một chút đồ ăn cho Tiêu Tiểu Phàm, nếu tâm trạng không tốt sẽ đánh nó một trận. Phần lớn thời gian tâm trạng nguyên chủ đều không tốt.

    Tiêu Tiểu Phàm ăn rất nhanh, bàn tay nhỏ ôm chặt bát cơm giống như sợ cái bát sẽ chạy mất. Tiêu Cảnh Đình nhìn khuôn mặt gầy khô nhỏ nhắn của Tiêu Tiểu Phàm liền đem chưng trứng cho nó. Tiêu Tiểu Phàm ngẩng mặt, thật cẩn thận nhìn Tiêu Cảnh Đình, thấy Tiêu Cảnh Đình không có phản ứng nó mới dám múc chưng trứng, thấy phụ thân không quay lại thì vội vàng cầm thìa ăn hết. Tiêu Cảnh Đình đưa mắt nhìn cửa phòng thì giật mình, một đôi mắt nhìn hắn đăm đăm ở phía sau cửa.

    Tiêu Tiểu Đông tuy còn nhỏ nhưng cực kì thông minhp. Tiêu Cảnh Đình cúi đầu, nghĩ không nên thể hiện quá khác biệt với nguyên chủ, từ trong trí nhớ của nguyên chủ hắn biết được thế giới này là cái thế giới thần, không muốn bị coi thành quái vật rồi đem thiêu chết.

    Tiêu Tiểu Phàm cơm nước xong mới nhớ ra hành động của mình, nhanh chóng lật đật chạy về phòng. Đứa nhỏ vừa chạy về phòng, Tiêu Cảnh Đình liền lập tức nghe được âm thanh khóa cửa phòng đối diện

    "Em sao lại dám chạy đi tìm hắn." Tiêu Tiểu Đông bất mãn đối với Tiêu Tiểu Phàm chất vấn nói.

    Tiêu Tiểu Phàm ngưỡng khuôn mặt nhỏ, cộc lốc cười cười nói: "Phụ thân có đồ ăn ngon lắm."

    Tiêu Tiểu Đông đen mặt, nói: "Ăn ngon, ăn ngon, trừ ăn ra, em còn biết cái gì? Lúc mẫu phụ ra ngoài, có để lại bánh mì cho chúng ta rồi mà."

    Tiêu Tiểu Phàm tràn đầy buồn rầu kéo cằm, nói: "Bánh mì không thể ăn."

    Tiêu Tiểu Đông cắn cắn môi, bánh mì tuy rằng có thể lấp đầy bụng, nhưng đúng là không thể ăn, bánh bột ngô quá cứng, ăn ở trong miệng giống như nhai cát.

    "Có đồ ăn là tốt rồi." Tiêu Tiểu Đông tức giận nói.

    Tiêu Tiểu Phàm có chút ủy khuất cúi đầu, tay lôi kéo quần áo.

    Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Về sau không được trộm mở cửa, nhỡ đâu hắn lại tiến vào lấy đồ đi thì làm sao bây giờ?"

    Tiêu Tiểu Phàm gật gật đầu, nói: "Em biết rồi."

    Sau khi cửa phòng đóng lại Tiêu Cảnh Đình liền dựng lỗ tai nghe động tĩnh bên trong cánh cửa, Tiêu Cảnh Đình phát hiện sau khi linh hồn hắn dung hợp với nguyên chủ, thính lực của hắn liền trở nên phi thường nhạy bén, hai đứa bé nói gì đều truyền vào trong tai Tiêu Cảnh Đình

    Nguyên chủ mới vừa bị đưa đến nơi đây vẫn hy vọng gia tộc sẽ đón hắn trở về nên tiêu tiền ăn xài phung phí, tiền bị hắn tiêu hết, nguyên chủ liền đánh chủ ý lên Hứa Mộc An, chạy đến phòng Hứa Mộc An giựt tiền, đem của cải Hứa Mộc An vất vả tiết kiệm cướp sạch.

    Tiêu Cảnh Đình xoa xoa cái trán, tuy rằng những việc đó không phải hắn làm nhưng sau khi dung hợp linh hồn nguyên chủ, tất cả việc làm đó đều có cảm giác như chính hắn đã làm ra.

    "Ca ca, canh trứng kia ăn ngon lắm." Tiêu Tiểu Phàm liếm liếm môi nói.

    "Hắn tiêu tiền như vậy sớm muộn gì cũng miệng ăn núi lở, đến lúc đó chúng ta sẽ bị hắn liên lụy." Tiêu Tiểu Đông tràn đầy tức giận nói.

    Tiêu Tiểu Phàm chớp mắt, nói: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ không còn gì để ăn sao?"

    Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy! Chẳng những không còn gì để ăn còn không còn nhà để ở, phải sống đầu đường."

    Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, oa lên một tiếng, khóc lên, "Đệ không muốn như vậy."

    Tiếng khóc của Tiêu Tiểu Phàm truyền vào trong tai Tiêu Cảnh Đình làm lòng hắn dâng lên chua xót. Tiêu Cảnh Đình trở về phòng, kiểm tra lại một chút gia sản của mình. Thời điểm nguyên chủ mới đến đây trên tay tổng có hai mươi mẫu ruộng, trong đó có năm mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu ruộng trung đẳng, chín mẫu ruộng hạ đẳng, hiện tại hắn đến chỉ còn lại có năm mẫu hạ đẳng.

    Tiêu Cảnh Đình gãi gãi đầu, nguyên chủ là tên bại gia tử, phá hết của cải! Sao mình lại chọn ở ngay lúc này xuyên qua tới.
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2020
  5. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 3: Nam thê đã trở lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình đang ở trong phòng kiểm kê còn lại số gia sản đáng thương hề hề của mình thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động, Tiêu Cảnh Đình thực mau hiểu được người vợ kia của hắn đã trở lại.

    Tiêu Cảnh Đình kiếp trước là gay, sợ bị người ta kỳ thị nên hắn vẫn là cẩu độc thân, đời này phát hiện hắn lại có một người vợ diện mạo không tồi, Tiêu Cảnh Đình có chút kích động, còn có chút ngượng ngùng.

    Nguyên chủ cùng vợ của hắn quan hệ thực cứng ngắc, tuy rằng hai người cùng ở một mái hiên cũng thường xuyên giáp mặt nhưng lại không có lời qua tiếng lại gì tốt đẹp. Tiêu Cảnh Đình không có vội vã tiến lên cùng người ta lôi kéo làm quen mà tránh ở phòng trong quan sát động tĩnh.

    Hứa Mộc An hô một tiếng "Tiểu Đông", ngay sau đó cửa phòng đối diện liền mở ra.

    "Con đói bụng sao?" Hứa Mộc An đi vào phòng, có chút áy náy nhìn hai đứa con gầy nhom của mình.

    "Không đói bụng." Tiêu Tiểu Phàm giơ lên tay, khí thế mười phần nói.

    Tiêu Tiểu Đông hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Tiểu Phàm, bị anh trai liếc mắt một cái Tiêu Tiểu Phàm co rúm lại một chút.

    Hứa Mộc An sắc mặt cổ quái nhìn Tiêu Tiểu Phàm bị ca ca cho một cái liếc mắt, tiểu nhi tử vốn sinh ra đã yếu ớt, tâm trí không được đầy đủ, không biết nói dối, thường ngày sẽ quanh quẩn chờ mình trở về sau đó ôm chân mình đòi ăn, lúc này lại nói không đói bụng, khẳng định chính là đã được ăn no.

    "Đệ đệ con đã ăn rồi?" Hứa Mộc An hướng Tiêu Tiểu Đông hỏi.

    Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, người phòng đối diện kia nấu cháo, nó đi qua cọ ăn một chút."

    "Còn có trứng chưng, ăn rất ngon." Tiêu Tiểu Phàm chưa đã thèm liếm liếm môi.

    "Hắn không đánh con chứ." Hứa Mộc An hỏi.

    Tiêu Tiểu Phàm lắc lắc đầu, nói: "Không có."

    "Đệ còn nói nữa, không được tùy tiện tiếp cận hắn, nếu bị hắn đánh chết cũng là em đáng đời." Tiêu Tiểu Đông trừng mắt Tiêu Tiểu Phàm nói.

    Tiêu Tiểu Phàm bẹp miệng, nghịch ngón tay, có chút ủy khuất nói: "Nhưng hắn cũng là cha mà!"

    Tiêu Tiểu Đông nhìn bộ dáng Tiêu Tiểu Phàm đáng thương hề hề, rốt cuộc không nói được câu hắn không coi anh em bé là con hắn.

    "Mẫu phụ, ngươi nói hắn có phải có âm mưu gì không!" Tiêu Tiểu Đông tràn đầy đề phòng nói.

    Hứa Mộc An lắc lắc đầu, có chút mỏi mệt nói: "Ta cũng không biết."

    "Mẫu phụ, kẻ kia là tên hỗn đản mê đánh bạc, ta nghe nói hắn còn ăn tiêu dao tán, ruộng đồng đều bị cho hắn đem bán, sau đó hắn sẽ bán phòng ở, tiếp nữa liền bán luôn chúng ta." Tiêu Tiểu Đông tràn đầy tức giận nói.

    Hứa Mộc An cúi đầu, trong mắt che dấu không được lo âu.

    Man Hoang thế giới, người người đều dựa vào gieo trồng là nghề nghiệp chính. Đa phần mọi người đều tồn tại trong người năm loại thuộc tính chia làm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong đó mộc hệ thuộc tính có thể xúc đẩy thực vật nhanh chóng sinh trưởng để thu hoạch, thủy hệ thuộc tính có thể chăm sóc nuôi dưỡng thực vật, thổ hệ thuộc tính có thể làm bùn đất phì nhiêu mầu mỡ, ba hệ này được người người xem trọng. Hai hệ còn lại là kim hệ thuộc tính lại khiến cho đất đai bị cằn cỗi, hỏa hệ thuộc tính lại gây hại cho thực vật lúc thu hoạch bị cháy, người có hai thuộc tính này địa vị so với ba thuộc tính kia thấp hơn nhiều.

    Hứa Mộc An là thuộc tính hỏa, sau khi kiểm tra ra kết quả liền bị cha mẹ bán đi. Tiêu Cảnh Đình thật ra có thủy mộc thuộc tính thực thích hợp làm ruộng, đáng tiếc hắn bị dưỡng thành đại thiếu gia ham ăn lười làm, căn bản không biết đến ruộng đồng. Tiêu Cảnh Đình dựa lưng vào cửa, nghe trộm phòng cách vách nói chuyện.

    Tiêu Cảnh Đình đã sớm từ trí nhớ của nguyên chủ biết được Tiêu Tiểu Đông là đứa nhỏ thông minh lại không nghĩ rằng cư nhiên nó còn có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.

    Thế giới này chia làm nam nhân, nữ nhân, song nhi. Song nhi có thể gả chồng cũng có thể cưới vợ, địa vị rất thấp. Thời điểm Hứa Mộc An tiến vào Tiêu gia đã ký khế ước bán mình, nếu Tiêu Cảnh Đình thật muốn đem nhi tử bán đi hắn cũng không có thể làm gì.

    Hứa Mộc An nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ vô lực.

    Hứa Mộc An đã có tu vi luyện khí tầng ba, nếu không có hai đứa nhỏ hắn thật ra có thể gia nhập đội lính đánh thuê hoặc là trở thành hộ vệ của một ít gia tộc có tiền nào đó, liền tính kể cả khó khăn cũng là nuôi sống chính mình không thành vấn đề, nhưng hắn còn có hai đứa nhỏ trong đó một đứa đầu óc lại ngây ngây ngốc ngốc. Hứa Mộc An cúi đầu, trong lòng một mảnh mờ mịt.

    "Mẫu phụ, chúng ta hôm nay ăn cái gì?" Tiêu Tiểu Đông tràn đầy chờ đợi hỏi.

    Hứa Mộc An có chút xin lỗi nói: "Rau dại."

    Tiêu Tiểu Đông ánh mắt nhanh chóng ảm đạm xuống dưới, Tiêu Tiểu Đông và Tiêu Tiểu Phàm đang ở giai đoạn tuổi lớn yêu cầu cần được cung cấp lượng lớn dinh dưỡng nhưng hắn không thể cho hai đứa con điều kiện như vậy. Hứa Mộc An đôi khi có được một ít món ăn thôn quê nhưng cơ hội như vậy cũng không nhiều.

    Hứa Mộc An khẽ thở dài một hơi, hắn căn bản không dám vào sâu trong rừng, nếu hắn chết Tiêu Cảnh Đình tuyệt đối sẽ mặc kệ hai đứa con.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2020
  6. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 4: Đề phòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình nghe ở cách vách phụ tử lặng lẽ nói chuyện, trong lòng ê ẩm. Tiêu Cảnh Đình cảm giác ngực dâng lên một cổ nóng rực. Có cái gì trong ngực hắn, nhanh chóng lấy ra trước ngực ngọc bội.

    Một khối ngọc bội màu xanh nhạt đập vào mi mắt, Tiêu Cảnh Đình trong lòng dâng lên một cổ vui sướng.

    Tiêu Cảnh Đình kiếp trước có một khối ngọc bội tổ truyền giống như đúc khối hắn đang có trên tay. Kiếp trước trong mạt thế văn thường xuyên đề cập nói tùy thân không gian, Tiêu Cảnh Đình cũng từng thử dùng máu nhỏ vào ngọc bội tổ truyền nhận chủ giống tiểu thuyết, lúc nhỏ máu xong quả nhiên mở ra một cái không gian, kiếp trước ngọc bội bên trong không gian chỉ có một một mét khối không có công năng gì hữu dụng nhưng thế nào hắn chuyển thế trọng sinh đến đây lại nhiều ra một mẫu đất ruộng, còn có một con suối, thậm chí ở một góc của không gian còn lưu trữ lại đồ vật hắn mang để vào từ kiếp trước.

    Tiêu Cảnh Đình ngẫm nghĩ lại một chút ký ức phát hiện nguyên chủ đời trước không có khối ngọc bội này, có lẽ mình xuyên qua ngọc bội lại xuất hiện chính là ngọc bội theo mình từ kiếp trước.

    Tiêu Cảnh Đình đầu óc một trận choáng váng, cảm giác ghê tởm tịch ở trong bụng, nồng đậm khát vọng từ mỗi cái lỗ chân lông thư giãn mở ra. Tiêu Cảnh Đình tức khắc có loại xúc động muốn hộc máu, là nghiện ma túy phát tác, công hiệu của tiêu dao tán giống như thuốc phiện ở kiếp trước.

    Tiêu Cảnh Đình toàn thân phát run, đem nguyên chủ mắng trăm ngàn lần, dính lên cái gì không dính một hai phải dính lại dính phải cái thứ tiêu dao tán chết người này.

    Chiếm thân thể người khác quả nhiên phải gặp báo ứng, trời biết hắn kiếp trước hắn kiếp trước chính là một công dân tốt tuân thủ mọi quy định của pháp luật a! Kết quả, cư nhiên xuyên một mạch tới đây liền biến thành một tên nghiện ma túy.

    Nhưng được sống vẫn tốt hơn là phải chết đi, tuy rằng là cái thân thể này là một tên bại gia tử mình vẫn là đã chiếm tiện nghi. Tiêu Cảnh Đình cắn chặt răng, yên tĩnh chờ cơn nghiện ma túy qua đi.

    Tiêu Cảnh Đình mở cửa liền thấy Hứa Mộc An, Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Phàm ngồi vây quanh bên nhau ăn cơm, trên bàn chỉ có một bát canh rau dại. Nhìn đến Tiêu Cảnh Đình ra tới, Tiêu Tiểu Đông giống như con nhím con dựng lên đầy người gai nhọn nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình bị Tiêu Tiểu Đông nhìn đến mức chột dạ.

    Hứa Mộc An nhíu mày, nghiêng người đem hai cái tiểu quỷ che ở sau lưng. Tiêu Tiểu Phàm tránh ở Hứa Mộc An phía sau, tràn đầy tò mò đưa mắt qua nhìn Tiêu Cảnh Đình.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn ba người đang vui vẻ bởi vì chính mình xuất hiện nháy mắt trở nên căng thẳng, hắn không nói gì đi ra cửa.

    Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình không nói hai lời rời đi trong lòng không cấm có chút bất an.

    Hứa Mộc An tuy rằng không thể thể cùng Tiêu Cảnh Đình nói chuyện, nhưng hắn và hai đứa con sinh kế lại gắn liền với hắn, Hứa Mộc An tự nhiên đối với Tiêu Cảnh Đình không phải chuyện gì cũng không biết, Tiêu Cảnh Đình đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm Hứa Mộc An biết, Tiêu Cảnh Đình nghiện tiêu dao tán Hứa Mộc An xem ở trong mắt gấp ở trong lòng, lại bất lực.

    Trong thôn có gia đình có hài tử làm việc vặt cho hiệu cầm đồ trong thành, người nhà hài tử kia nói cho Hứa Mộc An biết rằng Tiêu Cảnh Đình đã đi cầm năm mẫu ruộng thượng đẳng, sáu mẫu trung đẳng, bốn mẫu hạ đẳng, chỉ thừa năm mẫu hạ đẳng.

    Biết Tiêu Cảnh Đình đem đồng ruộng đi cầm, Hứa Mộc An thật sự muốn đánh chết Tiêu Cảnh Đình, ruộng đất là để kiếm miếng ăn! Nếu nghĩ không làm ruộng có thể cho người khác thuê kiếm tiền.

    Hứa Mộc An nghĩ đến thuộc tính của chính mình không cấm có chút ủ rũ, nếu hắn là mộc thuộc tính thì tốt rồi, người có mộc thuộc tính có thể chăm sóc cây trồng, ruộng đất, sẽ không giống hắn, chỉ có thể làm một ít việc liếm đao đổ máu.

    "Mẫu phụ, hắn đi rồi, cư nhiên dễ dàng như vậy đi rồi." Tiêu Tiểu Đông cau mày, sắc mặt ngưng trọng nói, trong mắt của Tiêu Tiểu Đông sự khác thường của Tiêu Cảnh Đình không phải dấu hiệu gì tốt.

    Hứa Mộc An cắn cắn môi, Tiêu Cảnh Đình nếu bị bỏ đến nơi đây liền đại biểu đã bị gia tộc từ bỏ, đáng tiếc đại thiếu gia còn trầm mê ngợp trong quá khứ vàng son, tiếp tục cuộc sống khi còn ở đại gia tộc.

    "Hắn nghiện tiêu dao tan sẽ không lại là đi mua thứ này đi, phụ thân Vương Hiểu Nhạc chính là nghiện dùng thứ này nên mới đem hắn đi bán." Tiêu Tiểu Đông lo lắng sốt ruột nói. Phụ thân Vương Hiểu Nhạc là người ở của Tiêu gia, thời điểm còn ở Tiêu gia, Vương Hiểu Nhạc là bạn chơi cùng Tiêu Tiểu Đông.

    Dưới con mắt của Tiêu Tiểu Đông Tiêu Cảnh Đình quá mức kì dị, Tiêu Tiểu Đông theo bản năng cảm thấy có âm mưu, khả năng lớn nhất chính là Tiêu Cảnh Đình tưởng đem Tiêu Tiểu Phàm đi bán.

    Hứa Mộc An hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vài phần tuyệt vọng, phụ tử đồng tâm, Hứa Mộc An đều có suy nghĩ giống Tiêu Tiểu Đông.

    Hắn không phải không nghĩ tới mang theo hai đứa nhỏ chạy trốn, nhưng khế ước bán mình của hắn còn ở trên tay Tiêu Cảnh Đình, nếu hắn mang theo hai đứa nhỏ chạy trốn rất khó bảo đảm sinh hoạt của hai đứa nhỏ, hơn nữa hắn sẽ trở thành trốn nô (kiểu nô lệ bỏ trốn ấy)

    Tiêu Tiểu Phàm nhìn sắc mặt Tiêu Tiểu Đông cùng Hứa Mộc An, có chút mê mang, "Mẫu phụ, ca ca, cha lại đi ăn uống thả cửa sao?"

    Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm liếc mắt một cái, khẽ thở dài một hơi, đối với hai đứa nhỏ nói: "Ăn cơm đi, ăn trước no lại nói."

    Tiêu Tiểu Phàm hẳn là đã ăn no chỉ uống lên một chút canh, tuy rằng rau dại không thể ăn nhưng Hứa Mộc An cùng Tiêu Tiểu Đông vẫn là đem đồ ăn sạch không còn một ngụm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2020
  7. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 5: Biện pháp tu luyện của Hứa Mộc An.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Mộc An đem hai đứa nhỏ dàn xếp tốt xong lấy ra một cái hộp, trong hộp có năm cây linh thực đỏ rực, là liệt viêm thảo.

    Liệt viêm thảo không tính là thực vật hiếm lạ gì, loại cây này dùng để chế tác tráng dương dược, chứa đựng rất ít độc tính, đối người bình thường mà nói thực vật này hữu ích vô hại, nhưng đối Hứa Mộc An mà nói lại trở thành một loại thuốc.

    Hứa Mộc An khi còn nhỏ dưới cực độ đói khát liền ăn lầm một gốc cây liệt viêm thảo, thảo dược ăn vào lúc sau Hứa Mộc An liền bị một dòng liệt hỏa đốt người, dưới cơn thống khổ Hứa Mộc An chỉ có thể không ngừng vận chuyển linh lực, lại làm Hứa Mộc An ngoài ý muốn sau khi đau đớn biến mất linh lực cư nhiên tăng trưởng không nhỏ.

    Thế giới này phương pháp làm tăng lên linh lực đa phần đều nhờ vào việc ăn linh thực. Linh thực sư có thể đề cao linh thực sinh trưởng, sử dụng linh thực có thể tăng cường linh lực. Mộc hệ linh sư ăn linh thực đạt được chỗ tốt nhiều hơn với hỏa hệ linh sư, bên này giảm bên kia tăng nên đa phần tu luyện của hỏa hệ linh sư đều kém hơn mộc hệ linh sư.

    Hứa Mộc An nhìn liệt viên thảo trong hộp linh thực hít sâu một hơi, hắn có thể thuận lợi tu luyện đến luyện khí sư tầng ba, người Tiêu gia đều nghĩ là hắn được nương nhờ vào Tiêu Cảnh Đình, chỉ có Hứa Mộc An biết hắn có thể trở thành luyện khí sư tầng ba đều là dựa vào liệt viêm thảo.

    Hứa Mộc An nhắm mắt lại, liệt viêm thảo hiệu quả đối hắn đã càng ngày càng kém, chờ đến này thảo dược hoàn toàn vô dụng tu vi của hắn cũng liền hoàn toàn đình trệ, trên thực tế hắn đã được tính là may mắn, rất nhiều hỏa hệ linh sư cả đời tu vi đều chỉ dừng lại ở luyện khí sư tầng hai.

    Hứa Mộc An hít sâu một hơi, đem năm cây liệt viêm thảo cùng lúc nhai xuống, một cổ quen thuộc đau đớn truyền tới, Hứa Mộc An sớm đã quen với loại đau đớn này, thực mau liền thích ứng, hết sức chuyên chú hấp thu linh lực của liệt viên thảo.

    Hứa Mộc An tốn hơn hai canh giờ thì hấp thụ xong linh lực của liệt viêm thảo, thời điểm khi dừng lại thì trời đã tối rồi, tu luyện cả một đêm linh lực mới có một tia nên không thể thấy được bao nhiêu tăng trưởng, tu luyện khó như lên trời, quá trình tăng trưởng tu vi lại chậm khiến rất nhiều người từ bỏ.

    Hứa Mộc An mở mắt ra, nghe được động tính ở cách vách, biết đại thiếu gia đã đã trở lại, nghĩ đến Tiêu Cảnh Đình Hứa Mộc An nhịn không được lòng tràn đầy oán niệm, chính mình nỗ lực như vậy mới tu luyện đến luyện khí tầng ba mà tên đại thiếu gia kia chỉ biết là ngày ngày ăn chơi cũng là luyện khí sư cấp ba.

    Nếu hắn có được hoàn cảnh giống Tiêu Cảnh Đình, từ nhỏ có dược thảo trân quý ngâm thân thể, có lượng lớn linh thực dùng ăn, như vậy..

    Hứa Mộc An lắc lắc đầu, đem ý niệm không thực tế trong lòng liêu ra ngoài

    * * *

    Tiêu Cảnh Đình phác gục ở trên giường, không cấm có chút nhụt chí.

    Biết này một đời này có thể dùng linh lực gieo trồng linh điền Tiêu Cảnh Đình chờ không nổi muốn thử một chút.

    Đáng tiếc, hắn đi ra ngoài một vòng tìm đồng ruộng, kết quả không tìm được.

    Kiếp trước bệnh mù đường của hắn cư nhiên di truyền đến đời này, Tiêu Cảnh Đình không cấm có chút nhụt chí, ở đây không có tồn tại bản đồ Baidu a!

    Tiêu Cảnh Đình nhắm mắt lại, thời điểm hắn đi ra ngoài thu được không ít ánh mắt xem thường, thời điểm hắn đi qua mấy hộ gia đình, thôn dân còn khoa trương đến nỗi cư nhiên đem tiểu hài tử ôm vào phòng sau đó hung hăng đóng cửa lại, cái tên nguyên chủ làm việc khiến cho thiên nộ nhân oán làm Tiêu Cảnh Đình thập phần đau đầu.

    Thiên còn không có sáng hẳn Hứa Mộc An liền ra cửa.

    Tiêu Cảnh Đình biết Hứa Mộc An có đi nhận làm mấy công việc thời vụ, bất quá Hứa Mộc An thật vất vả tích cóp được ba lượng bạc nhưng lại bị Tiêu Cảnh Đình tiêu hết.

    Lại một lát sau Tiêu Cảnh Đình nghe được cách vách lại truyền ra một trận động tĩnh, hẳn là Tiêu Tiểu Đông rời giường, Tiêu Tiểu Đông rời giường liền bắt đầu nấu cơm.

    Hứa Mộc An là hỏa thuộc tính thuộc tính, Tiêu Tiểu Đông lại có mộc hệ thuộc tính, bất quá Tiêu Tiểu Đông linh lực thực mỏng manh. Tiêu Tiểu Đông ở trước cửa ngắt thật nhanh một bó rau, mấy loại rau này đều là Tiêu Tiểu Đông chính mình trồng.

    Tiêu Tiểu Đông sợ Tiêu Cảnh Đình cùng hắn đoạt đồ ăn, ngắt rau chọn đều là loại Tiêu Cảnh Đình không thích ăn.

    Rau Tiêu Tiểu Đông trồng đã ăn gần hết, gần nhất mới gieo một đám.

    Tiêu Cảnh Đình mở cửa sổ, nhìn động tác của Tiêu Tiểu Đông, Tiêu Tiểu Đông nhắm hai mắt, làm một ít thủ thế, Tiêu Cảnh Đình ý thức được Tiêu Tiểu Đông đánh ra là linh thảo quyết, cái khẩu quyết này có thể xúc tiến cỏ cây trưởng thành, Tiêu Cảnh Đình có chút kinh ngạc phát hiện một ít điểm sáng thưa thớt rơi xuống ruộng.

    Tiêu Tiểu Đông dùng rất nhiều thời gian thi triển thảo mộc quyết trên đồng ruộng, bất quá thu hoạch lại cực nhỏ.

    Nhìn một màn này, Tiêu Cảnh Đình bừng tỉnh nhớ tới cảnh tượng nguyên chủ đời trước đi theo cha mẹ thị sát linh điền, lúc ấy cha mẹ nguyên chủ đối với đồng ruộng thi triển mấy cái linh quyết, linh thực trong ruộng liền nhanh chóng chui từ dưới đất lên đâm chồi, trưởng thành đến 10 cm, nhưng Tiêu Tiểu Đông dù sao cũng là tiểu hài tử..

    Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông ra sức, Tiêu Cảnh Đình trong lòng ngứa, Tiêu Cảnh Đình cách không trung Tiêu Tiểu Đông tại linh điền thi triển một cái linh quyết.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn đến lượng lớn các điểm sáng màu xanh biếc từ trên trời giáng xuống, thực vật được Tiêu Tiểu Đông gieo trồng nhanh chóng đâm chồi.

    Thấy một màn như vậy, Tiêu Cảnh Đình không cấm được cảm xúc mênh mông, có vẻ hắn kế thừa thân thể này lại có thực lực không tồi, ít nhất so với nhi tử là đúng.

    Nhìn đến đồ ăn trong đất trồng rau nhanh chóng đâm chồi Tiêu Tiểu Đông hoảng sợ, đôi mắt loạn chuyển, thực mau Tiêu Tiểu Đông liền phát hiện ra Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình còn muốn đối với tiện nghi nhi tử cười một cái Tiêu Tiểu Đông lại nhanh như chớp chạy vào phòng, lạch cạch khóa cửa lại.
     
    Last edited by a moderator: 14 Tháng tám 2018
  8. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 6 giao dịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Cảnh Đình nhìn bóng dáng rời đi của Tiêu Tiểu Đông, thầm nghĩ: Đường mờ mịt lại xa xôi.

    Tại đất trồng rau thi triển một lần linh quyết

    Tiêu Cảnh Đình cảm nhận linh lực trong cơ thể có chút tiêu hao nhưng vẫn còn thực dư thừa, ký ức nói cho Tiêu Cảnh Đình biết đối với linh điền không thể thường xuyên sử dụng linh quyết bởi vì thực vật sinh trưởng sẽ làm tiêu hao độ phì nhiêu của đất, thực vật sinh trưởng càng ngày nhanh độ phì càng dễ bị tiêu hao. Một cây chỉ tại thời điểm lần đầu tiên thi triển linh quyết mới đạt hiệu quả tốt nhất.

    Tiêu Tiểu Đông trở về phòng ngồi ở trên mép giường, tim nhảy bang bang

    Tiêu Tiểu Phàm xoa xoa đôi mắt nhìn Tiêu Tiểu Đông, mơ mơ màng màng nói: "Ca ca, trời đã sáng."

    Tiêu Tiểu Đông liếc mắt nhìn đầu tóc lộn xộn của Tiêu Tiểu Phàm, nói: "Trời còn chưa sáng đâu, đệ ngủ tiếp một lúc đi."

    "Ca, đệ đói bụng."

    Tiêu Tiểu Đông trầm xuống, quả nhiên lại là như vậy, Tiêu Tiểu Phàm có thói quen vừa tỉnh lạ liền kêu đói.

    Tiêu Tiểu Phàm đưa qua một cái bánh bột ngô cho Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ăn đi."

    Tiêu Tiểu Đông cau mặt nhỏ, nói: "Bánh bột ngô cứng quá, đệ không thích ăn."

    Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông đáng thương hề hề, trong lòng có chút hụt hẫng.

    "Cơm chín." Tiêu Tiểu Phàm hai tròng mắt tỏa sáng nói.

    Tiêu Tiểu Đông sắc mặt đổi đổi, thầm mắng Tiêu Cảnh Đình là hỗn đản, mỗi buổi sáng đều nấu đồ ăn ngon cũng không cho bọn nó ăn.

    "Đệ ngủ tiếp một hồi đi." Tiêu Tiểu Đông khuyên nhủ.

    Tiêu Tiểu Phàm hít hít cái mũi, tròng mắt không tự chủ hướng tới ghế trong phòng nhìn, Tiêu Tiểu Phàm cái đầu nhỏ nghĩ muốn mở cửa.

    "Không được đi." Tiêu Tiểu Đông nghiêm khắc nói.

    Tiêu Tiểu Phàm cắn ngón tay, tội nghiệp nhìn Tiêu Tiểu Đông.

    Qua một hồi lâu, Tiêu Tiểu Đông chịu không nổi ánh mắt Tiêu Tiểu Phàm đáng thương hề hề, mở ra cửa, trộm nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái.

    Tiêu Cảnh Đình xem Tiêu Tiểu Đông lén lút vươn đầu từ phía sau cửa, lộ ra một mạt hiền lành tươi cười, nói: "Muốn ăn bánh bao sao? Giúp phụ thân một việc liền cho các con hai cái."

    Tiêu Tiểu Đông không nghĩ Tiêu Cảnh Đình lại cùng nó nói chuyện, đầu lui về sau một chút

    Tiêu Tiểu Phàm lôi kéo Tiêu Tiểu Đông cánh tay, nói: "Ca ca, hắn nói, chúng ta giúp hắn một việc, hắn liền cho chúng ta bánh bao ăn a!"

    Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm thèm ăn, có chút hận sắt không thành thép, "Còn không phải là cái bánh bao sao? Xem đệ thèm."

    Tiêu Tiểu Phàm chớp chớp mắt, có chút khó hiểu nói: "Ca ca, ca không muốn ăn bánh bao sao? Bánh bao hảo mềm, ăn thật ngon."

    Tiêu Tiểu Đông: "..."

    Tiêu Tiểu Phàm ôm cánh tay Tiêu Tiểu Đông làm nũng, nói: "Ca ca, ca đi hỏi hỏi hắn muốn chúng ta hỗ trợ cái gì đi?"

    Tiêu Tiểu Đông nhìn đôi mắt trong sáng của Tiêu Tiểu Phàm, do dự một chút, rốt cuộc chống lại không được dụ hoặc của bánh bao, nói: "Được."

    Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy, cao hứng đi theo Tiêu Tiểu Đông đi ra.

    Tiêu Tiểu Đông đem Tiêu Tiểu Phàm đang cao hứng phấn chấn che phía sau, toàn bộ tinh thần đề phòng đi tới trước mặt Tiêu Cảnh Đình, hỏi: "Ông muốn bọn tôi giúp cái gì."

    Tiêu Cảnh Đình nhìn Tiêu Tiểu Đông, âm thầm bĩu môi, liền lão cha đều không gọi, đứa con trai này của nguyên chủ nhìn dáng vẻ thật cùng nguyên chủ đạt khúc mắc rất sâu.

    "Ta muốn đi xem đồng ruộng trong nhà nhưng lại không biết ở chỗ nào, các con biết không?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.

    "Không biết." Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy có chút ủ rũ nói.

    Tiêu Tiểu Đông đánh giá Tiêu Cảnh Đình, nói: "Ruộng còn không bị ông bán hết sạch rồi sao?"

    Tiêu Cảnh Đình có chút mặt nóng lên, nói: "Không có, còn thừa năm ruộng mẫu hạ đẳng."

    Tiêu Tiểu Đông đáy mắt hiện lên vài phần lạnh buốt, Tiêu Cảnh Đình ý thức được hắn giống như bị đứa con xem thường.

    "Ông nếu nghĩ bán đi thì trực tiếp cầm đi bán là được, không cần biết đồng ruộng ở chỗ nào." Tiêu Tiểu Đông lãnh đạm nói.

    Tiêu Cảnh Đình: "..."

    Tiêu Cảnh Đình xấu hổ cười cười, nói: "Trên thực tế đồ mang từ Tiêu gia có thể bán đã bán gần hết, nếu tiếp tục bán cũng chỉ có thể bán phòng ở, nói như vậy chúng ta liền phải ăn ngủ đầu đường, cho nên ta muốn đi trồng một ít linh thực, kiếm ít tiền."

    Tiêu Tiểu Đông tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình, ngay sau đó cúi đầu, tựa hồ là đang suy tính lời nói của Tiêu Cảnh Đình có thật không

    Tiêu Tiểu Đông tuy rằng thực chán ghét Tiêu Cảnh Đình, nhưng đối với Tiêu Cảnh Đình lạc đường biết quay lại vẫn thực hy vọng, nó không muốn chính mình cùng đệ đệ bị Tiêu Cảnh Đình bán đi.

    Tiêu Tiểu Phàm sầu lo giống như Tiêu Tiểu Đông, tay nhỏ đặt trên cái bàn, nhìn bánh bao, không tự chủ được nuốt nước miếng.

    Một lát sau Tiêu Tiểu Đông ngẩng đầu, nhìn Tiêu Cảnh Đình, nói: "Tôi biết đồng ruộng ở nơi nào."

    Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên, đại nhi tử tâm nhãn lớn, hẳn là đã sớm xem qua.

    Tiêu Tiểu Đông thuộc tính mộc, trước kia khi Tiêu Cảnh Đình uống say đánh đập nó cùng đệ đệ, Tiêu Tiểu Đông trộm nghĩ, nếu Tiêu Cảnh Đình giống ông bà nội chết đi có lẽ nó có thể kế thừa ruộng đồng của Tiêu Cảnh Đình, bất quá sau lại nghĩ lại khả năng lớn hơn chính là người của Tiêu gia sẽ đến đây thu hồi đồng ruộng.

    "Có chút xa." Tiêu Tiểu Đông nói.

    "Nếu con chịu mang ta đi xem, ta sẽ cho con ba cái bánh bao." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Tiêu Tiểu Đông trầm ngâm một chút, gật gật đầu, nói: "Thành giao."
     
    Last edited by a moderator: 11 Tháng tám 2018
  9. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 7: Cùng đi làm ruộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiền đặt cọc cho ngươi." Tiêu Cảnh Đình cho Tiêu Tiểu Đông một cái bánh bao.

    Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông trong tay bánh bao, nuốt xuống một ngụm nước miếng.

    Tiêu Tiểu Đông vừa định đem bánh bao trong tay cho Tiêu Tiểu Phàm, Tiêu Cảnh Đình đã đưa cho Tiêu Tiểu Phàm một cái khác.

    "Cái này là ta cho Tiểu Phàm, không tính trong ba cái trả công." Tiêu Cảnh Đình không nhìn Tiêu Tiểu Đông, xoa xoa đầu dưa của Tiêu Tiểu Phàm, bình đạm nói.

    Tiêu Tiểu Phàm một tiếp nhận bánh bao liền từng ngụm từng ngụm ăn, vừa ăn vừa ngây ngốc cười cười với Tiêu Cảnh Đình.

    Tiêu Tiểu Đông tràn đầy cổ quái nhìn Tiêu Cảnh Đình, tâm tình rất phức tạp, thái độ của Tiêu Cảnh Đình đối với nó luôn luôn tốt hơn so với đệ đệ, tuy rằng cũng không có tốt hơn là bao, nó có thuộc tính mộc, hơn nữa lớn lên giống Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình cũng không hoài nghi chính mình không phải con hắn, nhưng là đệ đệ lại không giống.

    Đệ đệ chẳng những đầu óc có vấn đề, hơn nữa chủ thuộc tính giống mẫu phụ là hỏa lại còn bởi vì đầu óc không đầy đủ nên không có cách nào tu luyện được, Tiêu Cảnh Đình đối đệ đệ thái độ vẫn luôn rất kém cỏi.

    Nhìn thấy thái độ của Tiêu Cảnh Đình đối với đệ đệ thay đổi, Tiêu Tiểu Đông vui mừng rất nhiều, tâm tình lại có chút khác thường.

    "Ông muốn đi ngoài ruộng nhìn xem sao?" Tiêu Tiểu Đông hỏi.

    Tiêu Cảnh Đình gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    "Trong ruộng của ông không có cái gì." Tiêu Tiểu Đông nói.

    Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, hắn chỉ nghĩ đi ngoài ruộng nhìn một cái, căn bản quên mất, đại thiếu gia căn bản không có làm ruộng, cho nên ngoài ruộng hiện tại hẳn là trụi lủi.

    "Nếu vậy chúng ta trước tiên lên phố đi mua hạt giống?" Tiêu Cảnh Đình thử hỏi.

    Nghe được lên phố, đôi mắt Tiêu Tiểu Phàm long lanh, Tiêu Tiểu Đông cũng thực tâm động, bất quá giây lát sau Tiêu Tiểu Đông liền đem ý niệm này vứt ra sau đầu.

    Tiêu Tiểu Đông cũng không thể xác định Tiêu Cảnh Đình "Cải tà quy chính" được bao lâu, Tiêu Tiểu Đông lo lắng Tiêu Cảnh Đình ở trên phố gặp được mấy tên hồ bằng cẩu hữu bị khuyến khích hai câu sẽ đem hắn cùng đệ đệ đi bán.

    "Thôn trưởng trong nhà hẳn là có dư hạt giống, tôi nghe nói ông ấy tính toán qua mấy ngày nữa sẽ cầm đi bán đi, ông có thể đến nhà thôn trưởng hỏi mua, so với mua ở tiệm giá sẽ tiện nghi hơn một ít, hơn nữa cũng không xa." Tiêu Tiểu Đông đề nghị nói.

    "Vậy con bồi ta đi đi." Trong ấn tượng của Tiêu Cảnh Đình, Thổ Khâu Thôn thôn trưởng làm việc rất công chính, người này rất luôn chướng mắt hành động của nguyên chủ, đối với hoàn cảnh Hứa Mộc An cùng hai đứa nhỏ gặp phải còn rất đồng tình.

    Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Được."

    Tiêu Tiểu Đông mang Tiêu Tiểu Phàm đi ở phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo ở phía sau.

    Tiêu Tiểu Phàm cước bộ chậm, Tiêu Cảnh Đình chờ không được liền đem Tiêu Tiểu Phàm ôm lên, Tiêu Tiểu Phàm vô tâm vô phổi oa ở trong lòng ngực Tiêu Cảnh Đình rất là vui vẻ, nhìn Tiêu Cảnh Đình ôm Tiêu Tiểu Phàm Tiêu Tiểu Đông càng cảm thấy Tiêu Cảnh Đình cổ quái.

    Thổ Khâu Thôn thôn trưởng tên là Đinh Hồng, lớn lên rất là hùng tráng.

    Đinh Hồng tuổi tới bốn mươi, tu vi cũng ở luyện khí tầng ba. Tu vi của Đinh Hồng ở trong thôn đã được tính là không tồi.

    Tiêu Cảnh Đình bỗng nhiên nhớ tới nguyên chủ ở trong thôn cũng được coi là cao thủ, tuy rằng nguyên chủ không thích tu luyện nhưng dù sao cũng là thiếu gia đại gia tộc, ở nguyên bản bên trong gia tộc bên được trọng điểm bồi dưỡng, tuy rằng tu vi không thể so sánh với thiên tài của gia tộc nhưng so với người trong thôn lại mạnh hơn nhiều.

    "Mua hạt giống?" Đinh Hồng tràn đầy kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Đình.

    Tiêu Tiểu Đông gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."

    "Ngươi muốn mua bao nhiêu?" Đinh Hồng hỏi.

    "Ước chừng đủ dùng cho năm mẫu ruộng." Tiêu Tiểu Đông nói.

    Đáy mắt Đinh Hồng hiện lên vài phần khinh miệt, Tiêu Cảnh Đình ý thức được việc mình bán ruộng hẳn Đinh Hồng cũng đã biết. Thổ Khâu Thôn thôn dân lấy ruộng đồng là kế sinh nhai, hành vi bán ruộng đất của Tiêu Cảnh Đình thập phần chọc người sinh ghét.

    Đinh Hồng lấy hai túi hạt giống ra, nói: "Hai lượng bạc."

    Tiêu Cảnh Đình cảm tạ, lấy ra hai lượng bạc, giao cho Đinh Hồng.

    Tiêu Tiểu Đông kéo kéo Tiêu Cảnh Đình tay áo, nói: "Đồng ruộng bỏ hoang đã rất lâu tốt nhất nên xới lên một chút, Đinh gia gia có một con giun xới đất rất là lợi hại."

    Tiêu Cảnh Đình nghe khó hiểu, Đinh Hồng nhìn Tiểu Đông liếc mắt một cái, lãnh đạm đối với Tiêu Cảnh Đình, nói: "Cho thuê một lần, hai trăm đồng tiền."

    Tiêu Cảnh Đình nhìn sắc mặt Tiêu Tiểu Đông liền biết con giun xới đất rất cần thiết, lập tức thuê bỏ tiền ra thuê.

    Tiêu Cảnh Đình đưa cho Đinh Hồng bốn lượng bạc, hai lượng là hạt giống tiền, hai lượng là xới đất con giun tiền thế chấp, chờ khi nào trả lại con giun có thể lấy tiền thừa về, người khác nếu là thuê con giun xới đất cũng không cần phải thế chấp nhiều tiền như vậy, hiển nhiên là Đinh Hồng thực không tín nhiệm Tiêu Cảnh Đình.

    Tiêu Cảnh Đình không biết dùng con giun xới đất như thế nào, Tiêu Tiểu Đông xung phong nhận việc, Tiêu Cảnh Đình liền đem ống trúc của Đinh Hồng giao cho Tiêu Tiểu Đông.

    Ba người đi một đoạn rất xa mới đến đồng ruộng.

    Tiêu Cảnh Đình híp mắt, đồng ruộng là gia tộc mua đến, cũng không biết có phải hay không cố ý mua ở chỗ khá xa, nguyên chủ ghét nhất phiền toái, đồng ruộng mua xa như vậy nguyên chủ làm sao nguyện ý làm a! Vô luận như thế nào có ruộng còn hơn là không.
     
  10. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 8: Hứa Mộc An tìm đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiêu Tiểu Đông cầm ông trúc của Đinh Hồng, hưng phấn đi tới đồng ruộng.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn biểu tình hưng phấn của Tiêu Tiểu Đông, thầm nghĩ: Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử, tâm nhãn có lớn thì vẫn là ham chơi.

    Tiêu Tiểu Đông mở ống trúc, một con giun màu vàng bay ra, con giun nhảy lên không trung một thước rồi chui vào bên trong linh điền.

    Tiêu Cảnh Đình nhìn một màn thần kỳ này trên mặt không thể hiện nhưng trong lòng lại tấm tắc.

    Con giun hiệu suất cực cao, không bao lâu, liền xới xong hai mẫu đất, Tiêu Tiểu Đông giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình đem hạt giống trồng xuống, hai người bận việc quên cả thời gian.

    Thời điểm Tiêu Cảnh Đình ra khỏi cửa có mang theo mấy cái bánh bao, xem Tiêu Tiểu Đông ở một bên vội túi bụi liền cho Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm năm cái. Lúc Hứa Mộc An tìm đến, Tiêu Cảnh Đình cùng Tiêu Tiểu Đông vừa vặn sắp kết thúc công việc.

    Hứa Mộc An ánh mắt lạnh lạnh nhìn Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình bỗng nhiên nhận ra mình đang sử dụng sức lao động của đứa trẻ bốn tuổi, thật sự có chút quá phận.

    "Mẫu phụ." Tiêu Tiểu Phàm một chút phác gục trong lòng ngực Hứa Mộc An.

    Hứa Mộc An ôm Tiêu Tiểu Phàm, tâm tình căng chặt, đột nhiên thả lỏng xuống dưới.

    Hứa Mộc An vẫn luôn lo lắng Tiêu Cảnh Đình đem hai đứa nhỏ bán, về nhà phát hiện hai đứa nhỏ không thấy liền thiếu chút nữa điên rồi.

    Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An trở về nhà, Tiêu Cảnh Đình trộm quan sát sắc mặt khó coi của Hứa Mộc An, cũng không biết làm như thế nào để mở miệng.

    Tiêu Cảnh Đình vốn định về nhà cùng Hứa Mộc An nói chuyện, kết quả Hứa Mộc An về đến nhà liền đóng chặt cửa phòng.

    "Đệ đệ con không hiểu chuyện không nói, con sao cùng hắn đi làm lung tung." Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Đông, có chút bất an nói.

    Tiêu Tiểu Đông xoa xoa tay, nói: "Con xem ông ấy thay đổi rất nhiều, hơn nữa con chỉ là cùng ông ấy làm giao dịch, con giúp hắn làm việc, hắn cho con và đệ đệ bánh bao ăn."

    Hứa Mộc An nhịn không được có chút buồn tủi, hai đứa con của hắn đã rất lâu không được ăn bánh bao. "Hắn không có làm ra chuyện gì đi." Hứa Mộc An hỏi.

    Tiêu Tiểu Đông lắc lắc đầu, nói: "Không có, con xem ông ấy giống như thay đổi rất nhiều."

    "Không cần thiếu cảnh giác, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai biết hắn nghĩ cái gì trong đầu!" Hứa Mộc An nói.

    Tiêu Tiểu Đông trịnh trọng gật gật đầu.

    "Ta nhìn cây trong đất trồng rau lớn ra một đoạn." Hứa Mộc An nói, đồ ăn trong đất trồng rau là Tiêu Tiểu Đông chăm sóc, lớn lên rất chậm, bất quá hơn một tháng cũng có thể thành thục một lần, nhưng lần của tháng này đã ăn hết.

    "Là ông ấy làm." Tiêu Tiểu Đông nói.

    "Hắn làm, vì cái gì a!"

    Tiêu Tiểu Đông thè lưỡi, nói: "Đại khái là tiền tiêu hết rồi, cho nên muốn chính mình tự trồng đi."

    Hứa Mộc An nhấp môi, thầm nghĩ: Nếu Tiêu Cảnh Đình thật là bởi vì tiền không đủ nên bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền thì tốt rồi. Nếu là Tiêu Cảnh Đình còn tiếp tục làm xằng làm bậy, bán hết đồng ruộng sẽ bán phòng ở, lúc ấy liền phiền toái.

    "Mẫu phụ, con còn dư hai cái bánh bao, người ăn đi." Tiêu Tiểu Đông đem hai cái bánh bao được bọc kín ra, Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Đông đôi mắt long lanh, rầu rĩ, "Con ăn đi."

    "Con đã ăn rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.

    Hứa Mộc An xoa xoa Tiêu Tiểu Đông đầu, nói: "Con lưu trữ ngày mai ăn đi."

    Tiêu Tiểu Đông lôi kéo tay Hứa Mộc An không bỏ, cuối cùng, mỗi người một cái đem bánh bao ăn.

    Tiêu Tiểu Đông cùng Tiêu Tiểu Phàm mệt mỏi một ngày không chờ trời tối liền ngủ, Hứa Mộc An đi ra, nấu chút đồ ăn, bánh bao tuy rằng ăn ngon nhưng ăn một cái không thể no bụng.

    Nghe được động tĩnh của Hứa Mộc An, Tiêu Cảnh Đình đi ra, Hứa Mộc An nhìn đến Tiêu Cảnh Đình, không cấm nhấc lên tiếng lòng.

    "Có việc gì" Hứa Mộc An hỏi.

    "Ta gần nhất có chút việc." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Hứa Mộc An cúi đầu, nói: "Ta không có bạc?"

    "Ta nghe nói, ngươi đi vào trong núi hoang tìm được một ít con mồi." Tiêu Cảnh Đình nói.

    Hứa Mộc An tràn đầy đề phòng ngẩng đầu, Tiêu Cảnh Đình vội nói: "Ta có thể hay không cùng ngươi cùng đi."

    Hứa Mộc An chần chờ hồi lâu, gật gật đầu, nói: "Hảo."

    Được Hứa Mộc An đáp ứng, Tiêu Cảnh Đình nhịn không được thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Tiêu Cảnh Đình đi vào phòng, lấy ra một cái hộp, trong hộp có mười tám lượng bạc, còn có mấy trương biên lai cầm đồ, Tiêu Cảnh Đình có chút vui mừng phát hiện ruộng đất nguyên chủ đem đi cầm là cầm sống, nếu là cầm chết đến khi chuộc lại sẽ mất một số tiền lớn, trong vòng hai tháng thêm hai phần lợi tức là có thể đem khế đất thu hồi lại.

    Nguyên chủ là dân cờ bạc, thời điểm cầm cố ruộng đất hắn cảm thấy đánh cuộc một phen có thể thắng trở về cho nên mới đem ruộng đất cầm sống.

    Tiêu Cảnh Đình đem hộp thu vào, thầm nghĩ: Hiện tại việc cấp bách là mau chóng kiếm tiền, sau đó mau chóng đem ruộng mua trở về.

    Ngày hôm sau, Hứa Mộc An nhắc nhở Tiêu Tiểu Đông hảo hảo chiếu cố đệ đệ, liền cùng Tiêu Cảnh Đình đi vào trong núi.
     
  11. Cây Lặng

    Bài viết:
    5
    Chương 9: Gặp lại tình nhân cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Mộc An đi phía trước, Tiêu Cảnh Đình theo ở phía sau. Dọc theo đường đi không ít người sắc mặt quỷ dị xem Hứa Mộc An và Tiêu Cảnh Đình đi cùng nhau.

    "Cảnh Đình ca ca, ngươi đây là muốn đi đâu a!" Một đạo âm thanh kiều kiều mềm mại truyền tới.

    Tiêu Cảnh Đình theo tiếng nhìn lại, phát hiện người hỏi là một nam nhân. Tuy rằng Tiêu Cảnh Đình đã sớm biết thế giới này song nhi được nuôi như nữ tử nhưng nghe thấy nam nhân lại phát ra những âm thanh như vậy hắn da đầu có chút tê dại.

    Nhìn bộ dáng người đang đi đến Tiêu Cảnh Đình kí ức trong đầu bị đánh thức, thời điểm Tiêu Cảnh Đình còn ở Tiêu gia, trừ bỏ Hứa Mộc A còn có mấy thị thiếp cùng bị sung quân tới đây, những người thị thiếp đó không cao hứng cùng hắn

    Đến đây chịu khổ đã sôi nổi bỏ xuống Tiêu Cảnh Đình tìm đường khác mưu sống.

    Nguyên chủ Tiêu Cảnh Đình là một tên không chịu cô đơn, tới Thổ Khâu Thôn liền ý đồ mấy tiểu ca có tư sắc không tồi cấu kết làm bậy. Đại đa số tiểu ca đều không để ý tới Tiêu Cảnh Đình, nhưng luôn có ngoại lệ, Khâu Bạch chính là ngoại lệ đầu tiên.

    Tiêu Cảnh Đình thích nghe người khác nói ngọt, Khâu Bạch lại gãi đúng chỗ ngứa, hống Tiêu Cảnh Đình tiêu không ít bạc trên người Tiêu Cảnh Đình, Khâu Bạch người này có cái miệng dẻo, hống Tiêu Cảnh Đình đối hắn nói gì nghe nấy, bản thân lại không chiếm được tiện nghi.

    "Ta đi lên núi." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.

    "Đi lên núi, trong núi nguy hiểm như vậy, Tiêu ca ca, ngươi sao lại đi đến chỗ ấy?" Khâu Bạch đại kinh thất sắc nói, Khâu Bạch một bên nói, một bên dùng trách cứ ánh mắt nhìn Hứa Mộc An.

    "Không có tiền, không vào trong núi liền phải chết đói, còn không đi cây thử thời vận một chút." Tiêu Cảnh Đình nhàn nhạt nói.

    Hứa Mộc An kỳ dị nhìn Tiêu Cảnh Đình liếc mắt một cái, Tiêu Cảnh Đình là người sĩ diện, thích phùng má giả làm người mập, lúc này cư nhiên nói thẳng mình không có tiền.

    Khâu Bạch miễn cưỡng cười cười, nói: "Tiêu ca ca, ngươi lại vui đùa cái gì đâu, ngươi không phải mới đi bán ruộng sao, chắc chắn thu được một số tiền lớn."

    "Thua bạc hết." Tiêu Cảnh Đình không mặt mũi nói chính mình mua tiêu dao tan, nói thẳng đánh bạc bị thua.

    Khâu Bạch che miệng, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Cảnh Đình ca ca, vận khí của ngươi không phải thực hảo a! Ngươi yên tâm đi, trời sinh ta tất hữu dụng, tiền hết thì sẽ lại có, ngươi tổng có thể thắng trở về."

    "Không nói nữa, ta phải đi rồi." Tiêu Cảnh Đình lãnh đạm nói.

    Tiêu Cảnh Đình thầm nghĩ: Kiếp trước hắn đạt chuẩn thiếu niên mười tốt! Không ma túy, không cờ bạc, đến đời này lại biến thành tên vừa nghiện cờ bạc lại còn hút ma túy a, thật là, hắn sao lại xuyên thành loại nhân tra này.

    "Đi thôi, chúng ta đi sớm về sớm một chút" Tiêu Cảnh Đình thúc giục Hứa Mộc An một tiếng.

    Hứa Mộc An gật gật đầu, nói: "Được." Hứa Mộc An vốn tưởng rằng Khâu Bạch đi đến, Tiêu Cảnh Đình sẽ bỏ suy nghĩ đi vào núi, không nghĩ tới tâm chí hắn lại có thể kiên định như vậy.

    Khâu Bạch nhìn bóng dáng Tiêu Cảnh Đình cùng Hứa Mộc An rời đi, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

    "Đệ đệ, thế nào rồi!" Khâu Lễ đi ra.

    Khâu Bạch lắc lắc đầu, có chút tiếc nuối nói: "Tiền của hắn đều thua cược hết, thật là một tên bại gia tử, khó trách bị Tiêu gia đuổi đến đây, nhiều ruộng đất như vậy ít nhất giá trị mấy trăm lượng bạc, kết quả.." Nguyên bản hắn còn tưởng có thể đi chiếm chút tiện nghi, không nghĩ người này tốc phá hại lại nhanh như vậy.

    "Tên ngốc này thật lãng phí, đệ đệ ngươi cũng vậy, trước bảo ngươi đi tìm hắn ngươi lại ra sức khước từ, kết quả hiện tại hắn đem tiền tiêu hết, chúng ta đều không vớt được cái gì." Khâu Lễ bất mãn nói.

    Khâu Bạch cúi đầu, trước hắn cùng Tiêu Cảnh Đình náo loạn ra chút mâu thuẫn, liền lờ đi Tiêu Cảnh Đình mấy ngày, kết quả mới mấy ngày Tiêu Cảnh Đình liền đem tiền tiêu hết.

    "Ca ca, ca nói hắn có phải hay không gạt người, nhiều bạc như vậy, không có khả năng tiêu hết một lúc được." Khâu Bạch nói, ám chỉ Tiêu Cảnh Đình có thể là bực hắn cho nên cố ý nói như vậy.

    "Chắc là hắn nói thật, ta có mấy tên bằng hữu nói chuyện với nhau, bọn hắn nói rằng Tiêu Cảnh Đình ở trong thành lưu luyến thanh lâu cùng sòng bạc còn nghiện tiêu dao tán, mấy thứ này đều là thứ đốt tiền, tên bại gia tử kia hẳn là đem bạc đều tiêu hết mới đi vào trong núi." Khâu Lễ nói.

    Khâu Bạch đáy mắt hiện lên vài phần khinh thường, Tiêu Cảnh Đình lúc vừa đến Thổ Khâu Thôn thanh danh vẫn rất tốt, Tiêu Cảnh Đình lớn lên diện mạo đẹp, thực lực cũng không tồi, có hai mươi mẫu ruộng, nhà ở cũng tạm được, đáng tiếc không bao lâu mọi người liền phát hiện Tiêu Cảnh Đình là tên ham ăn biếng làm, không đáng tin cậy.

    Khâu Bạch trước đó còn muốn gả cho Tiêu Cảnh Đình làm bình thê nhưng sau đó nhìn ra gương mặt thật của Tiêu Cảnh Đình lập tức dẹp bỏ suy nghĩ ý này.

    Tiêu Cảnh Đình đi theo Hứa Mộc An không cấm có chút ủ rũ, hắn cùng Hứa Mộc An quan hệ thật vất vả mới hòa hoãn một ít, kết quả Khâu Bạch vừa tiến đến Hứa Mộc An sắc mặt lại trở nên càng kém.

    "Núi sâu rất nguy hiểm, chúng ta chỉ đi đến tới bìa rừng thôi." Hứa Mộc An mở miệng nói.

    Tiêu Cảnh Đình vội gật gật đầu, tỏ lòng trung thành nói: "Ta đã biết."
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...