Ngôn Tình [Dịch] Xuyên Chậm: Nhân Sinh Lộng Lẫy - Yzmb

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bughams, 5 Tháng bảy 2022.

  1. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 30: Mua nhà

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi xem được căn nhà chưa trang trí, Đặng Uân thật sự ngạc nhiên. Mặc dù là nhà chưa trang trí nhưng mà nằm ở khu vực khá tốt, khu trường học cũng rất tốt.

    Mặc dù không phải khu trường học trọng điểm của thành phố. Nhưng cũng là khu của các trường trọng điểm, thuộc khu vực có khả năng giá nhà sẽ tăng mạnh.

    Càng làm Đặng Uân để ý hơn chính là giá cả chỉ có sáu mươi phần trăm. Trước đấy, Vương Đống còn từng dẫn cô đến khu này để tìm hiểu giá nhà.

    Giá nhà giảm rồi, nhưng Đặng Uân lại nghi ngờ, sao lại giảm nhiều như vậy? Rõ ràng bên ngoài sàn bất động sản có rất nhiều người đến xem nhà.

    Mặc dù biết không có vấn đề gì lớn nhưng cô vẫn phải hỏi xem sao.

    Loại nhà như thế này Đặng Uân thật sự rất thích. Hướng nam bắc thông nhau, phòng khách và phòng ăn mặc dù không rộng nhưng có rất nhiều cửa sổ. Phòng vệ sinh và phòng bếp cũng có cửa sổ, rất là nghiêm chỉnh. Quan trọng nhất là ban công phòng khách, rất phù hợp làm nhà cho thuê.

    Đối phương cũng là lão làng, thấy Đặng Uân có vẻ nghi ngờ: "Chắc hai người cũng đến sàn bất động sản ở bên kia xem giá cả rồi. Người xem nhà rất nhiều, nhưng họ chỉ biết bán nhà của họ thôi. Loại nhà thế chấp cho quản đốc chúng tôi thì chúng tôi đều phải tự nghĩ cách."

    "Nói thật, căn này là giao cho tôi vẫn là sáu lăm phần trăm." Quản đốc thành thật nói.

    Đặng Uân nghe vậy, ông nói sáu lăm hay bảy mươi cũng đều là việc của ông, ông làm quản đốc cũng là kiếm tiền rồi? Coi như tổn thất một phần thôi.

    "Sáu mươi phần trăm là tôi nghe.." Quản đốc nhìn Vương Đống, nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên của đối phương nên bỏ cuộc: "Nhà này mới phân cho tôi được ba ngày."

    "Cô yên tâm, trên lý thuyết thì vẫn là nhà mới, đến lúc đấy chỉ cần làm thủ tục là được, tuyệt đối là nhà mới."

    "Chỉ là đây là giá nhà mới, sửa chữa gì đó đều là cô trả."

    "Nếu không thì tôi cũng sẽ không để giá sáu mươi phần trăm cho cô."

    A a a, số tiền này, Đặng Uân bất ngờ, có thể sẽ phải tốn mấy trăm nghìn cũng nên: "Tiền môi giới ông trả."

    Đặng Uân biết giá này không cách nào giảm thêm được nữa, chỉ có thể nghĩ cách ở chi phí môi giới.

    Quản đốc không ngờ phí trung gian lại cho ông ta trả, chần chừ nói: "Thế này thì tôi càng thiệt hơn."

    "Vậy thôi đi." Đặng Uân dứt khoát: "Thực ra tôi lấy căn nhà này là để cho thuê."

    "Nhà này của ông là nhà thô, tôi không cho thuê được."

    "Hả, cho thuê?" Quản đốc sững sờ, đối phương dùng tiếng phổ thông. Ông cứ tưởng là mua nhà để ở, không ngờ lại muốn cho thuê lại.

    "Đúng vậy, không lẽ ông tưởng tôi mua nhà xong sẽ ở à."

    "Mục đích của tôi rất đơn giản, đó là mua để cho thuê." Dẫu Đặng Uân rất thích căn nhà này, nhưng mà có thích hơn nữa cũng không thể làm gì, hiện tại cô không thể chịu giá này.

    Quản đốc suy nghĩ một lúc, mặc dù không nỡ nhưng vẫn quyết định, tiền công phải trả, mặc dù có thể đợi thêm vài ngày nhưng chắc chắn sẽ bán được sao?

    Người có tiền thì nhiều nhưng bọn họ có thể trả toàn bộ trong một lần không?

    Bọn họ không thể trả toàn bộ trong một lần, chắc chắn sẽ vay ngân hàng, đợi được quá trình đó thì mọi chuyện cũng đã muộn.

    Quản đốc đành phải cắn răng nói: "Được, cứ quyết định như thế."

    "Được, sáng mai chúng ta sẽ kí hợp đồng, sau đó làm thủ tục."

    Đặng Uân cũng là người sảng khoái: "Làm thủ tục thì bên trung gian có thể làm cùng không?"

    "Có thể." Vương Đống một lần nữa lại làm nền. Thật ra, anh ta cũng choáng váng, cảm thấy hôm nay mình là tên ngốc có ngốc phúc.

    "Được." Đặng Uân hẹn thời gian với chủ nhà xong thì cũng chuẩn bị về.

    "Mời anh ăn cơm." Đặng Uân đứng ở cửa khu nhà nói.

    Vương Đống sao dám để cô mời: "Để anh mời em."

    "Hôm nay anh kiếm được không ít doanh số." Vương Đống ngại ngùng: "Cảm ơn em."

    "Không cần cám ơn, để em mời."

    "Mặc dù em không có nhiều tiền." Đặng Uân nhìn bên kia, phát hiện có một quán lẩu. Mặc dù mùa hè ăn lẩu thì hơi buồn cười nhưng không phải không thể ăn: "Ăn lẩu không?"

    "Ăn." Vương Đống thế nào cũng được. Anh đã nghĩ, đến lúc đó sẽ đi thanh toán trước. Còn về phần Đặng Uân nói không có nhiều tiền, anh cũng chỉ nghe thôi, hôm nay ra tay ác liệt như vậy cũng không thấy nhiều.

    Đặng Uân gọi món xong: "Không được đi thanh toán trước, nếu không về sau có việc thì em rất ngại nhờ anh."

    Hả, Vương Đống không hiểu rõ ràng đã mua nhà rồi, Đặng Uân còn việc gì phiền đến anh.

    "Em nói đi, nếu có thể giúp được, anh sẽ giúp."

    "Ba căn nhà đã có đồ đạc, em sẽ trực tiếp cho thuê, văn phòng nhà đất có thể giúp."

    "Được." Món ăn được mang lên, Vương Đống rót đồ uống cho Đặng Uân.

    "Em là học sinh, sau tháng chín mới lên cấp ba, có thể em sẽ không đến thành phố C thường xuyên."

    Lúc nãy làm thủ thục, Vương Đống đã nhìn chứng minh của Đặng Uân, biết được cô không nói dối.

    "Đến lúc đó, em muốn anh thu tiền thuê nhà giúp em, thu theo quý, sau đó chuyển qua ngân hàng cho em."

    "Yêu cầu này anh giúp được." Cũng không có gì phiền phức, Vương Đống đồng ý: "Em tin tưởng anh."

    "Ngoài anh ra, em có thể tin ai chứ."

    "Hơn nữa cũng chỉ có tiền thuê một quý."

    "Còn hai căn nhà chưa vào đồ, em muốn lắp đặt đồ đơn giản thôi, sau đó cũng cho thuê."

    "Được." Thêm năm căn nhà cho thuê, hơn nữa là nhà đơn, Vương Đống biết kiểu này rất được ưa chuộng.

    Anh ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Đặng Uân lại thuê nhà ở đó. Nơi ấy cách khu thương mại không xa, lại gần tàu điện ngầm, là nơi mà các nhân viên văn phòng ưa thích.

    "Năm căn nhà nếu gặp vấn đề có thể phiền anh giúp gọi người sửa chữa không?"

    "Anh yên tâm, em sẽ trả anh dựa theo tiền thuê nhà." Đặng Uân nghĩ một lúc, dứt khoát nói: "Mười phần trăm tiền thuê nhà."

    Hả, Vương Đống kinh hãi, cho anh ta tiền, trả cho mười phần trăm: "Không cần đâu."

    "Thật ra mấy căn nhà kia anh xem xét lắp đặt cũng được, anh cũng chỉ giúp em thu tiền nhà thôi."

    Năm căn nhà thuê nếu thành công có lẽ cũng bằng mức lương cơ bản của anh ta, Vương Đống muốn kiếm tiền, nhưng không muốn kiếm bằng cách này.

    "Không phải tính toán như thế."

    "Nếu có việc gì, anh có thể lập tức quyết định, hơn nữa bình thường cũng phải phiền anh để ý đôi chút."

    "Lỡ như nếu có người đem đồ đạc chuyển đi mất thì phải làm sao." Mặc dù những người như vậy không nhiều, nhưng dù sao cũng phải đề phòng.

    "Được, thật ra sau khi anh tan làm cũng sẽ thường xuyên đến những nơi có phòng thuê để xem."

    "Tiền này.." Vương Đống tỏ vẻ không thể lấy.

    Cuối cùng hai người thương lương giá năm phần trăm tiền thuê, như vậy Vương Đống cũng cảm thấy rất ngại.

    Đặng Uân cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù đã trừ đi tiền trang trí nội thất và tiền chuyển nhượng thì trong thẻ của cô vẫn còn hai trăm nghìn.

    Tâm trạng của Đặng Uân rất vui vẻ, vốn còn tưởng rằng không đủ tiền, không ngờ lúc này vẫn còn tiền tiêu.

    Nhiệm vụ đi thành phố C lần này được coi như hoàn thành viên mãn, đương nhiên trước khi quay trở về, cô lại đến hiệu sách mua rất nhiều sách.

    Cứ xem lại sách của Đặng Giai Giai để lại suốt được hay sao? Sách giáo khoa đang thay đổi và sách bài tập cũng cũng vậy. Hơn nữa, kỳ nghỉ hè này cô lại không đi chơi, đương nhiên sẽ ở nhà đọc sách và làm bài tập.
     
  2. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 31: Gây gổ

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Uân." Trương Lâm gọi to Đặng Uân.

    Không phải chứ, Đặng Uân không ngờ sẽ gặp phải Trương Lâm, sắc mặt biến thành chán nản.

    Phải có bao nhiêu may mắn mới gặp bọn họ ở đây chứ? Cô còn nhìn thấy Đái Chí Mẫn ở bên cạnh Trương Lâm.

    "Chào dì Trương." Đặng Uân chào bọn họ.

    Trương Lâm nhìn Đặng Uân đeo một cái cặp to: "Tiểu Uân, cháu đến thành phố C à?"

    "Cháu mua sách bài tập ạ."

    "Cháu ở nhà không có việc gì. Nghe nói thành phố C là thành phố lớn của sách, ở đây có rất nhiều tài liệu tham khảo nên cháu bèn đến xem."

    Đặng Uân thản nhiên mở cặp và lấy ra sách bài tập ở bên trong.

    Thật không hiểu được, một người tư vấn có học vấn lại không ngừng đánh giá cặp sách của cô làm gì

    Nếu đã tò mò như vậy thì cho mụ xem là được, tránh cho trong lòng cảm thấy không thoải mái, rồi lại nói linh tinh trước mặt Dư Tư Kỳ.

    Trương Lâm căn bản cũng không nghĩ được Đặng Uân sẽ đến thành phố C mua nhà. Mặc dù Dư Tư Kỳ không nói nhưng ai mà chẳng biết, vì để gom tiền cho Đặng Giai Giai đi Mỹ du học, Đặng Phàm phải đi thành phố S làm việc.

    Nghĩ đến Dư Tư Kỳ, mụ thật sự không hiểu được. Trước kia, rõ ràng mối quan hệ của hai người rất tốt, cớ sao lại đột nhiên trở nên xấu đi.

    Không phải Trương Lâm chưa hỏi thăm qua. Nhưng mụ chẳng nghe ngóng được thông tin gì từ chỗ của Dư Tư Kỳ cả.

    Điều càng làm cho Trương Lâm lo lắng hơn là, Dư Tư Kỳ đã mời một số người bà ta có quan hệ tốt, nhân dịp Đặng Giai Giai lại thi đỗ Julia. Nhưng lại không mời bản thân, chẳng phải đã tỏ rõ ý rằng mụ không còn là bạn tốt của Dư Tư Kỳ nữa.

    "Chị cháu đi Mỹ rồi à?" Trương Lâm nhớ rõ, lần trước có người bảo, Dư Tư Kỳ muốn đưa đứa cả sang Mỹ.

    "Vâng, mẹ cháu đưa chị đi Mỹ, bây giờ chắc là đã đến nơi rồi." Đặng Uân thành thật trả lời.

    Thật sự đã đi Mỹ rồi, trong lòng Trương Lâm cảm thấy thật chế giễu: "Sao cháu không đi?"

    Biết Dư Tư Kỳ là người thiên vị nên lần này không đưa theo con gái nhỏ đi Mỹ mở rộng tầm mắt.

    Đây là có ý định gì, muốn ly gián à? Đặng Uân cười: "Cháu muốn ở lại đợi giấy báo kết quả."

    "Đái Chí Mẫn, lần này cậu cũng thi Nhất Cao à?" Đừng thấy Đái Chí Mẫn sang lớp số mười, ai đó vẫn rất có chí khí tỏ vẻ cậu ta cũng có sẽ thi Nhất Cao và trở thành đàn em khóa dưới của nữ thần.

    Đới Chí Mãn không phải chỉ nói một hai lần, mà thường xuyên nói như thế. Chuyện này đã trở thành trò cười to lớn rồi, nhưng mà đương sự thì lại không thấy như vậy.

    Đặng Uân nhìn thấy cậu ta đương nhiên sẽ phải mỉa mai một chút.

    Sắc mặt Trương Lâm không hỏi cứng đờ. Mụ thật không ngờ con trai mình lại có thể ngu xuẩn như vậy. Chuyện bảo muốn thi vào Nhất Cao đến ông Đái cũng không có cách nào dùng quan hệ mà thông qua được.

    "Lần này cháu thi Nhất Cao à?" Trương Lâm rất nghi ngờ nhìn mặc Đặng Uân. Mụ nghĩ đến lại thấy tức giận. Ngày trước con bé này học hành chả ra sao, ai dám cười nhạo thành tích của Đới Chí Mẫn thì mụ sẽ lôi Đặng Uân ra nói.

    Không ngờ sau khi thành tích giữa kỳ của con trai phải chuyển sang lớp số mười, mụ lại nghe nói thành tích con bé này từ từ tiến bộ.

    Hình như vào trong vị trí trong năm mươi thứ hạng đầu của cả khóa, còn con trai nhà mụ lại xếp thứ năm mươi từ dưới đếm lên. Trương Lâm thật sự không hiểu, tại sao rõ ràng là một con bé ngu dốt thế mà đột nhiên giống như "bật hack" vậy.

    "Vâng." Đặng Uân trả lời một tiếng súc tích, sau đó lấy một quyển từ điển tiếng Anh từ trong túi ra để đọc.

    Trương Lâm nhìn Đặng Uân thế mà lại ở trong nhà chờ xe học từ mới tiếng Anh. Quả thật thấy choáng váng, mụ rất muốn nói mày muốn giả vờ cho ai xem.

    Nhưng sao mụ nói được lời này? Có giả vờ như thế nào cũng là người thi Nhất Cao.

    Con trai nhà mình đừng nói thi Nhất Cao, đến việc có thể thi cấp ba hay không cũng là vấn đề rồi.

    Trương Lâm càng nghĩ càng tức, hung dữ trừng mắt với Đái Chí Mẫn. Đương nhiên cũng không bỏ qua Đặng Uân, hiện tại nó cũng đã trở thành trò cười rồi.

    Nếu thành tích của Đặng Uân cũng không tốt thì sao lại có vấn đề này, căn bản sẽ không có vấn đề gì hết.

    Đặng Uân hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Trương Lâm lia đến. Về phần cái nhìn uất hận của Đái Chí Mẫn, cô lại càng không để ý, muốn đối phó với loại người này cách tốt nhất chính là không cứ lơ đi.

    Càng để ý đến bọn họ, bọn họ càng đắc ý, càng làm cho mình tức giận hơn. Nhưng mà cũng phải đề phòng, so với Trương Lâm chỉ biết giở chiêu trò sau lưng, Đái Chí Mẫn tàn nhẫn hơn nhiều.

    Đặng Uân đề cao cảnh giác, nhìn thấy Đái Chí Mẫn đi về phía mình lại càng cảnh giác hơn.

    Chính vào lúc Đái Chí Mẫn sắp đụng phải, cô lắc người, tránh được động tác đánh tới của người nào đó.

    Sau khi Đái Chí Mẫn phát hiện Đặng Uân tránh được, muốn dừng cơ thể của mình lại. Nhưng đáng tiếc, cậu ta quá béo nên không thể ngừng lại được, kết quả là đụng phải một đứa bé.

    Đứa trẻ bị đè bên dưới Đái Chí Mẫn khóc òa lên.

    Cha mẹ đứa bé không vui, đặc biệt là khi Đái Chí Mẫn không hề đứng dậy trước. Họ ngay lập tức kéo cậu ta ra: "Đi đứng kiểu gì vậy?"

    "Đi đường không đeo kính à."

    "Đã bị mù thì đừng ra ngoài gây họa cho người khác."

    Trương Lâm thấy Đái Chí Mẫn phóng đến chỗ Đặng Uân thì biết ngay. Chắc chắn con trai muốn đi dạy cho con bé kia một bài học nên không hề ngăn cản.

    Mụ cảm thấy nên cho Đặng Uân một bài học mới được. Sao một đứa con gái lại có miệng lưỡi sắc bén như vậy.

    Nhưng mà không ngờ, mụ không đợi được Đặng Uân bị xấu mặt lại thấy con trai mình đụng trúng một đứa bé.

    Trương Lâm thấy đau lòng, nhất là lúc nhìn thấy bố mẹ đứa trẻ kia lại hung tợn kéo con trai mình lên và nói chuyện khó nghe thì lập tức không vui.

    Trương Lâm đạp giày cao gót bước lên, cộc cộc cộc đi đến: "Anh có biết nói chuyện không? Anh không thấy anh đã dọa con tôi sợ hãi rồi à."

    "Rõ ràng là con anh không biết đi đường."

    "Cứ nhất định phải đâm trúng."

    Trương Lâm tỏ vẻ con trai mình không có trách nhiệm, là do đối phương phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Điều đó khiến người ta tức chết.

    Vốn chỉ là lời qua tiếng lại, sau đó câu chuyện sẽ kết thúc. Không ngờ Trương Lâm lại nói như thế, Đái Chí Mẫn vừa nãy còn bị kinh sợ nhưng lại thấy có chỗ dựa nên cũng bắt đầu giương nanh múa vuốt.

    Bên này hai người, bên kia bốn năm người, lại thêm mấy người đứng xem náo nhiệt chỉ trỏ, nhất thời biến thành một trận ầm ĩ.

    Đặng Uân nhanh chóng tránh đi, không thể để đôi mẹ con chó dại Trương Lâm này cắn phải.

    Vừa thất thần được một lúc, Đặng Uân lại phát hiện họ họ thế mà đã động chân tay, cô sợ ngây người.

    Há hốc miệng, cô cũng biết Trương Lâm hoàn toàn không giống với vẻ ngoài yếu đuối ấy. Nhưng không ngờ sức chiến đấu của mụ lại mạnh như thế.

    Một người lại có thể đối phó với một người đàn ông cao to. Tuy cũng có chút khoa trương, đối phương chắc chắn nghĩ mụ là phụ nữ nên còn có chút kiêng dè, không ra tay tàn nhẫn.

    Nhưng sau khi đối phương bị Trương Lâm bắt nạt mấy lần cũng tức không chịu nổi, dứt khoát tát vào mặt Trương Lâm.

    Mẹ ơi, ra tay cũng ác thật, đợi chút, hình như Trương Lâm từng phẫu thuật mũi.

    Cái kia sẽ không có vấn đề gì chứ, Đặng Uân che miệng không để mình kinh ngạc mà hô lên. Không biết là do quá yếu hay do sức lực người kia quá lớn, nhưng mà rõ ràng có thể thấy đã bị gãy mũi.

    Quá xấu xí, nhưng cũng may cái phần mềm Douyin nào đó chưa ra đời, nếu không về sau Trương Lâm làm sao mà ra khỏi cửa được.
     
  3. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 32: Cái mũi

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Đặng Uân nghe được tàu của mình bắt đầu kiểm vé, cô nhanh chóng đi kiểm vé, còn về mấy người Trương Lâm như thế nào cũng không phải chuyện của bản thân.

    Nhưng cô cũng lo lắng Trương Lâm sẽ lôi mình vào, muốn cô giải thích giúp mụ.

    Dù sao, đây cũng là ga tàu nên không bao lâu đã có cảnh sát trực ban đến và quát họ dừng lại.

    Trương Lâm chịu thiệt thòi lớn, mặc dù không soi gương nhưng từ cảm giác đau đớn ở mũi là mụ đã biết mũi của mình đã có vấn đề rồi.

    Làm sao bây giờ? Trương Lâm thật sự không biết làm sao và chỉ muốn khóc. Về sau mụ làm sao mà ra đường gặp người khác được?

    Cũng không biết Đặng Uân có nhìn thấy không, mụ nhìn quanh thì phát hiện con bé chết tiệt đó thế mà lại không ở đây nữa.

    "Chạy rồi?" Trương Lâm tức giận, chuyện này xảy ra rõ ràng là do con bé đó. Không ngờ nó lại cứ thế đi mất, sao lại có người như vậy chứ?

    Đồng thời, mụ cũng thở phào, hẳn là chuyện này con bé không nhìn thấy đâu.

    Nhưng mà, chuyện này không thể cứ thế cho qua được. Mụ phải nhanh ngăn chặn con bé đó trước khi nó nói ra, nếu không thì thanh danh của mụ..

    Sau khi Đặng Uân chạy lên tàu, cô ôm cặp sách thở hổn hển. Ôi, cuối cùng cũng kịp, mãi cho đến khi tày bắt đầu chạy cô cũng không thấy bóng dáng hai mẹ con kia lên nữa.

    Đặng Uân biết bọn họ có lẽ là không kịp lên, hoặc là đã bị đưa đi cảnh cáo. Dù sao làm loạn ở ga tàu cũng không phải chuyện nhỏ.

    Cái mũi của Trương Lâm lại xảy ra vấn đề lớn như vậy, mụ sẽ chịu để yên?

    Cho dù đối phương có đồng ý hòa giải thì Trương Lâm cũng chưa chắc sẽ đồng ý. Cái mũi đó mụ ta phải bay sang tận Hàn Quốc để làm, thấy bảo tốn rất nhiều tiền. Dư Tư Kỳ cũng có chút dao động, rất muốn đi nhưng bị Đặng Phàm ngăn lại.

    Phù, cái này khủng bố quá, một cái tát mà hỏng cải cái mũi giả kia, ôi mẹ ơi.

    Đặng Uân vừa xuống tàu liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Nhìn vào thì bất ngờ lại là điện thoại của Dư Tư Kỳ, cô lập tức nghe máy.

    Dư Tư Kỳ thật sự thiếu kiên nhẫn hỏi: "Con đi đâu? Gọi điện không nghe máy?"

    Đặng Uân: "Con đi thành phố C."

    Dư Tư Kỳ: "Con đi thành phố C làm gì? Đi cùng Cố Nhạc Di?" Bà nhớ lại, trước khi đi Đặng Uân đã nói chuyện này.

    Đặng Uân: "Không phải, con đi thành phố C mua sách hướng dẫn. Hôm qua đi, hôm nay về."

    Đặng Uân: "Lúc trở về còn gặp được dì Trương Lâm và Đái Chí Mẫn."

    Đặng Uân lo lắng Trương Lâm sau khi bị mất hết mặt mũi sẽ nói với Dư Tư Kỳ cô lén lút đi thành phố C. Chi bằng chính mình nói trước, nhân tiện sẽ kể lại chuyện Trương Lâm làm loạn ở ga tàu.

    Dư Tư Kỳ sau khi nghe Đặng Uân kể lại thì sinh sợ: "Cái gì? Con nói Trương Lâm dám cãi nhau với nhiều người, còn đánh nhau với một người đàn ông?"

    Đặng Uân: "Vâng, con tận mắt nhìn thấy cái mũi bị lệch. Con lo dì ấy sẽ nổi nóng, hơn nữa tàu cũng vào ga nên con phải đi."

    Dư Tư Kỳ choáng váng, hồi lâu không nói gì.

    "Cái mũi đó chẳng phải tốn rất nhiều tiền để làm ư? Thấy bảo nó rất tốt, không ngờ lại không chắc chắn như vậy."

    Đặng Uân bất lực. Làm ơn, để một người đàn ông dùng sức đánh thì đừng nói là đồ giả, cho dù là đồ thật cũng sẽ có chuyện.

    Dư Tư Kỳ: "Cũng may mẹ chưa đi làm, con có chụp ảnh lại không?"

    Đặng Uân định bảo là không, nhưng nghĩ nghĩ lại nói: "Có ạ."

    Dư Tư Kỳ ừ một tiếng: "Gửi ảnh cho mẹ, mẹ phải làm đẹp mặt cô ta, cả ngày chỉ biết khoe khoang cái mũi."

    Dư Tư Kỳ không đi làm mũi. Ở trong nhóm và trong lúc tụ họp, Trương Lâm thường xuyên khoe khoang cái mũi của mình đẹp như thế nào. Như thế không phải là đang nói mũi của Dư Tư Kỳ không đẹp hay sao?

    Sau khi Đặng Uân về nhà, cô lấy ảnh chụp trong điện thoại gửi cho Dư Tư Kỳ. Suy nghĩ một lúc liền gửi luôn cả clip cho Dư Tư Kỳ.

    Lúc Đái Chí Mẫn muốn va vào cô, cô đã cầm sẵn điện thoại bật chức năng quay phim là vì lo nhỡ đâu không tránh được bị ngã thì phải làm sao.

    Ai ngờ thế mà lại phát sinh to chuyện, Đặng Uân cũng tiếp tục quay lại.

    Dư Tư Kỳ tưởng rằng chỉ có một tấm ảnh, nhưng không ngờ lại có cả clip, mặc dù lúc quay có hơi run nhưng vẫn xem được.

    Dư Tư Kỳ xem xong liền gửi vào trong nhóm để chị em tốt thưởng thức.

    Sau khi Trương Lâm bị cảnh cáo, mặc dù mụ khăng khăng nói mũi của mình bị thương và muốn bên kia bồi thường. Nhưng bên kia hoàn toàn không để ý đến mụ và nói chuyện của đứa trẻ. Bởi vì có rất nhiều người có thể làm chứng cho hành động quá đáng của mẹ con Đái Chí Mẫn nên đối phương không bồi thường. Sự việc cứ như vậy mà xử lý hòa giải.

    Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cục tức này của Trương Lâm liền đổ lên người Đái Chí Mẫn: "Mày đúng là ngu, mày làm chuyện gì tốt được không?"

    "Cả ngày chỉ biết ăn ăn ăn, đúng là giống con heo."

    "Mày nói xem tao nuôi mày làm gì?" Trương Lâm mắng Đái Chí Mẫn một trận.

    "Còn có con bé Đặng Uân, tao sẽ không bảo qua cho nó."

    Trương Lâm tức giận lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Dư Tư Kỳ nhưng nghĩ lại thì thấy có lẽ gọi quốc tế thì phí sẽ đắt liền chuẩn bị lên mạng gửi tin nhắn cho bà.

    Mụ không có cách dạy bảo con bé này nhưng có người khác, có người có thể giúp mụ dạy bảo nó.

    Ấy vậy, vừa mới vào công cụ nhắn tin, mụ ngay lập tức phát hiện có rất nhiều người đều hỏi cái mũi của mụ thế nào.

    Phản ứng đầu tiên của Trương Lâm là tự hỏi sao lại có người hỏi như thế.

    Là do con bé Đặng Uân truyền tin sao?

    Trương Lâm vốn đã giận nên cũng không xem lại lịch sử, lần lượt trả lời là không có việc gì, cái mũi vẫn tốt.

    Không ngờ đối phương vẫn không chịu từ bỏ nói rằng nếu không sao thì ngày mai gặp mặt. Nói rằng, dù sao ở thành phố C cũng không có việc gì, ngày mai có thể tụ họp còn nói hẹn cả ông Đái.

    Đã hẹn cả ông chồng của mụ, Trương Lâm có thể làm gì? Mụ muốn điên mất, mụ không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như thế này.

    "Con nhóc thối." Trương Lâm hét to, nhưng mà mới hét được mấy câu lại cảm thấy đau mũi.

    Càng làm cho mụ hoảng sợ chính là ánh mắt con trai nhìn mụ trong rất sợ hãi, chuyện gì vậy?

    Trương vừa định hỏi cái gì, liền phát hiện mũi của mình có dòng chất lỏng chảy ra.

    Đưa tay lau: "A a a, là máu."

    "Tôi chảy máu rồi."

    "Sao tôi lại chảy máu được."

    Trương Lâm nhìn thấy máu thì hơi hoảng loạn, hy vọng Đái Chí Mẫn có thể đỡ mụ, sau đó đưa giấy cho mụ lau.

    Nhưng không ngờ Đới Chí Mẫn nhìn thấy máu trên mặt Trương Lâm thì lập tức tránh xa mụ: "Đừng đến đây, đừng đến đây."

    "Mẹ cách xa con một chút đi." Đái Chí Mãn hô to, tư thế đề phòng Trương Lâm xông đến.

    Những người vừa mới cãi nhau với Trương Lâm đúng lúc đi ra nhìn thấy cảnh này đều cười lại còn không quên chụp ảnh lại.

    "Được lắm, được lắm, mặc dù bị lỡ tàu nhưng mà cái này đăng lên Weibo sẽ rất thú vị." Người đàn ông vốn còn có chút khó chịu. Trên mặt, trên tay, trên người của ông cũng có không ít vết thương do Trương Lâm gây ra. Kết quả, họ không được bồi thường cái gì và không có một câu xin lỗi.

    Không ngờ sau khi đi ra lại thấy được cảnh buồn cười như thế đang đợi mình ở ngoài, ông ta lập tức chụp lại ảnh của hai mẹ con Trương Lâm và Đái Chí Mẫn.

    Còn nhân cơ hội Đái Chí Mẫn chưa lấy tay che mặt liền nhanh chóng chụp vài tấm ảnh.

    Nhìn tấm ảnh vừa chụp, ông ta rất hài lòng và lập tức đăng lên Weibo. Có thể nói, động tác vô cùng dứt khoát.
     
  4. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 33: Nổi tiếng

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trương Lâm biết có người chụp lại, nhưng bây giờ mụ đang bị Đái Chí Mẫn làm cho đau lòng chết đi được, hoàn toàn không hề nghe thấy người đối diện nói gì.

    Trương Lâm đã nghĩ kỹ. Mũi chảy máu rồi, không cần biết chồng mụ nói gì mụ cũng không về. Quay về làm gì, quay về để làm trò cười cho người khác à?

    Trương Lâm gấp gáp muốn khôi phục sắc đẹp, cho dù không thể khôi phục hoàn toàn nhưng ít nhất có thể dùng được một thời gian. Đợi đến khi mụ lấy được một ít tiền của ông Đái sẽ lại bay sang Hàn Quốc, dù sao mọi người đều biết mũi của mụ đã phẫu thuật thẩm mỹ.

    Còn về con bé chết tiệt kia, cứ để cho nó đắc ý trước, đợi mụ làm xong việc rồi quay lại trừng trị cũng chưa muộn.

    Sau khi về nhà, Đặng Uân đi tắm rồi chuẩn bị đọc sách.

    Chuông điện thoại kêu rồi lại tắt, Đặng Uân đang lau tóc muốn xem ai gọi điện cho mình, vừa mở ra thì ngây người, phát hiện nhóm lớp rất náo nhiệt.

    Từ sau khi kết thúc kỳ thi, mặc dù cũng có náo nhiệt nhưng không có ngày nào ầm ĩ như thế này.

    Quan trọng Cố Nhạc Di gửi cho cô một liên kết.

    Đặng Uân ấn vào thì phát hiện hóa ra là người quen: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã có người đăng lên mạng rồi?"

    Sau khi Đặng Uân mở ra xem thì mới biết, hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Rõ ràng đây là sau khi từ nơi hòa giải đi ra, Trương Lâm ở phía trước luôn miệng mắng mỏ, còn Đái Chí Mẫn thì ghét bỏ Trương Lâm.

    Đặng Uân tỏ vẻ đấy chỉ là chuyện nhỏ, cô còn được tận mắt xem phiên bản trực tiếp mạnh bạo hơn.

    Không ngờ về sau lại có bản rõ nét như thế này, có thể nhìn rõ cái mũi bị lệch của Trương Lâm.

    Kết hợp với trang điểm thì thật sự có thể đi đóng phim ma, đặc biệt là còn có máu chảy.

    Đặng Uân: "Chụp cận cảnh đáng sợ quá."

    Cố Nhạc Di: "Cậu không biết trong lớp truyền nhau hết rồi, là đàn em của Đái Chí Mẫn học lớp 10 phát hiện ra."

    Đặng Uân hô lên: "Không phải chứ? Phải biết nhà họ Đới có rất nhiều tiền, Trương Lâm lại chiều con trai, chỉ cần Đái Chí Mẫn hỏi thì cho tiền rất hào phóng."

    Đới Chí Mẫn đến lớp 10 rất nhanh đã thu nạp được một đám đàn em chính vì cậu ta ra tay hào phóng, nào mua đồ ăn, nào cho dẫn đi chơi, nếu không thì ai theo cậu ta.

    Thật không ngờ đại ca gặp chuyện như vậy lại chính bọn đàn em lan truyền tin, đúng là quá thất bại.

    Cố Nhạc Di: "Cậu ta có tiền nhưng lòng dạ không tốt, chỉ biết gọi lớn gọi nhỏ với bọn họ. Làm gì có ai thích cậu ta, cũng chỉ có cậu ta mới thấy bản thân mình tốt.

    Cố Nhạc Di:" Đúng rồi, hôm nay cậu đi đâu, vốn định hẹn với cậu. "

    Đặng Uân:" Tớ đến thành phố C mua sách hướng dẫn lớp mười, vừa mới về. "

    Cố Nhạc Di vừa nghe Đặng Uân nói đến thành phố C mua sách hướng dẫn thì không thèm nhìn đến nữa. Thật sự không muốn nói chuyện thêm với con người này, nếu không thì sẽ tức chết mình.

    Chuyện mà Cố Nhạc Di quan tâm là:" Cậu từ thành phố C trở về có thấy chuyện kia không? "

    Đặng Uân:" Thấy rồi, tớ gặp bọn họ ở ga tàu. "

    Cố Nhạc Di thực ra chỉ tùy tiện hỏi vậy, không ngờ thế mà hỏi đúng rồi làm cô gái cảm thấy sững sờ.

    Cố Nhạc Di:" Cậu có quay lại không? "

    Đặng Uân:" Có quay. "

    Ban đầu không muốn cho nhưng nghĩ lại Dư Tư Kỳ nhất định sẽ truyền ra ngoài, dù sao cô cũng đắc tội với Trương Lâm rồi nên cũng không sao cả.

    Nhưng mà sau này cô cũng luôn phải chú ý, tên Đái Chí Mẫn kia là một người không nói lý lẽ, lần này quá là mất mặt chắc chắn sẽ báo thù cô.

    Vì lý do an toàn, Đặng Uân đã nghĩ kỹ rồi. Cô nhất định phải chuẩn bị thật tốt, không thể để người nào đó thực hiện ý đồ được.

    Phải lên mạng tìm chiếc gậy đánh chó có thể thu gọn. Đặng Uân cũng hiểu về loại người như Đái Chí Mẫn. Đó là điển hình của mềm nắn rắn buông. Chỉ cần bạn hung hãn hơn cậu ta, đánh một lần thật đau thì từ lần sau sẽ không bắt nạt bạn nữa.

    Cố Nhạc Di sau khi xem đoạn clip Đặng Uân quay được, nói:" Mẹ ơi, bọn họ thật là không nói lý lẽ. "

    Đặng Uân ừ một tiếng:" Cực kỳ không hiểu lý lẽ, cậu còn không biết sao. "

    Lúc hai người còn đang nói chuyện, không ngờ lại có một tin mới xuất hiện.

    Cố Nhạc Di trở lại nhóm chat của lớp, phát hiện có liên kết của tin mới, sau khi ấn vào xem thì nhanh chóng gửi cho Đặng Uân.

    Cô biết thực ra ở hiện trường cũng có người lấy điện thoại ra quay lại. Nhưng thật không ngờ họ cũng đăng lên mạng, lại còn liên hệ với cái clip vừa rồi.

    Đặng Uân cười, nhìn xem, lần này thì Trương Lâm nổi tiếng cả nước rồi chứ không chỉ nổi tiếng ở riêng thành phố A. Chỉ là không biết lúc này mụ đang ở đâu. Thảm hại như vậy, chắc là sẽ không trở về nhà, có thể sẽ đến bệnh viện.

    Sau khi Đặng Uân biết Trương Lâm và Đái Chí Mẫn trở nên nổi tiếng, cô đoán chắc, trước khi đến cuối tháng tám bọn họ sẽ rất yên tĩnh và không ra ngoài.

    Không biết đồng chí Đái sẽ dạy bảo đứa con trai Đái Chí Mẫn như thế nào.

    Từ đoạn ghi hình có thể thấy được, đứa con này được nuông chiều hỏng rồi. Vì tư lợi, cậu ta còn mặc kệ người mẹ đã bảo vệ mình, đúng là loại vong ơn bội nghĩa.

    Đặng Uân đọc qua những bình luận bên dưới. Có rất nhiều người nói bà mẹ đã nuông chiều con mình thành một kẻ vô ơn.

    " Ồn ào lên, ồn ào nữa lên, làm lớn chuyện lên. "

    " Chỉ không biết người làm chủ gia đình là ông Đái có biết hay không. "

    Đối với mẹ con Trương Lâm, những người khác có biết hay không không quan trọng. Mọi người đều dễ quên, nếu có chuyện thú vị hơn xảy ra thì chuyện này sẽ bị quên sạch sẽ.

    Chỉ có người lớn nhà họ Đái sẽ nhớ rõ việc này. Hơn nữa, kết quả điểm thi sắp có rồi, có lẽ sẽ là một đả kích rất lớn đối với ông Đái.

    Không có nguyên chủ dạy kèm cho Đái Chí Mẫn, thành ra cũng không có ai quản lý Đái Chí Mẫn. Thế thì cậu ta có thể có thành tích tốt sao?

    Điểm số không đứng ở mười vị trí chót bảng thành tích đã không tồi rồi. Ngày trước khi chưa xếp vào lớp số mười, người nào đó còn đứng thứ năm mươi, nhưng sau đó thì tụt xuống thêm mười hạng nữa.

    Có người thi cùng phòng với Đái Chí Mẫn chia sẻ, cậu ta ở trong phòng thi ngủ một giấc. Sau đó thì làm đề điền chỗ trống và đề lựa chọn, cậu ta cũng là làm bừa, chỉ nhìn xem đáp án nào hợp mắt thì chọn. Thi như vậy thì có thể có thành tích tốt được sao?

    Vợ và con trai trở thành người nổi tiếng, lại thêm chuyện thành tích học tập của con. Liên tiếp nhiều đón nhận nhiều đả kích như thế, không biết người đàn ông trung niên đó có kiên trì được không.

    Đặng Uân để điện thoại xuống, bắt đầu xem trước các bài của lớp mười, Trương Lâm và Đái Chí Mẫn bị làm sao cũng không phải chuyện cô có thể tham gia, bây giờ cô cần phải nâng cao thành tích của mình.

    Còn về những chuyện khác đều là những chuyện không đâu, quan tâm nhiều để làm gì.

    Đặng Uân xem đề thi, chầm chậm làm đề:" Ha, thật không ngờ mấy năm không làm mà vẫn còn nhớ. "

    Đặng Uân không khỏi lắc đầu, làm một đống đề luyện thật là khủng bố quá, ăn vào tận xương tủy.

    " Xem ra lần thi cấp ba này, mình không cần lo lắng nhiều. "

    " Không đúng, mình là người thi trường C. "Đặng Uân bày tỏ, cho dù có thể thi vào trường C thì thành tích cũng phải tốt mới được.

    Khống dám mong vợ chồng Đặng Phàm sẽ thấy áy náy, hay sẽ cảm thấy con gái nhỏ quá thiếu thốn. Có khi họ còn cho rằng gen của mình quá tốt, nếu không sao đứa út không đi học thêm cũng có thể thi được kết quả tốt như vậy.

    Không cần biết bọn họ nghĩ như thế nào, thành tích là của bản thân mình.

    Tuy nhiên, kế hoạch mới cần thay đổi một chút. Đặng Uân bày tỏ cô muốn học ban khoa học xã hội. Do đó, mấy môn khoa học tự nhiên có thể giảm bớt, để dành thêm thời gian cho những môn khoa học xã hội.

    Việc này đòi hỏi phải đọc nhiều:" Chao ôi, thi đại học không dễ dàng tí nào. "

    " Nhưng mà mình tiếp tục học khối xã hội ư? "Đặng Uân phát hiện đầu óc của nguyên chủ không hề kém, đặc biệt là mặt tư duy logic.

    " Có lẽ học tự nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn."Dù sao cũng ít thứ cần học thuộc hơn.

    Khối xã hội thì phải học thuộc nhiều thứ. Ngữ văn rồi địa lý, lịch sử, có thể nói sẽ đè chết Đặng Uân.
     
  5. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 34: Kế hoạch tương lai

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Nhạc Di bị quầng thâm trên mắt của Đặng Uân dọa sợ: "Sao thế?"

    "Không phải cậu chuẩn bị giáo trình học lớp mười đấy chứ." Cố Nhạc Di hô ra tiếng, không ngờ vừa mới thi vào cấp ba đã bắt đầu học chương trình lớp mười, thật sự phục cô.

    Sau khi Cố Nhạc Di nhìn Đặng Uân mấy lần: "Tớ cũng không biết là nên cầu nguyện cho chúng mình cùng một lớp hay là không đây?"

    Đặng Uân không hiểu: "Làm sao vậy?" Không phải vẫn đang chơi rất tốt sao, đương nhiên họ phải chung một lớp rồi. Nếu có thể thì nên là bạn cùng bàn, tiếp tục tình bạn của ba năm cấp hai.

    A a, thế mà còn hỏi làm sao? Thật sự chưa từng gặp người nào quá đáng như thế thật sự không phải bình thường.

    "Tớ, cậu."

    "Cậu nói xem, cậu còn chưa vào lớp mười mà đã bắt đầu học tập, có quá đáng không?"

    "Cậu làm sao biết người ta có học trước hay không?" Đặng Uân bày tỏ. Có rất nhiều người vừa mới kết thúc cấp hai đã bắt đầu học chương trình cấp ba.

    "Ở Nhất Cao, lớp mười một phân lớp của khoa học tự nhiên với khoa học xã hội."

    "Dựa theo quy tắc cũ, khối xã hội một lớp chọn, khối tự nhiên hai lớp."

    "Tớ phải cố gắng vào lớp chọn." Đặng Uân bình tĩnh nói, giống như đang thảo luận hôm nay ăn gì.

    Trời ơi, Cố Nhạc Di bị dọa, mãi không nói thành lời: "Cậu biết không?"

    "Tớ luôn cảm thấy có thể đỗ vào Nhất Cao đã là tốt lắm rồi. Tớ rất vui, không ngờ cậu còn muốn vào lớp chọn."

    "Cậu có biết lớp chọn là thế nào không?" Mặc dù chưa có kinh nghiệm, nhưng cũng không cản trở nhận thức của họ về lớp chọn.

    "Tớ biết." Đặng Uân cũng không có kinh nghiệm gì: "Tớ chỉ biết tớ cần thi vào đại học C thì phải cố gắng vào được lớp chọn. Như thế, khả năng vào đại học C của tớ mới lớn hơn được."

    "Lúc đầu, chúng ta cũng thấy vào Nhất Cao rất khó. Nhưng bây giờ, đối với chúng ta thì mục tiêu đó đã hoàn thành rồi."

    "Hay nói cách khác, mục tiêu của chúng ta đặt ra không phải là không hoàn thành được."

    "Chúng ta lại cố gắng thêm ba năm nữa."

    "Cậu nghĩ mà xem. Đợi đến khi chúng ta thi vào đại học C, các bạn học và người thân xung quanh sẽ hướng ánh nhìn về phía chúng ta." Con người đều cần thể diện, Đặng Uân đã miêu ta cho Cố Nhạc Di một cảnh tượng rất tốt đẹp.

    "Hơn nữa, cậu về giao hẹn với chú. Nếu cậu thi vào đại học C, chú sẽ thưởng cho cậu cái gì."

    Nhận phần thưởng của người nhà à, Cố Nhạc Di nghĩ một chút, chưa vội gật đầu: "Chỗ cậu?"

    "Nếu cậu thi vào đại học C, cậu hy vọng bố mẹ sẽ?" Cho dù biết bố mẹ Đặng Uân không coi trọng cô, nhưng nếu một người học kém mà thi được vào đại học C, không phải là chuyện đáng mừng hay sao?

    Thi đại học C thì hy vọng bố mẹ sẽ thưởng cái gì cho mình? Đặng Uân hoàn toàn không nghĩ đến: "Tớ có thể nói là vẫn hoàn toàn chưa hề nghĩ đến không?"

    "Có lẽ sau khi thi đại học xong, tớ sẽ đi tìm việc làm. Làm gia sư cũng được hoặc làm nhân viên bán hàng ở siêu thị cũng được."

    "Cuộc sống trung học kết thúc bằng việc thêm tiết kiệm, lại đi làm thêm để bước lên đại học."

    Mặc dù Đặng Phàm tìm được công việc lương cao, nhưng thế thì sao? Chi phí cho Đặng Giai Giai ở bên kia chỉ có thể càng nhiều hơn vì chị ta biết bố mẹ kiếm được tiền.

    Có thể trả cho cô tiền học và chi phí sinh hoạt cơ bản, Đặng Uân đã thấy rất tốt rồi. Yêu cầu nhiều hơn cô không dám nghĩ đến, cũng không dám mong chờ.

    Cố Nhạc Di không ngờ Đặng Uân lại nghĩ như thế: "Không phải, không phải, bố cậu đi thành phố S.."

    "Tiền lương của ông ấy đã có chỗ để sử dụng rồi." Đặng Uân bình tĩnh nói: "Hiện thực đã dạy cho tớ bài học, đừng nên mong chờ cái gì, hay hy vọng vào cái gì."

    "Chỉ có thứ vào trong tay cậu, mới là thuộc về cậu. Điều kiện tiên quyết là cậu phải nắm thật chặt."

    "Nếu không thì chỉ như công dã tràng thôi."

    Đặng Uân đặt tay lên mắt, cảm nhận bóng tối trong chốc lát: "Bọn họ không trông mong gì thì tới càng cần cố gắng."

    "Tớ không có đường lui, chỉ có thể dựa vài bản thân."

    "Ngoại trừ cố gắng học hành, cố gắng thi đại học, về sau tìm một công việc, cậu cảm thấy tớ còn có thể có cách nào khác?"

    Cố Nhạc Di hiểu rồi. Tại sao bản thân cũng cố gắng nhưng mãi không tiến bộ lớn như Đặng Uân. Trước đây luôn dùng cô để an ủi bản thân, bây giờ thì hiểu rồi: "Đây là liều mạng thoát khỏi cái chết."

    Đặng Uân cười: "Được rồi, không phải muốn đi dạo phố à?"

    "Mặc dù tớ không thể mua gì, nhưng chúng ta có thể đi dạo, coi như rèn luyện sức khỏe." Đặng Uân dù sao cũng sẽ không mua những thứ này, đi xem để biết xu hướng bây giờ là được.

    Nếu là trước đấy, Cố Nhạc Di còn muốn đi dạo thả lỏng một chút. Thời kỳ chuyển cấp thật là mệt mỏi. Cô nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức nên muốn làm cái gì đó thưởng cho mình. Bây giờ thì hoàn toàn không còn ý nghĩ này nữa.

    "Chúng ta cùng về học thôi." Cố Nhạc Di nghĩ, mặc dù đi dạo cũng hay nhưng các cô không có tiền cũng chỉ là dạo chơi mà thôi.

    Không đi nữa? Đặng Uân ngạc nhiên, không phải người này rất thích dạo phố à? Sao tự nhiên đang tốt lại không đi nữa? "Tớ có thể đi dạo." Không phải là sợ làm lỡ việc học của cô, nên mới nói như vậy chứ?

    "Không." Cố Nhạc Di lắc đầu: "Tớ phải cố gắng học tập để còn thi vào đại học C."

    "Sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt, đến lúc đó chúng ta chắc chắn sẽ đi mua sắm, tớ muốn mua mua mua."

    "Chúng ta cũng phải để người khác ngưỡng mộ." Cố Nhạc Di kéo lấy tay của Đặng Uân đi về phía nhà cô.

    Đây là lần đầu tiên Cố Nhạc Di đến nhà Đặng Hàm, sau khi vào nhà thì cảm thấy hơi áp lực: "Ông bà cậu.."

    "Họ thích kiểu Trung Quốc."

    "Những đồ này nhìn thì cũ nát, nhưng đều là đồ cổ ông tớ sưu tầm đấy." Chính là rất đáng tiền.

    Mẹ ơi, rất đắt: "Không phải đồ nội thất trong phòng cậu?" Cố Nhạc Di không khỏi nghĩ đến đồ dùng trong phòng Đặng Uân.

    À, cái này, Đặng Uân nghĩ một lúc: "Đúng vậy."

    Nhưng mà chắc không đáng tiền, nếu không Đặng Phàm sẽ không cho cô: "Được rồi, về phòng thôi."

    Đặng Uân luôn luôn nhớ rằng. Ở đây cô chỉ là khách, không nên nhìn đông ngó tây, ông cụ lắp rất nhiều máy giám sát.

    Cô cũng không muốn lúc ông nội trở về, xem lại video giám sát, rồi phát hiện hành động của cô và không hài lòng.

    Cố Nhạc Di phát hiện Đặng Uân ở chỗ này còn áp lực và cẩn thận hơn nên nhanh nhẹn đi sau cô.

    "Cậu không thấy ấm ức sao?" Cố Nhạc Di hỏi nhỏ.

    "Ấm ức." Ấm ức không đáng tiền.

    "Ít nhất ở đây có phòng của tớ, là cái giá tớ đổi được khi thi được vào trường Nhất Cao."

    "Còn căn nhà ở thành phố S, một phòng ngủ của bố mẹ, một phòng sách, một phòng của chị, nếu tớ đi thì chỉ có thể ngủ trên sàn."

    Không phải chứ, Cố Nhạc Di hô lên: "Chị cậu không phải đi Mỹ du học sao? Một năm chị ta có thể về được mấy lần, tại sao còn chiếm một phòng riêng?"

    "Không cần biết có trở về hay không. Mẹ tớ nói, càng như vậy thì càng không được bạc đãi chị tớ, phải để chị ấy biết chị ấy vẫn là một thành viên trong gia đình."

    "Nên là ở đây rất tốt đúng không?"

    Cố Nhạc Di cười khổ gật đầu: "Đúng, ít nhất còn có giường, có bàn học của mình và rất yên tĩnh."

    "Hơn nữa, ông bà nội nói chỉ cần thành tích của tớ tốt, họ sẽ đối xử tốt với tớ." Ngược lại nếu đi với Đặng Phàm, bọn họ sẽ không quan tâm. Tâm tư của Dư Tư Kỳ chỉ toàn nghĩ về tình hình chả Đặng Giai Giai sang Mỹ để điều chỉnh các thứ thôi.
     
  6. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 35: "Cháu nên làm ạ."

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi hai vợ chồng Đặng Hàm trở về nhà thì thấy nhà cửa rất sạch sẽ, Đặng Uân tủm tỉm đi ra từ trong phòng bếp: "Ông bà nội, cháu có pha nước ô mai, không lạnh đâu ạ."

    Hai vợ chồng ông bà cụ Đặng đã lớn tuổi, bọn họ đều không ăn đồ lạnh.

    "Ngon quá." Đặng Hàm nghĩ cháu gái làm nước ô mai vào mùa hè thì phải cổ vũ một chút. Nhưng không ngờ lại ngon như thế.

    Tuy rằng bà nội Phương không khen ngon, nhưng từ nét môi cong lên trên mặt ấy cũng có thể thấy bà cụ rất thích.

    "Cháu làm một ít mỳ lạnh, mua thịt bò về tự nấu, bây giờ chúng ta ăn luôn hay là?" Đặng Uân thu dọn cốc của bọn họ.

    "Ăn một ít rồi nghỉ ngơi?" Đặng Hàm hỏi.

    Thực ra Phương Tử Toàn có hơi mệt, dù sao cũng ngồi máy bay lâu như vậy: "Được, tôi cũng ăn một ít."

    "Ôi chao, ngồi khoang phổ thông thật bí bách." Bà cụ nhớ lại lúc ngồi máy bay hạng phổ thông thì không vui.

    "Vé hạng thương gia thì đắt." Thực ra Đặng Hàm cũng cảm thấy mệt. Người đã có tuổi, ngồi ở một chỗ chật chội trong một chuyến bay dài như vậy, làm sao cảm thấy thoải mái được. Nhưng khi nghe Dư Tư Kỳ báo giá vé hạng thương gia thì ông cụ lại lùi bước.

    Phương Tử Tuyền hừ lạnh: "Chúng ta cho hai trăm ngàn tệ, thế mà lúc đặt vé máy bay lại keo kiệt như vậy."

    "Không phải ở ký túc xá rất tốt sao? Lại còn cứ bảo là ồn ào, muốn thuê nhà. Mỗi tháng ba chục ngàn cộng thêm tiền điện nước cũng phải bốn chục ngàn rồi."

    "Còn có năm chục ngàn tiền học phí nữa."

    "Còn chưa tính đến chi phí sinh hoạt."

    "Sao lại không suy nghĩ một chút cơ chứ."

    "Tôi nói cho ông biết, chẳng cần biết sang năm bọn nó có than khóc thế nào, chỉ cho mười chục ngàn thôi nhá."

    "Tự bản thân không nghĩ cách tiết kiệm, lại nghĩ đủ mọi cách đòi tiền từ chúng ta. Có phải chúng nó nghĩ chúng ta cho là chuyện đương nhiên không?"

    Đặng Uân bận rộn trong phòng bếp. Nghe được tiếng oán giận của Phương Tư Toàn, cô không khỏi líu lưỡi. Lần trước Đặng Giai Giai thuê nhà là vì có Dư Tư Kỳ đi theo, không thể không thuê, nhưng không ngờ bây giờ sống một mình cũng muốn thuê ở bên ngoài.

    Đặng Uân bưng mỳ và các món ăn lên bàn: "Ông bà nội ăn cơm."

    Đặng Hàm nghe thấy có thể bắt đầu ăn liền xoa bụng đi đến: "Không tồi, bữa nay các món trông ổn đấy. Chỉ nhìn vào đã thấy thoải mái rồi."

    Phương Tử Toàn ăn một miếng: "Không tệ."

    Hai vợ chồng già nhanh chóng ăn xong bữa cơm: "Cảm ơn cháu."

    "Cháu nên làm ạ." Đặng Uân có chút luống cuống tay chân. Dù sao trước kia lúc ở nhà, bố mẹ cô cũng đều cảm thấy đây là chuyện nên làm, không cần nói cảm ơn.

    "Làm gì có chuyện ấy." Đặng Hàm nói: "Đợi sau khi khai giảng, ông bà sẽ mời một người giúp việc để thím ấy nấu nướng và dọn vệ sinh."

    Trước đây, hai ông bà cụ cũng mời một thím đến quét dọn hai lần một tuần. Bây giờ nhà có thêm một người nên cũng sẽ nhiều việc hơn. Đặc biệt lại có thêm đứa cháu còn đang là học sinh trung học, cần phải tẩm bổ mới được.

    Đặng Uân cảm thấy ngại: "Không cần thuê đâu ạ, những việc nhà đơn giản cháu có thể làm. Cháu ăn đồ ăn giống với ông bà là được rồi."

    Hồi trước, Phương Tử Tuyền nghĩ trong nhà có trẻ con rất phiền phức và cảm thấy không thoải mái. Nhưng bây giờ bà thấy, xem ra có thêm trẻ con cũng không tệ, ít nhất trong nhà cũng có chút hơi người.

    Quan trọng nhất là không nên quá yếu ớt: "Bà nghe ông nội cháu nói là cháu rất chăm chỉ học tập."

    Cháu gái lớn có tiền đồ, nếu cháu gái nhỏ cũng có tiền đồ thì họ hàng thân thích sẽ rất ngưỡng mộ bọn họ.

    Đặng Uân nghe họ nói vậy, cô còn có thể làm gì: "Cháu sẽ cố gắng học tập ạ."

    "Vậy cháu học đi."

    "Đúng rồi, ông nghe mẹ cháu nói chuyện, cháu không đi học thêm à?" Đặng Hàm gọi Đặng Uân lại. Mặc dù ông quan tâm đến thành tích của đứa cháu gái nhỏ, chứ không để tâm quá trình. Nhưng ông cũng nghe mấy ông bạn già kể chuyện, cháu nhà họ đều đi học thêm.

    Đặng Uân lắc đầu: "Cháu mua ít sách bài tập về và tự làm ạ."

    "Thật ra đi học thêm cũng là làm đề. Cháu cũng biết sắp xếp thời gian tốt nên có thể tự làm ạ." Đặng Uân cảm thấy bản thân không phải loại người không tự giác. Nếu là những việc tự giải quyết được, cô sẽ không phung phí tiền bạc.

    "Nếu cần phải mời gia sư thì nói với ông." Đặng Hàm nói.

    "Được ạ." Đặng Uân sao có thể mở miệng chứ. Lúc ông nội nói như vậy, bà nội ở bên cạnh còn đang trừng mắt không vui.

    Phương Tử Tuyền nghe được những lời hào phóng của ông bạn già thì cảm thấy hận không thể đánh cho ông cụ tỉnh ra. Vốn họ cũng đã cho Đặng Giai Giai mười chục nghìn một năm rồi. Đón Đặng Uân về cho ăn, cho ở, đều là tiêu tiền. Bây giờ còn cho đi học thêm thì bọn họ sống thế nào? Chẳng lẽ ông chồng của bà nghĩ rằng bọn họ là nhà giàu sao?

    Đặng Uân yên tĩnh trở về phòng. Mặc dù chỉ có trong chốc lát, nhưng cô có thể thấy ông nội là người khá hào phóng. Với chuyện quan trọng, ông sẽ bằng lòng tiêu tiền.

    Về phần bà nội không đồng ý, có lẽ bà đang nghĩ, ông bà có thể làm như này đã là không tệ rồi. Nên họ không thể bỏ thêm tiền nữa.

    Ôi, trong hai đứa trẻ, một đứa được bồi dưỡng theo cách của nhân tài, đứa còn lại thì được chăm nuôi như người thường. Cuối cùng cũng hiểu được, vì sao một đứa trẻ trông có vẻ hiền lành nhưng lại không nói một lời xin tha thứ cho bố mẹ mình. (Ý nhắc đến lúc nguyên chủ nói yêu cầu với Đặng Uân)

    Đặng Uân bỗng nhiên nghĩ. Không biết cô có nên đi tế bái một chút không? Ít ra cũng để nguyên chủ biết rằng, cô ấy không còn là học sinh kém nữa. Mặc dù không phải học sinh giỏi những cô cũng đã cố gắng.

    Sau khi Đặng Hàm thấy Đặng Uân về phòng, vừa mới định nói chuyện với Phương Tử Tuyền thì phát hiện bà cụ đang trợn mắt nhìn mình: "Có tiền đốt hả."

    "Cũng không biết đường nghĩ xem ông có bao nhiêu tiền."

    "Cả ngày chỉ biết đắc ý."

    "Tôi đắc ý chỗ nào?" Đặng Hàm không phục, hỏi.

    "Chúng ta là ông bà nội, con bé có bố mẹ. Ông để bố mẹ nó suy nghĩ."

    "Chúng ta cho nó chỗ ở, cho ăn, cho uống đã là không tệ rồi. Có yêu cầu hơn nữa cũng mặc kệ đi."

    "Ông đừng có suốt ngày đắc chí nữa."

    "Tôi ấy, lần này đi Mỹ cuối cùng tôi cũng hiểu rồi. Con trai gì đó, cháu gái gì đó, tất cả đều là giả hết."

    "Ông xem, Giai Giai nó muốn gì thì mua ngay. Đến lúc chúng ta muốn ăn một chút thì con dâu lại kêu đắt."

    "Chẳng phải vì cảm thấy chúng ta cho hai trăm ngàn, dẫn chúng ta đi một chuyến tốn nhiều tiền ư."

    "Đó, coi chúng ta không có tiền không bằng. Đúng rồi, ông Hoàng hỏi tháng mười một chúng ta có đi Úc không. Ông ấy bảo tùy cho chúng ta đi đấy." Phương Tử Tuyền nghĩ đến chuyện bạn lâu năm nhắc tới trên mạng.

    Đặng Hàm thở dài, nếu bà cụ đã nói vậy ông còn có thể thế nào: "Tôi biết rồi."

    "Đi Úc mấy ngày?"

    "Dù sao trong nhà có thêm một đứa trẻ." Đặng Hàm lo lắng, bọn họ đi rồi thì Đặng Uân phải làm sao.

    "Để lại tiền cho nó, để đến lúc đó nó đưa tiền cho người giúp việc đi mua đồ nấu ăn." Phương Tử Tuyền nghĩ vậy liền cảm thấy không vui.

    Vốn dĩ chỉ có hai thân già, họ chỉ cần nói với con trai một tiếng là có thể đi, nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một đứa trẻ con.

    "Hơn nữa, chúng ta không đi Úc thì làm gì? Con dâu của ông chẳng lẽ lại không nhòm ngó tiền của chúng ta hay sao?"

    "Có khi, nó vốn định để chúng ta bán nhà đến nhà nó ở và chỗ này thì cho thuê. Những món đồ trong nhà không có chỗ chuyển thì chúng ta chỉ có thể bán."

    "Ông đã từng nghĩ, lúc đó số tiền này sẽ làm thế nào chưa?"

    "Chẳng lẽ chúng nó lại không ngó chừng ư." Phương Tử Tuyền hừ lạnh: "Bọn nó muốn phá sản. Nếu để cho Đặng Giai Giai mua mua mua, Dư Tư Kỳ mua mua mua, thì chúng ta tiết kiệm để làm gì?"

    "Ông nghĩ con trai của ông có thể bảo vệ đồ đạc của ông chắc."

    Đặng Hàm không nói gì. Ông cụ cũng không ngốc, làm sao lại không biết được.

    Phương Tử Tuyền thấy Đặng Hàm không phản bác thì biết ông đã nhớ kỹ lời mình nói. Bà không khỏi nở nụ cười.

    Sau này bà cụ muốn ăn gì, muốn đi đâu, ông già này cũng sẽ không nói phải tiết kiệm nữa.
     
  7. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 36: Tiếp tục ôn tập

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng Uân làm sao biết được Phương Tử Tuyền muốn lợi dụng chuyến đi này để Đặng Hàm biết vợ chồng Đặng Phàm không phải người đáng tin cậy.

    Sau khi trở về phòng, cô mới bắt đầu nói chuyện cùng Vương Đống. Từ sau khi bắt đầu sửa nhà, Vương Đống ngày nào cũng lên mạng để trao đổi với cô.

    Gửi cho Đặng Uân tiến độ sửa nhà và một số chi tiết khác.

    Đặng Uân thấy căn nhà chưa quét sơn trang trí dần dần thay đổi thì bất giác nợ nụ cười. Mặc dù tiền tiêu như nước nhưng ít nhất cũng thu lại được kết quả.

    Vương Đống: [Trong cùng một khu, có một căn nhà diện tích còn không to như vậy mà một tháng tiền thuê là ba nghìn rưỡi.]

    Vương Đống: [Đến lúc đó có thể cho thuê giá bốn nghìn.]

    Đặng Uân biết tiền thuê sẽ không rẻ nhưng không ngờ lại cao như vậy: [Wa, cảm ơn.]

    Đặng Uân: [Được bốn nghìn thì em yên tâm rồi, cố gắng tiết kiệm để tiếp tục mua nhà.]

    Tiền cất trong thẻ thì để làm gì, chờ bị mất giá sao? Còn không bằng đi mua nhà, như vậy có thể chờ giá nhà mình mua tăng lên tự tạo vui vẻ cho bản thân.

    Thật ra, nếu được thì Đặng Uân càng muốn vay tiền mua nhà nhưng đáng tiếc chỉ có thể suy nghĩ thêm. Giả sử cô hơn hai mươi tuổi thì có thể nghĩ đến chuyện vay tiền mua nhà. Chứ với một đứa trẻ vừa lên cấp ba, cho dù có trả trước cũng không có ngân hàng nào đồng ý cho vay.

    Vương Đống: [Thật ra em có thể mua nhà bé hơn, không cần mua nhà gác.]

    Trước kia Vương Đống không biết, sau anh mới biết, Đặng Uân trông cậy vào khoản tiền thuê nhà để sinh hoạt và tiếp tục mua nhà, chứ không phải là người giàu có như anh ta tưởng.

    Nhà nhỏ? Nhà nhỏ hơn cũng cần hai trăm, ba trăm nghìn tệ. Sau đó, cũng lại phải sửa sang các thứ. Đều là tiền cả.



    Đặng Uân: [Sang năm lại bàn tiếp, đợi em tiết kiệm xem đã.]

    Tổng tiền thuê nhà của năm căn hộ là một nghìn rưỡi một tháng, một năm là một trăm tám mươi nghìn. Lợi nhuận thu về cũng có thể khiến cho Đặng Uân cảm thấy hưng phấn, còn nhiều hơn cả lãi ngân hàng.

    Nhưng đáng tiếc thay, nếu muốn mua nhà thì chỗ tiền này vẫn chưa đủ. Tiếc là cô không hiểu về thị trường chứng khoán. Chứ không thì cô mua một cổ phiếu ngon là có thể biến nhà đại gia sau một đêm và mua mua mua nhà rồi.

    Vương Đống: [Được, đến lúc đó anh giúp em chú ý.]

    Sau khi Đặng Uân đặt điện thoại xuống, cô lại cẩn thận xóa hết lịch sử nói chuyện. Mặc dù không ai xem điện thoại của mình nhưng cô đã quen xóa lịch sử.

    "Mình như vậy đủ cẩn thận rồi chứ." Đặng Uân tự giễu, mình cũng có thể làm đặc công được rồi.

    Đăng Uân cúi đầu ngáp một cái rồi tiếp tục chăm chú nghe bài giảng.

    Sau Đặng Phàm kiểu tra khóa học của Đặng Uân, ông thấy nội dung khá tốt, rất hữu ích nên để lại máy tính để cô có thể nghe giảng.

    Đối với Đặng Phàm mà nói, máy tính bàn quá cồng kềnh nên ông ấy không thể mang đến thành phố S. Cho dù bán cũng không được mấy đồng, nếu con gái đã cần dùng thì cho. Dẫu sao không kết nối mạng thì nó cũng chỉ là một cái máy mà thôi.

    Mỗi ngày đều học và làm việc nhà. Thời gian từng ngày trôi qua, bao gồm cả kế hoạch đi thành phố C chơi cũng đã hoàn thành. Thật sự là đi chơi, hai người điên cuồng chơi ba ngày xem như là chúc mừng cả hai đều đỗ vào trường phổ thông trung học Nhất Cao.

    Đối với Cố Nhạc Di mà nói, cô nàng thật sự quá bất ngờ. Lần này trường trung học cơ sở chỉ có ba người đỗ vào Nhất Cao, mà cô bé và Đặng Uân lại chính là hai người may mắn cuối cùng.

    Mặc dù người khác cảm thấy họ xếp cuối danh sách trúng tuyển. Nhưng đối với Đặng Uân và Cố Nhạc Di mà nói, cả hai chỉ cần đỗ Nhất Cao là được, những cái này đều là thành tích đã qua.

    Một hôm Cố Nhạc Di vội vàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch khiến cho Đặng Uân cảm thấy kinh ngạc.

    Đang tốt đẹp sao lại có vẻ mặt này, rốt cuộc là có chuyện gì.

    Sau khi Cố Nhạc Di nhận được tin tức thì lập tức chạy đến, phải biết trong lòng cô bé cảm thấy không hiểu sao lại may mắn như vậy: "Cậu biết chưa?"

    "Trường Nhất Cao vốn là trước khi lên lớp mười một sẽ thi một lần để xếp lớp. Nhưng lần này có hiệu trưởng mới, yêu cầu thi trước khi đưa tin chia lớp."

    "Thông tin chia lớp hả?" Đặng Uân nhớ là bọn họ ngày hai mươi sẽ đến báo danh và sau đó đi tập quân sự một tuần.

    "Không phải lúc chúng ta đi huấn luyện quân sự thì giáo viên sẽ bắt đầu chấm bài chứ? Sau đó kết thúc huấn luyện thì sẽ có kết quả." Đặng Uân hít sâu một hơi.

    Mặc dù có người đã học trước chương trình lớp mười nhưng cũng có người chơi cả kỳ nghỉ nếu không thì cũng sẽ lơ là học tập.

    "Vậy chúng ta.." Đặng Uân nắm chặt tay của Cố Nhạc Di: "Chúng ta có cơ hội rồi đúng không?"

    "Đúng rồi, đúng rồi."

    "Cho dù chúng ta không thể vào lớp chọn thì ít nhất cũng không phải vào mấy lớp cuối cùng." Đặng Uân nhanh chóng phân tích.

    "Chúng ta ít nhất phải vào được top giữa thì khi lên lớp mười một mới có hy vọng vào lớp chọn."

    "Đây là cơ hội của chúng ta." Nhất Cao thật tàn nhẫn, chú trọng bồi dưỡng những người có thành tích tốt.

    Lớp chọn sẽ được phân cho giáo viên tốt nhất trường, các lớp càng về sau chất lượng giáo viên càng giảm.

    Đặng Uân vốn nghĩ mặc dù chỉ một tháng nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều, không ngờ lại có được một niềm vui lớn thế này.

    Có lẽ một số người sẽ cảm thấy không công bằng nhưng có thật sự là không công bằng không? "Cuộc sống chính là như vậy, con người vẫn luôn chạy trên con đường cố gắng nỗ lực."

    "Một khắc cũng không thể thả lỏng."

    "Nếu không sẽ bị người khác vượt qua."

    "Cũng đừng nói không cho cậu cơ hội."

    Lúc trước Cố Nhạc Di cảm thấy có hơi ngại, nhưng bây giờ nghe Đặng Uân nói như vậy thì cảm thấy cô nói không hề sai.

    Sau đó, Đặng Uân cười khoái chí: "Cho dù thế nào, ít nhất điểm xuất phát của chúng ta cũng không tồi."

    "Có người cảm thấy không phục, bọn họ không phục thì có thể làm gì được?"

    "Tóm lại là phải chờ đợi."

    "Chúng ta phải cảm ơn họ đồng thời cũng cảm ơn chính mình." So với việc mong chờ người khác thất bại, Đặng Uân càng hy vọng mình có thể cố gắng nhiều hơn.

    Không thể biết đối phương như thế nào, chỉ cần bản thân nỗ lực: "Chỉ cần lần này chúng ta không trượt bài kiểm tra ấy thì khởi đầu của chúng ta sẽ không tồi."

    "Được, chúng ta tiếp tục đọc sách lớp mười thôi." Sau khi Đặng Uân vui vẻ xong thì có thể làm gì? Đương nhiên là nắm chặt lấy Cố Nhạc Di, tiếp tục đọc sách, hơn nữa còn đọc sách lớp mười.

    A, Cố Nhạc Di không hiểu: "Chúng ta đọc sách lớp mười làm gì, còn chưa đi học."

    "Chính vì chưa đi học, chúng ta mới cần đọc. Nếu không cậu nghĩ Nhất Cao sẽ tiếp tục kiểm tra kiến thức cấp hai sao?"

    "Đùa à, cho dù cho kiểm tra thì cũng sẽ không nhiều. Lúc này bọn họ đột nhiên kiểm tra chính là muốn biết chúng ta có tự giác hay không? Có cố gắng làm chủ bản thân hay không?"

    "Giáo viên nghiêm túc dạy học là một chuyện, nhưng quan trọng là cần xem học sinh có cố gắng hay không." Đặng Uân cảm thấy mình phân tích không sai.

    "Cậu cũng có thể dựa theo năng lực của cậu." Đặng Uân phát hiện mình nói vậy hơi bá đạo, ý bảo Cố Nhạc Di có thể tự chọn lựa.

    Cố Nhạc Di làm sao biết nên làm thế nào, thật ra sau khi cô nàng biết được tin này thì nhanh chóng chạy đến báo cho Đặng Uân, làm gì mà nghĩ được nhiều như thế.

    Cô nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao bố lại để mình nói chuyện nhiều hơn với Đặng Uân. Thật ra so với Đặng Uân thì bản thân cô bé quả là kém hơn nhiều.
     
  8. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 37: Niềm trông cậy xa vời

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng Uân sao mà ngờ được là phân tích của mình lại khiến cho Cố Nhạc Di suy nghĩ nhiều như vậy.

    Bây giờ trong đầu Đặng Uân đều là cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa. Chỉ có cố gắng mới không phản bội chính mình.

    Đặng Hàm vẫn luôn cảm thấy Đặng Uân thật sự không giống một đứa trẻ mười mấy tuổi. Đứa cháu này quá tự giác.

    Phải biết là hồi đi học, Đặng Phàm cũng rất tự giác nhưng căn bản vẫn không thể so với Đặng Uân.

    Không phải Đặng Hàm tự cao, nhưng mà nếu như lúc đầu Đặng Phàm cũng có thể tự giác như thế thì thi vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng không phải là vấn đề.

    Đặng Hàm suy nghĩ một lúc quyết định hỏi Đặng Uân định thi trường đại học nào.

    Đặng Uân không cần suy nghĩ mà trả lời dứt khoát: "Đại học C ạ."

    "Còn về ngành học thì cháu vẫn chưa nghĩ kỹ." Đặng Uân mấy hôm nay cũng đang phân vân. Cô vẫn chưa nghĩ xong mình nên học khối tự nhiên hay là khối xã hội, càng chưa nghĩ đến chuyện học chuyên ngành nào.

    Đại học C? Đặng Hàm bất giác nhíu mày, không phải là đại học C không tốt lắm sao, mà là: "Cháu không nghĩ đến thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?"

    Trời ơi, Đặng Uân bị Đặng Hàm dọa chết mất, đây là đang coi cô là thiên tài à? Nghĩ đến nhà mình ngoài tài nữ dương cầm ra lại còn muốn cô sẽ thi Thanh Hoa Bắc Đại sao?

    "Không phải cháu cứ thi là có thể đỗ đâu ạ." Đi học ở phía bắc, mặc dù khá tốt nhưng Đặng Uân biết lượng sức mình. Thanh Hoa Bắc Đại nếu không phải người thông minh tuyệt đỉnh thì là người từ lúc học tiểu học đã lập chí quyết tâm thi vào đó, là những người đã chuẩn bị rất kỹ càng rồi.

    Mà cô mới bắt đầu cố gắng từ năm lớp chín, mặc dù bắt đầu từ cấp hai không phải muộn nhưng thật sự phải đi qua cây cầu độc mộc này thì ba năm tới sẽ cực kỳ vất vả.

    Hơn nữa còn phải đề phòng có người biết được sẽ ở sau lưng ngáng chân, ví dụ để cô đi học ở thành phố S.

    Thi vào đại học C, Đặng Giai Giai cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, nó ở trong phạm vi chị ta có thể chấp nhận được và người nhà họ Đặng cũng có mặt mũi.

    "Nền tảng của cháu vẫn hơi kém một chút ạ."

    "Nhất Cao lợi hại như vậy nhưng một năm cũng chỉ có mấy người vào được Thanh Hoa Bắc Đại." Đặng Uân liền ngăn cản suy nghĩ của Đặng Hàm. Để tránh sau này khi cô vào được lớp chọn, ông cụ lại nghĩ cô sẽ thi Thanh Hoa Bắc Đại.

    Đặng Hàm bất đắc dĩ thở dài. Đúng vậy, cả nước có nhiều thí sinh như thế có mấy người vào được Thanh Hoa Bắc Đại, ngay cả Đặng Phàm trước kia thông minh hơn Đặng Uân bao nhiêu mà cũng không thi đỗ hai trường đó.

    Càng không nói đến Đặng Uân lớp chín mới bắt đầu có tiến bộ, Đặng Hàm chỉ có thể thở dài, cháu nhà mình bị chậm trễ mất rồi.

    Nếu ngay từ đầu họ có thể bồi dưỡng Đặng Uân thì có phải sẽ không như bây giờ. Đáng tiếc mọi việc đều không thể biết trước được.

    Đặng Uân nghe được tiếng thở dài của Đặng Hàm thì biết ông cụ có lẽ đang cảm thấy tiếc nuối, có lẽ sẽ cảm thấy nếu bồi dưỡng ngay từ đầu thì tốt biết mấy.

    Đáng tiếc, bỏ qua chính là bỏ qua, có hối hận thì làm được gì? Nếu bọn họ có thể nhớ tới đứa nhỏ đáng thương này có lẽ cũng sẽ không có chuyện của cô.

    Những ngày sau đó tâm trạng của Đặng Hàm rất không tốt. Lúc ở nhà không nói chỉ than ngắn thở dài, mỗi lần Đặng Phàm gọi điện đến đều mắng to. Đặng Phàm cẩn thận muốn Đặng Uân nhận điện thoại, lại bị mắng cho một trận. Ông cụ mắng ông ta không quan tâm đến việc thi cử con cái.

    Đặng Phàm mệt mỏi cúp máy. Từ khi thay đổi công việc, tiền lương tuy rằng cao hơn nhưng khó tránh khỏi nhiều việc. Đứng ở phía trên có nhiều phe phái, ông tốn rất nhiều sức lực cho những việc ngoài lề công việc.

    Nếu không phải vì nghĩ đến trong nhà cần tiền, hơn nữa nếu dứt khoát rời khỏi thì bây giờ muốn đổi việc cũng rất khó. Có lẽ ông đã nghỉ việc rồi.

    Dư Tư Kỳ pha trà cho Đặng Phàm, biết gần đây chồng rất áp lực và lại khiến cho bà ấy càng thêm ghen ghét mẹ con Trương Lâm.

    "Anh uống trà đi." Dư Tư Kỳ để cốc trà bên cạnh tay Đặng Phàm: "Bố dạo này làm sao vậy?"

    "Anh làm sao mà biết được, chỉ nói anh không quan tâm đến Đặng Uân, cũng không nghĩ con bé sau khi thi đỗ Nhất Cao thì sẽ có bài thi thử."

    "Anh làm sao biết được."

    "Đúng rồi, lần trước Giai Giai thi vào Nhất Cao, những chuyện này chắc em phải biết chứ." Đặng Phàm cảm thấy ông ấy không nhớ được là chuyện bình thường. Vì ông còn bận đi làm nên sẽ không thể nhớ được những chuyện này, nhưng vợ thì lại khác.

    Dư Tư Kỳ sao mà nhớ được chuyện này, sau đó nghĩ lại hồi lâu mới nói: "Có một kì thi thử nhưng mà em nhớ là vào mấy tháng cuối."

    "Sao vậy?" Vẻ mặt Dư Tư Kỳ lo lắng. Trong mắt bà ấy, cho dù có thi thử thì đã làm sao, cũng chỉ là xếp cuối. Lúc đầu thi vào với thành tích như vậy, thì sau hai tháng có thể tốt hơn được bao nhiêu.

    Sao vậy sao vậy sao vậy? "Chẳng lẽ em không biết ngày nào Tiểu Uân cũng đi thư viện đọc sách cùng với con bé nào đó sao."

    "Đúng rồi, rốt cuộc mỗi tháng em cho Đặng Uân bao nhiêu tiền thế?" Đặng Phàm tức giận là do trong điện thoại ông cụ nói một hạt giống tốt đã bị hủy hoại trong tay vợ chồng họ.

    Đặng Phàm không cảm thấy bố mình nói đùa, nhất định là ông cụ đã nhìn thấy tiềm năng của Đặng Uân.

    Mặc dù bây giờ bồi dưỡng thì hơi muộn nhưng cũng không phải không thể.

    Cho bao nhiêu? Dư Tư Kỳ đảo mắt nhìn Đặng Phàm: "Cho năm trăm."

    "Đưa bố mẹ bao nhiêu."

    Hả, đưa cho họ làm gì? Bọn họ hai người già một tháng tiền lương hưu bao nhiêu, một năm chỉ cho Giai Giai một trăm nghìn, chưa thấy ai ky bo như thế.

    "Em không phải không đưa đấy chứ?"

    "Giai Giai đi Mỹ du học, mỗi năm em cho bao nhiêu?"

    "Em cho Tiểu Uân bao nhiêu, tính cả tiền học là mới có bao nhiêu?"

    Đặng Phàm càng nghĩ càng giận: "Về sau anh sẽ cho Tiểu Uân tiền."

    "Ba năm này để nó ở quê học, bố mẹ sẽ trông nom."

    A, Đặng Phàm cho Đặng Uân tiền, Dư Tư Kỳ làm sao vui nổi, ông chồng mình quá hào phóng.

    Còn có, vì sao Đặng Phàm cuối cùng lại nói câu đấy? Chẳng lẽ do bố chồng đã nói gì, cũng đúng, nếu không ông ấy sẽ không tức như vậy.

    "Đúng rồi, Tiểu Uân thi đỗ Nhất Cao, em thưởng gì rồi?" Đặng Phàm nhớ ra. Lúc Giai Giai thi đỗ Nhất Cao, vợ mình đã đưa Giai Giai đi Nhật Bản chơi một chuyến.

    Dư Tư Kỳ trợn tròn mắt, a: "Thi Nhất Cao còn muốn thưởng gì, lại còn xếp cuối.."

    "Sao mà không thưởng?" Nhìn thái độ của vợ, Đặng Phàm sao lại không hiểu ông cụ nhà mình bất mãn với ai nhất, chính là vợ mình chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Đặng Giai Giai.

    Nếu không phải Đặng Uân tự mình nỗ lực cũng không biết bây giờ sẽ thế nào: "Qua một thời gian anh sẽ thưởng cho nó."

    Hả, còn muốn thưởng?

    "Không cần đâu."

    "Trong nhà tiêu pha tiết kiệm.."

    "Em bớt mua quần áo đi là được."

    "Em xem em đến thành phố C đã mua bao nhiêu quần áo rồi."

    "Đồ mỹ phẩm chưa dùng hết vẫn dùng tiếp, sau này tiền em tiết kiệm được thì tự em tiêu đi."

    Đặng Phàm cảm thấy mình đối với Dư Tư Kỳ quá tốt. Ông cứ nghĩ là vợ sẽ chăm sóc tốt cho gia đình nhưng không ngờ đã giao phó cho nhầm người.

    Cái gì, bà ấy tự tiết kiệm tự tiêu tiền? Sao mà có thể thế được? Vẻ mặt Dư Tư Kỳ hoảng sợ.

    Đáng tiếc, lần này cho dù Dư Tư Kỳ có làm nũng thế nào thì Đặng Phàm cũng không quan tâm. Mặc dù dáng vẻ làm nũng của vợ rất đẹp nhưng đối với người cứng nhắc như Đặng Phàm thì tiền đồ của đứa trẻ nhà họ Đặng mới là quan trọng nhất.

    Tuyệt đối không thể giống như bố nói, lúc già rồi mới hối hận, tóm lại phải bắt đầu bù đắp từ bây giờ.
     
  9. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 38: Được cho tiền​


    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Để biết mỗi tháng Dư Tư Kỳ cho bao nhiêu tiền, Đặng Uân đã đăng ký thẻ ngân hàng với điện thoại của mình.

    Mặc dù Đặng Phàm chuyển việc tiền lương cũng cao hơn, cô cũng vào lớp mười nhưng Dư Tư Kỳ vẫn nhắc nhở không được tiêu xài hoang phí.

    Chẳng lẽ cho tiền tiêu trước? Nhưng cũng không đúng, không phải đầu tháng mới cho tiền sao?

    Đặng Uân cầm điện thoại lên xem thì ngây người. Trong thẻ chuyện vào tận ba mươi nghìn, xoạch, tay cầm điện thoại buông lỏng.

    "Đây là có chuyện gì?"

    "Có phải có người chuyển nhầm không."

    Ba mươi nghìn đấy. Tính theo Dư Tư Kỳ một tháng năm trăm, một năm cũng chỉ có sáu nghìn, ba năm cũng không nổi ba mươi nghìn. Nếu không phải chuyển nhầm thì cô không thể nghĩ ra lý do khác.

    Nhưng mà vẫn ôm hy vọng đăng nhập phần mềm chat xem, lại phát hiện Đặng Phàm gửi tin nhắn cho cô.

    Đặng Phàm: [Tiểu Uân, chuyển cho con ba mươi ngàn. Chúc mừng con đỗ Nhất Cao.]

    Đặng Uân sững sờ, đỗ Nhất Cao mà thưởng tận ba mươi nghìn? Mẹ ơi, Đặng Uân sững sờ, không phải bảo nhà đang thiếu tiền sao, sao lại hào phóng như vậy?

    Mặc dù rất thích nhưng Đặng Uân nghĩ thế nào cũng cảm thấy số tiền này nóng bỏng tay.

    Nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không thể cầm, không có tiền dù sao vẫn có thể sống qua ngày, nhưng mà lỡ như Dư Tư Kỳ để ý đến thì hỏng bét.

    Đặng Uân: [Bố, không cần đâu, con thi vào Nhất Cao là nên làm mà.]

    Đặng Uân: [Học sinh đều phải cố gắng học tập.]

    Đặng Phàm nhìn thấy tin nhắn Đặng Uân gửi đến. Ông lại nhớ tới Giai Giai thi đấu đạt giải nhất cũng đòi thưởng, thành thích thi tốt cũng đòi thưởng, sao con bé không cảm thấy đó là chuyện nên làm.

    So với Tiểu Uân, Giai Giai mới là người mà gia đình đầu tư rất nhiều cả về tài chính và sức lực. Tại sao con bé không nghĩ đến gia đình đã tiêu nhiều tiền như vậy cho mình thì thi đấu đạt giải nhất cũng là điều đương nhiên?

    Lại nhớ đến lời bố nói lúc trước, Giai Giai hơi lơ đãng, không còn học đàn tích cực như trước, hơn nữa còn đua đòi ăn mặc. Còn Đặng Uân cũng chỉ mặc lại quần áo của chị.

    Đặng Phàm nhớ đến, ở văn phòng có một chiếc máy tính do một đối tác tặng. Ông đang định đưa cho Dư Tư Kỳ dùng thì nhớ ra Đặng Uân học bằng cái máy cũ ở nhà đã sử dụng nhiều năm.

    Đặng Phàm: [Ngày mai bố gửi cho con máy tính, con dùng cái đó để nghe giảng đi.]

    Đặng Phàm: [Với cả về sau mỗi tháng bố cho con hai nghìn, con đối tốt với mình một chút.]

    Đặng Phàm: [Tiền này là cho con, nếu con thấy không đủ thì nói với bố, con ở nhà ông bà nội, bố cũng sẽ đưa ông bà tiền.]

    Đặng Phàm: [Được rồi, con đọc sách đi. Bố chúc con có thành tích tốt trong đợt kiểm tra thử, không cần phải áp lực quá.]

    Đặng Uân sững sờ. Không phải chứ, cô thật sự muốn hỏi đối phương có phải Đặng Phàm hay không, có phải là có thế thân không, nhưng mà nhớ đến số tiền kia thì có lẽ là không phải người khác thật.

    Có lẽ là người thật, còn về tại sao lại đột nhiên nhớ đến con gái thì không lẽ là ông nội Đặng Hàm đã nói gì đó?

    Đặng Uân nghĩ một lúc: [Bố, bố yên tâm, con sẽ không tiêu hoang phí số tiền này, con sẽ ghi sổ cuối tháng sẽ gửi hóa đơn cho bố.]

    Đặng Phàm vừa định đóng cửa sổ chat lại không ngờ nhận được tin nhắn khiến ông phút chốc sững người.

    Gì đây, cho con bé tiền là để tiêu, sao còn ghi sổ, đã ghi rồi còn gửi hóa đơn cho ông ấy.

    Đợi đã, một đứa trẻ sẽ nghĩ đến chuyện ghi sổ sao, trừ khi có một khả năng đó là có người bắt con bé ghi sổ.

    Nhớ đến mỗi tháng Dư Tư Kỳ cho Đặng Uân năm trăm đồng còn phải ghi sổ, cho dù không nói hẳn ra nhưng chắc sẽ có ý này.

    Bất ngờ khi nhớ đến Dư Tư Kỳ từng nói Đặng Uân tiêu nhiều tiền, một tháng có năm trăm, không, ngày trước còn không đến năm trăm thì có thể tiêu nhiều như thế nào đây.

    Đặng Phàm vốn định đi hỏi Dư Tư Kỳ, sau đó đã từ bỏ ý định này. Về sau, ông vẫn nên chăm lo cho Đặng Uân hơn, đều là con gái mặc dù không thể quan tâm giống nhau nhưng cũng không thể quá lơ là.

    Nhưng mà Đặng Giai Giai bên kia cũng không thể cho tiền không có chừng mực, nhớ đến trước đó Giai Giai có nói mua cái này mua cái kia trên mạng.

    Đặng Phàm liền lên mạng tìm hiểu giá, thế mà vừa kiểm tra thì sững sờ, một cái túi lại đắt như vậy.

    Đặng Phàm gọi Dư Tư Kỳ vào phòng: "Anh vừa mới kiểm tra giá tiền cái túi mà Giai Giai mua, sao đắt như vậy?"

    "Nó có biết nó đang là học sinh không."

    "Anh không quan tâm em cho bao nhiêu. Nói với nó, trừ tiền học ra anh chỉ cho năm chục ngàn một năm."

    "Nó muốn mua gì, anh không quan tâm nữa."

    Cái gì, cho năm chục ngàn? Dư Tư Kỳ vội vàng nói: "Sao lại chỉ cho năm chục ngàn chứ? Tiền phòng một tháng đã bốn ngàn rồi."

    "Anh không biết, nếu thành tích học tập đứng top đầu thì sẽ có học bổng."

    "Như vậy có thể sẽ khiến nó không cần cả ngày chỉ nghĩ mua mua mua. Học sinh chỉ nên chăm lo cho việc học thôi."

    "Cũng không ít. Một năm anh chỉ có tám trăm ngàn, anh còn phải gánh vác cái nhà này, mà nó một năm đã tiêu hết hơn sáu trăm ngàn."

    "À, em quên bố mẹ anh mỗi tháng còn cho hơn mười ngàn đô sao. Một tháng có hơn một nghìn tiền sinh hoạt làm sao mà không đủ." Đặng Phàm tự nhiên nghĩ đến số tiền này.

    "Chẳng lẽ em muốn ép chết anh, anh đi làm không mệt à?"

    "Nếu em cảm thấy cho Giai Giai như vậy ít thì sao em không thêm vào, anh nghĩ một năm em cho Giai Giai hai chục ngàn cũng được rồi."

    Đặng Phàm trừng mắt nhìn Dư Tư Kỳ: "Tiền lương một năm của em khoảng hơn hai trăm ngàn, em còn nhận thêm tài liệu về dịch."

    Đặng Phàm tỏ ý quyết định như vậy, không thể thay đổi.

    Dư Tư Kỳ sợ ngây người, bà ấy kiếm nhiều như vậy nhưng mà chi tiêu cũng nhiều, nhà mẹ đẻ bên kia mỗi tháng bà cũng đưa hai ba nghìn.

    "Em thấy Tiểu Uân ở kia.."

    "Nó một năm hết được mấy nghìn đô?"

    "Yên tâm, tiền này, anh sẽ cho."

    "Sau này tiền của chúng ta sẽ góp chung vào, lương của anh, lương của em, tiền cho thuê nhà."

    "Tiền học chúng ta cho Giai Giai còn có tiền chi tiêu của chúng ta."

    "Anh đưa tiền cho bố mẹ anh, tiền học của Tiểu Uân, tiền anh đưa bố mẹ thì anh sẽ chi."

    "Chi tiêu của em, tiền em đưa bố mẹ em, tiền thêm cho Giai Giai, em tự chi."

    Đặng Phàm cảm thấy mình sắp xếp như vậy rất hợp lý.

    "A, không phải chứ, em em.." Thực ra, tiền dịch thêm của Dư Tư Kỳ mỗi năm cũng có khoảng hơn hai trăm ngàn, nhưng trừ đi khoản tiền cho Giai Giai thì bà ấy cũng không đủ tiền tiêu làm sao còn tiền cho bố mẹ.

    Đặng Phàm cầm sách lên: "Không phải em có nhiều bạn sao, không phải em lúc nào cũng nói các cô ấy rất giỏi đầu tư cổ phiếu sao, em cũng suy nghĩ một chút xem."

    Đặng Phàm mấy lần đầu tư cổ phiếu chính xác đều là Dư Tư Kỳ nghe được bạn bè của bà ấy nói chuyện.

    Thật sự không hiểu người này, rõ ràng có tài nguyên tốt như thế mà sao lại không biết nắm bắt.

    A, Dư Tư Kỳ không hiểu: "Em học khoa học xã hội." Nếu bà ấy hiểu thì đã tự mình đầu tư lâu rồi.

    "Hay là thế này, họ nói gì thì em nói lại với anh, anh sẽ giúp em phán đoán, nhưng mà cũng không chắc chắn được có chính xác hay không." Mặc dù Đặng Phàm cũng nghiên cứu, nhưng nếu có nhiều nguồn tin thì càng có lợi cho việc phán đoán.

    Mặc dù Dư Tư Kỳ biết Đặng Phàm cũng là vì ông ấy, nhưng cũng không còn cách nào khác, không hợp tác với ông ấy thì hợp tác với ai, cũng không biết người ta có lừa bà hay không.

    "Được." Dư Tư Kỳ hung hăng nhìn Đặng Phàm, bà ấy thật không ngờ đến thành phố S lại như thế này.

    Dư Tư Kỳ cảm thấy có lẽ liên quan đến bố mẹ chồng và Đặng Uân. Bọn họ có thể tiêu bao nhiêu tiền? Đặng Phàm sẽ không quan tâm bà ấy và không cho bà ấy tiêu tiền.

    Trừ khi bên ngoài có người, nếu không sẽ không như thế, hừ, việc này bà ấy nhất định phải điều tra rõ, nghĩ rằng cướp người của bà ấy dễ dàng hay sao.
     
  10. Bughams Bạn có thể gọi mình là Bug

    Bài viết:
    172
    Chương 39: Không thể lơ là

    Thế giới 1: Trúc mã

    Dịch: Slowly

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đặng Uân vốn không biết Đặng Hàm xuất chiêu lại có tác dụng lớn như thế, có thể khiến cho Đặng Phàm áp chế Dư Tư Kỳ.

    Lúc này, cô đang bận rộn đi học, làm đề. Đặc biệt là sau khi nhận được máy tính bảng mới, cô cảm thấy rất vui.

    Đặng Uân lập tức copy lại các bài giảng vào đó rồi sau đó tiếp tục học và làm đề.

    Phương Tử Tuyền mang một đĩa hoa quả đi vào, nhìn thấy Đặng Uân đang nghe giảng đề thì nói: "Ăn hoa quả đi."

    "Cháu đừng để mệt quá."

    "Cảm ơn bà nội." Đặng Uân cảm ơn Phương Tử Tuyền. Không biết có phải Đặng Phàm đưa phí sinh hoạt không, hay là vợ chồng Đặng Phàm cảm thấy có thể đầu tư vào cô mà thái độ của bà nội tốt hơn nhiều.

    Ví dụ như buổi tối có hoa quả ăn, tóm lại cuộc sống không tồi.

    Phương Tử Tuyền liếc nhìn tờ giấy nháp viết chi chít chữ rồi mới chậm rãi ra khỏi phòng.

    Đặng Hàm đang ở trong phòng khách đánh quyền, nhìn thấy Phương Tử Tuyền đi ra. Mặc dù động tác của ông không dừng lại nhưng chẳng lẽ hai vợ chồng già lại không hiểu ý nhau.

    "Đang ôn bài."

    "Đưa trẻ này thật sự quá nghiêm túc." Phương Tử Tuyền không ngờ Đặng Uân lại cố gắng như vậy.

    "Ông nói đúng, nếu ngay từ đầu bồi dưỡng tốt thì không phải không có tương lai."

    "Có lẽ cũng sẽ có khả năng đỗ vào Thanh Hoa Bắc Đại."

    Đặng Hàm thu lại động tác: "Đúng chứ, tôi nói không sai."

    "Bà xem, tôi không phóng đại đâu. Lần này, con bé không có cơ hội vào lớp chọn nhưng tuyệt đối sẽ không xếp cuối."

    "Đợi phân loại lớp mười một có lẽ sẽ cho chúng ta một niềm vui bất ngờ, cho dù không vào lớp chọn con bé cũng vào được lớp hạng hai."

    Phương Tử Tuyền ừ một tiếng: "Đúng rồi, ngày mai tôi đi mua ít thịt bò, con bé ngày nào cũng học tập vất vả như vậy phải bồi bổ mới được."

    "Đúng rồi, mua luôn cả sữa đi." Đặng Hàm nhớ ra nói.

    "Biết rồi."

    "Nhưng mà không biết nó có phải là thích sữa trong siêu thị không." Phương Tử Tuyền biết, trẻ con bây giờ đều thích uống ngụm to.

    "Mua cả đi, dù sao cũng chẳng đáng là bao."

    "Tôi thấy Giai Giai sau này chưa chắc sẽ cảm ơn, nhưng mà Tiểu Uân thì khác." Đặng Hàm nghĩ đến cháu gái lớn đã đi Mỹ được hai tháng giống như diều đứt dây, không hề nhắn tin tức gì cho họ.

    Phương Tử Tuyền Thở dài: "Quên đi, chúng ta có tiền, sau này chúng nó hiếu thuận thì tốt, nếu không thì chúng ta có tiền cũng không cần lo lắng."

    Đặng Hàm ừ một tiếng: "Được rồi, không còn sớm nữa chúng ta đi ngủ thôi."

    Những ngày ăn uống ngon lành nghênh đón ngày báo danh Nhất Cao, mà sau khi báo danh kết thúc. Trong sự mong đợi của rất nhiều học sinh, giáo viên nói ngày mai sẽ có bài thi.

    Đặng Uân nhìn kỹ xung quanh, mặc dù có nhiều người rất ngạc nhiên, vẻ mặt rất ghét bỏ, nhưng ghét bỏ thi cử với bị bất ngờ về thông báo này, xem ra cũng có nhiều người đã biết.

    Hai ngày thi liên tiếp có thể nói khiến cho mọi người mệt muốn xỉu.

    Đặc biệt là những người sau khi biết tin mới bắt đầu ôn tập thì đều kinh ngạc. Sau khi biết tin, họ nhanh chóng làm bài tập, nhưng mà bọn họ đều làm bài cấp hai, mà các đề mục trong bài thi thì lại chẳng biết cái nào.

    Sao lại thế này, "Sao không phải là kiến thức cấp hai?"

    Đặng Uân và Cố Nhạc Di bình tĩnh đi qua, ở trước mặt những bạn học đang kích động thì không nên kích thích bọn họ sẽ tốt hơn.

    Hai người không nói nhưng những người khác sẽ nói: "Đồ ngốc, học xong lớp chín rồi còn kiểm tra kiến thức cấp hai làm gì."

    "Muốn kiểm tra thì cũng là kiểm tra nội dung lớp mười."

    "Sao có thể, chúng ta còn chưa đi học, làm sao làm được."

    Có người nghe được là thi nội dung lớp mười thì nhất thời không bất bình, đều nhanh chóng nhao nhao kháng nghị.

    "Cậu kích động cái gì, cậu có ý kiến thì tìm giáo viên đi."

    "Đúng vậy, nghĩ là đỗ Nhất Cao thì có thể thả lỏng hay sao?"

    "Cũng không nghĩ xem Nhất Cao dễ vào thế sao."

    "Không biết là trước kì thi đại học thì không thể lơ là học tập sao?"

    "Ôi, tự mấy cậu không cố gắng thôi."

    Rất nhiều người than khóc kêu rên đều kinh ngạc, không phải chứ, họ chỉ muốn vừa kết thúc thi tốt nghiệp, ba năm vất vả muốn nghỉ ngơi một chút, không ngờ lại sai lầm.

    "Các cậu.."

    "Có nhiều người sẽ không thật sự coi kỳ nghỉ là để nghỉ ngơi chứ?"

    "Cũng đúng, không có nghỉ đông, chỉ có học tập học tập và học tập."

    Những người không thi tốt đều kinh ngạc, ngây ngốc nhìn họ, sau đó quay người rời đi.

    Làm ầm ĩ ở đây có thú vị không? Để giáo viên nhìn thấy thì sẽ có ấn tượng không tốt.

    Sau khi ra khỏi trường, Cố Nhạc Di nói: "May mà nghe lời cậu."

    "Nếu không tớ cũng sẽ ngốc nghếch học chương trình lớp chín, vậy thì chết chắc."

    "Nhưng cũng có một vài câu tới không biết."

    "Là nội dung lớp mười một." Đặng Uân nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thực ra trong lòng cũng đang mắng người, thật không ngờ Nhất Cao có thể vô sỉ như thế.

    Bạn nói xem, ra đề nội dung lớp mười thì thôi đi, không ngờ còn có nội dung lớp mười một, thật là muốn mắng người.

    Cái gì, lớp mười một? Cố Nhạc Di sững sờ: "Mẹ ơi."

    Không đúng, tại sao Đặng Uân biết là chương trình lớp mười một.

    "Vì tớ cũng không hiểu." Chẳng lẽ nói với nhỏ rằng, cô tốt nghiệp đại học hay sao?

    Đặng Uân cảm thấy câu trả lời của mình không có vấn đề, nhưng mà rơi vào tai Cố Nhạc Di thì lại nghe ra ý khác.

    Cố Nhạc Di hít một hơi nói: "Cậu đừng nói với tớ là cậu đã xem cả chương trình lớp mười một rồi chứ?"

    Trời ạ, thế này sao mà cô nàng sống nổi, vốn cho rằng mình đã cố gắng rồi không ngờ vẫn không thể so sánh nổi.

    "Một ngày cậu dùng bao nhiêu thời gian học." Cố Nhạc Di cẩn thận hỏi.

    Thời gian học? Cái này cô thật sự không nghĩ đến, ngẩng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chỉ là dựa theo kế hoạch đã định để học thôi."

    A a a, đương nhiên Cố Nhạc Di đã nhìn thấy bản kế hoạch kia: "Tớ cũng có, tớ cũng nghiêm túc dựa theo thời gian biểu để học tập." Nhưng tại sao kết quả lại kém hơn so với Đặng Uân.

    "Vậy hiệu suất của cậu thế nào?" Chỉ cần có kế hoạch là được sao? Đặng Uân kiên nhẫn hỏi: "Cậu có hoàn toàn nhập tâm hay có lúc cậu lại lơ đãng?"

    "Nếu cậu lơ đãng, cho dù cậu có hoàn thành kế hoạch dự theo thời gian biểu thì.." Đặng Uân lắc đầu tỏ vẻ như vậy kết quả sẽ không quá tốt.

    A a a, lại còn phải có cả hiệu suất? Lời nói của Đặng Uân khiến Cố Nhạc Di cảm thấy sụp đổ, sao lại còn thế nữa.

    "Cố gắng lên." Đặng Uân biết lúc này Cố Nhạc Di sẽ cảm thấy sụp đổ, nhưng đây là tàn nhẫn sao?

    Nếu ở thế giới trước, cô cũng cố gắng từ cấp hai cấp ba, đại học cũng cố gắng hơn nữa, dành nhiều thời gian học tập hơn, có phải sẽ không trở thành thế này? Có lẽ ít nhất cũng không cần lo lắng tìm việc, ít nhất cũng không bị công ty nát kia lừa.

    Ôi, đáng tiếc, bây giờ hối hận cũng không có tác dụng, chỉ có thể làm cho mình không hối hận trong nhiệm vụ này là được.

    "Tớ cảm thấy bạn học vừa nãy nói rất đúng, cho đến khi thi đại học cũng không thể nghỉ ngơi được." Thực ra nên là trước khi tốt nghiệp đại học thì cũng không thể nghỉ ngơi, nhưng mà không nên dọa các em nhỏ.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...