Welcome! You have been invited by QLilZ to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 40: Hắn chọn Lục Hân Mạt

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Cố Xuân Tình gả vào nhà họ Tô nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chưa từng thấy cô em chồng của mình vì một chuyện nào đó mà tự trách bản thân quá mức, cuối cùng đến ngủ cũng không yên giấc.

Người nhà họ Cung không cho Tô Tiểu Tuyết bước vào phòng bệnh của Cung Lăng Hạo nữa, cô chỉ có thể ở ngoài lén lút nhìn tình hình của hắn.

Nếu không có sự bảo hộ của Cung Lăng Hạo, hôm qua cô nhất định sẽ bị đông chết trong phòng đông lạnh, chứ không phải khỏe mạnh đứng ngoài cửa phòng bệnh nhìn hắn thế này.

"Lăng Hạo, đây là canh đích thân em nấu cho anh, bác sĩ nói anh vừa mới tỉnh lại, cần uống chút gì đó dễ tiêu." Trong phòng của Cung Lăng Hạo, Lục Hân Mạt đem theo canh mình nấu, mới sáng sớm đã đưa tới đây.

Cung Lăng Hạo nằm trên giường bệnh, sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với lúc trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra bệnh trạng.

"Để đó đi." Cũng Lăng Hạo đến nằm viện cũng vẫn quan tâm đến chuyện trong công ty. Lúc này trong tay còn cầm văn kiện của công ty.

"Canh này nguội uống sẽ không ngon, đợi một lát lại xem văn kiện nhé." Lục Hân Mạt bưng bát canh, ngồi bên giường bệnh của hắn.

Bên ngoài phòng bệnh, hai tay Tô Tiểu Tuyết đang cầm canh gà mà Thương Trân Phương đã nấu cho cô, nhìn cảnh tượng bên trong phòng bệnh.

Lúc Lục Hân Mạt đang lấy văn kiện trong tay hắn ra, trong lúc vô tình nhìn thấy cô ở ngoài cửa.

Trước khi Trầm Lệ Quyên rời khỏi bệnh viện, dặn dò y tá không để Tô Tiểu Tuyết bước vào phòng bệnh của hắn. Cho nên cô gái kia mới chỉ có thể đứng ở cửa phòng bênh của hắn đi.

"Được." Hắn đặt văn kiện trên tay xuống, để Lục Hân Mạt đích thân đút hắn ăn.

"Có ngon không? Em cũng không biết rõ khẩu vị của anh, chỉ nghe bác gái nói, anh không thích mùi vị quá đậm." Cô ta nhè nhẹ thổi hơi nóng trong thìa, sau đó mới đưa tới bên miệng hắn.

"..."

Hắn không trả lời cô ta, ánh mắt vẫn như cũ dừng trên người Tô Tiểu Tuyết ngoài cửa.

Cô gái nhỏ bé kia mặc bộ quần áo bệnh nhân mỏng manh, đứng ở đó đã lâu, mặc dù cách lớp kính cửa sổ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ được sắc mặt tiều tụy của cô.

"Đuổi người phụ nữ ngoài cửa kia đi, nhìn thấy phát chán." Cung Lăng Hạo nói với Ngô Na trong phòng bệnh.

Ngô Na nghe hắn nói vậy, mới phát hiện Tô Tiểu Tuyết ở cửa.

"Vâng, thiếu gia."

Lúc Ngô Na mở cửa phòng bệnh, Lục Hân Mạt nhịn không được liếc cô một cái. Nghĩ đến đều là lại cô mới khiến Cung Lăng Hạo phải nhập viện, cô ta liền hận người nằm ở đây không phải là Tô Tiểu Tuyết.

May mắn thay, nghe thấy Cung Lăng Hạo tức giận phân phó Ngô Na đuổi Tô Tiểu Tuyết ra khỏi tầm mắt của hắn, trong lòng cô ta mới thoải mái một chút.

Cung Lăng Hạo không cho người vợ là Tô Tiểu Tuyết chăm sóc hắn, còn muốn để cô ta chăm sóc. Đây xem như là một khởi đầu rất tốt của hai người. Cô ta nhất định phải nắm thật chắc cơ hội này. Để Cung Lăng Hạo biết rằng, cô ta tốt hơn gấp vạn lần Tô Tiểu Tuyết.

Ngô Na dìu Tô Tiểu Tuyết về phòng bệnh, lúc cô ta rời đi, cô vội vàng đưa canh gà mà bà Thương Trân Phương nấu cho Ngô Na.

"Thiếu phu nhân, cái này cô giữ lại uống đi. Có như vậy mới sớm khỏe được."

"Đến cô cũng đang trách tôi sao?" Người nhà họ Cung đều không thích cô, bây giờ đến ông nội cũng không định nói giúp cô nữa, cô thật sự rất bất lực.

"Ngô Na không dám." Cô ta và Mạc Nham đều là trợ lí trung thành nhất bên người Cung Lăng Hạo, nói là trợ lí, nhưng thực ra là những người bạn thân thiết nhất. "Thiếu gia làm như vậy, chỉ là không muốn để cô phải khó xử trước mặt phu nhân. Nếu thiếu gia để cô đi vào, còn uống canh mà mẹ cô nấu. Phu nhân biết được nhất định sẽ lại làm khó thiếu phu nhân."

Tô Tiểu Tuyết nghe lời giải thích của Ngô Na, không biết là nên vui hay nên buồn.

Hắn thực sự là vì nghĩ cho cô sao? Cô thấy không phải như thế. Có lẽ hắn không muốn cho cô đi vào phá hoại chuyện tốt của hắn và Lục Hân Mạt.

Nghĩ đến đây Tô Tiểu Tuyết liền mở bình giữ nhiệt, đổ canh gà ra, từng ngụm từng ngụm uống sạch.

Dù sao cô với hắn ta cũng không có cảm tình, hắn muốn ở cùng ai, đó đều là chuyện của hắn. Đằng nào hai năm nữa cũng giải tán, ai về nhà nấy, không ai liên quan đến ai.

Chuyện Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo cùng bị nhốt trong phòng đông lạnh suýt chết, rất nhanh đã lan truyền đến tất cả nhân viên làm việc trong trung tâm mua sắm.

Vương Thiên Long thân là người phụ trách cao nhất, trong trung tâm mua sắm xảy ra chuyện lớn như vậy, chuyện này có thể đe dọa đến bát cơm của ông ta.

Ông ta sao cũng không ngờ đến, ông ta nghe lời phu nhân chủ tịch Trầm Lệ Quyên, cho Tô Tiểu Tuyết tăng ca ở trung tâm mua sắm, cuối cùng lại xảy ra chuyện như vậy.

Chỉ là một lần tăng ca, sao Tô Tiểu Tuyết lại ngốc đến mức để cửa phòng đông lạnh đóng lại chứ? Trước kia Tô Tiểu Tuyết cũng đã từng ở phòng đông lạnh, cũng không thấy cô bất cẩn như vậy.

Vì miếng cơm manh áo của mình, Vương Thiên Long đặc biệt mua rất nhiều thứ, yêu cầu người bạn thân nhất của Tô Tiểu Tuyết là Lâm Phù Dung cùng ông ta đi đến bênh viện thăm hỏi. Hi vọng nhân thời cơ này có thể gặp được Cung Lăng Hạo, sau đó xin lỗi hắn, đừng vì chuyện này mà đuổi việc ông ta.

"Tiểu Tuyết." Lâm Phù Dung thấy Tô Tiểu Tuyết ở một mình trong phòng bệnh, đến một người chăm sóc cũng không có, thật lòng có chút thương cô.

"Tiểu Tuyết à, đây là thuốc bổ tôi mua cho cô, hi vọng cô dùng xong có thể sớm hồi phục." Vương Thiên Long xum xoe, nhanh chóng tặng quà. "Không, phải là thiếu phu nhân chứ. Cô nhất định phải nhận nhé." Lúc nói xong, ông ta mới ngộ ra, Tô Tiểu Tuyết là vợ của Cung Lăng Hạo. Làm cô hài lòng, Cung Lăng Hạo cũng sẽ hài lòng.

"Giám đốc, ông đây là.." Tô Tiểu Tuyết không ngờ Vương Thiên Long sẽ tới thăm cô. Nếu không phải ông ta bắt cô tăng ca, thì làm sao cô phải thảm hại đến mức nhập viện.

"Đây là thuốc bổ tặng cô, cô không biết chứ, nghe nói cô nằm viện là bởi vì chuyện của công ty, tôi thật sự là khó chịu muốn chết. Trong cuộc họp sáng sớm hôm nay còn nói với tất cả nhân viên rằng phải học tập cô." Ông ta kéo kéo tay Lâm Phù Dung, lại dùng ánh mắt ra hiệu với cô. "Đúng không Phù Dung."

"Ừm.." Lâm Phù Dung thực không muốn giúp ông ta, nhưng nhìn đến bộ dáng ông ta cầu xin cô bằng mọi cách, cô mới gật gật đầu.

Vương Thiên Long là vì cái gì mới đến, Tô Tiểu Tuyết không hề ngốc. Chỉ là Vương Thiên Long mua thuốc bổ, tiêu tiền đã sai chỗ rồi.

Cô bây giờ đến thân mình cũng khó bảo toàn, đâu thể nói giúp ông ta. Cung Lăng Hạo vì cô mà phải nhập viện, có thể trong lòng đã hận cô đến chết rồi.

"Ông muốn đi thăm Cung phó tổng tài sao? Anh ta ở phòng 306. Ông cứ đến đó là được rồi."

"Ách, cái đó.. hay là cô đưa chúng tôi cùng đi đi. Tính tình của Cung tổng, cô cũng hiểu mà, nếu chúng tôi cứ như vậy mà đến.." Một giám đốc nho nhỏ như ông ta đâu dám chọc vào Cung Lăng Hạo.

Việc xảy ra ở chỗ ông ta quản lí, Cung Lăng Hạo nếu không nguôi giận, nhất định sẽ đuổi cổ ông ta.

Cô một chút cũng không hiểu Cung Lăng Hạo, ngoài mặt bọn họ là vợ chồng, người khác đều ngưỡng mộ cô, nhưng có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng cô.

Lấy một người đàn ông không yêu cô, cả ngày còn phải bày ra bộ mặt tươi cười với hắn, cùng hắn thể hiện tình cảm cho người nhà hắn xem. Cô hiện tại chưa phát điên, cũng không có nghĩa sau này là một người bình thường.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 41: Làm vợ đã khó, làm nhân viên còn khó hơn

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Được rồi." Cô cũng muốn mượn cơ hội này đi thăm hắn, cũng không biết hắn bây giờ ra sao rồi.

Khi Tô Tiểu Tuyết đang chuẩn bị cùng Vương Thiên Long đi đến phòng bệnh của Cung Lăng Hạo, điện thoại trong túi áo bệnh nhân của cô đột nhiên kêu lên.

Cô tận lực tránh Lâm Phù Dung và Vương Thiên Long, sau đó chạy đến một chỗ khác bắt máy.

"Tô Tiểu Tuyết, cô có ý gì? Thực sự không muốn làm nữa có phải không? Tin tức quan trọng như vậy, sao cô không nói trước với tôi?" Trong điện thoại của Tô Tiểu Tuyết truyền đến tiếng rống giận của Mộng Kì.

"Chủ biên.." Tô Tiểu Tuyết nhanh chóng để điện thoại ra xa tai mình.

"Lập tức đến phòng vệ sinh nữ tìm tôi."

Tô Tiểu Tuyết nhìn ngó xung quanh, nghe lời nói của Mộng Kì, mới biết sếp của mình đã tới bệnh viện rồi. Có thể chỉ là không có cơ hội tiếp cận Cung Lăng Hạo nên mới tức giận như vậy.

Tô Tiểu Tuyết trước tiên bỏ lại Vương Thiên Long và Lâm Phù Dung, không dám chậm trễ, vội chạy đến phòng vệ sinh nữ ở tầng trệt.

Vài ngày không gặp, Mộng Kì vẫn lạnh lùng cao quý giống như trước, cho dù giờ phút này ở phòng vệ sinh cũng không quên chú ý đến hình tượng của mình, lấy túi đồ trang điểm đắt tiền ra, dặm lại lớp make up trên mặt.

"Chủ biên, chị.. sao lại tới bệnh viện?" Tô Tiểu Tuyết có chút lo lắng nhìn ngó xung quanh, sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ của cô và Mộng Kì.

Cái tên của nghề này dễ nghe một chút là phóng viên. Nói khó nghe thì là chó săn. Chuyên đi dò la chuyện riêng tư của những nhân vật có máu mặt.

Nhưng mà, cô là thiếu phu nhân Cung gia, thế mà đi lén lút chụp ảnh của chồng mình, đây thực sự là chuyện lạ trên đời.

"Cung Lăng Hạo nằm viện, tin tức quan trọng như vậy, vậy mà cô không nói cho tôi một lời nào." Mộng Kì vừa thu dọn đồ trang điểm, vừa lạnh lùng chất vấn Tô Tiểu Tuyết. "Ảnh chụp đâu?" Sau đó cô ta trực tiếp chìa tay về phía Tô Tiểu Tuyết, đòi ảnh chụp lén của Cung Lăng Hạo.

"Ha ha.." Tô Tiểu Tuyết chỉ xấu hổ cười cười. "Chủ biên chị cũng biết đấy, ảnh chụp lén của Cung Lăng Hạo cũng không dễ có như vậy. Hơn nữa anh ta đột nhiên nhập viện, đều là tại tôi. Nhưng mà, chỉ là chút bệnh nhỏ thôi, căn bản là không thể xem là tin tức gì lớn cả."

"Cung thiếu phu nhân, cô coi Mộng Kì tôi là đồ ngốc sao? Người đàn ông của cô, cô muốn chụp vài tấm ảnh còn không được sao?"

Mặc dù trên danh nghĩa Tô Tiểu Tuyết là vợ của Cung Lăng Hạo, nhưng một người phụ nữ thông minh như Mộng Kì sao lại có thể ngờ đến, bên trong đó nhất định còn có nguyên nhân gì đó mà người ngoài không biết chứ.

Nếu như Tô Tiểu Tuyết thực sự giống với cái danh bề ngoài như vậy, cô cũng sẽ không vì công việc chó săn này mà khúm núm, hết lần này tới lần khác lấy lòng chị ta.

"Mọi chuyện không giống như chị tưởng tượng đâu." Nỗi khổ tâm trong lòng cô chẳng thể nói được với bất kì ai. Nếu có nói, người khác cũng sẽ không tin.

"Chuyện Cung Lăng Hạo nhập viện, tôi tạm thời bỏ qua cho cô lần này. Nhưng, ảnh chụp lén của anh ta, cô nhất định phải nhanh chóng đưa cho tôi." Mộng kì cũng không muốn làm khó Tô Tiểu Tuyết, chỉ là muốn tăng cho cô thêm chút áp lực mà thôi. "Thời gian là tiền tài, là lợi ích, cô hiểu không?" Cô ta vỗ nhẹ lên vai Tô Tiểu Tuyết, cặp mắt lạnh lùng kia dường như còn muốn nói, chỉ cần cô làm tốt chuyện này, thì sẽ lập tức nhận cô làm nhân viên chính thức, còn tăng lương nữa.

"Vâng."

Tô Tiểu Tuyết nhìn Mộng kì đi khỏi bệnh viện xong, mới đưa Vương Thiên Long và Lâm Phù Dung đến phòng bệnh của Cung Lăng Hạo.

Phòng của Cung Lăng Hạo và phòng của Tô Tiểu Tuyết mặc dù chỉ cách nhau mấy phòng, nhưng phòng của Cung Lăng Hạo là phòng VIP của bệnh viện, mà phòng cô lại là phòng bệnh bình thường nhất.

Trong phòng bệnh của Cung Lăng Hạo, người nhà họ Cung ngoài ông nội ra, hầu như đều đến đông đủ. Bọn họ mới là một gia đình chân chính, hòa thuận vui vẻ, đến một người ngoài là Lục Hân Mạt cũng hòa nhập với bọn họ. Mà cô thân là vợ của Cung Lăng Hạo, nhưng chỉ có thể ở ngoài cửa phòng bệnh của hắn nhìn hắn từ xa.

"Hai người đi vào đi, tôi không vào đâu." Lúc Vương Thiên Long gõ rồi đẩy cửa phòng bệnh của Cung Lăng Hạo ra, khi cô nhìn thấy tình cảnh này, cô cũng không có dũng khí bước vào nữa.

Lâm Phù Dung nhìn nhìn phòng bênh này, nhớ lại phòng bệnh của Tô Tiểu Tuyết, rõ ràng là một trời một vực.

Mặc dù cô là bạn thân nhất của Tô Tiểu Tuyết, nhưng sau khi Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo kết hôn, cô biết rất ít về cuộc sống cá nhân của Tô Tiểu Tuyết.

Tô Tiểu Tuyết đã gả cho Cung Lăng Hạo, vậy cô ấy chính là người nhà họ Cung. Tại sao người Cung gia lại để Tô Tiểu Tuyết ở phòng bệnh thường chứ? Bọn họ cũng không sợ sau khi chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cung gia bọn họ sao?

"Ôi ôi.. Cung tổng, anh đã khỏe chưa vậy? Sao anh lại bị nặng như vậy, phải nhập viện chứ? Đều là chúng tôi không tốt, là công việc của chúng tôi không làm đúng thời gian quy định, mới khiến anh ở chỗ quỷ quái này.." Vương Thiên Long xách theo bao lớn bao nhỏ, vừa kêu vừa khóc nhào vào phòng bệnh.

Nhìn thấy ánh mắt Trầm Lệ Quyên nhìn cô, cô liền biết bà ta vẫn còn đang giận cô. Tô Tiểu Tuyết rất thức thời không đi vào.

Trên gương mặt cô, Cung Lăng Hạo nhìn thấy sự tự trách và lạc lõng. Nhưng hắn từ đầu đến cuối cũng không gọi cô lại.

Cho dù Cung gia có tiền có quyền đi nữa, Lâm Phù Dung cũng sẽ không bỏ lại bạn thân của mình mà đi nịnh nọt bọn họ. Cô đỡ Tô Tiểu Tuyết quay lại phòng bệnh.

Ban đêm, sau khi đợi tất cả mọi người rời khỏi phòng bệnh của Cung Lăng Hạo, Tô Tiểu Tuyết đã suy nghĩ rất lâu, cho dù là vì cái gì, cô cũng nên xin lỗi Cung Lăng Hạo. Nói sao đi nữa thì hắn cũng đã cứu cô một mạng. Càng quan trọng hơn là, cô phải hoàn thành nhiệm vụ mà chủ biên đại nhân giao phó cho cô.

Cô bưng bữa tối tình yêu mà mẹ đưa tới, sợ sệt đi tới cửa phòng bệnh của hắn, lần lữa không dám đi vào.

Cô không biết sau khi hắn nhìn thấy cô sẽ có biểu tình gì. Nhất định sẽ mắng cô không có não, không biết cái gì, mới khiến hắn phải nhập viện nhỉ?

"Chồng của em bệnh thành như vậy, em đến một lời hỏi thăm cũng không có, em làm vợ kiểu gì vậy?"

Vào lúc Tô Tiểu Tuyết còn do dự có nên gõ cửa hay không, trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Cung Lăng Hạo.

Cung Lăng Hạo nằm trên giường bệnh, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn.

Mới có một ngày, sắc mặt hắn đã hồng hào hơn nhiều, thoạt nhìn còn tốt hơn nhiều so với sắc mặt của cô.

Bây giờ không nên nói là hắn bệnh nặng nữa, mà là cô mới phải chứ?

"Anh có nhiều người chăm sóc như vậy, còn không bằng một mình tôi sao?" Cô tiện tay đóng cửa lại, đặt bữa tối tình yêu trong tay lên tủ. "Bố mẹ, em trai, em dâu, bạn bè, nhân viên, nhiều người như vậy. Còn có một em gái mưa đáng yêu chuyên tâm chăm sóc anh. Anh phải vui vẻ đến mức hạnh phúc chứ nhỉ?"

"Sao? Ghen rồi?" Cái câu "em gái mưa đáng yêu" được nói ra từ trong miệng Tô Tiểu Tuyết, hắn nghe sao lại cảm thấy thoải mái như vậy nhỉ?
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 42: Nịnh chồng

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Ghen cái gì?" Đến chính cô cũng không ý thức được, lời nói của cô rõ ràng là chỉ Lục Hân Mạt. Trong đó còn chứa mùi giấm chua khá nồng :))

"Ghen có" em gái mưa đáng yêu "chăm sóc tôi, mà em lại không có à?" Hắn thấy Tô Tiểu Tuyết đang thay hắn chuẩn bị bữa tối, không nhịn được lại thêm một câu. "Nếu không, em cũng tìm một" anh trai mưa ga lăng "đi?"

Tên đàn ông này đang nằm viện, vậy mà còn có tâm tình trêu chọc cô. Xem ra hắn phát sốt, khó chịu gì đó, toàn bộ đều là giả bộ sao? "

" Yên tâm, 'anh trai mưa ga lăng' của tôi không cần đi tìm, anh ấy đã sớm cắm rễ ở chỗ này của tôi rồi. "Tô Tiểu Tuyết tức giận nói, còn lấy tay chỉ vào ngực mình.

" Em nói cái gì? "Cung Lăng Hạo nghe thấy lời này, vốn còn đang trêu chọc cô, trong phút chốc biến thành cực kì phẫn nộ. Dùng lực bắt lấy tay cô, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm." Hắn là ai? "

Cô chỉ là vô ý nói một câu, nhưng hắn lại tức giận tới vậy. Cô thực sự là không hiểu người đàn ông này. Chỉ cho quan phóng hỏa mà không cho dân đốt đèn sao?

Với Tô Tiểu Tuyết, lời nói của cô có thể chỉ là một câu nói đùa, nhưng lại khiến Cung Lăng Hạo bỗng nhiên nghĩ tới lời mà Ngô Na từng nói với hắn trong khách sạn vào ngày mà hai người họ kết hôn.

" Anh làm đau tôi đó. "Cái tay nhỏ của cô ngọ nguậy trong tay hắn." Rõ ràng là chính anh nói, anh lại nổi cáu với tôi làm gì? "Quả là ngang ngạnh mà, sớm biết sẽ như thế này, cô sẽ không đưa bữa tối đến cho hắn.

Sau một lúc lâu, Cung Lăng Hạo mới buông tay cô ra.

Bữa tối mà Tô Tiểu Tuyết mang tới cho hắn không hẳn gọi là bữa tối, mà xem như bữa khuya của hắn.

" Đây là cái gì? "

" Canh xương mẹ tôi nấu đấy. "Một ngụm cô cũng chưa ăn, toàn bộ đều giữ lại cho hắn.

" Chẳng trách người em nhìn như cái thùng phi. "Hắn lạnh lùng nói.

Từ ánh mắt của hắn, cô có thể cảm nhận được là hắn đang nhìn chằm chằm thân thể cô.

" Có ý gì? "Cái gì gọi là người cô giống thùng phi?

" Bữa trưa canh gà, bữa tối canh xương. Nuôi em thành lợn hả. "

" Canh xương này tôi một ngụm cũng chưa.. "Cô vừa muốn nói cái gì, trong đầu không khỏi hiểu ra ý tứ trong lời hắn nói." Sao anh biết buổi trưa tôi ăn canh gà? "Cô không hề đến chỗ của hắn, hắn cũng không bước ra khỏi phòng bênh nửa bước. Vậy làm sao hắn biết buổi trưa cô ăn gì chứ?"

"Nhanh chút, tôi đói rồi." Hắn tức giận quát cô.

"Hả." Cô đưa cái bát và cái thìa trong tay cho Cung Lăng Hạo.

"Em chăm sóc một bệnh nhân như thế này hả?" Hắn ngồi đó, trừ bỏ cái miệng đang hoạt động, cả người đều bất động.

Hắn là bệnh nhân sao? Mặt mày hồng hào, đỏ da thắm thịt. Cùng hắn so sánh, thì sắc mặt cô còn kém hơn nhiều.

Nghĩ đến hắn từng cứu cô, cô đành chịu uất ức hầu hạ hắn một lúc.

Cô nhè nhẹ thổi canh xương rồi đưa lên miệng hắn, cử chỉ cẩn thận từng li từng tí, sợ sẽ làm hắn bỏng.

Cô chú tâm chăm sóc hắn, nhưng cô lại không nhìn thấy chút vẻ hài lòng nào trên gương mặt hắn. Làm như cô thực sự thiếu nợ hắn vậy.

"Không ngon gì hết, em cố ý phải không?" Hắn chưa ăn được bao nhiêu, đột nhiên lạnh lùng nói.

Không phải chứ. Đây là đích thân mẹ cô hầm đó, bên trong còn cho thêm rất nhiều dược diệu bồi bổ cơ thể.

Lẽ nào là vì những dược liệu này nên hắn mới không thích?

"Sao lại vậy chứ? Mẹ tôi đem đến, chính tôi còn không nỡ ăn đã cầm đến cho anh. Sao anh có thể nói như vậy?" Lòng tốt xem như lòng lang dạ thú rồi.

"Nếu đã như vậy, vậy em ăn hết thứ khó ăn này đi." Hắn tuyệt tình đẩy cái bát trong tay cô ra.

"Anh.." Mặc dù rất giận, nhưng nghĩ đến dù sao cũng là cô khiến hắn nằm viện, cô nên nhịn xuống. "Được, nếu thực sự khó ăn như vậy, tôi sẽ ăn sạch cho anh xem. Tuyệt đối không phải như anh nói là vì tôi không thích mới mang cho anh."

Tô Tiểu Tuyết từng ngụm từng ngụm uống hết canh trong bát, còn ăn thêm một bát cơm, hoàn toàn không để ý đến hình tượng, ăn như hổ đói.

Cô muốn cho người đàn ông này biết, cô không hề hèn hạ giống như hắn nghĩ.

Vẻ mặt của Cung Lăng Hạo rất lạnh nhạt, vì thấy cô ăn như vậy mà nhíu mày.

"Nhìn thấy chưa? Tôi đã ăn hết rồi." Cô chỉ cái bát trong tay.

"Có thể ăn như vậy, ngày mai lại có thể tiếp tục đi làm rồi."

Vẻ mặt trước lúc ăn cơm với sau khi ăn cơm sao lại khác nhau nhiều như vậy. Hắn trở mặt nhanh như lật sách vậy.

"Đừng lãng phí." Trong lúc cô ngẩn ra, hắn đột nhiên vươn tay ra, gỡ hạt cơm bên khóe miệng của cô xuống rồi nhét vào trong miệng cô.

Tô Tiểu Tuyết vội lấy tay lau lau miệng một chút, cũng may hình tượng của cô ở trước mặt hắn đã sớm mất hết rồi. Cũng không cần để ý đến ánh mắt khác thường của hắn.

"Tôi.. tôi đi về đây." Thấy hắn không sao, cô đã có thể an tâm rồi.

"Về đâu?" Hắn kéo cô quay trở lại, cô không đứng vững, cả người đều bổ nhào vào trong lòng hắn.

Tô Tiểu Tuyết kinh hãi nhìn cái tay của mình đang chống ở chính giữa đũng quần của hắn. Ngẩn đầu nhìn thẳng vào đôi đồng tử thâm sau của Cung Lăng Hạo, hai mắt cô tràn ngập sự lúng túng.

Cô không cố ý, là chính hắn bất ngờ kéo mạnh cô.

"Về.. phòng bệnh." Cô vội vàng nhấc tay lên.

"Phòng bệnh mà Cung thiếu phu nhân ở, điều kiện như vậy, người khác còn cho là nhà họ Cung chúng tôi đối xử với em không ra gì."

"Hả?" Đến việc cô nằm phòng bệnh gì hắn cũng biết sao?

"Muộn lắm rồi, ngủ đi." Hắn xốc cái chăn trên người lên, ra hiệu cho cô nằm lên giường ngủ với hắn.

"Thôi.." Tô Tiểu Tuyết giang hai tay ra, không biết nên để tay mình ở đâu. Không có hai tay chống đỡ, mặt cô thực sự sẽ dính sát trên ngực hắn. "Muốn tôi ở cùng anh cũng được. Nhưng anh không thấy trên người anh giống như có mùi bất bình thường sao?"

Tô Tiểu Tuyết biết rõ người đàn ông này là một người ưa sạch sẽ, hắn ở bệnh viện đã lâu như vậy, hẳn là vẫn chưa tắm rửa.

"Mùi gì?"

"Mùi chua chua." Cô không phải là mũi chó, cũng không ngửi thấy mùi chua chua gì đó, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ mà chủ biên giao cho cô nên mới phải làm như vậy.

"Trên người em có mùi chua ấy." Cung Lăng Hạo ngửi ngửi quần áo của mình, mũi của hắn còn thính hơn chó, nhưng cũng không ngửi thấy mùi khác thường nào. (mé bà tác giả so với cái j k so cứ thích so với mũi chó mới chịu kkk)

"Tôi.." Tô Tiểu Tuyết bị hắn nói lại có chút khó trả lời. Vì vài tấm hình, cô không thể không ngậm đắng nuốt cay, tự nhận xui xẻo. "Để tiểu nữ tử tôi đây thay ngài tắm rửa thay quần áo nhé."

Lần đầu tiên Tô Tiểu Tuyết chủ động thân mật với Cung Lăng Hạo như vậy, cho dù không có âm mưu, hắn cũng sẽ không tin tưởng.

Trong phòng tắm, Tô Tiểu Tuyết trong lúc giúp Cung Lăng Hạo xả nước ấm, trước tiên đặt camera giấu kín mà Mộng Kì đưa cho cô vào một chỗ kín đáo.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 43: Phi gian tức đạo*

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

*Cụm từ xuất phát từ ngạn ngữ "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo", ý nói không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.

Lát nữa, chỉ cần Cung Lăng Hạo cởi quần áo tắm rửa là có thể ghi lại toàn bộ vị trí tư mật trên cơ thể của hắn.

Không biết từ lúc nào, Cung Lăng Hạo đã khoanh hai tay trước ngực, bộ dáng đầy hứng thú đánh giá Tô Tiểu Tuyết.

"Nước nóng tôi chuẩn bị xong rồi, anh tắm đi." Cũng may cô hành động nhanh, nếu không chắc chắn sẽ bị người đàn ông này phát hiện.

Để che dấu sự xấu hổ trong lòng, Tô Tiểu Tuyết vươn ngón trỏ tay phải ra, chọc chọc vào ngực Cung Lăng Hạo, ra hiệu hắn nhường đường cho cô, cô phải rời khỏi phòng tắm, nhường không gian tắm rửa cho hắn.

"Không phải nói là tắm rửa thay quần áo cho tôi sao? Em còn chưa hầu hạ đến nơi đến chốn đâu." Cung Lăng Hạo vươn bàn tay to, nắm chặt dầu vai Tô Tiểu Tuyết, cơ thể giống như tường đồng vách sắt kia ép cả người cô lên trên vách tường phòng tắm.

"Được rồi, tôi giúp anh thay quần áo là được chứ gì." Coi như cô bất chấp tất cả vì công việc đi. Hai tay trúc trắc giúp hắn cởi bỏ nút gài của áo bệnh nhân.

Làn da màu lúa mạch của đàn ông lập tức lọt vào tầm nhìn của cô. Những khối cơ bắp trong ngực kia gợi cảm mà mê người. Khi bàn tay nhỏ của cô vô tình chạm vào làn da của hắn, cơ thể giống như bị điện giật, khiến cho trái tim của cô thắt lại một cái.

"Tôi.. tôi ra ngoài trước." Ngẩng đầu đối diện với đôi đồng tử tựa sao trời của hắn, gương mặt vốn trắng nõn lập tức ngượng ngùng đến đỏ bừng.

Cái đẹp của loại ngượng ngùng này, không phải bất kì cô gái nào cũng có thể thể hiện ra được. Cũng không phải bất kì cô gái nào có thể khiến cho người đàn ông cao ngạo này động lòng.

"Đã nói giúp tôi tắm rửa thay đồ mà." Ngón trỏ của Cung Lăng Hạo nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, không cho cô lảng tránh ánh mắt của hắn.

Cô không thể khống chế được trái tim đập nhanh của mình, tiếng tim đập kia, Cung Lăng Hạo cũng cũng có thể nghe rõ ràng.

Hơi nước tràn ngập trong phòng tắm, tản ra hơi thở ám muội. Cô giống như một đứa nhỏ làm chuyện gì sai, đờ người ra đứng đó, chờ đợi người lớn dạy dỗ.

Bàn chân sạch sẽ của Cung Lăng Hạo bước một bước về phía cô, ép cả cơ thể của cô lên trên tường, không cho cô đường tránh thoát.

Cô nhìn hắn, đôi mắt ngập nước, giống như khối nước nóng bên trong bồn tắm, trong suốt thấy đáy. Gương mặt ngại ngùng đỏ bừng, càng giống những cánh hoa hồng thơm ngát bên trong làn nước kia.

"Tôi.." Cô không biết nói gì, xấu hổ đến cả hơi thở cũng chậm nửa nhịp. Cảm giác như thế này, dường như cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua. Giờ này khắc này, dường như hết thảy trên thế gian này đều biến thành hư ảo, chỉ còn gương mặt anh tuấn của người đàn ông trước mắt.

Cung Lăng Hạo đột nhiên nâng gương mặt của cô lên, đôi môi tuyệt mĩ hạ xuống, vừa vặn phủ lên môi cô.

Hơi thở nam tính giống như luồng điện, từ đôi môi của cô, từng chút từng chút lan tràn đến mỗi một cơ quan của cơ thể.

"Uh.." Tô Tiểu Tuyết kêu ra một tiếng ngẹn ngào từ yết hầu. Ngón tay mảnh khảnh nắm chặt bên hông Cung Lăng Hạo.

Đại não hết lần này đến lần khác vang lên hồi chuông nhắc nhở cô phải lập tức đẩy người đàn ông trước mặt ra, nếu không cô sẽ không thể nào thoát ra được. Nhưng hành động của cô làm sao cũng không thể chống cự lại hắn.

"Thiếu gia.."

Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến một giọng nói, liền kéo hai người đang say tình trở về hiện thực. Tiểu Nguyệt đến cửa cũng không gõ đã xông vào.

Tô Tiểu Tuyết phục hồi lại tinh thần, dùng sức đẩy người Cung Lăng Hạo ra, rồi vội vàng chỉnh lại quần áo trên người. Người cởi quần áo, chỉ có Cung Lăng Hạo.

"Thiếu gia, hai người.." Tiểu Nguyệt thấy Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo đều đứng trong phòng tắm, mặc dù nụ hôn kia đã kết thúc, nhưng kẻ ngốc cũng có thể tưởng tượng được bọn họ vừa mới làm gì trong phòng tắm. "Thiếu phu nhân, sao cô lại ở trong phòng bệnh của thiếu gia?" Khẩu khí của Tiểu Nguyệt nói chuyện với Tô Tiểu Tuyết không tốt lắm. Rõ ràng chính là đang ganh ghét.

"Tôi.." Tô Tiểu Tuyết bị Tiểu Nguyệt hỏi như vậy lại càng xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu. Cô không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân." Tiểu Nguyệt ở trước mặt Cung Lăng Hạo, cố ý cung kính nói to. "Tiểu Nguyệt không làm phiền hai người chứ?"

Đến một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra sự xuất hiện của cô ta là cố ý.

"Cô tới đây làm gì?"

"Là phu nhân bảo tôi đến chăm sóc thiếu gia. Nói thiếu gia một thân một mình ở bệnh viện, lo lắng ban đêm không có người chăm sóc." Cô ta đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "ban đêm".

"Tiểu nguyệt, cô đến thật tốt quá đi. Thiếu gia nhà cô đang tắm rửa thay đồ đó. Vừa hay không có người chăm sóc, cô giúp anh ta đi." Tô Tiểu Tuyết đang không tìm được lí do thích hợp để rời đi, cô thấy Tiểu Nguyệt, nhân tiện giao Cung Lăng Hạo cho cô ta luôn.

"Thật không? Trước kia thiếu gia tắm rửa thay đồ, đều là tôi hầu hạ. Việc này không phiền đến thiếu phu nhân cô. Thiếu phu nhân về phòng của mình nghỉ ngơi trước đi." Tiểu Nguyệt thật đúng là việc nhân đức không nhường ai, một tay kéo Tô Tiểu Tuyết ra ngoài, còn mình đi vào phòng tắm. Sau đó thay Cung Lăng Hạo thử nhiệt độ nước.

Tô Tiểu Tuyết nhìn bộ dạng gấp rút của Tiểu Nguyệt, trong lòng có chút tức giận. Hơn nữa câu "trước kia thiếu gia tắm rửa thay đồ đều do tôi hầu hạ" của Tiểu Nguyệt càng khiến cô nổi cơn.

Tiểu Nguyệt mặc dù là người hầu của Cung Lăng Hạo, nhưng cũng xem như là em họ hàng xa của Cung Lăng Hạo. Bọn họ không có chút kiêng kị nào mà ở cùng nhau như vậy, thật sự là khiến cô không thể khống chế sự ghen tuông trong lòng.

"Thì ra là như thế, vậy thật tốt quá. Tôi không làm phiền hai người nữa. Chúc thiếu gia, biểu tiểu thư ngủ ngon." Tô Tiểu Tuyết phủi phủi quần áo trên người, trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giạn và ghen tuông, chạy ra khỏi phòng tắm, cầm theo bình giữ nhiệt mà mẹ mang tới, giận dỗi rời đi.

"Thiếu gia, cô ta.." Tiểu Nguyệt nhíu nhíu mày, đối với sự tức giận của Tô Tiểu Tuyết, ngược lại cô ta có chút vui sướng. "Cô ta gọi tôi là biểu tiểu thư." Một tiếng biểu tiểu thư này nâng thân phận của cô ta lên không ít. Cô ta là cháu họ hàng xa của Trầm Lệ Quyên, được gọi là biểu tiểu thư một chút cũng không quá. "Thiếu gia, nhiệt độ nước vừa đủ, cậu tắm rửa đi." Nói xong, cô ta liền cởi chiếc áo ướt nhẹp trên người Cung Lăng Hạo xuống, sau đó còn chưa có sự đồng ý của Cung Lăng Hạo đã bắt đầu muốn cởi cả quần của hắn.

Lúc Tiểu Nguyệt giơ tay nhấc chân rõ ràng vô cùng mờ ám lại dịu dàng, những năm gần đây, cô ta ở nhà họ Cung không cầu hồi báo, tất cả đều là vì muốn có được sự ưu ái của Cung Lăng Hạo mà thôi. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội rồi.

"Thiếu gia, để Tiểu Nguyệt hầu hạ cậu nhé." Cô ta thấy Cung Lăng Hạo hoàn toàn không có ý phản đối, đột nhiên làm ra động tác càng lớn mật, dùng hai tay ôm chặt thắt lưng hắn, lại dán mặt trên ngực hắn. "Tô Tiểu Tuyết không có chút nữ tính nào, mà Lục tiểu thư lại quá cao ngạo, Tiểu Nguyệt cam đoan với thiếu gia, mọi chuyện đều sẽ nghe theo thiếu gia."

Ý tứ của Tiểu Nguyệt đối với Cung Lăng Hạo, trong lòng hắn đã sớm rõ ràng, nhưng Tiểu Nguyệt to gan như lúc này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

"Tiểu Nguyệt, cô năm nay cũng sắp 21 rồi nhỉ?" Cung Lăng Hạo bất động thanh sắc, lạnh lùng hỏi cô ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 44: Trở thành nhân viên chính thức

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Ồ, hóa ra thiếu gia vẫn còn nhớ." Tiểu Nguyệt lưu luyến ngửi mùi hương nam tính trên người Cung Lăng Hạo.

"Cũng tới tuổi kết hôn rồi."

"Tiểu Nguyệt nguyện ý hầu hạ thiếu gia cả đời, cho dù vĩnh viễn chỉ là một cô hầu gái." Cô ta không đợi Cung Lăng Hạo nói xong đã vội vàng tiếp lời. Nếu Cung Lăng Hạo đồng ý bỏ Tô Tiểu Tuyết, sau đó rước cô ta vào cửa, cô ta nhất định sẽ vui sướng đến ngất xỉu.

"Ngày mai tôi sẽ bảo phu nhân chọn cho cô một nhà chồng tốt. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là người của Cung gia, nhà chồng mà chúng tôi tìm nhất định sẽ khiến cho nửa đời sau của cô hạnh phúc."

"Thiếu gia.." Tiểu Nguyệt bị lời nói của Cung Lăng Hạo làm cho ngây người. "Tiểu Nguyệt không muốn lấy chồng. Người trong lòng Tiểu Nguyệt thích là.."

"Cô đi ra ngoài đi, tôi muốn đi tắm." Cung Lăng Hạo dùng sức đẩy Tiểu Nguyệt ra, ngữ khí bỗng nhiên trở nên lạnh lùng cay nghiệt. "Còn nữa, sau này nói chuyện với thiếu phu nhân, cô tốt nhất nên lễ độ một chút."

"Vâng.." Trong lòng Tiểu Nguyệt cho dù có nghìn vạn lần bất mãn, nhưng vẫn thức thời rời đi.

Ngày hôm sau, Tô Tiểu Tuyết lén lút đến phòng tắm của phòng bệnh Cung Lăng Hạo, lấy chiếc camera cô đã đặt ở bên trong ra. Để nộp đúng hạn những bức ảnh mà Mộng Kì cần, cô ở trong bệnh viện không được nghỉ ngơi.

Nói thế nào đi nữa Cung Lăng Hạo cũng là người chồng trên danh nghĩa của cô, Tô Tiểu Tuyết không thể giao tất cả video đã ghi lại cho Mộng Kì. Mà cô chọn những hình ảnh phù hợp ở trong đó.

Tô Tiểu Tuyết nhìn trong phòng bệnh cả một buổi sáng, có vẻ là rất sầu não. Vị trí mà cô đặt camera, rõ ràng là đúng chỗ đó, vậy mà không biết vì sao những hình ảnh của Cung Lăng Hạo và Tiểu Nguyệt sau khi cô rời đi ngày hôm qua lại không có. Giống như đoạn video phía sau bị người khác cắt bỏ vậy. Nhưng lại không có dấu vết bị xóa.

Cô rất muốn có đoạn video đó, nhưng lại không có chút dấu vết nào sót lại. Ông trời sẽ không đối xử với cô như vậy chứ.

Ở trong phòng bệnh, Tô Tiểu Tuyết bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, cô nhớ buổi tối hôm qua, Cung Lăng Hạo và Tiểu Nguyệt, hai người họ nhất định là làm cái gì đó.

Buổi trưa nhân lúc y tá giao ca, Tô Tiểu Tuyết một mình rời khỏi bệnh viện, đem ảnh đã chụp được đến tòa soạn Mộng Kì.

Mộng Kì nhìn những bức ảnh gợi cảm quyến rũ của Cung Lăng Hạo trên mặt bàn, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng bỗng nhiên phát ra ngọn lửa nhiệt tình.

"Đẹp quá.. trên thế giới này vậy mà thực sự có người đàn ông gợi cảm cường tráng như vậy.. thật đẹp.." Sau khi Mộng Kì xem ảnh, miệng không ngừng khen ngợi Cung Lăng Hạo.

"Chủ biên, nhưng.." Mộng Kì định thần lại, nhìn Tô Tiểu Tuyết đang đứng trước bàn làm việc, biểu tình trên mặt lại biểu lộ chút bất mãn. "Sao chỉ có nửa thân trên? Phần dưới đâu?"

"Cái gì?" Tô Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn Mộng Kì.

Người phụ nữ làm sao vậy? Biến thái sao? Cho dù muốn tin tức hot thì cũng không nên có chừng mực chứ.

"Này, cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là, nếu đã là ảnh tắm, vậy cũng phải có phần dưới chứ. Cái cảnh mà tôi muốn là một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ, mặc quần đùi khêu gợi, thể hiện được hương vị đàn ông. Nếu không, kì tạp chí này của chúng ta cũng không gọi là người đàn ông hấp dẫn." Mộng Kì cố gắng giải thích cho Tô Tiểu Tuyết.

Mặc dù Tô Tiểu Tuyết tiếp xúc với Mộng Kì chưa được mấy tháng, nhưng cô cũng hiểu phần nào tính tình của Mộng Kì.

Mộng Kì là một người phụ nữ lạnh lùng kiêu ngạo, yêu cầu đối với đàn ông cũng rất cao. Cô ta đánh giá Cung Lăng Hạo cao như vậy, có thể nói là hiếm thấy.

"Nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi." Vì mấy bức ảnh này, cô suýt chút nữa thất thân với Cung Lăng Hạo. Lẽ nào chị ta còn chưa thỏa mãn?

"Rốt cuộc là hết sức hay chưa hết sức, chỉ có 'Cung thiếu phu nhân' cô mới biết." Lúc Mộng Kì nói còn cố ý nhấn mạnh Cung thiếu phu nhân.

Cho dù cô là vợ trên danh nghĩa của Cung Lăng Hạo, nhưng muốn có được chút ảnh này, hẳn là không có vấn đề gì. Mấu chốt là xem Tô Tiểu Tuyết rốt cuộc có dụng tâm hay không.

"Bỏ đi, ảnh lần này tôi sẽ không vội đưa lên tạp chí." Mộng Kì thấy Tô Tiểu Tuyết không được vui cho lắm, nên mới thêm một câu.

"Vậy việc được nhận vào làm nhân viên chính thức của tôi thì sao?" Cô vội vàng hỏi.

"Được rồi, từ nay trở đi, cô chính là nhân viên chính thức của tòa soạn Mộng Kì chúng ta, hai ngàn tiền lương lúc trước tăng lên bốn ngàn, cô thấy sao?"

"Bốn ngàn?" Trong lòng Tô Tiểu Tuyết vui đến nở hoa. Làm chó săn có bốn ngàn, làn nhân viên bán hàng ở siêu thị có ba ngàn hai, cộng lại là bảy ngàn hai, bằng một nửa lợi nhuận hàng tháng của tiệm mì Chính Đạt. Như vậy có thể giảm bớt áp lực công việc của mẹ rồi. "Cảm ơn chủ biên, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ."

"Đừng vui mừng quá sớm, tôi còn chưa nói xong."

"Muốn có ảnh hot hơn nữa của Cung Lăng Hạo chứ gì, tôi sẽ lấy giúp cô. Cho dù là ảnh trên giường, tôi cũng sẽ đem đến tận tay cho cô." Cô vui sướng đến quên hết tất cả. "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về bệnh viện trước."

Để Cung Lăng Hạo không phát hiện cô không ở bệnh viện, cô chỉ có thể ở đây một lát.

Mộng Kì nhìn bóng dáng Tô Tiểu Tuyết rời đi, thật sự rất muốn biết, cô gái nhỏ này làm thế nào có thể gả vào nhà họ Cung. Hơn nữa, tại sao còn có thể vì tiền mà bán mạng làm công việc này như vậy.

Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết xuất viện cùng nhau, để chứng tỏ tình cảm của hắn và Tô Tiểu Tuyết không chỉ tốt đẹp như bề ngoài, hắn cố ý cho Tô Tiểu Tuyết vào tập đoàn Cung thị làm thư kí của hắn.

Ngày đầu tiên Tô Tiểu Tuyếtđi nhậm chức đã gặp Lục Hân Mạt đến tập đoàn Cung thị nhận quảng cáo. Bên cạnh Lục Hân Mạt còn có Trầm Lệ Quyên.

"Lăng Hạo.." Trầm Lệ Quyên nhìn thấy con trai mình, gọi to.

Lục Hân Mạt trở thành đại sứ hình tượng của khu du lịch tập đoàn Cung thị, đó là quyết định của cả tập đoàn, Cung Lăng Hạo đương nhiên cũng biết.

"Chiều nay Hân Mạt chụp hình quảng cáo, con là người phụ trách của công ty, nhất định phải đi cùng con bé." Bà ta thấy Cung Lăng Hạo không trả lời, lúc này mới phát hiện Tô Tiểu Tuyết bên cạnh hắn. "Con còn cho cô ta đến công ty sao?" Nói xong, bà ta còn cố ý cho quản lí của Lục Hân Mạt đem trang phục của Lục Hân Mạt ném cho Tô Tiểu Tuyết cầm.

"Làm cái gì vậy?" Tô Tiểu Tuyết miễn cưỡng ôm trang phục. Mặc dù cô chỉ là một thư kí nho nhỏ, nhưng công việc của cô là phục vụ duy nhất Cung Lăng Hạo, không cần phải làm việc thay người khác.

"Thư kí Tô, đây là trang phục chụp quảng cáo chiều nay của Hân Mạt, cô giúp cô ấy thu xếp cho tốt." Quản lí của Lục Hân Mạt giải thích.

"Xin lỗi, đây không phải công việc của tôi." Tô Tiểu Tuyết đem toàn bộ trang phục trên người ném trả lại cho người quản lí.

"Cô thái độ kiểu gì vậy? Sai cô cầm vài bộ quần áo thì làm sao?" Trầm Lệ Quyên rất bất mãn với thái độ của Tô Tiểu Tuyết.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 45: Cho tổng tài như hắn ăn rau sao?

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Phu nhân chủ tịch, nếu tôi là người phụ trách trang phục hoặc là quản lí của Lục Hân Mạt, tôi nhất định sẽ không từ chối. Nhưng tôi đâu phải là hai người đó." Dù ở công ty hay ở nhà, cô đều không muốn gọi bà ta là 'mẹ'.

Cô nghĩ Trầm Lệ Quyên cũng không muốn nghe cô gọi bà ta như thế.

"Bác gái, bác đừng tức giận. Chẳng qua là một chuyện nhỏ thôi mà. Tiểu Tuyết cô ấy nói đúng, cô ấy là thư kí của Lăng Hạo. Làm sao cháu có thể làm phiền cô ấy chứ." Lục Hân Mạt vội trấn an Trầm Lệ Quyên.

"Ở đây là công ty, nếu mẹ không có chuyện gì nên ít đến đây thì hơn." Hắn hờ hững nói.

Hai tay Cung Lăng Hạo đút vào túi quần tây, sải bước đi về hướng thang máy chuyên dụng của tổng tài. Đối với cách làm của Tô Tiểu Tuyết, người ngoài có thể nhìn ra được là hắn có chút vui vẻ.

Cô không hổ là vợ của Cung Lăng Hạo, tác phong làm việc, cách đối nhân xử thế càng ngày càng giống Cung Lăng Hạo rồi.

"Thiếu phu nhân, buổi trưa muốn ra ngoài ăn hay ăn ở trong công ty?" Tới gần trưa, Ngô Na đi tới bàn thư kí ngoài cửa văn phòng tổng tài, hỏi Tô Tiểu Tuyết.

"Ngô Na, về sau cô đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa." Như vậy khiến cô nghe không lọt tai.

"Nhưng cô chính là thiếu phu nhân mà." Mặc dù đây là công ty, nhưng cô và Mạc Nham tuyệt đối sẽ không làm rối loạn thân phận.

"Cô dù sao cũng đừng gọi tôi là thiếu phu nhân là được rồi. Gọi tôi Tiểu Tuyết đi. Buổi trưa ăn cơm ở đâu tôi cũng không biết nữa."

"Thiếu phu nhân có thể hỏi tổng tài xem sao."

Cô rốt cuộc là cạn lời với Ngô Na rồi, trái một câu thiếu phu nhân, phải vẫn là một câu thiếu phu nhân.

"Nếu cô đói thì cô tan ca trước đi, để tôi hỏi anh ta."

Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo dù sao cũng là vợ chồng, cho dù Ngô Na biết mối quan hệ của bọn họ có chút vấn đề, nhưng vẫn thức thời dành không gian riêng cho hai người.

Cung Lăng Hạo có trợ lí Mạc Nham, còn có nữ thư kí tài giỏi Ngô Na, bây giờ cô làm thư kí của hắn, quả thực là dư thừa.

"Phó chủ tịch, bữa trưa muốn ăn gì? Ăn cơm ở đâu?" Tô Tiểu Tuyết bước vào văn phòng tổng tài, hỏi một cách máy móc.

Cung Lăng Hạo vùi đầu trong đống văn kiện, một lúc sau mới ném cho cô một kẹp tài liệu.

Bên trong kẹp tài liệu toàn bộ đều là những thói quen ăn uống của hắn mà Ngô Na đã ghi lại, còn có sở thích của hắn.

Mấy ngày trong một tháng thích ăn cái gì, tâm trạng ra sao, mấy ngày trong một tháng hắn sẽ kiêng kị cái gì, cũng đều ghi rất rõ ràng.

Tô Tiểu Tuyết không thể không khâm phục năng lực làm việc của Ngô Na, chẳng trách cô ấy có thể làm việc bên cạnh một tổng tài lãnh khốc như Cung Lăng Hạo lâu như vậy, lại còn không hề bị mắng chửi.

Ngày đầu tiên làm thư kí của hắn, lẽ nào hắn muốn cho cô ở đây học thuộc lòng thói quen và sở thích của hắn, không định cho cô đi ăn cơm sao?

"Đi chuẩn bị cơm trưa hôm nay đi." Cung Lăng Hạo nhìn màn hình máy tính, phân phó Tô Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh.

"..."

Hắn kêu cô chuẩn bị cơm trưa, nhưng cô lại không biết hắn muốn ăn gì. Nếu không phải là đồ hắn thích ăn, hắn nhất định sẽ lại nổi giận. "Ăn.. ăn cái gì?"

Hôm nay là ngày 21, công việc của hắn sẽ vô cùng bận rộn, tâm trạng tất nhiên sẽ không tốt. Hắn sẽ không ra ngoài công ty ăn cơm. Vậy thì nên đặt cơm nhân viên của công ty đi.

Khi Tô Tiểu Tuyết đi đến nhà ăn nhân viên, mọi người bên trong nhà ăn hầu như đều đã rời đi. Cô đã bỏ lỡ thời gian ăn trưa tốt nhất.

"Chú ơi, cho tôi hai phần cơm trưa."

Đầu bếp nấu ăn cầm cái thìa trong tay gõ vài cái vào chiếc đĩa ở trước mặt, ám chỉ bây giờ sớm đã hết thức ăn rồi.

Thái độ của đầu bếp rất tệ, nhớ đến khuôn mặt không cảm xúc kia của Cung Lăng Hạo, nếu cô không mang cơm trưa về, cô nhất định sẽ không qua nổi ngày hôm nay.

Trước khi tới đây, cô còn tưởng tượng ra cảnh tượng giống như trong phim. Cô là thiếu phu nhân của tập đoàn Cung thị, chắc chắn mọi người đều sẽ cả nể và nịnh bợ cô. Đầu bếp ở đây cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhưng giờ phút này, xem ra thiếu phu nhân cô đây cũng không có nổi danh giống như trong tưởng tượng như vậy.

"Vậy.. là không còn cơm trưa sao?" Ở trong văn phòng, cô đã xem một đống sở thích của Cung Lăng Hạo, thời gian trôi qua cũng đã sớm qua giờ ăn cơm trưa. Lúc này ở đâu còn bán đồ ăn chứ.

"Hết rồi." Đầu bếp đã bắt đầu thu dọn bát đĩa.

"Có bánh bao không? Bánh bao cũng được."

Cô vừa nói xong liền nhận được ánh mắt khác thường của đầu bếp.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, không biết còn tưởng là người từ trên trời rơi xuống. Đã giữa trưa vậy mà còn có người gọi bánh bao.

"Tự đi vào lấy đi."

Tập đoàn Cung thị quả là công ty lớn, đến cả đầu bếp nấu ăn cũng giống Cung Lăng Hạo. Trực tiếp mở cửa phòng bếp để cô đi vào lấy bánh bao.

Tô Tiểu Tuyết nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, cái gì cần có đều có, hoàn toàn có thể vượt qua cửa hàng bán rau của trung tâm mua sắm Nam Lăng.

Khoảng chừng một tiếng sau, Tô Tiểu Tuyết mới vội vội vàng vàng chạy về văn phòng tổng tài. May mà Cung Lăng Hạo vẫn ngồi trong phòng làm việc xử lí công vụ, chứ không phải là đang ngồi đợi cô đem bữa trưa về.

"Có thể dùng bữa rồi tổng tài." Cô đặt đồ ăn mang về từ phòng bếp lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

"Đây là cái gì?" Người phụ nữ này vậy mà lại cho hắn gặm bánh bao với ăn rau sao?

Hắn nhìn bánh bao với món rau đặt trên mặt bàn, hoàn toàn không muốn ăn.

"Bánh bao mà, ăn ngon lắm." Cô thực sự cho rằng hắn là đồ ngốc sao? Đến bánh bao cũng không biết. "Đây là món ăn ngon nhất Trung Quốc chúng ta." Để hắn tin chiếc bánh bao này ăn rất ngon, cô cầm lên một chiếc, gặm ăn ngon lành.

Tô Tiểu Tuyết lặng lẽ cầu nguyện trong lòng, phó tổng tài đại nhân dù sao cũng đừng nổi giận nha. Vì điều kiện thời gian nên cô thực sự không còn cách nào mới phải đem mấy cái bánh bao này về.

Người phụ nữ này thực sự là không có não hay sao? Cho một đại thiếu gia nhà họ Cung quen ăn ngon mặc đẹp ăn bánh bao trong giờ làm việc sao?

Cung Lăng Hạo đã bận bịu cả một buổi sáng, nhìn cô ăn ngon miệng như vậy, cũng thực sự có chút đói.

Hắn ngồi xuống cầm bánh bao lên, miễn cưỡng cắn một miếng. Tô Tiểu Tuyết vì để hắn tin đây thực sự là mĩ vị, cố ý khuếch đại biểu cảm.

"Thiếu gia, bánh bao không ăn như vậy." Cô đã chuẩn bị tương ớt Tứ Xuyên, còn có một chút rau tươi. Không ngờ bánh bao và rau chấm với tương ăn được với nhau. "Xem này, đây là bánh hamburger xanh của Trung Quốc này." Cô đem chiếc bánh bao do cô làm đặt vào trong tay hắn. "Ăn đi." Cô thấy hắn có vẻ miễn cưỡng như vậy, mới nhét thẳng bánh bao vào miệng hắn.

Hắn thử một chút, mùi vị dường như cũng không tồi.

"Đầu bếp người ta cũng đã nói rồi, nếu đi muộn chút nữa thì đến những chiếc bánh bao này cũng đã bị đem đi tiêu hủy rồi."

Cung Lăng Hạo không nổi giận với cô, trong lòng cô không thoải mái sao? Đến lời nói thật cũng không dám nói ra.

"Cô lấy bánh bao chuẩn bị đem đi tiêu hủy cho tôi ăn?" Hắn lạnh lùng trừng cô. Cho cô chút màu nước cô liền đi mở xưởng nhuộm sao?
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back