Welcome! You have been invited by Yancey2001 to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 20: Tên chồng háo sắc (1)

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Đáng tiếc là anh không hiểu cô một chút nào. Cô là một đứa con gái vô cùng bướng bỉnh. Đừng cho là đưa cô đi ăn một bữa trưa sang trọng hay tặng cho cô một chút vật chất thì cô sẽ cảm động đến rơi nước mắt với anh.

"Không phải, đây là nhà của anh." Đến nhìn cô cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, lạnh lùng trả lời anh.

Từ trước đến nay Cung Lăng Hạo chưa từng dỗ dành phụ nữ, cũng sẽ không vì trong lòng áy náy mà cố ý đưa một cô gái nào đó đi dùng bữa. Đối với anh mà nói, anh đối xử với cô như vậy đã là quan tâm để ý hết mức rồi.

Anh nhanh chóng cởi dây an toàn trên người, xuống xe, tức giận mở cửa xe bên phía cô ra, mạnh mẽ túm cô lôi xuống.

"Anh bỏ tôi ra, tôi đã nói với anh rồi, tôi muốn về nhà của tôi." Tô Tiểu Tuyết vẫn ngang bướng đẩy anh, trong lúc giãy giụa cô vô tình cào xước mu bàn tay của anh.

Mồi lửa nho nhỏ khiến tất cả sự kiên nhẫn cùng tức giận của anh đối với cô đều bùng nổ trong nháy mắt.

"Em đã là con dâu của nhà họ Cung, mặc kệ em có muốn chấp nhận hay không thì đó cũng là sự thật. Bắt đầu từ ngày hôm nay trở đi, không có sự cho phép của tôi, em không được quay về nhà họ Tô nữa. Nếu không, em sẽ không thể tưởng tượng được hậu quả đâu." Cung Lăng Hạo lớn giọng quát cô.

"Tại sao vậy? Anh không yêu tôi, tôi cũng không yêu anh, giữa tôi với anh không có tình cảm, cứ kiên quyết ở cùng nhau như thế này sẽ không hạnh phúc. Tại sao anh không thể tha cho tôi?" Cô cũng vô cùng tức giận, từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp phải người đàn ông nào bất chấp lí lẽ như anh. "Anh kết hôn với tôi, cũng đã điều tra rõ ràng gốc gác ba đời nhà tôi, tôi với loại người như anh vốn không thể ở cùng nhau.." Trong cơn tức giận nhất thời, đến nghĩ cũng không nghĩ cô đã buột miệng nói ra.

Cung Lăng Hạo chụp lấy vai cô, đẩy cả người cô đến thân xe, đôi mắt giận dữ giống như con sói đói chụp mồi hung dữ trừng mắt với cô.

Loại người như anh? Cô vậy mà lại coi thường anh sao?

Phải biết là loại người giống như anh, có biết bao nhiêu cô gái chen lấn xếp hàng muốn được gả cho anh đấy.

Tô Tiểu Tuyết hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt kinh khủng đó như một mũi kim bén nhọn tàn nhẫn đâm vào tim cô.

"Tôi hỏi lại em một lần nữa, có đi vào hay không?"

"Không đi." Mặc dù đã cực kì sợ hãi, nhưng cô vẫn quật cường cự tuyệt anh.

"Được." Cung Lăng Hạo đấm mạnh vào thân xe, lớn giọng nói với Mạc Nham bên cạnh: "Trông trừng không được để cô ta rời khỏi sân nhà họ Cung nửa bước, khi nào nghĩ thông suốt, bằng lòng ở lại nhà họ Cung thì cho vào, nếu vẫn chưa thông thì cứ đứng bên ngoài."

"Vâng." Mạc Nham trả lời.

Tô Tiểu Tuyết thở gấp, nhìn bóng dáng của anh từ từ biến mất dưới màn đêm đen. Giọt lệ tủi thân của cô nhanh chóng rơi xuống.

"Thiếu phu nhân, cô đi vào đi thôi, dạo này càng về đêm sương xuống càng nhiều, cơ thể của cô nhất định sẽ không chịu nổi." Mạc Nham tận tâm khuyên bảo, hiểu Cung Lăng Hạo ăn mềm không ăn cứng, Tô Tiểu Tuyết làm như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp.

Tô Tiểu Tuyết gạt bỏ nước mắt trên mặt, đi đến chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, im lặng không lên tiếng. Cô chỉ có thể nhận lấy ý tốt của Mạc Nham mà thôi.

Ngẩng đầu nhìn những vì sao trên không trung, có sao trời bầu bạn, dù sao vẫn tốt hơn so với việc nhìn thấy bộ mặt lạnh như băng của anh ta. Vả lại, nghe tiếng chim chóc côn trùng trong sân lại càng tốt hơn so với nghe những lời châm chọc của mẹ anh ta.

"Ồ, có chuyện gì thế này?" Bà Trầm Lệ Quyên ở bên ngoài cả một ngày, vừa bước vào trong sân nhà họ Cung đã thấy xe của Cung Lăng Hạo dừng ở cửa, mà Tô Tiểu Tuyết, cô gái mà con trai bà vẫn luôn che chở lại một mình ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế dài bên trong sân. Thoạt nhìn thực sự vô cùng cô đơn lạnh lẽo.

"Phu nhân." Mạc Nham cung kính chào.

"Thiếu gia đâu? Cô ta ở đây làm gì?" Hôm nay ở tập đoàn Cung thị hai người có vẻ ân ái lắm mà, mới có bấy nhiêu thời gian mà cô ta đã sa sút thành bộ dạng này rồi. Bà thế nào cũng phải làm cho rõ ràng.

"Thiếu gia ở trong nhà, thiếu phu nhân cô ấy.." Mạc Nham có chút do dự, nhưng lại không dám lừa gạt bà Trầm Lệ Quyên. "Thiếu phu nhân muốn về nhà mẹ đẻ, thiếu gia không đồng ý, cho nên để thiếu phu nhân đứng ngoài sân, không cho phép đi đâu cả."

"Ha ha.." Bà Trầm Lệ Quyên nghe Mạc Nham nói như vậy, tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Bà ta đi đến trước mặt Tô Tiểu Tuyết. "Thấy rồi chứ? Đừng cho là đã đăng kí kết hôn với Lăng Hạo rồi thì cô cũng thực sự trở thành đại thiếu phu nhân nhà họ Cung. Lăng Hạo nó không thích cô, dù cô có ở lại nhà họ Cung chúng tôi, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, chính là bị lạnh nhạt bỏ bê. Cuối cùng tất nhiên là sẽ phải rời đi."

Tất cả tức giận hôm nay bà Trầm Lệ Quyên đều bị đè nén, bây giờ thấy Tô Tiểu Tuyết chán nản đứng trong sân nhà bọn họ, Cung Lăng Hạo lại không cho cô vào nhà, trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn nhiều.

Đương nhiên, bà đã hiểu sai là Cung Lăng Hạo không cho phép Tô Tiểu Tuyết vào cửa lớn nhà họ Cung. Thế nào cũng không ngờ rằng, Cung Lăng Hạo là vì muốn Tô Tiểu Tuyết tình nguyện vào nhà họ Cung mới giận dỗi cho cô đứng ngoài sân.

Bà Trầm Lệ Quyên ngâm nga hát, vui vẻ đi vào phòng khách.

"Chú Cung, chuẩn bị chút điểm tâm, hôm nay khẩu vị của tôi vô cùng tốt, muốn ăn chút gì đó." Bà tùy tiện ném chiếc túi trên tay đến bên người ông Cung Nam Thiên đang ngồi trên sô pha.

"Có chuyện gì mà vui như thế?" Ông Cung Nam Thiên đeo kính đọc tờ báo thương nghiệp trong tay.

"Không phải chạm mặt với cô gái kia, ông nói xem tôi có thể không vui sao?" Bà cầm trái cây ở trên bàn, vừa ăn vừa nói.

Ông Cung Nam Thiên xuyên qua mắt kính nhìn chằm chằm bà, lúc này mới để ý, hôm nay Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết dính nhau như hình với bóng, tại sao chỉ có Cung Lăng Hạo về nhà, vậy cô con dâu mà hai người họ đều không chấp nhận đâu rồi?

"Tô Tiểu Tuyết không về nhà sao?" Ông đặt tờ báo thương nghiệp trên tay xuống, hỏi chú Cung đang đem điểm tâm đến.

"Thưa lão gia, hình như chỉ có một mình thiếu gia trở về." Chú Cung vẫn luôn bận việc ở trong nhà, đến bây giờ cũng chưa bước ra khỏi phòng khách một bước nào, đương nhiên không biết Tô Tiểu Tuyết còn đang chịu lạnh đứng ngoài sân.

"Tôi biết mà, thằng nhỏ chắc chắn chỉ chơi đùa thôi. Nó chưa bao giờ nghiêm túc với một cô gái nào. Không trở lại cũng được. Xem ra đám cưới cũng không cần làm theo lời bố nói nữa." Suy nghĩ của ông và bà Trầm Lệ Quyên giống nhau, nói thế nào đi nữa, con dâu của nhà họ Cung cũng phải là một người môn đăng hộ đối.

"Này, ông đừng có vui mừng quá sớm, có thể chuyện này cũng không giống với những gì ông tưởng tượng." Mặc dù bà Trầm Lệ Quyên tận mắt thấy Tô Tiểu Tuyết ở ngoài sân, hơn nữa là do Cung Lăng Hạo căn dặn, nhưng không có nghĩa là cuộc hôn nhân này lại bị bỏ qua như vậy.

Thời gian càng ngày càng muộn, ngoài sân Tô Tiểu Tuyết vẫn ngồi trên ghế như cũ, mặc cho Mạc Nham có khuyên thế nào, cô cũng coi như không nghe thấy.

Cô muốn chống lại Cung Lăng Hạo đến cùng, dựa vào đâu mà tất cả đều do anh ta định đoạt. Cuộc nhôn nhân này vốn dĩ không phải là thứ cô muốn nhận.

Mạc Nham khóa cửa lớn trong sân nhà họ Cung phòng Tô Tiểu Tuyết chạy trốn. Một lát sau, anh ta cũng một mình đi vào nhà họ Cung.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 21: Tên chồng háo sắc (2)

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Tô Tiểu Tuyết nhìn trời, ban đầu trên đó còn đầy sao cùng cô vượt qua đêm dài đằng đẵng, nhưng lúc này không còn vì sao nào nữa. Tiếng chim chóc côn trùng bên trong bãi cỏ lại càng ngày càng lớn.

Đêm đen như mực, kèm theo những âm thanh kì quái có chút khủng bố tinh thần, cô nhìn xung quanh, trong lòng có chút sợ hãi. Dù sao cũng là cái sân to như vậy, hơn nữa trước giờ cô cũng chưa bao giờ đứng một mình trong đêm.

Trong bóng đêm, nhà họ Cung trông giống như cung điện, cao lớn sừng sững, với cô mà nói nó giống như sắp đổ xuống, thật sự sợ một giây tiếp theo, cả tòa biệt thự này sẽ đổ xuống người cô.

Cô thấy rất lạnh, chiếc váy mỏng manh, mặc dù vô cùng sang trọng lại đẹp mắt, nhưng không ấm áp chút nào. Toàn thân cô bắt đầu run lên.

Để chống đối với tên đàn ông ngu ngốc lạnh lùng như Cung Lăng Hạo đến cùng, cô tuyệt đối không thể yếu đuối, dù lạnh chết, cóng chết cũng không được bước vào nhà họ Cung bọn họ.

Trầm Lệ Quyên tắm xong, lúc đi qua phòng ngủ của Cung Lăng Hạo, phát hiện đèn trong phòng anh còn chưa tắt. Mà Tô Tiểu Tuyết ở ngoài sân, cũng vẫn ngồi ở đó. Vì muốn thăm dò xem Cung Lăng Hạo rốt cuộc là có ý gì với Tô Tiểu Tuyết, bà nhịn không được nhẹ nhàng gõ cửa phòng Cung Lăng Hạo.

"Con trai, con ngủ chưa?"

"Mẹ, mẹ vào đi."

Trầm Lệ Quyên mở cửa phòng, chỉ thấy Cung Lăng Hạo đang ngồi trên giường lật xem tài liệu.

"Muộn thế này rồi vẫn còn xem tài liệu sao? Con không chú ý đến sức khỏe của mình làm mẹ lo lắm đấy." Bà ngồi bên giường của anh.

"Mẹ, mẹ có chuyện gì?" Anh vẫn xem tài liệu trong tay như cũ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bà là vì chuyện của Tô Tiểu Tuyết mà đến.

"Có phải Tiểu Tuyết chọc giận làm con không vui không?" Bà hỏi dò.

Tiểu Tuyết? Chẳng phải mẹ không thích cô ấy sao? Tại sao đột nhiên lại gọi tên thân thiết như vậy?

"Mẹ muốn nói gì?" Lúc này anh mới đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn thẳng vào mẹ mình.

"Con nhìn đi, Tiểu Tuyết dù sao cũng là một cô gái, sao con lại để nó đứng ngoài sân như vậy chứ, bây giờ càng về đêm sương càng nhiều, coi chừng bị cảm lạnh."

Cung Lăng Hạo hiểu mẹ của mình, đây không phải những điều mà bà muốn nói với anh.

"Mẹ cho là nên làm thế nào? Mời cô ấy vào trong nhà sao?" Cung Lăng Hạo cố tình nói.

"Không phải không phải.." Trầm Lệ Quyên vội vàng cản anh, biết chiêu này mình dùng với Cung Lăng Hạo vốn dĩ không có tác dụng, vội vàng sửa lại đáp án. "Cô gái này nhất định không thể nuông chiều nó. Con xem xem, còn chưa làm tiệc kết hôn mà nó đã bắt đầu hỗn láo với con rồi. Còn ra thể thống gì nữa? Nếu con không thích nó, mẹ đây sẽ đuổi nó đi. Tránh cho con nhìn thấy lại bực mình."

Bà thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách.

"Cô ấy đã là con dâu của nhà họ Cung, ông nội cũng đã chấp thuận. Cho dù mẹ không thích cô ấy thì cũng phải nể mặt ông nội không phải sao?" Cung Lăng Hạo nói với bóng lưng Trầm Lệ Quyên chuẩn bị xuống lầu đuổi Tô Tiểu Tuyết đi.

"Mẹ.." Bà quay đầu lại, thật sự không biết trong lòng con trai mình rốt cuộc đang nghĩ những gì. "Con không cho cô ta vào nhà, không phải là vì không thích cô ta à. Nếu đã như vậy, sao con không để cô ta đi? Mẹ đã từng nói với con, Hân Mạt nó rất thích con. Chỉ có ở cùng với Hân Mạt, con mới có được hạnh phúc thực sự."

Mấy ngày nay, con của bà ngoài đi đến công ty thì chỉ ở trong nhà. Hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ông nội. Bà thực không hiểu, con trai mình thuyết phục được ông nội vào lúc nào.

"Cho dù không thích, cô ấy cũng là con dâu của nhà họ Cung, cho nên từ bây giờ trở đi, mẹ nên coi cô ấy là con dâu của mình đi. Những chuyện khác mẹ cũng đừng nói nữa. Nếu không có chuyện gì nữa, phiền mẹ lúc đi ra khỏi phòng đóng cửa lại." Nói xong, anh lại lần nữa cầm tài liệu bên cạnh lên.

Trầm Lệ Quyên còn muốn nói gì đó, nhưng Cung Lăng Hạo đã nói như vậy, bà chỉ có thể ra khỏi phòng của anh.

"Ầm ầm ầm.."

Ngoài cửa sổ sát đất, đột nhiên truyền đến tiếng sấm nổ liên tiếp, xuyên qua rèm cửa màu trắng, tia chớp lóa mắt cùng với ánh đèn trong phòng anh tạo nên sự tương phản rõ nét.

Cung Lăng Hạo đặt tài liệu trong tay xuống, nhịn không được đi đến trước cửa sổ, vén rèm cửa màu trắng lên, nhìn bên ngoài sân phía dưới lầu, Tô Tiểu Tuyết vẫn đang ngồi trên ghế như cũ.

Cô gái bé nhỏ kia vẫn rất quật cường, đối mặt với thời tiết như vậy, lại còn có thể ung dung thản nhiên. Anh ngược lại muốn xem cô có thể kiên trì đến lúc nào.

Chỉ chốc lát sau, trời đổ mưa, ngay sau đó, những hạt mưa to bằng hạt đậu kia, nối liền thành một chuỗi lại một chuỗi, nhanh chóng từ trên trời rơi xuống.

Tô Tiểu Tuyết lúc này mới từ trên ghế đứng dậy, nhưng cô không có ý nghĩ sẽ khuất phục Cung Lăng Hạo, chỉ cảm thấy ông trời đang trêu đùa cô. Sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Đã rất lâu rồi trời không mưa, vậy mà lại mưa to vào đêm hôm nay?

Cô cười châm chọc, lắc lắc đầu. Cho dù mưa có lớn hơn nữa, cô cũng sẽ không chớp mắt một cái nào. Thân thể cô khá tốt, nào có dễ bị cảm như vậy chứ.

"Thiếu phu nhân, cô nên vào trong nhà đi thôi, trời mưa càng ngày càng to. Xem ra một lát nữa cũng sẽ không tạnh đâu." Mạc Nham lấy ô ra khỏi nhà, chạy tới bên cạnh Tô Tiểu Tuyết, lại một lần nữa khuyên nhủ cô.

"Không cần, tôi thấy ở đây vô cùng tốt." Cô cười tươi, từ chối ý tốt của anh ta.

"Thiếu phu nhân, cô cần gì phải như vậy? Thiếu gia ngài ấy thực sự không muốn cô đứng ở ngoài này cả đêm, chỉ cần cô đồng ý đi vào, thiếu gia sẽ không nói gì cả." Mạc Nham cố gắng hết sức che ô cho Tô Tiểu Tuyết.

"Tôi hoàn toàn không có hy vọng xa vời nào với anh ta cả." Tô Tiểu Tuyết đẩy Mạc Nham ra, để cho mưa lớn gột rửa chính mình. "Anh đi vào đi."

Cô biết Mạc Nham sẽ không hiểu tại sao cô không đồng ý đi vào.

Trước kia cô lo mình không lấy được chồng, nhưng bây giờ đột nhiên bản thân mình được gả đi rồi, cô lại không cam lòng như vậy.

Có lẽ kể từ khi cô và Cung Lăng Hạo xem mắt, cô đã bước vào cái bẫy của Cung Lăng Hạo. Sở dĩ anh ta lấy cô, không phải vì dáng người cô đẹp, hay là vì cô có chút sắc đẹp, cũng không phải vì điều kiện gia đình cô không tốt. Mà là vì trong một khoảng thời gian ngắn anh ta phải lấy một người vợ, hơn nữa người vợ đó còn phải nhận được sự chấp thuận của cả nhà, chỉ có như vậy anh ta mới có thể leo lên vị trí chủ tịch tập đoàn Cung thị.

Anh ta biết cô là cháu ngoại của Thương Viễn, lúc trước đó, anh ta đã điều tra rõ thân phận của cô. Ở trong mắt anh ta, cô chẳng qua chỉ là một quân cờ.

Cô sẽ không để anh ta toại nguyện, tuyệt đối không thể gả vào nhà họ Cung, bị loại người như anh ta lợi dụng.

Tô Tiểu Tuyết nâng cằm thật cao, cách màn mưa, nhìn cửa sổ phòng ngủ của Cung Lăng Hạo ở lầu hai. Mặc dù cô không nhìn thấy bên trong phòng ngủ, nhưng ánh đèn còn sáng bên trong phòng chứng minh rằng người đàn ông kia còn chưa ngủ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 22: Tên chồng háo sắc (3)

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Chắc chắn giờ phút này anh ta đang nghĩ cô dầm mưa thành như vậy, đợi một lát nữa, cô sẽ cầu xin anh ta tha thứ, cầu xin anh ta cho cô vào trong nhà.

"Thiếu gia.." Mạc Nham đi vào phòng Cung Lăng Hạo. "Nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể thiếu phu nhân chắc chắn sẽ không chịu nổi." Anh ta báo cáo với Cung Lăng Hạo đang ngồi trên giường.

Tiếng mưa rơi bên ngoài, ở trong phòng cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

"Cô ta thích đứng ở đó thì cứ để cô ta đứng đi." Hai tay Cung Lăng Hạo mặc dù đang cầm tài liệu, nhưng anh lại không thể tập trung.

"Thiếu phu nhân nhất định là bởi vì chuyện thiếu gia điều tra thân thế của cô ấy mới phản kháng lại. Mặc dù thiếu gia làm như vậy, đối với một gia đình giàu có mà nói là một việc hết sức bình thường, nhưng thiếu phu nhân sống trong một gia đình bình thường như vậy, cô ấy căn bản sẽ không hiểu được lòng của thiếu gia, tại sao thiếu gia không nói sự thật với cô ấy? Thực ra thiếu gia lấy cô ấy là vì.."

"Không cần nói nữa." Cung Lăng Hạo ném tài liệu trong tay xuống đất, lớn giọng quát Mạc Nham, đánh gãy những lời anh ta muốn nói sau đó.

Mạc Nham hiểu nỗi khổ tâm của Cung Lăng Hạo, cũng biết dụng ý của anh, nhưng anh ta lại không thể giải thích với Tô Tiểu Tuyết, bởi vì dù sao đây cũng là việc của thiếu gia.

"Thiếu gia nghỉ ngơi sớm một chút." Mạc Nham cúi đầu bỏ lại một câu, sau đó đóng cửa rời đi.

Ánh mắt lạnh lùng của Cung Lăng Hạo dần dần trở nên có chút thương tâm, dường như còn có chút bất lực.

Sấm rền chớp giật, giống như sắp hất tung biệt thự nhà họ Cung.

Cung Lăng Hạo không kiềm chế được lại đi đến trước cửa sổ một lần nữa, cô gái nhỏ bé ở ngoài sân, chiếc váy mỏng manh trên người đều ướt nhẹp, mái tóc vốn được búi lên gọn gàng cũng đã rối tung. Cô lẳng lặng ngồi trên ghế, không hề né tránh, không nhúc nhích chút nào. Giống như cả người đã nối liền vào với chiếc ghế dài kia.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ hơn bảy giờ tối thẳng đến mười một giờ, cô gái kia đã đứng ngoài sân suốt bốn tiếng đồng hồ.

Ngủ trên giường một lúc, Cung Lăng Hạo bỗng tỉnh giấc vì tiếng sấm, anh với lấy chiếc điện thoại bên gối, thời gian bên trên đã là hơn một giờ sáng ngày hôm sau.

Có lẽ là vì tò mò, hoặc có lẽ là vì lo lắng, anh vội vàng nhấc chăn lên, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống dưới sân.

Ở ngoài sân đã không thấy Tô Tiểu Tuyết nữa, khi không nhìn thấy thân ảnh của cô, sự căng thẳng vừa rồi trong lòng anh lập tức được thả lỏng. Bởi vì không nhìn thấy bóng dáng của cô có nghĩa là cô gái này còn chưa tính là bị ngốc, biết trời mưa to như vậy, dù anh không gọi cô đi vào, cô cũng biết tìm chỗ để trú.

Khi anh vừa chuẩn bị kéo rèm cửa vào, trong lúc vô ý, ánh mắt dường như nhìn thấy phía sau chiếc ghế dài kia, một bóng dáng màu trắng đang nằm đó.

Không phải hôm qua Tô Tiểu Tuyết mặc chiếc váy trắng mà anh sai Ngô Na chuẩn bị sao? Nghĩ đến bóng dáng kia rất có thể là Tô Tiểu Tuyết, Cung Lăng Hạo vội vàng chạy xuống lầu.

Anh vừa bước ra khỏi mái hiên, trong tay cầm ô nhưng người lại bị mưa to xối ướt.

"Tô Tiểu Tuyết.. Tô Tiểu Tuyết em tỉnh lại đi.." Phía sau chiếc ghế dài đúng là cô gái bé nhỏ đó, anh vội vã lấy tay vỗ vỗ hai má cô, nhưng gọi thế nào cũng không tỉnh, tay của cô lạnh cóng, nhưng hai má và trán lại nóng bỏng.

Không còn sự lựa chọn nào khác, anh chỉ có thể ôm cô lên, cơn mưa quá lớn, cũng không có thời gian che ô, dầm mưa chạy vào trong nhà.

"Thiếu gia, là cậu sao?" Chú Cung nghe thấy tiếng động, liền bật đèn trong phòng khách. "Trời ơi, chuyện gì xảy ra thế này?" Ông có chút kinh ngạc, thấy Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết đều ướt sũng.

"Đừng nói ra ngoài, chú đi nghỉ đi." Cung Lăng Hạo chỉ dặn dò chú Cung một tiếng liền ôm Tô Tiểu Tuyết vội vàng lên lầu.

Mặc dù Chú Cung không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng để tránh không đánh thức những người đang ngủ, ông liền vội vàng tắt đèn.

Phòng ngủ của Cung Lăng Hạo, ngoại trừ nữ giúp việc trong nhà và bà Trầm Lệ Quyên, chưa hề có một người phụ nữ nào từng bước vào. Nhưng hắn vì Tô Tiểu Tuyết mà lần đầu tiên phá lệ cho một cô gái cả người ướt nhẹp nằm trên giường của anh.

Lúc này vừa vặn là nửa đêm, cả nhà đều đã ngủ. Nếu anh đi gọi giúp việc dậy, bị bà Trầm Lệ Quyên biết được, có lẽ lại sinh ra phiền phức không cần thiết.

Tô Tiểu Tuyết sốt rất cao, nếu vẫn cứ mặc đồ ướt đi ngủ, nhất định sẽ càng nghiêm trọng. Vì sức khỏe của cô, anh cũng không rảnh để ý đến những thứ khác. Anh đã là chồng hợp pháp của cô, chồng giúp vợ mình thay đồ, vậy thì có gì là không thể?

Ngày hôm sau, tia nắng sớm đầu tiên chiếu từ ngoài cửa sổ sát đất vào phòng ngủ, từ trước đến nay Tô Tiểu Tuyết chưa bao giờ ngủ trên chiếc giường mềm mại như vậy, mệt mỏi động đậy thân thể. Thật sự là quá thoải mái.

Mặc dù đầu óc có chút mê man, nhưng chiếc giường thoải mái này dường như khiến cô vô cùng dễ chịu.

Cảm giác ấm áp, êm ái không giống với con gấu bông nhỏ trong nhà cô.

Tô Tiểu Tuyết nhẹ nhàng cọ cọ hai má, tay nhỏ xoa lung tung, bỗng cầm trúng vật gì đó, cảm giác cưng cứng còn hơi ươn ướt.

Cô lim dim mở mắt, trong mắt xuất hiện một khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, hơi thở trầm mạnh, nhẹ nhàng phả lên trên mặt cô. Môi cô kề sát vòm ngực của người kia. Ngón tay nhẹ nhàng vén chiếc chăn trên người lên, quần áo thay đổi, mọi thứ xung quanh cũng thay đổi.

Trời đất ơi, đây là đâu?

"A.. Dê xồm.." Cô nhất thời chịu không nổi, sợ hãi kêu to. Hai tay ra sức đánh đấm người anh. "Ưm.."

Cung Lăng Hạo lấy bàn tay to dùng sức bụm chặt miệng cô, ánh mắt lạnh lùng tàn bạo nhìn chằm chằm cô.

"Nhìn cho rõ, chồng của em nằm cạnh em, em kêu loạn lên làm gì?" Đối với sự kinh ngạc của cô, anh vô cùng khinh thường.

Miệng của Tô Tiểu Tuyết bị anh bụm chặt, không nói được. Đối với từ 'chồng' trong miệng anh, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng chấp nhận. Tại sao lại có thể chưa sự đồng ý của cô mà đã trèo lên giường của cô chứ?

Cung Lăng Hạo nhìn vẻ mặt của cô, có lẽ đã hiểu chuyện gì đã xảy ra, lúc này mới buông cái tay đang bụm miệng cô.

"Tại sao anh lại leo lên giường của tôi? Đáng ghét!" Cô không cách nào tiếp nhận cái hiện thực này, tức giận muốn đạp anh xuống giường, nhưng không ngờ lại bị bàn tay to của anh nắm chặt.

Cái chân nhỏ bé trắng nõn kia thực sự không có chút lực nào.

"Trong não em toàn là bã đậu à? Nhìn rõ đây là đâu chưa?"

Anh không cần sờ trán cô, nhìn vẻ mặt và hành động của cô cũng biết cô gái này đã đỡ sốt rồi.

Sớm biết sẽ như thế này, tối hôm qua đã không ôm cô vào trong, để cô chết ngoài sân cũng được.

"Ở đâu?" Cô nhìn xung quanh, cách trang trí bên trong, toàn bộ đều là hai màu trắng đen, tất cả đồ vật cũng được xếp sắp gọn gàng, không nhiễm một hạt bụi. Mà mỗi thứ xem ra cũng không phải là hàng giảm giá.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 23: Cho phép em ngủ trên giường thêm một lát

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Phòng của anh?" Sau một lúc lâu, cô mới ngượng ngùng hỏi anh.

Tô Tiểu Tuyết lấy tay vỗ vỗ cái đầu còn có chút mê man, nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua. Xem ra là cô đã hiểu lầm anh, là anh đã đưa cô vào. Nhưng quần áo trên người cô là sao đây? Hơn nữa, người đàn ông này tại sao lại có thể ngủ cùng với cô? Anh ta đã làm gì cô rồi?

"Buông tôi ra.." Cô đỏ mặt, vội vã rụt lại cái chân đang bị anh tóm lấy. "Quần áo trên người tôi.." Cô có chút khó nói. Cô chỉ chỉ anh, sau đó lại chỉ mình. "Đêm hôm qua chúng ta.. hai chúng ta.."

"Em muốn nói cái gì?" Cô không hề thấy gương mặt của anh đẹp trai khôi ngô tuấn tú mà chỉ có lạnh lùng như băng.

"Hai chúng ta.." Cô nghĩ hẳn là anh có thể hiểu ý tứ của cô chứ? Không cần cô phải nói thẳng ra đấy chứ?

"Quần áo là tôi thay cho em, cả người em gầy không có mấy thịt, ngực nhỏ, eo mỡ, không hấp dẫn chút nào, cho nên tôi không hề có suy nghĩ bậy bạ nào cả, em yên tâm." Anh ta vậy mà đến một chút lời lẽ khéo léo cũng không có, cứ thế nói cô ngực nhỏ? Eo mỡ?

"Anh nói cái gì? Cung Lăng Hạo.." Cô vô cùng tức giận, người đàn ông trước mắt này với cô mà nói đã không chỉ là một tên ngu ngốc, mà còn là một tên biến thái. "Không hấp dẫn là thế nào? Rốt cuộc anh có làm gì với tôi hay không?"

Cung Lăng Hạo đột nhiên đứng dậy, đi đến tủ quần áo bên cạnh, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ.

"Dù em có chủ động tiến tới, cởi sạch quần áo trên người thì tôi cũng sẽ không nhìn một cái. Kiểu cô gái muốn cái gì không có cái đó như em, cũng chỉ có thể làm một người vợ trên danh nghĩa mà thôi." Anh lạnh lùng ném cho cô một câu, sau đó đi vào trong thay quần áo.

Tô Tiểu Tuyết vén quần áo lên, nhìn dáng người đẫy đà của mình, sao nhìn lại không giống với những gì anh ta nói ngực nhỏ eo mỡ nhỉ. Nếu điều kiện cho phép, cô mà tham gia cuộc thi tuyển chọn người đẹp, nhất định sẽ đạt giải nhất đấy.

Chỉ một lát sau, Cung Lăng Hạo thay quần áo xong đi ra ngoài.

Anh mặc một thân tây trang màu trắng, áo khoác tùy tiện cầm trong tay. Sau khi mặc quần áo, anh trông giống như hoàng tử cao quý. Tô Tiểu Tuyết thấy bộ dáng anh đẹp trai như vậy, những cảm xúc thiếu nữ tràn ngập trong tim ngay lập tức ùa ra, khiến gương mặt cô ửng đỏ.

Cô vô thức cảm nhận được sự thất thố của bản thân, theo bản năng hạ tầm mắt xuống, nhấc chăn trên người ra chuẩn bị rời giường.

"Hôm nay cho phép em ngủ trên giường thêm một lát." Mặc dù anh lạnh lùng ném cho cô một câu liền rời đi, nhưng ý tứ trong lời nói của anh giống như đang quan tâm cô vậy.

Cả một căn phòng ngủ to như vậy chỉ có một mình cô, dù ngại ngùng cũng sẽ không có người khác nhìn thấy. Hơn nữa cô thấy đầu có chút choáng váng, không phòng bị liền chìm vào giấc ngủ.

* * *

"Con trai, mau lại đây ăn sáng." Bà Trầm Lệ Quyên ra hiệu chú Cung đưa cho Cung Lăng Hạo ly sữa ấm.

"Khụ khụ.." Cung Lăng Hạo vừa uống một ngụm sữa bỗng nhiên ho một tiếng.

"Con trai, sao sắc mặt con trông kém vậy? Không phải bị cảm rồi đấy chứ?" Bà Trầm Lệ Quyên vội vàng hỏi.

"Chú Cung, đi lấy thuốc cảm dự phòng trong nhà cho thiếu gia." Ông Cung Nam Thiên cũng thấy khí sắc của anh không được tốt cho lắm.

"Bố, không cần đâu, con không sao." Anh từ chối. "Con đi làm trước đây." Anh chỉ uống một ngụm sữa liền cầm áo khoác rời đi.

Bà Trầm Lệ Quyên và ông Cung Nam Thiên đều thấy Cung Lăng Hạo hôm nay có chút là lạ, không phải bởi vì khí sắc của anh trông không được tốt, mà là trên gương mặt Cung Lăng Hạo giống như vẫn luôn ẩn dấu ý cười nào đó.

"Bà cứ ăn đi, tôi với Lăng Hạo cùng đến công ty."

"Này? Bố con hai người sao hôm nay đều ăn ít vậy chứ?" Bà Trầm Lệ Quyên đặt bánh bao trên tay xuống, muốn tự mình tiễn hai người ra cửa, nhưng bố con bọn họ hình như đều không muốn bà tiễn. "Con đấy, có bị cảm cũng không bao giờ chịu uống thuốc."

Chú Cung nghe thấy lời của bà Trầm Lệ Quyên, nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm qua. Có lẽ Cung Lăng Hạo thật sự bị cảm rồi.

Dầm mưa, còn phải chăm sóc Tô Tiểu Tuyết, có thể không bị cảm sao?

"Phu nhân, có chuyện này tôi không biết có nên nói hay không."

"Chuyện gì?" Bà Trầm Lệ Quyên hiếm khi thấy chú Cung nói chuyện ngập ngừng ấp úng thế này, chắc chắn là có chuyện rất quan trọng. "Ông mau nói đi."

"Tối hôm qua trời mưa to, lúc nửa đêm, thiếu gia dầm mưa vì thiếu phu nhân. Hơn nữa còn chăm sóc cho thiếu phu nhân cả đêm. Cho nên.. có thể là thiếu gia đã bị cảm rồi."

"Cái gì? Lăng Hạo lại có thể dầm mưa vì con bé kia?" Chú Cung vừa dứt lời, bà Trầm Lệ Quyên liền kích động quát lớn. "Ở đây không có việc của ông nữa, đi xuống đi." Ý thức được bản thân có chút thất thố, lúc này mới vội bảo chú Cung đi xuống.

Tô Tiểu Tuyết thay đồ xong, bởi vì đầu vẫn có chút đau, cho nên lúc đi xuống lầu có chút chậm chạp, loạng choạng.

Bà Trầm Lệ Quyên thấy Tô Tiểu Tuyết đi từ trên cầu thang xuống, tức giận tới mức mắt híp lại thành một đường thẳng. Bà không ngờ năng lực dụ dỗ của cô gái này lại giỏi như vậy, còn mê hoặc được cả con trai của bà nữa.

"Ồ, không phải thiếu phu nhân nhà họ Cung đây sao? Sao lại dậy sớm thế này? Cũng không để cho người làm hầu hạ gì cả." Bà Trầm Lệ Quyên ăn bánh bao, lạnh lùng cố ý nói châm chọc mỉa mai Tô Tiểu Tuyết.

Tô Tiểu Tuyết nhìn căn nhà lớn như vậy, dưới lầu chỉ có một mình bà Trầm Lệ Quyên, dù cô không muốn nghe giọng điệu chua ngoa của bà ta cũng không được.

"Bác gái, chào buổi sáng!" Nghĩ dù sao đây cũng là nhà bọn họ, cho nên tôn trọng bà ta một chút vẫn hơn.

"Giờ này vẫn còn sáng? Có phải đợi đến lúc mặt trời xuống núi mới xem là tối không?" Bà nhìn Tô Tiểu Tuyết đang đứng phía đối diện. "Bác gái? Cô gọi ai vậy? Ai là bác của cô?"

Cô cảm thấy cho dù cô nói cái gì đi nữa, thì mỗi một câu nói của cô đều có thể khiến cho bà Trầm Lệ Quyên bất mãn, thậm chí là bắt bẻ liên tục.

Tô Tiểu Tuyết vốn còn muốn gì đó, nhưng lại cố nén xuống.

Từ tối hôm qua đến bây giờ, đến một ngụm nước cô cũng chưa uống. Nhìn thấy một bàn đồ ăn sáng phong phú lại đầy đủ, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt đã lấy một lát sandwich lên ăn.

"Cô đang làm cái gì vậy? Ai cho cô ăn? Đây là đồ để cho cô ăn sao?" Bà Trầm Lệ Quyên đập bàn thật mạnh, lớn tiếng quát cô.

Có lẽ do quá đói, cũng có thể là do cô đã quá quen với sự nhiếc móc của người phụ nữ này, cho nên cũng lười để ý. Tập trung lấp đầy cái bụng rỗng của mình.

"Không được ăn." Trong lúc Tô Tiểu Tuyết không chú ý, bà càng thêm tức giận, cầm ly sữa ở trước mặt lên hắt thẳng vào mặt cô.

"A.." Tô Tiểu Tuyết bất ngờ bị hắt sữa, vô cùng kinh hãi, theo bản năng thét lên.

Cô nhìn sữa trên người mình, tóc mái trước trán còn không ngừng nhỏ sữa xuống, khuôn mặt trông cực kì thê thảm.

Cô đã chịu đựng người đàn bà này đủ lâu rồi, bà Trầm Lệ Quyên không thích nhìn thấy cô, cô cũng không muốn nhìn thấy bà ta đâu. Cô phải chịu uất ức hơn bất kì ai đấy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 24: Loại phụ nữ trong mắt chỉ có tiền

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Cô không muốn đăng kí kết hôn với Cung Lăng Hạo, cũng không muốn kết hôn với Cung Lăng Hạo, lại càng không muốn sống ở nhà họ Cung bọn họ. Cô gả vào cái nhà này, cũng chỉ là một quân cờ của con trai bà ta, một công cụ để lợi dụng. Cô không chỉ bị con trai bà ta bức ép, mà còn phải chịu đựng bà ta sỉ nhục, bọn họ dựa vào đâu mà có thể đối xử với cô như vậy?

"Bà rốt cục muốn tôi phải làm thế nào?" Tô Tiểu Tuyết lấy tay lau qua loa sữa trên mặt, hét lớn một tiếng về phía bà Trầm Lệ Quyên.

Bà Trầm Lệ Quyên không ngờ Tô Tiểu Tuyết còn dám hét vào mặt bà, sợ tới mức thân người run rẩy. Bình tĩnh nghĩ lại, bà mới là bà chủ ở đây, việc gì phải sợ con bé này.

"Cô dám la hét với tôi? Loại con gái không biết xấu hổ như cô, đến cùng là vì cái gì mà trăm phương ngàn kế muốn gả vào nhà họ Cung chúng tôi? Vì tiền à? Cô muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho cô. Chỉ cần cô ra giá."

Tô Tiểu Tuyết nghe những lời bà ta sỉ nhục mình, tức giận tới mức cầm chiếc cốc trước mặt lên đặt mạnh xuống bàn.

"Tôi nói cho bà biết, Tô Tiểu Tuyết tôi không mắc nợ nhà họ Cung các người, cũng không thích tiền của nhà họ Cung các người." Cô chỉ vào căn nhà được trang hoàng lộng lẫy này. "Tôi cũng không muốn ở lại đây thêm dù chỉ một phút, hiểu không? Là con trai yêu quý của bà ép tôi ở lại. Nếu bà đã nói đến nước này. Vậy được, phiền bà nói với con trai yêu quý của bà là tôi về nhà, vĩnh viễn không muốn bước vào đây một bước. Anh ta tốt nhất đừng có quấn lấy tôi."

Tô Tiểu Tuyết vì muốn trút giận, lúc gần đi còn không quên uống hết sữa còn sót lại, an ủi cái bụng rỗng một chút.

Bà Trầm Lệ Quyên bị cô nói đến á khẩu không đáp lại được, chỉ một mực chỉ tay vào cô, những lời muốn nói trong lòng, hoàn toàn không có cơ hội nói ra.

Tính tình Tô Tiểu Tuyết chính là như vậy, thẳng như ruột ngựa. Cô không mắc nợ nhà họ Cung, vốn dĩ không cần thiết phải nói lời hay ý đẹp với bà ta. Hai người đều đã nói ra những lời khó nghe với nhau, sau này cũng không cần gặp lại nhau nữa.

Trung tâm mua sắm Nam Lăng.

Tô Tiểu Tuyết không còn mặt mũi nào quay trở về nhà, đành phải đến chỗ làm của mình trước, vì không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô, lúc này mới gọi điện cho bạn thân của mình - Lâm Phù Dung, đem quần áo đi làm đến cho cô.

Bởi vì trong nhà có người bố ham mê bài bạc, để trả nợ, Tô Tiểu Tuyết không thể không nhận thêm nhiều công việc ở ngoài, làm nhân viên bán hàng ở trung tâm mua sắm Nam Lăng này chính là một trong rất nhiều công việc đó.

"Sao cậu lại thành ra thế này? Mấy ngày hôm nay cậu đi đâu đấy? Không đi làm, cũng không xin nghỉ, làm hại tớ mỗi ngày đều phải nói nịnh với ông giám đốc đầu heo kia." Lâm Phù Dung tranh thủ lúc lén lút đi ra ngoài, ngồi trong tiệm cà phê nhỏ ở trung tâm mua sắm tám chuyện với Tô Tiểu Tuyết một lúc. "Không phải cậu đạt thành tích tốt ở tòa soạn rồi được nhận vào làm nhân viên chính thức luôn đấy chứ?"

"Này, đến bữa sáng mình còn chưa ăn, có phải là nên gọi chút điểm tâm gì đó không?" Tô Tiểu Tuyết lấy tay ôm bụng, ý bảo cô thực sự rất đói.

Bạn thân gì chứ, cũng không biết quan tâm đến sức khỏe của cô một chút, chỉ biết hỏi chuyện không đâu.

"Cậu là quỷ đói đầu thai thành hả? Lần nào gặp cũng kêu đói." Tuy nói như vậy, nhưng cô vẫn nhanh chóng bảo phục vụ đem điểm tâm đến. "Mới vài ngày không gặp, nhìn cậu có vẻ khác nhỉ?" Lúc này cô mới chú ý tới, bình thường tóc của Tô Tiểu Tuyết là tóc thẳng, hôm nay lại biến thành kiểu xoăn sóng mà cô luôn thích. Hơn nữa, chất lượng như vậy nhất định tiệm làm tóc bình thường không thể nào làm ra được.

"Đâu có?" Tô Tiểu Tuyết cầm lấy điểm tâm ăn như hổ đói, hoàn toàn không để ý tới hình tượng của mình.

Đương nhiên rồi, ở trước mặt cô bạn thân này, cô tự nhiên không cần chú ý tới hình tượng gì cả. Cả hai cùng nhau lớn lên, có cái gì của nhau mà chưa từng thấy chứ.

"Này? Mình nghe chị Xuân Tình nói mấy hôm trước cậu đi xem mắt hả? Có phải cùng chồng tương lai lén lút đi chơi không?"

"Phì.." Tô Tiểu Tuyết nghe cô nói xong, không nhịn được liền phun ra ngụm cà phê vừa mới uống.

"Tô Tiểu Tuyết, cậu làm gì thế?" Lâm Phù Dung lau cà phê trên người. "Cậu không muốn nói, cũng không cần phải biến mình nhếch nhác như cậu chứ?"

"Mình xin lỗi, Phù Dung." Cho dù đùa cô cũng không dám đùa như vậy, cô vội vàng lau giúp cô ấy. "Xem mắt gì nữa, đã kết hôn luôn rồi." Vốn định đi đào chút tin tức độc nhất nóng hổi, lại bị người ta ép đi đăng kí kết hôn. Trên đời này còn có ai xui xẻo hơn cô không?

"..."

Những lời nghe như vô ý của Tô Tiểu Tuyết lại khiến cho Lâm Phù Dung vô cùng kinh ngạc. "Cậu định lừa ai thế?"

"Tôi, Tô Tiểu Tuyết, chính thức từ biệt đời gái độc thân." Cô đứng dậy, trịnh trọng nói: "Mình chính thức tuyên bố với cậu, vài ngày trước mình thật sự đã kết hôn rồi."

"Không có nhẫn kim cương." Lâm Phù Dung kéo bàn tay của cô đến nhìn, mười ngón trống trơn, đến cái nhẫn sắt cũng không có, chứ đừng nói là nhẫn kim cương.

"Tên đàn ông keo kiệt như anh ta, làm sao có thể mua nhẫn kim cho mình chứ. Mình bị bức hôn, là do anh ta ép đấy." Tô Tiểu Tuyết đứng trước cái bàn, vừa nói vừa khua tay múa chân, cả người thoạt nhìn có chút buồn cười. Nhưng dáng vẻ cô nói chuyện trông lại rất nghiêm trọng, hoàn toàn không giống đang đùa. "Mình có một người chồng lạnh lùng, chỉ cần một câu nói làm anh ta không vui cũng có thể đẩy cậu xuống mười tám tầng địa ngục, khiến cậu mãi mãi không được siêu thoát. Còn có một người mẹ chồng hà khắc đến nỗi cậu còn chưa nói xong một câu đã bắt bẻ cậu. Còn có một người bố chồng, nhìn thấy cậu, đến một câu cũng không muốn nói chuyện với cậu. Dù sao, gia đình đó cũng không phải người bình thường. Cho nên là.." Cô vỗ vai Lâm Phù Dung. "Sau này cậu kết hôn, nhất định phải cảnh giác cao độ."

Lâm Phù Dung đột nhiên nhìn thấy phía đối diện, giám đốc bộ phận của các cô đang dẫn theo một đoàn người đứng ở đó. Hình như bọn họ đều đang nhìn cô và Tô Tiểu Tuyết. Cô không ngừng nháy mắt với Tô Tiểu Tuyết, nhưng Tô Tiểu Tuyết lại không để ý đến, kể chuyện nhà chồng của cô ấy giống như kể đến nghiện, làm thế nào cũng không ngừng lại được.

"Ha ha.. nhưng nói cho cậu một bí mật nhé, hiện tại mình đã hoàn toàn được giải thoát rồi. Mình bị mẹ chồng mình đuổi ra ngoài. Cũng không cần phải ở nhà bọn họ nữa." Cô ngồi xuống, tiếp tục ăn điểm tâm. "Mấy ngày này coi như là mình được trải nghiệm một lần gả vào nhà giàu vậy."

"Tiểu Tuyết.." Lâm Phù Dung rốt cuộc không nghe tiếp được nữa, sợ sệt đứng dậy, sau đó ám chỉ sau lưng Tô Tiểu Tuyết.

"Phù Dung, cậu làm sao thế?" Tô Tiểu Tuyết ngấu nghiến điểm tâm, nhìn bộ dáng của Lâm Phù Dung, một lúc sau mới hiểu được. Ngay sau đó, vội đặt điểm tâm trong tay xuống, chùi phần thừa trên tay lên quần áo. Đột nhiên đứng dậy. "Chào giám đốc." Cô chỉ vội vã xoay người, to giọng chào hỏi.

Chỉ có lúc nhìn thấy giám đốc của bọn cô, Lâm Phù Dung mới có vẻ mặt này. Cho nên cô không cần nhìn cũng biết, nhất định là giám đốc đến.

"Khụ khụ.." Giám đốc bộ phận Vương Thiên Long không nói gì, ngược lại nhắc nhở bằng hai tiếng ho khan.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 25: Ông chủ trung tâm mua sắm Nam Lăng

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Giám đốc, tôi xin lỗi, vì mấy ngày nay tôi có chút chuyện riêng, nên không thể kịp thời xin nghỉ. Nhưng sếp yên tâm, từ bây giờ trở đi tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc, cũng sẽ không đi muộn về sớm hay nghỉ không phép nữa." Cô vẫn cúi thấp đầu như cũ, cố gắng giải thích lỗi nghỉ không phép mấy ngày nay.

Sau một lúc lâu, Vương Thiên Long cũng không nói gì, ngược lại Lâm Phù Dung đứng cạnh cô thấy tình hình không ổn, lúc này mới lấy tay kéo kéo ống tay áo của Tô Tiểu Tuyết.

"A.." Tô Tiểu Tuyết từ từ ngẩng đầu lên, muốn nhìn cho rõ. Không ngờ, vừa ngẩng đầu, gương mặt hiện ra trước mắt liền khiến cô giật nẩy người, sợ tới mức hét to.

Có thể là cô quá kích động mà đứng không vững, nháy mắt bổ nhào vào trong ngực Cung Lăng Hạo.

Tại sao lại xui xẻo như vậy, ở đây mà cũng gặp phải anh ta. Nhận thấy bản thân bị thất thố, lúc này cô mới vội vàng đẩy anh ra, rời khỏi vòng ôm của anh.

"Tại sao lại là anh? Anh theo dõi tôi?" Tên đàn ông đáng ghét, đúng là âm hồn bất tán mà.

"Tô Tiểu Tuyết, cô nói cái gì vậy?" Người nói không phải Cung Lăng Hạo, mà là Vương Thiên Long đứng bên cạnh anh.

Sếp của các cô tại sao lại nói giúp cho Cung Lăng Hạo?

"Tiểu Tuyết, cậu.. với anh ấy quen nhau sao?" Lâm Phù Dung kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tuyết. Cái con bé này làm việc ở tòa soạn, tương đối hiểu biết về các nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh cùng các ngôi sao ở giới giải trí. Bây giờ nhìn bộ dáng của cô ấy, rõ ràng là rất quen thuộc.

Phó chủ tịch tập đoàn Cung thị Cung Lăng Hạo chính là người trong mộng của cô đấy. Nếu có thể làm quen với anh ấy thông qua Tô Tiểu Tuyết, vậy thì tốt biết mấy.

"Mình.." Cô không biết phải giải thích thế nào với cô bạn thân của mình. Đành phải đem những lời muốn nói giấu trong lòng.

Cung Lăng Hạo vươn tay nắm chặt cái tay đang chỉ vào anh, kéo mạnh cô vào trong ngực của mình.

"Nếu không muốn mọi người biết em là vợ của tôi. Tốt nhất nên ngậm miệng lại." Cung Lăng Hạo nói khẽ bên tai cô: "Tâm trạng có vẻ tốt nhỉ, vừa ăn vừa uống. Nhìn em thoải mái vui vẻ như vậy, xem ra tôi đã lo lắng nhiều rồi."

Tô Tiểu Tuyết bị động dựa sát vào trong ngực anh, muốn giãy ra nhưng lại không đọ được với sức lực của anh.

Anh ta quan tâm cô? Mặt trời mọc đằng tây sao?

Cho dù thật sự quan tâm cô, thì đó cũng chỉ là vì vị trí chủ tịch của anh ta không phải sao?

"Chồng lạnh lùng, mẹ chồng hung dữ, gọi như vậy hay lắm." Anh bắt được sơ hở của cô, lại bắt đầu bắt bẻ. "Sau khi tan làm, về nhà ngay cho tôi." Nói xong, anh cuối cùng mới chịu thả cô ra.

"Tôi.." Cô muốn phản bác, nhưng lại không dám nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn anh nghênh ngang rời đi.

"Cung tổng, anh đi cẩn thận." Vương Thiên Long và những nhân viên quản lí khác, tất cả đều cung kính cúi người với Cung Lăng Hạo. "Tô Tiểu Tuyết, hai người các cô đang làm cái gì vậy?" Cung Lăng Hạo vừa đi khỏi, ông ta liền bắt đầu dạy dỗ bọn cô.

"Giám đốc, Tiểu Tuyết nhà chúng ta hình như có quan hệ không bình thường với Cung tổng thì phải?" Lâm Phù Dung nhìn thấy cử chỉ thân mật vừa rồi của Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo, mới dám cố ý nhắc đến với Vương Thiên Long.

"Được rồi, mau sửa soạn một chút rồi đi làm việc đi." Vương Thiên Long cũng nghĩ như vậy, nếu như hai bọn họ không có gì, tại sao Cung Lăng Hạo lại để Tô Tiểu Tuyết thân mật với ngài ấy như vậy.

Vương Thiên Long vẫn luôn thích bắt thóp người khác không buông, vậy mà hôm nay lại không trách mắng cô tự dưng nghỉ không phép bốn ngày, cứ như vậy phẩy phẩy tay coi như xong. Tô Tiểu Tuyết thấy không hiểu.

"Thế này là thế nào?" Tô Tiểu Tuyết mặc dù không bị Vương Thiên Long mắng, nhưng lòng dạ vẫn rối bời.

"Tiểu Tuyết, cậu và Cung tổng của trung tâm mua sắm Nam Lăng quen nhau từ lúc nào thế?" Lâm Phù Dung bắt đầu có chút hâm mộ Tô Tiểu Tuyết, cô muốn có một lần tình cờ gặp gỡ với Cung Lăng Hạo cũng không có cơ hội, vậy mà mối quan hệ của anh ấy với Tiểu Tuyết lại đã phát triển đến bước ôm ấp thân mật rồi.

"Cung tổng của trung tâm mua sắm Nam Lăng?" Lẽ nào, trung tâm mua sắm này cũng là của nhà họ Cung? Làm sao có thể? Cô đã làm ở đây hơn nửa năm rồi mà cũng không biết.

Nếu như Lâm Phù Dung mà đến làm việc ở tòa soạn, chắc chắn là đã sớm trở thành nhân viên chính thức rồi. Haizz, Tô Tiểu Tuyết cô vẫn còn thiếu chút tính hóng hớt.

"Đúng, nghe nói nguồn gốc của tên trung tâm mua sắm Nam Lăng là lấy tên đệm của Cung Lăng Hạo và bố của anh ấy ông Cung Nam Thiên hợp thành."

Tên đệm của Cung Lăng Hạo là 'Lăng', tên đệm của ông Cung Nam Thiên là 'Nam'. Lẽ nào là như vậy.

"Sao cậu không nói với mình sớm một chút, những thông tin này, mình hoàn toàn có thể đem tới chỗ chủ biên để tranh công đó."

Lâm Phù Dung thật muốn tìm một khối đậu phụ ném chính mình, trợn mắt một cái rồi chết luôn cho xong.

"Chị đại của tôi ơi, cậu tốt nhất đừng đến tòa soạn làm việc nữa. Thông tin này ngoại trừ cậu không biết thì đứa con gái nào chưa kết hôn trong thành phố này cũng đều biết."

Con bé này lại bóng gió nói cô không đủ tư cách làm paparazzi đây mà.

"Được thôi, mình bảo đảm, mình sẽ tiến bộ nhanh chóng trên con đường làm paparazzi này." Tô Tiểu Tuyết phất phất tay về phía cô.

"Này, cậu còn chưa nói với mình là tại sao cậu lại quen biết với Cung Lăng Hạo đấy."

* * *

Tô Tiểu Tuyết làm việc nhưng lại không thể tập trung. Nghĩ tới Cung Lăng Hạo nhìn thấy tận mắt, nghe thấy tận tai cảnh tượng cô ở tiệm cà phê, lòng cô lại không yên.

Cô nói Cung Lăng Hạo như vậy, nói mẹ với bố của anh ta như vậy. Anh ta chắc chắn ghét cay ghét đắng cô. Sau này không chừng sẽ nghĩ cách để xử cô.

Tô Tiểu Tuyết không nghe lời anh, sau khi tan tầm, không trở về nhà họ Cung mà đi thẳng tới tòa soạn. Đã mấy ngày cô không đến tòa soạn báo danh, hơn nữa còn không thu được một chút tin tức có giá trị nào, chủ biên nhất định sẽ giết cô. Đừng nói đến làm nhân viên chính thức, có khi còn đuổi thẳng cổ cô không chừng.

Như thường lệ, chủ biên tạp chí Mộng Kì lạnh lùng quý phái, ngồi nhâm nhi ly cà phê trên chiếc ghế dành cho chủ biên, không hề kiên nhẫn chút nào đối với việc Tô Tiểu Tuyết vừa bước vào phòng chủ biên đã kể khổ.

"Chủ biên, tất cả những gì em nói là sự thật, mấy hôm nay em vẫn luôn chăm chỉ tìm kiếm những tin tức mới nhất, mỗi một câu chị từng nói với em trước kia em đều ghi nhớ trong lòng."

"Nói vào chủ đề chính đi, có lấy được tin gì không?" Mộng Kì đặt li cà phê trong tay xuống, cặp mắt đã được tô vẽ tỉ mỉ thoạt nhìn có chút bén nhọn, càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Việc ấy.." Cô không biết phải nói thế nào.

"Có, hay là không có?" Mộng Kì đâm trúng tim đen, không để cho Tô Tiểu Tuyết úp úp mở mở.

Một cô gái trẻ còn chưa tới ba mươi tuổi như Mộng Kì đã tự mình điều hành cả cái toàn soạn này, nếu cô ấy không có chút thực lực nào, cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay. Cho nên đối với nhân viên của mình, yêu cầu của cô cũng vô cùng khắt khe.

"Em.." Trong lòng cô nghĩ ra những lời bào chữa cho mình. Cô không thể mất đi công việc này, mặc dù tiền lương không được cao, nhưng ít nhất có thể giúp gia đình một chút. Càng quan trọng hơn là, công việc này tự do tự tại.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 26: Chủ biên muốn có ảnh 'đời tư' của chồng cô

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Cô đi đi, xem ra cô cũng không thích hợp làm ở chỗ chúng tôi." Mộng Kì đã cho Tô Tiểu Tuyết cơ hội, trong vòng ba tháng sẽ đưa cô lên làm nhân viên chính thức, nhưng đến bây giờ đã sắp hết ba tháng mà Tô Tiểu Tuyết vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Mộng Kì giao cho, không đào được chút tin tức có giá trị nào.

"Phó chủ tịch tập đoàn Cung thị Cung Lăng Hạo và giám đốc đương nhiệm Cung Lăng Vĩ, giữa hai người họ hiện đang xảy ra tranh chấp vị trí chủ tịch." Tô Tiểu Tuyết nhìn trang bìa có khuôn mặt Cung Lăng Hạo trên bàn làm việc của Mộng Kì, chợt nảy ra một ý, nhanh trí nói ra.

"Tô Tiểu Tuyết cô chỉ có chút năng lực như vậy thôi à?" Mộng Kì cảm thấy có chút tức cười. "Tất cả mọi người trong thành phố A, có ai không biết Cung Lăng Hạo và Cung Lăng Vĩ đều là ứng cử viên cho vị trí chủ tịch kế nhiệm tập đoàn Cung thị? Hai người họ đang cạnh tranh thì có gì là lạ?"

"Chủ biên." Tô Tiểu Tuyết thấy Mộng Kì muốn tan làm đi về, liền vội nói: "Em còn biết Cung Lăng Hạo sắp tới sẽ cử hành hôn lễ. Hơn nữa anh ta đã đến cục dân chính làm thủ tục đăng kí kết hôn." Lần này xem như Tô Tiểu Tuyết đã bất chấp tất cả vì công việc của mình.

Mộng Kì nghe được tin này, theo bản năng lại ngồi xuống, nếu tin tức này xuất hiện trên tạp trí Mộng Kì của bọn cô, nhất định sẽ trở thành cuốn tạp chí bán chạy nhất thành phố A. Không muốn đứng nhất trong tháng này cũng không được.

"Có bằng chứng nào không?" Từ trước tới nay Mộng Kì làm việc chỉ luôn coi trọng một chữ 'thật' này.

Tô Tiểu Tuyết nhìn vào mắt Mộng Kì, có ý muốn che giấu, nhưng lời cô vừa nói ra, rõ ràng đã đẩy chính cô vào đường cùng.

Cô có thể nói với Mộng Kì rằng cô chính là người vợ hiện tại của Cung Lăng Hạo sao? Nếu nói ra, không những Mộng Kì sẽ không tin, đến chính cô cho đến bây giờ còn chưa tin mình đã thật sự là thiếu phu nhân nhà họ Cung.

"Bạn của em chính là người vợ hiện tại của Cung Lăng Hạo. Chính cô ấy đã nói với em như vậy." Để Mộng Kì tin những lời cô nói là thật, cô lại vội vã giải thích: "Trước kia chẳng phải là có tin đồn ông Cung Nam Thiên muốn mau chóng tìm cho con trai của mình một đối tượng kết hôn sao? Cô con dâu lí tưởng mà họ chọn chính là Lục Hân Mạt, con gái của ông Lục Lực Bân tập đoàn Lục thị. Nhưng Lục Hân Mạt tâm cao khí ngạo, không đi đến nơi hẹn."

Mộng Kì nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tuyết, nghe những lời cô nói, bắt đầu thay đổi cách nhìn về Tô Tiểu Tuyết. Bởi vì Mộng Kì cũng đã tự mình tìm nhân viên khác đi điều tra những thông tin này, nhưng cũng không được chi tiết như những gì Tô Tiểu Tuyết nói.

Xem ra mấy ngày này, Tô Tiểu Tuyết cũng không hề lười biếng, thực sự đang nỗ lực làm việc để có thể trở thành nhân viên chính thức.

"Nếu bạn của cô đã thần thông quảng đại như vậy, tôi sẽ lại cho cô một cơ hội nữa. Nghĩ cách chụp một số ảnh đời tư của Cung Lăng Hạo." Lúc Mộng Kì nói, bên trong đôi đồng tử lạnh lùng diễm lệ chứa đầy tia sắc bén tà tà.

"Ảnh đời tư mà chủ biên nói là đến mức độ nào ạ?" Mặc dù Tô Tiểu Tuyết làm việc ở đây không lâu, nhưng cũng có thể hiểu được mức độ của cái gọi là 'chấn động' và 'sốt dẻo'.

"Các cô gái trẻ hiện nay thích xem loại 'ảnh đời tư' nào, thì cô làm như thế."

"Vâng. Nếu không còn việc gì nữa, em xin phép về trước ạ." Tô Tiểu Tuyết cảm thấy căng thẳng khủng khiếp. Nghĩ đến khi chụp mấy bức ảnh khiếm nhã của Cung Lăng hạo ngay dưới mí mắt của anh ta, cô thấy thực sự rất rất khó.

"Được, sau khi nhận được ảnh, tôi sẽ lập tức đưa em lên làm nhân viên chính thức. Tiền lương tăng gấp đôi."

"Cảm ơn chủ biên." Rất nhiều Bác Mao đỏ (*) đang bay lượn trước mắt cô. Chỉ cần chủ biên nói câu này, muốn cô làm cái gì khác cũng đều được.

(*) Ý chỉ hình Mao Trạch Đông in trên tờ tiền của Trung Quốc.

Tô Tiểu Tuyết đã đồng ý chuyện của Mộng Kì, muốn chụp được 'ảnh đời tư' của Cung Lăng Hạo thì bắt buộc phải quay về nhà họ Cung. Nhưng cô đã hùng hồn tuyên bố trước mặt bà Trầm Lệ Quyên rằng cô sẽ không quay về nhà họ Cung nữa. Nếu bây giờ mặt dày đi đến đó, không phải là quá mất mặt sao?

Bỏ đi, đợi qua hôm nay rồi tính. Nhân lúc trời tối, Tô Tiểu Tuyết ngồi xe taxi trở về tiệm mì Chính Đạt.

Vài ngày sau, nhà họ Cung xem như là yên ổn, nhưng hôm nay lại có một trận cuồng phong ở đâu đưa tới.

Ông cụ Cung Hạc của nhà họ Cung bất thình lình trở về nhà, ông Cung Nam Thiên cố ý gọi Cung Lăng Vĩ và cháu dâu Mã Hưu Ninh đến. Còn có con trai của mình, Cung Lăng Hạo. Tất cả mọi người trong nhà họ Cung đều đã tập trung đông đủ. Ông Cung Nam Thiên cho là khi nhìn thấy cả nhà sum vầy ngồi ở bàn ăn cơm, bố của mình nhất định sẽ rất vui. Nhưng sự thật lại vượt xa dự liệu của ông.

"Cháu dâu của ta đâu?" Ông Cung Hạc vừa cầm đũa lên lại đặt xuống.

"Ông nội.." Mã Hưu Ninh mỉm cười, ám chỉ cô đang ngồi ở vị trí không xa ông cụ lắm.

"Không nói cháu." Cung Hạc quát lớn một tiếng, giọng nói cực kì uy nghiêm.

Bà Trầm Lệ Quyên nuốt nuốt nước bọt, biết ông Cung Hạc chắc chắn đang nhắc đến Tô Tiểu Tuyết.

"Ông nội, ngoài cô cháu dâu này, ông còn có ai nữa?" Cung Lăng Vĩ có chút bất mãn, liền nói thẳng ra.

Trong cái gia đình này, Cung Lăng Vĩ cảm thấy ông Cung Hạc luôn đối tốt với Cung Lăng Hạo hơn mình. Nhưng anh ta lại không ý thức được, bất kể là về phẩm chất hay năng lực làm việc, anh ta đều không tốt bằng Cung Lăng Hạo. Lại thêm tính cách hiếu thắng, khiến cho ông Cung Hạc càng không thích anh ta.

"Tiểu Tuyết đâu?" Ông Cung Hạc chỉ đích danh.

"Bố, Tô Tiểu Tuyết còn chưa gả vào nhà họ Cung chúng ta, làm sao có thể xem là cháu dâu của bố chứ?" Bà Trầm Lệ Quyên to gan nói.

"Đúng vậy bố, không phải là còn chưa tổ chức hôn lễ sao." Ông Cung Nam Thiên nói giúp vợ mình.

"Hôn lễ chỉ là hình thức. Lăng Hạo và Tiểu Tuyết đã đăng kí kết hôn rồi, chúng nó đương nhiên là vợ chồng hợp pháp. Sao lại không phải là cháu dâu của ta?"

Bà Trầm Lệ Quyên và ông Cung Nam Thiên đành phải im lặng.

Cung Lăng Hạo ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cầm đũa tự gắp tự ăn. Anh đã sớm quen với tình cảnh như vậy trong nhà rồi.

"Lăng Hạo.." Cung Hạc gọi Cung Lăng Hạo.

"Ông nội, cô ấy về nhà rồi." Cung Lăng Hạo trả lời.

Mấy ngày nay, Tô Tiểu Tuyết không ở nhà họ Cung, Cung Lăng Hạo cũng đã suy nghĩ về chuyện đăng kí kết hôn chớp nhoáng của hai người.

Đây rõ ràng là vấn đề của một mình anh, tại sao lại phải kéo một cô gái vô tội là Tô Tiểu Tuyết liên lụy đến chuyện này?

"Sắp đến ngày kết hôn rồi, sao lại có thể để con bé về nhà?" Cung Hạc quay sang ông Cung Nam Thiên. "Con làm bố cái kiểu gì thế hử? Bài trí khách sạn tổ chức hôn lễ, còn có rượu nước, thêm cả danh sách khách mời, mỗi một việc đều có chỗ sơ suất. Có phải còn muốn đích thân ta ra mặt nữa đúng không?"

"Không phải, con sẽ cố gắng xử lí thật tốt, bây giờ con lập tức đi gọi điện thoại, tìm công ti tổ chức hôn lễ tốt nhất." Ông Cung Nam Thiên cho là những lời ông Cung Hạc nói ở trong phòng hội nghị của công ty trước kia chỉ là tùy ý nói ra, không ngờ ông cụ lại nghiêm túc như vậy.

Xem ra bố của ông đã nhận định hôn sự của Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo rồi. Cho dù ông và bà Trầm Lệ Quyên muốn ngăn cản cũng không thể.

"Con còn ăn gì nữa? Thân là mẹ chồng của Tiểu Tuyết, không phải là nên đối xử với con bé tốt một chút sao? Đi, đi đón nó về đây cho ta."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 27: Gừng càng già càng cay

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Bà Trầm Lệ Quyên đang ăn cơm, đột nhiên nghe thấy ông Cung Hạc nói như vậy, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. "Còn muốn ta nói lại một lần nữa sao?"

"Con đi đón nó?" Bà chỉ mình, trong lòng rất không phục, nhưng dưới ánh mắt nghiêm nghị của ông Cung Hạc, bà lại không dám từ chối. "Vâng."

Cung Lăng Hạo nghe thấy ông nội giúp anh như thế, trong lòng không ngừng mừng thầm.

"Bữa cơm này còn ăn thế nào đây? Chỉ vì một người ngoài là cô ta mà để cho chúng ta cứ đợi vậy sao? Cháu không ăn nữa." Trong lòng Mã Hưu Ninh rất khó chịu, đều là cháu dâu, nhưng ông nội lại đối xử với cô ta tốt hơn.

"Không muốn ăn, sau này vĩnh viễn cũng đừng có bước vào cửa lớn nhà họ Cung ăn cơm nữa." Ông Cung Hạc bưng bát, đến nhìn cũng không nhìn Mã Hưu Ninh, lạnh lùng nói.

"Ông nội, Hưu Ninh không có ý này." Cung Lăng Vĩ vội vã kéo vợ mình ngồi xuống.

Mã Hưu Ninh miễn cưỡng ngồi xuống.

Bà Trầm Lệ Quyên đến thời gian ăn cơm trưa cũng không có đã để bụng đói đến tìm Tô Tiểu Tuyết, bà chưa bao giờ đến nhà Tô Tiểu Tuyết, cũng rất xa lạ đối với nơi này. Trên đường đi không biết đã oán thán bao nhiêu lần.

Sau bữa trưa, ông Cung Hạc đang ngồi nghỉ trong sân, thấy Cung Lăng Hạo chuẩn bị đi đến công ty, bèn gọi anh lại.

"Lăng Hạo."

"Ông nội, có chuyện gì sao?"

Ông Cung Hạc ngắm nhìn Cung Lăng Hạo dưới ánh nắng, hình như đã rất lâu rồi ông không ở riêng cùng với đứa cháu này. Trong phút chốc, ông cảm thấy Cung Lăng Hạo đã trưởng thành rồi, đứa cháu trai nhỏ cả ngày dính lấy ông trước kia, giờ đã cao lớn như vậy.

"Hôn nhân là do cháu chọn, vợ cũng là do cháu chọn. Ông nội không muốn cháu vì chuyện của ba năm trước mà sốc nổi rồi cố tình làm như vậy. Cho dù không phải vì để tranh chức chủ tịch, cháu cũng phải làm cho bản thân hạnh phúc. Hiểu không?" Chỉ có lúc ông Cung Hạc nói chuyện với Cung Lăng Hạo, ông mới nói những lời thân mật như vậy.

Cung Hạc có hai người con trai, hai người cháu trai, mặc dù đã mất một người con trai, nhưng trong bốn người này, ông lại yêu quý nhất Cung Lăng Hạo, bởi vì ông cảm thấy lúc Cung Lăng Hạo nổi loạn và hung dữ, thực sự rất giống ông khi còn trẻ.

Cung Lăng Hạo nghe ông nói, tim bỗng giống như bị thứ gì đó tàn nhẫn đâm vào một nhát. Ánh mắt vốn lãnh đạm nhất thời không kìm được có chút ẩm ướt.

Trên thế giới này, cũng chỉ có ông nội mới hiểu anh như vậy.

"Nếu có thời gian, cháu cũng đến nhà họ Tô một chuyến đi." Ông không đợi anh trả lời, lại bồi thêm một câu, sau đó nhắm chặt hai mắt, tiếp tục thư giãn dưới ánh mặt trời.

Trên đường lái xe đi đến công ty, những lời mà ông nội nói vẫn cứ văng vẳng bên tai Cung Lăng Hạo.

Cả đời này anh cũng sẽ không hạnh phúc, mất đi cô ấy, lí do để anh tiếp tục sống cũng chỉ là vì nghe lời cô ấy, thay cô ấy ngắm nhìn thế giới này. Động lực tiếp tục sống là vì muốn kinh doanh tốt hạng mục do cô ấy triển khai ở tập đoàn Cung thị.

Ông Cung Nam Thiên và Cung Lăng Vĩ lại luôn không xem trọng hạng mục này, vì muốn thực hiện tất cả những điều đó, cách duy nhất chỉ có lên làm chủ tịch tập đoàn Cung thị.

Tiệm mì Chính Đạt.

Bà Trầm Lệ Quyên để chú Cung cầm theo quà thăm hỏi, chần chừ ở cửa, suy nghĩ nên đi vào nói thế nào với Tô Tiểu Tuyết.

Hôm trước bà nói chuyện tuyệt tình như vậy, hôm nay lại hạ mình đến nhà đón cô về. Cô gái kia nhất định sẽ cười vào mặt bà.

"Chú Cung, ông đi gọi cửa đi." Bà Trầm Lệ Quyên không muốn mất mặt, liền để cho chú Cung đi gọi cửa.

"Vâng, phu nhân."

Tô Tiểu Tuyết nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng chạy đến mở cửa, chỉ thấy chú Cung, còn có bà Trầm Lệ Quyên, không cần nghĩ cũng biết họ đến đây là vì chuyện gì, lập tức đóng cửa lại.

"Tiểu Tuyết, ai đấy?" Mẹ Thương Trân Phương thấy Tô Tiểu Tuyết một mình đi ra, lại một mình đi vào liền tò mò hỏi.

"Mẹ, không có ai. Cơ thể mẹ không khỏe, hôm nay đừng đón khách nữa, nghỉ ngơi một lát đi." Cô không muốn để cho mẹ biết chuyện của cô ở nhà họ Cung.

"Bác thông gia, bác đã tới rồi thì vào đi, còn mang theo quà cáp gì chứ. Tiểu Tuyết đang ở trong nhà, con bé này sao lại không mời bác vào nhà ngồi." Tô Tiểu Cường mua đồ ăn trở về, sau khi nghe hiểu mục đích bà Trầm Lệ Quyên đến, nhiệt tình mời bọn họ vào trong nhà.

Nếu không phải hôm nay cơ thể bà Thương Trân Phương không được khỏe, Tô Tiểu Tuyết chắc chắn cũng sẽ không ở nhà, vì muốn ở bên cạnh mẹ, cô không chỉ nghỉ làm, mà còn tạm thời đóng cửa tiệm mì một ngày.

"Đây là.." Bà Thương Trân Phương nhìn thấy bà Trầm Lệ Quyên ăn mặc sang trọng tao nhã, đây là lần đầu tiên bà gặp bà thông gia này.

Tô Tiểu Tuyết quay đầu lại, mới biết anh của mình đưa bà Trầm Lệ Quyên và chú Cung vào.

"Bà thông gia, nghe nói bà không được khỏe, đây là đồ tôi đặc biệt mua cho bà, có thể bồi bổ sức khỏe." Thái độ bà Trầm Lệ Quyên thay đổi 180 độ, trên mặt tràn đầy ý cười.

Tô Tiểu Tuyết thấy bộ dáng của bà, nghĩ thầm 'chồn cáo chúc tết gà', chắc chắn không có ý tốt.

"Đây.. cảm ơn bà." Khi bà Thương Trân Phương còn đang kinh ngạc, bà Trầm Lệ Quyên liền để chú Cung đưa toàn bộ đồ đã mua đặt vào trong tay của bà.

Bà Thương Trân Phương vốn không biết, con gái của mình đã chịu biết bao nhiêu uất ức ở nhà họ Cung. Tô Tiểu Tuyết đột ngột kết hôn, lại đột nhiên chạy về nhà ở. Mặc dù Tô Tiểu Tuyết vẫn luôn nói với bà, nhà chồng đối xử với cô rất tốt, là cô cố ý trở về với bà. Nhưng bà lại vẫn có chút không tin tưởng cho lắm. Dù sao nhà họ Cung cũng là gia đình giàu có, trong nhà lại nhiều người, một cô gái cẩu thả như Tô Tiểu Tuyết, vừa mới gả vào, nhất định có rất nhiều quy củ không hiểu.

Bây giờ, hẳn sẽ không phải là mẹ chồng đến nhà dấy binh hỏi tội chứ?

"Bà thông gia, có phải Tiểu Tuyết nhà chúng tôi làm gì đó phiền lòng bà không?"

"Không có." Bà Trầm Lệ Quyên cười to, đi đến bên Tô Tiểu Tuyết, vô cùng thân thiết nắm lấy tay của cô. "Tiểu Tuyết đứa nhỏ này tôi rất thích, hiểu chuyện, lại rất thân thiện. Mấy ngày nó về nhà, tôi thật sự rất nhớ nó, cho nên hôm nay cố tình đến đây đón nó về. Bà thông gia sẽ không quá lo lắng mà không nỡ xa Tiểu Tuyết đấy chứ?"

Tô Tiểu Tuyết dùng ánh mắt khác thường nhìn bà Trầm Lệ Quyên, không biết vì sao thái độ của bà ta lại thay đổi nhanh như vậy.

Không phải bà ta hận cô thấu xương sao? Chỉ mong sao cô vĩnh viễn cũng đừng quay lại nhà họ Cung, nhưng tại sao bà ta lại tới nhà cô đón cô trở về?

Lẽ nào là vì sắp đến ngày tổ chức hôn lễ, nhà họ Cung bọn họ vì thể diện, không thể không tới đón cô trở về, dù có giả bộ cũng phải làm cho hôn lễ diễn ra suôn sẻ ư?

"Đương nhiên là không. Tôi còn cho là mọi người không thích Tiểu Tuyết đấy. Tôi cũng đã nói với con bé rồi, làm sao có thể không có chuyện gì mà chạy về nhà mẹ chứ." Mặc dù Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo đăng kí kết hôn đã một thời gian rồi, nhưng bà Thương Trân Phương nghe bà Trầm Lệ Quyên nói trái một câu bà thông gia, phải một câu bà thông gia, bà vẫn có chút không quen lắm.

"Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi." Tô Tiểu Tuyết trấn an bà Thương Trân Phương trước, sau đó kéo bà Trầm Lệ Quyên đi ra khỏi nhà mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 28: Kĩ xảo diễn xuất của mẹ chồng

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Tô Tiểu Cường và bà Thương Trân Phương đều cảm thấy rất kì quái, nhưng cũng đành phải đi vào.

"Rốt cuộc bà muốn làm cái gì?" Tô Tiểu Tuyết thấy chỗ này không có người, lúc này mới hỏi bà Trầm Lệ Quyên. "Bà cứ yên tâm, tôi sẽ không quay trở lại nhà họ Cung nữa đâu. Cho nên bà yên tâm, không cần tốn tâm tư đến tận nhà chúng tôi đâu. Tiền của những món đồ vừa nãy, tôi sẽ trả lại cho bà. Nếu không có chuyện gì nữa, bà có thể đi về rồi."

"Cô.." Bà Trầm Lệ Quyên thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi cô, nhưng nhớ đến lời dặn của ông Cung Hạc, lại đành phải nhịn xuống. "Tiểu Tuyết à, trước kia là mẹ không tốt, có nặng lời một chút. Con đừng để trong lòng, về nhà với mẹ nhé."

"Về nhà? Tôi đã ở nhà rồi. Còn bà, bà có thể đi rồi." Tô Tiểu Tuyết tức giận đẩy bà Trầm Lệ Quyên một cái.

Bà Trầm Lệ Quyên nào chịu nổi uất ức như vậy, vốn định đáp trả lại Tô Tiểu Tuyết, chỉ thấy xe của Cung Lăng Hạo chạy lại hướng của hai người. Bà ta liền thuận thế ngã trên mặt đất.

"Tiểu Tuyết, xem như mẹ có nhiều điều không phải, con cũng không thể đối xử như vậy với mẹ chứ, ít nhất mẹ cũng xem như là mẹ chồng của con. Cho dù con không muốn nhận người mẹ chồng này, nhưng con và Lăng Hạo đã kết hôn, đó là sự thật." Bà cứ như vậy ngồi trên đất, vừa khóc vừa lau nước mắt nước mũi.

"Tôi.." Tô Tiểu Tuyết nhìn tay của mình, cô chẳng qua là đẩy nhẹ bà ta một cái, cũng không thật sự muốn đẩy bà ta ngã xuống đất. Vậy mà bà ta làm đến mức lố như thế này ư? "Bà đứng lên trước đi, tôi không phải cố ý đâu."

Nghĩ đến bà ta dù sao cũng là trưởng bối, bà ta ngồi dưới đất như vậy, khóc thút thít trước mặt cô, tóm lại cũng không được hay cho lắm. Vì vậy, cô vội vàng ngồi xổm xuống, kéo bà lên.

"Trước kia đều là mẹ không tốt, nếu con vẫn chưa thể nguôi giận, con cứ đánh mẹ đi, mẹ sẽ không có bất kì lời oán giận nào. Con đánh mẹ đi. Mẹ chỉ xin con về nhà họ Cung với mẹ.."

Bà Trầm Lệ Quyên cầm tay Tô Tiểu Tuyết, đấm đánh vào thân thể của chính mình.

"Bà không cần như vậy, tôi đã quyết định rồi, sẽ không quay trở lại nhà họ Cung nữa. Tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Tôi sẽ tìm thời gian đi làm thủ tục li hôn với con trai bà. Đây không phải là điều bà vẫn luôn mong muốn hay sao?" Tô Tiểu Tuyết thật sự là không còn biện pháp nào với bà ta.

"Đừng mà, con dù thế nào cũng đừng li hôn. Mẹ xin con đấy.." Bà Trầm Lệ Quyên làm hành động càng lớn hơn, bà đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tô Tiểu Tuyết mà cầu xin cô.

"Bà rốt cuộc muốn tôi nói cái gì đây?" Cô có chút bất lực với bà, trực tiếp mặc kệ bà, bà ta thích thế nào thì cứ như thế đi. "Bà thích quỳ thì cứ quỳ. Tôi nói thật với bà nhé, bà không thích tôi, tôi cũng không thích bà, lại càng không thích con trai của bà. Đây không phải là điều mà bà mong muốn sao? Như vậy bà liền có thể để cho con trai bà lấy cô gái mà bà thích làm vợ rồi. Mà khuôn mặt ngày ngày không cảm xúc của con trai bà, ai lấy phải anh ta thì cũng thật là xui xẻo, bà biết không?"

"Mẹ biết mẹ không tốt, nhưng mẹ xin con, dù sao cũng đừng nói con trai mẹ như vậy.."

"Mẹ." Cung Lăng Hạo dập cửa thật mạnh, vọt tới bên bà Trầm Lệ Quyên, đẩy Tô Tiểu Tuyết ra rồi vội vàng đỡ bà dậy. "Sao mẹ có thể quỳ trước mặt cô ấy chứ?"

"Tôi.." Tô Tiểu Tuyết không ngờ Cung Lăng Hạo sẽ xuất hiện vào lúc này. Anh ta nhất định là hiểu lầm là cô bức ép mẹ anh ta quỳ xuống nhỉ?

"Chú Cung, đưa phu nhân lên xe." Cung Lăng Hạo lớn giọng quát chú Cung.

"Con trai, con đừng trách Tiểu Tuyết, đều do mẹ không tốt. Chỉ cần Tiểu Tuyết có thể trở về nhà họ Cung, làm gì mẹ cũng đồng ý, đừng nói là quỳ. Cho dù là quỳ mấy ngày mấy đêm cũng được." Đến lúc này, bà Trầm Lệ Quyên cũng vẫn không quên làm tăng thêm hình tượng của mình trong lòng Cung Lăng Hạo.

"Con biết rồi." Anh đã nhìn thấy tất cả những việc xảy ra vừa rồi, vốn dĩ cũng không muốn nghe bà Trầm Lệ Quyên nói gì cả, trực tiếp sai chú Cung đưa bà lên xe.

"Anh nghe tôi giải thích, tôi và mẹ anh bà ấy.."

Lời của Tô Tiểu Tuyết còn chưa nói xong, Cung Lăng Hạo bỗng nhiên túm lấy tay của cô, đẩy cô đến trên bức tường.

Ánh mắt lạnh lùng của anh giống như một con dao sắc bén, đâm thật sâu vào trong trái tim cô. Dáng vẻ đó giống như cô thật sự đã làm mẹ anh thành ra nông nỗi kia.

"Không muốn gả vào nhà họ Cung? Không muốn làm người phụ nữ của Cung Lăng Hạo tôi?" Anh ép cô phải nhìn thẳng vào anh.

Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, cô vô cùng sợ cái dáng vẻ đó của anh.

"Anh bỏ tôi ra.." Dù cô có giãy giụa, nhưng làm sao cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh.

Cung Lăng Hạo giận dữ nhét cô vào trong xe của anh, bực tức khởi động xe, lao như tên bắn trên đường phố.

"Anh điên rồi à? Mau dừng xe.. anh muốn đem tôi đi đâu?" Tô Tiểu Tuyết nắm chặt tay cầm của xe, chiếc xe lao nhanh, cô thật sự sợ sẽ không cẩn thận mà bị văng ra ngoài. "Nếu anh là vì chuyện vừa rồi, tôi có thể xin lỗi anh, nhưng thật sự tôi không phải cố ý.."

Một cô gái không tôn trọng mẹ anh như vậy, anh làm sao còn có thể tin tưởng những lời cô nói.

Anh cho rằng tùy tiện lấy một cô gái liền có thể khiến cho cả nhà đều vui mừng, nhưng không ngờ đến cô gái này so với trong tưởng tượng của anh thật có tâm cơ. Tâm còn độc địa như vậy.

Cung Lăng Hạo đưa cô đến một khách sạn, sau đó đặt một phòng. Cả người cô đều bị Cung Lăng Hạo kéo vào phòng.

Anh tàn nhẫn ném cô lên trên giường, cô nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh, nhìn anh nhanh chóng kéo cà vạt trên cổ xuống, trong lòng vô cùng sợ hãi, theo bản năng tới sát bên trong giường.

"Anh muốn làm gì? A.."

Cung Lăng Hạo bắt lấy chân của cô, kéo cả người cô từ bên trong giường ra ngoài.

"Không phải em không muốn làm người phụ nữ của tôi sao? Tôi bây giờ sẽ làm cho em toại nguyện." Anh nổi điên kéo áo sơ mi trên người cô ra.

Da thịt trắng nõn, thân thể đầy đặn thỏa mãn được dục vọng của đàn ông. Khi cô vùng vẫy, vốn anh còn chưa muốn cô, nhưng nghĩ tới những lời cô nói với mẹ anh, anh lại nhịn không được muốn phát tiết trên người cô.

"Anh buông tôi ra.. Cung Lăng Hạo anh làm như vậy, tôi sẽ hận anh cả đời. Loại người giống như anh, vĩnh viễn cũng sẽ không có được người phụ nữ yêu anh.."

Cung Lăng Hạo mạnh mẽ ép hôn cô, bên tai bỗng nghe được lời của cô, chữ 'yêu' kia nhoáy thật sâu vào tim của anh.

Anh đấm thật mạnh lên trên giường, đột nhiên đứng lên. Tô Tiểu Tuyết vội vàng kéo quần áo của mình lên, lùi về bên trong giường.

Cảm xúc của Cung Lăng Hạo thay đổi quá nhanh, khiến cô không kịp thích ứng. Cô lo lắng mình lại nói gì sai, ngoại trừ lặng lẽ khóc, cũng không dám nói gì nhiều.

Lời nói vừa rồi của cô chỉ là nói lung tung, lại không ngờ sẽ khiến cho người đàn ông lạnh lùng như Cung Lăng Hạo đột nhiên dừng lại hành động ức hiếp cô.

Tô Tiểu Tuyết cố gắng nghĩ tới lời nói vừa rồi, những lời đó thật sự có tác dụng như vậy, sau này anh ta lại dám đối xử với cô như thế, cô lại có thể lôi ra nói. Nhưng nghĩ nghĩ, lại bởi vì sợ mà làm sao cũng không nhớ ra được.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 29: Hợp đồng kết hôn​

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Sau một lúc lâu, Cung Lăng Hạo đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô. Cô sợ sệt trốn bên trong giường, đến thở cũng không dám thở mạnh một cái.

"Nếu em muốn rời khỏi nhà họ Cung, tôi có thể cho em một cơ hội." Cung Lăng Hạo đặt trên bàn một phần tài liệu.

"Gì.. Cơ hội gì?"

Chỉ cần có thể để cô rời đi, chuyện gì cô cũng có thể đồng ý làm.

Cung Lăng Hạo ám chỉ phần tài liệu với cô.

Cô chỉnh đốn xong trang phục của mình, xuống giường đi đến trước bàn, cầm tài liệu lên.

Mặt trên phần tài liệu này, tiêu đề chính là "Hợp đồng kết hôn". Bên trong liệt kê ra rất nhiều điều khoản. Cô chỉ nhìn vài dòng, liền không có cách nào tiếp nhận được. Bởi vì mỗi một điều khoản bên trong đều không công bằng đối với cô.

"Hợp đồng kết hôn" như vậy, cô làm sao có thể kí đây.

"Đây là thứ gì chứ, tôi sẽ không kí đâu." Tô Tiểu Tuyết đặt mạnh tài liệu xuống bàn, cô hoàn toàn không có lí do gì để để ý tới bản hợp đồng không công bằng này.

Cho dù bọn họ đã đăng kí kết hôn, cô cũng sẽ không thừa nhận bản thân là vợ của anh ta. Càng sẽ không làm lễ kết hôn với anh ta.

"Em kí cũng phải kí, không kí cũng phải kí." Cung Lăng Hạo dùng giọng điệu ra lệnh, lạnh lùng nói với cô.

"Tôi muốn hỏi anh một câu, mỗi một điều khoản ở trong đó, đều là đích thân anh soạn ra có đúng không?" Trên đời này tại sao có thể có người đàn ông ngang ngược đến thế này. Chuyện kết hôn này, vậy mà anh ta có thể coi như giao dịch, là hợp đồng mua bán. "Trong vòng hai năm, Tô Tiểu Tuyết phải sinh cho Cung Lăng Hạo một đứa con. Không có mệnh lệnh của Cung Lăng Hạo, không được phép tùy tiện về nhà mẹ đẻ. Cung Lăng Hạo đi tham gia các loại hoạt động, trong hoàn cảnh cần có Tô Tiểu Tuyết phối hợp, Tô Tiểu Tuyết đều phải thực hiện." Cô nhìn vào điều khoản trong tài liệu rồi đọc. "Chỉ vài điều khoản này thôi, tôi đã không thể đồng ý rồi, chứ đừng nói đến N điều khoản phía sau."

Cô dựa vào đâu mà phải nghe lời anh ta, cho dù nhà họ Cung bọn họ có tiền có quyền, anh ta cũng không thể thao túng quyền tự do thân thể của cô.

Lúc trước cô bị anh ta ép buộc đưa đến cục dân chính đăng kí kết hôn, đó đã là giới hạn khoan nhượng lớn nhất của cô rồi. Vậy mà hiện tại anh ta còn vô lý bảo cô trong vòng hai năm sinh cho anh ta một đứa con.

Anh ta coi cô là cái gì chứ? Cái máy đẻ sao?

Thực sự vô cùng nực cười, cô cũng đâu có nợ anh ta. Anh ta liệt ra những điều khoản kia, da mặt sao có thể dày như thế chứ.

Cung Lăng Hạo lại ném một tập tài liệu xuống trước mặt Tô Tiểu Tuyết.

"Đây là.." Cô tùy ý nhìn một chút, liền nhìn thấy phía dưới cùng có một chữ kí.

Tô Chính Đạt! Tại sao Cung Lăng Hạo lại có chữ kí của bố cô?

"Một trăm vạn? Không.. không thể nào, bố tôi sao lại lấy một trăm vạn từ chỗ anh? Đây là chuyện khi nào?" Cô khiếp sợ nói, nhớ lại ngày đó Cung Lăng Hạo đến nhà bọn cô. Lẽ nào chính là ngày hôm đấy, bố cô gọi anh ta vào trong phòng, là vì nói chuyện này với anh ta sao?

Tô Tiểu Tuyết sững sờ nhìn Cung Lăng Hạo, trên mặt đã không còn vẻ điềm nhiên vừa rồi, mà là sợ hãi.

Một trăm vạn, đối với nhà họ Tô bọn họ mà nói, đó thực sự là một con số trên trời, bán Tô Tiểu Tuyết cô cũng không đến một trăm vạn.

"Anh muốn lấy thứ này.. để ép buộc tôi sao? Nhưng anh là phó chủ tịch tập đoàn Cung thị mà, anh sẽ không làm chuyện đê tiện như vậy đúng không?" Cô khóc không ra nước mắt.

"Đối phó với loại người chẳng ra gì, đương nhiên phải dùng thủ đoạn không bình thường." Khẩu khí của anh ta, vẫn luôn điềm nhiên như vậy.

Thế nào gọi là loại người chẳng ra gì? Anh ta cứ như vậy mà nói bố cô thật đáng khinh ư.

"Cung Lăng Hạo anh sao có thể như vậy?" Tô Tiểu Tuyết lớn gan, đập bàn một cái đứng dậy. "Tôi là một cô gái yếu đuối. Bố tôi là chuyện của bố tôi, anh tìm ông ấy là được rồi, việc gì phải kéo tôi vào. Anh làm thế này tôi sẽ khinh thường anh."

"Cung Lăng Hạo tôi không cần bất kì ai phải coi trọng, nhất là em." Anh ngồi trên sô pha, đôi chân dài tùy ý bắt chéo. "Em đã nói như vậy, tôi sẽ lại cho em một cơ hội nữa."

"Cơ hội gì?" Vừa nghe nói cô còn có cơ hội, cả trái tim cô đều sục sôi lên.

"Em có thể không cần kí tên, em cũng có thể rời đi ngay lập tức. Em đi đi."

Anh ta thật sự tốt bụng mà bỏ qua cho cô như vậy sao? Không giống với tác phong của anh ta lắm nhỉ.

Nếu như không nắm chắc hoàn toàn, anh ta chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian vào loại chuyện vô vị thế này. Càng sẽ không cho cô xem những điều khoản này.

Mặc dù trong lòng Tô Tiểu Tuyết nghi ngờ, nhưng vẫn định rời đi.

"Tô Chính Đạt đã lừa gạt tập đoàn Cung thị một trăm vạn, đem ông ta đến đồn cảnh sát đi."

Tô Tiểu Tuyết vừa đi tới cửa thì nghe thấy giọng nói Cung Lăng Hạo gọi điện thoại cho người khác.

"Đừng.." Cô vội vàng quay trở lại, vội bắt lấy chiếc điện thoại Cung Lăng Hạo đang cầm.

Cung Lăng Hạo nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt của cô, anh nhìn thấy sự cầu xin, còn có sự khuất phục đối với anh nữa.

"Một lát nữa nói sau." Anh cúp máy.

"Tôi có thể đồng ý với anh bất kì chuyện gì, bao gồm cả chuyện ngoan ngoãn cùng anh làm lễ kết hôn, nhưng có thể xóa bỏ một điều khoản này hay không. Chỉ một điều khoản này thôi." Cô biết mình đã không có cách nào trốn thoát nữa rồi, nếu như cô rời đi, bố cô chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Bỗng nhiên cô thấy người đàn ông trước mắt mình thật sự rất đáng sợ. Dường như anh ta đang cố ý tiếp cận cô, mỗi bước anh ta đi giống như đều đã được lên kế hoạch tỉ mỉ vậy. "Chúng ta có thể làm vợ chồng trên danh nghĩa, có thể đi tham dự bất kì hoạt động nào. Nhưng chúng ta không thể có con."

Cô thực sự không có cách nào chấp nhận điều khoản trong vòng hai năm phải sinh cho anh ta một đứa con. Cô không phải là công cụ sinh con của anh ta. Không thể nói sinh con là sinh được.

Cung Lăng Hạo muốn tránh thoát khỏi tay cô, có ý muốn tiếp tục gọi điện thoại cho người ban nãy.

"Thôi được rồi, tôi đồng ý.." Cô hoàn toàn không có tư cách nói chuyện điều kiện với anh ta, chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Tô Tiểu Tuyết nhìn chiếc bút kí mà Cung Lăng Hạo đưa cho cô, đau đớn rơi nước mắt. Cô hận thấu người đàn ông đáng ghét này.

Tay cô run run cầm 'Hợp đồng kết hôn' trên bàn lên. Cô đã không còn lòng dạ nào để nhìn kĩ những điều khoản phía sau nữa. Nặng nề kí tên mình xuống chỗ người đồng ý ở cuối.

"Bây giờ anh đã hài lòng chưa? Có thể bỏ qua cho bố tôi được chưa?" Cô gắt gao nắm tay thành nắm đấm, vành mắt đo đỏ, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cung Lăng Hạo cầm phần tài liệu có chữ kí của Tô Chính Đạt lên, trực tiếp xé nát trước mặt Tô Tiểu Tuyết.

Cho dù anh ta có xé nát phần tài liệu kia, cô cũng sẽ không cảm kích anh ta. Bởi vì nó đánh đổi bằng hạnh phúc và tự do của cô trong hai năm.

Tô Tiểu Tuyết từ trên mặt đất đứng dậy, nổi giận đùng đùng chạy ra cửa, ở cùng với người đàn ông đáng hận này, một phút cô cũng không muốn ở lại.

"Trong tay tôi còn có rất nhiều tài liệu như thế này, nếu em bước ra khỏi cửa căn phòng này, bố em lập tức sẽ ở trong tù đợi em."

Cung Lăng Hạo ngồi tựa trên ghế sô pha, dáng vẻ đầy thích thú, giọng nói có vẻ hết sức mãn nguyện.

"Anh.." Cô ngoảnh lại trừng anh, nhưng đến một lời phản bác cũng không nói ra khỏi miệng được.

Anh ta vậy mà lại lừa cô, phần tài liệu có chữ kí của bố cô kia là giả sao? Sao anh ta có thể đối xử với cô như vậy chứ.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Back