Ngôn Tình [Dịch] Đại Thiếu Gia Cố Chấp: Vừa Sủng Vừa Yêu - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lê Hạ Băng, 1 Tháng tám 2021.

  1. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    [​IMG]

    Đại thiếu gia cố chấp: Vừa sủng vừa trêu

    Tác giả: Tần Nguyên

    Dịch giả: Lê Hạ Băng

    Thể loại: Hiện đại, sủng, thiếu gia, lạnh lùng, ngọt

    Link gốc: 《偏执大佬他又宠又撩》_秦原著_现代言情_起点女生网


    Link thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các truyện Edit/dịch của Lê Hạ Băng

    Văn án:

    "Thích ta, sợ ta sao?" Người đàn ông khắc ba, khắc mẹ, còn mang một thân bệnh nặng, bộ dáng tuấn tú nhưng lại là con ma ốm yếu biến thái.

    Nam Tinh xuyên vào sách, từ lão đại biến thành một cô nhóc yếu đuối, chỉ trong nháy mắt, đã bị con ma ốm này quấn lấy.

    Quân Trí ốm yếu ba ngày ho khan, năm ngày suyễn, dựa vào nhan sắc xinh đẹp đó mà quấn lấy cô không buông.

    Nghe đồn ở đế đô, gần đây đại thiếu gian rất nhỏ mọn, để ý một cô gái, giấu rất kỹ, không để người khác nhìn trộm một chút nào, lại cực kỳ nuôi chiều.​
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng tám 2021
  2. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 1: Đây là đâu?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đồ khốn khiếp, tát cô một cái coo đã giả bộ ngất đi? Cô là cái thứ gì mà đòi gả cho anh trai tôi? Cho dù cô và anh trai tôi có đính hôn, nhà họ Chu chúng tôi cũng sẽ không bao giờ cưới cô!"

    Giọng một người phụ nữ vang lên, lời nói sắc bén bên trong tiếng nguyền rủa của cô ta xuyên qua tai cô.

    Cô gái bị đánh ngã dưới đất bất ngờ cử động ngón tay.

    Sau đó, Nam Tinh mở mắt ra, trong đầu lập tức ập đến một cơn đau đớn, trong mắt xuất hiện một hoàn cảnh xa lạ, ánh mắt cô nhìn khắp phòng.

    Đây.. là đâu?

    Một căn phòng hoàn toàn xa lạ.

    Cô không phải đã chết rồi sao?

    Cô nhớ rõ ràng, mình đã bị bom nổ chết rồi mà?

    Chống tay xuống đất, vừa định đứng lên thì Chu Ni ở bên cạnh vẫn đang chửi bới, thấy cô tỉnh lại liền lên tiếng chế nhạo.

    "Sao? Không giả vờ ngất nữa? Chơi với tôi, tôi xem cô còn giả vờ nữa không?"

    Chu Ni chân mang một đôi giày cao gót, bước đi đến trước mặt Nam Tinh, nhấc chân lên định giẫm vào tay của Nam Tinh.

    Không phải con chó cái Nam Tinh này đang giả vờ đáng thương, yếu đuối sao? Cô sẽ cho nó nếm mùi đau đớn thật sự.

    Chỉ là, giây tiếp theo, từ miệng Chu Ni phát ra một âm thanh đau đớn.

    "..."

    Kêu lên một tiếng, Chu Ni đã bị ngã úp mặt xuống đất, hai người hoán đổi tư thế cho nhau.

    Chu Ni nằm úp trên mặt đất, mất đi cái khí chất quyến rũ ban đầu, bây giờ đầu tóc cô bù xù, có chút chật vật.

    Nam Tinh lại đứng trước mặt cô, giẫm đế giày bệt của mình lên tay Chu Ni.

    "Cô là ai?"

    Lúc này Chu Ni không thể tin được, cô không dám tin là Nam Tinh dám đối xử với cô như vậy, khi cô phản ứng lại thì lại buông lời chế nhạo tiếp.

    "Nam Tinh, cô giả bộ ngây thơ cái gì? Cô luôn quỳ xuống bám lấy chân anh trai của tôi, không phải luôn làm mặt đáng thương thì là gương mặt lấy lòng khi tặng quà anh trai tôi. Cô còn không biết tôi sao?"

    Lông mày Nam Tinh nhăn lại, chân cũng bắt đầu di qua di lại.

    Chu Ni đau đớn hét lớn.

    Giọng nói của Nam Tinh hơi yếu ớt.

    "Tôi hỏi, cô là ai?"

    Chu Ni đau đớn trả lời:

    "Tôi là Chu Ni! Đại tiểu thư nhà họ Chu! Em gái của Chu Mạt! Tôi nói cho cô biết, Nam Tinh, nếu cô dám làm chuyện này với tôi, anh trai tôi sẽ không tha cho cô đâu!"

    Nghe lời của Chu Ni nói, cảm giác đau nhức trong đầu Nam Tinh ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt cô càng ngày càng tái nhợt.

    Nam Tinh, Chu Ni, Chu Mạt..

    Nhiều hình ảnh khác nhau liên tục xuất hiện đầu cô.

    Một lúc sau, vẻ mặt của Nam Tinh càng trở nên phức tạp hơn.

    Cô ấy vì sao xuyên vào cuốn sách này? "Vợ nhỏ đừng giận" là cái gì thế này?

    TruyenduocdichboiLeHaBang

    Và cô trở thành một nhân vật trong cuốn sách này..

    Sau khi Nam Tinh nhớ lại, mí mắt của cô rũ xuống.

    Chu Ni vẫn cứ hét lên đau đớn.

    "Nam Tinh, cô dám đối xử với tôi như vậy? Không sợ anh trai tôi không lấy cô sao?"

    Nam Tinh đột nhiên nghiên đầu, mái tóc xanh lá đậm hơi xoăn buông xõa, giọng nói lạnh lùng.

    "Anh trai cô?"

    Đó là ai?

    Khi nói, Nam Tinh đưa tay lên chạm vào vết đỏ nhỏ dưới mi mắt. Ở đó vẫn còn cảm giác đau nhức. Như nhớ đến điều gì đó, lúc trước ở đây là một nốt ruồi lệ.

    "Cô đốt nối ruồi ở đây bằng tàn thuốc sao?"

    Hình như là một tuần trước.

    Chu Ni chế nhạo trước sự buông lỏng của Nam Tinh. Chỉ cần cô ta thích anh trai mình, cô ta sẽ không dám làm gì cô. Chu Ni cảng trở nên giận dữ và điên cuồng hơn.

    "Anh tôi nói không thích nốt ruồi trên mặt cô. Tôi giúp cô xóa nó. Có chuyện gì sao? Cô không những không cảm ơn tôi, còn không biết xấu hổ kể lễ với anh trai tôi!"

    Nam Tinh giơ tay lên, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nghịch nó.

    "Cô dùng tàn thuốc đốt tôi, còn muốn tôi cảm ơn cô?"

    Dù đã mấy ngày trôi qua, mà bây giờ dưới mí mắt vẫn rất đau.

    Nốt ruồi bị tàn thuốc đốt, da thịt hồng hồng, nhìn sơ như một đóa hoa nhỏ, nhưng do da đã bị đốt cháy, thịt không còn cách nào lành lại được nữa.

    TruyenduocdichboiLeHaBang

    Khi nói xong, cô ấy quỳ xuống, giọng nói trầm khàn đầy lạnh lùng.

    "Cô có biết đau là như thế nào không?"

    Chu Ni chế nhạo.

    "Ai bảo cô không phản kháng? Hơn nữa đau bao nhiêu chứ? Chỉ là đụng một cái thôi mà!"

    Cô nói cong, cả căn phòng im phăng phắc.

    Chu Ni nghĩ rằng Nam Tinh đã không có gì để nói, cô ta cười đắc thắng.

    Đột nhiên, sự chú ý của Nam Tinh đổ dồn về ngón tay út của cô ta. Thật thú vị, cô sờ sờ ngón tay của cô ta.

    Tay của Chu Ni bị giẫm lên, không thể di chuyển trái phải, trong lòng cô có một linh cảm xấu, giọng nói vừa lo lắng vừa mang hàm ý cảnh cáo.

    "Nam Tinh, ngươi muốn làm gì?"

    Ngay khi cô vừa dứt lời, Nam Tinh đột nhiên nhấc chiếc điện thoại lên bằng tay trái. Giây tiếp theo liền đập xuống liên tục vào ngón út của Chu Ni.

    "..."

    Giọng nói sắc lạnh tràn ngập đau đớn.

    Một ngót tay út hiện ra một đường cong kỳ lạ, sau đó ngón út gãy rồi.

    Chu Ni nằm co quắp trên mặt đất, đau đớn thở hổn hển, cô hiện tại rất tơi tả.

    Nam Tinh vung tay lên, tùy ý vứt cái điện thoại lên đất, lùi lại phía sau hai bước, giọng nói càng lúc càng lạnh.

    "Đau đến vậy sao? Vừa rồi bị điện thoại đập gãy, đúng không?"

    Trở lại hiện tại. Nam Tinh nói xong cười lạnh. Nói xong cô quay người bước ra ngoài.

    Trước khi cô đi tới cửa, cánh cửa đã được mở ra.

    Căn phòng mờ mịt được ánh đèn hành lang chiếu vào, đột ngột sáng rực khiến người ta có chút chói mắt.

    Một giọng nói thờ ơ vang lên.

    "Cô đang làm gì thế?"

    Ở ngoài sáng, Nam Tinh không trả lời. Nhưng Chu Ni, người đang ngã trên mặt đất lại cao giọng nhất có thể gọi ra.

    "Anh ơi! Cứu em! Anh ơi!"

    Nam Tinh vẫn đứng đo, mái tóc xanh che hết biểu cảm trên khuôn mặt.

    Cô ấy thì thầm bằng một giọng hơi trầm những cũng rất lạnh lùng.

    "Chu Mạt."

    Vệ sĩ phía sau Chu Mạt nghe thấy tiếng động muốn nhanh chóng đi vào, nhưng Chu Mạt đã nhanh hơn một bước đi vào bên trong, sau đó đóng cửa phía sau lại.

    Có lẽ bởi vì do những chuyện trước đây, đa phần đều là anh em họ bắt nạt vị hôn thê trên danh nghĩa này. Nên anh ta không muốn vệ sĩ can thiệt vào chuyện như vậy.

    Trong căn phòng tối mịt, bóng dáng cao lớn của Chu Mạt tiến tới.

    Sau đó đứng yên nhìn Chu Ni nằm trên mặt đất.

    "Còn chưa đứng dậy?"

    Chu Ni nước mắt lưng tròng bò dậy từ trên mặt đất, đi về phía Chu Mạt.

    "Anh hai! Cô ta đánh gãy ngón út của em!"

    Cô vừa khóc vừa than. TruyenduocdichboiLeHaBang

    Khi Chu Ni bước đến chô Chu Mạt, Chu Mạt lờ mờ hiểu ra tình hình hiện tại, nhướng mi, giọng nói trở nên trầm thấp.

    "Nam Tinh, tại sao lại làm như vậy?"

    "Có rất nhiều lý do, anh muốn nghe cái nào?"

    Chu Mạt nghe được câu trả lời của Nam Tinh, đôi mắt sắc bén nheo lại, nhìn cô một chút rồi tiếp tục trầm mặc.

    "Tôi đã dạy dỗ cô ấy về vết bỏng của cô và bắt nó đi xin lỗi cô rồi. Lúc đó cô đã lựa chọn tha thứ cho nó."

    Nam Tinh nhìn xung quanh, đặt tay lên một cái ghế gỗ bên cạnh, giọng nói hời hợt hơi chậm.

    "Tôi hối hận." truyenduocdichboiLeHaBang

    Nghe xong người Chu Mạt càng thêm lạnh, Nam Tinh này đêm nay không biết có chuyện gì, thật là phiền phức.

    "Cô cho rằng đây là đâu? Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai? Muốn đi thì đi, muốn về thì về sao?"

    Hết chương 1.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2021
  3. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 2: Người bệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Tinh nhìn một lượt cả người Chu Mạt.

    Chu Mạt, nhân vật chính của: "Vợ nhỏ đừng giận".

    Trong tiểu thuyết, Nam Tinh trông hơi giống người yêu của Chu Mạt, anh ta đính hôn với cô là do nhầm lẫn, từ đó Nam Tinh trở thành mục tiêu sống của sự thù hận của mọi người.

    Người đàn ông này trong tương lai sẽ mang lại đau khổ cho cô.

    Nam Tinh ngẫm nghĩ trong giây lát.

    Chà, anh ta nên chết ngay bây giờ.

    Tay trái cầm lấy chiếc ghế gỗ, kéo lê từng bước đi về phía Chu Mạt, giọng nói của Nam Tinh rất chậm:

    "Anh nghĩ, anh đang nói chuyện với ai?"

    Ánh mắt của Chu Mạt trở nên sắc bén, đồng thời cũng nhận ra một tia nguy hiểm xung quanh cô.

    Nhưng anh ta cũng rất muốn xem xem, Nam Tinh này đang định làm gì.

    Nam Tinh đến chỗ Chu Mạt, chiếc ghé bị kéo lê trên đất, phát ra âm thanh rất chói tai.

    Trong giây lát, không gian trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát giữa chân ghế với sàn nhà.

    Đôi môi của Nam Tinh mím thành một đường thẳng.

    "Anh đã có người phụ nữ mình thích, còn đính hôn với tôi làm gì? Vì không thể cãi lại lời mẹ anh, nên để cho tôi gánh chịu tất cả hậu quả của việc này sao? Chu Mạt, anh nợ tôi."

    Vừa nói chuyện cô vừa tiến lại gần Chu Mạt, giọng nói lạnh lùng, cay đắng, tiếp đó là ba chữ nhàn nhạt.

    "Đi chết đi!"

    Chiếc ghế trong tay của cô lập tức giơ lên ngay sau khi nói xong, trực tiếp đập vào người Chu Mạt.

    Chu Ni ở bên cạnh sợ đến ngây người, chỉ biết hét lên.

    "A! Cứu! Cô điên rồi sao? Nam Tinh, cô điên rồi!"

    Chu Mạt không kịp phản ứng, anh không ngờ được một người phụ nữ bình thường rất ngoan ngoãn và nhút nhát trước kia lại dám nhấc ghế đánh anh. Khiến anh phải chịu một đòn này.

    Cả người Chu Mạt phát lạnh, nghiến răng nghiến lợi.

    "Cô điên rồi."

    Giọng của Nam Tinh rất bình thản:

    "Điên sao? Tôi phải giết anh, trước khi anh tra tấn tôi đến chết."

    Bị sảy thai, bị gãy tay, đây là những gì mà người đàn ông này sẽ làm với cô trong tương lai.

    Nghĩ đến nó, Nam Tinh siết chặt tay mình.

    Ngay lúc này, vệ sĩ xông vào.

    Chu Ni vội vàng nói lớn lên:

    "Bắt lấy Nam Tinh! Nhanh lên!" truyenduocdichboiLeHaBang

    Nam Tinh lùi về phía cửa sổ, nhìn vệ sĩ đằng sau Chu Mạt đang lao về phía cô, cô biết mình không thể ở lại.

    Cô đã đánh giá quá cao thân thể hiện tại, cơ bắp quá yếu, sức mạnh không đủ, bây giờ không thích hợp để tiếp tục giằng co với đám người này.

    Cô chống một tay lên bệ cửa sổ, nhìn ra sau lưng.

    Như biết được ý định của cô, giọng nói Chu Mạt đầy lạnh lùng.

    "Nam Tinh, rất tốt."

    Đôi mắt Nam Tinh lạnh lùng và xa cách, anh nhìn nó một lúc mà không nói được lời lời nào.

    Cô quay người và nhảy thẳng xuống.

    Ánh mắt Chu Mạt chấn động, lập tức đi đến bên cửa sổ.

    Nhìn xuống dưới, không có âm thanh của vật nặng rơi xuống, bóng dáng của Nam Tinh cũng đã không còn.

    Hai mắt Chu Mạt hơi tối lại, đứng bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

    * * *

    Nam Tinh nhảy thẳng từ cửa sổ tầng mười chín, tầng cao nhất của khách sạn, nhảy xuống một bồn hoa nhỏ ở tầng mười tám.

    Bồn hoa nhỏ hình vòng cung, có đủ loại hoa cỏ, chỗ nhô ra này có lẽ chỉ để tạo cảnh nên không có lan can.

    Nhưng điều mà Nam Tinh không ngờ tới, đó là có một người đàn ông đang đứng ở rìa bồn hoa.

    Bạn biết đấy, đây là tầng mười tám.

    Ai lại đứng ở rìa của tầng mười tám?

    Đã quá muộn để cô tránh khỏi người đó, cô đâm thẳng vào anh ta.

    Hai người trực tiếp rơi vào bồn hoa phía sau, người đàn ông bị đè kêu lên một tiếng trầm thấp.

    Người đàn ông kia nằm dưới, Nam Tinh nằm trên.

    Những bông hoa xung quanh tụ lại, vài bông hoa bị ép xuống và rơi xuống trên người họ. truyenduocdichboiLeHaBang

    Cô ngửi thấy mùi nước khử trùng trên người đàn ông, cô ngẩn đầu lên, dùng ánh trăng nhìn rõ người đàn ông nằm dưới mình trông như thế nào.

    Đôi mắt của anh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô.

    Đôi mắt của anh không phải là màu đen mà là màu xám nhạt.

    Mí mắt của anh nhanh chóng rũ xuống, che đi đôi mắt có màu u ám đó.

    Anh ta có sống mũi cao, đôi môi mỏng như cánh hoa mẫu đơn, rất trắng trẻo, ốm yếu như một trang giấy trắng, thân hình cũng gầy gò, lộ rõ cả yết hầu.

    Mi mắt anh ta khép hờ, khóe mắt hoa đào xinh đẹp hơi nhướn lên, hàng mi cong vút hơi rung động trong giây lát.

    Bộ quần áo bệnh nhân trắng xanh anh đang mang nhăn nhúm lại vì bị cô túm chặt, cúc áo trên cổ rơi ra lăn sang một bên, cổ áo hở ra, trên xương quai xanh của anh có một bông hoa màu đỏ rơi xuống ngay đó. truyenduocdichboiLeHaBang

    Đây là một gương mặt rất đẹp trai.

    Sau một lúc bất động, Nam Tinh đứng dậy khỏi người anh.

    Nghĩ một lúc, cô nói:

    "Thật xin lỗi."

    Người đàn ông chậm rãi đứng dậy.

    Cô rất ngạc nhiên, anh rất cao, tóc trên trán hơi dài, che hết lông mày và mắt, càng khó nhìn thấy vẻ mặt của anh trong bóng tối.

    Tách, tách.

    Mùi máu tanh nồng nặc, máu trên cổ tay của anh chảy xuống và nhỏ xuống đất.

    Nam Tinh hạ mắt xuống, nhìn thấy vết thương trên cổ tay anh.

    Dưới làn da trắng nõn đến bệnh hoạn, màu máu đỏ càng thêm chói mắt.

    Trên cánh tay và mu bàn tay có rất nhiều vết kim đâm, toàn thân đều có vết bầm tím.

    Trong mắt cô thoáng qua một tia dao động.

    Nam Tinh nhìn cả người từ trên xuống dưới.

    Bộ dạng ốm yếu, đứng ở mép tầng mười tám, với một lỗ kim tiêm trên tay.

    Liên kết lại với nhau. Cô định rời đi, nhưng chân lại dừng lại, chữa trị vết thương cho anh ta trước đã.

    Ý nghĩ này lóe lên, cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.

    Người đàn ông nghiên đầu nhìn vào tay cô, sau đó biểu cảm của anh ta đột nhiên thay đổi.

    Người phụ nữ này thật kỳ lạ, cô thậm chí còn không có cái mùi mà anh chán ghét.

    Anh dừng lại một chút rồi tiến lại gần cô một bước. truyenduocdichboiLeHaBang

    Đúng vậy, thật sự không có.

    Tiếp đó, lại tiến thêm bước nữa.

    Di chuyển mấy bước, hai người đã ở rất gần nhau, anh hơi cúi người, anh mắt khép hờ, dần dần tiến đến bên tai cô, kề vào cổ cô, hít sâu một hơi.

    Anh dường như không cảm nhận được vết thương đang rỉ máu của mình.

    Mọi sự chú ý của anh đều dồn vào người phụ nữ bất ngờ xuất hiện này.

    Nam Tinh vẫn đang quan sát kỹ vết thương của anh ta. Nó không quá nghiêm trọng, chắc là bị thương khi ngã xuống.

    Vết thương tuy nhỏ nhưng lượng máu chảy ra của anh ta thực sự rất đáng sợ.

    Anh cách cô rất gần, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi cô khiến cô phải ấn tay vào ngực anh đẩy anh ra, khi cô đẩy, cơ thể anh run lên rất rõ ràng.

    Anh gầy đến mức xương ở ngực của anh hiện lên thấy rõ, người đàn ông có dáng vẻ gầy yếu, xanh xao này đã giúp cô một tay. truyenduocdichboiLeHaBang

    Một số người có bệnh nguy hiểm không thể đẩy tay ra. (không biết bệnh gì)

    Cô không quen tiếp xúc với người khác gần như vậy.

    May thay, cơ thể của anh lạnh và có mùi thuốc sát trùng, điều này làm cô liên tưởng mình đang dựa vào một lọ thuốc khổng lồ, vẫn tạm chấp nhận được.

    Cô ấy hỏi:

    "Bác sĩ của anh đâu?"

    Sống ở nơi thế này, với bao nhiêu vết tiêm trên người, hàng ngày anh ta chắc chắn đều được bác sĩ chăm sóc. Vừa nói, cô vừa đưa tay lên, cô túm lấy một bộ quần áo sạch sẽ của anh, xé nó ra một mảnh và quấn quanh vết thương của anh.

    Hết chương 2.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tám 2021
  4. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 3: Cô biết tôi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh vẫn không nói chuyện.

    "Có ai ở đây không?"

    Vẫn không có âm thanh nào.

    Cô không thể không cúi xuống nhìn vết thương của anh. Không phải là sắp xỉu chứ?

    Lúc này, máu của anh đã thấm đẫm miếng vải trắng, dọc theo góc vải lại chảy xuống.

    Cô hơi khó chịu nhìn vết thương của anh, rồi lại nhìn khuôn mặt anh, thấy lông mi của anh khẽ rung lên một chút, anh mới nói:

    "Không có bác sĩ, cũng không có ai ở đây."

    Cô đưa tay lên đặt một ngón tay lên ngực anh, đẩy anh ra xa mình.

    Quay đầu, đi thẳng về phía cửa nhỏ cạnh bồn hoa, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông này.

    Cả một bầu không khí tĩnh lặng, cô như đang đi lại trong nhà của chính mình.

    Bước vào phòng, không gian tràn ngập mùi thuốc sát trùng. Thảm bông trắng tinh, có một vài quyển sách vứt trên sàn, trên bàn thủy tinh trong suốt có đặt một lọ thuốc nhỏ vừa pha xong bên cạnh.

    Cô nhìn tên trên lọ thuốc, là thuốc an thuần.

    Sau đó, cô liếc nhìn người đàn ông ốm đau đang đi theo mình. Một bệnh nhân cần thuốc an thần. Đứng ở một nơi nguy hiểm như vậy, là phát bệnh sao?

    Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Cô nói:

    "Đi đây."

    Nói xong, cô đi ra khỏi phòng ngủ, ra phòng khách định rời đi.

    Không có bất kì tiếng động nào phía sau lưng cô. Khi mở cửa định bước đi, cô quay lại nhìn.

    Ánh sáng màu cam chiếu lên người anh, bộ quần áo có chút xộc xệch, còn bị xé rách một miếng, dáng vẻ ốm yếu và xanh xao của anh lộ ra không chút che dấu nào dưới ánh đèn.

    Bước chân của cô hơi ngừng lại. truyenduocdichboiLeHaBang

    Đi như thế này, không biết tại sao, cô có cảm giác như là mình mắc nợ anh vậy.

    Cô không thích cảm giác này.

    Cô đành quay lại kéo người lên ghế sô pha ngồi. Gỡ những mảnh vải dính máu trên tay anh ra.

    Bên hông ghế sô pha có tủ thuốc. Trong hộp thuốc có sẵn băng cầm máu, tiêu viêm, khử trùng..

    Người chuẩn bị thuốc như đã đoán được trước, biết chủ nhân căn phòng này hay dùng nên đặt ở nơi dễ thấy.

    Cô rút gạc ra, lấy thuốc khử trùng rồi bôi cho anh. Động tác nhanh nhẹn mau chóng.

    Rõ ràng vết thương này đã bị một lúc lâu, nhưng máu của anh ta vẫn không thể cầm lại được, vẫn chảy ra khá nhiều.

    Cô nhướng mày lên và nhìn anh:

    "Máu khó đông?"

    Nói một cách đơn giản, máu khó đông là tình trạng rối loạn đông máu, trong cơ thể thiếu một yếu tố nào đó khiến máu một khi chảy ra thì không thể nào ngưng được.

    Hầu hết người bị máu khó đông là do lượng tiểu cầu trong cơ thể không đủ.

    Người đàn ông trầm mặc không trả lời.

    Cô lục trong tủ thuốc một hồi, thì tìm thấy một lọ thuốc, vừa nhìn thấy tên bình thuốc liền kéo vòi xịt, xịt vào miệng vết thương hai lần.

    Cuối cùng, máu cũng đã ngừng chảy.

    Cô nhanh chóng dùng gạc băng bó vết thương cho anh.

    Khi cô cúi đầu băng bó, người đàn ông nâng mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn người con gái trước mặt. Anh lên tiếng, giọng nói hơi khàn.

    "Quân Trí, tên tôi."

    Nam Tinh ngước lên nhìn anh ta.

    Một cốt truyện nhanh chóng vụt qua trong đầu cô.

    Chỉ là cô vẫn chưa có cách nào nhớ được tất cả, chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng không thể nhớ ra đó là ai.

    Vừa nói xong, cửa liền được mở ra, có hai người mặc đồ y tá bước vào phòng.

    Cô y tá hoảng hốt khi thấy máu và người phụ nữ lạ mặt bất ngờ xuất hiện trong căn phòng này.

    "Cô là ai? Quân thiếu gia, người làm sao vậy?"

    Nam Tinh chưa kịp nói gì thì đã thấy cô ý tá quen đường giơ tay ấn chuông báo động trên tường.

    Lúc này băng trên tay cũng đã quấn xong, vết thương cũng đã được thắt lại, Nam Tinh đứng dậy định rời đi.

    Kết quả vừa đứng dậy, anh đã giơ tay trái ra nắm chặt cổ tay cô, những ngón tay lạnh ngắt nắm chặt lại đến độ thấy rõ các khớp xương.

    Lông mày của anh bị tóc che mất, chỉ nhìn đến hàng mi run rẩy trông càng thêm yếu ớt.

    "Cô muốn rời đi?"

    Nam Tinh muốn kéo tay anh ra, nhưng tay anh nắm rất chặt, dùng sức rất lớn.

    Cô hơi nhướn cao lông mày của mình.

    Cô tưởng đây là một người bệnh, nhưng sức lực này không giống như sức của một người đàn ông ốm yếu nên có.

    Chỉ một lúc sau, vệ sĩ đã chặn cửa phòng, ở cửa đều trở nên choáng ngợp.

    Nhưng không biết tại sao, đám vệ sĩ áo đen này không có một ai bước vào phòng.

    Nam Tinh thấy vậy, cô dừng lại động tác đang đẩy anh của mình lại.

    Ánh mắt nặng nề quét một vòng, có vẻ như cô đã đụng phải một người không nên đụng.

    Bầu không khí đối đầu cứ thế đóng băng trong im lặng.

    Cho đến khi, cửa được mở ra lần nữa.

    Một người đàn ông mang tây trang đen đi tới, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, mang một chiếc kính gọng đen. truyenduocdichboiLeHaBang

    Ánh mắt của trợ lý Bạch Vũ nhanh chóng nhìn hoàn cảnh xung quanh, sững sờ khi nhìn thấy Quân Trí đang nắm lấy cổ tay của một cô gái không buông.

    Cho đến khi nghe thấy sự giọng nói sốt ruột, bất an của Quân Trí:

    "Chuyện gì?"

    Bạch Vũ phục hồi tinh thần, nói:

    "Thiếu gia, người nhà họ Tống đến rồi ạ."

    Quân Trí mí mắt rũ xuống, anh vẫn kéo chặt cổ tay Nam Tinh.

    "Để anh ta đợi."

    Bạch Vũ trả lời ngay lập tức:

    "Dạ."

    Nói xong, Bạch Vũ vẫn không rời đi. Anh và một nhóm vệ sĩ trở về cửa phòng yên lặng chờ đợi.

    Quân Trí nhăn mi, khẽ nhướng đôi mắt đẹp như hoa đào, dùng sức kéo Nam Tinh đến trước mặt mình.

    Sức mạnh đó, giống như những sắt thép, cô không thể thắng được.

    Lớp vỏ ốm yếu bị xé toạc ra, vô tình cho người khác nhìn thấy sự lạnh lùng, tàn nhẫn ẩn chứa bên trong.

    Cuối cùng, Nam Tinh cũng nhớ ra Quân Trí là ai.

    Boss phản diện cực đỉnh trong "Vợ nhỏ đừng giận", Quân Trí. truyenduocdichboiLeHaBang

    Năm ba tuổi, anh bị một tổ chức phi pháp bắt cóc dùng làm chuột bạch thử nghiệm một loại thuốc, hai năm sau người ta mới tìm thấy Quân Trí. Cơ thể của anh đã có vấn đề, vì anh ở lại trong phòng thí nghiệm ma quỷ đó trong một thời gian dài.

    Anh về nhà chưa được bao lâu thì ba mẹ anh bị tai nạn xe qua đời, anh trai bị gãy chân, nhà họ Quân cũng thay đổi chỉ trong một đêm.

    Người này xuất hiện trong phần sau của truyện, tâm tư cực kỳ kín đáo, thâm trầm.

    Sự sỉ nhục mà nam chính Chu Mạt phải chịu đựng trong kiếp này đều là do người này ban cho, suýt chút nữa đã dẫm nát luôn Chu Mạt. truyenduocdichboiLeHaBang

    Chỉ là khi sắp thành công, Quân Trí lại qua đời vì bệnh nặng.

    Cuối cùng nhà họ Quân sụp đổ, bị Chu Mạt thâu tóm, anh ta giành được chiến thắng, câu chuyện kết thúc.

    Sau khi biết người đàn ông này là ai, biểu cảm của Nam Tinh thay đổi.

    Thì ra là kẻ thù của Chu Mạt, ừm, là một người tốt.

    Suy nghĩ của Nam Tinh thay đổi nhanh chóng, cô thậm chí còn không quan tâm đến việc anh kéo mình không buông.

    Cho đến khi, giọng nói trầm thấp của Quân Trí phá vỡ sự yên tĩnh.

    "Cô đang nghĩ gì thế?"

    Khi giọng nói xong, anh lại kéo cô về phía mình một lần nữa.

    Dưới ánh đèn mờ, hai người nhìn rất thân thiết.

    Nam Tinh đột nhiên nói.

    "Chăm sóc tốt cơ thể của anh."

    Quân Trí mí mắt chuyển động, ánh mắt quét qua cô.

    "Cô biết tôi?" truyenduocdichboiLeHaBang

    Hết chương 3.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  5. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 4: Bị đánh?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Biết một ít."

    Vừa nói cô vừa chỉ ta về cô ý tá đang đợi ở cửa.

    "Gọi bọn họ đến điều trị cho anh đi?"

    Người chưa bao giờ can dự vào chuyện người khác như Nam Tinh, lại đặc biệt lo lắng về sức khỏe của Quân Trí.

    Khi Bạch Vũ đang đứng ở cửa, nghe thấy những lời Nam Tinh nói, anh ta rất ngạc nhiên khi không thấy thiếu gia từ chối.

    Anh ấy thử hỏi.

    "Thiếu gia, tôi để họ đi vào kiểm tra cơ thể anh?"

    "Vào đi."

    Khi giọng nói Quân Trí cất lên, Bạch Vũ ra hiệu. Anh cũng theo sau hai cô ý tá đi vào.

    Từ trong tủ bên cạnh lấy ra một ý thiết bị điện tử, đứng ở bên cạnh Quân Trí, bắt đầu công việc hằng ngày.

    Hai nữ y tá đều mang găng tay cao su màu trắng, trên người đầy đủ dụng cụ, mùi thuốc khử trùng trên người họ cực kỳ nồng nặc.

    Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười phút, cả quá trình đều xảy ra trong yên lặng, chỉ có âm thanh của dụng cụ y tế phát ra.

    Sau khi kiểm tra xong, y tá định nói nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô ta sững sờ nói không nên lời.

    Không biết từ lúc nào, Quân Trí đã ngủ say. Càng kinh ngạc hơn là dựa vào người cô gái xa lạ này ngủ.

    Nam Tinh liếc cái đầu đang dựa vào vai cô.

    Cô cũng không biết từ khi nào, tư thế của anh thay đổi, từ kéo cánh tay cô sang dùng một tay siết chặt eo cô. Gần như kéo cả người cô vào lòng anh, như muốn ôm cô vào lòng.

    Quân Trí ngủ không sâu, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến da của cô có chút ngứa ngáy.

    Cô muốn ngả người về sau, nhưng vừa động đậy lại cảm thấy cái eo bị siết chặt hơn nữa.

    Cô không biết tại sao lại thành ra như thế này. Trong khi kiểm tra cho anh, mọi chuyện đã thành ra như vậy.

    Trong lúc cả phòng đang im lặng này, ngoài cửa chợt có một tiếng ồn ào.

    Sau đó có một người đàn ông mang quần rằn ri chạy đến, đút tay vào túi quần nói một câu:

    "Bạch Vũ, sao người lại đứng ở cửa? Sao không đi vào?"

    Người kia vừa ừa dứt lời, Bạch Vũ đã lắc đầu với người đàn ông, vừa định nói thì đột nhiên, mắt Tống Cảnh Hiên sáng lên như thể phát hiện ra thứ gì đó mới lạ.

    Tiếp đó sải bước vào phòng, cho đến khi đến gần ghế sô pha, chống tay lên ghế sô pha, kinh ngạc há hốc mồm.

    "Đây thực sự là một người con gái?"

    Nhưng vừa nói xong, Tống Cảnh Hiên đã hối hận.

    Bởi vì lúc này hắn mới phát hiện ra Quân Trí thực sự đang ngủ mà còn ôm cô gái này. truyenduocdichboiLeHaBang

    Nhưng khi hắn nói thì Quân Trí cũng đã tỉnh lại.

    Đôi mắt màu xám nhạt chứa đầy tơ máu màu đỏ, tràn đầy sự thù địch và nguy hiểm.

    Tống Cảnh Hiên vội vàng ngậm miệng, lùi lại hai bước.

    Nam Tinh nói trước:

    "Đã dậy?"

    Khi nói, cô ra hiệu với anh cái tay đang ôm eo của anh.

    Cô đưa tay đẩy vai anh, đứng dậy.

    "Hãy chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt."

    Cô ấy nói những lời này một cách chân thành.

    Khi nói xong, cô định đi. Kết quả vẫn như cũ, cánh tay lại bị nắm lấy, lực cực kì mạnh.

    Giọng nam khàn khàn vang lên.

    "Phải đi sao?"

    "Ừm."

    Quân Trí hai mắt tràn đầy tơ máu, biểu hiện trong mắt giống như dã thú vừa thức tỉnh, ánh mắt phát ra tia áp chế.

    Cô y tá bên cạnh cúi đầu không dám nói gì.

    Nhưng sự chú ý của người này đều đang dồn vào người mà anh ta đang kéo tay.

    "Cô tên gì?"

    Nam Tinh dừng bước, sau một hồi im lặng, cô cũng nói:

    "Nam Tinh."

    Trái tim của Tống Cảnh Hiên nhảy bùm bùm. Anh không biết đây gọi là gì? Tại sao anh ấy lại ôm cô gái đó ngủ?

    Anh lại nói tiếp:

    "Cô sẽ trở lại tìm tôi, đúng không?" truyenduocdichboiLeHaBang

    Nam Tinh hơi dừng lại khi định nói lời từ chối, nếu là người khác, cô nhất định sẽ làm vậy.

    Nhưng mà người này, chỉ cần còn sống, sẽ chà đạp Chu Mạt kia dưới chân.

    Thế là lời từ chối của cô biến thành câu đồng ý.

    "Ừm." Cô trả lời.

    Bởi vì câu trả lời này, cuối cùng người nào đó cũng hài lòng thả tay cô ra và cho cô rời đi.

    Nam Tinh rời khỏi đó. truyenduocdichboiLeHaBang

    Quân Trí một tay chống ghế sô pha đứng dậy, nghiêng đầu uể oải vừa mới tỉnh dậy. Nhìn nam nhân mặc đồng phục rằn ri.

    Sắc mặt Tống Cảnh Hiên thay đổi, nhìn ra sự việc không đúng. Anh ngập ngừng bước tới, định ngồi ở chỗ Nam Tinh vừa ngồi, cười nói:

    "Thầy Quân đang đợi, chúng ta trở về đi."

    Trước khi anh ngồi xuống, người bên cạnh khẽ cụp mi, liếc nhìn người bên cạnh.

    Tống Cảnh Hiên dừng lại, sau đó tránh sang một bên, để lại một khoảng trống ở giữa hai người.

    Thấy Quân Trí không có phản ứng, hắn mới dần dần thả lỏng mà dựa vào lưng ghế phía sau.

    "Một mình anh ở Tế Long, thầy sợ sẽ xảy ra chuyện."

    Một lúc sau, anh nghe thấy Quân Trí nói:

    "Một đi không trở lại."

    * * *

    Nhà Nam Tinh.

    Nam Tinh mặc áo sơ mi đen bước vào, cởi áo và mũ len ra, mái tóc xoăn thả buông như rong biển, gương mặt xinh đẹp, khí chất lạnh lùng.

    Ánh sáng của chiếc đèn pha lê trên trần chiếu sáng cả căn biệt thự.

    Nhìn kỹ lại thì thấy trong phòng khách có một thiếu niên đội mũ lười trai, đeo tai nghe, quần ống rộng, dây chuyền vàng, quần áo rất thời thượng đang ngồi trên ghế.

    Cậu nghe được tiếng động thì ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa, sau đó tháo tai nghe ra rồi nhìn đồng hồ trên bàn. truyenduocdichboiLeHaBang

    Đã gần mười hai giờ.

    Thiếu niên giống Nam Tinh đến sáu phần, có một đôi mắt hạnh mang theo vẻ lạnh lùng, lông mày hơi nhíu lại, có chút sốt ruột.

    "Sau này nhớ về sớm."

    Nam Tinh nhìn cậu bé, suy nghĩ một chút rồi nói:

    "Nam Vũ."

    Em trai cô tên Nam Vũ, là thành viên nhóm nhạc nam đang nổi tiếng thời gian gần đây.

    Cậu nhóc lại cúi đầu chơi trò chơi, nghe Nam Tinh gọi tên thì ngẩn đầu lên nhìn.

    "Sao?"

    Khi trả lời, cậu có chút ngạc nhiên, không thể nghĩ được là cô sẽ gọi cậu.

    Mẹ của Nam Tinh bị bắt cóc khi mang thai Nam Tinh, dẫn đến sinh non. Gia đình luôn nghĩ rằng đứa trẻ đó đã chết.

    Cho đến ba tháng trước, cô trở lại.

    Hai chị em cũng không thân quen lắm, nhất là người chị này dường như rất sợ cậu.

    Bây giờ lại giống như một người khác.

    Vì mất tập trung nên nhân vật của Nam Vũ trong game nhanh chóng đã bị đánh bại.

    Cậu ném điện thoại lên ghế nhìn Nam Tinh một lần nữ, nheo đôi mắt hạnh, cậu nâng chiếc mũ lưỡi trai lên cao một chút, dường như cậu muốn nhìn thấy cô rõ hơn.

    "Bị đánh?"

    Giọng điệu cậu ta có vẻ không tốt lắm.

    Nam Tinh đưa tay chạm vào vét bầm tím trên trán.

    Cậu đứng dậy đi từ sô pha ra cửa.

    Cậu bé cao lớn, những món trang sức đeo trên cổ va vào nhau kêu leng keng.

    Giọng của Nam Tinh yếu ớt.

    "Không sao."

    Nam Vũ chế nhạo.

    "Câu trả lời nhẹ nhàng kiểu này sẽ không để người đánh chị phải nhận hình phạt mà họ đáng nhận đâu."

    Từ trong ra ngoài, đều có gai.

    Thường thì khi cậu nói câu này, cô chị này sẽ cúi đầu xuống như thể người bắt nạt cô là cậu vậy. Mỗi lần nhìn thấy sự ngốc nghếch của cô chị gái này, cậu thật sự muốn cười dù rất tức giận.

    Người nhà họ Nam, đầu óc đều rất tốt, tại sao lại có người đầu óc không được tốt như vậy? truyenduocdichboiLeHaBang

    Hết chương 4.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  6. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 5: Nhà mình rất giàu, chị biết không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh luôn cảm thấy vì mẹ sinh non nên não của Nam Tinh đã rớt lại ở bên trong bụng mẹ.

    Nam Tinh im lặng trong giây lát.

    "Quan tâm đến tôi?" truyenduocdichboiLeHaBang

    Vừa nghe xong, Nam Vũ lập tức nở một nụ cười lạnh lùng.

    "Chị có tâm trí để nghĩ về việc này thì hãy nghĩ xem chị nên làm thế nào để không bị người ta bắt nạt, chèn ép."

    Cậu vừa nói xong, thì máy tính xách tay ở trên bàn trong phòng khách phát ra tiếp 'bíp' liên tục.

    Nam Vũ lập tức xoay người, vội vàng đi đến bàn.

    Ngay trước khi đi, anh dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu, ấn mũ lưỡi trai thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú nhưng hiện rõ sự lạnh lùng.

    "Nhà mình rất giàu, chị biết không?"

    "Ừm."

    "Nếu chị không có sức chống lại họ, thì thuê hai vệ sĩ."

    Giọng cậu dần trở nên lạnh lùng.

    "Nếu có người đến gây sự, để vệ sĩ kéo đến bụi cây đánh. Chị không thể nghĩ được biện pháp đơn giản như vậy sao?"

    Khi nói xong, một cửa sổ tin nhắn xuất hiện trong màn hình máy tính, anh bước nhanh tới bàn, đến bên máy tính, quỳ gối trên đất bắt đầu gõ.

    Vẻ mặt rất nghiêm túc, hình như là có chuyện gì đó rất quan trọng, nên cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

    Khi đang gõ, thì điện thoại cũng rung lên.

    Nam Vũ có chút gấp gáp nhưng xem ra vẫn không thể bỏ được, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, cầm điện thoại bước nhanh lên lầu.

    Vừa đi vừa nhấn nút trả lời. truyenduocdichboiLeHaBang

    Phía đầu bên kia vang lên một giọng nói lo lắng.

    "Nam Vũ! Cậu sao vây? Cậu quên buổi phát sóng trực tiếp của nhóm hôm nay rồi sao? Đã phát trực tiếp rồi, tớ đang đợi cậu, còn không mau nhanh lên? Người hâm mộ của cậu đang chờ, nhanh truy cập vào trang trực tuyến."

    Nam Vũ từng bước đi lên, bất đắc dĩ đáp.

    "Ừm."

    Cậu nói xong thì bóng dáng của cậu cũng nhanh chóng biến mất ở góc hành lang.

    Không lâu sau khi Nam Vũ rời đi, chiếc máy tính xách tay trên bàn cà phê trong phòng khách lại có thông báo.

    Màn hình máy tính vừa nghiêng đúng đến vị trí mà Nam Tinh có thể thấy được. Cô ngẩn đầu lên nhìn nó.

    Máy tính được chia thành hai phần chính, một phần hiển thị mã với các chữ cái màu đỏ trên nền đen, phần còn lại là sơ đồ cấu trúc giống như mạng lưới với các chấm xanh được phân bố trên đó.

    Đây là một cuộc thi.

    Chỉ là độ khó của cuộc thi này chỉ ở mức trung bình, tường lửa sớm đã bị phá hủy và phần ở phía trên sẽ sớm bị chiếm đóng. Nhìn vào đó một lúc, những chấm xanh trên bản đồ dần biến thành màu đỏ.

    Khi cô đang quan sát, từ đầu cầu thang có giọng nói truyền xuống, Nam Tinh nhìn lên.

    "Ha ha ha, Trường An, ngươi thật giỏi."

    "Đâu, chú quá khen."

    Trong tiếng nói chuyện, ba Nam và Lâm Trường An lần lượt đi xuống. Theo sau là mẹ Nam, tức là mẹ của Nam Tinh.

    Bà Nam nhìn thấy cô thì cười hiền từ.

    "Nam Tinh, con đã về."

    Bà bước lại, cố gắng kéo lấy tay của Nam Tinh. Nam Tinh đứng dậy và lùi một bước, tránh đi tay của bà đang với đến.

    Người đàn ông tên Lâm Trường An ở trên cầu thang ngập ngừng nói.

    "Đây là con gái mà cô chú mới tìm được?"

    Nam Tinh nghe vậy liền nhìn lên.

    Truyện "Vợ nhỏ đừng giận" lướt nhanh qua đầu cô.

    Thực tế, lúc đầu, ba Nam muốn Nam Tinh đính hôn với Lâm Trường An. Nhưng Lâm Trường An khi nghe Nam Tinh trở về từ trại trẻ mồ côi nên đã từ chối cuộc đính hôn này.

    Anh coi thường Nam Tinh. truyenduocdichboiLeHaBang

    Sau khi bị từ chối, Nam Tinh đính hôn với nam chính Chu Mạt.

    Việc này đã khơi dậy tâm lý muốn chiếm hữu, lòng hiếu thắng của Lâm Trường An. Thế nên trong một lần tình cờ, anh đã cho Nam Tinh uống thuốc, muốn có được cô.

    Nhưng cô lại được nam chính Chu Mạt cứu, Nam Tinh ngay từ đầu đã thích Chu Mạt, sau lần anh hùng cứu mỹ nhân đó, cô càng yêu anh hơn, không có cách nào có thể khống chế được trái tim mình.

    Mẹ Nam đứng một bên, trên mặt hiện lên vẻ khó xử trong giây lát. Nhìn thấy Nam Tinh tránh bà, bà thở dài, hai mắt đỏ hoe.

    "Nam Tinh, mẹ không cố ý bỏ rơi con. Là do mẹ bị bắt cóc khi đang mang thai con dẫn đến đẻ non, khi mẹ tỉnh dậy trong bệnh viện thì mẹ đã không thấy con ở bên mẹ nữa. Mẹ rất tiếc vì phải mất mười bảy năm mới tìm thấy con. Nhưng hãy tin mẹ, mẹ luôn muốn tốt cho con."

    Nam Tinh im lặng không trả lời.

    Khi ba Nam nhìn thấy Nam Tinh đứng trong phòng khách, ông ấy khá an tâm và nở một nụ cười, giới thiệu với người đàn ông bên cạnh.

    "Trường An, đây là Nam Tinh."

    Đứng trên cầu thang, Lâm Trường An bảnh bao, lịch lãm trong bộ tây trang cùng cặp kính gọng vàng, ánh mắt rất hút hồn.

    Ban đầu anh cứ tưởng đó chỉ là một người phụ nữ bình thường, hèn mọn, kém cỏi. Đứng trong đám đông không thể phân biệt được. Nhưng không nghĩ đến, đó lại là một thiếu nữ xinh đẹp đến như vậy.

    Với suy nghĩ đó, anh ta bước xuống cầu thang.

    Đi đến trước Nam Tinh với nụ cười trên môi.

    "Anh là Lâm Trường An."

    Khuôn mặt đẹp trai, lại có ngoại hình, anh là mẫu người rất thu hút các cô gái.

    Nam Tinh nhìn anh rồi gật đầu.

    "Ừm." Xong lại nói thêm một câu.

    "Mọi người tiếp tục đi."

    Nói xong, Nam Tinh đi dọc theo cầu thang lên phòng, không quay đầu nhìn lại.

    "Cạch" một tiếng, cửa phòng được đóng lại. Cô ở trong phòng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện dưới phòng khách. truyenduocdichboiLeHaBang

    Là giọng của cha Nam.

    "Đứa trẻ Nam Tinh này thật không có phép tắc."

    Lâm Trường An cười lắc đầu, tỏ ra chu đáo và hào phóng xua tay:

    "Không sao đâu chú."

    Nam Tinh ngồi ở mép giường nghỉ ngơi, trong đầu đang dần hiểu ra mọi chuyện.

    Một lúc sau, có tiếng động phát ra từ ban công bên cạnh, cô hơi nghiêng đầu nhìn sang.

    Để phòng ngủ được thoáng gió, cửa sổ được mở ra, ban công thông thoáng trên tầng hai của biệt thự được ngăn cách với cửa sổ phòng Nam Tinh bằng một bức tường.

    Giọng nói nhỏ đến mức nếu như là người khác, có lẽ sẽ không nghe thấy.

    Hình như là Lâm Trường An đang nói chuyện điện thoại với ai đó, vừa nói vừa cười.

    "Phải nói, con bé Nam Tinh kia có chút ngoài dự đoán của tôi. Cũng không tệ lắm. Chỉ là, tôi không biết nếu ở trên giường thì có thích hay không thôi?"

    Nghe đến đó, cô không thể tin được đây là Lâm Trường An dịu dàng, nho nhã trong mắt mọi người. truyenduocdichboiLeHaBang

    Ngay sau khi lời nói vừa dứt, bên trong điện thoại truyền đến một giọng nói.

    "Cô ấy đã đính hôn với Chu Mạt nhà họ Chu."

    Lâm Trường An tháo gọng kính vàng ra, trên mặt thể hiện rõ vẻ khinh thường.

    "Cuộc hôn nhân của hà họ Nam với nhà họ Chu chỉ là vì vấn đề chính trị. Hôn nhân gia đình, tình yêu đích thực ở đâu ra? Cho dù tôi thật sự có làm chuyện gì với cô ta đi nữa, Chu Mạt sẽ trở mặt với tôi vì một người phụ nữ đã không còn trong sạch? Hơn nữa cô ta ở trại trẻ mồ côi, nhà họ Nam có thể có tình cảm gì với cô ta cơ chứ? Nhà họ Nam và nhà họ Lâm đang có những dự án lớn đang thực hiện. Liệu cha của Nam Tinh có lật mặt với nhà họ Lâm chỉ vì một người đàn bà?"

    Trong lời nói của anh ta tràn ngập sự tự tin, như anh ta đã nắm chắc sẽ ăn được Nam Tinh vậy.

    Nam Tinh dựa vào cửa sổ, một tay chống má, im lặng lắng nghe Lâm Trường An nói.

    Cô không biết cuộc gọi này kéo dài bao lâu nữa. Chủ đề của Lâm Trường An nhanh chóng chuyển từ trên người Nam Tinh sang những bạn gái cũ của anh ta.

    Anh ta vừa hết thúc cuộc gọi, định rời khỏi ban công. Khi quay đầu lại thì đã thấy Nam Tinh đã đứng sau lưng anh không biết từ lúc nào, cô mang một chiếc áo đen tuyền, trên tay còn cầm theo một ly nước.

    Giật mình vì có người đột nhiên xuất hiện khiến chiếc điện thoại của anh suýt thì rơi khỏi ban công. truyenduocdichboiLeHaBang

    Hết chương 5.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  7. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 6: Lời xin lỗi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sắc mặt Lâm Trường An hơi đổi, đẩy gọng kính vàng lên trên, nụ cười của anh ta biến mất và khôi phục lại thần thái ban đầu.

    "Nam Tinh? Em đến đây khi nào?"

    Nam Tinh lắc lắc ly nước trong tay, nước nóng hơi trào ra ngoài.

    "Khi anh nói chuyện về bạn gái thứ bảy của anh."

    Lâm Trường An sửng sốt, mặt đờ đẫn. Anh không nghĩ cô lại nói thẳng ra như vậy.

    Bầu không khí bỗng chết lặng. truyenduocdichboiLeHaBang

    Một lúc sau, Lâm Trường An rất chân thành nói:

    "Nam Tinh, dù gì anh cũng lớn hơn em. Anh đã từng có vài người bạn gái. Điều này cũng dễ hiểu mà, đúng không?"

    Nam Tinh lắc đầu.

    "Những thứ đó không liên quan đến tôi."

    Nghe thấy câu trả lời của cô, Lâm Trường An lần nữa đẩy kính lên, ánh mắt ở trên người cô đảo trái đảo phải, hơi mờ mịt.

    Quả thật rất đẹp.

    Đặc biệt là ánh mắt xa lạ cùng khí chất bình tĩnh này, làm người khác trong nháy mắt không thể dời khỏi cô được.

    Sau đó anh nhìn quanh, trên ban công trừ hai người họ ra thì không có ai.

    Anh ta nhẹ nhõm hẳn, bước từng bước lại gần Nam Tinh, nở một nụ cười nói.

    "Cha của cô cho tôi xem ảnh của cô. Cô có vẻ gầy hơn nhiều so với hình."

    Vừa nói vừa giơ tay lên, muốn kéo cánh tay của Nam Tinh để thể hiện sự thân thiết. Trong mắt có một ý đe dọa rất nhạt. Suy ngẫm tương lai của cô ở nhà họ Nam.

    Trong khi nói chuyện, anh đi về phía cô, cố gắng kéo tay Nam Tinh, muốn kéo gần mối quan hệ của hai người.

    Nhưng bàn tay vừa duỗi ra, lập tức một dòng nước nóng chảy xuống.

    Nam Tinh đổ nước nóng lên tay anh ta.

    Vẻ mặt Lâm Trường An thay đổi, rất nhanh muốn rút tay về.

    Nhưng không như ý anh muốn, khi anh muốn rút tay lại thì nước nóng đã đổ vào tay anh.

    Nước nóng vừa sôi, làm bàn tay anh nhanh chóng đỏ ửng lên, anh phát ra một tiếng kêu đau đớn.

    Mặt anh hơi vặn vẹo, đỏ lên vì tức giận.

    "Cô đang làm cái gì đấy?"

    Giọng nói nóng nảy vang lên.

    Có lẽ bởi vì hét quá lớn, Nam Vũ ở ngay căn phòng gần nhất bước ra.

    Anh tháo chiếc tai nghe màu đen ra, dựa vào tường nhìn cảnh tượng trước mắt.

    Lúc này, cả cha và mẹ đều đi đến.

    Cả gia đình túm lại nhìn cảnh này.

    Mẹ Nam hơi nhíu mày.

    "Nam Tinh, con.." Đây là cái gì?

    Lời trách móc còn chưa nói xong, Nam Vũ đã lạnh giọng cắt ngang.

    "Muộn như vậy còn chưa đi?"

    Anh nhìn Lâm Trường An bằng một ánh nhìn lạnh lùng.

    Nửa đêm, anh rủ Nam Tinh ra ban công, người đàn ông này lại gần đến mức có thể bị cốc nước đổ lên bàn tay? truyenduocdichboiLeHaBang

    Vừa rồi hắn hét lớn như vậy, đây có lẽ là bởi vì tức giận khi bị khinh thường.

    Ba Nam thì lại không đồng ý.

    "Nam Vũ, con sao lại nói chuyện như thế với anh Trường An?"

    Nam Vũ nhíu mày. Cha và mẹ vẫn luôn muốn Nam Tinh kết hôn với Lâm Trường An. Chả lẽ Nam Tinh đính hôn với nhà họ Chu rồi, cha mẹ vẫn chưa có ý định từ bỏ?

    Trong lúc nói chuyện, người giúp việc nhanh chóng đi tới, lấy khăn lạnh chườm cho Lâm Trường An.

    Nam Vũ không thể không nói.

    "Trường An, anh đã làm sai, không xin lỗi sao?"

    Lâm Trường An cũng quay lại vẻ bề ngoài lịch lãm của mình.

    "Nam Tinh không có cố ý nên cũng không cần xin lỗi."

    Mẹ Nam lắc đầu.

    "Là lỗi của cô, đương nhiên phải xin lỗi."

    Ngay khi lời vừa dứt, Nam Vũ đột nhiên cắt ngang, nhìn Lâm Trường An.

    "Vì sao anh không cần xin lỗi, không phải anh nên về từ lúc sớm rồi sao?"

    Lâm Trường An đảo mắt nhìn mọi người một cách bất an.

    Ba Nam mắng.

    "Nam Vũ!"

    Nam Vũ không có biểu cảm gì, dùng ngón tay chạm vào mũ rồi khẽ nhấc nó lên, lộ ra toàn bộ khuôn mặt tuấn tú. truyenduocdichboiLeHaBang

    Lâm Trường An cố gắng duy trì nụ cười tên mặt, anh sắp không cố được nữa rồi.

    Người ta đã đuổi anh, anh làm sao có thể ở lại?

    "Bác trai, bác gái, cháu về trước."

    Mẹ Nam đi đến chỗ Nam Tinh, bà muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói, Nam Tinh nghiêng đầu, tò mò hỏi:

    "Mẹ thật sự là mẹ của con?"

    Lời vừa nói ra, mẹ Nam sửng sốt, lùi lại hai bước, ánh mắt không dám tin nhìn Nam Tinh.

    "Đứa nhỏ này, nói năng bậy bạ gì thế."

    Bầu không khí có chút khó xử.

    Nam Tinh liếc mắt nhìn biểu cảm của mẹ Nam, không nói gì thêm, cô xoay người rời đi.

    Nam Vũ cau mày nhìn về hướng Nam Tinh đi.

    Cậu vẫn không nhìn thấy nó, chị gái cậu chắc có một chút tức giận.

    Trong lúc suy nghĩ, cậu lại đeo tai nghe lên, quay người vào phòng. Mặc kệ ba mẹ đang xấu hổ mà rời đi.

    * * *

    Tầng mười tám khách sạn Kim Thành.

    Trong phòng chỉ còn Quân Trí và Tống Cảnh Hiên.

    Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Tống Cảnh Hiên xấu hổ suýt nữa thì giơ tay chỉ chân. truyenduocdichboiLeHaBang

    Quân Trí ngồi trên ghế sô pha, mí mắt rũ xuống, không biết là đang nghĩ gì.

    Sự im lặng này kéo dài không được bao lâu, Bạch Vũ mở cửa đi vào, lấy một máy chiếu từ vệ sĩ bên ngoài cửa. Chiếu một đoạn phim trên bức tường màu trắng.

    Là hình ảnh lúc Nam Tinh gặp Quân Trí.

    Nam Tinh trực tiếp vươn tay ra, nhảy xuống lầu, va phải Quân Trí đang đứng ở mép bồn hoa.

    Căn phòng này không có camera, nhưng ở cửa và ban công, bất cứ nào nào có thể tiến vào phòng này đều có camera ba trăm sáu mươi độ không một góc chết.

    Video rất ngắn. truyenduocdichboiLeHaBang

    Tống Cảnh Hiên càng xem càng ngạc nhiên.

    Wonder woman (*) này từ đâu xuất hiện vậy?

    (*) Người phụ nữ phi thường.

    Dù trong lòng dậy sóng, nhưng anh vẫn không hỏi han gì về Nam Tinh.

    Vẻ mặt Quân Trí hiện tại không tốt, tốt nhất là đừng nên đào sâu vào hình hiểu.

    Sau khi video kết thúc, lại được phát lại một lần nữa, đôi mắt màu xám nhạt của Quân Trí vẫn đang quan sát.

    Thật lâu sau, trên môi anh mới hiện lên một đường cong rất nhỏ, khuôn mặt tuấn tú, ngay cả tia máu đỏ trong mắt cũng dần vơi đi không ít.

    Anh mệt mỏi ngả người về sau ghế, nhìn chằm chằm vào đoạn phim trước mắt.

    Không biết đã xem trong bao lâu, Tống Cảnh Hiên không nhịn được ho khan một tiếng.

    "Anh định ở lại đây, không phải vì cô ấy chứ?"

    Người đàn ông không nói một lời nào.

    Tống Cảnh Hiên biết rằng mình đã đoán đúng. Đó không phải là phỏng đoán, là sự thật. truyenduocdichboiLeHaBang

    Tống Cảnh Hiên hơi dừng lại, sau đó nói:

    "Nhóm người đuổi theo anh đã biết anh ở đây, chúng ta đổi chỗ mới đi?"

    Cuối cùng cũng đã thu hút được sự chú ý của người đàn ông trên ghế sô pha. Chỉ là cái anh nhận được là câu từ chối.

    "Ở đây, không đi đâu cả."

    Tống Cảnh Hiên bĩu môi không nói nữa.

    Sáng sớm hôm sau.

    Nam Tinh bị đánh thức bởi tiếng chuông di động.

    Vừa nhấc máy lên, đã nghe thấy một giọng nói lo lắng.

    "Nam Tinh, cô sao vậy? Tại sao vẫn chưa đến lớp?"

    "Đã hết?"

    Sau đó, giọng nói bên kia lần nữa vang lên.

    "Chị Giao Giao và chị Chu Ni yêu cầu cậu mang tiền đến."

    Nói xong thì cúp máy.

    Nam Tinh ngồi ở mép giường, nhìn bộ đồng phục học sinh bên cạnh, im lặng một lúc.

    Thì ra hiện tại năm nay cô chỉ mới mười bảy tuổi rưỡi. truyenduocdichboiLeHaBang

    Đang học năm ba của trường trung học cơ ở số một Tế Long.

    Ngồi nghỉ xong, cô đứng dậy thay đồ đi học.

    Thời tiết hôm nay nắng rất đẹp.

    Hết chương 6.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng tám 2021
  8. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 7: Có dao không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam Tinh mặc váy xếp ly màu đen cùng áo vest thắt nơ đỏ, để tóc buông xõa, khí chất lạnh lùng, vẻ ngoài xinh đẹp thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

    Cô mang cặp của mình, chậm rãi đi về phía trường học.

    Trước khi bước vào trường, có một cô gái mang đồng phục của trường tiến lại.

    Cô gái cau mày, than phiền:

    "Tại sao bây giờ cô mới đến?"

    Nghe giọng nói đó, Nam Tinh nhận ra đó là người đã gọi điện cho cô lúc nãy.

    Cô gái ra hiệu cho Nam Tinh.

    "Đi theo tôi, chị Giao Giao đợi cô rất lâu rồi."

    Nói xong, cô gái tiến lên hai bước nhưng vẫn thấy Nam Tinh đứng yên.

    Cô gái cau mày, giọng nói tự nhiên cũng to lên rất nhiều.

    "Cô làm gì đứng ngơ ra vậy? Còn không đi theo? Cô không có tiền ư?"

    Câu nói mang theo giọng điệu ra lệnh trong đó.

    Nam Tinh ngước lên nhìn cô ta. Tiếp đó, cô từng bước đi về phía con hẻm.

    Vừa tới hẻm, cô nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cô gái.

    "Bị giật!"

    "Chỉ có từng này tiền? Mày là ăn mày à?"

    "Hu hu hu, hu hu.. không, không có tiền."

    Một cô gái mặc đồng phục trường bị bao vây bởi một nhóm cả nam cả nữ.

    Người nói hình như là đại ca, là con gái. Mặc dù mang đồng phục của trường, nhưng váy lại được cắt lên rất ngắn.

    Với một lớp phấn màu trắng trên mặt, cô ta trang điểm rất đẹp, hai tay ôm ngực, nhướn lông mày kiêu ngạo.

    Một lát có người nhắc nhở chị cả.

    "Chị Giao Giao, Nam Tinh đến rồi."

    Lời vừa nói xong, Lâm Giao Giao quay lại nhìn.

    "Tối qua, là cô đánh gãy ngót út của Chu Ni?"

    Mọi người xung quanh nghe được đều quay lại nhìn Nam Tinh.

    Cô gái vẫn đang khóc trong góc đột nhiên không được chú ý đến nữa, cô ấy rất tò mà ngẩn đầu lên nhìn Nam Tinh với một ánh mắt sáng rực.

    Lâm Giao Giao bước đến nhìn Nam Tinh rất khinh thường.

    "Chu Ni ngu ngốc đến mức bị ngươi làm gãy ngón tay."

    Lâm Giao Giao vừa nói thì thì đám đàn em đã bao vây cô lại, xung quanh Nam Tinh lập tức bị vây lại.

    Lâm Giao Giao được mọi người bảo vệ như nữ hoàng.

    "Cô có mang theo tiền không?"

    Nam Tinh cúi đầu nhìn chiếc váy xếp ly mình đang mang.

    Từ từ duỗi tay vào túi váy.

    Lâm Giao Giao nhìn Nam Tinh không nói, nghĩ rằng cô đang sợ hãi. Giọng mỉa mai càng lớn hơn.

    "Cô đã đính hôn với Chu Mạt, tôi cũng không quên nó."

    Lâm Giao Giao từ từ tiến từng bước về phía trước.

    "Cô thật sự cho rằng anh Chu Mạt sẽ để ý đến cô?"

    Cô ta định giơ tay lên định tát Nam Tinh.

    Nhưng, tay của cô ta bị Nam Tinh chặn lại. Lâm Giao Giao sửng sốt.

    "Cô dám cản tôi?"

    Nam Tinh chớp mắt, nói rất nghiêm túc:

    "Tôi không chỉ dám cản, còn dám đánh cô."

    Hai người đang đối đầu, thì có rất nhiều vệ sĩ áo đen đột nhiên xuất hiện ở trong con hẻm.

    Mỗi người họ đều rất khủng bố, trong nháy mắt đã vây lấy Nam Tinh và những người khác ở trong.

    Sự xuất hiện của những người này khiến ai cũng bất ngờ. Mọi người ai cũng nghĩ họ là đám người trong thế giới ngầm, người ta hay gọi là hắc đạo.

    Lâm Giao Giao và nhưng người khác sợ đến mức đứng im một chỗ không dám động.

    Ngay lúc đang căng thẳng này, có một giọng nói vang lên:

    "Cô Nam Tinh?"

    Nam Tinh nghe thấy, quay lại nơi phát ra âm thanh.

    Một người mang vest đen với gọng kính đen.

    Cô nghĩ một chút, nhớ ra đây là trợ lý của nhà họ Quân đó.

    "Bạch Vũ?"

    Bạch Vũ vươn tay đẩy đẩy kính.

    "Cô Nam Tinh, có cần chúng tôi giúp cô giải quyết không?"

    Vừa nói, Bạch Vũ vừa liếc về phía Lâm Giao Giao và những người khác.

    Lâm Giao Giao có chút không xác định về người lạ mặt đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng cô vẫn có dũng khí nói.

    "Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, chủ tịch tập đoàn Lâm là ba tôi, anh dám động vào tôi, ba tôi sẽ không để cho anh được yên đâu!"

    Bạch Vũ mỉm cười.

    "Tế Long, nhà họ Lâm?"

    Giao Giao vừa nghe Bạch Vũ nói với giọng không quan tâm, cô càng cảnh giác hơn.

    Cô nhìn Nam Tinh một cái. Cô không ngờ Nam Tinh lại quen với những người này. Đối thủ rất hung dữ, tất nhiên cô không thể đối đầu với anh ta.

    Sắc mặt không tốt nhìn Nam Tinh một cái:

    "Cô chờ đó cho tôi!"

    Cô nói xong, định rời đi thì khi cô quay người, tóc của cô bị kéo lại, giọng nói của Nam Tinh vang lên rất nhẹ.

    "Ai nói cô có thể đi?" LeHaBangdich

    Nói xong, cô kéo Lâm Giao Giao và bóp cổ cô trở lại chỗ cũ.

    Lâm Giao Giao loạng choạng lùi về sau mấy bước.

    "Cô định làm gì?"

    Nam Tinh nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Bạch Vũ.

    "Có dao không?"

    Cạch, một thanh dao được đặt vào tay của Nam Tinh.

    Lâm Giao Giao co lại, sắc mặt lập tức tái mét.

    "Nam, Nam tinh, ngươi định làm gì? Tôi nói cho cô biết. Ba tôi sẽ không tha cho cô!"

    Nam Tinh cúi đầu, nắm chặt mái tóc đen của Lâm Giao Giao, quấn quanh tay của cô.

    "Khi cô dí tàn thuốc vào mặt tôi, Chu Ni là chủ mưu, còn cô là đồng phạm. Cô nên nghĩ là sẽ có một ngày này."

    Một nhát dao hạ xuống khi lời vừa nói xong, mái tóc đen bị cắt vương vãi trên mặt đất.

    Lâm Giao Giao sợ hãi hét lên.

    "..."

    Một giây tiếp thì mềm nhũn ngã nằm xuống đất, thở hổn hển.

    Lâm Giao Giao nhìn tóc rơi ở đó, mặt đỏ bừng, giống như chịu phải cái gì đó rất nhục nhã.

    Cô muốn nói gì đó, nhưng vì Bạch Vũ và những người khác đều ở đó, cô không dám nói một lời nào cả.

    Không còn vẻ kiêu ngạo vừa nãy, cô nắm chặt gấu váy của mình, móng tay đâm sâu vào da thịt.

    Trong con hẻm im ắng.

    Cuối cùng, Lâm Giao Giao đã bị bạn của cô ấy đỡ đi. Một đám người không dám nói một lời nào, chỉ cúi đầu chạy đi.

    Lúc này chỉ còn lại Nam Tinh và đám Bạch Vũ ở trong con hẻm.

    Nam Tinh nghi hoặc:

    "Có chuyện gì vậy?"

    Bạch Vũ hoàn hồn lại, ho nhẹ:

    "Thiếu gia muốn gặp cô."

    "Anh ấy ở gần đây?"

    Bạch Vũ cười gật đầu:

    "Cô Nam Tinh, mời đi hướng này."

    Nam Tinh đi qua đám người, theo sau Bạch Vũ, từng bước đi vào con hẻm bên cạnh.

    Khi cô đi ngang qua đám vệ sĩ này, có một mùi máu nhàn nhạt trên người họ, như thể họ vừa mới chém giết xong.

    Vào trong con hẻm, càng đi vào sâu bên trong, mùi máu càng nồng hơn.

    Khi cô đi tới nơi, thấy Quân Trí mang một chiếc áo len dệt kim màu trắng đứng ở trong cùng con hẻm, trên người còn có vết máu.

    Phía sau anh ta, có một người đang dùng đinh đóng một bàn tay vào tường.

    Chỉ có một bàn tay đó trên tường, cùng với một hiện trường đẫm máu.

    Quân Trí nhìn lên, trong mắt mang theo những tia máu đỏ, thù địch trong mắt vẫn chưa tan, một cỗ lười biếng ốm yếu hiện lên che dấu sự tàn nhẫn chưa phai đó.

    Tại một góc khác trong hẻm, cô thấy thấy lực lượng cảnh sát đặc nhiệm đang cõng người đi ra ngoài.

    Tống Cảnh Hiên mang đồng phục rằn ri, chậm rãi bước ra khỏi xe, trên tay cầm kính râm, cười rạng rỡ.

    "Anh thật sự hấp dẫn nha. Những người này sẽ luôn theo đuổi theo anh dù anh có đi đâu. Thậm chí anh còn không cần tìm họ. Anh có thể bắt tội phạm bằng cách này. Nếu tổ chức của chúng bị tìm thấy thì anh sẽ là người đầu tiên lập công."

    Tống Cảnh Hiên đang nói chuyện thì anh chợt nhìn thấy Nam Tinh.

    Hết chương 7.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman1 người nữa thích bài này.
  9. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 8: Bông hoa nhỏ này rất giống em.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi anh ta nhìn thấy bộ đồ đồng phục mà Nam Tinh đang mang trên người, không khỏi vỗ vỗ vai Quân Trí.

    Cái này, cảnh tượng máu me như vậy lại bị một bông hoa nhỏ (*) của đất nước nhìn thấy.

    (*) Thường dùng để miêu tả những bạn nhỏ, thế hệ trẻ đang tuổi học, tuổi lớn.

    Bông hoa nhỏ này không sợ hãi chứ?

    Nghĩ đến điều đó, Tống Cảnh Hiên nhanh chóng đi lại cản tầm nhìn của Nam Tinh, cười nói:

    "Nhóc con, có sợ không? Chú có một cái kẹo, cho con. Ăn xong rồi vào lớp, được không.."

    Tống Cảnh Hiên thật sự coi Nam Tinh là con nít.

    Khi đến gần, Tống Cảnh Hiên nhìn mặt Nam Tinh rồi do dự một lúc:

    "Nhóc con, chúng ta đã gặp nhau chưa, nhìn em rất quen."

    Anh ta nhìn trái, nhìn phải. Tống Cảnh Hiên nhìn Nam Tinh im lặng như một một khúc gỗ.

    "Này, không phải là bị ngốc rồi chứ?"

    Vừa nói chuyện, anh nhanh chóng mở chiếc kẹo trên tay ra, nhanh chóng đưa cho "Bông hoa nhỏ của tổ quốc".

    Tống Cảnh Hiên nở một nụ cười mà anh cho là hiền lành, dễ mến nhất.

    "Nhóc con, đừng sợ. Chú không phải kẻ xấu, nhìn xem, chú là người tốt đánh kẻ xấu đó nha."

    Anh ta lấy giấy chứng nhận hành nghề của bản thân ra cho cô nhìn.

    Nam Tinh nhìn giấy, sau đó nhìn anh, đưa tay ra chỉ chỉ vào đầu mình, Tống Cảnh Hiên đang nghi hoặc:

    "Chú à, chú tốt nhất nên đi kiểm tra não của mình xem xem."

    Nghe xong, nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng lại.

    Quân Trí cầm chiếc khăn tay màu trắng, lau những ngón tay của mình, lông mi dài đen nhánh rũ xuống, nhìn rất hững hờ.

    Nam Tinh nhìn Quân Trí.

    "Anh tìm tôi à?"

    Quân Trí dừng lại, đôi mắt màu xám nhạt nhìn cô. Sau đó giơ tay ra hiệu:

    "Lại đây."

    Trong giọng nói của anh nghe có chút mệt mỏi.

    Nam Tinh từ chỗ cũ, từng bước lại gần, đi đến ngay trước mặt anh.

    Một giây tiếp theo, động tác của anh rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.

    Quân Trí nở một nụ cười, trong mắt hiện lên tia sáng.

    Tối qua anh nghĩ đó là một sự ngoài ý muốn. Anh nghĩ do anh bị tiêm thuốc, cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ trong một thời gian dài nên cảm giác của anh mới yếu đi, vì vậy anh mới có thể ôm cô ấy ngồi.

    Nhưng hiện tại, ở đây cũng như vậy. Thân thể của anh không có cự tuyệt cô, còn muốn cô đến gần hơn.

    Anh tiến lên một bước, hơi thở áp chế. Sự lạnh nhạt trên người vơi đi rất nhiều.

    Nam Tinh không hiểu ý anh là gì, lại lùi về một bước.

    Kết quả có người lại tự động bước lên một bước, từng bước bám chặt lấy nhau.

    Tống Cảnh Hiên trợn tròn mắt.

    Quân Trí đang làm gì vậy? Bị hạ thuốc sao?

    Tuy nhiên, hình ảnh này lại rất quen thuộc, hình như là anh đã từng thấy ở đâu rồi.

    Đột nhiên, anh nheo mắt lại. Anh nhớ ra cô là ai rồi. Đây không phải cô gái tối qua sao? Vẫn còn là một học sinh?

    Có thể trực tiếp từ tầng cao nhảy xuống, kỹ năng này, dũng khí này không phải một học sinh trung học bình thường có thể có.

    Tống Cảnh Hiên đang suy nghĩ, ánh mắt anh quét qua Nam Tinh. Nếu đưa cô ấy vào quân đội..

    Nam Tinh nhìn trái nhìn phải, nhìn Quân Trí vẫn dựa vào cô.

    Không nhịn được duỗi ngón tay ra, đẩy ngực anh ra.

    Tuy rằng mùi thuốc khử trùng trên người anh không khó chịu, nhưng anh không thể cứ như vậy được.

    "Anh tới tìm tôi, là định ôm như vậy sao?"

    Vừa nói xong, trên tay anh có thêm một sợi dây chuyền.

    Chuỗi vòng được làm bằng bạc màu xanh và màu đen đan xen nhau, mặt dây chuyền ở cuối chia làm hai phần, một bên hoa bạc, một bên là nhẫn đen, vòng không đều, nhìn giống như bị rỗ, cũng giống như dây leo.

    "Đinh đinh đinh"

    Khi va vào nhau chúng tạo ra âm thanh đinh đang rất trong trẻo.

    Một giây tiếp theo, sợi dây chuyền được đeo lên cổ Nam Tinh.

    Cô cúi đầu nhìn mặt dây chuyền.

    Thực ra dây chuyền này không hợp với con gái chút nào, bông hoa bạc nhỏ với chiếc nhẫn bên cạnh luôn tại cho người ta cảm giác ngột ngạt.

    Nam Tinh đưa tay siết chặt lấy chiếc nhẫn đen.

    Nhưng thật kỳ lạ, nó lại hợp gu thẩm mỹ của cô.

    Sau khi đeo xong, anh mới dừng lại.

    Quân Trí nhìn thấy cô thích sợ dây. Anh từ từ tiến lại gần, cúi đầu đúng vào trán của Nam Tinh. Hai người họ rất thân mật, giọng nói của anh trầm xuống, thái độ cũng không rõ ràng.

    "Bông hoa này rất giống em."

    Nam Tinh ngước nhìn anh, sau đó lùi lại một bước.

    Quân Trí nhìn tay mình đột nhiên trống trơn, mí mắt khẽ nhúc nhích, nhưng không nói gì.

    Nam Tinh lục trong túi một lúc, kiếm được một tấm thẻ.

    "Trong đó có một vạn tệ, không có mật khẩu, tôi mua lại sợi dây chuyền này."

    (*) 1 vạn tệ = 35.500.000VND

    Nói xong, cô đưa thẻ cho Quân Trí.

    Nam Tinh cúi đầu nhìn sợi dây chuyền một lần nữa. Nhìn là biết sợi dây này rất tinh tế, được người có tay nghề cao làm ra.

    Cô không hiểu về trang sức, nhưng cô tiếp xúc với rất nhiều trong cuộc sống của mình kiếp trước.

    Giá trị của mấy đồ này đều phụ thuộc vào các chi tiết nhỏ trên đó.

    Sau một lúc, cô lại hỏi:

    "Đủ không?"

    Quân Trí nhìn chằm chằm Nam Tinh một lúc, không biết trong đôi mắt xám ấy đang nghĩ gì.

    Một lúc sau, anh duỗi tay ra cầm lấy tấm thẻ.

    "Đủ." Anh trả lời.

    Tống Cảnh Hiên nheo mắt, nhìn chằm chằm vào sợi dây Nam Tinh đang đeo trên cổ.

    Sao lại nhìn quen vậy? Hình như anh đã thấy nó ở đâu.

    Lời tác giả: -_- Anh thì cái gì cũng quen.

    Nam Tinh nhìn điện thoại, đã bắt đầu vào lớp.

    "Xong rồi."

    Nói xong cô đeo cặp trên lưng quay người rời đi.

    Chờ Nam Tinh đi xa, con hẻm đã được dọn dẹp xong xuôi.

    Tống Cảnh Hiên nói với Bạch Vũ.

    "Tôi đã thấy nó ở đâu rồi thì phải?"

    Bạch Vũ đẩy gọng kính.

    "Là sản phẩm bằng gỗ của Master Wither: 'Thorns and Flowers' (*). "

    (*) Cái này là tên riêng của cái vòng trong bộ suy tập.

    Lời tác giả: Nhưng mà Băng lên mạng tìm lại không tra được thông tin hay hình ảnh của nó.

    Tống Cảnh Hiên mín môi giật mình, anh nhớ tới việc gì đó.

    "Không phải anh ấy đã sử dụng 3, 8 triệu tệ (*) để mua nó hai năm ngoái hả?"

    (*) Hơn 1 tỷ 3 tiền Việt Nam.

    Bạch Vũ gật đầu.

    "Anh ấy không thích nó hả? Lại bán nó với giá một vạn tệ?"

    Bạch Vũ chỉ lắc đầu không nói.

    Tống Cảnh Hiên nói không nên lời, gương mặt có chút bất mãn, chậm rãi đi đến chỗ Quân Trí.

    "Nếu không cần nữa thì đưa cho tôi, bán với giá một vạn tệ, chả khác nào bỏ đi?"

    Quân Trí trầm mặt một cái.

    "Cút."

    Trong một khoảng thời gian ngắn, con hẻm đã được dọn dẹp sạch sẽ. Không còn máu trên đường.

    Chỉ là nếu có gió thổi, thì vẫn sẽ ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ.

    Ba người cũng rời khỏi con hẻm.

    * * *

    Trong trường học, lớp năm của trường cấp ba.

    Ngay khi Nam Tinh xách cặp vô lớp, cô đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của lớp cô.

    "Oa.. nhóm nhạc nam này đẹp trai quá đi! Ahhhhh! Trái tim của tôi sắp vỡ rồi."

    "Tôi chết đây, Nam Vũ đẹp trai quá! Anh muốn người khác sống như thế nào đây?"

    "Nhảy thật đẹp, hát cũng hay. Ôi! Thật muốn làm vợ anh!"

    Ngay khi Nam Tinh ngồi vào chỗ của mình đã nghe thấy những tiếng la hét của những cô gái theo đuổi thần tượng.

    Cô đặt cặp lên bàn, lấy từ bên trong ra một quyển sách.

    Có một giọng tiếng tiếc nuối vang lên:

    "Thật đáng tiếc, Nam Vũ của chúng ta không thích bị fan (*) đi theo, không thích nhận quà, không thích ký tặng."

    (*) Người hâm mộ.

    "Không chỉ vậy, còn rất lạnh lùng, không thích fan tới sân bay đón. Biết đi đâu xin chữ kí được?"

    Nam Tinh liền bỏ ngoài tai những lời bàn luận đó, không thèm nghe nữa.

    Chợt có bảy tám bức ảnh có chữ ký của Nam Vũ rơi ra từ trong sách của cô.

    Hết chương 8.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman1 người nữa thích bài này.
  10. Lê Hạ Băng phdyng01

    Bài viết:
    91
    Chương 9: Chị gái tôi hơi ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điện thoại Nam Tinh có thông báo vang lên, rất nhiều người trong lớp đều quay qua nhìn cô.

    Mấy cô gái đang bàn luận về thần tượng trong lớp cũng trở nên yên tĩnh lại.

    Cô nhìn vào đám ảnh có chữ ký trên mặt đất.

    Ngay lúc này, tên của em trai Nam Tinh từ trong điện thoại cô hiện lên. Là tin nhắn của Nam Vũ gửi đến.

    "Chị có thấy đồ tôi để trong sách không? Nếu không thể kết bạn, thì đưa những bức hình đó cho họ."

    Sau khi đọc tin nhắn, Nam Tinh nhặt lại những bức hình trên đất, đặt lên trên bàn. Rồi mới trả lời tin nhắn.

    "Ừm."

    Thân thể này của cô lúc mới chuyển đến trường trung học này, vì tính cách hướng nội và nhát gan của cô ấy, cộng thêm việc bị Chu Ni và Lâm Giao Giao bắt nạt, nên không có ai làm bạn với cô.

    Những cô gái nhỏ ở bên cạnh bắt đầu thì thầm bàn tán, liên tục đưa mắt nhìn về phía Nam Tinh.

    "Cái gì, đó không phải là ảnh của Nam Vũ sao? Trên đó có chữ kí của Nam Vũ, có đúng không?"

    "Là giả hả? Chứ cô ấy lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy được?"

    "Không, đó là thật đó. Tôi đã nhìn thấy chữ kí của Taro (*). "

    (*) Tên biệt danh của Nam Vũ.

    Cuối cùng không ai có thể kết luận được việc này.

    "Nam Tinh, bạn lấy những cái này ở đâu?"

    Nam Tinh nhìn lên.

    "Của một người gửi cho."

    "Gửi cho bạn? Đây, đây không phải chữ ký của anh Nam Vũ sao?"

    Nam Tinh tia mắt.

    "Anh? Cậu ấy không phải nhỏ tuổi hơn bạn sao?"

    Bởi vì ngữ điệu bình thường của Nam Tinh không giống như nói đùa, nên người đi hỏi trong phút chốc trở nên ngượng ngùng.

    Thấy cô gái đó xấu hổ, Nam Tinh nói:

    "Muốn?"

    Đôi mắt cô gái mở to và tràn đầy hy vọng.

    "Có thể cho tôi không?"

    Nam Tinh gật đầu:

    "Có thể."

    Vừa nói cô vừa cầm một bức ảnh lên đưa cho cô bạn đó.

    Có lần đầu, sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

    Một lúc sau, tám bức ảnh đều được phân phát hết.

    Vì bức ảnh có chữ kí này mà gây náo loạn cả lớp.

    Các bạn nam thấy vậy thì bĩu môi. Tốt đến như vậy sao?

    Ảnh có chữ ký tự nhiên sẽ hiếm, có lẽ nếu bạn lấy một vài tấm đem đi bán có thể kiếm được một ít tiền.

    Bạn cùng bàn của Nam Tinh là một cô gái, lúc đầu còn ngồi học, nhưng khi bên cạnh càng ngày càng náo nhiệt, cô ta nhìn qua xem thử. Sau đó cô vừa mở sách vừa nói chuyện:

    "Bức ảnh với chữ kí đó làm giả rất dễ, đừng để bị lừa."

    Nam Tinh quay ngang.

    "Cô cũng muốn?"

    Bạn cùng bàn cười nhẹ khinh thường.

    "Những bức ảnh có chữ ký thật mới thật sự có giá trị."

    Nói xong co lại hướng mắt về sách giáo khoa, tiếp tục nói một câu mỉa mai khác.

    "Nếu có thời gian nghĩ cái trò lừa đảo này, thì tốt hơn là cô nên nghĩ cách cải thiện điểm số của mình đi. Những trò này vô ích thôi."

    Nam Tinh khẽ nhướng mi, dùng ngón tay xoay cây bút trên bàn.

    "Cô đứng thứ nhất khối?"

    Bên cạnh im lặng chốc lát, nghiêng đầu nhìn Nam Tinh.

    "Cái gì?"

    Nam Tinh nhìn tờ giấy tám lăm điểm trên bàn của cô.

    "Điểm này cách hơi xa so với vị trí thứ nhất của khối. Nếu có thời gian, hãy để ý đến bản thân đi."

    Cô nói điều này một cách rất chân thành và nghiêm túc.

    Nhưng khuôn mặt bên cạnh trở nên đỏ bừng bừng:

    "Cô!"

    Cô ta xấu hổ khi bị nói trúng, hai mắt đỏ bừng.

    May mắn thay, đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo cũng bước vào lớp.

    Cả lớp im lặng, bạn cùng bàn Nam Tinh cũng không dám nói gì, chỉ nhìn Nam Tinh bằng một ánh rất dữ tợn.

    * * * truyenBangdich

    Sân khấu biểu diễn.

    Nam Vũ, người mới biểu diễn xong liền bước xuống dưới. Bởi vì dáng người cùng khuôn mặt lạnh cùng của anh làm cho người ta có cảm giác cô đơn.

    Anh lấy điện thoại di động từ trợ lý của mình rồi nhanh chóng quét mắt qua đống tin nhắn.

    Phía sau lưng anh, những tiếng hô hoán của người hâm mộ liên tục vang lên, như muốn lật tung mái nhà lên luôn vậy.

    Các thành viên trong nhóm nhạc anh cũng đã xuống sân khẩu, khoác lên vai Nam Vũ.

    "Nhìn cái gì vậy? Mặt lại nghiêm trọng như vậy?"

    Nam Vũ nhếch khéo miệng lên, tóc ở dưới ánh đèn hơi lấp lánh:

    "Chị gái tôi hơi ngốc, ở trường hình như hay bị bắt nạt."

    Các thành viên nghiêng người nhìn cậu:

    "Cậu muốn giúp sao? Nhưng cậu không đi học, cũng chỉ giúp được một lần, không phải những lần sau cô ấy vẫn bị bắt nạt sao? Có thể càng ngày càng bị nặng hơn?"

    Nam Vũ gật gật đầu. Anh cũng đã cân nhắc đến điều này.

    "Vì vậy, tôi để lại cho chị ấy mấy bức ảnh có chữ kí của tôi."

    "Làm gì?"

    "Hối lộ bạn trong lớp."

    Các thành viên đã hiểu.

    "Cậu còn có thể nghĩ ra thủ đoạn không biết xấu hổ như vậy?"

    Nam Vũ nhún vai.

    "Nhưng nó hiệu quả."

    Nhìn vào tin nhắn của Nam Tinh, những bức ảnh đó có ích rồi.

    Nghĩ đến đây, Nam Vũ vươn tay lấy chiếc mũ lưỡi trai màu đen bên cạnh, đội lên đầu. Đi theo các thành viên trong nhóm cùng trợ lý nhanh chóng rời khỏi sân khấu đi đến địa điểm tiếp theo.

    * * *

    Nam Tinh ngồi trong lớp nghe giảng một buổi sáng.

    Cuối sách trên tay cô đang lật từng trang.

    Khi lớp học vừa kết thúc, xung quanh cô liền trở nên sôi động hẳn.

    "Này, Nam Tinh, bức ảnh có chữ ký cậu lấy ở đâu vậy?"

    "Này, Nam Tinh, cậu còn bức nào nữa không? Chỉ có mấy bức này thôi hả?"

    "Tôi đã gửi ảnh có chữ ký đi tìm chị để xác minh, chị ấy lấy bức ảnh đó đi xác thực, nó chính xác là thật!"

    "Ah ah ah, trời ơi, đây là có bao nhiêu may mắn đây, bức ảnh có chữ ký tự nhiên từ trên trời rơi xuống! Nam Tinh thật tốt quá!"

    Tất nhiên, cô ta rất vui khi có bức ảnh đó.

    Còn những người nghi ngờ, không tin nên không nhận được những bức ảnh đó.

    "Cái này chính xác đến tám mươi phần trăm không?"

    "Đúng vậy. Taro rất hiếm khi ký tặng người khác. Nam Tinh lấy đâu ra nhiều ảnh có chữ ký như vậy?"

    "Những thứ đó là chỉ để lừa những người không biết."

    "Tôi vẫn luôn theo đuổi anh ấy, chả lẽ tôi còn không biết chữ ký của thần tượng mình như thế nào sao?"

    "Hay là, Nam Tinh, cô không phải chuyển đến từ cô nhi viện? Chứ cô lấy đâu ra nhiều ảnh như thế?"

    Hai bên mỗi bên một ý, không ai nhường ai.

    May thay, cuộc tranh cãi không được bao lâu thì tiếng chuông vào lớp đã vang lên, cãi vã rốt cuộc cũng ngừng lại.

    Lớp bắt đầu tiết học.

    Giáo viên dạy toán là một ông thầy đầu hói, đeo kính và có chùm râu nhỏ.

    Vừa bước vào lớp, giáo viên dạy toán đã cầm tờ giấy kiểm tra trên tay đi tới gần Nam Tinh.

    "Đây là bài học sáng nay, em chưa làm nó?"

    Nam Tinh nhìn cái tên.

    "Dạ."

    Trong lớp im lặng, mắt ông quét về phía Nam Tinh. Giây tiếp theo, ông đưa một tờ giấy cho cô. Nó vẫn y như bài kiểm tra lúc sáng, giọng nói có chút giận dữ.

    "Làm lại đi, để tôi xem."

    Bạn cùng bàn cô cười nhạt, giáo viên đứng trước mặt như thế, ngăn cách Nam Tinh cùng với các bạn khác trong lớp.

    Bút chì trong tay của Nam Tinh nhanh chóng vung lên, làm những câu đầu tiên.

    Cô làm nó rất nhanh. Bài kiểm tra chỉ trong một thời gian ngắn đã được viết kín.

    Thầy giáo cầm bài lên, nhìn câu cuối cùng rồi nheo mắt.

    "Câu cuối cùng, câu này là một câu hỏi khó. Tôi để cho em nửa trang giấy để em làm, mà em lại chỉ điền một số? Có phải là em viết bừa một số xuống không?"

    Lời vừa nói xong, một trận cười vang lên.

    Nam Tinh lắc đầu.

    "Câu trả lời không phải ngẫu nhiên, nó là đáp án chính xác."

    Giáo viên trước tiên kiểm tra một lượt các câu hỏi. Tiếp đó là nhìn Nam Tinh một vòng.

    "Nhanh như vậy đã làm xong? Tính nhẩm hả?"

    Giáo viên nhìn Nam Tinh. Chẳng lẽ cô là một tiểu thiên tài (*) đang ẩn giấu?

    (*) Còn nhỏ nhưng giỏi hơn bình thường.

    Nhưng điều này có quá tài giỏi không? Cuộc đời của Einstein (*) cũng không tính được trong một thời gian ngắn như vậy.

    (*) Albert Einstein: Là một nhà vật lý lý thuyết người Đức, được công nhận là một trong những nhà vật lý vĩ đại nhất mọi thời đại, người đã phát triển thuyết tương đối tổng quát, là một trong hai trụ cột của vật lý hiện đại.

    "Câu trả lời em nhớ trong đầu."

    Mặt thời giáo đờ ra.

    Hết chương 9.
     
    Johanna, Kang Bo Ra, Saitaman1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...