Welcome! You have been invited by Irami to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 30: Hôn lễ

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Hôn lễ của Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết được cử hành vào đúng ngày tốt mà ông Cung Nam Thiên đã chọn. Hầu như tất cả người có thế lực trong thương giới và những người tai to mặt lớn có máu mặt ở thành phố A đều đến chúc mừng.

Mặc dù Tô Tiểu Tuyết không phải thiên kim đại tiểu thư danh môn vọng tộc gì. Nhưng cô lại mang danh là cháu gái công thần Thương Viễn của tập đoàn Cung thị, hơn nữa diện mạo của cô xinh xắn, vóc người lại đẹp, vậy là đã đủ rồi.

Đến lúc này, Tô Tiểu Tuyết vẫn không quên báo cáo tỉ mỉ, rõ ràng chuyện kết hôn của cô với Cung Lăng Hạo cho Mộng Kì. Cho dù cô bị ép kết hôn với Cung Lăng Hạo, nhưng chí ít sau này cô lại chính thức trở thành nhân viên của tòa soạn Mộng Kì.

Mộng Kì nhận được tin tức, hoàn toàn không ngờ Tô Tiểu Tuyết lại từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, bay lên cành cao trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Cung.

Lục Hân Mạt được bà Trầm Lệ Quyên mời tới tham dự hôn lễ, vì muốn chiếm spotlight của cô dâu Tô Tiểu Tuyết mà cô ta cố ý trang điểm thật xinh đẹp.

Cô ta một thân lễ phục dạ hội màu trắng, thoạt nhìn có chút giống với váy cô dâu của Tô Tiểu Tuyết. Rất nhiều người ở hôn lễ đều cho rằng Lục Hân Mạt mới là người mà Cung Lăng Hạo kết hôn.

Lục Lực Bân rất không muốn tới tham dự hôn lễ này, nhưng dưới hàng trăm kiểu thỉnh cầu của Lục Hân Mạt, ông đành phải tới. Khi người khác hỏi rằng có phải con gái của ông là cô dâu ngày hôm nay hay không, ông có chút xấu hổ.

Sau khi lễ cưới kết thúc, Tô Tiểu Tuyết thay một bộ lễ phục màu đỏ, đi chúc rượu cùng Cung Lăng Hạo. Mà Cung Lăng Hạo vì mấy người bạn tốt, lôi kéo cô đi chúc rượu, Tô Tiểu Tuyết chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ một mình.

Đối với lễ nghi của nhà giàu sang quyên thế, thêm ánh mắt của những người có tiền, cô cảm thấy rất không thoải mái. Ánh mắt của mọi người giống như đều đang nói cô không xứng với Cung Lăng Hạo.

"Xin lỗi, tôi mới là cô dâu ngày hôm nay, tôi là Tô Tiểu Tuyết. Thật có lỗi, vừa rồi không chúc rượu mọi người được. Bây giờ tôi sẽ tạ lỗi với mọi người." Tô Tiểu Tuyết nghe thấy người khác đang bàn luận về Lục Hân Mạt, tính cách cô từ trước đến nay không thích chịu thua, cầm chai rượu và li rượu lên, cố ý đi đến bên cạnh Lục Hân Mạt, đồng thời giới thiệu bản thân với tất cả mọi người.

Lục Hân Mạt không ngờ một cô gái nhà nghèo như Tô Tiểu Tuyết, vậy mà còn có gan diễu võ dương oai ở trước mặt cô. Khiến cô cảm thấy vô cùng mất mặt.

Tô Tiểu Tuyết biết mình kết hôn với Cung Lăng Hạo chỉ là một cuộc giao dịch. Nhưng cô vẫn nên làm cho giao dịch này thật một chút. Dù sao thì cô mới là nhân vật chính của ngày hôm nay mà.

Cô cầm chai rượu trong tay lên, rót đầy chiếc ly của mình, sau khi ra hiệu với những người đang ngồi xong, liền uống cạn cả li rượu.

"Tốt lắm, tửu lượng của Cung thiếu phu nhân thật tốt. Không hổ là con dâu của nhà họ Cung." Tất cả mọi người đều reo hò, có người còn thay Tô Tiểu Tuyết rót đầy một lần nữa.

"Ly này tôi kính cô Lục, chúc cô sớm tìm được người chồng như ý của mình. Lúc kết hôn, cô nhớ nhất định phải mời tôi và Cung Lăng Hạo tham dự đó nha." Tô Tiểu Tuyết cười khiêu khích, nâng ly rượu hướng cô ta.

Tửu lượng của Tô Tiểu Tuyết cũng không phải là khoác lác. Lúc cô còn rất nhỏ, gia đình đã mở tiệm mì. Có lúc khách uống rượu, không thể không xoi mói. Để đuổi khách, tửu lượng của Tô Tiểu Tuyết cứ theo đó mà luyện thành ra như vậy.

"Cảm ơn.." Lục Hân Mạt đối với Tô Tiểu Tuyết, quả thực chính là hận đến thấu xương. Nhưng bởi vì mọi người đều đang ở đây, cô ta không thể nổi giận, đành phải cố chịu đựng.

Trong lòng Tô Tiểu Tuyết vốn kiềm chế đến mức khó chịu, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô ta, cũng xem như hả giận. Ít nhất người tủi thân không phải chỉ có mình cô.

Cô gái muốn gả cho Cung Lăng Hạo, làm cách nào cũng không thể như ý nguyện, cô gái không muốn gả cho anh, nhưng lại bị ép gả. Trên đời này vậy mà lại có chuyện buồn cười như thế.

Lục Hân Mạt sớm biết ngày hôm nay sẽ như vậy, lúc trước đã không nên thể hiện tính tình đại tiểu thư gì đó, mà không đi xem mắt rồi.

"Được rồi, cảm ơn sự nhiệt tình của mọi người, đợi vài ngày nữa, tôi sẽ đích thân mời các cậu một bữa." Cung Lăng Hạo vội đẩy hết bạn bè đi chỗ khác.

Anh nhìn thấy Tô Tiểu Tuyết bắt nạt Lục Hân Mạt, giống như là để bảo vệ hôn nhân của mình mới làm như vậy. Không biết tại sao, anh lại có chút vui vẻ.

"Tiểu Tuyết, chúng ta cùng nhau kính các vị trưởng bối một ly đi." Cung Lăng Hạo đến bên cạnh Tô Tiểu Tuyết, một tay ôm lấy bả vai cô, ra hiệu cho cô rót đầy ly của anh.

Tô Tiểu Tuyết được Cung Lăng Hạo công khai ôm ấp như vậy, cô cảm thấy rất không thoải mái, muốn vùng ra, nhưng Cung Lăng Hạo thế nào cũng không chịu buông tay, còn dùng ánh mắt nói với cô, đừng quên 'hợp đồng kết hôn' giữa hai người.

"Được thôi." Không có cách nào khác, cô chỉ có thể thuận theo ý của anh.

Sự săn sóc của Cung Lăng Hạo dành cho Tô Tiểu Tuyết, toàn bộ đều lọt vào mắt Lục Hân Mạt. Cô thực sự rất hối hận, lúc trước bởi vì một phút bốc đồng của bản thân mà không đi xem mắt.

Từ trước tới nay, cô chưa từng có cảm giác rung động như vậy với một người đàn ông. Ông trời giống như đang trêu chọc cô vậy. Rõ ràng là người đàn ông thuộc về cô, tại sao lại phải cho một cô gái khác chứ? Lẽ nào chỉ vì cô gặp anh muộn hơn ư?

"Mọi người cứ uống đi nhé, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Tô Tiểu Tuyết cuối cùng cũng thoát khỏi cái ôm của Cung Lăng Hạo, cười cười rồi rời đi.

Lục Hân Mạt nhân lúc này, cũng nhanh chóng đi theo Tô Tiểu Tuyết vào nhà vệ sinh.

Sự nổi bật ban đầu của cô ta, đều bởi vì sự xuất hiện của Tô Tiểu Tuyết, mà toàn bộ đều bị cướp sạch. Đó giống như là Tô Tiểu Tuyết dùng bàn tay vô hình, tàn nhẫn cho cô ta một bạt tai vậy. Khiến cô ta đến cơ hội kêu đau cũng không có.

"Tô Tiểu Tuyết." Vừa vào đến nhà vệ sinh, Lục Hân Mạt liền nhanh chóng túm lấy cánh tay của cô.

"Cô Lục có chuyện gì sao?" Tô Tiểu Tuyết đánh giá trang phục hôm nay của Lục Hân Mạt, thực sự là ngang ngửa với bộ váy cô dâu vừa rồi cô mặc. "Bộ lễ phục này rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc." Cô cố ý kéo dài giọng.

"Đáng tiếc cái gì?" Cô ta căm ghét bộ mặt của Tô Tiểu Tuyết.

"Thật ngu xuẩn, đáng tiếc cô không phải là cô dâu."

Chát..

Lục Hân Mạt vung tay lên, tàn nhẫn tát lên mặt Tô Tiểu Tuyết. Nếu không phải là vừa rồi tất cả mọi người đều ở đó, cô sớm đã đánh cô ta rồi.

Một cô gái bàn về xuất thân, bàn về học thức, bàn về diện mạo, mỗi một thứ đều không bằng cô, vậy mà còn dám ở trước mặt cô diễu võ dương oai.

Tô Tiểu Tuyết xoa nhẹ hai má, ngón tay chùi đi vệt máu bên môi, nhìn chất lỏng màu đỏ trên tay, cô chỉ lạnh nhạt cười cười.

Cô không chỉ là cười nhạo Lục Hân Mạt không giành được Cung Lăng Hạo mà tức giận, cô cũng đang mỉa mai chính mình. Vì bố mình mà đồng ý với những điều khoản bất công kia.

Cô ta cho là cô muốn kết hôn với Cung Lăng Hạo à? Nếu có thể, cô thật sự muốn hét thật to. Cô đi mà lấy Cung Lăng Hạo đi, tôi không thích gả cho anh ta một chút nào cả.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 31: Người yêu cũ

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Cô cười cái gì?" Mặc dù Lục Hân Mạt đã đánh Tô Tiểu Tuyết, nhưng bởi vì cô ta không có được Cung Lăng Hạo, nên trong lòng dù thế nào cũng không vui lên được mà giống như đang rỉ máu, đau đến nỗi đến hô hấp cô ta cũng cảm thấy khó khăn như vậy.

"Tôi cảm thấy cô thật buồn cười, thì tự nhiên cười thôi." Cô tỏ ra rất ung dung, nhưng trong lòng cũng không dễ chịu hơn Lục Hân Mạt là bao.

"Hôm nay tôi để cho cô đắc ý cười vậy, sau này cái ngày cô khóc cũng không còn xa đâu. Tôi sẽ mở to mắt nhìn đấy. Đừng cho là cô và Cung Lăng Hạo kết hôn rồi, thì cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Cung. Tôi sẽ khiến cho hai người li hôn nhanh thôi. Chỉ có tôi mới xứng làm thiếu phu nhân nhà họ Cung."

Lục Hân Mạt mở vòi nước, rửa tay của mình, trước khi rời đi, còn không nể tình vẩy nước lên mặt Tô Tiểu Tuyết.

Cô im lặng chịu đựng, nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi. Nụ cười treo trên gương mặt, nháy mắt biến mất, nước mắt trong hốc mắt nhanh chóng rơi xuống.

Lục Hân Mạt sống trong nhung lụa từ nhỏ, cô ta muốn có được Cung Lăng Hạo, không phải là vì cô ta yêu anh, ít nhất là trong thời điểm hiện tại anh là sự lựa chon không tồi.

Chỉ là cô ta cảm thấy bản thân không có được Cung Lăng Hạo thì thật mất mặt. Bởi vì những thứ cô ta muốn có, từ trước đến nay không thứ gì là cô ta không sở hữu được. Đột nhiên Cung Lăng Hạo trở thành một ngoại lệ, cho nên cô ta mới có sự thôi thúc đoạt lấy anh.

Tô Tiểu Tuyết sửa sang lại quần áo và gương mặt xong, lau sạch nước mắt, nặng nề đi ra khỏi nhà vệ sinh. Có lẽ là vì cảm xúc bản thân không được tốt, cho nên đụng phải người khác cô cũng không biết.

"Xin lỗi, anh có sao không?"

Người đàn ông trước mặt đụng vào Tô Tiểu Tuyết, có lẽ đã uống nhiều rồi, chưa đứng vững đã ngã lăn ra đất. Cô vội vàng đỡ anh ta dậy.

"Không sao.." Người đàn ông lấy tay chống đỡ thân thể, được Tô Tiểu Tuyết dìu đứng dậy. "Cô.. Tiểu Tuyết.." Người đàn ông nhìn cô gái đang dìu anh ta, kinh ngạc la lên.

"Hán.. Hán Nguyên.." Tô Tiểu Tuyết nhìn thấy anh ta, mặt trong chớp mắt đỏ lựng một bên. Tim cũng bắt đầu đập nhanh.

Cô thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp bạn trai cũ của cô Bảo Hán Nguyên ở trong khách sạn này.

Anh ta ở đây làm gì? Ăn cơm? Hay là dự tiệc?

"Sao cô lại ăn mặc thế này?" Bảo Hán Nguyên nhìn Tô Tiểu Tuyết mặc một thân sườn xám màu đỏ mỹ lệ, gương mặt được trang điểm hết sức xinh đẹp. Không kiềm được kinh ngạc tán thán. "Lâu rồi không gặp, cô càng ngày càng đẹp ra nhỉ."

"Thật không? Chắc là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân đấy." Cô cố gắng che giấu bản thân, không muốn để cho anh ta biết hôm nay cô kết hôn ở trong khách sạn này.

"Bộ y phục này chắc đắt lắm nhỉ? Là đi thuê đúng không?" Giọng điệu Bảo Hán Nguyên nói với cô có chút khinh bỉ. "Sao cô vẫn cái bộ dáng già câng thế, cho dù muốn mau chóng lấy chồng, cũng không cần phải ăn mặc thế này chứ?" Anh ta đột nhiên sáp đến bên tai cô, cô không biết anh ta muốn làm gì, nhưng hành động này rõ ràng có chút thân mật, khiến cho sắc đỏ trên mặt cô đã lan cả ra đằng sau tai. "Cô có biết hay không, cô mặc đồ như vậy, khiến tôi cảm thấy cô đã già đi vài tuổi."

"Anh.." Cô dùng sức đẩy anh ta ra, nghe thấy anh ta nói mình như vậy, cô thực sự rất tức giận. Nhưng bởi vì cô thực sự đã từng rất yêu anh ta, cho nên đến bây giờ đến dũng khí nói một câu với anh ta cô cũng không có. Có lẽ, trong lòng cô còn có một chút ít vị trí giành cho anh ta.

"Hán Nguyên, sao anh còn ở đây vậy, em với các bạn đã đợi anh lâu lắm rồi đấy, đi thôi." Cách đó không xa, một cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp, vừa vội vàng đi tới, vừa nói với Bảo Hán Nguyên.

"Bạn gái tôi tới rồi, cô ấy là con gái của một thợ hoàn kim, tôi đi trước đây." Lúc anh ta rời đi, còn không quên nhấn mạnh thân phận của cô gái kia.

Con gái của thợ hoàn kim, vậy thì cô ta chắc là rất giàu nhỉ?

Bảo Hán Nguyên không phải là không thích cô, mà vì nhà cô không có tiền, không thể giúp đỡ công ty của anh ta.

Tại sao trong mắt những người có tiền, vẫn chỉ có tiền nhỉ?

Dưới sự giám sát của Ngô Na, Tô Tiểu Tuyết quay trở lại tiệc cưới. Nhưng trong mắt Cung Lăng Hạo, vẻ mặt của cô từ lúc trước và sau khi rời đi rõ ràng đã thay đổi.

Mặc dù vết thương bên khóe môi đã được cô xử lý, nhưng nhìn kĩ thì vẫn có thể phát hiện được.

Ngô Na đã báo cáo tường tận mọi chuyện cô nhìn thấy ở cửa nhà vệ sinh cho Cung Lăng Hạo. Nhưng cho đến bây giờ, bọn họ vẫn không biết thân phận của Bảo Hán Nguyên.

Tô Tiểu Tuyết gặp một người đàn ông, sắc mặt liền đột nhiên thay đổi. Là người đàn ông nào có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Chỉ cần là người suy nghĩ kĩ một chút thì đều có thể đoán được.

Tiệc cưới cuối cùng cũng kết thúc, sau khi tiễn khách mời ra về, người nhà họ Cung liền trở về nhà.

Cung Lăng Hạo là con trai một của Cung Nam Thiên, cho nên sau khi Cung Lăng Hạo kết hôn, không có dự định để cho bọn họ dọn ra ở riêng. Tô Tiểu Tuyết cũng đành phải cùng mọi người trở về nhà họ Cung, bắt đầu chuỗi ngày sống chung với mẹ chồng.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong, hai người có thể đi tắm rồi." Chú Cung cung kính nói với Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Tô Tiểu Tuyết nhìn nhìn chú Cung, lại nhìn Cung Lăng Hạo. Lời của ông ấy là có ý gì? Để cho hai người họ tắm cùng nhau ư?

"Ừm.. chuyện đó.. hôm nay tôi mệt quá. Tôi muốn nghỉ ngơi sớm một chút." Tô Tiểu Tuyết cũng không định tắm, đứng dậy chuẩn bị đi thẳng lên phòng, giả bộ muốn đi ngủ.

Một người giúp việc bỗng chạy vội đến trước mặt chú Cung, sau đó nhỏ giọng nói với ông gì đó. Chú Cung liền vội vàng chạy ra ngoài.

"Bận rộn cả một ngày, cả người toàn là mùi mồ hôi, cô không tắm thì làm sao Lăng Hạo nhà chúng tôi ngủ cùng với cô?" Trầm Lệ Quyên lạnh lùng nói.

"Không tắm thì không tắm thôi mà." Cung Nam Thiên bỗng nói.

Tô Tiểu Tuyết cảm giác như bản thân nghe nhầm vậy, Cung Nam Thiên vậy mà sẽ nói giúp cô? Không phải ông ấy đứng cùng một phe với Trầm Lệ Quyên sao?

Mặc dù Cung Nam Thiên có không thích Tô Tiểu Tuyết như thế nào, nhưng cũng không thể nói là chán ghét, dù sao hai người họ bây giờ cũng đã kết hôn rồi. Vậy thì Tô Tiểu Tuyết càng sớm sinh cháu trai cho bọn họ thì càng tốt.

Chỉ có Tô Tiểu Tuyết sinh cho Cung Lăng Hạo một đứa con trai, tập đoàn Cung thị mới thật sự thuộc về nhà bọn họ. Dù sao Cung Lăng Hạo còn có một người em trai Cung Lăng Vỹ, nếu như để Mã Hưu Ninh sinh con trai trước, vậy thì hỏng hết.

"Bố.." Cung Nam Thiên nhìn Cung Hạc ở cửa, ngạc nhiên hô to.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, ông Cung Hạc không phải là đã về nhà cũ rồi ư? Sao đột nhiên lại quay trở lại đây.

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, ta quyết định về đây ở."

Cung Lăng Hạo đang ngồi trên ghế sô pha vội vàng đứng dậy cùng với Tô Tiểu Tuyết.

Tô Tiểu Tuyết cũng không quá kinh ngạc, nhưng tất cả người nhà họ Cung lại không có cách nào bình tĩnh trở lại. Dù sao ông Cung Hạc sống một mình ở nhà cũ cũng đã lâu rồi, trước kia vẫn là tự ông cụ quyết định dọn về ở nhà cũ, sao bây giờ đột nhiên ông cụ lại muốn dọn trở về?

"Bố, sao bố lại đột nhiên muốn trở về đây ở vậy?" Vốn dĩ có thêm một Tô Tiểu Tuyết đã khiến cho Trầm Lệ Quyên phiền lòng rồi. Bây giờ lại có thêm một ông cụ, hơn nữa còn là một ông lão gia trưởng, Trầm Lệ Quyên lại càng phiền lòng hơn. Nghĩ đến sau này ngày nào cũng phải cúi đầu khom lưng với một người, những ngày đó thật sự là so với ngồi tù còn đau khổ hơn.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 32: Lão thái gia về nhà ở

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Sao? Ta về nhà của mình ở, còn phải báo cáo trước với con hay sao?"

"Bố, Lệ Quyên không có ý này. Cô ấy muốn nói, bố muốn về đây ở, sao bố không nói sớm một chút với chúng con, chúng con sẽ dọn phòng cho bố, thuận tiện đi đón bố luôn." Cung Nam Thiên vội vàng nói đỡ cho vợ mình.

"Đúng đấy bố, ý của con chính là như vậy, bố đừng hiểu lầm." Trầm Lệ Quyên cười cười trả lời. "Chú Cung, chú còn ngây ra ở đấy làm gì, còn không mau đi dọn phòng cho thái lão gia."

"Vâng, thưa phu nhân."

"Không cần phải gấp gáp như thế." Cung Hạc nhìn Tô Tiểu Tuyết đứng bên cạnh Cung Lăng Hạo, trên gương mặt không còn vẻ nghiêm túc vừa rồi, mà thay vào đó là nụ cười hiền từ. "Tiểu Tuyết, cháu lại đây."

"Cháu sao?" Tô Tiểu Tuyết lấy tay chỉ mình, sau đó nhìn Cung Lăng Hạo, lúc này mới đi về phía Cung Hạc.

Cung Lăng Hạo mới là cháu trai của ông mà, sao ông lại muốn gọi cô, mà không gọi Cung Lăng Hạo nhỉ? Hay là cô đã làm sai chuyện gì, ông muốn phê bình cô?

"Lăng Hạo, cháu cũng lại đây." Ngay sau đó, Cung Hạc lại gọi Cung Lăng Hạo lên.

Cả nhà đều không hiểu ý của lão thái gia lắm.

Hôm nay Cung Lăng Hạo kết hôn, ông lại đột nhiên muốn dọn về nhà ở. Phải biết rằng ông thế nhưng đã dọn ra ngoài ở gần chục năm rồi.

"Hôm nay hai đứa đều đã mệt, mau nghỉ ngơi sớm một chút đi." Ông một tay cầm tay Tô Tiểu Tuyết, một tay cầm tay Cung Lăng Hạo, sau đó đặt tay của hai người họ lên nhau. "Chú Cung, ngươi sai người thu dọn phòng cho đôi vợ chồng trẻ này trước. Đêm tân hôn, đừng để hai đứa đợi quá lâu nữa."

"Vâng, lão thái gia." Chú Cung nhìn thoáng qua Cung Hạc, hiểu ý của ông.

Trầm Lệ Quyên không biết Cung Hạc đối với con trai mình tốt như vậy, rốt cuộc là xấu, hay là tốt? Nếu hôm nay người cùng Cung Lăng Hạo kết hôn là Lục Hân Mạt, bà nhất định không có nửa phần do dự nào, nhưng đó lại là Tô Tiểu Tuyết.

Cung Hạc đối xử càng tốt với Tô Tiểu Tuyết, như vậy việc bà muốn ép Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo li hôn lại càng khó hơn.

"Mau lên lầu nghỉ ngơi đi." Cung Hạc ra hiệu cho Cung Lăng Hạo, nhất định phải đối xử với Tô Tiểu Tuyết tốt một chút, dù sao hai người họ bây giờ đã là vợ chồng rồi.

Từ trong ánh mắt của Cung Hạc, Tô Tiểu Tuyết nhìn ra được ý nghĩ đen tối của ông, trong đó còn có chút ý cười nghịch ngợm xấu xa nữa.

"Tối nay không ai được phép đi lên lầu quấy rầy đôi vợ chồng trẻ chúng nó, dù các người có nghe thấy tiếng gì, cũng không được lên lầu. Nghe rõ chưa?" Đợi Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết lên lầu xong, Cung Hạc mới nói với tất cả mọi người.

"Bố, vậy con và anh Nam Thiên ngủ ở đâu?"

Phòng ngủ của Trầm Lệ Quyên và Cung Nam Thiên ở cùng một tầng với phòng của ngủ của Cung Lăng Hạo. Nếu vợ chồng hai người không đi lên lầu, thì chỉ có thể ngủ ở phòng khách.

"Dưới lầu có nhiều phòng như thế. Nếu con còn không biết ngủ phòng nào, vậy thì ở ngoài đường cũng rộng lắm đấy." Cung Hạc lạnh lùng nói, đi thẳng về căn phòng lúc trước ông từng ở.

Trầm Lệ Quyên nén một bụng tức, Cung Nam Thiên dùng mọi cách dỗ dành an ủi mới bình tĩnh lại được. Cái nhà này là do Cung Hạc làm chủ, cho dù là Cung Nam Thiên cũng không có quyền phản đối.

Trước đây Cung Hạc có thể chấp nhận để Trầm Lệ Quyên gả cho Cung Nam Thiên, đó đã là sự ban ơn lớn nhất đối với bà rồi.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân, tân hôn vui vẻ, chúc hai người ngủ ngon." Sau khi chú Cung thay hai người họ sắp xếp phòng xong, nói những lời may mắn rồi mới định rời đi.

Cung Lăng Hạo lấy ra một bao lì xì đưa cho chú Cung.

Tô Tiểu Tuyết ngắm nhìn căn phòng tân hôn này, vẫn là căn phòng lúc trước cô từng ở lại một đêm, bây giờ đã được sửa lại hoàn toàn mới.

Không phải trở nên lộng lẫy, cũng không phải trở nên ấm áp. Mà là cả căn phòng trở thành một căn phòng trống trải.

Bên trong ngoài một tủ quần áo, một chiếc giường, một cái tủ để đồ, thì không có cái gì cả. Càng khoa trương hơn là trên chiếc giường rộng lớn, chỉ có một cái mền mỏng manh. Mặt trên chiếc chăn xếp một bộ đồ ngủ màu đỏ kiểu cách.

Tô Tiểu Tuyết nhìn bộ đồ ngủ màu đỏ đó, gương mặt trong nháy mắt đỏ lựng lên. Xấu hổ chạy vào phòng tắm.

"Này, anh tắm không?" Một lúc lâu sau, cô mới từ trong phòng tắm đi ra, sau đó hỏi Cung Lăng Hạo đang đứng ở cửa phòng như cũ. "Tôi.. tôi đã giúp anh mở nước nóng xong rồi." Cô thấy anh không lên tiếng, cho nên nói thêm một câu.

Thật kì quái, hôn nhân của bọn họ, vốn là một cuộc giao dịch. Mục đích là để Cung Lăng Hạo có một người vợ trên danh nghĩa. Còn sau lưng, bọn họ muốn làm gì, hay không muốn làm gì, đó hoàn toàn là tự do của bọn họ mà. Cần gì phải xấu hổ đến mức làm như bọn họ là vợ chồng thật chứ?

Cung Lăng Hạo ở trước mặt Tô Tiểu Tuyết, đột nhiên cởi quần áo ra. Anh tùy ý vứt quần áo trên mặt đất, đi thẳng vào phòng tắm.

Anh không đóng cửa, cũng không sai cô làm gì cả. Bởi vì không có cửa ngăn cách nên tiếng nước bên trong phòng tắm vọng ra rất lớn.

Tô Tiểu Tuyết muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lại phát hiện cửa phòng ngủ đã bị khóa. Trong lòng nghĩ nhất định là Cung Lăng Hạo làm.

Trong hợp đồng kết hôn, cũng không có điều khoản nào bắt cô trong đêm tân hôn phải ngủ cùng anh.

"Cung Lăng Hạo, sao anh lại đem cửa.." Cô chạy một mạch vọt vào phòng tắm, hoàn toàn quên mất rằng người đàn ông kia đang tắm trong đó. "A.." Cô nhìn cơ thể trần trụi của anh, bị dọa đến mức hét chói tai. Sau đó vội vàng lấy hai tay che mắt mình lại.

"Sao vậy?" Giọng nói của anh gần sát quanh quẩn bên tai cô.

Hương sữa tắm khiến cho người ta thoải mái, tiến vào xoang mũi của cô. Cô he hé ngón tay ra một chút, trong tầm mắt đầu tiên xuất hiện đôi chân trần của anh. Chầm chậm ngẩng đầu lên, từ dưới thân của anh dần dần hướng lên trên, lộ ra là chiếc khăn tắm màu trắng. Cô lúc này mới dám mạnh dạn bỏ tay mình ra.

Nếu lúc này, trong tay của cô có máy ảnh, cô nhất định sẽ không chút do dự mau chóng chốt cửa lại, chụp lại tất cả những hình ảnh nhạy cảm này, sau đó cầm đến chỗ của Mộng Kỳ để giành công.

"Sao anh lại khóa cửa, có ý gì đây?" Giọng Tô Tiểu Tuyết mang theo vẻ lẽ thẳng khí hùng chất vấn anh.

"..."

Anh không trả lời, chỉ nhìn một cái ra phía cửa. Biểu tình vô cùng ung dung.

Tầm mắt chỗ Tô Tiểu Tuyết đứng, cũng cùng góc độ đó, chỉ có thể nhìn thấy ngực của anh. Lần đầu tiên cô phát hiện cơ thể của người đàn ông này gợi cảm như vậy. Cơ ngực cường tráng màu lúa mạch khỏe mạnh, hấp dẫn thu hút cô.

"Nhìn đủ chưa?"

Nhưng toàn bộ cảm giác tốt đẹp nhất của cô lại bị một tiếng quát lạnh lùng của anh phá vỡ hết.

"Tôi.. tôi nhìn anh lúc nào?" Cô lắp bắp, xấu hổ đỏ mặt, trong thâm tâm lặng lẽ nhắc nhở bản thân sao lại mất liêm sỉ như thế.

Cho dù Cung Lăng Hạo anh ta có chút đẹp trai, có mấy cái múi thịt mlem, cô cũng không thể mất khống chế như vậy chứ.

"A.." Cô vừa lui một bước, chân liền giẫm lên chỗ có nước, bỗng nhiên bổ nhào vào trên người Cung Lăng Hạo. Môi vừa vặn hôn lên ngực của anh.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 35: Thiếu phu nhân ăn xin

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Nếu đã biết Tiểu Tuyết là chị dâu của cháu, làm tiểu bối đợi trưởng bối có gì là không đúng." Ông Cung Hạc cười toe toét với Tô Tiểu Tuyết.

"Ông nội, sao ông lại bất công như vậy chứ? Mọi người cũng là trưởng bối mà, tại sao mọi người cũng phải đợi chị ta.."

"Đừng nói nữa." Cung Lăng Vỹ kéo kéo tay Mã Hưu Ninh.

"Sau này cháu sẽ chú ý ạ." Tô Tiểu Tuyết vì giữ thể diện cho bà Trầm Lệ Quyên và ông Cung Nam Thiên, lúc này mới vội vàng nói.

Không phải là cô không muốn thức dậy, mà là ngày hôm qua cô đã mệt mỏi cả một ngày, đêm qua còn gặp phải tình huống kia. Đến Cung Lăng Hạo còn không bò dậy được, huống chi là cô.

"Con đi làm đây." Cung Lăng Hạo không ăn bữa sáng, cầm cặp tài liệu của mình, chuẩn bị đi đến công ty.

Tô Tiểu Tuyết vừa mới ăn một miếng bánh mì, đột nhiên nghĩ đến, cô chỉ xin Vương Thiên Long nghỉ đến ngày hôm nay thôi. Cô cũng phải đi làm.

"Ông nội, bố, mẹ, mọi người ăn ngon miệng, con cũng phải đi làm rồi." Cô uống vội một ngụm sữa, hoàn toàn không có chút dáng dấp nào của tiểu thư khuê các.

"Con dâu nhà họ Cung chúng ta, sao có thể xuất đầu lộ diện ra bên ngoài. Con không cần phải đi làm nữa." Bà Trầm Lệ Quyên nhìn chằm chằm Tô Tiểu Tuyết nói.

Tô Tiểu Tuyết thật vất vả mới tìm được công việc mình yêu thích, sao có thể vì gả cho Cung Lăng Hạo mà không đi làm nữa.

Cô đã buông bỏ quá nhiều thứ vì Cung Lăng Hạo rồi, nếu bắt cô ngày nào cũng ở trong nhà không làm gì cả, chỉ làm thiếu phu nhân, còn phải đối diện với gương mặt khó ưa của bà Trầm Lệ Quyên, cô thật sự không thể chịu được.

"Sao có thể như vậy được? Dù con đã kết hôn với Cung Lăng Hạo, nhưng cũng không thể nào cấm con đi làm chứ ạ." Nhất thời nóng ruột, giọng nói của cô đã xóa sạch màn thể hiện hiện tình cảm vừa rồi của cô với Cung Lăng Hạo.

Lời này vừa nói ra, cả nhà đều nhìn cô.

Có ai đã từng thấy một người vợ, sau khi vô cùng tình cảm với chồng xong, lại gọi thẳng họ tên của chồng mình ra hay không.

"Ý.. ý của con là, con không muốn người ngoài cảm thấy, cái gì con cũng đều phải ỷ nại Lăng Hạo. Con có thể tự mình đi làm, sau đó tự chăm sóc bản thân ạ." Cô không biết tại sao ông Cung Hạc lại đối xử với mình tốt như thế, cho nên lúc này, cô cũng hi vọng ông Cung Hạc có thể giúp mình nói gì đó. "Được không ông nội?"

Con dâu của nhà họ Cung, từ trước tới nay đều chưa có ai từng ra bên ngoài làm việc. Cung Lăng Vỹ và Mã Hưu Ninh kết hôn xong, ông Cung Hạc cũng có tỏ thái độ không muốn Mã Hưu Ninh đi làm nữa.

"Nếu như cháu thích thì cứ đi làm đi." Ông Cung Hạc do dự một lát mới đồng ý yêu cầu của cô.

Dù sao Tô Tiểu Tuyết cũng không phải người bình thường, ông Cung Hạc nợ nhà họ Tô bọn họ, ông muốn bù đắp tất cả những thứ ông nợ Tô gia cho Tô Tiểu Tuyết.

Có lẽ cũng chính vì Tô Tiểu Tuyết và những cô gái khác không giống nhau, cho nên Cung Lăng Hạo mới chọn kết hôn với cô.

"Bố, dù Tiểu Tuyết muốn đi làm thì cũng không thể làm một chức vụ nhỏ được." Ông Cung Nam Thiên cũng muốn ngăn cản.

"Chức vụ nhỏ thì sao? Năm đó ta còn không phải từ một chức vụ nhỏ, bắt đầu từng chút từng chút gây dựng nên tập đoàn Cung thị hay sao. Nếu như không được, vậy thì để Tiểu Tuyết đến tập đoàn Cung thị, làm trợ lí cho Lăng Hạo cũng được."

"Sao có thể như vậy được? Cháu không đồng ý." Cung Lăng Vỹ lập tức phản đối.

Hiện tại ông Cung Nam Thiên là chủ tịch tập đoàn, mà Cung Lăng Hạo lại là phó chủ tịch, bây giờ Tô Tiểu Tuyết cũng làm việc trong công ty. Cả công ty giống như là cơ sở ngầm của bọn họ vậy. Mà vợ của anh ta Mã Hưu Ninh, đã kết hôn với anh ta vài năm rồi, cũng chưa có chút xíu chức vụ nào ở công ty. Trong lòng anh ta thế nào cũng không thể bình tĩnh được.

"Không cần đâu ạ, công việc hiện tại của cháu cũng đã rất tốt rồi." Đối với chuyện gia tộc nhà họ Cung, Tô Tiểu Tuyết cũng không muốn tham gia vào quá nhiều.

"Ông nội, ông cũng chưa từng cho cháu đi làm mà." Mã Hưu Ninh cùng phụ họa với Cung Lăng Vỹ.

"Sau khi kết hôn, cháu đã từng nhắc tới chuyện mình muốn đi làm hay chưa?" Cung Hạc lạnh lùng nói: "Cháu chỉ quan tâm đến nhà hàng nào mới khai trương, có quần áo, váy vóc, giày dép hàng hiệu nào mới thôi. Có lúc nào cháu nghĩ tới việc đến công ty phụ giúp Lăng Vỹ đâu?"

"Cháu.."

Mã Hưu Ninh bị lời của ông Cung Hạc làm cho á khẩu, cô ta không hề thích đi làm, chỉ thích tiền và quần áo hàng hiệu mà thôi. Vừa rồi cô ta nói như vậy, cũng chỉ là để làm màu. Không ngờ, màu còn chưa pha xong đã bị ông Cung Hạc mắng cho một trận.

"Tiểu Tuyết, cháu đi đi. Đừng để muộn giờ làm." Ông Cung Hạc thân thiết nói, còn đưa cho cô chút bánh mì để cô ăn trên đường.

Mặc dù nhà họ Cung là biệt thự xa xỉ, nhưng muốn bắt một chiếc xe ở đây so với lên trời còn khó hơn. Bởi vì sống ở đây đều là những người giàu có nhất ở thành phố này. Bọn họ đi ra ngoài đều đi xe của mình, căn bản là sẽ không bắt xe taxi, chứ đừng nói tới ngồi phương tiện công cộng.

Đợi cả buổi cũng không có bóng dáng chiếc xe nào. Khi cô nhìn thấy xe của Cung Lăng Hạo từ xa dần dần đi tới gần cô, cả người cô đều phấn chấn hẳn lên, còn không ngừng vẫy tay ra hiệu với anh.

"Cung Lăng Hạo.." Nhưng cô đã gọi một lúc lâu mà anh vẫn không nghe thấy, lúc đi ngang qua người cô, xe vẫn cứ thế mà bỏ đi. "Này.. Cung Lăng Hạo, tôi ở đây nè, anh không nhìn thấy sao? Này.."

Tô Tiểu Tuyết mặc đồ cô Trương chuẩn bị cho cô, đeo đôi giày cao gót cô không hề thích, chạy đuổi theo xe.

Sau khi đuổi theo một đoạn đường, thấy chiếc xe cũng không có ý định dừng lại. Cô dứt khoát cởi giày ra, nhân lúc ở đoạn đường này tốc độ xe chậm lại, tranh thủ ngăn xe của anh lại, hỏi rõ xem anh rốt cuộc là có ý gì.

Có kiểu qua cầu rút ván giống như anh không cơ chứ? Vừa nãy cô còn phối hợp với anh khoe tình cảm vợ chồng đằm thắm ở trước mặt mọi người nhà họ Cung, bây giờ bỗng chốc lại trở mặt sao?

"Thiếu gia, hay là để thiếu phu nhân lên xe đi." Mạc Nham nhìn thấy dáng vẻ Tô Tiểu Tuyết vừa ôm giày cao gót vừa chạy từ gương chiếu hậu, thực sự là có chút không nỡ.

Cung Lăng Hạo chưa mở miệng, Mạc Nham cũng không dám dừng xe.

Cung Lăng Hạo đã nhìn thấy hết dáng vẻ tức giận của cô gái nhỏ trong gương chiếu hậu. Nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không bảo Mạc Nham dừng xe lại.

Tô Tiểu Tuyết chạy khoảng chừng 1km, cuối cũng cũng thấy trạm bắt xe bus, nhưng tiếc là lúc cô chuẩn bị lên xe, mới phát hiện trong túi của mình không có một đồng nào.

"Này, người phía sau kia có đi hay không?" Bác tài nóng nảy, lớn giọng hỏi Tô Tiểu Tuyết.

"Tôi không đi." Cô xuống xe.

Thực ra cô rất muốn nói, anh tài xế ơi anh cho tôi đi nhờ một đoạn nha, bây giờ tôi không có tiền, một xu cũng không có.

Thân là thiếu phu nhân nhà họ Cung, mặt mũi sáng sủa xinh xắn, vậy mà đến một xu cũng không có, chuyện này mà nói ra ngoài liệu có ai tin không?

Trung tâm mua sắm Nam Lăng.

Tô Tiểu Tuyết ngồi xe taxi, sau đó nhờ bạn tốt Lâm Phù Dung thanh toán tiền xe cho tài xế. Lâm Phù Dung trả tiền xe xong lại không ngừng tẩy não cho cô.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 36: Lên trang nhất rồi

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Cung thiếu phu nhân, mình cho là sau khi cậu gả vào gia đình giàu có rồi thì mình có thể hưởng ké phúc của cậu chứ, vậy mà sao cậu vẫn ở tình trạng cũ vậy. Thậm chí là còn nghèo hơn so với trước kia nữa? Đến tiền đi taxi cũng không có."

"Thôi được rồi, cậu đừng nói nữa có được không, đợi sau khi mình nhận lương, mình đảm bảo nhất định sẽ mời cậu ăn một bữa thật to."

"Nhưng những lời thế này, mình nghe riết cũng thành quen rồi. Hoàn toàn không có bất kì lực hấp dẫn nào cả." Lâm Phù Dung kéo tay Tô Tiểu Tuyết. "Cậu sẽ không giống như những lời đồn thổi đó chứ? Sau khi gả vào nhà giàu, bị mẹ chồng ngược đãi, không cho cậu ăn cơm, không cho cậu đi ngủ. Còn không cho cậu xu nào?"

Tô Tiểu Tuyết nhìn cô, cười miễn cưỡng, xấu hổ không biết nên nói gì.

Mặc dù không phải là đúng trăm phần trăm, nhưng cũng gần như là vậy.

"Này, đã đọc tạp chí ngày hôm qua chưa?" Lâm Phù Dung cười đầy quái dị.

"Không có tâm trạng." Hiện tại cô nào có thời gian đọc tạp chí chứ, già trẻ nhà họ Cung đều sắp bức cô đến điên rồi.

"Cậu xem này." Lâm Phù Dung khẩn trương lấy cuốn tạp chí độc nhất vô nhị do tòa soạn Mộng Kỳ xuất bản ra, đặt trước mặt Tô Tiểu Tuyết.

Bìa ngoài tạp chí là hình ảnh Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết mặc lễ phục kết hôn, hai người mỉm cười hạnh phúc, thật khiến người ta ngưỡng mộ ao ước. Nói bọn họ là duyên trời tác hợp, xứng đôi vừa lứa cũng không quá đáng.

"Đây.." Tô Tiểu Tuyết kinh ngạc nhìn trang bìa, có chút không dám tin vào mắt mình.

Cô thế nào cũng không ngờ tới sẽ có một ngày, một người bình thường như cô và người có thế lực trong thương giới như Cung Lăng Hạo cùng nhau xuất hiện trên trang bìa tạp chí.

Thật không hổ là Mộng Kỳ, tốc độ làm việc thật nhanh, nhanh như vậy đã lên bài rồi.

Đúng vào lúc này, âm báo tin nhắn điện thoại của Tô Tiểu Tuyết bỗng nhiên liên tục vang lên.

Cô lấy điện thoại trong túi sách ra, chỉ thấy trên màn hình điện thoại, có 23 cuộc điện thoại đến từ phòng chủ biên tạp chí Mộng Kỳ, còn có 11 tin nhắn.

Vốn dĩ Tô Tiểu Tuyết không muốn để cho người nhà họ Cung biết cô có quá nhiều cuộc điện thoại về công việc, nên cố ý tắt chuông điện thoại. Bây giờ xem ra thật sự là hại người hại mình rồi.

"Sao vậy?" Lâm Phù Dung thấy sắc mặt Tô Tiểu Tuyết không được tốt, bèn hỏi.

"Chị ấy tìm mình." Tô Tiểu Tuyết chỉ vào tên của tổng biên tập Lan Mộng Kì trên tạp chí. "Mình đi gọi điện thoại đây."

Tô Tiểu Tuyết vừa đứng dậy, muốn đi chỗ khác gọi điện thoại, phía sau liền truyền đến tiếng thét như giết lợn của Vương Thiên Long.

"Tô Tiểu Tuyết.."

"Giám đốc, có chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tuyết nhìn thời gian, vừa đúng đến giờ làm việc, cô không đi muộn một phút nào.

"Nhìn xem đây là rau gì đây, lá bên trên vàng hết rồi, vậy mà các cô cũng không biết đi đổi lại."

"Không phải, giám đốc đây là.." Lâm Phù Dung lấy rau bên trên kệ bán hàng ra, vừa rồi cô đã làm việc ở đây một lúc rồi, rõ ràng không phải là rau bị héo vàng như thế này, chắc chắn là bị người khác đổi đi rồi.

"Không phải cái gì? Cũng không phải lần một lần hai cô làm việc mà tự tiện rời khỏi vị trí của mình. Tôi cảnh cáo cô, để tôi bắt được một lần nữa, cô đừng có làm việc ở đây nữa." Vương Thiên Long thẳng thừng ngắt lời Lâm Phù Dung. "Còn không mau đi làm việc, khách sắp đến rồi đấy."

Lâm Phù Dung căm tức tới nghiến răng, vài hôm trước, lúc biết Tô Tiểu Tuyết gả cho Cung Lăng Hạo, thái độ của ông ta đối với bọn cô không phải như thế này. Sao Tô Tiểu Tuyết mới kết hôn hôm qua, hôm nay ông ta lại trở mặt rồi?

Nhưng Tô Tiểu Tuyết là thiếu phu nhân của cái trung tâm mua sắm này, cái ông Vương Thiên Long chuyên nịnh hót này, hẳn phải tâng cô ấy lên tận mây xanh mới đúng chứ nhỉ.

"Đừng giận nữa." Tô Tiểu Tuyết hất hất đầu mày, không cảm thấy như vậy có gì không ổn.

"Thân phận hiện tại của cậu đã khác rồi, ông ta còn dám đối xử với cậu như vậy, sao cậu có thể bỏ qua chứ?" Cô không biết trong lòng Tô Tiểu Tuyết nghĩ sao nữa, không dùng đến cái danh đại thiếu phu nhân này mà lại phải cúi đầu khom lưng với Vương Thiên Long để làm gì.

"Trước khi chưa đến đây, mình còn lo là bọn họ sẽ đối đãi với mình như một thiếu phu nhân. Bây giờ xem ra là mình nghĩ nhiều rồi."

Tô Tiểu Tuyết dọn rau trên kệ hàng đi, vùi đầu vào công việc.

Trước kia Tô Tiểu Tuyết học Đại học nông nghiệp, kiến thức học được đều liên quan đến canh tác và nuôi trồng. Mặc dù sau khi hoàn thành việc học, cô không thể làm công việc mà mình muốn làm, còn đi bán rau ở trong trung tâm mua sắm này. Nhưng ít nhất cô có thể học hỏi một chút thành quả mà người khác đã nghiên cứu ra qua việc bán các loại rau khác nhau này.

Còn về việc đi làm thợ săn ảnh và các công việc khác, đó đều là vì gia đình nên cô bất đắc dĩ mới đi làm.

Cô thề một khi có cơ hội, cô nhất định sẽ lại tìm việc, sau đó hoàn thành giấc mơ thời đại học của cô, trở thành một chuyên gia trồng rau hữu cơ tài giỏi.

Vương Thiên Long ở trong góc phòng, nhìn Lâm Phù Dung và Tô Tiểu Tuyết làm việc. Nhớ lại những lời mà Trầm Lệ Quyên nói với ông trong điện thoại trước đó.

Mặc kệ ông làm cách nào, chỉ cần có thể khiến Tô Tiểu Tuyết chịu khổ là được, hơn nữa không để cho người khác biết chuyện này.

Vương Thiên Long cố ý đuổi Lâm Phù Dung đi, sau đó gọi Tô Tiểu Tuyết đến kho rau của siêu thị, để một mình Tô Tiểu Tuyết dọn sạch chỗ rau bên trong.

Cả một kho hàng đầy, một mình cô cho dù dọn một ngày một đêm cũng không thể dọn xong. Cô biết đây là Vương Thiên Long cố ý hành cô, nghĩ đến việc trở về nhà họ Cung, sẽ phải nhìn sắc mặt của bà Trầm Lệ Quyên, còn không bằng ở lại đây làm việc.

Càng quan trọng hơn là, bà Trầm Lệ Quyên vốn không thích cô đi làm, nếu cô bỏ công việc này, không phải là để cho bà Trầm Lệ Quyên toại nguyện ư? Cho nên, cô nhất định phải tiếp tục làm việc thật chăm chỉ.

Trời dần dần tối, cô Trương và chú Cung đều đã bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Cả nhà ngồi trước bàn ăn, nhưng lại chỉ thiếu mỗi đại thiếu phu nhân Tô Tiểu Tuyết.

"Chú Cung, tối hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối cho Tiểu Tuyết nữa. Nó vừa mới gọi điện thoại cho tôi nói tối nay phải tăng ca, cho nên sẽ không về nhà ăn cơm." Trước khi ông Cung Hạc còn chưa hỏi, bà Trầm Lệ Quyên liền cố tình lên tiếng nói trước, muốn tất cả mọi người trong nhà đều biết chuyện tối nay Tô Tiểu Tuyết không về ăn cơm.

"Đứa nhỏ này thật là, công việc bận bịu, cũng không thể không về nhà ăn cơm chứ." Ông Cung Nam Thiên hùa theo lời của vợ mình.

Từ lúc nào mà mối quan hệ của Tô Tiểu Tuyết và bà Trầm Lệ Quyên lại trở nên tốt như thế nhỉ, không về nhà ăn cơm tối, gọi điện thoại cũng gọi cho bà, đây thực sự là chuyện lạ ở nhà họ Cung đấy.

"Đúng đó, một nhân viên bán hàng siêu thị như con bé tất nhiên phải bận hơn chủ tịch như con ông chứ." Bà Trầm Lệ Quyên lạnh lùng châm chọc.

"Bác gái, đã nói bao nhiêu lần rồi, Lăng Hạo chỉ là phó chủ tịch thôi." Mã Hưu Ninh nghe câu nói kia thấy rất khó chịu liền nói thẳng.

Ông Cung Hạc quy định Cung Lăng Vỹ và Mã Hưu Ninh đều phải về nhà ăn cơm, có như vậy nhà họ Cung mới giống một gia đình, hai người họ không có cách nào khác, chỉ có thể ngày ngày trở về đây.

"Dù là chính hay là phó thì không phải đều là chủ tịch à."

"Bộp.." Ông Cung Hạc dằn mạnh đôi đũa cầm trên tay xuống bàn, bọn họ đều sợ tới mức ngậm chặt miệng lại.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 37: Nụ hôn tới muộn

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Sau bữa tối, cả nhà đều ngồi trong phòng khách, không xem tivi thì nghịch điện thoại, không thì đọc tạp chí. Dường như bọn họ đều quên mất, trong cái nhà này, còn có một người chưa về.

Tô Tiểu Tuyết ở trong kho hàng vừa mệt vừa đói, ở cái nơi không thấy mặt trời này, căn bản là không biết lúc này trời sớm đã tối rồi.

Vương Thiên Long nói với cô, bất kể là lúc nào, miễn là cô dọn xong hàng hóa thì mới có thể tan làm. Nhìn kho hàng đầy ắp này, cô đã bận rồn cả ngày rồi mà cũng mới dọn được gần một nửa. Không khỏi có chút lực bất tòng tâm. Nhưng chút chuyện này, chung quy cô vẫn muốn tự mình làm cho xong.

Xốc lại tinh thần, kiễng ngón chân, lấy thùng hàng trên nhất xuống. Nhưng bởi vì bản thân quá thấp, làm sao cũng không thể lấy được.

"A.." Vào lúc cô cho rằng thùng hàng kia sẽ đập thẳng vào đầu cô, đột nhiên cảm thấy người mình bị cái gì đó ôm chặt, mà trên đầu cũng không có cảm giác đau đớn. "Anh.. sao anh lại tới đây?" Đợi đến lúc cô hoàn hồn lại, chỉ thấy Cung Lăng Hạo đang ôm thùng hàng kia đi tới chỗ hàng mà cô đã dọn xong.

Sao anh lại biết cô ở đây? Lẽ nào là Vương Thiên Long nói với anh sao?

"Ở đây bẩn lắm, để tôi." Tô Tiểu Tuyết muốn lấy lại thùng hàng trong tay anh, nhưng anh lại không muốn đưa cho cô.

"Mau làm việc đi, còn không về nhà, ông nội sẽ lại phái người tới tìm em đó." Cung Lăng Hạo ôm thùng hàng trên đất lên, lấy Cung Hạc ra làm bình phong.

Ông nội đối xử với cô rất tốt, nhưng anh nói như vậy, giống như ông nội đối với cô tốt ngang ngửa với anh vậy.

Anh không phải là có thói ưa sạch sẽ rất nặng sao? Một nơi bẩn thỉu như thế này, sao anh có thể ở đây chứ?

Rõ ràng chính là anh tự mình cam tâm tình nguyện tới giúp cô, vậy mà còn cố ý dùng danh nghĩa của ông Cung Hạc. Đừng cho là cô không biết nhé.

Vào thời khắc này, Tô Tiểu Tuyết lần đầu tiên phát hiện, vốn dĩ người đàn ông này, vẫn còn có chút tình người.

Nhưng mà, ngẫm lại ở một góc độ khác, có lẽ đúng thật là ông nội yêu cầu anh tới đây. Mọi người ở nhà họ Cung đều sợ ông nội, nói không chừng, anh cũng không ngoại lệ.

"Ừm.."

Người ta nói: "Đồng vợ đồng chồng tát biển Đông cũng cạn", câu nói này hình như hơi sai. Cung Lăng Hạo sức dài vai rộng, đi như bay, rất nhanh đã chuyển hơn một nửa hàng hóa trong kho vào phòng đông lạnh.

Tô Tiểu Tuyết đương nhiên không thể nhàn rỗi, mặc dù sức lực không lớn, nhưng có thể giúp Cung Lăng Hạo một tay. Nhìn Cung Lăng Hạo mệt đến nỗi đầu chảy đầy mồ hôi, cô nhịn không được lấy khăn tay trên người ra, thật cẩn thận giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Ánh mắt kia của Tô Tiểu Tuyết si mê, nhìn gương mặt anh thật lâu. Anh nhìn cô. Vẻ mặt mê người đó của anh, khiến trái tim cô không kìm được đập rộn lên.

Trong lòng không khỏi nghĩ, tâm trạng của anh có phải cũng giống cô hay không?

Vào đêm gió mát trăng thanh, một đôi trai gái hay một cặp vợ chồng vừa mới kết hôn ở riêng trong kho hàng kín đáo, nếu không làm chút gì đó thì thật có lỗi với cơ hội tốt như thế này.

Cung Lăng Hạo dần dần sáp gần vào cô, cô theo bản năng lùi về thùng hàng ở phía sau, cô cảm thấy dường như anh muốn hôn cô. Trái tim thiếu nữ bỗng chốc đập rộn ràng.

Cô từ từ nhắm hai mắt lại, chờ đợi hành động tiếp theo của anh. Cánh môi hơi hơi chu ra, nhưng mãi vẫn chưa thấy nụ hôn kia.

"Ở đây có nhiều sâu lắm à?" Giọng nói lạnh nhạt của Cung Lăng Hạo bỗng chốc đập tan cảm xúc tốt đẹp trong lòng cô.

Cô mở to hai mắt, chỉ thấy trong tay anh cầm một con sâu bướm rất to. Con sâu đó còn ngọ ngoạy trong tay anh, cả thân của nó đều cuộn lại. Thoạt nhìn hết sức buồn nôn.

"Anh chưa thấy bao giờ à? Có gì mà phải kinh ngạc như thế?" Tô Tiểu Tuyết trực tiếp bắt lấy con sâu trong tay anh, sau đó vứt thẳng xuống đất.

Tính cách mạnh mẽ trong cô bỗng chốc bộc lộ ra ngoài.

Cung Lăng Hạo nhìn con sâu vẫn đang ngọ ngoạy trên đất, nhịn không được dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Tuyết.

Anh cho là cô nhất định sẽ bị dọa đến chết khiếp, nhưng không ngờ, cô gái này vậy mà không hề có chút vẻ sợ hãi nào đối với con sâu kia.

"Này, không phải anh tới giúp tôi sao? Hay là tới đây đùa với sâu? Nếu như tới giúp thì còn không mau dọn đống này đến phòng đông lạnh đi." Có lẽ là bởi vì vừa rồi cô nghĩ nhiều nên khiến cô thấy rất mất mặt, cho nên khi nói chuyện với Cung Lăng Hạo, cô cũng tự nhiên trở nên bực bội.

Anh đường đường là một phó chủ tịch của tập đoàn Cung thị, từ lúc nào lại suy bại đến mức làm chân sai vặt cho một nhân viên bán rau vậy.

Trên thế giới này, cũng chỉ có cô gái nhỏ này dám điềm nhiên sai bảo anh như thế.

"Bên trong lạnh lắm, anh mặc áo bông dày vào đã.." Tô Tiểu Tuyết còn chưa nói xong, Cung Lăng Hạo đã ôm thùng hàng đi vào phòng đông lạnh.

Vì không muốn tên đại thiếu gia này chết cóng, đến lúc về nhà cô lại bị Trầm Lệ Quyên trách mắng, cô vội vàng cầm áo bông chạy vào trong.

"Đặt ở đây sao?" Trung tâm mua sắm này là của nhà họ Cung, nhưng đây là lần đầu tiên mà Cung Lăng Hạo đích thân đến kho hàng của trung tâm mua sắm nhà mình, không hề biết rõ về tình hình bên trong.

"Ừm, đặt ở đây đi." Đợi Cung Lăng Hạo vừa đặt thùng hàng xuống xong, cô liền nhanh chóng khoác áo bông lên người anh.

Mặc dù chỉ là một hành động nho nhỏ, nhưng Cung Lăng Hạo lại vô cùng để ý. Cô khoác áo bông cho anh, nhưng chính cô lại không mặc.

"Đó đều là do một mình em chuyển vào sao?" Rau bên trong kho hàng đều rất tươi, nếu không có người dọn dẹp thì chắc chắn không thể ngay ngắn như vậy được.

"Đúng thế." Đây chính là thành quả cô dọn dẹp cả một ngày đấy.

"Lạch cạch.." Đang lúc bọn họ nói chuyện, cửa phòng đông lạnh bỗng phát ra tiếng đóng cửa.

Tô Tiểu Tuyết không nói hai lời vội chạy đến cửa, bởi vì cô biết đó chính là tiếng đóng cửa.

"Mở cửa, ai đóng cửa vậy?" Cô dùng sức lung lay thử cửa, làm sao cũng không mở ra được. "Bên trong còn có người đó, ai đóng cửa đấy.. bên ngoài có người không.."

Cô chắc chắn bên trong trong kho hàng chỉ có một mình cô đang dọn dẹp hàng. Lúc này nhất định là không có ai ở đây mới đúng.

"Sao vậy?" Cung Lăng Hạo có vẻ rất thản nhiên, bởi vì anh vẫn không biết hậu quả của nó.

"Cửa bị đóng rồi, hai chúng ta cũng không ra ngoài được nữa. Làm sao bây giờ?" Cô cảm nhận được không khí lạnh bên trong, nếu ở đây thêm nữa, hai người nhất định sẽ bị đông thành đá.

"Ai đóng cửa?" Anh lay lay cánh cửa, quả thật đã không mở được nữa.

"Tôi không biết, sao lại như vậy chứ? Chúng ta đi ra kiểu gì đây? Điện thoại của anh đâu?" Cô đột nhiên tỉnh ngộ, mò mẫm điện thoại trên người Cung Lăng Hạo.

"Điện thoại ở trên xe."

"Tiêu rồi.." Cô ngồi xổm xuống đất, dáng vẻ cực kì bất lực. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. "Đã muộn thế này, người ở trong công ty nhất định đều đã đi về rồi. Sẽ không có ai đến cứu chúng ta cả."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 38: Dùng tính mạng bảo vệ cô

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

Cô rất lo lắng, càng nhiều hơn đó là tự trách, tự trách bản thân mình lúc đi vào nên đem theo chìa khóa. "Vô ích thôi, cái cửa này bắt buộc phải dùng chìa khóa mới có thể mở được."

Cô thấy Cung Lăng Hạo muốn đá văng cửa ra, nhưng chỉ có thể giải thích trong bất lực.

Sau một lúc lâu, Cung Lăng Hạo mới dừng lại, cũng ngồi bệt xuống đất.

"Xin lỗi, đều là tại tôi mới làm liên lụy đến anh cũng bị nhốt trong này. Anh mắng tôi đi." Cô hoàn toàn không để ý đến gương mặt đầy nước mắt của mình.

Cung Lăng Hạo quay lại nhìn cô, mặt cô không chỉ toàn nước mắt mà còn bị lạnh đến mức đỏ bừng. Từ trong ánh mắt cô, anh nhìn thấy sự bất lực, cũng nhìn thấy sự tự trách.

Anh cầm áo bông trên người bọc kín cả người anh và cô.

"Không cần đâu, thà một người chịu lạnh còn hơn là cả hai người phải chịu. Dù sao thì đây cũng là trách nhiệm của tôi." Tô Tiểu Tuyết đẩy tay của anh ra, chỉ sợ anh đưa áo bông cho cô, rồi anh sẽ bị lạnh.

"Đồ ngốc." Anh mạnh mẽ kéo cô lại gần, cả hai người được bọc chặt với nhau.

Không có cách nào khác, cô chỉ có thể rúc vào trong ngực anh. Có vòng ôm ấm áp của anh, cô cảm thấy tốt hơn vừa rồi rất nhiều.

Cô thực sự không hiểu, người đàn ông này rốt cuộc là người như thế nào, lúc lạnh lùng, có thể đối xử rất tàn khốc đối với cô, để mặc cô trong đêm mưa bão. Lúc dịu dàng thì lại che chở cô trong lòng bàn tay giống như bảo bối của anh.

Cô hoàn toàn không có cách nào để thích ứng với một người đàn ông âm tình bất định như thế này.

"Chúng ta sẽ chết sao?" Cô rất sợ hãi, bỗng thấy thật nhớ nhà, nhớ mẹ yêu.

Ở nơi vừa lạnh vừa tối vừa đói, thứ cô nhìn thấy chỉ có sự tuyệt vọng. May mà có anh ở bên cạnh, nếu không chắc chắn cô đã bị dọa chết rồi.

"Không đâu." Hai tay anh ôm chặt cô bị lộ ra ngoài áo bông, thoạt nhìn đã bị đông lạnh tới cứng đờ.

Đều do cô hại anh, anh là đại thiếu gia của nhà họ Cung, tương lai còn phải tiếp nhận vị trí chỉ tịch tập đoàn Cung thị. Nếu anh cứ như vậy mà chết đi, người nhà họ Cung nhất định sẽ tính sổ với người nhà cô.

"Sẽ chết đó, đã muộn thế này rồi, sẽ không có ai phát hiện chúng ta ở trong này đâu." Sự an ủi của Cung Lăng Hạo dành cho cô hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì.

"Nếu em chết rồi thì ai sinh con cho tôi. Trong vòng hai năm mà tôi không có con thì tôi làm sao có thể ngồi xuống vị trí chủ tịch tập đoàn Cung thị. Cho nên vì vị trí chủ tịch của tôi, tôi cũng sẽ không cho em chết."

Cung Lăng Hạo không những phải chăm sóc Tô Tiểu Tuyết mà còn phải tìm kiếm lối ra trong căn phòng đông lạnh này.

Anh luôn miệng nói là vì địa vị của anh, nhưng Tô Tiểu Tuyết có thể cảm nhận được, trong lòng của anh, thực ra còn có sự quan tâm đối với cô nữa.

Dù sao hiện tại anh cũng là phó chủ tịch tập đoàn Cung thị, anh muốn tìm một người phụ nữ để sinh con, chỉ cần anh bằng lòng ngoắc ngón tay thì sẽ có hàng ngàn hàng vạn cô gái tìm đến anh.

"Đến lúc này mà anh còn có tâm tình nhắc đến chuyện con cái sao?"

"Lẽ nào em không biết, muốn ngồi lên vị trí chủ tịch thì bắt buộc phải có em bé sao?" Anh bỗng nhiên nhìn thấy gì đó, liền đem áo ấm trên người mặc cho Tô Tiểu Tuyết.

"Anh muốn đi đâu?" Nơi u ám như vậy, một mình cô thực sự không dám ở lại nữa.

"Em đứng yên ở đây."

"Anh là một người đàn ông, lẽ nào không nên ga lăng một chút sao? Anh muốn đi đâu, có thể đưa tôi đi theo không?" Cô thực sự rất sợ, hai tay kéo chặt cánh tay của Cung Lăng Hạo, không để anh rời khỏi tầm mắt của mình.

Anh vừa chịu đói vừa chịu lạnh, cả đêm không ngủ, đặc biệt tới đây tìm cô, còn giúp cô dọn nhiều hàng như vậy, cuối cùng thảm hại tới mức bị nhốt trong phòng đông lạnh. Đến chiếc áo ấm duy nhất anh cũng đưa cô mặc. Vậy mà cô gái nhỏ này còn nói anh không đủ ga lăng ư?

Không còn cách nào khác, Cung Lăng Hạo đành phải đem theo Tô Tiểu Tuyết cùng đi đến chỗ có tia sáng kia.

"Đây là gì?" Kia là một cái hang không to lắm.

Tô Tiểu Tuyết nhịn không được ném tới ánh mắt khinh thường, Cung đại thiếu gia này, lẽ nào đến hang chuột cũng chưa từng nhìn thấy?

Cũng khó trách, căn biệt thự to lớn sa hoa như nhà họ Cung, bên trong đến một con muỗi cũng không lọt vào được, chứ đừng nói đến chuột.

"Hang chuột mà."

Cung Lăng Hạo ngồi xổm xuống, lấy tay bới một lúc, cả cái cửa hang chỉ vừa một quả đấm của người trưởng thành.

"Anh sẽ không phải là muốn đi ra từ cái cửa hang này đấy chứ?" Đúng là hoang đường, trừ phi hai bọn họ có thể hóa thân thành chuột.

"Có gì là không thể."

Cung Lăng Hạo lấy một cây sắt bên cạnh, nhắm vào cửa hang bé nhỏ kia, dùng sức gõ.

"Dù sao đây cũng là nơi của công, chúng ta phá tường vậy có phải là không được hay cho lắm không?" Đã đến nước này rồi mà Tô Tiểu Tuyết còn nghĩ đến việc làm thế nào để đảm bảo công việc của cô, chứ không phải là việc thoát thân.

"Thế ngồi đây chờ chết thì hay lắm sao?" Tô Tiểu Tuyết quả là người đàn bà ngu xuẩn giống với cảm nhận của anh.

Cung Lăng Hạo vừa mới mở rộng cửa hang ra một chút, đột nhiên từ một đầu khác của cửa hang chui ra rất nhiều chuột, chúng còn chạy thật nhanh ở trước mặt Cung Lăng Hạo.

"A.. sao lại có chuột.." Cung Lăng Hạo không ngờ hậu quả sẽ là như vậy, lũ chuột đáng ghét làm cho phó chủ tịch Cung không sợ trời không sợ đất lại sợ tới mức không ngừng nhảy lên.

Tô Tiểu Tuyết rất bình tĩnh đứng bên cạnh anh, chuột đối với cô mà nói, ở nhà cô nhìn đã thành quen rồi, hoàn toàn không có chút khiếp sợ nào.

Anh vứt bỏ cây gậy sắt trong tay xuống, ôm lấy Tô Tiểu Tuyết ở bên cạnh, không ngừng dậm chân. Miệng còn không ngừng kêu la sợ hãi.

"Chuột chạy đi hết rồi. Ha ha.." Một lúc lâu sau, cô mới thản nhiên nói với anh, còn không nhịn được cười to.

Cung Lăng Hạo mở to hai mắt, nhìn quanh dưới đất. Quả thật là không thấy chuột đâu nữa mới vội vàng buông bàn tay đang kéo cánh tay của cô ra, lại còn làm bộ chưa xảy ra chuyện gì.

Hình tượng cao ráo, lạnh lùng, tàn bạo ban đầu của anh trong suy nghĩ của cô, toàn bộ đều bị mấy con chuột phá vỡ hết.

Bây giờ cô đã bắt được điểm yếu của anh rồi, hóa ra anh cũng có từ huyệt.

Anh dù sao cũng là một người đàn ông, cô cười anh như vậy khiến anh cảm thấy rất mất mặt.

Nói thế nào đi nữa, anh bị nhốt ở trong này cũng là vì cô. Cô nhanh chóng lấy tay bụm miệng lại, kiềm chế không cười nữa.

"Xin lỗi anh nha, tôi.. tôi giúp anh.." Tô Tiểu Tuyết nhặt một cây sắt khác lên, giúp Cung Lăng Hạo mở cái hang chuột kia to ra.

Kết cấu của phòng đông lạnh được thiết kế chuyên biệt để ướp lạnh rau củ tươi và các loại thịt, cho nên muốn mở rộng cái hang kia ra là rất khó.

Bọn họ ở lại đây càng lâu, thể lực sẽ ngày càng cạn kiệt. Tô Tiểu Tuyết còn chưa giúp Cung Lăng Hạo được bao lâu đã ngã xuống.

"Tô Tiểu Tuyết.." Anh vứt cây sắt trong tay xuống, nâng Tô Tiểu Tuyết ngã trên mặt đất dậy. "Em tỉnh lại mau, không được ngủ.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 80 Tìm chủ đề
Chương 39: Lòng đố kị của đàn bà có thể giết người.

[HIDE-THANKS]
Dịch: Samsam

"Tôi mệt quá. Muốn ngủ một lát.."

Trên trán cô đổ đầy mồ hôi, cả hai tay đều lạnh cóng. Vừa nói xong, hai mắt liền nhắm lại.

"Em nghe thấy tôi đang nói gì không? Không được ngủ, em mau đứng dậy cùng tôi mở rộng cửa hang kia ra. Sau đó chúng ta có thể ra ngoài rồi." Cung Lăng Hạo không ngừng lay người cô, nhưng cô thực sự một chút khí lực cũng không có.

"Tôi muốn ngủ.."

Trong lúc Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết bị nhốt trong kho đông lạnh của trung tâm mua sắm Nam Lăng, Lục Hân Mạt đột nhiên đến thăm nhà họ Cung vào lúc nửa đêm.

"Bác gái, thật ngại quá, đã muộn thế này rồi mà cháu còn làm phiền bác."

Tất cả mọi người nhà họ Cung hầu như đều đã đi ngủ, Trầm Lệ Quyên vì đợi Cung Lăng Hạo về nhà, cho nên mới ngồi ở phòng khách xem tivi. Lục Hân Mạt đột nhiên nói muốn đến nhà tìm bà ta nói chuyện một lúc, bà ta mới không từ chối.

"Đâu có, bác còn cho là Lăng Hạo và cái cô Tô Tiểu Tuyết kia kết hôn rồi thì cháu sẽ không đến Cung gia nữa. Đều là bác có lỗi với cháu." Lúc trước bà ta một lòng son sắt muốn giúp Lục Hân Mạt, nhất định sẽ không để Cung Lăng Hạo lấy Tô Tiểu Tuyết vào cửa, thế nhưng bây giờ chuyện đó đã trở thành sự thật.

"Chỉ cần bác còn thích Hân Mạt, về sau Hân Mạt nhất định sẽ thường xuyên tới." Lục Hân Mạt nhìn lên trên lầu, có chút ngại ngùng hỏi. "Cái kia.. Lăng Hạo cũng ngủ rồi ạ?"

Tô Tiểu Tuyết còn tăng ca ở trung tâm mua sắm Nam Lăng, Cung Lăng Hạo một mình chắc sớm đã ngủ rồi, xem ra quan hệ vợ chồng của hai người họ cũng chỉ đến thế.

"Nó chưa." Trầm Lệ Quyên do dự một chút, giải thích: "Con bé kia chẳng phải là đang tăng ca sao, Lăng Hạo vì mặt mũi Cung gia, cũng không thể để cô ta ngay sau ngày kết hôn đã tăng ca đến đêm không về. Nếu không, người ngoài sẽ nhìn người Cung gia nhà ta thế nào đây? Cháu nói có đúng không."

"Cái gì? Lăng Hạo anh ấy.." Lục Hân Mạt nghe thấy Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết ở cùng nhau, kinh ngạc tới mức đột nhiên đứng bật dậy khỏi sô pha. "Anh ấy và Tô Tiểu Tuyết ở cùng nhau?"

"Đúng vậy." Trầm Lệ Quyên có chút hối hận, không nên nói với Lục Hân Mạt chuyện này, dù sao bà ta vẫn muốn Lục Hân Mạt sau này làm con dâu của mình. Lục Hân Mạt nghe thấy chuyện này nhất định sẽ không vui. "Hân Mạt, nghe bác nói này, Lăng Hạo đi tìm Tô Tiểu Tuyết, cũng chỉ là vì thể diện của Cung gia mà thôi, cháu đừng nghĩ nhiều nhé."

"Bác gái, không phải.. không phải là ý này." Cô ta do dự có nên nói cho Trầm Lệ Quyên tình hình thực tế hay không, nhưng nếu Trầm Lệ Quyên biết, cô ta vì để gả vào nhà họ Cung mà sai người đối xử với Tô Tiểu Tuyết như vậy, bà có cảm thấy cô ta quá ác độc không? "Bác gái, đã muộn rồi. Bác đi nghỉ sớm một chút, cháu cũng phải về nhà rồi."

Lục Hân Mạt vừa đến, liền vội vàng rời đi. Điều này khiến Trầm Lệ Quyên cảm thấy rất bối rối, trong lòng nghĩ nhất định là mình vừa nói lỡ lời, cho nên mới khiến cô ta không vui.

"Hồng gia, phiền ông nói với thuộc hạ của ông, mau mở cửa kho đông lạnh ra. Nhanh lên." Lục Hân Mạt lên xe xong, vội vàng gọi điện thoại cho Hồng gia.

"Lục tiểu thư vừa mới ra tay đã bắt đầu động lòng rồi sao?"

"Không phải chuyện của ông, dù sao số tiền lần này, tôi sẽ dựa theo những việc ông làm giúp tôi, toàn bộ đều thanh toán cho ông."

Lục Hân Mạt cúp máy, vội vàng gọi điện thoại cho bệnh viện, sau đó lái xe đến kho đông lạnh ngầm của trung tâm mua sắm Nam Lăng.

Xe cứu hộ đã ở cửa trung tâm mua sắm, chuông báo động réo ầm. Lục Hân Mạt ngồi trên xe, có thể nhìn thấy rõ Cung Lăng Hạo và Tô Tiểu Tuyết được nâng lên xe cứu hộ.

Cô ta chỉ muốn để Tô Tiểu Tuyết chịu chút khổ sở, lại chưa từng nghĩ đến muốn làm tổn thương Cung Lăng Hạo. Nếu Cung Lăng Họa có mệnh hệ gì, cô ta cả đời sẽ không tha thứ cho chính mình, hơn nữa sẽ đem toàn bộ khoản nợ này tính trên người Tô Tiểu Tuyết.

Người nhà Tô Tiểu Tuyết và người nhà họ Cung nửa đêm nhận được điện thoại của bệnh viện, tất cả đều vội đến bênh viện.

Tô Tiểu Tuyết nhờ có Cung Lăng Hạo bảo vệ, đến bênh viện không lâu liền tỉnh lại. Nhưng Cung Lăng Hạo lại không may mắn như vậy. Khí lạnh đã xâm nhập vào phổi của anh, bây giờ đang sốt cao không ngừng, vẫn cứ hôn mê.

Tô Tiểu Tuyết tỉnh lại, bị Trầm Lệ Quyên không ngừng trách móc. Hận người gặp nguy hiểm không phải là cô, mà là con trai của bà ta.

Tô Tiểu Tuyết hiểu tình hình của kho đông lạnh, nhưng Cung Lăng Hạo lần đầu tiên bước vào, cái gì cũng không biết. Đối với chuyện này, tất cả mọi người nhà họ Cung đều trách cứ Tô Tiểu Tuyết.

Mặc dù Cung Hạc muốn nói đỡ cho Tô Tiểu Tuyết, nhưng lần này, ông lại để Tô Tiểu Tuyết tự chịu trách nhiệm. Xem như cho cô một bài học, để cô ghi nhớ kĩ, tránh cho sau này lại gặp phải chuyện tương tự.

"Thực xin lỗi.." Tô Tiểu Tuyết mặc quần áo bện nhân, trên tay còn cắm kim truyền dịch, chị dâu Cố Xuân Tình giúp cô cầm chai truyền nước biển. Giờ phút này cô ngoại trừ nói ba từ này, biểu đạt sự áy náy đối với người nhà họ Cung, cũng không nghĩ ra được câu nói nào khác.

Cũng may Thương Trân Phương vì nghĩ đến sức khỏe của Tô Tiểu Tuyết và Cung Lăng Hạo, sau khi tới một chuyến, liền về nhà nấu canh tẩm bổ cho hai người. Nếu không, để bà nhìn thấy người Cung gia đối xử với con gái bảo bối của bà như vậy, bà nhất định sẽ không chịu nổi.

"Xin lỗi có tác dụng gì không? Lăng Hạo từ nhỏ đến lớn, đều chưa từng bị như thế này, thế mà vì cô, nửa đêm phải nhập viện. Cô đúng là đồ sao chổi." Trầm Lệ Quyên vì lo lắng cho con trai mình, đau lòng khóc lóc trong ngực Cung Nam Thiên.

"Được rồi." Cung Hạc nói với mọi người nhà họ Cung: "Bác sĩ đã nói rồi, bậy giờ không sao nữa, mọi người đều về nhà nghỉ ngơi đi."

"Ông nội, để cháu chăm sóc Lăng Hạo." Cô biết rõ đây là tội lỗi của mình, cô nên đích thân chăm sóc Cung Lăng Hạo.

"Cút, con tôi, tôi tự chăm sóc."

"Bà làm sao vậy? Xảy ra chuyện này, Tiểu Tuyết cũng không muốn như vậy. Tiểu Tuyết nó cũng rất tự trách mà. Dù sao nó cũng bị thương không phải sao?" Cố Xuân Tình đương nhiên không chấp nhận được bọn họ ăn hiếp em chồng mình.

"Tiểu Tuyết, cháu về phòng bệnh nghỉ ngơi đi." Cung Hạc thấy mọi người đều đang nổi nóng, Tô Tiểu Tuyết cũng mới vừa tỉnh lại, cô thân mình còn lo chưa xong, tốt nhất là để cô đi ngỉ ngơi.

Về đến phòng bệnh, Cố Xuân Tình nhìn Tô Tiểu Tuyết tủi thân rơi nước mắt, cô vô cùng đau lòng cho Tiểu Tuyết, ôm lấy cô an ủi.

Cố Xuân Tình xem như đã nhìn thấy được bộ mặt hung dữ đó của Trầm Lệ Quyên rồi. Nghĩ đến sau này, Tô Tiểu Tuyết phải sống ở cái nhà đó, cô thật sự là lo lắng.

"Chị dâu, em thực sự không phải cố ý. Em cũng không biết cửa của kho đông lạnh đó làm sao đột nhiên bị đóng lại." Tô Tiểu Tuyết một phen khóc lóc, đến bây giờ vẫn tự trách, càng nhiều hơn là không hiểu tại sao cửa vẫn bình thường tự nhiên bị đóng lại.

"Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng để trong lòng. Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh lại, lại là một ngày mới."

Có Cố Xuân Tình an ủi, cô mới miễn cưỡng đi ngủ.

Tính cách của Tô Tiểu Tuyết và Cố Xuân Tình rất giống nhau, hai người bọn họ mặc dù là chị dâu em chồng, nhưng lại giống như chị em ruột thịt.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back