Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu - Điềm Phôi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 30 Tháng bảy 2022.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 40: Thịt viên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Thanh Thanh vẫn vô cùng cảm ơn, cuối cùng nói muốn mời cô với anh cô còn có người tên anh Thạch Tử ăn một bữa cơm.

    Trần Chanh nói: "Anh tớ và anh Thạch Tử thì miễn đi. Hai người bọn họ không đến được. Chỉ là, tớ có thể đi, tớ còn chưa đến nhà của cậu đâu?"

    Cô không nói với anh cô và anh Thạch Tử đã quyết định thay rồi, là vì cô biết, dù cô có nói ra việc này thì bọn họ cũng không đến ăn bữa cơm này. Anh Thạch Tử là sớm để ý đến tên Triệu Nhật Địa, loại việc này đối với anh ấy chỉ là kế hoạch từ trước mà thôi. Mà anh cô, vốn dĩ cũng không làm cái gì!

    Cô cũng không làm gì, chỉ là, muốn đi xem xem nhà Phong Thanh Thanh trông như thế nào mà thôi.

    "Vậy được, tớ vốn dĩ muốn đưa cậu đi ăn ở nhà hàng, nhưng mà nếu cậu đã nói vậy thì tới nhà tớ đi. Tớ bảo mẹ tớ nấu cho cậu vài món đặc sản, mặc dù không thể so với bên ngoài nhưng cũng rất đặc sắc." Phong Thanh Thanh cũng biết anh cả của A Chanh sẽ không đến, còn cái người tên là anh Thạch Tử gì gì đó thì càng không đến, chỉ là hỏi một chút mà thôi.

    "Được, thuận tiện đến nhà cậu xem xem." Trần Chanh cười híp mắt nói.

    Mà Vu Lệ Lệ nhìn thấy Phong Thanh Thanh nói chuyện với Trần Chanh rất vui vẻ thì tức giận quay đầu đi, sớm biết như thế thì lúc cô ta yêu anh An Chí nên chăm chỉ học tập hơn.

    Làm gì đến giờ anh An Chí đi học đại học, cô ta còn phải ở đây học bổ túc. Học bổ túc không nói, còn cùng một lớp với con khốn Phong Thanh Thanh này, thật là.

    Đáng tiếc ba cô ta bị điều đến thành phố S này, nếu không thì ở lại thành phố L, cô ta chắc chắn để một nhà Phong Thanh Thanh mất mặt.

    Nháy mắt đã đến thứ bảy, Phong Thanh Thanh đến bên trạm xe buýt đón Trần Chanh.

    "Cậu đến thì đến, cậu còn cầm nhiều đồ qua đây làm cái gì?" Phong Thanh Thanh bất lực nhìn Trần Chanh ôm túi lớn túi nhỏ trong tay.

    Trần Chanh chuyển ít đồ qua cho Phong Thanh Thanh, để sức nặng trong tay giảm xuống, một bên nói: "Đây là lễ nghĩa."

    Phong Thanh Thanh bất đắc dĩ đành nhận lấy, nói: "Sau này đừng mang đến nữa. Rõ ràng là làm một bữa để cảm ơn cậu, mà lại để cậu mang quà đến."

    "Đây có là gì, chúng ta là bạn học, cậu có khó khăn, nếu như tớ có khả năng, vậy tớ giúp một chút thì có sao? Nhanh đi đi, hôm nay trời có chút lạnh." Trần Chanh xua xua tay, nói.

    Mùa đông ở thành phố S năm nay đến hơi sớm một chút.

    Mấy ngày trước vẫn là mùa hè, hai ngày trước đột nhiên hạ nhiệt độ, trong một năm chỉ có hai mùa, mùa hè và mùa đông, trong chốc lát từ mùa hạ chuyển sang mùa đông, thật đúng là không phải quá vui vẻ.

    Phong Thanh Thanh vừa nói, vừa dẫn Trần Chanh về nhà.

    Đợi đến khi bọn cô ở trước nhà hiện tại đang sống, Trần Chanh dừng lại, có chút kì lạ hỏi: "Đây là các cậu thuê à?"

    Phong Thanh Thanh gật gật đầu, nói: "Đúng vậy. Chúng tớ ở đây thuê bốn gian phòng, ba gian làm phòng ngủ, một gian làm nhà bếp. Phòng ở đây thuê mặc dù đắt một chút nhưng gần phố Hoàng Kết, chỗ này cũng tốt."

    "Nhưng mà, nhưng mà.." Lời phía sau Trần Chanh không có nói ra.

    Nhưng mà nơi này tồi tàn như vậy.

    "Đợi qua năm, kiếm được tiền, mua một cửa hàng rồi mua nhà. Chúng tớ làm ăn, tất nhiên là mua cửa hàng quan trọng hơn một chút." Phong Thanh Thanh cũng biết rõ Trần Chanh muốn nói cái gì, không để bụng, lại nói: "Cả ngày ở ngoài bán hàng cũng không phải là một việc tốt."

    Quan trọng nhất là, về sau này, diện mạo của thành phố S được cải cách chỉnh đốn, quầy hàng như này không có chỗ đứng nhỏ nào cả.

    "Ồ." Trần Chanh đáp.

    Hai người đi vào trong phòng.

    Bởi vì phải tiếp đãi Trần Chanh, vì vậy, hôm nay chỉ có Phong Thụy Thanh và Trần Giang ra ngoài bán hàng, Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ ở trong nhà chuẩn bị món ăn.

    Lý Tiểu Lộ đang rửa rau, nhìn thấy Trần Chanh, nhanh chóng rửa sạch tay, đi qua chào hỏi.

    Phong Kiến Thiết vừa xào đồ ăn vừa chào hỏi.

    Phong Thanh Thanh rót trà đưa cho Trần Chanh.

    Không lâu sau, Phong Thụy Thanh và Trần Giang cũng quay về. Vì biết hôm nay Trần Chanh đến, vì vậy, bọn họ chuẩn bị đồ ăn nhanh so với bình thường tương đối ít.

    Bán xong, vội vàng trở về nhà.

    "Quay về rồi? Nhanh đi rửa tay, qua đây ăn cơm đi." Lý Tiểu Lộ nói: "Những đồ này cứ bỏ xuống trước đi, tí nữa lại rửa, qua đây ăn cơm đã."

    "Vâng." Phong Thụy Thanh đáp.

    Đồ ăn rất nhanh được bê lên bàn.

    Có gà luộc còn có cá rán, đậu phụ xào thịt, canh hoa thiên nấu lý thịt viên.

    "Nào, Chanh Chanh, nếm thử thịt viên chỗ chúng tôi đi. Thịt viên này là dùng thịt lợn làm đó, có độ dai rất ngon." Lý Tiểu Lộ múc đầy bát hoa thiên lý nấu thịt viên cho Trần Chanh.

    Trần Chanh cười nói cảm ơn và nhận lấy, sau đó múc lên một miếng và ăn.

    Ăn xong, cảm giác không giống với thịt viên bình thường.

    Thịt viên mà mẹ Phong làm cực kì có độ dai rất ngon, nên nói là rất có tính đàn hồi, hơn nữa lại không có mùi tanh của thịt lợn.

    Trần Chanh ăn một viên, vẫn còn thèm thuồng, lại ăn thêm viên thứ hai.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 41: Thịt viên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc cô phản ứng lại, đã uống sạch sẽ bát canh rồi.

    "Thế nào?" Lý Tiểu Lộ mong chờ hỏi.

    Bà sợ đứa trẻ Trần Chanh này lớn lên trong thành phố không quen món thịt viên nhà bà nấu.

    "Bác gái, viên này làm thế nào vậy? Ăn rất ngon, đây là thịt lợn viên ngon nhất mà con từng ăn. Xem này, con đã ăn sạch bát này rồi." Trần Chanh từ từ bỏ bát xuống, cho Lý Tiểu Lộ xem.

    Lý Tiểu Lộ nhìn bát của cô trống không, trong lòng vừa ý, vừa nhận lấy bát của trong tay Trần Chanh, vừa nói: "Thịt viên này là đặc sản bên bọn bác, đầu tiên băm nhỏ thịt lợn, sau đó dùng tay đập thịt, sau khi trải qua trăm lần đập làm thành thịt viên, sau đó, bỏ vào trong nước sôi, để thịt viên tạo thành hình. Bởi vì trải qua đập, thịt viên mới có tính đàn hồi. Ném một miếng thịt viên xuống đất, có thể nhảy lên cao nửa mét đấy."

    "Chả trách ăn lại ngon như vậy." Trần Chanh gật gật đầu, nói.

    Lý Tiểu Lộ lấy một bát cơm cho Trần Chanh, sau đó gắp thêm vài viên lên trên, lúc này mới đưa cho cô, nói: "Nếu Chanh Chanh thích ăn, đợi tí nữa bác gói cho con một ít đem về. Viên này ở ngoài không có bán đâu."

    Trần Chanh rất thích ăn thịt viên này, mới cầm lấy bát, xúc một miếng viên vào trong miệng nhai, nghe thấy Lý Tiểu Lộ nói như vậy, hàm hồ nói: "Được ạ, cảm ơn bác gái."

    Thịt viên này ăn ngon đến mức cô không muốn từ chối.

    Trần Giang nhìn bé mập trước mắt này, lúc ăn thịt viên hai má thiếu nữ phồng lên, không biết làm sao, đột nhiên anh lại nghĩ đến con chuột hamster nhỏ trước đây anh từng gặp.

    Anh không nhịn được mà bật cười, rồi sau đó, không nhìn Trần Chanh nữa, vùi đầu ăn cơm.

    Bữa ăn này, cả khách và chủ đều ăn rất ngon.

    Lúc Trần Chanh đi, trừ thịt viên Lý Tiểu Lộ gói cho cô ra, còn mang thêm hai phần quà về. Một phần là cho Trần Quất, một phần cho anh Thạch Tử kia.

    Vốn dĩ cô không muốn cầm nhưng Phong Thanh Thanh nhất quyết bắt cô phải nhận lấy.

    Thật ra cô cảm thấy, thịt lợn viên này tốt hơn nhiều các món quà khác.

    Vẫn còn tốt, gói còn lại đều là cho cô.

    Trần Chanh đã nghĩ ra mười cách để nấu loại thịt viên này.

    "Bạn học này của em thật trọng nghĩa." Trần Giang nói.

    Đúng vậy, người bình thường gặp chuyện này, trốn còn không kịp, làm sao có thể giúp đỡ?

    Nhưng mà đây chỉ người bạn cùng bàn ngồi với nhau chưa đến hai tháng, thế nhưng lại tìm người hỗ trợ giúp rồi.

    "Cậu ấy là một cô gái tốt." Phong Thanh Thanh cười nói, lại nói tiếp: "Ba mẹ, con nghĩ đến một biện pháp kiếm tiền mới."

    "Biện pháp gì?" Phong Kiến Thiết vội vã hỏi.

    Thời tiết lạnh rồi, đồ ăn nhanh của bọn họ nhanh lạnh, doanh thu giảm nhiều so với bình thường, đây mới chỉ có hai ngày, ông đã lo đến mọc ra tóc bạc rồi.

    "Bán thịt viên." Phong Thanh Thanh không úp mở, trực tiếp nói.

    "Cái gì? Bán thịt viên? Viên này ở đâu cũng có, các con có thể bán được tiền sao?" Lý Tiểu Lộ nghe vậy, thất vọng nói.

    "Nhất định có thể được." Trần Giang nghe thấy có chút phấn khích nói: "Viên bên kia không giống với nhà chúng ta. Bên kia chỉ là thịt viên bình thường, mà thịt viên nhà chúng ta bên này vô cùng có tính đàn hồi, ăn ngon hơn bên kia nhiều. Vì vậy, bán thịt viên cũng là một ý rất hay."

    "Hơn nữa bây giờ là mùa đông, mọi người đều bắt đầu ăn lẩu rồi. Ăn thịt viên là hợp lý." Phong Thụy Thanh suy nghĩ một lúc, nói.

    "Anh hai nói rất đúng, Mùa đông đến rồi, người ăn lẩu nhiều, lượng tiêu thụ thịt viên cũng cao. Giống Chanh Chanh sinh ra ở nơi này cũng có thể tiếp nhận viên này nhanh như vậy, thịt viên nhà chúng ta nhất định có thể bán tốt." Phong Thanh Thanh tán đồng nói.

    "Vậy được. Ngày mai chúng ta làm thử một ít xem sao, nếu có thể bán tốt, sau này có thể làm nhiều hơn một chút." Phong Kiến Thiết lập tức quyết định, nói.

    Sáng ngày thứ hai, bọn họ ngoài việc dậy xay sữa gạo ra thì còn làm thêm một công việc nữa--băm thịt.

    Vì thế, khách hàng tinh mắt phát hiện, quầy hàng nhà họ Phong lại bán thêm thịt viên!

    Chỉ là, bây giờ là mùa đông, thịt viên này đầy ở trên đường, thịt viên bày trước gian hàng nhà họ Phong cũng coi như không phải việc gì hiếm lạ.

    Vì vậy, mặc dù có một vài bất ngờ, khách hàng đến mua rất hiếu kì nhưng cũng không có để ý nhiều.

    Đợi bánh cuốn buổi sáng bọn họ đã bán hết rồi, một nồi to viên thịt này không bán được cái nào.

    "Em gái, những viên này sao lại không có ai mua vậy? Có phải là nhà chúng ta để giá quá cao không?" Phong Thụy Thanh ưu sầu nói.

    Nồi to thịt viên này là bọn họ sáng sớm đã tốn hơn một giờ mới làm xong, sau khi bọn họ làm xong viên này, tay đau đến mức không nhấc lên được.

    Thịt viên ngon như thế này, sao lại không có ai mua chứ? Mùa đông này, người ăn lẩu cũng nhiều, sao lại không có người mua thịt viên nhà họ vậy?

    Phong Thụy Thanh nghĩ không ra, vì vậy, nhân lúc buổi trưa làm đồ ăn nhanh, nhanh chóng đến thỉnh giáo Phong Thanh Thanh.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 42: Không tin (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh, đừng lo." Phong Thanh Thanh bình tĩnh đặt sách trong tay xuống, xoay cổ cứng đờ vì thời gian dài ngồi đọc sách, nói: "Thịt viên này của chúng ta là mới ra, các khách hàng vẫn chưa từng thử qua, làm sao có thể dễ dàng mua được, đặc biệt là thịt viên nhà chúng ta đắt hơn người khác, phải năm đồng một cân."

    Thịt viên trên thị trường đều là ba đồng một cân, bọn họ bán năm đồng, thật sự có hơi đắt.

    "Vậy phải làm sao bây giờ?" Phong Thụy Thanh sốt ruột, nói. Mặc dù bây giờ là mùa đông, thịt viên này để như vậy cũng không bị hỏng, chỉ là, mùi vị sẽ bị thay đổi kém đi một chút.

    "Anh, anh làm thế này đi." Phong Thanh Thanh nghĩ một chút, đến gần tai Phong Thụy Thanh nói.

    "Nhưng nếu làm như vậy, chúng ta có thể lỗ đó." Phong Thụy Thanh có chút đau khổ nói. Làm những thịt viên này không dễ dàng gì, anh dốc sức như vậy, sáng sớm hôm nay lúc làm nồi tot hịt viên này, tay mệt đều không nhấc lên được, phải nghỉ ngơi một chút mới tốt lên.

    "Không thể lỗ được. Chúng ta làm như vậy, chỉ là tung ra thị trường trước. Sau này có thể kiếm lại được." Phong Thanh Thanh cười nói.

    "Vậy được." Phong Thụy Thanh cắn răng nói.

    Chắc chắn em gái nói không sai, cho dù cách này không hiệu quả thì bọn họ cũng chỉ mất một nồi thịt viên mà thôi, nếu như thật sự có tác dụng, vậy sau này không cần lo lắng thịt viên không bán được nữa.

    Lúc trưa, thức ăn nhanh nhà họ Phong xuất hiện một món thịt viên. Mua một phần thức ăn nhanh, được tặng hai viên.

    Ngoài món này, bún thịt mua nhà họ Phong, đều được tặng hai viên.

    Đây đều là đánh danh hiệu tri ân mở cửa hàng được hai tháng tặng đồ.

    Đồ miễn phí ai mà không thích?

    Phở, đồ ăn nhanh và bún vừa lên, những khách hàng này càng kinh ngạc phát hiện trong bát có thêm hai viên. Sau khi hỏi ông chủ Thanh thì mới biết được đó là được tặng miễn phí, bọn họ càng không đợi được bỏ thịt viên vào trong miệng.

    Tươi!

    Thơm!

    Giòn!

    Quả nhiên ăn rất ngon!

    Một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục ăn xong thịt viên đầu tiên không thể đợi được hỏi: "Ông chủ, thịt viên nhà các ông sao lại khác nhà người khác thế? Sao có tính đàn hồi vậy? Ăn cực kì ngon."

    "Thịt viên này là chúng tôi làm thủ công, dùng tay đập không dưới trăm lần, sao có thể không ngon được chứ? Ông khỏi phải nói, ném thịt viên này xuống đất, nó có thể nảy lên nửa mét đấy!" Phong Kiến Thiết vui tươi hớn hở đáp lại.

    Vốn dĩ Thanh Thanh nghĩ ra cách này ông không tán đồng, bởi vì những thịt viên này vốn dĩ đã tiêu tốn nhân lực nhiều, nhưng hiện tại không bán ra được cũng không có cách nào khác, chỉ có thể theo cách làm của Thanh Thanh.

    "Không tin, viên thịt sao lại có thể nảy lên nửa mét? Cũng không phải bóng bàn?" Lời Phong Kiến Thiết vừa nói xong thì nghe thấy có người chế nhạo, mỉa mai lại.

    "Tôi cũng không tin, tôi ăn thịt viên bao nhiêu năm rồi, từ trước tới giờ vẫn chưa bao giờ có thể nhìn thấy thịt viên có thể nảy lên nửa mét? Ông chủ, ông nói phét ghê thế."

    "Ha Ha.. Thịt viên này có thể nảy lên nửa mét, mặt trời có thể mọc từ đằng tây rồi. Ông chủ, ông nói phét ghê thật đấy."

    "Chứ còn gì nữa, cả thành phố S phỏng chừng chỉ có thịt viên nhà ông mới có thể nảy lên nửa mét, đều sắp thành bóng bàn rồi. Đổi lại ngày mai, lúc tôi đánh bóng bàn, trực tiếp lấy thịt viên nhà các ông đi đánh là được rồi."

    "Đúng vậy đúng vậy. Thịt viên này đầy tính đàn hồi, độ dai tốt hơn một chút so với thịt viên nhà khác nhưng cũng không thể bởi vì như vậy mà nói thịt viên này có thể nảy cao nửa mét. Nếu như thịt viên này có thể nảy cao lên nửa mét thì lợn nái cũng có thể trèo lên cây rồi."

    * * *

    Mặt Phong Kiến Thiết tức để đỏ ửng.

    Lý Tiểu Lộ cũng tức, kĩ thuật làm thịt viên này là do tổ tiên bà truyền lại, đưa đến trước mắt cho các người ăn miễn phí, còn bị người khác chế giễu.

    Trái lại, Phong Thụy Thanh luôn khá bốc đồng, lúc này lại cực kì bình tĩnh.

    Bởi vì buổi trưa lúc Phong Thanh Thanh nói với anh cách này, cũng nói qua với anh có thể xảy ra việc như vậy, nếu việc như vậy xảy ra, để anh đừng kích động, trực tiếp chứng minh cho khách hàng xem là được rồi.

    Hiện tại anh không mở miệng phản bác, chính là đang đợi cơ hội.

    Âm thanh hoài nghi bây giờ càng lớn, đợi đến lát nữa cho bọn họ nhìn thấy thịt viên này có thể nảy lên được, lời tán dương có thể sẽ càng lớn hơn.

    Đến lúc đó, đợi tiếng tăm của thịt viên này được truyền ra ngoài, không lo thịt viên nhà bọn họ không bán được.

    Nghĩ như vậy, Phong Thụy Thanh để cho bọn họ nói tuỳ ý, cũng đi ngăn cản ba mẹ anh, để cho bọn học tạm thời đừng lên tiếng.

    Sau khi đợi khách hàng nói xong nghi ngờ của bọn họ, Phong Thụy Thanh tùy ý lấy ra ba bốn viên thịt, đi đến giữa những chiếc bàn đó, cười cười nói: "Các vị khách quý đều không tin thịt viên nhà chúng tôi có thể nảy lên nửa mét, đều nói chúng tôi nói phét. Tôi cũng không dám phản bác lại, trực tiếp làm cho các vị xem là được rồi. Dù sao trăm nghe không bằng một thấy."
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 43: Không tin (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được, ông chủ nhỏ quyết đoán. Nếu thịt viên nhà ông thật sự có thể nảy lên nửa mét, tí nữa tôi sẽ mua hai cân mang về." Người đàn ông mặc âu phục nói đầu tiên lúc nãy đứng lên, vỗ tay nói.

    Ông sớm đã có chủ ý rồi, dù thịt viên này có thể nảy lên được hay không thì tí nữa ông cũng sẽ mua hai cân mang về. Mặc dù thịt viên này đắt hơn bên ngoài một chút, nhưng thực sự thịt viên này ăn rất ngon.

    Tính đàn hồi này thực sự quá tốt, cắn trong miệng cực kì có độ dai, hai đứa nhỏ trong nhà nhất định sẽ thích ăn.

    "Tôi cũng mua hai cân."

    "Nhà tôi có rất ít người, mua một cân thôi. Tuy nhiên điều kiện là thịt viên này thực sự có thể nảy lên được nửa mét."

    * * *

    Phong Thụy Thanh cười nói: "Vậy tôi xin cảm ơn các vị khách trước rồi. Các vị nhìn kĩ nhé. Trong tay tôi là bốn viên trực tiếp lấy ra trong nồi lớn nhà chúng tôi bán thịt viên kia, cũng không phải là đặc biệt lựa chọn ra. Tôi có thể bảo đảm, mỗi viên nhà chúng tôi nếu như ném xuống đất thì nhất định có thể nảy lên được nửa mét."

    Ánh mắt mọi người nhìn vào trên tay anh.

    Quả nhiên trên hai tay cầm hai thịt viên.

    Ngay tức khắc, toàn bộ người ngồi ở ghế đều đứng lên, bọn họ nín thở, nhìn không chớp mắt hai tay của Phong Thụy Thanh, chỉ sợ mình chớp mắt một cái, có thể bỏ lỡ.

    Phong Thanh Thanh cười cười, không để ý chút nào, thậm chí là thờ ơ ném xuống mặt đất, ngay tức khắc, chỉ nhìn viên thịt viên béo béo trắng trắng tròn tròn ngay lập tức rơi xuống nền đất xi măng.

    Tim của mọi người đều nhảy lên.

    Chỉ nhìn thấy thịt viên kia rơi xuống đất, lập tức nảy lên, nảy cao hơn cái bàn bọn họ đang ngồi!

    Tiếp theo, viên thịt này lại rơi xuống rồi lại nảy lên, chỉ là lần nảy lên thứ hai này lại không cao như lần đầu.

    Sau đó, Phong Thụy Thanh lại ném viên thứ hai. Viên thứ hai cũng giống như viên viên thứ nhất, trực tiếp từ mặt đất nảy lên cao nửa mét.

    Mọi người kinh ngạc.

    "Chiếc bàn này nhất định cao nửa mét rồi. Thật là thần kì, viên thịt viên này còn có thể nảy cao nửa mét?"

    "Mặt trời mọc từ đằng tây!"

    "Heo nái có thể trèo lên cây!"

    Chỉ là, mặc dù đã tận mắt nhìn thấy nhưng vẫn làm cho một số người không tin.

    Thịt viên này sao có thể giống như quả bóng bàn, có thể nảy lên từ mặt đất được chứ?

    Có phải là ông chủ làm ảo thuật không?

    Thế là lại có người nghi ngờ.

    Phong Thụy Thanh cũng không có nói, chỉ chọn hai người từ trong đoàn người ra. Một là người đàn ông mặc âu phục đầu tiên, một là đứa bé gái khoảng bảy tuổi.

    Anh đưa mỗi người một viên thịt viên, để bọn họ cầm lấy.

    "Nếu tôi tự mình ném, các vị còn có thể nghi ngờ, có người không tin, cho rằng tôi làm ảo thuật hoặc làm giả gì đó. Bây giờ, tôi chọn hai người đại diện ra, để cho bọn họ ném, l úc này, cũng nên tin tưởng rồi chứ?" Phong Thụy Thanh cũng không phiền, cười híp mắt nói.

    "Được. Làm thế đi!" Mọi người đồng ý.

    Người đàn ông mặc âu phục cầm lấy thịt viên cũng không do dự, lúc vừa mới nhìn thấy Phong Thụy Thanh ném thịt viên, trong lòng ông đã ngứa ngáy muốn thử một chút, chỉ là không dám nói ra, ai mà biết được bước tiếp theo, ông chủ gian hàng mỳ này lại để cho ông ném thịt viên giúp chứ?

    Ông ném thịt viên xuống mặt đất.

    Thịt viên trắng trắng béo béo này nhanh chóng từ trên mặt đất nảy lên, dù sao còn cao hơn viên Phong Thụy Thanh vừa mới ném lúc nãy một chút.

    "Tốt, thịt viên này thực sự có thể nảy lên cao nửa mét. Tí nữa cho tôi hai cân, tôi mang về làm lẩu." Người đàn ông mặc âu phục khen ngợi nói. Lúc vừa mới nhìn, ông đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cũng không dám tin, cho rằng ông chủ này là tự mình làm ảo thuật, khiến cho hai viên thịt viên kia nảy lên cao nửa mét.

    Đến khi ông tự mình cầm tay ném thì mới biết được đây chính là sự thật.

    Bé gái nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục ném rồi, cũng nhẹ nhàng ném viên thứ hai trên tay xuống đất.

    Thịt viên này nảy lên không cao như người đàn ông mặc âu phục cũng thấp hơn Phong Thụy Thanh ném một chút, nhưng nhất định là đủ nửa mét.

    Lúc Phong Thụy Thanh ném, mọi người còn nửa tin nửa ngờ, sau khi đợi người đàn ông mặc âu phục và bé gái ném xong, bọn họ mới tin tưởng.

    Có người còn xoa xoa mắt mình, chỉ sợ mình nhìn nhầm.

    "Vậy mà thực sự có thể nảy lên thật, ông chủ không có nói dối."

    "Tôi phải nghi ngờ có phải mắt tôi có bệnh không? Thật sự có thể nảy lên!"

    Mọi người không thể không tin.

    Chỉ là, còn có một hai người nghi ngờ.

    "Ông chủ, thịt viên này nhà ông làm thế nào vậy? Sao có thể nảy lên cao như vậy?" Trong đoàn người, một cụ ông mặc áo bông mang mắt kính che kín khuôn mặt chất vấn.

    "Đúng vậy, đúng vậy, không phải thêm thứ gì có hại vào bên trong đấy chứ? Nếu không, sao thịt viên làm bằng thịt lợn mà lại có thể nảy lên cao nửa mét?" Người con trai trẻ tuổi giọng có chút the thé, con ngươi đảo qua đảo lại ác ý hỏi.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 44: Bán chạy (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao lại không thể?" Phong Thụy Thanh tức giận, những thịt viên này đều là sáng nay anh phí rất nhiều sức lực mới làm ra được, hai tay đều như sắp gãy đến nơi rồi, nhất là không nhìn nổi người khác vu oan anh như vậy, chẳng qua vừa nghĩ đến buổi trưa hôm nay em gái cảnh cáo anh nên anh đành nhịn xuống, nói: "Sao không có khả năng? Những thịt viên này của tôi dùng nguyên liệu gì thì đều giống như nhà người khác, khác biệt duy nhất chính là, những thịt viên này đều là trộn thủ công, không nói một ngàn lần thì ít nhất cũng mấy trăm lần, bằng không, anh cho rằng những thịt viên này vì sao lại đàn hồi như vậy? A Thịt viên nhà người khác dùng tay bóp một cái là được, thịt viên nhà tôi trước khi bóp thì phải dùng tay đập qua, độ đàn hồi đương nhiên sẽ không giống rồi."

    Sau đó, không đợi cho những người khác lên tiếng, anh lớn tiếng nói: "Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thấy thêm bất cứ thứ gì vào thì có thể làm cho những viên thịt này dày lên! Nếu anh biết thì nói cho tôi biết, cũng tiết kiệm được việc cho tôi."

    Người đàn ông có cằm nhọn ngượng ngùng ngồi xuống, không nói gì nữa.

    "Các vị khách, những viên thịt này đều là thuần tự nhiên, không thêm chất phồng, nếu không tin tôi, có thể không mua." Phong Thụy Thanh học những người làm xiếc chắp tay, sau đó trở về nấu mỳ.

    Tuy rằng bán thịt viên này cũng kiếm tiền nhưng còn không bằng bánh cuốn, làm thịt viên này quá vất vả mà còn không có lời.

    Cho dù sau này muốn mở rộng sản xuất, vậy cũng không có lời. Nếu những người này không tin bọn họ, cảm thấy bọn họ thêm vào bên trong cái gì đó không biết, vậy còn không bằng không mua thịt viên này nữa là được.

    "Được rồi, tôi tin tưởng nhà ông chủ, thịt viên này tý nữa cho tôi hai cân."

    "Tôi cũng tin tưởng ông chủ. Không nói cái gì khác nói đến cái bánh cuốn này đi, từ khi khai trương đến bây giờ, tuy rằng làm ăn phát đạt, nhưng chất lượng của bánh cuốn này vẫn như trước, chỉ nói về cái này, tôi cũng tin tưởng ông chủ."

    * * *

    Phong Thụy Thanh cũng không nói gì nữa mà tiếp tục xào rau.

    Trần Giang giơ ngón tay cái lên với anh, cười cười. Lúc trước anh cũng nghĩ ra biện pháp này, nhưng dù sao đây cũng không phải là gian hàng của anh, mà biện pháp này làm ra lại lỗ tiền, cho nên, buổi sáng anh cũng không có đề cập, cũng thật không ngờ A Thụy cũng nghĩ đến biện pháp này.

    Thật không hổ là anh em, ngay cả biện pháp cũng nghĩ giống nhau.

    Nhóm khách đầu tiên ăn thức ăn nhanh và nguyên liệu mỳ, lúc rời đi phần lớn khách đều mang đi một cân hoặc hai cân thịt viên, nhưng thật ra có một số người không mang đi mà là nhờ Phong Thụy Thanh giúp giữ lại, chờ buổi chiều tan ca lại tới lấy.

    Thao tác vừa rồi kia thật sự là quá rung động, hơn nữa, thịt lợn viên kia thật sự rất ngon, tuy rằng đắt hơn một chút nhưng cũng đáng giá.

    Phong Thụy Thanh đồng ý.

    Chỉ là, làm cho anh không thể tưởng tượng được chính là, chỉ một buổi trưa thời gian, một chậu thịt viên lớn kia thế nhưng lại bán hết rồi.

    Một số người không mua nó và hỏi anh ấy rằng buổi chiều còn bán hay không?

    Dĩ nhiên là có bán, coi như là không có, thời gian buổi chiều kia, bọn họ cũng sẽ tranh thủ thời gian để làm.

    Việc làm ăn đã tới cửa sao có thể từ chối nó được?

    Buổi trưa bán thức ăn nhanh xong, còn lại một ít mỳ, nhưng bọn Phong Thụy Thanh không bán tiếp nữa mà lại thu dọn đồ đạc định về nhà làm thịt viên. Chỉ riêng số lượng thịt viên đặt trước buổi trưa cũng đã hai mươi cân, không tranh thủ thời gian làm, có thể sẽ không kịp.

    Sau khi bọn họ đem đồ đạc trở về thì phát hiện Phong Thanh Thanh đã chuẩn bị xong đồ ăn.

    Sau khi ăn cơm xong, Phong Kiến Thiết không đi nghỉ ngơi mà lập tức đi mua thịt lợn.

    Mà đám người Phong Thanh Thanh và bọn Trần Giang thì thu dọn đồ đạc.

    "Thanh Thanh, thịt viên này bán rất chạy!" Lý Tiểu Lộ vui vẻ rạo rực nói. Quả nhiên, đầu người đọc sách thì linh hoạt hơn chút, tuy bà ấy biết làm thịt viên này, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới đem thịt viên này làm ra bán lấy tiền.

    "Mẹ làm thịt viên ngon như vậy, làm sao có thể không có người mua? Không ai nếm qua, đương nhiên người mua sẽ ít đi một chút, nhưng những người đó đã nếm qua hương vị, cho dù chúng ta không chào hàng, hiển nhiên anh ta cũng sẽ mua." Phong Thanh Thanh vừa rửa chậu, vừa cười hì hì nói.

    "Bán chạy là bán chạy, chỉ là thịt viên này không dễ làm, nếu làm nhiều, tốn thời gian không nói, người cũng không chịu đựng nổi." Lý Tiểu Lộ buồn rầu nói.

    Thịt viên này phải đập bằng tay, đây là nguyên nhân khiến thịt viên này rất được hoan nghênh, nhưng nếu như đập bằng tay, số lượng lớn thì sức người khẳng định không chịu được, nhưng nếu không đập qua thủ công, thịt viên này cũng không có gì đặc sắc, cũng không bán được nhiều tiền như vậy.

    "Cái này đơn giản thôi, chúng ta nhờ người làm mấy cây gậy gỗ, chúng ta dùng gậy gỗ đập phí ít sức hơn." Phong Thanh Thanh đề nghị.

    "Cũng được, chẳng qua là thao tác không dễ." Trần Giang ở bên cạnh nghe xong, suy nghĩ một chút, đưa ra nghi ngờ.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 45: Bán chạy (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có cái gì thao tác không dễ, chúng ta lấy mấy cái thớt lớn, quây mấy tấm sắt xung quanh mấy cái thớt, tránh cho thịt bị bay ra ngoài. Sau khi cắt thịt thành lát, để lên thớt dã là được." Phong Thanh Thanh nói.

    Nếu sau này, kỹ thuật phát triển, bọn họ còn có thể dùng máy móc, chẳng qua, dùng máy móc làm hương vị sẽ kém đi rất nhiều.

    "Được rồi. Chúng ta đi xem chút đi." Trần Giang ngẫm lại, cảm thấy cách này có thể thành công rồi nói.

    "Anh A Giang, chúng ta không cần gấp gáp như vậy. Thịt viên này mới bắt đầu bán, cũng không biết tình hình như thế nào, chờ bán vài ngày rồi nói sau. Hơn nữa, thịt lợn viên này có độ đàn hồi tốt, nhưng một số người không thích ăn, thích ăn thịt bò viên. Chúng ta có thể bán ít thịt bò viên." Phong Thanh Thanh nói.

    "Thịt bò viên?" Ánh mắt Trần Giang sáng lên, hỏi.

    Phong Thanh Thanh gật đầu, nói: "Đúng vậy. Đó là thịt bò viên, thịt bò viên này ngon hơn nhiều so với thịt lợn viên. Ngày mai chúng ta có thể thử bán cái này. Theo quan sát của con trong khoảng thời gian này, người dân bên này cũng thích ăn thịt bò viên."

    "Được." Lý Tiểu Lộ cũng đồng ý.

    Buổi tối bọn Phong Thụy Thanh cười trở về, không vì gì khác mà vì thịt lợn viên bán rất chạy. Ngoại trừ những người giữ lại ra, chỗ còn lại vừa mới để ra đã rất nhanh hết hàng.

    Những vị khách có thể đến mua thịt viên là những người nghe được thao tác buổi trưa hôm nay của bọn họ.

    Người không mua được thịt viên cực kỳ chán chường, nhao nhao yêu cầu Phong Thụy Thanh ngày mai làm nhiều hơn một chút.

    Phong Thụy Thanh đồng ý từng người một.

    Dù sao bọn họ cũng có bốn lao động, đến lúc đó, để lại một người xay gạo tương, ba người làm thịt viên! Chắc chắn là đủ!

    Phong Thanh Thanh nghe xong cũng rất vui mừng, thịt viên có thể bán chạy, vậy thì không còn gì tốt hơn.

    Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Phong đều bắt đầu hành động, băm thịt, xay bột gạo. Động tĩnh này so với ngày hôm qua còn lớn hơn, Phong Thanh Thanh bị ầm ĩ không ngủ được, dứt khoát đứng lên giúp làm thịt viên.

    Lý Tiểu Lộ đuổi cô đi vài lần, nhưng Phong Thanh Thanh vẫn ở lại hỗ trợ, không phải cô không muốn đi ngủ, mà là không ngủ được.

    Chờ buổi tối Phong Thanh Thanh xong tự học trở về nhà muộn, bị số tiền đầy bàn làm cho sợ ngây người.

    "Anh, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?" Phong Thanh Thanh kinh ngạc nhìn cả bàn đầy tiền, hỏi.

    "Tiền hôm nay buôn bán đó." Phong Thụy Thanh đầu cũng không thèm ngẩng lên, nhanh chóng sửa sang lại tiền lẻ.

    Trần Giang cũng vui vẻ nói: "Công việc kinh doanh hôm nay rất tốt. Buổi sáng thịt viên kia bán hết rất nhanh, đặc biệt là món thịt bò viên mới ra, so với thịt lợn viên còn được yêu thích hơn, một chậu lớn một giờ đã bán hết. Cho nên lúc buổi chiều, mọi người thậm chí không ngủ trưa, tất cả đều làm thịt viên, tiền mới có thể nhiều như vậy."

    "Đúng, hôm nay buôn bán khá tốt. Có một số người nghe nói thịt viên này của chúng ta có thể bật cao đến nửa mét, đặc biệt tới bên chúng ta mua thịt viên này. Sau khi mua, lập tức lấy ra một thịt viên ném xuống đất, chờ thấy thịt viên kia thật sự có thể bật cao nửa mét, quay đầu lại kêu một cân thịt bò viên." Phong Thụy Thanh buồn cười nói. Tuy rằng có chút đau lòng những thịt viên bị bọn họ chà đạp, nhưng ngay sau đó việc làm ăn tới nên anh ấy không nói gì.

    "Theo anh thấy, bán thịt bò viên này chạy hơn thịt lợn viên. Ngày mai chúng ta sẽ làm thêm thịt bò viên." Trần Giang cười đếm tiền, nói.

    Cứ kiếm được như vậy, không bao lâu anh ấy hẳn là có thể tích góp được tiền xây nhà.

    "Mỗi ngày đều buôn bán tốt như vậy, cho dù có khổ đến đâu cũng đáng giá." Phong Thụy Thanh vui vẻ nói. Không thể tưởng tượng được tiền của thành phố S này lại dễ kiếm như vậy.

    Phong Thanh Thanh giúp bọn họ đếm tiền xong, tổng cộng ba trăm năm mươi tám tệ hai hào ba xu

    Nhiều hơn một nửa so với bình thường.

    Ngoài tiền mua thịt ra, họ kiếm được hơn một trăm tệ so với bình thường.

    Cả gia đình vui mừng ăn bữa tối nhiều hơn.

    Tâm trạng Phong Thanh Thanh cực kỳ tốt, ngày hôm sau đi học, tâm trạng cả ngày của cô đều rất tốt.

    "Thanh Thanh, cậu nhặt được tiền à?" Trần Chanh dấm chua hỏi. Đều sắp thi giữa kỳ, cũng chỉ có bạn cùng bàn cô ấy không chút lo lắng đọc sách.

    Phong Thanh Thanh lắc đầu, hai con mắt cong cong, cười nói: "Không có chẳng qua, thịt viên nhà tớ làm buôn bán tốt, tâm trạng tớ cũng tốt theo mà thôi."

    Vừa nói đến thịt viên, nước miếng của Trần Chanh nghe đến đồ ăn vặt cũng sắp chảy ra, ngày đó thịt viên cô ấy cầm về rất được yêu thích, cô ấy cũng không ăn được mấy, hiện tại vừa nghe đến hai chữ thịt viên, nước miếng của cô ấy đều muốn chảy xuống, cô ấy hỏi: "Nhà cậu bắt đầu bán thịt viên từ khi nào vậy?"

    "Chính là sau hôm cậu đến nhà tớ làm khách. Ngoài thịt lợn viên, nhà tớ còn bán thịt bò viên. Thịt bò viên này có vị ngon hơn thịt lợn viên. Đợi lát nữa tan học, cậu cùng tớ đến quầy hàng của nhà tớ, tớ để lại cho cậu mấy cân cả hai loại này." Phong Thanh Thanh nói.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 46: Cãi vã (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày đó cô đã nhìn ra, người bạn cùng bàn của mình rất thích ăn thịt viên, cho nên, hôm nay cô cố ý để cho anh trai cô bớt lại mấy cân, vốn định mang tới cho Trần Chanh, nhưng mang đến lớp học không tiện lắm, chỉ có thể để Trần Chanh cùng cô đi một chuyến.

    "Thật sao?" Hai mắt Trần Chanh sáng lên, hận không thể tiến lên ôm lấy Phong Thanh Thanh hôn một cái, cô nói: "Được, lát nữa tớ tan học sẽ đi theo cậu."

    Vu Lệ Lệ quay đầu, thấy Phong Thanh Thanh cùng Trần Chanh nói chuyện rất vui vẻ, trong mắt lộ vẻ ghen ghét.

    Cô ta đã hỏi thăm rõ ràng, ba Trần Chanh chính là Phó thị trưởng thành phố S này, cho nên mấy ngày nay, cô ta nghĩ đủ mọi cách nói chuyện với Trần Chanh, ai biết, Trần Chanh không để ý đến cô ta, thế nhưng còn cùng đồ nhà quê Phong Thanh Thanh thân mật, thật không biết cô ấy nghĩ gì!

    Tiện nhân Phong Thanh Thanh, cô có thân phận gì mà xứng làm bạn bè với Trần Chanh?

    Vu Lệ Lệ cắn môi đều đỏ lên, dứt khoát không nhìn nữa, nếu nhìn lại, cô ta sợ chính cô ta nhịn không được đi mắng Phong Thanh Thanh.

    Buổi trưa tan học, Trần Chanh theo Phong Thanh Thanh tới quầy hàng của nhà cô. Lúc này cô ấy mới hiểu được, vì sao Phong Thanh Thanh nói để lại cho cô ấy mấy cân. Nếu không có để lại cho cô, hiện tại chắc chắn là không mua được thịt viên.

    Việc kinh doanh này cũng quá chạy rồi. Ba chậu đựng thịt viên đã trống không.

    Việc buôn bán thịt viên của Phong Thanh Thanh phát đạt, chỉ là, một tuần sau, lại bị Lâm Phú Cường ở sát vách bọn họ đến nhà mắng.

    Lâm Phú Cường là một người đàn ông cường tráng cao hơn 1m7, dáng người dũng mãnh, đôi mắt chuông đồng to, anh ta đang nhìn chằm chằm cả nhà Phong Thanh Thanh.

    Trong thời tiết lạnh, anh ta chỉ mặc một chiếc áo phông dài màu đen, đứng trước cửa bếp của nhà Phong Thanh Thanh bắt đầu chửi rủa.

    "Sáng nào cũng dậy sớm như vậy có thấy phiền không?"

    "Các người không ngủ nhưng chúng tôi còn muốn ngủ"

    "Mỗi ngày đều chặt thịt, lấy đâu ra nhiều thịt để băm như vậy, các người đã lấy thịt của toàn bộ thị trường về nhà của mình hay sao?"

    "Đừng nói với tôi là các người đang buôn bán? Chẳng lẽ nhà người khác buôn bán cũng giống như các người sao? Cho dù người khác buôn bán thì cũng không giống các người, ngày nào cũng chặt thịt, chặt sườn, có thấy phiền người khác không?"

    "Nơi này không phải nhà của các người, lại ồn ào nữa, tôi sẽ không khách khí."

    Người nhà Phong Thanh Thanh đang nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy tiếng trách mắng của Lâm Phú Cường, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.

    Tuy rằng bọn họ đã chuyển đến sống ở đây hai tháng nhưng nhà họ Phong không quen biết nhiều người ở đây, gặp nhau cũng chỉ gật đầu, hơn nữa hầu hết họ đều buôn bán, đi sớm về muộn là chuyện thường, đâu có thời gian để nói chuyện với những người hàng xóm này cho nên chỉ chào và gật đầu.

    Lâm Phú Cường sống ở cạnh bọn họ, anh ta và vợ mình là Lý Hoa Nhi cũng buôn bán trên phố Hoàng Kết, họ đến từ phía bắc và họ bán mì.

    Phong Kiến Thiết và những người khác chạy ra ngoài.

    Bọn họ vừa đi ra đã thấy vợ của Lâm Phú Cường là Lý Hoa Nhi chạy tới. Lý Hoa Nhi khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt tròn, lùn và hơi béo.

    Sau khi chạy tới, cô ta nắm lấy tay Lâm Phú Cường và mắng: "Có gì nói thì nói cho đàng hoàng, sao lại mắng người khác như thế?"

    Sau khi mắng chồng mình xong, cô ta quay đầu lại nhìn Phong Kiến Thiết và những người khác với vẻ mặt hối lỗi và nói: "Tính tình của chồng tôi không tốt, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi mọi người."

    Không ngờ, Lâm Phú Cường đẩy tay cô ta ra, tức giận hét vào mặt Phong Kiến Thiết: "Ông làm được thì cũng đừng sợ người khác nói. Để tôi nói cho ông biết, nếu ông cứ làm phiền giấc ngủ của tôi vào buổi sáng, ông đây cũng sẽ không khách khí nữa."

    "Đừng nói nữa." Lý Hoa Nhi nắm lấy tay Lâm Phú Cường, cười cười, khuôn mặt tròn tròn, cô ta nói: "Thật sự xin lỗi, chồng của tôi không có ý gì đâu. Anh ấy chỉ cảm thấy buổi sáng ông chặt thịt ồn ào quá làm cho anh ấy mất ngủ thôi. Ông thấy đấy, buổi sáng ông có thể chặt thịt nhỏ hơn một chút được không, dù sao thì chúng tôi đã buôn bán trong một ngày, nếu như buổi sáng chúng tôi thức dậy quá sớm, chúng tôi sẽ không có sức để buôn bán vào ban ngày nữa."

    Lúc này, chủ nhà Mạc Linh cũng chạy ra khi nghe thấy động tĩnh.

    Bà ấy vừa đi vừa cài khuy áo khoác bông, hét to: "Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra, đang yên đang lành sao lại cãi nhau như vậy?" Bà ấy vội vàng chạy tới, đi giày cũng không đàng hoàng, ngay cả dây giày bông cũng chưa buộc.

    Sau khi đến nơi, bà ấy thấy không có đánh nhau mới thở phào nhẹ nhõm.

    "Các người có chuyện gì vậy? Nếu có chuyện gì muốn nói thì từ từ nói, tại sao lại cãi nhau?" Mạc Linh đứng trước mặt cả hai bên, thuyết phục họ.

    Phong Thanh Thanh không vui nói: "Chúng cháu cũng muốn giải quyết êm đềm nhưng người này đến cửa mắng chửi chúng cháu, thậm chí không cho chúng cháu cơ hội để nói."
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 47: Cãi vã (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Dì Mạc, chúng cháu không làm gì cả, chúng cháu chỉ ở nhà nói chuyện thôi nhưng người đàn ông này đến trước cửa rồi bắt đầu mắng chửi." Tâm trạng của Phong Thụy Thanh không tốt.

    Nếu như theo tính cách của anh thì anh đã đánh anh ta một đấm rồi chứ không đợi Mạc Linh tới?

    Chỉ là hôm nay anh kiếm được tiền, tâm trạng cũng rất tốt nên không muốn làm gì cả. Đúng có một lần anh làm điều đó mà không suy nghĩ khiến cho anh đã suýt gây ra họa lớn.

    "Chủ nhà, bà đến thật đúng lúc, nhà này sáng nào cũng dậy sớm chặt thịt, làm cho người khác không ngủ được, mấy ngày nay tôi đều bị bọn họ làm cho thức dậy rất sớm, tôi buồn ngủ đến nỗi tôi thậm chí không thể làm buôn bán được." Lâm Phú Cường nhìn chằm chằm với đôi mắt to như chuông đồng và nói với giọng tức giận.

    "Buôn bán là thế đấy, vậy còn việc anh chiếm hết sân để phơi mì làm tôi không có chỗ phơi đồ, tôi có nói gì với anh đâu. Chúng tôi cũng không dậy sớm lắm, gần năm giờ chúng tôi mới dậy, như vậy là quá sớm sao?" Phong Kiến Thiết nói.

    "Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Tiếng chặt thịt của các người đang ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tôi. Bà chủ, bà nghĩ đi nếu ngày nào cũng như vậy thì tôi làm sao có tâm trạng buôn bán?" Lâm Phú Cường bỏ tay Lý Hoa Nhi ra, trừng mắt nói.

    "Mọi người đều phải buôn bán, hơn nữa, người nam đất bắc, rất khó để có duyên ở cùng một sân, mỗi người nhường nhịn nhau một tí." Mạc Linh thuyết phục bọn họ.

    Bà ấy không thể không cho người khác buôn bán, đúng không?

    Thật ra nhà họ Phong vẫn còn rất có ý tứ, đến năm giờ bọn họ mới dậy chặt thịt nhưng không băm lâu, làm gì gây ồn ào quá mức như thế? Cúng chỉ có Lâm Phú Cường này quá so đo, cứ muốn tới đây kiếm chuyện.

    "Tôi chịu không nổi." Lâm Phú Cường tức giận hừ một tiếng. Nhịn thế nào mà nhịn? Nếu cứ nhịn hoài thì nhà kia sẽ tự do làm loạn. Vốn dĩ người ở đây không thích ăn mì lắm, trước khi gia đình này đến đây, mì của họ bán cũng không tệ, nhiều người ăn nó vào mỗi buổi sáng, nhưng sau khi những người trong gia đình này đến, đặc biệt là sau khi bánh cuốn xuất hiện, không ai đến nhà họ ăn mì nữa.

    Đó là chưa kể mấy ngày nay gia đình này làm những viên thịt heo có thể nảy cao nửa mét, rồi làm thêm một ít bò viên, lập tức cướp gần một nửa khách quen của anh ta.

    Nếu để gia đình này tiếp tục buôn bán trên phố Hoàng Kết thì anh ta và vợ sẽ phải uống gió Tây Bắc mất.

    Mạc Linh bất lực nhìn gia đình Phong Kiến Thiết và ra hiệu cho gia đình họ nói điều gì đó.

    Lúc này, Phong Kiến Thiết bước tới và nói: "Vậy anh muốn gì?"

    Có vẻ như việc buôn bán của nhà ông hơi nổi bật, nếu không, Lâm Phú Cường đã không chạy tới đây, bởi vì vào năm giờ sáng, Lâm Phú Cường đã dậy sớm nhào bột, anh ta có bao giờ còn đang nghỉ ngơi?

    "Bây giờ các người hoặc là băm vào buổi tối hoặc là chuyển đi, chỉ cần không ảnh hưởng tôi nghỉ ngơi là được." Lâm Phú Cường trợn to hai mắt nói.

    Phong Thanh Thanh chế nhạo và nói: "Tại sao không phải là các người dọn đi? Toàn bộ người ở trong sân này nhiều người như vậy đều không phản đối gì, anh lấy đâu ra nhiều ý kiến và soi mói như thế? Anh tưởng tôi không biết anh đã dậy từ lúc bốn giờ để nhào bột à? Làm ồn đến các người nghỉ ngơi sao? Anh đang lừa ai vậy?"

    Cửa hàng của Lâm Phú Cường cách bọn họ không xa, lúc trước cô bị Triệu Nhật Địa uy hiếp, hai người này chắc chắn đã nhìn thấy nhưng thậm chí không đến hỏi thăm lấy một tiếng. Cô có thể hiểu hai nhà không có nhiều quan hệ, nhưng bây giờ nhà cô làm ăn phát đạt, bọn họ muốn đến phá thì không không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có.

    Anh ta có nghĩ rằng nếu anh ta buộc nhà cô chuyển đi thì mì của anh ta sẽ bán tốt hơn sao?

    Lâm Phú Cường nhìn thấy cô chỉ là một thiếu nữ nhỏ, mặc dù da mặt anh ta dày nhưng anh ta cảm thấy xấu hổ khi tranh luận với một cô gái nhỏ, lúc này Lý Hoa Nhi kéo tay anh ta, ra hiệu cho anh ta nói ít lại, sau đó cô ta bước xuống bậc thềm, hừ lạnh nhưng không nhìn Phong Thanh Thanh, cô ta nói với Mạc Linh: "Chủ nhà, bà có thể giải quyết tiếng băm thịt mỗi sáng được không, tiếng băm làm tôi đau đầu."

    Bây giờ Mạc Linh cũng đau đầu, bảo người ta không bămt thịt ư, nhưng người ta phải làm ăn, làm sao có thể được chứ? Nếu bảo bọn họ dọn ra ngoài lại càng không thể, tuy rằng nhà của bà ấy có rất nhiều người muốn thuê nhưng người thẳng thắn như nhà họ Phong không nhiều lắm.

    Những chuyện khác không nói, chỉ nói về ngày đầu tiên nhà họ Phong bán thịt viên và bò viên, bọn họ mang thịt lơn viên, thịt bò viên về cho bà ấy nếm thử, đây là lần đầu tiên bà ấy được người thuê tặng quà.

    Bà ấy cũng bị đau đầu.

    Phong Thanh Thanh thấy Mạc Linh bối rối, cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy chúng ta hãy thay đổi thời gian để băm thịt. Sau tám giờ và xong trước mười hai giờ, như vậy sẽ không có vấn đề gì nữa đi?"

    Cô nhìn Lâm Phú Cường nói.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 48: Gặp lại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Phú Cường không hài lòng nhưng mọi người đều nói rằng thời gian thay đổi vậy là ổn rồi, nếu anh ta tiếp tục tranh cãi thì không còn ý nghĩa gì nữa, vì vậy anh ta khịt mũi tức giận, nắm lấy tay của Lý Hoa Nhi rồi rời đi.

    Lý Hoa Nhi quay đầu lại và mỉm cười xin lỗi với gia đình Phong Thanh Thanh.

    "Tôi xin lỗi, tính tình của Lâm Phú Cường hơi nóng." Mạc Linh ngượng ngùng nói nhưng bà ấy rất ngạc nhiên khi chủ nhân của gia đình này hóa ra lại là một cô gái nhỏ.

    "Không sao, đúng rồi, nhân tiện dì Mạc giúp chúng cháu nhìn xem trên đường này có căn nhà nào đang rao bán không ạ, tốt nhất là có sân, gia đình chúng cháu định dọn ra ở riêng." Phong Thanh Thanh nói.

    Mạc Linh vội vàng nói: "Đổi thời gian băm thịt là được rồi, dọn ra làm gì? Lâm Phú Cường không có việc gì làm nên rảnh rỗi kiếm chuyện thôi."

    Gia đình này rất hòa đồng và chăm chỉ, nếu họ chuyển đi, bà ấy sẽ tìm đâu ra một người thuê nhà thân thiện như vậy? Bên cạnh đó, anh họ của bà ấy cũng bóng gió nói rằng gia đình này không đơn giản.

    Bá vương Triệu Nhật Địa hoành hành khắp phố Hoàng Kết lâu như vậy lại bị gia đình này hạ bệ, anh họ của bà ấy khuyên bà ấy đừng đắc tội với gia đình này.

    Lúc này sắc mặt của Phong Kiến Thiết mới dịu đi, ông nghe vậy thì nói: "Chủ nhà, mặc dù thời gian băm thịt đã được thay đổi nhưng nó sẽ không thể mãi như vậy được. Tiếng băm thịt quá to, luôn làm phiền người khác. Bà hãy giúp chúng tôi tìm ra một căn nhà đang bán trên đường này, chúng tôi dự định mua một căn. Chuyện khác không nói nhưng ở nhà riêng của mình, tôi có thể băm thịt bất cứ khi nào tôi muốn. Tất nhiên, sau khi chuyện này được hoàn thành, tôi sẽ trả cho bà phí môi giới theo giá thị trường."

    Kế hoạch ban đầu cũng là chuyển nhà, nhưng bây giờ kế hoạch phải được ưu tiên hàng đầu.

    "Các người đã quyết định rồi sao?" Mạc Linh hỏi.

    Phong Kiến Thiết gật đầu nói: "Tôi vốn định chuyển đi vào năm sau vì lúc này tôi buôn bán không lâu nên tôi không có tiền để mua nhà, chỉ là nếu bây giờ tôi không chuyển đi thì rất phiền phức, không dọn cũng phải dọn."

    Hôm nay thấy dáng vẻ của Lâm Phú Cường như vậy, đoán chừng sau này sẽ có phiền phức hơn.

    Dù không ngại phiền phức nhưng họ cũng không có nhiều thời gian để lãng phí cho những người không liên quan.

    Bây giờ việc buôn bán thuận lợi, bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn, nếu bọn họ bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội tốt nào nữa.

    "Tất nhiên, chúng cháu cũng không dọn đi nhanh như vậy, dù sao chúng cháu cũng chưa đủ tiền. Dì Mạc giúp chúng cháu tìm kiếm một chút, tốt nhất là một căn nhà có sân, sau đó chúng cháu sẽ sửa sang lại đồ dùng và dụng cụ." Phong Thanh Thanh nói với một nụ cười.

    Của cải không nên để lộ ra ngoài, nguyên tắc này đã có từ xa xưa.

    "Được. Vậy tôi sẽ nhìn xem giúp các người." Mạc Linh thở dài nói.

    Gia đình này chăm chỉ như vậy, làm ăn cũng tốt, kiếm tiền mua nhà cũng không dễ dàng. Chỉ là, than ôi, không có người thuê nhà tốt như vậy.

    Sau khi Mạc Linh rời đi, Phong Kiến Thiết và những người khác trở lại phòng.

    "Xem ra Lâm Phú Cường này ghen tỵ với chúng ta." Phong Kiến Thiết vừa vào cửa lập tức nói.

    "Ghen tỵ cũng vô ích, chẳng lẽ anh ta cho rằng nếu chúng ta bị ép rời đi thì người ta sẽ ghé quán mì của anh ta ăn sao?" Phong Thụy Thanh lạnh lùng nói.

    "Sao anh ta không nghĩ làm thế nào để thu hút khách hàng mà chỉ nghĩ những điều này, hừ." Trần Giang cũng tức giận nói.

    Hôm nay tâm trạng tốt đã bị hủy hoại.

    "Được, ngày mai chúng ta có thể dậy muộn, qua một thời gian nữa thì chúng ta chuẩn bị chuyển nhà đi." Phong Thanh Thanh cười nói. Đây không phải là một vấn đề lớn, không cần quá lo lắng về nó.

    Ngày hôm sau, mới sáng sớm Phong Thanh Thanh đã thức dậy. Cô đã quen với tiếng băm thịt mỗi buổi sáng, giờ đây không còn tiếng băm thịt nữa lại không quen, không ngủ được.

    Sau khi tỉnh dậy, rốt cuộc cô cũng không ngủ được nữa bèn quyết định ngồi đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới trong vài ngày nữa.

    Trước khi đi ra ngoài, cô gặp Lâm Phú Cường, anh ta còn trừng mắt nhìn cô một cái. Phong Thanh Thanh cũng hung tợn mà trừng lại.

    Người tốt dễ bị bắt nạt, hơn nữa, cô cũng không sợ tên Lâm Phú Cường này.

    Khi đến cổng trường, cô nhìn thấy một chiếc xe Mercedes chạy băng băng ngừng lại ở cổng trường cách đó không xa, sở dĩ cô chú ý đến chiếc xe này vì trông nó quá nổi bật, cô nhìn theo chiếc xe chạy băng băng kia thì nhìn thấy Mẫn Cẩn, cô ấy đang nói chuyện với một người đàn ông mặc áo khoác có vóc dáng cao lớn ở cổng trường.

    Mẫn Cẩn mặc áo lông vũ màu trắng, khoác một cái cặp sách to, lúc này cô ấy đang mỉm cười nhìn người đàn ông cao lớn kia.

    Người đàn ông cao khoảng một mét tám, khuôn mặt ưa nhìn, mũi cao thẳng và đôi môi mỏng, giờ phút này đang nói chuyện gì đó với Mẫn Cẩn.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 49: Gặp lại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Thanh Thanh tiến lên vài bước, cô nghe thấy một giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như một bàn chải nhỏ nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô, trong lòng ngứa ngáy, có cảm giác khó tả. Lúc này, Phong Thanh Thanh gần như chắc chắn rằng người đàn ông này là anh trai của Mẫn Cẩn.

    Tuy rằng cô rất muốn đi lên để nói lời cảm ơn, cảm ơn anh trai Mẫn Cẩn đã giúp đỡ vài ngày trước.

    Phong Thanh Thanh biết rõ, nếu không có sự cho phép của anh trai Mẫn Cẩn, người tài xế tên A Cường kia cũng sẽ không xuống giúp đỡ.

    Chỉ là hai người bọn họ hoàn toàn không quen biết nhau, nếu cứ tùy tiện đi đến như vậy thì không hay chút nào.

    Phong Thanh Thanh do dự chần chờ một hồi.

    "Thanh Thanh, cậu làm gì ở đây? Sao không đi vào? Chuông sắp reo rồi kìa." Bỗng nhiên bả vai truyền đến một cơn đau nhẹ, khiến Phong Thanh Thanh đang trầm tư tỉnh táo lại.

    Cô nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vai mình, thì ra là Trần Chanh.

    "Tớ gặp được người quen, là bạn của cậu, Mẫn Cẩn." Phong Thanh Thanh nói, cằm hất lên hướng về phía Mẫn Cẩn.

    Trần Chanh nhìn về hướng mà cô chỉ, vừa nhìn thấy thi ngạc nhiên, vui mừng thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, miệng reo lên: "Đúng là cô ấy, mình phải đi tới chào hỏi mới được." Vừa dứt lời, cô ấy bèn muốn chạy về hướng đó.

    Phong Thanh Thanh nhanh chóng giữ chặt tay cô ấy lại: "Đợi một chút."

    Trần Chanh nghi hoặc nhìn cô, nói: "Lần trước, anh của Mẫn Cẩn đã nhờ tài xế của anh ta giúp gia đình chúng tớ đánh tên Triệu Nhất Địa kia, đi thôi, tớ cùng cậu qua nói lời cảm ơn anh ta."

    "Được rồi." Trần Chanh không hiểu nguyên do vì sao nhưng lúc này cũng không phải lúc để hỏi, chỉ gật gật đầu, sau đó nắm tay Phong Thanh Thanh lôi kéo đi về hướng đó.

    Còn chưa đến gần, Trần Chanh đã hô lên.

    Cô bé Mẫn Cẫn lúc đầu còn nghi hoặc, rồi sau đó nhìn thấy Trần Chanh, trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười rạng rỡ, cô vẫy vẫy tay với Trần Chanh.

    Anh của Mẫn Cẩn nghe thấy tiếng gọi cũng quay đầu lại.

    Trong phút chốc, Phong Thanh Thanh cảm thấy mọi âm thanh xung quang như dừng lại, trong mắt cô chỉ có khuôn mặt của người đàn ông kia.

    Người đó có một khuôn mặt quá mức ưa nhìn, lông mày lưỡi kiếm, cái mũi cao thẳng, đôi môi hơi mỏng trông có vẻ bạc tình, trên khuôn mặt anh ta không có biểu cảm gì, thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng đó là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp trong hai kiếp qua.

    Trần Chanh vừa nhìn thấy người đàn ông kia, bước chân bỗng chậm lại, có chút giật mình mà kêu lên một tiếng: "Anh Dư."

    Phong Thanh Thanh cũng hoàn hồn, rồi sau đó ở trong lòng thầm chế nhạo bản thân, cô cũng đã sống hai đời rồi, thế mà nhìn thấy một người đàn ông lại có bộ dạng không có tiền đồ như vậy?

    "Trần Chanh, Mẫn Cẩn hôm nay đến đây nhập học, về sau phải làm phiền em chăm sóc cho em ấy rồi." Người được gọi là anh Dư kia nhìn thoáng qua Trần Chanh cùng Phong Thanh Thanh rồi nói.

    Trần Chanh gật đầu như gà mổ thóc, đáp lại: "Được ạ, Mẫn Cẩn học ở lớp nào thế ạ?" Thật là trùng hợp, Mẫn Cẩn cũng học ở trường cấp hai Đông Môn.

    Chỉ là vài năm không gặp, anh Dư trông có vẻ lạnh lùng hơn trước. Vốn dĩ mùa đông trời đã lạnh, anh Dư ở đây khiến nơi này như giảm đi mấy độ.

    "Mình cùng lớp với cậu. Từ giờ, chúng ta sẽ là bạn cùng lớp đó." Dư Mẫn Cẫn cười ngọt ngào đáp lại.

    "Được rồic các em đi học đi. Mẫn Cẩn, ở trường nhớ chú ý nghe giảng. Buổi trưa, anh sẽ bảo A Cường đến đón em về." Anh Dư dặn dò.

    "Vâng." Mẫn Cẩn và Trần Chanh gật đầu.

    "Khoan đã." Phong Thanh Thanh nhẹ giọng kêu lên.

    Mọi người đều nhìn Phong Thanh Thanh.

    Sắc mặt Phong Thanh Thanh có chút đỏ lên, không biết là do người đàn ông đẹp trai này hay là do trời quá lạnh, tim cô đập có chút nhanh, cũng có chút lo lắng.

    "Sao vậy?" Dư Mẫn Cẩn hỏi.

    "Mình là Phong Thanh Thanh, bạn học cùng lớp với Trần Chanh. Mình đến để nói lời cảm ơn với anh Dư. Cảm ơn anh Dư đã để anh A Cường giúp gia đình mình đối phó với nhóm xã hội đen mấy ngày hôm trước. Cảm ơn anh ạ." Phong Thanh Thanh thận trọng mà bình tĩnh nói. Thực ra trong lòng cô có chút bất an, cô không biết anh của Mẫn Cẩn có nhớ chuyện xảy ra đêm hôm đó không?

    "Không có gì. Đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không tốn sức gì." Anh Dư dè dặt gật đầu, nói.

    Phong Thanh Thanh lại thận trọng nói lời cảm ơn lần nữa, rồi sau đó mới cùng Trần Chanh và những người khác bước vào cổng trường.

    Đi được mấy bước, Trần Chanh thấp giọng hỏi: "Cậu quen anh Dư từ khi nào? Anh Dư tại sao lại giúp cậu hả? Mau mau nói?"

    Dư Mẫn Cẩn cũng nghi hoặc nhìn Phong Thanh Thanh.

    Phong Thanh Thanh cười cười nói:"Giọng của anh Dư thật dễ nghe, có một loại hương vị rất đặc biệt. Ngày hôm đó, hai bọn mình đi dạo phố, mình nghe được một lần là nhớ mãi. Sau này, lúc mà Triệu Nhật Địa lần đầu tiên đến quầy hàng nhà mình thu phí bảo hộ, khi ấy, anh Dư đi ngang qua bảo tài xế là A Cường xuống giúp đỡ. Mình nghe được giọng của anh ấy lần nữa thì biết A Cường là tài xế của anh ấy. Sau lần đó, khi mà Triệu Nhật Địa lại tới vây bắt nhà bọn mình, anh Dư cũng tình cờ đi ngang qua, bảo A Cường xuống giúp giữ tên Triệu Nhật Địa kia, nếu không nhà mình cũng không chống chịu được đến lúc cảnh sát tới. Nếu không có anh Dư giúp đỡ, nhà mình ngày đó có lẽ không chết cũng sẽ bị thương.
     
    KimchungÁnh Thiênn thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...