Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu - Điềm Phôi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 30 Tháng bảy 2022.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 20: Đi vào và kế tiếp (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Wopi

    Chuyện này nháo rất lớn.

    Người từ thôn Bạch Sa tới tìm người, nhưng không ai có thể đưa ba người họ từ đồn cảnh sát ra ngoài.

    Càng bởi vì Trần An Thành bị người cùng thôn đánh vào thắt lưng, kêu nói là đánh gãy, tốn không ít tiền, đến bây giờ vẫn chưa thể cử động được, thế nên, gia đình Trần An Thành nhất quyết không bỏ qua, tìm tới đánh một nhà người kia.

    Nhà bên kia đương nhiên là không chịu thừa nhận, cuộc đàm phán giữa hai nhà thất bại.

    Sau khi gia đình Trần An Thành biết toàn bộ câu chuyện từ miệng của Trần An Thành, họ lại tìm đến Trần An Chí một lần nữa.

    Trần An Thành nói sở dĩ bọn họ đi chặn đánh người, tất cả đều là bởi vì Trần An Chí khích bác, làm cho bọn họ đi đánh người, chủ ý này vẫn là do trong lúc Trần An Chí vô tình nói ra.

    Trần An Chí đương nhiên là không thừa nhận.

    Nếu anh ta được thừa nhận việc này thì anh ta không chiếm tốt được.

    Chẳng qua, cho dù Trần An Chí không thừa nhận thì mọi người trong thôn đều biết sự việc này nhất định là do Trần An Chí châm ngòi, dù sao người dân thôn Bạch Sa và Mai Sa từ trước đến nay luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, bọn người Trần An Thành lại càng không thể vô duyên vô cớ đi đánh Phong Kiến Thiết được.

    Lần trước người một nhà Trần An Chí bị đánh, anh ta còn bị ném vào hố phân, anh ta nói là do người nhà họ Phong đánh, nhưng khổ nổi là không có chứng cứ, chú hai của anh ta là Trần Viện Triều mang theo một đám thanh niên trong thôn đi tới thôn Mai Sa chặn lại Phong Kiến Thiết, chỉ là, bất lực trở về.

    Bọn Trần An Thành thường ngày có quan hệ không tồi với Trần An Chí, thậm chí còn rất ngưỡng mộ Trần An Chí. Trần An Chí kêu bọn họ làm cái gì, bọn họ đều sẵn lòng làm.

    Thế nên, lúc này đây mặc kệ Trần An Chí có chịu thừa nhận hay không thì người nhà của bốn người kia mỗi ngày đều tới nhà mắng Trần An Chí thiếu đạo đức, mắng Trần An Chí giỏi sai con trai họ đi đánh người, sau khi xảy ra chuyện thì lại phủi sạch quan hệ không còn một mảnh.

    Nếu Trần An Chí thừa nhận việc này thì sẽ không có gì cả, cùng lắm là bồi thường một chút tiền cho gia đình Trần An Thành mà thôi, nhưng do anh ta không chịu nhận, trong mắt người trong thôn, đó chính là không có trách nhiệm! Một người không có trách nhiệm dù cho anh ta có là sinh viên đại học đi chăng nữa thì đều không phải là người tốt.

    Tuy nhiên, hậu quả của sự việc này vẫn chưa biến mất.

    Sau khi những người trong thôn biết chuyện này của Trần An Chí thì họ từ chối cho Trần An Chí vay tiền đi học đại học, thế nên, Hạ Quế Hoa đi khắp trong thôn cũng không tìm thấy nổi một người để vay tiền, ngay cả chú hai của Trần An Chí, Trần Viện Triều cũng nói không có tiền để cho vay.

    Điều khiến chuyện trở nên tồi tệ hơn chính là--đối tượng của Trần An Chí sau lưng Phong Thanh Thanh, sau khi nghe được những việc này cũng chia tay với Trần An Chí!

    Sự việc sau đó Phong Kiến Thiết cũng không biết, bởi vì lúc này, ông ấy đang cùng Trần Giang bước lên ô tô đi đến phía thành phố S.

    "Chú, chú nói, Thuỵ Thanh bọn họ ở thành phố S thật sự kiến được tiền?" Trần Giang vẫn có chút không thể tin được. Nhưng anh ấy cũng không thể ở nhà được nữa, cho nên mặc kệ điều Phong Thuỵ Thanh nói có thật sự đúng hay không thì anh ấy đều dự tính sẽ đến thành phố S lăn lộn một lần.

    "Hẳn là kiếm được tiền. Nếu không, cũng sẽ không bảo chú với cháu cùng nhau đi tới hỗ trợ. Yên tâm đi, tuy thằng nhóc kia nhà chú làm việc có hơi liều lĩnh, nhưng chưa bao giờ làm những việc không chắc chắn cả. Nó kêu chú đi cùng, đương nhiên là có nắm chắc kiếm được tiền." Phong Kiến Thiết cười ha hả nói.

    Thuỵ Thành kết giao với người bạn này cũng không sai, là một người tốt.

    Hôm đó, sau khi ông sang nhà anh cả bôi thuốc, lúc quay lại thì thấy cậu nhóc này đang ngồi xổm trước cửa nhà mình với hộp cơm bên cạnh.

    Ông mở hộp cơm ra và thấy đó là một nồi canh gà đang bốc khói.

    Ông không biết cậu nhóc này làm ra bằng cách nào. Tình huống của nhà cậu thì ông đương nhiên cũng biết, bà mẹ kế kia của cậu ta đúng là loại vắt cổ chày ra nước không lẫn vào đâu được, chỉ có vào không có ra, không biết cậu nhóc này làm bằng cách nào để nấu được nồi canh gà này.

    Ông cười hì hì uống cạn, cũng không hỏi canh gà làm bằng cách nào, uống xong, ông đưa hộp cơm trống không cho Trần Giang, bảo anh ấy chuẩn bị đồ để cùng nhau đi đến thành phố S.

    "Kể cả không kiếm ra tiền cũng không thành vấn đề. Dù sao cháu cũng tính đến thành phố S bươn chải một phen. Tốt hơn là ở nhà làm ruộng, đã không kiếm được tiền mà còn sẽ bị đánh chửi nữa." Trần Giang bĩu môi nói.

    "Yên tâm đi, chỉ cần có đủ tay chân thì chắc chắn có thể kiếm được tiền. Chú nghe nói một hai năm trở về đây, có không ít người đến thành phố S làm công đấy. Làm công cũng có thể kiếm không ít, chứ đừng nói đến chúng ta làm buôn bán. Chỉ là khó khăn và mệt mỏi hơn một chút mà thôi." Phong Kiến Thiết cảm khái nói, chuyện này không hỏi thăm không biết, sau khi ông nghe ngóng đã bị dọa cho nhảy dựng, làm công ở đây, lương một tháng đều có 70 đến 80 nhân dân tệ.

    Lương giáo viên trong thôn của họ cũng chỉ được tầm 30 đến 40 nhân dân tệ một tháng.

    Chính là vì hỏi thăm, lại nghĩ đến con gái nên lúc này ông mới hạ quyết tâm quyết định đi.

    "Chú, cháu sẽ cố gắng làm việc thật tốt." Trần Giang nghiêm túc gật đầu, cảm kích nói.

    Đây cũng là lí do Thụy Thanh nghĩ tới anh ấy, nếu không, ngay cả khi anh ấy muốn đến Thành Phố S xông pha một trận, cũng không có đủ dũng khí và quyết tâm kia.

    "Thằng nhóc này, quả nhiên Thụy Thanh kết giao với cháu quả nhiên không kết giao sai người." Phong Kiến Thiết vỗ vào bả vai của Trần Giang nói.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 21: Đi vào và kế tiếp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Wopi

    Chờ sau khi Phong Thanh Thanh giữa trưa ngày hôm sau trở về nhìn thấy Phong Kiến Thiết và Trần Giang đang ở trong phòng bếp phụ việc. Vì có quá nhiều đồ cần chuẩn bị và sắp xếp mỗi ngày nên Phong Thụy Thanh thuê thêm một phòng để chứa đồ kiêm luôn chức năng làm nhà bếp.

    "Ba, ba đến khi nào thế?" Phong Thanh Thanh ngạc nhiên đến nỗi quên tháo cặp ra chạy đến chỗ Phong Kiến Thiết hỏi.

    "Tối hôm qua vừa đến, ba đi theo địa chỉ mà mấy đứa cho, ngồi xe lại đây, tốn hơn một đồng, đến nơi thì con ngủ mất rồi, mẹ con lại nói này mai con phải đi học nên ba không muốn làm phiền con." Phong Kiến Thiết vui vẻ nói.

    "Ba, ba đến rồi thật tốt." Phong Thanh Thanh nhào tới ôm Phong Kiến Thiết. Ba cô là người thương cô nhất.

    Thân thể Phong Kiến Thiết cứng đờ, nhưng vẫn vỗ về Phong Thanh Thanh và cưng chiều nói: "Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn còn làm nũng thế?"

    Lý Tiểu Lộ và những người khác cười ha hả lên.

    Phong Thanh Thanh có chút xấu hổ, lập tức chui ra khỏi lồng ngực Phong Kiến Thiết.

    "Thanh Thanh, ba đã tới trễ, con đã đi học rồi." Phong Kiến Thiết áy náy nói, ông vốn tưởng có thể chạy đến đây để giúp con gái tìm trường, nào ngờ, đến đây mới biết con gái đã đi học rồi.

    Đều do tên chó Trần An Chí kia, nếu không phải tên khốn ấy chỉnh ra vấn đề thì ông cũng không trì hoãn lâu như vậy.

    Lý Tiểu Lộ cùng đám người kia trong một buổi sáng đã biết rõ mọi chuyện, nghe xong những chuyện này đều bĩu môi nói: "Anh cũng thử nghĩ mà xem. Ai lại có thể ngờ, Trần An Chí sẽ tìm người đến đánh anh. May là hồi đó anh đi theo Lâm Thanh học quân quyền mấy năm, nếu không, bây giờ em cũng không biết nên làm gì bây giờ?"

    "Ba, Trần An Chí tìm người đến đánh ba? Ba có sao không?" Phong Thanh Thanh vừa nghe thấy thế thì lắng nhanh chóng nhìn từ trên xuống dưới người Phong Kiến Thiết một lần hỏi.

    "Không có sao cả. Ba của con có thể lực lại còn có quân quyền. Chúng nó không thể làm ba bị thương được" Phong Kiến Thiết cười cười nói: "Ngược lại là Trần An Chí, đã ăn trộm gà còn mất nắm gạo."

    "Cái tên Trần An Chí này, sao lại tìm người đến đánh anh? Nhà chúng ta cũng đã đồng ý cho nhà bọn họ từ hôn rồi, cũng không đòi lại tiền đính hôn một năm chúng ta cho Trần An Chí, đã như thế rồi mà mà sao Trần An Chí lại còn tìm người đến đánh anh?" Lý Tiểu Lộ nói.

    Bà cũng vừa mới nghe được việc này.

    Chồng bà và Trần Giang đến tận khuya hôm qua mới đến, nên lúc bọn họ đi ra cửa bán bánh cuốn, chồng bà và Trần Giang vẫn còn ngủ.

    Lúc bọn họ bán xong bánh cuốn trở về, chồng bà và Trần Giang cũng vừa thức dậy, sau đó lại nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cho buổi trưa, cho nên, bà không kịp hỏi cái gì cả.

    Phong Thụy Thanh vừa nghe liền liếc nhìn Trần Giang mấy cái, Trần Giang nhìn anh ấy lắc đầu phản đối.

    Phong Thụy Thanh nghĩ một lúc, vẫn là căng da đầu nói ra chuyện anh và Trần Giang đã làm với một nhà Trần An Chí cho người nhà nghe.

    Sau khi nói xong, còn nói cho người nhà bọn họ cũng nên có chút phòng bị.

    Lý Tiểu Lộ nghe xong, lập tức cau mày, nhanh chóng đánh bốp một cái lên đầu của Phong Thụy Thanh, trong miệng trách mắng: "Cái thằng nhãi này, thế mà lại làm ra loại chuyện này. Ai dạy con, ai dạy con hả?"

    Nói xong, còn chuẩn bị đánh tiếp.

    Phong Thụy Thanh đương nhiên sẽ không thành thật mà ngồi yên một chỗ cho bà đánh, anh che đầu lại, chạy đến núp sau lưng Phong Thanh Thanh, nói: "Mẹ, đau mà. Tên Trần An Chí kia ức hiếp em gái con, con đánh nó thì sao? Con chính là đánh nó đấy!"

    "Con, con đánh người còn có lý? Xem mẹ dạy dỗ con như thế nào!" Lý Tiểu Lộ giận đỏ mặt khi thấy con trai bà như vậy, cũng muốn xuống ghế đuổi theo Phong Thụy Thanh.

    Phong Kiến Thiết chạy nhanh tới ngăn cản, ông đè hai cánh tay của Lý Tiểu Lộ lại, trong miệng nói: "Được rồi, được rồi, con trai cũng là có lòng tốt. Này, không có bị Trần An Chí phát hiện ra đấy sao?"

    Lý Tiểu Lộ thở phì phò nói: "Anh còn bênh nó nữa, nhìn xem em nuông chiều thành cái dạng gì? Tuổi còn nhỏ mà đã đánh người, về sau làm sao bây giờ?"

    Phong Thụy Thanh từ sau lưng Phong Thanh Thanh ló đầu ra, biện giải nói: "Mẹ, con như vậy mà tuổi còn nhỏ? Con đã hai mươi tuổi, đã sớm thành niên rồi."

    Lý Tiểu Lộ giận dữ nói: "Con hai mươi! Con hai mươi, con hai mươi thì có thể tuỳ tiện đánh người sao? Lúc này là may mắn, người của thôn Bạch Sa không bắt được con, mẹ xem tiếp xem các con làm thế nào bây giờ? Còn có cậu----Trần Giang, cậu biết rõ Thụy Thanh không đáng tin cậy, vậy mà cậu còn đi theo nó mà làm loạn!"

    Trần Giang cúi đầu, không dám biện hộ.

    Phong Kiến Thiết và Phong Thanh Thanh nhanh chóng ra dỗ dành người.

    Thật khó khăn mới dỗ dành được Lý Tiểu Lộ.

    Phong Thanh Thanh lau mồ hôi, quay đầu lại nhìn Phong Thụy Thanh và Trần Giang giơ ngón tay cái lên.

    Phong Thụy Thanh đắc ý cười cười.

    Trần Giang cũng cười

    Tên Trần An Chí này có bộ dạng đáng bị dạy cho một bài học.

    Đối với Trần An Chí sau này bị toàn thôn Bạch Sa nhục mạ, bị bạn đối tượng khác của anh ta chia tay, Phong Thanh Thanh chỉ cảm thấy nỗi uất ức trong lồng ngực đã tiêu tan đi rất nhều.

    Thế này thật sự là quá tốt!

    Với sự giúp đỡ của Phong Kiến Thiết và Trần Giang, đồ ăn giữa trưa nhanh chóng đã được bán hết.

    Vì muốn cho Phong Kiến Thiết và Trần Giang đón gió, nên bọn họ không làm buôn bán vào buổi tối.

    Lý Tiểu Lộ mua rất nhiều đồ ăn, buổi tối làm một bàn cơm thật phong phú, có cá có rau có thịt còn có thịt gà nữa.

    "Hôm nay ăn trước những thứ này, về sau chúng ta kiếm thật nhiều tiền thì lại đi ăn tiệm." Lý Tiểu Lộ nói.

    "Đều là người trong nhà, phí chút tiền kia thì làm cái gì?" Phong Kiến Thiết cười ha hả nói.

    Trần Giang cũng gật đầu. Anh ấy từ nhỏ lớn lên đến nay vẫn là lần đầu tiên ăn nhiều món phong phú như vậy.

    "Mọi người mau ăn đi. Buổi tối hôm nay nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tiếp tục kiếm tiền. A Giang, cậu cũng ăn đi, đừng có ngại ngừng. Cậu đi theo chúng tôi làm một trận, chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu." Lý Tiểu Lộ nói.

    Trần Giang gật đầu lia lịa.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 22: Mở rộng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Nhà có nhiều cửa sổ (NU)

    Ngày hôm sau, bọn họ xay một xô sữa gạo nhiều hơn bình thường, thêm một ít mì gạo và rau cắt nhỏ, sau đó mới đi ra ngoài, có thêm hai người nữa, người vừa đủ, lại có thể bán mì luộc, mì xào nữa.

    Nhờ có hai người giúp đỡ, công việc buôn bán của họ tiến triển rất nhanh.

    Trước đây, Phong Kiến Thiết chưa bao giờ buôn bán, nhưng kỹ thuật của ông thì không phải ai cũng có thể so sánh được.

    Đó là kỹ thuật tráng bánh cuốn của ông.

    Nói mới nhớ, kỹ thuật tráng bánh cuốn của Lý Tiểu Lộ vẫn là học hỏi từ Phong Kiến Thiết.

    Bột gạo do Phong Kiến Triết xay nhuyễn càng mịn, càng nhẵn hơn so với bột do Lí Tiểu Lộ xay nhuyễn. Mà bánh cuốn do Phong Kiến Thiết tự tráng thì mịn và mỏng hơn so với bánh cuốn của Phong Thụy Thanh và Trần Giang tráng ra.

    Rõ ràng tất cả các nguyên liệu đều được chuẩn bị giống nhau, thậm chí lượng sữa gạo cũng như nhau, nhưng bánh cuốn được tráng từ Phong Kiến Thiết mịn hơn, mềm hơn, mỏng hơn và ngon hơn. Đây không phải là một sự khác biệt lớn, nhưng ăn bánh cuốn của ông thì có thể cảm nhận ra ngon và thơm hơn.

    Phong Thụy Thanh và Trần Giang rất bối rối nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao, sau đó, vẫn là Phong Kiến Thiết giải thích nghi hoặc này.

    "Đừng nhìn thấy bánh cuốn ba tráng ra ngon hơn các con, nhưng thực ra, ba đã luyện tay nghề này mấy chục năm rồi. Lượng sữa gạo nhiều hay ít và thời gian tráng dài hay ngắn, dù ba không động não, nhắm mắt cũng có thể làm được. Nếu các con muốn luyện tập được giống như ba thì các con hãy luyện tập mỗi ngày, như vậy phải mất khoảng một hoặc hai năm." Phong Kiến Thiết cười nói.

    "Nhưng chú ơi, không phải chúng cháu đều cho cùng một loại sữa gạo sao? Hơn nữa chúng cháu cũng tráng bánh cuốn giống như thời gian với chú! Nhưng tại sao bánh cuốn chú tráng ra lại khác bánh cuốn chúng cháu tráng ra vậy ạ? Tại sao cháu nghĩ thế nào cũng không ra?" Trần Giang nghi ngờ hỏi, nói một cách đại khái là như vậy, dù nghĩ cái gì cũng không hiểu được.

    Anh đã đến đây được vài ngày. Cách đây vài ngày, anh ấy đã bắt đầu học cách tráng bánh cuốn. Anh ấy có khả năng hiểu biết nhanh và sẵn sàng học hỏi, giờ đã tráng ra dáng ra hình rồi.

    "Làm sao giống nhau được? Nhìn thì giống nhau nhưng thực ra lại khác. Đừng nghĩ rằng lần nào sữa gạo cháu lấy ra là giống nhau nhưng vẫn có sự khác biệt. Lúc nào cần bỏ vào thì cũng là một loại kỹ năng, lúc nào lấy ra thì phải xem thời điểm nữa đúng không? Bánh cuốn này thiếu một chút, mỗi lần lấy bột cũng đã khác nhau, bột nhiều hay ít đều cho ra mùi vị khác nhau, muốn tráng ngon thì còn phải học." Phong Kiến Thiết nhướng mày nói.

    Phong Nhụy Thanh gật đầu đồng ý và nói: "Ba, nhìn không ra ba lợi hại như vậy. Trước kia, trong nhà chỉ dùng chiếc mâm chưng cách thủy con cho rằng đã rất ngon rồi, không nghĩ đến khi ba dùng lò chuyên dụng để trưng lại còn ngon hơn nhiều khi ở nhà. Có vẻ như con phải học hỏi nhiều hơn nữa để bánh cuốn trở nên ngon hơn. Mặc dù con không mong trông vào cái này để phát tài, nhưng học thêm một loại kĩ năng cũng không phải là điều xấu gì, ít nhất nếu sau này không buôn bán được thì con có thể quay trở lại công việc buôn bán cũ này cũng được."

    "Ồ?" Phong Kiến Thiết hỏi: "Con không muốn kiếm tiền từ cái này, vậy hiện tại con đang làm gì? Về sau, con muốn làm gì trong tương lai?"

    Phong Nhụy Thanh cười nói: "Con chỉ cần tưởng tượng rằng về sau, mỗi ngày đều phải ở bên đường bày một quầy hàng nhỏ, con cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa. Con chưa nghĩ đến việc sau này con sẽ làm gì trong tương lai, nhưng chắc chắn không phải là làm bánh cuốn. Sở dĩ con làm bánh cuốn không phải vì con chỉ biết làm cái này, mà là con chỉ muốn kiếm thêm chút tiền mà thôi. Dù muốn làm việc khác thì con cũng phải có tiền trước đã."

    "A Thụy, tôi sẽ đi theo cậu lăn lộn." Trần Giang vỗ vai Phong Thụy Thanh cười hì hì nói.

    Trong những ngày mới tới này, anh đã biết đi theo Phong Thụy Thanh chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

    Tên nhãi này có một đống sức lực, người lại ham học hỏi, thông minh, hơn nữa lại chịu khó, đi theo nó chắc chắn sẽ tốt hơn là làm ăn một mình.

    "Nói như vậy thì định rồi. Đến lúc đó, cậu không thể luyến tiếc công việc buôn bán bánh cuốn này." Phong Thụy Thanh cười nói.

    Trần Giang cười ha ha, nói: "Tất nhiên là tôi sẽ không luyến tiếc."

    "Anh à, giờ anh còn không tiết kiệm được một đồng nào đâu, anh nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?" Phong Thanh Thanh cười nói, nhưng trong lòng lại có chút chua xót.

    Kiếp trước, anh trai cô vẫn luôn ở quê, sau này cô đến thành phố S, anh và ba đến tìm cô nhưng không tìm được, ba cô quay về, anh trai cô ở lại đây để làm việc.

    Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, dù sao khi cô "áo gấm về làng" thì anh hai cô đã mất một tay, ở quê quán làm ruộng và lấy một người vợ chanh chua.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 23: Mở rộng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó cô cũng hỏi anh hai nhưng anh hai không nói bất cứ điều gì.

    Cô không bao giờ biết rằng anh hai của cô vẫn có ý tưởng như vậy.

    Kiếp trước cô đã nghĩ không biết bao nhiêu lần, nếu không phải là do cô đến thành phố S bên này thì tay anh hai của cô có phải vẫn sẽ còn đúng không?

    Thế nhưng không có một lời giải đáp chính xác nào cho câu hỏi này.

    "Vậy phải nhanh lên mới được. Nếu anh muốn tiết kiệm tiền, thì so sánh với tốc độ bán hàng bây giờ cũng rất dễ dàng. Ngày mai anh sẽ đặt thêm một cái lò tráng bánh cuốn theo yêu cầu để kiếm nhiều tiền hơn." Phong Thụy Thanh nói.

    "Liệu nó có quá mạo hiểm không?" Phong Thanh Thanh hỏi.

    "Đừng lo lắng. Lòng anh nắm chắc. Hiện tại chúng ta đã có rất nhiều khách. Kỹ thuật của lão ba lại tốt, trên phố Hoàng Kết lại có nhiều người đi lại, vì vậy chúng ta không phải lo lắng về việc không buôn bán được." Phong Thụy Thanh nói.

    "Nhưng chỉ có một cối xay đá, liệu có đủ không?" Phong Thanh Thanh nghi ngờ hỏi.

    Bởi vì công việc buôn bán quá tốt, bây giờ họ đã phải bắt đầu xay gạo từ 3 giờ. Họ có thể bán bốn thùng sữa gạo mỗi ngày.

    "Mua một cối xay đá khác đi. Anh hỏi chủ nhà và bà ấy nói rằng bên cạnh cũng có một nhà bán cối xay đá, chúng ta chỉ cần mua nó là được. Căn phòng này đủ lớn để đặt một cối xay đá khác." Phong Thụy Thanh nói.

    Nếu con trai ông đã nghĩ kỹ rồi nên Phong Kiến Thiết bọn họ đương nhiên không có gì để nói.

    Buổi sáng sau khi bận rộn xong bữa sáng hai ngày sau, Phong Thụy Thanh lại đến địa điểm ban đầu để đặt làm một lò tráng bánh cuốn mới.

    Ông chủ kia cũng xác nhận lại với Phong Thụy Thanh, bởi vì trong khoảng thời gian này, người đặt lò tráng bánh cuốn bỗng trở nên nhiều hơn. Số lượng bếp lò tăng lên đột ngột, ông sợ Phong Thụy Thanh nếu làm thêm nữa sẽ lỗ vốn, Phong Thụy Thanh lớn lên cao to nên ông vẫn còn nhớ rất rõ.

    Phong Thụy Thanh vẫn quyết tâm để ông chủ làm như ý tưởng ban đầu của mình.

    Anh ấy đã ăn hết bánh cuốn trên phố Hoàng Kết và anh ấy cảm thấy bánh cuốn nhà mình làm là ngon nhất. Làm thêm một cái lò tráng bánh cuốn nữa sẽ không bị lỗ vốn.

    Hôm nay đặt hàng, ngày kia đến lấy hàng. Sau đó Phong Thụy Thanh trở về quán, anh ấy lại đến cửa hàng bên cạnh và bỏ ra hai mươi nhân dân tệ để mua một cái cối xay đá mới. Cái cối xay đá này cùng với cái cối xay đá của cô chủ Mạc cho thuê nhà không khác nhau lắm, cho nên, giá vẫn vậy.

    Ban đầu người kia không định bán cối xay đá, nhưng nể mặt Mạc Linh nên cũng bán.

    Mặc dù nhiều hơn một bộ thiết bị tráng bánh nhưng Phong Thụy Thanh không có ý định đi mua thêm bàn và ghế đẩu.

    Phong Thanh Thanh hỏi anh lý do, anh cười nhưng không trả lời, chỉ nói là đến lúc đó sẽ biết.

    Phong Thanh Thanh rất tò mò, rất muốn biết ngay nên sáng hôm đó sau khi đi đến trường, cô đã giả vờ đau bụng và thậm chí xin nghỉ phép nửa ngày để quay lại quầy hàng xem.

    Đến khi Phong Thụy Thanh nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về thì thiếu chút nữa hối hận chết, sớm biết như vậy thì anh đã không đắc ý, đem chủ ý nói cho em gái, vậy cũng sẽ không mệt khiến cho em gái xin nghỉ nửa ngày, chậm trễ học tập.

    Khi Phong Thanh Thanh xin nghỉ phép trở về nhà, cô đã thấy phía trước quầy hàng của họ được chia thành hai bên, một bên là một hàng người xếp hàng và một bên là không có ai.

    Cô có chút khó hiểu, vì sao những người đó tình nguyện xếp hàng, cũng không đi đến những cái ghế phía trước ngồi xuống ăn?

    Chờ đến khi lại gần, cô mới hiểu.

    Anh trai nhà cô tuy không phải người có thiên phú học tập, nhưng lại là người rất nhanh nhẹn và nhạy cảm trong việc buôn bán.

    Hóa ra là vậy, phía trước của lò tráng bánh cuốn mới có viết: Đóng gói mang đi, xếp hàng tại đây.

    Chịu trách nhiệm đóng gói bên này là anh trai và mẹ của cô.

    Anh cô phụ trách việc tráng bánh cuốn, mẹ cô phụ trách đóng gói gia vị và sắp xếp lại hộp đóng gói sau đó nhận và trả lại tiền.

    Vì đã phân công hợp tác, lại chỉ chuyên làm bánh cuốn, cho nên, hiệu suất buôn bán lúc này so sánh với trước kia nhanh hơn không ít.

    Nếu đã xin phép nghỉ, lại còn hiểu về ý tưởng của Phong Thụy Thanh, Phong Thanh Thanh cũng không nghĩ sẽ quay về trường học, bỏ cặp sách xuống, đi vào cùng hỗ trợ dọn dẹp chén đĩa.

    Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ rất vội vàng nên cũng không rảnh để ý đến Phong Thanh Thanh.

    Chờ đến khi trở về nhà sau buổi trưa, Phong Thụy Thanh bị đánh cho một trận.

    Phong Thanh Thanh và Trần Giang nhìn thấy Phong Thụy Thanh bị Lý Tiểu Lộ đuổi đánh thì trong miệng cười ha ha
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 24: Học sinh mới chuyển trường (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Cherry ché rỳ

    Trường Phong Thanh Thanh đi là trường trung học Đông Môn.

    Trường trung học Đông Môn là trường trung học tốt nhất rồi. Đây cũng là dựa vào sự giúp đỡ của chủ nhà Mạc Linh, Phong Thanh Thanh mới được học lại ở một trường trung học tốt như vậy, bởi vì thành phố S và thành phố L đều cùng một tỉnh, vậy nên, đến lúc ấy Phong Thanh Thanh trực tiếp ở trung học Đông Môn thi đại học là được, không cần về nhà thi nữa.

    Đây quả là món hời lớn cho Phong Thanh Thanh.

    Cô cũng không muốn về nhà thi, thi đại học vốn dĩ đã đủ căng thẳng rồi, lại còn về nhà thi.

    Sau một tháng đầu tiên khai giảng, Phong Thanh Thanh lần đầu thi tháng thế mà đạt được 100 điểm, Phong Kiến Thiết vui mừng đến mức buổi tối cũng không buôn bán nữa, đưa cả nhà và Trần Giang đi nhà hàng, ăn một bữa thật ngon.

    Chỉ là, không đợi Phong Thanh Thanh vui mừng được mấy ngày, trong lớp chuyển đến một học sinh, là nữ, có quen biết.

    "Chào mọi người, mình tên là Vu Lệ Lệ, người thành phố L, lúc trước học ở trường trung học thành phố L, bởi vì đơn vị của ba mình điều đến thành phố S, vậy nên mình đi theo đến đây. Mong mọi người về sau giúp đỡ nhiều hơn, cảm ơn." Vu Lệ Lệ cúi người cười trong trẻo, hơi mang chút nghịch ngợm nói.

    Phong Thanh Thanh gắt gao nhìn chằm chằm người trên bục giảng mặc váy trắng liền thân, buộc tóc đuôi ngựa, cười vô cùng vui vẻ.

    Cô gái trước mắt này một chút cũng không giống người đàn bà mập cuồng loạn 20 năm sau, cô ta hiện tại đang đứng trên bục giảng cười dịu dàng, khuôn mặt trẻ trung tràn ngập nét cười.

    Phong Thanh Thanh không ngờ cô lại gặp được vợ trước của Trần An Chí – Vu Lệ Lệ ở lớp năm ba của trung học Đông Môn.

    Hóa ra, Vu Lệ Lệ cũng chuyển đến thành phố S.

    Đời trước, trước khi Trần An Chí từ hôn với cô, có một đối tượng, hoa khôi lớp kế bên lớn bọn họ - Vu Lệ Lệ, sau này, Trần An Chí chưa tốt nghiệp đã kết hôn cùng Vu Lệ Lệ, mà sau đó, Trần An Chí nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Vu thì đi lên như diều gặp gió, chỉ có điều sau đó, ba của Vu Lệ Lệ bị bắt vì tội tham nhũng, ngay cả Trần An Chí cũng bị liên lụy, về sau không biết Trần An Chí như thế nào, nghe được cô vẫn còn nhớ nhung anh ta, bèn tới thành phố S.

    Mà sau này, Trần An Chí bắt đầu quan tâm cô dưới nhiều hình thức khác nhau, hai năm sau, cô không thể cưỡng lại sự cám dỗ, kết hôn với Trần An Chí. Sau khi kết hôn, Trần An Chí nói với cô, đợi điều dưỡng tốt thân thể, bọn họ mới cùng phòng có con. Lúc đó cô lớn tuổi rồi, cũng muốn có một đứa con, lại nghe lời của Trần An Chí, điều dưỡng hai năm, cuối cùng, giây phút biết thân thể đã được điều dưỡng tốt lại bị Trần An Chí hại chết.

    "Thanh Thanh, cậu sao vậy? Ngẩn người gì đó? Bạn gái mới chuyển đến kia xinh thật đấy. Bộ váy cô ấy mặc trên người cũng thật thời thượng, cũng không biết là mua ở đâu? Tớ cũng muốn mua một bộ." Trần Chanh thấy Phong Thanh Thanh ngơ ngác nhìn học sinh mới chuyển trường đến kia, bèn dùng khuỷu tay đụng vào cánh tay của Thanh Thanh, nhỏ giọng hỏi.

    Phong Thanh Thanh hoàn hồn, sương mù dưới đáy mắt biến mất ngay lập tức, cô đã trọng sinh, có chuyện càng quan trọng hơn để làm, mà không phải lãng phí cho những người xưa cũ không có quan hệ gì, nghĩ đến đây, cô bởi vì nhìn thấy Vu Lệ Lệ mà tâm trạng có chút dao động lập tức bình phục lại, nói: "Không có gì, Vu Lệ Lệ kia là học sinh lớp kế bên ở trường trước của tớ, tớ thấy cô ấy cũng chuyển đến trung học Đông Môn, nên có chút tò mò thôi. Bộ váy kia cũng khá đẹp đó."

    "Cậu quen cô ấy? Vậy quá tốt rồi, nhanh đi hỏi cô ấy bộ váy kia mua ở đâu? Cuối tuần chúng ta đi mua một bộ." Trần Chanh vui vẻ nói.

    Phong Thanh Thanh cười cười, quay đầu, nói nhỏ với Trần Chanh: "Tuy là lớp bên cạnh, nhưng tớ không quen biết cô ấy, cũng chưa từng nói chuyện với cô ấy, vẫn là không cần đi hỏi, quá đột ngột. Hơn nữa, mặc cùng một bộ váy cũng không tốt. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố, chỗ bán váy ở Đông Môn thật sự rất nhiều, chúng ta mua một bộ váy khác."

    "Nói có lý. Đều cùng một lớp, mặc quần áo giống nhau thì không hay. Cuối tuần chúng ta đi dạo phố đi." Trần Chanh cười nói, mặt có chút mũm mĩm của trẻ con, khi cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền, rất là dễ nhìn.

    Phong Thanh Thanh nhịn xuống không đi xoa nắn mặt cô ấy. Dễ thương quá đi mất.

    Vu Lệ Lệ ở trên nhìn thoáng qua toàn bộ học sinh trong lớp, lại không nghĩ tới, vừa lúc nhìn thấy Phong Thanh Thanh. Bởi vì lúc này Phong Thanh Thanh quay đầu lại, vô cùng dễ thấy, vây nên, cô ta liếc một cái là thấy được Phong Thanh Thanh.

    Ban đầu cô ta làm đối tượng của Trần An Chí, tuy biết Trần An Chí đã có vị hôn thê nhưng không hề biết là Phong Thanh Thanh. Đợi đến khi Trần An Chí và Phong Thanh Thanh hủy hôn đến việc đánh người bị đồn đãi ra ngoài, ba cô ta cho người điều tra Trần An Chí, cô ta mới biết Phong Thanh Thanh học cùng lớp với Trần An Chí chính là vị hôn thê của anh ta.

    Sau khi cô ta cùng Trần An Chí làm đối tượng không lâu, Trần An Chí bèn nói chuyện này với cô ta, anh ta nói anh ta cũng không thích vị hôn thê của mình. Hôn ước giữa hai nhà bọn họ là do cha mẹ hai bên định ra, anh ta hoàn toàn không biết gì hết. Trần An Chí bảo đảm đợi khi anh ta tốt nghiệp cấp ba thì sẽ giải trừ hôn ước giữa hai nhà, sau khi tốt nghiệp đại học xong sẽ cưới cô ta.

    Vậy nên, cô ta một chút cũng không để ý Trần An Chí có một vị hôn thê như vậy. Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ cuối cùng vẫn không thành.

    Nghĩ đến ba hoàn toàn không băn khoăn ý nguyện của cô ta, mang cô ta tới thành phố S, lòng Vu Lệ Lệ liền nôn nóng muốn chết. Cô ta một chút cũng không muốn cùng Trần An Chi tách ra.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt Vu Lệ Lệ nhìn Phong Thanh Thanh liền mang theo một tia oán hận.

    "Mọi người vỗ tay chào mừng học sinh mới nào." Thầy Ninh chủ nhiệm lớp vỗ tay nói.

    Mọi người dùng sức vỗ tay.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 25: Học sinh mới chuyển trường (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thầy Ninh xếp Vu Lệ Lệ ngồi ở bàn sau Phong Thanh Thanh.

    Bởi vì khai giảng lâu như vậy rồi, vị trí hàng trước đều ngồi đầy rồi, tới muộn thì chỉ có thể ngồi đằng sau thôi, Phong Thanh Thanh cũng vậy, cô lúc đó bị xếp ngồi ở bàn cuối cùng, ngồi cùng bàn với Trần Chanh.

    Vóc dáng Trần Chanh cao, ước chừng 1m65, chiều cao này ở phương nam xem như tương đối cao.

    Lúc Vu Lệ Lệ đi xuống, Phong Thanh Thanh rõ ràng thấy trên mặt cô ta hiện lên một tia bất mãn.

    Cô cũng không quan tâm, dù sao cô biết cô ta ngồi đằng sau không được mấy ngày sẽ chuyển lên phía trước ngồi. Chỉ có điều, cô không định để ý cô ta, mà lúc Vu Lệ Lệ đi ngang qua cô, hừ lạnh một tiếng.

    Tiếng hừ có chút lớn, đến cả Trần Chanh cũng nghe thấy.

    Trần Chanh sáp lại gần Phong Thanh Thanh, thấp giọng hỏi: "Thanh Thanh, cậu và Vu Lệ Lệ này có thù oán sao?"

    Phong Thanh Thanh lắc đầu cười, nói: "Không có. Bọn tớ tuy là cùng trường, nhưng một câu cũng chưa nói qua, sao có thể có thù được? Tớ cũng không biết cô ta có ý gì."

    Đời trước khi cô cùng Trần An Chí kết hôn, Vu Lệ Lệ còn lại đây mắng cô là tiểu tam, nói chuyện vô cùng khó nghe, nếu không phải đã sớm biết Trần An Chí ly hôn rồi mới theo đuổi cô, hai năm sau bọn họ mới kết hôn, cô nghe Vu Lệ Lệ mắng quả thật hổ thẹn chết đi được.

    "Nhìn khá xinh đẹp, nhưng cảm giác không phải người dễ ở chung." Trần Chanh thấp giọng nói.

    "Không biết. Dù sao chúng ta cũng không ở kí túc, mỗi ngày đến trường tan học là xong, không cần thế nào cùng cô ta ở chung, trái lại không cần lo việc này." Phong Thanh Thanh nói.

    Trần Chanh còn muốn nói gì đó, nhưng thầy Ninh chủ nhiệm lớp bắt đầu giảng bài rồi.

    Sau khi tan học, hai người hẹn cuối tuần đi dạo phố, lúc này mới ai về nhà nấy.

    Về đến nhà, Phong Thanh Thanh bỗng nhiên cảm giác được không khí quái lạ trong nhà. Hỏi mới biết được, hóa ra, chủ nhà Mạc Linh có trái phiếu chính phủ, hiện đang muốn đầu cơ trục lợi, hỏi bọn họ có muốn không.

    Phong Kiến Thiết muốn, không lâu trước đây ông nghe Phong Chí Cao nói qua, quốc gia phát hành cái này, lãi suất hàng năm rất cao, rất nhiều người ở đơn vị Phong Chí Cao muốn mua, nhưng lại không mua được. Hiện tại, chỗ Mạc Linh có, tất nhiên là mua rồi, này có thể đem tiền gửi ngân hàng vô cùng có lợi, lãi suất cao, cũng đáng tin.

    Phong Thụy Thanh thì không đồng ý. Tiền này dù là gửi ngân hàng hay là mua trái phiếu chính phủ, dù sao một khi đầu tư thì tiền này chính là tiền chết, còn không bằng sử dụng nó để tiền sinh ra tiền.

    Bọn họ không thể cứ luôn bày quán ở phố Hoàng Kết, thời tiết bây giờ còn tốt, còn có thể chịu được, nhưng đợi đến khi mùa đông thì sẽ không còn tốt đẹp như vậy nữa. Hơn nữa, quản lý thành phố sẽ đến đuổi bọn họ.

    Anh lập sẵn kế hoạch rồi, chờ khi kiếm được nhiều tiền hơn, mua một cửa hàng, mở cửa hàng, cái khác không nói, mùa đông và ngày mưa phải làm sao, cũng không đáng bị giày vò như vậy.

    Hai bên đều nói có lý, mà Phong Kiến Thiết không phải là người cổ hủ như vậy, vậy nên, giằng co không buông được.

    Phong Thanh Thanh nghe xong, không hề nghĩ ngợi, nói: "Ba, dùng tiền mua trái phiếu chính phủ, ba năm sau, cũng không thu được bao nhiêu tiền. Cho dù lãi suất là 10%, gửi 100 tệ, ba năm sau, cũng chỉ lãi 130 tệ. Huống chi, lãi suất không được cao như 10% được. Còn không bằng như anh trai nói vậy, dùng tiền sinh tiền, ba xem chúng ta mới đến thành phố S không lâu đã đặt mua nhiều đồ như vậy, tiền trong tay cũng có một hai ngàn. Nếu mang một hai ngàn này mua trái phiếu chính phủ hết, về sau làm sao mua được cửa hàng nữa? Anh hai nói rất đúng, chúng ta không thể cứ ở trên phố bày quán được?

    " Chú, cháu cũng thấy anh A Thụy và Thanh Thanh nói có lý. Cứ luôn bày quán vỉa hè ở trên phố cũng không tốt. Không nói những chuyện khác, mỗi ngày thu dọn đồ cũng quá sức. Hơn nữa, buổi sáng chúng ta dậy sớm để chặt thịt như vậy, người của cả tầng lầu đều có ý kiến. Vậy nên, cháu nghĩ không bằng tích góp tiền lại, nhanh chóng mua một cửa hàng, đến lúc đó, muốn chặt thịt thế nào thì chặt như thế đó. "Trần Giang nói.

    Trước kia bọn họ không dậy sớm như vậy để chặt thịt, người ở tầng lầu này cũng không có ý kiến gì, dù sao họ cũng dậy sớm để buôn bán. Hiện tại, sau khi thêm một lò bánh cuốn nữa, bọn họ dậy sớm hơn bình thường một giờ để chặt thịt.

    Mấy ngày nay về nhà anh ấy đều nghe thấy tiếng oán giận của hàng xóm.

    " Kiến Thiết, em cảm thấy bọn nhỏ nói có lý. Vẫn là mua một cửa hàng tốt hơn một chút. Tốt nhất là mua nhà hai tầng, tầng trên sinh sống, tầng dưới buôn bán. Chúng ta không cần phải thuê phòng của người khác để ở nữa. Ở nhà của chính mình là thoải mái nhất. "Lý Tiểu Lộ nói.

    Phong Kiến Thiết than một tiếng:" Vậy trước không mua, đợi khi nào có dư tiền lại mua. "

    Phong Thanh Thanh không đành lòng nhìn dáng vẻ suy sụp của Phong Kiến Thiết, nói:" Ba, chờ chúng ta có dư tiền, trừ bỏ mua cửa hàng, mua nhà, còn mua trái phiếu chính phủ cho ba. Con bảo đảm, đến lúc đó sẽ không ngăn người. "

    Phong Thụy Thanh cũng nói:" Ba, đến lúc đó mua cho ba."

    Lúc này Phong Kiến Thiết mới vui lên đi chuẩn bị thức ăn nhanh cho buổi tối.

    Mọi người muốn cười mà không dám cười.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 26: Gặp mặt (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: ~Yu~

    Vào cuối tuần, Phong Thanh Thanh giúp đỡ việc chợ buổi sáng. Bởi vì, ngày cuối tuần nên buôn bán cũng khá tốt, cho nên cô tính buổi sáng phụ giúp một lúc, sau đó mới đi dạo phố.

    "Em gái, em đi dạo phố đi. Ở đây đã có ba và anh rồi. Cuối tuần, những vị khách kia đều không đi làm nên cũng không đông lắm, so với bình thường thiếu rất nhiều người, chúng ta cũng không bận lắm." Phong Thụy Thanh biết hôm nay em gái muốn đi dạo phố, lại thấy em gái trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày, để cô giúp đỡ lại sợ làm bẩn áo quần đang mặc trên người bèn ngăn cản.

    "Thanh Thanh, anh con nói rất đúng, con cứ đi chơi đi, ở đây đã có chúng ta rồi. Bình thường còn bận rộn hơn mà chúng ta đều xử lý được, hôm nay lại ít khách, không cần con phụ giúp đâu, mau đi dạo phố đi, mua nhiều quần áo một chút." Phong Kiến Thiết vừa nấu mì, vừa cười ha hả nói.

    Vẻ mặt Phong Thanh Thanh lộ ra chút bất đắc dĩ, sở dĩ cô ý muốn giấu nhẹm kéo dài đến ngày hôm nay mới nói cho người trong nhà biết, chính là sợ người trong nhà khuyên nhủ cô. Thật đúng là như cô dự đoán, cả ba và anh trai đều muốn khuyên cô.

    Cô nhanh chóng nói: "Ba, anh hai, cứ để cho con ở đây giúp đỡ đi. Bình thường, con toàn cúi đầu chỉ lo việc học, việc buôn bán trong nhà cũng không giúp đỡ được. Hôm nay cũng rảnh chút, để con phụ giúp một chút. Hơn nữa, con và bạn học hẹn giữa trưa mới đi, bây giờ một mình đi thì buồn lắm."

    Lý Tiểu Lộ nghe xong, lời muốn khuyên còn muốn nói ra thì ngưng lại, nhìn Phong Thanh Thanh, cười nói: "Vậy con cẩn thận một chút, tránh làm cho nước canh dây bẩn vào quần áo."

    Phong Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bắt đầu tập trung làm việc.

    Cô cúi đầu thu dọn mấy cái bát trên bàn, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Trần Chanh đi về phía bên này.

    Vóc dáng Trần Chanh rất cao, trên người mặc một cái áo pull màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean sẫm màu, trong đám đông nhìn có vẻ rất nổi bật.

    Trần Chanh từ xa đã nhìn thấy cô, hai mắt phát sáng, vẫy vẫy tay, la lớn: "Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh tớ đến rồi đây." Dứt lời, liền chạy nhanh về phía quầy bán hàng.

    Phong Thanh Thanh nhanh chóng từ trong quán chạy ra, vẫy vẫy tay ngăn cản, ý bảo Trần Chanh đừng gọi.

    Không thấy mọi người ở đây đang nhìn bọn họ hả?

    "Sao cậu lại tới đây?" Phong Thanh Thanh đi ra, hai tay lau vào tạp dề đang mang trên người, sau đó kéo Trần Chanh sang đứng một góc, ngạc nhiên hỏi.

    "Tớ đến xem quán của nhà cậu." Trần Chanh vừa nói vừa nhìn cách bày trí khắp nơi, khóe miệng cười tươi có hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vô cùng đẹp.

    "Làm sao cậu tìm tới được đây?" Phong Thanh Thanh nghi ngờ, hỏi.

    "Tớ mò từng nhà từng nhà đến đây. Có lần, cậu nói nhà cậu ở Phố Hoàng Kiến mở quán bán bữa sáng. Tớ bèn đi tìm từng nhà một, không sai biệt lắm tìm gần hết dãy phố tìm được nhà của cậu." Trần Chanh nhìn khắp nơi, lại nói: "Thì ra quán bánh cuốn nổi tiếng nhất trên đường này lại là của nhà cậu bán nha? Tớ rất thích món này đó, ngày nào cũng ăn."

    "Thế cậu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì tớ nói ba tớ làm hai phần cho cậu được không. Ba tớ làm bánh cuốn cực kì mềm ngon đấy." Phong Thanh Thanh cười nói, lần trước cô chỉ qua loa kể cho Trần Chanh là nhà cô ở đây mở quán bán bữa sáng. Thật không ngờ Trần Chanh lại không sợ phiền bỏ công đến tận đây tìm.

    "Chưa ăn đây. Tớ tính toán nếu đã cất công đến phố Hoàng Kết tìm cậu, tất nhiên là muốn ở đây ăn món bánh cuốn nổi tiếng toàn bộ Đông Môn này rồi, cho nên tớ hôm nay đã không ăn bữa sáng thì ra cửa nè." Trần Chanh phối hợp xoa xoa bụng, nói.

    "Rồi rồi, để tớ nói ba tớ làm cho cậu, chờ cậu ăn xong thì hai chúng ta đi dạo phố nha." Phong Thanh Thanh nói, sau đó kéo Trần Chanh vào một bàn trống gần đó ngồi xuống.

    "Tớ còn muốn thêm trứng." Trần Chanh đưa ra yêu cầu.

    Phong Thanh Thanh gật đầu đồng ý, rồi sau đó đến bên cạnh Phông Kiến Thiết nói, dặn ba mình làm bánh cuốn nhớ cho thêm trứng, còn cô thì tiếp tục bận việc trong quán.

    Cô cùng Trần Chanh nói chuyện một lúc, lại có nhiều khách ăn xong rồi. Nhanh tay thu dọn sạch sẽ bát đĩa bẩn trên bàn, lau lại bàn ăn để khách mới vào thì có ngay chỗ ngồi.

    Bên này, Trần Chanh rảnh rỗi không có việc gì nhìn Phong Thanh Thanh làm việc.

    Thấy Phong Thanh Thanh cũng không sợ bẩn, đem đũa dùng một lần và khăn giấy gom lại bỏ vào thùng rác, sau đó lại xếp đĩa bẩn lại, sau đó mang đĩa bẩn đến chậu rửa, chờ buôn bán xong thì mang về rửa sạch.

    Trần Chanh chưa từng thấy một mặt này của Phong Thanh Thanh, cũng không sợ bẩn, không ngại mệt, không sợ ánh mắt của người khác, chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Cô ấy chỉ nhận biết Phong Thanh Thanh là học sinh ưu tứ mới chuyển trường.

    Phong Thanh Thanh là người học hành rất nghiêm túc mà cô biết, cô tuyệt đối không bao giờ đi trễ, bài tập về nhà luôn luôn hoàn thành tốt, kiểm tra giữa kì còn làm đến đạt điểm cao nhất lớp.

    Mà Trần Chanh, mặc dù 10 năm trung học luôn cố gắng học tập, nhưng nếu so về trình độ nghiêm túc với Phong Thanh Thanh thì vẫn còn thua kém hơn phân nửa.

    Hơn nữa, Phong Thanh Thanh còn làm được nhiều việc như vậy, không như mình, ở nhà ngay cả một cái bát cũng không rửa.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 27: Gặp mặt (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm xong bánh cuốn, Lý Tiểu Lộ đích thân mang qua cho Trần Chanh, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp được bạn học của con gái trong trường trung học Đông Môn.

    Trần Chanh ngọt ngào gọi một tiếng bác gái, sau đó tay nhận đĩa bánh cuốn, sau đó trả tiền.

    Lý Tiểu Lộ bèn từ chối: "Khách sáo cái gì, cháu là bạn học của Thanh Thanh, đây là bữa sáng miễn phí. Nhanh ăn đi, bác còn dặn riêng ba nó làm cho con thêm một quả trứng nữa đấy."

    Thì ra, cô gái lớn lên xinh đẹp thế này lại là bạn cùng bàn của Thanh Thanh nha, lớn lên nhìn rất trắng nõn.

    Trần Chanh nhún nhường còn muốn trả, lại bị từ chối, sau đó thì không kiên trì nữa, nói: "Vậy cháu cám ơn bác gái ạ."

    Lý Tiểu Lộ nói: "Khách sáo cái gì? Lúc nào rảnh nhớ thường xuyên đến nhà của bác chơi. Thanh Thanh mới chuyển trường đến trung học Đông Môn, thêm phiền toái cho các cháu rồi."

    Trần Chanh nghe vậy lắc đầu: "Không phải, là cháu khiến cho Thanh Thanh thêm phiền toái mới đúng. Bạn ấy học rất tốt."

    Lý Tiểu Lộ cười cười, bảo Trần Chanh nhanh dùng bánh cuốn, còn bà thì tiếp tục bận việc.

    Sau khi Trần Chanh ăn bánh cuốn xong, nhìn nhìn, cũng giống như Phong Thanh Thanh hỗ trợ cô đi dọn bát đĩa.

    Phong Thanh Thanh hoảng hốt, vội kéo Trần Chanh qua một bên, nói: "Chanh Tử, cậu qua một bên ngồi đi, chỗ này để tớ dọn là được rồi, làm sao có thể để cậu phụ dọn bàn được."

    Trần Chanh không để ý lắc đầu, nói: "Không sao. Tớ nhìn quán cậu nhiều khách như vậy, để tớ phụ một chút. Yên tâm đi, tớ vừa rồi nhìn cách cậu thu dọn, tớ biết làm rồi."

    Dứt lời, tiếp tục công việc thu dọn bát đĩa của mình.

    Phong Thanh Thanh thấy khuyên Trần Chanh không được, lại nhìn động tác cô ấy tuy lần đầu tiên làm việc tay chân còn lóng ngóng, nhưng làm rất chú tâm, bèn mặc kệ.

    Trần Chanh vừa thu dọn, vừa nhìn trộm anh trai của Phong Thanh Thanh và bạn học của anh trai cô.

    Vừa rồi, lúc cô ấy mới đến, Phong Thanh Thanh cũng đã giới thiệu đơn giản với cô ấy.

    Thanh Thanh lớn lên xinh đẹp, nên anh trai của cô cũng không kém cạnh, so với Thanh Thanh thì da hơi đen một chút, nếu dùng tiểu thuyết kiếm hiệp để miêu tả thì đó chính là mày kiếm mắt sáng. Anh trai cô có cái mũi cao thẳng, lại trông rất cao, có thể cao khoảng một mét tám, dáng người so sánh với các bạn nam cùng lớp cô ấy cũng không giống nhau, các bạn nam cùng lớp của cô đều gầy ốm như gà con, mà anh trai Phong Thanh Thanh nhìn cường tráng, chắc hẳn là thường xuyên luyện tập vận động.

    Mà bạn học của anh trai cô, lớn lên cũng không kém cạnh, mặc dù không cao bằng anh trai của Phong Thanh Thanh, nhưng cũng tính là không thấp, tầm khoảng một mét bảy lăm trở lên, khuôn mặt đặc biệt là đôi mắt phượng, có đuôi mắt hơi xếch lên. Làn da của anh cũng rất trắng, không giống với người thường xuyên vận động làm việc nặng nhọc một chút nào.

    Trong lúc cô còn đang đánh giá vị bạn học của anh trai Thanh Thanh kia, vậy mà anh còn hướng cô nháy mắt một cái.

    Đúng là không giống với các bạn học nam mà cô thường nhìn thấy.

    Đến đây quả là một sự lựa chọn đúng đắn, vừa có bữa sáng ngon miễn phí, vừa được ngắm no mắt hai anh đẹp trai.

    Vẫn luôn bận rộn đến tận chín giờ, Lý Tiểu Lộ bèn đuổi hai cô đi dạo phố: "Hai người các con đi dạo phố đi, ở đây đã có chúng ta là được rồi."

    Nghe vậy, Phong Thanh Thanh và Trần Chanh bèn rửa tay sạch sẽ, sau đó nhận tiền mà Phong Kiến Thiết đưa cho, sau đó cùng nhau rời đi.

    Hai người quyết định đi xem váy trước tiên.

    Trên phố này có rất nhiều cửa hàng bán váy, giờ này, hầu hết tất cả các cửa hàng đều đã mở cửa, Phong Thanh Thanh và Trần Chanh đi dạo từng cửa hàng một.

    Chờ đến lúc giữa trưa, mặt trời đã lên đỉnh đầu, trên tay cả hai người đều xách đầy túi.

    Trần Chanh mua toàn là váy, hiển nhiên là ngày đó đã bị Vu Lệ Lệ mặc váy kích thích. Phong Thanh Thanh thì mua một bộ váy áo mùa thu, còn những thứ khác là mua cho người nhà của cô, ngay cả Trần Giang cũng có một bộ.

    Cũng sắp đến tháng mười rồi, trời bắt đầu trở lạnh, lúc này cô cũng muốn mua một ít quần áo cho sau này.

    "Mệt mỏi quá đi, đi dạo phố còn mệt hơn cả lúc lấy bài tập ra làm. Tớ cảm thấy hai cái chân mỏi đến độ muốn lìa khỏi thân rồi." Trần Chanh khuôn mặt nhăn nhó, bây giờ hận không thể tìm được một chỗ nghỉ chân mà ngồi.

    "Tớ cũng cảm thấy mệt mỏi quá." Phong Thanh Thanh sốc lại mấy túi xách lớn trên tay, nói.

    "Lần sau tụi mình đừng mua nhiều như vậy nữa. Tớ chỉ mua ba bộ váy mùa thu." Trần Chanh than thở nói, cũng không biết hôm nay cô trúng tà gì mà suốt cả buổi toàn mua váy.

    "Lần sau đừng đi dạo lâu như vậy. Thôi, chúng ta nhanh trở về đi, nếu không sẽ quá muộn đấy." Phong Thanh Thanh nói, chắc bây giờ khoảng hơn bốn giờ rồi.

    "Ừm." Trần Chanh nói, hai người bèn quay trở về. Bởi vì cả hai người đều ở gần đây, cho nên cả hai người cũng không tính đến chuyện ngồi xe bus để về nhà.

    Vừa đi được một đoạn, Trần Chanh bỗng nhiên gọi một cô gái đang ăn kem bên kia đường: "Mẫn Cẩn, có phải là cậu không?"

    Trần Chanh vô cùng vui vẻ, nếu không phải trên tay cô ấy đang xách hai túi lớn, thì phỏng chừng cô ấy đã bất chấp nhào qua ôm lấy cô gái đang hồn nhiên ăn kem kia.

    Thiếu nữ kia quay đầu lại, liếc nhìn qua Trần Chanh bên kia.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 28: Khách không mời mà đến (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu nữ tên là Mẫn Cẩn này dậy thì vô cùng thành công, tóc dài đen nhánh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, nàng có một đôi mắt to tròn đáng yêu, lông mi rất dài hệt như một cây quạt nhỏ vừa cong vừa dày. Cái Mũi cao thẳng, môi anh đào, càng nhìn càng thấy thích.

    Mẫn Cẩn nhìn thấy Trần Chanh, lúc đầu còn nghi ngờ đối phương gọi mình một chút, sau đó nhận ra liền nở nụ cười, nói: "Trần Chanh, là cậu sao?" Lúc Mẫn Cẩn cười, bên má trái còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ xinh.

    Trần Chanh vội vàng gật đầu: "Là tớ đây, cậu về nước khi nào thế? Không phải cậu đang ở nước ngoài sao?"

    "Trở về cũng được một khoảng thời gian rồi. Kinh tế cải cách mở cửa, gia đình tớ đều về nước. Ông bà và bác cả ở Bắc Kinh, còn gia đình tớ thì ở thành phố S bên này." Mẫn Cẩn nói.

    "Vậy tại sao cậu không đến tìm tớ?" Vẻ mặt Trần Chanh oán giận nói: "Tớ lúc nào cũng nhớ cậu hết á. Nếu không phải hôm nay vô tình gặp cậu ở đây, tớ còn không biết cậu đã trở về thành phố S đâu."

    Nghe vậy, Mẫn Cẩn liền nhanh chóng xin lỗi, nói: "Vừa mới trở về thôi mà, trong nhà còn chưa sắp xếp xong, tớ còn đang tính tuần sau đến tìm cậu đây."

    "Vậy được rồi, tuần sau cậu nhất định nhớ đến tìm tớ, tớ còn ở nhà chính đó. Đúng rồi cậu tính học ở đâu thế." Trần Chanh hỏi.

    "Tớ còn chưa quyết định, chờ anh tớ sắp xếp xong rồi tính tiếp." Mẫn Cẩn nói.

    Trần Chanh còn muốn hỏi han thêm vài câu thì đột nhiên không biết từ đâu có một chiếc xe hơi dừng trước mặt bọn họ. Sau đó, cửa xe mở ra Phong Thanh Thanh liền nghe được một giọng nam trầm thấp nói: "Mẫn Cẩn, mau lên xe, anh đưa em về."

    Giọng nói kia cực kì dễ nghe. Phong Thanh Thanh cảm thấy tâm mình nhộn nhạo, cô cố gắng rướn cổ muốn xem chủ nhân của giọng nói đó là ai?

    Chỉ là, không nhìn thấy được cái gì hết.

    Mẫn Cẩn xin lỗi hai người Trần Chanh và Phong Thanh Thanh: "Chanh Tử, anh tớ đến đón tớ về, tớ về nhà trước, tuần sau đúng hẹn đến tìm cậu chơi."

    Trần Chanh hai tay bận bịu không thể làm gì, cô ấy mặt bĩu môi với Mẫn Cẩn nói: "Cậu nhớ đừng quên nha."

    Mẫn Cẩn gật đầu, sau đó lên xe, xe phóng nhanh rời khỏi đó.

    "Đó là bạn học cấp hai của tớ, chúng tớ học cùng nhau một năm, sau đó, nhận được tin cả nhà cậu ấy xuất ngoại, mà không, chắc là về nhà, vì nhà của cậu ấy ở nước ngoài nhỉ." Trần Chanh nói.

    Phong Thanh Thanh lúc này thật sự không nghiêm túc lắng nghe cho lắm, chỉ là trong đầu suy nghĩ không ra, nhớ không rõ ở thành phố S còn có danh viện gọi là Mẫn Cẩn.

    Còn có, giọng nói của anh trai Mẫn Cẩn thật dễ nghe.

    Phong Thanh Thanh xách mấy túi đồ lớn kia trở về nhà.

    Phong Thụy Thanh đang chùi rửa cái thớt gỗ ở bên ngoài, nhìn thấy Phong Thanh Thanh trở về, nhanh chóng buông cái thớt gỗ trong tay ra, lấy hai tay chà lau vào quần, bước nhanh đến trước mặt Phong Thanh Thanh, hai tay đón lấy đồ của Phong Thanh Thanh, nói: "Làm sao lại mua nhiều đồ như vậy, cũng không bảo anh đi xách cho?"

    Phong Thanh Thanh lắc lắc đôi tay vừa tê vừa nhức của mình, nói: "Anh hai, anh không phải bận buôn bán sao? Hơn nữa, chút đồ như vậy, em còn tự xách được."

    "Bận buôn bán một chút cũng không kéo dài như vậy. Tay cũng rất đau nhức đi, em không tách ra mua riêng sao? Lại mua nhiều như vậy cùng một lúc, tự làm bản thân mìnhmệt mỏi." Phong Thụy Thanh lấy tay ước lượng những thứ kia, mấy cái túi đồ lớn như thế đối với anh thì không có gì là nặng, nhưng đối với em gái anh thì tuyệt đối rất nặng.

    "Em không có thời gian, hiện tại đang vội bận học ôn tập, lấy đâu ra nhiều thời gian đi mua sắm như vậy, ngoại trừ một cái váy của em ra thì tất cả những thứ khác đều là mua cho mọi người đó." Phong Thanh Thanh nói.

    "Em mua cho chúng ta?" Phong Thụy Thanh kinh ngạc nói: "Em đi ra ngoài dạo phố, không mua sắm đồ cho mình, mua cho chúng ta làm gì? Bản thân chúng ta cũng có quần áo mà."

    Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phong Thụy Thanh cảm thấy rất ngọt ngào.

    Em gái đi dạo phố cũng không quên mua đồ cho bọn họ, thật sự là một em gái tốt.

    "Cả ngày mọi người đều bận bịu ở quầy, làm sao có thời gian đi dạo phố? Dù sao em cũng đi dạo phố nên tiện đường mua đem về luôn." Phong Thanh Thanh cười nói. Nếu như chờ bọn họ đi mua quần áo, trời lạnh như vậy, đoán chừng sẽ mãi không đi mua được.

    Phong Thụy Thanh chỉ cười hì hì, cũng không nói tiếp nữa. Bọn họ không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy để kiếm tiền mà đi sắm đồ đâu.

    Vừa mới bắt đầu làm ăn nên bọn họ rất cố gắng kiếm tiền, có điều là, về sau người dân trên đường này thấy hàng bán bánh cuốn của họ buổi sáng bán rất chạy, nên cũng mở tiệm bánh cuốn ngay bên cạnh, ý đồ chia bớt việc buôn bán của bọn họ.

    Tuy nhiên, bởi vì tiệm của họ mới mở, hơn nữa, đĩa bánh cuốn mà bọn họ làm mềm hơn, ngon hơn, gia vị ăn cũng rất ngon, cho nên, những người khách thà xếp hàng ở bên quán ăn của anh, cũng không nguyện ý đi ăn những quán mới mở như vậy. Nhưng mà, vẫn là bị chia mất một số bộ phận làm ăn.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 29: Khách không mời mà đến (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như mà chạy đi dạo phố, công việc buôn bán của bọn họ coi như bị đoạt đi rồi.

    Lúc sau Phong Thụy Thanh đem mấy túi đồ mang vào, tất cả mọi người đều xông tới hỏi Phong Thanh Thanh mua làm gì.

    Phong Thanh Thanh mở cái túi to nhất ra, sau đó lấy từng bộ quần áo ra, từng cái đưa cho mọi người, nói: "Một bộ này là cho ba, một bộ là cho mẹ, bộ này là cho anh hai, còn bộ này thì cho anh Giang."

    Trần Giang kinh ngạc nhìn quần áo trên tay mình, vui mừng hỏi: "Anh, anh cũng có sao?"

    Phong Thanh Thanh gật gật đầu, nói: "Đương nhiên là có chứ. Coi như là cảm ơn anh Giang lần trước đã thay em đánh tên khốn kiếp Trần An Chí kia một trận."

    "Anh, anh không thể nhận được đâu, tên Trần An Chí kia vốn là một kẻ bỉ ổi, anh đã sớm nhìn hắn ta không vừa mắt rồi." Trần Giang nghe vậy, liền đẩy quần áo trên tay: "Chỉ là một chút việc nhỏ không tốn sức mà thôi, không xứng để em cảm ơn anh đâu."

    Khi chạm vào quần áo trên tay, anh đã biết chất liệu của quần áo này vô cùng tốt, nhất định không hề rẻ tiền, anh chỉ là thuận tay dạy dỗ tên nhãi anh đã chướng mắt từ lâu giùm A Thụy mà thôi, không xứng nhận quà tặng quý giá như vậy.

    "Cái đứa nhỏ này, khách sáo như vậy làm cái gì chứ? Vẫn là Thanh Thanh suy nghĩ chu đáo, mấy ngày nay mẹ đều bận rộn với việc buôn bán, không có thời gian suy nghĩ đến việc này. Mắt thấy mùa thu cũng sắp tới rồi, phải mua một ít quần áo mới được chứ. Nếu không thì đến ngày trời lạnh cũng sẽ không có quần áo để mặc đó." Vẻ mặt Lý Tiểu Lộ tươi cười nói.

    Trần Giang là bạn học hồi cấp hai với đứa con thứ hai của bà, từ lúc học tiểu hoạc, Trần Giang thường xuyên sang nhà bà ăn cơm, bà cũng biết nhà Trần Giang ở trong nhà không được tốt lắm, cho nên, mỗi một lần đến, bà đều tận lực làm nhiều món ngon một chút, qua nhiều năm như vậy, bà sớm đã coi Trần Giang như một đứa con trai khác của bà rồi.

    Trần Giang nghe vậy, suýt nữa là cảm động đến rơi lệ.

    Những năm gần đây, ngoại trừ bà của anh ra, thì ngay cả ba anh cũng không đối xửa tốt với anh như người nhà họ Phong, anh chớp mắt một cái, nói: "Vậy cảm ơn em, Thanh Thanh."

    Quần áo đang cầm trên tay thực ấm, nhưng trong lòng anh còn ấm áp hơn thế.

    "Khách sáo cái gì chứ?" Phong Thanh Thanh cười cười, nói: "Anh nhanh đi mặc thử xem có vừa người không? Em nhìn anh so với anh hai em còn thấp hơn một chút, lại gầy hơn cho nên em mua nhỏ hơn một số."

    Trước lúc xuất phát đi dạo phố, cô đã ghi nhớ sẵn kích cỡ của mọi người trong nhà, nhưng lại không biết kích cỡ người của Trần Giang, cũng rất khó để hỏi, cho nên chỉ có thể mua nhỏ hơn một số so với anh hai, nhưng mà, hẳn là cũng vừa người đi.

    Trần Giang ứng một tiếng, cầm lấy quần áo đi thay.

    Phong Thụy Thanh cũng đi theo để thay quần áo mới.

    Quần áo mua cho hai người rất là vừa người. Còn đối với quần áo của Phong Kiến Thiết và Lý Tiểu Lộ, lại càng vừa người hơn. Kiếp trước Phong Thanh Thanh cũng thường xuyên mua quần áo mới cho gia đình, cũng bởi vì mười mấy năm qua dáng người của hai người họ cũng không thay đổi gì mấy, đương nhiên mua rất vừa vặn.

    Tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, đã ăn xong cơm tối từ sớm, sau đó buổi tối lại chuẩn bị thêm đồ ăn khuya.

    Bọn họ phải tích góp để mua cửa hàng, nghĩ là sẽ mua cửa hàng vào năm sau, đương nhiên phải chịu khó một chút.

    Cả ngày hôm nay Phong Thanh Thanh đi dạo trên phố, lại mua nhiều đồ như vậy, còn tự mình vác về, cho nên buổi tối Phong Kiến Thiết không cho Phong Thanh Thanh đi phụ giúp.

    Phong Thanh Thanh tỏ ra thái độ rất cương quyết, nói: "Vất vả như vậy, con còn có thể ăn. Hơn nữa, ngày mai là cuối tuần rồi, con không cần phải đi học, đi phụ giúp một chút cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hôm nay con lại tiêu quá nhiều tiền, phải kiếm lại chứ? Chuyện ôn tập ngày mai sẽ nói sau, cả ngày hôm nay đi dạo phố, con vui lắm, xem được không ít sách."

    Đám người Phong Kiến Thiết đành bó tay, đành phải để cho Phong Thanh Thanh đi theo phụ giúp.

    Buổi tối bọn họ ngoại trừ làm thức ăn nhanh và nấu hủ tiếu xào ra, còn bán thêm cả sủi cảo. Trước tiên là gói sủi cảo, để sủi cảo sang một bên rồi đem đi hấp, sau đó bán từng cái từng cái một.

    Chờ tới lúc rảnh thì lại tiếp tục gói sủi cảo.

    Hôm nay có thêm Phong Thanh Thanh phụ, lại nghĩ Phong Thanh Thanh đi cả ngày trời rồi nên Phong Kiến Thiết để cô ngồi chuyên tâm làm sủi cảo.

    Phong Thanh Thanh muốn giúp dọn dẹp đồ đạc này nọ, nhưng bọn người Phong Kiến Thiết lại không cho, nên Phong Thanh Thanh chỉ đành phải chịu trách nhiệm việc làm sủi cảo.

    Sủi cảo có vị cà rốt, thịt cùng hành lá đã băm và nấm hương, sau khi hấp xong, lớp vỏ bên ngoài trong suốt, lộ ra phần nhân màu đỏ bên trong vô cùng dễ thương.

    Vỏ ngoài của sủi cảo không cần chính bọn họ cán mà mua về từ bên ngoài.

    Nhờ có sự rèn luyện của kiếp trước nên Phong Thanh Thanh gói sủi cảo rất nhanh.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...