Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu - Điềm Phôi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 30 Tháng bảy 2022.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 10: Gây rối (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Cherry ché rỳ& Suicao

    Con của ông ông hiểu, việc này Thụy Thanh chắc chắn sẽ làm được! Lúc Hạ Quế Hoa tới từ hôn, nếu không phải Thanh Thanh kịp thời mở miệng ngăn Thụy Thanh, Thụy Thanh khẳng định sẽ ném Hạ Quế Hoa ra ngoài.

    Sức lực kia của con trai ông, cũng không phải giỡn chơi.

    Phong Kiến Thiết tỉ mỉ nhớ lại biểu tình của con trai, con gái mình sáng nay, không phát hiện có điều gì dị thường, lúc này mới dập tắt ý nghĩ vừa rồi.

    Hôm nay lúc ông nhìn thấy Thụy Thanh, rõ ràng Thụy Thanh vừa mới rời giường, sao có thể chạy đến thôn Bạch Sa đánh người được?

    Đây rõ ràng là do nhân phẩm Trần An Chí không tốt, bị người đánh, lại tìm không ra là ai đánh cậu ta, cho nên, lúc này mới đổ chậu phân ấy lên đầu Thụy Thanh!

    Người thôn Bạch Sa này, thật là khinh người quá đáng!

    Người thôn Bạch Sa muốn xông lên, nhưng lại bị Trần Viện Triều gọi lại.

    "Chú, sao lại ngăn bọn cháu? Chẳng lẽ cứ vậy buông tha cho nó?" Tên nhóc có nốt ruồi đen lớn trên mặt trơ mắt nhìn Phong Kiến Thiết đóng cửa, mặt lại càng đen hơn.

    "Chú." Mấy thanh niên đều nhìn Trần Viện Triều.

    "Đừng xúc động, đi về trước lại nói." Trần Viện Triều quát. Chính là bởi vì không có chứng cứ, nên ông ta mới tìm mấy thanh niên tới cửa hù dọa Phong Kiến Thiết, để ông giao Phong Thụy Thanh ra.

    Ai mà biết Phong Kiến Thiết lại cứng rắn như vậy, mà Phong Thụy Thanh lại đi thành phố S.

    Việc này có biến, cần điều chỉnh kế hoạch lại từ đầu.

    Mọi người chỉ đành phẫn hận bất bình rời đi.

    Mà lúc này, trên đường đến thành phố S, sau khi Lý Tiểu Lộ lên xe không lâu đã mơ màng ngủ, Phong Thụy Thanh và Phong Thanh Thanh đang thầm thì nói chuyện.

    "Anh, anh không để lộ ra sơ hở gì chứ?" Phong Thanh Thanh nhỏ giọng hỏi.

    Phong Thụy Thanh đắc ý nói: "Cũng không xem anh em là ai? Sao có thể để lộ sơ hở chứ? Yên tâm đi, cứ coi như người nhà họ Trần đoán được là do anh đánh, cũng chắc chắn không tìm ra được chứng cứ."

    "Anh A Giang thì sao?" Phong Thanh Thanh có chút lo lắng hỏi, cô không phải lo lắng Trần Giang sẽ bán đứng họ, chỉ là cô sợ Trần Giang sẽ không đối phó được sự tra hỏi của cảnh sát, bị buộc nói ra mà thôi.

    "Yên tâm đi. Anh A Giang của em miệng chặt lắm, người cũng thông minh linh hoạt, sẽ không bị phát hiện đâu, chờ việc này không giải quyết được, cũng chờ khi chúng ta kiếm được tiền ở thành phố S, lại viết thư kêu Trần Giang đến đây. Tới bôn ba một phen.

    " Được, anh A Giang giúp chúng ta một việc lớn như vậy, đợi anh ấy tới, nhất định phải cảm ơn anh ấy thật tốt. Nhưng trong lòng em vẫn có chút bất an, chỉ sợ người thôn Bạch Sa bọn họ tới tìm ba gây phiền toái. Ông ấy một mình ở nhà, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không chăm sóc được. "Phong Thanh Thanh lại nói.

    Phong Thụy Thanh một bộ dáng bình thản nói:" Yên tâm đi. Nếu những người đó tìm đến cửa, ba khẳng định có thể ứng phó được. Lại nói, những người đó nếu dám động thủ, còn chưa biết là ai đánh ai đâu, em cũng không nghĩ xem, một thân sức lực này của anh là được di truyền từ ai? "

    Chính vì đoán được điều này, Phong Thụy Thanh mới dám ra tay.

    Một thân sức lực của anh di truyền từ ba, đến anh cả còn không có, ba anh cũng rất lợi hại, mỗi lần anh cả trở về, ba và anh đều cùng anh cả học quyền pháp.

    Mấy người kia muốn bắt nạt ba anh, hừ, đến lúc ấy đừng có trộm gà không thành còn mất nắm gạo!

    Trải qua một ngày rưỡi hành trình, đám người Phong Thanh Thanh cuối cùng cũng tới thành phố S.

    Con đường này không tốt bằng đời sau, cũng không có đường cao tốc, cho nên vốn dĩ chỉ cần đi 8 tiếng lại phải đi tận mười mấy tiếng, tới tận nửa đêm lúc này mới đến thành phố S.

    Xe vừa dừng lại, Phong Thanh Thanh liền vọt tới thùng rác bên đường nôn ra.

    Sau khi lên xe không lâu cô liền bắt đầu muốn nôn, cũng may bởi vì nghĩ đến khả năng sẽ say xe cho nên cô đã chuẩn bị một ít gừng và một ít bao nilon, lúc này mới không nôn ra trên xe.

    Lý Tiểu Lộ cũng nôn, nhưng tình trạng của bà không có tệ như Phong Thanh Thanh.

    Phong Thanh Thanh cũng không có biện pháp nào khác, ở thời đại này mùi xăng của ô tô quá nặng, cô không cách nào chịu nổi.

    Lý Tiểu Lộ vội vàng cầm hành lí của Phong Thanh Thanh chạy đến bên người cô, một tay vỗ vỗ lưng, một tay lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa cho Phong Thanh Thanh.

    Bà ấy đau lòng nói:" Thanh Thanh, con không sao chứ? Sớm đã không đồng ý cho con tới đây, chỉ là ngồi xe thôi con đã chịu không nổi chứ nói gì đến chuyện buôn bán. "

    Bà bắt đầu hối hận khi nghe theo đề nghị của Phong Thanh Thanh tới chỗ này.

    " Mẹ, con rất khỏe, chỉ là ngồi ô tô không quen mà thôi. Chuyện này cùng buôn bán có quan hệ gì? Mẹ, con có thể chịu được khổ. "Phong Thanh Thanh nhận lấy khăn tay từ Lý Tiểu Lộ, đầu tiên lau nước mắt của mình rồi sau đó mới lau những thứ không sạch sẽ trên miệng, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự nghiêm túc.

    Lý Tiểu Lộ thở dài, đứa con gái này, từ nhỏ đã quật cường như vậy!

    Bà cũng không thuyết phục nữa, chỉ hỏi:" Bây giờ cũng đã nửa đêm rồi, đêm nay chúng ta đi đâu để ngủ đây? Ở lại bến xe một đêm hay là đi tìm nhà nghỉ? "

    " Chúng ta đi bên ngoài tìm xem có khách sạn hay không, cho dù là vì tiết kiệm cũng không thể ở nơi này."Phong Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh bến xe này, nói.

    Bến xe này vừa nhỏ vừa hẹp, thiếu ánh sáng, từ nơi này có thể nhìn thấy được chỗ chờ của bến xe, phía trong có rất nhiều hành khách có người ngồi trên ghế, có người lại ngả lưng, thậm chí còn có vài người trực tiếp ngủ ở trên mặt đất.

    Ở đây nhiều người, có mùi hôi, lại còn không an toàn.

    Mặc dù có chút tiếc tiền nhưng Lý Tiểu Lộ vẫn nghe theo ý kiến của Phong Thanh Thanh đi tìm nhà nghỉ.

    Bà có thể chịu khổ nhưng không thể để con gái cùng và con trai chịu khổ cùng bà được.

    Hơn nữa, lúc tới đây, bà thu nhập được một trăm tệ, tiết kiệm một chút chắc cũng có thể dùng được một khoảng thời gian.

    Vì thế, ba người Phong Thanh Thanh bèn đi khỏi nhà ga, chuẩn bị đi trên đường tìm xem có khách sạn nào hay không.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi3 người khác thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 11: Làm buôn bán gì bây giờ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Suicao

    Vừa ra khỏi cửa nhà ga đã có rất nhiều người mời chào khách hàng, có người bán vé xe, có người kiếm khách hàng, cũng có một số khách sạn..

    Phong Thanh Thanh dặn dò Phong Thụy Thanh chú ý một chút, còn mình dẫn theo Lý Tiểu Lộ đi về phía trên đường.

    Lúc này, tuy đã là nửa đêm, nhưng ở thành phố S, trên đường phố vẫn còn rất nhiều đèn, trên đường cũng có không ít xe taxi và xe ba gác cho nên bọn họ cũng không có sợ hãi.

    "Thanh Thanh, giờ chúng ta đi về hướng nào? Gần nơi này có rất nhiều khách sạn, chúng ta chọn một nơi khá đáng tin là được." Phong Thụy Thanh hỏi

    Bọn họ đã đi qua mấy cái khách sạn, nhưng bước chân của Thanh Thanh vẫn không dừng lại.

    Sau thời gian ở trên xe rồi lại đi lâu như vậy, anh cũng có chút mệt mỏi.

    "Chúng ta đi thêm chút nữa, càng ở gần ga tàu hỏa tiền khách sạn càng cao. Chúng ta đi lên phía trên một tí, tìm một khách sạn nhìn sạch sẽ lại ở lại." Phong Thanh Thanh cũng không quay đầu nhìn lại nói.

    Nếu em gái không sợ mệt thì bọn họ lại tiếp tục đi.

    Cho tới khi đến một cái khách sạn tên là "Quý Phúc" ở đầu đường, Phong Thanh Thanh mới dừng lại.

    Nhờ ánh trăng, Phong Thụy Thanh nhìn qua khách sạn này một vài lần, chỉ thấy cửa lớn nơi này làm bằng gỗ, bên trong có một bàn gỗ, ánh đèn mờ nhạt, bên ngoài nhìn có chút cũ nát, nhưng cũng khá sạch sẽ.

    "Ở chỗ này đi. Cái khách sạn này nhìn rất sạch sẽ. Chúng ta ở chỗ này một đêm, ngày mai lại thuê nhà." Phong Thanh Thanh nói

    Phong Thanh Thanh đã quyết định, Lý Tiểu Lộ cùng Phong Thụy Thanh tự nhiên là không có ý kiến gì.

    Ba người cầm hành lí tiến vào.

    Khách sạn này muốn thuê cần 5 hào một gian, phòng đơn cần 3 hào còn phòng ba người cần 8 hào. Bởi vì có ba người, lại còn là người nhà, quan trọng nhất là tiết kiệm chi phí cho nên bọn họ thuê một phòng ba người.

    Đầu tiên Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh tắm rửa trước còn Phong Thụy Thanh đi ra bên ngoài mua bữa ăn khuya.

    Phong Thụy Thanh mua ba chén mì, hết 6 hào.

    Lý Tiểu Lộ cứng lưỡi rất khiếp sợ, hỏi: "Sao lại đắt như vậy? Một chén mì lại hết 2 hào? Ở trấn trên, một chén mì cũng chỉ cần 6 xu!"

    Hơn nữa, quan trọng chính là mì này chỉ có một hai lát thịt và mấy cọng rau, một ít hành thái.

    Mì ở thị trấn còn nhiều thịt hơn ở đây.

    "Mẹ, đương nhiên là không giống nhau rồi. Ở đây là khu kinh tế đặc biệt, hiển nhiên là đắt hơn so với thị trấn chúng ta. Mẹ xem, cùng là một chén mì, nguyên liệu cũng dùng như vậy, tiền vốn không đến 3 xu lại bán tận 2 hào. Mỗi ngày chắc chắn kiếm được rất nhiều tiền lời. Chúng ta hãy làm cái này đi." Phong Thanh Thanh mượn cơ hội tẩy não Lý Tiểu Lộ.

    Cô nói tới thành phố S để làm công, người nhà còn tưởng cô muốn vào nhà xưởng, nhưng cô không thể lãng phí thời gian quý giá để tới nhà xưởng làm việc.

    Lúc này, đương nhiên phải nắm chắc cơ hội đổi mới, đi làm buôn bán.

    "Nhưng mà chúng ta sẽ không làm sao?" Lý Tiểu Lộ buồn rầu mà nói.

    "Tại sao chúng ta không làm được? Mẹ, mấy ngày trước mẹ nấu mì khoai sọ ngon hơn cái này nhiều. Con thấy, chúng ta làm buôn bán, nấu mì là được. Bây giờ nửa đêm còn có người mua mì, có thể thấy được mì này xác thực bán rất tốt." Phong Thanh Thanh nếm một chút mì Phong Thụy Thanh mua về, chỉ cảm thấy hương vị nhạt nhẽo, bèn nói ra chủ ý của mình.

    Đời trước cô làm không phải cái này, đời trước cô lẻ loi một mình tới nơi này không biết một cái gì cả, đầu tiên cô vào làm ở xưởng mấy tháng, lại cảm thấy không kiếm được tiền. Sau đó tới nhà hàng làm công 3-4 năm, ở sau bếp học trộm được một ít tay nghề, trong lúc làm ở đây, cô giúp một bà lão rửa chén, nhận bà lão ấy làm sư phụ. Bà lão bèn lấy bí quyết độc quyền của mình– nước sốt dạy cho cô

    Sau này cô dựa vào cái đó để làm giàu.

    Cô mở một cửa hàng thịt kho để kiếm tiền, sau đó đầu tư mở một nhà hàng đồ ăn Quảng Đông, rồi sau đó mở một chuỗi nhà hàng trở thành vua của các nhà hàng ở thành phố S, còn gọi là nhà hàng mới nổi.

    Chỉ là bây giờ nếu cô dùng kĩ năng này để kiếm sống thì cô không có cách nào giải thích được làm thế nào học được cách làm nước sốt.

    Cho nên, bây giờ cô bèn nghĩ đến bây giờ bọn họ phải làm mì.

    Ở vùng này của bọn họ, mì là thức ăn quan trọng nhất.

    Bữa sáng mỗi ngày ở đây không phải bánh bao sữa đậu nành, không phải mì sợi, mà là bột mì thô, mì tươi, mì trộn, mì lạnh, bánh cuốn..

    Cái mà cô phải làm là mì thô và mì lạnh và các loại mì khác.

    Chuyện này đối với Lý Tiểu Lộ cũng không phải là chuyện gì khó. Từ nhỏ bà đã làm món này thật ngon.

    "Có thể làm được không?" Lý Tiểu lộ nghi ngờ.

    Phong Thụy Thanh nghe xong, vui vẻ nói: "Mẹ, chúng ta liền làm cái này. Mì mẹ làm tuyệt đối ngon hơn chén mì chúng ta ăn bây giờ rất nhiều."

    Lý Tiểu Lộ nửa tin nửa ngờ, nhưng mà bà đã hạ quyết tâm, nếu lúc đó bọn họ làm mì không được thì lại làm cái khác.

    Người sống sẽ không bao giờ bị nước tiểu ép chết. Chỉ cần chăm chỉ một chút tất nhiên sẽ kiếm được tiền.

    Ngày hôm sau, sau khi Phong Thanh Thanh và những người khác ăn sáng xong, bọn họ xách hành lý đi tìm phòng trọ. Phong Thanh Thanh làm bộ làm tịch mua hai tờ báo sáng, sau đó đọc thông tin cho thuê nhà trên các tờ báo đó.

    Kiếp trước cô sống ở thành phố này hơn hai mươi năm, từ lâu đã quen thuộc với từng ngọn cây cọng cỏ ở thành phố này, tất nhiên đã nghĩ xong nên đi nơi nào ở rồi.

    Họ không có nhiều tiền nên đương nhiên không thể sống trong một ngôi nhà rất tốt được, càng không thể mua nổi nhà ở, chỉ có thể đi thuê.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi4 người khác thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 12: Thuê nhà (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thúy Nga

    Cho nên, trước khi đến đây, Phong Thanh Thanh nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng quyết định đến sống ở bên Đông Môn kia. Đông Môn là nơi phát triển sớm nhất của cả thành phố S, đồng thời cũng là nơi phát triển tốt nhất từ trước đến nay.

    Phát triển tốt có nghĩa là thu hút nhiều người tới đây.

    "Em, ở nơi này? Nhưng ở đây là giá thuê đắt nhất trên báo." Phong Thụy Thanh cau mày nói.

    Ở trên phố Hoàng Kết này, tiền thuê hai gian phòng là sáu tệ một tháng. Mà ở những nơi khác, chỉ có ba tệ hoặc bốn tệ thôi.

    Vì sao cô lại muốn chạy đến sống ở đó?

    Tiền bọn họ mang theo không nhiều lắm, nếu tiêu không hợp lí, chỉ sợ là không đủ.

    "Anh à, em nghe các bạn cùng lớp nói rằng nơi sôi động nhất ở thành phố S là Đông Môn. Em đã nghĩ, muốn kinh doanh thực phẩm tất nhiên là phải chọn nơi có nhiều người hơn. Đắt hơn một chút cũng không có vấn đề gì, có nhiều người là tốt rồi. Dân cư đông đúc, việc kinh doanh tự nhiên sẽ tốt hơn. Đến lúc đó, rất nhanh là có thể kiếm lại tiền thuê nhà này rồi." Phong Thanh Thanh cười nói.

    "Nhiều người thì tất nhiên cũng có nhiều người làm ăn, người ta cũng không ngốc. Chúng ta thật sự muốn tới đó sao? Giá thuê nơi đó đắt như vậy, chúng ta chỉ mang theo hơn một trăm tệ, sợ không đủ dùng." Lý Tiểu Lộ hối hận nói. Nếu biết giá cả ở đây cao như vậy, bà nên mặt dày đi mượn nhiều một ít.

    Nhưng muốn mượn cũng không có cách nào, người trong thôn cũng không có nhiều tiền.

    "Đi. Cứ đến nơi đó đi. Đến một nơi hẻo lánh, làm sao có thể có nuôn bán? Cạnh tranh lớn, cơ hội sẽ nhiều hơn." Phong Thanh Thanh hùng hồn, khí phách hiên ngang nói.

    Lý Tiểu Lộ lại nhìn Phong Thụy Thanh, bà là một phụ nữ nông thôn không có chính kiến gì.

    Phong Thụy Thanh gật gật đầu: "Nếu em gái đã nói nơi đó tốt như vậy, chúng ta sẽ đi đến nơi đó. Nhưng chúng ta đến đó bằng cách nào?".

    Phong Thanh Thanh đáp: "Trước tiên chúng ta đi hỏi người qua đường một chút, xem có thể đi bằng xe buýt hay không?"

    Một nhóm ba người hỏi thăm những người qua đường, lại trả sáu xu để bắt xe buýt đến phố Hoàng Kết ở Đông Môn. Lúc ngồi trên xe buýt, Phong Thanh Thanh nhìn vài lần các tòa nhà mà xe buýt đi qua, cô nhìn thấy nhiều nơi treo biển hiệu, các tấm biển hoặc là "Tinh thần của giới trẻ" (*) hoặc "Dám xông dám đua, thành phố S tốc độ", "Ba ngày một tầng lâu", "Thời gian là tiền tài, hiệu suất là sinh mệnh", "Mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, nếu bắt được chuột thì là mèo tốt".

    (*) : Nguyên bản là: "孺子牛精神" ý muốn nói: Nêu cao tinh thần phục vụ nhân dân, đổi mới và phát triển, tiên phong, đấu tranh. Luôn trung thành với đảng và nhân dân

    Ký ức xa xăm như hiện rõ trước mắt, Phong Thanh Thanh thương cảm gần như muốn rơi lệ.

    Sau khi đến phố Hoàng Kết, ba người cầm những tờ báo bắt đầu tìm kiếm hai gian phòng mà họ thấy khả quan nhất kia.

    Cũng may, Phong Thanh Thanh đã quen thuộc nơi này nên nhanh chóng tìm được một căn nhà ở cuối phố Hoàng Kết. Căn nhà kia có hai tầng, cho thuê là hai trong số những gian phòng ở tầng dưới kia.

    Nhìn căn nhà này hơi tồi tàn, vách tường loang lổ dán đầy giấy quảng cáo.

    Phong Thanh Thanh ở bên ngoài gọi cửa một chút thì có một người phụ nữ rất đầy đặn mặc áo xanh sợi tổng hợp đi ra.

    Hai mắt bà đánh giá Phong Thanh Thanh bọn họ một lượt, thấy trong tay họ đang cầm hành lý, lập tức trên khuôn mặt đầy thịt mỡ kia nở một nụ cười.

    "Ba vị khách này, đây là tới thuê nhà phải không? Mau vào đi." Người phụ nữ trung niên kia nói.

    Đám người Phong Thanh Thanh bèn đi vào.

    Đập vào mắt là chiếc bàn màu vàng, hơi cũ nát, trên đó có một số sách và những thứ nhỏ nhặt được đặt ngay ngắn.

    Một lớp vôi mới vừa được sơn lên tường, thoạt nhìn sạch sẽ hơn nhiều so với bên ngoài. Trên mặt đất cũng đã được quét tước rất sạch sẽ.

    Người phụ nữ kia cũng không vội, tùy ý cho Phong Thanh Thanh xem xét.

    Sau khi xem xong, Phong Thanh Thanh giơ tờ báo trong tay lên nói: "Thím à, tôi thấy trên báo có nhà cho thuê của thím, nên tôi tìm đường tới đây. Chúng tôi có thể xem phòng ở trước không?"

    Tuy nói là thuê nhà ở bên đây nhưng họ cũng phải xem nhà rồi mới quyết định, nếu phòng ở quá kém thì bọn họ phải tìm nhà khác.

    "Sao lại không được chứ? Trước khi mua bán còn phải xem hàng trước nữa cơ mà, mọi người thuê nhà chắc chắn là phải xem nhà rồi mới thuê. Phòng ở dưới tầng một của ngôi nhà này, các người đi theo tôi." Người phụ nữ trung niên kia cũng không giận, bà xoay người bước đến cái bàn lấy chìa khóa nói.

    Ba người Phong Thanh Thanh đi theo người phụ nữ trung niên trước mặt ra khỏi đại sảnh, đi đến đầu kia của tầng một, lần lượt mở ra hai gian phòng trong đó, nói: "Các người xem trước. Tầng một này chỉ cho thuê 2 phòng này, phòng rất lớn, gần phố xá sầm uất, mặc kệ là vào nhà xưởng hoặc tự mình làm buôn bán đều rất thuận tiện, nhà vệ sinh và bếp là công cộng, phí điện là 3 xu một số, nước là 4 xu cho một khối nước."

    Đám người Phong Thanh Thanh đi vào xem xét phòng ở này.

    Phòng rất lớn, rộng khoảng ba mươi mét vuông, tường bên trong cũng được sơn mới, trông rất sạch sẽ, mỗi gian phòng chỉ có một cửa sổ bằng gỗ.

    Sau khi xem xong phòng ở, đám người Phong Thanh Thanh lại đi xem nhà bếp và nhà vệ sinh.

    "Thế nào? Có hài lòng không? Không phải tôi nói chứ phòng này của tôi là độc nhất trên con đường này. Ngoại trừ phòng lớn ra, tôi còn tự mình bỏ tiền ra sơn quét vôi tường." Người phụ nữ trung niên nhìn Phong Thanh Thanh xem qua một lượt, không lộ ra biểu tình gì, nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ nói
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi3 người khác thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 13: Thuê nhà (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Thúy Nga& Bơ lạc

    Mặc dù phòng ở không lo vấn đề cho thuê, nhưng bà ấy cũng là người thích sạch sẽ, ba vị khách này vừa nhìn cũng biết là sạch sẽ, quần áo mặc đều là sạch sẽ, cho dù có mụn vá cũng đều vá lại gọn gàng.

    "Cũng khá tốt, nhưng nhà vệ sinh và nhà bếp là dùng chung, thuê sáu tệ cũng quá đắt rồi." Lý Tiểu Lộ lộ ra một chút chán ghét.

    Vừa rồi bọn họ nhìn nhà vệ sinh, tuy rằng là xí ngồi xổm, nhưng vẫn có chút bẩn.

    "Đây là chuyện không có cách nào khác được. Ngôi nhà này khi xây dựng là để gia đình ở. Người trong nhà không chú ý như vậy nên chỉ có một nhà vệ sinh và một bếp ở tầng một. Không chỉ có mỗi nơi này của tôi đâu, mà toàn bộ nhà cho thuê ở thành phố S này đều là như thế." Người phụ nữ trung niên nghe xong cũng không giận, cười tủm tỉm nói.

    Bà nói sao, ba người này là người thích sạch sẽ, nếu không, bọn họ cũng sẽ không nói chuyện này.

    "Vậy có thể rẻ hơn một chút không? Một phòng ba tệ thì hơi đắt." Phong Thanh Thanh cò kè mặc cả nói.

    "Không đắt đâu, đắt ở chỗ nào? Nơi này gần Đông Môn, cái khác tôi không nói, nếu các người làm buôn bán thì thuê ở đây là thích hợp nhất. Ở Đông Môn này mặc kệ là lúc nào đều có nhiều người ra vào như vậy." Người phụ nữ trung niên kia lắc đầu nói.

    Cả hai lại thương lượng cò kè giá cả một lúc nhưng người phụ nữ trung kia làm như thế nào cũng không chịu giảm giá.

    Cuối cùng, Phong Thanh Thanh vẫn quyết định thuê nó.

    Sau khi ký hợp đồng, thanh toán tiền đặt cọc và tiền thuê nhà xong, bà chủ bèn đưa chìa khóa cho đám người Phong Thanh Thanh.

    Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, đám người Phong Thanh Thanh đi ra ngoài ăn cơm trưa, sau đó lại đi tới Đông Môn mua giường và một số đồ gia dụng.

    Sau khi ổn định chỗ ở, ngày hôm sau, đám người Phong Thanh Thanh mới có thời gian rảnh rỗi đi tới Đông Môn khảo sát thị trường.

    Đông Môn mới của thành phố S năm 1981 vừa mới phát triển. Nơi Đông Môn này ám chỉ là Đông Môn mới.

    Đông Môn cũ là một phần của ga xe lửa, mà Đông Môn mới cũng cách ga xe lửa không xa.

    Ở đây có nhiều tòa nhà cao tầng, ngoài ra còn có những khu mua sắm lớn, có đủ loại quầy hàng nhỏ. Những gian hàng nhỏ này đều bán những thứ nhỏ lẻ từ Hồng Kông hoặc nước ngoài.

    Phong Thanh Thanh không cảm thấy ngạc nhiên lắm, kiếp trước cô đã từng nhìn thấy những thứ này, kiếp này gặp lại lần nữa, đã không có cảm giác mới lạ này.

    Nhưng Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh lại là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ này, bọn họ đều cảm giác hai mắt của mình không đủ dùng.

    Ngoại trừ nhiều gian hàng nhỏ bên ngoài, dòng người đến đây cũng rất đông.

    Nhưng hầu như tất cả mọi người đều đến và đi một cách vội vàng.

    Lý Tiểu Lộ chưa từng nhìn thấy một nơi phồn hoa như vậy bao giờ, nên rụt rè hỏi: "Thanh Thanh, chúng ta buôn bán ở đây liệu có ổn không?

    " Không sao. Mẹ nhìn nhiều người như vậy, việc buôn bán của chúng ta nhất định sẽ thuận lợi. "Phong Thanh Thanh vừa nói vừa quan sát đường phố.

    Sau khi nhìn một lúc, cô chợt nảy ra một ý tưởng.

    Tuy nhiên, số tiền hiện tại lại không đủ.

    Sau khi đi dạo một buổi sáng, cô tìm đến văn phòng quản lý của con phố này, trả tiền thuê 10 tệ và tiền đặt cọc 10 tệ, thuê một gian hàng nhỏ. Vào buổi chiều, họ đi mua sắm các loại vật phẩm.

    Họ mang theo tiền không nhiều lắm, nếu không nhanh buôn bán sớm hơn thì họ sẽ không có cơm ăn.

    Ngày hôm sau, Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh dậy từ lúc 5 giờ sáng.

    Sau khi ngủ dậy, Phong Thanh Thanh phụ trách rửa rau, Lý Tiểu Lộ phụ trách thái rau, bà làm việc nhà hàng chục năm, kỹ năng cầm dao giỏi nhất, còn Phong Thụy Thanh thì đứng ở một bên học hỏi.

    Bởi sớm muộn gì nhiệm vụ thái rau này cũng giao cho anh.

    Lúc mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng xong thì đã sáu giờ sáng.

    Họ đặt bếp ga, bình ga, chảo, nồi nấu ăn và đồ ăn cắt nhỏ vào chiếc xe ba bánh mới mua, lúc này mới đi về phía phố Hoàng Kết.

    Chiếc xe ba bánh này đã khá cũ, họ không đủ tiền để mua một chiếc mới, nên chỉ đành mua một chiếc đã qua sử dụng, hiểu là như vậy nhưng nó cũng có giá 50 tệ.

    Cộng thêm một số thứ linh tinh khác nên Lý Tiểu Lộ mang theo hơn 100 tệ, giờ chỉ còn hơn 20 tệ.

    Họ phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.

    Họ chỉ chuẩn bị hai loại bột cùng một lúc - bột gạo và bột đao

    Bột gạo để làm sợi mì tròn và bột đao dùng để làm sợi mì dẹt.

    Lý Tiểu Lộ phụ trách nấu ăn. Phong Thụy Thanh và Phong Thanh Thanh chịu trách nhiệm lấy bột, rửa bát và thu tiền.

    Treo tấm biển ghi có bán mì tươi và mì xào trước xe ba bánh và họ bắt đầu mở cửa buôn bán.

    Chờ một lúc lâu, đám người Phong Thanh Thanh nhìn thấy dòng người qua lại tấp nập, vội vã, nhưng lại không thèm nhìn tới quầy hàng nhỏ của bọn họ.

    Lý Tiểu Lộ nóng nảy hỏi:" Thanh Thanh, làm sao bây giờ? Con phố này đúng là rất nhiều người, nhưng không có ai tới đây ăn mì. "

    Nếu buôn bán này không làm được nữa thì bọn họ sẽ không có tiền ăn cơm.

    " Mẹ, đừng lo lắng, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà, người ta cũng không biết mẹ mở một gian hàng bán mì ở đây. Nhìn con này. "Phong Thanh Thanh cười nói.

    Phong Thụy Thanh và Lý Tiểu Lộ nghi ngờ nhìn Phong Thanh Thanh.

    Cô hắng giọng, rồi sau đó hô lớn:" Bán mì đây, bán mì đây, tôi có mì tươi, mì xào, mì xắt gì cũng có. Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nguyên giá là 20 xu một bát mì nhưng giờ chỉ còn 1, 5 xu một bát, bán mì đây."

    Phong Thanh Thanh bắt đầu rao bán.

    Con người ở thành phố này quá bận rộn, đến và đi đều vội vã. Họ không có thời gian để ý đến một quầy hàng nhỏ mới mở trên phố.

    Hương rượu thơm còn sợ ngõ sâu.

    Khi Lý Tiểu Lộ và Phong Thụy Thanh nhìn thấy Phong Thanh Thanh hô lên như vậy, mặt đều đỏ rực, chuyện này thật là xấu hổ.

    Họ chưa từng thử hô to lên như vậy.

    Phong Thanh Thanh cũng không quan tâm hai người bọn họ nghĩ gì, sau khi hô lên vài lần, dừng lại và tiếp tục hét lên, rồi sau đó, còn đứng trước quầy hàng và bắt đầu chào khách.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi5 người khác thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 14: Xô vàng đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Bơ lạc

    Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc vest và đeo cặp đi tới.

    "Nguyên liệu của mì này là gì?" Người đàn ông trung niên hỏi.

    "Xin chào anh, nguyên liệu mì của chúng tôi cũng giống với nguyên liệu của mì ba chỉ bán ở đây, chỉ khác là ngoài thịt ba chỉ ra, chúng tôi còn thêm cá và đại tràng, mùi vị sẽ đậm đà hơn mì ba chỉ.

    " Mang cho tôi một bát. "Người đàn ông trung niên nói xong thì đi thẳng đến chiếc bàn nhựa Phong Thanh Thanh đã chuẩn bị từ lâu.

    " Xin chào, ngài muốn ăn mì gạo hay là mì cắt sợi ạ? "Phong Thanh Thanh cười hỏi.

    " Muốn một tô mì gạo, cho tôi thêm năm xu mì gạo. Tôi sẽ bận rộn cả ngày, vì vậy buổi sáng tôi phải ăn no hơn một chút. "Người đàn ông trung niên lại nói.

    Phong Thanh Thanh lớn tiếng trả lời:" Được ạ. "

    Lý Tiểu Lộ ở bên cạnh đã đợi rất lâu, sau khi nhận được tin chính xác bèn bật bếp ga lên, nhanh chóng múc một thìa nước từ trong thùng, lau sạch chảo, sau đó múc một thìa canh xương hầm từ nồi nấu ăn bên cạnh bà và sau đó bắt đầu nấu ăn.

    Vì mì đã ngâm từ trước nên chưa đầy nửa phút mì đã chín.

    Phong Thụy Thanh bê tô mì cho người đàn ông trung niên kia.

    Phong Thanh Thanh tiếp tục hét lên.

    Phong Thụy Thanh cũng đi theo Phong Thanh Thanh hét. Ban đầu anh cũng cảm thấy xấu hổ nhưng thấy em gái kêu thế này lại gọi khách đến, khách đến tức là có tiền đến nên anh cũng không quan tâm đến việc có xấu hổ hay không nhanh chóng làm theo.

    So với việc bị đói, mất mặt có gì đáng xấu hổ?

    Có một rồi sẽ có hai, mọi người đều có tâm lý chạy theo đám đông, quan trọng hơn, trên con phố này có khá nhiều người

    Vì vậy, chỉ trong chốc lát, bàn ghế trong nhà của Phùng Thanh Thanh đã chật kín.

    Lý Tiểu Lộ tay chân nhanh nhẹn, đồ ăn đã thái sẵn, nước dùng cũng nấu xong nên bà nấu mì nhanh chóng và không phải để cho khách phải đợi lâu.

    Từng đợt khách lần lượt kéo đến, về sau cũng không cần Phong Thanh Thanh và Phong Thụy Thanh chào đón, người qua đường thấy việc làm ăn của sạp này phát đạt như vậy thì tự nhiên cũng ghé vào.

    Sau hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, Lý Tiểu Lộ đã bán hết số mì mà bà ấy đã chuẩn bị, thậm chí còn không đủ bán.

    Lý Tiểu Lộ lắc lắc cánh tay và nói:" Việc buôn bán này còn mệt hơn làm ruộng. Hôm nay cánh tay của mẹ rất đau. "

    Nếu làm ruộng mệt mỏi có thể nghỉ tạm, dù sao đây cũng là ruộng của nhà mình, có thể trồng muộn một chút cũng không sao, nhưng đang buôn bán thì không nghỉ được, một khi nghỉ thì khách cũng sẽ đi hết.

    " Mẹ ơi, hôm nay về mẹ dạy con, để con nấu ăn. Sức con khỏe và trẻ nên con không sợ mệt, cũn không sợ đau. "Phong Thụy Thanh nói.

    Anh không thể để mẹ mình mệt mỏi trong khi bản thân và em gái sung sướng được.

    " Được. Dù sao thì anh cả của con cũng đã đi nhập ngũ. Gia đình này phải trông cậy vào con. Con học sớm một chút cũng tốt. "Lý Tiểu Lộ nói.

    " Dạ, con biết. "Phong Thụy Thanh gật đầu nói. Khi không có anh cả ở bên thì anh càng phải hiếu thảo, để cha mẹ làm ăn phát đạt càng sớm càng tốt.

    Phong Thanh Thanh cùng những người khác thu dọn đồ đạc, sau đó lại đi chợ bán thức ăn mua một ít đồ ăn, trở về nhà trọ nghỉ ngơi, nhân tiện ăn cơm trưa luôn.

    " Sao mấy người về sớm vậy? "Dì Mạc chủ nhà, ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên bà ấy thấy một người buôn bán về sớm như vậy:" Mì bán không được tốt à? Không đến mức đó chứ, phố Hoàng Kết này mỗi ngày đều có rất nhiều người, trừ khi nấu ăn quá tệ, nếu không đều có thể kiếm tiền. "

    Phong Thanh Thanh cười, nói:" Đây là lần đầu tiên buôn bán ở Đông Môn, không biết tình hình nên không chuẩn bị đầy đủ. Tất cả nguyên liệu đều đã bán hết rồi. "

    " Ồ, thì ra là thế, vậy thì lần sau các người chuẩn bị nhiều lên một chút, phố Hoàng Kết này mỗi ngày đều có rất nhiều người, đặc biệt là vào giờ ăn trưa, những người đang ngồi trong văn phòng và những người làm công ăn lương. Họ sẵn sàng bỏ ra hai ba hào ra bên ngoài ăn cơm ". Dì Mạc nói thêm:" Đây này, người nhà dì đều đi ra ngoài làm ăn, chỉ còn chừa một mình dì ở lại đây trông coi nhà cửa. "

    " Cảm ơn dì Mạc đã chỉ điểm. Buổi chiều chúng cháu sẽ chuẩn bị nhiều một chút. "Phong Thanh Thanh nói cảm ơn.

    " Cháu có thể chuẩn bị nhiều hơn. Nếu ở quê các người có món nào ăn vặt thì có thể chuẩn bị nhiều một chút. Miễn là ngon thì sẽ có nhiều người mua ". Mạc Linh nói.

    Phong Thanh Thanh vâng ạ.

    Sau khi ăn xong bữa trưa, họ bắt đầu đếm tiền.

    Tổng cộng là hai mươi hai tệ năm hào!

    Trừ chi phí năm tệ ba hào ra thì bọn họ đã kiếm lời được tổng cộng mười bảy tệ hai hào!

    Mười bảy tệ hai hào!

    Lý Tiểu Lộ xoa xoa cánh tay của mình, cười đến mức nhìn không thấy mắt:" Một ngày có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù cánh tay đau nhức mẹ cũng rất vui. Ở nhà vất vả làm ruộng một năm còn chưa kiếm được đến hai trăm tệ mà kinh doanh ở đây, một ngày đã kiếm lờ được mười bảy tệ hai hào! "

    Phong Thụy Thanh cũng tràn đầy kích động, anh giả vờ bình tĩnh cầm một xấp tiền giấy lên, đếm lại một lần chắc chắn không có gì sai, sau đó, anh hào hứng nói:" Em gái, vài ngày nữa chúng ta đến trung tâm thành phố S. Sau mấy ngày nữa, nếu mỗi ngày chúng ta đều kiếm được nhiều tiền như này thì chúng ta sẽ mua thêm một chiếc xe ba bánh để hai người cùng nấu. "

    " Vâng."Phong Thanh Thanh gật đầu mạnh, trả lời. Kiếp trước cô một mình làm buôn bán, tuy rằng cũng kiếm được nhiều tiền nhưng lại không hạnh phúc và mãn nguyện được như bây giờ.

    Sau khi ba người nghỉ ngơi một lát thì lại đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn để chuẩn bị cho buôn bán buổi tối.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi4 người khác thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 15: Ý tưởng mới (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Xăng

    Đến chạng vạng tối, Phong Thanh Thanh bọn họ chuẩn bị tiếp tục buôn bán một vòng mới.

    Vào buổi sáng, có rất nhiều người mua mì xào, nhưng mì xào cần có thời gian khá lâu mới xào xong, cho nên có một số người không đợi kịp, hỏi qua xong thì rời đi. Cho nên, vào buổi chiều Phong Thụy Thanh đã đi mua thêm một cái nồi xào, nhân lúc rảnh rỗi xào trước một ít mì sau đó đặt ở bên cạnh bếp gas.

    Thời tiết nóng như vậy cho nên mì xào ra cũng không bị nguội nhanh.

    Để khách hàng có thể thuận tiện hơn, Phong Thanh Thanh còn mua một ít bao nilon và hộp nhựa dùng một lần để đóng gói.

    Bán hàng vào buổi tối có hơi kém một chút so với buổi sáng, bởi vì buổi tối ăn mì sẽ rất nhanh đói, cho nên người bình thường không ăn mì nấu ngược lại mì xào lại bán chạy hơn một ít.

    Bởi vì một xuất mì xào không nhiều lắm vừa có thể coi như là đồ ăn vặt vừa có thể lấp đầy bụng, đã vậy giá cả cũng phải chăng, một suất chỉ cần 1 hào cho nên mọi người đều rất vui lòng mua một phần.

    Phong Thanh Thanh cũng không nhụt chí, mặc dù người đến ăn mì không nhiều như buổi sáng nhưng ít ra vẫn là có khách, cho nên cô cũng ra sức hét to.

    Đến 8 giờ tối, tất cả thức ăn họ chuẩn bị vào buổi chiều đã được bán hết.

    Sau khi bán xong, Phong Thanh Thanh cũng không có ý định bán đồ ăn khuya.

    Mặc dù kiếm được tiền là rất tốt nhưng vẫn phải đảm bảo sức khỏe.

    Cứ như vậy mấy ngày sau, việc buôn bán của họ rốt cuộc cũng ổn định, doanh thu mỗi ngày lúc đầu là 17 tệ, hiện giờ đã lên đến ba bốn mươi tệ. Sau khi trừ đi các chi phí thì mỗi ngày lãi nhiều nhất cũng được hơn 30 tệ.

    Đôi mắt của Lý Tiểu Lộ đều hiện lên ý cười, phải biết rằng, các giáo viên ở trong thôn họ lương hàng tháng cũng chỉ có ba bốn mươi tệ thôi, vậy mà bọn họ chỉ trong một ngày đã kiếm được bấy nhiều tiền.

    Mặc dù giá cả ở đây đắt hơn so với trong thôn nhưng mỗi ngày họ đều mua với số lượng lớn cho nên có thể rẻ hơn rất nhiều.

    Lý Tiểu Lộ vô cùng nhiệt tình.

    Nhưng Phong Thụy Thanh lại bắt đầu cảm thấy có chút không thỏa mãn.

    Anh muốn mở thêm một quầy hàng nữa để bán bánh cuốn vào buổi sáng và bán thức ăn nhanh vào buổi trưa.

    Sạp hàng này của họ mở chưa đến 10 ngày, tiền kiếm được cũng không ít, nhưng vì nấu mì chậm nên bị mất không ít khách.

    Cho nên Phong Thụy Thanh vừa bán mì vừa nghĩ biện pháp giải quyết việc này.

    Qua nhiều ngày quan sát tình huống trên phố, anh ấy cuối cùng cũng đưa ra ý tưởng bán bánh cuốn vào buổi sáng và bán thức ăn nhanh vào buổi trưa.

    "Nhưng mà anh ơi, anh định học làm bánh cuốn ở đâu?" Anh hai nhà mình có ý tưởng này là điều tốt nhưng mà nhà họ có 3 người, không một ai biết làm bánh cuốn cả.

    "Mẹ biết làm." Phong Thụy Thanh nói: "Mẹ dạy anh thì anh có thể làm được. Buổi sáng bán bánh cuốn đến 9 giờ, sau đó thì đi mua thức ăn, cắt rửa xào nấu chia sẵn ra vài nồi rồi dùng xe ba bánh chuyển ra đây. Mỗi suất một món mặn một món chay, hoặc hai món mặn hai món chay, cứ bán như vậy đi. Nơi chúng ta ở cách quầy hàng cũng khá gần ngồi xe ba bánh hai ba phút đã đến nơi. Thời tiết bây giờ nóng như vậy, cũng không sợ thức ăn bị lạnh, đợi làm khoảng 1 tháng, tích cóp được tiền, chúng ta lại mua một cửa hàng trên con phố này, như thế chúng ta không cần phải bôn ba như bây giờ nữa."

    Hiện tại mua một cửa hàng cũng chỉ khoảng ba bốn trăm. Một tháng, bọn họ chắc chắn có thế kiếm được bấy nhiều tiền.

    Phong Thụ Thanh nói ra kế hoạch của mình, anh đến thành phố S có dự định làm một hồi, cho nên từ khi đến đây anh chú ý khắp nơi, bán mì rất nhiều nhưng cũng không quên quan sát xung quanh.

    Anh phát hiện người ở đây mỗi ngày đều rất vội vàng, nếu phải chờ lâu họ dứt khoát sẽ không ăn. Bọn họ phải nấu từng bát mì như vậy quá lãng phí thời gian. Nếu khách hàng đến ăn mì vào buổi trưa mà buổi chiều còn phải đi làm thì chắc chắn chưa đến lúc tan làm đã đói.

    Anh nghĩ những người lao động chân tay sẽ muốn ăn những món ngon bổ rẻ này.

    Thực ra Phong Thanh Thanh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, thứ nhất, bọn họ bây giờ bán mì rất tốt, thứ hai, nếu thực sự mở thêm quầy hàng thì bọn họ không có đủ nhân lực.

    Thật ra Phong Thanh Thanh cũng nói ra ý kiến của mình.

    Phong Thụy Thanh bình tĩnh nói: "Việc này thì có gì khó. Xào rau chỉ cần hương vị ổn chút là được, chỉ bán với chút xíu tiền như vậy bọn họ còn muốn được ăn cao lương mĩ vị sao? Về phần thiếu hụt nhân lực thì không cần phải lo, anh đã gửi điện báo bảo ba và Trần Giang đến đây rồi."

    Lý Tiểu Lộ vừa nghe đến đây hai mắt trừng lớn, nói: "Sao con lại to gan như vậy? Mặc dù nhiều ngày nay chúng ta buôn bán kiếm lời không ít nhưng ai mà biết được sau này buôn bán sẽ như thế nào? Con nhanh nhưng vậy đã gọi ba con và Trần Giang đến đây, nếu như làm không được thì phải làm sao?"

    Nghe vậy Phong Thụy Thanh cũng không tức giận, chỉ cười cười: "Mẹ, không cần sợ, cho dù việc buôn bán ở đây không thành thì cũng không có việc gì. Con nghe khách tới ăn mì nói, ở đây có rất nhiều nhà máy, nhà máy tuyển công nhân rất khó. Nếu như buôn bán không thành thì vào nhà máy làm việc. Dù sao đều tốt hơn so với ở trong thôn. Chúng ta ở trong thôn gieo trồng vài mẫu đất kia, làm vất vả sống chết cả một năm còn không bằng thu nhập buôn bán mấy ngày nay của chúng ta."

    Trong đầu anh sớm đã có dự tính, bằng không cũng sẽ không lớn mật như vậy.

    Lời Phong Thụy Thanh nói khiến Lý Tiểu Lộ có chút giật mình, nhưng bà vẫn tức giận nói: "Thằng bé này, trước khi con quyết định sao không thương lượng với chúng ta một chút hả?"

     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi3 người khác thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 16: Ý tưởng mới (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Xăng & Choco

    Sắc mặt Phong Thụy Thanh xấu hổ, hơi mang chút lấy lòng nhìn Lý Tiểu Lộ, nói: "Mẹ, không phải con sợ mẹ sẽ không đồng ý sao, cho nên con mới gửi điện báo trước."

    "Lần sau không được như vậy nữa." Mặc dù trong lòng còn chút bực mình nhưng Lý Tiểu Lộ nhìn gương mặt tươi cười của con trai nhà mình thì cũng không nói gì nên lời.

    "Anh, anh cũng thật lớn mật, em nói rồi mà, sao giữa trưa anh làm gì mà thần thần bí bí đi ra ngoài cơ chứ." Phong Thanh Thanh oán trách nói.

    "Anh đây còn không phải vì em sao? Bây giờ đã là giữa tháng tám rồi, còn mười ngày nữa sẽ khai giảng. Chờ sau khi ba tới đây chúng ta sẽ đi tìm trường học. Em đi học rồi sẽ không có thời gian lo cho việc buôn bán ở đây được nữa. Không có em hỗ trợ, người của chúng ta không đủ, ba và Trần Giang tới cũng vừa lúc." Phong Thuỵ Thanh vỗ vỗ bả vai Phong Thanh Thanh cười nói.

    Lý Tiểu Lộ đứng ở bên cạnh, nghe thấy Phong Thụy Thanh nói đến đi tìm trường học bèn vỗ vào đầu mình một cái, tự trách nói: "Đều do mẹ, nhiều ngày vội vàng buôn bán, thiếu chút nữa đã quên tìm trường học cho con. Thụy Thanh, vẫn là con suy nghĩ chu đáo."

    "Mẹ không trách con là được rồi." Phong Thụy Thanh lấy lòng đi qua giúp bà đấm lưng.

    Lý Tiểu Lộ vừa hưởng thụ vừa nhắc anh mạnh tay một chút, nói: "Con nói cũng đúng, Thanh Thanh đi học, chúng ta ở đây sẽ không đủ người. Ba con và Trần Giang tới là vừa vặn. Chỉ có điều, người nhà Trần Giang sẽ cho nó tới đây à?"

    Phong Thụy Thanh bĩu môi, nói: "Sao lại không cho? Bọn họ còn ước gì Trần Giang tới đây kiếm tiền để nuôi con trai bọn họ đó. Mẹ đâu phải không biết mẹ kế của Trần Giang, mỗi ngày đều ghét bỏ cậu ấy ở nhà ăn không ngồi rồi. Trần Giang nếu không đến đây kiếm tiền, sau này lấy đâu ra tiền để mà cưới vợ? Người mẹ kế kia của cậu ấy cũng sẽ không tích cóp tiền cho cậu ấy lấy vợ."

    "Vậy thì tốt rồi." Lý Tiểu Lộ gật gật đầu, bỗng nhiên có chút chần chờ nói: "Thụy Thanh, hay là con cũng trở về trường học đi? Chúng ta bây giờ đã có tiền, anh cả con mỗi tháng cũng gửi về được hai ba mươi tệ, bây nhiêu cũng đủ tiền học phí cho con và Thanh Thanh rồi."

    Mặt Phong Thụy Thanh lập tức xụ xuống: "Mẹ, mẹ tha cho con đi, con thật sự không có thiên phú học tập. Con đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, người lại hiếu động, không thể ngồi im một chỗ để học được, bảo con đi học đấy chính là tiêu phí tiền, thà nhân lúc tuổi còn trẻ cố gắng xông ra ngoài một chút."

    Lý Tiểu Lộ cũng hiểu rõ tính tình của con trai mình, nếu không cũng đã bắt anh đi học lại từ lâu, bà thở dài một hơi, haizzz, đều là vì mười năm làm hại.

    Phong Thanh Thanh nuốt lại những lời định nói ra khỏi miệng. Cô vốn định nói là không muốn tiếp tục đi học, sống lại một đời, cô chỉ nghĩ làm sao để tận dụng thật tốt cơ hội cải cách mở cửa này để kiếm thật nhiều tiền. Trong đầu cô đã có một số kế hoạch, nhưng nếu như cô nói rằng cô không muốn đi học, có thể cả nhà sẽ bùng nổ mất.

    Thôi bỏ đi, cứ lùi lại kế hoạch một chút, trước tiên cô cứ đi học, sau khi thi đỗ đại học rồi lại làm những chuyện khác.

    Nói là làm ngay, ngày hôm sau, sau khi bán hàng vào buổi sáng xong, Phong Thụy Thanh lập tức đi đặt làm một lò tráng bánh cuốn, sau đó lại đi mua một chiếc xe ba bánh cũ và mấy cái nồi.

    Lò tráng bánh cuốn phải mất vài ngày mới có thể làm xong, anh quyết định trước tiên đi học cách tráng bánh cuốn, cách làm bán mì và đồ ăn nhanh.

    Có thêm Phong Thụy Thanh, tốc độ nấu mì ngày càng nhanh, buôn bán càng ngày càng tốt.

    Đặc biệt là vào buổi trưa thức ăn nhanh bán rất chạy, thật sự khiến cho Phong Thanh Thanh thu tiền đến mỏi tay.

    Cả ba người nhiệt huyết đều dâng cao.

    Vài ngày sau, cuối cùng lò tráng bánh cuốn cũng được lấy về.

    Sau khi có bếp bánh cuốn, Lý Tiểu Lộ giữa trưa không ăn cơm, lập tức đem bếp đi rửa.

    Sáng sớm Phong Thụy Thanh đã phải xay gạo sữa.

    Chủ nhà Mạc Linh có một cái cối đá, Phong Thụy Thanh xác định sau này bán bánh cuốn, liền hỏi Mạc Linh có muốn đem cối đá bán cho anh ta hay không, anh ta khỏi phải đi mua cái khác.

    Mạc Linh đương nhiên là đồng ý. Trước kia, trong nhà thỉnh thoảng còn dùng cối đá này để xay chút cháo làm điểm tâm ăn nhưng từ khi chồng cùng con trai bà đều đi buôn bán làm ăn, trong nha bà chỉ còn một người, bà cũng không kiên nhẫn làm. Hơn nữa, thành phố S đúng là phát triển càng lúc càng nhanh, cái khác không nói, chỉ thấy trên đường bán điểm tâm, so với trước kia đều hơn rất nhiều, muốn ăn trực tiếp đi bên ngoài mua là xong, vừa tiện nghi lại ngon, làm sao phải tự mình mất công làm?

    Cho dù Phong Thụy Thanh không nói, bà lúc rảnh rỗi, cũng muốn đem cối đá kia bán đi.

    Phong Thụy Thanh đem hai mươi nhân dân tệ mua cối đá, chia ra bốn lần thanh toán.

    Mạc Linh nghĩ bọn họ có tiền thế chấp ở chỗ này, cũng sẽ không chạy trốn, bèn đồng ý.

    Sáng sớm Phong Thụy Thanh đã mang cối đá đi rửa, mấy ngày nay, Phong Thụy Thanh cũng tự mình xay một ít gạo sữa, dùng mâm đặt ở mặt nước hấp lên, bột hấp xuất hiện màu trắng nõn.

    Sau khi mua lò bánh cuốn, anh gấp không chờ nổi mà dùng gạo sữa dư lại buổi sáng bắt đầu hấp lên.

    Quét một lớp dầu mỏng trên mặt chảo nhôm hình vuông, đổ gạo sữa vào, vừa rải lên trên một ít thịt, lại rắc một ít hành thái, bỏ vào lò bánh cuốn hấp bằng hơi nước tới mười giây, gạo sữa kia liền chín. Rồi sau đó dùng một tấm kim loại làm thành giống một loại dao gì đó cạo bánh cuốn xuống dưới, lại thêm trước đó đặc chế gia vị tốt, là có thể dọn lên ăn.

    "Anh hai, anh làm bánh cuốn này cũng thật ngon. Vừa trắng vừa mềm lại trơn bóng! Thêm vào nước tương mẹ làm, có thể ăn ngon đến mức làm cho người ta nuốt cả đầu lưỡi!" Phong Thanh Thanh thỏa mãn mà nói.

    Lý Tiểu Lộ nếm một chút, nói: "Con làm lần đầu tiên, tài năng đến trình độ này, không tồi. Ngày mai là chúng ta có thể bắt đầu bán." Cái này dùng bếp hơi làm so với cô dùng mâm hấp lên ăn ngon hơn nhiều. Phong Thụy Thanh mừng rỡ.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi3 người khác thích bài này.
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 17: Buôn bán lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Choco

    Ngày hôm sau, bọn họ ngủ dậy lúc 4 giờ.

    Trước tiên, bọn họ chọn mua rau, thịt và bột trở về, rồi sau đó mới bắt đầu chuẩn bị.

    Phong Thụy Thanh băm thịt, Phong Thanh Thanh đi xay gạo sữa bằng cối đá, Lý Tiểu Lộ thái rau. Lý Tiểu Lộ không nỡ để Phong Thanh Thanh làm việc vất vả như vậy nhưng cả nhà chỉ có kỹ năng dùng dao của bà là tốt, nên nhiệm vụ thái rau chỉ có thể là bà làm, mà băm thịt lại càng mệt cho nên Phong Thanh Thanh chỉ có thể đi xay gạo sữa.

    Thời gian nhanh chóng đến sáu giờ, bọn họ liền bày quán ra.

    Vì mời chào khách hàng nên lúc này Phong Thụy Thanh lấy giá gốc ban đầu.

    Khai trương ba ngày đầu, mua một phần bánh cuốn tặng một quả trứng gà.

    Không ít khách hàng vốn là muốn lại đây ăn mì, nhìn thấy nơi này không chỉ bán bánh cuốn mà ba ngày đầu còn tặng trứng gà.

    Không chiếm lấy lợi ích là đồ ngốc!

    Không ít khách hàng đã thay đổi thói quen, gọi một đĩa bánh cuốn, hoặc gọi một bát mì và một đĩa bánh cuốn.

    Bọn họ không biết bánh cuốn này ăn ngon hay không, chủ yếu là có trứng gà nên mới gọi bánh cuốn.

    Sau khi gọi phần bánh cuốn, thêm một chút tỏi Tứ Xuyên, muối ớt hoặc giấm ớt là có thể ăn.

    Cái này ăn một lần, bọn họ gần như mang cả đĩa nuốt vào luôn.

    Tươi, thơm, mềm, trơn bóng, quả nhiên là ăn ngon!

    Có một số người ăn bánh cuốn trước, ăn xong bánh cuốn lại tiếp tục ăn một đĩa bánh cuốn, ngay cả mì gọi từ sớm cũng không ăn.

    Không cần nó, bánh cuốn này thực sự ăn quá ngon.

    Bọn họ đến thành phố S lâu như vậy, bánh cuốn nếm qua không ít, nhưng bánh cuốn như thế này lại là lần đầu tiên ăn đến! Nhà khác bánh cuốn đúng là quá dày, nhà này quả thực mỏng, mềm, ngon.

    Một đợt một đợt khách hàng kéo đến, Phong Thụy Thanh bận bịu đến đầu đầy mồ hôi, cánh tay cũng đau nhức, nhưng nhìn khách đến nhiều như vậy, lại càng thêm nhiệt tình.

    Buổi sáng lúc tám giờ, Phong Thụy Thanh đã bán xong bánh cuốn, khách hàng nghe tin mà đến cực kì thất vọng, mãi cho đến khi Phong Thụy Thanh hứa hẹn ngày mai làm nhiều hơn một ít mới bỏ qua.

    Sau khi bán xong bánh cuốn, Phong Thụy Thanh để cho Lý Tiểu Lộ và Phong Thanh Thanh cùng nhau thu dọn đồ đạc trở về.

    Hôm nay khách hàng buổi sáng vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ, bận bịu cả một buổi sáng, bọn họ đi về nghỉ ngơi trước, đợi lát nữa đến giữa trưa sẽ bán đồ ăn nhanh.

    "Anh hai, bánh cuốn này bán cũng rất tốt". Phong Thanh Thanh vui mừng nói.

    Trước kia cô bán món kho, tuy món kho kia ăn cũng ngon nhưng người phía Nam không ăn quen hương vị này, cô hao phí một năm mới làm nên thành tựu.

    Anh hai nhà mình lần đầu ra trận đã thắng lợi. Xem ra, ẩm thực còn phải thích hợp với phần lớn bộ phận thị trường thưởng thức.

    Sau này cô lại mở một nhà hàng Quảng Đông không được sao?

    "Bình thường, bình thường thôi. Chẳng qua hôm nay nguyên liệu chuẩn bị quá ít, tám giờ đã bán xong rồi. Đáng lẽ còn bán được một tiếng nữa. Ngày mai chúng ta chuẩn bị nhiều thêm một ít." Phong Thụy Thanh khiêm tốn cười cười, nhưng trên mặt không giấu nổi đắc ý.

    "Chuẩn bị nhiều hơn một chút. Một phần 5 xu, so với nấu mì tiện lợi hơn. Bọn họ ăn rất hài lòng. Ba phần có thể lấy hơn một bát mì. Bánh cuốn này hấp vừa nhanh, đóng gói cũng tiện, buổi sáng làm cái này rất ổn." Lý Tiểu Lộ cười nói.

    Lúc mới đầu, vẫn có người gọi mì, nhưng chẳng bao lâu họ đều gọi bánh cuốn. Cũng may, bọn họ dự đoán trước lượng bánh cuốn nên đã sớm chuẩn bị xong trứng gà, nếu không, trứng gà cũng không đủ dùng.

    Lúc sau, không có trứng gà, bọn họ cũng nghĩ không bán nữa, nhưng nghe thấy những khách nghe danh mà đến vậy mà cũng không ghét bỏ nếu không có trứng gà tặng kèm, quả là không lầm.

    "Người dân ở tỉnh chúng ta đều thích ăn bánh cuốn này giống như bữa sáng, bất kể có tiền hay không có tiền, giàu hay nghèo. Anh hai làm bánh cuốn so với nhà khác thì trơn bóng, mềm mại lại mỏng, đương nhiên rất được yêu thích." Phong Thanh Thanh nói.

    "Ngày mai chúng ta còn tặng trứng gà hay không?" Lý Tiểu Lộ có chút do dự hỏi.

    "Tặng. Vì sao lại không chứ? Nếu chúng ta hứa hẹn ba ngày, vậy tặng ba ngày, không có chữ tín thì người không thể làm nên. Chúng ta có thể có được khách như ngày hôm nay, vẫn là phải dựa vào số trứng gà miễn phí này." Phong Thụy Thanh nói. Thực ra tặng trứng làm anh có chút không nỡ, nhưng tưởng tượng đến lợi ích trứng gà này mang lại lôi kéo được danh tiếng, anh cũng không đau lòng nữa.

    "Vậy tặng đi. Tặng nhiều chúng ta kiếm được ít. Đợi qua ba ngày này thì tốt rồi." Lý Tiểu Lộ khẽ cắn môi, nói.

    "Mẹ, yên tâm đi, bánh cuốn này nhất định có thể kiếm lời. Chờ con làm bánh cuốn cho ổn, cân nhắc thêm một chút hương vị khác." Phong Thụy Thanh cười nói.

    "Anh hai, anh thật biết tính toán trước. Nhưng, hương vị khác của bánh cuốn có thể ăn được không?" Phong Thanh Thanh hỏi. Cô đã ăn vị thịt heo, nhưng chưa thử qua cái khác bao giờ.

    "Làm sao lại không thể? Ở đây có thể thêm rất nhiều đồ ăn." Phong Thụy Thanh nói. Thêm thịt heo tùy ý thì đồ ăn có thể thành món mới, bánh cuốn này vì sao lại không thể?"

    Có khởi đầu thuận lợi, hai ngày sau, buổi sáng họ cũng không bán mì lạnh, chỉ bán bánh cuốn.

    Nhà bọn họ bán bánh cuốn so với tưởng tượng còn được yêu thích hơn.

    Sau ba buổi sáng, bọn người Phong Thanh Thanh đều mệt mỏi. Mài gạo sữa. Băm thịt, thái hành, rửa chén những việc này cũng không dễ dàng.

    Nhưng, kiếm tiền vẫn được nhiều.

    Buổi sáng ngày đầu tiên buôn bán lãi được mười ba nhân dân tệ, ngày hôm sau lãi hai mươi lăm nhân dân tệ, ngày thứ ba vậy mà lãi ba mươi nhân dân tệ.

    Đây đều là lợi nhuận chuẩn khi sau khi trừ đi chi phí.

    Phong Thụy Thanh tay mỏi đến phát đau, nhưng sau khi nhìn thấy tiền đếm được, nhất thời cảm thấy tay lập tức không đau.

    Một buổi sáng kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù mệt chết cũng đáng.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi2 người khác thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 18: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu thôn Mai Sa.

    Sắc trời hơi u ám, sắp tối đen, Phong Kiến Thiết khiêng xẻng đi về phía nhà mình.

    Hai ngày trước nhận được điện báo của con trai gửi về, ông không chút suy nghĩ nào, vội vàng tìm đến anh cả của mình nhờ một nhà anh cả hỗ trợ chăm sóc một chút đất của nhà mình.

    Trong đất lúa nước đã trổ đòng chỉ cần rải hai lần phân lớn và làm cỏ phun thuốc trừ sâu một lần nữa là xong, bình thường chỉ cần xem nước nữa là đủ.

    Đương nhiên, ông cũng không phải để cho anh cả ông hỗ trợ không công, kể cả anh cả của ông đồng ý thì người chị dâu cả của ông cũng không đồng ý. Cho nên, ông đã đưa mười đồng tiền như một khoản phí hỗ trợ. Ông không có đủ tiền cho nên đưa trước cho anh cả 5 đồng, chờ sau khi trở về thu hoạch lại cấp năm đồng nữa.

    Đất nhà Phong Kiến Thiết không nhiều lắm, chỉ có năm mẫu ruộng nước, cho nên anh cả của Phong Kiến Quốc vẫn rất sẵn lòng đồng ý.

    Rải chút phân heo và làm cỏ cũng không phải chuyện gì, nhìn nước tưới tiêu lại càng dễ dàng, ruộng nhà em hai cũng gần ruộng nhà ông ấy, thuận đường đi nhìn nước tiếu tiêu là được.

    Hôm nay là ngày cuối cùng Phong Kiến Thiết đi chăm sóc ruông nhà ông.

    Ông có chút luyến tiếc nhưng con trai cũng đã gửi điện báo nhờ ông đi hỗ trợ, nếu ông lại đi muộn thì sẽ trì hoãn việc Thanh Thanh đi học.

    So sánh với lúa nước ngoài ruộng, tự nhiên Thanh Thanh đọc sách càng quan trọng hơn một chút.

    Ông đi nhìn một chút lại tiện tay làm cỏ một chút nên lúc này mới trở về.

    Phong Kiến Thiết vừa nghĩ thành phố S sẽ là thế nào, vừa đi về phía nhà mình.

    Kết quả, ông còn chưa đi đến đầu thôn, bỗng nhiên từ bên cạnh đường nhảy ra bốn bóng người.

    Phong Kiến Thiết bị dọa lùi lại sau một bước, tay vừa động đã chộp cái xẻng vừa khiêng ở trên vai xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

    Mấy tên nhóc này thật giỏi, trên tay bốn người này đều cầm mấy cây gậy gỗ.

    Trong lòng Phong Kiến Thiết lập tức lộp bộp một cái, còn chưa chờ mấy người kia vọt tới trước mặt ông, ông đã cầm xẻng chuẩn bị xong tư thế.

    Chờ mấy người kia vọt tới bên cạnh ông, Phong Kiến Thiết lập tức vung xẻng lên đánh về phía mấy người đang tiến lên kia.

    Vốn dĩ ông đã có nhiều sức lực, lại dưới tình huống căng thẳng cao độ như thế kia cho nên sức lực lại càng lớn hơn trước kia.

    Mà những người đánh bất ngờ về phía ông kia cũng không nghĩ tới Phong Kiến Thiết lại không bị bọn họ làm cho sợ hãi, ngược lại phản ứng cực kỳ mau, đánh cho bọn họ một cái trở tay không kịp, một trong số bọn họ chưa kịp chuẩn bị đã bị một xẻng của Phong Kiến Thiết quét ngã xuống đất.

    "Hừ, muốn đánh lén lão Phong ông đây, trước đó cũng không đi hỏi thăm một chút, lão Phong ông đây là người như thế nào?" Phong Kiến Thiết thấy có người bị ông quét ngã xuống đất, tự tin của ông tăng cao, hừ lạnh một tiếng nói.

    Những người đánh lén kia còn có ba người đứng trên mặt đất, sau khi nghe thấy Phong Kiến Thiết nói như vậy thì đúng là có chút khiếp đảm.

    Nhưng khi nghĩ đến sự tín nhiệm của Trần An Chí, ba người bọn họ cắn răng, tiếp tục đánh về phía trước.

    Phong Kiến Thiết thấy bọn họ sau khi nghe thấy ông nói như vậy mà vẫn dám tiến lên, lập tức hét lớn một tiếng, cầm chiếc xẻng trong tay xông lên. Xẻng của ông có một đoạn sắc bén, ba người kia không dám cứng đối cứng nên vội vàng né tránh.

    Phong Kiến Thiết nhìn chuẩn thời cơ, lại tăng nhanh tốc độ.

    Ông không ngại bị vây công, lại có một người bị đánh trúng.

    Sức mạnh của ông rất nặng, người thứ nhất bị đánh trúng cho tới bây giờ còn chưa bò dậy được.

    Dư lại hai người kia đang hai mặt nhìn nhau, không biết lúc này nên rút lui hay vẫn là tiếp tục tiến công nữa. Chỉ chần chờ một chút này thôi, Phong Kiến Thiết lại giết tới.

    Mặc dù xẻng trong tay ông dùng không linh hoạt bằng gậy gỗ của hai người kia, nhưng xẻng kia lại là ngày ngày sử dụng cho nên vô cùng sắc bén, đây là điều mà những cấy gậy gỗ đó không thể so sánh được. Thừa dịp hai người kia đang trong lúc tự hỏi, ông lại mạnh mẽ vung xẻng về phía hai người bọn họ.

    Bốn người này vây công ông, ngay cả khi ông đánh bốn người bọn họ tàn phế thì nhiều lắm cũng chỉ cần bồi thường ít tiền là xong việc. Nghĩ như vậy, Phong Kiến Thiết càng thêm anh dũng, xẻng trong tay càng vung lên mạnh mẽ oai phong.

    Hai người kia bị đánh trúng, tay đau đớn đến nỗi cũng không cầm nổi gậy gỗ nữa.

    Lúc này Phong Kiến Thiết ném xẻng trong tay xuống, chạy lên, vung nắm tay, bắt lấy một trong số hai người kia tung mấy cú đấm, rồi sau đó lại một quyền đánh người nọ ngã xuống đất, tiếp theo, ông lại nhanh chóng chạy tới bắt lại người cuối cùng đang chuẩn bị chạy trốn, dùng sức đấm mấy quyền thật mạnh.

    Ông vừa định buông người này ra thì bỗng cảm thấy trên lưng đau xót, ông vội vàng bắt lấy người trong tay xoay người anh ta lại, sau đó ông nghe thấy một tiếng "bốp" vô cùng lớn tiếng, rồi sau đó là răng rắc một tiếng.

    Hóa ra một gậy này là muốn đánh ở trên người Phong Kiến Thiết, lại trời xui đất khiến đánh vào trên cơ thể người của bọn họ.

    Tên nhóc cầm gậy gỗ kia há hốc mồm.

    Hình như vừa rồi cậu ta đã đánh gãy eo của Đại Thành.

    Gã há hốc mồm nhưng Phong Kiến Thiết không có há hốc mồm, ông ấy lớn tiếng kêu lên: "Cứu mạng, cứu mạng, có bốn người chạy đến đây đánh lão nhị nhà họ Phong ta!" Ông vừa kêu, vừa nhanh chóng ném người trên tay người xuống, sau đó đánh tên còn đang cầm gậy gộc kia một trận.

    Người thứ hai bị đánh trúng thấy tình thế không ổn, bò dậy chạy trốn được mấy mét nhưng vẫn bị Phong Kiến Thiết đuổi theo bắt trở về.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi2 người khác thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 19: Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Kiến Thiết đánh ba người không bị thương đều nằm sấp xuống mới thôi. Ông đi theo con trai học qua quân quyền, tự nhiên biết tránh đi những chỗ yếu hại trên cơ thể người.

    Chờ có người lại đây, ông mới lưu luyến ngừng tay lại.

    Người tới chính là dân của thôn Mai Sa, ở đầu thôn là Phong Trùng Sơn và Phong Chí Khoan. Hai người bọn họ cũng vừa từ ngoài ruộng trở lại, nghe thấy có người kêu cứu mạng, bèn chạy lại đây.

    "Kiến Thiết, sao lại thế này?" Phong Chí Khoan quét từ trên xuống dưới vài lần, quan tâm hỏi.

    "Tôi mới từ dưới ruộng trở về, nửa đường lai bị bốn tên nhãi ranh này chặn lại. May mắn là tôi đi theo Lâm Thanh nhà tôi học mấy năm quân quyền, bản thân tôi cũng có một đống sức lực, nếu không, hôm nay sẽ bị đánh ở chỗ này." Trong lòng Phong Kiến Thiết vẫn còn hơi sợ hãi nói.

    "Vừa rồi tôi nghe thấy có người hét lên, có chuyện gì xảy ra vậy?" Phong Trùng Sơn hỏi.

    "Trong bốn người này, có một tên nhóc muốn đánh tôi nhưng không đánh trúng, ngược lại đánh chính người của bọn họ, hình như là đánh phải thắt lưng ấy. Tiếng kêu kia là của người chặn đánh tôi." Phong Kiến Thiết nói.

    "Các người ở chỗ này nhìn. Tôi trở về gọi thôn trưởng và mọi người lại đây." Phong Chí Khoan nói.

    Đây là đã bị người chặn đánh rồi, làm sao có thể cứ buông tha như vậy được?

    Phong Kiến Thiết gật đầu, nói: "Vậy làm phiền anh Chí Khoan rồi. Đúng rồi, thuận tiện đi nói cho anh của anh biết, đưa những người này đi đồn công an, chuyện ăn thiệt thòi này, Phong Kiến Thiết tôi cũng không thể tự dưng chịu thiệt thòi như vậy được."

    Anh cả Phong Chí Cao của Phong Chí Khoan là làm công an ở đồn công an trấn trên. Bởi vì vợ ở trong thôn, cho nên, buổi tối hàng ngày vẫn quay trở lại thôn.

    "Tôi biết rồi." Phong Chí Khoan nói, nhanh chóng chạy về phía trong thôn.

    "Kiến Thiết, mấy người này là?" Phong Trùng Sơn híp mắt, nhìn bốn người trên mặt đất hô đau vài lần, hỏi.

    "Thôn Bạch Sa. Nơi này có hai người, trước đó vài ngày đi theo chú hai Trần Viện Triều của Trần An Chí tới cửa chặn hỏi tôi, nói Thụy Thanh nhà tôi đi đánh một nhà Trần An Chí. Móa nó, con trai tôi còn đang vội vàng đi thành phố S kiếm tiền đấy, nơi nào có thời gian đi đánh Trần An Chí? Hơn nữa, tên cặn bã Trần An Chí kia tiêu dùng nhiều tiền nhà tôi như vậy, sau khi biết con gái của tôi không thi đậu được đại học thì lập tức chạy tới đây từ hôn. Loại người như tên chó chết đó, đánh tên đó à, khả năng Thụy Thanh còn ngại bẩn tay đấy." Phong Kiến Thiết nhổ một ngụm nước bọt lên trên mặt đất, hung hăng nói.

    Ông nhận ra bên trong bốn người này có hai tên là trong số những người ngày đó lại đây chặn hởi ông, một tên chính là tên nhãi da ngăm đen kia, một tên là tên nhãi có nốt ruồi đen ở trên mặt.

    Lúc ấy, thái độ của hai người kia cực kỳ kiêu ngạo, ông không muốn nhớ kỹ bọn họ cũng thấy là chuyện khó khăn.

    "Người thôn Bạch Sa này thật sự là khinh người quá đáng, thật sự cho rằng thôn Mai Sa chúng ta không có người sao?" Phong Trùng Sơn vừa nghe thấy như vậy thì lông mày dựng lên, tức giận nói.

    Nếu không phải thấy bốn người này bị Phong Kiến Thiết đánh cho ngay cả đứng lên đều không làm được thì như thế nào ông cũng phải cầm xẻng tiến lên cho bốn người này một trận nhớ đời.

    Ruộng lúa không cẩn thận chăm sóc, một hai lại chạy lại đây đánh chặn người, vẫn là bốn người chặn đánh một ông già! Ông cũng cảm thấy mất mặt thay cho người của thôn Bạch Sa.

    Hiện giờ sắc mặt của bốn người kia đã sớm đen như than rồi.

    Biết là bọn họ có to gan đến mức nào thì giờ phút này trong lòng cũng là lo sợ. Bọn họ vốn tưởng rằng bốn thanh niên bọn họ vây công một ông già nửa chân đã bước xuống mồ khẳng định sẽ rất dễ dàng, nhưng mà giờ lại ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

    Hiện giờ, đối phương còn báo cảnh sát!

    Bọn họ hối hận đến ruột đều đen rồi.

    Đặc biệt là cái tên bị người cùng thôn của mình đánh trúng vòng eo, anh ta càng bất an hơn. Vừa rồi anh ta nghe được một tiếng răng rắc, hiện tại phần eo đau phát ớn, không biết phần eo kia của anh ta có thể bị tên nhãi Trần An Quý kia đánh bị gãy rồi hay không?

    Khi nói chuyện, thôn trưởng Phong Phú và Phong Chí Cao mang theo vài người trong thôn chạy lại đây.

    Sau khi Phong Chí Cao hiểu rõ tình huống thì để cho người quay lại trong thôn kéo một chiếc chiếc xe ván gỗ lại đây, kéo bốn người đi lên đồn công an ở trấn trên, Phong Phú cho người đi nói cho người của thôn Bạch Sa.

    Người trong đồn công an ở trấn trên ghi lại khẩu cung của năm người, sau khi kiểm tra vết thương bèn phái người đưa người bị đả thương vòng eo đi bệnh viện trong trấn trên, mới để cho Phong Kiến Thiết về nhà.

    Nơi này đã không có chuyện gì đến ông nữa rồi.

    Ánh mắt người nhà của bốn người kia nhìn Phong Kiến Thiết như có thể toát ra lửa. Ở trong mắt của bọn họ, chuyện này chỉ là chuyện con trai của bọn họ nhìn Phong Kiến Thiết không vừa mắt nên muốn chạy đến dạy dỗ Phong Kiến Thiết một trận mà thôi, nhưng Phong Kiến Thiết lại báo cảnh sát!

    Phong Kiến Thiết lại hừ lạnh một tiếng, làm trò trước mặt người của đồn công an, nói: "Các vị công an, nhìn dáng vẻ của người thôn Bạch Sa này, sau này nếu Phong Kiến Thiết tôi bị đánh thì khẳng định chính là người của thôn Bạch Sa làm. Các anh cần phải làm chứng cho tôi nha."

    Người của thôn Bạch Sa đều tái mặt rồi.

    Phong Kiến Thiết lại cười hì hì trở về nhà.

    Sau khi về đến nhà, ông mới cảm thấy gáy nóng rát mà đau. Mẹ nó, ông đều quên ông bị tên nhãi ranh thôn Bạch Sa kia đánh một côn.

    Không có người ở nhà, ông chỉ đành phải tự cầm bình rượu thuốc đi sang nhà bên cạnh nhờ anh cả của mình bôi xoa gáy giúp.
     
    Kimchung, Ánh Thiênn, Emilydi1 người nữa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...