Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu - Điềm Phôi

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Angels of Death, 30 Tháng bảy 2022.

  1. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 30: Gây sự (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Xăng

    "Em gái, em luyện kỹ năng này từ lúc nào vậy? Gói sủi cảo vừa nhanh vừa tốt như vậy." Phong Thụy Thanh khen ngợi khi nhìn thấy sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói, nói. Sủi cảo mà Phong Thanh Thanh gói không giống với sủi cảo mà bọn họ gói, bọn họ chính là phải dùng hai tay gói, sau đó một cái sủi cảo sẽ được ra lò, nhưng em gái anh gói cực kỳ đẹp.

    "Cái này có gì khó chứ? Trước đó vài ngày em nhìn thấy người ta gói, đứng ở đó nhìn một lát liền học được." Trong lòng Phong Thanh Thanh chột dạ nhưng mà rất nhanh cô lấy lại được phản ứng.

    Kiếp trước cô đã học được kỹ thuật này, bây giờ xem ra rất có công dụng.

    "Người có học thức chính là thông minh." Phong Thụy Thanh cười hì hì nói. Anh có cái đầu ngu ngốc, kiến thức từ sách vở biết anh nhưng anh lại không nhận ra kiến thức từ sách vở.

    Mặt Phong Thanh Thanh tối sầm lại, gói sủi cảo cùng có học thức có liên quan gì đến nhau? Chẳng qua chỉ là làm quen tay hay việc mà thôi. Kiếp trước bởi vì sống một mình, lại bận rộn nhiều việc, cho nên lười chuẩn bị đồ ăn, lúc rảnh rỗi thì thường xuyên gói rất nhiều sủi cảo để ở trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì cứ lấy ra mà nấu.

    Về sau sức khỏe của cô kém như vậy có lẽ ngoài việc mệt mỏi ra thì còn có nguyên nhân do cô ăn uống thất thường, không đủ chất dinh dưỡng.

    "Anh, nhanh đi đi." Phong Thanh Thanh cười nói.

    Phong Thụy Thanh cười hì hì, sau đó tiếp tục đi nấu mì.

    Đến tám giờ tối, đồ ăn nhanh mà bọn họ chuẩn bị đã bán xong hết rồi, sủi cảo cùng mỳ thì cũng chỉ còn lại một ít.

    Bởi vì sáng sớm còn phải dậy làm bánh cuốn, cho nên buổi tối bọn họ không định làm quá muộn.

    Họ chuẩn bị chờ bán cho tới khi nào xong thì thôi, một vài thanh niên thoạt nhìn cà lơ phất phơ với mái tóc nhuộm vàng bất ngờ xuất hiện trước quầy hàng.

    Mấy thanh niên kia đi vào quầy hàng, trong đó có một tên cầm đầu tiến lên một bước, dùng chân đá ngã lăn một cái bàn gần lề đường, dọa cho những người khách ngồi gần đó đều tái lại đứng dậy đi sang một bên.

    Phong Thụy Thanh vội vàng lao ra với chiếc nồi sắt để nấu mì.

    "Các người làm gì vậy?" Phong Thụy Thanh tiến lên hung tợn nhìn mấy tên côn đồ quát lớn.

    Trên tay anh cầm cái nồi còn nhỏ nước, mặc dù vẻ mặt của anh rất hung ác, ngôn ngữ cũng cực kỳ sắc bén nhưng ở trong mắt mấy tên côn đồ trẻ tuổi kia thì lại thấy cực kỳ buồn cười.

    Phong Kiến Thiết, Lý Tiểu Lộ và Trần Giang cũng bước lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.

    Phong Kiến Thiết muốn tiến lên nhưng lại bị Phong Thanh Thanh ngăn lại, mặc dù ba cô biết một chút quyền cước, sức mạnh cũng lớn, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn rồi làm sao so được với anh cô.

    Trần Giang cũng cầm nồi sạn tiến lên đứng bên cạnh Phong Thụy Thanh.

    "Hừ, hỏi bọn tao muốn làm gì à? Các người tới đây lâu như vậy thế mà lại không chủ động đi nộp phí bảo hộ?" Tên cầm đầu có gương mặt mỏ chuột tai khỉ hừ lạnh một tiếng, nói.

    Vốn dĩ mỗi tháng hắn sẽ tới phố Hoàng Kết thu phí bảo hộ một lần, nhưng mà tháng trước hắn cùng người khác sống mái một lần ở bên con phố khác, dù đánh bại được bọn người đó, cũng chiếm được địa bàn của họ, nhưng mà hắn cũng không được tốt lắm phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng mười ngày sau đó tại tĩnh dưỡng ở nhà nửa tháng. Hôm nay vết thương trên người đã tốt hơn bảy tám phần, vừa ra khỏi cửa mới phát hiện nơi này lại mới mở một sạp hàng, sạp hàng buôn bán kiếm được khá nhiều tiền, nhưng cái sạp này thế mà lại không chủ động đến giao nộp bảo hộ phí cho bọn họ?

    Thật không thể nhịn được..

    "Phí bảo hộ gì?" Phong Thụy Thanh không hiểu là như thế nào, anh cũng chưa nghe qua còn có chuyện này.

    "Bọn tao bảo kê cái sạp này của các người không cho người khác đến quấy rối, các người phải trả cho bọn tao một chút thù lao vất vả." Tên cầm đầu quay đầu lại nhìn đám anh em của mình cười cười, sau đó trào phúng nói.

    Con dế chũi này từ đâu chui đến, thế mà đến phí bảo hộ cũng không biết.

    Cả cái đám đàn em này nữa, mỗi ngày không biết làm cái gì mà một sạp hàng mở ra làm ăn tốt như vậy cũng không biết. Nếu không phải hôm nay hắn tâm huyết dâng trào nổi hứng đi đến đây nhìn một chút thì suýt nữa đã bỏ qua một đống tiền rồi.

    "Chúng tôi không cần các người bảo hộ, các người có thể đi rồi." Phong Thụy Thanh sầm mặt nói. Cái gì mà tiền bảo hộ chứ, bọn này rõ ràng là muốn đến cướp tiền của họ!

    Cực khổ mãi mới kiếm được chút tiền như vậy, không thể để bọn này cướp đi được.

    "Ông đây lăn lộn trên con phố này nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói với ông những lời này đâu." Tên cầm đầu trên mặt hiện lên sự lạnh cùng hung ác, có chút tùy tiện nói.

    Hắn vừa dứt lời đám đàn em phía sau giống như nghe thấy chuyện cười đều cười ha ha lên.

    Sau đó, lại có một tên tiến lên giơ chân đá xe ba bánh của nhà họ.

    Xe ba bánh cũ kỹ lay động khiến đồ ăn trên đó bị rơi ra một ít sau đó ngưng lại.

    Phong Thụy Thanh tức giận cầm chiếc nồi xào muốn xông lên. Trần Giang cũng đỏ mắt giơ cái nồi sạn trong tay tiến lên.
     
    LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
  2. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 31: Gây sự (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Kiến Thiết nhanh chóng chạy tiến lên một bước giữ tay của Phong Thụy Thanh lại. Con ông ông hiểu, kế thừa tính tình của ông, dễ nóng nảy. Nếu như ông không ngăn cản, anh chắc chắn sẽ xông lên đánh mấy người này mất.

    Ông cũng không phải là sợ mấy người này sẽ trả thù, chỉ là con trai rất giống ông, người rất khỏe, chẳng may đánh mấy người này xảy ra vấn đề thì phải làm sao?

    Hơn nữa, đám người này dám đến đây thu phí bảo hộ mà không cố kỵ cái gì, không thể chắc chắn là không có người chống lưng. Cả nhà họ là người nơi khác, cho dù chf ó lợi hại đến đâu thì cũng không thể đấu lại loại rắn địa phương này.

    Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phong Kiến Thiết tối lại, nở nụ cười lấy lòng nói: "Các vị bằng hữu, con trai không hiểu chuyện đã xúc phạm đến các vị bằng hữu. Tôi thay mặt nó xin lỗi các vị, không biết các vị thu bao nhiêu phí bảo hộ?"

    Phong Thụy Thanh thấy vậy muốn giãy thoát khỏi tay Phong Kiến Thiết, nhưng Phong Kiến Thiết lại giữ chặt tay anh, anh không thoát ra được. Anh định mở mồm ra nói nhưng lại bị Phong Kiến Thiết lườm một cái.

    Phong Thụy Thanh không phục, nhưng dưới sự "dâm uy" cảnh cáo của Phong Kiến Thiết, anh đành ngậm miệng lại.

    Phong Thanh Thanh đứng ở một bên nhìn, trong lòng nảy lên. Kiếp trước anh trai cô bị phế đi một bàn tay, liệu có phải là do cái tính tình nóng nảy này không? Nghĩ đến điều này cô cũng tiến lên giữ chặt tay của Phong Thụy Thanh.

    Phong Thụy Thanh cười khổ, cũng thành thật không có giãy giụa nữa.

    "Một trăm, mỗi tháng một trăm." Tên cầm đầu lớn tiếng nói.

    Phong Kiến Thiết mắng thầm trong lòng lũ quỷ hút máu, nở một nụ cười khổ nói: "Các vị, gia đình tôi ở đây bán một bát mì cũng chỉ có 2 hào tiền, một trăm, chúng tôi mỗi tháng cũng không kiếm nổi bấy nhiêu tiền." Vốn dĩ cho rằng mấy tên này chỉ muốn bóc lột mấy chục đồng phí bảo hộ, không nghĩ rằng lại tham lam như vậy, đòi hẳn một trăm!

    Mất tên côn đồ nghe được Phong Kiến Thiết nói như vậy tất cả đều cười phá lên, một lúc sau tên mỏ chuột tai khỉ hắng giọng nói: "Một tháng cũng không kiếm được bấy nhiêu? Tưởng tao không có mắt sao, cả cái phố này, sạp của mày bán chạy nhất, sáng nào cũng bán bánh cuốn tao nhìn còn đỏ mắt."

    "Đúng vậy, mọi người đều tình nguyện xếp hàng cũng muốn mua bánh cuốn ở nhà mày mà không đi nhà khác, một tháng không kiếm nổi một trăm tệ, mày lừa trẻ con còn được." Một tên có vết sẹo trên khóe mắt nói.

    Mấy vị khách đang ăn ở nhà họ Phong khi tên đàn ông đá một cái vào xe ba bánh đều đã vội vàng rời đi. Những người khách gan to một chút thì ở lại vây xem, còn những người khác đều đứng nhìn từ xa, nửa bước cũng không dám đến gần.

    Phong Thanh Thanh cảm thấy lạnh lẽo, kiếp trước khi cô một mình mở một sạp hàng bán món kho cũng không hề gặp phải chuyện như thế này.

    Cũng đúng thôi, kiếp trước cô bán hàng trên một đoạn đường hẻo lánh, nơi không có gì gọi là làm ăn tốt, thảo nào không gặp phải những chuyện này. Sau này, khi mở nhà hàng rồi có tiền, gặp những chuyện này thì bỏ ra chút tiền là ổn.

    Không nghĩ đến, kiếp này thay đổi địa điểm buôn bán lại gặp chuyện như vậy.

    Lúc này, Phong Thụy Thanh cũng không nhịn nổi nữa, tính tình anh vốn dĩ cực kỳ nóng nảy, giờ thì hay rồi, ba anh đứng cười khúm núm với bọn họ nửa ngày mà mấy tên đó còn không bỏ qua, thậm chí còn được voi đòi tiên, anh lập tức dùng sức tránh thoát khỏi tay đang giữ anh lại của Phong Thanh Thanh và Phong Kiến Thiết, cầm cái nồi xào xông lên hai bước mắng: "Cút, chúng mày muốn tiền thì không có nhưng mạng thì có một cái, chúng tao cực khổ mãi mới kiếm được mấy chục đồng thế mà chúng mày mở mồm ra đã đòi một trăm, sao không đi cướp đi?"

    Trần Giang thấy vậy cũng đỏ mắt, cầm nồi sạn xông lên.

    "Tên nhãi ranh nhà mày nói kiểu gì đó?" Tên có sẹo ở mí mắt nói.

    "Tao nói chuyện kiểu gì, tao nói thế đấy, bọn tao tự bảo hộ chính mình, không cần chúng mày đến bảo kê, còn đến đòi tiền bọn tao, tao sẽ không khách sáo với chúng mày." Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào giơ cao lên.

    Trần Giang cũng giơ cái nồi sạn lên.

    Mấy tên côn đồ cười khúc khích, tên đàn ông cầm đầu kia còn cười ra tiếng: "Để tao xem, chúng mày không khách sáo như thế nào?"

    Dứt lời liền tiến lên, định đạp chiếc xe ba bánh cũ kia của nhà họ Phong.

    Lúc này Phong Thụy Thanh tức đến đỏ mắt, không chút suy nghĩ cầm cái nồi sắt lao lên. Phong Thanh Thanh không kịp ngăn cản anh.

    Được cái Phong Thụy Thanh còn biết chừng mực, không trực tiếp đập cái nồi vào đầu tên cầm đầu. Anh chỉ túm lấy đầu tên lưu manh cầm đầu kia rồi ném hắn ra ngoài.

    Mấy tên đàn em còn lại thấy vậy cũng lập tức xông lên.

    Trần Giang theo sát phía sau Phong Thụy Thanh cũng vọt lên, Phong Kiến Thiết thấy đánh như vậy cũng không quản nữa lập tức xông lên.

    Hiện trường thành một mảnh hỗn loạn.

    Có sáu tên công đồ, nhà họ có ba người, vậy là một người phải chọi với hai người, vừa bắt đầu nhà họ đã ở thế yếu, nhưng mà được cái Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh khỏe mạnh đã vậy còn biết quân quyền nên tình thế rất nhanh đã xoay chuyển.
     
    Kimchung, LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
  3. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 32: Tiếp theo (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong Thụy Thanh ném tên cuối cùng văng ra ngoài quát lớn: "Cút, chúng mày mà đến nữa, bọn tao sẽ không khách khí."

    Tên đó bị ném ra mặt đất cách đó hai mét.

    Suýt nữa thì bị chiếc ô tô đang lao nhanh tới đâm trúng.

    Thấy vậy tim Phong Thanh Thanh như muốn nhảy ra ngoài.

    Chiếc ô tô kia khi sắp đâm phải tên lưu manh đã phanh gấp dừng lại.

    Lúc này Phong Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

    Chiếc xe kia dừng lại, Phong Thanh Thanh cùng mọi người mới tiến lên vây quanh.

    Lúc này mới phát hiện, chiếc ô tô này thế mà lại là một chiếc Mercedes Benz.

    Sao lại có nhiều xe xịn thế này, lúc trưa vừa thấy một chiếc, đến tối lại thấy thêm một chiếc.

    Đúng lúc này, cửa xe được mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu xanh thẫm bước xuống. Anh ta có dáng người to lớn, cơ bắp trên người cuồn cuộn đến nỗi tưởng chừng có thể làm rách cả bộ vest.

    Người đàn ông này có làn da ngăm đen. Theo ánh đèn đường mờ nhạt, Phong Thanh Thanh phát hiện có một vết sẹo to bằng ngón út trên má trái hắn, nhìn rất đáng sợ.

    Lý Tiểu Lộ nhìn thấy người đàn ông này sợ hãi mà kêu nhỏ một tiếng sau đó kéo lấy tay Phong Thanh Thanh.

    Phong Thanh Thanh cảm thấy lòng bàn tay bà ẩm ướt, biết bà đang khẩn trương, nhưng lo lắng cô cũng sợ hãi nên mới nắm chặt tay cô, cô cũng nắm lấy tay bà.

    Chỉ nhìn thấy người đàn ông có vết sẹo xuống xe, vừa xuống là xách cổ tên côn đồ còn nằm trên mặt đất lên, quát lớn: "Đi đường không có mắt à?"

    Dứt lời, anh ta nhìn bốn phía xung quanh.

    Mọi người đều không thể ngờ anh ta không chỉ là người có dáng hình thô kệch mà hành động còn dũng mãnh như vậy. Thế mà lại có thể xách một thanh niên trẻ lên bằng một tay, hơn nữa, thoạt nhìn có vẻ anh ta không dễ chọc.

    Phong Thanh Thanh cũng hoảng sợ, người đàn ông này chắc chắc không thể nào là người tốt được, vừa mới mở miệng đã khiến bọn họ sợ chết khiếp.

    Tên côn đồ bị xách lên bị dọa sợ sắp vỡ cả mật, gã bị Phong Thụy Thanh quăng ngã không chỉ đập mạnh trên đất mà còn bay ra ngoài mấy mét, hơn nữa, lại còn suýt nữa bị xe đâm phải, hồn vía đều bị quăng ngã lên mây rồi, thế mà bây giờ còn bị người xách lên uy hiếp như vậy, nếu không phải mấy năm nay hắn bôn ba khắp nơi, rèn luyện được tí dũng khí thì giờ này đã sớm bị dọa ngất rồi.

    Lúc này, tên đại ca cầm đầu đám côn đồ đứng lên phủi bụi trên mông mình rồi đi đến trước mặt người đàn ông có vết sẹo trên mặt, khom người, cười làm lành nói: "Vị đại ca này, thật xin lỗi. Thằng em này khi nãy bị người ta ném xuống đường đã chặn đường đi của anh, nó ăn nói vụng về không biết đường xin lỗi anh, em đây thay mặt nó xin lỗi, mong đại ca lượng thứ không cần so đó với thằng nhóc của em."

    Người đàn ông có vết sẹo trên mặt theo ngón tay của tên côn đồ nhìn đến Phong Thụy Thanh.

    Hắn liếc mắt nhìn Phong Thụy Thanh từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn một nhà Phong Thanh Thanh ở phía sau.

    Phong Thanh Thanh nhấc chân, muốn tiến lên cãi lại tên công đồ kia. Lời nói của tên cầm đầu đó chính là chỉ người suýt nữa đụng vào xe không phải do hắn sai mà là do cả nhà cô sai.

    Lý Tiểu Lộ lòng như lửa đốt, chạy nhanh lên nắm chặt tay Phong Thanh Thanh.

    Bà không dám để Phong Thanh Thanh đối diện nói chuyện với người đàn ông mặt sẹo kia.

    Phong Thanh Thanh sợ người đàn ông mặt sẹo sẽ giận chó đánh mèo lên người anh hai của mình, không quản được gì cái khác, nói: "Mấy tên côn đồ này muốn thu phí bảo kê ở quán nhà tôi, bị anh hai tôi ném văng ra, tự mình lăn xuống đường, không liên quan gì đến chúng tôi cả."

    Người đàn ông không ngờ một cô gái nhỏ lại đứng ra nói chuyện với mình, hắn nhìn thoáng qua Phong Thanh Thanh rồi lại nhìn chằm chằm Phong Thụy Thanh, Phong Thụy Thanh gập đầu tỏ vẻ đúng như lời Phong Thanh Thanh nói.

    Hắn hiểu ra, cúi đầu nhẹ giọng hỏi tên côn đồ bị xách trên tay mình: "Có phải không?"

    Tên côn đồ ở trên tay hắn kia bị dọa cho choáng váng, làm gì còn nghe rõ nổi Phong Thanh Thanh vừa nói cái gì, nghe được người đàn ông mặt sẹo hỏi thì chỉ biết ngây ngốc gật đầu.

    Gật đầu xong thì mới nhớ ra mình vừa làm cái gì thì lại lập tức lắc đầu giải thích, nhưng mà người đàn ông mặt sẹo kia không đợi cho gã nói thêm cái gì đã quăng người ném hắn sang bên đường.

    Tên cầm đầu đám côn đồ thấy vậy sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng lại sợ người đàn ông mặt sẹo trên má này nên không dám hó hé tiếng nào.

    Mẹ nó, hôm nay ra cửa không xem hoàng lịch, đụng phải hai tên khó nhằn, ăn mệt nhiều như vậy, có khác gì ném hắn trên mặt đất mà hung hăng dẫm đạp đâu, dẫm xong má trái không đủ còn dẫm cả má phải.

    "Sau này đi đường cho nó tử tế, đừng không có mắt, nếu không tao cho chúng mày đẹp mặt." Người đàn ông mặt sẹo hung dữ nói với tên cầm đầu đám côn đồ.

    Chỉ là không chờ tên cầm đầu đám côn đồ kia lên tiếng, phía trong xe bỗng truyền đến một thanh âm: "A Cường, đi thôi."

    Âm thanh này trầm thấp rất dễ nghe.

    Phong Thanh Thanh nhận ra, trưa nay cô đã nghe được thanh âm này, người trong xe chính là anh trai của thiếu nữ Mẫn Cẩn kia.
     
    Kimchung, LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
  4. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 33: Tiếp theo (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vâng thưa thiếu gia, tôi lập tức đi." Người đàn ông mặt sẹo được gọi là A Cường quay đầu cười đáp lời rồi sau đó nhanh chóng quay đầu, lạnh mặt với tên cầm đầu đám côn đồ kia nói: "Sau này đi đứng cẩn thận, mắt nhìn cho kỹ, nếu còn đụng phải xe của thiếu gia nhà tao, tao sẽ khiến cho mày không cò đất dung thân ở thành phố S này."

    Phong Thanh Thanh bị sự thay đổi sắc mặt nhanh chóng này của gã dọa cho sợ ngây người.

    Không chờ cô phản ứng kịp, A Cường đã lên xe nhanh chóng đóng cửa, lái xe rời đi.

    Tên cầm đầu đám côn đồ chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, cái gì cũng không kịp nói, mà có cho hắn lá gan, hắn cũng không dám nói gì.

    Đợi chiếc xe kia rời khỏi tầm mắt, tên côn đồ cầm đầu lập tức quay lại hung tợn nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh.

    Phong Thanh Thanh cũng không cam lòng yếu thế trừng lại hắn ta.

    Tên côn đồ kia trừng mắt nhìn Phong Thanh Thanh một lát thì bỗng nhiên nở một nụ cười cực kỳ bỉ ổi.

    Nụ cười này cực kỳ ghê tởm đáng khinh.

    Phong Thanh Thanh bị dọa đến nổi cả da gà.

    Lúc này, Phong Thụy Thanh cầm cái nồi xào bước lên quát lên cầm đầu côn đồ kia: "Mày nhìn cái gì? Còn không mau cút đi. Nếu không tao lại gõ cho mày một nồi bây giờ. Tao cũng chả phải người sợ phiền phức đâu, cút."

    Nếu không phải lúc nãy em gái kéo anh lại thì anh phải gõ vỡ đầu chảy máu cái thằng côn đồ trước mặt này mới thôi.

    Muốn đến đây đòi tiền mà không đi hỏi trước xem Phong Thụy Thanh anh ăn cái gì lớn lên? Anh chính là ăn thịt, không phải ăn bay.

    "Giỏi, gan mày lớn đấy. Triệu Nhật Địa tao tung hoành ở phố Hoàng Kết này mười năm chưa có một ai dám dùng thái độ này nói chuyện với tao chứ đừng nói là động thủ với anh em bọn tao. Giỏi, giỏi, chúng mày giỏi cực." Tên côn đồ cầm đầu cũng chính là Triệu Nhật Địa lạnh giọng nói, hắn dùng ánh mắt âm độc giống như một con rắn độc mà nhìn cả nhà Phong Thanh Thanh.

    "Có cái quái gì mà không dám, tao mặc kệ mày là Triệu Nhật Địa hay là Triệu Nhật Thiên, chỉ cần có Phong Thụy Thanh tao ở chỗ này, tao sợ mày cái lông gì. Cút nhanh, về sau còn đến lần nào tao đánh mày lần đó". Phong Thụy Thanh giơ giơ cái nồi xào nói.

    Cũng còn may đây không phải là ở trong thôn Mai Sa, chứ để trong thôn biết anh cầm cái nồi xào đi đánh nhau với người khác thì mặt mũi chắc bị ném đến tận nhà bà ngoại mất thôi.

    "Cứ đợi đấy" Triệu Nhật Địa bỗng dưng bật cười, rồi sau đó xoay người định đi khỏi.

    "Đợi đã." Trần Giang bỗng nhiên lên tiếng.

    Triệu Nhật Địa kia quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Giang

    Trần Giang cũng không sợ, tay cầm cái nồi sạn chỉ vào Triệu Nhất Địa nói: "Đánh chúng tôi, lại còn phá nhiều đồ đạc của chúng tôi như vậy, cưỡng chế đi của chúng tôi bao nhiêu là khách, vỗ mông là muốn chạy luôn à, làm gì có chuyện dễ như vậy? Đền tiền, nếu không sẽ đưa các người đến đồn công an."

    "Đúng vậy, tí nữa thì quên mất, muốn chạy à, không dễ như thế đâu, mau đem tiền đến đây bồi thường đi." Phong Thụy Thanh cũng tiến lên nói.

    Anh cứ cảm thấy có cái gì đó thiếu thiếu mà trong thời gian ngắn không nghĩ ra nổi. Đến lúcTrần Giang lên tiếng anh mới nghĩ ra.

    Mấy tên côn đồ này đạp đổ mấy cái bàn của họ, chén bát cũng đập vỡ vài cái, thức ăn thì đổ vãi ra khắp nơi, đã thế còn đánh cả nhà họ nhiều như thế. Không thể cứ thế dễ dàng bỏ qua cho bọn nó chạy thoát được.

    Phong Kiến Thiết nghe thấy thế, nhanh như chớp chạy ra đón đầu, đề phòng cái tên Triệu Nhật Địa kia chạy trốn.

    Triệu Nhật Địa tức đến bật cười.

    Đây vẫn là lần đầu tiên có người dám đòi hắn đền tiền.

    Kể ra, lúc này bọn hắn đến đây bị đánh một trận, cái gì cũng không kiếm được, xong lại còn phải đền tiền?

    Tiền thuốc men của đám anh em hắn thì ai đền?

    "Đền tiền." Triệu Nhật Địa xuỳ một cái, phun ra một ngụm nước miếng, hung tợn mà lau khóe miệng, nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, nằm mơ đi."

    Từ trước đến giờ đều là người khác bỏ tiền từ trong túi ra cho bọn hắn, thế mà đám người này lại muốn hắn moi tiền trong túi ra đưa cho bọn họ, nằm mơ giữa ban ngày à?

    Phong Thụy Thanh nhìn Trần Giang ra hiệu.

    Trần Giang cầm nồi sạn xông lên.

    Phong Thụy Thanh cũng xông lên.

    Phong Kiến Thiết trực tiếp tóm lấy tên muốn chạy trốn.

    Ba người lại đánh cho mấy tên côn đồ một trận, cuối cùng Triệu Nhật Địa lấy ra mười đồng tiền, Phong Thụy Thanh mới thả bọn họ đi.

    Triệu Nhật Địa đi phía trước lau máu ở khóe miệng, âm độc trừng mắt liếc nhìn cả nhà Phong Thụy Thanh rồi mới rời đi.

    Quần chúng xung quanh thấy vậy liền vỗ tay vui sướng.

    Phong Thụy Thanh chắp tay cảm ơn mọi người, không nói gì rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

    Những khách hàng lúc nãy còn đang ăn cơm bên quầy vừa khen nhà họ vừa tính tiền hoặc là mua thêm những món mới.

    Bởi vì trận náo loạn này, họ cũng khộng định bán hàng nữa, bán nốt cho mấy vị khách còn lại thì đi về luôn.
     
    Kimchung, LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
  5. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 34: Hỗ trợ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi về đến nhà, mọi người ăn vài thứ đơn giản, rửa mặt xong, mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau.

    "Ba, chuyện hôm nay phải làm sao bây giờ?" Phong Thụy Thanh tự rót một ly nước sôi của mình, có hơi hối hận nói.

    Hôm nay anh quá bốc đồng. Người xưa có câu: Thà đắc tội quân tử chứ đừng đắc tội tiểu nhân.

    Tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa kia rõ ràng là một kẻ tiểu nhân, hơn nữa còn là đầu sỏ bọn du côn lưu manh trên phố Hoàng Kết này, bọn họ hôm nay đắc tội gã Triệu Nhật Địa, đoán chừng sau này không có trái cây ngon để ăn rồi.

    "Con quá bốc đồng rồi." Phong Kiến Thiết thở dài một hơi, năm ngoái, ông nghe người ở thôn bên cạnh nói, một thôn trong trấn bọn họ có một hộ gia đình ký hợp đồng nuôi cá trong ao, sau đó, ao cá này kiếm được chút tiền, bị bọn du côn lưu manh trên thị trấn để ý, bọn họ mấy lần cướp không thành công, vậy mà đầu độc ao cá. Đầu độc thôi thì không nói, gia đình kia còn bị đánh.

    Những tên du côn lưu manh này là khó đối phó nhất, bởi vì không biết bọn họ sẽ làm gì tiếp theo.

    "Ba, anh không làm sai. Chúng ta đã bị người ta bắt nạt đến trên đầu rồi, chẳng lẽ để mặc cho người ta ị phân ở trên đầu chúng ta sao? Lần này bọn họ thu một trăm tiền phí bảo hộ, lần sau đâu, nhìn chúng ta dễ bắt nạt có khi sẽ không chỉ thu một trăm." Phong Thanh Thanh nói.

    Tuy rằng anh hai có hơi bốc đồng, nhưng đối với chuyện hôm nay mà nói thì đúng là không có cách nào khác tốt hơn.

    Phong Thụy Thanh hướng về em gái quăng một ánh mắt đồng ý, lúc trước, anh thấy em gái kéo tay anh, anh còn cho rằng em gái không đồng ý hành vi của anh, ai biết được em gái lại che chở anh như vậy.

    "Chú, chúng ta làm việc chăm chỉ cực khổ, mỗi ngày đi sớm về muộn, một tháng kiếm được có vài trăm đồng, những người kia thoáng cái đã đòi một trăm đồng, ở đâu lại có chuyện tốt như vậy? Chúng ta sợ những tên du côn lưu manh này làm gì? Họ dám đến một lần nữa thì chúng ta đánh cho bọn họ đến khi nào không dám tới nữa thì thôi." Lông mày Trần Giang dựng đứng, ánh mắt hung ác nói.

    "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có ba người, một trong số đó còn là ông già. Những tên du côn lưu manh kia cũng không biết có bao nhiêu người, lỡ như bọn họ đánh tới tận cửa, vậy thì chúng ta không thể chống lại được. Hơn nữa, đám du côn lưu manh kia hống hách trên con đường này lâu như vậy còn chưa bị bắt, nếu nói bọn họ không có hậu trường, ai cũng không tin." Phong Kiến Thiết lo lắng nói.

    Hôm nay bọn họ có thể thuận lợi đánh bại sáu tên du côn lưu manh kia như vậy, thứ nhất là đánh khi bọn họ không đề phòng, thứ hai là những tên du côn lưu manh kia cũng khinh địch, bọn họ phái đi rất ít người. Nếu không, bọn họ làm sao có thể thuận lợi như vậy?

    "Vậy làm sao bây giờ? Sớm biết thế này con đã không bốc đồng như vậy." Phong Thụy Thanh nóng nảy, hối hận vỗ đầu mình nói.

    "Anh hai, anh đừng nóng vội. Hôm nay cho dù chúng ta thỏa hiệp, cũng không tốt, vì kế hoạch hôm nay, ngày mai chúng ta đi điều tra cái tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa kia có lai lịch gì rồi tính toán sau." Phong Thanh Thanh nói.

    Trước mắt cũng không phải là lúc sốt ruột. Hơn nữa, cô cũng không tin, những người này có năng lực vô pháp vô thiên coi trời bằng vung?

    "Vậy lát nữa anh sẽ hỏi thăm dì Mạc một chút. Từ nhỏ bà ấy đã sống ở chỗ này, chắc là sẽ biết một ít tình hình." Trần Giang nói.

    "A Giang, vậy ngày mai cậu cũng đi trên phố hỏi thăm một chút. Đầu cậu nhanh nhẹn, việc hỏi thăm này là sở trường nhất." Phong Thụy Thanh nói.

    Trần Giang gật đầu đồng ý.

    Chẳng qua đáng tiếc là tuy Mạc Linh gả đến phố Hoàng Kết này, nhưng lại không biết quá nhiều tin tức của tên Triệu Nhật Địa kia, chỉ biết tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa là du côn lưu manh bản địa, người đứng đằng sau khá lớn, cũng cực kỳ khó chơi, nên cố gắng không đắc tội gã thì tốt hơn.

    Trần Giang không nói ra tin bọn họ đã đắc tội tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa kia cho Mạc Linh biết, chỉ nói Triệu Nhật Địa tới thu phí bảo kê. Mạc Linh nói cho anh biết để bọn họ đưa phí bảo kê cho tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa kia, tránh cho tên côn đồ Triệu Nhật Địa lại tới gây phiền phức. Có thể không đắc tội thì nên cố gắng không đắc tội.

    Trần Giang không nói gì thêm anh chỉ đồng ý với bà ấy.

    Ngày hôm sau, Trần Giang không ra mở sạp hàng mà đi nghe ngóng tin tức. Còn Phong Thanh Thanh cũng đi theo ra khỏi sạp hàng.

    Không có gì xảy ra trong ngày.

    Ngày thứ ba, Phong Thanh Thanh đi học như thường. Chẳng qua, cô không yên lòng, không chỉ thất thần trong giờ học, ngay cả phía sau cô đổi thành người khác cũng không biết.

    Trần Chanh hỏi nguyên nhân cô làm sao?

    Phong Thanh Thanh lấy tay xoa mặt, nói: "Trong nhà tớ xảy ra chút chuyện. Làm sao vậy?"
     
    Kimchung, LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
  6. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 35: Hỗ trợ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Chanh dùng cằm ám chỉ phía sau, cô ấy chép miệng nói: "Chuyển cái người mới tới kia đến chính giữa đi."

    Phong Thanh Thanh quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Tần Đông ngồi ở vị trí cũ của Vu Lệ Lệ, mà Vu Lệ Lệ thì ngồi vào vị trí ở bên trong Tần Đông.

    "Tớ không nghĩ tới, cái người mới tới kia, quan hệ còn rất lớn. Lúc này mới chuyển đến bao lâu, một tuần đều chưa đủ, đã điều đến giữa." Lời trong lời ngoài của Trần Chanh đều có chút châm biếm trào phúng.

    Ngược lại Phong Thanh Thanh lại không cảm thấy sao cả, cô đã sớm đoán được sẽ như vậy, không nói chuyện khác, chỉ nói việc cô ngồi ở trước Vu Lệ Lệ, Vu Lệ Lệ nhất định sẽ tìm trăm phương ngàn kế chuyển cách xa khỏi cô.

    "Mặc kệ cô ấy, chúng ta học tập thật tốt là được. Còn chưa đầy một năm nữa là đến kỳ thi đại học, cho dù cô ấy chuyển lên phía trước thì sao?" Phong Thanh Thanh híp mắt nhìn chằm chằm Vu Lệ Lệ một chút, sau đó nói.

    Người có tiền có thế, cho dù là ở bất cứ nơi nào họ đều sẽ sử dụng đặc quyền, đây là chuyện không thể nghi ngờ.

    "Tớ không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của cô ta." Trần Chanh khinh thường nói, cô ấy cũng không có xin chuyển đến giữa đâu.

    "Được rồi, cậu nhanh đi làm bài tập về nhà đi." Phong Thanh Thanh nhịn xuống xúc động muốn bóp mặt bánh bao của cô ấy rồi nói.

    "Tớ không làm nổi nữa. Đúng rồi, nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Sao hôm nay trông mặt mày cậu ủ rũ thế?" Trần Chanh hỏi. Từ sau khi ngồi cùng Phong Thanh Thanh, cô chưa từng thấy qua Phong Thanh Thanh ủ rũ như vậy. Ngay cả lúc mới vào nhập học kia, bạn học trong lớp bắt nạt Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh đều cực kỳ bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Phong Thanh Thanh mặt mày ủ rũ như vậy.

    "Trong nhà có một số việc. Không nói nữa, nói ra cũng chỉ tổ phiền lòng mà thôi. Phong Thanh Thanh lắc đầu nói. Cũng không phải cô không muốn nói sự việc cho Trần Chanh, nhưng việc này thật sự quá khó mở miệng, nói ra cũng chỉ khiên cho thêm người phiền lòng mà thôi.

    " Không sao đâu, nói cho tớ biết đi, tớ sẽ đưa ra ý tưởng cho cậu. "Trong chốc lát lòng hiếu kỳ của Trần Chanh tăng vọt, cô ấy nhất định phải nghe Phong Thanh Thanh nói.

    Phong Thanh Thanh bất đắc dĩ đem chuyện xảy ra tối hôm đó nói cho Trần Chanh biết.

    " Lá gan của tên Triệu Nhật Địa kia cũng quá lớn rồi? Quả thật là coi trời bằng vung! Người ở đồn cảnh sát đều mặc kệ không quản sao? "Trần Chanh kinh ngạc há to miệng nói.

    " Quản? Bọn họ làm sao quản? Những tên du côn lưu manh này đi tới đi lui ai biết được, tới nhanh, chạy cũng nhanh, chờ chúng ta đi báo án quay về thì những tên du côn lưu manh này đã chạy hết sạch rồi. "Phong Thanh Thanh giễu cợt nói.

    Ngày hôm đó có người chạy đến đồn cảnh sát giúp họ báo cảnh sát, nhưng cho đến khi bọn họ rời đi rồi mà vẫn không thấy ai đến.

    " Quả thật là coi trời bằng vung, vậy nhà cậu định làm sao? "Trần Chanh lo lắng hỏi:" Cũng không thể không mở lại quán bánh cuốn, sáng sớm nào tớ cũng muốn ăn bánh cuốn nhà các cậu mới cảm thấy hài lòng. Nếu cậu không mở, tớ phải đi đâu ăn sáng? "

    " Yên tâm đi, sẽ vẫn mở, không mở, cả nhà tớ ăn gió tây bắc mà sống à? Giờ đang tìm cách. "Phong Thanh Thanh nói.

    Trần Chanh há hốc miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cô ấy không dám khẳng định nên không nói nữa, chỉ âm thầm ghi nhớ chuyện này.

    Buổi tối, Trần Chanh lập tức đem chuyện này nói cho anh trai Trần Quất của mình biết.

    " Anh, em nhớ anh có một bạn học làm việc ở khu vực đó, anh bảo bạn học giúp xem một chút. Bằng không, nếu bạn cùng lớp của em không thể mở được cửa hàng, em sẽ không có đồ ăn sáng. "Trần Chanh lắc lắc cánh tay Trần Quất nói.

    Trần Quất lớn hơn Trần Cam năm tuổi, vóc dáng cũng kế thừa gien tốt của nhà họ Trần, vóc dáng cao 1m84, dáng người vô cùng nam tính, năm ngoái vừa tốt nghiệp ra làm việc, hiện tại làm việc tại tòa án thành phố S. Bởi vì tuổi tác, anh chưa kết hôn, cho nên cực kỳ nuông chiều em gái của mình, nhưng cho dù là như vậy, Trần Quất vẫn không lập tức đồng ý.

    Anh nhìn chằm chằm vào tờ báo trên tay của mình, không ngẩng đầu lên hỏi:" Em đừng quản chuyện này. Không có bữa sáng thì ăn ở nhà. Bữa sáng mẹ nấu ngon hơn bên ngoài nhiều. "

    " Không, bánh cuốn của bạn cùng lớp là món ăn ngon nhất mà em từng ăn. Hiện tại nhà bọn họ bị tên du côn lưu manh uy hiếp, nếu không mở được nữa, em sẽ không có bánh cuốn để ăn. Mẹ nấu cũng ngon, nhưng em đã ăn hơn mười năm. Anh trai, anh nhờ bạn học anh chú ý một chút đi, nếu những tên du côn lưu manh kia lại đi gây chuyện, anh bảo bạn học anh nhanh đi qua, bắt những tên du côn lưu manh này. Anh, anh, có được không vậy? "Trần Chanh lắc cánh tay Trần Quất làm nũng.

    Không chỉ vì muốn giúp Phong Thanh Thanh, cô ấy còn cực kỳ thích ăn bánh cuốn của nhà Phong Thanh Thanh.

    Nếu Nhà Phong Thanh Thanh bởi vì chuyện này mà không mở cửa hàng nữa, vậy sau này cô ấy ăn sáng bằng cái gì?

    " Được rồi. Vậy để anh nhờ bạn học giúp nhìn xem em hài lòng chưa? Đừng lắc nữa."Trần Quất nhìn tay Trần Chanh bất lực nói.

    Lúc này Trần Chanh mới buông ra.
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  7. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 36: Nhắc nhở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Trần Giang bên kia, cũng hỏi thăm được tin tức của tên du côn lưu manh Triệu Nhật Địa Đại kia.

    Mấy năm trước gã Triệu Nhật Địa mới đến phố Hoàng Kết, làm chuyện xấu không đếm xuể, mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng, một hai năm nay thấy phố Hoàng Kết phát triển đặc biệt nhanh, làm việc thu phí bảo kê, người mở cửa hàng trên con phố này, nghe được tên của hắn, đều không rét mà run.

    Một thời gian trước, gã Triệu Nhật Địa dẫn đầu thuộc hạ của gã cùng những tên du côn lưu manh ở phố bên cạnh tranh giành địa bàn, bị thương một chút, cho nên mãi đến ngày hôm trước mới tới quầy hàng của bọn họ thu phí bảo kê.

    Trần Giang còn nghe được, cũng có một hai người như bọn họ không muốn trả phí bảo hộ, kết quả đều không tốt lắm, bị người của Triệu Nhật Địa gây phiền phức không làm ăn được, còn bị đánh bị thương.

    Chỉ là, phí hết mất hai ngày cũng không nghe được người đứng sau của tên Triệu Nhật Địa.

    Người nhà họ Phong nghe xong cũng rối rít cảnh giác. Phong Kiến Thiết còn suốt đêm đi mua mấy cây dùi cui, chuẩn bị sau này lúc ra ngoài bày sạp đều mang theo trên người.

    Chờ Phong Kiến Thiết mua dùi cui về không lâu, một nam thanh niên bỗng nhiên lén lút tới cửa tìm một nhà Phong Thanh Thanh.

    "Cậu là?" Phong Kiến Thiết híp mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

    Người tới là một thanh niên nhuộm tóc vàng, vóc dáng đại khái một mét bảy, thấp hơn Trần Giang một chút, khuôn mặt cũng khá ổn, nhưng bả vai rụt lại, thoạt nhìn có chút hèn mọn đáng khinh.

    "Là cậu! Cậu làm gì ở đây?" Phong Kiến Thiết còn đang nghi ngờ, Phong Thụy Thanh đã nhận ra người trước mắt này.

    Phong Thụy Thanh nhắc nhở như vậy, mọi người lại nhìn kĩ cũng nhận ra người trước mắt này là ai.

    Thế nhưng người kia lại là thủ hạ của Triệu Nhật Địa.

    Sự việc ngày đó của bọn họ quá mức chấn động, cho nên họ cũng nhận ra người trước mặt này.

    "Cậu tới đây làm gì?" Trần Giang quát to, tùu tay cầm lấy gậy gỗ ở góc tường, tiến lên một bước.

    Phong Thanh Thanh cảm thấy không có việc gì, bây giờ chỉ có mỗi mình hắn nên hắn sẽ không dám làm gì bọn họ.

    Người nọ thấy Trần Giang như vậy, cổ rụt rụt lại, sau đó không biết hắn nhớ ra cái gì đó lại tiến lên nói

    "Tôi tới đây tìm các người có việc."

    "Việc gì?"

    Phong Thụy Thanh không thế nào kiên nhẫn nổi nói: "Có phải lại đến đây đòi tiền hay không? Tôi nói với các người rồi, tiền không có, chỉ có một cái mạng này thôi."

    Việc này Triệu Nhật Địa thực sự rất vô pháp vô thiên, không coi pháp luật ra gì, không có đạo trời nào.

    "Không phải, tôi không đến đây đòi tiền, tôi chỉ là đến đây, đến đây.."

    Nghe thấy Phong Thụy Thanh rống lên như vậy, hắn có chút sợ hãi lại nói lắp, chân còn lùi về sau hai bước.

    "Có cái gì thì nói nhanh lên, sợ cái gì? Chúng tôi cũng không đánh cậu" Phong Thụy Thanh vừa thấy vậy thì đè thấp âm thanh một chút, sợ làm người nọ chạy.

    Người nọ lúc này mới trở nên can đảm, nhanh chóng nhìn mọi thứ xung quanh một lúc, lúc này mới thấp giọng nói: "Hôm trước các người đả thương anh Nhật, còn làm bị thương nhiều anh em của chúng tôi như vậy, khiến cho chúng tôi không còn chút mặt mũi nào. Anh Nhật quyết định mấy hôm nay sẽ dạy dỗ các người một chút. Tôi đến đây nói cho các người một tiếng, nếu có khả năng thì thu xếp rời khỏi nơi này đi. Các người đấu không lại anh Nhật đâu."

    "Khi nào?" Phong Thụy Thanh không cho là đúng hỏi.

    Bọn họ vất vả hơn một tháng, thật vất vả mới đứng vững gót chân tại phố Hoàng Kết này, sao có thể vì câu nói của người trước mặt liền dọn đi?

    Dọn đi rồi, bọn họ ăn cái gì? Gió Tây Bắc sao?

    Người đàn ông kia lắc đầu nói: "Hiện tại còn chưa xác định được khi nào. Nhưng bọn họ đang thương lượng việc này, đến lúc đó toàn bộ anh em sẽ xuất động."

    "Các người có mấy anh em?" Phong Kiến Thiết hỏi.

    "Mười sáu người, hơn nữa anh Nhật có mười bảy người. Các người chỉ có ba người căn bản không thắng được chúng tôi đâu. Mau thu dọn rồi đi đi, đừng ở chỗ này, lân cận nơi đây đều là địa bàn của anh Nhật, các người tốt nhất nên đi phía nam, đầu rắn bên kia!" Người trẻ tuổi kia lại nói.

    "Chúng tôi không có khả năng bằng một câu nói của các người thì rời đi. Ai biết lời nói của cậu có thật sự hay không? Cậu là người của Triệu Nhật Địa, tôi không tin lời cậu nói." Phong Thụy Thanh nói.

    Cũng không biết người trước mặt này định làm cái gì, hắn không có khả năng nghe hàm răng người trước mặt trên dưới chạm vào nhau thì cả nhà đã thu dọn rời đi.

    Người trẻ tuổi kia nghe được lời nói của Phong Thụy Thanh biết là Phong Thụy Thanh sẽ không tin hắn, nóng nảy nói: "Lời tôi nói đều là sự thật. Tôi không có lừa các người. Nhanh dọn đồ đi thôi, nếu không tôi không biết anh Nhật sẽ thật sự làm ra cái gì? Tôi tốt bụng mới đến đây nói một chút cho các người, dù sao tin hay không là tùy các người."

    Dứt lời không đợi đám người Phong Thanh Thanh phản ứng lại, hắn đã xoay người nhanh như chớp chạy đi.

    Trần Giang chạy nhanh đuổi theo.

    Phong Thanh Thanh gọi hắn anh lại: "Anh Giang, đừng đi, ai biết hắn có dẫn người tới hay không?"

    Người trước mắt không biết là địch hay là bạn, tùy tiện lao ra sẽ không ổn.

    Trần Giang dừng bước chân lại.

    Mấy người trở về liền thương lượng.

    Cuối cùng đưa ra một kết luận, mặc kệ người kia nói thật hay giả thì đều phải có phương án dự phòng là tốt nhất.

    Nghe người nọ nói như vậy thì phỏng chừng tên Triệu Nhật Địa kia sẽ không sử dụng thủ đoạn trong tối mà chỉ biết sẽ đánh chính diện.

    Bọn họ cần chuẩn bị sẵn sàng mới được.

    Một chỗ khác, Lý Thiên Long vừa mới chạy khỏi nơi đám người Phong Thanh Thanh đang sống, lúc này mới dừng lại, chậm rãi đi về nhà.

    Vội vàng đi, hắn quay đầu lại thì thấy bà nội hỏi.

    Hắn bất đắc dĩ mới phải gia nhập tiểu đoàn của Triệu Nhật Địa kia. Mười năm trước những người đó nhốt ba mẹ hắn trong chuồng bò, ba mẹ hắn không chịu nổi sỉ nhục này, thắt cổ tự sát, cả nhà chỉ còn lại mình hắn với bà nội sống nương tựa lẫn nhau.

    "Đứa nhỏ này, đi chậm vậy, con đi từ nơi nào về?" Trong khu nhà tối tăm, ở trong phòng có một tiếng nói già nua theo tiếng bước chân của Lý Thiên Long vang lên

    "Bà nội, con vừa đi ra ngoài chốc lát tại buổi tối ăn no quá" Lý Thiên Long lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đi vào nhà ở, nâng bà lão đầu bạc trắng dậy vừa đi vừa nói chuyện nói.

    "Bà còn tưởng con lại đến chỗ Triệu Nhật Địa. Nghe bà nội nói, con đừng đến chỗ Triệu Nhật Địa đó lăn lộn nữa. Bệnh của bà nội chữa cũng không khỏi được." Bà lão vỗ vỗ tay cháu nội nói.

    "Vâng, con không đi đến chỗ anh Nhật kia đâu. Bà nội, con bảo đảm với người con sẽ không đi làm chuyện xấu" Lý Thiên Long đỡ bà nội mình vào nhà nhẹ giọng nói.

    Hắn hôm nay còn đi làm chuyện tốt đó nha, nhưng hắn vẫn đến chỗ anh Nhật kia lăn lộn, hắn không có bản lĩnh gì cũng không biết nhiều chữ, mình nói muốn buôn bán rồi cuối cùng cũng không biết làm cái gì hết, nếu hắn không tới chỗ anh Nhật lăn lộn thì lấy đâu ra tiền chữa bệnh cho bà nội?

    Bà lão tóc bạc thở dài một tiếng vỗ vỗ tay Lý Thiên Long không nói gì.

    Sáng sớm ngày hôm sau, bởi vì hôm qua người nọ nói nên Phong Kiến Thiết lại đi mua mấy cây côn để phòng ngừa vạn nhất sợ những người đó lại giết tới nơi.

    Phong Thanh Thanh lo lắng không thôi, nhưng mà trên tay cô không có tiền, cũng không phải là nhà giàu mới nổi ở kiếp trước, lại càng không có nhân mạch gì chỉ có thể dặn dò bọn họ cẩn thận một chút rồi sau đó đi đến trường học.

    Học xong một buổi sáng, Phong Thanh Thanh thu thập sách vở vào cặp sách chuẩn bị đi về thì bị Vu Lệ Lê ngăn cản đường đi của cô.

    Phong Thanh Thanh dừng lại, bình tĩnh nhìn Vu Lệ Lệ.

    "Cô lại đây với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cô." Vu Lệ Lệ thấy vẻ mặt bình tĩnh của Phong Thanh Thanh thì có chút tức giận lôi kéo tay áo Phong Thanh Thanh vào rừng cây nhỏ bên cạnh.

    Trần Chanh nghĩ ngăn cản nhưng Phong Thanh Thanh lại bảo cô ấy đi trước.

    Trần Chanh biết trước Vu Lệ Lệ sẽ không dám làm gì Phong Thanh Thanh nên không qua đó cùng cũng không có về nhà, mà đứng ở tại chỗ chờ.

    "Chuyện gì? Nói đi. Tôi còn vội về nhà ăn cơm." Vừa đến rừng cây nhỏ, Phong Thanh Thanh hất tay Vu Lệ Lệ ra nói.

    Rừng nhỏ không có người chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc.

    "Tôi hỏi cô, chuyện của nhà anh An Chí có phải là do nhà cô làm hay không?" Vẻ mặt Vu Lệ Lệ tức giận chất vấn. Tuần trước cô ta vừa mới chuyển đến trường học này nên chưa quen thuộc, ba mẹ lại quản nghiêm, đúng giờ đưa đúng giờ đón cho nên cô ta không tìm được thời gian chất vấn Phong Thanh Thanh.

    Hôm nay, cuối cùng ba mẹ cô ta cũng yên tâm để cho một mình cô ta đến trường học, cô ta mới có thời gian rảnh để tới chất vấn Phong Thanh Thanh.

    "Cái gì?" Vẻ mặt Phong Thanh Thanh đầy khinh thường nói: "Hừ! Có thời gian rảnh làm mấy việc đó không bằng chúng tôi đi kiếm thêm nhiều tiền còn hơn, làm gì rảnh rỗi đi đánh tên khốn không biết xấu hổ Trần An Chí kia. Tên tra nam hạ tiện vậy chỉ có cô mới có thể nhớ thương thôi!"

    "Cô!" Vu Lệ Lệ tức đến mặt đều đỏ, Phong Thanh Thanh trước mặt này tại sao lại dám nói anh An Chí thành bộ dáng vậy?

    "Tôi cái gì mà tôi? Chẳng lẽ Trần An Chí không phải là tên cặn bã sao? Lúc trước tôi đính hôn với hắn, hai nhà đã đi xem bát tự, thầy bói còn nói không có chỗ nào là không hợp. Chờ đến lúc tôi thi đại học bị rớt xong thì lại nói bát tự không hợp. Tôi nhổ vào, đúng là đồ vong ân bội nghĩa, lúc trước đính hôn nhà tôi giúp đỡ hắn nhiều hay ít? Còn lấy tiền cho hắn đi học, tôi thi rớt thì nhà hắn bèn đến hủy hôn, loại người như vậy chúng tôi chỉ muốn cách thật xa, chúng tôi làm gì có thời gian rảnh đâu mà đi đánh hắn, chúng tôi còn sợ làm bẩn tay của mình đây.
     
    Kimchung, LieuDuongÁnh Thiênn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng chín 2023
  8. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 37: Giải quyết (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meii

    Vu Lệ Lệ mặt đỏ lên, chính cô ta là người chủ động dán lên Trần An Chí, cô ta cả giận nói: "Không phải các người thì là ai? Cũng chỉ có nhà mấy người các người có thù oán với bọn họ."

    "Nhà chúng tôi khinh thường đánh hắn. Nói đến hắn đã thấy ghê tởm rồi chứ đừng nói là đánh hắn! Cô còn có chuyện gì không? Nếu không có chuyện gì tôi đi đây!" Phong Thanh Thanh hừ lạnh một tiếng nói.

    Vu Lệ Lê trước mắt hoàn toàn bị dáng vẻ của Trần An Chí mê hoặc, cô không muốn so đo với loại người này.

    Vu Lệ Lệ tức giận muốn bắt lấy tay Phong Thanh Thanh.

    Phong Thanh bèn hất tay cô ta ra nói: "Về sau không được vì việc của Trần An Chí mà đến đây tìm tôi. Tôi với hắn không có dính dáng đến một chút xíu nào, cô muốn cùng hắn làm như thế nào cũng được, không liên quan đến tôi. Tôi nghe thấy tên của hắn đã thấy ghê tởm rồi."

    Dứt lời, Phong Thanh Thanh nghênh ngang rời đi.

    Vu Lệ Lệ ở phía sau tức giận dậm chân!

    Như vậy mấy ngày, gió yên sóng lặng.

    Nhưng cả nhà Phong Thanh Thanh cũng không dám thả lỏng một chút nào. Sau đó, Trần Giang cũng thử đi tìm người thanh niên ngày hôm đó tới nhắc nhở bọn họ, nhưng đáng tiếc là, không có tìm được người thanh niên kia.

    Nếu đã biết trước tin tức, biết bên kia hẳn là sẽ ra tay, cho nên Phong Thanh Thanh bên này ngoại trừ tăng cường phòng bị ra còn dùng tiền mời một người, đặc biệt chú ý quán của bọn họ, chờ sau khi những người đó ra tay thì có thể nhanh chóng báo cảnh sát.

    Mà Phong Kiến Thiết và Phong Thụy Thanh, Trần Giang cũng không dám lơ là, mấy ngày nay không nói đến việc họ bỏ buôn bán buổi tối, còn tăng cường luyện võ. Những tên du côn lưu manh đó không dám giết người, nhưng vẫn dám đánh bọn họ bị thương.

    Hôm nay, vừa đúng là thứ sáu, buổi chiều, sau khi Phong Thanh Thanh tan học trở về nhà thì phát hiện ra trong nhà không có người, cô để đồ ăn lại trong nồi, sau đó đi đến quầy hàng.

    Trần Giang và Phong Thụy Thanh đang bày cái bàn nhỏ.

    Phong Kiến Thiết đang đứng ở trước xe ba bánh. Ông nghe theo đề nghị của Phong Thanh Thanh làm một cái khung nhựa trong suốt, chỉ chừa vài ô vuông để thuận tiện chuyển đồ ăn ra ngoài. Ngoại trừ một vài chỗ, họ còn đóng một tấm ván gỗ ở phía trên của xe ba bánh, đem đĩa chứa đồ ăn đặt ở trên bàn.

    Mà bên kia, Lý Tiểu Lộ đang thu dọn bát đĩa.

    "Thanh Thanh, sao con lại qua đây? Mau đi về nhà ôn tập. Mẹ để lại đồ ăn cho con, đang còn nóng ở trong nồi đấy." Lý Tiểu Lộ đầu tiên là ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó lại tức giận nói.

    "Con về đến nhà phát hiện trong nhà không có người, ăn cơm xong mói qua đây xem thử. Hôm nay học cả ngày, ngày mai không cần đến trường, để ngày mai lại ôn tập đi." Phong Thanh Thanh nói xong bèn vén tay áo lên, chuẩn bị giúp đỡ.

    Thấy tư thế này, Lý Tiểu Lộ cũng không khuyên nữa, nói: "Vậy con giúp thu tiền đi."

    Bà bên này chủ yếu là phụ trách giao món và thu tiền, Phong Thụy Thanh chủ yếu là phụ trách xào rau, mà Trần Giang, còn lại là phụ trách xào mì.

    "Vâng." Phong Thanh Thanh đáp xong bèn bắt đầu thu xếp đồ.

    Mấy người bọn họ vẫn luôn bận đến 9 giờ tối, lúc này mới bán hết đồ đã được chuẩn bị từ trước.

    Phong Kiến Thiết duỗi cái eo già của mình ra một chút, cảm khái nói: "Ra ngoài đây bận việc cũng mệt mỏi, ở nhà nhàn rỗi cũng mệt mỏi."

    Mọi người cười ha ha.

    Sau khi thu dọn xong đồ đạc, họ đẩy đồ chuẩn bị về nhà.

    Tiếng cười nói dọc theo đường đi.

    Chỉ là, khi đi qua một ngã rẽ, Phong Thụy Thanh đột nhiên dừng lại.

    Trần Giang lập tức rút dùi cui từ xe ba bánh ra, chia mỗi người một cái.

    Bọn họ mới vừa cầm dùi cui xong, còn chưa kịp hỏi gì, bỗng nhiên nhìn thấy hai mươi người cầm gậy sắt chạy ra.

    Dẫn đầu đám người đó đúng là Triệu Nhật Địa lúc trước với mái tóc rẽ ngôi giữa được nhuộm màu vàng.

    Hắn vừa nhìn thấy đám người Phong Thanh Thanh, cặp mắt tam giác kia cười híp lại, hắn vẫy tay, những tên đàn em của hắn liền dừng lại.

    Phong Thụy Thanh tiến lên, che chở bọn người Phong Thanh Thanh.

    "Tôi còn tưởng rằng các ngươi trốn ở nhà không dám ra tới chứ?" Triệu Nhật Địa hừ lạnh một tiếng nói.

    "Vì cái gì không dám, chỉ là mấy con giun mà thôi, sợ các người làm gì?" Phong Thụy Thanh khẽ cười một tiếng nói.

    Cơn tức của Triệu Nhật Địa lập tức nổi lên, ngay cả bả vai bị Phong Thụy Thanh đánh trước đó vài ngày dường như còn đang đau âm ỷ, hắn hừ một tiếng, rồi sau đó hung dữ mà nói: "Các người có nộp phí bảo kê hay không? Nếu mỗi tháng đều đóng 150, tôi lập tức gọi người của tôi trở về, cũng sẽ không hề truy cứu chuyện trước kia các người đánh tôi nữa. Nếu không, ngày hôm nay thù mới hận cũ cùng nhau tính!"

    Hôm nay hắn mang nhiều người như vậy xuất hiện cũng là rất mạo hiểm. Mấy ngày này, cũng không biết vì sao, kiểm tra rất nghiêm ngặt, nếu không phải vì miếng thịt mỡ này, hắn cũng không đến mức sẽ đi một chuyến.
     
    KimchungLieuDuong thích bài này.
  9. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 38: Giải quyết (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meii

    "Sợ mày làm gì? Muốn đánh thì ra tay đi, lải nha lải nhải như đàn bà!" Dứt lời, cũng không chờ Triệu Nhật Địa phản ứng lại, xách theo dùi cui xông về phía Triệu Nhật Địa.

    Chờ Triệu Nhật Địa phản ứng lại, tay phải đã ăn một gậy của Phong Kiến Thiết, gậy sắt trong tay cũng rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng leng keng.

    Phong Thụy Thanh không ngừng cố gắng, dùng một gậy đập vào đầu gối Triệu Nhật Địa, chỉ nghe được một tiếng răng rắc, Triệu Nhật Địa đã ngã trên mặt đất.

    "Chém chết chúng nó cho tao." Triệu Nhật Địa dù đau đến đổ mồ hôi vẫn cố hết sức hét lên.

    Hắn khinh địch rồi. Không ngờ được người trước mắt này lại có sức lực to lớn như vậy, chỉ hai gậy đã đánh hắn không đứng dậy nổi.

    "Các người dám?" Phong Thụy Thanh hét lớn.

    Song những người đó cũng không sợ Phong Thụy Thanh, cho dù là sợ, nhưng chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm gì được nữa chứ?

    Trần Giang nhanh chóng tiến lên cùng Phong Thụy Thanh ngăn những người này lại. Phong Kiến Thiết đứng tại chỗ, bảo vệ Phong Thanh Thanh và Lý Tiểu Lộ.

    Phong Thanh Thanh lo lắng trong lòng nhưng cũng hiểu được mình không thể đi ra ngoài, cô đi ra ngoài cũng chỉ gây thêm phiền toái cho anh hai và anh Giang.

    Phong Thụy Thanh dũng mãnh như thần, anh dũng tuyệt vời đến mức Phong Thanh Thanh thực không tin nổi cái người trước mắt đang thuần thục chiến đấu kia là anh hai cô. Chỉ thấy Phong Thụy Thanh cầm cây gậy sắt kia, thành thạo đánh vào những tên du côn lưu manh đó. Thân hình anh vô cùng nhanh nhẹn, sức lực cực lớn, gần như mỗi một gậy đều có thể đánh gục một tên du côn lưu manh.

    Chắc trách lúc trước anh hai dám đắc tội với những người đó thì ra là có bản lĩnh này!

    Sau khi đánh ngất năm sáu tên, những người đó dần nôn nóng, xuống tay càng tàn nhẫn, thậm chí có ba bốn người cầm gậy sắt hướng về phía Phong Thanh Thanh bên này trước.

    Phong Thanh Thanh nắm chặt dùi cui trong tay, ngón tay siết đến trắng bệch.

    Trong khoảng thời gian ngắn, cô không phân biệt rõ được đây là nơi nào, là vườn hoa trong nhà cô hay là ở một cái hẻm nhỏ trên phố Hoàng Kết?

    Bỗng nhiên một chiếc ô tô chạy băng băng đến, người bên trong ô tô kia có lẽ cũng không nghĩ tới đã muộn như vậy, trên đường này vậy mà còn có hai làn sóng người, hơn nữa, hai làn sóng người này rõ ràng là đang đánh nhau.

    Đám người Phong Thụy Thanh đang đánh nhau ngay lập tức liền dừng lại, liếc mắt nhìn chiếc xe kia một cái, ngay sau đó lại nhanh chóng đánh tiếp.

    Tiếp đó, Phong Thanh Thanh nhìn thấy một người đàn ông cường tráng từ trên chiếc xe kia bước xuống, người đàn ông kia thấy một đám người bao vây tấn công hai người, không nói lời nào, đã trực tiếp xông lên phía trước giúp đỡ Phong Thụy Thanh.

    Còn có chuyện như này?

    Ngay lập tức liền có người cầm gậy sắt xông lên phía trước đập chiếc xe kia.

    Lúc này Phong Thanh Thanh mới thấy rõ, thì ra đó là một chiếc Citroën.

    Nhưng còn chưa chờ mấy tên du côn lưu manh đó vọt tới chiếc xe kia, đột nhiên mười mấy người ăn mặc đồng phục cảnh sát chạy đến.

    Những tên du côn lưu manh đó vừa nhìn thấy, sợ đến mức gan đều nứt ra rồi, muốn bỏ chạy, chỉ là, quá muộn rồi.

    Sau khi chờ những người đó bị cảnh sát bắt đi, Phong Kiến Thiết bọn họ vội vàng nói lời cảm ơn với người đàn ông cường tráng ấy.

    Người đàn ông đó mỉm cười, nụ cười có chút cứng nhắc, nói: "Không cần khách sáo. Tôi thấy những người này lại đây đánh các người, chẳng qua là bực bội không chịu nổi mới xuống giúp đỡ dạy dỗ một chút."

    Phong Thanh Thanh lúc này mới nhìn rõ, hóa ra người này lại là tài xế của anh trai Mẫn Cẩn, cái người đàn ông có vết sẹo trên mặt tên là A Cường kia.

    Sau đó, Phong Thanh Thanh lại lần nữa nghe được tiếng nói trầm thấp dễ nghe làm người mang thai kia: "A Cường."

    "Vâng." A Cường đáp một tiếng, rồi sau đó nói với đám người Phong Thụy Thanh: "Tôi đi trước, có thời gian sẽ tán gẫu tiếp." Dứt lời, gật đầu, một mạch chạy bước nhỏ đến bên chiếc Citroën kia.

    Sau khi chiếc xe kia rời khỏi, lúc này Phong Kiến Thiết mới cảm khái một tiếng, nói: "May mắn có chàng trai tên A Cường này đến giúp đỡ, nếu không, chúng ta cũng kiên trì không nổi cho tới khi cảnh sát đến."

    "Ba, đã xảy ra chuyện gì?" Phong Thanh Thanh cau mày hỏi.

    Phong Kiến Thiết liền nói.

    Thì ra, đêm qua, cái người thanh niên tên Lý Thiên Long lúc trước qua đây nhắc nhở bọn họ lại lần nữa tìm tới cửa, còn nói đám người Triệu Nhật Địa hôm nay định hành động, thời gian không xác định, địa điểm ở chỗ này, để cho bọn họ chuẩn bị sẵn sàng.

    Cho nên, sáng sớm ông đã đến đồn cảnh sát báo án.

    Nghĩ tới Triệu Nhật Địa kia có thể có người đứng sau ở đồn cảnh sát, nhưng thật ra ông không ngu ngốc trực tiếp đi đến đồn cảnh sát, mà bí mật nhờ chủ nhà Mạc Linh, lén lút tìm đến một người họ hàng của Mạc Linh ở đồn công an, họ hàng nhà cô ở phố này chính là phó cục trưởng cục cảnh sát.

    Ông nói rõ ràng tình hình thực tế của mình ra, rồi sau đó, không đợi bà nói gì đã đưa phong bì ra, cái người phó cục trưởng tên Hoàng Liệt Hỏa kia đã đồng ý giúp đỡ rồi.

    Việc buôn bán tối nay của họ cũng là vì muốn dụ rắn ra khỏi hang.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
  10. Angels of Death The Very Important Personal

    Bài viết:
    80
    Chương 39: Giải quyết (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Meii

    "Anh, mọi người quá mạo hiểm rồi." Phong Thanh Thanh nghe xong nhíu mày nói. Cô bên này cũng đang liên hệ, chẳng qua, không nghĩ tới, người trong nhà lại giấu cô và mẹ cô, làm cho cô chỉ vừa mới biết được tình hình.

    "Đây không phải là sợ hai người không giấu được cho nên mới không nói cho hai người sao?" Phong Thụy Thanh nói, rồi sau đó kiêu ngạo nói: "Dù cho Triệu Nhật Địa kia lại đến thêm vài người, anh cũng không sợ."

    Dứt lời: "Hít" một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mặt đau đớn, che cánh tay lại.

    Lý Tiểu Lộ vội vã chạy đến, kéo tay anh, cẩn thận vén tay áo lên, chỉ thấy một mảng xanh đen.

    Nước mắt của Lý Tiểu Lộ liền chảy xuống.

    "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, tay thằng hai không có việc gì, chỉ là nhìn đáng sợ một chút thôi, chúng ta đi ghi chép lời khai xong, sau đó lại đến phòng khám xem thử." Phong Kiến Thiết nói.

    Xanh đen như vậy tuy nhìn có hơi đáng sợ nhưng thực tế lại không có tổn thương gì đến xương cốt, mà bọn họ trì hoãn lâu như vậy, khiến cảnh sát chờ thêm nữa sẽ không tốt lắm.

    Lý Tiểu Lộ muốn nói gì đó, sau đó nhìn về phía cảnh sát đang không kiên nhẫn đứng ở một bên, mím miệng, không hề nói gì thêm nữa.

    Mấy người liền đi lấy lời khai.

    Sau khi lấy lời khai xong, lúc này mới đi phòng khám xem thử.

    Phong Thụy Thanh và Trần Giang đều bị thương nhẹ, cũng không đáng lo ngại.

    Sau khi về đến nhà, Phong Thanh Thanh và Lý Tiểu Lộ bắt đầu bận rộn, đun nước nấu cơm vân vân.

    Chờ đến lúc thật sự nằm xuống nghỉ ngơi, đã qua 12 giờ đêm.

    Phong Thanh Thanh cho rằng mình sẽ không ngủ được, lại không nghĩ đến, đầu chỉ vừa dính vào gối, đã ngủ rồi.

    Ngày hôm sau, bọn họ mới nói về việc này.

    "Lần này Triệu Nhật Địa kia liệu có bị giam hay không?" Lý Tiểu Lộ hỏi. Nếu người đứng sau Triệu Nhật Địa ra sức, chờ Triệu Nhật Địa ra tới, kia bọn họ thực sự phải rời đi thành phố S này rồi.

    "Có, lần này, Triệu Nhật Địa chắc chắn không thể trở mình được." Phong Thụy Thanh gật đầu khẳng định, lại nói: "Họ hàng của dì Mạc cùng với người đứng sau Triệu Nhật Địa đang đấu mãnh liệt mà, lúc này đây, Triệu Nhật Địa tự chui đầu vào lưới, Hoàng Liệt Hỏa kia còn không nhanh chóng nắm chắc thời cơ hay sao?"

    Cũng chính là thăm dò rõ ràng điểm này, hôm nay anh mới có gan lớn như vậy đi ra ngoài bày quán, muốn thu phục Triệu Nhật Địa kia trong một lần.

    Nếu không, mỗi ngày đều phải đề phòng, hơn nữa, chỉ có thể buôn bán ban ngày, thật là bực bội chết mà.

    Rốt cuộc có thể hay không, trong lòng Phong Thanh Thanh cũng không có đáp án, có điều, bọn họ chắc chắn có thể yên ổn trong một khoảng thời gian, bên kia, thật ra không cần liên hệ nữa.

    Ngày thứ hai, Phong Thanh Thanh đến trường học, mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Trần Chanh thần bí hề hề đến gần.

    "Thanh Thanh, bạn của anh tớ, nói việc nhà cậu cơ bản đã định xong rồi. Tên du côn lưu manh đó có khả năng bị kết án mười năm tám năm. Các cậu cứ tiếp tục bán hàng, không cần phải lo lắng bọn họ lại đến tống tiền các cậu nữa."

    Phong Thanh Thanh chớp chớp mắt, có chút nghi ngờ.

    "Tớ bảo anh tớ tìm người nhìn giúp cậu. Người này hôm qua gọi điện cho anh tớ nói, tối thứ sáu đã bắt được tên du côn lưu manh đó rồi, bên trong cục đang thảo luận làm sao để xử lý hắn, phía đằng sau của tên du côn lưu manh rất lớn, chỉ là, lớn cũng không lớn bằng bạn bè của anh tớ. Yên tâm đi, sau này các cậu sẽ không cần lo lắng bị tống tiền nữa." Trần Chanh thấp giọng nói.

    Cô biết sự lợi hại anh Thạch Tử!

    "Thật sao?" Mặc dù Phong Thanh Thanh lần đầu tiên nghe được kết quả giải quyết việc này, chẳng qua, dựa theo sự hiểu biết về Chanh Chanh, cô biết việc này đáng tin, cô nói: "Cảm ơn nhé. Tối thứ sáu, tên du côn lưu manh đó bất ngờ đưa người đến bao vây chúng tớ, dọa chết tớ rồi, vẫn tốt, ba tớ và mọi người đã sớm có sự chuẩn bị. Nếu không, cũng không ngay tại chỗ bắt được người mang đi rồi."

    "Anh Thạch Tử bọn họ đã sớm theo dõi chú ý đến tên Triệu Nhật Địa kia. Lần này, hình như là cấp dưới của Triệu Nhật Địa mật báo, vì vậy, bọn họ mới biết trước được tin tức, sau này, lại cùng với Hoàng cục đó lên kế hoạch cho lần hành động này." Trần Chanh nói.

    Cô cũng không ngờ rằng lại nguy hiểm như vậy, may là đã có sự chuẩn bị, nếu không thì, phỏng chừng Thanh Thanh bây giờ chỉ có thể nằm trong bệnh viện rồi.

    "Ừ. Trước đó tớ cũng không biết. Lúc tớ quay về nhà, phát hiện trong nhà không có ai, đang nghĩ xem ba tớ sao lại bán hàng buổi tối, hóa ra là bởi vì muốn dụ rắn ra khỏi hang." Phong Thanh Thanh nói: "Thật sự rất cảm ơn cậu."

    Cô đã liên hệ với người bên kia rồi, chỉ là, vẫn chưa đợi cô có bất kì hành động gì, ba cô ở bên này đã bắt đầu hành động rồi. Hơn nữa, Trần Chanh lại tìm người bí mật giúp đỡ, còn giúp đỡ việc lớn thế này.

    "Cần gì phải khách khí? Mấy tên du côn lưu manh đó thật là quá đáng ghét. Có tay có chân, muốn tiền không thể tự mình kiếm sao? Nhất định phải đi tống tiền người khác? Hơn nữa, tống tiền không thành, còn đánh tới cửa. Đây cũng là anh Thạch Tử cau quản." Trần Chanh vỗ vỗ vai Phong Thanh Thanh, nói.
     
    Kimchung, Ánh ThiênnLieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...