Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 120: Cuộc họp hội đồng của Nội Bộ
[BOOK][HIDE-THANKS]Ngày kế tiếp, bầu trời không có lấy một chút ánh sáng, chỉ có mây đen và không khí ảm đạm. Tại dinh thự nhà Moriarty, Alfie đến trước Vincent và cúi đầu.

"Thưa cậu chủ, cỗ xe ngựa của cậu đã sẵn sàng." Quản gia giúp cậu chủ mặc áo khoác.

Vincent nhìn về phía cuối hành lang và hỏi: "Cô gia sư đến chưa?"

"Chưa, thưa cậu chủ. Cô Barlow vẫn chưa đến. Có vẻ như cây cầu gần Timberport vẫn đang được sửa chữa và cô ấy sẽ phải đi đường vòng." Alfie vừa trả lời vừa đi theo Vincent ra khỏi dinh thự, đến cỗ xe ngựa.

Vincent biết chuyện cây cầu bị hỏng, sự việc xảy ra cách đây ba ngày. Anh không nói lời nào, bước lên cỗ xe ngựa, rời khỏi thị trấn.

Cỗ xe chạy đến Darthmore, trụ sở của Hội đồng. Nơi này được bao quanh bởi những bức tường dày và cao, chỉ có hai lối ra vào, đường đi qua các cánh cổng đều có người canh gác.

Nhận thấy cỗ xe bóng loáng xa xỉ của nhà Moriarty, những người lính canh mở cổng, cỗ xe ngựa của Vincent tiến vào. Tòa nhà này không nằm ở khu dân cư, nó được đặt sâu trong rừng, đi một đoạn xa, cuối cùng cỗ xe ngựa cũng dừng lại.

Người đánh xe mở cửa xe ngựa, Vincent bước ra. Patton, thuộc hạ của anh, vội vàng chào hỏi.

"Chào buổi sáng, cậu Moriarty." Patton cúi thấp đầu, Vincent nhận thấy có nhiều xe ngựa đỗ hơn bình thường.

"Có cuộc họp hội đồng nào thảo luận về cái chết của Fowler không?" Anh hỏi, đôi mắt màu đồng nhìn chung quanh.

Patton gật đầu: "Cậu nghe chuyện này rồi sao?"

"Tôi không bị điếc, Patton." Vincent bắt đầu đi về phía tòa nhà lớn. "Fowler là một người thuộc Nội Bộ. Nếu không tổ chức cuộc họp nào mới là lạ đấy."

Patton gật đầu rồi nói: "Cậu nói đúng. Tính ra lá gan của người phụ nữ đó cũng to thật."

"Tìm ra thủ phạm rồi sao? Nhanh thật đấy." Vincent trả lời. "Quá nhanh so với kẻ giết một người như Fowler."

Đôi chân dài của Vincent sải bước trên mặt đất, vì chân ngắn hơn nên Patton phải cố gắng bước nhanh. Patton nói:

"Tôi nghĩ họ đang cố tìm ra người đã thuê người phụ nữ giết ông Fowler. Cậu nghĩ ai đứng sau chuyện này?" Anh ta quay lại nhìn Vincent với vẻ tò mò.

"Anh."

Mắt Patton mở to, anh ta lắp bắp: "T-tôi á? Nhưng tôi đ-đâu.."

Vincent nở nụ cười: "Cuộc họp ở đâu?"

"Ở phòng sau của tầng trệt." Patton thở dài. Kể từ khi bắt đầu làm việc cho Vincent Moriarty, anh ta đã mọc thêm hơn mười sợi tóc bạc vì căng thẳng.

Vincent đi qua những hành lang lát đá cẩm thạch trắng tinh. Khi đến phòng, anh bước vào trong, ngồi vào một ghế trống. Trong phòng có năm thành viên Nội Bộ khác, họ ngồi một bên ở phía trước, còn những người khác ngồi ở phía bên kia của căn phòng.

Ông Morris cũng có mặt, đặt câu hỏi: "Nếu một người như Fowler có thể bị ám sát dễ dàng như vậy, làm sao chúng ta có thể đảm bảo rằng mình an toàn? Tôi yêu cầu tăng mức án phạt cho những tên tội phạm này."

"Chúng ta không ở đây để nói về sự an toàn của mọi người, mà là về nguyên nhân gây ra vụ giết người của Jones." Một người trong nhóm Nội Bộ nói.

"Người đánh xe ngựa của ông Fowler nói rằng Jones đã bước ra khỏi xe ngựa và bảo anh ta đợi. Ông ta nói mình sẽ đi gặp ai đó rồi sẽ quay lại. Nhưng mọi người biết đấy, ông ta không bao giờ quay lại xe ngựa nữa." Một người khác giải thích. "Chúng tôi đã bắt được người liên quan đến vụ việc. Là một con người."

"Cô ta đã khai gì chưa?" Một người khác trong Nội Bộ, có bộ ria mép rậm ở môi trên, hỏi. "Nếu đã có manh mối, chúng ta hãy thu thập tất cả thông tin. Rõ ràng là không phải chỉ có một người lên kế hoạch. Phải có nhiều người tham gia vào vụ này."

"Cô ta đang bị giam giữ trong ngục tối của thị trấn Raven."

"Một người phụ nữ à?" Một người đàn ông thở gấp. "Một phụ nữ mà thực hiện được vụ này sao? Anh có bắt đúng người không đấy?"

Một người đảm bảo chứng kiến thủ phạm bị áp giải đến ngục tối nói: "Chúng tôi chắc chắn, thưa ông. Mọi người đã thấy người phụ nữ đó moi tim của ông Fowler ra khỏi lồng ngực. Tay và quần áo cô ta đều dính máu."

Vincent nghiêng đầu: "Từ khi nào mà một con người có thể moi tim của một con người khác vậy, ông Keith?"

"Có thể chứ. Một vụ án tương tự đã được đệ trình vào năm ngoái, có một con người moi tim của một con người khác." Ông Keith trả lời.

"Hình như ông quên từ 'rạch' ấy nhỉ. Người đàn ông đó đã dùng dao rạch ra rồi moi tim của người hàng xóm. Không phải bằng tay không." Vincent nói, anh mỉm cười, ông Keith trừng mắt nhìn anh. Chẳng ai thích cái vẻ "biết tuốt" của Vincent cả.

"Dân làng nói vậy chứ không phải tôi." Ông Keith trả lời Vincent. Sau đó, ông ta quay sang nhìn những thành viên Nội Bộ: "Chúng tôi đã có một manh mối và chúng tôi đang cố gắng để lấy lời khai của người đó. Chúng tôi sẽ hoàn thành vào tối nay."

"Tôi hy vọng các anh sẽ nhanh chóng tìm ra câu trả lời." Một người trong Nội Bộ nói. "Việc một thành viên có vị trí cao như vậy bị giết cũng chẳng tốt đẹp gì. À nhớ tìm hiểu xem Jones đang làm gì, tại sao ông ta phải bỏ người đánh xe ngựa của mình lại. Chỗ đó cách thị trấn Raven khá xa."

Một cậu bé ngồi cùng bàn với những thành viên khác trong cuộc họp Nội Bộ. Cậu bé có vẻ khó chịu với cuộc thảo luận. Tên cậu là Clayton Turner. Mặc dù trông khá trẻ, nhưng cậu không còn nhỏ nữa, cậu ấy đã bảy mươi ba tuổi rồi. Cậu bé hỏi:

"Nếu thủ phạm đã bị bắt ngày hôm qua, thì bây giờ chúng ta ngồi đây để làm gì? Mau đi điều tra người đó và những hỏi thăm nhìn người đã nhìn thấy ông ta đi chứ."

"Clayton, cho phép tôi được nói." Vincent bắt đầu, mọi người hướng mắt về phía anh. "Nếu những người có mặt trong cuộc họp này và những người vắng mặt viết thư cho Trưởng Nội Bộ về những gì họ đã làm trong hai ngày qua thì sẽ rất tuyệt đấy."

Noah cũng có mặt trong phòng, bình tĩnh hỏi: "Anh Moriarty, anh nghĩ trong này có người chủ mưu sát hại ông Fowler sao?"

Vincent mỉm cười trước câu hỏi của Công tước: "Không nghĩ, nhưng ít nhất chúng ta có thể xóa tên những người đó khỏi danh sách nghi phạm."

"Cậu Moriarty, cậu đang châm ngòi ly gián à." Ông Morris nói với giọng bất mãn.

"Đừng tức giận, ông Morris. Đây chỉ là bước đầu thôi, dù sao thì, ai trong chúng ta cũng muốn tìm ra kẻ giết ông Fowler mà chúng ta rất yêu quý. Ông ấy là một người tốt." Những người trong phòng không ý kiến gì về điều Vincent nói, vì ông Fowler, mặc dù là con người, nhưng không phải là kiểu người mà mọi người ở đây thích. "Trừ khi ông có vấn đề và lo lắng rằng tên của mình có thể xuất hiện trong quá trình điều tra."

Ông Morris thở dốc: "Tôi không có gì phải sợ cả." Vincent nở một nụ cười rộng với ông ta.

"Hay lắm." Vincent nói.

"Tôi mong mọi người gửi cho tôi báo cáo chi tiết về công việc và nơi mình đã đến hai ngày qua trong vòng một giờ. Nộp ngay tại văn phòng của tôi." Clayton ra lệnh. "Cuộc họp kết thúc."

Mọi người trong phòng từ từ tản ra, Noah tiến đến nơi Vincent đứng. Vincent mỉm cười lịch sự với Noah:

"Tôi nghe nói anh không ở lại ăn tối? Chúng tôi không đầu độc người sói đâu, anh không cần lo."

Noah nhìn Vincent chằm chằm, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Tôi xin lỗi vì đã bỏ lỡ bữa tiệc. Nhưng việc tiếp đãi những người phụ nữ tại vũ hội khiến tôi thấy ngán ngẩm. Tôi cần nghỉ ngơi, anh Moriarty."

Vincent ậm ừ: "Đúng vậy. Anh khá nổi tiếng tại vũ hội."

"Anh không có mặt trong phòng khiêu vũ nhưng lại biết tất cả mọi chuyện nhỉ?" Noah nhìn thẳng vào đôi mắt nâu đồng của Vincent.

"Hừm, nói thế nào đây? Tôi là chủ nhà, và tôi cần phải đảm bảo rằng mọi vị khách đều được phục vụ chu đáo." Vincent đáp lại với ánh mắt biết tuốt. Sau đó, anh tiếp tục. "Tôi cũng khá ngạc nhiên khi anh nhận ra sự vắng mặt của tôi giữa những người phụ nữ khiến anh mệt mỏi. Bao gồm cả người em gái rất thân yêu của tôi. Nó mê anh lắm đấy."

"Cô ấy là một cô gái đáng yêu." Noah khen Marceline.

Vincent vô thức nghịch một chiếc răng nanh sắc nhọn của mình cho đến khi ngón tay bị đâm, chảy ra một giọt máu.

"Marceline có thể rất hấp dẫn mỗi khi cần." Vincent nói. "Thực ra, nó đang đợi anh gửi hoa cho nó đấy. Tôi nghe cô gia sư của mình nói anh rất lịch thiệp trong khía cạnh này."

Khi nhắc đến Eve, Vincent nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong không khí xung quanh Noah. Công tước nhìn anh một cách nghiêm túc:

"Genevieve là một cô gái tốt. Tôi hy vọng cô ấy sẽ không phải chịu chung số phận với cô gia sư trước đây của anh. Tôi sẽ không ngồi yên nếu có chuyện gì tồi tệ xảy ra với cô ấy."

Vincent nghiêng đầu sang một bên, trả lời: "Quả là một người đàn ông thân thiện. Có lẽ anh sẽ không phiền nếu uống một tách trà với em gái Marceline của tôi chứ? Anh đã làm nó buồn vì không ăn miếng thịt tiên cá mà nó mời đấy."

Noah chưa kịp đáp thì ma cà rồng trông giống cậu bé đã gọi: "Vincent."

Vincent và Noah nhìn nhau thêm một giây, Noah khẽ cúi đầu chào và rời khỏi phòng, trong khi Vincent vẫn dõi theo Công tước.

Không thể ăn thịt tiên cá và từ chối à, "Thật hấp dẫn làm sao." Vincent mỉm cười rồi quay lại, đi đến nơi Clayton đang đợi.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Mọi người có thấy tui năng suất hong nào :)) Đó là bởi vì phần phía sau quá bánh cuốn :)) Tui hong thể nhịn được, tui muốn mọi người phải "cuốn" chung với tui :)) Cảm ơn các bạn rất nhiều vì vẫn tiếp tục ủng hộ tui ạ <3 Chúc các bạn ngày mới an lành <3 Chắc tối nay phải up chương mới nữa quá :))
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 121: Mắc kẹt trong ngục tối
[BOOK][HIDE-THANKS]Hành lang trước phòng giam vắng tanh. Eve có thể nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ của lính canh. Một số tù nhân, giống như cô, không dám nói và trông thẫn thờ, một số khác nghiêng người trước phòng giam, tay cầm những thanh sắt gỉ sét. Sự thèm khát và hung bạo lộ rõ trong mắt họ, họ cứ nhìn chằm chằm vào cô.

Một tù nhân huýt sáo với Eve: "Cô tên gì thế?"

Nhưng Eve không trả lời. Cô nghe một người đàn ông khác bình luận: "Judah thật may mắn khi được ở cạnh phòng giam của cô, nhưng nó không biết cách đối xử với phụ nữ gì cả."

Eve cảm thấy như mình bị bao quanh bởi những kẻ ăn xác thối trong ngục. Phòng giam bên phải cô là một người đàn ông lớn tuổi chỉ có da bọc xương. Ký ức về những gì cô đã thấy trước bình minh khó có thể phai nhòa, không phải vì cô chưa từng thấy điều gì như thế trước đây ở thị trấn của mình. Mà là vì cô biết, nếu cô không thể thoát khỏi đây, cô sẽ xong đời, hoặc còn tệ hơn thế.

"Nghe nói cô bị buộc tội oan. Cho phép tôi giúp cô, tôi sẽ an ủi cô trong vòng tay của tôi." Người đàn ông đầu tiên nói chuyện với cô lên tiếng. Phòng giam của anh ta ở phía đối diện bên trái.

"Tôi cũng vậy." Một tù nhân khác nói. "Tôi rất vui lòng giúp cô cởi quần áo và tắm rửa cho cô. Phải không nào?" Một vài tiếng cười khúc khích vang lên trong hành lang, nỗi sợ hãi trong tâm trí Eve tăng lên. "Đừng cư xử như thể cô thuộc về một gia đình quyền quý chứ, chúng ta đều biết, không ai xuất thân từ một gia đình quyền quý đến đây cả."

"Có chuyện gì thế?" Một giọng nói lớn chất vấn các tù nhân.

Tên lính canh Deacon đi qua hành lang, trừng mắt nhìn những tên tội phạm bên trong phòng giam. Khi các tù nhân gây ồn ào, hắn đập dùi cui vào song sắt gỉ sét để bắt họ im lặng.

"Này!" Một tù nhân gọi lính canh và nói. "Phòng giam của Judah trống rồi, sao không cho tao vào đó?"

Deacon giơ dùi cui lên với vẻ mặt khinh bỉ: "Im lặng và ngồi xuống đi, thằng chó! Không ai được rời khỏi phòng mình. Nếu tao nghe thấy một từ nữa, thì tụi mày biết mình xong đời rồi đấy."

Nhận thấy Deacon ở trước phòng giam của mình, cơ thể Eve cứng đờ. Ánh mắt của người lính canh chuyển sang nhìn vào thức ăn chưa hề động đến bên trong phòng giam của cô.

"Không ăn à? Muốn món gì ngon hơn sao?" Deacon chế nhạo cô, nhưng Eve không đáp trả, cô nhìn hắn chằm chằm. "Mày nên ăn đi, trừ khi mày thích chết đói. Bọn tao không thể để mày chết trước khi lấy lời khai."

Sau mấy giờ đồng hồ ở trong tù, Eve nhận ra tên lính canh này không phải là là lính canh, hắn là người phụ trách nơi này. Nhìn đống thức ăn ôi thiu kia xem, cứ như đã nấu cách đây bốn năm ngày vậy.

"Tao đã được yêu cầu phải thẩm vấn mày trước khi xử lý mày vì tội giết một người trong Nội Bộ." Tên lính canh Deacon nói với Eve, đôi mắt hắn như sẵn sàng xé xác cô ra thành từng mảnh. "Tao đang chờ lệnh. Một khi được lệnh rồi, mày nên cầu nguyện xin cho mình đủ khỏe." Tên lính canh cười một cách man rợ.

Eve cảm thấy như đang bị mắc kẹt. Cô không thể tự vệ, cũng không thể đấu tranh vì cái tội mà cô không phạm phải, những người ở đây vốn không hề quan tâm. Nếu nói chuyện hoặc không tuân theo lệnh sẽ bị trừng phạt.

Sau một phút, một tên lính canh khác bước vào, thì thầm điều gì đó vào tai Deacon, hắn nhìn chằm chằm Eve. Sau đó, hắn đáp:

"Có vẻ như mày hết thời gian ở đây rồi, con đĩ." Sau đó, hắn quay sang tên lính canh kia, ra lệnh cho anh ta. "Mở cổng, lấy roi đến cho tao."

Tên lính canh đến thông báo cho Deacon vội vàng quay sang nhìn hắn: "Đây là vụ án nghiêm trọng, chúng ta không thể làm hại cô ta."

"Đừng lo, tao không giết nó đâu. Chỉ đủ để buộc nó mở miệng thôi." Deacon trả lời, tên lính canh kia do dự mở cổng.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Eve, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giọng run rẩy cầu xin:

"Xin anh, tôi không liên quan gì đến vụ giết người đàn ông đó, tôi chỉ đi bộ qua nơi này, khi tôi nhìn thấy thì người đó đã chết rồi. Anh có thể hỏi gia đình tôi. Anh cũng có thể hỏi gia đình tôi đang làm việc! Tôi là gia sư tại dinh thự Moriarty. Làm ơn nói chuyện với Vincent Moriarty, cậu ấy.."

Deacon trừng mắt nhìn cô, chiếc roi trong tay hắn quất xuống gần chân Eve. Hắn quát: "Mày dám mở miệng gọi tên một gia tộc đáng kính như vậy sao!"

Eve lắc đầu: "Vincen–"

"Bớt câu giờ đi, mau trả lời câu hỏi của tao. Mày giết ông Fowler theo lệnh của ai?" Deacon bước vào trong phòng giam. Eve vội vàng lùi về phía tường. Tên lính canh tức giận vì hôm qua hắn bị người phụ nữ này đánh nhưng không thể làm gì vì phải nhận lệnh. Nhưng bây giờ, hắn sẽ cho cô biết ai là người có vị trí cao nhất trong ngục tối này. "Tốt nhất là mày nên khai ra. Mày nghe lời tao sớm chừng nào thì bớt lạnh hậu quả chừng nấy."

Tên lính canh giơ roi lên, Eve nắm chặt tay, nhắm mắt lại.

Cách rất xa ngục tối, tại thị trấn Meadow, bà Aubrey đứng trước tòa nhà của thẩm phán, người đứng đầu thị trấn. Ông đến muộn hơn thường lệ một giờ. Bà đã cử Eugene đến những nơi đấu giá hoặc buôn bán những vật phẩm có giá trị.

Khi trợ lý của thẩm phán xuất hiện, Bà Aubrey ngăn chàng trai trẻ vào tòa nhà.

"Chào buổi sáng, bà Aubrey." Chàng trai trẻ cúi đầu với một nụ cười lịch sự. "Bà đến đây có việc gì sao?"

Bà Aubrey cúi chào và trả lời: "Chào buổi sáng. Tôi muốn nói chuyện với thẩm phán. Cậu có biết khi nào ông ấy sẽ đến đây không?"

Chàng trai trẻ lắc đầu: "Tôi cũng đang đợi ông ấy, thưa bà. Ông ấy có nhiều tài liệu cần ký, đáng lẽ bây giờ ông ấy phải ở đây rồi. Tôi có thể giúp gì cho bà không?" Trợ lý hỏi.

"Tôi chỉ muốn bàn chuyện với thẩm phán thôi." Bà Aubrey trả lời, chàng trai trẻ cúi đầu và bước vào trong tòa nhà.

Bà Aubrey cố gắng lên kế hoạch cho những việc cần làm. Bà bắt một cỗ xe ngựa khác, đến thị trấn Skellington. Bà đến đứng trước cổng dinh thự nhà Moriarty. Khi định vào dinh thự, những người lính canh ở đó nhanh chóng chặn bà lại, hỏi:

"Bà đang đi đâu thế?"

Bà Aubrey lịch sự trả lời: "Tôi đến đây để gặp cậu Moriarty. Vincent Moriarty."

"Cậu Vincent hiện không có nhà. Lúc khác hãy đến." Người lính canh cố đuổi bà đi.

Bà Aubrey đã đến đây với hy vọng rằng Vincent sẽ có thể giúp bà nhanh chóng tìm ra Eve. Bà không biết chuyện gì đã xảy ra trong buổi vũ hội, nhưng bà nhận ra Eve đã trở về nhà với một miếng băng quấn quanh chân, và không hiểu sao, bà lại tin rằng cậu Moriarty đã giúp Eve. Vì Eve làm gia sư ở đây nên bà hy vọng có thể tìm thấy Eve thông qua anh.

Niềm hy vọng nhỏ nhoi đêm qua, rằng Eve sẽ nhà và không có chuyện gì xảy ra, bỗng chốc tan biến.

"Cậu có biết bao giờ cậu ấy sẽ về không?" Bà hỏi.

Người lính canh lắc đầu: "Cậu chủ Vincent họp hội đồng rồi. Nếu đến trước chín giờ ngày mai, có thể bà sẽ gặp được cậu ấy."

Bà Aubrey lắc đầu. Bà đang rất tuyệt vọng, bà cần sự giúp đỡ ngay lúc này: "Việc gấp lắm, tôi cần nói chuyện với cậu ấy.."

"Có chuyện gì thế?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía xa, bà Aubrey rời mắt khỏi lính canh. Bà nhìn thấy một cô gái ngoài hai mươi với mái tóc đen.

Lính canh nhanh chóng cúi đầu và giải thích: "Người phụ nữ này đến đây để gặp cậu chủ Vincent, thưa cô chủ. Tôi đã bảo bà ta đến vào ngày mai, nhưng có vẻ như bà ta không chịu."

Marceline bước về phía họ, nhìn lướt qua người phụ nữ lớn tuổi, một con người. Cô ta hỏi: "Bà có việc gì cần anh trai tôi vậy?"

Anh trai? Cô gái này là em gái của Vincent Moriarty sao? Nếu đây là lần đầu tiên bà Aubrey gặp Marceline, bà sẽ bị lừa bởi thái độ ngọt ngào của cô gái ma cà rồng. Nhưng bà đã nghe nói về cô gái ma cà rồng này rồi. Mặc dù Eve chưa từng kể xấu về cô gái này, bà Aubrey cũng biết Marceline là người như thế nào qua nhận thức của bà.

Bà Aubrey không tiết lộ bất kỳ thông tin gì, chỉ trả lời: "Có một vấn đề nhỏ trong thị trấn, tôi muốn cậu ấy xem xét. Tôi hy vọng sẽ gặp được cậu ấy ở đây."

Marceline khinh bỉ, nở một nụ cười:

"Bà tưởng anh trai tôi là người ngồi yên trong dinh thự, chờ bà đến giao việc sao.. đồ con người đáng thương."

Cô gái ma cà rồng không ngần ngại lộ bản chất thật vì bà Aubrey không phải người liên quan đến cô ta hoặc thuộc về một gia đình cao quý. Cô ta nói:

"Những vấn đề như vậy cứ để lính canh hoặc thẩm phán xử lý thôi. Bà đến đó làm theo thủ tục đi, có gì thì chuyển lên trên. Anh trai tôi không làm việc cho những người thấp kém, chỉ ít thì cũng không làm cho con người. Đúng là đồ không có não. Đi đi, nếu không lính canh của tôi sẽ đuổi bà ra khỏi đây đấy. Đi mau."

Bà Aubrey không nói gì, bà phải tìm kiếm sự giúp đỡ, bà không dư hơi thừa sức đấu khẩu với những đứa trẻ kiêu ngạo. Bà lịch sự cúi đầu: "Cảm ơn vì đã dành thời gian cho tôi, thưa cô." Rồi bà rời khỏi dinh thự Moriarty.

* * *

Đôi lời từ dịch giả: Mọi người nhớ bấm "Theo dõi" để nhận được thông báo chương mới nhất nhé, à không, nhận thông báo về tin tử của tên Deacon này. Tau ứa mi lắm gòi đó! Nếu thấy truyện dịch có lỗi hay nếu thấy có gì thú vị, có ý kiến gì thì đừng ngần ngại bình luận ở phần Facebook bên dưới nha. Tui là tui thích seen và rep độc giả lắm ó :))
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 122: Sau những lằn roi
[BOOK][HIDE-THANKS]Ba giờ trôi qua trong ngục tối. Eve, vốn đang đứng, giờ đã nằm trên mặt đất, nghiêng sang một bên. Cơ thể cô đau đớn không thể tả vì tên lính canh Deacon dùng roi da đánh vào lưng, tay và chân cô.

Cô có thể nghe thấy tiếng hét đầy đau đớn của mình vọng lại, còn những tù nhân khác thì đang thích thú chứng kiến cảnh cô bị tên lính canh dùng roi đánh trong phòng giam.

Tên lính canh đứng bên ngoài, cạnh Deacon nói: "Hẳn cô ta là một tay sát thủ chuyên nghiệp. Anh đánh cô ta đến mức rách cả chân tay quần áo mà cô ta vẫn không hề rơi một giọt nước mắt."

Deacon cũng nhận thấy điều này, hắn nhìn cô chằm chằm. Trong ngục, roi được chia thành các loại khác nhau, dành cho tù nhân là sinh vật siêu nhiên hoặc cho người. Hắn đã dùng roi người cho người phụ nữ này.

"Có vẻ thú vị đấy. Nếu nó không khai tên của người đã ra lệnh cho nó giết ông Fowler, tạo sẽ quất nó và nhìn con nhỏ kiêu ngạo này gục ngã trước mắt tao." Sau đó, hắn nói với Eve, lớn tiếng hơn để cô nghe thấy. "Tao sẽ quay lại. Lúc đó nhớ dán cái tên đó lên đôi môi xinh đẹp của mình."

Trong ba giờ qua, chỉ cần Eve nói tên Vincent hoặc Công tước, cố gắng giải thích và cầu xin thì tên lính canh quất cô mạnh hơn. Trận đánh đã để lại những lằn roi bỏng rát trên da cô. Chỗ thì chảy máu, chỗ thì sắp bong da chảy máu.

Eve không nhìn xem mấy tên lính canh ở đâu, nhưng cô nghe tiếng bước chân của chúng, có vẻ như chúng đang rời khỏi phòng giam của cô.

Cô cố gắng kìm nước mắt, cố gắng không khóc, không để cho bất kỳ ai thấy những viên ngọc trai rơi xuống đất. Tâm trí cô đã trở nên tê liệt, cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào khoảng không. Cô không thể giữ mình tỉnh táo được nữa bèn ngất đi cùng cơn đau trong cơ thể.

Hai giờ nữa trôi qua, Eve đột nhiên tỉnh dậy vì tiếng dùi cui đập vào thanh sắt.

Khi cố ngồi thẳng dậy, cô cảm thấy cả cơ thể đau nhức, cô cắn môi, bò về phía bức tường, sau bao vất vả, cô rướn mình, để cơ thể dựa vào tường. Cô cố gắng hít thở thật sâu.

Eve kéo đầu gối về phía ngực, tự hỏi liệu đây có phải chỉ là khởi đầu không, và khi nào nó sẽ kết thúc. Cô không thể chịu đựng thêm bất kỳ cơn đau nào trên da mình nữa. Cô nhắm mắt lại, mắt cô nóng ran, tầm nhìn bắt đầu mờ đi, cô cố nuốt những giọt nước mắt đang chực trào ra.

Một lính canh khác đến trước phòng giam của cô, lấy thức ăn chưa đụng đến của cô. Cảm thấy khát vì cô chưa uống gì kể từ khi bị bắt và đưa đến đây nên cầu xin:

"N-nước.."

Nhưng tên lính canh không trả lời, cứ thế rời khỏi phòng giam.

"Có vẻ như Deacon khá thích cô." Một tù nhân nói. "Hắn ta đã đánh cô rất đẹp đấy. Tối nay hắn sẽ đưa cô đi. Ít nhất thì cũng có thứ gì đó để tất cả chúng ta xem." Các tù nhân cười khúc khích, trong mắt không có chút thương xót nào.

Eve không phản ứng, cô vẫn im lặng. Làm sao có thể ra khỏi đây khi cô không có chìa khóa để mở cổng. Mà dù có đi chăng nữa, các tù nhân ở đây sẽ thông báo cho lính canh trước khi cô bị trừng phạt thêm.

Nhưng cô phải ra ngoài, trong khi không một ai hay biết, cô đã vạch ra một kế hoạch trong đầu mình.

Cách xa thị trấn Raven, bà Aubrey và Eugene gặp nhau, họ vẫn không biết Eve đang ở đâu. Eugene đề nghị:

"Thưa bà, hay là chúng ta đến chỗ Công tước và nhờ cậu ấy giúp đỡ? Cô Eve là bạn tốt của Công tước. Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp chúng ta."

Bà Aubrey lắc đầu: "Ta đã thử rồi, cậu ấy cũng không ở trong dinh thự của mình. Ta không biết phải tìm ở đâu hay hỏi ai nữa." Người phụ nữ lớn tuổi xoa trán lo lắng. "Ta không nghĩ là thân phận của Eve đã bị bại lộ. Nếu không thì chúng ta đã nghe rất nhiều tin đồn rồi. Con bé có thể ở đâu đây?"

Cả hai lo lắng thảo luận về nơi Eve có thể sẽ đến, nhưng họ không bao giờ nghĩ tới, cô đang bị giam trong ngục tối. Suy cho cùng, việc bị giam trong ngục tối không phải là chuyện bình thường.

Cách xa ngục tối, trong hành lang vắng vẻ của tòa nhà Darthmore, ma cà rồng trông giống như một cậu bé đứng cùng Vincent. Cậu nói: "Tại sao cậu lại từ chối gia nhập Nội Bộ?"

"Gia nhập vào đội ngũ người già đạo đức giả và chống gậy hả.." Vincent mỉm cười với cậu bé, ma cà rồng nheo mắt. "Ông quản lý họ đủ tốt rồi. Tôi vào đó làm gì chứ? Nói thật, tôi không nghĩ là họ muốn tôi gia nhập."

Cậu bé cau mày rồi trả lời: "Cậu là một hạt giống tốt. Những gì xảy ra ngày hôm qua chỉ là khởi đầu thôi."

"Hửm?" Vincent nghiêng đầu. "Ông sợ có người xử mình à?"

"Có những thứ không bao giờ thay đổi. Ai mà chẳng muốn ngồi ở vị trí cao hơn. Fowler muốn tái bầu cử để giải tán Nội Bộ và các cơ quan bên ngoài. Cậu có biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là càng lúc càng nhiều kẻ thù đấy." Clayton giải thích, cậu đưa mắt nhìn hành lang vắng vẻ. "Chỉ có những người não hạt đậu thuộc tầng lớp thấp kém của xã hội mới dám làm điều như vậy. Nhưng bọn ở đây đều thế."

"Ông đã xem qua các báo cáo chưa?"

Ma cà rồng gật đầu: "Tôi không thể tìm thấy bất kỳ hoạt động chồng chéo thời gian nào. Quá sạch sẽ."

"Ông nghĩ người đã giết Fowler không hề lên kế hoạch sao? Ít nhất chúng ta biết đó là một người có não." Vincent đáp lại. "Ông có muốn tôi xem xét không?"

Clayton lắc đầu: "Tôi đã ra lệnh cho Cripps và ông ta đã trên đường đến. Cậu không cần phải lãng phí thời gian vào việc này." Cậu nhìn Vincent.

"Tuyệt." Vincent đáp, nhìn theo tên ma cà rồng lùn đi ngang qua mình và biến mất ở cuối hành lang. Khi Vincent bước ra khỏi tòa nhà, Patton chạy theo anh:

"Thưa cậu! Chúng ta có một vụ án mới, một xác chết được tìm thấy trong rừng." Anh ta xuất hiện bên cạnh Vincent.

"Có cái xác nào mà không chết hả Patton." Vincent lẩm bẩm, tiếp tục bước về phía cỗ xe ngựa của mình. "Thu thập các báo cáo và giữ những người tìm thấy xác chết trong diện tình nghi. Hai giờ tới tôi sẽ xem xét."

Patton gật đầu rồi cau mày: "Cậu đi đâu thế?"

"Đến thị trấn Raven."

Mắt Patton mở to vì ngạc nhiên: "Nơi ông Fowler chết á? C-cậu định làm gì ở đó?"

"Ăn tối."

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Cả nhà thấy tui bão chương ghê chưa nè, mong cả nhà tích cực ủng hộ ạ. Nhớ "Theo dõi" và bình luận nếu có thể nhé <3
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 123: Tái hiện vụ án
[BOOK][HIDE-THANKS]Vincent ngồi trên gót chân, tay chạm đất: "Đây là nơi tìm thấy xác của người đàn ông kia sao?"

Hai người dân làng, cùng với một người lính canh, đứng cách anh vài bước. Một người đàn ông gật đầu: "Đây là nơi tìm thấy xác chết, thưa cậu."

"Mấy người có nghe thấy tiếng hét nào không?" Vincent đưa tay lên mũi và ngửi. Tất cả bằng chứng ở đó đều đã bị trộn lẫn với những mùi khác.

Những người đó lắc đầu, người trước đó nói: "Chúng tôi không nghe thấy tiếng hét nào. Khoảng mười một giờ, chúng tôi đi ngang qua đây và phát hiện người phụ nữ đó đã giết ông ấy. Ch-chúng tôi không biết ông ấy là người thuộc tầng lớp thượng lưu."

"Thì sao? Anh định chết thay ông ta à?" Vincent quay sang hai người đàn ông, mắt họ mở to khi nghe câu hỏi của anh. "Các anh không nghe thấy tiếng hét, nhưng các anh thấy người phụ nữ giết ông Fowler. Người phụ nữ đó chậm chạp quá đi mất, giết người xong còn chẳng chịu bỏ chạy, các anh không nghĩ vậy sao?"

Vincent nhìn xuống máu trên mặt đất, sau nhiều giờ, nó đã đen kịt. Người dân làng kia nó:

"Tôi cũng tự hỏi như vậy. Có lẽ cô ta đã bị sốc sau khi nhận ra mình đã giết người. Tôi vẫn nhớ bàn tay cô ấy bê bết máu." Vì những người đàn ông này từ làng đến, nên sự thật đã trộn lẫn với tin đồn. "Cô ấy trông thật đáng sợ, máu nhỏ giọt trên quần áo. Cô ấy hẳn là một phù thủy mới có thể moi tim của người đàn ông ra."

Mặc dù vụ án không nằm trong phạm vi giám sát của Vincent, nhưng anh không thể không điều tra những gì có thể đã xảy ra ở đây. Suy cho cùng, Jones Fowler là thành viên của Nội Bộ, và khi một người ở vị trí cao như vậy ngã xuống, nó có nghĩa là ai đó đang muốn chôn vùi một bí mật cùng với người chết.

Vincent nhìn xuống người lính canh: "Trưởng làng đâu rồi?"

"Ông ấy đang ở tòa nhà văn phòng, thưa cậu Moriarty." Lính canh thông báo.

"Đi và đưa ông ta đến đây. Nói với ông ta rằng tôi có một vài câu muốn hỏi ông ta." Vincent nói, anh vẫy tay ra hiệu cho dân làng rời đi.

Hai con người cúi thấp đầu chào rồi rời đi. Vincent đi dạo quanh ngôi làng không lớn không nhỏ, một số dân làng nhìn trộm sau cửa ra vào hoặc cửa sổ. Anh tự hỏi, ngày hôm đó, Fowler đến đây làm gì. Theo những gì anh biết, người đàn ông này sẽ về nhà sau khi làm việc qua đêm trong hội đồng. Nhưng thay vì về nhà, ông ta lại đến đây.

"Cậu có biết mình đang làm gì không? Mau buông áo tôi ra, ngay lúc này!" Trưởng làng có bộ ria mép rậm và cái bụng tròn, mặc chiếc áo khoác đẹp hơn quần áo của những người dân làng khác. "Cậu biết tôi là ai không hả? Tôi là người quan trọng nhất trong ngôi làng này."

Người lính gác đẩy trưởng làng ra trước mặt Vincent. Ma cà rồng nhìn chằm chằm dò xét con người, còn trưởng làng thì trừng mắt nhìn anh.

"Cậu muốn cái gì? Tôi có việc phải làm!" Trưởng làng khịt mũi.

Vincent đưa tay ra phía trước để trưởng làng nắm lấy: "Tôi là Vincent Moriarty, đến từ hội đồng."

Trưởng làng liếc nhìn Vincent rồi đưa tay về phía ma cà rồng. Nhưng cái bắt tay chặt hơn nhiều so với những gì người đàn ông kia mong đợi. Người đàn ông kia giật mình vì cảm giác đau đớn như thể xương của mình đang bị nghiền nát, khi Vincent buông tay ra, ông ta lập tức đưa tay lên ngực mình.

"Thatcher Jarman. Cậu muốn gì? Tôi đã trả lời mọi câu hỏi mà hội đồng muốn biết rồi. Hẳn cậu là Cripps?" Ông Jarman nhìn Vincent.

"Tôi là cộng sự của ông Cripps. Thật ngạc nhiên khi ông chưa nghe nói về chuyện này." Vincent mỉm cười lịch sự. "Ông có gặp hay nhìn thấy ông Fowler ở làng mình không?"

Ông Jarman lắc đầu: "Tôi không nhìn thấy người đàn ông đó cho đến khi tôi nhìn thấy xác chết của ông ta."

"Ông chắc chứ?" Vincent gặng hỏi.

"Tất nhiên là chắc rồi. Làm sao tôi biết được người đàn ông đó đến chứ?" Ông Jarman hỏi, trông ông ta mệt mỏi và mím môi như thể đang cố giữ im lặng. "Tới lúc tôi nghe nói có người giết ông ấy, tôi mới biết ông ấy ở trong làng."

"Ông đang làm gì trước khi biết tin?" Vincent hỏi, đôi mắt nâu đồng của anh trừng trừng. "Tôi không biết ông đã biết điều này chưa, nhưng hình phạt cho việc cố gắng trốn tránh tệ hơn nhiều so với những gì ông có thể tưởng tượng đấy. Nói ngắn gọn dễ hiểu*, nghiền nát đôi chân hay ngắt một chi của ông thì không đẹp lắm đâu." Anh hạ giọng.

(*Nguyên văn "on top of my head" : Dùng để thể hiện việc mình không suy nghĩ trước khi nói, nhất là khi vì không đủ thời gian để suy nghĩ)

Trưởng làng thở hổn hển: "Tôi đã làm gì đâu? T-tôi.. Tôi đang ở trong văn phòng của mình, ăn trưa."

"Mới mười một giờ mà ăn trưa à, có phải quá sớm rồi không?" Vincent hỏi, tai anh nghe thấy tiếng nấc của ông Jarman trong hơi thở. "Có lẽ ông chưa ăn sáng nên thấy đói. Tôi cũng vậy."

Ông Jarman gật đầu, âm thầm nuốt nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào tâm trí ông ta. Khi Vincent giơ tay, người đàn ông thốt lên: "Đừng làm tôi đau!"

Vincent đặt tay lên vai người đàn ông, nhẹ nhàng xoa bóp rồi nắm chặt vai ông Jarman đang nhăn mặt vì đau: "Bình thường tôi là người rất kiên nhẫn, là người hiểu biết nhất trong phòng. Nhưng khi có người muốn biến tôi thành một gã hề, tôi cần phải cho họ thấy ai mới là kẻ ngốc thực sự. Ông có nghĩ đó là điều đúng đắn nên làm không, ông Jarman?"

Ông ta đang tập trung vào tay Vincent, không chú ý đến những gì ma cà rồng nói. "Thưa cậu?" Ông ta hỏi.

"Tôi hỏi ông một lần nữa, ông có nhìn thấy hoặc làm điều gì không nên làm không?" Vincent bình tĩnh hỏi với nụ cười trông có vẻ thanh thản như thể anh không có ý định gây hại đến ai.

"Buông vai tôi ra! Cậu đang đe dọa tôi đấy hả?" Người đàn ông lắp bắp, cố gắng quay lại tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng họ đều đúng ở nơi tìm thấy xác của ông Fowler.

"Đe dọa?" Vincent nhìn người đàn ông với vẻ sửng sốt. "Tôi đang tỏ ra thân thiện mà. Chờ một chút, để tôi cho ông thế nào là đe dọa.."

"Arghhh!" Trưởng làng cúi lưng và cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Vincent, ông ta cảm nhận được cơn đau nhói ở một bên vai. "Cậu đang làm gì vậy?"

"Tôi thấy ông già yếu rồi đấy, ông Jarman. Ông nên nghỉ hưu đi, phải không?"

"Tôi sẽ báo cáo hành động của cậu với hội đồng, nói với họ rằng cậu đã vượt qua ranh giới và vô phép tắc như thế nào!" Ông Jarman phàn nàn trong đau đớn.

Khi con người nhìn Vincent, nụ cười lịch sự đã chuyển thành nụ cười xảo quyệt. Mặc dù nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt ma cà rồng, nhưng nó không thể hiện trong mắt anh. Khi đôi môi anh hé mở, con người nhận thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Nếu không nghỉ việc, chắc ông muốn nghỉ sống nhỉ?" Vincent nghiêng đầu thắc mắc. "Chúng ta có thể tái hiện lại chi tiết cái chết của ông Fowler. Đôi khi chúng ta phải tự mình trải nghiệm để có thể hiểu rõ hơn."
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 124: Hung khí bất thường
[BOOK][HIDE-THANKS]Trong ngục tối ở thị trấn Raven, Eve vẫn giữ nguyên tư thế ngồi. Cơn đau trên da khiến cô không thể nghỉ ngơi, những chuyển động nhỏ nhất của cơ thể cọ xát vào vải váy.

Tên lính canh Deacon vẫn chưa quay lại phòng giam của cô. Eve cứ đếm từng giây, mỗi một giây không nhìn thấy hắn là một phước lành. Cô nhìn chằm chằm vào bức tường tối mà cô tựa vào.

Eve dùng sức đẩy mình, nhìn ra ngoài cửa sổ nhỏ. Cô cố gắng nhìn xem mặt trời đang ở đâu, và mặc dù cô không thể nhìn thấy, nhưng màu sắc của bầu trời đã dịu lại như thể chuẩn bị chuyển sang buổi tối.

Cô chăm chú lắng nghe mọi cuộc trò chuyện diễn ra trong hành lang, cả những giọng nói xa xăm phát ra từ những người lính canh ở cuối hành lang.

Miệng và cổ họng cô khô khốc, Eve cố gắng nuốt càng nhiều nước bọt càng tốt. Từng giây trôi qua thật ngắn ngủi, một phút dài như một giờ.

Khi Eve đứng dậy, dùng hết sức lực của mình, mắt cô nóng rát vì vải váy cọ vào làn da mỏng manh của cô. Hít thở sâu, cô bước ra phía trước phòng giam, đợi một người lính canh xuất hiện. Cô hy vọng người đó không phải là Deacon vì cô sẽ không thể thực hiện được kế hoạch trong đầu. Dù nó không hoàn hảo, cô vẫn muốn cố gắng trốn thoát khỏi đây, cô không muốn bị xâm hại.

Cô cảm nhận chân của mình rất yếu. Dù đã cố gắng đứng yên nhưng chân cô vẫn run rẩy. Lúc đầu, cô nghĩ mình run bởi những lằn roi. Nhưng sau đó cô đếm ngày.

Không xong rồi..

Lần cuối cùng Eve tắm bằng muối là sáu ngày trước. Quên chuyện lấy muối ở đây đi. Những tên lính canh còn chẳng thèm cho cô một cốc nước để uống.

Bây giờ hoặc không bao giờ; và bây giờ là lựa chọn duy nhất mà cô có.

Cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân vọng lại ở đầu bên kia hành lang, cô nhận ra đó là một người lính canh từng đi cùng Deacon.

Cô ổn định nhịp thở, định thần lại, cố gắng tập trung và không hoảng sợ, cô đợi anh ta. Nếu cô bỏ lỡ cơ hội này, cô sẽ phải đợi tiếp và cô không đủ sức để đợi. Một tù nhân nhận thấy Eve đứng ở phía trước phòng giam, nói:

"Ở đây thì lãng phí máu quá. Tôi có thể ngửi thấy mùi ngọt ngào từ cô. Cô có muốn vào phòng giam của tôi không? Tôi sẽ khiến đêm nay của cô trở nên đáng giá." Tù nhân cười khúc khích.

Nhưng Eve không phản ứng, cô nghe thấy tên lính canh dùng dùi cui để bắt mọi người im lặng. Cùng lúc đó, mắt Eve trợn ngược, miệng sùi bọt. Bọt không ngừng chảy, tù nhân vừa nói cũng chứng kiến cảnh này.

"Cô kia! Có chuyện gì vậy?" Tù nhân hỏi, điều này gây náo động đến những tù nhân khác, họ tập trung xem chuyện gị đang xảy ra, trong khi một số người không bận tâm. "Yo!"

Bọt vẫn chảy ra từ môi Eve, cô ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu co giật.

Người lính canh ở hành lang nhanh chóng đi đến phòng giam của Eve, nhận thấy miệng cô sùi bọt. Anh ta không biết chuyện gì đã xảy ra nên mở cổng, nhanh chóng vào phòng giam của cô. Anh ta cố gắng lay vai, đánh thức cô:

"Tỉnh lại đi! Cô đã ăn gì vậy hả?" Người lính canh hỏi. "Cô có nghe tôi nói không! Mau tỉnh dậy!"

"Chuyện gì thế?" Một lính canh khác xuất hiện.

"Lấy cho tôi một cốc nước!"

"Tôi nghĩ cô ta không sống nổi đâu." Người lính canh thứ hai nói, người lính canh thứ nhất chửi thề.

"Deacon muốn giết chúng ta à! Tôi đã nói là không nên đánh cô ta rồi mà. Cô ta có liên quan đến vụ án của hội đồng!" Người lính canh thứ nhất phàn nàn rồi ra hiệu cho người lính canh thứ hai. "Giúp tôi bế cô ta. Chúng ta phải đưa cô ta đến chỗ Fletcher để anh ta xem cô ta bị làm sao. Cô ta phải nói chuyện được khi hội đồng đến thẩm vấn. Nhanh lên!"

Người lính canh đầu tiên vòng tay qua nách Eve để nâng phần thân trên của cô lên, còn người lính canh kia nắm lấy chân cô. Nâng cô lên, họ đưa cô ra khỏi phòng giam và mang cô đến phòng bác sĩ trong ngục tối.

Ngục tối rất rộng, có hai tầng. Khi đến một nơi giống như phòng thí nghiệm, những người lính canh đặt người phụ nữ bất tỉnh lên chiếc bàn đá lạnh.

"Fletcher đâu rồi?" Một người lính canh hỏi, nhận thấy người kia không có trong phòng.

"Mau đi tìm anh ta để kiểm tra cô ấy." Tiếng bước chân của họ dần cách xa nơi này.

Sau hai phút im lặng, Eve mở mắt rồi nhìn xung quanh.

Tìm thấy cơ hội, cô trốn khỏi phòng, cố gắng tìm cách thoát khỏi cái ngục như nhà tù này. Cô sẽ trốn ở đâu đó, cho đến khi có người đến cứu cô ra. Nhưng làm gì có ai đến giúp cô chứ.

Trong khi Eve cố gắng tránh xa tầm nhìn của lính canh khi đi qua các hành lang, không quá xa ngục tối, trưởng làng nhìn Vincent trong sợ hãi, anh rút đôi găng tay đen ra khỏi tay.

Ông Jarman loạng choạng lùi lại để giữ khoảng cách với ma cà rồng này. Ông ta cảnh báo Vincent: "Dừng lại ngay."

Vincent duỗi ngón tay rồi nhìn chúng: "Ông đã sẵn sàng chết chưa, ông Jarman?" Khi tay anh chạm vào ngực người kia, ông ta sợ hãi hét lên, giơ tay đầu hàng.

"Tôi sẽ nói sự thật! Tôi sẽ kể mọi thứ! Làm ơn, đừng giết tôi!" Trưởng làng thốt lên.

Mắt Vincent nheo lại, anh nói: "Nói đi."

Môi người đó run rẩy, ông ta lắp bắp: "T-tôi không giết ông Fowler. Tôi không biết ông ấy sẽ chết. Ngày hôm đó tôi nhìn thấy cỗ xe ngựa của ông ấy ở làng tôi, tôi định nói chuyện với ông ấy, thì tôi thấy ông ấy đi bộ ở phía bên kia làng. Tôi chỉ tò mò nên đi theo ông ấy. Có người đến gặp ông ấy, nhưng tôi không biết người đó trông như thế nào."

"Ông bị mù ngang vậy hả?" Vincent vô cảm hỏi, ông Jarman nuốt nước bọt, lắc đầu.

"Người đó đội chiếc mũ trùm đầu che kín mặt. Tôi quay lại để gọi người tới giúp, nhưng khi tôi quay lại thì.."

"Có một đám đông nhỏ?" Vincent hỏi, người đàn ông gật đầu. "Ai mà biết được, nhỡ người đàn ông bí ẩn đó là ông thì sao. Dù sao thì ông cũng bị mất trí nhớ tạm thời."

Mắt ông Jarman mở to, ông ta nhanh chóng bào chữa: "Tôi sợ tội giết người sẽ đổ lên đầu tôi. Nhưng tôi thề là tôi không liên quan gì đến chuyện đó!"

"Hội đồng sẽ quyết định phải làm gì với ông khi chúng ta đến đó." Vincent nói, người đàn ông nhìn anh cách kinh hãi. Anh ra lệnh cho lính canh. "Đưa người này vào xe ngựa. Chúng ta sẽ đến Darthmore."

Ông Jarman tiếp tục phản kháng trong khi bị lôi trở lại nơi xe ngựa đang đỗ. Lính canh đẩy người đàn ông vào xe ngựa, người đàn ông cầu xin: "Làm ơn tha cho tôi! Chính người phụ nữ đó đã giết ông ấy! Chắc chắn cô ta sử dụng vũ khí mà mình mang theo."

"Thật thú vị." Vincent đáp lại bằng lời lẽ tẻ nhạt. "Tốt nhất là ông nên nghe lời và nói sự thật trước các thành viên hội đồng và Nội Bộ. Chắc ông không muốn vô tình ngã khỏi xe ngựa trên đường đi đâu nhỉ?"

"Không phải tôi, mà là người phụ nữ đó. Chắc chắn cô ta là kẻ giết người." Trưởng làng cố gắng tự cứu mình bằng cách chọn kẻ giết người ngẫu nhiên. "Hẳn cô ta đã sử dụng chiếc ô của mình, nó có dính máu."

Vincent dừng một lúc và lặp lại: "Chiếc ô?"

Ông Jarman gật đầu thật mạnh: "Cô ta hẳn đã sử dụng đầu ô của mình."

Khi nghe thấy hung khí bất thường, một cái nhíu mày xuất hiện trên khuôn mặt Vincent. Anh hỏi: "Màu gì?"

"Vâng?"

"Chiếc ô." Mắt Vincent nheo lại nhìn ông ta.

"V-vâng, cái đó.. cái đó tôi kh-không nhớ." Ông ta trả lời, khi nhận thấy mắt ma cà rồng tối sầm lại, ông ta vội vàng. "Chiếc ô vẫn còn ở trong văn phòng tôi. Tôi đã lấy nó khi người phụ nữ bị bắt. T-tôi có thể đi lấy nó.."

Trưởng làng trèo ra khỏi xe ngựa để lấy vũ khí, người lính canh đi theo ông ta. Sau ba phút, người đàn ông đó quay lại với chiếc ô màu tím trên tay. Mắt Vincent nheo lại, trừng trừng:

"Người phụ nữ đó đang ở đâu?"

(Jo: Bất ngờ chưa anh nhà :)) Tài giỏi cỡ nào thì tài chứ không thể đoán được đường đi nước bước của chị nhà đâu :)) Bả đi dạo dạo xíu, chui vô ngục lúc nào không hay)
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 125: Người phụ nữ trong phòng giam đã mất tích
[BOOK][HIDE-THANKS]Lính trưởng bắt đầu đi tuần quanh các lối để đảm bảo mọi thứ được kiểm soát. Mặc dù nhiều người trong số họ cư xử phải phép, những vẫn có vài người thích gây náo loạn và cần kỷ luật.

Tay của Deacon chạm vào đầu mình, hắn cảm thấy đầu mình sưng lên. So với độ chênh lệch sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ, cô đã đánh hắn quá mạnh và hắn chưa hài lòng với hình phạt mà hắn dành cho cô. Hắn muốn thấy người phụ nữ này khóc lóc cầu xin hắn, hắn thèm khát điều đó.

Hắn nhanh chóng đi qua lối đi xen lẫn giữa ánh sáng và bóng tối, vì các ngọn đuốc được thắp ở một khoảng cách nhất định.

Deacon đến phía trước phòng giam của người phụ nữ bị hắn đánh. Thoạt nhìn, hắn không thấy ai.

Hắn tự hỏi có phải cô đang ngồi ở góc phòng giam nơi ánh sáng không chiếu tới không. Hắn giơ dùi cui lên phía trước rồi đập mạnh vào những thanh sắt gây ra những tiếng động. Nhưng người phụ nữ không phản ứng.

"Hừ."

Deacon rút chùm chìa khóa ra khỏi túi. Sau khi lấy chìa khóa, hắn mở cổng, nhưng vừa chạm vào cổng, nó tự động mở. "Cái quái gì thế.." Tại sao cổng lại mở?

Tên lính canh vội vàng bước vào trong phòng giam và không tìm thấy cô. Cô đi đâu rồi?

Khi hắn bước ra khỏi phòng giam, cùng lúc đó, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, đi giày sạch sẽ xuất hiện ở hành lang, đôi giày của ông ta giẫm lên nền đất bụi bặm, tạo ra âm thanh lạch cạch. Mái tóc vàng mỏng của người đàn ông đã được chải sang một bên. Ông ta đi cùng một người lính canh ngục tối.

Người đàn ông tự giới thiệu: "Tôi là Bryant Cripps. Người phụ trách án mạng của Jones Fowler, tôi đến đây để nói chuyện với thủ phạm."

Deacon cúi đầu: "Chào mừng đến với ngục tối của Raven, ông Cripps. Tôi là lính trưởng ở đây, Deacon Sampson."

"Dẫn tôi đến chỗ thủ phạm." Ông Cripps ra lệnh. Nhận thấy Deacon không hề có động thái gì, ông ta hỏi. "Có chuyện gì vậy?"

Deacon nhìn chằm chằm vào phòng giam trống. Người phụ nữ này không thể nào thoát khỏi phòng giam vì chỉ có lính canh mang chìa khóa. Khi một lính canh khác xuất hiện ở hành lang, hắn hỏi: "Người phụ nữ trong này đâu rồi?"

Người lính canh cúi đầu rồi trả lời: "Cô ta bị co giật và sùi bọt mép. Talon và tôi đã đưa cô ta đến phòng của Fletcher."

Deacon trừng mắt nhìn người lính canh rồi quay sang thành viên hội đồng với khuôn mặt đỏ bừng, người này nói: "Đưa tôi đến chỗ cô ta."

"Xin hãy đi theo tôi." Deacon trả lời, dẫn thành viên hội đồng xuống tầng dưới và đến phòng bác sĩ.

Nhưng khi Deacon và thành viên hội đồng đến phòng bác sĩ, họ chỉ thấy người lính canh và người đàn ông phụ trách căn phòng này. Hắn hỏi Fletcher: "Người phụ nữ đó đâu rồi?"

Fletcher nhún vai và đẩy cặp kính gọng dày lên mũi. Tóc anh ta bù xù, anh ta trả lời: "Tôi không biết."

"Thưa anh, chúng tôi đã để người bất tỉnh ngay tại đây." Người lính canh kia giải thích, anh ta đã đi gọi Fletcher để xem bệnh cho người phụ nữ. "Cô ta sùi bọt mép quá nhiều và mắt vô hồn. Chúng tôi đặt cô ta ở đây và tôi đi gọi Fletcher."

Deacon nghiến chặt hàm vì cơn giận bắt đầu sôi sùng sục trong máu. Hắn ra lệnh:

"Tìm người phụ nữ đó và đưa nó đến gặp tao ngay lập tức! Nó không đi xa lắm đâu, nó vẫn còn trong ngục đấy! Báo cho những người khác nữa!"

"Rõ!" Hai người lính canh nhanh chóng cúi đầu và chạy ra khỏi phòng.

Thành viên hội đồng có vẻ không hài lòng với cách quản lý tồi tệ trong ngục tối. Ông ta nói: "Đây là cách các người quản lý tù nhân ở đây sao? Tù nhân đi lang thang như vậy mà không ai biết à?"

Deacon cắn chặt môi vì đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra, hắn đã làm việc thì luôn tốt. Không ngờ người phụ nữ đó dám nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi đây. Hắn đảm bảo với thành viên hội đồng:

"An ninh ở ngục rất nghiêm ngặt, đã nhiều năm rồi không ai có thể thoát ra khỏi đây. Kẻ trốn thoát hẳn không đi quá xa và đang ẩn náu ở đâu đó trong chính những lối đi này. Hay là tôi dẫn ông đến văn phòng, tôi sẽ đích thân đưa cô ta đến gặp ông.."

"Không cần thiết." Thành viên hội đồng ngắt lời, ông ta không có thời gian để ngồi chơi. "Tôi sẽ đi cùng cậu. Tôi muốn gặp người phụ nữ đã giết Fowler và thoát khỏi phòng giam mà không ai hay biết."

Deacon cúi đầu, chấp nhận sự giúp đỡ của hội đồng và Nội Bộ: "Tất nhiên rồi, ông Cripps. Chúng ta hãy tìm con chuột đó."

Chẳng mấy chốc, lính canh bắt đầu tản ra và tìm kiếm con người đã ra khỏi phòng giam và đang cố gắng trốn thoát.

Trong khi đó, Eve đã đi sâu hơn vào ngục tối, những con đường mà cô đã đi qua đều có lính canh bảo vệ nơi này.

Khi Eve nghe thấy tiếng bước chân của lính canh, cô vội vã chạy sang phía bên kia trước khi bị bắt. Cô càng đi xa, nơi này càng trở nên lạnh lẽo vì quanh đây không có đuốc hay lò sưởi. Bầu trời đã sẫm màu, khiến nơi này bắt đầu tối tăm mờ ảo. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, cẩn thận đi qua lối đi, cảnh giác với bất kỳ tiếng động nào.

Cô muốn quay lại và đi theo hướng đó nhưng đồng thời lại sợ đụng độ với lính canh.

Eve nhận thấy nơi cô đã đi vào không chỉ tối tăm mà còn hoang tàn đổ nát. Một vài bức tường và các cột trụ bị phá vỡ, những viên đá nằm rải rác trên mặt đất cùng với bụi.

Cô biết, đây không phải là lối để ra ngoài. Cô tự hỏi liệu nơi này có lối đi bí mật nào để thoát khỏi đây không. Cô rất muốn rời đi. Cô biết rằng chỉ đến lúc lính canh được thông báo và sẽ đến tìm cô. Cô không thể trốn ở đây mãi được. Cô sẽ chết.. hoặc chân cô sẽ biến hóa.

Quay lại, cô nhanh chóng đi qua hành lang và trốn khỏi tầm nhìn của lính canh. Cô nhận thấy những tù nhân khác ở đây trông vô hồn, như thể họ đã mất hy vọng sống. Họ mặc quần áo giống như áo choàng trắng xỉn màu. Chỉ có hai ngọn đuốc được thắp sáng trong hành lang dài này.

Nhưng không lâu sau, Eve nghe thấy tiếng bước chân từ cả hai bên lối đi. Mồ hôi chảy dài trên trán và lưng cô, giọt nước mặn chảy xuống vết thương làm da cô đau rát.

Eve nhìn qua nhìn lại, cô biết mình có thể bị bắt bất cứ lúc nào. Nhận thấy cánh cổng của một phòng giam đang hé mở, cô vội vàng bước vào trong và cẩn thận cố gắng khóa cổng lại. Tay chân cô run rẩy vì sợ hãi, máu dồn lên đầu khiến cô choáng váng. Tiếng bước chân của lính canh ngày càng lớn, cô nhìn vào chiếc váy mình đang mặc.

Nếu ai đó nhìn vào phòng giam cô đang ở, họ sẽ nhận ra cô qua chiếc váy rực rỡ mà cô đang mặc. Dù sao thì, cô là kẻ phạm tội duy nhất bị đưa vào ngục tối kể từ hôm qua. Gạt đi nỗi căng thẳng khi bị bắt, cô đã làm những gì cô nghĩ là tốt nhất, cởi bỏ lớp ngoài của chiếc váy. Cô chỉ mặc mỗi chiếc váy lót không tay màu be, vừa đủ để che cơ thể.

Phần lưng cùng với một số bên váy màu be của cô bị ố vì máu chảy ra từ vết thương trên người cô.

Nghe thấy tiếng bước chân của lính canh vang lên trong đầu cùng với tiếng tim đập thình thịch, Eve cố gắng bình tĩnh lại. Cô rẽ vào một góc và nằm xuống đất, quay lưng về phía trước phòng giam.

"Anh có tìm thấy gì không?" Eve nghe một trong những người lính canh hỏi.

"Bên này trống. Tôi không tìm thấy người phụ nữ nào ở đây cả." Người lính canh thứ hai trả lời, anh ta dừng lại trước phòng giam mà Eve đã trú ẩn. Anh ta thở hổn hển. "Không thể tin rằng người phụ nữ đó đã trốn thoát. Có vẻ như cô ta sẽ lên giá treo cổ sớm hơn dự kiến."

"Tôi nghe nói Deacon muốn xử người phụ nữ đó vào tối nay, nhưng thành viên hội đồng đã đến rồi."

Xử cô sao? Eve nắm chặt tay, hy vọng hai người lính canh sẽ rời khỏi phòng giam của mình.

Một người lính canh cười và thì thầm: "Cô ta đẹp quá, phải không? Ngay cả tôi cũng muốn chạm vào cô ta. Tôi tự hỏi liệu cô ta đã từng bị ai chạm vào chưa."

"Chắc chắn là vậy. Một người phụ nữ có khả năng giết một người đàn ông có địa vị cao như thế, hẳn là cô ta đã từng bán dâm. Nhưng tôi không muốn làm thế với cô ta, ai mà biết cô ta giết người trong hội đồng bằng cách nào chứ." Người lính kia nói. "Chúng ta cần tìm cô ta thật nhanh, có khi hôm nay chúng ta có thể được thăng chức vì sự có mặt người trong hội đồng."

Như thể hai người lính canh là chưa đủ, nhiều tiếng bước chân tiến đến gần, và lần này là lính trưởng Deacon và ông hội đồng đến cùng hai người lính canh.

"Tụi mày có tìm thấy nó không?" Deacon quát vào mặt hai người lính canh vì đã hai mươi phút trôi qua mà họ vẫn không thấy bóng dáng con người đó đâu.

Người trong hội đồng nói: "Mấy người phải kỷ luật tội phạm chứ. Như vậy thì cô ta sẽ không có gan bỏ trốn."

"Mong ông hãy tin tôi, tôi đã làm vậy rồi."

"Có làm, nhưng không đáng kể." Ông Cripps nói, nhìn vào hành lang trước khi nhìn xuống phòng giam Eve đang ở.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 126: Mảnh sắc nhọn
[BOOK][HIDE-THANKS]Ánh mắt của thành viên hội đồng hướng về người bên trong phòng giam, ông ta hỏi Deacon: "Sao lại có tù nhân ở đây trong khi các phòng bên trên vẫn còn trống?"

Theo hướng nhìn của thành viên hội đồng, Deacon thấy một người nằm cuộn tròn, để lộ đôi chân trần. Vì ngục quá tối nên phần đầu bị khuất. Lính trưởng quay sang thành viên hội đồng và giải thích:

"Mấy tên ở phía trên ồn ào hơn những người này. Ngoài ra, một số người ở đây không đáng nhắc đến và tốt hơn là nên quên đi với hình phạt dài hạn trước khi bị đưa lên đó." Deacon không muốn nói về những tù nhân này khi hắn đang muốn tìm người. Người phụ nữ không biết mình sẽ lãnh hậu quả gì khi dám bỏ trốn, lính trưởng nghĩ.

"Hãy chuyển những tù nhân này lên trên đi. Nhìn đống bụi bặm mạng nhện này đi!" Ông Cripps mắng rồi rời mắt khỏi phòng giam.

Lính trưởng cầm đuốc nhìn kỹ những tù nhân bên trong phòng giam. Sau đó, hắn đến phòng giam nơi Eve đang ở.

Khi hắn bước gần hơn, ánh sáng dần lan rộng trên mặt đất, tiến đến nơi Eve nằm.

Cảm nhận được độ sáng trong phòng giam tăng lên, Eve nghiến chặt hàm, nắm chặt tay, cố gắng giữ cho nhịp tim ổn định. Ánh sáng từ ngọn đuốc đã chiếu vào phòng giam, khi lính canh tiến lại gần hơn, sự chú ý của Deacon quay trở lại phòng giam, chuẩn bị nhìn thấy người phụ nữ mà họ đang tìm kiếm.

Khi ánh sáng tiến lại gần Eve, suýt chút nữa chạm vào cô thì một người khác chạy vào, thu hút sự chú ý của thành viên hội đồng.

"Ông Cripps!"

Điều này đã thành công kéo sự chú ý của Deacon và những người còn lại khỏi người trong phòng giam. Một thành viên hội đồng bước vào hành lang.

Thành viên hội đồng này thì thầm vào tai ông Cripps điều gì đó, khi nghe tin này, khuôn mặt của thành viên hội đồng trở nên khó chịu. Ông Cripps quay sang Deacon và nói: "Tôi sẽ quay lại sau vài phút nữa. Tìm người phụ nữ đó và đưa cô ta đến ngay. Đây là địa bàn của cậu, vậy mà cả anh lẫn lính canh của mình không thể tìm thấy cô ta. Thật thảm hại."

Hai thành viên hội đồng rời khỏi hành lang như thể họ phải giải quyết một vấn đề cấp bách ngay lập tức.

Deacon quay sang lính canh của mình: "Con đĩ đó ở đâu thế?"

Những tên lính canh cấp dưới vội cúi đầu, một tên nói: "Chúng tôi đã tìm kiếm cô ta, nhưng cho đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Giống như cô ta biến thành kh.."

Deacon tát anh ta, bắt anh ta im lặng: "Mày nghĩ sao mà nói nó biến thành không khí vậy? Những tên lính canh ở cổng vẫn chưa rời đi, nó không biết đường ra khỏi đây đâu. Nó chỉ đang ở đâu đó trong này, tụi mày mau đi tìm nó đi. Tất cả là do tụi mày bất cẩn nên nó mới trốn thoát." Hắn trừng mắt nhìn những tên lính canh.

Máu nhỏ giọt từ miệng tên lính canh bị Deacon tát mạnh. Tên lính trưởng ra lệnh: "Tiếp tục tìm kiếm nó. Không ai được dừng lại cho đến khi tìm thấy người phụ nữ đó."

"Rõ!" Những người lính gác đồng thanh đáp lại và tản ra.

Ngay sau đó, Deacon rời khỏi chỗ của Eve đang ở, cuối cùng lối đi ở phía bên này của ngục tối cũng yên tĩnh trở lại.

Eve không di chuyển trong vài giây, cô sợ rằng có người sẽ quay lại. Khi chắc chắn rằng không có ai, cô quay người lại, liếc nhìn xem ngoài phòng giam có ai không. Cô đứng dậy, quyết định để lại chiếc váy ngoài của mình ở góc phòng giam và bước ra ngoài.

Cô tự hỏi mình có thể cầm cự bao lâu nữa. Cô tự hỏi liệu mình có may mắn trốn thoát không vì ngay cả thành viên hội đồng đã nói chuyện với Deacon cũng có vẻ rất tàn nhẫn.

Cách xa nơi Eve đang đứng, hai thành viên hội đồng tiếp tục đi. Ông Cripps thắc mắc:

"Cậu ta đến đây làm cái gì vậy chứ?"

Một thành viên hội đồng khác làm việc cho ông Cripps tỏ ra lo lắng: "Cậu ta nói với tôi là cậu ta đến đây để tham quan."

Ông Cripps tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu: "Vớ vẩn! Cậu ta đến đây để hớt tay trên vụ án của chúng ta. Cậu ta đang ở đâu thế?"

"Ngay tại lối vào, thưa ông." Thành viên hội đồng kia trả lời, họ tiếp tục đi qua các hành lang. Khi họ đến lối vào, cậu ta nói. "Tôi nhớ là cậu ta ở đây mà."

Ông Cripps nhìn quanh rồi gọi người gác cổng: "Cậu Moriarty đã đi rồi à?"

"Cậu Moriarty?" Người gác cổng hỏi ngược lại, sau đó trả lời. "Cậu ấy vào trong tìm ông đấy."

"Tìm tôi sao?" Ông Cripps hỏi. Ông ta quay lại, một lần nữa bước vào ngục tối. "Chúng ta phải tìm ra cậu ta lẫn người phụ nữ đó. Vụ án này là của chúng ta, chúng ta giải quyết càng nhanh thì càng sớm có tên tuổi. Cậu hiểu không?"

"Vâng, thưa ông!" Thành viên hội đồng trả lời, đi theo ông Cripps trở lại ngục tối.

Bên trong ngục tối, Vincent đi qua một hành lang dài, bước chân nhẹ nhàng và nhanh nhẹn, anh tìm kiếm cô gia sư. Đôi mắt anh trở nên tối hơn, mày cau lại, tự hỏi mình sẽ tìm thấy nàng tiên cá trong tình trạng nào. Anh cảm thấy có chút bực mình.

Khi đến gần nơi đáng lẽ anh sẽ tìm thấy Eve nếu cô không bỏ trốn, nhưng giờ thì nó đã trống rỗng. Anh ta nhìn những tù nhân đang nhìn mình chằm chằm.

Một tù nhân nói: "Có vẻ như hôm nay chúng ta có nhiều khách cao cấp đến thăm. Thật là may mắn."

Vincent quay sang tù nhân và hỏi: "Có một người phụ nữ đã được đưa đến đây hôm qua. Cô ấy đã bị đưa đi đâu rồi?"

"Hình như người phụ nữ của Deacon rất được săn đón nhỉ, hahaha." Những tù nhân khác cười nhạo.

Bình thường, Vincent sẽ tận hưởng cuộc trò chuyện ở đây, nhưng lúc này, anh không có tâm trạng. Món tráng miệng của anh đã bị cướp mất rồi. Anh nhìn xuống đất, nhặt mảnh gỗ nhỏ.

Anh bẻ nó thành những mảnh sắc nhọn, chơi đùa giữa các ngón tay của mình. Anh hỏi:

"Mấy người có biết người phụ nữ đó ở đâu không?"

Nhưng tù nhân chỉ chế nhạo Vincent: "Thằng nào biết chứ? Chắc cô ta đang ở trong phòng giam của tao hoặc là của thằng kế.."

Vincent ném miếng gỗ bay qua giữa những thanh sắt gỉ sét, vào thẳng cái miệng đang mở của ma cà rồng kia, rồi kẹt lại tại cuống họng.

"Ah! Argh!" Tên tù nhân dùng hai tay ôm cổ, cố gắng nói, trong khi mắt anh ta mở to vì cơn đau do gỗ sắc nhọn gây ra bên trong cổ họng.

Những tù nhân khác đang mỉm cười đột nhiên im lặng, nhìn chằm chằm vào Vincent.

Những tù nhân khác không biết Vincent đã làm gì khiến tên tù nhân kia rên rỉ đau đớn. Sau đó, một tù nhân giơ tay lên, chỉ về phía bên trái của mình: "H-họ đưa cô ta đi theo hướng này. Tầng bên dưới."

Ngoài các lính canh rải rác ở khắp nơi trong ngục tối, hai thành viên hội đồng tìm Vincent và người phụ nữ trong khi Vincent thì tìm Eve.

Deacon quay lại lối đi trước đó, dùi cui của hắn rơi khỏi tay. Hắn nhặt nó lên, định rời đi thì khựng lại. Hắn vào xem phòng giam mà hắn đã đứng trước đó. Lông mày hắn nhíu lại khi nhận thấy tù nhân trước đó đã mất tích.

Hắn đến gần hơn, nhận thấy chiếc váy của người phụ nữ kia bị vo lại và được đặt ở góc phòng.

"Con đĩ!" Deacon chửi thề rồi chạy qua các phòng giam khác, tìm kiếm cô.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 127: Bắt lấy!
[BOOK][HIDE-THANKS]"Những lính canh ở phía trước ngục tối không nhìn thấy cô ta. Cô ta đang trốn ở đâu đó bên trong!" Một lính canh truyền đạt thông tin cho những lính canh khác.

"Tất cả các phòng giam đã được kiểm tra, không tìm thấy." Một lính canh khác nói.

"Tiếp tục tìm kiếm cô ta. Cô ta không thể trốn quá lâu được. Hãy kiểm tra lại các phòng giam một lần nữa và khóa những phòng giam mà mấy người thấy đang mở." Lính canh đầu tiên ra lệnh. Anh ta di chuyển cùng những người lính canh khác, tiếng bước chân của họ dần xa dần.

Eve đứng sau một cây cột lớn, khuất sáng hoàn toàn. Mặc dù cô đã cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng tim cô vẫn đập mạnh hơn bình thường. Thật may mắn cho cô, những người lính canh ma cà rồng trong ngục tối đều là ma cà rồng cấp thấp, họ không thể nghe thấy chuyển động của cô.

Khi một lính canh khác đến tìm kiếm gần cây cột nơi cô đứng, Eve dịch chuyển sang một bên, đứng ở phía bên kia cây cột để tránh bị lính canh bắt gặp. Khi lính canh quay lại nhìn vào các phòng giam với ngọn đuốc trên tay, cô nhanh chóng rời khỏi chỗ đó và bước vào một lối đi khác, không biết nó sẽ dẫn đến đâu vì cô chưa bao giờ đi qua nơi này.

Eve không biết mình có thể làm điều này bao lâu nữa, những lính canh đang tìm cô, căng thẳng đang lên đến đỉnh điểm, khiến cô khó có thể suy nghĩ. Có một hoặc nhiều lính canh ở khắp mọi nơi cô đi qua, cô đã đi xa khỏi lối vào ngục tối.

Cuối cùng, cô đến một nơi nào đó tối tăm và lạnh lẽo, những ngọn đuốc đã tắt lịm một khoảng thời gian dài. Tai cô cố gắng thu thập tất cả loại âm thanh, nhưng cô chỉ nghe thấy tiếng thở khó nhọc của mình.

Một con chuột chạy ngang chân cô, Eve giật mình, thở hắt ra. Con chuột kêu chít chít, di chuyển trên mặt đất rồi chạy qua khe hở trên tường.

Đôi chân của Eve run rẩy.

Không phải vì sợ hãi mà là vì nó đang mất sức. Cô cảm thấy lo lắng, kéo chiếc váy màu be để kiểm tra đôi chân của mình. Cúi xuống, cô nhận thấy những mảng vảy trên da mơ hồ xuất hiện.

Cô phải làm sao đây? Một là cô sẽ bị giết, hai là cô sẽ bị vu oan tội giết người, ba là thân phận tiên cá của cô sẽ bị phơi bày.

Nghe thấy tiếng bước chân phía bên kia, Eve vội vàng ẩn núp trong bóng tối. Khi liếc nhìn, cô nhận ra tên lính trưởng đang tìm kiếm cô, đôi mắt hắn quét khắp nơi. Cô đưa tay che miệng và mũi để tên ma cà rồng không vô tình bắt gặp cô. Sau vài giây, cô nghe thấy tiếng bước chân của hắn xa dần như thể hắn đã rời đi.

Quyết định rời khỏi nơi này, cô bước ra ngoài, nhưng Deacon đứng ngay trước mặt, trừng mắt nhìn cô. Cô quay lại, định chạy khỏi hắn, nhưng rất nhanh, tên ma cà rồng bắt được cô, hắn đẩy cô ngã xuống đất một cách thô bạo.

Một tiếng thét thoát ra khỏi môi Eve, cô cố gắng tránh xa hắn.

"Chơi trốn tìm vui không hả?" Deacon hỏi, bước về phía cô.

Eve bò về phía sau, cô nhặt một hòn đá trên tay: "Tôi không giết ai cả, anh tìm nhầm người rồi. Để tôi giải thích và thả tôi ra."

"Chậc." Deacon tặc lưỡi. "Quên chuyện giải thích gì đó đi, vì mày sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc vì tội dám trốn khỏi đây, đương nhiên là dưới tay tao."

Đối với tên lính canh này, nói lý lẽ cũng vô ích, vì hắn không muốn hiểu.

Hắn đe dọa: "Mày tưởng mình có thể qua mắt được tao sao? Đồ ngu ngốc. May mà mày trốn khỏi phòng giam. Nếu không, chúng ta đã không được ở riêng thế này rồi. Có vẻ như roi da không có tác dụng với mày, vậy tao sẽ phải kỷ luật mày theo cách khác."

Khi Deacon túm lấy chân Eve, cô hét lên, đá và đẩy hắn. Nhưng tên ma cà rồng quá khỏe, hắn kéo cô về phía mình. Đúng lúc đó, cô đập mạnh hòn đá vào mắt tên ma cà rồng.

Eve đẩy tên lính trưởng ra và bắt đầu chạy. Nhưng cô không chạy được xa vì Deacon đã đuổi kịp và giữ chặt gáy cô, siết chặt. Hắn đẩy cô vào tường, khiến cô khó có thể cử động đầu.

"Mày còn cả gan đánh tao nữa, mày biết mà, làm vậy chỉ khiến mày phải chịu đựng thêm đau đớn trong ngục tối này thôi." Deacon thì thầm những lời đó vào tai Eve.

"Ah!" Eve hét lên đau đớn khi Deacon vặn một cánh tay của cô, cô cảm thấy nếu hắn vặn thêm nữa, nó sẽ gãy mất. Nỗi đau hằn lên khuôn mặt cô.

Mắt Eve bắt đầu nóng bừng, đôi mắt cô sáng lên mỗi khi tên lính canh vặn cánh tay cô, hắn muốn chứng tỏ mình là kẻ nắm quyền, cô chỉ là kẻ đáng thương.

"Con đĩ chết tiệt. Tao sẽ bẻ gãy một chi của mày và không ai có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Tao sẽ khẳng định rằng chính mày đã tự ngã rồi bị gãy khi cố gắng chạy trốn." Deacon tiếp tục đe dọa, cố gắng lấp đầy tâm trí cô bằng nỗi sợ hãi.

Deacon muốn thưởng thức cô vì trong ngục rất hiếm người phụ nữ xinh đẹp như vậy. Chưa kể, người phụ nữ này ở một đẳng cấp khác. Một tay hắn giữ cổ cô, tay kia thì vặn cánh tay cô. Hắn kéo cô ra khỏi bức tường, thô bạo đẩy cô xuống đất.

Lòng bàn tay của Eve mò mẫm mặt đất gồ ghề, cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể bảo vệ mình, cuối cùng, cô quyết định dựa vào các ngón tay. Cô sẽ lột da người đàn ông này nếu cô phải tự vệ.

Deacon liếm môi, tự hỏi người phụ nữ này sẽ có mùi vị như thế nào. Hắn tháo thắt lưng quần, tiến về phía cô với vẻ khinh thường. Nhưng hắn chưa kịp đến gần cô thì một hòn đá bay về phía hắn, đập vào thái dương hắn, khiến hắn loạng choạng sang một bên.

Tên lính trưởng giận dữ quay lại, không biết ai đã phá hỏng cuộc vui của mình.

Trong mắt Deacon thoáng hiện vẻ sửng sốt, sau đó là bối rối khi nhìn thấy Vincent Moriarty đang đứng ở cuối lối đi.

Chưa bao giờ Eve cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Vincent nhiều như lúc này.

Vincent chuyển tầm nhìn từ ma cà rồng cấp thấp sang nàng tiên cá cấp cao của anh, anh thấy những vết bầm tím trên cánh tay cô, một bên mặt cô sưng lên. Cô mặc một chiếc váy lót màu be, không đi giày, để lộ đôi chân trần. Cô ấy trông vô cùng yếu đuối.

Deacon cố gắng kìm nén sự thất vọng: "Có vẻ như cậu đến đúng lúc tôi đang làm việc, cậu Moriarty."

Tên lính trưởng nói chuyện hết sức cẩn thận vì hắn không bị ngốc, hắn biết người này là ai. Đây là Vincent Moriarty, một ma cà rồng thuần chủng, người hoạt động trong các bộ phận cấp cao. Mặc dù không phải là thành viên trong Nội Bộ của hội đồng, anh vẫn được coi là một người đàn ông có ảnh hưởng lớn. Và vì trước đây Vincent đã đến thăm ngục tối nhiều lần, nên Deacon đã quen với anh.

Mắt Vincent không rời khỏi Eve, anh bỗng khó chịu.

"Cậu đến ngục có việc gì sao, thưa cậu Moriarty?" Deacon hỏi một cách kính cẩn để lấy lòng ma cà rồng thuần chủng. "Tôi có thể giúp gì cho cậu?"

"Cậu đang đứng quá gần đồ của tôi đấy. Tránh xa cô ấy ra."

(Jo: 10đ cho sự xuất hiện đúng lúc :))
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 128: Ngục tối đẫm máu
(*Lưu ý: Chương này có chứa nội dung bạo lực, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi đọc)

[BOOK][HIDE-THANKS]Eve cảm nhận được sự khó chịu quen thuộc ở chân trong lúc ngồi trên mặt đất.

Cảm giác yếu ớt bắt đầu lan từ đầu ngón chân đến mắt cá. Việc liên tục đi bộ trốn khỏi tầm nhìn của lính canh khiến chân cô yếu đi rất nhiều. Khi nhận thấy vảy xuất hiện trên bàn chân của mình, cô vội vàng rút chân vào trong chiếc váy lót màu be.

Deacon nhìn Vincent chằm chằm, sau đó liếc nhìn con người rồi nhìn lại ma cà rồng thuần chủng. Hắn cố nặn ra một nụ cười:

"Cậu đang nói về người phụ nữ này sao?"

"Tôi chắc như đinh đóng cột là không nói về cậu." Vincent nói. Gót giày của anh nện xuống mặt đất, phát ra tiếng lạch cạch, anh tiến đến chỗ Eve.

Vincent Moriarty biết người phụ nữ này à? Deacon tự hỏi rồi cố gắng giải tỏa sự nghi ngờ của mình với ma cà rồng thuần chủng: "Thưa cậu, đây là người phụ nữ đã giết ông Fowler."

"Không phải. Tôi sẽ đưa cô ấy đi." Vincent lạnh lùng đáp.

Vincent chưa kịp đến gần Eve thì Deacon đã đến đứng chắn giữa họ: "Xin lỗi, nhưng chỉ có những thành viên hội đồng được phân công mới có thể quyết định chuyện này. Cô ta được tìm thấy gần hiện trường vụ án và đã bị bắt. Cho đến khi phiên tòa kết thúc, cô ta sẽ ở lại đây."

"Quá là có trách nhiệm." Vincent chế giễu lính trưởng với một nụ cười ranh mãnh. "Hay là vị trí trưởng của một thứ tầm thường này khiến cậu bị đần rồi?"

"Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình." Deacon hơi cúi đầu, mắt hắn không rời khỏi Vincent.

Tên lính trưởng chưa bao giờ phản đối hoặc ngắt lời một ma cà rồng thuần chủng, nhưng sau đó hắn nghĩ, bây giờ hắn có thể làm vậy vì đây là việc của hắn. Chưa kể Vincent không liên quan gì đến vụ án của ông Fowler, nó không thuộc thẩm quyền của anh. "Ông Cripps vẫn chưa thẩm vấn cô ta. Điều quan trọng hơn là cô ta đã cố gắng chạy trốn khỏi đây. Cậu biết luật mà, cậu Moriarty."

Ánh mắt của Vincent rời khỏi tên lính trưởng bẩn thỉu, nhìn về phía Eve. Anh có thể nghe thấy tiếng tim cô đập thình thịch.

"Tôi chưa từng nghe nói công việc của lính canh là tháo thắt lưng và cởi quần trong khi làm nhiệm vụ đấy. Tôi tưởng chỉ có tù nhân ở đây mới làm thế." Vincent bình tĩnh nói, Deacon cười khẽ.

"Tôi không biết cậu đang nói gì nữa, thắt lưng của tôi vẫn còn đây mà." Deacon đáp. "Tôi chỉ áp dụng một số biện pháp kỷ luật đối với người phụ nữ này để cô ta không dám nghĩ đến việc chạy trốn thôi. Nếu không có tội, cô ta sẽ đợi đến phiên tòa và không bỏ trốn như thế này. Mong cậu cho phép tôi đưa cô ta về phòng giam." Hắn mỉm cười lịch sự rồi quay sang Eve.

Deacon tiến đến nắm lấy tay Eve, chuẩn bị kéo hoặc lôi cô đi, chẳng màng nó có hèn hạ nhục nhã hay không. Nhưng Vincent kịp thời nắm lấy cổ tay của tên lính trưởng, đấm vào hàm của hắn.

"Cậu nghe không hiểu lời tôi nói à?" Vincent nhìn Deacon với vẻ khó chịu rồi đến đứng cạnh Eve, còn Deacon loạng choạng cách xa họ vài bước.

Ma cà rồng cấp thấp lắc đầu, sau cú đấm của Vincent, tai hắn vang ong ong như tiếng chuông. Hắn cảnh báo: "Cậu đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đấy. Giao người phụ nữ ra, sau đó chúng ta có thể thảo luận xem người phụ nữ này có thực sự vô tội hay không."

Deacon tỏ ra khó chịu khi Vincent phớt lờ mình, chỉ tập trung nhìn người phụ nữ.

Ngoài những vết thương trên da, Vincent nhận thấy Eve đang run rẩy, cô nắm tay thành đấm, ấn vào đùi để ngăn mình khỏi run. Anh cởi chiếc áo khoác đen mà anh đang mặc, choàng lên vai cô, che phủ cơ thể cô. Mắt Eve mở to trước cử chỉ tử tế của anh, cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ làm điều này. Đôi mắt xanh của cô thấy anh đang nhìn chằm chằm vào những vết thương trên người mình. Khi ánh mắt hai người giao nhau, sự hài hước thường gặp trong đôi mắt ấy đã biến mất, thay vào đó là một cái nhìn trống rỗng.

Cùng lúc đó, vài tiếng bước chân khác vang lên gần nơi họ đang đứng, chẳng mấy chốc, hai thành viên hội đồng khác và hai lính canh đã xuất hiện trong tầm mắt.

"Chào buổi tối, các quý ông." Vincent chào người đồng nghiệp.

Mắt của ông Cripps đanh lại: "Cậu đang làm gì ở đây vậy, Vincent? Nếu tôi nhớ không lầm, vụ án của ông Fowler đâu liên quan đến cậu."

Vincent nở một nụ cười lịch sự, nhưng ánh mắt không hề thân thiện. Anh trả lời: "Tôi đến lấy đồ của mình về. Nếu ông không phiền, ông có thể quay lại làm việc của ông, còn tôi thì tiếp tục làm việc của tôi."

Ông Cripps nhất thời bối rối cho đến khi nghe thấy lời của tên lính trưởng: "Cậu Moriarty muốn đưa tội phạm đi."

Mắt ông Cripps nheo lại, ông ta hỏi Vincent: "Cậu không biết rằng người phụ nữ này là nghi phạm giết ông Fowler sao. Để lính canh bắt cô ta và đưa cô ta trở lại phòng giam. Nếu cậu cần nói chuyện, bọn tôi có thể sắp xếp. Nhưng người phụ nữ không được đi đâu cả."

"Trông ông không giống người yêu hòa bình nhỉ?" Vincent hỏi người trong hội đồng, ông ta trừng mắt nhìn ma cà rồng thuần chủng.

Ông Cripps không thích Vincent can thiệp vụ án của họ. Ông ta quay sang Deacon: "Tôi ra lệnh cho cậu đưa người phụ nữ đó vào phòng giam ngay bây giờ."

Deacon rất vui lòng tuân lệnh. Hắn không có nhiều cơ hội để làm nhục một ma cà rồng thuần chủng, hắn gọi lính canh. Những lính canh cấp dưới gần đó nhanh chóng xuất hiện. Hắn ra lệnh:

"Bắt người phụ nữ bằng mọi giá và đưa cô ta trở lại phòng giam."

Hai lính canh tuân lệnh, cúi đầu và đi đến nơi người phụ nữ bỏ trốn đang ngồi trên mặt đất.

Deacon, đang giữ vị trí cao trong ngục tối và ông Cripps, hai người không biết Vincent có khả năng gì, chờ lính canh bắt kẻ phạm tội. Nhưng thành viên hội đồng cùng ông Cripps nghiêng người về phía ông ta, lo lắng nói:

"Tôi nghĩ đây không phải là một ý kiến hay. Chúng ta nên ngồi xuống giải quyết vấn đề thì hơn."

Ông Cripps khẽ khịt mũi: "Tên ma cà rồng này nghĩ rằng mình hiểu biết hơn chúng ta. Vụ án này là của chúng ta, hại cậu ta một chút cũng không sao."

"Ý tôi không phải vậy.." Thành viên hội đồng kia do dự trả lời.

Khi một lính canh định nắm lấy cánh tay của Eve để buộc cô đứng dậy, tay của Vincent đã nắm lấy cổ tay của người lính canh và bóp nát nó.

"ARGHHHH!" Người lính canh hét lên đau đớn, dùng bàn tay lành lặn ôm lấy bàn tay bị gãy. "Tay của tôi!"

Những người lính canh khác đã bước vào nơi này, vội vàng rời khỏi tên lính trưởng, sẵn sàng tấn công Vincent. Anh đứng chắn giữa họ và tù nhân như một bức tường kiên cố. Chẳng mấy chốc, một cuộc chiến nổ ra, những lính canh tấn công Vincent liên tục, nhưng anh né được từng người một rồi tung ra những đòn tấn công tương tự với lực mạnh gấp ba lần.

Vincent trụ một chân, xoay tròn, chân còn lại đá những tên lính canh rất mạnh khiến họ văng khắp nơi. Cơ thể họ va vào tường hoặc rơi xuống đất, những viên gạch vỡ vụn. Anh cúi đầu, đập vào mũi của một người lính canh khác, mũi của lính canh chảy rất nhiều máu.

Máu cứ thế tuôn xuống đất, đương nhiên, không phải máu của Vincent mà là của những lính canh đang bị ma cà rồng thuần chủng xử lý. Tiếng ồn ào trong nơi tối tăm vang vọng khắp nơi, thu hút sự chú ý của lính canh khác, họ nhanh chóng tham gia chiến đấu với Vincent.

"Bắt người phụ nữ đó!" Deacon ra lệnh, hắn chẳng quan tâm đến thuộc hạ của mình, vì không một ai trong số họ đủ khả năng đánh một cú hay tạo một vết xước trên người Vincent.

Một thành viên hội đồng khác đến đứng sau Deacon và ông Cripps. Cậu ta nói: "Cậu Moriarty không phải là người mà chúng ta có thể giải quyết bằng bạo lực."

"Cậu ta xuất thân từ một gia đình thuần chủng không có nghĩa là cậu ta được phép phá vỡ các quy tắc do hội đồng hoặc Nội Bộ đặt ra, Gregory." Ông Cripps nói, ông ta là người tuân thủ các quy tắc và bất kỳ ai không tuân thủ sẽ bị trừng phạt.

Họ nhìn Vincent túm lấy cổ một trong những người lính canh, ngón tay của anh đâm thẳng vào mắt người đàn ông đó, móc mắt anh ta ra khỏi hốc mắt.

Thành viên hội đồng kia lắc đầu: "Không, ý tôi không phải vậy, ông Cripps. Cậu chủ Vincent nổi tiếng với.. kỹ năng chiến đấu ác nghiệt, nếu tình hình này tiếp diễn, ngục tối sẽ phải tuyển thêm nhiều lính canh mới đấy."

Eve nhìn những xác lính canh ngã xuống đất từng người một. Mùi máu tanh bốc lên nồng nặc khắp nơi, một số lính canh ngần ngại không dám lại gần Vincent vì sợ lãnh hậu quả như những lính canh khác, họ không phải là đối thủ của sức mạnh và kỹ năng chiến đấu của anh.

Ma cà rồng thuần chủng không ngần ngại đánh đập, nghiền nát, moi tim hoặc móc mắt của những lính canh. Cảnh tượng đó thật rùng rợn, Eve nhận thấy đôi mắt của Vincent vô cảm và lạnh lùng hơn bình thường. Anh dễ dàng né các đòn tấn công, đồng thời đánh trả những lính canh.

Có một lính canh dùng kiếm tấn công Vincent, Vincent nắm lấy tay của tên lính canh và vặn nó, lính canh buông kiếm. Sau đó, anh đẩy tên lính canh xuống đất, đầu của tên lính canh nứt ra, chẳng mấy chốc quanh đầu toàn là máu.

"Thảm hại thật đấy, có một người phụ nữ mà các người cũng giam không được." Ông Cripps mắng tên lính trưởng vì sự bất lực của hắn.

"Tao trả lương cho tụi mày để làm cái quái gì vậy?" Deacon khạc nước bọt vào những tên thuộc hạ vô dụng của mình. Thấy Vincent đang phân tâm, hắn quyết định tự thân vận động, kéo người phụ nữ đó ra khỏi đây.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Truyện này không có ăn chay nha bà con cô bác, xôi thịt đầy đủ, chỉ là các nhân vật vờn nhau hơi lâu thôi. Xin tự thú, vì quá nôn nóng nên tui đã lựa những chương thịt thà nhâm nhi trước T^T Tui thật là tệ T^T Sẵn đây tui nói luôn, lúc dịch tui quên để R18 :)) nên là những chương nào có nội dung quá bạo lực/nhạy cảm thì tui sẽ note bên ngoài trước nhé, và tùy vào mức độ, sẽ set VIP ạ. Mong độc giả thông cảm giúp tui. Chúc cả nhà tận hưởng 10 chương sau vui vẻ :)) Soft xỉu đấy.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 129: Quá ư rõ ràng

(*Lưu ý: Chương này có chứa nội dung bạo lực, độc giả vui lòng cân nhắc trước khi đọc)

[BOOK][HIDE-THANKS]Deacon tiến về phía Eve và nắm chặt tay cô. Eve nhăn mặt đau đớn nhưng không ngừng vùng vẫy khỏi tay hắn, không để hắn kéo mình đi. Cô sợ rằng đôi chân của mình sẽ biến đổi và mọi người ở đây sẽ thấy đuôi tiên cá của cô. Cô chống lại tên lính canh bằng cách ném một nắm bụi trên đất vào mặt hắn.

Vội vã tránh xa hắn, lưng của Eve đập vào tường, cô thở hổn hển.

"Con đĩ! Chính tay tao sẽ giết chết mày!" Deacon cố gắng phủi bụi ra khỏi mắt, tạm thời hắn không thể nhìn thấy gì. Hắn vừa dụi mắt vừa bước về phía cô, khoảng cách giữa họ bị thu hẹp.

Nhưng tên lính trưởng chưa kịp ra tay thì Vincent đã nắm chặt tóc Deacon và giật mạnh để kéo hắn xa khỏi Eve trong khi anh đá vào đầu gối của một tên lính khác, tên lính đó đau đớn ngã xuống. Một tiếng cười khúc khích bật khỏi môi Vincent, anh hỏi: "Cậu cũng gan phết nhỉ?"

Bằng cách nào đó, Deacon đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Vincent, trừng mắt nhìn anh.

"Cậu không nghĩ là mình đang đi quá xa với người phụ nữ này sao, cậu Moriarty? Hình như có điều gì đó đang xảy ra mà chúng ta không biết. Nếu mọi người phát hiện, họ sẽ nói gì đây?"

"Hay cậu lại gần đây đi, tôi nói cho cậu biết." Vincent thì thầm với nụ cười rợn người.

"Dừng trò điên rồ này lại đi, Vincent! Nếu những thành viên của Nội Bộ biết cậu gây thiệt hại ở đây, họ sẽ không vui đâu." Ông Cripps nói với giọng giận dữ. Vincent đã biến nơi này thành một mớ hỗn độn rồi!

Máu của lính canh dính trên mặt Vincent, có những giọt máu trượt xuống, làm bẩn da anh.

"Mọi người sẽ nghĩ gì ư?" Vincent lặp lại lời của Deacon. "Mọi người sẽ nghĩ rằng cậu thật ngốc, mấy từ đơn giản vậy mà cũng không làm được. Não cậu bé đến mức không hiểu được lời tôi nói à?"

Hiện tại Deacon đã có được sự cho phép của hai thành viên hội đồng kia, hắn dùng hết sức để chiến đấu với Vincent. Nhưng càng cố đánh tên ma cà rồng thuần chủng, hắn càng loạng choạng, như thể hắn đang vung tay lên không trung, Vincent cười khúc khích.

Vincent quay sang các thành viên hội đồng:

"Các người có muốn tham gia không?"

"Đừng tưởng tôi sẽ không báo cáo hành động vô lễ của cậu lên cấp trên." Ông Cripps trừng mắt nhìn với vẻ mặt cứng rắn.

"Báo cáo đi. Nó có thể tiết kiệm thời gian của các người." Vincent thách thức vị thành viên hội đồng.

Thành viên hội đồng kia thì thầm với cấp trên của mình: "Thưa ông, như vậy không ổn đâu.."

Ông Cripps bỏ qua những gì cấp dưới của mình nói và chất vấn Vincent: "Tại sao cậu lại làm thế? Hành động của cậu sẽ bị coi là chống lại hội đồng, và cậu sẽ bị trừng phạt nặng hơn nhiều so với người phụ nữ này."

Vincent trả lời: "Đầu tiên, người phụ nữ này không liên quan gì đến vụ án của ông. Thứ hai, cô ấy là gia sư quý giá của tôi và thứ ba, tôi không hài lòng với tình trạng của cô ấy."

"Cô ta có thể là gia sư của cậu nhưng điều đó không xóa bỏ sự thật rằng cô ta là nghi phạm. Dân làng và thẩm phán đã đưa ra lời khai chống lại cô ta." Ông Cripps tuyên bố.

Vincent né cú đấm của Deacon khi người đàn ông đó đến tấn công anh. Anh giữ chặt cơ thể của tên lính trưởng, lên gối vào bụng Deacon rồi đấm hắn. Anh đá hắn hai lần rồi thả tên lính trưởng ra, người này khom lưng, cau mày.

"Sao thế, lính trưởng? Hình như người ta thăng nhầm chức cho cậu nhỉ, cậu có vẻ hơi yếu." Vincent chế giễu, khóe môi cong lên vì tự mãn. "Hay cậu chỉ có thể thể hiện sức mạnh của mình trước mặt những kẻ bần cùng, vì cậu quá yếu."

Deacon nhổ máu xuống đất: "Tôi cứ tưởng cậu là người trọng danh tiếng chứ, cậu Moriarty. Cậu nên tuân theo lệnh."

"Cậu khác gì tôi à?"

Khi nghe câu hỏi của Vincent, Deacon cứng đờ người, các thành viên hội đồng tự hỏi Vincent đang nói về điều gì.

"Những kẻ phạm tội đáng bị xử như vậy." Deacon thở hổn hển, hắn quay lại, giáng một đòn vào Vincent.

Nhưng Vincent nắm lấy cánh tay của tên lính trưởng: "Sai lầm của cậu chính là động vào cô ấy. Cậu biết người ta nói gì không, gieo gì gặt nấy. Cậu có biết mình đã gieo gì không?" Anh dùng tay còn lại đánh vào ngực Deacon khiến hắn nôn ra máu. "Gieo cái chết."

Lúc này, Deacon nhận ra những tin đồn về người đàn ông trước mặt mình là sự thật. Nhưng đã quá muộn, hắn không còn cơ hội để chuộc lỗi vì những gì mà hắn gây ra đã hiện rõ trên người phụ nữ.

Vincent nắm lấy tay Deacon, vặn ngón tay hắn và hỏi những lính canh xung quanh: "Có ai ở đây tốt bụng nói cho tôi biết ai đã đánh người phụ nữ này không? Không cần ngại đâu." Anh ngân giọng.

Vincent quay sang Eve, nghiêng đầu thắc mắc.

Nhìn thấy lượng máu kia, Eve khá sốc. Cô không thể tin rằng Vincent đã giết một nửa số lính canh chỉ để ngăn họ đưa cô trở lại phòng giam.

Khi mắt cô chạm phải đôi mắt đang chờ đợi của Vincent, cô nhìn sang Deacon. Ma cà rồng thuần chủng mỉm cười.

Deacon hét lên đau đớn. Vincent không chỉ bẻ gãy ngón tay hắn. Nếu chỉ bẻ thì tốt rồi. Nhưng ma cà rồng thuần chủng dùng một tay giữ hai ngón tay hắn, tay kia giữ ba ngón còn lại rồi xé nó theo hai hướng khác nhau. Máu chảy lai láng.

(Jo: Tui đã bảo mà, nhưng xé thì còn nhẹ quá, tui muốn băm ra cơ. Anh Vince cũng còn nương tay đấy)

"Ahhhhhh!" Deacon nắm chặt tay, máu liên tục nhỏ giọt xuống đất.

Và rồi tay Vincent với tới cổ Deacon, như một cái kẹp sắt siết chặt nó, khiến Deacon khó có thể di chuyển.

"Thả lính trưởng ra. Chúng ta về hội đồng rồi bình tĩnh nói chuyện." Cuối cùng ông Cripps cũng sử dụng cách mà cấp dưới của mình đã gợi ý trước khi mớ rắc rối này xảy ra.

"Tôi không còn hứng thú với nó nữa." Vincent chẳng hề bận tâm đến hậu quả. "Nếu buộc phải ghét một thứ, thì tôi ghét những kẻ gặp vấn đề trong việc nghe hiểu."

Deacon cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Vincent, nhưng vô ích. Hắn vội vàng cầu xin: "X-xin hãy tha thứ cho tôi, cậu Moriarty. Tôi chỉ đang làm nhiệm vụ của mình. L-làm ơn. Không phải tôi, tôi không làm gì cả." Hắn lắp bắp.

Vincent nhìn chằm chằm vào mắt Deacon: "Làm nhiệm vụ ở đây khiến cuộc sống cậu khổ sở quá nhỉ?"

"Vincent, cậu đang nghĩ gì.." Những lời của ông Cripps mắc kẹt trong cổ họng khi nhìn thấy Vincent tách đầu của tên lính trưởng ra khỏi cơ thể rồi buông chúng xuống đất.

Sau đó, Vincent quay lại nhìn thành viên hội đồng: "Ông đang nói gì thế, ông Cripps? Cảnh tượng này khiến tôi mất tập trung quá."

Khi cuộc chiến kết thúc, ai nấy đều tỏ vẻ kinh ngạc, sự im lặng lại bao trùm.

Ông Cripps không nói nên lời, những người còn sống cũng vậy. Ng-người đàn ông này đã làm cái gì thế? Anh giết chết lính trưởng của ngục tối mà không cần suy nghĩ! Ông ta nghiến răng hét:

"Quá đáng, cậu.."

"Suỵt." Vincent ra hiệu cho người đàn ông im lặng. "Đến tuổi này rồi, ông đừng căng thẳng quá, đứt mạch máu đấy. Nên nhớ, ông chính là người khơi mào cuộc chiến."

"Cậu đang nói cái quái gì thế? Cậu không cho lính canh bắt người phụ nữ đó.."

"Đáng lẽ chúng ta có thể ngồi xuống và bình tĩnh giải quyết. Nhưng ông đã từ chối ngay cả sau khi tôi tuyên bố rõ ràng rằng người phụ nữ này không liên quan gì đến vụ án của ông Fowler." Vincent đổ lỗi cho thành viên hội đồng, trông ông ta tức giận chẳng khác nào ngọn núi lửa sắp phun trào. "Mấu chốt của vụ án đang ngồi trong xe ngựa. Ông thử tưởng tượng xem, mọi người sẽ nói gì nếu họ phát hiện ra rằng ông tùy tiện cho phép tra tấn một người phụ nữ ở đây hả?"

Ông Cripps há hốc mồm kinh ngạc nhìn Vincent rồi nắm chặt tay lại, ông ta cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.

"Tại sao.. Tại sao cậu không nói với tôi chuyện này trước?" Nếu ông Cripps biết chuyện này, ông ta đã hỏi thăm chứ không để mọi thứ vượt tầm kiểm soát thế này!

Vincent không trả lời thành viên hội đồng, lặng lẽ đi đến chỗ Eve đang ngồi. Cô đang dựa vào bức tường.

Gregory, thành viên hội đồng giống ông Cripps, nói: "Thưa ông, có vẻ không ổn rồi. Nhỡ người phụ nữ này thực sự vô tội, nhỡ thủ phạm và kẻ chủ mưu đang ngồi ở chỗ khác."

"Cậu nghĩ vậy sao?" Ánh mắt của ông Cripps hướng về cấp dưới của mình. Lúc này đây, Vincent đã đặt ông ta vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bởi số người chết trong ngục tối quá nhiều.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Thằng Deacon này tử hơi sớm nhỉ? Tui còn muốn nhìn hắn đau khổ thêm chút nữa cơ. Chí ít thì bàn tay sờ mó lung tung của hắn cũng bị phạt.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

  • Xu hướng nội dung

    Back