Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 180: Cô gái ma cà rồng nổi giận
[BOOK][HIDE-THANKS]Alfie hộ tống gia sư ra xe ngựa. Nhìn gia sư bước vào trong, anh ta đưa cho cô hộp cơm trưa cùng với chiếc ô màu tím khi cô đã yên vị. Anh ta đóng cửa lại, người đánh xe leo lên ghế lái và giật dây cương của bốn con ngựa, chúng bắt đầu lộc cộc trên mặt đất.

Lính canh ở cổng dinh thự mở cổng, chẳng mấy chốc, cỗ xe ngựa đi qua cổng, rời khỏi dinh thự.

Cùng lúc đó, Marceline đã chuẩn bị xong. Cô ta bước ra khỏi phòng, đi xuống cầu thang và đi dọc theo các hành lang. Cô ta mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Một phần tóc của cô ta đã được búi lên, nửa còn lại xõa xuống vai thành từng lọn xoăn nhẹ. Cô ta định đi dạo trong thị trấn Woodlock để thăm dò tình hình.

Khi quản gia quay lại, thấy cô gái ma cà rồng đã trang điểm, mắt anh ta mở to. Anh ta nhìn trái nhìn phải, chưa kịp di chuyển sang trái, cô gái ma cà rồng đã ra lệnh:

"Chuẩn bị xe ngựa cho tôi. Tôi ra ngoài."

Quản gia nhìn cô gái ma cà rồng chằm chằm, môi hơi hé mở rồi hắng giọng hỏi: "Cô đi ngay bây giờ sao, cô Marceline?"

Marceline chỉ lịch sự và tử tế với những người mà cô ta muốn. Những người có địa vị thấp hơn cô ta và vô dụng thì không được đối xử như vậy. Đặc biệt là những người thuộc tầng lớp hạ lưu, những người là người hầu.

Cô ta nhìn chằm chằm vào Alfie, ra lệnh: "Tôi đã nói là tôi sẽ đến Woodlock ngay bây giờ rồi mà? Đi ngay đi, đừng bắt tôi phải chờ."

Lý do quản gia vẫn chưa di chuyển là vì xe ngựa của cô Marceline vừa rời khỏi dinh thự. Đó chính là cỗ xe mà cô Barlow đang đi.

Khóe môi Marceline giật giật vẻ khó chịu, cô ta trừng mắt nhìn quản gia: "Anh điếc rồi sao?"

Hiện tại thì chưa, nhưng anh ta sắp điếc rồi, Alfie nghĩ. Anh ta lo lắng cúi đầu nói:

"Xe ngựa của cô không ở đây, thưa cô Marceline."

Mắt Marceline nheo lại, cô ta nói: "Tôi không nhớ đã gửi nó đi sửa. Xe ngựa và ngựa vẫn trong tình trạng tuyệt vời mà. Có chuyện gì mà tôi chưa biết sao?" Cô gái ma cà rồng nhướn một bên lông mày nhìn người hầu thấp hèn.

Alfie không ngẩng đầu lên: "Vì hôm nay xe ngựa địa phương không hoạt động, cậu chủ Vincent đã ra lệnh cho tôi đưa cô Barlow về nhà bằng xe ngựa của cô."

Trong vài giây, một sự im lặng bao trùm hai người họ. Alfie tự hỏi liệu chủ nhân của mình đã rời đi chưa, nhưng anh ta vẫn thấy vạt váy của cô gái ma cà rồng chạm sàn.

Quản gia nghi hoặc, khẽ ngẩng đầu lên thì vừa kịp lúc bắt gặp khuôn mặt điềm tĩnh của cô chủ chuyển sang giận dữ.

"VINCENT!" Marceline hét tên anh trai mình, rồi quay gót xông thẳng đến chỗ anh.

Alfie vốn nhắm mắt lại trước tiếng thét của cô chủ, giờ đây anh ta mở một mắt ra, nhìn cô gái ma cà rồng biến mất ở cuối hành lang. Anh ta quyết định không lảng vảng gần hai anh em nhà Moriarty nữa, quay lại làm việc của mình.

Vincent đang ở trong phòng làm việc, xem xét một số tài liệu cần kiểm tra thì cửa phòng làm việc bật mở. Marceline trừng mắt nhìn anh, đôi tay nắm chặt của cô ta run rẩy.

"Em không biết là phấn hoa hồng chỉ dùng để bôi lên má thôi chứ không phải toàn bộ khuôn mặt sao, em gái?" Vincent bình tĩnh hỏi.

"SAO ANH DÁM ĐƯA CON NGƯỜI ĐÓ ĐI BẰNG XE NGỰA CỦA EM?" Marceline không thể kiểm soát cơn giận trong lòng mình lúc này.

Vincent dùng ngón tay út bịt tai lại. Sau khi lấy ra, anh nói: "Em hét cái gì thế?"

Marceline giậm chân tiến lên, đặt tay lên bàn tạo nên một tiếng thịch lớn, Vincent đang ngồi phía sau chiếc bàn. Cô ta nghiến răng: "Hôm nay em đã làm gì anh đâu! Tại sao anh lại đưa con người thấp hèn đó đi bằng xe ngựa CỦA EM?"

"Em đang nói gì vậy, Marcie? Ai là con người thấp hèn?" Vincent nhướn mày như thể không biết Marceline đang khó chịu về chuyện gì.

"Cái con người anh thuê từ Meadow! Cái con gia sư chết tiệt đó!" Lúc này, trông Marceline như một con bò tót đang nổi cơn thịnh nộ.

Cuối cùng Vincent cũng hiểu, anh tặc lưỡi: "Thôi nào, Marcie, chúng ta đã học về việc đối xử tốt với bạn bè, không nói xấu về họ hoặc không đẩy họ vào chỗ chết rồi mà? Hửm?"

Lời nói của anh đâm vào ngực cô ta. Cô ta tiếp tục trừng mắt nhìn anh.

Marceline thấy chuyện này thật lố bịch! Anh trai biết rõ cô ta ghét con người đến mức nào, đặc biệt là những người đến từ vùng quê nghèo hèn. Thế mà anh đã để cô gia sư sử dụng nó như xe ngựa riêng của cô.

"Chưa có người hầu nào TỪNG đặt chân vào trong xe ngựa của em để ngồi, mà anh lại để con người đó ngồi vào. Thậm chí anh còn không hỏi ý kiến em! Nếu anh muốn đưa cô ta về nhà, sao anh không lấy xe của mình đi? Bây giờ em ra ngoài kiểu gì hả?" Marceline chất vấn anh trai với vẻ không thể tin được.

Cho dù một phút sau, cỗ xe ngựa của cô ta sẽ quay về, cô ta cũng không ngồi vào đó trừ khi nó được rửa sạch.

"Xin lỗi nhé, Marcie.. Tôi không ngờ chuyện này lại khiến em khó chịu đến vậy." Vincent xin lỗi, nhưng Marceline biết anh trai cô ta đang xem điều này như trò tiêu khiển. Anh tỏ vẻ trang trọng: "Em luôn rất tốt với cô ấy, pha trà cho cô ấy, làm đủ thứ chuyện cho cô ấy. Sao tôi biết được là em không thích cô ấy chứ?" Anh đổ lỗi cho cô ta.

Marceline cố gắng bình tĩnh lại, nhưng cô ta không thể, và Vincent biết cách chọc vào những điểm yếu của cô ta khiến cô ta phản ứng. Cô ta nghiến răng: "Chuyện này không có gì buồn cười cả."

"Đã ai nói buồn cười đâu. Tôi không cười, em cũng vậy. Nhưng nếu em nghĩ kỹ thì nó khá bi thảm đấy. Cô Barlow tội nghiệp sẽ nghĩ gì nếu cô ấy phát hiện ra người mà cô ấy cho là tốt bụng và hoàn hảo như một thiên thần, người mà cô ấy tin là đã cho cô ấy đi nhờ về nhà, đang cảm thấy ghê tởm vì cô ấy ngồi trong xe ngựa và làm bẩn nó?" Khuôn mặt Vincent không hề có một chút ý cười nào, nhưng anh lại thích thú với từng khoảnh khắc này.

Marceline dễ đoán bao nhiêu thì Vincent lại thích kiểm tra xem em gái mình có thực sự nghĩ như những lời mình nói bấy nhiêu.

Marceline rụt tay lại khỏi bàn. Cô ta nhắm mắt lại một giây để bình tĩnh và nói: "Có một thứ gọi là lịch sự, và đó là những gì em đã làm."

Vincent không thể nén cười, hỏi: "Em học được điều đó từ bao giờ vậy?"

"Em phải ra ngoài nên em sẽ dùng xe ngựa của anh." Cô gái ma cà rồng quyết định giữ nụ cười trên môi, cố gắng làm dịu vẻ mặt bực bội của mình.

Vincent giơ tay lên: "Cứ tự nhiên. Em là em gái yêu quý của tôi mà, tôi sẽ không bao giờ từ chối em bất cứ điều gì."

Mắt Marceline nheo lại. Cô ta hừ một tiếng, quay lưng về phía Vincent và bước ra khỏi phòng làm việc. Giày của cô ta nện trên sàn đá cẩm thạch của dinh thự, tạo ra một âm thanh sắc nhọn. Bắt gặp một người hầu khác trên đường, cô ta ra lệnh:

"Chuẩn bị xe ngựa của anh trai tôi. Tôi sẽ dùng nó."

Người hầu cúi đầu đáp: "Thưa cô chủ, xe ngựa của cậu chủ Vincent không có ở dinh thự. Ông Briggs đã đưa nó đến chỗ thợ rèn rồi ạ."

Khi Marceline thở, không hiểu sao người hầu có thể nghe thấy cơn giận sôi sục trong người cô gái ma cà rồng. Cô ta quát: "Kéo cỗ xe ngựa nào còn dùng được ra và chuẩn bị đi!"
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 181: Còn hơn cả tốt
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi Eve bước xuống từ cỗ xe ngựa, người đánh xe đóng cửa lại rồi cúi đầu chào cô. Sau đó ông ấy quay lại ngồi vào chỗ lái. Eve quay người đi về phía cổng nhà mình. Bà Edwards hàng xóm tình cờ thấy toàn bộ cảnh đó khi bước ra vườn hái hoa.

Bà Edwards lẩm bẩm: "Lại một cỗ xe mới trông thật quý phái. Có vẻ như dạo này Genevieve rất được sủng ái, ngày nào cũng có xe khác nhau đưa đón." Nói rồi bà ta quay vào trong nhà.

Bà Aubrey nghe tiếng xe ngựa bèn mở cửa đón Eve vào nhà vì Eugene đang ở sân sau phơi quần áo.

"Ta nghe Eugene nói xe ngựa địa phương tạm ngưng tới ngày mai." Bà Aubrey nói rồi lùi người lại để Eve bước vào.

"Đúng vậy. Hội đồng đã ban hành lệnh cấm tạm thời. May mà sáng nay Công tước Woodlock đã cho cháu quá giang." Eve vừa để ô vào giá vừa đi vào bếp. Cô nói tiếp: "Anh ấy còn tốt bụng cho một người khác đi nhờ đến Skellington cùng cháu."

Bà Aubrey gật đầu: "Thật là tử tế. Giá mà trong giới quý tộc, ai cũng được như cậu ấy thì chắc thế giới này dễ sống hơn nhiều rồi." Bà nhìn Eve mở hộp cơm trưa và đặt vào bồn rửa.

"Cậu ấy có việc đến đây à?" Bà hỏi một cách thản nhiên.

Bà Aubrey biết Eve và Công tước có quan hệ khá tốt đã lâu. Eve thường trò chuyện với nhiều người, nhưng bà nghĩ, không phải ai Công tước cũng đối xử thân thiện như vậy, đặc biệt là với cư dân ở vùng Meadow.

"Đúng vậy, anh ấy tới vì công việc. Lúc cháu đến đã thấy cậu ấy đang nói chuyện với các người đánh xe." Eve trả lời rồi bước ra khỏi bếp: "Anh ấy sắp kết hôn với một cô gái xinh đẹp. Cháu đã gặp cô ấy ở Thung lũng Hollow rồi."

"Ồ?" Bà Aubrey hơi bất ngờ. Có lẽ bà đã hiểu lầm, bà thầm nghĩ. Bởi vì đâu đó trong lòng, bà từng tin rằng Công tước dành cho Eve sự quan tâm đặc biệt hơn những người phụ nữ khác. Bà lẩm bẩm: "Mừng cho cậu ấy, cuối cùng cậu ấy cũng tìm được người để yên bề gia thất rồi."

Thấy Eve đã lên lầu và đi về phòng mình, bà Aubrey cũng bước lên theo, tay bám chặt lan can. Khi tới bậc cuối cùng, bà thở ra một hơi mệt mỏi.

Dù bà Aubrey là người có tư tưởng cởi mở và sở hữu sự hiểu biết sâu rộng, nhưng điều đó không có nghĩa là bà không hiểu rõ cách xã hội này vận hành.

Khi thời gian của bà kết thúc, sẽ chỉ còn Eugene và Eve bên nhau. Nhưng nếu một trong hai người gặp chuyện gì, họ sẽ cần có ai đó bên cạnh. Tương lai luôn bất định, và vì lý do đó, tận sâu trong lòng bà từng mong Eve sẽ cưới Công tước có vẻ chu đáo và đáng tin kia.

Bà Aubrey gõ cửa phòng Eve. Cô đang nhìn chiếc váy đã được Eugene ủi phẳng đặt trên giường.

"Đừng nói với ta là cháu định mặc cái váy đó đấy nhé." Bà nhìn chằm chằm vào chiếc váy rồi bước vào phòng.

"Nó xấu lắm ạ?" Eve nhíu mày hỏi.

"Không phải là xấu, nhưng cũng chẳng gọi là đẹp. Nó không hợp với một buổi dạ hội của giới thượng lưu đâu." Bà Aubrey trả lời rồi nhìn lên Eve: "Những buổi tiệc do ma cà rồng hay người sói tổ chức, người ta ăn mặc khác hẳn. Nó không chỉ là sự tinh tế mà còn thể hiện địa vị và sự giàu có."

Eve nhìn chiếc váy vàng của mình rồi nói: "Cháu thấy Marceline từng mặc bộ tương tự nên cháu nghĩ sẽ ổn."

"Không không." Bà Aubrey lắc đầu.

Dù Eve từng tin chiếc váy đó sẽ hợp, nhưng khi người dì từng tham dự nhiều dạ hội phản đối, cô quyết định tìm một chiếc khác trong tủ đồ.

Bà Aubrey bước đến gần cửa sổ, thấy Eugene vừa treo xong bộ đồ cuối cùng. Bà gọi to:

"Eugene!"

"Vâng, thưa bà Aubrey?" Eugene quay đầu lại.

"Trong tủ của ta có một hộp trắng. Khi nào xong thì mang lên đây nhé." Bà dặn, Eugene gật đầu.

Eve đề nghị: "Hay để cháu đi lấy cho."

Bà Aubrey xua tay: "Eugene sẽ lấy. Cháu đi tắm đi cho thong thả."

"Cháu nghĩ mình còn dư thời gian để chuẩn bị trước khi người ta tới đón." Eve cười với dì của mình. Trông bà có vẻ còn háo hức hơn cả cô.

"Ba tiếng chẳng bao giờ là đủ, cô gái trẻ ạ. Còn làm tóc, sửa váy, và không biết còn chuyện gì nữa. Mau đi đi, nhanh lên!" Bà Aubrey giục Eve vào phòng tắm.

Eve rất cẩn trọng. Cô dùng muối tắm để làm sạch da, rồi gội đầu bằng loại dầu gội thơm mùi hoa. Sau một hồi lâu, cô bước ra khỏi phòng tắm. Khăn quấn người và một chiếc khác quấn tóc. Khi trở lại phòng, cô thấy bà Aubrey đang ngồi với một chiếc hộp trên tay.

"Ta định tặng cháu món này vào sinh nhật, ta mới nhận được tuần trước." Bà mở nắp hộp, bên trong là chiếc váy dạ hội màu xám đậm pha hồng đào nhạt: "Nếu dịp này hợp, ta nghĩ cháu nên mặc ngay."

Eve mỉm cười trước tấm lòng của dì mình: "Dì không cần phải làm vậy đâu ạ."

Bà Aubrey đáp: "Tin ta đi, ta đã muốn làm điều này từ lâu rồi. Có thể cháu chưa nhận ra, nhưng Eve à, cháu đã là một phần của giới thượng lưu."

Khi Eve cầm chiếc váy lên ngắm, cô tự hỏi có phải dì mình đã dồn hết tiền tiết kiệm để đặt may chiếc váy này hay không.

"Cháu thích lắm, còn hơn cả tuyệt vời, dì Aubrey ạ," Eve hỏi: "Dì may ở đâu thế?"

"Ta cũng thích lắm. Ta nhờ Eugene tìm thợ may giá rẻ, may mà có một người quen nói giúp vài lời. Giờ thì chuẩn bị mặc đi, để tóc cháu còn khô dần." Bà Aubrey đề nghị, Eve đồng ý.

Vốn dĩ Eve rất vui khi được mặc một chiếc váy đẹp như thế, nhưng khi bắt đầu mặc, cô chợt nhận ra chiếc váy này mang phong cách của dì Aubrey, không phải của cô.

Thấy phần ngực bị corset đẩy cao, Eve hỏi: "Sao cháu có cảm giác mình bị gài vậy nhỉ?"

Bà Aubrey bật cười: "Ta chẳng hiểu sao cháu cứ phải giấu thứ mà phụ nữ nào cũng có."

"Vì mặc thế này khiến những người đàn ông không đứng đắn cứ nhìn chằm chằm." Eve lẩm bẩm. Cô không quen với cách ăn mặc khoe dáng như vậy. Cô nắm lấy cột giường trong khi bà Aubrey đứng sau, kéo dây corset.

Trong khi Eve muốn tìm ra kẻ giết mẹ mình, bà Aubrey lại mong cô có một cuộc sống ổn định bên người đáng tin. Bà biết Eve cứng đầu và kiên định, và con đường cô chọn đầy rẫy gian truân.

"Phụ nữ trong xã hội này vẫn thường ăn mặc như vậy để được đàn ông chú ý và lập gia đình mà." Bà Aubrey vừa buộc dây vừa nói: "Có người dùng nhan sắc, có người dùng trí tuệ, có người dùng cơ thể, có người dựa vào tiền bạc hay địa vị. Ai cũng tận dụng điều mình có và điều mình thấy thoải mái."

Eve mím môi rồi nói: "Cháu không định đi tìm chồng vào tối nay đâu dì Aubrey."

"Ta biết." Bà đáp. Dù Eve không nói rõ, bà vẫn hiểu và tiếp lời: "Nhưng nếu cháu tình cờ gặp được ai đó, thì cũng đâu có gì sai."

"Dì Au–"

"Nghe ta nói đã," Bà Aubrey nhẹ nhàng ngắt lời: "Không phải ai cũng có cuộc sống giống nhau. Ta biết cháu đang đeo đuổi một điều khác.. nhưng đừng vì thế mà bỏ lỡ những điều người cùng lứa đang trải qua. Ta không muốn sau này cháu nhìn lại và hối tiếc."

"Khó khăn quá đi." Eve quay lại, nhìn vào đôi mắt đầy kinh nghiệm của bà Aubrey.

"Ta biết, nhưng nếu cháu không cho bản thân cơ hội, cháu sẽ không bao giờ biết được." Bà mỉm cười hiền hậu.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Nhớ cả nhà quá huhu, hầy, chỉ cần 1 người còn theo dõi là tui vẫn tiếp tục dịch đấy.. T^T
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 180 Tìm chủ đề
Chương 182: Buổi dạ hội
[BOOK][HIDE-THANKS]Khi còn mười lăm phút nữa đến sáu giờ, Eve đã mặc xong chiếc váy màu xám giống như váy dạ hội.

Mặc dù lớp ngoài của chiếc váy là tay dài và cổ cao, cô không cần đeo bất kỳ trang sức nào, nhưng lớp vải mỏng ôm sát cơ thể lại để lộ rõ chiếc áo corset bên trong. Những hoa văn nhỏ hình bông hoa rải đều trên vải. Một hàng cúc chạy dọc phía sau lưng váy. Phần váy dài buông thướt tha, nhẹ nhàng lướt qua mặt đất mà không bị lê thê.

Đôi môi cô được tô màu hồng nhạt, chân mày được điểm nhẹ nhàng bằng than. Gò má hơi ửng hồng, vừa đủ để tôn lên vẻ đẹp tự nhiên.

Tóc cô được buộc gọn thành búi thấp phía sau, một kiểu đơn giản nhưng vô cùng duyên dáng, vài lọn tóc uốn nhẹ xõa xuống hai bên thái dương. Hai lọn tóc khác được kéo ra từ búi tóc thả xuống, và một nụ hoa hồng đỏ được cài nhẹ bên cạnh.

Không lâu sau, chiếc xe ngựa của Vincent dừng lại trước nhà Dawson. Eugene vừa thấy nó bèn thông báo:

"Cô Eve! Xe ngựa đến rồi!"

Eve khoác chiếc áo choàng nâu lên người, buộc dây quanh eo để giữ chặt.

Bà Edwards hàng xóm đã mời bà Humphrey qua nhà uống trà thì cả hai nhìn thấy chiếc xe ngựa sang trọng đó.

Bà Humphrey tò mò hỏi:

"Xe ngựa đó của ai vậy?"

"Có lẽ là của chủ cô Genevieve. Xe đưa con bé về buổi chiều khác với cái này." Bà Edwards nói, ánh mắt bà Humphrey nheo lại khi nhìn xe ngựa rồi nhìn về phía nhà Dawson: "Tôi cứ tưởng xe ngựa địa phương đã ngừng hoạt động nên mình không phải nghe tiếng bánh xe nữa, ai ngờ.." Bà ta bật cười.

"Hai cỗ xe khác nhau." Bà Humphrey lẩm bẩm.

Khi Eve bước ra khỏi nhà, hai người đàn bà nhiều chuyện há hốc miệng nhìn cô gái xinh đẹp bước từ hiên nhà tiến về phía xe ngựa.

"Chắc chủ của con bé thấy con bé đẹp quá nên muốn tán tỉnh." Bà Edwards chớp mắt, cố giấu đi sự kinh ngạc: "Con bé đẹp thật, đẹp hơn bình thường rất nhiều."

Ánh mắt bà Humphrey nheo lại, đáp:

"Ma cà rồng hay người sói thuộc tầng lớp thượng lưu không chọn bạn đời ở thị trấn nghèo như Meadow đâu. Với họ, chúng ta chỉ là hạng xoàng. Cậu ta không có ý định tán tỉnh con bé đâu." Bà ta khịt mũi nhẹ.

"Ý bà là gì?" Bà Edwards hỏi với vẻ thích thú.

Bà Humphrey nhìn thấy người đánh xe mở cửa xe cho Eve. Cô gái bước vào trong và rời đi. Bà ta quay đi khỏi cửa sổ, bà Edwards cũng quay lại theo sau và cả hai ngồi vào ghế.

Bà Humphrey nói:

"Bà biết tôi đang nói gì mà. Chẳng phải bà từng nói gần đây họ mới gọi thợ mộc và thợ sơn đến sửa nhà sao? Với căn nhà to như vậy, cần rất nhiều tiền, và nếu tôi không nhầm thì chỉ có Genevieve là người duy nhất làm việc. Tôi không nghĩ chồng bà Aubrey để lại gia tài gì lớn, mà bà ấy chờ đến tận bây giờ mới sửa chữa."

"Bà không nghe con bé nói là cậu chủ rất rộng rãi, trả lương rất cao sao?" Bà Edwards nhíu mày.

"Dối trá trắng trợn." Bà Humphrey không tin, vắt chân lên rồi nhấc tách trà nhấp một ngụm: "Con trai tôi, Patrick, có công việc tốt hơn Genevieve nhiều, con bé chỉ là một nữ gia sư thôi. Tôi biết con tôi kiếm được bao nhiêu, và Genevieve không thể nào kiếm được nhiều như vậy trong thời gian ngắn."

Căn phòng chìm vào im lặng, rồi mắt bà Edwards mở to như ngộ ra điều gì. Bà ta kinh ngạc nói:

"Đừng nói là Genevieve đang kiếm tiền bằng cách không đứng đắn đấy nhé?"

Bà Humphrey không trả lời, nhưng bà Edwards đã hiểu ngụ ý.

Cách xa thị trấn Meadow, tại dinh thự Moriarty, Vincent đang đứng ở hành lang phòng mình, nhấp những ngụm cuối của ly whiskey. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đỏ rực, cùng quần đen và áo khoác. Một bên tóc bạc được vuốt ngược gọn gàng, bên còn lại hơi rối.

Alfie bước vào hành lang, cầm chiếc ly rỗng mà Vincent đặt trên lan can.

"Tôi đã gửi hết các tài liệu cậu yêu cầu, thưa cậu chủ Vincent. Cô Marceline vẫn chưa về dinh thự."

Vincent hỏi:

"Nó có nói đi đâu không?"

Alfie lắc đầu:

"Không, thưa cậu chủ. Hôm nay có vẻ cô ấy rất bực bội."

"Rồi sẽ hết thôi." Vincent đáp, mắt nhìn ra đường bên ngoài dinh thự có người qua xe lại: "Hy vọng lần sau nó sẽ bớt lởn vởn quanh cô gia sư và nhớ giữ khoảng cách."

Lần nào Marceline thân cận ai cũng đều là vì mục đích ích kỷ cá nhân. Vincent thừa biết điều đó. Và kết cục của người kia chẳng hề tốt đẹp.

"Cậu có nghĩ cô ấy sẽ hại cô Barlow vì dùng xe của mình không?" Alfie hỏi, vì Marceline nổi tiếng thích trả thù, chẳng e ngại gì.

Vincent khẽ ừ rồi nói:

"Marceline nhỏ nhen ư? Đúng. Nhưng ngu ngốc à? Không. Nó sẽ không làm gì quá lộ liễu sau khi tôi đã cảnh báo. Mông là cô gia sư sẽ đủ khôn ngoan để tránh xa nó."

Alfie gật đầu đồng tình. So với những cô gia sư trước, Alfie thích cô Barlow hơn vì cô khiến cô bé Allie thấy thoải mái hơn.

"Hy vọng cô Barlow ăn mặc phù hợp với buổi tiệc, đừng như mấy lần trước." Vincent lẩm bẩm, nhưng Alfie không nghe thấy.

Anh thấy xe ngựa của Marceline đi vào cổng. Cùng lúc đó, từ hướng ngược lại, xe ngựa của anh cũng đến gần dinh thự. Anh rời khỏi hành lang, rảo bước xuống tầng dưới.

Khi xe Marceline dừng trước cửa dinh thự, một người hầu vội vàng mở cửa cho cô ta.

Vincent, đang đi qua hành lang dài thì bắt gặp em gái đang sải bước vào và từ chối người hầu định cầm áo khoác. Marceline khá khó chịu, nhưng vẫn khẽ cúi chào anh trai, định bước tiếp.

Vincent cười nhếch môi, nói: "Em bốc mùi chó quá đấy."

Marceline dừng chân lườm anh: "Em chỉ đến thăm một con thôi."

Alfie theo sau Vincent, giúp anh mặc áo khoác dài. Nghe vậy, Vincent mỉa mai:

"Ừ, nhớ nhé em gái. Ranh giới giữa đáng yêu và đáng sợ mong manh lắm."

Marceline nheo mắt: "Anh đang ám chỉ gì?"

Vincent biết cô ta hiểu nên không buồn giải thích. Anh nói:

"Đi tắm đi, trừ khi em muốn làm mẹ thất vọng khi biết em đã ở đâu. Tôi có việc phải đi, nói chuyện sau nhé?" Anh mỉm cười rạng rỡ rồi bước qua cô ta, rời khỏi dinh thự.

Vincent biết Marceline đang bắn tia lửa sau lưng mình, nhưng anh chẳng quan tâm. Anh đi đến chiếc xe ngựa đỗ sau xe của em gái.

Briggs cúi đầu đứng cạnh xe, cánh cửa đã mở sẵn chờ Vincent. Khi tiến lại gần và chuẩn bị bước vào trong, Vincent thấy Eve đang ngồi bên trong với chiếc áo khoác nâu. Ánh mắt họ chạm nhau.

Dù lúc nào Vincent cũng ăn mặc chỉn chu, nhưng tối nay, Eve cảm thấy anh toát ra khí chất khác hẳn. Đôi mắt đỏ đồng của anh càng nổi bật hơn khi kết hợp với chiếc áo sơ mi đỏ thẫm. Mắt cô dừng lại ở hai chiếc cúc chưa cài, để lộ một phần ngực rắn chắc và mịn màng.

Ma cà rồng này ăn mặc đầy khiêu khích và nhếch môi cười như thể vừa bắt quả tang cô đang chiêm ngưỡng mình.

* * *

Dịch giả có lời muốn nói: Tui phát hiện tui rất lạ. Kiểu như là tui hứng lên thì tui bão chương, mà tui đăng hong ai like, hong ai đọc là tui bị quê, xong tui hong thèm đăng nữa :)) Mà tui hong đăng thì tui cảm thấy có lỗi với bản thân và với mọi người nên tui đăng tiếp :)) Hễ mà đăng lên có người đọc thì tui lại có hứng bão chương :)) Nên mọi người nhớ theo dõi rồi giả bộ dô like cmt đồ cho tui có hứng nhe :)) À gi ga tooo :))
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back