Bài viết: 0 Tìm chủ đề


Chương 293: Năm năm không được có con


Chắc là đạo diễn Lưu nhờ người xem ngày, đúng mười giờ phải kết thúc nên ai cũng phải làm đúng quy trình.

Trong lễ khai máy, không ai dám làm ồn, Thư Nhã ở phía trước từ đầu đến cuối đều không lên tiếng.

Sau khi nhận phong bao lì xì, Vân Thư Đại cười nói với An An và Điềm Điềm: "Chúng ta mua kem ăn nhé, hôm nay trời hơi nóng."

An An nói: "Chị, chỉ lần này thôi đấy, em đi mua đây."

"Ừ ừ, chị Diêu đâu rồi? Chúng ta chuẩn bị về Nghiệp Thành nhé?"

"Đi."

Hôm qua chị Diêu không muốn ở lì trong phòng cả ngày nên ở thành phố C đã tranh thủ gặp bạn cũ, giờ mới vội vã trở lại.

Mỗi người một cây kem, họ thẳng đường về Nghiệp Thành. Trên đường, Vân Thư Đại kể cho họ nghe chuyện mình muốn đổi nhà, chị Diêu nghe nói là biệt thự Nam Sơn thì hơi bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng hiểu ra.

Tuy vậy, trước khi xuống xe, chị ấy vẫn nhỏ giọng dặn: "Thư Thư, yêu đương thì công ty không phản đối, nhưng năm năm này em không được mang thai."

Vân Thư Đại hiểu ý chị Diêu, vội gật đầu. Về tới nhà, cô nhanh chóng vào không gian, đợi mãi lão Hòa mới vào, trên người đầy cỏ.

"Lão Hòa, hôm nay làm gì thế?"

"Mạ đã nảy mầm, nhổ mạ, cấy lại nhưng tớ không làm, giờ tớ chỉ phụ trách cắt cỏ cho heo và hái thuốc. Trương Thúy Thảo với mấy người nữa tìm được một mảnh đất có nắng dưới chân núi, định trồng ngô và đậu, tớ bèn giúp họ. À mà tớ cần cậu kiếm giúp ít hạt đậu tương. Sao cậu về nhanh vậy? Không quay xong phim à?"

Vân Thư Đại cười: "Xong rồi, nhưng một tuần nữa mới vào đoàn. Cần bao nhiêu, tớ đi lấy cho."

Lão Hòa nói: "Cậu vừa trả tiền đặt cọc nhà, lại mua cho tớ bao nhiêu đồ, giờ còn tiền không?"

"Lão Hòa, cậu quên là anh Bạch nhà tớ đã chuyển cho tớ sáu mươi triệu à?"

"À đúng, phải rồi. Mà cậu hỏi anh Bạch chuyện nhà chưa?"

"Hỏi rồi, là nhà của một người bạn anh ấy, trị giá tám mươi triệu, anh ấy không bắt tớ trả tiền."

Hòa Uyển tặc lưỡi: "Bạn trai cậu mới quen nửa năm mà đã tiêu cho cậu từng ấy tiền, hai kiếp rồi tớ mới gặp kiểu xài tiền không chớp mắt thế này. Nhưng đàn ông sẵn sàng tiêu tiền cho mình thì còn gì mà do dự. Người đàn ông như vậy, tớ không tranh nổi với anh ấy đâu. Lão Vân, cậu cứ dốc hết lòng cho anh ấy, chừa cho tớ một góc nhỏ là được."

Vân Thư Đại vừa nói chuyện vừa nhắn tin cho Bạch Mộ Ẩn: "Em về rồi." Nhắn xong, cô ngẩng lên cười với Hòa Uyển: "Lão Hòa, không phải tớ thực dụng đâu, nhưng bạn trai sẵn sàng vì tớ mà tiêu tiền như vậy, tớ thật sự rất thích."

"Phần lớn phụ nữ đều thích. Lão Vân, cậu nói xem, anh Bạch vừa giàu vừa đẹp trai thế này, chắc ngoài kia có không ít phụ nữ theo đuổi nhỉ?"

"Cái đó thì tớ không biết, nhưng đã là của tớ thì chạy đâu cho thoát. Thôi không nói nữa, tớ đi tìm anh Bạch nhà tớ đây."

Hòa Uyển nhìn cô bước vội ra khỏi không gian, để lại mình cô ấy với người đầy cỏ, ngẩn ngơ: "Cậu vào đây chỉ để khoe là sắp đi hẹn hò à? Rắc cẩu lương này, lão Vân, cậu hư quá rồi nhé."

Hai người hẹn nhau gặp ở nhà mới, nhưng xe mới chạy được nửa đường thì Bạch Mộ Ẩn gọi điện nói phải đi công tác nước ngoài gấp.

"Gấp vậy sao?"

"Ừ, vừa nhận được điện thoại, hơi gấp."

"Bao lâu anh mới về?"

"Không chắc nữa."

Vân Thư Đại vốn định ra sân bay tiễn anh, nhưng anh nhất quyết bảo cô cứ đến Nam Sơn trước.

Tới nơi mới biết, chị Hoan của công ty anh đã dẫn theo nhà thiết kế nội thất nổi tiếng nhất Nghiệp Thành đến.

Chị Hoan cũng là lần đầu gặp Vân Thư Đại, cười nói: "Cô Vân, đây là nhà thiết kế Tưởng, anh ấy rất chuyên về nội thất, còn biết chút về thiết kế cảnh quan bên ngoài. Có gì cô có thể trao đổi trực tiếp với anh Tưởng."

Vân Thư Đại vốn chỉ định tìm một công ty sửa sang đơn giản, ai ngờ Bạch Mộ Ẩn lại mời hẳn nhà thiết kế danh tiếng đến giúp cô sửa cái gara.

Nhà thiết kế Tưởng đưa ra vài gợi ý cho căn nhà, Vân Thư Đại cũng lấy bản vẽ tay của mình cho anh ta xem.

Anh Tưởng bổ sung thêm những chỗ thiếu, nói cô chắc hay đi công tác, sẽ cần nhiều chỗ để vali nên muốn thiết kế riêng một khu đặt vali.

Ngoài ra, với chiều cao của cô, tủ giày cao kịch trần phía trên sẽ không với tới nên anh ta gợi ý dùng tủ giày thông minh có thể xoay lên xuống.





Chương 294: Lão Vân rơi vào tay giặc


Nhà thiết kế Tưởng còn nói muốn đến nhà cô đo kích thước tủ lạnh. Vì vậy, Vân Thư Đại tạm biệt chị Hoan rồi đưa anh ta đi theo.

Nhà thiết kế Tưởng nhìn thấy chiếc tủ lạnh của cô thì rất ngạc nhiên, nhưng cũng không hiểu nổi vì sao cô Vân lại đặt một chiếc tủ lạnh to như vậy trong phòng để giày mũ.

Theo thiết kế của anh ta, nếu không có chiếc tủ lạnh này thì sẽ có phương án tốt hơn nhiều. Nhưng trên đời này có hàng triệu chủ nhà, ý tưởng gì cũng có nên anh ta sẽ cố hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng.

Không thể không nói, nhà thiết kế mà Bạch Mộ Ẩn tìm cho cô quả thật làm việc rất hiệu quả, chỉ một đêm đã xong bản thiết kế.

Ngày hôm sau, anh ta hẹn cô đi đến khu Nam Sơn, người thì không cần di chuyển, bản thiết kế, vật liệu đều được mang tận nhà cho cô chọn. Có điểm nào chưa hài lòng, chị Hoan chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là họ lập tức mang vật liệu từ chợ đến để chọn lại.

Vì vậy, chỉ trong một ngày, gara của cô từ phương án, chất liệu, đến cả nội thất bên trong đều được sắp xếp đâu vào đấy. Thậm chí tiền cũng do chị Hoan thanh toán giúp, cô chỉ cần ngồi yên không phải động tay chân.

Về nhà, cô than thở với lão Hòa: "Trước đây, tớ còn khinh thường mấy nữ minh tinh tranh nhau lấy chồng giàu. Giờ thì chỉ với một cái gara thôi mà tớ đã thật sự được trải nghiệm cảm giác được phục vụ tận nơi của giới nhà giàu, đúng là còn hơn cả hoàng đế. Tớ tra thử trên mạng thì thấy nhà thiết kế Tưởng này cũng khá nổi tiếng trong nước, người khác muốn hẹn cũng khó. Thế mà anh Bạch nhà tớ lại mời được anh ta đến tận nhà nhanh như vậy."

Lúc này, Hòa Uyển đang ôm cái bát lớn ăn ngon lành, nghe vậy liền nói: "Kiếp trước chắc cũng có không ít công tử nhà giàu để mắt đến cậu mà. Sao? Giờ hối hận rồi à?"

Vân Thư Đại lắc đầu: "Không phải Bạch Mộ Ẩn thì chẳng có cảm giác gì cả."

"Lão Vân, cậu đang gián tiếp rắc cơm chó cho trẻ vị thành niên đấy."

Vân Thư Đại chỉ là cảm khái thôi, trước kia tuy là ảnh hậu nhưng những nguồn lực xã hội thế này lại không nhiều. Cô cùng lắm là bỏ tiền mời một vị bếp trưởng khách sạn nổi tiếng đến nhà nấu bữa cơm, hoặc mời một thợ làm móng có tiếng đến làm móng. Nhớ hồi cô sửa sang căn hộ penthouse trên nóc tòa nhà, mời được nhà thiết kế cũng phải chờ nửa tháng.

Cô quay sang hỏi Hòa Uyển: "Cậu ăn gì thế?"

"Cơm nồi to, bánh bao."

"Ngon không?"

Thấy cô tò mò, Hòa Uyển đưa phần còn lại cho cô. Vân Thư Đại cũng không ngại, ăn hai miếng rồi nói: "Ừm, phải nói là cơm bên các cậu thật sự rất ngon."

"Cái này là Trương Thúy Thảo làm mời tớ ăn, trưa tớ không nấu cơm. À, gara bên kia bao giờ xong?"

"Chắc hơn hai mươi ngày vì tủ phải đặt làm riêng. Lão Hòa, chỉ riêng cái gara này đã tốn hơn hai trăm nghìn, anh Bạch nhà mình bảo thư ký quẹt thẻ đen luôn."

Hòa Uyển gật đầu. Với cách tiêu tiền của bạn trai lão Vân thì một năm tiêu trên người cô vài chục triệu cũng như trò đùa. Chẳng trách lão Vân lại bị choáng váng, kiếp trước chưa từng yêu ai, cũng chưa từng gặp người đàn ông nào hào phóng như Bạch Mộ Ẩn, ngay cả bạn bè xung quanh cũng chưa từng có người bạn trai kiểu này.

Biết bây giờ cô vẫn còn thấy bất an, Hòa Uyển lập tức ôm lấy cô: "Lão Vân, chẳng phải anh Bạch nhà cậu thích đồ cổ sao. Đợi một thời gian nữa tớ lại đi săn đồ, kiếm được món nào hay thì cậu tặng anh ấy làm quà."

"Lão Hòa, cậu làm mình thấy bản thân chẳng có tác dụng gì cả."

"Cậu không thấy mấy chuyện này đều liên quan sao? Nếu không phải vì tớ, cậu có vội vàng mua nhà lớn thế không? Không vội mua nhà lớn thì anh Bạch nhà cậu cũng sẽ chẳng giúp cậu có được căn biệt thự to thế này. Cậu nói có đúng không?"

"Cũng đúng."

"Vậy thì đừng bận tâm nữa. Thế mạnh của tớ bây giờ là có thể giúp cậu xoay được vài món đồ tốt trong thời đại này. Còn cậu thì chỉ cần tập trung nâng cao vị thế trong giới, chăm chỉ vẽ tranh của cậu là được."

Nhắc đến vẽ tranh, cô chợt nhớ cuộc thi "24 tiết khí" mà mình tham gia sắp đến hạn, vẫn còn hai bức chưa vẽ xong.

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề

Chương 295: Nhận, không nhận là ngốc


Sau khi đăng xong hai bức tranh cuối cùng, Vân Thư Đại ra chợ mua cho lão Hòa hai túi hạt giống đậu nành. Cô còn tiện thể tìm được một chỗ bán thức ăn cho cá mua hẳn năm túi, rồi lại ghé tiệm bánh bao dưới nhà đặt trước năm trăm cái bánh, sang quán ăn sáng đặt thêm một trăm cốc cháo.

Cô không dám bê hết một lần, mấy hôm nay đều từ từ khuân từng chút lên lầu.

"Lão Vân, cậu không cần tích trữ cho tớ nhiều vậy đâu. Mấy hôm nay rảnh rỗi còn chuyển nhà được mà. Cậu định mang những gì qua bên đó?"

Vân Thư Đại lắc đầu: "Không có gì nhiều, chỉ quần áo với máy tính thôi, bên kia là có thể xách vali vào ở liền."

Lúc này Vân Thư Đại đang xem <Thế gia trăm năm>, bộ phim cuối cùng cũng kết thúc, rating đạt kỷ lục mới, mà nhân vật cô đóng được đánh giá khá tốt.

Ừm ừm, hồi đóng <Xích Tâm> thì chẳng tạo tiếng vang gì, lần này cuối cùng cũng có chút nhiệt. Tiếc là chưa được mấy hôm, một bộ phim tình cảm thần tượng của Thẩm Quý Manh lên sóng, mới một ngày đã hot rồi.

Vân Thư Đại thở dài: "Lão Hòa, nữ phụ là tớ vẫn thua trước nữ chính. Cậu xem kìa, phim mới của cô ta vừa lên sóng rồi."

Hòa Uyển cầm điện thoại xem qua: "Phim thần tượng à. Trong số kịch bản gửi cho cậu dạo này, có phim thần tượng nào không?"

Vân Thư Đại lắc đầu: "Ngoài bộ này thì còn mỗi bộ phim niên đại này thôi. <Tia sáng mờ trong bình mình> thì chưa quay xong nên chưa biết khi nào chiếu. Trong <Nửa gối tuyết> thì tớ cũng chỉ là vai phụ. Ôi trời, chẳng biết bao giờ mới thoát kiếp vai phụ nữa."

Hòa Uyển nói: "Vai phụ thì sao, vai phụ cũng có lúc tỏa sáng chứ. Tớ bảo rồi, trong <Tia sáng mờ trong bình mình> cậu sẽ nổi là chắc chắn. Giờ cô ta nhận nhiều phim thể loại gì?"

"Thần tượng, ngôn tình. Gần đây chắc đang quay một phim trinh thám."

"Cậu có để ý không, phim cổ trang tiên hiệp cậu nhận khá nhiều. Hai người các cậu không cạnh tranh trực tiếp, không cùng đường đua."

Nghe Hòa Uyển phân tích xong, Vân Thư Đại thấy cũng đúng.

Nhưng không ngờ, hôm sau chị Diêu đã gửi cho cô một kịch bản phim ngôn tình, mà kịch bản này ở kiếp trước từng rất hot khi công chiếu.

"Cái này..."

Hòa Uyển cười: "Nhận, không nhận thì đúng là ngốc. Cậu cũng nên mở rộng thể loại vai diễn của mình."

Chị Diêu gọi điện nói: "Đây là phim điện ảnh, vai bạn thân của nữ chính. Ê kíp của đạo diễn Từ cũng ổn lắm, mà đạo diễn Từ chỉ đích danh muốn em đóng nữ ba."

Vân Thư Đại hỏi: "Chị Diêu, bao giờ khai máy?"

"Tháng này."

"Thế thì trùng với lịch quay phim niên đại mà em sắp vào đoàn rồi."

"Chị đã bàn với hai bên xong rồi. Ngày mai em sang đoàn phim niên đại quay trước, một tuần sau thì qua thành phố B dự lễ khai máy, tiện thử trang phục."

Vân Thư Đại gật đầu, cúp máy rồi nhanh chóng bắt tay thu dọn đồ đạc.

An An và Điềm Điềm đã bàn bạc xong, quyết định lái nhà xe di động, vì chị Thư Thư sẽ quay ở vùng nông thôn và thị trấn, đi xe này tiện hơn.

Hôm sau, trong không gian, Vân Thư Đại ôm lấy Hòa Uyển: "Lão Hòa, lần này tớ đi chắc phải một hai tháng, chưa chắc về được. Nhưng tớ về là mình chuyển nhà liền."

"Đi đi, cố lên."

"Ừ."

Vân Thư Đại tới một ngôi làng miền núi ở thành phố C, phụ trách quay là đạo diễn của tổ ba. Lần này quay có nam nữ chính, cô và nhiều diễn viên phụ khác.

Quay ở đây một tuần, chủ yếu là các cảnh tình cảm giữa cô và nam chính, rồi chia tay, nam nữ chính kết hôn, cô cũng kết hôn...

Ngụy Thanh thì khỏi nói, ai cũng biết. Lam Mạn thì mới gặp lần đầu, chào hỏi nhau xong, Lam Mạn chỉ vào nhà xe di động của cô, ngạc nhiên: "Cô Vân, cô chu đáo thật, còn lái cả nhà xe di động tới."

Vân Thư Đại cười: "Trước quay một phim, biết khách sạn quanh đây ít nên rút kinh nghiệm."

Ngụy Thanh nói: "Sớm biết tôi cũng lái nhà xe di động tới. Thư Thư, xe này không rẻ đâu nhỉ, cho tôi tham quan chút được không?"

"Được chứ."

Chiếc nhà xe di động mà anh Bạch tặng đi đến đâu cũng khiến người ta tò mò.



Chương 296: Tôi khó mà ra tay


Trong làng người không nhiều, phần lớn là các cụ già, chỗ ở cũng đều là nhà dân. Tối hôm họ tới, bên tổ phó đạo diễn đã triệu tập đám diễn viên lại họp, rà soát bối cảnh quay.

Ngày mai sẽ quay trước ba cảnh của nam nữ chính: một cảnh solo của nam chính, hai cảnh nam chính với Trang Tình và một cảnh lớn vào buổi tối.

Sang hôm sau, bắt đầu bằng hai cảnh đám cưới, kiểu cảnh cần nhiều quần chúng. Nhưng ở đây đâu phải phim trường, kiếm quần chúng đâu dễ như vớ được rau ngoài chợ.

Vì là ở làng nên cơm tối đoàn phim cũng "thuần nông": rau nhà trồng, gà vịt nhà nuôi.

Hôm đó, Ngụy Thanh, Lam Mạn cùng ba diễn viên chính ngồi ăn với nhau.

Lam Mạn thấy bên cạnh Vân Thư Đại vừa có cháo vừa có bánh bao thì ngạc nhiên hỏi: "Thư Thư, em ăn nhiều thế à?"

Vân Thư Đại gật gù: "Chị Lam, tối ăn bánh bao cho dễ tiêu mà."

Bên cạnh, Ngụy Thanh cười: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy lý thuyết này đấy."

Lam Mạn lắc đầu cười: "Chị thì chẳng dám ăn, tuổi này ăn cái gì là nó dính chặt luôn vào bụng. Trẻ vẫn là sướng nhất." Rồi quay sang chỉ vào Ngụy Thanh: "Nói mới nhớ, tôi với cậu đóng vai vợ chồng, mà tôi thật sự khó ra tay lắm. Chúng ta còn có cả cảnh giường chiếu nữa cơ."

Ngụy Thanh cười hề hề: "Lúc quay chị cứ coi tôi như bạn trai nhỏ là được."

Cả bàn bật cười, Vân Thư Đại thấy không khí đoàn phim hiện tại khá dễ chịu.

Sáng hôm sau, cô ngủ nướng vì đến tận mười giờ mới tới cảnh của mình. An An ở ngoài lo việc phối hợp với trưởng hiện trường, còn Điềm Điềm thì dính lấy Vân Thư Đại như cái bóng.

Trang phục phim niên đại này khá đơn giản, hôm nay cô mặc áo dài tay hoa nhí, quần vải xám, tóc tết hai bím. Trên xe hóa trang, hai thợ trang điểm cứ nhìn tới nhìn lui rồi chê cô trắng quá, liền cố ý đánh nền tối hơn.

Vân Thư Đại soi gương: "Có bị giả quá không?"

Thợ trang điểm cười: "Yên tâm, lên hình sẽ tự nhiên lắm."

Làng thì nhỏ, phần lớn đều là người của đoàn, lúc này đang quay cảnh của Ngụy Thanh. Vân Thư Đại thấy Lam Mạn đang che ô trò chuyện với mấy bà cụ trong làng thì cũng lon ton chạy lại.

"Thư Thư, nếm thử cái này đi, bà cụ bên cạnh làm đấy, thạch dưa hấu ngon lắm."

Cô cười chào bà cụ rồi nếm thử: "Ừm, mát lạnh, hợp thời tiết quá."

Bà cụ cười tươi: "Thích thì chiều nay bà làm cho nữa."

Cả làng hiếm khi đông vui thế này, mấy cụ thấy náo nhiệt chẳng khác nào Tết.

Đến lượt quay của Vân Thư Đại, Điềm Điềm đứng ngoài quan sát, tò mò đủ thứ.

"Chị An An, vừa rồi đạo diễn nói mỗi người một cái là sao ạ?"

"Là trên hiện trường có hai máy quay, một máy quay Ngụy Thanh, một máy quay chị Thư Thư, thế là lấy được cận cảnh của cả hai cùng lúc."

"Ồ... Thế đóng cảnh là gì ạ?"

"Là quay xong hết cảnh ở bối cảnh đó, sau này không quay lại ở chỗ đó nữa."

Điềm Điềm "ồ ồ" liên tục, mở mang kiến thức ghê lắm.

Nhưng điều làm cô ấy háo hức nhất là buổi tối có cảnh đại náo giữa mấy gia đình. Vì thiếu quần chúng, tổ hiện trường lùa luôn mấy ông bà trong làng vào đóng. Đến mấy trợ lý của diễn viên cũng bị lôi xuống làm "dân hóng chuyện" cho đủ khung hình.

Thế là Điềm Điềm được trải nghiệm cảm giác làm diễn viên, tối về xe đoàn vẫn còn phấn khích không ngủ nổi.

Nhìn cô ấy, Vân Thư Đại chợt nhớ tới lần đầu mình đi đóng vai quần chúng ở kiếp trước, cùng lão Hòa cũng háo hức y như thế.

 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề


Chương 297: Tôi sống không yên thì cô cũng đừng hòng


[Thích Hạ Tình quá, Thẩm Quý Manh đúng là Hạ Tình ngoài đời thật.]

[Bao giờ hai người này mới giải quyết được hiểu lầm đây, muốn xem cảnh họ ngọt ngào ghê.]

[Tôi thấy vẫn là Giang Dực với Thẩm Quý Manh trong <Sao trời đổ bộ> mới có cảm giác CP.]

[Hình như Thẩm Quý Manh không tham gia tuyên truyền phim cùng nam chính của phim này thì phải, cũng không tung hint CP.]

[Không thể cứ đóng phim nào là phải tung tin đồn CP với nam chính chứ, coi Manh Hoa nhà tôi là gì vậy?]

Gần nửa năm nay không có thông báo gì, khi Trịnh Tân Dao thấy gương mặt Thẩm Quý Manh xuất hiện trên TV, vẻ mặt vốn đang xấu xí liền trở nên dữ tợn hơn.

"Tôi đã sống không yên, thì dựa vào gì mà cô lại sống yên ổn chứ." Nói rồi, cô ta cầm điện thoại gọi đi.

"Ai đấy?"

"Là Giang Dực à? Tôi là Trịnh Tân Dao, tiện nói chuyện chút không?"

Đầu dây bên kia khựng lại một chút, sau đó đáp lễ phép nhưng xa cách: "Xin lỗi, gần đây lịch trình khá kín, tôi còn việc nên cúp máy trước."

Ngay lúc điện thoại sắp ngắt, Trịnh Tân Dao thong thả buông câu: "Chuyện về bạn gái Thẩm Quý Manh của anh, anh không muốn biết sao?"

Giang Dực liếc nhìn phim trường bận rộn ở phía xa, xoay người vào xe riêng: "Cô lại định làm gì?"

Nghe được sự khó chịu trong giọng anh, Trịnh Tân Dao khẽ nhếch môi: "Tôi chỉ là một diễn viên tuyến dưới, có thể làm được gì chứ? Chỉ muốn tiết lộ cho anh một chuyện, rồi lấy chút lợi ích thôi."

"Tôi vào nghề từng này năm, chưa bao giờ để kẻ có ý đồ xấu đạt được mục đích."

"Yên tâm, tin này đảm bảo khiến anh há hốc mồm."

"Nói đi, tôi không có nhiều thời gian."

"Nói thì được, nhưng tôi muốn anh cho tôi hai vai nữ chính trong hai bộ phim."

"Trịnh Tân Dao, cô nghĩ tôi sẽ đồng ý à?"

"Sẽ thôi." Cô ta vừa nói vừa gửi cho anh một tin nhắn đa phương tiện, gửi xong thì lập tức cúp máy.

Cô ta cúp điện vì tin chắc Giang Dực sẽ phải gọi lại.

Từ sau khi bị <Lạc Sơn Hành> đá khỏi đoàn phim, đắc tội với Thẩm Quý Manh chưa đủ, lại vì cô ta mà đắc tội luôn với ông chủ, giờ đây Trịnh Tân Dao gần như bị công ty đóng băng.

Ngoài một bộ phim chờ phát sóng, thời gian này cô ta chỉ có thể livestream mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày. Từ một diễn viên tuyến ba, tuyến bốn nay rơi vào cảnh không phim để đóng, tất cả đều là lỗi của Thẩm Quý Manh.

Nhưng Trịnh Tân Dao là kẻ khôn ngoan, mất gì từ tay Thẩm Quý Manh thì sẽ tìm cách lấy lại từ chính cô ta.

Quả nhiên, buổi tối, Trịnh Tân Dao nhận được điện thoại của Giang Dực.

"Anh Giang, thế nào? Bất ngờ chứ?"

"Chụp khi nào?"

"Dạo trước thôi. Anh cũng biết mà, Hạ Thanh Ức trước đây là bạn trai tôi, anh hoàn toàn có thể tin tưởng vào độ xác thực tôi đưa ra. Ngoài tấm ảnh này, tôi còn có thể gửi cho anh một bản hợp đồng, chính là hợp đồng bao dưỡng mà Hạ Thanh Ức ký với Thẩm Quý Manh hồi xưa."

"Đủ rồi. Tôi cho cô ba mươi triệu, cô đưa bản gốc cho tôi."

Trịnh Tân Dao lắc đầu: "Bản gốc tôi không lấy được, mà tôi cũng không cần tiền. Tôi đã nói rồi, tôi muốn hai vai nữ chính trong hai dự án lớn."

"Cô không đủ tư cách để mặc cả với tôi."

"Thì chẳng phải chúng ta đang mặc cả sao? Xem ra anh Giang vẫn chưa nghĩ thông. Thôi, để hôm khác bàn tiếp."

"Đợi đã, gặp nhau nói chuyện."

Trịnh Tân Dao cong môi cười: "Được thôi, tôi qua tìm anh Giang, hay anh Giang tới chỗ tôi?"

"Tôi không có thời gian."

"Vậy tôi qua, nhưng tiền xe khứ hồi thì anh Giang nhớ thanh toán nhé."

Cúp máy, Trịnh Tân Dao đắc ý nhìn vào màn hình TV đang chiếu cảnh Thẩm Quý Manh, nơi khóe môi hiện rõ nụ cười chế giễu.





Chương 298: Kẻ tiểu nhân đáng ghét


Hôm nay đoàn quay hai cảnh tiệc mừng lớn ở nông thôn, món ăn trên bàn đều làm theo phong tục địa phương, mời hẳn đầu bếp lâu năm trong làng nấu.

Quay xong, mấy diễn viên nhân tiện ăn luôn bữa trưa ngay tại bàn tiệc.

Vân Thư Đại còn không quên gửi cho anh Bạch nhà mình một tấm ảnh: [Tiệc mừng ở nông thôn thành phố C, ngon lắm.]

Ngụy Thanh nói: "Giá mà sau này đóng phim lần nào cũng được ăn như này thì tốt."

Lam Mạn bật cười: "Nếu mà thế thật thì đoàn phim chắc khóc chết."

Nhưng công nhận đồ ăn ngon thật, ngay cả Lam Mạn vốn kén ăn cũng ăn được rất nhiều.

Điềm Điềm thì lại thân quen luôn với mấy ông bà cụ trong làng, ăn xong còn lấy một bình giữ nhiệt múc cháo rượu ngọt mang về.

Buổi chiều, Vân Thư Đại có một cảnh rơi xuống ao.

"Chị Thư Thư, có cần em bàn với đoàn tìm diễn viên đóng thế không? Tuy là mùa hè nhưng nước trong ao vẫn lạnh lắm."

"Không cần đâu, các em chỉ việc chuẩn bị sẵn cái chăn quấn cho chị khi chị lên là được."

Điềm Điềm nói: "Chị yên tâm, cháo rượu ngọt em cũng chuẩn bị xong rồi. Chút nữa em chạy qua trạm xá lấy cho chị ít thuốc cảm để phòng trước."

Vân Thư Đại giơ ngón tay cái khen hai cô trợ lý.

Cảnh này cũng là bước ngoặt tách rời nam chính và nữ phụ. Sau khi Trang Tình rơi xuống ao, bác sĩ trong làng nói cô bị lạnh người, sau này khó có thai.

Gia đình nam chính liền phản đối kịch liệt, tìm cách chia rẽ hai người. Còn nữ phụ lần này được một thầy giáo nam từ huyện lên thăm họ hàng cứu, sau này chính là chồng cô ấy. Nam diễn viên đóng vai thầy giáo sáng nay mới tới.

Vì phải xuống nước nên Vân Thư Đại mặc thêm đồ bảo hộ bên trong.

Khi quay, đoàn cũng chuẩn bị đầy đủ biện pháp an toàn.

"Cô Vân, mọi thứ đã sẵn sàng, cô xem có thể bắt đầu chưa?"

"Được." Vân Thư Đại chẳng phải ngôi sao khó tính gì, cảnh rơi xuống nước này với cô chỉ là chuyện nhỏ.

Kết quả lúc quay, nam diễn viên kia lại "tuột xích", mỗi lần kéo cô lên thì hoặc là không kéo nổi, hoặc là khiến cô sặc nước.

Một cảnh rơi xuống ao mà phải quay đi quay lại năm lần. Mỗi lần lên bờ đều phải tắm rửa, chờ tổ đạo cụ sấy khô quần áo rồi mới quay tiếp.

Ngụy Thanh và Lam Mạn vốn buổi chiều cũng có cảnh, nhưng nhìn cảnh quay của Vân Thư Đại mà than thở: "Thư Thư đúng là chuyên nghiệp, lại dễ nói chuyện. Nếu là tôi thì tôi đã nổi cáu từ lâu rồi."

Ngụy Thanh từng hợp tác với cô, cười nói: "Cô ấy thật sự rất tốt."

Lam Mạn thấy lúc này không có ai, bèn hạ giọng hỏi: "Thư Thư với Giang Dực trước đây thật sự từng... à?"

Ngụy Thanh lắc đầu: "Tôi không rõ."

Lam Mạn chỉ tò mò vậy thôi, thấy anh ta cũng không biết thì không hỏi nữa.

Vân Thư Đại tưởng cảnh rơi xuống nước này cùng lắm quay một, hai lần là xong, ai ngờ bị kéo dài thành mấy lần liền. May mà trước khi trời tối cũng hoàn thành, nếu không thì cô chắc chắn bị ốm.

Nam diễn viên Lý Quang đóng vai thầy giáo, sau khi quay xong thì liên tục xin lỗi: "Cô Vân, xin lỗi nhé. Đây là thuốc cảm trợ lý tôi vừa lấy, cô uống chút đi. Thật có lỗi quá."

Vân Thư Đại gật đầu: "Không sao đâu, thầy Lý, chúng ta đều vì bộ phim thôi. Thầy cứ bận việc của mình, tôi phải về rửa ráy ngay, không là cảm mất."

Lý Quang nhìn cô bước lên nhà xe di động.

Trợ lý đứng bên cạnh hạ giọng nói với anh: "Anh Quang, xe của cô Vân xịn ghê. Cô ấy trong giới cũng không phải hạng sao lớn mà, chắc là bám đại gia hả?"

Lý Quang châm điếu thuốc, khẽ cười khẩy: "Muốn đứng trên đỉnh thì người phụ nữ nào cũng không đơn giản cả. Ban đầu tôi còn định nhân cơ hội tán tỉnh tí, ai dè cô ta khéo léo tránh hết. Chậc, cũng khôn phết."

Trợ lý im lặng, trong bụng thầm nghĩ: ông chủ mình danh tiếng không lớn, nhưng lòng ham sắc thì không nhỏ.



 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề


Chương 299: Thư Thư, hơi nhớ em


Vào phòng nghỉ trên xe, Vân Thư Đại được An An và Điềm Điềm đỡ đi tắm, sau đó lại được uống thuốc cảm và ăn súp nóng.

Điềm Điềm nói: "Tổ phim tìm diễn viên kiểu gì thế, chẳng chuyên nghiệp chút nào, một cảnh ngã xuống nước mà quay đi quay lại bao nhiêu lần."

An An nói: "Em thấy cái tên Lý Quang kia cố ý đấy, anh ta là người mới à? Sao trước giờ chưa từng thấy?"

Vân Thư Đại uống ngụm nước nóng, ánh mắt trầm xuống: "Chỉ là kẻ tiểu nhân thôi, không cần để tâm."

Một cảnh quay mất cả buổi chiều, lại phải ngâm trong nước bẩn lâu như vậy, tối nay cô chẳng muốn ăn gì.

Nằm xuống giường, cô ngủ sớm. Nửa đêm, Bạch Mộ Ẩn gửi cho cô một tin nhắn, cô không kịp xem ngay: [Thư Thư, hơi nhớ em.]

***

Thôn Lý Trang.

Hôm nay có một chuyện lớn, danh sách trúng tuyển kỳ thi của công xã đã được công bố, trong đó có vợ chồng Tần Tự Tường, Trương Đức Bình, một nữ đồng chí trong thôn và em gái của Trương Ái Dân.

Khi danh sách vừa được niêm yết, Tiết Trân Trân đã chạy sang phòng Tô Nhiễm Nhiễm khóc một trận. Cô ta nói vì muốn làm giáo viên mà hai năm qua số tiền dành dụm đều đưa cho nhà họ Trương để lo lót giúp. Thế nhưng cuối cùng cô ta vẫn trượt, còn Trương Ái Cầm kém hơn cô ta lại đỗ, trong lòng thấy thật chua xót.

Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo liếc nhau: "Không đỗ thì thôi, cô đang quen với Trương Ái Dân, nhà anh ta trong công xã chẳng phải có người sao, sau này còn sợ không có cơ hội à?"

Hòa Uyển đứng bên chớp mắt, vẻ ngây thơ: "Chị Trân Trân, chị và Trương Ái Dân định khi nào cưới?"

Nghe vậy, Tiết Trân Trân hơi khựng lại, mấp máy môi, một lúc sau mới nói: "Tôi từng đề cập, anh ấy bảo nhà chưa có phòng, phải đợi thêm."

Hòa Uyển mím môi, không nói thêm, chuyện này khó mà bàn tiếp. Nhưng giáo viên đã có người đảm nhận, ai vui thì vui, ai buồn thì buồn, vài hôm nữa là qua.

Tô Nhiễm Nhiễm và Trương Thúy Thảo vốn chẳng thân với Tiết Trân Trân, chỉ là từ mùa đông năm ngoái sau khi cùng nhau làm tương đậu, thỉnh thoảng cô ta mới sang tìm hai người trò chuyện.

Cũng phải thôi, so với họ, cô ta còn kém hòa hợp với Tạ Mỹ Tuệ và Đinh Thiếu Linh hơn nhiều.

Chớp mắt, cây lúa non đã mọc xanh tốt, nông dân được nghỉ ngơi mấy ngày. Trương Thúy Thảo nhân dịp này chạy tới trạm thú y học việc, Tô Nhiễm Nhiễm lúc bệnh nhân thưa thớt cũng tranh thủ đến bệnh viện huyện.

Dạo này Hòa Uyển khá rảnh, mỗi ngày đều lên núi tìm một nơi vắng người để vào không gian, vừa ăn vặt vừa thong thả xem TV.

***.

Bên Vân Thư Đại, lịch quay một tuần đã kết thúc, tạm biệt Ngụy Thanh và Lam Mạn xong, cô lại vội vã đến thành phố H tham gia lễ khai máy của <Tháng Sáu Yêu Hoa>.

Nam chính của phim là tiểu sinh mới nổi hai năm gần đây Tiêu Hàn, nữ chính là một tiểu hoa đã hơi xuống dốc, Trì Tinh Tinh. Ngoài hai người này, cùng với cô còn có ba gương mặt mới là Trương Triết, Nghiêm Bảo Lâm, Thạch Cẩm. Bộ phim chỉ có hai nữ diễn viên là cô và nữ chính.

Lễ khai máy diễn ra rất thuận lợi, tổ phim cũng biết cô còn cảnh quay nên kết thúc nghi thức là sắp xếp người thử trang phục cho cô. Tổng cộng có năm bộ tạo hình, loại bỏ hai, giữ lại ba.

Từ hơn bảy giờ sáng có mặt ở đoàn, đến hơn sáu giờ chiều công việc của Vân Thư Đại mới xong. Lên xe, cô mệt đến mức chẳng buồn mở mắt.

Lúc này, An An chạy đến, cười gian: "Chị Thư Thư, chị hot rồi."

Vân Thư Đại không mở mắt, uể oải "Ừm" một tiếng.

"Trong tập cuối <Vũ Vương>, đoạn chị mặc váy lụa xanh múa vừa phát sóng hôm nay. Dù chỉ được hạng bốn nhưng điệu múa lại nổi tiếng, mọi người đều tiếc cho chị, ai cũng khen rất chuyên nghiệp, rất đẹp."

Nghe vậy, Vân Thư Đại lập tức tỉnh táo, vội ngồi dậy cầm điện thoại xem bình luận:

[Điệu múa của Vân Thư Đại đúng là hiện thực hóa hình ảnh vũ cơ tuyệt thế trong tiểu thuyết, khung hình nào cũng đẹp như tranh.]

[Bộ váy lụa xanh khiến cô ấy rực rỡ, tôi luôn nghĩ cô ấy là đẹp nhất, thuần khiết nhất.]

[Cô ấy nắm bắt được từng nhịp, từng bước chuyển đều uyển chuyển duyên dáng. Chẳng trách năm ngoái được lên sân khấu Xuân Vãn.]

[Chỉ vì đoạn múa này, tôi quyết định theo dõi cô ấy.]

[Từ trước tới giờ, đây là tiết mục múa hay nhất tôi từng xem trong <Vũ Vương>, vậy mà không vào top 3, chẳng lẽ có khuất tất?]

[Chu Lan Lan múa cái gì thế mà còn được giải, chương trình này làm tôi thất vọng quá.]

[Đây mới là múa thật sự, không chút vết tích diễn xuất, chỉ còn lại cảm xúc thuần khiết.]

Đọc xong, Vân Thư Đại hài lòng mỉm cười: "Xem ra cũng không uổng công tham gia chương trình này. An An, giúp chị để ý nhé, chị muốn nghỉ một lát."

An An cười: "Được, chị ngủ đi, phía trước có em và Điềm Điềm rồi, tối nay mình còn phải chạy đêm."






Chương 300: Kẻ tiểu nhân cần tôi chỉ dạy


Lần này, chỗ căn cứ Mãn Giang mà họ đến đã chuyển thành một khu tập thể trong thị trấn, đó là một tòa nhà tập thể cũ kỹ. Ở đây sẽ quay ba ngày cảnh vợ chồng Lý Quang tan vỡ.

Trong thời gian này có mấy nghệ sĩ gạo cội, vì phải khớp lịch của mấy vị tiền bối nên tiến độ quay khá nhanh. Hơn nữa họ đều là những diễn viên thực lực, khi diễn chung với họ, Vân Thư Đại cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Chỉ có lúc diễn với Lý Quang thì hoặc là anh ta bật cười giữa chừng, hoặc là biểu cảm không đạt, luôn làm chậm tiến độ. Đã vậy, hai người đóng vai vợ chồng nên không tránh khỏi tiếp xúc cơ thể, mà người này ngay cả trước ống kính cũng dám sờ soạng không đàng hoàng. Vân Thư Đại đã nhịn anh ta lâu lắm rồi.

Hôm nay, khó khăn lắm mới quay xong, cô định tối dẫn An An và Điềm Điềm đi ăn ngon, kết quả lại bị Lý Quang chặn ở chỗ vắng người.

"Cô Vân, lát nữa cô có rảnh không? Tôi nghe nói trong thị trấn có một quán cà phê rất ngon, muốn mời cô uống một ly để xin lỗi vì mấy hôm nay tôi diễn chưa tốt. Tôi thật sự xin lỗi, tôi là người mới nên trong diễn xuất vẫn còn nhiều thiếu sót, cũng muốn nhờ cô chỉ dạy thêm."

Vân Thư Đại nhướng mày, kéo dài giọng "Ồ" một tiếng, một tay xoa cằm: "Thầy Lý không cần quá lo, ai cũng có lần đầu, anh đã làm tốt rồi. Nhưng có vài chỗ đúng là biểu hiện chưa tốt lắm, tôi có thể giúp anh chỉ dẫn."

Lý Quang thấy cô "chịu hợp tác" thì lập tức nói: "Vậy chúng ta đi thôi."

"Ấy, không vội, tôi thay bộ đồ đã. Hay là anh ra sau tòa nhà tập thể đợi tôi, nửa tiếng nữa là được."

Lý Quang thấy hơi lâu, nhưng câu được "con mồi" thì trong lòng đã mừng rơn. Người phụ nữ này, ngay từ lần đầu tiên gặp đã khiến anh ta không thể kìm nổi.

Vân Thư Đại nhìn bước chân đắc ý của anh ta khi rời đi, khẽ hừ một tiếng.

Bên cạnh, An An cau mày: "Tên này thật ghê tởm, anh ta định làm gì vậy?"

Điềm Điềm hơi ngơ ngác, cảm giác người đó không có ý tốt, nhưng không hiểu sao chị Thư Thư lại đồng ý.

"Không cần quan tâm, lên xe trước."

Vốn định ra ngoài xả hơi, ai ngờ kế hoạch bị Lý Quang phá hỏng, Vân Thư Đại chỉ đành gọi vài phần đồ ăn ngoài: "Hôm nay coi như khỏi đi đâu, ăn trên xe vậy."

Điềm Điềm hỏi: "Chị Thư Thư, thế còn tên kia thì sao?"

Vân Thư Đại mỉm cười: "Cứ gạt anh ta sang một bên đã."

Kết quả, cái "gạt" này kéo dài gần một tiếng. Người trong đoàn phim hầu như đã về hết, Lý Quang một mình ở bãi đất trống sau tòa nhà tập thể, vừa đợi vừa bực, muỗi vừa nhiều vừa bị cắn, tay với mặt đều nổi mẩn đỏ. Cuối cùng anh ta mất kiên nhẫn: "Mẹ kiếp, dám giỡn mặt ông à."

Vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên một giọng mềm mại, thậm chí còn mang chút nũng nịu: "Thầy Lý, anh sao thế?"

Lý Quang giật mình quay lại, thấy Vân Thư Đại đã thay xong đồ, lập tức cười nịnh: "Cô Vân, cô đến rồi à. Không tới nữa là quán đóng cửa mất."

Vừa nói, một tay anh ta định đặt lên vai cô, nhưng bị Vân Thư Đại nghiêng người tránh một cách kín đáo, rồi nhìn anh ta: "Không phải anh muốn tôi chỉ dạy sao, đi cà phê làm gì. Tôi thấy chỗ này cũng ổn đấy."

Lý Quang thoáng ngẩn ra: "Ở đây thì chỉ dạy kiểu gì..." Nhưng nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên: "À, nếu cô không ngại thì tôi không ý kiến."

Vân Thư Đại gật đầu: "Vậy bắt đầu nhé." Cô mỉm cười ngọt ngào, rồi từ tốn đeo găng tay.

Lý Quang chưa hiểu chuyện gì: "Trước tiên là..." Chưa kịp nói xong, đã bị cô giữ chặt vai, đầu gối thúc mạnh vào bụng.

Anh ta đau đến ngã lăn ra đất, ôm bụng kêu: "Cô làm cái gì vậy?"

Vân Thư Đại vẫn mỉm cười, tung thêm một cú đấm vào ngực: "Chỉ dạy anh mà. Thầy Lý, đến đoàn phim, điều đầu tiên là phải học cách tôn trọng phụ nữ."

Nói xong, "rắc" một tiếng, chỉ nghe Lý Quang la "A a" hai tiếng, cổ tay bị trật rồi lại nắn về, gọn gàng dứt khoát: "Điều thứ hai, tay đừng có hèn hạ quá."

"A... con khốn!" Lý Quang đau đến mức không để ý gì nữa, vừa la vừa lùi ra sau, như thể trước mặt là rắn độc bò cạp.

"Điều thứ ba, cái miệng phải sạch sẽ." Nói xong, cô giơ chân giẫm xuống giữa hai chân anh ta, tất nhiên hơi lệch sang một bên. Chỉ vậy thôi cũng khiến Lý Quang toát mồ hôi lạnh.

Vân Thư Đại ngồi xổm xuống, hứng thú túm tóc anh ta: "Hiểu chưa?"

Trong bóng tối, Lý Quang không nhìn rõ mặt cô, nhưng cảm nhận được luồng khí lạnh như băng quanh người, cùng những động tác khiến anh ta hoàn toàn khiếp sợ. Anh ta gật đầu lia lịa: "Hiểu rồi, hiểu rồi."

Vân Thư Đại cúi đầu, lạnh lùng: "Cút."

Nhận lệnh, Lý Quang bò lê chạy trối chết.

Nhìn bóng anh ta khuất dần, cô khẽ hừ một tiếng, ghét bỏ tháo găng tay vứt đi. Đi được vài bước, cô phát hiện phía trước có một cô gái.

Cô gái đó định lén rời đi nhưng bị cô phát hiện, bèn quay lại cười ngượng. Vân Thư Đại nhận ra cô ta là người mới đến hôm nay, hình như sẽ đóng vai con gái của Trang Tình khi lớn.

Cô gật đầu: "Để em thấy trò cười rồi ha."

Nói xong, cô liền quay đi, bỏ lại cô gái kia xua tay: "Không, không, em... em chẳng thấy gì hết."

Vân Thư Đại không để tâm, vuốt tóc bỏ đi, thấy cũng chẳng sao. Cô đâu biết, phía sau cô gái kia đang giơ ngón cái khen ngợi.

An An và Điềm Điềm vẫn luôn quan sát từ xa, một người cầm gậy, một người cầm dùi cui điện, chỉ tiếc chị Thư Thư không cho họ cơ hội ra tay.

An An lần đầu biết thì ra chị Thư Thư biết cả judo.

"Không phải judo đâu, chị đóng cảnh đánh nhau nhiều nên cũng biết vài chiêu."

Ở kiếp này và kiếp trước, những chiêu thức cô biết đâu chỉ "vài chiêu" như vậy.

Điềm Điềm nhìn cô đầy sùng bái: "Chị Thư, chị giỏi quá. Vừa rồi tên kia có báo cảnh sát không?"

"Báo cũng chẳng sợ. Loại người này phải dạy cho anh ta một bài học."

Cả hai cùng gật đầu, loại sâu mọt trong giới giải trí này, trị càng sớm càng tốt.

Thật ra cô còn nương tay, nếu không vì sợ ảnh hưởng tiến độ quay, cô đã nhắm thẳng vào mặt anh ta rồi. Cái bản mặt chẳng ra gì đó mà dám làm kẻ lăng nhăng trong giới, thật đáng ăn đòn.




 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back