Bài viết: 6 

Chương 20: Hưu Phu
Thật vất vả mới vứt bỏ một đám người muốn nháo động phòng, Lăng Quân đi qua một dãy hành lang thật dài hướng về phía phòng tân hôn mà tới, tưởng tượng khi bỏ hồng khăn tân nương xuống sẽ là dung nhan tuyệt thế ra sao, là vẻ ngượng ngùng e lệ chờ đợi mình trở về vén hồng khăn, hay vẫn là tức giận giày vò Tiểu Ngoan, thật sự là chờ mong mà!
Thật xa đã thấy thân ảnh bên ngoài phòng tân hôn nháy mắt biến mất, vừa vào cửa đã thấy nha hoàn bà tử ba người một đám hai người một phe đang vui mừng trò chuyện.
Không khỏi giận dữ:
- Tất cả ở bên ngoài làm gì? Vương phi đâu?
- Vương gia! Là Vương phi lệnh cho chúng ta ra ngoài!
Một hỉ bà trang điểm ăn mặc xinh đẹp nơm nớp lo sợ nói.
- Vương phi đâu?
- Bẩm Vương gia, Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.
Hừ.. Tốt nhất là như vậy.
Quay người đẩy cửa phòng ra, nhưng mọi thứ trước mắt khiến cho Lăng Quân tức giận nộ khí xung Thiên.
Hỉ phục, giày thêu vứt bừa bãi dưới đất, bàn đầy cơm thừa canh cặn, cửa sổ trong phòng hơi lay động cho thấy người trong phòng đã sớm rời đi.
Người đâu?
Tức giận chất vấn.
Nghe xong giọng điệu này Vương bà tử cảm thấy trong lòng rét lạnh, sợ tới mức chân mềm nhũn ngã úp sấp xuống đất nói:
- Vương gia tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết Vương phi không ở trong phòng! Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, xin Vương gia tha mạng!
Thấy Vương bà tử xin tha, mọi người lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc này mỗi người đều là người thông minh.
Bùm, bùm, bùm..
Trong phút chốc, nha hoàn bà tử quỳ thành một hàng không ngớt lời cầu xin tha mạng, Lăng Quân đến nhìn cũng không thèm liếc một cái, đã ra lệnh:
- Trông coi không nghiêm, tất cả đánh năm mươi đại bản!
Vâng! Vương gia!
Vương gia! Tha mạng a! Nô tỳ thật sự không biết a! Vương gia..
Dần dần tiếng cầu xin tha mạng được thay thế bằng tiếng gậy đánh cùng tiếng khóc nức nở.
Hưu thư!
Trong mắt hiện lên một mảnh khí tức nguy hiểm:
- Muốn chạy trốn? Mơ tưởng!
Gân xanh nổi lên bức hưu thư trong tay biến thành bột phấn rơi lả tả.
Lúc này Tiểu Thất nào biết được rằng bởi vì mình mất tích mà dẫn đến huyết án, càng không biết là từ nay về sau có thêm một tên đại phiền toái muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được.
Nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, Tiểu Thất vẫn luôn không đi xa, chính là muốn xem sau khi mình mất tích Vương phủ sẽ phản ứng như thế nào, nếu liên lụy đến Cung phủ, đã nghĩ biện pháp đón mẫu thân ra ngoài, đợi sau khi tìm được nơi thích hợp sẽ dàn xếp ổn thỏa cho mẫu thân.
Nhưng đã qua lâu như vậy Vương phủ vẫn không một chút động tĩnh nào, điều này khiến cho Tiểu Thất hoàn toàn yên tâm, xem ra Lục vương gia sẽ không ra tay với Cung phủ.
Tuy rằng mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là hạ sách, có thể không dùng thì tốt nhất không cần.
Đã không còn nỗi lo về sau, Tiểu Thất đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác chuẩn bị để nàng tiêu dao du ngoạn trên giang hồ.
Nếu như vậy gương mặt này không thể dùng, một là phòng bị vương gia, tuy rằng hiện tại không ra tay với Cung phủ nhưng lại không thể đảm bảo rằng sẽ không ra tay với mình, dù sao đường đường là một vị Vương gia lại bị hưu phu, đây là sự việc mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được, huống chi là ở thời phong kiến cổ đại này.
Hai là, gương mặt này lớn lên quá mức yêu nghiệt, bản thân mình chính là đi du sơn ngoạn thủy không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ cũng không muốn rơi vào hang sói, nếu vì khuôn mặt này mà phá vỡ tâm tình tốt đẹp của mình thì không đáng.
- Xem ra có thời gian thì phải đi làm mấy tấm mặt nạ da người!
Tiểu Thất nhủ thầm trong lòng.
May mắn khi còn ở Phiêu Hương cốc bởi vì nhất thời hứng thú học thuật dịch dung, không ngờ ở đây lại có tác dụng lớn như vậy, quả nhiên là kỹ nhiều không áp thân nha! Nói không chừng những thứ đồ chơi nho nhỏ này sẽ tới một lúc nào đó phát huy ra tác dụng cực lớn.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Thất dịch dung thành một thư sinh yếu đuối bình thường, đã mang theo Tiểu Ngoan một đường đi về hướng nam.
Bởi vì có điều kiện địa lý tốt đẹp, khí hậu ẩm ướt, mưa nhiều, sản vật phong phú ở hiện đại phía nam chính là nơi nổi tiếng có nhiều mỹ nữ, đây chính là nơi mình muốn đi nhất, nhưng vì không có nhiều thời gian nên đành phải từ bỏ, hiện tại có cơ hội, tự nhiên muốn hoàn thành ước nguyện của kiếp trước, để không phải hối tiếc.
Thật xa đã thấy thân ảnh bên ngoài phòng tân hôn nháy mắt biến mất, vừa vào cửa đã thấy nha hoàn bà tử ba người một đám hai người một phe đang vui mừng trò chuyện.
Không khỏi giận dữ:
- Tất cả ở bên ngoài làm gì? Vương phi đâu?
- Vương gia! Là Vương phi lệnh cho chúng ta ra ngoài!
Một hỉ bà trang điểm ăn mặc xinh đẹp nơm nớp lo sợ nói.
- Vương phi đâu?
- Bẩm Vương gia, Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.
Hừ.. Tốt nhất là như vậy.
Quay người đẩy cửa phòng ra, nhưng mọi thứ trước mắt khiến cho Lăng Quân tức giận nộ khí xung Thiên.
Hỉ phục, giày thêu vứt bừa bãi dưới đất, bàn đầy cơm thừa canh cặn, cửa sổ trong phòng hơi lay động cho thấy người trong phòng đã sớm rời đi.
Người đâu?
Tức giận chất vấn.
Nghe xong giọng điệu này Vương bà tử cảm thấy trong lòng rét lạnh, sợ tới mức chân mềm nhũn ngã úp sấp xuống đất nói:
- Vương gia tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết Vương phi không ở trong phòng! Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, xin Vương gia tha mạng!
Thấy Vương bà tử xin tha, mọi người lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc này mỗi người đều là người thông minh.
Bùm, bùm, bùm..
Trong phút chốc, nha hoàn bà tử quỳ thành một hàng không ngớt lời cầu xin tha mạng, Lăng Quân đến nhìn cũng không thèm liếc một cái, đã ra lệnh:
- Trông coi không nghiêm, tất cả đánh năm mươi đại bản!
Vâng! Vương gia!
Vương gia! Tha mạng a! Nô tỳ thật sự không biết a! Vương gia..
Dần dần tiếng cầu xin tha mạng được thay thế bằng tiếng gậy đánh cùng tiếng khóc nức nở.
Hưu thư!
Trong mắt hiện lên một mảnh khí tức nguy hiểm:
- Muốn chạy trốn? Mơ tưởng!
Gân xanh nổi lên bức hưu thư trong tay biến thành bột phấn rơi lả tả.
Lúc này Tiểu Thất nào biết được rằng bởi vì mình mất tích mà dẫn đến huyết án, càng không biết là từ nay về sau có thêm một tên đại phiền toái muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được.
Nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, Tiểu Thất vẫn luôn không đi xa, chính là muốn xem sau khi mình mất tích Vương phủ sẽ phản ứng như thế nào, nếu liên lụy đến Cung phủ, đã nghĩ biện pháp đón mẫu thân ra ngoài, đợi sau khi tìm được nơi thích hợp sẽ dàn xếp ổn thỏa cho mẫu thân.
Nhưng đã qua lâu như vậy Vương phủ vẫn không một chút động tĩnh nào, điều này khiến cho Tiểu Thất hoàn toàn yên tâm, xem ra Lục vương gia sẽ không ra tay với Cung phủ.
Tuy rằng mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là hạ sách, có thể không dùng thì tốt nhất không cần.
Đã không còn nỗi lo về sau, Tiểu Thất đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác chuẩn bị để nàng tiêu dao du ngoạn trên giang hồ.
Nếu như vậy gương mặt này không thể dùng, một là phòng bị vương gia, tuy rằng hiện tại không ra tay với Cung phủ nhưng lại không thể đảm bảo rằng sẽ không ra tay với mình, dù sao đường đường là một vị Vương gia lại bị hưu phu, đây là sự việc mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được, huống chi là ở thời phong kiến cổ đại này.
Hai là, gương mặt này lớn lên quá mức yêu nghiệt, bản thân mình chính là đi du sơn ngoạn thủy không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ cũng không muốn rơi vào hang sói, nếu vì khuôn mặt này mà phá vỡ tâm tình tốt đẹp của mình thì không đáng.
- Xem ra có thời gian thì phải đi làm mấy tấm mặt nạ da người!
Tiểu Thất nhủ thầm trong lòng.
May mắn khi còn ở Phiêu Hương cốc bởi vì nhất thời hứng thú học thuật dịch dung, không ngờ ở đây lại có tác dụng lớn như vậy, quả nhiên là kỹ nhiều không áp thân nha! Nói không chừng những thứ đồ chơi nho nhỏ này sẽ tới một lúc nào đó phát huy ra tác dụng cực lớn.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Thất dịch dung thành một thư sinh yếu đuối bình thường, đã mang theo Tiểu Ngoan một đường đi về hướng nam.
Bởi vì có điều kiện địa lý tốt đẹp, khí hậu ẩm ướt, mưa nhiều, sản vật phong phú ở hiện đại phía nam chính là nơi nổi tiếng có nhiều mỹ nữ, đây chính là nơi mình muốn đi nhất, nhưng vì không có nhiều thời gian nên đành phải từ bỏ, hiện tại có cơ hội, tự nhiên muốn hoàn thành ước nguyện của kiếp trước, để không phải hối tiếc.