Xuyên Không [Dịch] Phúc Hắc Vương Phi Trốn Chỗ Nào - Nguyệt Hạ Độc Ẩm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dieuha0201, 14 Tháng tư 2020.

  1. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 20: Hưu Phu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật vất vả mới vứt bỏ một đám người muốn nháo động phòng, Lăng Quân đi qua một dãy hành lang thật dài hướng về phía phòng tân hôn mà tới, tưởng tượng khi bỏ hồng khăn tân nương xuống sẽ là dung nhan tuyệt thế ra sao, là vẻ ngượng ngùng e lệ chờ đợi mình trở về vén hồng khăn, hay vẫn là tức giận giày vò Tiểu Ngoan, thật sự là chờ mong mà!

    Thật xa đã thấy thân ảnh bên ngoài phòng tân hôn nháy mắt biến mất, vừa vào cửa đã thấy nha hoàn bà tử ba người một đám hai người một phe đang vui mừng trò chuyện.

    Không khỏi giận dữ:

    - Tất cả ở bên ngoài làm gì? Vương phi đâu?

    - Vương gia! Là Vương phi lệnh cho chúng ta ra ngoài!

    Một hỉ bà trang điểm ăn mặc xinh đẹp nơm nớp lo sợ nói.

    - Vương phi đâu?

    - Bẩm Vương gia, Vương phi vẫn luôn ở trong phòng, chưa từng ra ngoài.

    Hừ.. Tốt nhất là như vậy.

    Quay người đẩy cửa phòng ra, nhưng mọi thứ trước mắt khiến cho Lăng Quân tức giận nộ khí xung Thiên.

    Hỉ phục, giày thêu vứt bừa bãi dưới đất, bàn đầy cơm thừa canh cặn, cửa sổ trong phòng hơi lay động cho thấy người trong phòng đã sớm rời đi.

    Người đâu?

    Tức giận chất vấn.

    Nghe xong giọng điệu này Vương bà tử cảm thấy trong lòng rét lạnh, sợ tới mức chân mềm nhũn ngã úp sấp xuống đất nói:

    - Vương gia tha mạng! Nô tỳ thật sự không biết Vương phi không ở trong phòng! Những lời nô tỳ nói đều là sự thật, xin Vương gia tha mạng!

    Thấy Vương bà tử xin tha, mọi người lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, lúc này mỗi người đều là người thông minh.

    Bùm, bùm, bùm..

    Trong phút chốc, nha hoàn bà tử quỳ thành một hàng không ngớt lời cầu xin tha mạng, Lăng Quân đến nhìn cũng không thèm liếc một cái, đã ra lệnh:

    - Trông coi không nghiêm, tất cả đánh năm mươi đại bản!

    Vâng! Vương gia!

    Vương gia! Tha mạng a! Nô tỳ thật sự không biết a! Vương gia..

    Dần dần tiếng cầu xin tha mạng được thay thế bằng tiếng gậy đánh cùng tiếng khóc nức nở.

    Hưu thư!

    Trong mắt hiện lên một mảnh khí tức nguy hiểm:

    - Muốn chạy trốn? Mơ tưởng!

    Gân xanh nổi lên bức hưu thư trong tay biến thành bột phấn rơi lả tả.

    Lúc này Tiểu Thất nào biết được rằng bởi vì mình mất tích mà dẫn đến huyết án, càng không biết là từ nay về sau có thêm một tên đại phiền toái muốn bỏ rơi cũng bỏ rơi không được.

    Nháy mắt đã trôi qua hơn nửa tháng, Tiểu Thất vẫn luôn không đi xa, chính là muốn xem sau khi mình mất tích Vương phủ sẽ phản ứng như thế nào, nếu liên lụy đến Cung phủ, đã nghĩ biện pháp đón mẫu thân ra ngoài, đợi sau khi tìm được nơi thích hợp sẽ dàn xếp ổn thỏa cho mẫu thân.

    Nhưng đã qua lâu như vậy Vương phủ vẫn không một chút động tĩnh nào, điều này khiến cho Tiểu Thất hoàn toàn yên tâm, xem ra Lục vương gia sẽ không ra tay với Cung phủ.

    Tuy rằng mọi thứ đã được chuẩn bị tốt, nhưng dù sao cũng chỉ là hạ sách, có thể không dùng thì tốt nhất không cần.

    Đã không còn nỗi lo về sau, Tiểu Thất đã bắt đầu bắt tay vào làm công tác chuẩn bị để nàng tiêu dao du ngoạn trên giang hồ.

    Nếu như vậy gương mặt này không thể dùng, một là phòng bị vương gia, tuy rằng hiện tại không ra tay với Cung phủ nhưng lại không thể đảm bảo rằng sẽ không ra tay với mình, dù sao đường đường là một vị Vương gia lại bị hưu phu, đây là sự việc mà bất kỳ nam nhân nào cũng không thể chịu đựng được, huống chi là ở thời phong kiến cổ đại này.

    Hai là, gương mặt này lớn lên quá mức yêu nghiệt, bản thân mình chính là đi du sơn ngoạn thủy không phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thật vất vả mới thoát khỏi miệng hổ cũng không muốn rơi vào hang sói, nếu vì khuôn mặt này mà phá vỡ tâm tình tốt đẹp của mình thì không đáng.

    - Xem ra có thời gian thì phải đi làm mấy tấm mặt nạ da người!

    Tiểu Thất nhủ thầm trong lòng.

    May mắn khi còn ở Phiêu Hương cốc bởi vì nhất thời hứng thú học thuật dịch dung, không ngờ ở đây lại có tác dụng lớn như vậy, quả nhiên là kỹ nhiều không áp thân nha! Nói không chừng những thứ đồ chơi nho nhỏ này sẽ tới một lúc nào đó phát huy ra tác dụng cực lớn.

    Sáng sớm hôm sau Tiểu Thất dịch dung thành một thư sinh yếu đuối bình thường, đã mang theo Tiểu Ngoan một đường đi về hướng nam.

    Bởi vì có điều kiện địa lý tốt đẹp, khí hậu ẩm ướt, mưa nhiều, sản vật phong phú ở hiện đại phía nam chính là nơi nổi tiếng có nhiều mỹ nữ, đây chính là nơi mình muốn đi nhất, nhưng vì không có nhiều thời gian nên đành phải từ bỏ, hiện tại có cơ hội, tự nhiên muốn hoàn thành ước nguyện của kiếp trước, để không phải hối tiếc.
     
  2. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 21: Nữ tử áo lam

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Muốn nhìn thế giới này xem có mỹ nữ nhiều như mây giống kiếp trước không để ngắm cho đã mắt.

    Mang theo Tiểu Ngoan tiêu sái du sơn ngoạn thủy hơn nửa tháng, hôm nay Tiểu Thất ngồi trên lầu hai gần cửa sổ của một khách điếm, đang thưởng thức món ngon, món ăn của Tụ Hương Lâu quả nhiên danh bất hư truyền, tuy là hơi đắt tiền một chút, nhưng hương vị quả thực không tồi.

    Tiểu Ngoan ở đối diện thỉnh thoảng kêu chi chi vài tiếng tỏ vẻ đồng tình, đôi mắt hồ ly hơi nheo lại tràn đầy thỏa mãn, nhìn trong mắt mấy vị tiểu thư ngồi bàn bên ánh lên màu hồng nhạt, quả thực rất đáng yêu.

    Có thể là thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiểu Thất, phảng phất như người cách ngàn dặm, nảy sinh ý định muốn lại gần ngắm nhìn, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng suông.

    Từ lúc vào cửa đã có rất nhiều tầm mắt của nhiều người đổ dồn về phía Tiểu Ngoan, Tiểu Thất không quan tâm, rốt cuộc hiện tại Tiểu Ngoan hoàn toàn là một thiếu nữ sát thủ, rất nhiều người trong nhà đều nhìn trộm họ.

    Một bộ lông thuần trắng óng ánh sáng long lanh, thân hình mập mạp mũm mĩm run lên khi ăn, hai cái tai hồ ly nhòn nhọn giống hai cái radar sống thỉnh thoảng xoay chuyển dò xét tình hình quân địch, hai mắt tròn xoe, to tròn ướt đẫm nước mắt lúc này đã híp lại, thỉnh thoảng kêu lên hai tiếng chi chi, một khuôn mặt hồ ly biểu tình tràn đầy thỏa mãn cùng say mê, linh khí mười phần.

    Cho dù nhìn quen bộ dáng dễ thương của Tiểu Ngoan, cũng thiếu chút nữa hét lên,

    - Thối đại tỷ Tiểu Ngoan

    Tiểu Thất thầm mắng.

    Trong một hoàn cảnh quỷ dị như vậy cuối cùng cũng đã ăn xong, mấy ngày nay đều ăn những món ngon nhất, lúc đang chuẩn bị tính tiền thì nghe thấy:

    "Đồ trên tay ngươi là bổn cô nương mua!" Một giọng nói trầm bổng tràn đầy ngạo mạn, giống như đồ vật của người khác bị nàng ta coi trọng là vinh hạnh lớn cho người đó.

    Tâm trạng tốt đẹp ban đầu vì câu này lập tức tối sầm lại, thật sự coi mình là đồ vật để trao đổi: "Không bán".

    Nói xong đứng dậy và bước ra ngoài, "Cái gì? Không bán!" Chủ nhân của giọng nói rất ngạc nhiên.

    "Ngươi muốn bao nhiêu tiền? Nói! Bổn cô nương có rất nhiều tiền!" Nhìn vẻ mặt đắc ý của nữ tử, Tiểu Thất bỗng thấy hơi buồn cười.

    Thật không hiểu là nàng ta quá tự tin hay kiêu ngạo, cho rằng chỉ cần có tiền thì không có gì là không thể mua, không nghĩ rằng trên thế gian còn có rất nhiều thứ không thể dùng tiền tài để cân đong đo đếm, giống như Tiểu Ngoan vậy.

    Thấy nam tử bộ dáng thư sinh mặt trắng trước mắt lộ ra ý cười, còn tưởng rằng nghe thấy lời nói của mình đã động tâm, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tiểu Ngoan đang nép trong lòng Tiểu Thất, giống như đang nhìn vật của nàng ta.

    - Không bán! Đã sắp hết sự kiên nhẫn, Tiểu Thất đen mặt.

    Tâm nóng bỏng bởi vì hai từ này mà bị giội một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo.

    - 50 vạn lượng bạc trắng, ta muốn nó! Vẻ mặt nữ tử áo lam vênh váo tự đắc.

    Nghe thấy tiếng hít khí xung quanh, Tiểu Thất kinh ngạc thầm nghĩ tà ác ở trong lòng: "Không ngờ Tiểu Ngoan nhà ta lại đáng giá như vậy! Xem ra mình cần trông nó thật tốt, nếu ngày nào đó không có tiền thì có thể lấy Tiểu Ngoan đổi tiền tiêu".

    Tiểu Ngoan đang ngủ ngon lành bỗng dưng cảm thấy ớn lạnh, không chịu được càng nép sâu vào trong lòng Tiểu Thất, nào đâu biết rằng chủ nhân của mình đang đánh chủ ý lên đầu mình.

    - Thế nào! Nghĩ kỹ rồi sao? 50 vạn lượng bạc trắng cả đời người tiêu cũng không hết. Nữ tử áo lam nói.

    - Không bán!

    Không ngờ đợi lâu như thế vẫn một câu như vậy nữ tử áo lam không khỏi có chút thẹn quá hóa giận:

    - Ngươi đừng không biết tốt xấu! Được bổn cô nương coi trọng là phúc khí của ngươi! Hôm nay ngươi không muốn bán bổn cô nương cũng mua!

    Tiểu Thất không khỏi có chút nghẹn lời, thật là một cánh rừng lớn thì loài chim nào cũng có, hiện tại ngay cả việc ép mua bán cũng bị mình gặp phải.
     
  3. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 22: Vậy thì sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta không bán chẳng lẽ ngươi muốn cướp sao?" Tiểu Thất cười khẩy.

    "Ta muốn cướp thì sao? Ngươi có thể làm gì ta?" Nữ tử áo lam ngước lên ra vẻ nhìn người bằng lỗ mũi.

    "Ta không thể làm gì ngươi! Nhưng làm nhiều điều xấu sẽ có ngày gặp quỷ!" Tiểu Thất ngữ khí thản nhiên nói.

    Nói xong xoay người rời đi.

    "Đứng lại! Thú sủng của ngươi hôm nay bổn cô nương đã định rồi. Nếu ngươi thức thời nhanh chóng buông Tiểu Hồ Ly xuống, ta còn có thể tha cho ngươi một mạng!"

    Tiểu Thất vốn đã sắp đi ra ngoài chậm rãi xoay người lại, đôi mắt bình tĩnh từ trong sâu thẳm nổi lên sát khí.

    "Vốn định hôm nay sẽ tha cho ngươi, không ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, một mực không chết không ngừng, hôm nay ta đây sẽ thành toàn ngươi!" Cặp môi đỏ mọng khẽ mở thốt ra lời nói rét lạnh như trời đông tháng chạp.

    Trong mắt nữ tử áo lam lóe lên một tia dị sắc, nhưng nghĩ đến thân phận của mình cùng cao thủ đang ẩn thân ở nơi bí mật âm thầm bảo vệ mình, trong lòng lại yên tâm không ít.

    "Ít hù dọa người, bổn cô nương không sợ!" Vừa dứt lời liền không màng đến phản ứng của đối phương đã giơ thanh kiếm trong tay đâm về phía trái tim của Tiểu Thất.

    Ánh mắt Tiểu Thất tối sầm lại, không ngờ lần đầu tiên động thủ lại gặp được một cao thủ, chẳng trách có vốn liếng để cao ngạo, càng không ngờ một người xa lạ vì nàng không muốn bán Tiểu Ngoan mà muốn hạ sát thủ, thật đúng là một rắn rết mỹ nhân.

    Có thể cho dù trong mắt người khác nàng ta có vốn liếng để càn rỡ, ở chỗ này tất cả đều là chó má.

    Nữ tử áo lam vừa động thủ, đám đông vây xem với sự kinh ngạc, đồng thời lo lắng cho thư sinh nhu nhược đang ôm tiểu hồ ly, xem ra hôm nay sẽ phải thấy máu.

    Nhưng mà thật lâu sau cũng không có nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mọi người mở mắt ra thấy thì sững sờ, đáng lẽ vị thư sinh nhu nhược nên ngã xuống dưới vũng máu thì lại chưa từng di chuyển nửa bước, ngược lại nữ tử áo lam với khí thế kinh người nắm trong tay chuôi kiếm vừa nãy sắp đâm vào trái tim thì lúc này đang bị hai ngón tay thon dài trắng mịn bình thản kẹp lấy.

    Nữ tử áo lam đỏ mặt, dùng tất cả sức lực của mình cũng không thể làm cho nam từ đối diện di chuyển dù chỉ một chút, lúc này ngay cả người ngu ngốc cũng hiểu rõ lúc trước người này cũng không phải mạnh miệng nói càn, mà hoàn toàn không để mình vào mắt.

    Răng rắc! Âm thanh giòn giã vang lên khiến nữ tử áo lam lập tức hoàn hồn, đôi đồng tử xinh đẹp dần dần mở to, từ sự khiếp sợ ban đầu chuyển thành sự sợ hãi, biểu tình cao ngạo đã bị thay thế bằng sự phức tạp.

    Thanh kiếm được chế tạo bằng huyền thiết tốt nhất lại bị gãy thành hai đoạn trong tay vị nam tử này, dường như thật mong manh.

    Bản thân luôn cho rằng ngoại trừ mình ra không có bất cứ ai có tư cách tự xưng là thiên tài, hôm nay chỉ một chiêu đã bị thua, xem tuổi cũng không kém mình bao nhiêu, thua ở võ công mà mình vẫn luôn tự hào, lại còn chỉ có một chiêu, thậm chí còn không thấy rõ đối phương ra tay.

    "Ta nói rồi làm quá nhiều chuyện xấu sẽ có ngày gặp quỷ!" Trông thấy trong mắt đối phương dần dần hiện lên sát khí, nữ tử áo lam nhất thời cũng hoảng sợ.

    "Ngươi không thể giết ta! Cha ta chính là Hộ quốc Đại tướng quân do chính Hoàng Thượng thân phong! Nếu ngươi giết ta, cha ta sẽ không tha cho ngươi!" Thấy nữ tử áo lam sắp chết đến nơi mà vẫn không quên uy hiếp mình, Tiểu Thất không nhịn được cười.

    Là nàng ta quá tự tin hay là quá ngạo mạn khi nghĩ rằng nói ra thân thế của mình thì ta sẽ không dám động thủ.

    "Hộ quốc Đại Tướng quân! Nghe có vẻ rất uy phong!"

    Thấy nam tử mỉm cười còn tưởng rằng đang sợ hãi, không khỏi có chút đắc ý: "Nếu như ta xảy ra chuyện gì thì cha ta sẽ không tha cho ngươi, cho nên bây giờ tốt nhất hãy nói xin lỗi ta, bằng không đừng trách ta không khách khí!"

    "Vậy thì sao?"

    Giọng nói thờ ơ đã thành công làm cho vẻ mặt đắc ý của nữ tử áo lam chưa kịp thu hồi, khuôn mặt nhất thời cứng đờ, Tiểu Thất có chút hứng thú với biểu cảm của đối phương.
     
    Busybee thích bài này.
  4. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 23: Mười vạn lượng bạc trắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thời gian cũng không còn sớm, để ta tiễn ngươi lên đường trước!"

    Sát khí trong mắt chợt lóe, đầu ngón tay kẹp nửa đoạn thanh kiếm phóng nhanh về phía nữ tử áo lam.

    "Ngươi.. Ngươi dám.."

    Thấy nam tử thật sự dám động thủ, nữ tử áo lam sợ đến mức không nói nên lời.

    Đinh!

    Mũi kiếm gãy đáng lẽ ra nên đâm vào trái tim, nhưng khi cách cơ thể chừng ba tấc thì bỗng nhiên dừng lại, rơi xuống đất, phát ra tiếng kim loại thanh thúy.

    Ánh mắt Tiểu Thất bỗng chốc tối sầm lại, tuy rằng bản thân chỉ dùng ba phần nội lực nhưng không thể coi thường, không ngờ đối phương lại dễ dàng tiếp nhận công kích của mình, xem ra là một cao thủ, mặc dù không bằng mình nhưng mạnh hơn nhiều so với nữ tử áo lam đang sợ hãi xụi lơ trên mặt đất kia.

    "Các hạ, xin hạ thủ lưu tình!"

    Giọng nói ôn nhuận xen lẫn một chút lo lắng, một thân ảnh màu trắng từ trên trời hạ xuống, trên khuôn mặt tuấn nhã bất phàm có chút ửng hồng.

    "Các hạ, xin hạ thủ lưu tình! Tiểu muội vô lý ta thay nàng xin lỗi! Xin các hạ mở một mắt lưới!" Nam tử áo trắng khẩn cầu.

    "Ca!"

    Nữ tử áo lam mừng rỡ kêu lên, "Ca! Nàng muốn giết ta!" Lệ rơi đầy mặt chỉ vào Tiểu Thất lên án.

    "Lam Nhi không được vô lễ", bạch y nam tử giận dữ.

    Quay sang Tiểu Thất hối lỗi cười nói: "Lại để cho huynh đài chê cười, đều là bị tại hạ chiều hư mất, tục ngữ nói huynh trưởng là cha nếu như Lam Nhi đắc tội huynh đài, tại hạ xin tạ lỗi với huynh đài, hy vọng huynh đài có thể đại nhân không chấp tiểu nhân tha thứ Lam Nhi vô lễ."

    Tiểu Thất có chút tò mò không biết loại cha mẹ nào có thể dạy ra một đôi huynh muội như vậy, ca ca tao nhã, khiêm tốn hữu lễ, muội muội lại không coi ai ra gì, ỷ thế hiếp người.

    "Tha thứ xá muội muội cũng không phải là không thể.."

    Thấy còn có đường cứu vãn bạch y nam tử cảm kích nói lời cảm tạ: "Cám ơn huynh đài khoan dung độ lượng, trở về nhất định tại hạ sẽ dạy bảo Lam Nhi thật tốt."

    "Nhưng.."

    Thấy còn có ẩn ý, bạch y nam tử cứng đờ, vẻ mặt ánh lên một tia hiểu rõ: "Không biết huynh đài còn có yêu cầu gì, chỉ cần trong khả năng tại hạ nhất định làm được."

    "Nếu như vậy tại hạ cũng cần có lý do để buông tha người, vừa rồi xá muội trả mười vạn lượng bạc trắng để mua Tiểu Ngoan của ta, vậy mười vạn lượng bạc kia coi như là tiền bồi thường, công tử không có ý kiến gì chứ!" Tiểu Thất nhìn bạch y nam tử gằn từng chữ một.

    Mặc dù biết đối phương sẽ thể hiện công phu sư tử ngoạm, không ngờ mở miệng ra lại nói con số lớn như vậy, bạch y nam tử nhất thời có chút khó xử, sau khi suy nghĩ một hồi, cắn răng rút miếng ngọc bội trong người ra giao cho tùy tùng sau lưng, nhỏ giọng nói vài câu rồi cho hắn đi.

    "Huynh đài hiện tại trên người tại hạ không có nhiều ngân lượng như vậy, đã an bài tùy tùng đi chuẩn bị xin huynh đài chờ một lát", bạch y nam tử mỉm cười nói.

    "Ca, tại sao ngươi lại đáp ứng yêu cầu của hắn, dứt khoát giết chết là được rồi!" Lúc này nữ tử tên là Lam Nhi đã khôi phục vẻ ngạo mạn không coi ai ra gì, đối với nàng vị bạch y nam tử trước mắt này chính là một vị thần, không có gì là hắn không thể làm được.

    "Lam Nhi!" Bạch y nam tử bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thất áy náy cười, xem ra số tiền này đối với nhi tử của Tướng quân ở nơi này là một con số lớn.

    Phớt lờ ánh nhìn hận ý của nữ tử áo lam, Tiểu Thất tùy ý tìm ghế ngồi xuống, ung dung chậm rãi đợi người lấy tiền trở về.

    Chỉ chốc lát sau mấy tùy tùng được phái đi lấy tiền đã nhanh chóng tiến vào, lấy từ trong lòng ra một xấp ngân phiếu thật dày giao cho bạch y nam tử, bạch y nam tử lại hai tay đặt lên trên bàn trước mặt Tiểu Thất.

    "Huynh đài đây là ngân phiếu mười vạn lượng bạc ngươi giữ lấy." Tiểu Thất không chút khách khí đưa tay tiếp nhận, đếm ngay trước mặt không thừa không thiếu vừa đúng mười vạn.
     
  5. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 24: Thợ rèn Trần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lam Nhi ở bên cạnh thấy ca ca nhà mình hào phóng hai tay dâng bạc trắng cho người khác như vậy, tức giận dậm chân mà thấy ca ca nhìn mình chằm chằm thì đành giương mắt nhìn.

    Làm lơ ánh mắt ác độc của nữ tử áo lam, Tiểu Thất ôm Tiểu Ngoan trực tiếp đi ra ngoài, khi đến cửa thì đột nhiên dừng lại, nhìn bạch y nam tử cười tà ác: "Trông coi người của mình thật kỹ, nếu có lần sau nữa thì cũng không phải có bạc là giải quyết được nữa, mà là vàng!" Xoay người biến mất trước sự kinh ngạc của đám người, để lại hai người sắc mặt tái nhợt.

    Thấy người đã đi xa, Lam Nhi bất mãn chu môi: "Ca, ngươi cứ thả hắn đi như vậy sao?"

    "Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa?"

    Lam Nhi nghẹn lời.

    Đúng vậy! Còn có thể như thế nào, nếu không phải nể mặt đại ca cùng mười vạn lượng bạc, chỉ sợ bản thân mình hôm nay đừng mong còn sống mà ra khỏi đây, dù sao đối phương thật sự động sát tâm.

    "Lam Nhi về nhà đóng cửa suy nghĩ cho thật kỹ, ba tháng không cho phép đi ra ngoài!" Bạch y nam tử đau đầu nhìn muội muội mình thương yêu từ nhỏ, bởi vì từ nhỏ đã được mình chiều hư nên càng không kiêng nể gì cả, không coi ai ra gì, hy vọng chuyện lần này dạy cho nàng một bài học, dù sao thì không phải lúc nào cũng may mắn như vậy.

    "Ca!"

    Thấy đây là muốn cấm mình ra ngoài, không khỏi buồn bực.

    "Lam Nhi, nghe lời!"

    Thấy ca ca luôn sủng ái mình thật sự nổi giận, cũng không dám tiếp tục cầu xin tha thứ, chẳng qua là im lặng đem món nợ này tính trên đầu Tiểu Thất, trong lòng bắt đầu nảy sinh oán hận.

    Lúc nào trên giang hồ lại nhiều ra một cao thủ như vậy! Ánh mắt bạch y nam tử ánh lên một tia sâu sắc.

    * * *

    Ra khỏi quán rượu Tiểu Thất vốn định đi ngân hàng tư nhân gửi toàn bộ mười vạn lượng ngân phiếu, mang theo số tiền nhiều như vậy đã không an toàn thì thôi lại rất bất tiện.

    Không ngờ lần đầu ra khỏi nhà lại kiếm được nhiều bạc như vậy, tiến đến thật là nhanh nha! Tiểu Thất vui rạo rực nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngoan đang ngủ trong lòng mình, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà Tiểu Ngoan đột nhiên thấy ớn lạnh, chỉnh lại tư thế rồi ngủ tiếp.

    Xem ra sau này không cần phải cân nhắc vấn đề tiền bạc, thật sự là muốn cái gì thì đến cái đó, bản thân còn chưa kịp phiền não chuyện tiền bạc thì không ngờ ông trời xoay người đã tặng mình một bao lì xì lớn như vậy, Tiểu Thất thầm vui.

    Tiểu Thất đi vào một tòa khách điếm xa hoa, gọi tiểu nhị thuê một gian thượng phòng, nếu hiện tại có tiền thì đương nhiên đối xử tốt với chính mình một chút, Tiểu Thất nghĩ vậy.

    Tắm nước nóng cho thoải mái rồi nằm lên giường mở mắt thao láo nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.

    Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Tiểu Thất đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, ôm Tiểu Ngoan với tinh thần sảng khoái ra khỏi khách điếm, đi về hướng tiệm thợ rèn đã hỏi thăm từ trước, nghĩ hiện tại lẻ loi một mình hành tẩu giang hồ, không có vũ khí tốt một chút thì sao có thể hành tẩu, tuy rằng tin vào thực lực của mình nhưng ai có thể tin sẽ không có chuyện ngoài ý muốn?

    Đi thông qua một cái hẻm nhỏ liền nghe thấy âm thanh rèn sắt leng keng leng keng, mặc dù cách phố xá sầm uất rất xa nhưng không ảnh đến danh tiếng của thợ rèn Trần, trong phạm vi mười dặm quanh đây vũ khí tốt nhất đều do thợ rèn Trần làm ra và được mọi người công nhận.

    Ra nghênh tiếp chính là một tiểu Đồng, Tiểu Thất giao bản vẽ vũ khí mình muốn làm cho tiểu Đồng để hắn đi hỏi thợ rèn Trần xem có thể làm được không.

    Chỉ chốc lát sau một lão nhân có đầu tóc hoa râm vội vã từ hậu viện chạy đến, thần sắc kích động nhìn Tiểu Thất muốn biết bản vẽ của ai?

    Để tránh phiền phức Tiểu Thất liền nói dối là do một vị bằng hữu vẽ, thấy Tiểu Thất không muốn nói nhiều liền kiềm chế sự tò mò lại không hỏi thêm nữa, hẹn ba ngày sau lại đến.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...