Xuyên Không [Dịch] Phúc Hắc Vương Phi Trốn Chỗ Nào - Nguyệt Hạ Độc Ẩm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Dieuha0201, 14 Tháng tư 2020.

  1. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 10: Bị Thua Mà Về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bộ quần áo trên người Ngũ tỷ này không rẻ nha! Xem này màu sắc xanh nhạt làm nổi bật lên làn da của ngươi trông trắng nõn hơn, chỉ là đáng tiếc.."

    "Đáng tiếc cái gì? Đây chính là kiểu dáng Cẩm y phòng mới ra năm nay, một bộ này tiêu tốn của ta hơn ba trăm lượng bạc, đủ để một gia đình dân chúng ăn uống no đủ trong vài năm đó! Ngươi mua nổi sao!" Cung Tiểu Ngũ kiêu ngạo nói.

    Tiểu Thất không thèm để ý đến lời khiêu khích của Cung Tiểu Ngũ, điềm đạm mở miệng:

    "Quần áo thật sự là nguyên liệu tốt, chỉ là đáng tiếc.. Mặc ở trên người ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết là hiện tại ngươi rất giống một cây hoa cải dầu biết đi sao? Nếu như lại đổi cây trâm hoa cúc vàng trên đầu thành chiếc mũ màu xanh lá cây thì không phải là xanh lục từ đầu đến chân sao?" Nói đến đây nha hoàn và gã sai vặt đang đứng ngay ngắn bốn phía xem náo nhiệt cười to ồn ào.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đào ban đầu bỗng dưng đỏ lựng lên như máu, đó là do tức giận.

    "Cung Tiểu Thất hãy đợi đấy!" Bưng lấy khuôn mặt đã chuyển từ đỏ sang tím thốt ra một lời nói ngoan độc rồi chật vật mà rời đi.

    "Ngũ tỷ, đi thong thả không tiễn!" Vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

    Tiểu tử! Muốn đấu với tỷ! Ngươi còn non lắm!

    "Nương, chúng ta về phòng!"

    "Nương đừng chau mày, đã dài hơn nếp nhăn rồi, nào! Cười một cái!"

    "Tiểu Thất nha! Nương lo lắng.."

    "Nương! Ngươi yên tâm! Về sau ta sẽ không để bất cứ ai bắt nạt chúng ta nữa", Tiểu Thất ngắt lời mẫu thân.

    "Nữ nhi của nương trưởng thành! Nương rất vui mừng! Nhưng ngươi vẫn phải đề phòng những người trong phủ, từ hôm nay trở đi Ngũ tiểu thư này sẽ không từ bỏ ý đồ.."

    "Nương, ta biết rõ nên làm thế nào, người hãy yên tâm!"

    "Phu nhân, tiểu thư lão gia đã trở về đang chờ các ngài ở sảnh!" Một nha hoàn chạy từ xa tới vội vàng nói, xem sắc mặt không phải rất tốt.

    Xem ra người cha này đối với sự trở về của mình không mấy vui vẻ! Tiểu Thất thầm nghĩ.

    "Tiểu Thất! Đi. Cùng nương đi gặp cha ngươi, cha ngươi biết ngươi trở về nhất định sẽ rất vui", nhìn vẻ mặt hạnh phúc của mẫu thân Tiểu Thất thật sự không biết nên vui hay nên buồn.

    Ở thế giới này trượng phu chính là trời, hết thảy sự việc đều vây xung quanh trượng phu.

    Ở đây là vị Cung Thừa Tướng cũng chính là cha của Tiểu Thất đã hơn năm mươi tuổi lại cưới một thê bảy thiếp, nương của Tiểu Thất chính là tiểu thiếp thứ bảy, tại sao lúc trước lại muốn cưới nhiều tiểu thiếp như vậy?

    Suy cho cùng là bởi vì không sinh được nhi tử, lúc trước cùng nguyên phối phu nhân thành thân được mấy năm ngoại trừ sinh ra một nữ nhi thì không có sinh thêm con cái, theo tuổi càng lúc càng lớn Thừa tướng bắt đầu sốt ruột, đã không màng đến sự phản đối của phu nhân liên tiếp nạp hai phòng tiểu thiếp.

    Hai vị di nương rất nhanh liền mang thai, bụng cũng dần dần lớn lên, chuyện này khiến Thừa Tướng vui mừng như được mùa, mỉm cười cả ngày, thậm chí khi ngủ cũng đều cong khóe miệng.

    Cũng không biết là kiếp trước làm quá nhiều việc tổn hại âm đức hay sao mà sau mười tháng hoài thai, Thừa Tướng tràn đầy hy vọng cùng kích động thì nghe thấy bà mụ chúc mừng tăng thêm hai vị thiên kim, giống như bị một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân..

    Sau đó lại càng không quan tâm tiếp tục thu mấy vị di nương vào phủ, không một ai ngoại lệ tất cả đều sinh hạ tiểu thư, mãi cho đến khi thất di nương vào phủ, càng là đặt toàn bộ hi vọng lên người thất di nương.

    Tục ngữ nói hi vọng nhiều bao nhiêu thì thất vọng lớn bấy nhiêu, lúc hi vọng cuối cùng tan vỡ cũng không biết là hoàn toàn giác ngộ hay là tuyệt vọng mà không có nạp thêm tiểu thiếp, thế nhưng về sau không khí trong phủ luôn rất nặng nề, làm cho tất cả các tiểu thiếp không dám ra ngoài, sợ không cẩn thận sẽ bị trút giận lên người mình vì tội không sinh được nhi tử.

    Thừa Tướng đối với nữ nhi nhỏ nhất của mình sinh lòng chán ghét, có lẽ là do lúc trước đặt toàn bộ hi vọng cuối cùng lên Tiểu Thất, nhưng cuối cùng vẫn là thất vọng tràn trề, có thể nói là đả kích to lớn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  2. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 11: Cha Đã Trở Lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Toàn bộ Thủ đô Lăng Nhiên Quốc đều biết phủ Thừa Tướng có một vị không được chấp nhận là Thất tiểu thư, từ mấy năm trước cũng không biết là vì chuyện gì mà bị bọn buôn người bắt cóc bán đi, từ đó vị Thất tiểu thư không được chấp nhận này cũng không xuất hiện nữa.

    Trong một khoảng thời gian rất dài, sự tình trong phủ Thừa Tướng đã trở thành chuyện cười lớn trong dân gian lúc trà dư tửu hậu, đã làm mất hết thể diện của phủ Thừa Tướng.

    Khó khăn lắm sự kiện ở Tướng Phủ mới được che đậy bởi những tin đồ mới, nháy mắt lại truyền ra tin Thất tiểu thư mất tích vài năm đã trở lại, chuyện này làm cho sự kiện ở Tướng phủ bị các tin đồn mới áp xuống trước đây lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người, mỗi người đều đang chờ xem kịch vui đây.

    Khi họ đến sảnh thì vài vị di nương cùng tỷ tỷ đều đã từng bước ngồi xuống ghế ở vị trí của mình, thấy thất di nương cùng Tiểu Thất khoan thai đến chậm thì mặt mũi đều tràn đầy mỉa mai nhìn có chút hả hê chờ xem kịch vui.

    Vẻ mặt Thất di nương tràn đầy kích động căn bản không chú đến ánh mắt bốn phía, một lòng muốn tự mình báo tin tức tốt cho phu quân nào còn tâm trạng chú ý đến người khác.

    "Lão gia, lão gia, nữ nhi của chúng ta đã trở lại, người xem đây là nữ nhi của chúng ta", nói xong còn đẩy đẩy Tiểu Thất về phía trước, muốn cho phu quân của mình thật kỹ xem nữ nhi của mình.

    Nhìn vào đôi mắt háo hức của nương, Tiểu Thất hờ hững gọi một tiếng "Cha."

    "Hừ.. Lâu như vậy mới trở về thật là cả mẫu thân di nương tỷ tỷ của mình cũng không nhớ rõ?"

    "Tiểu Thất gặp qua cha, mẫu thân, di nương, các tỷ tỷ", giọng điệu nhàn nhạt thỉnh an một lần. Coi như người cha tiện nghi này vừa rồi chưa nói gì.

    "Vừa mới hồi phủ đã khiến cho tất cả mọi người trong nhà phải chờ đợi hai nương con các người thật là cao giá, cái này còn muốn sau này phải.."

    "Lão gia.." Thất di nương nhỏ giọng cầu xin.

    Ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn vào người gọi là cha này, thấy trong ánh mắt ẩn chứa sự chán ghét không chút che giấu, Tiểu Thất hiểu là trong đáy lòng hắn thật sự không thích nàng.

    Tuy là đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn có thể nhìn ra được phong thái khi còn trẻ, nhìn đôi môi mỏng kia có thể biết người này bạc tình bạc nghĩa, từ sự đối xử của hắn đối với nữ nhi thân sinh của mình là có thể nhìn ra được.

    Nhìn nữ nhi trước mắt bình tĩnh như nước, đội mắt cụp xuống đẫm lệ khiến cho mắt Cung Thụy ánh lên một tia kinh ngạc, lúc trước không phải cứ nhìn thấy mình là sợ tới mức run bần bật, nhát gan, vô dụng, nữ công, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều không học được, cực kỳ đần, đây là những gì ông đánh giá về nữ nhi của mình.

    Năm đó có thể nhìn ra tương lai sẽ là một mỹ nhân họa thủy nhưng không nghĩ đến sau khi nảy nở thật đúng là đẹp như tiên nữ, nhưng bây giờ nhìn gương mặt bình thản không chút gợn sóng không nhìn ra nửa điểm nhát gan, sợ phiền phức, chỉ có sự bình tĩnh, giống như mình ở trong lòng nàng không tạo nên nửa điểm gợn sóng.

    Nhưng như vậy thì thế nào đồ vô dụng thì vẫn chỉ là đồ vô dụng.

    "Thật cao giá! Cha! Người nhìn xem chúng ta đều ở đây chờ còn nàng thì gần một canh giờ mới tới! Quả thực không để cha vào mắt." Người nào đó bắt đầu không kiềm chế được..

    "Lục tỷ nói đùa, làm sao ta có thể không để cha vào mắt. Ta chỉ biết để trong lòng! Chả lẽ Lục tỷ đều chỉ đem mỗi cha để vào mắt."

    Tiểu Thất chậm rãi nói, ánh mắt đó muốn có bao nhiêu sự chân thành thì chân thành bấy nhiêu, đồng thời còn mang theo một chút kinh ngạc, không biết người thật đúng là cho rằng có chuyện như vậy.

    "Hơn nữa, Tiểu Thất đã nhiều năm không trở về nhà, lần đầu cha triệu kiến đương nhiên là phải rửa mặt sạch sẽ trang điểm chải đầu, cái này không chỉ thể hiện sự tôn trọng với các di nương tỷ tỷ mà còn thể hiện sự tôn trọng dành cho cha!" Tiểu Thất thản nhiên nói.

    Thấy Lục tỷ bị mình làm cho nghẹn lời trong mắt Tiểu Thất anh lên sự đắc ý, ai bảo ngươi chèn ép ta.

    "Lão gia! Người cũng vừa mới trở về nên nghỉ ngơi thật tốt trước đi."

    "Tiểu Thất trở về thì tốt! Mấy năm nay ở bên ngoài phải chịu đựng không ít cực khổ rồi phải không? Để ta nhờ Vương ma ma hầm canh bổ cho ngươi, mấy ngày nay ở nhà bồi bổ thật tốt.."

    Giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển biết tiến biết lùi, sắc mặt Cung Thụy dần dần dịu lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  3. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 12: Đi Dạo Phố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Liễu Nhi còn không mau đi chuẩn bị cho lão gia tắm gội." Nhẹ giọng phân phó nha hoàn bên cạnh mình.

    "Vâng, phu nhân, Liễu Nhi đi ngay."

    Phu nhân trong lời nói của Liễu Nhi chính là Vương thị vợ chính thức của Cung Thụy.

    Phủ Thừa Tướng như vậy được nàng quản lý ngay ngắn rõ ràng, thậm chí ngay cả Cung Thụy đối với thê tử này của mình cũng dùng lễ đối đãi, Tiểu Thất thầm nghĩ người này tuyệt đối không phải người lương thiện.

    "Còn không cảm ơn mẫu thân của ngươi! Thật là càng ngày càng không có giáo dục." Cung Thụy tức giận nói.

    "Tiểu Thất cám ơn mẫu thân!" Trong đôi mắt bình tĩnh lóe lên một tia hung ác.

    Nếu không phải nể tình mẫu thân thì ta đã sớm giết chết ngươi nha.

    "Còn nữa đã trở về nhà thì ở yên một chỗ cho ta, đừng có đi khắp nơi gây chuyện thị phi làm mất mặt Cung phủ chúng ta", Cung Thụy không do dự phân phó.

    "Vâng, Tiểu Thất đã biết."

    * * *

    Khi góc áo đen biến mất ở chỗ ngã rẽ, đại sảnh yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt.

    Chính chủ đã đi rồi, bản thân mình còn ở đây làm gì?

    Thấy các di nương tỷ tỷ hư tình giả ý thăm hỏi lẫn nhau, Tiểu Thất nhàm chán nhếch môi, không có chuyện gì nhàm chán hơn chuyện này.

    Đang chuẩn bị trở về phòng thì Tiểu Thất bị hai người chặn lại, đây không phải là nhị di nương cùng tam di nương sao?

    Tiểu Thất mỉm cười chào hai vị di nương:

    "Nhị di nương, tam di nương có gì dặn dò sao?"

    "Tiểu Thất nha! Ngươi đã nhiều năm không về nhà như vậy có phải đã gặp người xấu ở bên ngoài! Nếu là đã thật sự gặp chuyện gì thì nhất định phải nói cho nhị di nương nha! Nhị di nương sẽ làm chủ cho ngươi."

    "Đúng vậy! Tiểu thất có chuyện gì thì cứ nói di nương biết để di nương làm chủ cho ngươi". Tam di nương cũng không chịu ngồi yên mà nói.

    Thật là xấu xa! Bề ngoài là quan tâm mình, bên trong lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người.

    Nếu mình một mực phủ nhận, người khác sẽ càng suy nghĩ lung tung, nói không chừng sẽ truyền ra lời đồn xấu, sự trong sạch của mình cũng bị chôn vùi bởi vài câu nói này.

    "Hai vị di nương nói đùa, mấy năm nay Tiểu Thất rất tốt, sư phụ sư tỷ đều đối xử tốt với Tiểu Thất, hai vị di nương yên tâm."

    * * *

    Nhớ tới hôm nay tự nói ra sư môn ở trước sảnh, cũng là vì đã cân nhắc suy nghĩ kỹ, nếu khiến cho các nàng một mực nói xung quanh chủ đề này, chưa biết chừng lại nói ra chuyện gì khiến người khác đau đầu, tự nói ra sư môn là để dời đi sự chú ý, hai là nói cho các nàng biết tỷ có hậu đài đừng đến gây chuyện với ta.

    * * *

    Nhìn trong gương bản thân mình đã dịch dung tốt, hài lòng gật đầu, không nghĩ đến lúc trước bản thân mình tự dưng hứng thú học thuật dịch dung lại đem lại lợi ích rõ ràng như vậy.

    Thay quần áo xong liền bế Tiểu Ngoan đang ngủ ngon bên cạnh đĩa điểm tâm lên, mấy ngày nay vì bận ứng phó với người trong phủ nên đã bỏ rơi Tiểu Ngoan vài ngày, nhìn Tiểu Ngoan vừa mở mắt đã ghé vào trong ngực lên án chính mình ngược đãi sủng vật, khóe miệng Tiểu Thất bơm thẳng tới, ngươi nha đừng giả bộ nha, đừng nghĩ là ta không biết là mấy ngày nay cuộc sống gia đình trôi qua tạm ổn ngươi đã thoải mái như thế nào.

    Đi đến dưới bức tường vây cao chừng năm mét! Mấy ngày nay đang bị cấm túc! Không đi cửa lớn được chỉ có thể trèo tường rồi!

    Thế nhưng chuyện này cũng không làm khó được Tiểu Thất đâu! Dồn khí đan điền nhẹ nhàng nhảy lên một cái đã ở bên ngoài bức tường, vỗ vỗ trên người cũng không có bụi bặm, rồi quay đi và biến mất trong dòng người.

    Trên đường đông đúc người qua kẻ lại, chỉ là có một nơi có vẻ có chút kỳ lạ, chỉ thấy bên cạnh quầy hàng của một nhà bán Son Phấn có một vị công tử phong độ đang cò kè mặc cả với đại nương, khuôn mặt nhỏ tranh đến đỏ bừng, rất đáng yêu.

    Không sai đây chính là Tiểu Thất sau khi đã dịch dung, bất kể là đi dạo phố ở đâu vẫn luôn luôn lộ ra bản chất của nữ nhi, tất nhiên là làn da trắng hồng của nàng không phải nhờ son phấn.

    "Những thứ này đều thuần thiên nhiên không có hóa chất, đồ tốt nha!" Tiểu Thất có chút tham tiền nghĩ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  4. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 13: Hồng Y Nam Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu trở lại hiện đại thì sẽ khó tránh khỏi việc bán được giá cao nha!

    Ngày này Tiểu Thất đi dạo trên khắp đường phố và ăn không ít món ngon, vuốt ve bụng nhỏ phồng lên vì ăn no của Tiểu Ngoan, nhìn bộ dáng híp mắt hưởng thụ của Tiểu Ngoan, càng cảm thấy buồn cười hơn.

    Ở trên lầu hai của một tòa khách điếm cao cấp:

    "Chủ tử, thân phận của người này không đơn giản, ngay cả một con Tuyết Hồ trân quý như vậy cũng có thể nuôi làm sủng vật". Một nam tử có vẻ mặt lạnh lùng đứng đối diện hồng y nam tử cung kính nói.

    Hồng y nam tử im lặng ý cười trên mặt hiện lên một tia thâm sắc, tựa như đang suy nghĩ từ khi nào kinh thành xuất hiện một nhân vật như vậy.

    "Nếu các hạ đã tới không ngại cùng nhau uống một chén trà chứ", một thanh âm trầm thấp tràn đầy mị hoặc.

    Nam tử đối diện kinh ngạc cảnh giác đánh giá bốn phía, dựa vào nội công của mình vẫn chưa phát hiện ra nơi ẩn náu của người đó, nội công nhất định cao hơn mình.

    "Chủ tử.."

    Nhìn đôi mắt ngưng trọng của đối phương, mỉm cười:

    "Không đáng ngại!"

    "Xem ra các hạ cảm thấy rất hứng thú đối với tại hạ nha!"

    Giọng nói trong trẻo vang lên sau đó đã thấy một bóng đen chợt lóe và chiếc ghế trống đã bị người tùy tiện chiếm giữ.

    Nam tử lạnh lùng bất ngờ không phải là người vừa rồi mình vẫn luôn chú ý đó sao?

    Kỳ thật lúc Tiểu Thất mua phấn trang điểm là đã cảm giác được rằng có hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì cảm thấy không có ác ý nên vẫn luôn không để ý, mãi cho đến khi cảm thấy sự tồn tại của hai cặp mắt đó, thật sự tò mò người nào lại rảnh rỗi như vậy, nhìn chằm chằm một người không hề quen biết cả ngày.

    Lần đầu tiên nhìn thấy người này Tiểu Thất chỉ có thể hình dung bằng một từ đẹp, một thân áo dài màu đỏ thẫm, thắt lưng vải quấn quanh vòng eo thon thon chỉ cần một tay có thể ôm trọn, xứng với khuôn mặt không chút tì vết quả thật đẹp đến nỗi nhân thần cộng phẫn, nếu không phải trông thấy bộ ngực phẳng và yết hầu hơi nhô lên thì suýt nữa Tiểu Thất còn tưởng là nữ tử.

    "Các hạ nói đùa, tại hạ chỉ là cảm thấy có chút nhàm chán vô tình mạo phạm công tử xin thứ lỗi!"

    Trong miệng cứ nói xin thứ lỗi mà trên mặt không một chút hối lỗi.

    Biểu hiện bên ngoài trái ngược hoàn toàn như vậy thật sự là nhận sai ư?

    "Xem ra ngươi thực sự rất nhàm chán!" Tiểu Thất chống cằm nhìn thẳng vào hắn nói.

    "Chà, làm sao công tử có thể nhìn ra được?" Cười đẹp đẽ hỏi.

    "Không có ai sẽ nhàm chán đến mức nhìn chằm chằm người khác một ngày, cũng chỉ có người nhàm chán tài năng như ngươi mới như vậy". Nói chế nhạo.

    "Ý của công tử là nói ta ăn không ngồi rồi ư?"

    "Có ư? Ta cũng không có nói vậy?" Tiểu Thất thể hiện vẻ mặt vô tội.

    "Có vẻ như là ta đã hiểu lầm ý của công tử". Nam tử mặc áo hồng cười nói.

    Tiểu Thất cười cười không nói tiếp.

    "Sắc trời không còn sớm, tại hạ còn có chuyện quan trọng, không thể nán lại lâu". Tiểu Thất đứng dậy cáo lui.

    "Nếu như vậy ta sẽ không giữ ngươi ở lại", hồng y nam tử mỉm cười đa tình.

    "Không biết cao danh quý tánh của công tử là!"

    "Dạ" *

    Trong gió loáng thoáng vang lên một tiếng

    ~~~~

    Dạ* ở đây theo nguyên tác có nghĩa là Đêm nhưng mình để Dạ cho tên của nhân vật chính đẹp.

    * * *

    "Thật là một người thú vị!"

    "Chủ tử, người này rất lợi hại."

    Lông mày dài và đậm của nam tử lạnh lùng hơi nhướng lên vẻ kiêng kị.

    "Đúng vậy rất lợi hại! Ngay cả ta suýt nữa cũng không phát hiện!" Mắt phượng yêu diễm híp lại.

    Tiểu Thất sau khi rời đi thì quay trở về Tướng phủ, mới thay xong quần áo thì một nha hoàn vội vã đến báo, nói rằng đến sảnh ngoài để tiếp thánh chỉ.

    Tiểu Thất có chút buồn bực, tiếp thánh chỉ thì cứ tiếp, tại sao một hai phải đợi mình đi tiếp! Khi nào tỷ đây được hoan nghênh như vậy!

    Đi tới đại sảnh thì đã thấy một người có bộ dáng giống công công, đang cầm thánh chỉ tuyên đọc, thấy không ai để ý đến mình thì ngay lập tức trà trộn vào đám người của Cung phủ.

    "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Thất tiểu thư của quý phủ hiền lương thục đức, tài đức vẹn toàn, cùng Lục vương gia duyên trời tác hợp nhân đây tứ hôn, với ba tháng sau ngày hoàng đạo thành hôn, khâm thử."

    Giọng nói the thé quanh quẩn khắp đại sảnh.

    "Trời ạ! Cái gì! Tứ hôn!" Tiểu Thất cảm thấy như sét đánh ngang tai.

    Đứng ngây ngốc không biết phải tiếp thánh chỉ như thế nào, lại càng không biết thái giám truyền chỉ rời đi lúc nào, khi sực tỉnh thì chỉ còn tỷ tỷ di nương ngay cả ngày thường cũng không nhớ rõ mặt đến giả vờ chúc mừng mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  5. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 14: Tứ Hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỉ?

    Hỉ cái rắm!

    Cơ thể này cũng mới mười lăm tuổi ở hiện đại cũng mới chỉ là học sinh trung học còn chưa phát triển hết, với lại mình mới về nhà còn không có thời gian vài năm được vui vẻ tiêu dao, nếu gả thì cũng phải là gả cho người mình thích, cái người gọi là Lục vương gia gì đó cũng chưa gặp bao giờ, chẳng lẽ phải gả cho một người đàn ông chưa một lần gặp mặt như vậy.

    Không muốn gả nhưng lại không thể kháng chỉ, sinh tử của người khác có thể không quan tâm, nhưng sinh tử của mẫu thân thì không thể mặc kệ, nàng ấy cũng là người thật sự quan tâm đến mình sau khi mình trở về phủ, mấy ngày nay cũng nhìn ra là mẫu thân thật lòng yêu lão cha đó, nếu xảy ra chuyện gì thì mẫu thân cũng sẽ không thiết sống nữa, chuyện này đã không còn cách nào khác.

    Nhìn bộ dạng thở ngắn than dài không vui của tiểu thư, Ngọc Nhi không khỏi có chút lo lắng, thầm nghĩ:

    "Tiểu thư làm sao vậy? Trông như là đang không vui thì phải? Không nên nha! Người tiểu thư gả chính là Vương gia! Tuy rằng tính tình không quá tốt, nhưng mà nghe nói Lục vương gia hiện tại chưa có nạp tiểu thiếp ngay cả thông phòng cũng không có, còn nghe đồn Lục vương gia lớn lên ngọc thụ lâm phong chính là một mỹ nam tử hiếm có, được gả đến đó cũng là chính thức ở thành Vương phi nương nương, xem như là chim sẻ một bước lên trời biến thành phượng hoàng nha!"

    Tiểu Thất đang vô cùng buồn bực nếu biết Tiểu Ngọc có tâm tư như vậy thì sẽ nhịn không được hét to: "Hắn tốt như vậy! Được, ngươi gả đi! Tỷ không cần!" Nhưng Tiểu Thất không có thuật đọc tâm nên đương nhiên là không biết.

    "Xem ra hiện tại cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hoàn hảo cả."

    Tiểu Thất bất đắc dĩ loại bỏ những suy nghĩ đó trong đầu, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng lúc đó tự nhiên sẽ có biện pháp Tiểu Thất tự an ủi mình.

    Sau khi nghĩ thông suốt không khỏi cảm thấy lúc trước mình thật buồn cười, "Không phải là gả chồng ư! Nếu có thể cưới thì cũng có thể hưu!.. Hưu!"

    Đúng, ánh sáng lóe lên trong đầu, đôi mắt đẹp không che giấu được sự kích động trong lòng.

    Chuyện khiến mình phiền lòng đã có giải pháp, Tiểu Thất đã lấy lại tâm trạng tốt như lúc trước.

    * * *

    Vừa tiễn Ngũ tỷ đi, Tiểu Thất bất đắc dĩ xoa cái trán đau nhức của mình, thật sự coi mình là đứa ngốc không bằng, là người đều có thể nhìn ra sự ghen ghét mà còn ở đây bằng mặt mà không bằng lòng lấy lòng mình, chẳng lẽ người này không có não?

    May mắn là một vài tỷ tỷ phía trước đã gả chồng, ở lại trong phủ cũng chỉ còn Ngũ tỷ Lục tỷ, nếu còn họ thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

    Cho dù là vậy, cũng chỉ sợ mấy ngày trước khi xuất giá chính mình sẽ không được sống yên ổn, tuy rằng võ công của mình đã rất ít người có thể đả thương mình, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, nếu con thuyền thật sự lật ở trong mương, chẳng lẽ người đó còn không bị rơi đầu.

    Tuy là một thứ nữ xuất giá, nhưng mà được Hoàng Thượng tứ hôn, gả là một Vương gia, ý nghĩa sẽ không giống nhau, vì thế tất cả hạ nhân trong phủ đều bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Thất tiểu thư.

    Vài ngày sau sính lễ của vương phủ đã được đưa đến, có không ít người chạy đến tiền viện xem náo nhiệt, Tiểu Thất cũng tò mò không biết vương phủ sẽ đưa đến chút đồ vật gì, tốt xấu thì cũng là Vương gia tin chắc rằng cũng không đến nỗi nào.

    Đi đến đại sảnh khi đã bắt đầu đón lễ, một đống rương lớn được liên tiếp chuyển đến nhà kho, Tiểu Thất tặc lưỡi, không ngờ Lục vương gia hào phóng như vậy, thật bất ngờ.

    "Tơ lụa thượng hạng mười rương, năm mươi vạn lượng bạc trắng, Nam Hải trân châu.."

    "Trên đây là danh sách tất cả sính lễ của phủ chúng ta đưa tới nhờ Lưu quản gia giữ kỹ! Trong phủ còn có rất nhiều chuyện nên ta không thể ở lại lâu, xin cáo từ!" Người nói chuyện chính là một nam tử trung niên nho nhã, là quản gia của Vương phủ.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  6. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 15: Âm Mưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu quản gia đi ra ngoài tiễn khách, đại sảnh đang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt hẳn lên, đám nha hoàn xem náo nhiệt tụm năm tụm ba thảo luận Lục Vương phủ hào phóng như thế nào, anh tuấn ra sao.. Ríu ra ríu rít thật náo nhiệt.

    Tiểu Thất trốn ở trong chỗ tối nghe được toát mồ hôi hột, thấy cảnh này còn cuồng tín hơn cả những kẻ săn đuổi minh tinh màn bạc thời hiện đại.

    Nếu mình đem bạch mã vương tử trong lòng bọn họ cho đi.. Sẽ không bị nước bọt của họ nhấn chìm chứ? Ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố.

    Vừa trở lại sân nhỏ Ngọc Nhi báo lại, nói là Ngũ tiểu thư cho mời, một đôi mắt sạch sẽ không che giấu chút nào sự quan quan tâm cùng lo lắng, Tiểu Thất hiểu rõ chuyện gì đến sẽ đến.

    An ủi Ngọc Nhi vài câu rồi đi về hướng sân nhỏ của Ngũ tỷ, nhìn xem hôm nay rốt cuộc các nàng chơi trò bịp bợm gì!

    Đi qua một cái hoa viên nhỏ lại vòng qua vài hòn non bộ thì đã thấy sân nhỏ của Ngũ tiểu thư, trông thấy nha hoàn tiếp đãi đang đứng ở cửa ra vào nhìn mình.

    "Thất tiểu thư, Ngũ tiểu thư cùng Lục tiểu thư đang chờ ngươi!"

    Hóa ra Lục tỷ cũng ở đây, xem ra chuyện lần này không đơn giản nha!

    "Dẫn đường đi."

    "Vâng, Thất Tiểu Thư mời đi bên này!"

    Đây coi như là lần đầu tiên Tiểu Thất bước vào sân nhỏ của Ngũ tỷ, thanh nhã thoải mái dễ chịu, không ngờ người không ra sao mà phẩm vị cũng không tệ lắm! Tiểu Thất thầm nghĩ.

    Thấy Tiểu Thất tiến vào Cung Tiểu Tuyết vội vàng đứng dậy nghênh đón, lôi kéo tay Tiểu Thất chào hỏi thân mật, Tiểu Thất lặng lẽ đảo mắt trong lòng: Tỷ đây không phải đến nghe ngươi nói nhảm!

    "Ngũ tỷ, không biết gọi Tiểu Thất có chuyện gì không?" Tiểu Thất nghi hoặc cắt ngang Cung Tiểu Tuyết.

    "Tiểu Thất à! Kỳ thật hôm nay gọi ngươi tới cũng không phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là nghĩ qua vài tháng nữa ngươi sẽ phải xuất giá, tiến vào Vương phủ sẽ khó gặp lại, cho nên nhân dịp hiện tại có thời gian ta sẽ gọi tất cả tỷ muội tới họp mặt, nói như thế nào thì chúng ta cũng là tỷ muội nhiều năm, nếu sau này gặp chuyện gì Tiểu Thất nên giúp đỡ chút nha!" Cung Tiểu Tuyết nửa đùa nửa thật nói.

    "Đúng nha! Tiểu Thất người ngươi gả chính là Vương gia sẽ trở thành Vương phi, về sau gặp chuyện gì tốt cũng đừng quên tình nghĩa tỷ muội nha!" Cung Tiểu Ngữ cũng cười hì hì phụ họa.

    "Ngũ tỷ Lục tỷ nói đùa, về sau nếu nơi Tiểu Thất có ích thì Tiểu Thất sẽ nhất định sẽ tận lực."

    "Nếu như vậy thì quá tốt rồi", Cung Tiểu Tuyết tỏ vẻ ngây thơ.

    "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy", Tiểu Thất nói.

    "Tốt, tốt, Thất muội quả nhiên ngay thẳng."

    "Chúng ta đây hôm nay không say không về, ngươi xem đây chính là rượu ngon hôm nay ta đặc biệt chuẩn bị, để có một mâm này ta đã bỏ ra mấy chục lượng bạc, ngày hôm nay Lục muội Thất muội cần phải hãnh diện nha!"

    Cung Tiểu Tuyết một bộ dáng tiểu nữ nhi đáng yêu cười trêu nói.

    Rượu quá ba tuần, không thắng được rượu lực Tiểu Thất mơ mơ màng màng nói một câu:

    "Thật chóng mặt nha!" Rồi gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

    "Đến, đến, Thất muội uống! Cũng đừng chơi xấu nha!"

    Hai người vốn đang say và chóng mặt sau khi thấy Tiểu Thất ngủ gục, nhìn nhau cười hiện lên một tia đắc ý, còn hơi say một chút.

    "Lục muội! Thật sự muốn làm như vậy sao? Có phải là hơi quá đáng không!"

    Thấy thật sự là làm theo kế hoạch, Cung Tiểu Tuyết thật không có chí khí có ý định muốn rút lui.

    Trừng mắt liếc nhìn Ngũ tỷ tỷ luôn luôn không có đầu óc này, tức giận nói:

    "Ngũ tỷ! Ngươi đừng quên người mà Cung Tiểu Thất gả chính là Vương gia, đến lúc đó, ngươi cho rằng nàng có thể tha cho chúng ta sao! Còn nữa chúng ta không lấy mạng của nàng, mà là khiến cho nàng không thể gả cho Lục vương gia mà thôi! Đừng quên chúng ta cùng hội cùng thuyền, hiện tại ngươi muốn bỏ cuộc cũng đã muộn!"

    Ánh mắt Cung Tiểu Ngữ lóe lên tia độc ác.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  7. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 16: Gậy ông đập lưng ông

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thường Lục muội nhu nhu nhược nhược không ngờ lại lộ ra vẻ mặt hung ác như vậy, Cung Tiểu Tuyết sợ tới mức rụt cổ lại.

    "Hồng Nhi! Thất tiểu thư uống say, mau đưa Thất tiểu thư về phòng nghỉ ngơi đi."

    Cung Tiểu Ngữ nói với nha hoàn bên người đang đứng chờ hầu hạ ở ngoài cửa.

    "Vâng, tiểu thư!"

    Sau đó, Tiểu Thất cảm thấy bị người kéo đi không chút thương tiếc, Tiểu Thất bực bội âm thầm mắng chửi trong lòng!

    Dù sao thì bổn tiểu thư cũng là đại mỹ nhân như hoa như ngọc, nếu bị người khác thấy thì làm sao bây giờ! Hình tượng! Hình tượng nha!

    Chính là lúc này Tiểu Thất đang "Ngủ" đó! Miệng không thể nói! Thậm chí không thể biểu hiện ra một tia sơ hở, nếu không Tiểu Thất chắc chắn sẽ nhảy dựng lên hung hăng đánh nha đầu thối mắt mù này một trận.

    Bang!

    Trông thấy Tiểu Thất bị mình ném một cách dã man lên trên giường mà vẫn không có chút phản ứng nào liền yên tâm rời đi.

    Thấy người đã đi xa Tiểu Thất mới từ trên giường bò dậy, xoa thắt lưng, không ngừng nguyền rủa trong miệng:

    "Cung Tiểu Ngữ đáng chết, rõ ràng là một mỹ nữ dịu dàng mà lại cư xử thô lỗ như vậy."

    Tại sao lại bỏ đi? Đây không phải là phong cách của nàng ta, chẳng lẽ kịch hay còn ở phía sau? Nhớ lại mình vừa ép rượu ra khỏi cơ thể hồi nãy, chẳng lẽ đó cơ bản không phải rượu độc mà là..

    "Cảm thấy sắp phải xuất giá nên định sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu các ngươi đã không biết tốt xấu như vậy thì cũng đừng trách ta tàn nhẫn độc ác." Tiểu Thất lẩm nhẩm trong miệng, lệ khí trong mắt kéo dài rất lâu.

    Tiểu Thất nằm trên giường không buồn ngủ chút nào, chờ ai đó đến!

    Một bóng đen xuất hiện bên ngoài cửa sổ, sau một tiếng động nhỏ thì một mùi hương bay tới, Tiểu Thất vội vàng bế khí, điều chỉnh hô hấp của mình.

    Thấy người trong phòng đã hoàn toàn hôn mê, cánh cửa kẽo kẹt bị mở ra, bóng đen cẩn thận di chuyển đến bên giường thấy dung mạo của người nằm trên giường cảm thấy nghẹn thở, không ngờ có thể gặp được mặt hàng tốt như vậy, xem ra tối nay thật may mắn..

    Nhưng mà người vốn dĩ đang lâm vào trạng thái hôn mê lại bỗng nhiên mở mắt ra mỉm cười nhìn mình, hắc y nhân lập tức sững sờ, không đợi y kịp thời phục hồi lại tinh thần trước dung nhan tuyệt thế thì y đã bị Tiểu Thất không chút khách khí đánh bất tỉnh, tùy tiện cho ăn một viên kẹo.

    Người bị mình đánh ngất nằm trên mặt đất tuy rằng lớn lên không xấu nhưng cảm thấy cho dù như thế nào vẫn lộ ra hơi thở đáng kinh tởm, xem ra đây cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, cũng không biết đã hại bao nhiêu thiếu nữ con nhà lành.

    Thấy dược hiệu của thuốc cũng không sai biệt lắm, nắm lấy cổ áo hắc y nhân nhẹ nhàng vác lên vai, hình ảnh chợt lóe, lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

    Khuôn mặt của người đó dần dần chuyển sang màu đỏ hồng không bình thường, từng tiếng chặc lưỡi tách tách phát ra từ trong miệng, Tiểu Thất hài lòng gật đầu, không hổ là Ngũ sư tỷ nghiên cứu ra loại thuốc xuân dược mới, lần sau có cơ hội trở về sẽ lấy thêm mấy bình.

    Lột quần áo của hai người, đắp chăn lên rồi mặc kệ hai người lăn lộn, sau đó quay về phòng ngủ chờ ngày mai xem kịch vui.

    * * *

    Sau khi ăn sáng xong Tiểu Thất chậm rãi đi đến sân của Ngũ tỷ, vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào, khóc lóc, tiếng cầu xin tha mạng, âm thanh hỗn tạp hòa quyện vào nhau, cực kỳ náo nhiệt.

    Thấy nha hoàn đang đứng ở cửa xem náo nhiệt, một đám trông có vẻ đào hoa thẹn thùng, "Có chuyện gì vậy? Tại sao hình như có ai đang khóc?" Tiểu Thất vẻ mặt nghi hoặc hướng một nha hoàn đang xem náo nhiệt dò hỏi.

    "Thất tiểu thư! Nô tỳ là Thanh Nhi nha hoàn bên người Ngũ tiểu thư, buổi sáng hôm nay tiểu thư nhà ta tới tìm Lục tiểu thư để cùng nhau du hồ, không ngờ đợi ở bên ngoài rất lâu mà không thấy Lục tiểu thư ra ngoài, vì vậy đã yêu cầu hạ nhân giữ cửa phá cửa, Kết quả.. Kết quả.. Liền thấy.. Thấy.."

    Nhìn khuôn mặt Thanh Nhi đỏ ửng như máu, Tiểu Thất cũng không làm khó nàng.

    "Ngươi đi xuống đi! Để ta tự mình đi xem."

    "Thất tiểu thư ngươi cũng không nên nhìn, chuyện này.. Chuyện này.. Thật đáng xấu hổ."

    Vẻ mặt Thanh Nhi lúng túng, làm Tiểu Thất cảm thấy hơi buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.

    "Cũng vì ở cổ đại chưa xuất giá đã làm chuyện như vậy không bị bỏ vào lồng heo thả trôi sông đã là may mắn, chỉ sợ về sau muốn gả cho ai cũng khó."

    Tiểu Thất trong lòng vui sướng khi người gặp họa nghĩ.

    Vốn không nghĩ sẽ nhằm vào ngươi nhưng ai kêu ngươi đem tâm tư ác độc như vậy đổ lên đầu ta, cũng đừng trách ta gậy ông đập lưng ông.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  8. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 17: Lời đồn nổi lên bốn phía

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắc y nhân tối qua bị mình ném vào hiện đang nằm trần chuồng trên vũng máu, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều, cũng vì làm bẩn tiểu thư trong phủ Thừa Tướng còn muốn chạy ra khỏi cửa lớn của Tướng phủ không khỏi có chút si tâm vọng tưởng.

    Dung nhan vốn tinh xảo, hiện tại đã đầu bù tóc rối xấu không chịu nổi, Ngũ di nương gắt gao ôm Cung Tiểu Ngữ đang muốn tìm cái chết, chăn đơn rủ xuống lộ ra hai bên xương quai xanh trắng nõn nhưng bây giờ đã được bao phủ bởi màu xanh tím, xem ra tối hôm qua thật đúng là xx nha!

    "Nương! Ngươi buông ta ra! Để cho ta chết đi! Ngữ nhi cũng không còn mặt mũi sống trên đời! Chết thì sẽ xong chuyện."

    Khuôn mặt nhỏ tinh xảo khóc như hoa lê đẫm mưa, điềm đạm đáng yêu.

    "Ngữ nhi ngươi cũng không thể có chuyện gì nha! Nếu ngươi chết thì nương có thể sống thế nào nha! Ngữ nhi đáng thương của ta! Rốt cuộc là tên trời đánh nào đã hãm hại Ngữ nhi của ta, đây là muốn hủy hoại Ngữ nhi nhà ta mà!"

    Lục di nương gắt gao ôm lấy Cung Tiểu Ngữ gào khóc.

    "Lão gia! Lão gia ngươi cần phải làm chủ cho chúng ta a!" Thấy Cung Thụy mặt tái mét đứng ở cửa, tựa như đã tìm được cứu tinh, bổ nhào về trước trước ôm lấy chân Cung Thụy, "lão gia! Ngài nhất định phải làm chủ cho Ngữ nhi nhà ta nha! Ta chỉ có một nữ nhi là nàng nếu có gì bất trắc ta cũng không muốn sống!"

    Lục di nương ôm Cung Thụy đau khổ cầu xin.

    Trong mắt Tiểu Thất hiện lên một tia thâm sắc, ở trong hoàn cảnh này còn có thể giải vây cho chính mình, không chút nào đề cập đến chuyện về hắc y nam tử, một mực khẳng định chắc chắn bị người hãm hại, nghĩ đến hắc y nam tử cũng là bị diệt khẩu, xem ra mẫu tử này cũng không phải đèn cạn dầu.

    "Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo! Tất cả im miệng cho ta!" Cuối cùng Cung Thụy cũng không kiên nhẫn được nữa.

    Căn phòng đang ồn ào ngay lập tức im ắng, hai người đang khóc rống yên lặng chảy nước mắt không dám phát ra một chút tiếng vang.

    "Đường đường cung gia tiểu thư lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, thật đúng là khiến cho ta tăng thể diện! Cho Cung gia tăng thể diện nha! Mặt mũi Cung gia đều bị các ngươi làm cho mất hết."

    Cung Thụy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hai người.

    "Cha! Ngữ nhi là bị oan uổng! Ngươi phải tin tưởng Ngữ nhi a!" Hai mắt rưng rưng tràn đầy hy vọng nhìn Cung Thụy.

    Nữ nhi này từ nhỏ đã nhu thuận hiểu chuyện, khiến mình vui vẻ hài lòng, cầm kỳ thư họa không gì không giỏi thông, càng nổi danh là tài nữ, tất cả hy vọng của chính mình đều đặt trên người nàng, vốn định qua vài tháng nữa trong cung tuyển phi sẽ đưa vào cung, dựa vào tài trí cùng tư sắc của Ngữ nhi tại hậu cung có thể khiến cho Cung phủ chuyển nguy thành an, không ngờ rằng sẽ bị hủy hoại như vậy, dường như Cung Thụy thoáng cái già hơn vài tuổi thất vọng nhìn nữ nhi này, hất Lục di nương đang ôm chân mình ra rồi xoay người rời đi.

    Nhìn người cha yêu thương mình từ nhỏ, ánh mắt tràn đầy thất vọng, trong lòng đau xót, tia hi vọng nhỏ nhoi biến thành tuyệt vọng khi y rời đi không chút do dự.

    "Cha không quan tâm ta!" Thì thào tự nói, năm từ lại tràn đầy đắng chát và hương vị tuyệt vọng.

    "Lão gia! Ngươi cũng không thể mặc kệ Ngữ nhi của chúng ta nha! Lão gia! Ngươi không thể nhẫn tâm như vậy được! Lão gia.."

    Nhìn mẫu thân hai mắt vô thần tựa vào cạnh cửa khóc lóc không có hình tượng.

    "Nương! Đừng kêu! Cha không cần ta! Cha không thích ta!"

    Giọng nói trống rỗng không chút tức giận.

    "Không phải! Cha không phải không cần ngươi, không thích ngươi! Là hắn mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi!"

    Nhìn nữ nhi thất hồn lạc phách Lục di nương không khỏi sốt ruột.

    Xem kịch cũng không sai biệt lắm, Tiểu Thất chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ tới, đến đây lâu như vậy cũng không thấy Ngũ tỷ.

    Nhìn một quanh một vòng căn phòng mới vừa rồi còn kín người hết chỗ, hiện tại chỉ còn lại mình, Lục di nương cùng nha hoàn bên người Lục tỷ, không thấy bóng dáng của Ngũ tỳ ở đâu cả!

    Tiểu Thất không khỏi á khẩu:

    "Những người này chạy thật đúng là nhanh nha!"

    * * *

    "Cung Tiểu Thất! Là ngươi hãm hại ta! Là ngươi hủy hoại ta!"

    Ách.. Vẫn bị phát hiện!

    Tiểu Thất vốn định lặng lẽ trở về ngủ với tiểu hồ ly, một chân ở bên trong cánh cửa một chân ở ngoài cửa, giằng co thân mình, cười gượng nhìn vẻ mặt điên cuồng của Lục tiểu thư:

    "Lục tỷ! Hôm nay ngươi không tiện, hôm khác ta lại đến thăm ngươi!"

    "Cung Tiểu Thất! Chính là ngươi đã hãm hại ta! Ngươi cái đồ tiện nhân! Ngươi chết không được tử tế!"

    Khuôn mặt vốn mỹ mạo ban đầu, giờ phút này trở nên rất dữ tợn, xấu xí không tả nổi.

    "Lục tỷ! Mọi việc đều cần phải có chứng cứ! Ngươi cũng không nên bôi nhọ ta nha! Ta có ý tốt tới thăm ngươi, ngươi lại giội cho ta gáo nước bẩn!"

    Tiểu Thất vẻ mặt vô tội, biểu tình ủy khuất.

    "Ngươi cái đồ tiện nhân! Ngươi chết không được tử tế! Ngươi.."

    Chết không được tử tế? Ai chết không tử tế còn chưa biết được đâu!

    * * *

    Ban ngày sau khi sự việc xảy ra, Cung phủ đã hạ tử lệnh, không cho phép bên ngoài ăn nói bậy bạ, nếu không loạn côn đánh chết!

    Nhưng mà dù sao ban ngày cũng có quá nhiều người nhìn thấy, cũng không biết là ai để lộ tin tức, chuyện đó vậy mà đã truyền khắp toàn bộ Lăng Nhiên Quốc, khi muốn che giấu cũng đã không còn kịp rồi.

    Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ Cung phủ đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, có đồng tình, khinh thường, có xem kịch vui, có vui sướng khi người gặp họa, càng có nhục mạ, coi phủ Thừa Tướng là sự sỉ nhục của Lăng Nhiên Quốc, yêu cầu bãi bỏ chức vị Thừa Tướng của Cung Thụy.
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  9. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 18: Nhẫn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên ngoài huyên náo long trời lở đất, bên trong Cung phủ cũng không có một khắc yên tĩnh.

    Trước mắt đại hôn đang đến gần, toàn bộ người trong phủ đều bận rộn, Lục tiểu thư sau sự kiện đó đều không xuất hiện trước mặt mọi người, Ngũ tiểu thư cũng không biết là bị dọa sợ, hay phát hiện cái gì đó mà tóm lại cũng không có tìm Tiểu Thất gây phiền toái.

    Về phần Thừa Tướng đại nhân, bởi vì sau sự kiện của Lục tiểu thư bị một vài đối thủ một mất một còn theo dõi, cả ngày không có việc gì gây phiền phức, lại phải đối mặt với áp lực của triều đình, khiến cho Cung Thụy bề bộn sứt đầu mẻ trán, đâu còn có thời gian đi quản sự vụ trong phủ.

    Đối với chuyện này người được lợi lớn nhất không ai khác ngoài Cung Tiểu Thất, mấy vị di nương đều có rất nhiều quy tắc, gặp mặt cũng sẽ châm chọc mỉa mai vài câu là thôi, không dám gây động tĩnh quá lớn, mọi người trong phủ đều biết mấy ngày hôm nay Thừa Tướng đại nhân vẫn luôn trong trạng thái núi lửa phun trào, nếu ở trong giai đoạn này khiến cho y ngột ngạt sẽ không có trái ngon để ăn.

    Hai vị tỷ tỷ, một vị bản thân khó bảo toàn, một vị khác sợ hãi bản thân khó bảo toàn, làm sao có thời giờ tìm mình gây phiền phức!

    Do đó Cung Tiểu Thất đã trở thành người rảnh rỗi nhất trong phủ, không có việc gì thì câu cá, uống chút rượu, trêu chọc Tiểu Ngoan, càng miễn bàn đến việc đi dạo phố ngày ấy vì nó rất đẹp.

    Hôm nay khi Tiểu Thất ôm Tiểu Ngoan ngủ ngon lành, liền cảm giác có người đi đến bên cạnh giường của mình, ánh mắt vẫn luôn một mực dừng ở trên mặt mình, thật lâu cũng không thấy động tĩnh, đành phải bất đắc dĩ mở mắt ra:

    "Mẫu thân, ta biết ta lớn lên xinh đẹp, nhưng ngươi cũng không cần phải nhìn chằm chằm ta mỗi ngày nha!"

    Kể từ khi tứ hôn, loại hình ảnh này diễn ra càng ngày càng thường xuyên, ban đầu là mấy ngày một lần, hiện tại phát triển chính là một ngày vài lần, mỗi lần muốn kháng nghị lại thấy ánh mắt không nỡ rời của mẫu thân, yêu thương, còn có đau lòng, liền im lặng, mềm lòng!

    "Mẫu thân, Tiểu Thất cũng không phải không trở lại! Nếu ngươi không nỡ rời xa Tiểu Thất, Tiểu Thất sẽ không gả chồng!" Tiểu Thất nghiêm túc nói lời thề son sắt cam đoan.

    "Đứa nhỏ ngốc nói linh tinh gì vậy! Ngươi cho rằng muốn gả thì gả, không muốn gả thì sẽ không gả ư! Đây chính là Hoàng Thượng tứ hôn! Tuyệt đối không phải trò đùa!"

    Nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Mẫu Thân Tiểu Thất đành phải thỏa hiệp.

    "Vâng! Mẫu thân dạy phải! Tiểu Thất gả còn không được sao! Thế nhưng là mẫu thân, ngươi rốt cuộc là hy vọng ta gả đi! Hay không gả!" Ôm cánh tay mẫu thân làm nũng.

    "Ngươi cái nha đầu bướng bỉnh, đã biết rõ còn nói mê sảng, mẫu thân đương nhiên không muốn ngươi nhanh như vậy đã gả chồng! Mẫu thân còn muốn ngươi dành thời gian ở bên mẫu thân thêm ít năm đây!"

    "Thế nhưng cho dù là mẫu thân không nỡ xa ngươi thì thế nào, ngươi cuối cùng vẫn phải gả chồng, chẳng qua là thời gian sớm hơn một chút thôi."

    Nhìn dung nhan xinh đẹp của con gái mà trong mắt ánh lên một tia sầu lo.

    "Tiểu Thất, ngươi sắp phải xuất giá, mẫu thân cũng không có đồ gì đáng giá cho ngươi, đây là nãi nãi ngươi lúc mẫu thân xuất giá đưa cho mẫu thân, hiện tại tặng cho ngươi."

    Nói xong từ trong lòng lấy ra một cái hộp trông có chút niên đại.

    "Mẫu thân! Ta cũng không thể lấy được, nói như thế nào thì cũng là đồ cưới mà nãi nãi tặng cho ngươi, sao có thể cho ta được? Ngươi vẫn là nên cất đi nha!"

    "Ngươi đứa nhỏ này, cũng không phải đồ vật quý giá gì! Chẳng lẽ ngươi ghét bỏ không muốn nhận!" Thất di nương giận dỗi nói.

    "Nương, ngươi biết lời ta nói không phải ý tứ này!" Tiểu Thất bất đắc dĩ.

    "Tốt, đến đây, đeo lên thử ngắm một chút xem có đẹp hay không." Không muốn làm mẫu thân mất hứng nên để mặc nàng tùy ý đeo lên.

    Nhìn chằm chằm chiếc hộp, không có điêu khắc bất kỳ loại hoa văn trang trí nào, tuy có chút niên đại nhưng không có chút tổn hại nào, bảo tồn hoàn hảo như lúc ban đầu, xem ra mẫu thân thật sự rất ưa thích.

    Không khỏi có chút tò mò, rốt cuộc bên trong chiếc hộp có thứ gì mà mẫu thân quý trọng như vậy?

    Một chiếc nhẫn, cùng chiếc hộp giống nhau bình đạm không có gì lạ, chằng qua là trên chiếc nhẫn có thêm một con giống chim nhưng lại không giống loài chim nào cả, cũng không biết được làm từ chất liệu gì, thế nhưng khi nhìn lại cảm thấy có cảm giác mang đậm phong cách cổ xưa.

    Tiểu Thất cũng không suy nghĩ gì nhiều, vui vẻ nhận lấy.

    "Cảm ơn mẫu thân! Tiểu Thất rất thích!"

    "Thích là tốt rồi! Cần phải giữ thật tốt." Ngắt nhẹ cái mũi nhanh nhạy của Tiểu Thất rồi nói.

    "Của hồi môn do mẫu thân tặng đương nhiên phải cất giữ thật tốt!"

    "Ngươi đứa nhỏ này.."
     
    Gill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng năm 2020
  10. Dieuha0201

    Bài viết:
    6
    Chương 19: Xuất Giá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian lặng lẽ trôi qua trong sự bận rộn như vậy, nháy mắt đã đến ngày đại hôn, hôm nay trời còn chưa sáng, Tiểu Thất đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị một đám nha hoàn bà tử kéo ra khỏi giường để thay giá y và trang điểm.

    Trải qua mấy giờ chiến đấu hăng hái, cuối cùng khi được buông tha thì Tiểu Thất đã mệt mỏi như con chó nhỏ:

    - Không ngờ khi kết hôn lại mệt mỏi như vậy! Không bao giờ kết hôn nữa.

    Tiểu Thất oán thầm trong lòng.

    - Tiểu thất của nương thật xinh đẹp!

    Thất di nương âu yếm nhìn Tiểu Thất xinh đẹp trong gương.

    - Nương cũng thật xinh đẹp nha!

    Tiểu Thất thân mật ôm cánh tay mẫu thân khen lại.

    - Mẫu thân già rồi còn xinh đẹp gì nữa! Cười khẽ nói.

    - Mẫu thân không già, mẫu thân ở trong lòng Tiểu Thất là mẫu thân trẻ nhất và xinh đẹp nhất.

    Tiểu Thất làm nũng nói.

    - Ngươi thật biết nói chuyện! Sẳng giọng.

    Xem giờ lành cũng sắp tới rồi! Nên lên kiệu, tiếp nhận hồng khăn của tân nương từ tay nha hoàn rồi tự mình trùm lên đầu Tiểu Thất.

    Mẫu thân!

    Cẩn thận một chút, đi theo mẫu thân đi!

    Vâng..

    Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, thanh âm huyên náo truyền tới trước mặt, cũng không biết đã rời đi bao xa, bao lâu, khi mẫu thân cầm tay mình đặt lên một bàn tay khác liền không khó đoán, người này chính là phu quân của mình, Lục vương gia của Lăng Nhiên Quốc.

    Trong lòng bàn tay có vết chai dày đặc, hẳn là do luyện kiếm quanh năm gây ra, Tiểu Thất suy đoán, thô ráp nhưng không đâm tay, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất an tâm.

    Cứ như vậy một tay ôm Tiểu Ngoan, một tay bị người đỡ, may mắn có hỉ phục rộng thùng thình che lại mới không bị người khác phát hiện Tiểu Ngoan tồn tại.

    Trên kiệu hoa, Tiểu Thất vội vàng đem Tiểu Ngoan giấu ở trong quần áo lấy ra, cũng đừng vì nín thở mà bị làm sao nha!

    Khá tốt ngoại trừ bộ lông hơi rối loạn một chút ra thì hết thảy bình thường, ném cho một khối bánh ngọt đã giấu kỹ từ trước và nhìn Tiểu Ngoan vui thích ăn bánh ngọt, trong đầu Tiểu Thất chỉ xuất hiện ba chữ: Đồ tham ăn!

    Tiếp theo chính là các loại lễ tiết rườm rà, đợi đến lúc mệt tới nỗi sắp không thở nổi thì cuối cùng cũng đã tới phòng tân hôn, đem những người không liên quan đều thanh trừ sạch sẽ đến khi còn lại mình với Tiểu Ngoan, thì việc đầu tiên nàng làm chính là gỡ hết trang sức trên đầu nặng tới nỗi muốn gãy cổ xuống, sau đó là cởi hỉ phục rườm rà trên người ra thay bằng quần áo nhẹ nhàng đã sớm chuẩn bị từ trước.

    Xem đã thu thập thỏa đáng, bụng cũng đã đói đến mức kêu ùng ục, cả ngày đều không ăn cái gì, nếu không phải lúc ở trên kiệu hoa cùng Tiểu Ngoan vụng trộm ăn hết mấy khối điểm tâm, nói không chừng còn chưa có vào động phòng thì đã ngất xỉu vì đói rồi, trở thành tân nương đầu tiên trong lịch sử trong hôn lễ ngất xỉu vì đói.

    Ở giữa phòng có một chiếc bàn tròn, phía trên bày đầy các loại bánh ngọt cùng đồ ăn, mùi thơm bay khắp phòng, lại càng khiến cho Tiểu Thất bụng đói cồn cào nước miếng chảy ròng ròng 3000 thước.

    Rốt cuộc chẳng quan tâm đến cái gì là hình tượng, ăn no đủ trước đã rồi nói sau!

    Trong lúc nhất thời tựa như hai quỷ đói đầu thai, càn quét hết món ngon trên bàn, không hổ là Vương phủ, ngay cả đồ ăn cũng ăn ngon như vậy, một bên đút đồ ăn vào miệng một bên vẫn không quên khen ngợi hai câu.

    Nếu Lục vương gia trông thấy tướng ăn của Tiểu Thất, nói không chừng không nói hai lời liền ném cả người lẫn bàn ra khỏi Vương phủ, quá mất mặt.

    Sau khi Tiểu Thất ăn uống no đủ xong không chút hình tượng tựa lưng vào ghế ợ một cái, về phần Tiểu Ngoan trực tiếp ngủ ở trên bàn, ăn quá no bụng nhỏ tròn căng theo hô hấp lúc lên lúc xuống làm cho người ta rất yêu thích, Tiểu Thất nghiện dùng tay chọc Tiểu Ngoan chọc mãi cho tới khi Tiểu Ngoan kêu chi chi kháng nghị.

    Xem bộ dạng này, tân lang quân sợ là sắp tới, nếu không đi bây giờ chỉ sợ sẽ không đi được nữa, lấy ra lá thư đã được viết từ trước, đặt ở vị trí dễ thấy nhất, bắt lấy Tiểu Ngoan đang bất mãn nghênh ngang rời đi, để lại trong phòng một đống bừa bộn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...