Bài viết: 720 

Chương 1291: Vợ là của gia, tiểu quỷ đừng mơ tưởng bá chiếm (1)
"Ô ô, ô ô ô, cô cô, cô cô.."
Viên thịt nhỏ nỗ lực duỗi cánh tay nhỏ nhắn có cộng thêm lên cũng không quá dài của mình, liều mạng duỗi về phía Giản Nhất Lăng.
Cậu không cần dượng xấu, cậu chỉ muốn cô cô xinh đẹp thôi!
Ô ô ô, chán ghét dượng, muốn cô cô!
Viên thịt nhỏ ra sức mà giãy giụa, nề hà cho dù cậu đem tất cả sức lực đều dùng ra tới, Địch Quân Thịnh vẫn như cũ bất động như núi.
Cậu bé chỉ có chút sức lực này mà còn muốn ở Địch Quân Thịnh nơi này chiếm được tiện nghi sao?
Lại thêm hai mươi năm nữa nói không chừng còn có cơ hội.
Thấy chính mình vô luận làm như thế nào đều thoát khỏi không được người dượng đáng giận này, viên thịt nhỏ bẹp miệng, một bộ dạng ủy khuất lập tức liền phải khóc ra tới.
Đôi mắt ngập nước trên khuôn mặt nhỏ bé như lập tức có thể trào ra ngoài.
"Con trai không thể yếu đuối, phải học cách thông cảm cho nữ nhân, làm nữ nhân bị liên luỵ tuyệt đối là chuyện mà một nam tử hán đại trượng phu không nên làm."
Địch Quân Thịnh nghiêm trang mà răn dạy viên thịt nhỏ tóc mao còn chưa có dài làm một nam tử hán đại trượng phu.
Không hề quan tâm đến việc viên thịt nhỏ có thể nghe hiểu lời mình nói hay không.
Dù sao nghe hiểu hay nghe không hiểu đều không ảnh hưởng đến việc Địch Quân Thịnh ngăn cản cậu bé bá chiếm Giản Nhất Lăng.
Địch Quân Thịnh để cho Giản Nhất Lăng bận rộn với công việc của mình, hôm nay anh phụ trách trông trẻ, sau đó ôm bạn nhỏ Đơn Giản đi đến công ty mới mở của mình.
Giản Nhất Lăng đương nhiên là tín nhiệm Địch Quân Thịnh, Địch Quân Thịnh nói anh phụ trách trông trẻ, vậy hôm nay cô ấy liền đi tìm anh hai để cùng làm thực nghiệm.
Tòa nhà ban đầu của Địch gia đã bị bán đi, hiện giờ Địch Quân Thịnh dùng tòa nhà này, là bốn năm trước anh đã mua tới.
Phòng ngừa chu đáo, Địch Quân Thịnh đã chuẩn bị tốt từ trước.
Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm một đứa bé tới công ty, người trong công ty đều tò mò.
Không phải nói lão tổng cùng phu nhân bọn họ kết hôn mới có mấy tháng sao? Như thế nào con đều đã lớn như vậy?
Chẳng lẽ lão tổng ẩn hình hai năm kia, kỳ thật là trốn tránh sinh hài tử không?
Tới văn phòng tổng tài, Hàn Mông Dự đã ở trong văn phòng chờ từ trước.
Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm đứa bé tiến vào, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
"Thịnh gia, động tác này của cậu không khỏi cũng quá nhanh đi? Con trai đều đã lớn như vậy rồi sao?"
"Ai nói cho cậu nó là con trai của tôi?"
"Không phải con trai cậu cậu ôm nó làm gì?" Hàn Mông Dự không tin Địch Quân Thịnh sẽ ôm con trai của người khác.
"Con trai của Giản Vũ Mân, trong hôn lễ của tôi cậu không nhìn thấy sao?"
"Không có, trong hôn lễ của cậu, lực chú ý của chúng tôi đều ở trên người người cậu và chị dâu nhỏ, ai mà chú ý đến một đứa nhỏ ở trong có mặt ở đó hay không chứ." Hàn Mông Dự chế nhạo, "Thịnh gia, tôi thật không thấy ra tới cậu sẽ thích chị dâu nhỏ đến như vậy, không phải con của chính mình cũng bận rộn chăm sóc, vậy cậu cũng nhanh nhanh cố lên, sớm một chút cùng chị dâu nhỏ sinh một đứa con của chính mình."
"Ai nói cho cậu biết tôi thích trẻ con?" Địch Quân Thịnh một tay đem viên thịt nhỏ ném vào trong lòng ngực Hàn Mông Dự.
"Ây da, Thịnh gia, cậu đây là đang làm gì vậy?" Chân tay Hàn Mông Dự luống cuống, một đôi tay không biết làm như thế nào mới tốt.
Anh ấy chưa bao giờ ôm trẻ con nha!
Anh ấy tuy rằng quen với nhiều người bạn gái, nhưng đều rất cẩn thận không có nháo ra mạng người.
"Nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là phụ trách chăm sóc đứa nhỏ này."
Địch Quân Thịnh sau khi đem phiền toái ném cho Hàn Mông Dự, chính mình ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu lật xem văn kiện cùng tư liệu.
"Không phải chứ Thịnh gia, tôi không biết chăm trẻ con!" Hàn Mông Dự chạy đến bàn làm việc, biểu tình như là sắp khóc đến nơi.
"Cậu không phải có rất nhiều hồng nhan tri kỷ sao? Gọi điện thoại tìm một người biết trông trẻ ra tới."
"Không phải chứ? Thịnh gia, hồng nhan tri kỷ của tôi đều là độc thân, cho dù tìm được đối tượng, cũng còn chưa tới bước sinh con, làm sao biết trông trẻ chứ?"
Viên thịt nhỏ nỗ lực duỗi cánh tay nhỏ nhắn có cộng thêm lên cũng không quá dài của mình, liều mạng duỗi về phía Giản Nhất Lăng.
Cậu không cần dượng xấu, cậu chỉ muốn cô cô xinh đẹp thôi!
Ô ô ô, chán ghét dượng, muốn cô cô!
Viên thịt nhỏ ra sức mà giãy giụa, nề hà cho dù cậu đem tất cả sức lực đều dùng ra tới, Địch Quân Thịnh vẫn như cũ bất động như núi.
Cậu bé chỉ có chút sức lực này mà còn muốn ở Địch Quân Thịnh nơi này chiếm được tiện nghi sao?
Lại thêm hai mươi năm nữa nói không chừng còn có cơ hội.
Thấy chính mình vô luận làm như thế nào đều thoát khỏi không được người dượng đáng giận này, viên thịt nhỏ bẹp miệng, một bộ dạng ủy khuất lập tức liền phải khóc ra tới.
Đôi mắt ngập nước trên khuôn mặt nhỏ bé như lập tức có thể trào ra ngoài.
"Con trai không thể yếu đuối, phải học cách thông cảm cho nữ nhân, làm nữ nhân bị liên luỵ tuyệt đối là chuyện mà một nam tử hán đại trượng phu không nên làm."
Địch Quân Thịnh nghiêm trang mà răn dạy viên thịt nhỏ tóc mao còn chưa có dài làm một nam tử hán đại trượng phu.
Không hề quan tâm đến việc viên thịt nhỏ có thể nghe hiểu lời mình nói hay không.
Dù sao nghe hiểu hay nghe không hiểu đều không ảnh hưởng đến việc Địch Quân Thịnh ngăn cản cậu bé bá chiếm Giản Nhất Lăng.
Địch Quân Thịnh để cho Giản Nhất Lăng bận rộn với công việc của mình, hôm nay anh phụ trách trông trẻ, sau đó ôm bạn nhỏ Đơn Giản đi đến công ty mới mở của mình.
Giản Nhất Lăng đương nhiên là tín nhiệm Địch Quân Thịnh, Địch Quân Thịnh nói anh phụ trách trông trẻ, vậy hôm nay cô ấy liền đi tìm anh hai để cùng làm thực nghiệm.
Tòa nhà ban đầu của Địch gia đã bị bán đi, hiện giờ Địch Quân Thịnh dùng tòa nhà này, là bốn năm trước anh đã mua tới.
Phòng ngừa chu đáo, Địch Quân Thịnh đã chuẩn bị tốt từ trước.
Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm một đứa bé tới công ty, người trong công ty đều tò mò.
Không phải nói lão tổng cùng phu nhân bọn họ kết hôn mới có mấy tháng sao? Như thế nào con đều đã lớn như vậy?
Chẳng lẽ lão tổng ẩn hình hai năm kia, kỳ thật là trốn tránh sinh hài tử không?
Tới văn phòng tổng tài, Hàn Mông Dự đã ở trong văn phòng chờ từ trước.
Nhìn thấy Địch Quân Thịnh ôm đứa bé tiến vào, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
"Thịnh gia, động tác này của cậu không khỏi cũng quá nhanh đi? Con trai đều đã lớn như vậy rồi sao?"
"Ai nói cho cậu nó là con trai của tôi?"
"Không phải con trai cậu cậu ôm nó làm gì?" Hàn Mông Dự không tin Địch Quân Thịnh sẽ ôm con trai của người khác.
"Con trai của Giản Vũ Mân, trong hôn lễ của tôi cậu không nhìn thấy sao?"
"Không có, trong hôn lễ của cậu, lực chú ý của chúng tôi đều ở trên người người cậu và chị dâu nhỏ, ai mà chú ý đến một đứa nhỏ ở trong có mặt ở đó hay không chứ." Hàn Mông Dự chế nhạo, "Thịnh gia, tôi thật không thấy ra tới cậu sẽ thích chị dâu nhỏ đến như vậy, không phải con của chính mình cũng bận rộn chăm sóc, vậy cậu cũng nhanh nhanh cố lên, sớm một chút cùng chị dâu nhỏ sinh một đứa con của chính mình."
"Ai nói cho cậu biết tôi thích trẻ con?" Địch Quân Thịnh một tay đem viên thịt nhỏ ném vào trong lòng ngực Hàn Mông Dự.
"Ây da, Thịnh gia, cậu đây là đang làm gì vậy?" Chân tay Hàn Mông Dự luống cuống, một đôi tay không biết làm như thế nào mới tốt.
Anh ấy chưa bao giờ ôm trẻ con nha!
Anh ấy tuy rằng quen với nhiều người bạn gái, nhưng đều rất cẩn thận không có nháo ra mạng người.
"Nhiệm vụ hôm nay của cậu chính là phụ trách chăm sóc đứa nhỏ này."
Địch Quân Thịnh sau khi đem phiền toái ném cho Hàn Mông Dự, chính mình ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu lật xem văn kiện cùng tư liệu.
"Không phải chứ Thịnh gia, tôi không biết chăm trẻ con!" Hàn Mông Dự chạy đến bàn làm việc, biểu tình như là sắp khóc đến nơi.
"Cậu không phải có rất nhiều hồng nhan tri kỷ sao? Gọi điện thoại tìm một người biết trông trẻ ra tới."
"Không phải chứ? Thịnh gia, hồng nhan tri kỷ của tôi đều là độc thân, cho dù tìm được đối tượng, cũng còn chưa tới bước sinh con, làm sao biết trông trẻ chứ?"