Bài viết: 720 

Chương 1311: Ba điều kiện (2)
Nghe được hai điều kiện sau của Địch Quân Thịnh, Trần Lâm không dám tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn, "Ngươi.. Ngươi chỉ cần yêu cầu ta không được động đến các ngươi thôi sao?"
Cậu ta không đề cập tới điều kiện muốn ông ta giao ra toàn bộ gia sản linh tinh gì sao?
Trần Lâm có chút kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.
Hôm nay cho dù Địch Quân Thịnh đưa ra điều kiện muốn toàn bộ gia sản của ông ta, ông ta cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Những người khác đối với yêu cầu này của Địch Quân Thịnh cũng cảm thấy được kinh ngạc.
Rõ ràng tiền tài có thể đến dễ dàng như trở bàn tay lại không muốn, thoạt nhìn Địch Quân Thịnh tựa hồ cũng không có thiếu tiền như vậy?
Giả thiết Địch Quân Thịnh không có tiền cần phải dựa vào Giản Nhất Lăng nuôi sống, dựa vào tiền của Giản Nhất Lăng để gây dựng sự nghiệp ở một mức độ nào đó đã tự sụp đổ.
"Có thể đáp ứng sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.
"Có thể." Trần Lâm vội vàng đáp ứng.
Sợ Địch Quân Thịnh lại đổi ý.
Địch Quân Thịnh đi trở về đến thính phòng, ở giữa đám người dắt lấy tay Giản Nhất Lăng.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Ân."
Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, đi theo Địch Quân Thịnh rời đi Cảnh Hâm Nhã Uyển.
Mọi người tại luyện võ quán lẳng lặng mà nhìn hai người rời đi.
Đại bộ phận mọi người còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ khi Địch Quân Thịnh có thể thắng trận tỷ thí này.
Sau một lúc lâu, những người khác mới lục tục mà rời đi.
Tất cả mọi người biết, hôm nay qua đi, cái tên Địch Quân Thịnh đã có một ý nghĩa khác ở kinh thành.
Quả nhiên, Địch Quân Thịnh cùng Trần Lâm tỷ thí kết thúc không đến một giờ.
Kết quả tỷ thí cũng đã truyền khắp hắc bạch lưỡng đạo.
Tất cả mọi người vì cái kết quả này cảm thấy khiếp sợ.
Địch Quân Thịnh thế nhưng có bản lĩnh như vậy.
Đây ý nghĩa là, cho dù mất đi xí nghiệp Địch gia làm chỗ dựa, bản thân con người Địch Quân Thịnh chính là một tồn tại cường đại mọi người không thể khinh thường.
Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn vốn dĩ muốn mượn Trần Lâm tới chèn ép Địch Quân Thịnh, kết quả ra tới lại hoàn toàn tương phản.
Người của Trung Nghĩa Minh sau khi trở về liền khẩn cấp triệu tập hội nghị.
Vài người ngồi ở phòng hội nghị của Thái Ngưng Hiên thương lượng một buổi trưa cũng không có thương lượng ra kết quả.
Cuối cùng chỉ có thể dùng tâm tình lo lắng thấp thỏm trở về chỗ ở của từng người.
###
Giản Dật Hành còn chưa dùng tốt thuốc trị thương, đã liền vội vã muốn đi tìm Địch Quân Thịnh.
"Anh, anh đừng vội, anh băng bó trước đã, cần phải tiêu độc, bằng không sẽ bị cảm nhiễm."
Giản Dật Thần vội vội vàng vàng mà đứng lên, ý đồ ngăn trở Giản Dật Hành.
Nề hà một chút sức lực này của mình, cho dù là ở trước mặt Giản Dật Hành đang bị thương, cũng không có nhiều ít lực sát thương.
Giản Dật Hành đi thẳng đến nhà của Địch Quân Thịnh.
"Anh!"
Giản Dật Thần chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Giản Dật Hành kéo theo băng gạc còn rỉ máu chạy vào trong nhà Địch Quân Thịnh.
Giản Nhất Lăng đang kiểm tra thân thể Địch Quân Thịnh, xem trên người anh ấy có nơi nào bị thương hay không.
Tuy rằng Địch Quân Thịnh nói chính mình không có bị thương, nhưng Giản Nhất Lăng vẫn là muốn kiểm tra qua một lần mới yên tâm.
Địch Quân Thịnh cũng vui vẻ cho Giản Nhất Lăng làm kiểm tra cho chính mình, thoải mái hào phóng mà đem áo trên cởi ra cho cô ấy xem.
Giản Dật Hành liền ở ngay lúc này xông vào.
"Anh làm gì vậy?" Sắc mặt Địch Quân Thịnh hiện lên sự không vui.
"Tôi tìm cậu có việc."
Nhìn thấy trước mắt một màn này, Giản Dật Hành hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, còn lôi kéo Địch Quân Thịnh muốn cùng anh ấy đơn độc tâm sự.
"Có việc nói thẳng." Địch Quân Thịnh đại khái đã đoán được nguyên nhân Giản Dật Hành tìm chính mình.
"Tôi muốn cùng cậu tỷ thí." Giản Dật Hành cho thấy ý đồ đến.
Quả nhiên như thế.
Biểu hiện của Địch Quân Thịnh hôm nay làm kinh diễm đối với người bình thường, họ tôn thờ, ngưỡng mộ anh ấy.
Nhưng mà đối với Giản Dật Hành mà nói, anh ấy đã thấy được một đối thủ mới, một người khiêu chiến mới.
Từ giờ trở đi mục tiêu trong cuộc đời anh ấy đã biến thành đánh bại Địch Quân Thịnh.
Cậu ta không đề cập tới điều kiện muốn ông ta giao ra toàn bộ gia sản linh tinh gì sao?
Trần Lâm có chút kinh ngạc cùng ngoài ý muốn.
Hôm nay cho dù Địch Quân Thịnh đưa ra điều kiện muốn toàn bộ gia sản của ông ta, ông ta cũng không có biện pháp cự tuyệt.
Những người khác đối với yêu cầu này của Địch Quân Thịnh cũng cảm thấy được kinh ngạc.
Rõ ràng tiền tài có thể đến dễ dàng như trở bàn tay lại không muốn, thoạt nhìn Địch Quân Thịnh tựa hồ cũng không có thiếu tiền như vậy?
Giả thiết Địch Quân Thịnh không có tiền cần phải dựa vào Giản Nhất Lăng nuôi sống, dựa vào tiền của Giản Nhất Lăng để gây dựng sự nghiệp ở một mức độ nào đó đã tự sụp đổ.
"Có thể đáp ứng sao?" Địch Quân Thịnh hỏi.
"Có thể." Trần Lâm vội vàng đáp ứng.
Sợ Địch Quân Thịnh lại đổi ý.
Địch Quân Thịnh đi trở về đến thính phòng, ở giữa đám người dắt lấy tay Giản Nhất Lăng.
"Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Ân."
Giản Nhất Lăng gật đầu một cái, đi theo Địch Quân Thịnh rời đi Cảnh Hâm Nhã Uyển.
Mọi người tại luyện võ quán lẳng lặng mà nhìn hai người rời đi.
Đại bộ phận mọi người còn đang đắm chìm trong sự khiếp sợ khi Địch Quân Thịnh có thể thắng trận tỷ thí này.
Sau một lúc lâu, những người khác mới lục tục mà rời đi.
Tất cả mọi người biết, hôm nay qua đi, cái tên Địch Quân Thịnh đã có một ý nghĩa khác ở kinh thành.
Quả nhiên, Địch Quân Thịnh cùng Trần Lâm tỷ thí kết thúc không đến một giờ.
Kết quả tỷ thí cũng đã truyền khắp hắc bạch lưỡng đạo.
Tất cả mọi người vì cái kết quả này cảm thấy khiếp sợ.
Địch Quân Thịnh thế nhưng có bản lĩnh như vậy.
Đây ý nghĩa là, cho dù mất đi xí nghiệp Địch gia làm chỗ dựa, bản thân con người Địch Quân Thịnh chính là một tồn tại cường đại mọi người không thể khinh thường.
Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn vốn dĩ muốn mượn Trần Lâm tới chèn ép Địch Quân Thịnh, kết quả ra tới lại hoàn toàn tương phản.
Người của Trung Nghĩa Minh sau khi trở về liền khẩn cấp triệu tập hội nghị.
Vài người ngồi ở phòng hội nghị của Thái Ngưng Hiên thương lượng một buổi trưa cũng không có thương lượng ra kết quả.
Cuối cùng chỉ có thể dùng tâm tình lo lắng thấp thỏm trở về chỗ ở của từng người.
###
Giản Dật Hành còn chưa dùng tốt thuốc trị thương, đã liền vội vã muốn đi tìm Địch Quân Thịnh.
"Anh, anh đừng vội, anh băng bó trước đã, cần phải tiêu độc, bằng không sẽ bị cảm nhiễm."
Giản Dật Thần vội vội vàng vàng mà đứng lên, ý đồ ngăn trở Giản Dật Hành.
Nề hà một chút sức lực này của mình, cho dù là ở trước mặt Giản Dật Hành đang bị thương, cũng không có nhiều ít lực sát thương.
Giản Dật Hành đi thẳng đến nhà của Địch Quân Thịnh.
"Anh!"
Giản Dật Thần chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Giản Dật Hành kéo theo băng gạc còn rỉ máu chạy vào trong nhà Địch Quân Thịnh.
Giản Nhất Lăng đang kiểm tra thân thể Địch Quân Thịnh, xem trên người anh ấy có nơi nào bị thương hay không.
Tuy rằng Địch Quân Thịnh nói chính mình không có bị thương, nhưng Giản Nhất Lăng vẫn là muốn kiểm tra qua một lần mới yên tâm.
Địch Quân Thịnh cũng vui vẻ cho Giản Nhất Lăng làm kiểm tra cho chính mình, thoải mái hào phóng mà đem áo trên cởi ra cho cô ấy xem.
Giản Dật Hành liền ở ngay lúc này xông vào.
"Anh làm gì vậy?" Sắc mặt Địch Quân Thịnh hiện lên sự không vui.
"Tôi tìm cậu có việc."
Nhìn thấy trước mắt một màn này, Giản Dật Hành hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, còn lôi kéo Địch Quân Thịnh muốn cùng anh ấy đơn độc tâm sự.
"Có việc nói thẳng." Địch Quân Thịnh đại khái đã đoán được nguyên nhân Giản Dật Hành tìm chính mình.
"Tôi muốn cùng cậu tỷ thí." Giản Dật Hành cho thấy ý đồ đến.
Quả nhiên như thế.
Biểu hiện của Địch Quân Thịnh hôm nay làm kinh diễm đối với người bình thường, họ tôn thờ, ngưỡng mộ anh ấy.
Nhưng mà đối với Giản Dật Hành mà nói, anh ấy đã thấy được một đối thủ mới, một người khiêu chiến mới.
Từ giờ trở đi mục tiêu trong cuộc đời anh ấy đã biến thành đánh bại Địch Quân Thịnh.