Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1301: Tuyệt đỉnh cao thủ trong truyền thuyết (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ba ngày sau, tại nơi ta ở Cảnh Hâm Nhã Uyển, hai chúng ta một trận định thắng bại." Trần Lâm buông lời nói.

    Sau đó Trần Lâm mang theo Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn rời đi.

    "Anh Dật Hành, anh thật sự muốn cùng lão nhân đầu bạc kia đấu sao? Ông ta thoạt nhìn giống như rất lợi hại, vạn nhất.."

    "Cho dù có thua, ta cũng không có gì hối hận, thi đấu vốn là như thế." Giản Dật Hành vốn là muốn có một trận chiến đấu cùng với cao thủ.

    Trước ngày hôm nay, anh ấy đã từng nghĩ đến việc muốn cùng Trần Lâm vị đỉnh cấp cao thủ trong truyền thuyết này có một trận chiến.

    Cho nên dù không có mâu thuẫn hôm nay, nếu có cơ hội anh ấy cũng muốn cùng ông ta luận võ một chút.

    Đúng là bởi vì biết tính cách của Giản Dật Hành, vừa rồi Địch Quân Thịnh mới không có ngăn cản anh ấy.

    "Anh nắm chắc mấy phần?" Địch Quân Thịnh hỏi Giản Dật Hành.

    "Không biết." Giản Dật Hành đúng sự thật trả lời, đối mặt với Trần Lâm một cao thủ trong truyền thuyết như vậy, Giản Dật Hành biết phần thắng của mình cũng không cao, "Mặc kệ có nắm chắc mấy phần, ta đều phải cùng ông ấy đánh trận này."

    Bởi vì nguyện vọng khiêu chiến cao thủ của chính mình, cũng bởi vì bảo vệ tốt sản nghiệp của vợ chồng em gái không bị lão nhân kia đến quấy rầy.

    "Nhưng mà, anh, em sợ.." Giản Vũ Tiệp vẫn có chút lo lắng, không phải cậu đối Dật Hành người anh họ này không có tin tưởng, mà là cậu thật sự không muốn anh họ Dật Hành xảy ra chuyện, cho dù là khả năng một phần vạn..

    "Mẹ nó, nếu không phải hiện tại trong bụng của tôi có vật nhỏ này, tôi cũng muốn cùng lão nhân chết tiết kia so một trận!"

    La Tú Ân thật sự rất tức giận, lão nhân kia xem mình là cái gì? Một bộ dạng như chỉ có năm vạn tám vạn trên người! Còn muốn em rể đem đất cho bọn họ? Ông ta nghĩ cái gì vậy? Như thế nào sẽ có lão đông tây không biết xấu hổ như vậy?

    "Không giận không giận." Giản Nhất Lăng tiếp tục giúp La Tú Ân thuận khí, thuận tiện hứa hẹn với cô ấy, "Chúng em sẽ giải quyết."

    "Đánh nhau đi!" Bạn nhỏ Đơn Giản hoàn toàn không biết tình huống gì cũng múa may nắm tay nhỏ của mình.

    "Cô cô! Đánh nhau đi, đánh người xấu đi!" Bạn nhỏ Đơn Giản tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác những người lớn đều muốn đánh nhau vì thế nắm tay của cậu nhỏ cũng ngo ngoe rục rịch.

    Ai nói vật nhỏ này không giống ba mẹ của mình chứ?

    Đây rõ ràng chính là di truyền từ mẹ cậu nhỏ không phải sao!

    ###

    Tin tức Giản Dật Hành muốn cùng tiền bối Trần Lâm luận võ thực nhanh chóng bị lan truyền ở trên mạng.

    Trần Lâm là cao thủ đứng đầu danh chấn ở kinh thành mấy chục năm qua.

    Mà Giản Dật Hành là ở mấy năm trước đại sát tứ phương, giành hết vị trí quán quân của tất cả các cuộc thi đấu võ thuật, là một thế hệ cao thủ mới.

    Trận thi đấu của bọn họ, khiến cho mọi người ở trên mạng sôi nổi nghị luận.

    [Tiền bối Trần Lâm đã gần mười năm không có cùng người khác công khai so chiêu phải không? ]

    [Đúng vậy, cũng không biết lúc này đây ai sẽ thắng.]

    [Đương nhiên là tiền bối Trần Lâm rồi, ông ấy chính là truyền kỳ, không tin về nhà hỏi ba mẹ ông bà mình một chút đi, Trần Lâm là một nhân vật tàn nhẫn như thế nào.]

    [Vậy nhưng thực ra khó nói, Trần Lâm hiện tại đã 70 tuổi rồi đi? Còn Giản Dật Hành kia chính là mới hơn hai mươi tuổi độ tuổi hoàng kim, cái gọi là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, trò giỏi hơn thầy, năm đó vương giả hiện tại còn là vương giả hay không khó mà nói được.]

    [Lầu trên nói lời này khẳng định là không hiểu biết về cuộc đời của Trần Lâm, để tôi nói cho bạn biết, đừng nói là 70 tuổi, chính là 80 tuổi hay 90 tuổi một chút cũng đều không ảnh hưởng đến giá trị vũ lực siêu cao kia của ông ấy.]

    [Không sai, Giản Dật Hành không có khả năng là đối thủ của Trần Lâm, Giản Dật Hành học những cái đó, đều là như giàn hoa, cùng Trần Lâm năm đó một quyền một quyền đánh ra tới chính là hoàn toàn không giống nhau.]

    Uy danh của Trần Lâm làm kinh sợ đến hầu hết mọi người, mọi người càng có khuynh hướng tin tưởng Trần Lâm có thể thắng lợi.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1302: Tiền bối Trần chỉ thua một người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thậm chí ở trên mạng có người còn mở đánh cuộc, bắt đầu đặt cược.

    Trước mắt tỉ lệ đánh cuộc Trần Lâm là một ăn hai, mà tỉ lệ đánh cuộc Giản Dật Hành thắng là một ăn tám.

    Có thể thấy được hầu hết mọi người đều cho rằng xác suất Trần Lâm thắng lớn hơn một ít.

    Lão giả béo Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh đến Tần gia cùng Tần Xuyên nói chuyện này.

    "Chúng tôi vốn là muốn trực tiếp cùng Địch Quân Thịnh động thủ, không nghĩ tới Giản Dật Hành ra tới chặn ngang một chân, bất quá như vậy cũng tốt, giải quyết Giản Dật Hành, cũng như cho Địch Quân Thịnh một cái giáo huấn."

    Thịnh Oánh Oánh kỳ thật có chút lo lắng, bởi vì Tần Xuyên đã từng nói qua, bọn họ muốn đối với Địch gia như thế nào anh ta đều mặc kệ, nhưng mà không thể động thủ đối với Giản Nhất Lăng.

    Hiện tại chuyện này đem anh họ của Giản Nhất Lăng là Giản Dật Hành liên lụy đi vào, không biết Tần Xuyên có để ý hay không.

    "Chuyện của Giản Dật Hành tôi không can thiệp." Tần Xuyên nói, "Yêu cầu tôi đã nói qua, không được ảnh hưởng đến Giản Nhất Lăng."

    Tần Xuyên nói như vậy làm Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh cũng an tâm rồi.

    Thời điểm bọn họ tới còn sợ Tần Xuyên bởi vì chuyện này mà bất mãn đối với bọn họ.

    Thịnh Oánh Oánh nghĩ nghĩ, lại nói với Tần Xuyên, "Tần tiên sinh, nếu cậu thích Giản Nhất Lăng, vậy chờ chúng tôi hạ bệ được Địch Quân Thịnh, vậy Giản Nhất Lăng.."

    "Chuyện của tôi các người không cần phải xen vào." Tần Xuyên đánh gãy lời nói của Thịnh Oánh Oánh, "Các người lo làm tốt chuyện của mình là được rồi."

    Tần Xuyên không nghĩ cùng hai người này nhắc đến chuyện giữa mình cùng với Giản Nhất Lăng.

    Chuyện của anh ta cùng với Giản Nhất Lăng, chính anh ta cũng đều không có biện pháp biết rõ ràng hiểu minh bạch, người khác làm sao có thể nhúng tay vào được.

    "Được." Khúc Chấn vội đáp ứng, "Về chuyện tỷ thí lần này của Trần lão tiền bối cùng với Giản Dật Hành.."

    "Tiền bối Trần hẳn là có nắm chắc phần thắng đi?" Tần Xuyên hỏi.

    "Tự nhiên là có." Thịnh Oánh Oánh chắc chắn trả lời, "Về trình độ võ học một tên vai hề nhảy nhót như Giản Dật Hành tuyệt đối không thể so sánh với tiền bối được."

    "Nhưng mà tôi nghe nói tiền bối Trần đã từng bị bại một lần." Tần Xuyên đã điều tra lý lịch của Trần Lâm qua một lần.

    "Một lần kia không tính, tiền bối duy nhất thua một lần kia, đối phương chính là hắc diêm chủ! Hắc diêm chủ vốn không phải là người! Cũng không biết từ nơi nào toát ra tới, hắc bạch lưỡng đạo đều không có địch thủ, hoàn toàn vượt qua phạm trù của nhân loại."

    Người này có năng lực cực cao, nên người ta mới đặt cho biệt danh là hắc diêm chủ.

    Bộ dáng khi đó cũng không qua hai ba mươi tuổi, tuổi trẻ, tuấn mỹ, Thịnh Oánh Oánh từng có vinh hạnh ở xa xa mà gặp qua ông ấy một lần, kinh vi thiên nhân. (*)

    (*) Kinh vi thiên nhân: Ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

    Năm đó hắc diêm chủ nắm giữ hắc bạch lưỡng đạo, đừng nói là ở kinh thành, hơn phân nửa cái phương bắc đều là của ông ấy.

    Lúc sau đột nhiên thoái ẩn, từ đây tin tức cũng không có, đến nay không có người biết ông ấy đi nơi nào, thậm chí không có người biết ông ấy sống hay chết, chỉ để lại một ít truyền thuyết về ông.

    "Nếu các người có tin tưởng, vậy thì đi làm cho tốt, đừng có làm hỏng chuyện." Tần Xuyên dặn dò.

    "Được." Thịnh Oánh Oánh lại hỏi, "Mặt khác, lúc trước chuyện chúng tôi nhắc đến kia, hy vọng Tần thị ra mặt để Địch gia không tiếp tục.."

    "Không cần tôi đặc biệt đề cập, các công ty có mối quan hệ với Tần gia vốn là sẽ không hỗ trợ Địch Quân Thịnh, nhưng các người đừng quên, Địch gia ở kinh thành xây dựng cơ nghiệp nhiều năm như vậy, công ty cùng bọn họ hợp tác qua có không ít, các người muốn hạn chế cậu ta là điều không thực tế. Mà hiện tại về tập đoàn Đỉnh Vân các người hiểu biết được bao nhiêu? Các người đã từng hiểu tận gốc rễ xí nghiệp Địch thị, hiện tại tập đoàn Đỉnh Vân, mặc kệ là các người hay là tôi, đều không biết gì về đối phương."

    Tần Xuyên có thể dễ dàng phá hủy tập đoàn Địch thị như vậy, một nguyên nhân rất lớn là bởi vì có ký ức kiếp trước, nên anh ta đối với xí nghiệp Địch thị rõ như lòng bàn tay, hơn nữa các thành viên Trung Nghĩa Minh cũng hiểu rõ Địch thị, làm ít công to.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1303: Tỷ thí Võ Đạo Quán (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng mà ở đời trước anh ta chưa từng gặp qua cũng chưa từng giao thủ với tập đoàn Đỉnh Vấn.

    Hết thảy đều là mới, mà anh ta không thể đoán trước.

    Anh ta không thể lấy biện pháp đối phó xí nghiệp Địch thị đi đối phó tập đoàn Đỉnh Vấn.

    Tần Xuyên lại nói, "Càng đừng nói, cậu ta còn có một hậu thuẫn vô cùng cường đại."

    Giản Nhất Lăng hiện tại chính là hậu thuẫn của Địch Quân Thịnh.

    Có nhân mạch quan hệ với Giản Nhất Lăng, muốn vô cùng đơn giản mà cô lập Địch Quân Thịnh, căn bản chính là đang mơ mộng hão huyền.

    Lời Tần Xuyên nói hoàn toàn đánh mất ý niệm cô lập Địch Quân Thịnh ở trên thương trường của Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn.

    Vậy chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người tiền bối Trần Lâm.

    Chỉ cần tiền bối Trần Lâm có thể phát huy tác dụng, vậy Địch Quân Thịnh như cũ không có cách nào dừng chân ở kinh thành.

    ###

    Thời gian ba ngày thoảng qua.

    Cảnh Hâm Nhã Uyển.

    Nơi này là địa bàn của Trần Lâm.

    Trần Lâm ở thời điểm đại thọ 60 tuổi sau khi tuyên bố chậu vàng rửa tay liền ở nơi này.

    Nơi này có một chỗ luyện võ trường, là Trần Lâm chuyên môn sai người xây dựng.

    Kiến trúc phong cách là võ đạo quán kiểu Nhật.

    Toàn bộ tràng quán đều dùng gỗ để xây dựng, sàn nhà cũng toàn bằng gỗ, có lớp chống ẩm.

    Chung quanh chỉ đặt một ít chỗ ngồi, là để cho mấy người hôm nay đến xem tỷ thí ngồi.

    Cho dù về hưu, mỗi ngày ông ta vẫn muốn bảo trì trạng thái luyện tập.

    Hôm nay người đến đây không ít, đều là người Trần Lâm mời đến xem cuộc tỷ thí.

    Trần Lâm cũng không thích cuộc tỷ thí không có khán giả, hơn nữa cuộc tỷ thí lần này cần phải có người chứng kiến, miễn cho đến lúc đó có người không nhận nợ.

    Mấy người Trung Nghĩa Minh đều tới, bọn họ tất nhiên là muốn tới xem trận tỷ thí này, chỉ có tận mắt nhìn thấy Giản Dật Hành cùng Địch Quân Thịnh thua trận, bọn họ mới có thể yên tâm.

    Trước khi cuộc tỷ thí chính thức bắt đầu, Trần Lâm đột nhiên tuyên bố.

    "Hôm nay muốn thi đấu hai trận, trận đầu như đã nói lúc trước, ta cùng Giản Dật Hành thi đấu, trận thứ hai còn lại là ta cùng Địch Quân Thịnh."

    Nghe vậy mọi người lộ ra thần sắc kinh ngạc.

    Mọi người Trung Nghĩa Minh đặc biệt ngoài ý muốn cùng lo lắng.

    Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn vội vàng chạy tới dò hỏi Trần Lâm.

    "Tiền bối, đây là xảy ra chuyện gì? Lúc trước không phải chỉ nói muốn cùng Giản Dật Hành thi đấu thôi sao? Như thế nào đột nhiên lại nhiều ra một trận thi đấu với Địch Quân Thịnh nữa vậy?"

    "Không thể sao? Muốn cùng ai thi đấu, hẳn là ta có thể làm chủ chứ?"

    "Không phải không phải, cháu không phải có ý này, cháu chỉ là có chút kinh ngạc."

    "Không cần thiết kinh ngạc, là Địch Quân Thịnh chính mình tìm tới ta, nói muốn thêm một trận tỷ thí, hắn cũng muốn cùng ta thi đấu, tiền đặt cược chính là miếng đất ở khu phía tây trị giá hơn 30 tỷ kia, nếu hắn thua, liền đem miếng đất kia cho ta."

    Trần Lâm tuy rằng lớn tuổi, nhưng không đại biểu ông ta đối với tiền tài không có hứng thú.

    Hơn 30 tỷ, cho không chẳng lẽ không cần.

    Nếu Địch Quân Thịnh chính mình muốn đưa tới cửa cho ông ta, ông ta không có lý do gì không nhận lấy.

    "Vậy.. nếu Địch Quân Thịnh thắng thì sao?" Thịnh Oánh Oánh nhỏ giọng dò hỏi.

    "Như thế nào? Ngươi cảm thấy ta sẽ thua?" Trần Lâm hỏi.

    "Không phải ý này, chỉ là muốn biết Địch Quân Thịnh cậu ta muốn từ nơi này của ngài được đến cái gì." Thịnh Oánh Oánh vội vàng giải thích.

    "Hắn thắng, ta liền đáp ứng hắn ba điều kiện." Điều kiện cụ thể là gì Trần Lâm không có cùng Địch Quân Thịnh nói.

    Mà Trần Lâm cũng không có tỉ mỉ kỹ càng suy xét, bởi vì ông ta không cho rằng Địch Quân Thịnh có khả năng thắng được ông ta.

    Khúc Chấn nhỏ giọng nhắc nhở Trần Lâm, "Tiền bối, ngài vẫn cẩn thận thì tốt hơn, lấy bản lĩnh của tiền bối, Địch Quân Thịnh cùng Giản Dật Hành tự nhiên đều không phải là đối thủ của ngài, sợ là hai người bọn họ có gian trá trong đó."

    Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh vẫn là lo lắng.

    Vạn nhất Trần Lâm thật sự thua, không chừng Địch Quân Thịnh sẽ yêu cầu Trần Lâm làm ra điều bất lợi đối với bọn họ.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1304: Tỷ thí Võ Đạo Quán (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Gian trá sao? Ở địa bàn của ta mà dám gian trá, vậy bọn họ thật là đang tìm đường chết, Trần Lâm ta lăn lộn ở trên giang hồ hơn 50 năm, ở trước mặt ta chơi đa dạng, hiện giờ cổ trên mộ phần đều cao hơn 1 mét."

    Trần Lâm đều nói như vậy, Khúc Chấn cùng Thịnh Oánh Oánh cũng hỏi thêm cái gì. Hỏi nhiều chính là bọn họ không tín nhiệm tiền bối Trần Lâm.

    Tần Xuyên cũng tới, anh ta cũng quan tâm đến sự thắng bại của trận tỷ thí hôm nay.

    Tần Xuyên vào cửa sau đi cùng Trần Lâm chào hỏi.

    Trần Lâm đối với Tần Xuyên còn tính là khách khí cùng thưởng thức, "Tần tiên sinh cũng đối với cuộc tỷ thí hôm nay có hứng thú sao?"

    "Đối với Trần tiền bối tôi vẫn luôn muốn gặp một lần, lúc trước vẫn luôn không có cơ hội, còn tưởng rằng cuộc đời này đều vô duyên gặp được, không nghĩ tới hiện giờ còn có thể có một cơ hội tốt như vậy."

    "Vậy cậu hẳn là cảm tạ hai cái tên tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày kia một chút, Trần Lâm ta cũng đã rất nhiều năm không có gặp được người dám can đảm khiêu chiến ta."

    Trần Lâm mấy năm nay không có cùng người khác tỷ thí, nguyên nhân chính yếu là không có người dám tới khiêu khích ông ta.

    "Tôi nghĩ hôm nay tôi hẳn là có thể nhìn thấy được võ học cao thâm mà trước đây tôi chưa bao giờ được kiến thức qua." Tần Xuyên nói.

    "Vậy Tần tiên sinh cần phải xem cẩn thận, cũng không nên tùy tiện nháy mắt, bằng không cậu có khả năng sẽ bỏ sót."

    "Được, tôi nhất định nhìn không chớp mắt."

    Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng, Giản Dật Hành cùng một nhóm người Giản gia là những người đến cuối cùng.

    Nghe được động tĩnh, Tần Xuyên quay đầu lại, ánh mắt tự động ở giữa đám người tìm tòi thân ảnh Giản Nhất Lăng.

    Sau khi nhìn thấy Giản Nhất Lăng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn cô.

    Thân ảnh trước mắt cùng thân ảnh trong mơ, tựa hồ là giống nhau, lại tựa hồ có chỗ nào không giống nhau.

    Trong đầu hai đoạn bất đồng nhân sinh bất đồng ký ức đang trọng điệp, đang đan xen.

    Giản Nhất Lăng chú ý tới ánh mắt của Tần Xuyên, ánh mắt của anh ta quá mức trắng trợn, cô muốn muốn không chú ý đến cũng đều không được.

    Giản Nhất Lăng đã từng chính là dùng ánh mắt như vậy truy đuổi theo thân ảnh của Tần Xuyên.

    Không nghĩ tới hiện tại đảo lại, đổi thành Tần Xuyên dùng cùng loại ánh mắt truy đuổi theo thân ảnh của Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng nắm lấy tay Địch Quân Thịnh thật chặt.

    Cảm giác được người bên người bất an, Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng mà mơn trớn lòng bàn tay cô, an ủi cô.

    "Đừng sợ, có anh ở đây." Địch Quân Thịnh cúi đầu ở bên tai Giản Nhất Lăng nói nhỏ.

    "Ân."

    Giản Nhất Lăng gật đầu.

    Cô ấy tin tưởng anh ấy.

    Sau đó Giản Nhất Lăng nhìn Giản Dật Hành ở bên cạnh mình, "Anh Dật Hành."

    "Hả?" Giản Dật Hành cúi đầu xem Giản Nhất Lăng.

    "Mặc kệ thắng thua, về nhà làm đồ ăn ngon cho anh." Giản Nhất Lăng nói với Giản Dật Hành.

    "Ừ." Giản Dật Hành nhìn như lơ đãng mà đáp ứng một tiếng, sau đó lại bổ sung, "Anh có thể chọn món ăn không?"

    "Được, anh muốn ăn cái gì?"

    "Ếch hương cay, gà xào ớt, đậu hủ cá."

    Hôm nay đánh nhau khẳng định muốn ra một thân mồ hôi, trở về thích hợp ăn chút đồ cay nóng.

    "Được." Giản Nhất Lăng một lời đáp ứng.

    Địch Quân Thịnh ôn nhu mà cười cười.

    La Tú Ân đi theo ở phía sau, mọi người đều không nghĩ cho cô ấy tới, nhưng mà cô ấy một hai phải tới, khuyên như thế nào cũng không được.

    Chỉ có thể để cho Giản Vũ Mân đi cùng với cô ấy, vạn nhất tính tình táo bạo lên, thời điểm khống chế không được, còn có Giản Vũ Mân có thể ngăn trở cô ấy.

    Tất cả mọi người đến đông đủ.

    Trận tỷ thí cũng chính thức bắt đầu.

    Trần Lâm cùng Giản Dật Hành đứng ở trung tâm luyện võ trường.

    Khóe miệng Trần Lâm ngậm nụ cười khinh miệt, "Người trẻ tuổi, thua cũng đừng trách ta cái vị tiền bối này khi dễ ngươi nha."

    "Sẽ không." Giản Dật Hành bình tĩnh mà trả lời, "Được làm vua thua làm giặc, người thua không nên có câu oán hận."
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1305: Tỷ thí Võ Đạo Quán (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tốt!" Trần Lâm vẫn là rất thưởng thức thái độ này của Giản Dật Hành.

    Tỷ thí bắt đầu, vì để không làm tổn thương đến tính mạng, hai bên bị cấm sử dụng bất kỳ loại vũ khí nào, chỉ so đấu quyền cước công phu.

    Trần Lâm ra quyền, khí thế cực mãnh, tốc độ thực mau, như gió như điện.

    Giản Dật Hành trốn thật sự gấp.

    Chiêu thức Trần Lâm quỷ quyệt hay thay đổi.

    Cùng với quyền cước là thế công hung mãnh, dày đặc đến mức không cho người ta một chút cơ hội thở dốc.

    Động tác của Giản Dật Hành cũng linh hoạt hữu lực.

    Một bên phòng ngự né tránh né, một bên tìm kiếm cơ hội phản kích.

    Nhưng mà thế công của Trần Lâm thật sự quá mạnh, Giản Dật Hành phản kích giống như là đá thay vào hồ nước, cũng không có tạo nên bọt sóng bao lớn.

    "Phanh!"

    Một chân dẫm lên trên sàn nhà, phát ra tiếng vang thật lớn.

    Mọi người nhìn thấy không cấm phát ra một trận kinh hô.

    "Các người xem, sàn nhà nứt ra!"

    "Nghe nói sàn nhà nơi này đều được làm bằng gỗ đặc! Vậy mà trực tiếp đạp vỡ!"

    "Một chân này nếu mà dẫm lên đùi Giản Dật Hành, vậy xương cốt của cậu ta tuyệt đối sẽ gãy thành hai đoạn."

    "Tiền bối Trần Lâm quả nhiên là thái sơn bắc đẩu trong giới võ học a! Thật sự quá cường, chỉ có nhìn thồi mà trong lòng tôi không khỏi cảm thấy kính sợ."

    Hiện trường còn có người dùng thiết bị ghi hình phát sóng trực tiếp trận tỷ thí này lên mạng.

    Số người quan sát còn không ít, đại đa số đều là những người đã đặt cược trận tỷ thí.

    Bọn họ có một số người còn muốn kích động hơn so với người ở hiện trường.

    [Phong thái của tiền bối Trần Lâm thật sự không giảm so với năm đó! Thật sự quá lợi hại! Lực đạo này, một quyền đi xuống, sợ là tấm thép cũng đều bị lõm đi vào một khối to? ]

    [Tiền bối Trần Lâm thật sự quá cường đại, trận tỷ thí này Giản Dật Hành nhất định là thua rồi, xem ra tôi đánh cuộc thắng.]

    [Giản Dật Hành kia cũng không kém a, đã đánh năm phút, vậy mà còn không có đánh bại, thật không phải giàn hoa. Bất quá anh ta vẫn là không thắng được.]

    [Làm người trẻ tuổi, Giản Dật Hành đích xác xem như không tồi, chỉ tiếc đối thủ cậu ta khiêu khích là Trần Lâm tiền bối, loại cao thủ cấp bậc thái sơn bắc đẩu này, thật không phải tùy tiện người nào cũng có thể dễ dàng đánh bại.]

    [Không biết hôm nay sau khi thua trận Giản Dật Hành sẽ thế nào, hy vọng tinh thần không bị sa sút đi xuống mới tốt.]

    Hiện trường tỷ thí, Giản Dật Hành xác thật vẫn luôn ở thế hạ phong.

    Đây là một trận đấu mà Giản Dật Hành đánh gian nan nhất cho tới bây giờ.

    Trần Lâm thật sự không phải chỉ có hư danh, một người đao thật kiếm thật mà lăn lộn vài thập niên, quyền cước công phu thật sự đã đạt tới tình trạng xuất thần nhập hóa.

    Tuy rằng lúc trước đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi giao thủ thật sự, mới chân chính cảm giác được loại khác biệt này.

    Giản Dật Hành không chỉ có không có sợ hãi, ngược lại lộ ra sự hưng phấn.

    Anh ấy thật sự đã thật lâu không có gặp được đối thủ.

    Cũng đã thật lâu không có lâm vào khổ chiến như vậy.

    Cảm giác được Giản Dật Hành hưng phấn, ánh mắt Trần Lâm có chút u ám, Giản Dật Hành so với suy nghĩ của ông ta còn muốn khó đối phó hơn.

    Hiện giờ người này mới hơn hai mươi tuổi, nếu lại cho cậu ta một ít thời gian, nói không chừng ông ta thật sự không phải đối thủ của cậu ta.

    Hơn nữa đáng sợ nhất chính là, người thanh niên này tựa hồ là trời sinh vì chiến đấu mà sinh.

    Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Giản Dật Hành vẫn luôn ở thế hạ phong, cũng ăn hai nắm đấm của mình.

    Nhưng cậu ta không những không có lộ ra sự mỏi mệt, ngược lại càng ngày càng hưng phấn.

    Người như vậy Trần Lâm sống hơn phân nửa đời, cũng không có gặp qua được mấy người.

    Trần Lâm biết chính mình không thể lại cho Giản Dật Hành cơ hội thở dốc.

    Vì thế Trần Lâm không hề có điều giữ lại, lấy ra bản lĩnh mười phần của mình, bắt đầu đối với Giản Dật Hành tấn công càng mãnh liệt.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1306: Tỷ thí Võ Đạo Quán (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Lâm hoàn toàn triển lộ ra toàn bộ bản lĩnh, mọi người mới ý thức được, thì ra vừa rồi Trần Lâm đều không có phát huy mười phần bản lĩnh.

    Giản Dật Hành hoàn toàn chống đỡ không được.

    Sau một phen giao chiến, hoàn toàn bị bại trận.

    Nhưng Giản Dật Hành không phải là người sẽ dễ dàng nhận thua.

    Chẳng sợ ăn mấy đá, anh ấy không những không có lùi bước, thậm chí ánh mắt bắt đầu thị huyết mà hưng phấn.

    Người nam nhân Giản gia này quả thực chính là một kẻ biến thái!

    Người khác càng đánh càng suy yếu, anh ất lại vừa vặn tương phản!

    Hơn nữa Trần Lâm còn nhạy bén mà nhận thấy được, Giản Dật Hành trong quá trình đánh nhau lại có sự trưởng thành.

    Anh ấy đang học tập!

    Đây là gia hỏa gặp mạnh tắc cường!

    Tiềm lực của người nam nhân này, thập phần khủng bố!

    Thời điểm này làm Trần Lâm cảm thấy may mắn, ông ta gặp được Giản Dật Hành thời gian còn sớm, anh ấy còn không có trưởng thành đến hoàn cảnh làm ông ta vô pháp ứng phó.

    Bằng không trận tỷ thí ngày hôm nay, thắng bại khó định, vậy khuôn mặt này của ông ta liền ném đi.

    Trần Lâm chú trọng mặt mũi, cho nên tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này lại phát sinh ở trên người ông ta.

    Ông ta còn nhớ rõ lần duy nhất ông ta bị thua trận kia.

    Mọi người là dùng ánh mắt như vậy đối đãi với ông ta.

    Là cái người được mọi người xưng là hắc diêm chủ.

    Một hồi thua trận tỷ thí kia trở thành vết nhơ cả đời này của ông ta, mỗi khi nhớ tới, đều sẽ làm ông ta cảm thấy ảo não không thôi.

    Trần Lâm từng nói với chính mình, tuyệt không sẽ tái phạm cùng dạng sai lầm.

    Nhìn Giản Dật Hành bị đánh đến miệng phun cả máu vẫn như cũ không chịu nhận thua, mọi người Giản gia gấp đến độ không chịu nổi.

    La Tú Ân gấp đến độ đều muốn vọt giữa trung tâm luyện võ trường đem người kéo trở lại, "Đồ ngốc này, thua liền thua, không phải đã nói với em ấy, thua thì thua thôi, làm gì sống chết chống đỡ chứ!"

    Trước cuộc tỷ thí hôm nay, người một nhà đã thương lượng qua đối sách.

    Giản Dật Hành sẽ thua là việc mà bọn họ đã đoán trước.

    Bọn họ phân tích qua Trần Lâm, biết lấy Giản Dật Hành trước mắt muốn đánh bại Trần Lâm là không có khả năng.

    Giản Vũ Mân cũng gấp, nhưng vẫn ngăn cản La Tú Ân, "Đây là cuộc tỷ thí của Dật Hành, chúng ta phải tôn trọng nó, nó biết chính mình đang làm cái gì."

    La Tú Ân dậm chân, "Em chỉ sợ em ấy ở đó, cũng không biết chính mình đang làm cái gì!"

    Tính tình của cô ấy rất nóng nảy, thật sự nhịn không nổi, mặt mũi đều bầm dập, còn cố gắng căng cái gì!

    La Tú Ân đại khái là đã quên, đổi lại nếu là chính mình là người đi thi đấu, cũng sẽ không tốt hơn so với Giản Dật Hành chút nào.

    Mấy người Trung Nghĩa Minh bên này thì lại âm thầm may mắn.

    "Quả nhiên Giản Dật Hành là vô pháp so sánh với tiền bối Trần." Biểu tình của Thịnh Oánh Oánh có chút đắc ý.

    "Đừng vội cao hứng, chờ Địch Quân Thịnh cũng thua lại nói." Khúc Chấn tương đối ổn trọng hơn một ít.

    "Giản Dật Hành cùng Địch Quân Thịnh, chẳng lẽ không phải Giản Dật Hành lợi hại hơn một chút sao?"

    "Cũng không dám nói, nếu là Địch Quân Thịnh trước đây, xác thật không bằng Giản Dật Hành, nhưng mà trận tỷ thí kia của Địch Quân Thịnh cô cũng đã biết, cậu ta không biết như thế nào, giá trị vũ lực lại có đột phá rất lớn." Khúc Chấn cảm thấy vẫn là không thể khinh địch.

    "Vậy chờ xem đi." Thịnh Oánh Oánh đối với Trần Lâm tin tưởng tràn đầy.

    Mặc kệ là Giản Dật Hành hay là Địch Quân Thịnh, đều là giống nhau.

    Giản Dật Hành còn đang bị đánh, trên người anh ấy đã treo màu, khóe miệng có máu.

    Nhìn thấy làm người rất là đau lòng.

    Nhưng mà chính Giản Dật Hành tựa hồ bị đánh đến nghiện.

    Chỉ cần anh ấy không nhận thua, hoặc là không có bị đánh ngã xuống đất, trận tỷ thí liền phải tiếp tục.

    Thân thể anh ấy sẽ không ngừng bị Trần Lâm đánh cho trọng thương.

    "Đủ rồi! Anh ấy thua!"

    Đột nhiên, một thanh âm non mềm đánh gãy trận tỷ thí này.

    Giản Nhất Lăng đối với Giản Dật Hành đang bị đánh điên cuồng nói, "Lại đánh tiếp, cằm trật khớp liền không thể ăn cơm."
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1307: Nhận thua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói nhẹ nhàng êm ái đem lý trí của Giản Dật Hành kéo lại.

    Anh ấy xác thật quá hưng phấn.

    Đã lâu chưa từng gặp được đối thủ, chuyện này làm cho anh ấy thực hưng phấn.

    Nhưng em gái ngăn cản thực kịp thời, bởi vì lại tiếp tục như vậy, thân thể của anh ấy sẽ chịu không nổi.

    Anh ấy thu tay, nhận thua, "Tôi thua."

    Anh ấy với mới nhận thua, người của Giản gia lập tức vọt vào trung tâm luyện võ trường, đỡ lấy anh ấy.

    "Anh không có việc gì." Cho dù cả người đầy thương tích, Giản Dật Hành cũng sẽ không ở trước mặt người nhà của mình ngã xuống.

    "Còn cậy mạnh cái gì! Lại cậy mạnh sẽ cho cậu mấy ngày không ăn cơm! Chúng tôi ăn cậu xem!" Tức giận La Tú Ân nổi giận nói.

    Hiện tại người dám răn dạy mấy anh em Giản gia như vậy, trừ bỏ Giản lão phu nhân cũng chỉ có một người chị dâu là La Tú Ân này.

    Mấy người đem Giản Dật Hành đỡ đi xuống.

    Trần Lâm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Mặt ngoài phong khinh vân đạm, kỳ thật nội tâm của ông ta cũng không bình tĩnh.

    Người khác không biết, chỉ cảm thấy một ván thắng này Trần Lâm thắng được thập phần nhẹ nhàng, giống như ngay từ đầu bọn họ đã đoán trước như vậy.

    Giản Dật Hành đối chiến Trần Lâm, bất quá là châu chấu đá xe.

    Trần Lâm không quên trào phúng Giản Dật Hành, "Liền ngươi như vậy, còn tới khiêu chiến ta, ta thấy ngươi không thích hợp luyện võ, vẫn là trở về trong bụng mẹ lại một lần sinh ra, nói không chừng còn có thể có chút cơ hội."

    Trần Lâm ý muốn đánh sập ý chí của Giản Dật Hành, làm tinh thần Giản Dật Hành sa sút đi xuống, về sau không tiếp tục luyện võ, như vậy chính mình về sau cũng có thể thiếu đi một đối thủ.

    "Ông đừng có nhiều lời vô nghĩa!" La Tú Ân trực tiếp trả lời Trần Lâm, "Không phải là thắng một trận thôi sao? Chúng tôi thua nổi!"

    Giản Nhất Lăng nói với Giản Dật Hành, "Đừng nghe ông ta, chúng ta không yếu."

    Giản Dật Hành không phải cái loại người có tâm lý yếu ớt, tự nhiên sẽ không bởi vì một trận thua liền sa đọa đi xuống.

    Hiện tại anh ấy không những không có tinh thần sa sút, thậm chí trong lòng còn châm một ngọn lửa, một ngọn lửa thật lâu không có bốc cháy.

    Lúc trước anh ấy không gặp được đối thủ, cảm thấy không thú vị.

    Hiện tại bị người đánh bại, lại cho anh ấy động lực lớn hơn nữa.

    "Cơm chiều đáp ứng anh đừng có quên." Giản Dật Hành nói với Giản Nhất Lăng.

    "Được."

    Có thể nói như vậy, liền đại biểu thật sự không có việc gì.

    Những người khác của Giản gia cũng an tâm không ít.

    Ánh mắt Trần Lâm chuyển tới trên người Địch Quân Thịnh, vênh váo tự đắc hỏi anh, "Ngươi hiện tại còn xác định muốn đánh với ta sao?"

    Sau khi kiến thức được thực lực của ông ta, Địch Quân Thịnh hơn phân nửa đã bị dọa, khả năng lùi bước tính là rất lớn.

    "Xác định." Địch Quân Thịnh thực chắc chắn.

    "Xem ra ngươi cùng anh vợ của mình đều có cùng tật xấu, không biết trời cao đất dày."

    "Không phải người một nhà, không tiến vào một cửa." Địch Quân Thịnh trả lời.

    "Vậy ngươi cùng nữ nhân nhà mình nói chuyện tốt đi, đừng chờ đến lát nữa mới đánh một nửa nữ nhân nhà mình lại đau lòng, nhảy ra phá hủy." Trần Lâm châm chọc nói.

    "Nếu nữ nhân của tôi muốn tôi dừng nhận thua, tôi khẳng định nghe lời." Địch Quân Thịnh nói.

    "Nhìn không ra tới, đã từng là một người không gần nữ sắc Địch gia thiếu gia, hiện giờ đối với một nữ nhân lại thần phục như thế, không biết đây là sủng ái thê tử hay là không dám đắc tội kim chủ đây?"

    Trần Lâm âm thầm trào phúng Địch Quân Thịnh hiện tại chính là một kẻ ăn cơm mềm, không nghe lời không được.

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, khinh thường phản bác.

    "Ông cần nghỉ ngơi một chút không?" Địch Quân Thịnh hỏi Trần Lâm.

    "Bất quá là cùng một tên hoàng mao tiểu tử đánh một trận, không sai biệt lắm chính là sức lực uống miếng nước, ta ngày thường cường độ rèn luyện thân thể đều phải so với trận này mạnh gấp mười lần, lại đánh mười trận đều dư dả, một chút cũng không ảnh hưởng đến ta." Ngữ khí Trần Lâm khinh thường.

    Một bộ dạng hoàn toàn không có đem chính mình vừa mới cùng Giản Dật Hành đánh kia một trận để vào mắt bộ dáng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1308: Thịnh gia vô địch (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người Giản gia lui trở lại bên cạnh để quan sát cuộc chiến.

    Trong trung tâm luyện võ quán chỉ còn lại Địch Quân Thịnh cùng Trần Lâm.

    Cuộc tỷ thí bắt đầu.

    Khóe miệng Trần Lâm ngậm châm biếm.

    Ông ta biết Địch Quân Thịnh có chút bản lĩnh, chuyện của cậu ấy Thịnh Oánh Oánh cùng Khúc Chấn đều nói cho ông ta biết.

    Ngay cả chuyện Địch Quân Thịnh chiến thắng truyền nhân Ẩn đao môn ông ta cũng nghe nói qua.

    Ẩn đao môn xác thật lợi hại, nhưng mà mấy năm nay đã sớm xuống dốc.

    Địch Quân Thịnh có thể chiến thắng truyền nhân Ẩn đao môn, không phải Địch Quân Thịnh có bao nhiêu bản lĩnh, mà là Ẩn đao môn chính mình không được.

    Tâm tình của mọi người xem cuộc chiến cũng thực khẩn trương.

    Đặc biệt là người của Trung Nghĩa Minh.

    Bọn họ đương nhiên muốn Trần Lâm thắng, chỉ cần Trần Lâm thắng, vậy cơ hội Địch Quân Thịnh muốn xoay người cơ bản liền không thể có.

    Không riêng gì vấn đề mất đi mảnh đất giá trị trên 30 tỷ khi thua cuộc, càng có thể khiến cho anh vứt bỏ mặt mũi, vứt bỏ uy tín.

    Tin tức này ở kinh thành một khi lan truyền đi, Địch Quân Thịnh liền thật là hãm sâu vào nước bùn, lại không có khả năng xoay người.

    Trong lòng người Giản gia cầm một phen mồ hôi.

    Trước hôm nay bọn họ đã thương lượng qua, cho dù như vậy, bọn họ vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng cho Địch Quân Thịnh.

    Người Giản Dật Hành vô pháp đối kháng, Địch Quân Thịnh thật sự có thể đối phó được sao?

    Nếu mà ngay cả Địch Quân Thịnh cũng thua thì phải làm sao bây giờ?

    Vứt bỏ mảnh đất hơn 30 tỷ là chuyện nhỏ, để mặc cho Giản Dật Hành bị Trần Lâm xử trí mới là chuyện lớn.

    Tiền không có đất không có đều có thể kiếm lại, người nếu là có chuyện gì, đó là không có đường rút lui.

    Trần Lâm ra chiêu trước, ông ta không tính toán lại lãng phí thời gian, muốn tốc chiến tốc thắng.

    Dù sao vừa mới rồi cùng Giản Dật Hành đối chiến ông ta đã lộ ra toàn bộ thực lực, lúc này khi đối mặt Địch Quân Thịnh cũng không cần phải ẩn giấu.

    Ông ta tự nhận là lấy lực lượng, chiêu thức cùng tốc độ của mình, Địch Quân Thịnh là theo không kịp.

    Vốn tưởng rằng một chiêu đi ra, Địch Quân Thịnh liền tính không có trực tiếp bại trận, ít nhất cũng sẽ treo màu như Giản Dật Hành.

    Một màn kết quả làm người ngoài ý muốn xuất hiện.

    Địch Quân Thịnh lấy di chuyển cùng chiêu thức mà mọi người không ngờ tới, đánh trả lại Trần Lâm.

    Không chỉ có tránh thoát chiêu thức của Trần Lâm, ngược lại còn vòng ra sau lưng Trần Lâm cho Trần Lâm một nắm đấm.

    Không riêng Trần Lâm không nghĩ tới, mọi người ở đây, bao gồm cả những người đang xem trực tuyến cùng với những người trực tiếp xem cuộc tỷ thí cũng không có đoán trước được một màn này.

    Địch Quân Thịnh, cái người ăn chơi trác táng kia, vậy mà có thân thủ như vậy?

    Chuyện này quá không bình thường!

    Mày Tần Xuyên hơi hơi nhăn lại.

    Địch Quân Thịnh sẽ chút quyền cước công phu là chuyện anh ta vẫn luôn biết đến.

    Thời điểm Địch Quân Thịnh từ Tây Nam trở về, người của Trung Nghĩa Minh đã từng đã nói với anh ta, giá trị vũ lực của Địch Quân Thịnh tinh tiến nhiều hơn so với trước kia.

    Anh ta tuy rằng có chuẩn bị một ít tâm lý, nhưng không nghĩ tới thời điểm thật sự nhìn thấy, mới phát hiện, lúc trước mình vẫn là xem nhẹ cậu ấy.

    Chưa từng đoán trước được Địch Quân Thịnh cùng ký ức của anh ta ở đời trước với đời này lại chênh lệch lớn như vậy.

    Trần Lâm có trong nháy mắt phát ngốc, loại cảm giác này..

    Không đợi Trần Lâm hoàn hồn, chiêu thức của Địch Quân Thịnh nối tiếp nhau mà tới.

    Trần Lâm nhanh chóng phòng thủ.

    Nhưng mà Trần Lâm hoảng sợ phát hiện, mặc kệ là tốc độ ra chiêu hay là lực độ của Địch Quân Thịnh, thậm chí sự biến hóa chiêu thức, đều mạnh hơn Giản Dật Hành.

    Mà những chiêu thức này, ông ta không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.. Giống như đây không phải là lần đầu tiên ông ta gặp phải.

    Mọi người từ lúc bắt đầu khiếp sợ, chuyển qua sự kích động.

    Có người hiện trường nhịn không được kinh hô cảm khái.

    "Địch Quân Thịnh mạnh quá!"

    "Mẹ kiếp, ai nói hắn là tiểu bạch kiểm? Có tiểu bạch kiểm nào lợi hại như vậy?"

    "Mẹ nó, sao nói là ăn chơi trác táng, là bại gia tử đâu?"
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1309: Thịnh gia vô địch (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây mà là tiểu bạch kiểm à? Chắc chắn đây là hiểu làm lớn nhất của mọi người đối với cậu ta?"

    "Vậy mà có thể chiến thắng Trần tiền bối thái sơn bắc đẩu trong giới võ học, Địch Quân Thịnh tàng cũng quá sâu đi?"

    "Địch thiếu gia thật là thâm tàng bất lộ a!"

    Người đang xem phát sóng trực tiếp trên mạng cùng với người ở hiện trường cảm khái giống nhau, một bên đã gấp không chờ nổi mà đem tin tức cùng nội dung video liên quan truyền đi ra bên ngoài.

    [Địch Quân Thịnh như thế nào sẽ có bản lĩnh mạnh đến như vậy? Lúc trước không phải nghe đồn cậu ra sinh bệnh sao? ]

    [Không phải nghe đồn sinh bệnh, là thật sự có bệnh, Địch gia vẫn luôn thật cẩn thận mà che giấu.]

    [Giản Nhất Lăng mất tích hai năm, đều nói anh ta không chịu nổi muốn chết rồi, đây là nói bậy bạ đúng không? Tôi thấy người này là đi bái sư học nghệ mới đúng? ]

    [Tôi thấy thân thể anh ta hiện tại thực khỏe mạnh, làm thế nào tốt như vậy? ]

    [Giản Nhất Lăng y thuật tốt đúng không? Không phải nói y thuật của Giản Nhất Lăng cao siêu sao? ]

    [Cho dù không phải y thuật của Giản Nhất Lăng tốt, cũng là do y thuật của Lạc Hải Sâm tốt, Lạc Hải Sâm quả nhiên danh bất hư truyền a, bệnh này của Địch Quân Thịnh nghe nói là sinh ra liền có, rất nhiều năm đều chữa không hết.]

    Người của Trung Nghĩa Minh bắt đầu khẩn trương.

    Tại sao lại như vậy?

    Trần tiền bối vậy mà địch không lại Địch Quân Thịnh sao?

    Thịnh Oánh Oánh khẩn trương hỏi Khúc Chấn, "Khúc lão, đây là có chuyện gì? Địch Quân Thịnh như thế nào trở nên mạnh như vậy?"

    Khúc Chấn hiện tại cũng đang khẩn trương, vẻ mặt lo lắng, "Tôi đã sớm nói với bà, lúc cậu ấy cùng người Ẩn đao môn đánh nhau đã rất mạnh."

    "Chuyện này không có khả năng." Thịnh Oánh Oánh vẫn không muốn tiếp thu sự thật trước mắt, "Cậu ta không có khả năng chiến thắng Trần tiền bối, Trần tiền bối chưa từng thất bại!"

    "Trần tiền bối đã từng thất bại." Khúc Chấn nói, "Tuy rằng chỉ có một lần, nhưng vẫn chứng minh có người có thể chiến thắng Trần tiền bối, chúng ta thật sự không nên đem một phần vạn khả năng này xem nhẹ."

    Sắc mặt Thịnh Oánh Oánh trắng bệch.

    Nhìn Trần Lâm kế tiếp bại lui, một cảm giác sợ hãi bao phủ bà ta.

    Ở giữa luyện võ quán, Địch Quân Thịnh động tác mau lẹ, ra tay tàn nhẫn như là bị bóng đè.

    Bà ta tựa hồ có thể dự kiến, người nam nhân này lúc sau sẽ trả thù Trung Nghĩa Minh, trả thù bà ta như thế nào.

    Trần Lâm hiện tại đã đầu đầy đều là mồ hôi.

    Ông ta vừa kinh vừa sợ.

    Kinh ngạc với sức mạnh của Địch Quân Thịnh, sợ hãi việc mình sẽ thất bại.

    Càng sợ hãi việc sau khi mình thất bại sẽ gặp phải tình cảnh gì.

    Ông ta ở trong giới võ học đã ngồi ở vị trí đệ nhất vài thập niên.

    Nhưng không nghĩ đến sắp phải kết thúc, ngã xuống thần đàn.

    Trần Lâm muốn phản kháng, muốn tìm được cơ hội nghịch chuyển thế cục.

    Nề hà Địch Quân Thịnh thật sự quá mạnh, từng quyền đến thịt, chiêu thức dày đặc không có một tia sơ hở.

    Trần Lâm không có chút sức lực chống cự, mệt mỏi phòng thủ anh, liên tiếp ăn mười mấy nắm đấm.

    Trên mặt, trên người, trên đùi của ông ta, đã có rất nhiều vết thương.

    Khóe miệng chảy ra máu.

    Là vừa rồi Địch Quân Thịnh đã đánh vào mặt ông ta một đấm làm gãy một chiếc răng ở hàm sau.

    Trong mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên Trần Lâm này vài thập niên lần đầu tiên đã chịu như vậy bị thương.

    Ngày trước ông ta cũng bị treo lên đánh như vậy, vẫn là bị cái người được giang hồ xưng là Hắc diêm chủ kia đánh.

    Trần Lâm không thể lại chống đỡ đi xuống.

    Trong lòng ông ta không muốn nhận thua, nhưng mà thân thể đã chống đỡ không nổi.

    Sau khi lại ăn một chân của Địch Quân Thịnh, Trần Lâm nặng nề mà ngã xuống, vững chắc mà ngã ở sàn gỗ của luyện võ quán.

    Sau khi đếm ngược mười giây, Trần Lâm không thể lại đứng lên.

    Trần Lâm thua.

    Thua triệt triệt để để.

    Trần Lâm nằm trên mặt đất, cả người đều ngốc.

    Thân thể của ông ta đã bị đánh đến không thể động đậy, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh.

    Đối mặt với kết cục thất bại, ông ta cảm thấy thà rằng chết đi còn tốt hơn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1310: Ba điều kiện (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là lần thất bại thứ hai trong cuộc đời Trần Lâm.

    Mà lần này lại mang cho ông ta đả kích thậm chí còn nhiều hơn so với lần đầu tiên.

    Thất bại khi còn trẻ, hơn nữa vẫn là bại dưới tay một truyền kỳ, tựa hồ không có mất mặt như vậy.

    Mà hiện tại, thân phận của ông ta không giống trước đây, bại dưới tay đối thủ có thân phận cũng không giống trước đây.

    Cả cuộc đời vinh quang của ông ta, huy hoàng trước đây của ông ta, toàn bộ bị hủy diệt tại một khắc này đây.

    Ông ta ngã trên mặt đất, cảm nhận được ánh mắt của mọi người bốn phía nhìn mình.

    Có kinh ngạc, có tiếc hận, có trào phúng..

    Lại đã không có tôn kính, sùng bái cùng kính ngưỡng như trước kia.

    Ông ta đã từ thần đàn mà ngã xuống..

    Loại chênh lệch thật lớn này, trong lòng Trần Lâm không có cách nào tiếp thu.

    Đánh vào tinh thần còn đả kích hơn so với đánh vào thân thể.

    Mặt mũi của mấy người Trung Nghĩa Minh trắng bệch.

    Trần Lâm thua.

    Kế hoạch của bọn họ là muốn thông qua Trần Lâm chèn ép Địch Quân Thịnh hoàn toàn ngâm nước nóng.

    Không chỉ không chèn ép được Địch Quân Thịnh, thậm chí còn vì Địch Quân Thịnh tạo ra lợi thế.

    Làm sao bây giờ?

    Thịnh Oánh Oánh lôi kéo cánh tay Khúc Chấn, "Lão Khúc ông mau suy nghĩ biện pháp đi!"

    "Tôi có thể có biện pháp nào chứ." Khúc Chấn tại loại thời điểm này, sao có thể nghĩ ra biện pháp.

    "Đừng nóng vội, còn có Tần tiên sinh." Chung Bách Vân trấn an.

    Đối thủ lớn nhất của Địch Quân Thịnh là Tần Xuyên, chỉ cần Tần Xuyên còn ở, Địch Quân Thịnh không dễ dàng Đông Sơn tái khởi như vậy.

    Mà mấy người bọn họ, hiện tại đều là minh hữu của Tần Xuyên, Địch Quân Thịnh muốn trả thù bọn họ, vẫn phải bước qua cửa của Tần Xuyên trước.

    Thịnh Oánh Oánh cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.

    Tần Xuyên nhưng ngàn lần vạn lần phải chế trụ được Địch Quân Thịnh nha!

    Tần Xuyên nhìn chăm chú Địch Quân Thịnh.

    Anh ta biết, Địch Quân Thịnh trước mắt cùng với cái người đem tuổi xuân của mình rong chơi cho đến chết trong trí nhớ kia đã là hai người hoàn toàn khác nhau.

    Cũng đúng, anh ta cùng Giản Nhất Lăng đều không giống đời trước, thì làm sao có thể yêu cầu Địch Quân Thịnh vẫn là cái kẻ bất cần đời kia chứ?

    Chỉ là không biết một đời này, kết cục của mấy người bọn họ sẽ là cái gì.

    Cấp dưới của Trần Lâm đem Trần Lâm đỡ lên.

    Trần Lâm run rẩy mà đứng lên.

    Thân thể bởi vì đau đớn không chịu khống chế mà run rẩy.

    Lúc này trong đầu Trần Lâm cũng chỉ có một ý niệm, nhanh chóng rời đi nơi này.

    Ông ta không nghĩ lại đối mặt với ánh mắt xoi mói của mọi người.

    "Đừng vội đi, tôi muốn ông làm ba chuyện." Địch Quân Thịnh gọi lại Trần Lâm.

    Trần Lâm chỉ có thể dừng lại bước chân, không tình nguyện hỏi Địch Quân Thịnh, "Ngươi muốn ta làm cái gì?"

    Chuyện mình đã đáp ứng, Trần Lâm cho dù không cam lòng cũng sẽ không ở trước mặt mọi người nuốt lời.

    Thua trận tỷ thí đã đủ mất mặt, nếu mà lời nói còn không có uy tín, vậy đường đời của ông ta về sau thật sự không có cách nào dừng chân.

    Địch Quân Thịnh nói với Trần Lâm, "Tôi muốn ông làm việc đầu tiên, chính là ông không được đụng vào Giản Dật Hành."

    Yêu cầu này mọi người thực dễ dàng nghĩ đến.

    Địch Quân Thịnh yêu thương vợ mình như vậy, chuyện của anh vợ khẳng định là muốn xen vào.

    "Ta đã biết." Trần Lâm một lời đáp ứng.

    Loại thời điểm này ông ta muốn không đáp ứng cũng không có cách nào.

    Huống hồ điều kiện này đối với ông ta mà nói còn xem như tốt, ông ta hiện tại sợ hãi là hai điều kiện còn lại nếu Địch Quân Thịnh đưa ra cái yêu cầu gì quá mức mà ông ta lại không thể cự tuyệt.

    Vạn nhất Địch Quân Thịnh muốn toàn bộ gia sản của ông ta thì phải làm sao bây giờ?

    Ông ta tuổi tác lớn như vậy, bắt đầu lại từ đầu là không có khả năng.

    "Chuyện thứ hai, ông cùng người của Trung Nghĩa Minh phủi sạch quan hệ, về sau không được giúp đỡ bọn họ nữa."

    "Chuyện thứ ba, về sau đều không được cùng Địch gia, Giản gia là địch, không thể làm bất luận chuyện gì tổn hại đến ích lợi của chúng tôi, thương tổn đến người nhà của chúng tôi."
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...