Bài viết: 720 

Chương 1271: Tôi đã chọn rồi
Ngay cả cái ghế mà Giản Nhất Lăng ngồi dựa cũng không ngoại lệ.
Mấy thứ này cùng với cả căn nhà không lâu sau bị mang đi bán đấu giá.
"Đi thôi." Giản Nhất Lăng thu hồi quyển sách trong tay, nói với Vu Hi.
Vu Hi cau mày, biểu tình có chút không tha.
Thời điểm hai người cùng nhau đi đến cổng lớn của Địch gia thấy được Tần Xuyên đứng lẳng lặng ở cửa.
Này không phải trùng hợp, anh ta chính là tới tìm Giản Nhất Lăng.
Anh ta đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu đen, mặc một thân tây trang màu đen, uy nghiêm lạnh lùng.
Tầm mắt của anh ta dừng ở trên người Giản Nhất Lăng, ánh mắt phức tạp cùng thâm thúy.
Biểu tình của Giản Nhất Lăng vẫn trước sau như một mà thanh lãnh.
Ánh mắt ở trên người Tần Xuyên ngắn ngủi mà dừng lại một lát, sau đó liền dời đi.
Phảng phất giống như không có nhìn thấy anh ta, đi về hướng xe của mình bên kia.
Cái cục diện trước mắt này, Tần Xuyên không xa lạ, Giản Nhất Lăng đồng dạng không xa lạ.
Đây là dựa theo sự phát triển của cốt truyện trong nguyên tác, đây là kết cục Địch gia vốn nên có. Trong câu chuyện mà Tần Xuyên làm nam chủ kia.
"Em còn có một cơ hội lựa chọn."
Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng.
Bước chân Giản Nhất Lăng tạm dừng một chút.
"Tôi đã chọn rồi." Giản Nhất Lăng dùng giọng nói non mềm lại kiên định mà cho Tần Xuyên đáp án của chính mình.
Nói xong Giản Nhất Lăng dậm bước chân kiên định mà đi về hướng xe của chính mình.
Cùng Vu Hi ngồi ở ghế sau, xe lướt ngang mà đi.
Không hề để ý đến Tần Xuyên đã chờ cô một lúc lâu kia.
Tần Xuyên vẫn luôn nhìn Giản Nhất Lăng rời đi, nhìn cô ấy lên xe, nhìn đến xe của cô ấy chạy đi, anh ta vẫn đứng ở tại chỗ như cũ.
Một hồi lâu sau, sau khi tài xế thật cẩn thận mà dò hỏi, Tần Xuyên mới lên xe của mình.
Về đến nhà, Mạc Thi Vận chờ đợi đã lâu.
Những chuyện phát sinh gần đây cô ta đều biết, cô ta cũng biết hết thảy đều là bởi vì Giản Nhất Lăng.
Nhưng mà cô ta muốn tiếp tục làm bộ không biết.
Chỉ cần Tần Xuyên không có đuổi cô ta ra khỏi căn nhà này, chỉ cần anh ta mỗi ngày còn trở lại căn nhà có cô ta ở này, cô ta đã rất thỏa mãn.
Tần Du Phàm đang muốn ra cửa, Tần Xuyên thấy cô ấy liền hỏi, "Đã trễ thế này muốn đi đâu?"
Tần Du Phàm gần đây lại bắt đầu thường xuyên đến quán bar.
Trước kia thời điểm cô ấy thường xuyên cùng Tần Hoành Chí cãi nhau, buổi tối liền sẽ đi đến quán bar.
Tần Du Phàm dừng lại bước chân, tươi cười châm chọc, "Tôi đi nơi nào cùng anh có quan hệ gì sao? Tần tiên sinh! Tần Du Phàm tôi không có người anh sẽ lấy oán trả ơn!"
Lời nói của Tần Du Phàm làm sắc mặt Tần Xuyên trầm đi vài phần.
Mạc Thi Vận vội vàng khuyên bảo, "Du Phàm cô đừng nói nữa, anh của cô khẳng định là có nỗi khổ, cô là em gái anh ấy cô phải tin tưởng anh ấy."
Mạc Thi Vận duỗi tay kéo Tần Du Phàm.
Tần Du Phàm đột nhiên ném tay Mạc Thi Vận ra.
"Cô câm miệng cho tôi!" Tần Du Phàm hung hăng mà trừng mắt nhìn Mạc Thi Vận, "Cô nguyện ý hèn mọn mà đi theo anh ta lì lợm la liếm như vậy là chuyện của cô, đừng đối với tôi khoa tay múa chân! Cô không xứng!"
Tần Du Phàm lại quay đầu nhìn Tần Xuyên, ánh mắt đồng dạng lạnh lẽo, "Tần tiên sinh, xí nghiệp Tần thị có một phần của tôi, tài sản Tần gia cũng có một phần của tôi, tôi đã ủy thác cho luật sư, tôi muốn cùng anh chia gia tài!"
"Em muốn đem cổ phần Tần gia đưa cho Địch Quân Thịnh sao?"
Thông minh như Tần Xuyên tất nhiên đoán được ý đồ của Tần Du Phàm.
Tần Du Phàm không phủ nhận, "Đúng thì thế nào? Đồ vật anh đợt từ trong tay ân nhân, tôi trả về không nên sao? Tần Xuyên anh nói cho tôi biết, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh muốn làm như vậy? Cho dù anh thích Nhất Lăng, cho dù anh quen biết với Nhất Lăng trước, anh cũng không có tư cách làm những việc này anh có biết không?"
Nhìn Tần Du Phàm phẫn nộ, sắc mặt Tần Xuyên rõ ràng lại tối tăm không ít.
Mấy thứ này cùng với cả căn nhà không lâu sau bị mang đi bán đấu giá.
"Đi thôi." Giản Nhất Lăng thu hồi quyển sách trong tay, nói với Vu Hi.
Vu Hi cau mày, biểu tình có chút không tha.
Thời điểm hai người cùng nhau đi đến cổng lớn của Địch gia thấy được Tần Xuyên đứng lẳng lặng ở cửa.
Này không phải trùng hợp, anh ta chính là tới tìm Giản Nhất Lăng.
Anh ta đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu đen, mặc một thân tây trang màu đen, uy nghiêm lạnh lùng.
Tầm mắt của anh ta dừng ở trên người Giản Nhất Lăng, ánh mắt phức tạp cùng thâm thúy.
Biểu tình của Giản Nhất Lăng vẫn trước sau như một mà thanh lãnh.
Ánh mắt ở trên người Tần Xuyên ngắn ngủi mà dừng lại một lát, sau đó liền dời đi.
Phảng phất giống như không có nhìn thấy anh ta, đi về hướng xe của mình bên kia.
Cái cục diện trước mắt này, Tần Xuyên không xa lạ, Giản Nhất Lăng đồng dạng không xa lạ.
Đây là dựa theo sự phát triển của cốt truyện trong nguyên tác, đây là kết cục Địch gia vốn nên có. Trong câu chuyện mà Tần Xuyên làm nam chủ kia.
"Em còn có một cơ hội lựa chọn."
Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng.
Bước chân Giản Nhất Lăng tạm dừng một chút.
"Tôi đã chọn rồi." Giản Nhất Lăng dùng giọng nói non mềm lại kiên định mà cho Tần Xuyên đáp án của chính mình.
Nói xong Giản Nhất Lăng dậm bước chân kiên định mà đi về hướng xe của chính mình.
Cùng Vu Hi ngồi ở ghế sau, xe lướt ngang mà đi.
Không hề để ý đến Tần Xuyên đã chờ cô một lúc lâu kia.
Tần Xuyên vẫn luôn nhìn Giản Nhất Lăng rời đi, nhìn cô ấy lên xe, nhìn đến xe của cô ấy chạy đi, anh ta vẫn đứng ở tại chỗ như cũ.
Một hồi lâu sau, sau khi tài xế thật cẩn thận mà dò hỏi, Tần Xuyên mới lên xe của mình.
Về đến nhà, Mạc Thi Vận chờ đợi đã lâu.
Những chuyện phát sinh gần đây cô ta đều biết, cô ta cũng biết hết thảy đều là bởi vì Giản Nhất Lăng.
Nhưng mà cô ta muốn tiếp tục làm bộ không biết.
Chỉ cần Tần Xuyên không có đuổi cô ta ra khỏi căn nhà này, chỉ cần anh ta mỗi ngày còn trở lại căn nhà có cô ta ở này, cô ta đã rất thỏa mãn.
Tần Du Phàm đang muốn ra cửa, Tần Xuyên thấy cô ấy liền hỏi, "Đã trễ thế này muốn đi đâu?"
Tần Du Phàm gần đây lại bắt đầu thường xuyên đến quán bar.
Trước kia thời điểm cô ấy thường xuyên cùng Tần Hoành Chí cãi nhau, buổi tối liền sẽ đi đến quán bar.
Tần Du Phàm dừng lại bước chân, tươi cười châm chọc, "Tôi đi nơi nào cùng anh có quan hệ gì sao? Tần tiên sinh! Tần Du Phàm tôi không có người anh sẽ lấy oán trả ơn!"
Lời nói của Tần Du Phàm làm sắc mặt Tần Xuyên trầm đi vài phần.
Mạc Thi Vận vội vàng khuyên bảo, "Du Phàm cô đừng nói nữa, anh của cô khẳng định là có nỗi khổ, cô là em gái anh ấy cô phải tin tưởng anh ấy."
Mạc Thi Vận duỗi tay kéo Tần Du Phàm.
Tần Du Phàm đột nhiên ném tay Mạc Thi Vận ra.
"Cô câm miệng cho tôi!" Tần Du Phàm hung hăng mà trừng mắt nhìn Mạc Thi Vận, "Cô nguyện ý hèn mọn mà đi theo anh ta lì lợm la liếm như vậy là chuyện của cô, đừng đối với tôi khoa tay múa chân! Cô không xứng!"
Tần Du Phàm lại quay đầu nhìn Tần Xuyên, ánh mắt đồng dạng lạnh lẽo, "Tần tiên sinh, xí nghiệp Tần thị có một phần của tôi, tài sản Tần gia cũng có một phần của tôi, tôi đã ủy thác cho luật sư, tôi muốn cùng anh chia gia tài!"
"Em muốn đem cổ phần Tần gia đưa cho Địch Quân Thịnh sao?"
Thông minh như Tần Xuyên tất nhiên đoán được ý đồ của Tần Du Phàm.
Tần Du Phàm không phủ nhận, "Đúng thì thế nào? Đồ vật anh đợt từ trong tay ân nhân, tôi trả về không nên sao? Tần Xuyên anh nói cho tôi biết, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh muốn làm như vậy? Cho dù anh thích Nhất Lăng, cho dù anh quen biết với Nhất Lăng trước, anh cũng không có tư cách làm những việc này anh có biết không?"
Nhìn Tần Du Phàm phẫn nộ, sắc mặt Tần Xuyên rõ ràng lại tối tăm không ít.