Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1271: Tôi đã chọn rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay cả cái ghế mà Giản Nhất Lăng ngồi dựa cũng không ngoại lệ.

    Mấy thứ này cùng với cả căn nhà không lâu sau bị mang đi bán đấu giá.

    "Đi thôi." Giản Nhất Lăng thu hồi quyển sách trong tay, nói với Vu Hi.

    Vu Hi cau mày, biểu tình có chút không tha.

    Thời điểm hai người cùng nhau đi đến cổng lớn của Địch gia thấy được Tần Xuyên đứng lẳng lặng ở cửa.

    Này không phải trùng hợp, anh ta chính là tới tìm Giản Nhất Lăng.

    Anh ta đứng ở bên cạnh chiếc xe Rolls-Royce màu đen, mặc một thân tây trang màu đen, uy nghiêm lạnh lùng.

    Tầm mắt của anh ta dừng ở trên người Giản Nhất Lăng, ánh mắt phức tạp cùng thâm thúy.

    Biểu tình của Giản Nhất Lăng vẫn trước sau như một mà thanh lãnh.

    Ánh mắt ở trên người Tần Xuyên ngắn ngủi mà dừng lại một lát, sau đó liền dời đi.

    Phảng phất giống như không có nhìn thấy anh ta, đi về hướng xe của mình bên kia.

    Cái cục diện trước mắt này, Tần Xuyên không xa lạ, Giản Nhất Lăng đồng dạng không xa lạ.

    Đây là dựa theo sự phát triển của cốt truyện trong nguyên tác, đây là kết cục Địch gia vốn nên có. Trong câu chuyện mà Tần Xuyên làm nam chủ kia.

    "Em còn có một cơ hội lựa chọn."

    Tần Xuyên nói với Giản Nhất Lăng.

    Bước chân Giản Nhất Lăng tạm dừng một chút.

    "Tôi đã chọn rồi." Giản Nhất Lăng dùng giọng nói non mềm lại kiên định mà cho Tần Xuyên đáp án của chính mình.

    Nói xong Giản Nhất Lăng dậm bước chân kiên định mà đi về hướng xe của chính mình.

    Cùng Vu Hi ngồi ở ghế sau, xe lướt ngang mà đi.

    Không hề để ý đến Tần Xuyên đã chờ cô một lúc lâu kia.

    Tần Xuyên vẫn luôn nhìn Giản Nhất Lăng rời đi, nhìn cô ấy lên xe, nhìn đến xe của cô ấy chạy đi, anh ta vẫn đứng ở tại chỗ như cũ.

    Một hồi lâu sau, sau khi tài xế thật cẩn thận mà dò hỏi, Tần Xuyên mới lên xe của mình.

    Về đến nhà, Mạc Thi Vận chờ đợi đã lâu.

    Những chuyện phát sinh gần đây cô ta đều biết, cô ta cũng biết hết thảy đều là bởi vì Giản Nhất Lăng.

    Nhưng mà cô ta muốn tiếp tục làm bộ không biết.

    Chỉ cần Tần Xuyên không có đuổi cô ta ra khỏi căn nhà này, chỉ cần anh ta mỗi ngày còn trở lại căn nhà có cô ta ở này, cô ta đã rất thỏa mãn.

    Tần Du Phàm đang muốn ra cửa, Tần Xuyên thấy cô ấy liền hỏi, "Đã trễ thế này muốn đi đâu?"

    Tần Du Phàm gần đây lại bắt đầu thường xuyên đến quán bar.

    Trước kia thời điểm cô ấy thường xuyên cùng Tần Hoành Chí cãi nhau, buổi tối liền sẽ đi đến quán bar.

    Tần Du Phàm dừng lại bước chân, tươi cười châm chọc, "Tôi đi nơi nào cùng anh có quan hệ gì sao? Tần tiên sinh! Tần Du Phàm tôi không có người anh sẽ lấy oán trả ơn!"

    Lời nói của Tần Du Phàm làm sắc mặt Tần Xuyên trầm đi vài phần.

    Mạc Thi Vận vội vàng khuyên bảo, "Du Phàm cô đừng nói nữa, anh của cô khẳng định là có nỗi khổ, cô là em gái anh ấy cô phải tin tưởng anh ấy."

    Mạc Thi Vận duỗi tay kéo Tần Du Phàm.

    Tần Du Phàm đột nhiên ném tay Mạc Thi Vận ra.

    "Cô câm miệng cho tôi!" Tần Du Phàm hung hăng mà trừng mắt nhìn Mạc Thi Vận, "Cô nguyện ý hèn mọn mà đi theo anh ta lì lợm la liếm như vậy là chuyện của cô, đừng đối với tôi khoa tay múa chân! Cô không xứng!"

    Tần Du Phàm lại quay đầu nhìn Tần Xuyên, ánh mắt đồng dạng lạnh lẽo, "Tần tiên sinh, xí nghiệp Tần thị có một phần của tôi, tài sản Tần gia cũng có một phần của tôi, tôi đã ủy thác cho luật sư, tôi muốn cùng anh chia gia tài!"

    "Em muốn đem cổ phần Tần gia đưa cho Địch Quân Thịnh sao?"

    Thông minh như Tần Xuyên tất nhiên đoán được ý đồ của Tần Du Phàm.

    Tần Du Phàm không phủ nhận, "Đúng thì thế nào? Đồ vật anh đợt từ trong tay ân nhân, tôi trả về không nên sao? Tần Xuyên anh nói cho tôi biết, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng rốt cuộc đã làm chuyện gì có lỗi với anh mà anh muốn làm như vậy? Cho dù anh thích Nhất Lăng, cho dù anh quen biết với Nhất Lăng trước, anh cũng không có tư cách làm những việc này anh có biết không?"

    Nhìn Tần Du Phàm phẫn nộ, sắc mặt Tần Xuyên rõ ràng lại tối tăm không ít.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1272: Tần Xuyên anh có bệnh! Bệnh cũng không nhẹ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mạc Thi Vận vội vàng lại khuyên bảo Tần Du Phàm, "Du Phàm cô đừng như vậy, cô như vậy anh trai cô sẽ đau lòng. Hai người là anh em.."

    Tần Du Phàm phẫn nộ mà mắng trở về, "Tôi nói cô câm miệng cô nghe không hiểu sao? Đừng cứ Du Phàm Du Phàm mà kêu tôi, tôi cùng cô không thân!"

    Mạc Thi Vận bị Tần Du Phàm mắng đến không dám cãi lại.

    "Anh không chỉ quen biết cô ấy sớm hơn so với Địch Quân Thịnh." Tần Xuyên mở miệng, cùng Tần Du Phàm giải thích vấn đề này, "Em nếu nhất định phải hỏi anh vì sao muốn làm như vậy, có lẽ là anh đang thí nghiệm một chút chuyện."

    "Thí nghiệm? Ngươi làm những việc này để thí nghiệm sao?" Tần Du Phàm giống như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, "Tần Xuyên anh có bệnh! Bệnh cũng không nhẹ!"

    Tần Xuyên không có phản bác lời nói của Tần Du Phàm, mà đối với vệ sĩ phía sau mình nói, "Coi chừng tiểu thư, mấy ngày nay đừng để tiểu thư nơi nơi chạy loạn."

    "Tần Xuyên anh muốn làm gì?" Tần Du Phàm tức giận đến đầu ngón tay đều đang run rẩy.

    Anh ta muốn hạn chế tự do của cô ấy!

    Cô ấy lúc trước tại sao lại thừa nhận anh ta là anh trai của mình chứ?

    Anh ta không xứng!

    Anh ta không phải anh trai của cô!

    Lúc trước cô ấy không nên lựa chọn cùng anh ta hòa bình sống chung! Lúc ấy cô nên cùng anh ta tranh đấu đến cùng!

    "Tiểu thư, trong khoảng thời gian này liền ủy khuất cô ở trong nhà." Vệ sĩ ngăn cản đường đi của Tần Du Phàm.

    Tần Du Phàm cười, đôi mắt đỏ bừng, mặt đầy châm chọc.

    "Anh thật đúng là anh trai tốt của tôi!"

    Sau đó Tần Du Phàm trừng mắt liếc nhìn Mạc Thi Vận bên cạnh, "Nhìn tôi làm gì? Cô đừng cảm thấy tôi đáng thương hơn nhiều! Cô vẫn là nhìn xem chính mình đi!"

    ###

    Cuối tuần, có Hội cựu sinh viên đại học Kinh Thành.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng tham dự.

    Đây cũng là lần đầu tiên hai người xuất hiện trước mặt mọi người sau khi Địch gia xảy ra chuyện.

    Mặc kệ là Địch Quân Thịnh hay là Giản Nhất Lăng, bọn họ lúc trước ở trong trường học, đều là nhân vật phong vân.

    Đặc biệt là Địch Quân Thịnh, lúc trước chính là giáo thảo được công nhận, không chỉ có bề ngoài xuất chúng, đồng thời còn có một tầng thân phận kim quang lấp lánh là Địch gia thiếu gia này, là đối tượng thầm mến của vô số các sinh viên nữ trong trường.

    "Mọi người xem, đó có phải là Địch Quân Thịnh, bại gia tử của Địch gia không?"

    "Nói người ta là bại gia tử hình như không được tốt lắm đâu?"

    "Gia nghiệp mấy trăm năm của Địch gia bị hủy trong một sớm trên tay anh ta, anh ta không phải bại gia tử là cái gì?"

    "Nhỏ giọng một chút đi, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, xí nghiệp Địch gia tuy rằng phá sản, nhưng mà Địch Quân Thịnh anh ta vẫn là có bối cảnh."

    "Cậu nói vợ của anh ta sao? Người nam nhân này chính mình không có bản lĩnh, bại gia, về sau chỉ có thể dựa vào vợ mình, không phải bại gia tử thì còn là cái gì?"

    "Không phải nghe nói chú hai của anh ta vẫn là rất lợi hại sao, lúc còn trẻ đã ở bên ngoài sáng lập công ty của chính mình, bởi vì không thuộc về Địch gia, cho nên lần này cũng không có bị ảnh hưởng đến."

    "Tôi thấy đây cũng là chuyện sớm muộn. Lấy bản lĩnh của Tần tiên sinh, sớm muộn gì sản nghiệp của Địch nhị gia cũng bị nuốt."

    "Lúc trước còn có người đem Tần tiên sinh cùng Địch Quân Thịnh xưng là hai đại đại hào môn quý công tử ở kinh thành, hiện tại nhưng bị vả mặt, hai người này giờ hoàn toàn không còn ở trên một cái trục hoành rồi, nếu nói Địch Quân Thịnh ở tầng thứ nhất, Tần tiên sinh người ta không sai biệt lắm ở tầng thứ chín."

    "..."

    Người khi ở thời điểm tốt đẹp rất khó thấy rõ được thái độ chân thật của người ở bên mình.

    Chờ đến khi nghèo túng, những người hư tình giả ý đó, cũng liền sẽ tự mình lộ ra gương mặt thật.

    Hiện tại Địch gia liền một chuyện như vậy.

    Những người cùng công ty có quan hệ lui tới với Địch gia, vội vàng cùng Địch gia phủi sạch quan hệ, cũng có bỏ đá xuống giếng, còn có bàng quan.

    Nhân gian trăm thái, biểu hiện ra đến vô cùng nhuần nhuyễn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1273: Hội cựu sinh viên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có câu nói, giàu không quá ba đời, có một số người thật buồn cười, tất cả cơ nghiệp mà tổ tiên truyền lại đều đem chôn vùi tất cả."

    "Không phải sao, lúc ấy khi học đại học, thấy ai không vừa mắt liền chỉnh người đó, mở miệng một cái là gia đau ngực, bộ dáng giống như một giây sau là muốn chết, hiện tại xem ra, người là không chết được, chính là phá của một chút."

    "May còn được một bộ túi da tốt, cưới được một cô vợ tốt, cô vợ có khả năng, chính mình có vô dụng, thì nửa đời sau cũng không lo ăn mặc."

    "Tôi thấy cũng không thể vui mừng sớm quá, có nữ nhân nào thích chồng mình vô năng chứ? Hắn ta nếu là cứ như vậy đi xuống, vợ của hắn ta sớm muộn gì cũng sẽ một chân đá văng hắn ta đi."

    Mấy người ở khoảng cách không xa Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng ngươi một lời ta một ngữ mà ám chỉ trào phúng.

    Ở đây đều là bạn cùng trường, đều biết người trong lời nói mà bọn họ trào phúng là ai.

    Địch Quân Thịnh năm đó khi còn đi học, đã dùng sự cuồng vọng kiệt ngạo không coi ai ra gì để nổi danh, rất nhiều người ở trên người anh ấy ăn mệt qua, âm thầm ghi hận anh ấy lại không có biện pháp đáp trả.

    Hiện giờ Địch gia nghèo túng, những người này bắt lấy cơ hội khó mà có được để trào phúng Địch Quân Thịnh.

    Vu Hi cũng là bạn cùng trường, cũng ở đây, nghe được bên cạnh nhàn ngôn toái ngữ, không khỏi mà quay đầu nhìn Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh đang cùng Giản Nhất Lăng lặng lẽ nói cái gì đó, khiến khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng hồng hồng lên, giống như một quả táo vừa chín, làm cho người ta muốn cắn một miếng.

    "Thịnh gia, muốn tôi giáo huấn bọn họ không?"

    Vu Hi hỏi Địch Quân Thịnh.

    "Không cần phải xen vào bọn họ." Địch Quân Thịnh cười đến tà khí, "Bọn họ là ghen ghét gia có thể ăn cơm mềm, vận khí của gia, bọn họ chỉ có thể nghĩ, mà không có khả năng có."

    Dáng ngồi Địch Quân Thịnh lười biếng, đôi mắt hơi hơi nheo lại.

    Vu Hi, "..."

    Kiêu ngạo như vậy cũng chỉ có mình Thịnh gia a.

    Ăn cơm mềm mà Thịnh gia vẫn có thể nói như một chuyện đúng lý hợp tình như vậy.

    Mấu chốt là cô vợ cho cậu ăn cơm mềm thoạt nhìn vừa mềm mỏng lại đáng yêu, khuôn mặt nhỏ mềm mại, đôi mắt như chứa nước, thoạt nhìn phúc hậu và vô hại.

    Rõ ràng là một bộ dáng cần người khác bảo hộ mình, cậu vậy mà còn không biết xấu hổ yên tâm thoải mái mà ăn cơm mềm của cô ấy.

    Lương tâm để ở đâu vậy?

    Một lát sau, bước vào phần phát biểu của cựu sinh viên xuất sắc, hiệu trưởng nhiệt tình mời Giản Nhất Lăng lên sân khấu phát biểu.

    Hơn nữa là người đầu tiên.

    Toàn bộ người trong hội trường đều nhìn về phía Giản Nhất Lăng bị điểm danh.

    Thân phận của cô ấy hiện nay là người sáng lập bệnh viện đứng đầu trong và ngoài nước, bác sĩ ngoại khoa giải phẫu hàng đầu, cũng là người phụ trách bộ phận nghiên cứu và phát triển dược phẩm hàng đầu, tuyệt đối là người nổi tiếng nhất và có thành tựu cao nhất trong số rất nhiều cựu sinh viên ở đây.

    Cô ấy là người đầu tiên lên sân khấu mọi người đều không có dị nghị.

    Giản Nhất Lăng bình tĩnh mà đi lên sân khấu.

    Hôm nay Giản Nhất Lăng vẫn vẫn như trước đây mặc một bộ áo thun thuần trắng cùng với chiếc quần ống loe màu đen, đơn giản gọn gàng.

    Khuôn mặt trời sinh non nớt, hơn nữa vóc dáng nhỏ xinh, nhìn qua càng giống như một cô học sinh mới học cấp trung học.

    Rõ ràng là đã tốt nghiệp đại học, còn đã kết hôn.

    Cô ấy cho tới bây giờ không có sợ hãi việc diễn thuyết và làm báo cáo.

    Cô ấy thong dong bình tĩnh mà nói về kế hoạch tương lai trong mấy năm tới của Lạc Hải Sâm.

    Sau khi cô ấy nói xong, mọi người nhiệt liệt vỗ tay.

    Sau đó người chủ trì không có thả cho Giản Nhất Lăng xuống sân khấu, mà bắt đầu đặt câu hỏi cho cô ấy.

    "Viện trưởng Giản, chúng tôi đều vô cùng tò mò lúc trước vì sao cô lại nghĩ đến đến việc muốn thành lập Lạc Hải Sâm, một bệnh viện có công nghệ cao đặc thù như vậy? Tôi biết cô vẫn luôn không có đối với bên ngoài giải thích qua chuyện này, hôm nay ở trước mặt những người bạn cùng trường, không biết cô có thể thuận tiện tiết lộ ra một chút hay không?"

    "Kiếm tiền." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Lý do đơn giản minh bạch.
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1274: Hội cựu sinh viên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hả?

    Kiếm tiền?

    Trong tình huống này, người bình thường không phải nên nói lên một chút lý tưởng, nói lên một chút khát khao đối với tương lai nhân loại, còn có những lời đầy hứa hẹn với xã hội vì thế giới mà cống hiến linh tinh hay sao?

    "Ha ha ha." Người chủ trì xấu hổ mà nở nụ cười, "Viện trưởng Giản của chúng ta thật là một người thẳng thắn, kiếm tiền là tốt, kinh tế có thể xúc tiến xã hội con người phát triển tiến bộ. Vậy lúc trước cô quen biết với Thịnh gia như thế nào?"

    Người chủ trì lại hỏi về chuyện tình cảm năm xưa của hai người.

    "Anh ấy lừa tôi một bữa cơm."

    Nếu mà biết anh ấy có tiền như vậy, hộp cơm kia Giản Nhất Lăng nói cái gì cũng đều sẽ không cho anh ấy.

    Hả?

    Lừa một bữa cơm?

    Đây là cuộc gặp mặt thần kỳ gì vậy?

    Vu Hi cũng nhìn về phía Địch Quân Thịnh, giữa Thịnh gia cùng Lăng Thần còn phát sinh qua một đoạn chuyện xưa như vậy sao?

    Anh ấy như thế nào mà không biết chứ?

    Vu Hi nháy mắt cảm giác trong những năm đó anh ấy đã bỏ lỡ nhiều khoảnh khắc quan trọng.

    Người chủ trì tiếp tục hỏi, "Có thể nói chi tiết về chuyện Thịnh gia lừa cơm không, cảm giác đây là một câu chuyện vô cùng thú vị."

    "Không có chỗ nào thú vị cả, khi đó anh ấy chỉ là cảm thấy chơi vui thôi." Giản Nhất Lăng giải thích.

    Có một đoạn thời gian rất dài từ khi bắt đầu, Địch Quân Thịnh là ôm tâm lý chơi đùa với Giản Nhất Lăng.

    Đến nỗi từ khi nào phần tâm tư này bắt đầu biến hóa, Giản Nhất Lăng cũng không biết.

    Người chủ trì muốn hỏi, bỗng nhiên dưới đài có người hô một tiếng, "Viện trưởng Giản có để ý đến chuyện chồng của cô là Địch Quân Thịnh hiện tại đã phá sản không? Sau khi tuyên bố phá sản, phần lớn tài sản của anh ấy đã bị đóng băng trước khi hoàn toàn thanh lý, cho nên tiền để mua một chiếc túi xách để tặng cho cô cũng đều không có."

    Nếu không phải bệnh viện của Giản Nhất Lăng thuộc về tài sản trước khi kết hôn, hiện tại bệnh viện này cũng đều phải chịu ảnh hưởng.

    Đây là cái đề tài mẫn cảm, người chủ trì cố ý tránh đi, lại không nghĩ dưới sân khấu có người không nể tình mà trực tiếp la lên như vậy.

    "Không ngại." Giản Nhất Lăng trả lời, "Chồng của tôi là người ưu tú nhất, anh ấy rất mạnh mẽ, cùng với chuyện anh ấy có hay không có xí nghiệp của gia tộc Địch gia không có bất luận cái quan hệ gì."

    Trên khuôn mặt nhỏ của Giản Nhất Lăng thể hiện sự vô cùng nghiêm túc, một chút đều không giống như là đang nói dối để ứng phó câu hỏi.

    Có không ít người sau khi nghe Giản Nhất Lăng trả lời, không khỏi mà cảm thấy hâm mộ Địch Quân Thịnh.

    Giản Nhất Lăng là thuộc về dạng người trong cuộc sống thì vô cùng ỷ lại vào chồng mình, nhưng trong công việc lại có năng lực siêu mạnh.

    Đây là dạng người thuộc về vừa có thể thỏa mãn chủ nghĩa đại nam tử của nam nhân, lại có thể kiếm tiền nuôi gia đình.

    Có không ít nam nhân có lý tưởng trong lòng chính là cái dạng này.

    Địch Quân Thịnh thật sự có mệnh quá tốt, khi đầu thai, thì đầu thai vào Địch gia, vừa mới sinh ra chính là ở điểm cuối so với người khác, ỷ vào nhà mình có tiền có thế có quyền hoành hành ngang ngược rất nhiều năm.

    Hiện tại lại cưới được một cô vợ như vậy, mặc dù Địch gia sụp đổ, anh ấy vẫn có thể tiếp tục trải qua cuộc sống ngày ngày phú quý như vậy.

    Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Địch Quân Thịnh bình tĩnh tự nhiên, khóe miệng tươi cười còn lộ ra vài phần đắc ý.

    Thực tốt, làm một người nam nhân, không lấy chuyện ăn cơm mềm làm hổ thẹn, ngược lại còn thấy chuyện này vinh quang.

    Da mặt có chút dày, bọn họ thật sự học không được.

    "Không biết Thịnh gia tiếp sau đây có kế hoạch gì không, hay vẫn muốn tiếp tục bị Tần Xuyên chèn ép đi xuống như vậy? Tôi nghe nói Tần thị còn có thủ đoạn ở đằng sau."

    Hôm nay ở bên trong hội trường, có không ít người từng là bạn học của Địch Quân Thịnh, nhìn Địch Quân Thịnh khó chịu đã lâu, không nghĩ bỏ lỡ một cơ hội có thể làm Địch Quân Thịnh ở trước mặt mọi người xấu hổ như vậy.

    "Nếu hiện tại nói ra cho mọi người biết, vậy đó còn có thể gọi là kế hoạch sao?" Địch Quân Thịnh chậm rì rì mà trả lời.

    Không biết Địch Quân Thịnh là vịt chết mỏ vẫn còn cứng hay là thực sự có cái gì để mà tự tin, mặc kệ mọi người hỏi như thế nào, tình huống bất lợi với anh ấy như thế nào, anh ấy đều là một bộ dạng không chút hoang mang, không chút để ý.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1275: Hội cựu sinh viên (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nếu Thịnh gia có biện pháp đối phó, xí nghiệp Địch gia còn sẽ bị phá sản sao?"

    Người nọ chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục truy hỏi.

    Địch Quân Thịnh cong môi, "Là nhà của gia tuyên bố phá sản, cậu lo ngại cái gì? Cậu quan tâm gia như vậy làm cái gì? Ai nói cho cậu, tuyên bố phá sản thì ý nghĩa là thất bại chứ? Không phá thì không xây được, có hiểu không?"

    Bộ dạng của Địch Quân Thịnh ngạo mạn, thật sự cùng năm đó giống nhau như đúc.

    Cái này làm cho người có ý đồ làm cho anh không thoải mái tức khắc bị đè nén, Địch gia đã đến tình trạng này, mà anh vẫn còn dám kiêu ngạo như vậy.

    "Cho nên cậu là đang chuẩn bị chiêu gì để phản kích sao? Không biết chúng tôi khi nào có thể nhìn thấy đây? Tôi thực là chờ mong, dù sao cũng đã từng là bạn học, chúng tôi cũng không đành lòng nhìn bạn học Địch hiện tại lại nghèo túng như vậy."

    Làm bộ như đang quan tâm, kỳ thật lại là châm chọc.

    "Cũng không cần đợi quá lâu, cậu là có thể nhìn thấy." Địch Quân Thịnh bình tĩnh tự nhiên mà trả lời.

    Nói giống như thật sự, đến lúc đó sợ không phải là dựa vào quan hệ của Giản Nhất Lăng một lần nữa bắt đầu chứ?

    "Chúng tôi đây rửa mắt mong chờ nha!"

    Người chủ trì thấy không khí không đúng, vội mời Giản Nhất Lăng trở lại chỗ ngồi của mình, mời vị bạn học kiệt xuất tiếp theo lên sân khấu giao lưu.

    Thời điểm kết thúc, mọi người từ hội trường ra tới.

    Mấy người đuổi theo cùng Giản Nhất Lăng lôi kéo làm quen.

    Không biết là cố ý hay là vô tình, thời điểm bọn họ vây quanh Giản Nhất Lăng nói chuyện, hoàn toàn làm lơ sự tồn tại của Địch Quân Thịnh, coi như anh ấy như là không khí vậy.

    "Viện trưởng Giản, nghe nói gần đây cô lại muốn ở nước Y mở phân viện? Nếu có yêu cầu hợp tác về việc cung cấp vật liệu xây dựng, hãy nhớ liên hệ với tôi."

    "Viện trưởng Giản, phân viện ở nước Y khi nào bắt đầu thông báo tuyển dụng vậy? Tôi có một người cháu gái đang học y, tôi giúp con bé hỏi một chút, nhìn xem có cơ hội tiến vào phân viện Lạc Hải Sâm của các người thực tập hay không."

    "Nghe nói viện trưởng Giản gần đây lại cùng tập đoàn Hương Đóa Lệ hợp tác chuẩn bị đưa ra thị trường một loại dược phẩm mới, có tiện tiết lộ ra một chút loại dược phẩm mới là cái gì không?"

    Sự nghiệp hiện tại của Giản Nhất Lăng có thể nói là như mặt trời ban trưa, đừng nói là sau khi Địch Quân Thịnh phá sản, chính là trước khi phá sản, cũng đều không nhất định có thể so với cô.

    Giản Nhất Lăng hoàn toàn không phản ứng những người này, kéo cánh tay Địch Quân Thịnh cùng nhau bước nhanh rời đi.

    Nhìn Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh đi xa, mấy người vừa mới rồi còn tha thiết lập tức thay đổi sắc mặt.

    "Làm giá cái thá gì, chồng đều phá sản, đều thành trò chê cười, còn làm một bộ dáng cao cao tại thượng."

    "Giản Nhất Lăng thì không nói, người ta thật là có chút bản lĩnh, còn Địch Quân Thịnh kia, hồi đi học đã có dáng vẻ này, hiện tại cũng vẫn cái bộ dạng không biết xấu hổ này, cho ai xem vậy, ai mà không biết nhà hắn ta đều đã phá sản."

    "Cái đồ phá nhà phá của, chờ xem đi, núi không chuyển nước chuyển, kinh thành là nơi lớn như vậy, về sau sẽ còn nhiều cơ hội mà nhìn hắn ta bị chê cười."

    ###

    Trung Nghĩa Minh, đại hội đường.

    Hội nghị cao tầng Trung Nghĩa Minh.

    Trên bàn tròn vốn nên chỉ có Địch Quân Thịnh cùng vài vị thành viên nòng cốt Trung Nghĩa Minh, xuất hiện một người không nên xuất hiện -- Tần Xuyên.

    Khóe miệng Địch Quân Thịnh ngậm cười, đối với sự xuất hiện của Tần Xuyên cũng không có quá ngoài ý muốn.

    "Lão Khúc, có vẻ mấy năm nay tôi không ở đây, quan hệ của các người cùng với Tần tiên sinh phát triển rất khá a." Địch Quân Thịnh cười như không cười.

    Lão giả béo bị điểm danh chột dạ mà cúi đầu, không dám nhìn thẳng Địch Quân Thịnh.

    Trong mấy năm Địch Quân Thịnh bị bệnh không có cách nào xử lý sự vụ của Trung Nghĩa Minh, Tần Xuyên bắt đầu thẩm thấu vào bên trong Trung Nghĩa Minh.

    Bởi vì Tần Xuyên có được ký ức đời trước, từng có kinh nghiệm một lần đánh bại Địch gia, anh ta đối với Trung Nghĩa Minh lấy Địch gia làm chủ đạo hiểu biết so với Địch Quân Thịnh không kém hơn bao nhiêu.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1276: Điều kiện trao đổi là tôi muốn Giản Nhất Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vậy anh ta so với đời trước càng thêm dễ dàng thẩm thấu vào nội bộ Trung Nghĩa Minh, từ bên trong làm tan rã thương nghiệp liên minh đã kéo dài mấy trăm năm này.

    "Thịnh gia, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách chúng tôi, suốt hai năm qua cậu không có xuất hiện, sống hay chết cũng không biết, nếu như cậu đã chết, Địch gia liền bị chặt đứt hương khói, vậy về sau Trung Nghĩa Minh chúng ta như rắn mất đầu, tất nhiên sẽ xảy ra đại loạn."

    Lão giả béo vì chính mình cùng với các thành viên khác biện mình cho hành vi phản bội của mình.

    "Không sai, Thịnh gia nếu như mấy năm nay cậu xuất hiện một lần, nếu như Địch nhị gia nguyện ý kết hôn cùng tiếp nhận quyền lực của Địch gia, chúng tôi cũng sẽ không cùng Tần tiên sinh lui tới như vậy."

    Mấy người quản lý cấp cao khác cũng tán thành.

    Địch Quân Thịnh câu môi cười, nhìn mấy người này như đang xem biểu diễn xiếc.

    "Không sai biệt lắm rồi, đều đã cùng Tần Xuyên cấu kết rồi, cũng không cần lại tìm cớ cho chính mình, nói đi, hiện tại các người muốn thế nào?"

    Địch Quân Thịnh dựa lưng vào ghế thái sư làm bằng gỗ hoa cúc lê, trong tay cầm chén trà tử sa, bộ dáng nhàn nhã, tựa hồ cũng không có bị tình cảnh trước mắt làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.

    "Thịnh gia, tuy rằng chúng tôi thấy rất có lỗi với Địch gia các người, có lỗi với Địch lão gia tử, nhưng mà hiện tại Tần tiên sinh cùng tập đoàn Tần thị mới là thủ lĩnh cùng dê đầu đàn của Trung Nghĩa Minh chúng ta, đây cũng là chuyện không có biện pháp, xí nghiệp Địch gia đều đã tuyên bố phá sản, chúng tôi cũng không có cách nào lại đi theo Địch gia các người."

    "Đúng vậy Thịnh gia, công ty xí nghiệp chúng tôi đều quản lý hàng trăm hàng ngàn người, quản lý cuộc sống của mấy ngàn gia đình, chúng tôi nếu cũng sụp đổ, sẽ có mấy vạn gia đình thất nghiệp, chúng tôi đây cũng là không có cách nào."

    "Thịnh gia, tôi cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn nên giải quyết hòa bình thì tốt hơn, cậu nếu muốn cứng rắn, cũng không có ý nghĩa gì, Địch gia đều đã phá sản, thật sự không có năng lực lại tiếp tục dẫn dắt Trung Nghĩa Minh."

    Địch gia mấy trăm năm nay làm lão đại của Trung Nghĩa Minh, hiện giờ lại bị tiểu đệ bọn họ một tay nâng đỡ lên buộc thoái vị.

    Không đúng, không phải bị buộc thoái vị, mà là đã bị thoái vị.

    Tần Xuyên trong bất tri bất giác đã tiếp quản Trung Nghĩa Minh.

    Tần Xuyên cùng Địch Quân Thịnh đối diện, ánh mắt hai người đều thực sắc bén.

    "Địch Quân Thịnh, tôi cho cậu một cơ hội, lấy về hết thảy Trung Nghĩa Minh, phục hưng lại công việc làm ăn của Địch gia, tôi chỉ cần cậu đưa ra một thứ để trao đổi, tôi muốn Giản Nhất Lăng."

    Tần Xuyên không có cách nào từ Giản Nhất Lăng xuống tay, liền thay đổi ý nghĩ, từ Địch Quân Thịnh nơi này xuống tay.

    Chỉ cần Địch Quân Thịnh từ bỏ, Giản Nhất Lăng tự nhiên sẽ đối với cậu ấy thất vọng.

    "Anh đang mơ mộng hão huyền sao? Nếu ngủ còn không tỉnh thì nói, trở về ngủ thêm một giấc lại đến." Địch Quân Thịnh khoan thai trả lời, "Một cái phá liên minh như vậy, đáng giá để tôi lấy bảo bối Nhất Lăng nhà tôi đến đổi sao? Việc mua bán lỗ vốn như vậy ai làm chứ?"

    Bị Địch Quân Thịnh nói thành là "Phá liên minh", sắc mặt mấy vị thành viên trung tâm Trung Nghĩa Minh có chút khó coi.

    Rõ ràng là chính Địch gia vô dụng, chính mình phá sản, còn nói bọn họ là phá.

    Cậu ta có cái tư cách gì?

    "Địch Quân Thịnh, cậu là một người kiêu ngạo, mất đi sự nghiệp cậu nhận hết trào phúng, trước đó không lâu ở hội cựu học sinh cậu hẳn là đã thể hội đầy đủ, cậu thật sự sẽ cam tâm làm một người nam nhân ở đằng sau lưng nữ nhân sao?"

    Tần Xuyên biết Địch Quân Thịnh có ngạo khí của mình.

    Cậu ấy căn bản không giống như biểu hiện bên ngoài của cậu ấy như vậy, không thèm để ý đến sự nghiệp của chính mình, không thèm để ý đến năng lực của chính mình.

    Cậu ấy tuyệt đối không phải một người nam nhân cam tâm ăn cơm mềm.

    "Anh dường như cũng khá hiểu biết tôi."

    Địch Quân Thịnh không thể phủ nhận, anh ấy xác thật không phải một người nam nhân cam tâm ăn cơm mềm.
     
    Nghiên Di, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1277: Những người này thêm lên cùng nhau cũng đều không có quan trọng bằng Nhất Lăng bảo bối của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm nam nhân, tất nhiên là phải có sự nghiệp của chính mình, có đủ năng lực cường đại, muốn bảo hộ được nữ nhân của chính mình, mà không phải trái lại là bị nữ nhân của mình bảo hộ.

    "Cho nên tôi cho cậu cơ hội này, hết thảy Trung Nghĩa Minh, xí nghiệp Địch gia, cậu đều có thể lấy trở về." Tần Xuyên đưa ra điều kiện trao đổi thập phần mê người.

    "Anh vẫn không đủ hiểu tôi, tôi không cam lòng làm nam nhân ở sau lưng Nhất Lăng bảo bối, nhưng mà không đại biểu tôi sẽ lấy nữ nhân của mình đi đổi lấy quyền lực sự nghiệp địa vị tiền tài, kia không gọi là ngạo khí, mà so với việc ăn cơm mềm càng trở nên vô dụng uất ức. Huống chi.."

    Địch Quân Thịnh tạm dừng một chút, ánh mắt đảo qua mấy người ngồi trước bàn tròn.

    "Loại minh hữu dễ dàng thay đổi như vậy, tôi cũng không hiếm lạ."

    Ánh mắt Địch Quân Thịnh khinh miệt, nụ cười châm chọc.

    Sắc mặt nhóm người Trung Nghĩa Minh ngồi trước bàn tròn vô cùng khó coi.

    "Địch thiếu gia, việc này cũng không thể trách chúng tôi, thật sự là do hành động lúc trước của Địch gia quá làm người lo lắng, hơn nữa Trung Nghĩa Minh ở trong tay cậu những năm qua, cơ hồ không có bất luận thay đổi gì, Tần tiên sinh tiếp quản không bao lâu, Trung Nghĩa Minh chúng ta liền có chất lượng bay vọt, tiền lời cũng so với trước kia tăng hơn nhiều."

    "Đúng vậy Địch thiếu gia, chim khôn lựa cành mà đậu, có đôi khi cậu hẳn là phải học cách tìm vấn đề từ trên người mình, mà không phải một mực đổ lỗi cho người khác."

    Mấy người ngược lại nói Địch Quân Thịnh mới không phải, chỉ trích Địch Quân Thịnh lúc tại vị không đạt được gì, không có dẫn dắt Trung Nghĩa Minh bọn họ nâng cao một bước.

    Là chính Địch Quân Thịnh không có bản lĩnh, không có tẫn chức trách phải làm khi anh ấy là người lãnh đạo Trung Nghĩa Minh, không thể trách bọn họ phản bội.

    Vẻ mặt Địch Quân Thịnh tươi cười mà nhìn những người này, nghe bọn họ phản bác lời nói của mình.

    "Sau đó các người liền cam tâm tình nguyện mà làm chó săn cho người này đúng không?"

    Địch Quân Thịnh như cũ là cười, vẻ mặt tươi cười kia hoàn toàn là đang trào phúng những người trước mắt này.

    "Địch Quân Thịnh cậu không cần đem lời nói nói đến khó nghe như vậy chứ? Cái gì chó săn, chúng tôi cùng với Địch gia các người vẫn luôn là quan hệ liên minh, hiện tại cùng Tần tiên sinh cũng là như thế!"

    Lời nói của Địch Quân Thịnh chọc giận mấy người.

    Địch Quân Thịnh híp mắt cười, như là đang thưởng thức sắc mặt lúc này của bọn họ.

    Ánh mắt Tần Xuyên thâm trầm, "Địch Quân Thịnh, đây là cậu lựa chọn, như vậy về sau giữa cậu và Trung Nghĩa Minh, sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa."

    "Không sao cả. Bọn họ những người này có thêm lên, đều không có quan trọng bằng Nhất Lăng bảo bối của tôi, anh thích cùng nhóm người này giao tiếp, anh cứ việc."

    Địch Quân Thịnh nói xong từ trên chỗ ngồi đứng lên.

    Anh ấy vừa động, người ngồi cùng bàn đều có chút khẩn trương.

    Mấy người biết, tuy rằng Địch Quân Thịnh làm buôn bán chẳng ra gì, nhưng mà quyền cước công phu của anh ấy lợi hại, giá trị vũ lực rất cao.

    Đặc biệt là hai năm sau trở về, giá trị vũ lực của anh ấy đột nhiên tăng lên không ít, ngay cả cao thủ gia tộc lánh đời đều không phải là đối thủ của anh ấy.

    Mấy người dùng ánh mắt cảnh giác vẫn luôn nhìn Địch Quân Thịnh, thẳng đến khi anh ấy rời đi khỏi Thái Ngưng Hiên, tầm mắt mấy người mới xoay trở về.

    "Lão Khúc, hiện tại làm sao bây giờ, hoàn toàn cùng Thịnh gia náo loạn như vậy, về sau có thể bị Địch nhị gia trả thù hay không? Địch Quân Thịnh không có bản lĩnh, nhưng Địch nhị gia vẫn là muốn cố kỵ một chút."

    Vẫn là có người có chút băn khoăn, liền hỏi lão giả béo.

    "Sự tình làm đều làm, liền không cần lo trước lo sau nghĩ nhiều như vậy, công việc làm ăn của Địch nhị gia đều ở nước Y, chuyện ở trong nước ông ấy từ trước đến nay đều không nhúng tay, hơn nữa cũng không nhất định có năng lực nhúng tay."

    "Cho dù nhúng tay thì thế nào? Có Tần tiên sinh ở đây, chúng ta cũng không cần sợ hắn ta."
     
    Nghiên Di, Mạnh ThăngLieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1278: Anh ta cũng không có vui sướng khi thắng lợi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi cũng cảm thấy vậy, nếu Địch nhị gia thực sự lợi hại như trong truyền thuyết nói như vậy, mấy năm nay Địch gia cũng không đến mức biến thành cái dáng vẻ kia."

    Lão giả béo biểu tình tiếc hận, "Nói thật tôi thật đúng là không đành lòng nhìn Địch gia biến thành cái dạng hiện tại, chúng ta cùng Địch gia nhiều năm tình nghĩa thâm hậu như vậy, không nghĩ tới thế nhưng đứt đoạn ở thế hệ này."

    "Được rồi đừng tiếc hận, cũ không đi mới sẽ không tới, không có chuyện gì là nhất thành bất biến, dù sao phải có một ít thay đổi, khác nhau chỉ là ở chỗ là biến ở trên tay chúng ta hay là biến ở trên tay người khác mà thôi."

    Sau đó mấy người lại dò hỏi Tần Xuyên bước tiếp theo nên làm như thế nào.

    Tần Xuyên nói bọn họ không cần sốt ruột, Địch gia hành động anh ta sẽ chặt chẽ chú ý, phát triển của Trung Nghĩa Minh anh ta cũng sẽ lên kế hoạch thật tốt.

    Có lời nói của Tần Xuyên, mấy người càng thêm yên tâm.

    Từ Thái Ngưng Hiên rời đi, trở lại Tần gia, Tần Xuyên cũng không có cảm giác vui sướng của một người chiến thắng nên có.

    Người vốn nên thích lại vô pháp tâm động.

    Người vốn không nên thích lại thành người ở đầu quả tim.

    Người không thích ở bên cạnh mình, người mình thích bên người khác.

    Tần Xuyên không biết mình như thế này có được xem là thắng lợi hay không, là có đáng giá vui mừng hay không.

    Hồi ức hai đời ở trong đầu giao triền, làm anh ta có đôi khi phân không rõ chính mình rốt cuộc thân đang ở một đời nào.

    Anh ta thậm chí phân không rõ chính mình hiện tại là thích Giản Nhất Lăng nhiều một chút, hay là thích Giản Nhất Lăng trước kia vì anh ta điên cuồng nhiều một chút.

    Anh ta làm những việc ở trong trí nhớ mà mình đã từng làm.

    Nhưng lại không có cách nào làm cho chính mình tìm về cái loại khoái cảm đã từng.

    Tất cả mọi chuyện, đều lệch khỏi quỹ đạo vốn có.

    Anh ta hiện tại, làm những việc bất kể phí tổn bất kể hậu quả như, còn không phải giống như lúc trước Giản Nhất Lăng vì anh ta làm sao?

    Anh ta tự mình thí nghiệm một quá trình này, cũng tự mình thể hội loại vô lực cùng tịch mịch này.

    Tần Xuyên mới vừa vào cửa, Mạc Thi Vận đi ra đón, khuôn mặt cô ta mang theo nụ cười nhẹ nhàng, "Anh hôm nay sao về sớm như vậy?"

    "Có chút mệt mỏi." Tần Xuyên không dấu vết mà né tránh Mạc Thi Vận đụng vào, sau đó hướng phòng làm việc trên lầu của mình mà đi.

    Mạc Thi Vận đứng ở tại chỗ, trong nháy mắt không thể tránh khỏi đau đớn.

    Nhưng mà cô ta không có biểu hiện ra ngoài sự không thoải mái nào.

    Cô ta biết Tần Xuyên không thích cô ta, đang tránh né cô ta.

    Nhưng mà không quan hệ, cô ta sẽ chờ, Giản Nhất Lăng không thích Tần Xuyên, chỉ cần một thời gian, anh ta chung quy sẽ quên Giản Nhất Lăng, sẽ nhìn đến cô ta.

    Mạc Thi Vận tin tưởng vững chắc như thế.

    Tần Du Phàm đứng ở cửa thang lầu chờ Tần Xuyên, nhìn về phía Tần Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

    "Tần Xuyên, anh hiện tại rất đắc ý ha, Địch gia huỷ hoại, ở trong kinh thành này, anh một nhà độc đại, anh nói một không hai, anh thật đúng là người thừa kế ưu tú của Tần gia chúng ta! Hoàn mỹ mà kế thừa ưu điểm của ba chúng ta là xem lợi ích là cao nhất! Tôi nói cho anh biết, cho dù anh thắng, chẳng sợ Địch Quân Thịnh hiện tại hai bàn tay trắng, tôi như cũ vẫn cảm thấy anh ấy so với anh ưu tú hơn, anh ấy càng giống một người nam nhân hơn!"

    Tần Du Phàm không chút lưu tình nào mà châm chọc Tần Xuyên.

    Tần Xuyên nhìn khuôn mặt phẫn nộ của Tần Du Phàm, trong trí nhớ cô ấy cũng từng phẫn nộ chất vấn anh ta như vậy.

    Cũng từng nói qua anh ta không xứng, không xứng cùng Địch Quân Thịnh tranh.

    Lúc ấy cô ấy nói như vậy là bởi vì cô ấy thích Địch Quân Thịnh.

    Hiện tại nói như vậy thuần túy là bởi vì cô ấy chán ghét hành động của anh ta.

    "Tần Xuyên anh nói chuyện đi! Anh là người câm sao! Anh có bản lĩnh làm những chuyện đó, anh lại không có bản lĩnh trả lời vấn đề của tôi có phải hay không?"

    Tần Xuyên không có trả lời vấn đề của Tần Du Phàm, tránh đi Tần Du Phàm, lập tức đi về phòng ngủ của mình.
     
    LieuDuong, Nghiên DiMạnh Thăng thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1279: Phá sản không phải là chuyện lớn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mệt mỏi nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, trước mắt Tần Xuyên lại hiện ra hình ảnh mà anh ta vứt đi không được.

    "Tần Xuyên, tôi rốt cuộc chỗ nào kém hơn Mạc Thi Vận?"

    "Tần Xuyên, là tôi quen biết với anh trước, tôi rốt cuộc có chỗ nào không tốt?"

    "Tần Xuyên, tôi nói cho anh biết, Giản Nhất Lăng tôi chính là thích anh, anh mơ tưởng trốn tránh tôi, mơ tưởng dùng phương thức này đuổi tôi rời đi!"

    Hình ảnh đôi mắt cô ấy đỏ bừng, đôi mắt bởi vì khóc thút thít mà sưng tấy lên.

    Cô ấy nói đoạn thời gian kia, anh ta là người duy nhất nguyện ý nghe cô ấy nói chuyện.

    Cô ấy nói bởi vì anh ta nói qua, cô ấy là một đứa trẻ tốt, nói rằng nếu cô ấy học cách kiềm chế tính tình, hẳn là sẽ được càng nhiều người thích.

    Anh ta nói với cô ấy, anh ta không thích cô ấy, muốn cô ấy không cần lại làm ra chuyện không có ý nghĩa, như vậy không chỉ sẽ tổn thương người khác cũng sẽ tổn thương chính mình.

    Nhưng mà cô ấy không từ bỏ, cô ấy còn làm cho trầm trọng thêm, càng điên cuồng thêm.

    Lúc ấy anh ta cảm thấy cô ấy không thể nói lý.

    Thẳng đến chính mình cũng yêu người kia mà không được, mới hiểu được, nguyên lai cái loại chấp niệm này không phải nói vứt bỏ là có thể vứt bỏ.

    Bởi vì thích, cho nên cố chấp.

    Bởi vì thích, cho nên không có cách nào dễ dàng nói từ bỏ.

    Anh ta chưa bao giờ thể nghiệm như vậy bởi vì tất cả đều quá mức thuận buồm xuôi gió.

    Tuy rằng ngay từ đầu anh ta xấu hổ với thân phận là đứa con riêng, nhưng sau đó mỗi một việc phát sinh, mỗi khó khăn mà anh ta gặp phải, anh ta đều có thể giải quyết dễ dàng.

    Trong chuyện tình cảm càng đơn giản sáng tỏ, không có một chút sóng gió.

    Người anh ta thích cũng thích anh ta.

    Bọn họ quý trọng lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau tiến bộ, tin tưởng lẫn nhau, sưởi ấm cho nhau.

    Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, thật là đơn giản và đẹp đẽ.

    ###

    Vài ngày sau, tất cả tài sản thuộc về Địch gia đều bị đem bán đấu giá.

    Một vị người mua thần bí đến từ Y quốc, đã mua tất cả mọi thứ.

    Chỉ với căn nhà của Địch gia thôi mà giá trị đã đến vài trăm triệu, hơn nữa còn có các vật dụng trang trí bên trong, toàn bộ tính ra giá trị cũng không phải là người bình thường có thể chi trả.

    Mọi người có chút tò mò là vị thổ hào nào đem mấy thứ này của Địch gia đều ôm hết.

    Chỉ là đợi hồi lâu, cũng không gặp được người mua xuất hiện.

    Xem ra kẻ có tiền này vẫn là rất điệu thấp.

    Địch lão gia tử đang ở Giản gia cùng Giản gia lão gia tử chơi cờ.

    Giản lão gia tử một bên đánh cờ một bên hừ hừ, "Lão nhân ông thật là nhàn nhã ha, trong nhà phát sinh chuyện lớn như vậy, ông vậy mà mỗi ngày vẫn cùng tôi chơi cờ giải sầu."

    Giản lão gia tử có lo lắng thì cũng không có cách nào khác, ông đã đem quyền hành của Giản gia đều giao cho Giản Duẫn Thừa, mọi chuyện giao cho anh ấy xử lý, ông cũng không tâm tư mà nghĩ đến nó.

    "Nơi nào có việc lớn vậy?" Địch lão gia tử không để bụng, "Hai năm trước cháu dâu đáng yêu của tôi không thấy đó mới là chuyện lớn! Cùng chuyện kia so sánh, việc hiện tại này nhiều lắm chính là mưa bụi thôi."

    Nói ngược lại cũng đúng, lúc ấy không thấy Giản Nhất Lăng, Địch gia giống như là bị bầu trời sập xuống.

    "Lão nhân ông cũng không đến mức mỗi ngày đều chạy tới cùng tôi chơi cờ chứ?" Giản lão gia tử tức giận mà nói.

    "Anh Giản à, anh xem tôi nhà cửa hiện tại đều bị bán đấu giá, không có chỗ nào đi, không chạy tới cùng anh chơi cờ tôi còn có thể đi nơi nào?" Địch lão gia tử bán cái thảm.

    Giản lão gia tử nghe thấy nghĩ cũng đúng, lão nhân này hiện tại giống như cũng không có nơi nào khác có thể đi.

    Nơi nơi đều là người bỏ đá xuống giếng, rất nhiều người đều vội vã cùng Địch gia phủi sạch quan hệ.

    "Ai, nếu không ông nói một chút, chúng tôi có chỗ nào có thể giúp được ông đây?"

    "Anh Giản, anh đừng lo lắng, gia tộc hưng suy, vương triều thay đổi, đó đều là chuyện thường có, có thói quen là tốt rồi." Vẻ mặt Địch lão gia tử nhẹ nhàng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1280: A Thịnh mua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Việc này còn có thể có thói quen là tốt sao?

    Đều là những người gặp qua sóng to gió lớn, Giản lão gia tử lại vẫn là không thể không bội phục tâm thái này của Địch gia lão nhân.

    Cơ nghiệp mấy trăm năm của nhà mình đều bị huỷ hoại, ông ấy lại dùng một câu "Chuyện thường có" để nói qua đi.

    "Đúng rồi, cây u lan trồng trong sân của anh kia khi nở hoa mùi hương thật thơm, có thể tách cho tôi cái rễ để tôi mang về trồng được không?" Điểm chú ý của Địch lão gia tử lại chạy đến hoa cỏ của Giản lão gia tử.

    "Không thể, đó là bé ngoan trồng cho tôi, sao có thể chia cho ông."

    Nhắc tới đến hoa lan yêu quý, Giản lão gia tử là một bước cũng không nhường.

    "Hừ, anh đắc ý cái gì chứ? Chờ tôi trở về cũng nói cháu dâu ngoan trồng cho tôi một chậu!"

    Địch lão gia tử dào dạt đắc ý, bé ngoan nhà ông ấy hiện tại là cháu dâu nhà ông đó!

    Giản lão phu nhân nhìn hai lão nhân cộng thêm lên đều sắp hai trăm tuổi lại giống như hai đứa trẻ ba tuổi rưỡi ở nơi đó tranh giành, vẻ mặt ghét bỏ.

    Giản lão phu nhân nghiêm túc mà dò hỏi Địch lão gia tử, "Bé ngoan nhà chúng tôi thật sự rất là yếu ớt, từ nhỏ đã được nuông chiều, mọi việc tôi đều phải dùng loại tốt nhất cho con bé, hiện tại gả đến Địch gia các người, Địch gia các người phá sản muốn cho con bé chịu khổ, lão thái bà tôi không chấp nhận."

    "Giản lão phu nhân, chị hãy hoàn toàn yên tâm, không cần chị nói, tôi cũng không để cho cháu dâu ngoan của tôi phải chịu ủy khuất, chi phí ăn mặc của con bé nhất định là tốt nhất." Địch lão gia tử vội vàng bảo đảm với Giản lão phu nhân.

    Ba người chính là tán gẫu, liền thấy Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng tới.

    "Bé ngoan a! Tới bên này với bà nội, để bà nội nhìn xem, gần đây có phải gầy hay không!"

    Giản lão phu nhân vội vàng lôi kéo Giản Nhất Lăng đến trước mặt mình, nhìn trên nhìn dưới ngó trái ngó phải.

    "Gầy, khẳng định là chuyện gần đây làm cho buồn phiền, cái tên Tần Xuyên đáng chết kia, từ trước ta còn nghĩ nó là người tốt, không nghĩ tới ta thế nhưng lại nhìn nhầm!"

    Cũng không biết Giản lão phu nhân từ nơi nào nhìn ra tới Giản Nhất Lăng gầy một ít.

    Dù sao thể trọng của Giản Nhất Lăng một chút cũng đều không có giảm bớt.

    "Bà nội đừng tức giận."

    Tay nhỏ Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng mà vỗ ngực lão phu nhân, giúp bà ấy thuận khí.

    Giản Nhất Lăng an ủi Giản lão phu nhân, cô đã vài lần gọi điện thoại cùng bà nói qua rằng bà đừng lo lắng cho bọn họ, nhưng mà Giản lão phu nhân chính là không tin, bà nhận định Giản Nhất Lăng là đang an ủi bà lừa bà nói là không có việc gì.

    "Không giận không giận, bà nội không giận, bà nội chính là đau lòng con."

    Địch lão gia tử buồn bực, "Ai nha, chị dâu à, chị nói như thế, sao giống như là tôi cùng đứa cháu nhà tôi bạc đãi bé ngoan vậy?"

    Giản lão phu nhân tức giận mà nói, "Không nói ông, tôi nói chính là tên khốn họ Tần kia, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sấn hư mà nhập (*), nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lòng muông dạ thú, mặt người dạ thú!"

    (*) Sấn hư mà nhập: Nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập

    "Bà nội, chúng con không có việc gì, Địch gia cũng không có việc gì, hai ngày nữa sẽ dọn về nhà cũ Địch gia ở." Giản Nhất Lăng giải thích với Giản lão phu nhân.

    "Dọn về nhà cũ Địch gia ở sao?" Giản lão phu nhân có chút buồn bực, "Vừa mới rồi ta xem tin tức, Địch gia đã bị mua rồi."

    "Ân, A Thịnh mua." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Tình huống như thế nào? Tài sản của nó không phải đã bị thanh lý rồi sao? Nơi nào có tiền mà mua lại căn nhà?"

    Địch Quân Thịnh cùng lão phu nhân giải thích, "Chuyện này lại nói tiếp có chút phức tạp."

    Địch lão gia tử ở bên cạnh cười ha hả mà nói, "Tôi nói không cần lo lắng cho bọn nó mà."

    Thực hiển nhiên Địch lão gia tử trước đó là đã biết.

    "Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lão thái bà ta như thế nào nghe mà không hiểu gì cả vậy?" Giản lão phu nhân vẫn không làm sao hiểu được một đợt thao tác này của Địch gia, nếu Địch gia có năng lực này, vì sao lại muốn tuyên bố phá sản chứ?
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...