Bài viết: 720 

Chương 1251: Nhìn trộm được bí mật của anh ta
Ngày hôm sau, truyền thông các nơi đều đưa tin về buổi tiệc sinh nhật của Mạc Thi Vận tụ tập được bao nhiêu giới đại lão.
Dân mạng sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ.
Đồng thoại về cô bé lọ lem cùng vương tử cư nhiên là thật sự.
Tình yêu mà Tần Xuyên dành cho Mạc Thi Vận, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Mặc kệ Mạc Thi Vận đã từng làm cái gì.
Mặc kệ trên lưng cô ta đeo bao nhiêu bêu danh.
Anh ta yêu cô ta như lúc ban đầu.
Không chỉ có yêu cô ta, còn trả lại cho cô ta hết thảy những cái tốt nhất.
Thiên vị như vậy, sủng nịnh như vậy, thử hỏi ai không nghĩ có được đâu?
Các dân mạng đồng loạt đều hóa thân thành chanh tinh, chua từ trong cho đến bên ngoài.
[Muốn biết Mạc Thi Vận có phải đã làm ra chuyện cứu vớt hệ Ngân Hà hay không, mà có thể bắt được một viên si tâm của Tần gia thiếu gia.]
[A a a, nếu mà có một người độc sủng tôi như vậy, tôi nguyện ý yêu anh ta đến chết!]
[Đây là tình yêu thần tiên gì, cũng không dám viết như vậy.]
Trừ bỏ những bình luận đó, dân mạng còn đang bình luận vấn đề khác.
Người trong giới hào môn ở kinh thành đang quan sát chính là một việc khác -- thế cục hiện giờ ở kinh thành.
Dựa theo tình hình hiện tại cho thấy, Tần Xuyên là đang vượt xa Địch Quân Thịnh người đã biến mất hai năm.
Nhưng mà vị hôn thê của Địch Quân Thịnh so với vị hôn thê của Tần Xuyên lại lợi hại hơn không ít.
Viện trưởng bệnh viện Lạc Hải Sâm, một người lãnh đạo của một bệnh viện bình thường cũng không so sánh được với cô ấy.
Mấy năm nay Lạc Hải Sâm cùng các thế lực lớn trên thế giới đều thành lập thiên ti vạn lũ quan hệ.
Cho nên bọn họ vẫn là không thể lập tức mà xem thường Địch Quân Thịnh.
Vu Hi bọn họ nhìn thấy một ít trên mạng nói bình luận về Địch Quân Thịnh, một đám cười đến đau bụng.
Thịnh gia bị nhóm người này miêu tả thành tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, quả thực quá buồn cười.
"Thịnh gia cậu cũng có hôm nay, a ha ha ha ha.."
"Tôi muốn chụp lại màn hình, tôi phải lưu giữ lại, chờ về sau khi tôi không vui vẻ sẽ lấy ra xem xem chơi."
"Hôm nay quá vui sướng get√"
Mấy người cười đến sung sướng, Địch Quân Thịnh bị bọn họ cười nhạo không chút để ý mà nói một câu, "Ba con chó độc thân."
Cũng không biết xấu hổ cười nhạo gia sao?
Mấy người tức khắc cười không nổi.
Không sai, bọn họ bốn người, ngay từ đầu thoạt nhìn Địch Quân Thịnh là người không có khả năng tìm đối tượng nhất, kết quả lại là người trong bọn họ sớm nhất có đối tượng!
###
Mạc Thi Vận đi vào trong thư phòng của Tần Xuyên.
Tần Xuyên luôn luôn không thích cô ta đi vào thư phòng của anh ta, cho nên cô ta không đi.
Nhưng mà hôm nay, Mạc Thi Vận nhìn thấy cửa thư phòng không có khóa lại, trong lòng có một chút ý tưởng khác thường.
Cô ta là bạn gái anh ta, đi vào trong thư phòng anh ta nhìn xem hẳn là không có gì chứ?
Đã trải qua lúc giãy giụa suy nghĩ, Mạc Thi Vận vẫn là đi vào thư phòng của Tần Xuyên.
Thư phòng của Tần Xuyên là thư phòng trước đây mà cha anh ta Tần Hoành Chí khi còn trên đời đã dùng.
Nội thất trong thư phòng đều làm bằng gỗ đỏ, đối diện cửa ra là một kệ tường chứa đầy đồ cổ mà Tần Hoành Chí sinh thời đã sưu tầm được.
Mạc Thi Vận đi tới bàn làm việc, nhìn thấy trên mặt bàn sạch sẽ, không có nhìn thấy bất cứ cái văn kiện gì cùng công ty có quan hệ.
Quả nhiên là cô ta đa tâm, Tần Xuyên cũng không có chuyện gì muốn gạt cô ta.
Mạc Thi Vận thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi thời điểm, khóe mắt dư quang thoáng nhìn tới quyền sách [Kinh tế luận] mà Tần Xuyên đặt ở trên mặt bàn kia, có một góc ảnh chụp được kẹp trong quyển sách.
Với lòng hiếu kỳ, Mạc Thi Vận mở ra quyển sách.
Khi toàn bộ tấm ảnh chụp xuất hiện ở trước mặt cô ta, Mạc Thi Vận chấn kinh rồi.
Cô ta nhìn ảnh chụp thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thân thể run rẩy, từ đầu ngón tay đến mũi chân đều lạnh.
Trong nháy mắt này, tất cả các hành động mà Tần Xuyên lúc trước đối xử với cô ta đều có thể giải thích dễ dàng.
Sau một lúc lâu, cô ta khép lại quyển sách, đem hết thảy trả về chỗ cũ.
Làm bộ như mình không có tới thư phòng.
Làm bộ như mình không có phát hiện ra bí mật của Tần Xuyên.
Làm bộ như mình cái gì cũng không biết.
Dân mạng sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ.
Đồng thoại về cô bé lọ lem cùng vương tử cư nhiên là thật sự.
Tình yêu mà Tần Xuyên dành cho Mạc Thi Vận, thật sự làm cho người ta hâm mộ.
Mặc kệ Mạc Thi Vận đã từng làm cái gì.
Mặc kệ trên lưng cô ta đeo bao nhiêu bêu danh.
Anh ta yêu cô ta như lúc ban đầu.
Không chỉ có yêu cô ta, còn trả lại cho cô ta hết thảy những cái tốt nhất.
Thiên vị như vậy, sủng nịnh như vậy, thử hỏi ai không nghĩ có được đâu?
Các dân mạng đồng loạt đều hóa thân thành chanh tinh, chua từ trong cho đến bên ngoài.
[Muốn biết Mạc Thi Vận có phải đã làm ra chuyện cứu vớt hệ Ngân Hà hay không, mà có thể bắt được một viên si tâm của Tần gia thiếu gia.]
[A a a, nếu mà có một người độc sủng tôi như vậy, tôi nguyện ý yêu anh ta đến chết!]
[Đây là tình yêu thần tiên gì, cũng không dám viết như vậy.]
Trừ bỏ những bình luận đó, dân mạng còn đang bình luận vấn đề khác.
Người trong giới hào môn ở kinh thành đang quan sát chính là một việc khác -- thế cục hiện giờ ở kinh thành.
Dựa theo tình hình hiện tại cho thấy, Tần Xuyên là đang vượt xa Địch Quân Thịnh người đã biến mất hai năm.
Nhưng mà vị hôn thê của Địch Quân Thịnh so với vị hôn thê của Tần Xuyên lại lợi hại hơn không ít.
Viện trưởng bệnh viện Lạc Hải Sâm, một người lãnh đạo của một bệnh viện bình thường cũng không so sánh được với cô ấy.
Mấy năm nay Lạc Hải Sâm cùng các thế lực lớn trên thế giới đều thành lập thiên ti vạn lũ quan hệ.
Cho nên bọn họ vẫn là không thể lập tức mà xem thường Địch Quân Thịnh.
Vu Hi bọn họ nhìn thấy một ít trên mạng nói bình luận về Địch Quân Thịnh, một đám cười đến đau bụng.
Thịnh gia bị nhóm người này miêu tả thành tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, quả thực quá buồn cười.
"Thịnh gia cậu cũng có hôm nay, a ha ha ha ha.."
"Tôi muốn chụp lại màn hình, tôi phải lưu giữ lại, chờ về sau khi tôi không vui vẻ sẽ lấy ra xem xem chơi."
"Hôm nay quá vui sướng get√"
Mấy người cười đến sung sướng, Địch Quân Thịnh bị bọn họ cười nhạo không chút để ý mà nói một câu, "Ba con chó độc thân."
Cũng không biết xấu hổ cười nhạo gia sao?
Mấy người tức khắc cười không nổi.
Không sai, bọn họ bốn người, ngay từ đầu thoạt nhìn Địch Quân Thịnh là người không có khả năng tìm đối tượng nhất, kết quả lại là người trong bọn họ sớm nhất có đối tượng!
###
Mạc Thi Vận đi vào trong thư phòng của Tần Xuyên.
Tần Xuyên luôn luôn không thích cô ta đi vào thư phòng của anh ta, cho nên cô ta không đi.
Nhưng mà hôm nay, Mạc Thi Vận nhìn thấy cửa thư phòng không có khóa lại, trong lòng có một chút ý tưởng khác thường.
Cô ta là bạn gái anh ta, đi vào trong thư phòng anh ta nhìn xem hẳn là không có gì chứ?
Đã trải qua lúc giãy giụa suy nghĩ, Mạc Thi Vận vẫn là đi vào thư phòng của Tần Xuyên.
Thư phòng của Tần Xuyên là thư phòng trước đây mà cha anh ta Tần Hoành Chí khi còn trên đời đã dùng.
Nội thất trong thư phòng đều làm bằng gỗ đỏ, đối diện cửa ra là một kệ tường chứa đầy đồ cổ mà Tần Hoành Chí sinh thời đã sưu tầm được.
Mạc Thi Vận đi tới bàn làm việc, nhìn thấy trên mặt bàn sạch sẽ, không có nhìn thấy bất cứ cái văn kiện gì cùng công ty có quan hệ.
Quả nhiên là cô ta đa tâm, Tần Xuyên cũng không có chuyện gì muốn gạt cô ta.
Mạc Thi Vận thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đang chuẩn bị xoay người rời đi thời điểm, khóe mắt dư quang thoáng nhìn tới quyền sách [Kinh tế luận] mà Tần Xuyên đặt ở trên mặt bàn kia, có một góc ảnh chụp được kẹp trong quyển sách.
Với lòng hiếu kỳ, Mạc Thi Vận mở ra quyển sách.
Khi toàn bộ tấm ảnh chụp xuất hiện ở trước mặt cô ta, Mạc Thi Vận chấn kinh rồi.
Cô ta nhìn ảnh chụp thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Thân thể run rẩy, từ đầu ngón tay đến mũi chân đều lạnh.
Trong nháy mắt này, tất cả các hành động mà Tần Xuyên lúc trước đối xử với cô ta đều có thể giải thích dễ dàng.
Sau một lúc lâu, cô ta khép lại quyển sách, đem hết thảy trả về chỗ cũ.
Làm bộ như mình không có tới thư phòng.
Làm bộ như mình không có phát hiện ra bí mật của Tần Xuyên.
Làm bộ như mình cái gì cũng không biết.