Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1261: Hôn lễ (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ anh cả Giản Duẫn Thừa bắt đầu.

    Giản Duẫn Thừa yêu cầu rất đơn giản, "Tiền lương cùng thu nhập toàn bộ nộp lên, có thể làm được không?"

    Vu Hi nhỏ giọng nói, "Anh Duẫn Thừa, tiền lương của Thịnh gia có chút nhiều a."

    Nguồn thu nhập của Địch Quân Thịnh thực nhiều.

    Cũng không phải là mấy tấm thẻ là có thể tính toán rõ.

    "Có bao nhiêu giao bấy nhiêu, có thể biết rõ ràng đều giao."

    Yêu cầu của Giản Duẫn Thừa rất đơn giản.

    Vu Hi vội hỏi Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu đem theo bao nhiêu liền giao bấy nhiêu đi."

    Địch Quân Thịnh không có do dự, từ trên người móc ra tới một đống thẻ.

    Hết thảy giao lên tay Giản Duẫn Thừa.

    "Những tài sản khác chờ em trở về sửa sang lại lúc sau sẽ toàn bộ giao cho Nhất Lăng."

    Thái độ này của Địch Quân Thịnh cũng khiến cho Giản Duẫn Thừa vừa lòng, cũng không có lại đi làm khó dễ anh.

    Kế tiếp đến người có tuổi đứng hàng thứ hai Giản Vũ Mân.

    "Hôm nay là ngày vui như vậy, tôi cũng không có yêu cầu gì khác, cậu liền ở chỗ này biểu diễn tài nghệ cho mọi người thấy đi, nếu được mọi người vỗ tay hoan nghênh, thì cho cậu cưới em gái."

    Cái này đơn giản, Vu Hi vội vàng cho người đi lấy đàn violon tới.

    Ở trước mặt mọi người, Địch Quân Thịnh đứng ở cổng lớn kéo đàn.

    Giản Nhất Lăng ở trong phòng trên lầu nghe được động tĩnh dưới lầu, nhịn không được thăm dò hướng ra phía ngoài nhìn xem.

    Hồ Kiều Kiều cùng Tần Du Phàm cũng có lòng hiếu kỳ tràn đầy.

    Hai người ghé vào cửa sổ nghe nhạc.

    Khúc nhạc hôm nay Địch Quân Thịnh kéo thật nhẹ nhàng.

    "Không hổ là nam nhân mà trước kia tôi coi trọng, đa tài đa nghệ, đàn violon đều có thể kéo tốt đến như vậy." Tần Du Phàm cảm khái một câu.

    "Mấy anh trai Giản gia rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu nan đề vậy?"

    Lòng hiếu kỳ của Hồ Kiều Kiều tràn đầy, lo lắng nếu chơi quá lâu, sẽ bỏ lỡ giờ lành.

    "Yên tâm đi, mấy người đó đều là có chừng mực, khẳng định an bài đến thỏa đáng."

    Mấy người anh Giản gia so với hai người phù dâu các cô còn để bụng hơn nhiều.

    Địch Quân Thịnh biểu diễn kết thúc, các khách mời vỗ tay như sấm.

    Cửa của Giản Vũ Mân xem như qua.

    Kế tiếp là Giản Dật Hành.

    Nhìn thấy Giản Dật Hành vén tay áo, mấy anh em khác lập tức lui về phía sau vài bước kéo ra khoảng cách.

    Không cần phải nói cũng biết Giản Dật Hành muốn ra cái dạng nan đề gì.

    Vu Hi thấy rất là khẩn trương mà nói với Giản Dật Hành, "Anh Dật Hành, hôm nay là đại hôn của Nhất Lăng cùng Thịnh gia, anh kiềm chế một chút nha!"

    Hôm nay không nên đánh nhau nha!

    "Vật tay." Giản Dật Hành nói.

    Hả?

    Vật tay?

    Vu Hi sửng sốt một chút.

    Cho nên anh ấy vén tay áo chỉ là muốn vật tay sao?

    Khí thế này của anh ấy, còn tưởng rằng anh ấy muốn cùng Địch Quân Thịnh quyết chiến chứ!

    Người làm trong nhà đã chuẩn bị sẵn cái bàn.

    Đặt ở cổng lớn.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Dật Hành ngồi đối mặt nhau.

    Trước khi bắt đầu, Vu Hi khẩn trương hỏi, "Nếu, nếu Thịnh gia thua làm sao bây giờ?"

    Chẳng lẽ Thịnh gia thua còn không cho cậu ấy cưới vợ sao?

    Điều này là không thể đi?

    "Thua làm một trăm cái hít đất." Giản Vũ Mân nói.

    "Vậy là tốt rồi." Vu Hi thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải bắt bọn họ dẹp đường hồi phủ là được.

    Giản Vũ Mân đảm đương trọng tài, sau khi bắt đầu sau, Địch Quân Thịnh cùng Giản Dật Hành bắt đầu vật tay.

    Sức lực của hai người đều không nhỏ.

    Nhưng mà theo nhận định của Vu Hi thì Giản Dật Hành càng mạnh hơn một ít.

    Chỉ cần xem cơ bắp trên cánh tay, cũng đã thấy Giản Dật Hành lớn hơn không ít.

    Xem ra một trăm cái hít đất này Thịnh gia chạy không thoát.

    Cuộc đấu vô cùng hồi hộp, cánh tay hai người đều căng thật sự chặt.

    Gân xanh trên cổ trên mặt mắt thường có thể thấy được hiện ra tới.

    Đoàn đón dâu bên này kêu Địch Quân Thịnh cố lên, các anh em Giản gia thì cổ vũ cho Giản Dật Hành cố lên.

    Bọn họ đang chờ nhìn xem Địch Quân Thịnh làm một trăm cái hít đất.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1262: Hôn lễ (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vật tay giằng co trong năm phút, năm phút sau, Địch Quân Thịnh vật được tay Giản Dật Hành, đặt thắng lợi trong cuộc tỷ thí này.

    Đoàn đón dâu đồng thời hoan hô.

    Địch Quân Thịnh mỉm cười hướng Giản Dật Hành xin lỗi, "Xin lỗi, một trăm cái hít đất hôm nay liền không làm, cần lưu trữ thể lực."

    Kế tiếp đến phiên Giản Duẫn Mạch.

    Giản Duẫn Mạch đề ra yêu cầu rất đơn giản, muốn Địch Quân Thịnh nói ra mười cái ưu điểm của cái.

    "Mười cái có thể hay không có chút nhiều?" Vu Hi nhỏ giọng nói thầm.

    Sau đó tám đạo hàn quang đồng thời hướng về phía anh.

    Vu Hi nhanh chóng câm miệng.

    Địch Quân Thịnh không chút hoang mang, bắt đầu kể lên ưu điểm của lão bà, "Một, người đẹp thanh ngọt."

    Mọi người gật đầu tán thành.

    "Hai, ngoan ngoãn hiểu chuyện."

    Mọi người lần thứ hai tán thành.

    Cái này sẽ không có dị nghị, cho dù có dị nghị, cũng không dám ở trước mặt các anh trai Giản gia nó lên dị nghị.

    "Ba, y thuật cao minh."

    "Bốn, trù nghệ tinh vi."

    "Năm, tâm linh khéo léo."

    "Sáu, chỉ số thông minh bạo biểu."

    "Bảy, trọng tình trọng nghĩa."

    "Tám, ôn nhu săn sóc."

    "Chín, phú bà nhiều tiền."

    "Mười, chuyên tình chỉ yêu em một cái."

    Tám điều phía trước nghe đều rất đứng đắn.

    Đến hai điều cuối cùng nghe như thế nào giống tiểu bạch kiểm bị bao dưỡng mà đắc ý chứ?

    Thịnh gia, cậu chính là Thịnh gia có tiếng ngạo mạn ở kinh thành a! Cậu như thế nào có thể sa đọa như vậy chứ?

    Cậu đây không phải là làm thất vọng danh tiếng những năm đó của mình sao?

    Dưới những con mắt chăm chú ghét bỏ của mấy anh em Giản gia, Giản Duẫn Mạch miễn cưỡng tuyên bố Địch Quân Thịnh xem như qua được cửa này.

    Kế tiếp đến phiên Giản Vũ Bác.

    Giản Vũ Bác xưa nay trầm mặc, nhưng trầm mặc như anh thường thường sẽ nghẹn ra đại chiêu.

    Giản Vũ Bác mới vừa tiến lên, người làm đã chuẩn bị bàn cờ thay vào chiếc bàn để vật tay lúc nãy.

    Vu Hi nóng nảy, "Anh Vũ Bác này không phải chứ? Chơi cờ vây lâu lắm, thời gian không kịp!"

    Giản Vũ Bác trả lời ba chữ, "Cờ năm quân."

    Một bên Giản Vũ Tiệp bổ sung giải thích, "Khi còn nhỏ em gái rất thích chơi cờ năm quân, cho nên làm chồng của em ấy, cũng phải nắm giữ cái kỹ năng này, về sau lúc em gái muốn chơi cậu phải chơi với em ấy."

    Vu Hi chửi thầm: Lăng Thần còn thích chơi Trùng tộc xâm lấn nữa kìa, mấy người như thế nào không cùng Thịnh gia so một ván Trùng tộc xâm lấn chứ? Chuyên chọn món Thịnh gia không am hiểu để xuống tay!

    Nhưng mà Thịnh gia muốn đem em gái bảo bối trong tay mấy anh trai Giản gia cưới đi, vẫn là phải nghe sự sắp xếp của bọn họ, để cho bọn họ lăn lộn đủ, vừa lòng hả dạ mới được.

    Địch Quân Thịnh ngồi xuống cùng Giản Vũ Bác so cờ năm quân.

    Chơi ba ván, thắng hai ván là thắng.

    Người thua nhảy dây hai trăm cái.

    Ván thứ nhất Giản Vũ Bác thắng.

    Ván thứ hai Địch Quân Thịnh thắng.

    Tiếp theo ván thứ ba.

    Hồ Kiều Kiều ở cửa sổ lầu hai nôn nóng mà nhìn xung quanh, đồng thời báo cho Giản Nhất Lăng tình hình chiến đấu ở dưới lầu, "Ván thứ ba, không biết ai sẽ nhảy dây. Nhất Lăng cậu hy vọng là ông xã cậu nhảy hay là anh họ cậu nhảy đây?"

    "Thân thể của A Thịnh tốt, anh ấy nhảy." Giản Nhất Lăng từ góc độ khách quan phân tích sau đó lựa chọn ông xã tương lai.

    Tần Du Phàm cười nói, "Còn may Địch Quân Thịnh không nghe thấy, bằng không anh ta nghe thấy cái đáp án này, nói không chừng trực tiếp thương tâm chạy đi, lúc đó cô liền không gả ra được."

    "A Thịnh sẽ không." Giản Nhất Lăng thực chắc chắn.

    Dưới lầu, ván thứ ba thắng bại ra tới, Giản Vũ Bác thắng.

    Giản gia bên này một mảnh hoan hô.

    "Nhảy dây, nhảy dây, nhảy dây.."

    Mọi người ồn ào, lấy ra dây thừng cho Địch Quân Thịnh nhảy.

    Các phù rể thấy tình huống như vậy không khỏi mà trộm vui vẻ.

    Trước kia đều là Thịnh gia bọn họ trừng phạt người khác để cho người khác nhảy dây, hôm nay đến phiên chính cậu ta.
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1263: Hôn lễ (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phong thuỷ thay phiên chuyển, ra ngoài lăn lộn luôn phải trả lại.

    Địch Quân Thịnh hiện tại thay đổi một đôi giày chơi thể thao nhảy hai cái nhảy dây sau đó đổi về giày da.

    Sau khi qua được cửa của Giản Vũ Bác, liền đến phiên Giản Dật Thần.

    Giản Dật Thần mới từ chiến khu trở về, cả người bị phơi đen không ít, so với hai năm trước càng có hương vị nam nhân.

    Hiện tại anh ấy nếu lại thay quần áo nữ hẳn là sẽ không còn giống nữ nhân như vậy.

    Giản Dật Thần nhìn Địch Quân Thịnh lộ ra nụ cười quỷ dị.

    Sau đó lấy ra một bộ đồ nữ, "Em rể tương lai, yêu cầu của tôi rất đơn giản, cậu thay đồ nữ cho chúng tôi chụp một tấm ảnh, cửa này liền tính cậu qua."

    Yêu cầu này nơi nào đơn giản chứ?

    Đường đường là Thịnh gia, mà phải mặc đồ nữ sao?

    Mọi người nhìn thoáng qua dáng người dương cương của Địch Quân Thịnh, lại não bổ một chút bộ dáng của anh sau khi mặc vào bộ váy màu hồng phấn trong tay Giản Dật Thần kia.

    Hình ảnh kia quá đẹp, không dám nghĩ.

    Ở trên lầu, Tần Du Phàm kích động lên, "Tôi hiện tại rất muốn đi xuống lầu xem! Địch Quân Thịnh mặc đồ nữ nha! Qua thôn này đã có thể không có cửa hàng này! Tôi muốn đi chụp mấy tấm ảnh làm lưu niệm!"

    Hồ Kiều Kiều cũng kích động muốn chụp ảnh, "Mình cũng muốn chụp mình cũng muốn chụp! Bộ dáng Thịnh gia mặc đồ nữ mình còn không có nhìn thấy qua đâu."

    "Đừng nói cô không thấy qua, toàn kinh thành này cũng đều không có thấy qua!" Tần Du Phàm nói.

    Giản Nhất Lăng cũng muốn nhìn, vì thế từ trên giường đứng lên, đi đến bên cửa sổ nhìn xung quanh.

    Một bộ bộ dáng thực chờ mong.

    Dưới lầu, Hàn Mông Dự đưa ra ý kiến, "Thịnh gia hôm nay là chú rể, thay quần áo có chút chậm trễ thời gian, mọi người còn chuẩn bị nan đề khác không? Nếu không như vậy đi, phù rể chúng tôi giúp chú rể qua cửa này, các người cảm thấy thế nào?"

    Sau khi các anh trai Giản gia nhìn lẫn nhau vài lần, Giản Duẫn Mạch đáp ứng đề nghị của Hàn Mông Dự, "Cũng được, mấy phù rể đứng ra một người, mặc bộ đồ nữ này hơn nữa hôm nay vẫn luôn mặc, cửa này xem như qua."

    Giản Vũ Mân hỏi, "Mấy người tính toán cho ai tới mặc bộ đồ nữ này?"

    Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ thập phần ăn ý mà đồng thời chỉ vào Vu Hi, "Cậu ta tới!"

    Vẻ mặt Vu Hi ngốc luôn, "Lão Hàn, ý kiến này không phải cậu nói ra sao, như thế nào thay đổi thành tôi?"

    Hàn Mông Dự vỗ vỗ bả vai Vu Hi, "Tiểu Hi, vì Thịnh gia, cậu liền hy sinh một chút đi, phù rể chúng ta vốn dĩ chính là tới hy sinh cho chú rể qua cửa nha."

    Hình Vĩ gật đầu, "Không sai tiểu Hi, vì hạnh phúc của Thịnh gia chúng ta, cậu liền hy sinh cái tôi, làm thành tựu cho tập thể đi!"

    "Không phải, mọi người đều là phù rể, vì sao hai người các cậu không hy sinh lại muốn tôi hy sinh chứ.."

    Hàn Mông Dự tâm tình nói, "Bởi vì cậu là người đẹp nhất trong ba chúng ta, thích hợp mặc đồ nữ nhất."

    Hình Vĩ gật đầu, "Không sai không sai, nhiệm vụ quang vinh mà gian khổ như vậy chỉ có tiểu Hi cậu mới có thể hoàn thành hoàn mỹ."

    Không cho Vu Hi kịp phản ứng, Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ liền trái một bên phải một bên đem Vu Hi nhấc lên, trực tiếp kéo vào trong phòng, thay bộ đồ nữ mà Giản Dật Thần chuẩn bị tốt.

    Mười phút sau, "em gái" Vu Hi duyên dáng yêu kiều liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.

    Một bộ váy liền màu hồng phấn, một đôi giày cao gót cao 7cm, đi kèm với một chiếc túi xách cũng màu hồng phấn.

    Vu Hi chính là người đẹp nhất hôm nay.

    Mọi người đã sớm chuẩn bị tốt điện thoại di động.

    Vu Hi vừa xuất hiện, mọi người liền điên cuồng ấn màn hình, chụp lấy tấm ảnh khó có được này.

    Ngay cả hai vị phù dâu trên lầu cũng đang điên cuồng chụp ảnh quay video.

    Một bên chụp còn một bên cười.

    Vu Hi hoảng loạn mà dùng tay chắn mặt, "Đừng chụp đừng chụp!"

    Mặt của hắn a! Ném hết a!

    Vì Thịnh gia, anh đã hy sinh quá lớn!
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1264: Hôn lễ (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng là đến Giản Duẫn Náo cùng Giản Vũ Tiệp hai người "Anh vợ" cùng tuổi so với Địch Quân Thịnh còn nhỏ tuổi hơn.

    Hai người nhưng thật ra cũng không đưa ra nan đề gì cho Địch Quân Thịnh.

    Chỉ đề ra mấy cái yêu cầu đơn giản, muốn Địch Quân Thịnh đáp ứng.

    Đoạn lời nói này phỏng chừng vẫn là từ trên mạng trích xuống, nam nhân "Tam tòng tứ đức".

    Địch Quân Thịnh dựa theo yêu cầu đọc diễn cảm qua đi, cuối cùng mới qua được các cửa này của mấy anh em Giản gia, bắt đầu lên lầu.

    Lên tới trên lầu, cửa phòng như cũ khóa lại, đứng ở cửa chặn lại chính là An Dương cùng các tiểu đệ.

    "Thịnh gia, tôi phụ trách lấy của anh bao lì xì, anh ngoan ngoãn mà đưa bao lì xì đi."

    "Ông xã tương lại của đại tỷ, bao lì xì bao lì xì."

    Địch Quân Thịnh sớm đã có chuẩn bị, mấy người phù rể nhanh chóng lấy ra bao lì xì, mỗi người trong tay cầm bảy tám cái.

    Mọi người cầm bao lì xì, lại cảm giác bao lì xì có chút quá mỏng, không thấy độ dày.

    "Thịnh gia, bao lì xì này của anh mỏng như vậy, không đủ ý tứ a!"

    "Đúng vậy Thịnh gia, anh không thể keo kiệt, keo kiệt chính là cưới không vợ nha."

    Hàn Mông Dự nói, "Mọi người mở ra xem đi."

    An Dương các tiểu đệ mở bao lì xì ra, bên trong bao lì xì đặt không phải tiền mặt mà là chi phiếu.

    Mỗi tờ chi phiếu mười vạn tệ.

    Bọn họ mỗi người trên tay đều không sai biệt lắm có bảy tám cái bao lì xì.

    "Thịnh gia đại khí!"

    Mọi người lập tức nhường đường.

    An Dương thập phần ghét bỏ, "Các ngươi này không lương tâm, đại tỷ trong cảm nhận của các ngươi chỉ giá trị bao nhiều tiền đây sao?"

    Mọi người vội phản bác, "Dương ca, lời nói không thể nói như vậy, chúng ta chính là bởi vì để ý đại tỷ, mới cho đi, Thịnh gia là một nam nhân tốt, đại tỷ gả cho anh ấy sẽ không kém, chúng ta như thế nào có thể làm chướng ngại vật trên đường đại tỷ theo đuổi hạnh phúc chứ?"

    Mấy người cười vui vẻ mà nhường đường cho Địch Quân Thịnh.

    Trải qua một phen khúc chiết này, cuối cùng là nhìn thấy cô dâu.

    Bốn mắt nhìn nhau, trên mặt Địch Quân Thịnh ngậm cười, đôi mắt thẳng lăng lăng mà nhìn cô vô nhỏ của mình.

    "Thịnh gia, đừng nhìn, chờ buổi tối trở lại phòng, ngươi muốn nhìn thế nào thì nhìn, hiện tại là phải đi thực hiện nghi thức!"

    Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ ở phía sau thúc giục Địch Quân Thịnh.

    Chú rể nhìn cô dâu của mình đến không chớp mắt.

    Tần Du Phàm chế nhạo Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu định lực không được a."

    Hồ Kiều Kiều thúc giục, "Nhanh ôm đi, chậm nữa mấy anh trai lại đổi ý, vừa rồi thời điểm các người chưa tới bọn họ còn thấy hối hận đó!"

    Địch Quân Thịnh quỳ một gối xuống đất, đưa lên bó hóa linh lan.

    Giản Nhất Lăng tiếp nhận bó hoa, dưới sự nâng đỡ của hai vị phù dâu, từ trên giường đứng lên.

    Mấy người anh trai đã chờ ở một bên.

    Ba người anh trai ruột thay phiên cõng Giản Nhất Lăng xuống lầu.

    Sau đó xe đón dâu, mọi người đi trước mở đường.

    ###

    Bất đồng với Giản gia bên kia gió thảm mưa sầu, Địch gia bên này hỉ khí dương dương.

    Địch lão gia tử nhiệt tình mà tiếp đón khách, nụ cười trên mặt không có dừng lại qua.

    Ngay cả Địch gia nhị gia luôn luôn lạnh lùng cương nghị biểu tình hôm nay cũng so với trước kia muốn ôn hòa hơn nhiều, khó có khi nhìn thấy ông ấy lộ ra nụ cười.

    "Nếu tôi cưới được viện trưởng Lạc Hải Sâm, tôi cũng sẽ vui vẻ thành cái dạng này a."

    "Cũng không phải sao, ai có thể biết được tiểu nha đầu Giản gia thoạt nhìn không có tiếng tăm gì, cư nhiên còn có bản lĩnh như vậy, Địch gia lần này cũng thật chính là nhặt được bảo."

    "Cưới Giản Nhất Lăng đã không quá có khả năng, gả cho mấy anh em Giản gia vẫn là rất có cơ hội, nhà nào còn có con gái, tranh thủ lên nha."

    "Tôi nghe nói mấy anh em Giản gia đều còn độc thân, cũng chỉ có một người là Giản Vũ Mân đã kết hôn."

    "Vậy trong chốc lát mọi người cần phải tranh thủ nắm chặt! Chuyện này nếu thành, về sau Địch gia Thịnh gia cùng viện trưởng Lạc Hải Sâm đều phải kêu con gái mấy người một tiếng chị dâu."

    "..."

    Mấy khách mời nửa nói giỡn nửa nghiêm túc mà nhỏ giọng nghị luận.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1265: Hôn lễ (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Long Nguyệt Thiên cũng tham gia hôn lễ, ở hiện trường hôn lễ thấy được Địch nhị gia, nhận ra ông ấy chính là đối tượng lần trước chính mình đi xem mắt.

    "Anh.. anh là người của Địch gia?" Biểu tình của Long Nguyệt Thiên rõ ràng có chút giật mình.

    "Đúng vậy." Giọng nói của Địch nhị gia so với người bình thường đều trầm thấp hơn một chút.

    "Không đúng a, Địch gia tổng cộng chỉ có ba người, Địch lão gia tử, Địch gia Thịnh gia còn có.."

    Long Nguyệt Thiên nhìn người trước mắt, có chút giật mình, "Hóa ra anh chính là Địch nhị gia!"

    "Ân."

    Long Nguyệt Thiên bật cười, "Tôi vậy mà lại cùng Địch gia nhị gia đi xem mắt."

    Khó trách lại nói là một vị trưởng bối của Nhất Lăng đại khả ái, hóa ra là có một chuyện như vậy.

    Long Nguyệt Thiên không khỏi mà cười một chút.

    Hai người nói chuyện trong chốc lát, cô dâu chú rể liền tới rồi.

    Hôm nay Giản Nhất Lăng phá lệ xinh đẹp.

    Tuy rằng cả người cô thoạt nhìn so với tuổi thực tế của cô trẻ hơn một ít, nhưng không thể phủ nhận hôm nay cô thật sự rất đẹp.

    Dáng người Địch Quân Thịnh đĩnh bạt cao dài, đôi mắt đen như mực, chiếc mũi cao thẳng, khuôn mặt tà mị rồi lại mê người.

    Giờ phút này biểu tình của anh chuyên chú, nụ cười trên mặt thuyết minh tâm tình giờ phút này của mình.

    Đây là một tòa giáo đường cổ xưa mà thần thánh.

    Hôm nay người đảm nhận làm linh mục là một vị được Địch nhị gia mời từ nước O đến.

    Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, cử hành nghi thức.

    Mạc Thi Vận đi cùng Tần Xuyên tới tham gia hôn lễ, cô ta khẩn trương mà nhìn Tần Xuyên.

    Cô ta sợ hãi Tần Xuyên đột nhiên làm ra hành động quá mức.

    Nghi thức hôn lễ được tiến hành thật sự thuận lợi, Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh trao đổi nhẫn, hai người ở trước mặt vị linh mục hứa hẹn trọn đời.

    Lúc sau Giản Nhất Lăng cùng hai vị phù dâu trở lại phòng.

    "Nhất Lăng hôm nay quá đẹp, toàn bộ quá trình Thịnh gia chỉ nhìn chằm chằm Nhất Lăng, đôi mắt cũng không chớp lấy một cái."

    Hồ Kiều Kiều nhịn không được khen ngợi.

    "Theo mình thấy, anh ấy là hận không thể làm cho nghi thức nhanh chóng kết thúc, sau đó lại cùng Nhất Lăng vượt qua một đêm tốt đẹp nha!"

    Tần Du Phàm lại một lần nữa chế nhạo.

    Đang nói, liền nghe được có người gõ cửa.

    "Không phải là Thịnh gia trước tiên đã trở lại chứ? Chờ không kịp như vậy sao?"

    Tần Du Phàm nói giỡn, đồng thời đi đến cánh cửa đem cửa mở ra.

    Người xuất hiện ở cửa không phải Địch Quân Thịnh mà là anh của cô Tần Xuyên.

    "Anh, anh.." Trong lòng Tần Du Phàm dâng lên dự cảm không tốt.

    Tần Xuyên lúc này tới phòng cô dâu làm cái gì?

    Đây không phải nơi anh ấy nên tới.

    "Anh có lời muốn cùng Giản Nhất Lăng đơn độc nói chuyện, hai người đi ra ngoài trước đi."

    Tần Xuyên muốn Tần Du Phàm cùng Hồ Kiều Kiều rời khỏi phòng.

    Tần Du Phàm từ chối, "Anh, anh không thể xằng bậy, hôm nay là ngày kết hôn của Nhất Lăng, em mặc kệ anh vì sao lại thích Mạc Thi Vận, cũng mặc kệ lúc trước giữa Mạc Thi Vận cùng Nhất Lăng có mâu thuẫn gì, anh cũng không thể làm ra chuyện thương tổn Nhất Lăng."

    "Anh sẽ không thương tổn cô ấy." Tần Xuyên giải thích, trên mặt không có quá nhiều biểu tình.

    Ngày xưa là quý công tử ở kinh thành, hiện giờ biểu tình lại đạm mạc.

    Hồ Kiều Kiều chất vấn, "Vậy anh cũng không nên ở ngay lúc này tới tìm Nhất Lăng chứ! Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sẽ làm hỏng thanh danh của Nhất Lăng!"

    Tần Du Phàm đồng ý, "Anh thật sự có chuyện gì muốn nói với Nhất Lăng thì nói đi, ở trước mặt hai người chúng em nói, chúng em sẽ không rời khỏi phòng."

    Thái độ Hồ Kiều Kiều cùng Tần Du Phàm thực kiên định.

    "Tùy hai người." Tần Xuyên cũng không tiếp tục cùng hai người dây dưa, vòng qua hai người, thẳng tắp hướng đến Giản Nhất Lăng đang ngồi ở trên giường sau khi đã thay đổi một bộ váy cưới tương đối nhẹ nhàng.

    Văn kiện đã được chuẩn bị trước được thả trước mặt Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng cầm lấy văn kiện, một tờ một tờ mà lật xem.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1266: Tần Xuyên bày tỏ tấm lòng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy năm nay Địch Quân Thịnh sinh bệnh, Tần Xuyên làm rất nhiều chuyện.

    Anh ta từng chút một mà như tằm ăn lấy những hạng mục ngày xưa của Địch gia.

    Nội dung trong văn kiện này, đủ để phá hủy đại bộ phận xí nghiệp Địch gia.

    Mà mấy thứ này, đối với Giản Nhất Lăng mà nói cũng không xa lạ.

    Trong nguyên tác, Tần Xuyên chính là như vậy đối phó với Địch gia.

    Dùng thủ đoạn giống nhau như đúc, anh ta hoàn toàn mượn từ đời trước những tài nguyên cùng thủ đoạn mà anh ta có được.

    Mà kết quả ở đời trước Giản Nhất Lăng biết đến, cho nên cô minh bạch mấy thứ này đích đích xác xác là có thể hủy diệt Địch gia.

    Tần Du Phàm cũng đến đây nhìn xem văn kiện, sau khi xem xong sắc mặt Tần Du Phàm trở nên rất khó coi.

    "Anh, anh như thế nào.. như thế nào làm những chuyện này?" Tần Du Phàm không thể tin được những việc này đều là anh trai cô làm.

    Tần Xuyên không có trả lời Tần Du Phàm, mà là hỏi Giản Nhất Lăng, "Theo tôi đi, hoặc là tôi hủy diệt Địch gia."

    "Anh nhất định phải lặp lại cái kết cục kia sao?" Giọng nói Giản Nhất Lăng thanh lãnh, không chút nào lùi bước mà đối diện cùng Tần Xuyên.

    Đời trước, Tần Xuyên là từng bước một mà bị buộc phải cùng Địch gia đối địch.

    Bởi vì Địch Quân Thịnh ngoài ý muốn ly thế, Địch nhị gia lãnh khốc trả thù, bức cho Tần Xuyên không thể không làm ra phản kích.

    Ở bên trong cái cốt truyện kia, Địch nhị gia cùng Địch Quân Thịnh là vai ác, hết thảy các hành động của Tần Xuyên đều là bị buộc.

    Địch gia cái gì đều không có đối với Tần Xuyên làm, Tần Xuyên lại vẫn tái hiện cốt truyện đời trước.

    "Nếu tôi nói tôi không muốn, em tin tưởng sao?" Tần Xuyên hỏi lại Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng hơi hơi lắc lắc đầu.

    Đôi mắt Tần Xuyên ngóng nhìn Giản Nhất Lăng, như là muốn đem cô nhìn thấu, "Giản Nhất Lăng, em có biết khi nhớ lại những chuyện đó với tôi mà nói là một loại thống khổ không?"

    Giản Nhất Lăng hơi hơi nhíu mày, cô không quá rõ cái loại cảm giác này, nhưng cô tin tưởng Tần Xuyên hẳn là không dễ chịu.

    Bởi vì khi anh ta nhớ lại những chuyện đó, đã xảy ra rất nhiều biến cố.

    "Anh, anh đang nói cái gì vậy?" Tần Du Phàm kéo cánh tay Tần Xuyên qua, khuyên bảo anh ta thanh tỉnh lại, "Anh, anh nói cho em biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, vì sao anh muốn làm như vậy?"

    Tần Xuyên đau kịch liệt nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, chậm rãi mở.

    "Giản Nhất Lăng, tôi thích em, mà những cái ký ức đó làm tôi biết, em cũng từng thích tôi, thích tới rồi vô pháp tự kềm chế."

    Giản Nhất Lăng sửng sốt.

    Tần Du Phàm cùng Hồ Kiều Kiều cũng đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    "Anh, anh nói anh.. Thích Nhất Lăng?" Tần Du Phàm thanh âm rõ ràng mà xuất hiện sự run rẩy, "Nhưng mà anh không phải.. không phải cùng Mạc Thi Vận.."

    Tần Xuyên hỏi Giản Nhất Lăng, "Giản Nhất Lăng, em nói cho tôi biết tôi nên làm cái gì bây giờ? Nếu không nhớ rõ chuyện đã xảy ra, tôi có thể thuyết phục chính mình từ bỏ, chính là tôi yêu em, sau khi biết em không yêu tôi, tôi đã từng nghĩ tới thuyết phục chính mình là tôi của đời trước, nhưng mà tôi làm, lại làm không được."

    Anh ta cũng từng thử cố gắng để mọi chuyện hết thảy trở về quỹ đạo vốn có.

    Anh ta đón Mạc Thi Vận trở về, nữ nhân mà anh ta vốn nên yêu hơn nữa còn làm bạn cả đời.

    Nhưng mà anh ta làm không được, bản năng thân thể anh ta cự tuyệt cô ta.

    Anh ta không có cạc nào làm cho chính mình đụng chạm vào cô ta, cái loại cảm giác này làm cho anh ta cảm giác được sự ghê tởm khó chịu.

    Anh ta cũng thử làm cho chính mình chán ghét Giản Nhất Lăng, rời xa Giản Nhất Lăng.

    Nhưng ánh mắt anh ta vẫn không chịu khống chế mà đi theo cô ấy.

    Khi nhìn thấy cô ấy cùng Địch Quân Thịnh ra vào có đôi, anh ta vẫn không chịu khống chế mà ghen ghét.

    Anh ta không muốn.

    Nhưng mà anh ta không khống chế được trái tim của anh ta.

    Giản Nhất Lăng nhìn Tần Xuyên, không biết nói cái gì mới tốt.

    Cô sẽ không an ủi người, càng sẽ không biết ứng xử với loại tình cảnh này.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1267: Giản Nhất Lăng lựa chọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy năm nay cô đã học cách cùng mọi người ở chung, nhưng loại tình cảnh này, cô còn không có học qua.

    Cô không biết suy nghĩ của Tần Xuyên sẽ có biến hóa lớn như vậy.

    Thứ ở đời trước cô cầu mà không được, một đời này đã không cần.

    "Tôi thích chính là A Thịnh." Giản Nhất Lăng rõ ràng mà nói cho Tần Xuyên nghe.

    "Tôi biết, cho nên tôi xứng đáng có đúng không?" Giọng nói của Tần Xuyên trầm thấp cùng với chua xót, thậm chí còn có chút tự giễu, "Đời trước em yêu tôi, tôi chán ghét em; một đời này trong bất tri bất giác tôi lại vì em mà luân hãm. Đây là báo ứng cho việc đời trước tôi đã đối xử tồi tệ đối với em cùng người của Giản gia sao?"

    Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Không phải báo ứng, là vận mệnh cùng duyên phận, tôi gặp A Thịnh, yêu A Thịnh, giống như anh cùng Mạc Thi Vận vậy."

    Tần Xuyên trầm mặc một lát, "Tôi vẫn giữ câu nói lúc nãy, theo tôi đi, hoặc là tôi phá hủy Địch gia."

    Anh ta vẫn không có nghe lời nói của Giản Nhất Lăng, anh ta vẫn muốn bức Giản Nhất Lăng đưa ra lựa chọn.

    Tần Du Phàm vội lôi kéo Tần Xuyên nói, "Anh, cho dù anh thích Nhất Lăng, anh cũng không nên làm như vậy, anh đây là đang làm thương tổn cô ấy! Hôm nay là ngày cô ấy kết hôn, sao anh có thể muốn ở trong ngày hôm nay mang cô ấy đi chứ? Anh, anh đừng làm xằng bậy được không? Em biết thích một người là không có cách nào khống chế, nhưng mà anh có thể khống chế chính mình không đi thương tổn người anh thích kia!"

    Hồ Kiều Kiều gật đầu như đảo tỏi, "Đúng đúng đúng, thích một người hẳn là thích hợp mà buông tay, mà không phải bức đối phương đưa ra lựa chọn!"

    Biểu tình trên mặt Tần Xuyên không có biến hóa, Tần Du Phàm cùng Hồ Kiều Kiều khuyên bảo cũng không thể thay đổi ý nghĩ của anh ta.

    Nếu ý nghĩ của anh ta dễ dàng có thể bị thay đổi, hôm nay anh ta cũng sẽ không đứng ở chỗ này bức bách Giản Nhất Lăng đưa ra lựa chọn.

    "Tôi sẽ không đi theo anh, chẳng sợ anh có muốn hủy diệt Địch gia." Giản Nhất Lăng đưa ra đáp án của mình.

    Tần Xuyên nhíu mày.

    Giản Nhất Lăng rõ ràng mà nói với Tần Xuyên, "Địch gia huỷ hoại tôi cũng có thể nuôi A Thịnh, tôi cũng có thể giúp anh ấy Đông Sơn tái khởi, nhưng mà hôm nay tôi đi rồi, A Thịnh sẽ thương tâm, tôi sẽ không làm cái chuyện gọi là hy sinh chính mình, cảm động chính mình, còn làm cho anh ấy hiểu lầm."

    "Em thật sự không sợ Địch gia bởi vì em mà bị hủy diệt?" Tần Xuyên lại hỏi lần nữa.

    "Không sợ. Nếu bọn họ bởi vì chuyện này trách cứ tôi, liền chứng minh bọn họ không đáng để tôi gả vào, như vậy nhà bọn họ hủy diệt tôi cũng không có gì phải khổ sở. Nếu bọn họ để ý đến tôi, thì sẽ chọn tôi mà không phải xí nghiệp gia tộc."

    Ánh mắt Giản Nhất Lăng trong suốt, vững vàng.

    Sau đó liền đem văn kiện đưa trả cho Tần Xuyên.

    Tần Xuyên nhìn văn kiện mà Giản Nhất Lăng đưa một hồi lâu không có duỗi tay tiếp nhận.

    Lựa chọn của Giản Nhất Lăng ở ngoài dự kiến, lại ở tình lý bên trong.

    Chính là Giản Nhất Lăng mà cuộc đời này anh ta quen biết.

    Rõ ràng biết chính mình muốn chính là cái gì.

    Rõ ràng mà giữ gìn thứ mà mình muốn bảo hộ.

    Tần Xuyên nhìn ánh mắt kiên định của Giản Nhất Lăng sau một lúc, xoay người rời khỏi phòng.

    Anh ta đi rồi, Hồ Kiều Kiều mới thả lỏng một hơi.

    Tần Du Phàm lại một chút đều không thả lỏng nổi, "Nhất Lăng, hiện tại làm sao bây giờ? Anh của tôi thật sự chuẩn bị hủy diệt Địch gia.."

    "Anh ta dám hủy Địch gia, tôi liền dám hủy anh ta." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Từ lâu trước đây, Giản Nhất Lăng đã sợ rằng Tần Xuyên sẽ thương tổn Địch Quân Thịnh.

    Cô đã làm rất nhiều chuyện, cho rằng đã thay đổi mối quan hệ đối địch giữa hai người.

    Lại không nghĩ rằng cuối cùng thế nhưng là bởi vì chính mình mà làm cho Tần Xuyên muốn đối phó với Địch gia.

    Nhưng mà hiện tại cô đã không phải sợ hãi khi đối mặt với kết quả như vậy.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1268: Thấp đến bụi bặm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Xuyên đi không bao lâu, Mạc Thi Vận cũng tìm lại đây.

    Tần Du Phàm cảnh giác mà dò hỏi, "Cô tới đây làm gì?"

    Mạc Thi Vận có chút khẩn trương, "Tôi, tôi không có ác ý."

    Hồ Kiều Kiều không tin Mạc Thi Vận nói, phồng lên quai hàm, thở phì phì mà nói với Mạc Thi Vận, "Cô đã làm bao nhiêu chuyện ghê tởm, trong lòng cô biết rõ ràng! Chúng tôi sẽ không tin tưởng là cô không có ác ý!"

    Mạc Thi Vận quỳ xuống trước mặt Giản Nhất Lăng, cầu xin, "Giản Nhất Lăng, tôi cầu xin cô, cô đừng cướp Tần Xuyên đi có được không? Tôi biết kém nhiều so với cô, bất kể là bộ dạng xuất thân hay học thức, mọi thứ tôi đều không bằng cô, trước kia là tôi si tâm vọng tưởng, mới có thể muốn tranh giành với cô, hiện tại tôi đã thấy rõ ràng, giữa người với người chính là có sự khác biệt, tôi không bằng cô, cho nên tôi sẽ không lại vọng tưởng vượt quá cô."

    "Tôi cũng sẽ không suy nghĩ sai lầm nữa, trước kia là tôi không tốt, là tôi sai. Tôi thật sự biết sai rồi, hiện tại tôi chỉ muốn an an ổn ổn mà ở bên người Tần Xuyên, chẳng sợ trong lòng anh ấy không có tôi, tôi cũng không để bụng, chỉ cần tôi có thể lưu tại bên người anh ấy như vậy là đủ rồi! Tôi chỉ cầu xin cô đừng cướp đi anh ấy, cô đã có Thịnh gia, cô không cần cướp đi Tần Xuyên có được không?"

    Mạc Thi Vận hèn mọn mà khẩn cầu Giản Nhất Lăng.

    Mạc Thi Vận đã từng cao ngạo, đã từng là cái người không chịu thua không muốn cúi đầu, hiện giờ thế nhưng biến thành một bộ dáng như vậy.

    Khuôn mặt Giản Nhất Lăng không có biểu tình gì mà nhìn trước Mạc Thi Vận mặt quỳ.

    "Cô không cần cầu xin tôi, tôi không thích Tần Xuyên." Thanh âm Giản Nhất Lăng lãnh đạm.

    Sau khi nghe Được Giản Nhất Lăng nói rõ ràng mình không thích Tần Xuyên, Mạc Thi Vận lại dập đầu lạy Giản Nhất Lăng.

    "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."

    Cái trán đập ở trên sàn nhà, phát ra tiếng "Thùng thùng".

    Tần Du Phàm bên cạnh nhìn không được, "Mạc Thi Vận, cô như vậy là có ý gì? Nhất Lăng không thích anh trai tôi, nhưng mà trong lòng anh trai tôi cũng không có cô, cô cố chấp lưu lại bên người anh ấy sẽ hạnh phúc sao? Chuyện tình cảm nên là quý trọng lẫn nhau, mà không phải chỉ thể hiện như bề ngoài giống như các người."

    Tần Du Phàm không thích Mạc Thi Vận trước kia cái người luôn dùng hành vi chơi xấu để vượt qua Giản Nhất Lăng, nhưng mà cái người trước mắt này cũng khiến cô cảm thấy phiền chán.

    "Không có quan hệ, không có quan hệ, chỉ cần anh ấy có thể để tôi lưu lại bên người anh ấy, chỉ cần được nhìn anh ấy như vậy cũng đã tốt rồi."

    Tư thái Mạc Thi Vận thấp đến bụi bặm.

    Mạc Thi Vận lẩm bẩm nói, "Các người sẽ không biết, anh ấy đối với tôi có ý nghĩa gì, thời niên thiếu anh ấy là ánh sáng ở trong lòng tôi, lóa mắt, tươi đẹp; sau đó khi lại gặp nhau ở kinh thành, anh ấy cao cao tại thượng, mà tôi chỉ là một nữ diễn viên tuyến thứ mười tám không đáng được để mắt tới, tôi thích anh ấy, lại chỉ có thể xa xa mà nhìn anh ấy."

    "Sau đó tôi đã làm sai rất nhiều chuyện, mất đi những thứ kia, tôi mới đột nhiên phát hiện, kỳ thật lúc trước tôi cũng đã có được rất nhiều, là tôi quá tham lam, muốn quá nhiều, quá hiếu thắng, một hai phải cùng tranh giành với Giản Nhất Lăng, là chính tôi không biết đủ, tôi hối hận, thật sự! Tôi đã hối hận!"

    "Tần Xuyên đem tôi từ bên trong vũng lầy mang ra tới, mang tôi trở lại kinh thành, cho tôi hết thảy những điều mà tôi đã từng tha thiết mơ ước. Tất cả những cái này không chân thật như vậy, hư ảo như vậy, nhưng lại là tốt đẹp như vậy. Nó giống như là một cái bọt biển, tôi một khi không cẩn thận nó liền sẽ vỡ vụn. Toàn bộ cuộc sống hiện tại của tôi, đều là anh ấy cho, chỉ cần có thể lưu tại bên người anh ấy, tôi đã cảm thấy đủ, tôi thật sự không còn cầu thêm gì khác."
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1269: Muốn bảo vệ hạnh phúc của em gái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ trong hơn một tháng ngắn ngủn, tại kinh thành đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

    Tần gia đại động can qua mà cùng Địch gia là địch, cơ hồ toàn bộ kinh thành đều bị cuốn đi vào.

    Mà Địch gia cơ hồ nghiêng về một bên mà tan tác, gặp phải nguy cơ phá sản.

    Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh lúc này mới vừa kết hôn, liền đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

    Giản lão phu nhân rất là lo lắng.

    Trong phòng khách biệt thự của Giản gia ở kinh thành, Giản gia nhị lão cùng mấy người cháu trai cùng thương lượng việc này.

    "Bé ngoan sao lại gặp nhiều khó khăn tai ương thế vậy chứ?"

    Giản lão phu nhân đau lòng Giản Nhất Lăng, bé ngoan của bà không có trải qua được mấy ngày thư thái.

    Sau đó lão phu nhân trừng mắt liếc nhìn Giản Duẫn Thừa một cái, "Ta mặc kệ con phải nghĩ biện pháp cho ta, bé ngoan cùng chồng của nó đều không thể ra vấn đề."

    "Con biết." Trên mặt Giản Duẫn Thừa không có biểu tình gì, nhưng một đôi mắt phá lệ mà sắc bén.

    Mấy người anh trai Giản gia tự nhiên sẽ không ngồi yên mà nhìn.

    Hạnh phúc của em gái, bọn họ sẽ phải bảo vệ cho tốt.

    Giản lão gia tử nặng nề mà thở dài một hơi, nói với mấy người cháu trai trước mặt, "Các con phải đem hết toàn lực trợ giúp em gái cùng em rể các con, không thể lại làm hai đứa nhỏ này chịu khổ."

    Hai đứa nhỏ này thật sự sống không quá dễ dàng.

    Đã hai lần thiếu chút nữa bỏ lỡ lẫn nhau.

    Hai người đều đã từng bị trọng thương, thiếu chút nữa mất đi tính mạng.

    Hiện giờ thật vất vả mới kết hôn.

    Lại không trải qua được hai ngày lành, Địch gia liền muốn phá sản.

    Giản Duẫn Náo phân tích, "Hiện tại Địch gia bị như vậy là bởi vì Tần Xuyên, cũng bởi vì mấy năm nay em rể bị bệnh, nếu mấy năm nay em rể không có trải qua những những chuyện đó, tuyệt đối sẽ không để cho Tần Xuyên muốn làm gì thì làm như vậy. Con tin tưởng lấy năng lực hiện tại của em rể, cậu ấy sẽ có biện pháp xử lý tốt, cậu ấy sẽ làm cho em gái trải qua những ngày tốt đẹp."

    Giản lão gia tử lại thở dài một hơi, "Con nói không sai, A Thịnh là đứa nhỏ có năng lực này, chỉ tiếc một đợt bệnh chính là hai năm, bị Tần Xuyên chiếm hết tiên cơ."

    Giản lão phu nhân giục, "Đừng nghĩ đến những nguyên nhân đó nữa, hiện tại chuyện quan trọng nhất chính là làm thế nào giảm bớt tổn thất, làm thế nào mới bảo vệ được bé ngoan cùng A Thịnh, bé ngoan của tôi không thể lại chịu ủy khuất!"

    Giản Duẫn Náo vội an ủi Giản lão phu nhân, "Bà nội, bà yên tâm, anh cả sẽ xử lý tốt, cho dù Địch gia sụp đổ, cũng còn có chúng ta ở đây, cũng sẽ không để cho em gái cùng em rể chịu ủy khuất."

    Giản Duẫn Thừa hướng nhị lão hứa hẹn, "Con cùng Vũ Bác đang xử lý việc này, ông bà hãy yên tâm."

    Giản lão phu nhân không hài lòng, "Em rể mấy đứa là một người tâm cao khí ngạo cỡ nào, nơi nào sẽ tiếp thu trợ giúp của mấy đứa, đến lúc đó những bực bội ở bên ngoài, đều đem về nhà trút lên người bé ngoan thì phải làm sao bây giờ?"

    Giản lão phu nhân đã thấy rất nhiều người đàn ông khi ở ngoài làm việc không như ý về đến nhà đều đem những tức giận đó đẩy lên người vợ của mình.

    Giản lão phu nhân chỉ cần tưởng tượng đến bé ngoan của bà cũng phải chịu đãi ngộ như vậy, trong lòng liền muốn thắt lại.

    "Mẹ, chồng của bé ngoan không phải là người như vậy." Ôn Noãn vội an ủi Giản lão phu nhân, để bà đừng suy nghĩ bậy bạ.

    "Ta cũng biết đứa trẻ kia không phải là người như vậy, nhưng từ lúc Địch gia xảy ra chuyện đến bây giờ, trong lòng của ta liền bất ổn."

    Giản lão phu nhân đau lòng Giản Nhất Lăng, luôn nghĩ đến Giản Nhất Lăng ở nhà chồng có khả năng sẽ sống không tốt.

    Mấy chục năm qua, bà đã nhìn thấy qua nhiều cuộc hôn nhân trước khi kết hôn thì lời ngon tiếng ngọt, sau khi kết hôn thì lại động tay động chân.

    Cho dù xác suất chỉ là một phần vạn, vạn nhất bé ngoan nhà mình gặp phải, với tính tình của bé ngoan chịu khổ cũng sẽ không chủ động nói với bọn họ.

    Chỉ là ngẫm lại, ngực Giản lão phu nhân liền vô cùng đau đớn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 1270: Giản Nhất Lăng lo lắng sao? Đều là bậy bạ!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần hai tháng qua, Tần gia liên hợp với nhiều nhưng vật cộm cán tại kinh thành cùng đối phó với hoạt động kinh doanh của Địch gia, không đến một tuần, các xí nghiệp của Địch gia đều gặp phải đủ loại vấn đề cùng nguy cơ, đã từng là đế quốc thương nghiệp nay lại lung lay sắp đổ.

    Phần lớn các xí nghiệp của Địch gia đều bị Tần gia thu mua.

    [Địch gia suy đổ, Giản Nhất Lăng không phải vừa mới gả cho Địch Quân Thịnh sao? ]

    [Cũng không phải sao, tưởng rằng gả cho hào môn, ai ngờ đến hào môn trực tiếp đổ, phỏng chừng trước khi cô ấy gả qua Địch gia cũng đã vỡ nát rồi? ]

    [Vậy Địch gia có tính không là đã câu được một con cá lớn là Giản Nhất Lăng không? ]

    [Đau lòng dùm Giản Nhất Lăng một giây đồng hồ, mới vừa biến thành thiếu phu nhân hào môn không được mấy ngày, liền phải trở thành bình dân.]

    [Lầu trên không cần chua ngoa như vậy, Giản Nhất Lăng cho dù không phải là thiếu phu nhân hào môn, cũng là viện trưởng bệnh viện Lạc Hải Sâm, chỉ dựa vào một tầng thân phận này, cô ấy sợ ai chứ? ]

    [Mặc kệ thế nào, bị chồng cùng nhà chồng lừa, chắc là phải đau khổ lắm? ]

    [Cũng không thể nói là lừa đi, vốn dĩ cũng là hào môn mấy trăm năm, ai có thể nghĩ đến nói suy đổ liền suy đổ chứ? ]

    [..]

    Trên mạng quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng đối với tình cảnh hiện giờ của Giản Nhất Lăng tiến hành đủ loại suy đoán.

    Bọn họ suy nghĩ vô số cảnh tượng Giản Nhất Lăng lo lắng khổ sở.

    Vu Hi nhìn ngôn luận trên mạng, lại nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trong đình viện, an tĩnh mà đọc sách uống trà.

    Anh ấy chỉ muốn nói một câu, mẹ nó đều là bậy bạ!

    Giản Nhất Lăng không chỉ có không có thương tâm khổ sở ảo não rối rắm như bọn họ nói như vậy, ngược lại rất có nhàn hạ thoải mái mà uống trà chiều.

    Vu Hi bởi vì lo lắng cho tình cảnh của Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng, mới đuổi tới Địch gia.

    Kết quả liền ở trong đình viện của Địch gia thấy được Giản Nhất Lăng nhàn nhã uống trà chiều.

    Nhưng thật ra lại không nhìn thấy Địch Quân Thịnh, không biết cậu ta hiện tại đi nơi nào.

    "Lăng Thần, em thật sự.. không lo lắng sao?"

    Trong lòng Vu Hi vẫn là có chút sốt ruột, Địch gia đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

    Cho dù Thịnh gia chính mình cùng bọn họ sáng lập ra Hòa Khí Minh, cũng không có ý nghĩa Địch gia có thể chắp tay dâng cơ nghiệp trăm năm còn có Trung Nghĩa Minh cho người khác.

    "Ân." Ánh mắt của Giản Nhất Lăng vẫn còn ở trên sách vở trước mặt, đối với vấn đề của Vu Hi, biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh.

    "Lăng Thần, tôi biết em không ngại cùng Thịnh gia chúng ta trải qua những ngày gian khổ, nhưng mà cơ nghiệp mấy trăm năm của Địch gia, cứ như vậy mà cho cái tên vong ân phụ nghĩa Tần Xuyên kia, tôi thật sự chịu không được cơn tức giận này!"

    Trong lòng Vu Hi không thoải mái, Giản Nhất Lăng đối với Tần Xuyên mà nói ít nhất cũng có hai phần tình nghĩa.

    Hiện tại Tần Xuyên trở mặt không nhận người, lại dùng lý do là thích Lăng Thần.

    "Lăng Thần, trong chốc lát căn nhà này của Địch gia sẽ bị người bên ngân hàng đến thu đi rồi, chúng ta cứ để căn nhà này bị thu đi bán đấu giá như vậy sao?" Vu Hi nhìn căn nhà của Địch lão gia, đây đã không phải là vấn đề có tiền hay không.

    "Ân." Biểu tình Giản Nhất Lăng như cũ bất biến.

    Ở cửa truyền đến âm thanh ầm ĩ.

    Là người của ngân hàng.

    Xí nghiệp Địch thị phá sản, bọn họ tới để thanh lý tài sản của Địch gia.

    "Giản viện trưởng, thật ngại quá."

    Giám đốc ngân hàng trước khi đến đã tìm hiểu trước thân phận của Giản Nhất Lăng.

    Địch gia tuy rằng sụp đổ, nhưng mà cái vị trí viện trưởng này của Giản Nhất Lăng không chịu ảnh hưởng.

    Giản Nhất Lăng không có gây khó xử cho quá trình làm việc của giám đốc ngân hàng, nhường chỗ ra, để cho bọn họ bắt đầu dọn đồ vật.

    Người làm ở Địch gia lúc này đã bị sa thải toàn bộ, Địch lão gia tử cũng đã dọn đến Giản gia ở cùng với Giản lão gia tử.

    Nhà cũ Địch gia to như vậy, những văn vật trong căn nhà, đều bị nhân viên ngân hàng dán giấy lên.
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...