Bài viết: 0 

Chương 30: Thiên vị (hạ)
Hách Như Nguyệt hiểu hàm ý trong lời nói của Tống Giai ma ma, Thái tử là đích tử duy nhất của hoàng đế, được hoàng đế thừa nhận bằng lời nói, cũng là mục tiêu trọng điểm trong hậu cung.
Nếu như đích tử duy nhất xảy ra chuyện gì thì tất cả các thứ phi đều có hy vọng. Dù sao nếu không có đích tử, ai chả muốn nhi tử của mình trở thành Thái tử.
Trước đây chưa có Thái tử, trong số các hoàng tử sinh ra từ các thứ phi, chỉ có Đại A ca sống sót. Nếu lúc đó chỉ là một cuộc chiến ngẫu nhiên thì hiện tại, tất cả các phi tần đều đã có một mục tiêu chung.
Từ Nhân Cung không thể bằng Khôn Ninh Cung, Khôn Ninh Cung là nơi có nhân lực đông đảo, qua nhiều năm, hầu như đều là người của hoàng hậu, tự nhiên sẽ không có ác ý với Thái tử.
Thành phần nhân lực của Từ Nhân Cung phức tạp hơn nhiều.
Chủ yếu là do Thái hậu không thích quản chuyện, nên một nửa số người trong Từ Nhân Cung là do Thái hoàng Thái hậu điều động từ Từ Ninh Cung, một số trong số đó là những người hầu hạ Thái hậu khi tiên hoàng vẫn sống, một số thì được chọn từ Phủ Nội vụ.
Người trong Từ Ninh Cung đều là đồng nghiệp cũ của Tống Giai ma ma. Thái hoàng Thái hậu có nhiều quy tắc, không dung thứ cho bất kì điều bẩn thỉu trong mắt bà, vì vậy những người điều tới từ Từ Ninh Cung càng đáng tin cậy hơn.
Theo Tống Giai ma ma, những người hầu bên cạnh Thái hậu, mặc dù vẫn có ý đồ khác nhưng vẫn tương đối đáng tin cậy.
Thành phần phức tạp nhất là một bộ phận sau cùng.
Hoàng đế mất ngạch nương từ khi còn nhỏ, chăm sóc Thái hậu như mẹ ruột của mình, mỗi ngày đều đến bái kiến bà, điều này tạo cơ hội cho một số phi tần có tâm cơ lợi dụng bà.
Khi cần thiết, Thái hậu cũng là công cụ để họ tranh giành ân huệ.
Trong số các phi tần, có một số xuất thân từ một gia đình danh giá, có khả năng chi tiền để hối lộ Phủ Nội vụ, gửi những cung nữ có bối cảnh tốt đến Từ Nhân Cung, trở thành cọc ngầm bên cạnh Thái hậu.
Vừa nắm bắt hành tung của hoàng đế, tạo cơ hội gặp gỡ, hoặc tìm hiểu sở thích của hoàng đế, hoặc chỉ đơn thuần nắm bắt thông tin để giành lợi thế cho bản thân và chiếm được Thánh Tâm.
Trong những thời điểm then chốt, những người này có thể là gián điệp hoặc có thể là sát thủ, nếu không có đủ nhân lực để bảo vệ hậu điện một cách chặt chẽ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Biết thì biết là như vậy, nhưng thực tế để làm thì rất khó. Cuộc sống không hề dễ dàng, Như Nguyệt thở dài.
Thứ nhất, Dận Nhưng là thái tử đầu tiên và duy nhất của nhà Thanh. Không có quy định nào về việc có bao nhiêu người phải phục vụ Thái tử. Chẳng những Thái tử không có, mà hoàng tử hay cách cách cũng vậy, Hách Như Nguyệt cũng đã hỏi qua.
Thứ hai, để so sánh với triều đại xa hoa trước đây, đầu thời nhà Thanh thịnh hành việc tiết kiệm, nhìn vào những di vật mà hoàng hậu để lại, có thể biết rằng họ không những tiết kiệm mà còn có chút hơi quá mức.
Ngoài ra còn có y phục và đồ trang sức mà các phi tần trong hậu cung mặc, ít màu sắc hơn nhiều so với những bộ phim truyền hình về cung đình nhà Thanh thời hiện đại, ngay cả những bộ quần áo giản dị mà Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu mặc đều có một loại hoa văn duy nhất, đôi khi cũng không có hoa văn gì cả, chỉ có vài đường vân chìm.
Trưởng bối như Thái hậu còn keo kiệt cơm ăn áo mặc, thân là tiểu bối, Thái tử không nên hoang phí.
Thứ ba, Thái tử mới chuyển đến chuyển đến Từ Nhân Cung. Người hầu ở Từ Nhân Cung rất nhiều, Thái hậu cũng nói sẽ phái người qua, nhưng theo như Tống Giai ma ma nói, thành phần quá phức tạp, nên Hách Như Nguyệt đã tìm cớ, không dám lấy người qua.
Trong Từ Nhân Cung không thiếu người, nhưng bên cạnh Thái tử lại thiếu người, cho dù có nói ra cũng không có ai tin.
Cách duy nhất bây giờ là cầu xin Khang Hy, nói sự thật.
Nhưng khi nghĩ tới tâm tư của Khang Hy đối với nguyên chủ, Hách Như Nguyệt lại muốn lùi bước.
Nếu như ở thời hiện đại, nếu tỷ phu quấy rồi dì nhỏ, có thể kiện hắn về tội quấy rối tình dục, khiến hắn thân bại danh liệt.
Nhưng ở đây, hoàng đế thích nguyên chủ, muốn ngủ cùng nàng, đây là một ân huệ lớn đối với nguyên chủ, đối với gia tộc Hách Xá Lí, thậm chí đối với cả cố hoàng hậu.
Dám nói hoàng đế có hành vi quấy rối tình dục, trừ phi ngươi muốn chết.
Hơn nữa, nàng hiện tại đã là nữ quan, bất kể là phi tần, nữ quan hay là cung nữ, trên lý thuyết đều là nữ nhân của hoàng đế, có thể tùy ý lâm hạnh.
Xét thấy Khang Hy không ép buộc nguyên chủ, cũng đã được coi là có tình có nghĩa lắm rồi.
Hách Như Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành trên giường, tâm lại mềm nhũn, không phải là một chuyện đáng phải làm trong phận sự của nàng hay sao, không có gì phải sợ cả.
Bên kia, Khang Hy cùng Thái hậu đi tới Noãn Các ở tiền điện. Sau khi ngồi xuống, Thái hậu nhắc nhở Khang Hy: "Bên cạnh Thái tử có quá ít người hầu hạ, Từ Nhân Cung lại có rất nhiều người, nhưng hoàng thượng cũng biết rõ tình hình, để an toàn, hoàng thượng nên điều động một số người từ Càn Thanh Cung qua đó đi."
Theo lý thuyết, người trong Từ Ninh Cung là đáng tin cậy nhất, nhưng Thái hoàng Thái hậu đã già, xung quanh làm sao có thể thiếu người hầu? Cho dù Thái hoàng Thái hậu có nguyện ý, với hiếu thảo của Hoàng đế, hắn cũng không bằng lòng.
Còn chỗ của bà, chỉ là nơi giúp hoàng đế cân bằng lực lượng các bên, có rất nhiều người nhưng không đáng tin cậy.
Sở dĩ bà đề nghị phân bổ người cho Thái tử lúc trước, chỉ là để thử tính cảnh giác của Hách Xá Lí Như Nguyệt, thấy nàng đã vượt qua khảo thí nên cũng không nhắc tới nữa.
Tất cả các Thái tử của các triều đại trước đây đều là mục tiêu sống trong cung, bị mọi người xung quanh dòm ngó. Dù có tài giỏi đến đâu thì cũng không bao giờ có thể phòng bị hết được, nên vẫn phải sớm đề phòng cẩn mật.
Khang Hy đã sớm nghĩ tới việc này, đã âm thầm phái người đến bảo vệ nàng, sở dĩ lần lữa chưa điều người qua, là vì không muốn gặp mặt nữ nhân tàn ác kia.
Hắn muốn đợi nàng cầu xin mình.
Hôm nay Thái hậu nhắc nhở nhưng chỉ nói là đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Mùa hè còn dài, bữa tối đã xong rồi mà trời vẫn còn sáng, Hách Như Nguyệt sai Tịch Nhan đi thăm dò động tĩnh của hoàng đế. Vẻ mặt Tịch Nhan xấu hổ nói: "Cô nương, thăm dò hành tung của hoàng thượng là đại tội, sẽ bị phạt gậy."
Tống Giai ma ma liếc nhìn Hách Như Nguyệt, tay cầm hai nắm hạt dưa đưa cho Tịch Nhan: "Sao lại gọi là thăm dò hoàng thượng, chỉ là chuyện phiếm giữa đám cung nữ các ngươi mà thôi."
Tịch Nhan hiểu ngay, bỏ hạt dưa vào túi rồi đi ra ngoài, để lại Hách Như Nguyệt đang bối rối: "Ma ma, mọi người đang làm gì vậy?"
Tống Giai ma ma cười nói: "Quên nói với cô nương, Hoàng hậu cũng để lại một cọc ngầm bên cạnh Thái hậu. Chính là Tú Châu bưng trà ở tiền điện. Tú Châu vốn tên là Mộc Đồng, nàng có một tay pha trà sữa rất ngon, Thái hậu rất thích."
Sau đó hạ giọng nói: "Hoàng thượng cùng Thái hậu đang ở tiền điện, không thể thiếu việc trà nước. Mỗi lần Hoàng thượng đến thỉnh an, Thái hậu luôn hỏi thăm tình hình hiện tại của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng rất mở lòng hàn huyên với Thái hậu."
Tú Châu là người bưng trà nước, luôn có thể nhận được tin tức trực tiếp.
Khi Tống Giai ma ma nhìn thấy Tịch Nhan, liền nhớ ra nàng ấy. Khi biết Tịch Nhan tự mình thỉnh cầu đến phục vụ Thái tử, chuyên làm chân nghe ngóng, bà đã nói cọc ngầm này cho Tịch Nhan biết.
Hôm nay hoàng đế có vẻ rất rảnh rỗi, sau khi dùng bữa tối với Thái hậu mới rời đi. Mãi đến trời tối, Tịch Nhan mới quay lại: "Tú Châu tỷ nói hoàng thượng và thái hậu nói chuyện rất vui vẻ, ăn rất nhiều, một lúc sau đã đi Ngự Hoa viên tiêu thực rồi."
Nghe xong, Hách Như Nguyệt đang định đi ra ngoài thì bị Tống Giai ma ma tóm lấy: "Quốc tang đã xong, cô nương khi ra ngoài nên thay quần áo sáng màu."
Hoàng đế thích màu sắc trang nhã, tươi sáng nên cờ của các phi tần trong hậu cung đều có kiểu dáng trang nhã, đơn giản, màu sắc tươi sáng hơn, tinh tế mà không lòe loẹt.
Nhìn vào bộ y phục thường ngày của Nhị cô nương, không phải đỏ thâm thì cũng là xanh than, còn giản dị hơn cả những góa phụ như Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, giống một lão ni cô hơn là cô nương chưa chồng,
Hách Như Nguyệt có thể chấp nhận những quy định bất thành văn của nơi làm việc, nhưng không muốn lấy lòng bất cứ ai: "Y phục bằng vải bông này mặc thoải mái hơn."
Tống Giai ma ma kéo người vào phòng trong, sau đó nói ra ý nghĩ của mình: "Nô tì nhìn ra được, trong lòng hoàng thượng có cô nương, muốn có cô nương, đây là ân sủng của hoàng đế và cũng là phúc khí của cô nương, càng đặc biệt hơn nữa là gia tộc Hách Xá Lí."
Sáu năm bên cạnh Hoàng hậu, Tống Giai ma ma cũng biết một chút về chuyện tình giữa Hoàng đế và Nhị cô nương: "Hoàng hậu đã qua đời, Khôn Ninh Cung không thể mãi bỏ không như vậy được."
Hách Như Nguyệt thu hồi nụ cười, không trả lời.
Nếu như nguyên chủ còn sống, có lẽ sẽ sẵn lòng, nhưng nàng không có hứng thú.
Tống Giai ma ma thở dài: "Cho dù cô nương không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến Thái tử và gia tộc Hách Xá Lí."
Từ lâu đã nghe nói Nhị cô nương Hách Xá Lí si mê hoàng đế, nhưng khi bà nhìn thấy người này, không hề cảm nhận được Nhị cô nương thích hoàng đế đến mức u mê, mà chỉ thấy hoàng đế có chút khác thường.
Vị hoàng đế trẻ tuổi tuy chỉ mới hai mươi tuổi, trẻ trung, chững chạc, tự chủ, nhưng mỗi lần gặp Nhị cô nương, hoàng đế dường như lại biến thành một chàng thiếu niên, muốn ôm, muốn nắm tay, nhìn rất là ngượng ngùng.
Hoàng đế thích ai thì chính là đại phúc của người đó, cầu cũng không cầu được. Chuyện tỷ muội cùng chung một chồng còn có, chứ đừng nói tới việc tỷ tỷ đã qua đời, muội muội kế vị.
Theo lý mà nói, cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm, Tống Giai ma ma có chút không hiểu được.
Không hiểu được nên không thể đưa ra quá nhiều đề nghị, bà chỉ muốn nhắc nhở cô nương, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, cho dù không muốn hay có khúc mắc trong lòng cũng không thể trái lời.
Trong cung điện sâu thẳm này, không ai không sống cho mình.
Hách Như Nguyệt sợ nhất bị cằn nhằn, Tống Giai ma ma trông thà chết chứ không chịu nhượng bộ. Hách Như Nguyệt nhanh chóng bị đánh bại, nàng đã cho phép Tống Giai ma ma tìm người trang điểm cho mình.
Vào ngày khóc tang cuối cùng, Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị đã đưa cho Hách Như Nguyệt một số y phục và đồ trang sức. Hách Như Nguyệt nhìn qua y phục của nguyên chủ, đều là tinh phẩm, phối cùng đồ trang sức càng rực rỡ.
Nhìn thấy Hách Như Nguyệt chọn bộ đồ màu trắng thêu hoa văn tre trúc, kết hợp với bông tai rủ và châu cài, Tống Giai ma ma cau mày lắc đầu.
Đầu tiên, bà chọn cho cô một bộ trang phục kỳ có thêu hoa hải đường màu đỏ có viền xanh.
Vì sáu năm trước nàng đã cắt tóc, nên không thể búi thành búi. Mái tóc đen tuyền của nàng hiện vẫn tết thành những bím nhỏ yêu thích của các cô nương Mông Cổ, trang trí bằng san hô và ngọc lam.
Còn chưa trang điểm, Thược Dược đã thì thầm: "Nhị cô nương thật xinh đẹp! Giống như một nàng tiên nữ!"
Hách Như Nguyệt ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt nguyên chủ trong gương đồng, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn gương mặt này sau khi xuyên không.
Ở thời hiện đại, gương mặt này chính là gương mặt thanh thoát hiếm có mà giới nhà giàu thường nhắc đến trên bàn rượu. Ngũ quan vừa đủ, đôi lông mày rậm, mặt không lớn, một đôi mắt cáo hoa đào yêu mị, mang chút e thẹn của thiếu nữ, vừa đơn thuần lại vừa yêu mị.
Mâu thuẫn mà lại rất đẹp.
Một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt mũm mĩm chen vào trong gương đồng, đôi mắt đào hơi nheo lại, bàn tay nhỏ nắm lại đưa vào miệng, tay kia hướng về phía Hách Như Nguyệt.
Hách Như Nguyệt quay người muốn ôm hắn, lại bị Tống Giai ma ma ngăn cản: "Mau trang điểm cho cô nương." Nếu muộn thì không gặp được hoàng đế mất.
Truyện được đăng tải tại Diễn đàn Việt Nam Overnight www. Dembuon.vn
"Ngọn liễu treo vầng nguyệt, hẹn gặp sau hoàng hôn."
Khang Hy vừa bước vào ngự hoa viên đã ngâm một bài thơ. Sắp đi hết một vòng Ngự Hoa viên, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt, hắn lại đọc một câu khác: "Có hẹn không tới, chờ nửa đêm. Buồn ngồi hạ cờ ngắm đèn lên."
Lương Cửu Cung nghe vậy khóe miệng giật giật, nói là đi tiêu thực, đi bộ lâu như vậy, bụng ông cũng đói rồi.
Bụng cũng đồng thời kêu lên một tiếng, ông lại nghe thấy hoàng đế hỏi: "Ngươi nói xem, nàng ấy sẽ tới không?"
Lương Cửu Cung đương nhiên biết hoàng đế đang nhắc đến ai, nhưng đối với cuộc hẹn hò này, ông không mấy lạc quan cho lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tối nay có rất nhiều người đến thăm Ngự Hoa viên.
Nếu như đích tử duy nhất xảy ra chuyện gì thì tất cả các thứ phi đều có hy vọng. Dù sao nếu không có đích tử, ai chả muốn nhi tử của mình trở thành Thái tử.
Trước đây chưa có Thái tử, trong số các hoàng tử sinh ra từ các thứ phi, chỉ có Đại A ca sống sót. Nếu lúc đó chỉ là một cuộc chiến ngẫu nhiên thì hiện tại, tất cả các phi tần đều đã có một mục tiêu chung.
Từ Nhân Cung không thể bằng Khôn Ninh Cung, Khôn Ninh Cung là nơi có nhân lực đông đảo, qua nhiều năm, hầu như đều là người của hoàng hậu, tự nhiên sẽ không có ác ý với Thái tử.
Thành phần nhân lực của Từ Nhân Cung phức tạp hơn nhiều.
Chủ yếu là do Thái hậu không thích quản chuyện, nên một nửa số người trong Từ Nhân Cung là do Thái hoàng Thái hậu điều động từ Từ Ninh Cung, một số trong số đó là những người hầu hạ Thái hậu khi tiên hoàng vẫn sống, một số thì được chọn từ Phủ Nội vụ.
Người trong Từ Ninh Cung đều là đồng nghiệp cũ của Tống Giai ma ma. Thái hoàng Thái hậu có nhiều quy tắc, không dung thứ cho bất kì điều bẩn thỉu trong mắt bà, vì vậy những người điều tới từ Từ Ninh Cung càng đáng tin cậy hơn.
Theo Tống Giai ma ma, những người hầu bên cạnh Thái hậu, mặc dù vẫn có ý đồ khác nhưng vẫn tương đối đáng tin cậy.
Thành phần phức tạp nhất là một bộ phận sau cùng.
Hoàng đế mất ngạch nương từ khi còn nhỏ, chăm sóc Thái hậu như mẹ ruột của mình, mỗi ngày đều đến bái kiến bà, điều này tạo cơ hội cho một số phi tần có tâm cơ lợi dụng bà.
Khi cần thiết, Thái hậu cũng là công cụ để họ tranh giành ân huệ.
Trong số các phi tần, có một số xuất thân từ một gia đình danh giá, có khả năng chi tiền để hối lộ Phủ Nội vụ, gửi những cung nữ có bối cảnh tốt đến Từ Nhân Cung, trở thành cọc ngầm bên cạnh Thái hậu.
Vừa nắm bắt hành tung của hoàng đế, tạo cơ hội gặp gỡ, hoặc tìm hiểu sở thích của hoàng đế, hoặc chỉ đơn thuần nắm bắt thông tin để giành lợi thế cho bản thân và chiếm được Thánh Tâm.
Trong những thời điểm then chốt, những người này có thể là gián điệp hoặc có thể là sát thủ, nếu không có đủ nhân lực để bảo vệ hậu điện một cách chặt chẽ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
Biết thì biết là như vậy, nhưng thực tế để làm thì rất khó. Cuộc sống không hề dễ dàng, Như Nguyệt thở dài.
Thứ nhất, Dận Nhưng là thái tử đầu tiên và duy nhất của nhà Thanh. Không có quy định nào về việc có bao nhiêu người phải phục vụ Thái tử. Chẳng những Thái tử không có, mà hoàng tử hay cách cách cũng vậy, Hách Như Nguyệt cũng đã hỏi qua.
Thứ hai, để so sánh với triều đại xa hoa trước đây, đầu thời nhà Thanh thịnh hành việc tiết kiệm, nhìn vào những di vật mà hoàng hậu để lại, có thể biết rằng họ không những tiết kiệm mà còn có chút hơi quá mức.
Ngoài ra còn có y phục và đồ trang sức mà các phi tần trong hậu cung mặc, ít màu sắc hơn nhiều so với những bộ phim truyền hình về cung đình nhà Thanh thời hiện đại, ngay cả những bộ quần áo giản dị mà Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu mặc đều có một loại hoa văn duy nhất, đôi khi cũng không có hoa văn gì cả, chỉ có vài đường vân chìm.
Trưởng bối như Thái hậu còn keo kiệt cơm ăn áo mặc, thân là tiểu bối, Thái tử không nên hoang phí.
Thứ ba, Thái tử mới chuyển đến chuyển đến Từ Nhân Cung. Người hầu ở Từ Nhân Cung rất nhiều, Thái hậu cũng nói sẽ phái người qua, nhưng theo như Tống Giai ma ma nói, thành phần quá phức tạp, nên Hách Như Nguyệt đã tìm cớ, không dám lấy người qua.
Trong Từ Nhân Cung không thiếu người, nhưng bên cạnh Thái tử lại thiếu người, cho dù có nói ra cũng không có ai tin.
Cách duy nhất bây giờ là cầu xin Khang Hy, nói sự thật.
Nhưng khi nghĩ tới tâm tư của Khang Hy đối với nguyên chủ, Hách Như Nguyệt lại muốn lùi bước.
Nếu như ở thời hiện đại, nếu tỷ phu quấy rồi dì nhỏ, có thể kiện hắn về tội quấy rối tình dục, khiến hắn thân bại danh liệt.
Nhưng ở đây, hoàng đế thích nguyên chủ, muốn ngủ cùng nàng, đây là một ân huệ lớn đối với nguyên chủ, đối với gia tộc Hách Xá Lí, thậm chí đối với cả cố hoàng hậu.
Dám nói hoàng đế có hành vi quấy rối tình dục, trừ phi ngươi muốn chết.
Hơn nữa, nàng hiện tại đã là nữ quan, bất kể là phi tần, nữ quan hay là cung nữ, trên lý thuyết đều là nữ nhân của hoàng đế, có thể tùy ý lâm hạnh.
Xét thấy Khang Hy không ép buộc nguyên chủ, cũng đã được coi là có tình có nghĩa lắm rồi.
Hách Như Nguyệt cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành trên giường, tâm lại mềm nhũn, không phải là một chuyện đáng phải làm trong phận sự của nàng hay sao, không có gì phải sợ cả.
Bên kia, Khang Hy cùng Thái hậu đi tới Noãn Các ở tiền điện. Sau khi ngồi xuống, Thái hậu nhắc nhở Khang Hy: "Bên cạnh Thái tử có quá ít người hầu hạ, Từ Nhân Cung lại có rất nhiều người, nhưng hoàng thượng cũng biết rõ tình hình, để an toàn, hoàng thượng nên điều động một số người từ Càn Thanh Cung qua đó đi."
Theo lý thuyết, người trong Từ Ninh Cung là đáng tin cậy nhất, nhưng Thái hoàng Thái hậu đã già, xung quanh làm sao có thể thiếu người hầu? Cho dù Thái hoàng Thái hậu có nguyện ý, với hiếu thảo của Hoàng đế, hắn cũng không bằng lòng.
Còn chỗ của bà, chỉ là nơi giúp hoàng đế cân bằng lực lượng các bên, có rất nhiều người nhưng không đáng tin cậy.
Sở dĩ bà đề nghị phân bổ người cho Thái tử lúc trước, chỉ là để thử tính cảnh giác của Hách Xá Lí Như Nguyệt, thấy nàng đã vượt qua khảo thí nên cũng không nhắc tới nữa.
Tất cả các Thái tử của các triều đại trước đây đều là mục tiêu sống trong cung, bị mọi người xung quanh dòm ngó. Dù có tài giỏi đến đâu thì cũng không bao giờ có thể phòng bị hết được, nên vẫn phải sớm đề phòng cẩn mật.
Khang Hy đã sớm nghĩ tới việc này, đã âm thầm phái người đến bảo vệ nàng, sở dĩ lần lữa chưa điều người qua, là vì không muốn gặp mặt nữ nhân tàn ác kia.
Hắn muốn đợi nàng cầu xin mình.
Hôm nay Thái hậu nhắc nhở nhưng chỉ nói là đã hiểu, không nói thêm gì nữa.
Mùa hè còn dài, bữa tối đã xong rồi mà trời vẫn còn sáng, Hách Như Nguyệt sai Tịch Nhan đi thăm dò động tĩnh của hoàng đế. Vẻ mặt Tịch Nhan xấu hổ nói: "Cô nương, thăm dò hành tung của hoàng thượng là đại tội, sẽ bị phạt gậy."
Tống Giai ma ma liếc nhìn Hách Như Nguyệt, tay cầm hai nắm hạt dưa đưa cho Tịch Nhan: "Sao lại gọi là thăm dò hoàng thượng, chỉ là chuyện phiếm giữa đám cung nữ các ngươi mà thôi."
Tịch Nhan hiểu ngay, bỏ hạt dưa vào túi rồi đi ra ngoài, để lại Hách Như Nguyệt đang bối rối: "Ma ma, mọi người đang làm gì vậy?"
Tống Giai ma ma cười nói: "Quên nói với cô nương, Hoàng hậu cũng để lại một cọc ngầm bên cạnh Thái hậu. Chính là Tú Châu bưng trà ở tiền điện. Tú Châu vốn tên là Mộc Đồng, nàng có một tay pha trà sữa rất ngon, Thái hậu rất thích."
Sau đó hạ giọng nói: "Hoàng thượng cùng Thái hậu đang ở tiền điện, không thể thiếu việc trà nước. Mỗi lần Hoàng thượng đến thỉnh an, Thái hậu luôn hỏi thăm tình hình hiện tại của Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng rất mở lòng hàn huyên với Thái hậu."
Tú Châu là người bưng trà nước, luôn có thể nhận được tin tức trực tiếp.
Khi Tống Giai ma ma nhìn thấy Tịch Nhan, liền nhớ ra nàng ấy. Khi biết Tịch Nhan tự mình thỉnh cầu đến phục vụ Thái tử, chuyên làm chân nghe ngóng, bà đã nói cọc ngầm này cho Tịch Nhan biết.
Hôm nay hoàng đế có vẻ rất rảnh rỗi, sau khi dùng bữa tối với Thái hậu mới rời đi. Mãi đến trời tối, Tịch Nhan mới quay lại: "Tú Châu tỷ nói hoàng thượng và thái hậu nói chuyện rất vui vẻ, ăn rất nhiều, một lúc sau đã đi Ngự Hoa viên tiêu thực rồi."
Nghe xong, Hách Như Nguyệt đang định đi ra ngoài thì bị Tống Giai ma ma tóm lấy: "Quốc tang đã xong, cô nương khi ra ngoài nên thay quần áo sáng màu."
Hoàng đế thích màu sắc trang nhã, tươi sáng nên cờ của các phi tần trong hậu cung đều có kiểu dáng trang nhã, đơn giản, màu sắc tươi sáng hơn, tinh tế mà không lòe loẹt.
Nhìn vào bộ y phục thường ngày của Nhị cô nương, không phải đỏ thâm thì cũng là xanh than, còn giản dị hơn cả những góa phụ như Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu, giống một lão ni cô hơn là cô nương chưa chồng,
Hách Như Nguyệt có thể chấp nhận những quy định bất thành văn của nơi làm việc, nhưng không muốn lấy lòng bất cứ ai: "Y phục bằng vải bông này mặc thoải mái hơn."
Tống Giai ma ma kéo người vào phòng trong, sau đó nói ra ý nghĩ của mình: "Nô tì nhìn ra được, trong lòng hoàng thượng có cô nương, muốn có cô nương, đây là ân sủng của hoàng đế và cũng là phúc khí của cô nương, càng đặc biệt hơn nữa là gia tộc Hách Xá Lí."
Sáu năm bên cạnh Hoàng hậu, Tống Giai ma ma cũng biết một chút về chuyện tình giữa Hoàng đế và Nhị cô nương: "Hoàng hậu đã qua đời, Khôn Ninh Cung không thể mãi bỏ không như vậy được."
Hách Như Nguyệt thu hồi nụ cười, không trả lời.
Nếu như nguyên chủ còn sống, có lẽ sẽ sẵn lòng, nhưng nàng không có hứng thú.
Tống Giai ma ma thở dài: "Cho dù cô nương không nghĩ đến mình thì cũng nên nghĩ đến Thái tử và gia tộc Hách Xá Lí."
Từ lâu đã nghe nói Nhị cô nương Hách Xá Lí si mê hoàng đế, nhưng khi bà nhìn thấy người này, không hề cảm nhận được Nhị cô nương thích hoàng đế đến mức u mê, mà chỉ thấy hoàng đế có chút khác thường.
Vị hoàng đế trẻ tuổi tuy chỉ mới hai mươi tuổi, trẻ trung, chững chạc, tự chủ, nhưng mỗi lần gặp Nhị cô nương, hoàng đế dường như lại biến thành một chàng thiếu niên, muốn ôm, muốn nắm tay, nhìn rất là ngượng ngùng.
Hoàng đế thích ai thì chính là đại phúc của người đó, cầu cũng không cầu được. Chuyện tỷ muội cùng chung một chồng còn có, chứ đừng nói tới việc tỷ tỷ đã qua đời, muội muội kế vị.
Theo lý mà nói, cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm, Tống Giai ma ma có chút không hiểu được.
Không hiểu được nên không thể đưa ra quá nhiều đề nghị, bà chỉ muốn nhắc nhở cô nương, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, cho dù không muốn hay có khúc mắc trong lòng cũng không thể trái lời.
Trong cung điện sâu thẳm này, không ai không sống cho mình.
Hách Như Nguyệt sợ nhất bị cằn nhằn, Tống Giai ma ma trông thà chết chứ không chịu nhượng bộ. Hách Như Nguyệt nhanh chóng bị đánh bại, nàng đã cho phép Tống Giai ma ma tìm người trang điểm cho mình.
Vào ngày khóc tang cuối cùng, Đại Phúc Tấn và Đồng Giai thị đã đưa cho Hách Như Nguyệt một số y phục và đồ trang sức. Hách Như Nguyệt nhìn qua y phục của nguyên chủ, đều là tinh phẩm, phối cùng đồ trang sức càng rực rỡ.
Nhìn thấy Hách Như Nguyệt chọn bộ đồ màu trắng thêu hoa văn tre trúc, kết hợp với bông tai rủ và châu cài, Tống Giai ma ma cau mày lắc đầu.
Đầu tiên, bà chọn cho cô một bộ trang phục kỳ có thêu hoa hải đường màu đỏ có viền xanh.
Vì sáu năm trước nàng đã cắt tóc, nên không thể búi thành búi. Mái tóc đen tuyền của nàng hiện vẫn tết thành những bím nhỏ yêu thích của các cô nương Mông Cổ, trang trí bằng san hô và ngọc lam.
Còn chưa trang điểm, Thược Dược đã thì thầm: "Nhị cô nương thật xinh đẹp! Giống như một nàng tiên nữ!"
Hách Như Nguyệt ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt nguyên chủ trong gương đồng, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc nhìn gương mặt này sau khi xuyên không.
Ở thời hiện đại, gương mặt này chính là gương mặt thanh thoát hiếm có mà giới nhà giàu thường nhắc đến trên bàn rượu. Ngũ quan vừa đủ, đôi lông mày rậm, mặt không lớn, một đôi mắt cáo hoa đào yêu mị, mang chút e thẹn của thiếu nữ, vừa đơn thuần lại vừa yêu mị.
Mâu thuẫn mà lại rất đẹp.
Một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành.
Giây tiếp theo, một khuôn mặt mũm mĩm chen vào trong gương đồng, đôi mắt đào hơi nheo lại, bàn tay nhỏ nắm lại đưa vào miệng, tay kia hướng về phía Hách Như Nguyệt.
Hách Như Nguyệt quay người muốn ôm hắn, lại bị Tống Giai ma ma ngăn cản: "Mau trang điểm cho cô nương." Nếu muộn thì không gặp được hoàng đế mất.
Truyện được đăng tải tại Diễn đàn Việt Nam Overnight www. Dembuon.vn
"Ngọn liễu treo vầng nguyệt, hẹn gặp sau hoàng hôn."
Khang Hy vừa bước vào ngự hoa viên đã ngâm một bài thơ. Sắp đi hết một vòng Ngự Hoa viên, sự kiên nhẫn sắp cạn kiệt, hắn lại đọc một câu khác: "Có hẹn không tới, chờ nửa đêm. Buồn ngồi hạ cờ ngắm đèn lên."
Lương Cửu Cung nghe vậy khóe miệng giật giật, nói là đi tiêu thực, đi bộ lâu như vậy, bụng ông cũng đói rồi.
Bụng cũng đồng thời kêu lên một tiếng, ông lại nghe thấy hoàng đế hỏi: "Ngươi nói xem, nàng ấy sẽ tới không?"
Lương Cửu Cung đương nhiên biết hoàng đế đang nhắc đến ai, nhưng đối với cuộc hẹn hò này, ông không mấy lạc quan cho lắm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tối nay có rất nhiều người đến thăm Ngự Hoa viên.
Last edited by a moderator: