946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 650: Thả hắn ra

Dung Uyên nhẹ phất tay, để cơn phong bạo này triệt để thành hư vô, ngay đến một sợi tóc của hắn cũng không thương đến.

"Ngươi.." Lão yêu vật Xích Thử lúc này đôi mắt ngơ ngác nhìn Dung Uyên.

"Cửu nhi, hắn không phải muốn mở ra cơ quan sao? Nàng mở ra, để hắn ra ngoài, bây giờ hắn quá yếu rồi, không ý tứ!" Ánh mắt Dung Uyên lành lạnh nhìn lão yêu vật.

Dám tính kế Cửu nhi nhà hắn, dám thương đến Cửu nhi nhà hắn, hắn mới không bỏ qua, nhất định phải thu thập hắn một trận.

Lão yêu vật lúc này đều đã ngẩn ra, hắn trước đó uy hiếp chúng thả hắn ra như vậy, chúng không chịu.

Bây giờ ngược lại, lại chủ động thả hắn ra.

Thế nhưng hắn một chút cũng không cao hứng nổi.

Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được!"

Dung yêu nghiệt nếu đã nói như vậy, vậy nhất định nắm chắc thu thập lão gia hỏa một trận ra trò, thả người ra thì thả thôi.

Mở ra cơ quan, đối với Sở Cửu Ca mà nói không phải việc gì khó!

"Rắc! Rầm!" Cơ quan được mở ra.

"Ầm!" Một tiếng vang lớn, cái lồng sắt lớn đó rơi xuống, mở ra từ bốn phía.

"Cửu nhi, nàng với tiểu tử đó đi ra ngoài chơi một chút, tránh đến lúc đó bị vạ lây." Dung Uyên nói.

"Được! Thiên Thiên, chúng ta đi thôi! Dung yêu nghiệt, chàng cẩn thận." Sở Cửu Ca nói.

"Một lão phế vật bị nhốt tại đây hơn ngàn năm, ta còn chưa thèm để vào mắt."

"Tiểu tử thúi, ngươi nói ai là lão phế vật!" Lão yêu vật này đã lâm vào trạng thái bạo nộ.

Đợi đến khi bọn Sở Cửu Ca rời khỏi, Dung Uyên cũng phản kích.

Cỗ uy áp khiến cho người ta run sợ, khiến lão yêu vật cả người cứng đờ, hắn không tin lại tà như vậy.

"Binh binh binh!" Lão yêu vật bị Dung Uyên triệt để áp chế, thân thể giống như vải vụn bị chấn bay ra ngoài.

Dung Uyên ra tay nhẹ nhàng, "Binh binh binh!" lão yêu vật lại bị thương rồi.

Người nam tử áo trắng này, nhất cử nhất động đều giống như thần ở trên cao.

Nhìn xuống hắn, khinh thị hắn, đôi mắt lão yêu vật trở nên đỏ ngầu.

Hắn bị nhốt tại nơi này quá lâu, đã lâu không tiếp xúc với thế giới bên ngoài sao? Tại sao tiểu tử này lại cường hãn đến nhường này?

Trong vòng mười chiêu, hắn liền bị ép đến tuyệt cảnh.

"Tiểu tử, lúc lão tử tung hoành ở cả Vô tận đại lục ngươi còn không biết ở đâu đâu? Đừng cho rằng có chút bản lĩnh liền có thể giết được ta. Ta nói cho ngươi biết, không thể nào!"

Linh lực xung quanh sôi trào lên, hắn đã đốt cháy linh hồn mình, bạo phát ra công kích cực cuồng bạo.

"Ầm ầm ầm!" Lực lượng khủng bố, muốn đem không gian đó chấn nát.

Lão yêu vật âm thầm cắn răng, hắn không tin bản thân đề thăng thực lực lên mấy lần, vẫn không thể đem tiểu tử này chém đi.

Động tĩnh lớn như thế truyền ra, dù cho Sở Cửu Ca và Thiên Thiên đã cách xa vẫn cảm thấy lực lượng cuồng bạo cực nguy hiểm.

"Vị đó thực sự không có chuyện gì sao? Hắn đáng ra không nên quá đắc ý, lão gia hỏa đó ở trong lồng muốn giải quyết thì dễ hơn nhiều." Hắn cảm thấy Dung Uyên chỉ là thể hiện thực lực ở trước mặt hắn và Cửu muội muội, giống như đạo lý con công xòe đuôi.

Nhưng làm như vậy sẽ để cho lão yêu vật chạy mất, lúc đó càng mất mặt.

"Dung yêu nghiệt sẽ không có chuyện gì." Sở Cửu Ca nói.

Thiên Thiên hỏi: "Cửu muội muội, có thể mạo muội hỏi một chút không, muội thích điểm gì của tên gia hỏa đó?"

"Ta thích mặt của Dung yêu nghiệt đó! Rất đẹp!" Sở Cửu Ca cười nói.

Thiên Thiên ngẩn ra, mặt! Mặt! Gia hỏa đó vẫn luôn mang theo mặt nạ, hắn còn chưa có cơ hội nhìn thấy!

"Ta cũng rất đẹp!" Thất Thiên nói.

"Thiên Thiên trông rất đáng yêu!"

Đẹp và đáng yêu vẫn có chút không giống, Cửu muội muội thích xinh đẹp, Thiên Thiên bức bối.

"Ầm!" Lại một trận vang lớn, lão yêu vật toàn thân máu tươi, cả người bay ra ngoài.

Linh hồn đã xuất hiện vết nứt, hắn không thể gắng gượng thêm nữa.

Các loại bài tẩy không ngừng sử dụng ra, đối mặt với tiểu tử này vẫn vô dụng.

Sắc mặt hắn ngày càng xám xịt, cực không cam tâm nhìn chằm chằm Dung Uyên, thân thể không khống chế được run rẩy.

Đây quả thực là quái vật!

Dung Uyên vỗ vỗ bụi trên người, đi ra ngoài.

Hắn nhìn Sở Cửu Ca đang đứng ở phía trước nói: "Cửu nhi, đã giải quyết rồi. Gia hỏa đó vẫn còn lưu lại một hơi thở cuối, không biết muội có cần hay không?"

"Vậy qua đó xem thôi!" Sở Cửu Ca nói.

"Khục khục khục!" Lúc hắn đi, lão gia hỏa đó không ngừng ho ra máu.

Sở Cửu Ca có thể rõ ràng nhìn rõ ngũ tạng lục phủ của hắn đã nứt vỡ, Dung yêu nghiệt nói lưu lại cho hắn một hơi thở, vậy thì sẽ không để lại tận hai hơi thở cho hắn.

Lão yêu vật khàn khàn nói: "Không ngờ lão phu một đời anh minh, thế mà lại lật thuyền trong mương, đám nhóc con các ngươi đủ ác!"

"Người trước tính kế là ngươi, chúng tôi chỉ là lấy độc trị độc mà thôi. Nói đi, ngươi rốt cuộc có lai lịch gì?" Sở Cửu Ca nói.

"Ta là thái thượng đại trưởng lão của Vô Nhã thánh điện, khi xưa vì muốn đối phó với hải tặc vương mà đến đây, kết quả hắn tuy rằng bị ta giải quyết rồi, nhưng không ngờ trước khi hắn chết còn liều mạng tạo ra một cạm bẫy như vậy nhốt ta lại ngàn năm. Nếu các ngươi thả ta đi, đợi ta trở về thánh điện Vô Nhã Thiên, nhất định để Vô Nhã thánh điện hậu đãi các ngươi, lần này ta tuyệt đối không gạt người, ta có thể thề, ta có thể lập ra huyết thư, ta có thể.."

Chỉ cần có thể sống, hắn đây là tính từ bỏ hết tôn nghiêm.

Bày ra thân phận như vậy, chúng có lẽ sẽ có hành động, bởi vì hắn tin, dù đã qua ngàn năm Vô Nhã thánh điện tuyệt đối vẫn là thế lực mạnh nhất của Vô tận đại lục.

Kết quả hắn nói xong phát hiện chúng đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, Sở Cửu Ca cũng không ngờ lại có thể trùng hợp như vậy gặp được người của Vô Nhã thánh điện.

"Các ngươi có ý gì?" Hắn hỏi.

Thất Thiên cười hi hi nói: "Nói cho ngươi nha! Thánh điện Vô Nhã Thiên sớm đã không tồn tại rồi, cho nên ngươi dù bày ra thân phận cũng vô dụng, ai lại nể tình thế lực bị diệt vong."

"Không thể nào! Ngươi gạt ta, ta mới không tin ngươi." Lão yêu vật nói.

"Tại sao lại không thể? Ngươi thân là người của Vô Nhã thánh điện cũng biết Vô Nhã thánh điện kiêu căng ra sao, hắn vì lợi ích bản thân đã diệt đi biết bao thế lực. Chỉ cho phép chúng ra tay với người khác, người khác ra tay với chúng liền bị thánh vệ truy sát! Mà chúng trước đó không lâu truy sát một người mà chúng không thể đắc tội được, cho nên bị người nhà họ bưng cả ổ lên rồi. Vô Nhã thánh điện sớm đã biến mất đến không chút tung tích trên Vô tận đại lục rồi." Khóe miệng Thất Thiên lộ ra nụ cười mỉa.

Hắn nói như vậy, hiển nhiên là vì đả kích lão yêu vật thiếu chút giết chết hắn, hơn nữa Thiên Thiên cũng không phải toàn bộ đều là nói dối.

Bởi vì hắn khẳng định, đó là việc sẽ xảy ra trong tương lai.

Vô Nhã thánh điện dám truy sát Cửu muội muội, Hội đấu giá Cửu Thiên của họ, Bất tử cửu tộc, tuyệt đối sẽ thu thập chúng một trận ra trò.

Lão yêu vật bị lời của Thiên Thiên gạt, cảm thấy nhân sinh xám xịt, hắn níu kéo cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

"Bảo vật đó! Ta có thể nói với ngươi bí mật của bảo vật đó, đừng giết ta."
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 651: Thu hoạch khác

Thất Thiên lấy ra hộp bất tử, nói: "Đồ nhà ta, ngươi cảm thấy ngươi càng rõ ràng hơn ta sao?"

"Ngươi.. Nhà ngươi sao?" Lão yêu vật trợn to mắt.

"Đúng thế! Nhà ta đó! Đây là hộp bất tử đệ thất tộc của Bất tử cửu tộc chúng ta, thực sự rất cám ơn ngươi giao ra sảng khoái như vậy!" Thất Thiên đùa cợt nói.

"Ngươi.. Ngươi.." Hắn cho rằng chúng không biết về bí mật của hộp bất tử nên mới giao cho chúng, không ngờ..

"Phụt phụt phụt!" Lão yêu vật này bị Thiên thiên tức chết, liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi.

"Các ngươi.. Các ngươi từ lúc bắt đầu đã biết rồi, aaaaaaaaa! Ta trúng kế rồi, ta sao lại ngốc như vậy?" Hắn vừa khóc vừa cười, một bộ dáng suy sụp tột độ.

Hắn bị nhốt ở đây lâu như vậy, thế mà lại bị mấy tên tiểu gia hỏa xoay vòng vòng, hắn hận!

Sở Cửu Ca nói: "Người có được hộp bất tử trước đó, đánh mất hộp bất tử tại đây, vừa hay bí cảnh mở ra, chúng tôi một đường đi theo manh mối phát hiện tòa thành cốt thép này, hải đằng trong suốt, còn có phủ đệ này. Vốn dĩ muốn tỉ mỉ tìm kiếm từng nơi, ngươi lại chủ động dâng lên tận cửa, hơn nữa nói cho chúng tôi một manh mối quan trọng như vậy, cho nên liền hoài nghi ngươi."

"Thiên Thiên nói không sai, may là ngươi hấp tấp, nếu không chúng tôi có lẽ tìm hết cả bí cảnh cũng không tìm được nơi có hộp bất tử." Khóe miệng Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười.

"Phụt!" Lão yêu vật lại bắt đầu thổ huyết.

"Muốn chém muốn giết tùy các ngươi! Lão phu ta xui tận mạng rồi, ta chịu!" Hắn tuyệt vọng nói.

Dung Uyên nói: "Hoàn cảnh nơi này cũng tốt, nếu đã có được hộp bất tử đệ thất tộc, vậy thì thuận tiện đột phá đi!"

"Ân! Vậy Dung yêu nghiệt chàng và Thiên Thiên hộ pháp cho ta đi!" Sở Cửu Ca nói.

Lão yêu vật cứ vậy nhìn Sở Cửu Ca giống như mở cửa nhà mình, nhẹ nhàng đem hộp bất tử mở ra, hắn rõ ràng đã nghiên cứu hơn mười năm cũng không tìm được biện pháp!

Thực sự là người so với người tức chết người!

Bên trong hộp, là một miếng ngọc vuông có khắc đồ án cực kỳ thần kì.

Những đồ án đó nổi lên, mang theo lực lượng cực thần bí.

"Bất tử chi lực! Thế mà lại là bất tử chi lực, nhất định là.."

Lực lượng mà hắn vô vùng khát khao đang ở trước mặt, hắn muốn trực tiếp bổ nhào lên, nhưng lại không cách nào động đậy.

Hắn cứ thế trơ mắt ra nhìn cỗ lực lượng đó đi vào trong cơ thể Sở Cửu Ca.

Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết!

Ầm!

Sở Cửu Ca không ngờ, đột phá đệ thất trọng liền gặp phải bình cảnh.

Dù đã điều động hết toàn bộ linh hồn lực, đều không thể đem công pháp đệ thất trọng tu luyện, vận chuyển, chân mày Sở Cửu Ca nhíu lại.

Lão yêu vật trong cơn đố kỵ và vô cùng bất cam khí tuyệt mà chết, Sở Cửu Ca mở ra đôi mắt.

Dung Uyên nói: "Cửu nhi, sao thế?"

"Ta không thể tu luyện, chẳng lẽ bởi vì ta vẫn luôn tu luyện quá nhanh, cho nên bây giờ không cách nào tu luyện tầng công pháp này, không cách nào đột phá sao?" Sở Cửu Ca có chút nghi hoặc.

"Không! Cửu nhi căn cơ rất vững, ta nhìn ra được, không thể đột phá có lẽ nguyên nhân do Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết, điều này Cửu Thương Khung có lẽ hiểu rõ. Nếu không vị tộc trưởng Bất tử cửu tộc hắn làm uổng công rồi." Dung Uyên nói.

Thất Thiên nói: "Đợi lát chúng ta rời khỏi nơi này, truyền tin tức về hỏi Cửu thúc."

"Ân!"

Khi họ muốn rời khỏi, Sở Cửu Ca nói: "Dưới lòng đất không chỉ nhốt có lão yêu vật này, còn có.."

Lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng tràn ra khắp bên dưới lòng đất tòa phủ đệ, Sở Cửu Ca dường như cảm nhận được ở nơi sâu nhất của nơi này.

Cô nhìn thấy rồi, nhìn thấy một gian phòng cực phức tạp.

Đó là phòng điều khiển cơ quan của toàn tòa thành trì này, hơn nữa cô còn nhìn thấy một khối lệnh bài.

Sở Cửu Ca thu lại linh hồn lực của mình, nói với Thiên Thiên và Dung Uyên: "Ở nơi này, còn có đồ tốt. Ta chuẩn bị tiếp tục xông xáo, xông qua rồi, thu hoạch là cả một tòa thành trì."

Tòa thành trì cốt thép này Sở Cửu Ca vẫn là rất thích.

Dung Uyên nói: "Cửu nhi muốn xông xáo, ta đi với nàng!"

"Ta cũng thế!" Thất Thiên nói.

"Ầm ầm ầm!" Cơ quan bên trong càng mạnh, thậm chí có cơ quan lớn có lực sát thương lớn.

Đối mặt cơ quan như vậy, đã không còn là vấn đề cơ thể linh hoạt, hành động nhanh chóng có thể giải quyết, còn cần có lực lượng.

Đây không phải chỉ mình cô có thể xông qua được, cần có người giúp đỡ phối hợp mới được.

"Dung yêu nghiệt, Thiên Thiên, bên này, góc phải trên.."

"Tiểu Kim, phía trên!"

"Hắc Viêm.."

Sở Cửu Ca lấy tốc độ nhanh nhất để nắm rõ quy luật của đám ám khí này, sau đó chỉ huy đồng bạn của cô công kích ứng đối.

"Binh binh binh!" Họ một đường phối hợp rất tốt, cho nên thuận lợi đến được phòng điều khiển.

Phòng điều khiển, là không có cơ quan, nơi này rất an toàn.

Bên trong có không ít thứ đang vận chuyển, đặc biệt dày đặc, tiếp đến liền phải lấy được chiếc chìa khóa đó rồi.

Sở Cửu Ca nhìn về một góc không bắt mắt, cô sử dụng Thấu Mang có thể nhìn rõ chìa khóa giấu ở đâu, nhưng muốn mở ra thì không đơn giản.

"Cửu nhi, lệnh thành chủ ở nơi nào? Ta đến!" Dung Uyên nói.

"Dung yêu nghiệt, chàng đây là đang khiêu khích Đệ nhất thần trộm sao? Nếu này cũng không lấy được, ta còn có mặt mũi gì tự nhận là Đệ nhất thần trộm."

Đây là một cơ quan cực kỳ khủng bố, chỉ có thể đưa tay vào đó.

Chỉ cần sai lầm một chút, tay của cô có lẽ đều phải phế đi.

Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi, cô là Đệ nhất thần trộm, chủ nhân Bất tử sinh mệnh chi đồng, tuyệt đối sẽ không thất bại tại đây.

"Ta đi đây!" Sở Cửu Ca nói.

Trên mặt Dung Uyên lộ ra vẻ ngưng trọng, Thất Thiên không hề biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng đoán được không dễ dàng.

"Rắc!" Tầng cơ quan đầu đã được Sở Cửu Ca mở ra, tay Sở Cửu Ca đưa sâu vào.

Một giọt mồ hôi từ trên trán cô trượt xuống, mỗi khi động một cái đều phải trải qua sự tính toán chuẩn xác nhất.

Đôi mắt cô tập trung linh hồn lực cường đại, không thể sai, tuyệt đối không thể sai một li.

Cô đụng vào một khối lệnh bài băng lạnh, với tốc độ tay cực nhanh rút ra tay mình.

"Ầm!" Cái cơ quan đó bạo phát ra tiếng nổ kinh khủng.

Bóng trắng lóe qua, Dung Uyên đem Sở Cửu Ca che chở trong lòng, không để cho lực nổ ảnh hưởng đến Sở Cửu Ca.

Ngược lại Thất Thiên bị chấn bay ra ngoài, rơi đến đầu xoay mòng mòng.

Dung Uyên nắm lấy tay Sở Cửu Ca kiểm tra, nhìn thấy trên tay cô không có một vết thương nào mới yên tâm.

Sở Cửu Ca nói: "Ta không sao mà! Tay của ta, đôi mắt ta rất lợi hại đó. Cộng thêm vận khí không tệ, bình an lấy được đồ mình muốn."

Sở Cửu Ca nắm chặt lệnh bài trong tay, sau đó nói: "Tiếp theo, liền để tòa thành trì này đổi một chủ nhân mới thôi!"

Khi lấy được lệnh bài, một số ký ức do hải hoàng lưu lại Sở Cửu Ca cũng tiếp nhận rồi, cô bây giờ biết được làm thế nào chưởng khống tòa thành trì này.

Kiến tạo tòa thành trì này, hải tặc dưới trướng hắn không có sống trong đây, chúng vẫn không thể tránh khỏi cuộc sống trôi dạt trên biển, vẫn luôn là nỗi hối tiếc lớn nhất của hải hoàng.
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 652: Không cách nào đột phá

"Rắc!" Lệnh bài đặt vào vị trí cố định.

Sở Cửu Ca thả ra linh hồn lực của mình, ý thức của cô xuất hiện ở phía trên tòa thành cốt thép.

Nhìn ngắm mọi thứ trong thành, có thể thao túng mọi thứ một cách tùy tâm.

"Cốc cốc cốc!" Sở Cửu Ca đem cơ quan cô phá hoại trước đó sửa lại, sau đó còn hạ lệnh cho một con rối, đi thu thập rác.

"Aaaaaaa!" Thứ gọi là rác kia, đương nhiên là Lạc Lượng bị nhốt trong lồng.

Gia hỏa này ở phía trước có chút chướng mắt, khi hắn nhìn thấy một con rối cực to đi đến, bị dọa sợ hét lên.

Sở Cửu Ca nói: "Ném vào địa lao."

Con rối đem Lạc Lượng đưa đi, đi vào địa lao nơi này, Lạc Lượng cả đời cũng đừng mong ra ngoài.

"Chúng ta đi thôi! Xem xem những người khác thế nào rồi?" Sở Cửu Ca nói.

"Được!"

Chủ thành bảo bối không ít, nhưng những đảo khác cũng có không ít thứ tốt, họ thu hoạch không ít.

"Lão đại, hải tặc chi vương." Được hạ lệnh tập trung qua đây, họ cung kính hành lễ.

"Đây là bảo vật chúng tôi có được, chúng tôi lựa chọn một nhóm tốt nhất tặng cho ba vị."

Họ cực kỳ cảm kích lão đại họ, nếu không phải họ phát hiện nơi di tích này, có lẽ họ cũng không có được nhiều đồ tốt như vậy.

Sở Cửu Ca nói: "Không cần đâu, đem các ngươi đều gọi đến đây là do ta có điều quan trọng muốn nói với các ngươi, đi theo ta!"

"Vâng!"

Khi họ nhìn thấy tòa thành cốt thép, cảm thán không thôi.

"Trời ạ! Thế gian này lại có một tòa thành thế này!"

"Quá hùng vĩ, quá thần kỳ!"

"..."

Sở Cửu Ca đã đem hình thái đối địch đổi thành hình thái thông thường, cho nên tất cả sẽ không dễ dàng kích phát cơ quan.

Cô nói: "Đây là thứ do hải hoảng kiến tạo ra, nay ta đã là chủ nhân nơi này. Hắn vẫn luôn mong muốn có một nơi ở cố định an toàn cho hải tặc, hắn làm được rồi. Đáng tiếc còn chưa để thủ hạ hắn dời đến đây đã gặp chuyện ngoài ý muốn, đây là hối tiếc của hắn! Ta muốn các ngươi dọn vào, bù đắp sự hối tiếc của hắn."

"Các ngươi đồng ý không?" Cô cũng không độc đoán quyết định tất cả, vẫn là nghe theo ý kiến của họ.

"Đáp ứng! Đương nhiên đáp ứng, việc tốt như vậy sao có thể từ chối."

"Đây là thành trì do hải hoàng kiến tạo, có thể không đồng ý sao!"

"..."

Họ cực kỳ kích động.

"Vậy thì tốt, tiếp theo liền phân phối, tất cả hải tặc khu vực phía Nam đều có thể lựa chọn sống trên đảo hoặc trong thành. Hải tặc những khu vực khác, các ngươi có thể lựa chọn một hòn đảo sống." Sở Cửu Ca mở miệng nói.

Điều này khiến cho người của những đoàn hải tặc khác đố kỵ khu vực phía Nam, sao lại may mắn thế trước tiên ôm được cái đùi to như vậy, nhưng có thể sống trên đảo cũng là việc cực hạnh phúc.

Nếu đã thống lĩnh tất cả hải tặc Bắc Vực, vậy thì bắt buộc phải đem việc xử lý tốt.

Nơi an cư đã tìm được, vậy thì tiếp theo chính là vấn đề chiến lược của hải tặc.

"Cái gì? Sau này chúng ta không chủ đạo đánh cướp? Hải tặc chi vương, ta biết các ngươi có tiền, nhưng chúng ta không thể ăn không ngồi rồi."

"Đúng thế? Nuôi một nhóm người lớn chúng tôi, cũng không dễ."

"Lần này tuy rằng thu hoạch không ít, nhưng nếu không làm thì sớm muộn cũng có ngày ăn sạch."

Thất Thiên nói: "Nói là không để các ngươi chủ đạo làm việc này, đó là để các ngươi sau này đánh cướp thương thuyền phải có sự lựa chọn."

"Thứ nhất, thuyền của Hội đấu giá Cửu Thiên không thể cướp."

"Thứ hai, chỉ có thể cướp thương thuyền của đám gian thương xấu xa. Bách tính thông thường hoặc thương gia có lương tâm các ngươi đừng động, biết không?"

"Vâng!" Họ đồng thanh đáp.

"Thứ ba, bây giờ các ngươi đã đoàn kết thành một đội hải tặc lớn nhất Bắc Vực, đương nhiên phải phát triển đến vùng biển rộng lớn, bao la hơn, chúng ta có thể tiếp tục nuốt chửng hải tặc của Đông Vực và những khu vực khác."

Tác Ngũ khẽ ngẩn ra, thì ra hai vị còn muốn tiếp tục nuốt chửng những đội hải tặc khác.

Sở Cửu Ca mở miệng nói: "Sau khi khuếch trương, các ngươi có thể đi đến bất cứ một nơi nào trên biển của Vô tận đại lục, các ngươi hiểu rõ về biển chỉ cần phát hiện một số bí cảnh, vừa khai trương liền có thể ăn mười năm."

"Cho dù không có tìm thấy bí cảnh, các ngươi cũng có thể đến các đảo lớn thu thập một số linh dược. Linh dược trên biển rất nhiều trên lục địa rất khó tìm, giá cả không thấp đâu!"

"Đây không nghi ngờ là muốn kéo họ về con đường chính đạo, có thể sống qua ngày rất tốt, họ cũng không muốn trở thành người đánh đổi mạng sống.

" Các ngươi có ý kiến không? "Sở Cửu Ca hỏi.

" Mọi thứ đều nghe theo thành chủ và bệ hạ phân phó. "Họ cung cung kính kính nói.

Hai vị đại nhân này không những thống lĩnh tất cả hải tặc vùng Bắc Vực, còn vạch ra cảnh đẹp vô hạn trong tương lai.

Ngoại trừ bá chiếm vùng biển Vô tận đại lục ra, họ có thể sống cuộc sống khoái hoạt gấp trăm lần.

Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch, thế lực trên biển, tài nguyên trên biển, Vô Nhã thánh điện có thể không thèm, cô liền không khách khí chưởng khống trong tay.

Hộp bất tử đệ thất tộc rơi vào trong biển, có lẽ hộp bất tử đệ bát tộc, đệ nhất tộc cũng có khả năng.

Cho nên để cô chưởng khống tất cả thế lực trên biển, có lẽ có điều gì phát hiện cũng nói không chừng.

Cho dù trên biển này không có hộp bất tử, nhưng cũng có thể tìm được không ít linh dược.

Tiếp đến, còn phải định chế ra một bộ quy tắc, Thất Thiên cảm thấy đầu đau quá.

" Việc như vậy, vẫn là truyền tin tức cho Nhất Nhất đến đi, hắn tương đối sở trường cái này. Ta cũng đi hỏi Cửu thúc, Cửu muội muội làm thế nào tiến cấp đến đệ thất trọng. "

Sở Cửu Ca vẫn luôn ở trong phủ thành chủ, nhưng cửa ra đã mở.

Thân là chủ nhân của thánh cảnh này, có thể để họ tùy ý ra vào.

Bởi vì mỗi một người đều nhiễm chút khí tức của thánh cảnh này, hơn nữa đã được nó thừa nhận rồi.

Đã có không ít hải tặc đi ra chấp hành nhiệm vụ, mỗi một người bọn họ đều rất nhiệt tình, đối với nhân sinh mới hoàn toàn đặc sắc tràn đầy nhiệt tình.

Nhất Nhất làm việc hiệu suất rất cao, đem một loạt quy tắc liệt ra.

Dựa theo thành tích để quy đổi điểm tích lũy, chỉ cần tích điểm đủ, những hải tặc của các phương đều có thể đạt được tư cách vào thành ở.

Cũng vì chế độ này, những hải tặc của các phương khác cực kỳ liều mạng, bận đi nuốt chửng hải vực Đông Vực rồi.

Hải vực Đông Vực từng đội hải tặc rất nhanh bị nuốt chửng, khi họ biết được lão đại của họ là ai thiếu chút ngất đi mất.

" Ngươi.. Ngươi.. "Đây không phải tiểu nha đầu mà lúc trước chúng đánh cướp sao? Chính là người cho hắn một mũi tên, xong rồi, xong rồi!

Sở Cửu Ca nhớ ra hắn là ai, nói:" Việc xảy ra lúc trước ta liền không tính toán, dù sao lúc đó xui xẻo cũng không phải là ta! Sau này đi theo đội trưởng các ngươi làm cho tốt, đừng hai lòng là được. "

" Vâng vâng vâng! Nhất định, vẫn là thành chủ đại nhân đại lượng. "Hắn vội vàng đáp.

Cửu thúc sau khi nhận được thư của Sở Cửu Ca khẽ ngẩn ra, Tiểu Cửu tu luyện gặp phiền phức rồi.

Đệ thất trọng, tại sao dưới tình huống căn cơ rất vững lại không thể đột phá đệ thất trọng?

Hắn không muốn Tiểu Cửu khổ não, cho nên liều mạng nghĩ, nắm bắt đám ký ức vụn vỡ đó, cuối cùng cũng nghĩ đến rồi.

" Thì ra là như vậy."
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 653: Lại chiến Thánh tử

Cửu thúc nhớ ra gì, liền viết thư trả lời họ.

"Cửu thúc trả lời thư rồi." Thất Thiên kích động đi tìm Sở Cửu Ca.

"Để ta xem xem." Sở Cửu Ca nói.

Thì ra cửu trọng của Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết, ba trọng đầu là đánh vững căn cơ, cho nên dường như không có bình cảnh gì.

Ba trọng giữa đã hoàn toàn không giống, mang theo thuộc tính nguyên tố.

Cô không thể tiếp tục đột phá, là bởi vì lực lượng nguyên tố của cô chưa đủ.

Mộc chi linh lực ngược lại đã đủ, nhưng băng chi linh lực và phong chi linh lực hoàn toàn không đủ, cho nên không cách nào tiếp tục đột phá.

"Chẳng lẽ còn phải tìm một số nơi tương tự như Mộc linh điện, đạt được truyền thừa?" Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

Dung Uyên nói: "Có lẽ thế."

"Nhưng những nơi như vậy ở Thập phương thần vực không ít, thế nhưng tại một nơi như Vô tận đại lục có một cái Mộc linh điện đã khiến người ta rất ngoài ý muốn rồi. Còn phải tìm mấy cái, có chút khó khăn." Dung Uyên mở miệng nói.

Thất Thiên nói: "Nhất Nhất đã phái người đi tìm, chỉ cần Vô tận đại lục có, nhất định sẽ đem nó tìm ra. Nếu thực sự không có, đợi thực lực Cửu thúc hoàn toàn khôi phục, chúng ta trở về Thập phương thần vực tiếp tục tìm."

"Truyền tin tức về Nam Vực, hỏi thử người gỗ nó có biết một số manh mối không." Sở Cửu Ca nói với hắn.

"Được!"

"Ầm!" Không bao lâu, thánh cảnh hải hoàng đột nhiên chấn động một cái.

"Thành chủ, không tốt rồi! Có cường địch công đánh qua đây."

"Đối phương khí thế bừng bừng, thực lực rất mạnh, thành chủ làm thế nào?"

"Các ngươi toàn bộ đều trở về nghỉ ngơi đi, mở ra hình thái phòng vệ." Sở Cửu Ca nói.

"Vâng!"

Sở Cửu Ca cũng vừa hay nhìn thấy người muốn xông vào nơi này, đây đều là người quen, Vô Nhã Thiên thánh vệ.

Đương nhiên, đám thánh vệ này là do Vô Nhã thánh tử Thánh Bạch Thần dẫn đội.

Thánh Bạch Thần nói: "Bí cảnh hải hoàng, không ngờ Sở Cửu Ca tên nữ nhân đó lại trốn đến nơi này. Vừa hay, giết cô ta còn có thu hoạch khác. Mau đem cửa của bí cảnh này mở ra, ta đã đợi không kịp rồi."

"Vâng!"

Chúng còn chưa kịp đem cửa mở ra, Sở Cửu Ca đã chủ động ra tay rồi.

Cô kéo lấy Đế Ma Cung, từ cửa vào nhắm chuẩn Thánh Bạch Thần!

"Viu!" Huyết Tiễn bay ra ngoài.

Đáng tiếc cao thủ bên người Thánh Bạch Thần quá nhiều, Huyết Tiễn đánh lén không thành công đã bị người chặn lại.

Thiên Thiên vác theo cây rìu to của hắn, không chút khách khí hướng đám thánh vệ đập xuống.

"Đám tạp nham Vô Nhã thánh điện, lại dám ngông cuồng ở địa bàn của ta, tìm chết!"

Những người khác của Hội đấu giá Cửu Thiên cũng giết ra, trên biển giao chiến với chúng, không muốn chúng có cơ hội đi vào thánh cảnh hải hoàng.

"Ầm ầm ầm!" Một tiếng vang lớn truyền ra.

Thánh Bạch Thần lúc này cũng phát hiện ra Sở Cửu Ca, hướng Sở Cửu Ca phóng qua.

Hắn nói: "Sở Cửu Ca, chúng ta lại gặp rồi. Ngươi đúng là không dễ giết, thực không còn cách nào, nay ta chỉ đành đích thân động thủ rồi."

Sở Cửu Ca bị tìm được ở đây không hề kỳ quái, dù sao trước đó từ Bắc Vực điều động nhiều người của Hội đấu giá Cửu Thiên đến đây như vậy, đương nhiên sẽ bị chúng phát hiện manh mối.

"Ngươi đích thân động thủ, là muốn chết thêm lần nữa sao?" Sở Cửu Ca ngưng thần nói với Thánh Bạch Thần.

"Sở Cửu Ca, ngươi thực sự quá cuồng vọng rồi. Để ta chết thêm lần nữa, ngươi không có bản lĩnh đó! Nhưng ngươi có thể từng lần một thoát khỏi truy sát của thánh vệ, ngược lại khiến ta hứng thú với ngươi càng lớn! Ta cho ngươi một sự lựa chọn, trở thành tì nữ của ta, hoặc là chết?" Thánh Bạch Thần vẫn tư thái khiến người chán ghét đó.

Sở Cửu Ca cười lạnh nói: "Ta lựa chọn để ngươi chết."

Phút chốc, một trận kình phong xuất hiện ở bên người Thánh Bạch Thần, Phong chi vẫn.

"Đây là.." Sở Cửu Ca đột nhiên sử dụng ra thủ đoạn như vậy, khiến cho Thánh Bạch Thần cực kỳ kinh ngạc.

Ánh sáng trắng bạo phát ra, hắn mạnh hơn Sở Cửu Ca quá nhiều, cho dù kình phong này xuất hiện quỷ dị, hắn vẫn có thể chặn lại.

"Vạn đồng vẫn diệt!"

Linh hồn lực cường đại bao trùm lấy, sắc mặt Thánh Bạch Thần không đổi, có lẽ thực lực Sở Cửu Ca bây giờ vẫn chưa ra gì, nhưng linh hồn lực của cô thực sự rất cường hãn.

Vạn đồng vẫn diệt vẫn không cách nào đoạt mất ý thức hắn, Sở Cửu Ca thả Tiểu Kim và Hắc Viêm giữ chân hắn.

"Ầm ầm ầm!"

"Băng tuyết chi lực!" Sở Cửu Ca ngưng thần nhìn hắn, thi triển lực lượng Bất tử sinh mệnh chi đồng.

Linh hồn cảm giác như muốn bị đông cứng, đương nhiên sự ảnh hưởng này không duy trì được bao lâu, chỉ là loại cảm giác này khiến cho Thánh Bạch Thần cực không vui.

"Ngươi tìm chết!" Thánh Bạch Thần bạo nộ không thôi.

Ánh sáng trắng bạo phát, hắn lạnh giọng nói: "Sở Cửu Ca, công kích vô dụng, vùng vẫy vô ích. Cách biệt giữa ta với ngươi, định sẵn ngươi không cách nào thắng được ta."

"Phụt phụt phụt!" Đối diện công kích ác độc của Thánh Bạch Thần, Sở Cửu Ca quan sát quỹ tích công kích của Thánh Bạch Thần.

Cô đưa ra phán đoán chuẩn xác nhất, với tốc độ nhanh nhất né tránh.

Từng cỗ lực lượng cường đại đánh lên mặt biển, xung quanh vô số bọt nước văng tung tóe.

Sở Cửu Ca áo đỏ như lửa, tóc đen bay múa, từng bước kinh hiểm, cô vẫn rất bình tĩnh.

Kéo lấy dây cung, phút chốc bắn ra vô số mũi tên.

"Viu viu viu!" Vô số lợi tiễn cắt qua hư không, từ các góc độ đánh úp Thánh Bạch Thần.

Thánh Bạch Thần nói: "Vẫn là vô dụng!"

Hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca, một kiếm đâm về phía cổ họng Sở Cửu Ca.

"Rầm!" Một kiếm này của hắn không bị chặt xuống.

"Ta nói ngươi xem ta không tồn tại à?" Trường kiếm màu trắng bạc bị một cây rìu to chặn lấy, kiếm của Thánh Bạch Thần không thể hạ xuống thêm nửa phân.

Sắc mặt hắn âm u cực điểm, lực đạo của tiểu tử này quá lớn.

"Uỳnh!" Thiên Thiên linh lực bạo phát, trực tiếp đánh trả lại.

Thánh Bạch Thần bị chấn lui lại, hắn mở miệng nói: "Đệ thất thiếu chủ của Hội đấu giá Cửu Thiên sao? Từng người một đều xuất động, xem ra các ngươi rất che chở cô ta!"

Thất Thiên đối mặt với Thánh Bạch Thần, Thánh Bạch Thần phát hiện một vấn đề, đó chính là Sở Cửu Ca biến mất rồi.

Cô ta không thể nào chạy trốn, mà biến mất chứng tỏ cô ta đã ẩn nấp rồi.

"Phụt phụt phụt!" Thiên Thiên và Thánh Bạch Thần đánh đến hôn thiên ám địa, trên mặt biển truyền đến từng trận vang lớn.

Gia hỏa Thánh Bạch Thần này là một người cực kỳ cẩn thận, thời khắc đề phòng Sở Cửu Ca, căn bản không để cho Sở Cửu Ca có cơ hội đánh lén.

Công kích của Thất Thiên càng ngày càng ác liệt, sắc mặt Thánh Bạch Thần trắng đi, gia hỏa này rốt cuộc có quái lực gì.

Sở Cửu Ca rất kiên nhẫn, cô có thể tiếp tục đợi!

Trận đấu này tiếp diễn rất lâu, Sở Cửu Ca cũng tìm được cơ hội rồi.

"Viu!" Huyết Tiễn xông ra.

"Ầm!" Trong lúc Huyết Tiễn sắp bắn trúng Thánh Bạch Thần, ánh sáng trắng trên người hắn đem Thánh Bạch Thần bao trùm lấy, chặn lấy công kích của hắn.

Một đạo hư ảnh xuất hiện, bóng dáng người đó rất quen thuộc, chính là lão cha của Thánh Bạch Thần, Thánh chủ Vô Nhã Thiên.

"Thất Thiên, lui lại!"

"Đáng chết! Đánh không lại chỉ biết dẫn theo lão cha, nếu không phải lão cha ta có việc, sớm đã chơi chết Thánh Vô Nhã trăm ngàn lần rồi." Thất Thiên cũng rất tức giận.

Bất tử cửu tộc vốn đã bị Bát đại thánh tộc và Thập phương thần tôn nhìn chằm chằm.

Tộc trưởng không ở Bất tử cửu tộc, bát đại tộc trưởng còn lại nếu không ở lại trấn thủ trong tộc, nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Cho nên lão cha của họ đem trọng trách đến Vô tận đại lục tìm hộp bất tử giao cho họ.
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 654: Giao phong dưới biển

Một đạo thân ảnh màu trắng lướt trên mặt biển, Vô Nhã thánh tử có thể đưa lão cha hắn ra, Sở Cửu Ca cũng không phải không có người.

Vị hôn phu nhà cô, Quỷ Vương Ưu Minh Điện cũng không phải là một người dễ chọc.

Dung Uyên ra tay, chặn lấy lực lượng đủ để hủy diệt Thất Thiên.

Áo trắng bay bay, Dung Uyên lạnh liệt nói: "Thánh Vô Nhã, bản tôn đã bảo ngươi thu lại truy sát lệnh nực cười đó rồi, ngươi dường như không đem lời ta nói để trong lòng. Người của ta ngươi cũng dám động?"

"Quỷ Vương, Ưu Minh Điện các ngươi gần đây quá huênh hoang rồi, bản thân ngươi vốn đã không sống được bao lâu còn dám đấu với ta! Mạng của người nữ nhân này ta lấy rồi, còn có thánh cảnh hải hoàng ta cũng lấy, ngươi ngăn cản ta không được." Thánh Vô Nhã lạnh giọng nói.

Lực lượng khủng bố cuồn cuộn trên mặt biển, hai người đột nhiên giao thủ trên không, không gian xung quanh đều bởi vì lực lượng dọa người của họ trở nên vặn vẹo.

"Tiếp đi! Thằng cháu nhà ngươi!" Thất Thiên lau đi vết máu nơi khóe miệng nói với Thánh Bạch Thần.

Thánh Bạch Thần nói: "Dẫn ra Quỷ Vương, các ngươi chết chắc rồi, ngươi bây giờ đắc ý quá cũng đã muộn rồi."

Thánh Bạch Thần lại lấy ra một viên cầu màu đen, Vô Nhã Thiên thánh điện tự cảm thấy bản thân là tồn tại thần thánh nhất Vô tận đại lục, thế nhưng thứ đồ chơi hắn lấy ra không phải là thứ tốt lành gì.

Không gian xung quanh đột nhiên trở nên âm trầm, đem Thất Thiên bao trùm lấy, cả không gian cho người cảm giác cực âm lạnh.

Dung Uyên có Vô Nhã thánh chủ giữ chân, Thiên Thiên và đám người Hội đấu giá Cửu Thiên bị không gian quỷ dị đó bao trùm lấy, bị nhốt lại.

Thánh Bạch Thần lạnh giọng nói: "Sở Cửu Ca, dáng vẻ này xem ra ngươi hôm nay có cánh cũng khó thoát rồi."

Thánh Bạch Thần rất hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ngươi xác định chỉ bằng lực lượng của ngươi có thể đánh bại ta? Ta không có người giúp đỡ, ngươi đồng dạng không có."

"Viu viu viu!" Lợi tiễn dày đặc hướng Thánh Bạch Thần bay đến.

Thánh Bạch Thần nhẹ nhàng phất tay, tất cả công kích của cô đều bị chấn bay, nhưng Tiểu Kim và Hắc Viêm có thể giúp đỡ được.

Chủ nhân có nguy hiểm, Tiểu Kim và Hắc Viêm bạo phát ra lực lượng chưa từng có, ngọn lửa đen và vàng bao vây lấy Thánh Bạch Thần.

"Ầm ầm ầm!"

Thực lực Tiểu Kim và Hắc Viêm đã đề thăng không ít, điều này cũng khiến cho Thánh Bạch Thần rất kinh ngạc, "Đáng chết! Hai con súc sinh này lại trở nên lợi hại như vậy."

Sở Cửu Ca thoát thân ở chỗ Thánh Bạch Thần, lẻn xuống dưới đáy biển.

Chúng đang tranh thủ thời gian cho cô, vậy thì cô nhất định phải nắm bắt tốt cơ hội, nghĩ biện pháp đả thương Thánh Bạch Thần.

Thánh Bạch Thần lạnh giọng nói: "Ta là thánh tử Vô Nhã Thiên, hôm nay vô luận thế nào cũng phải giết đi ngươi, giết đi ngươi! Sở Cửu Ca!"

Tiểu Kim nói: "Muốn giết chủ nhân ta, ta thiêu chết ngươi!"

"Phụt phụt phụt!"

Một mũi tên đỏ như máu trong biển, bắn ra từ bên dưới Thánh Bạch Thần, đây là một góc độ rất hiểm.

Thời điểm Thánh Bạch Thần phát hiện, né tránh đã không còn kịp nữa, Huyết Tiễn xuyên qua giày hắn, rạch qua ngón chân hắn.

"Phụt phụt phụt!" Hắn tránh khỏi yếu hại, mặt lại đau đến co giật.

Tức giận không thôi, hắn thế mà bị Sở Cửu Ca thương đến.

"Hít!" Thánh Bạch Thần hít ngược một hơi, không đúng.

Cả đầu ngón chân lúc này đã trở nên khô cằn, hơn nữa còn đang không ngừng lan ra, đây.. Đây là độc..

Độc có thể thương đến hắn không đơn giản a! Thánh Bạch Thần lấy ra thánh dược của chúng đổ lên ngón chân.

Nhất thời một đoàn khí màu đỏ thẫm bốc lên từ chân hắn, chân hắn không còn tiếp tục khô cằn nữa.

Thế nhưng đã phế đi một nửa, hắn hành động cũng không tiện.

Muốn triệt để khôi phục, có lẽ cần tiêu hao không ít linh dược trân quý, sắc mặt Thánh Bạch Thần âm trầm quỷ dị.

Hắn giận dữ hét lên: "Sở Cửu Ca, ngươi đáng chết! Đáng chết!"

Sở Cửu Ca thầm nói: Tên này không hổ là thánh tử Vô Nhã Thiên, người khác gặp phải tình huống này đều là chặt tay chặt chân, mà hắn lại có thánh dược khắc chế lực lượng quỷ dị của Huyết Tiễn.

"Tức giận như vậy làm gì? Ngươi vung kiếm là dùng tay cũng không phải dùng chân." Sở Cửu Ca trào phúng nói.

"Phụt!" Hắn xông vào trong biển, như vậy thì xem con súc sinh kia công kích hắn thế nào.

"Ta nói Thánh Bạch Thần, chiến đấu trong nước ngươi có kinh nghiệm sao? Ta nghĩ chắc là không có đâu, ngoại trừ ta, cũng không ai có thể khiến cho Vô Nhã thánh tử ngươi hao hết bao tâm tư để truy sát." Sở Cửu Ca cười cợt nói.

Vừa hay bị Sở Cửu Ca nói đúng rồi, Thánh Bạch Thần đích thực không có kinh nghiệm chiến đấu trong nước, mà Sở Cửu Ca lại xem như có kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Càng không cần nói nơi này là địa bàn của cô, cô đối với nơi này quen thuộc như trong lòng bàn tay.

"Dù không có kinh nghiệm, thực lực ngươi ta cách xa như vậy, ngươi cũng chết chắc rồi, Sở Cửu Ca." Thánh Bạch Thần nghiến răng nghiến lợi nói.

"Vậy thì chưa chắc! Ngươi tìm được ta rồi nói!"

"Viu viu viu!" Vô số mũi tên cắt rách nước biển, nhanh như chớp hướng Thánh Bạch Thần phóng đến.

"Binh binh binh!" Thánh Bạch Thần chặn lấy công kích Sở Cửu Ca, xông về phía ẩn nấp của Sở Cửu Ca.

Dưới biển có rất nhiều rạn san hô, rong biển, là một nơi ẩn thân tốt nhất.

Sở Cửu Ca muốn trốn, Thánh Bạch Thần không có dễ tìm thấy như vậy.

Cô thậm chí còn thực thi trận pháp ẩn thân của Lạc gia vừa học được, tu luyện không cách nào đột phá, cô liền ở thánh cảnh nghiên cứu thứ này.

Có ưu thế địa hình, Sở Cửu Ca thực thi lên rất đơn giản.

Dù sao Thánh Bạch Thần bây giờ giống như một con ruồi đang tìm cô một cách không có mục tiêu, thực ra cô đang ở nơi cách hắn không xa.

"Đáng chết! Sở Cửu Ca là quỷ hay sao? Căn bản không thể phát hiện ra một chút tung tích của cô." Thánh Bạch Thần phẫn nộ chửi rủa.

Đợi sau khi hắn đi xa, Huyết Tiễn bạo phóng ra.

Thánh Bạch Thần biết mũi tên này có kịch độc, cho nên hắn sử dụng ra chiêu số toàn thân né tránh.

"Cô ta thế mà trốn ở phía đó, ta sao lại không phát hiện?" Thánh Bạch Thần thấp giọng nói.

"Ầm ầm ầm!" Thánh Bạch Thần trong nước, tìm không thấy mục tiêu, chỉ có thể công kích xung quanh một cách hỗn loạn.

Sở Cửu Ca là một tiễn thủ rất giỏi, Thánh Bạch Thần cũng không phải là một người dễ đối phó.

Hắn cẩn thận dè dặt đề phòng Sở Cửu Ca, không cho Sở Cửu Ca đắc thủ.

Sở Cửu Ca và Thánh Bạch Thần cứ vậy dây dưa dưới nước, trên không Dung Uyên cùng với Vô Nhã thánh chủ đánh đến kịch liệt.

Vô Nhã thánh chủ rất kinh ngạc, rõ ràng thân thể hắn có vấn đề, nay đã tiêu hao nhiều lực lượng như vậy thế mà một chút chuyện cũng không có.

Sở Cửu Ca sau khi đạt đến đệ lục trọng, sử dụng phong chi lực giúp Dung Uyên tiến hành trị liệu một lần, hiệu quả không tệ, cho nên nay Dung Uyên đối đầu trực diện với Vô Nhã thánh chủ mới không có chuyện gì.

Thất Thiên lúc này bị nhốt trong không gian quỷ dị kia, làm thế nào cũng không thể thoát ra.

Đám thánh vệ này lại rất phiền, Thất Thiên quả thực tức chết.

"Ta muốn đại khai sát giới!"

"Ầm ầm ầm!" Quái lực khủng bố chấn bay chúng, dù cho như thế cũng không xông phá được không gian này.

Sở Cửu Ca tiếp tục xoay sở với Thánh Bạch thần, tình huống bây giờ là ai cũng không làm gì ai được.

Bây giờ Thánh Bạch thần đã hối hận đi vào trong biển, nay ưu thế của hắn toàn bộ không còn, còn bị Sở Cửu Ca xoay như chong chóng, đáng ghét!

Hắn phát hiện Sở Cửu Ca rồi, trực tiếp đuổi qua, "Sao rồi? Sở Cửu Ca, ngươi không trốn tiếp được nữa rồi sao? Đi chết đi!"
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 655: Chạy trốn trên biển

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Vậy thì đợi ngươi bắt được ta rồi hãy nói! Đuổi không kịp ngươi ngay đến một sợi tóc của ta cũng không đụng đến được."

"Đáng chết! Ngươi đừng quá đắc ý!" Thánh Bạch Thần vô cùng phẫn nộ, đối với Sở Cửu Ca đuổi theo không buông.

Sở Cửu Ca dẫn theo hắn đi một vòng dưới biển, đột nhiên Thánh Bạch Thần phát hiện trên đầu mình có một đám to lớn.

Hắn trợn to mắt, "Hải thú!"

Đám hải thú này không yếu, cộng thêm là một đàn to lớn như vậy.

Cho dù Thánh Bạch Thần là thánh tử Vô Nhã Thiên, có lẽ cũng đủ hắn mệt.

"Đặc sản trong thành của ta, cố ý tặng cho thánh tử ngươi, hy vọng ngươi sẽ thích." Sở Cửu Ca cười cợt nói.

"Sở Cửu Ca, nhiều hải thú như vậy, ta còn có thể trốn thoát, ngươi cứ đợi táng thân trong bụng chúng đi!" Thánh Bạch Thần nói.

"Ai nói, đây là nhà ta nuôi đấy." Sở Cửu Ca cười nói.

Đương nhiên, đám hải thú này sẽ không do cô là thành chủ mà không công kích cô, nhưng cô có thủ đoạn bí mật.

Lạc Lượng có thể làm được đến mức không bị chúng phát hiện, cô tin cô cũng có thể làm được.

"Ầm ầm ầm!" Một đàn hải thú hướng họ vồ đến.

Đám hải thú này dường như không thấy Sở Cửu Ca, xông về phía Thánh Bạch Thần.

Sở Cửu Ca lại biến mất rồi, đám hải thú này chỉ biết tấn công hắn, Thánh Bạch Thần quả thực tức chết.

"Cút!"

"Ầm ầm ầm!" Sóng ngầm dưới biển nổi lên, dậy nên những con sóng lớn, Thánh Bạch Thần bị công kích cực thảm.

Trận pháp của Lạc Lượng, che giấu khí tức cũng có thời hạn, cô bắt buộc phải nhanh rời khỏi nơi này, nếu không nhiều hải thú như vậy cô sẽ chịu không nổi.

Sở Cửu Ca lên đến trên mặt biển, Dung Uyên và Vô Nhã thánh chủ đánh đến khó phân.

Bọn Thiên Thiên vẫn bị nhốt bên trong, không ra được.

Đồ của Vô Nhã thánh điện thực phiền phức.

Lúc này Dung Uyên nói: "Cửu nhi, lập tức rời khỏi nơi này!"

Linh hồn lực Sở Cửu Ca tràn ra, cô cảm nhận được có vô số đạo khí tức đang đến gần, nhìn thấy không ít người của Vô Nhã thánh điện đang hướng về phía này.

Lợi dụng hải thú thả ra cầm chân Thánh Bạch Thần, nhưng đến nhiều cường giả như thế, nguy hiểm của hắn sẽ được giải trừ, đến lúc đó cô thảm rồi.

Cô bắt buộc phải nhanh chút rời khỏi!

"Dung yêu nghiệt, Thiên Thiên, các ngươi cẩn thận!" Với thực lực hóa đan cảnh của cô, bây giờ linh hồn lực tiêu hao hết, Huyết Tiễn cũng không dùng được, cũng không giúp đỡ họ được bao nhiêu.

"Cửu nhi, ta chém xong tên này sẽ đi tìm nàng." Dung Uyên nói.

"Giết ta, ngươi cũng quá tự tin rồi!" Thánh Vô Nhã lạnh liệt nói.

"Cửu muội muội đừng lo cho ta! Đám gia hỏa này cũng chỉ có thể nhốt ta lại thôi, giết ta, không thể nào!" Thất Thiên nói.

"Thành chủ, chúng ta mau chạy! Đây là thuyền chúng ta phát hiện trong thánh cảnh, hiệu Hải Hoàng, tốc độ và phòng vệ rất mạnh." Lúc này, đám hải tặc thủ hạ của Sở Cửu Ca cũng đến tiếp ứng cô.

"Được! Chúng ta đi!" Sở Cửu Ca nhảy lên thuyền, thuyền với tốc độ nhanh nhất xông ra ngoài.

Lúc này Thánh Bạch Thần dưới biển đã bị hải thú đả thương, nhìn thấy Sở Cửu Ca rời xa, tức đến nghiến răng.

"Đáng chết! Sở Cửu Ca lại dám chạy."

Hắn muốn đi truy đuổi, nhưng đám hải thú đem hắn bao vây rồi.

"Thành chủ, chúng ta đi nơi nào?" Sở Cửu Ca dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát động tĩnh kẻ địch, nơi duy nhất không có kẻ địch chính là phía Bắc.

"Phía Bắc, tiếp tục hướng về phía Bắc!" Cô nói.

"Nhưng nếu hướng về phía Bắc, rất dễ gặp phải Băng Xuyên, rất nguy hiểm." Tác Ngũ lo lắng nói.

"Ngươi đừng quên đấy, đây là hiệu Hải Hoàng, có lẽ không vấn đề, những phương hướng khác chúng ta sẽ chạm mặt với Vô Nhã thánh vệ. Thực lực người của ta so với chúng cách quá xa, chỉ có thể tránh!" Sở Cửu Ca trầm giọng nói.

"Vâng!" Dù sao cũng là thuyền do Hải Hoàng tự tay tạo nên, họ vẫn tin tưởng vào chất lượng của thuyền.

"Ầm ầm ầm!" Phía bên biển đó, cao thủ của Vô Nhã thánh điện cuối cùng đã đến, cứu thánh tử chúng trong biển lửa, chấn bay đám hải thú kia.

"Đáng chết! Để cho Sở Cửu Ca chạy rồi." Thánh Bạch Thần âm độc nói.

"Đuổi theo! Vô luận ra sao lần này đều phải đem cô ta giết đi, nghe thấy hay không?" Trường bào màu trắng của thánh tử lúc này toàn bộ đều là vết máu, Thánh Bạch Thần đối Sở Cửu Ca hận đến tận xương.

Sở Cửu Ca vẫn một mực hướng về phía Bắc, càng ngày càng lạnh, họ lúc này cách hàn băng chi địa đã rất gần rồi.

Thánh vệ Vô Nhã Thiên vẫn đang dốc toàn lực đuổi theo họ, tuy rằng thuyền của họ không thể so với hiệu Hải Hoàng, tốc độ cũng là rất nhanh.

Thánh Bạch Thần vì để tăng nhanh tốc độ, bảo bối gì cũng chịu lấy ra.

Thánh Bạch Thần xử lý xong vết thương, lại biến thành thánh tử phong độ phiêu phiêu của Vô Nhã thánh điện.

Thánh Bạch Thần nói: "Còn chưa đuổi kịp Sở Cửu Ca sao? Cô ta cũng quá có thể chạy rồi."

"Rất nhanh liền đến cực băng chi địa, cả hải vực đều bị đóng băng, họ không thể trốn nữa, chúng ta rất nhanh liền có thể tìm được cô ta." Thủ hạ Thánh Bạch Thần đáp lời nói.

"Ân!"

Thánh Bạch Thần còn chưa tìm được Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đã phát hiện ra chúng rồi.

Cô nói: "Người của Vô Nhã thánh điện đuổi lên rồi."

"Làm sao đây?" Mọi người sắc mặt đại biến.

"Trước tìm nơi ẩn thân, nếu tìm không được lại nghĩ biện pháp khác."

Phía trước chính là cực băng chi địa bị băng tuyết che phủ, cô sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng nhìn nơi sâu hơn, muốn tìm ra một nơi ẩn thân.

Nơi ẩn thân tạm thời còn chưa tìm được, Sở Cửu Ca lại phát hiện năng lực băng tuyết chi lực cô có thể sử dụng càng mạnh rồi.

Cô khẽ ngẩn ra, đây có liên quan đến hoàn cảnh sao?

Đệ ngũ trọng Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể sử dụng, chính là băng tuyết chi lực.

Tùy theo linh hồn lực bạo phát càng mạnh, Sở Cửu Ca dường như cảm thấy nơi cực băng chi địa này có thứ gì đó đang thu hút cô.

Cô dựa theo trực giác bản năng di chuyển tầm nhìn của mình, ở một nơi phát hiện một cái thông đạo.

Nơi đó toàn bộ đều bị băng tuyết che phủ, thế nhưng không phải là một tầng rất dày.

Dưới lớp băng tuyết, nước biển nơi đó vẫn đang chảy, không bị đóng băng, vẫn một mực hướng về nơi sâu.

Quá sâu, đã vượt qua khỏi cực hạn của cô, cô nhìn không rõ.

Dù cho bên trong không có thứ gì, nhưng cũng là một nơi ẩn thân rất tốt.

Sở Cửu Ca nói: "Ta có biện pháp rồi, nhưng bây giờ hiệu Hải Hoàng quá lớn rồi, cần tiến hành cải tạo. Mọi người đừng hoang mang, lập tức liền tốt."

Trước đó vì chạy được nhanh, cho nên là hình thái mạnh nhất.

Tiếp đến chỉ cần cẩn thận đi là được, nên không cần lớn bao nhiêu, dù sao người của họ cũng không nhiều.

Hải Hoàng vốn là một cơ quan đại sư cực kỳ kiệt xuất, hiệu Hải Hoàng do hắn tạo ra cũng có rất nhiều cơ quan, còn có thể thay đổi hình thái.

Sở Cửu Ca sau khi di chuyển mấy cái chốt, con thuyền cực hoành tráng này biến thành một con thuyền nhỏ rồi.

Sở Cửu Ca nói: "Bên đó, các ngươi đem tầng băng đó đập ra, có đường! Chúng ta có thể hướng dưới nước đi."

Lớp băng tại nơi như vậy không có dễ phá vỡ như vậy, có đường càng không có khả năng.

Thế nhưng đám hải tặc này đối với lời nói của lão đại họ tin tưởng không chút nghi ngờ, họ cũng rất hiểu điểm cường hãn của thành chủ đại nhân.

"Được! Ta đi trên mặt đất xem xem."

Thân ảnh màu đỏ đang ghi nhớ phía lục địa, phía trên băng tuyết trắng xóa lưu lại từng dấu chân.
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 656: Lại bị bắn trúng

Bước chân Sở Cửu Ca rất lớn, rất nhanh để lại trên mặt tuyết không ít dấu chân, kéo dài đến nơi sâu của cực băng chi địa.

Đây là để dẫn dụ đám người Thánh Bạch Thần, đi vào nơi sâu của cực băng chi địa.

Dấu chân bố trí kha khá rồi, vừa hay phía trước lại bắt đầu nổi nên gió tuyết.

Cô tìm được một nơi cao, đội ngũ Thánh Bạch Thần đã càng ngày càng gần rồi.

Đợi đến khi chúng ở trong phạm vi bắn của cô, Sở Cửu Ca lấy ra Đế Ma Cung.

Lúc này Thánh Bạch Thần vừa hay đứng trên mảng thuyền, hiển nhiên là để cô bắn mà, đồ ngốc!

Người của Vô Nhã thánh điện có lẽ cũng không ngờ, khoảng cách xa như vậy Sở Cửu Ca thế mà lại giành trước công kích chúng, cho nên căn bản không chút phòng bị.

Đợi được cơ hội trăm phần trăm bắn trúng, Sở Cửu Ca không chút do dự bắn ra một mũi tên. Sau đó nhanh chóng biến mất tại chỗ, đi đến trên thuyền hội hợp với đám tiểu đệ.

Sở Cửu Ca nói: "Đập ra rồi! Vậy thì vào đó! Sau đó dùng tuyết che lại miệng vào."

"Ân!"

Họ rất nhanh đã hành động, kẻ địch đang truy đuổi, họ bắt buộc phải nhanh chút trốn vào mới được.

Mà một bên khác, mũi tên của Sở Cửu Ca đã bắn qua, cho đến khi tính mạng Thánh Bạch Thần gặp phải nguy hiểm, chúng mới phát hiện.

Lúc này, thì có chút muộn rồi.

Đám cao thủ Vô Nhã thánh điện tốn hết sức mới có thể khiến cho Huyết Tiễn lệch khỏi yếu hại, nhưng vẫn để lại một vết thương trên người Thánh Bạch Thần.

Vết thương này nếu trong tình huống thông thường thì không vấn đề gì, nhưng Thánh Bạch Thần biết mũi tên Sở Cửu Ca sử dụng không tầm thường, chỉ cần cắt rách một vết thương nhỏ cũng là chí mạng.

Thánh Bạch Thần lại lấy ra thánh dược Vô Nhã Thiên chúng, cảm thấy lòng đau như cắt.

Đây đã là bình thứ hai rồi, đáng chết Sở Cửu Ca.

Huyết Tiễn hoàn thành nhiệm vụ với tốc độ nhanh nhất biến mất, Thánh Bạch Thần phẫn nộ nói: "Đuổi theo! Sở Cửu Ca đang ở phía trước, đáng chết, đã chết đến nơi rồi cô ta lại dám đánh lén ta."

"Vâng, thánh tử điện hạ." Chúng với tốc độ nhanh nhất đuổi theo, cuối cùng là đến nơi tiếp cận lục địa.

"Thánh tử, với phương hướng mũi tên kia bắn đến, Sở Cửu Ca đã đến trên cực băng chi địa rồi! Cực băng chi địa cực hàn, còn ẩn giấu yêu thú nguy hiểm, chúng ta vẫn tiếp tục đuổi theo sao?" Chúng hỏi.

"Đuổi! Đương nhiên đuổi, bổn thánh tử muốn tận tay giết chết Sở Cửu Ca, mới có thể giải hận trong lòng." Thánh Bạch Thần lạnh khốc nói.

Vì thế chúng đặt chân lên cực băng chi địa rồi, đuổi theo tung tích của Sở Cửu Ca.

Kỳ thực trước đó Sở Cửu Ca cách chúng cũng chỉ có một đống tuyết khoảng cách, cô sử dụng trận pháp của Lạc gia che giấu khí tức bản thân, không để chúng phát hiện.

"Chúng đây là đuổi qua đó rồi sao? Thành chủ, chúng ta bây giờ ra ngoài đi ngược lại?"

Sở Cửu Ca lắc đầu nói: "Không! Tạm thời án binh bất động, các ngươi ở đây đợi ta, ta đi thám thính bên trong này có gì, trước khi ta đi ra, cũng không thể rời khỏi nơi này, biết không?" Sở Cửu Ca nói với họ.

"Vâng, thành chủ đại nhân."

Sở Cửu Ca từ trên hiệu Hải Hoàng lấy ra một con thuyền nhỏ, sau đó chèo thuyền nhỏ vào nơi sâu hơn.

Càng đi sâu vào nhiệt độ càng thấp, Sở Cửu Ca lôi ra Tiểu Kim và Hắc Viêm.

Chúng vốn là yêu thú hỏa thuộc tính, có chúng trong lòng phút chốc ấm áp hơn rất nhiều.

Sở Cửu Ca vẫn luôn đi về phía trước, sử dụng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát động tĩnh xung quanh, không có nguy hiểm.

Vẫn luôn tối mịt, qua rất lâu, Sở Cửu Ca ở phía trước nhìn thấy một thế giới trắng xóa, muốn đến rồi.

Loại lực lượng thu hút cô đó, càng ngày càng rõ ràng rồi, ở ngay phía trước.

"Qua đó!" Sở Cửu Ca gia tăng tốc độ qua đó, cuối cùng đặt chân lên không gian băng tuyết đó.

"Rít.." Sở Cửu Ca còn chưa kịp vui mừng, một tiếng rít của chim vang lên, Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến.

Trước đó cả đường đều rất an toàn, đến nơi này liền gặp nguy hiểm rồi.

Bất tử sinh mệnh chi đồng có thể nhìn rõ ràng động tác của con chim đang hòa làm một với tuyết trắng kia, thân hình Sở Cửu Ca lóe lên, biến mất tại chỗ.

Tuyết Điêu không cam tâm, lần nữa hướng Sở Cửu Ca xông đến.

Sở Cửu Ca lần này không có tránh khỏi, chỉ là sử dụng đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào nó.

"Phong chi vẫn!" Sở Cửu Ca nhổ ra ba từ.

Một trận kình phong tại vùng đất cực băng chi địa bạo phát ra, đem con Tuyết Điêu đó nhốt lấy.

Tiếng kêu của Tuyết Điêu càng ngày càng chói tai, cuối cùng nó rơi trên đất tuyết, hoàn toàn không thể động đậy.

"Chuyện nhỏ, là ngươi đánh lén ta." Tuyết Điêu này không mạnh, Sở Cửu Ca có thể ứng đối.

Đột nhiên, cô có một loại dự cảm cực chẳng lành, trên không của vùng đất này đầy rẫy những con chim với bộ lông trắng như tuyết.

"Không nhầm chứ! Xử lý xong một con, lại đến một bầy!"

Trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra vẻ ngưng trọng, cô lấy ra cung tên.

Bất kể ra sao? Trước bắn hạ mấy con rồi tính.

Sau đó chạy!

"Hô hô hô.." Sau lưng truyền đến từng trận gió, đó là âm thanh tạo thành do đám gia hỏa này vung cánh.

Sở Cửu Ca sử dụng ra chiêu số toàn thân bắn tên, hoặc là sử dụng phong chi lực công kích chúng.

Thế nhưng số lượng chúng quá nhiều, lực lượng một mình cô sao đủ.

Sở Cửu Ca điên cuồng chạy, dù có thể quan sát quỹ tích công kích của chúng.

Số lượng chúng nhiều như vậy, cũng khiến cho Sở Cửu Ca thiếu chút bị chúng nuốt chửng, trọng thương.

Sở Cửu Ca sử dụng trận pháp của Lạc gia, kinh hiểm tránh khỏi một kiếp.

Xung quanh còn lưu lại khí tức của cô, đám Tuyết Điêu này vẫn luôn bay quanh nơi này, tìm kiếm tung tích Sở Cửu Ca, không tìm thấy cô thì không thôi.

"Xem ra, chỉ có thể đánh một trận du kích với chúng rồi, giải quyết một con là một con. Chầm chậm giảm đi số lượng chúng, ta mới có thể an toàn rời khỏi nơi này." Sớm biết đánh bại một con Tuyết Điêu sẽ chiêu đến nhiều phiền phức như vậy, cô nhất định không hoàn thủ, mà là tránh chúng xa xa.

Trêu không nổi!

"Viu viu viu!" Sở Cửu Ca bắn ra vô số mũi tên, đồng thời cũng bại lộ bản thân.

Tuy rằng bắn rơi được vài con Tuyết Điêu, nhưng càng nhiều Tuyết Điêu hướng cô vồ đến.

Mau lách thôi!

Thân pháp của cô, nhanh đến cực điểm, luồn lách giữa đám Tuyết Điêu dày đặc.

Vô số lần tiếp xúc với những sợi lông trắng như tuyết đó, đồng thời cũng lướt qua nhau với tử thần.

"Phong chi vẫn!" Sát chiêu phong chi lực vẫn dùng rất tốt, giúp Sở Cửu Ca giải quyết không ít Tuyết Điêu.

Số lượng chúng to lớn vượt ngoài tưởng tượng của cô, cô giết đi đám này, sẽ bay đến càng nhiều.

Khi Sở Cửu Ca phát hiện quy luật này, sắc mặt cực khó coi.

"Có nhầm hay không?" Sở Cửu Ca trợn to mắt.

"Hắc Viêm, Tiểu Kim! Các ngươi ra giúp đỡ." Tình huống bây giờ một mình cô không giải quyết được.

Thế nhưng ngay khi Hắc Viêm và Tiểu Kim ra tay, cũng gặp phải nan đề, lửa của chúng thế mà không thể thiêu đám gia hỏa này.

Vô luận là lửa đen của Hắc viêm, hay lửa phượng hoàng của Tiểu Kim, rơi trên thân đám Tuyết Điêu liền biến mất.

Đám đồ chơi sinh tồn tại nơi băng tuyết chi địa, lại miễn dịch với lửa.

Tiểu Kim nói: "Chủ nhân, những gia hỏa này quá khó đối phó rồi, hay là chúng ta mau rút đi!"
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 657: Băng Tuyết thần điện

"Rút?" Sở Cửu Ca nghĩ đến con đường khi đến, nhưng phát hiện đã không thấy nữa rồi.

Đường ra, đã biến mất.

Hắc Viêm nói: "Đáng chết! Xem ra chỉ đành liều với chúng rồi."

"Ta là Kim Phượng, không tin không đánh lại đám chim trắng này." Tiểu Kim cũng giận rồi, nó cảm thấy uy nghiêm của phượng hoàng bị khiêu khích nghiêm trọng.

Tuyết Điêu sức chiến đấu không ra gì này, liên hợp lại với nhau sức chiến đấu lại cực kỳ mạnh.

Sở Cửu Ca lâm vào cục diện thập phần nguy hiểm, Tiểu Kim cũng vì thế thiếu chút bị thương.

Đợi đến khi phong chi lực tiêu hao hết, Sở Cửu Ca chỉ đành sử dụng băng tuyết chi lực.

Đám Tuyết Điêu vốn đã sinh sống tại nơi băng thiên tuyết địa, Sở Cửu Ca đều đã ôm tâm lý băng tuyết chi lực vô dụng mà đi công kích.

Vượt ngoài dự liệu, thế mà lại có hiệu quả thần kỳ.

Khi đôi mắt Sở Cửu Ca bạo phát ra mức độ lớn nhất băng tuyết chi lực, đám Tuyết Điêu công kích họ điên cuồng triệt để an phận lại rồi.

"Binh binh binh!" Chúng từng con rơi trên mặt đất, không còn là yêu thú điên cuồng trước đó, giống như một con thiên nga trắng ngoan ngoãn.

"Sao thế này?" Sở Cửu Ca lẩm bẩm nói.

Cô khẳng định, chắc chắn có liên quan đến băng tuyết chi lực.

Chúng không sợ băng tuyết chi lực, nhưng lại thần phục cỗ lực lượng này theo bản năng.

Sở Cửu Ca nói: "Quỳ xuống!" Đám Tuyết Điêu này ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Lăn một vòng!" Cô lại nói.

Khóe miệng Hắc Viêm khẽ giật, chủ nhân cũng thật là, chim cũng không phải hồ ly bọn chúng, bảo chim lộn vòng mà cũng nghĩ ra được.

"Binh binh binh!" Tuyết Điêu lộn vòng động tác có chút ngốc nghếch, có chút buồn cười.

Tiểu Kim hả hê cười, "Để các ngươi truy sát chủ nhân ta, các ngươi cũng có ngày hôm nay."

Sở Cửu Ca sau khi thử nghiệm thành công nói: "Đưa ta đi nơi có bảo bối, các ngươi biết ở đâu không?"

Tuyết Điêu bay lên trên không, đội ngũ phi hành biến thành một đường thẳng có trật tự, hướng phía trước bay đi.

"Đi theo!" Sở Cửu Ca biết chúng nhất định biết gì đó, nhanh chóng đuổi theo.

"Sưu sưu.." Đi đường rất lâu, Sở Cửu Ca phát giác trên đất có động tĩnh, vô số con rắn tuyết cực nhỏ hướng đám Sở Cửu Ca xông đến.

Công kích của chúng tuy là bất ngờ, nhưng Sở Cửu Ca vẫn có thể tránh được.

Kết quả Tuyết Điêu trên không đột nhiên xông đến, đem đám rắn tuyết đánh lén này. Một con cũng không còn!

Theo quy luật giết chết một con dẫn đến một đàn, rắn tuyết cũng là một đàn.

Chúng đầu nhỏ, hơn nữa còn là màu trắng như tuyết, dung hòa làm một với phiến tuyết trắng này.

Nếu không phải Sở Cửu Ca sở hữu Bất tử sinh mệnh chi đồng, cho dù nhìn mù đi một đôi mắt có lẽ cũng khó phân biệt cái nào là tuyết, cái nào là rắn.

Tốt hơn trước đó là đám Tuyết Điêu sẽ giúp đỡ Sở Cửu Ca đối phó đám rắn tuyết, nhất thời liền là một trận quần ẩu hùng hùng liệt liệt.

Đám Tuyết Điêu và rắn tuyết dường như vốn đã có thù vậy, vừa thấy mặt nhau liền đặc biệt giết nhau kịch liệt.

Tuy có Tuyết Điêu bảo hộ, Sở Cửu Ca cũng sẽ không không làm gì, cô một mũi tên liền bắn trúng điểm chí mạng của chúng.

Không thể không nói rắn tuyết nhỏ lại còn ẩn thân trong tuyết, khá thích hợp luyện tiễn thuật.

Đánh a đánh, dẫn đến một con lớn.

Con rắn tuyết đó thô to như cây cổ thụ ngàn năm, toàn thân tản mát ra lệ khí đáng sợ.

Lần này Sở Cửu Ca sử dụng băng tuyết chi lực vô dụng, đám rắn tuyết cũng không giống với Tuyết Điêu.

Từng tiếng rít chói tai của Tuyết Điêu vang lên, có thể thấy rắn tuyết lớn tạo cho đám Tuyết Điêu này cảm giác áp bách lớn nhường nào.

Thế nhưng chúng vẫn như trước, chết không hối hận mà bảo vệ Sở Cửu Ca.

"Binh binh binh!"

Trận chiến này, đánh đến khó phân, tuyết trắng bay phấp phới.

Dù cho là một đối nhiều, đám Tuyết Điêu cũng không phải là đối thủ của nó, chúng vẫn kiên trì giữ chân rắn lớn.

Sở Cửu Ca lấy ra Đế Ma Cung, "Nhất định phải giúp chúng, bây giờ Tuyết Điêu tử thương quá nghiêm trọng rồi."

Cô quan sát nhược điểm của gia hỏa đó, vẫn luôn nhìn một cách rất nghiêm túc, cô cuối cùng cũng không uổng công, tìm được rồi.

Thời cơ thích hợp nhất bắn ra một mũi tên, trúng vào đuôi của con rắn lớn đó.

Rắn lớn trầm thấp kêu lên, nó phẫn nộ tiếp tục công kích Tuyết Điêu.

Nó không biết cách xử lý vết thương của Huyết Tiễn, đem thương tổn hạ đến thấp nhất, chú định bi kịch của nó rồi.

"Ầm!" Rắn Tuyết lớn như vậy đổ xuống, rất nhanh máu của nó bị nuốt chửng, thân thể triệt để tan đi.

Đầu lĩnh đã chết, đám rắn tuyết còn sót lại cũng không dám khiêu khích Tuyết Điêu một tộc nữa.

Từng con một chui vào trong tuyết, nhanh chóng rút lui.

"Xong rồi, tiếp tục dẫn đường đi!" Sở Cửu Ca nói với đám Tuyết Điêu.

Chúng vẫn ngoan ngoãn dẫn đường, phiến băng tuyết chi địa này có đủ các sinh vật nguy hiểm.

Tuyết Điêu nằm ở vòng ngoài của phiến băng tuyết chi địa này, thực lực xem ra là yếu nhất, nhưng sức chiến đấu cả bầy chúng cũng rất đáng khen.

Có chúng phối hợp cộng thêm thủ đoạn của Sở Cửu Ca, một đường cũng không có nguy hiểm gì lớn, còn để cho Tuyết Điêu giải quyết một số kẻ địch trước kia ức hiếp chúng.

Tuyết Điêu dẫn cô đến điểm đích, điểm đích đó chính là một Băng Tuyết thần điện.

Cửa thần điện bị hàn bằng phong bế mất, cửa đẩy không ra, Tiểu Kim và Hắc Viêm cũng thiêu không được.

"Thử xem băng tuyết chi lực thôi." Ánh mắt Sở Cửu Ca ngưng thần nhìn vào cánh cửa đó.

Cô dường như dùng băng tuyết chi lực mở ra cơ quan nào đó, sau đó cánh cửa lớn này chầm chậm mở ra.

"Uỳnh!" Vừa vào cửa liền gặp phải công kích, Sở Cửu Ca nhảy lên không tránh khỏi, cũng nhìn rõ thứ công kích cô là gì.

Người tuyết! Một đám người tuyết!

Chúng kết trận công kích Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca muốn sử dụng phong chi lực ứng phó chúng, nhưng sử dụng không được, sao thế này?

"Nơi này là Băng Tuyết linh điện, ngươi nếu đã vào đây rồi, vậy thì sử dụng băng tuyết chi lực chiến đấu đi! Vạn năm nay người đầu tiên đến thăm nơi này, hơn nữa sở hữu băng tuyết chi lực, chứng minh thực lực ngươi đi." Một giọng nói lạnh băng băng từ trong bóng tối truyền đến.

"Điện linh sao?" Sở Cửu Ca thấp giọng nói.

Dùng băng tuyết chi lực thì băng tuyết chi lực, cỗ lực lượng này bạo phát ra, khiến cho đám người tuyết công kích cô dừng lại giây lát.

"Bang!" Sở Cửu Ca một quyền đánh qua đó.

"Bang bang bang!" Sở Cửu Ca xoay sở với đám người tuyết đó, chúng từng người đều rất bưu hãn.

"Thứ ngươi sở hữu, là thần vật, thế nhưng các ngươi vận dụng băng tuyết chi lực đúng là chả ra làm sao."

"Thực lực ngươi quá yếu rồi, chút thực lực này, lại dám đến nơi này?"

"Ngươi.."

Điện linh mọi mặt chê bai cô, khiến cho Tiểu Kim và Hắc Viêm tức điên rồi.

Chúng bốn phía phun lửa, nhưng không tác dụng.

Tiểu Kim nói: "Chán ghét nhất những nơi lạnh băng băng như vậy rồi."

"Ngươi nghĩ chỉ mình ngươi chán ghét thôi sao?" Hắc Viêm cũng giận không thôi.

"Phụt phụt phụt!" Mũi tên của Sở Cửu Ca bắn ra.

Đám người tuyết này được làm bằng tuyết, cho dù trên người trúng tên, chúng cũng không chút phản ứng tiếp tục hành động, công kích.

"Rầm rầm rầm!" Đám đồ chơi này quá khó nhằn rồi.

Sở Cửu Ca cảm thấy xoay sở với chúng thêm mười ngày nửa tháng cũng không cách nào đánh bại chúng.

Không cách nào đánh bại chúng thì không cách nào tiếp tục tìm kiếm bí mật nơi này, vậy thì..

Sở Cửu Ca nghĩ ra được biện pháp khác, kỳ thực cũng không nhất định phải đánh ngã chúng.

Chỉ cần tìm được Điện linh là được, đám gia hỏa này nhất định là nghe lệnh Điện linh.
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 658: Đông thành tượng băng

Trộm đồ, đó là sở trường của Sở Cửu Ca, bây giờ chủ yếu nhất là xem xem điện linh trốn ở đâu.

Linh hồn lực của Sở Cửu Ca tản ra, không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào ở nơi này.

Điện linh đương nhiên cũng cảm nhận được có một cỗ linh hồn lực cường hãn đang, tràn ra khắp mọi góc của băng tuyết thần điện, điều này khiến nó có một dự cảm cực chẳng lành.

"Nhân loại, ngươi dù tiêu hao linh hồn lực như vậy cũng một chút tác dụng không có, linh hồn lực không thể tạo thành bất kỳ tổn hại gì đến chúng." Thanh âm của điện linh truyền đến.

Sở Cửu Ca ngược lại cười rồi, cô nói: "Tiểu điện linh, ta cảm thấy ngươi sẽ hối hận vì mở miệng nói chuyện lúc này."

Trong chớp mắt, Sở Cửu Ca tránh khỏi công kích của đám người tuyết.

Trên người cô đã gia cố thêm trận pháp ẩn thân của Lạc gia, giúp cô vô cùng thuận lợi đến được nơi muốn đến.

Trong tay cô bắt được một người tuyết nhỏ như lòng bàn tay, nói: "Tiểu điện linh, bắt được ngươi rồi!"

Người tuyết nhỏ trong lòng rất kinh ngạc, nó làm sao lại bị phát hiện thế này?

Nó có chết cũng sẽ không thừa nhận, giả chết trong tay Sở Cửu Ca, giả trang bản thân chỉ là một người tuyết thông thường.

Sở Cửu Ca nói: "Đừng giả trang nữa, ngươi nếu như thật đem bản thân xem là người tuyết thông thường, ta đem người dỡ đi, ngươi cảm thấy thế nào?"

Sở Cửu Ca thực sự động thủ rồi, người tuyết nhỏ chuyển động tròng mắt đen cực giống thật kia nói: "Dừng tay, dừng tay, nhân loại ngươi.."

Lúc này, đám người tuyết kia hướng Sở Cửu Ca bổ nhào đến.

Cô nói: "Ta nghĩ ngươi nên để đám gia hỏa đó dừng tay trước đi!"

Đám người tuyết quả nhiên nghe lệnh người tuyết nhỏ, nó bảo chúng dừng tay, chúng liền không lại công kích Sở Cửu Ca.

"Bây giờ có thể thả ta ra rồi đi?"

"Không, thả ra ngươi ngươi nếu chạy thì sao?"

"Nhân loại hỗn đản!" Người tuyết nhỏ thực muốn tức đến phát khóc.

"Ngươi còn là người tuyết nhỏ hỗn đản đâu."

"Ngươi rốt cuộc muốn gì?" Người tuyết nhỏ hỏi.

Sở Cửu Ca đáp: "Ta muốn biết nơi này các ngươi có thứ gì? Ta là bị thứ đồ ở nơi này thu hút đến, có phải là nguyên tố băng tuyết chi lực?"

Cô cần một cỗ lực lượng đề thăng thực lực bản thân, nếu mà có thì quá tốt rồi.

Nếu không có thì cũng phải vơ vét người tuyết nhỏ một vố, một đường cô đi đến cũng không nhẹ nhàng gì, dù thế nào cũng không thể tay trắng trở về đi.

"Ngươi.." Người tuyết nhỏ có chút ngạc nhiên.

Nó nói: "Xem ra ngươi là người được chọn, tuy rằng người lươn lẹo ức hiếp người nhỏ, nhưng cũng xem như qua ải, ta liền miễn cưỡng dẫn đường cho ngươi vậy! Cuối cùng có thành công được hay không, liền phải xem bản thân ngươi rồi."

"Được!" Sở Cửu Ca gật đầu nói.

Người tuyết nhỏ dẫn Sở Cửu Ca đi đến trung tâm của thần điện này, trung tâm thần điện này là một quảng trường rộng lớn, ở trung tâm có một đoàn ánh sáng trắng như tuyết đang lập lòe.

Người tuyết nói: "Đó là băng tuyết chi tâm, nếu ngươi có thể khiến cho băng tuyết chi tâm thừa nhận, ngươi liền có thể có được băng tuyết truyền thừa."

"Đương nhiên, nếu ngươi thất bại mà nói, ngươi sẽ triệt để biến thành tượng băng, nghĩ kỹ hay chưa?"

Biến thành tượng băng! Tiểu Kim nói: "Chủ nhân, quá nguy hiểm rồi, nếu người tuyết này gài ngươi thì sao?"

Người tuyết tức giận nói: "Con chim ngốc nhà ngươi nói gì? Ta trước nay chưa từng gạt người, ngươi bớt vu oan ta."

"Hứ! Đồ lừa gạt sao lại ngu ngốc thừa nhận mình là lừa gạt, chính là không tin ngươi." Tiểu Kim giận nói.

Sở Cửu Ca nói: "Ta muốn thử xem, ta nếu không sở hữu đủ nguyên tố chi lực, vậy thì không cách nào tu luyện đệ thất trọng của Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết, băng tuyết chi tâm này, ta nhất định phải có được."

"Các ngươi ở đây đợi ta." Cô nói.

"Ân!" Tiểu Kim và Hắc Viêm tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không ngăn cản được, bởi vì chủ nhân đã hạ quyết tâm rồi.

Càng đến gần băng tuyết chi tâm, Sở Cửu Ca liền cảm thấy cảm giác băng hàn đến từ tận sâu trong linh hồn.

Cô phải kiên trì, kháng cự băng hàn nơi này, từng bước một tiếp cận băng tuyết chi tâm.

Ngay khi tay Sở Cửu Ca chạm đến băng tuyết chi tâm đó, trên người cô bắt đầu kết băng rồi.

Kết băng rồi!

Hắc Viêm và Tiểu Kim gấp đến nhảy dựng lên, Tiểu Kim bay qua nhưng lại bị một đống tường băng chặn lại.

"Rầm!"

"Aaaa! Miệng của ta!" Tiểu Kim kêu thảm.

Sở Cửu Ca như đang ở trong thế giới toàn hàn băng, thế giới này ngoại trừ màu trắng thuần khiết thì không có màu sắc khác, Sở Cửu Ca cảm thấy tâm thần mình cũng bị màu trắng tẩy rửa.

Cô không biết, hàn băng trên người cô càng ngày càng dày rồi.

Người tuyết thở dài nói: "Công lực không đủ, xem ra nhân loại này vẫn là không được."

"Nếu chủ nhân ta có việc gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi! Đừng cho rằng lửa ta lúc này không thể thiêu đốt ngươi, ta là kim phượng, dù sao cũng có cách giết đi ngươi." Tiểu Kim lòng nóng như lửa đốt buông ra những lời nói dữ dằn.

"Ngô chủ, mục đích của ngươi là có được băng tuyết chi tâm, mà không phải là trầm luân vào băng tuyết chi cảnh này. Sử dụng lực lượng của ngươi, phá bỏ nó!" Một âm thanh thánh thót vang lên từ tận sâu trong tâm hồn Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca đột nhiên bừng tỉnh.

Cô bị thế giới ưu mỹ đó mê hoặc rồi.

Cô sao có thể quên đi mục đích bản thân?

Cô cần phải tích lũy đủ băng tuyết chi lực, để bản thân có thể tu luyện Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết.

Cô cần phải tìm đủ tất cả hộp bất tử, đem Bất tử sinh mệnh chi đồng tu luyện đến cửu trọng giải độc cho Dung yêu nghiệt.

"Rắc!" Đám hàn băng phong bế Sở Cửu Ca phút chốc nứt vỡ.

"Cái gì? Cô ta.. Cô ta thành công rồi."

Linh hồn lực mạnh nhất tản ra, Sở Cửu Ca cường thế bắt lấy băng tuyết chi tâm nói: "Băng tuyết chi tâm, trở thành lực lượng của ta đi! Là của ta!"

"Băng tuyết truyền thừa, ta lấy rồi."

Ánh sáng trắng đem Sở Cửu Ca bao trùm vào trong, dưới uy thế của Bất tử sinh mệnh chi đồng, băng tuyết chi tâm có lòng thần phục, nguyện ý cho Sở Cửu Ca sử dụng.

Người tuyết nhỏ kinh ngạc nói: "Cô ta thực sự thành công rồi!"

Đợi Sở Cửu Ca sau khi triệt để dung nạp băng tuyết chi tâm, đi ra từ trong ánh sáng trắng đó.

Cô cảm thấy cô sở hữu băng tuyết chi lực cực mạnh, thử vận chuyển Bất tử sinh mệnh Vạn pháp quyết đệ thất trọng, thế nhưng cô vẫn không cách nào đột phá.

"Là băng tuyết chi lực không đủ sao? Hay là do khuyết thiếu phong chi lực?" Sở Cửu Ca thì thầm trong lòng.

"Băng tuyết chi lực có lẽ là đủ rồi, hẳn là vế sau!" Không Hồn đưa ra đáp án.

Hắc Viêm và Tiểu Kim bay về phía Sở Cửu Ca, chúng kích động nói: "Chủ nhân, quá tốt rồi."

Người tuyết ngẩn đầu nói: "Cái đó.."

"Chủ.. Nhân.."

Sở Cửu Ca trở thành chủ nhân của băng tuyết chi tâm, vậy chính là chủ nhân của Băng Tuyết thần điện này, cho nên đương nhiên cũng là..

Sở Cửu Ca nâng tiểu gia hỏa lên nói: "Kêu lần nữa xem, lớn tiếng chút!"

"Ngươi ức hiếp người!" Người tuyết ủy khuất nói.

"Ức hiếp người sao? Hắc Viêm, Tiểu Kim các ngươi thấy sao?" Sở Cửu Ca trêu đùa nói.

"Chủ nhân không có!"

"Đúng!"

Các ngươi là một nhóm đương nhiên giúp cô ta rồi! Người tuyết bị ép kêu một tiếng rồi lại một tiếng chủ nhân.

Đám người Vô Nhã Thiên ở cực băng chi địa gặp phải đủ loại nguy hiểm, đặc biệt chật vật, kết quả ngay đến một sợi tóc của Sở Cửu Ca cũng không tìm được, đừng nói giết Sở Cửu Ca nữa.

Thánh Bạch Thần âm trầm nói: "Trận bàn theo dõi có thể tiếp tục sử dụng chứ! Sử dụng trận bàn tìm cho ta! Tìm!"

Trên người Sở Cửu Ca có thánh quang truy mạng, cho dù là lên trời xuống dưới đất cũng có thể tìm được.

Nhưng trận bàn truy tung của Vô Nhã Thiên có chút cũ kỹ rồi, cho nên chỉ có thể cách một khoảng thời gian sử dụng một lần, nếu không chúng cũng sẽ không bị Sở Cửu Ca hố đến cực băng chi địa chịu khổ.
 
946 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 659: Lại bị truy sát

"Có thể dùng rồi, thánh tử! Chúng tôi lập tức sử dụng!" Trưởng lão thánh điện nói.

Chúng cũng không muốn ở nơi quỷ quái này tìm một cách không mục tiêu, yêu thú nơi này cũng quá hung hiểm, đã có không ít người bị thương rồi.

Sử dụng trận bàn, rất nhanh trận bàn đã chỉ ra phương hướng.

Vị trưởng lão thao tác trận bàn nói: "Cách bờ biển không xa, nếu ở nơi đó, tại sao chúng ta lại tìm không thấy?"

"Đáng chết! Nhất định là Sở Cửu Ca sử dụng thủ đoạn đặc thù nào đó, lập tức trở về! Nhanh chút!" Thánh Bạch Thần hối thúc nói.

"Vâng!" Chúng vội vàng phóng trở về.

Băng Tuyết thần điện lớn như vậy, nhất định không chỉ có bảo vật trân quý nhất là băng tuyết chi tâm này, bảo vật khác càng là không ít, Sở Cửu Ca không chút khách khí thu vào.

Mà ngay lúc Sở Cửu Ca chuẩn bị rời khỏi, người của Vô Nhã thánh điện đã phát hiện hiệu hải hoàng đang ẩn nấp.

"Đó là thuyền trước đó Sở Cửu Ca dùng để chạy trốn sao? Đám người đó là thủ hạ của cô."

Chúng mới nhớ đến, trước đó vẫn luôn truy đuổi Sở Cửu Ca trên lục địa, mà quên đi một việc rất quan trọng.

Đó chính là Sở Cửu Ca nếu lên bờ rồi, bên bờ sao lại không thấy con thuyền đó.

Một thứ to lớn như vậy không che giấu ở đâu được.

Một mũi tên của Sở Cửu Ca đem hắn triệt để chọc giận rồi, cho nên một lòng lên bờ mà không phát hiện.

"Ầm!" Nơi che giấu của thuyền bị bại lộ rồi, đám hải tặc thầm nghiến răng nói: "Liều mạng với chúng thôi!"

"Thành chủ nói trên thuyền còn có một số cơ quan công kích, chúng ta có thể đối kháng địch nhân."

"Đúng!"

"Ồ! Thuyền này dường như nhỏ hơn rất nhiều, là cùng một con thuyền sao?" Người của Vô Nhã thánh điện rất kinh ngạc.

Thánh Bạch Thần nói: "Đồ trong Hải Hoàng thánh cảnh không đơn giản, Sở Cửu Ca cần phải giết đi, bảo vật Hải Hoàng lưu lại cũng sẽ toàn bộ thuộc về bổn thánh tử thôi."

"Cũng đúng! Lúc trước Hải Hoàng có gan khiêu khích thánh điện chúng ta, may là thánh chủ phái mấy vị trưởng lão cường đại qua đó, trước khi chúng triệt để mạnh lên, đem hắn giết từ trong nôi." Một vị trưởng lão khác nói.

"Động thủ! Lôi Sở Cửu Ca ra." Thánh Bạch Thần nói.

"Ầm ầm ầm!" Đợi sau khi chúng động thủ, phát hiện phòng vệ của hiệu hải hoàng cực kỳ kinh người.

"Các ngươi cũng chưa đi theo Sở Cửu Ca bao lâu đi? Chỉ cần giao cô ta ra, chúng tôi liền tha cho các ngươi không chết, thế nào?" Thánh Bạch Thần nói.

Uy áp của cường giả tràn khắp mảnh thiên địa này, những người này không phải là họ có thể đối phó được.

Tác Ngũ nói: "Lão đại chúng tôi sớm đã chạy rồi, các ngươi dù hỏi chúng tôi cũng vô dụng, muốn chém muốn giết thì tùy."

Người của Vô Nhã thánh điện khinh thị đám hải tặc này, nhưng lại không ngờ miệng của chúng lại cứng như vậy.

Chúng nói: "Bớt lừa người đi, cảm ứng của thánh quang truy mạng, chính ở nơi này."

Có một lão giả nói: "Thánh tử, dường như càng hướng sâu bên trong, đường nơi đó rất cổ quái."

Thánh Bạch Thần nói: "Là có chút cổ quái, bắt lấy chúng, đi vào xem xem."

"Vâng!"

"Ầm! Ầm! Ầm!" Phòng vệ của hiệu hải hoàng có mạnh hơn nữa, cũng khó chống đỡ sự loạn tạc của nhiều cao thủ Vô Nhã thánh điện như vậy.

Thánh Bạch Thần vì giết Sở Cửu Ca, những người mà hắn dẫn đến thực lực từng người một đều không tầm thường.

Phòng vệ phá rồi, nguy hiểm ở trước mặt.

Thánh Bạch Thần nói: "Quả nhiên Sở Cửu Ca sớm đã bỏ rơi các ngươi chạy rồi, nếu đã như thế, các ngươi cũng không còn giá trị nào nữa rồi."

Khi Sở Cửu Ca đi ra, vừa hay nhìn thấy Thánh Bạch Thần muốn giết Tác Ngũ, cô cực kỳ phẫn nộ.

Xung quanh cô xuất hiện vô số tiễn băng, phút chốc bay ra ngoài.

"Thánh Bạch Thần, người của ta không phải là ngươi muốn giết liền giết!" Sở Cửu Ca lạnh liệt nói.

Có được băng tuyết chi tâm, tốc độ băng tiễn rất nhanh, xé rách hư không, hướng đám người đó xông đến.

"Binh binh binh!" Chúng dốc hết toàn lực chống đỡ, lúc này Sở Cửu Ca phóng qua, giảo sát với chúng.

Tiểu Kim và Hắc Viêm xông đến, chúng ở trong Băng Tuyết thần điện vì lý do thuộc tính tương khắc không cách nào đối phó những thứ bên trong, chẳng lẽ còn không làm gì được đám người này không bằng.

"Ầm ầm ầm!" Băng và hỏa giao nhau, hàn băng xung quanh nứt ra.

"Sở Cửu Ca!" Thánh Bạch Thần nghiến răng nghiến lợi thốt ra ba từ, sát ý ngút trời, xông về phía Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca lần này vẫn chạy về phía lục địa, cô nói: "Các ngươi trước rút!"

"Không được! Chúng tôi nếu rút lui rồi, lão đại ngươi sao có thể rời khỏi băng tuyết chi địa?" Sắc mặt họ đại biến.

"Các ngươi trước rời khỏi thoát hiểm rồi nói." Sở Cửu Ca không cho phép trái ý nói.

Phía trên băng nguyên, khắp nơi đều là băng sơn tuyết lâm, cực thích hợp cho Sở Cửu Ca ẩn nấp.

Mà ở trong hoàn cảnh như vậy, băng tuyết chi lực của Sở Cửu Ca là mạnh đến cực hạn, còn có một người tuyết nhỏ giúp đỡ.

Họ thỏa thích phá hoại ở nơi này, cũng không sợ tạo thánh tuyết lở.

"Không ngờ ngươi lại bị người truy sát, người sở hữu bằng tuyết chi tâm nếu chỉ vừa tiếp nhận băng tuyết chi tâm không đến một ngày liền bị giết chết, có lẽ mất mặt đến vạn năm." Người tuyết nhỏ nói.

"Không cách nào, đối phương người đông thì thôi, thực lực lại mạnh, mỗi một người đều cao hơn ta mấy cấp đâu." Sở Cửu Ca nói.

"Ngươi là người thừa kế của băng tuyết chi tâm, chết ở đâu cũng không thể chết ở nơi này, hơn nữa còn có ta đâu, ta không muốn mất mặt theo ngươi, cho nên miễn cưỡng giúp ngươi vậy!"

"Ngươi giúp ta?" Xem dáng vẻ tự tin như vậy của tiểu gia hỏa, Sở Cửu Ca biết có hy vọng rồi.

"Tiếp tục đi sâu vào cực băng chi nguyên." Người tuyết nói.

"Được!"

"Xoẹt xoẹt xoẹt!" Sở Cửu Ca phóng ra, lần nữa bị phát hiện, tiếp đến không thể tránh là một cuộc truy đuổi.

Những đống tuyết tại nơi này càng nhiều, Sở Cửu Ca muốn ẩn nấp không tốn chút công sức.

Người tuyết nói: "Tiếp theo xem ta đây!"

Người tuyết chỉ là điểm vài cái trên tuyết, xung quanh nhất thời xuất hiện mấy vật to lớn, đây là từng người tuyết khổng lồ.

Người tuyết khổng lồ đem thánh vệ Vô Nhã thánh điện truy sát Sở Cửu Ca bao vây lấy, trực tiếp hướng chúng đập qua.

"Ầm ầm ầm!" Chấn động kịch liệt truyền đến, những người của Vô Nhã thánh điện cũng rất ngạc nhiên.

"Đây là thứ gì? Cực băng chi nguyên còn có thứ đồ chơi này?"

"Vật chết mà thôi, chấn nát rồi, đừng để chúng cản việc." Thánh Bạch Thần nói.

Có lẽ hành động của đám người tuyết này có chút chậm chạp, sức phòng ngực lại cực mạnh, lấy đao chém cũng không thể để lại chút dấu vết nào.

Trên mặt chúng lộ vẻ ngưng trọng, chửi rủa nói: "Thực là gặp quỷ rồi."

Người tuyết kiêu ngạo nói: "Thế nào? Ta lợi hại đi! Ở địa bàn của ta còn muốn truy sát chủ nhân ta đi theo, chúng cũng quá mơ mộng hão huyền rồi."

"Tiểu Kim, Hắc Viêm, các ngươi cũng lên! Tranh thủ lúc chúng bệnh, lấy mạng chúng!"

"Ân!"

Tiểu Kim giang rộng đôi cánh, bay lên cao, Hắc Viêm cũng hóa thành một đạo tàn ảnh màu đỏ.

Bị người tuyết công kích thì thôi, chúng còn bị lửa thiêu đốt.

Thánh Bạch Thần nói: "Là yêu thú của Sở Cửu Ca, đống này đều do Sở Cửu Ca làm ra."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back