Cổ Đại [Dịch] Nghịch Thiên Thần Y Phi - Phụng Tử

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi gia đình của tôi, 17 Tháng tư 2021.

  1. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 30: Sinh tử thù địch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc Sở Tuyền Nguyệt nghĩ rằng khó thoát cái chết, một thân hình màu xám phá không trực tiếp đem Sở Tuyền Nguyệt kéo khỏi đó.

    "Bang!" Sở Tuyền Nguyệt đâm đầu vào một vòng ngực rắn chắc, khuôn mặt băng lạnh khẽ ngơ ngác.

    "Uỳnh!" Một quyền trực tiếp đấm ra, cây kiếm của Sở Huyền Hồng trực tiếp gãy vụn, hắn lại lần nữa bay ra.

    Sở Huyền Hồng oán độc nói: "Chẳng trách tên nam nhân này giúp Sở Cửu Ca, thì ra tên nam nhân này là dã nam nhân do Sở Tuyền Nguyệt ngươi câu dẫn đến, một tiện nhân như ngươi cũng chỉ có thể câu dẫn được tên xấu xí này mà thôi."

    "Sở Huyền Hồng, ngươi câm miệng lại cho ta!" Sở Tuyền Nguyệt phẫn nộ hét.

    Đây chỉ là lần gặp đầu tiên của cô với người này, Sở Huyền Hồng vậy mà lại suy đoán bậy bạ, lời nói lại khó nghe đến vậy.

    "Thất lễ rồi!" Giọng nói trầm thấp truyền đến tai Sở Tuyền Nguyệt, hắn bay trong không trung, từ từ đem cô thả xuống.

    Sở Tuyền Nguyệt chưa phản ứng kịp để cảm ơn, hắn lại lần nữa ra tay giết những kẻ chướng mắt kia.

    Sở gia nội loạn, lại còn có một nhóm thế lực trong tối không ngừng phóng ám tiễn, nguy hiểm trùng trùng.

    Ngay thời điểm đó, một đạo lực lượng cường thế quét qua hiện trường.

    Sở lão gia tử đứng lên, vỗ vỗ Sở Cửu Ca nói: "Ca nhi hãy tự bảo vệ tốt bản thân, gia gia ngay lập tức đem những tên hỗn trướng này giải quyết sạch sẽ!"

    Mọi người kinh ngạc, lão gia chủ độc được giải rồi.

    Bị trọng thương Sở Huyền Hồng sắc mặt đại biến, nay độc của lão già đã được giải, những người mà hắn vừa liên minh cũng không còn an phận, hắn hoàn toàn không có cách nào lật ngược tình thế.

    Chạy!

    Sở Huyền Hồng không cam tâm cắn chặt môi, ngưng thần đột nhiên hướng đến ngoài Sở gia mà chạy.

    Tuy nhiên trọng thương như hắn sao có thể so với lão gia tử, Sở lão gia tử vừa nhảy ra, trực tiếp chặn hết đường lui của Sở Huyền Hồng.

    Ông hét lên: "Nghịch tử, ngươi lại còn dám chạy!"

    Linh lực khủng bố dâng trào, kèm theo nộ khí của lão gia tử, Sở Huyền Hồng cảm giác bản thân gần như muốn bị nghiền nát, thân thể loạng choạng té trong vũng máu.

    Sở lão gia tử lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn còn muốn động thủ sao? Bây giờ không ngừng tay, lão phu sẽ trực tiếp giết chết các ngươi, tuyệt đối không thủ hạ lưu tình!"

    Uy nghiêm của lão gia tử tại Sở gia không nhỏ, cộng thêm Sở Huyền Hồng đã mất thế, họ chỉ còn cách đầu hàng.

    Trận phong ba này của Sở gia cuối cũng dẹp yên. Sở lão gia tử hạ lệnh truy sát những người dám tại địa bàn Sở gia giở trò ám toán.

    Sau khi mọi chuyện ổn định rồi, Sở nhị gia, Sở tam gia, Sở tứ gia, Sở lục gia vây quanh lão gia chủ.

    Sở tam gia quan tâm nói: "Cha, người không sao chứ! Không ngờ rằng đại ca người lịch thiếp như vậy lại dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo."

    Những người hành động bên đại phòng Sở gia đều đã bị bắt giam vào địa lao Sở gia, những người khác cũng bị giam lỏng tại viện của họ.

    Sở Huyền Hồng làm ra chuyện như vậy, vị trí gia chủ trực tiếp bị truất bỏ.

    Bốn nhi tử của ông đều rục rịch không yên, muốn lão gia tử đem vị trí gia chủ kế nhiệm giao cho họ.

    Nhi tử mà ông yên tâm nhất cũng có thể làm ra chuyện như vậy thì nói chi đến những người còn lại. Không một ai thích hợp đảm nhiệm gia chủ Sở gia, làm sao ông có thể yên tâm đem Sở gia giao cho bọn họ.

    Sở lão gia tử cảm thấy lần này Sở Cửu Ca kinh hãi không ít, phần thưởng của vị trí thứ nhất đại hội gia tộc ông tăng gấp ba lần đem tặng đến viện của Sở Cửu Ca.

    Cho dù là vậy, những người trong Sở gia cũng không ai dám có ý kiến gì.

    Sở Cửu Ca với thiên phú như vậy, cho dù là gấp mười lần cũng không phải là vấn đề.

    Lần này nếu không phải do người bên cạnh Sở Cửu Ca lợi hại, lão gia tử và những trưỡng lão đứng về phe lão gia tử cũng không biết có còn sống hay không?

    Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc, ngươi.."

    Sở Tuyền Nguyệt nhìn về phía Sở Cửu Ca hỏi: "Ca nhi, vị đại nhân này là?"

    Khí thế của người này rất cổ quái, lúc mạnh lúc yếu, nhưng mà cho dù là lúc yếu nhất cũng mạnh hơn cô quá nhiều.

    Sở Cửu Ca đem việc liên quan đến cô và vị đại thúc thần bí này nói với Sở Tuyền Nguyệt, "Hắn cứ thế vô duyên vô cớ đòi bảo vệ con, sau đó cứ một mực đi theo con.."

    Cũng đã đuổi theo đến đây rồi, lần này lại may nhờ có đại thúc, nếu không cho dù có Hắc Viêm, cô hôm nay cũng không thể dễ dàng cứu được gia gia như vậy, lật ngược tình thế hiện tại

    Sở Cửu Ca nhìn hắn nói: "Đại thúc, người muốn theo con thì theo vậy! Con cũng không bài trừ, có một cao thủ như người, sau này con có thế đi ngang hết cả Xích Linh Quốc! Đương nhiên con cũng sẽ không bạc đãi người, thương thế trên người của người cho dù con không thể hoàn toàn chữa khỏi, con cũng sẽ từ từ điều dưỡng cho người, khiến thân thể người tốt hơn."

    Nghe được lời này, trên mặt vị đại thúc này cũng chẳng có biểu hiện gì, chỉ thản nhiên gật đầu nói: "Ừm!"

    Sở Cửu Ca hỏi: "Đại thúc, người tên gọi là gì?"

    "Tên!" Chân mày hắn khẽ nhếch, đột nhiên đầu trở nên không thoải mái.

    Hắn cảm thấy trong đầu trống trơn, vậy mà lại không biết bản thân tên gì?

    Sở Cửu Ca bắt mạch cho hắn, giật mình, không thể nào!

    Hắn thân mang trọng thương, dẫn đến việc trí nhớ của ông có chút vấn đề, đến cả tên của bản thân cũng không thể nhớ ra.

    Không biết bản thân là ai, không biết bản thân tên gì, lại nhất quyết không biết vì lý do gì kiên quyết phải bảo vệ cô!

    Cơn đau nhức trôi qua, hắn nói: "Ta.. ta gọi là cửu.. đệ cửu.."

    Sở Cửu Ca ngơ ra, Đệ cửu, đây thật sự là tên người sao?

    "Cửu nhi.." Âm thanh mê hoặc truyền lại, một thân hình màu trắng nhàn nhã xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca.

    Dung Uyên cảm thấy đại hội tỷ võ gia tộc của Sở gia, đối với Cửu nhi nhà hắn chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

    Lại không ngờ rằng đại hội chưa kịp kết thúc, Sở gia đại phòng lại vì sự đố kỵ và kiêng kị thiên phú Cửu nhi mà gây nên một trận phong vũ.

    Dung Uyên kiểm tra Sở Cửu Ca, nhìn thấy mấy vết thương trên người cô, đôi mắt màu tím đó trở nên u ám.

    Đại thúc đó nhìn thấy một nam nhân đẹp đến yêu nghiệt như vậy vốn không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt màu tím nguy hiểm đó, giống như kí ức bị kích phát, sát khí trên người không tự chủ mà bạo phát.

    Âm thanh phá không truyền đến, hắn huy quyền về phía Dung Uyên.

    Dung Uyên nhẹ nhàng tránh khỏi, không chút biểu tình nhìn về người mặt đầy vết sẹo, nhìn không rõ dáng vẻ vốn có.

    Người này nhìn chằn chằm đôi mắt của hắn, nhìn chằm chằm mặt hắn, sát khí cuồn cuộn.

    Dung Uyên điềm nhiên nói: "Ngươi biết Bổn Vương?"

    Vấn đề này, đáp án mà hắn nhận được lại là một đợt công kích khác.

    "Uỳnh!" Một tiểng nổ lớn truyền ra.

    Thân hình phong hoa tuyệt đại đó với thân hình luộm thuộm màu xám hỗn chiến với nhau.

    Đôi mắt Dung Uyên âm trầm, tuy rằng thực lực người này so với hắn rất yếu, nhưng thực lực mà hắn bộc lộ ra hoàn toàn không thể là người Xích Linh Quốc hay bất kỳ nước nào trong thất quốc có thể có được.

    Sở Tuyền Nguyệt ngơ ngác, lời đồn Dung Vương sinh ra đã bệnh nhược, vô tình đụng phải cũng có thể mạng cũng không còn.

    Nay người nam nhân thâm tàng khó đoán, điên cuồng đánh nhau này là ai?

    Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân chắc là bị dọa hết hồn nhỉ, Dung yêu nghiệt này thâm tàng bất lộ, hắn rất mạnh! Đương nhiên, thân thể hắn không tốt cũng là sự thật."

    "Bang!" Vị đại thúc đó bị Dung Uyên đánh bay.

    Hắn giống như biết bản thân không phải là đối thủ của Dung Uyên, lui đến bên người Sở Cửu Ca, kéo tay của Sở Cửu Ca nói: "Đi! Nhất định phải tránh xa hắn, hắn rất nguy hiểm!"

    Cả người hắn giống như đang bảo vệ ấu tử, như sử tử cao độ phòng bị.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  2. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 31: Cửu nhi xấu hổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dung Uyên cười lên, cười đến yêu nghiệt khuynh thành, Sở Cửu Ca cũng bị mê hoặc, nhưng mà ánh mắt của vị đại thúc này vẫn hung dữ như vậy.

    Hắn trầm thấp nói: "Ngươi quả nhiên biết bản tôn!"

    Hai chữ cuối nói ra, Sở Cửu Ca phát hiện khí thế của Dung yêu nghiệt trở nên đáng sợ, uy áp vô biên đó khiến hắn trông như vị thần cường đại ở trên cao.

    Gân xanh trên tay của đại thúc áo xám như muốn bạo nổ, tay của Sở Cửu Ca bị hắn nắm thật chặt.

    Cô cảm giác được linh lực trong thân thể hắn càng thêm hỗn loạn, thực lực tuy rằng không ngừng tăng cao, nhưng cứ thế hắn sẽ bị nguồn lực lượng không cách nào kiểm soát này bành trướng đến nổ tung mất.

    Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc, Dung Uyên sẽ không làm hại ta đâu, ta là vị hôn thê của hắn đó!"

    Nghe thấy lời của Sở Cửu Ca, Dung Uyên cũng thu liễm lại khí thế của mình, cười nói: "Đúng! Cửu nhi là vị hôn thê của ta, tuy rằng mọi thứ của thế giới này đối với ta chỉ là bụi trần, bản tôn cũng tuyệt đối không tổn thương đến một sợi lông tóc trên người nàng."

    Đôi mắt tang thương đó của hắn nhìn Dung Uyên, đối với lời hắn nói, nửa chữ cũng không tin.

    Sở Cửu Ca cảm thấy đau đầu, không thể cứ để tiếp tục như vậy, ba cây kim châm từ sau lưng của đại thúc đâm vào.

    Hắn rất phòng bị Dung Uyên, nhưng đối với Sở Cửu Ca lại hoàn toàn không phòng bị, mới khiến Sở Cửu Ca đắc thủ.

    Đại thúc lâm vào tình trạng hôn mê, Sở Cửu Ca đỡ lấy hắn.

    Dung Uyên đến gần Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi đem người của ta đuổi đi, lại nhặt về một quái nhân như vậy!"

    "Trực tiếp hủy đi!" Trong mắt Dung Uyên tràn đầy sát khí.

    "Ngươi không được làm bậy đó, đại thúc từng cứu qua ta ba lần."

    Vừa nãy sát khí đại thúc đối với Dung Uyên rất rõ ràng, gia hỏa Dung Uyên này hay thay đổi, tính cách khó nắm bắt, thì tuyệt đối sẽ không để sự uy hiếp như vậy tồn tại.

    Sở Cửu Ca đem đại thúc đẩy đến bên Sở Tuyền Nguyệt, nói với mẫu thân cô: "Mẫu thân, người đem đại thúc đến khách phòng nghỉ ngơi đi!"

    Hôm nay vị đại nhân này cứu qua cô một mạng, Sở Tuyền Nguyệt đương nhiên không muốn hắn vì đắc tội Dung Uyên mà bị giết, cô đỡ lấy người rời khỏi.

    Dung Uyên nắm lấy tay của Sở Cửu Ca, mười ngón đan nhau, hắn lại gần bên tai của Sở Cửu Ca, hơi nóng phà vào tai cô: "Ừm! Nam nhân vừa nãy kéo tay của Cửu nhi!"

    "Lại còn muốn đem Cửu nhi rời xa ta, bổn vương thật không muốn hắn còn sống trên thế gian này nữa!"

    Ngữ khí của hắn rất ôn hòa, nhưng sát khí và hàn ý rõ ràng ẩn giấu bên trong, Sở Cửu Ca biết hắn đây là nói thật.

    Dung Uyên thật sự rất muốn diệt đi người nam nhân đó, không phải do hắn muốn giết hắn, xem hắn là thù địch, mà do liên quan đến Cửu nhi.

    Cứ như trân bảo khó khăn lắm mới tìm được, bị người khác chạm vào, bị người khác cướp đi, hắn tuyệt đối không bỏ qua.

    Ánh mắt Sở Cửu Ca trầm đi, kiên định trả lời: "Ta không cho phép ngươi giết đại thúc, cho dù thực lực ta so với ngươi còn kém xa, ta cũng sẽ không cho ngươi tự ý làm càn.

    Bốn mắt nhìn nhau, đôi tử mâu chứa đựng sự bá đạo và tà mị của hắn, đôi mắt đen tuyền chứa đựng sự kiên trì và bảo hộ của cô.

    Cửu nhi lại bảo hộ một tên nhặt về như vậy, sát khí của Dung Uyên lại càng thêm thịnh nộ.

    Hắn cuối cùng vẫn không có xông đến khách phòng giết người, mà đem Sở Cửu Ca ẵm lên.

    Sở Cửu Ca cảm giác hai chân đạp không, cả người rơi vào một vòng tay băng lạnh, lại bị khí thế thanh lạnh và bá đạo của Dung Uyên bao trọn.

    Sở Cửu Ca ngơ ngác," Dung Uyên, ngươi muốn làm gì? "

    Dung Uyên không nói lời nào mà ẵm cô vào phòng, vẫy tay một cái y phục của Sở Cửu Ca bị cởi ra.

    Sở Cửu Ca ôm chặt chăn nói:" Dung Uyên.. ngươi.. "

    Dung Uyên lấy ra một bình dược nói:" Thương thế trên người Cửu nhi cần thoa thuốc! "

    " Thoa thuốc, ta tự mình làm là được! "

    Sở Y Y lưu lại những vết kiếm trên người cô, cô hoàn toàn không để ý.

    Vết thương không phải rất nông, đợi lát tự mình xử lý là được.

    " Có những chỗ, Cửu nhi khẳng định là có thể tự xử lý? "Có một số vết thương ở sau lưng.

    " Vậy cũng không thể do ngươi xử lý! "

    Đôi tử mâu tràn đầy sự nguy hiểm," Cửu nhi đã không muốn ta thoa thuốc cho, vậy thì bổn vương chỉ có thể đi qua phòng bên cạnh xem tình hình của một người đang bị thương khác rồi. "

    " Ngươi vương bát đản, uy hiếp ta sao! "Sở Cửu Ca trực tiếp nắm lấy một cái gối ném qua hắn.

    Dung Uyên khẽ nhấc tay, cái gối đó tự động bay trở về bên giường Sở Cửu Ca.

    Dung Uyên ngồi xuống bên cạnh cô," Bổn Vương là vị hôn phu của Cửu nhi, chỉ là thoa thuốc mà thôi, Cửu nhi đã xấu hổ đến vậy. "

    " Ai nói ta xấu hổ chứ! Không phải chỉ là thoa thuốc thôi sao? "Sở Cửu Ca từ trong chăn chui ra, lưng hướng về phía hắn.

    Chỗ bị thương cũng không phải vị trí mẫn cảm gì, từng đạo vết thương trên làn da như tuyết, nửa che nửa lộ, khiến lòng Dung Uyên sinh ra một cơn lửa giận.

    Cơn giận đó khiến hắn muốn đem toàn bộ vật che chắn trên người cô hóa hư không.


    Hắn cuối cùng cũng áp chế được tâm trạng vô duyên vô cớ đó, lấy ra cao dược thanh lạnh nhẹ nhàng thoa lên cho Sở Cửu Ca.

    Mỗi một lần thoa lên một vết thương, nộ ý trong lòng Dung Uyên càng ngày càng cuồng thịnh.

    Vị hôn thê của hắn đến hắn cũng không nỡ tổn thương đến một sợi lông tóc nào vậy mà lại có người dám lưu lại nhiều vết thương như vậy trên người cô.

    Những người Sở gia đó, quả là rất tốt đó!"

    Nếu không phải do Cửu nhi muốn tự mình xử lý những người đó, chắc là hắn đã ngay lập tức hạ lệnh, bảo Mặc Nhất đem người giết đến địa lao của Sở gia, một kẻ cũng không sót mà giải quyết hết toàn bộ.

    Trên mặt Dung Uyên vẫn duy trì nụ cười nhạt đó, nhưng Mặc Nhất lại cảm thấy lạnh thấu xương, chủ nhân bây giờ hẳn là giận đến cực độ rồi.

    Thoa xong thuốc, Dung Uyên cũng không chê giường của cô nhỏ.

    Hắn trực tiếp nằm xuống bên cạnh Cửu nhi, đè lại cô như đang muốn đứng lên nói: "Thương rồi, thì phải nghỉ ngơi!"

    Sở Cửu Ca nói: "Tình hình bên phía đại thúc.."

    "Gia hỏa đó da dày thịt chắc mạng lớn lắm, thương nặng như thế mà vẫn chưa chết, sẽ không chết nhanh như vậy, thân thể Cửu Nhi càng quan trọng hơn!" Phòng hờ tiểu gia hỏa này loạn chạy, Dung Uyên trực tiếp cố định người ở trong lòng.

    "Dù sao không được phép đi! Không được phép đi gặp tên nam nhân kia."

    "Thả ra!" Sở Cửu Ca hoàn toàn không thể động đậy.

    "Không thả!"

    "Ta ngủ là được chứ gì? Ngươi ở bên cạnh ta ngủ không được!" Sở Cửu Ca khiếu nại

    Khí thế Dung Uyên bao trùm toàn cơ thể Sở Cửu Ca, "Từ từ làm quen là được!"

    Dung Uyên bá đạo chiếm dụng giường của Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca cũng mệt rồi, cũng không muốn lãng phí sức lực với người nam nhân không nói đạo lý này, mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

    Ngay khi Sở Cửu Ca hoàn toàn ngủ sâu rồi, thân hình màu trắng biến mất, Dung Uyên xuất hiện tại phòng bên cạnh.

    Hắn nhìn người trên giường, đáy mắt vụt qua hàn quang.

    Người vốn đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh, ánh mắt thâm sâu nhìn Dung Uyên, chuẩn bị động thủ!

    "Cửu nhi đang ngủ, bản tôn không muốn giao thủ với ngươi làm tỉnh Cửu nhi. Không cần biết ngươi là ai? Không cần biết ngươi ở lại bên cạnh Cửu nhi có mục đích gì? Nghe kỹ cho ta, không được tùy tiện chạm vào Cửu Nhi, không được phép thương đến Cửu nhi một li." Giọng nói của Dung Uyên cứ như băng tuyết vạn năm không tan vậy.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  3. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 32: Nhận nhầm người rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người nam nhân này, Cửu nhi nói không giết, thì không giết vậy.

    Vì một nam nhân không còn kí ức, thân mang trọng thương mà trở mặt với Cửu nhi không đáng chút nào.

    "Dựa vào cái gì ta phải nghe theo ngươi?" Ánh mắt hắn như cây kiếm vừa mới tuốt ra khỏi vỏ, muốn động thủ giết đi người nam nhân này.

    Nhưng mà, hắn cũng không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, cũng không dám làm bậy.

    "Ngươi không xứng là vị hôn phu của cô ấy, và ta cũng sẽ bảo vệ cô ấy, tuyệt đối không cho ngươi tổn thương đến cô ấy nửa phần." Bốn mắt nhìn nhau, khí thế giương cung bạt kiếm.

    Hai người đều hết sức để tâm đến Sở Cửu Ca, nhưng mà không biết vì sao đều không tin tưởng đối phương, lại xem đối phương như thù địch.

    Dung Uyên nói: "Cửu nhi, nàng ấy đã là vị hôn thê của ta. Ngươi cho rằng không thích hợp thì làm được gì, việc này không phải là một người xa lạ như ngươi có thể quản đâu."

    Dung Uyên để lại lời này, trực tiếp biến mất khỏi căn phòng, hắn lạnh giọng nói: "Tra! Tra cho ta lai lịch của gia hỏa này!"

    "Vâng, chủ tử!" Mặc Nhất lĩnh mệnh rời khỏi.

    Ngày hôm sau, vừa mở mắt thì gia hỏa bá đạo đáng ghét kia đã biến mất.

    Sở Cửu Ca đột nhiên ngồi dậy, cô tối qua vậy mà lại cứ thế ngủ thiếp đi.

    Dung Uyên sẽ không nửa đêm canh ba chạy qua phòng bên đem người giết chết chứ.

    Cô vội vàng chạy qua phòng bên đẩy cửa ra nói: "Đại thúc.."

    Người vẫn yên lành nằm đó, Sở Cửu Ca bắt mạch cho hắn, vì cuộc chiến hôm qua, lực lượng trong người hắn càng lúc càng hỗn loạn rồi.

    Người trên giường mở mắt ra, nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ngươi rất thích vị hôn phu của ngươi?"

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi nói Dung Uyên sao? Trở thành vị hôn phu thê với hắn là chuyện đã định rồi, với lại hắn trông cũng rất đẹp đó! Tuy rằng tính cách xấu một chút, nhưng là vẫn có thể chấp nhận được."

    "Đẹp!" Hắn sờ lên khuôn mặt mang đầy vết sẹo của mình, có chút ưu thương.

    Sở Cửu Ca nói: "Đại thúc người cũng không cần phải tự ti! Đợi ta trị xong mặt của người, người nhất định cũng sẽ là một siêu cấp mỹ nam, mà nói thật người với Dung Uyên có thù có oán gì vậy?"

    Hôm qua đại thúc bạo phát ra sát khí kiểu đó, tuyệt đối là thâm thù đại hận.

    Cô hy vọng đại thúc là nhận nhầm người, dù sao cô không muốn hai người họ vừa gặp mặt đã động thủ.

    "Hắn gọi là Dung Uyên?" Mày hắn khẽ động.

    Sở Cửu Ca nói về một số tình hình của Dung Uyên, "Đương nhiên, đây là thân phận bên ngoài của hắn mà thôi, thân phận ẩn giấu là gì? Có năng lực thế nào ta cũng không rõ. Người khẳng định hắn và người có thù với người là cùng một người sao?"

    Hắn khẽ ngơ ra, "Gương mặt đó, đôi mắt đó, là ấn tượng sâu nhất kể từ khi ta mất đi kí ức."

    "Không thể nào! Người là nói Dung yêu nghiệt hại người trở nên như vậy?" Sở Cửu Ca có chút kinh ngạc nói.

    "Không phải ta!" Dung Uyên nghịch sáng đứng tại cửa phòng, nhìn Sở Cửu Ca nói.

    Gương mặt đó được phủ thêm một lớp hào quang, gương mặt yêu nghiệt lại càng thêm hoàn mỹ.

    Đôi tử mâu của hắn nhìn về Sở Cửu Ca nói: "Đôi mắt màu tím được xưng là đôi mắt bị trù ếm, trên thế gian này người sở hữu đôi mắt như vậy rất ít rất ít, nhưng ta tuyệt đối chưa từng động thủ đối phó hắn qua, Cửu nhi có tin tưởng ta không?"

    "Nói thật, nếu như là ta động thủ, nhất định sẽ trảm thảo trừ căn, sẽ không cho tên gia hỏa này có cơ hội sống sót?" Tử mâu ưu ưu nhìn về phía người trên giường.

    Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Ta tin tưởng ngươi! Đại thúc, ta nghĩ có thể là do kí ức của người xảy ra chút vấn đề, sau này có cơ hội hồi phục kí ức thì mọi chuyện sẽ rõ thôi. Người và Dung Uyên không phải là kẻ địch."

    Hắn có thể nhìn ra được, cô không muốn hai người bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống.

    Hắn khẽ gật đầu nói: "Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi, hắn nếu không tổn thương đến ngươi, ta tuyệt sẽ không ra tay với hắn nữa."

    Sở Cửu Ca nhìn Dung Uyên nói: "Ngươi cũng như vậy, không cho phép ăn hiếp bệnh nhân của ta!"

    Dung Uyên đến gần Sở Cửu Ca nói: "Ta mới là bệnh nhân mà Cửu nhi nên đặt ở vị trí đầu, Cửu nhi sao có thể di tình biệt luyến, thật khiến ta đau lòng quá đi."

    "Đừng diễn nữa, ta thấy ngươi sinh long hoạt hổ như vậy, xem ra so với đại thúc còn tốt hơn, tạm thời không chết được!" Sở Cửu Ca vô lực nói.

    Đại thúc khẽ ngơ ra, hình như người trong kí ức không phải là dáng vẻ này, tính cách càng cách biệt một trời một vực.

    Cuối cùng cũng hòa giải được mâu thuẫn giữa bệnh nhân thứ nhất và bệnh nhân thứ hai rồi, Sở Cửu Ca hỏi: "Đại thúc người vẫn là không nhớ ra được tên của mình sao?"

    "Đệ cửu! Ta chỉ nhớ được có hai chữ này." Đại thúc trả lời.

    "Vậy sau này gọi người là Cửu thúc nha?" Sở Cửu Ca nói.

    Ánh mắt Dung Uyên khẽ trầm, Đệ cửu, đây sợ là không phải tên, mà là..

    Ngay lúc đó, có người đến truyền lời: "Tuyền Nguyệt đại nhân, cửu tiểu thư, lão gia chủ mời hai người đến thư phòng một chuyến."

    "Được!"

    Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca đi đến thư phòng, hai mẫu tử họ liền nhìn thấy lão gia tử gương mặt tràn đầy ưu sầu.

    "Nguyệt nhi, Ca nhi các con đến rồi." Hắn than nói.

    "Gia gia, người không nỡ sao?" Sở Cửu Ca hỏi.

    "Dù sao cũng là nhi tử thân sinh, cháu gái ruột của ta, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta.. ta thật không biết phải xử trí thế nào? Súc sinh đó vì vị trí gia chủ lại dám ra tay với ta, dù thế.."

    Đại nhi tử của hắn máu lạnh như vậy, có thể không để ý tình cảm máu mủ, nhưng hắn không làm được.

    Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy phụ thân mình càng trở nên tang lão hơn nữa, nhưng cô tuyệt đối không mềm lòng với họ, bởi vì hôm qua bọn họ xém chút đã hại chết nữ nhi của cô.

    Trong lúc họ đang trầm mặc, Sở Cửu Ca nói: "Việc mà đại bá đã làm, đâu chỉ là chuyện hôm qua, dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trước kia hắn lén lút làm cũng chẳng ít."

    Mày của lão gia tử nhíu chặt lại, hắn cũng đoán được sẽ là vậy, càng thêm đau lòng.

    Sở Cửu Ca lại nói: "Ta cảm thấy gia gia có thể trước mặt mọi người, mọi trưởng lão thẩm vấn hắn, hỏi ra mọi tỗi lỗi mà hắn đã làm, đến lúc đó, để cho cả Sở gia quyết định nên xử lý Sở Huyền Hồng thế nào, dù sao hắn cũng từng là gia chủ Sở gia."

    Lão gia tử nói: "Nhưng mà, hắn lúc này cũng biết chắc nếu như tội càng thêm tội, hắn sẽ rất thảm, ta nghĩ hắn sẽ không khai dâu."

    Nhi tử của mình tinh như vậy, sao có thể làm chuyện ngốc thế được.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười, nói: "Không nói sao? Gia gia, có thể dẫn ta đến địa lao gặp bọn họ không, ta sẽ khiến họ nói ra mọi chuyện."

    Lão gia tử nói: "Được!"

    Trong địa lao, Sở Huyền Hồng phát hiện lão gia tử tới rồi, cực kỳ hối hận nói: "Cha.. cha ta biết sai rồi, ta.. ta chỉ là nhất thời hồ đồ. Cha, cha người nhất định phải xử phạt nhẹ cho con đó!"

    Kỹ năng diễn xuất của Sở Huyền Hồng rất tốt, nhìn qua như vậy thật sự trông rất giống đã sám hối rồi, khó trách lão gia tử lại không nỡ ra tay nặng.

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi thân là một gia chủ, bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa, lại còn muốn gia gia xử lý nhẹ."

    "Các ngươi không phải đều không bị gì sao? Tại sao lại phải ép ta đến đường cùng." Sở Huyền Hồng trầm thấp nói.

    "Nếu như để ngươi đắc thủ, ta nghĩ ngươi cũng sẽ ép bọn ta đi đến đường cùng thôi! Ngươi nghĩ rằng việc ngươi làm chỉ là những chuyện nhất thời kích động muốn giết đi ta và gia gia như hôm qua thôi sao? Ta nghĩ ngươi ngấm ngầm làm qua không ít việc hại người trong tộc nhỉ!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  4. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 33: Sống không bằng chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta không có, ta tuyệt đối không có! Cha, Sở Cửu Ca một tiểu nha đầu thì biết gì chứ? Cô ta đây là cố ý đả kích báo thù con, cha người ngàn vạn không được tin cô ta."

    Sở Huyền Hồng nghe được lời Sở Cửu Ca, thật ra là lòng có chút không yên, vội vàng vì bản thân biện giải.

    Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trước mặt Sở Cửu Ca nói: "Vương phi, cái này xin người xem qua."

    Một quyển sổ rất lớn, trên đó ghi lại những việc xấu mà cả nhà đại phòng của họ đã làm, việc ác mà Sở Huyền Hồng đã làm cực kỳ nhiều.

    Khi Sở Cửu Ca nhìn thấy nội dung của một trong số đó, đáy mắt vụt qua sát ý.

    Ngay cả lão gia tử xem xong cũng ngơ ngác, "Đáng chết! Ngươi vậy mà lại ra tay với muội muội ngươi, ngươi thiếu chút nữa đã hại chết muội muội ngươi."

    Lần thi hành nhiệm vụ bị trọng thương của Sở Tuyền Nguyệt cũng là do mưu kế của Sở Huyền Hồng.

    Vì thiên phú của Sở Cửu Ca đã giành mất hào quang của nữ nhi ông, nữ nhi ông muốn giết đi Sở Tuyền Nguyệt, muốn đuổi Sở Cửu Ca ra khỏi Sở gia.

    Hắn cũng không thích cặp mẫu tử này, đương nhiên sẽ nghĩ cách ám toán Sở Tuyền Nguyệt.

    "Thì ra là vậy! Vốn dĩ lần thi hành nhiệm vụ đó rất nhẹ nhàng, ta lại bị người ám toán, thì ra người đó là do đại ca an bài sao." Sở Tuyền Nguyệt cũng cực kỳ phẫn nộ.

    Cô thiếu chút là vĩnh viễn rời xa Ca nhi, trong thời gian cô bị trọng thương Ca nhi đã phải chịu đựng rất nhiều ủy khuất, toàn bộ đều do đại ca ban cho.

    "Nói bậy! Nói bậy! Ta không có, ta thật sự không có làm, cha người tuyệt đối đừng tin họ vu oan con."

    "Bang!" Sở Cửu Ca đem sổ ghi chép đó đập vào người Sở Huyền Hồng.

    Sở Huyền Hồng xem xong không tin vào chính mắt mình, vốn tưởng bản thân làm những việc đó rất bí mật, nhưng lại một việc không sót bị người ta tra ra rồi.

    Đây.. đây sao có thể?

    Sở Huyền Hồng nói: "Do Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca thống hận con, cố ý chống đối con! Cha, con trong sạch mà, con là người thế nào, người chẳng lẽ không rõ sao?"

    Tuy rằng những việc trên sổ ghi chép viết rất chi tiết, nhưng chỉ cần hắn cắn chặt răng không thừa nhận, họ sao có thể đem những việc làm sai trái này gán vào người hắn.

    "Ta một chút cũng không hiểu con là người thế nào, mấy chục năm nay, mắt của ta thật sự là bị mù rồi!" Lão gia tử lòng đau như cắt nói.

    Cho dù Sở Huyền Hồng chết cũng không nhận, lão gia tử đã tin rằng những việc này là thật rồi.

    Sở Cửu Ca nói: "Sở Huyền Hồng ngươi còn diễn nữa sao, đã đến thời điểm này ngươi vẫn nên tiết kiệm đi sức lực diễn xuất của ngươi đi! Ta sẽ khiến ngươi thừa nhận thôi."

    "Mở cửa lao ra!" Sở Cửu Ca hạ lệnh.

    Lúc này Sở Huyền Hồng đã bị phong bế linh lực, trong tay Sở Cửu Ca hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

    Hắn kinh ngạc nói: "Sở Cửu Ca, ngươi muốn làm cái gì! Ngươi chẳng lẽ muốn nghiêm hình bức cung đại bá ngươi sao? Cho dù ngươi sử dụng thủ đoạn đê tiện gì, việc ta không làm tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu!"

    "Ngươi sẽ thừa nhận những việc làm sai trái của ngươi thôi." Bỗng chốc, ánh vàng vụt qua, mấy cây kim châm đâm vào mấy huyệt đạo lớn trên người Sở Huyền Hồng.

    "Aaaaa!" Sở Huyền Hồng thống khổ kêu, toàn thân hắn đều biến thành màu huyết hồng, gào thét như dã thú.

    Không sử dụng bất kỳ một đạo cụ dụng hình nào, chỉ mấy kim châm này, lại khiến Sở Huyền Hồng một người từng là gia chủ Sở gia, sống không bằng chết.

    "Ca nhi.. đây.." Lão gia tử đại kinh.

    Sở Cửu Ca nói: "Gia gia yên tâm, chết không được. Cực hạn của hắn, có lẽ sẽ chống đỡ được trong một canh giờ. Gia gia nếu như cảm thấy không đành lòng, có thể rời khỏi trước. Yên tâm, hắn dù sao cũng là huyết mạch của gia gia, con sẽ không giết hắn đâu."

    Chết đi là quá lời cho hắn rồi, sống không bằng chết mới là trừng phạt lớn nhất của một người.

    "Không! Ta sẽ ở đây xem." Lão gia tử nắm chặt tay nói.

    Một canh giờ đã qua, kim châm trên người Sở Huyền Hồng lại trở về tay của Sở Cửu Ca.

    Trải qua cảm giác thống khổ đến sống không bằng chết, Sở Huyền Hồng nhìn đến Sở Cửu Ca, cứ như nhìn thấy quỷ vậy.

    Sở Cửu Ca đùa nghịch kim châm trong tay nói: "Cảm giác đó không dễ chịu phải không! Bây giờ ngươi vẫn muốn không thừa nhận những lỗi lầm do ngươi gây ra sao? Nếu vẫn không thừa nhận, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết cho đến lúc ngươi thừa nhận mới thôi."

    Thân thể Sở Huyền Hồng không ngừng run rẩy, cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt hết.

    Hắn khàn giọng nói: "Ta thừa nhận! Ta đều thừa nhận hết! Ngươi đừng qua đây.."

    Sở Cửu Ca nói: "Gia gia, đi an bài thẩm vấn thôi!"

    "Có thứ này thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng rất nhiều." Sở Cửu Ca cầm theo quyển sổ ghi chép nói.

    Sở Huyền Hồng bị áp giải ra ngoài, thân hình Sở Cửu Ca thoắt cái đi đến viện của những người đại phòng.

    Biệt viện này rất phồn hoa, so với nơi của cô và mẫu thân, đó tuyệt đối là sự cách biệt giữa nhà vệ sinh và biệt thự lớn.

    Sở Huyền Hồng và những thuộc hạ của hắn bị nhốt trong địa lao, còn chiến bại trong đại hội gia tộc Sở Y Y và muội muội cô Sở San San bị giam lỏng trong viện.

    Sở Y Y tỉnh lại sau hôn mê, được biết tình cảnh hiện tại, cha vậy mà thất bại rồi!

    Rõ ràng cha đã mưu tính lâu như vậy, người muốn thật sự chưởng quản đại quyền Sở gia, mà không phải làm con rối của gia gia, tại sao lại thất bại chứ?

    Cuối cùng là sai sót chỗ nào.

    Một thân hình quỷ dị xuất hiện trước mặt cô, Sở Y Y nhìn thấy người trước mắt kinh ngạc nói: "Sở Cửu Ca! Ngươi.. ngươi làm thế nào vào được đây?"

    Một thần trộm muốn đi vào một nơi vốn dĩ canh phòng không nghiêm ngặt lắm, quả là quá đơn giản đi.

    Sở Cửu Ca nói: "Việc này thì ngươi không cần quản, ta đến là muốn cho ngươi xem một thứ."

    Sổ ghi chép đó bị ném đến trước mặt Sở Y Y, đừng nghĩ tuổi tác của Sở Y Y so với cha cô ta nhỏ hơn nhiều, nhưng nếu nói về tâm địa tàn độc, thì không hề kém lão cha của cô ta chút nào.

    Sở Y Y nhìn thấy nội dung trên sổ ghi chép đó, trên mặt vốn có vết sẹo, lúc này lại càng thêm hung dữ, "Sở Cửu Ca, ta quả thật xem thường ngươi rồi! Ngươi vậy mà có thể lấy được một tập tư liệu hoàn chỉnh như vậy, ngươi bây giờ có phải rất đắc ý hay không?"

    "Đắc ý thì sao? Cha ta thất bại thì đã sao? Ta là đích trưởng tôn nữ của gia gia, việc lần này ta hoàn toàn không biết gì cả, gia gia sẽ không làm gì ta."

    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nở một nụ cười lạnh, nói với Sở Y Y: "Nhưng mà, ngươi nghĩ sau khi gia gia biết những việc ngươi đã làm này, sẽ vì ngươi là đích trưởng tôn nữ mà bỏ qua sao?"

    "Xé đi cái này, gia gia sẽ không biết thôi."

    "Xoẹt!" Sở Y Y đem sổ xé thảnh mảnh vụn, giấy vụn rơi như mưa.

    "Sở Cửu Ca, tính tình ngươi cô tịch, cao ngạo tự đại lại tự ti, mà ta lại là Sở gia đại tiểu thư, trước giờ vẫn dịu dàng hiền lành! Ngươi nghĩ rằng họ sẽ tin rằng ta làm ra những việc như vậy sao?" Sở Y Y đắc ý nói.

    "Vương phi, nữ nhân này xé đi một quyển không sao, chỗ của ta vẫn còn chuẩn bị sẵn rất nhiều quyển!" Mặc Thất đột nhiên xuất hiện, lại lấy ra một quyển giao cho Sở Cửu Ca, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

    Mặt Sở Y Y cương cứng, cô ta nói: "Không ai sẽ tin ngươi đâu, tuyệt đối không ai sẽ tin tưởng lời ngươi nói."

    Sở Cửu Ca khóe miệng nở nụ cười đùa, nhìn Sở Y Y: "Ngươi khẳng định?"
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  5. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 34: Thất vọng thấu đỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca nhìn cô ta nói: "Không thể không nói ngươi duy trì hình tượng rất hoàn mỹ, nhưng chẳng lẽ ngươi không biết kể từ khi đại hội gia tộc bị ta đánh bại, hình tượng của ngươi sớm đã không còn rồi. Mọi người sùng bái thiên tài, ta so với ngươi càng có thiên phú và thực lực, ngươi nghĩ họ sẽ tin ai?"

    Sở Y Y cắn chặt môi, cô bây giờ không còn phần tự tin đó rồi.

    Cô sợ rồi!

    Sở Cửu Ca nói: "Rất nhanh gia gia sẽ tập hợp tất cả tộc nhân thẩm vấn tội nhân, đến lúc đó những việc ngươi làm mọi người đều sẽ biết hết, ngươi cứ đợi sự phán xét của Sở gia đi."

    "Bang!" Sở Y Y sợ đến từ trên giường lăn xuống.

    "Sở Cửu Ca, ngươi.. không thể! Ngươi sao lại muốn hại ta, hết rồi.. toàn bộ hết rồi.." Sắc mặt Sở Y Y trắng như giấy, lúc này cô hoàn toàn sụp đổ rồi.

    Sở Cửu Ca không có trả lời cô, không biết từ lúc nào đã biến mất khỏi chỗ đó.

    Những việc xảy ra trong đại hội gia tộc hôm qua có ảnh hưởng rất lớn, thẩm vấn đương nhiên sẽ không kéo dài nữa, tất cả mọi người rất nhanh đều tập hợp đông đủ.

    Sở nhị gia, Sở tam gia bọn họ rất vui khi được xem cả nhà đại ca bị thẩm vấn, từ sớm đã tới rồi.

    Hễ là người của đại phòng mà có tên trên sổ ghi chép đó toàn bộ đều bị áp giải lên, Sở lão gia tử nói: "Sở Huyền Hồng, ngươi có biết tội?"

    Sở Huyền Hồng quỳ xuống, vẫn còn muốn xin tha, nhưng khi hắn nhìn thấy Sở Cửu Ca đứng tại một bên, phút chốc sợ đến toát mồ hôi lạnh.

    Hắn không cần đợi lão gia tử lên tiếng, đã tự mình mở miệng, nói ra hết rất nhiều bí mật.

    Cái gì mà hạ độc lão gia tử, muốn mưu hại lão gia tử.

    Chẳng hạn như, ám toán muội muội ruột Sở Tuyền Nguyệt của hắn.

    Chẳng hạn như tiêu hao hết cực lớn tiền tài của Sở gia giao dịch với người khác, vì có được một viên đan dược, mới khiến tu vi bản thân đạt đến ngưng hồn cảnh cửu trọng đỉnh phong.

    Lại chẳng hạn như..

    Lúc này, tất cả bọn họ mới biết vị gia chủ ôn hòa trách nhiệm này của Sở gia đã làm bao nhiêu việc không thể cho người khác biết.

    Mấy huynh đệ của hắn cũng ngạc nhiên, không ngờ rằng đại ca làm gia chủ bao nhiêu năm nay, lại đào được nhiều điều tốt như vậy.

    Đại ca hôm nay ngược lại có chút không giống mọi khi, vậy mà lại ngoan ngoãn khai ra mọi chuyện như vậy, không còn giả trang như trước nữa.

    Lúc này mà đem toàn bộ khai ra hết không khác gì tự tìm đường chết!

    Sở Huyền Hồng nói: "Ha ha ha! Vẫn còn một chuyện cha chắc chắn sẽ không biết được, ta đã thuê người đi giết thất đệ rồi! Ta cho dù có chết, nhi tử nhỏ đó của người cũng phải bồi táng với con!"

    "Nghịch trướng!"

    "Bang!" Sở lão gia tử phẫn nộ lại cho Sở Huyền Hồng thêm một tát.

    Sở thất gia là dưỡng tử của Sở lão gia tử, nhưng luận về thiên phú thì lại tốt nhất trong số những nhi tử của ông, lại không ngờ rằng lão đại lại điên cuồng mất hết nhân tính như vậy ngay cả lão thất cũng không tha.

    Sở lão gia tử nói: "Lập tức cho người đi tìm lão thất, nhanh lên! Lão thất tuyệt đối không thể xảy ra chuyện."

    Việc mà Sở Huyền Hồng làm quả khó có thể hình dung.

    Sở lão gia tử nói: "Tội nghiệt của Sở Huyền Hồng hắn đều khai hết rồi, các vị cảm thấy, nên xử trí hắn thế nào?"

    Sở tam gia nói: "Đại ca hại chết biết bao nhiêu người, cha người không được mềm lòng, trực tiếp giết đi!"

    Sở nhị gia nói: "Mọi người đều là nhi tử thân sinh của cha, vẫn nên chừa cho đại ca một con đường sống."

    "Gia chủ đã làm Sở gia gia chủ nhiều năm như vậy, tuy rằng đại đa số việc làm đều khiến tộc nhân tâm lạnh, nhưng cũng làm không ít việc có ích cho gia tộc."

    Thông qua mọi người thảo luận, phán quyết giành cho Sở Huyền Hồng là phế đi mọi tu vi và gân mạch hai chân của hắn, đuổi khỏi Sở gia, lưu đày đến chi tộc Sở gia tại biên thành nào đó.

    Sau đó Sở gia sẽ không chu cấp hỗ trợ bất cứ thứ gì cho họ nữa, cho họ tự sinh tự diệt.

    Sở Huyền Hồng nghe thấy phán quyết như vậy, mặt trở nên xám xịt.

    Trừng phạt như vậy so với trực tiếp giết đi hắn còn khiến hắn thống khổ nhiều hơn, mà hắn lại không có dũng khí tự sát.

    Đường đường gia chủ một trong tứ đại gia tộc của Xích Linh Quốc vậy mà lại mất hết tất cả, phải trốn chui trốn nhủi tại một biên thành nhỏ nhoi, hắn cảm thấy đất trời như muốn sụp đổ.

    Hơn nữa hắn dám khẳng định, hắn đã bị bỏ rơi, mấy huynh đệ khác của hắn nhất định khiến hắn tuyết thượng thêm sương, không để hắn sống tốt.

    Trước mặt mọi người, lão gia tử tự mình động thủ, phế đi tu vi và đôi chân của Sở Huyền Hồng.

    Ông trầm thấp nói: "Ngươi hãy tự lo cho bản thân đi!"

    Sở Huyền Hồng hôn mê bất tỉnh bị đẩy ra ngoài, còn những người khác sợ điên rồi.

    Tiếp đến lão gia tử nói: "Sở Y Y!"

    Tại sao người thứ hai lại là cô?

    "Gia gia!" Sở Y Y đột nhiên khóc lớn, khóc đến lê hoa đái vũ, rất tội nghiệp.

    Vẻ ngoài của Sở Y Y quá dễ đánh lừa người khác đi, khiến cho nhiều người nhìn thấy đều tâm sinh tiếc thương.

    Sở lão gia tử cực đau lòng, một nha đầu tốt lại bị đại nhi tử của hắn dạy thành như vậy, lão gia tử sai người công bố những việc mà Sở Y Y đã làm.

    Cái gì mà do đố kỵ dung mạo của một tộc nhân, liền sai người hủy đi dung nhan của cô nương người ta.

    Chẳng hạn đố kỵ tu vi của một đệ tử trong tộc, nên sai khiến người chèn ép đệ tử đó, khiến tu vi đệ tử đó không thể thăng tiến.

    Hơn nữa vô số lần tìm cách làm hại Sở Cửu Ca, may là lúc trước Sở Cửu Ca có Sở Tuyền Nguyệt bảo hộ, mỗi một lần đều hữu kinh vô hiểm.

    "Hu hu hu! Gia gia, nhất định là họ vu oan cho con! Gia gia.. con trong sạch mà.." Sở Y Y ý đồ khiến gia gia tiếc thương cô, khiến ông tin cô.

    Đối với cả gia đình đại phòng này, Sở lão gia tử đã thất vọng thấu đỉnh rồi.

    Ông nói: "Có phải vu oan cho con hay không, mời nhân chứng lên đây là biết thôi."

    Những người tộc nhân đó bị mời lên, họ đối với Sở Y Y bất mãn, lúc trước cô là gia chủ chi nữ, bọn họ chỉ dám giận không dám nói.

    Nay lão gia chủ đã cho họ cơ hội, tiền nhiệm gia chủ lại gặp báo ứng rồi, bọn họ có gì không dám.

    Từng người từng người nói ra những việc mà Sở Y Y từng làm, lột trần bộ mặt thật của cô ta.

    Mặt nạ lương thiện đơn thuần bị xé bỏ, mọi người trong Sở gia đều khinh miệt nhìn cô ta.

    Bọn họ khi xưa không biết mắt mù thế nào, mới cho rằng Sở Y Y dịu dàng hiền lành, thấu hiểu lòng người!

    Cô khóc lớn nói: "Hu hu hu! Gia gia, con là tôn nữ của người mà! Lúc trước những việc con làm là do trẻ ngươi non dạ, không hiểu chuyện, do cha dạy con làm như vậy lận! Con vốn dĩ.. con vốn dĩ cũng không muốn như vậy mà!"

    Dù sao cha cô đã xong đời rồi, cô có thể đẩy hết mọi chuyện cho cha cô, khiến cha cô làm con dê chết thay.

    Cô làm ra chuyện như vậy, lại còn muốn thoái thác trách nhiệm cho phụ thân thân sinh của cô, đối với một tôn nữ khiến người thất vọng thấu đỉnh đến vậy, lão gia tử sao còn có thể mềm lòng được.

    Kết quả cuối cùng là phế đi tu vi của cô, cùng với cha cô đi đày, vĩnh viễn không được trở về Sở gia.

    "Ta không muốn! Gia gia ngươi hồ đồ rồi sao! Ta là đệ nhất thiên tài Sở gia, toàn bộ những người khác của Sở gia toàn là lũ phế vật, tư chất bình bình, chỗ nào so được với ta? Người vậy mà lại nghe lời của những kẻ đố kỵ ta, muốn hủy đi ta, gia gia người điên rồi sao?" Phán quyết tàn nhẫn như vậy, gia gia vậy mà cũng chấp nhận, Sở Y Y hướng về lão gia tử gào thét.

    Sở Cửu Ca nói với Sở Y Y: "Sở Y Y, ta nghĩ người bị điên là ngươi mới đúng! Cái gì mà đệ nhất thiên tài Sở gia, ngươi tự phong sao? Ta không nhớ là đệ nhất thiên tài Sở gia là ngươi đó."
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  6. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 35: Vị trí gia chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời Sở Cửu Ca nói rất có đạo lý, những người khác cũng khinh bỉ nhìn cô ta, khiến cho Sở Y Y toàn thân không tự tại.

    Sở Cửu Ca lại nói: "Nếu như ngươi không có một người phụ thân là gia chủ, lạm quyền tư lợi đem phần lớn tài nguyên đều cho ngươi sử dụng. Hơn nữa lại đi cửa sau cho ngươi vào được Thiên Kiêu học viện, ngươi nghĩ tu vi của ngươi sẽ cao được bao nhiêu? Chắc so với những đệ tử bình thường của Sở gia cũng chẳng kém là bao. Ngươi nói họ là phế vật tư chất bình thường, vậy ngươi lại là cái gì?"

    Những người khác cũng bất mãn Sở Y Y, lúc trước họ xem Sở Y Y là nữ thần, lại không nghĩ rằng cô lại là dạng đàn bà lòng dạ rắn độc.

    Từ trước đến nay, người nữ nhân này hoàn toàn xem họ là phế vật, họ thật sự là mắt bị mù rồi!

    "Aaaaaa! Sở Cửu Ca, đều tại ngươi, nếu không phải tại ngươi, ta đã là đệ nhất thiên tài của Sở gia rồi!" Tất cả kiêu ngạo đều bị Sở Cửu Ca xé nát, những người này sẽ không còn ngưỡng mộ, sùng bái cô nữa, Sở Y Y cảm thấy tất cả đều là do Sở Cửu Ca gây ra.

    Cô ta phát điên xông đến Sở Cửu Ca, giương nanh múa vuốt, kết quả Sở Cửu Ca vừa vẫy tay!

    "Chát chát chát!"

    Tiếng bạt tai giòn giã truyền ra, họ phát hiện tốc độ tay của cửu tiểu thư cực kỳ nhanh.

    Chớp mắt, cái người đang khóc một cách đáng thương Sở gia Sở đại tiểu thư, phút chốc trông như đầu heo.

    Sở Cửu Ca xoa bóp tay nói: "Tổng cộng ba mươi tám cái, tặng cho ngươi! Tự mình đưa đến gần cho ta đánh, ta đương nhiên sẽ không khách khí."

    Sở Y Y bị đánh đến đầu choáng mắt hoa, miệng mũi chảy máu, trông rất thàm hại.

    Sở lão gia chủ nói: "Động thủ!"

    "Aaaaa!" Thời khắc tu vi bị phế bỏ, Sở Y Y phát ra tiếng kêu thống khổ và thảm thiết, sau đó ngất đi.

    Sau đó những người khác của đại phòng, cũng chịu báo ứng tương xứng.

    Sở San San lúc này cũng quỳ ngay phía trước, người này tuy rằng độc đoán, nhưng so với vị tỷ tỷ kia của cô thì tốt hơn nhiều, xưa nay vẫn luôn bị Sở Y Y lợi dụng.

    Lúc này cô cũng vì bản thân bị đại tỷ già lương thiên kia lợi dụng mà cảm thấy bản thân ngu ngốc, còn cái lần cô cho người đối phó Sở Cửu Ca cô cũng bị báo ứng rồi.

    Sở San San không bị trục xuất khỏi Sở gia, nhưng sau này cô cũng không còn đãi ngộ của tiểu thư đích hệ nữa, chỉ có thể làm một người Sở gia bình thường.

    Sở San San thở phào nhẹ nhõm, không thể làm tiểu thư đích hệ nhưng chí ít vẫn còn ở tại bổn gia của Sở gia, không cần bị đày đến Sở gia chi tộc khỉ ho cò gáy nào đó, cũng không bị phế đi tu vi.

    "Đa ta gia gia! Đa tạ gia gia! Đa ta cửu muội!" Sở San San vui ngất ngây.

    Thẩm vấn kết thúc, nên xử trí đã xử trí xong, lão gia tử cảm thấy kiệt quệ nói: "Giải tán thôi!"

    Sở Cửu Ca đau lòng cho gia gia, viết một phương thuốc kêu nhà bếp nấu cho gia gia dưỡng thân thể.

    Toàn bộ cô đều dùng thuốc tốt nhất, dù sao cô cũng có một phần lễ vật đính hôn cực lớn, một chút cũng không thiếu tiền.

    Náo loạn lớn lần này của Sở gia, tạm thời đâu đã vào đấy, tuy nhiên Sở gia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục yên bình.

    Dung yêu nghiệt lại một lần nữa đến thăm, hắn nắm chặt tay Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi, nghe nói hôm này nàng đánh người rồi, tay có đau hay không?"

    "Những việc này sau này giao cho Mặc Thất làm là được!"

    Mặc Thất đột nhiên xuất hiện nói: "Vâng! Vương phi, sau này những việc nhỏ này cứ giao cho thuộc hạ là được."

    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, "Da mặt Sở Y Y quả thật có dày một chút, nhưng cũng không đến nỗi khiến ta đánh đến đau tay chứ."

    Ngón tay băng lạnh của Dung Uyên vuốt qua lòng bàn tay của Sở Cửu Ca, "Vậy không được, ta phải kiểm tra lại!"

    "Ngươi đủ rồi!" Sở Cửu Ca cam chịu nói.

    Dung Uyên lại nán lại trong căn phòng nhỏ của cô, Sở Cửu Ca phản đối vô hiệu, đành phải giành một nửa giường cho hắn.

    Sau ngày đó lão gia tử đều rất bận, lại có dược thiện của Sở Cửu Ca điều dưỡng, khí sắc của lão gia tử tốt lên nhiều, một số việc của Sở gia ông đều xử lý thỏa thỏa đáng đáng.

    Nhưng có một chuyện đại sự, ông vẫn không cách nào quyết định được, mà những nhi tử đó của ông lại có một số đợi đến mất hết kiên nhẫn rồi.

    Chiến thắng tại đại hội gia tộc, Sở Cửu Ca vẫn không có bỏ bê việc tu luyện, một mặt tu luyện cùng với mẫu thân, mặt khác nghiên cứu luyện dược.

    Sau mấy ngày, có người đến truyền lời nói: "Tuyền Nguyệt đại nhân, cửu tiểu thư, lão gia chủ bảo hai người đến tiền thính một chuyến."

    "Được!" Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt hồi đáp.

    Mấy người Sở Huyền Hồng đã đi đến chi tộc, ngày tháng khó khăn, nhưng ít ra mạng vẫn còn.

    Hắn vĩnh viễn không còn tư cách trở thành gia chủ Sở gia nữa, cho nên mấy nhi tử của lão gia tử bận rộn biểu hiện trước mặt ông, hy vọng có được vị trí gia chủ.

    Nhìn những nhi tử tham lam này của ông, mày ông nhíu chặt.

    Lão thất bị lão đại phái người đi ám sát, sống chết chưa rõ.

    Nếu như lão thất thật sự bị lão đại hại chết, cho dù đem hắn đi đày, ông cũng sẽ tự mình đi đến biên quan giải quyết tên súc sinh đó.

    Sở lão gia tử nói: "Lần náo loạn này của Sở gia, lão phu cũng đâu đó đã cảm nhận được dấu hiệu đột phá rồi, chuẩn bị lần nữa bế quan, cho nên.."

    Nghe thấy lão gia tử nói là có được sự đột phá, gương mặt Sở Cửu Ca mang vài phần tiếu ý.

    Cô từng kiểm tra thân thể cho gia gia, vốn dĩ gia gia sớm đã có thể đột phá rồi, nhưng bị Sở Huyền Hồng âm thầm thêm chút dược liệu làm giảm đi tốc độ tu luyện của ông.

    Nay Sở Huyền Hồng đã không có cơ hội hạ dược nữa, gia gia bây giờ sắp đột phá thì cũng là việc thuận theo tự nhiên thôi.

    Còn mấy thúc thúc của cô lúc này trên mặt toàn bộ lộ vẻ kích động, đặc biệt là Sở tam gia.

    Sở tam gia ánh mắt nóng rực nhìn lão gia tử, xem ra phụ thân vẫn là một lòng hướng về tu luyện nhằm đạt được cảnh giới thực lực cao hơn, không có ý định chưởng quản Sở gia.

    Sở gia phải chọn ra một gia chủ mới rồi, hắn cảm thấy bản thân là thích hợp nhất.

    Sở nhị gia trên mặt mang theo nụ cười, Sở tứ gia có chút kỳ vọng, nhưng cảm thấy bản thân cơ hội không lớn.

    Sở lục gia cũng tràn đầy tự tin, lão thất không ở tại Sở gia, lại sống chết không rõ, hắn lại là nhi tử nhỏ nhất của phụ thân, từ nhỏ không tính ngũ muội thì hắn đắc sủng nhất, vị trí Sở gia gia chủ này, phụ thân nhất định chọn hắn mà thôi.

    Ánh mắt Sở lão gia chủ lướt qua mặt bốn nhi tử ông, nhưng không dừng lại quá lâu, khiến lòng họ nôn nao không yên.

    Phụ thân rốt cuộc sẽ chọn ai?

    Tiếp sau đó Sở lão gia tử tuyên bố một việc khiến cho mọi người muốn rớt cả tròng mắt ra.

    "Thời gian ta bế quan, Tuyền Nguyệt tạm thay thế vị trí gia chủ."

    Ánh mắt Sở lão gia tử kiên định nhìn về phía nữ nhi của ông, khi xưa đối với mấy lời đồn thổi đàm tiếu ông cũng không nghĩ ra biện pháp xử trí thế nào.

    Dù sao ông cũng không thể giết hết từng người một, hoặc là phong bế đi miệng của họ được.

    Nhiều năm như vậy nữ nhi ông chịu quá nhiều ủy khuất rồi, không ngờ rằng cả nhà lão đại lại đối xử với cô như vậy, ông cảm thấy hối tiếc khôn nguôi.

    Cho nên khi mà đại nhi tử làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, bốn nhi tử khác lại không có tài cán gì, ông quyết định đẩy nữ nhi ông lên vị trí gia chủ Sở gia.

    Nữ nhi ông trở thành gia chủ Sở gia, nếu vẫn dám vũ nhục nữ nhi ông thì đồng nghĩa với vũ nhục cả Sở gia.

    Dù là người của Sở gia hay mấy người bên ngoài khi nói chuyện cũng sẽ chú ý một chút, dù sao người dám đối địch với một trong tứ đại gia tộc cũng không nhiều.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  7. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 36: Nhắm trúng cửu thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở tam gia bọn họ mặt trắng bệch, sao có thể như vậy?

    Sở tam gia kích động nói: "Cha, người cho ngũ muội đảm nhiệm gia chủ, đây không phải là để người khác chê cười Sở gia ta sao?"

    Sở nhị gia cũng nói: "Cha, một nữ nhi như ngũ muội thật sự không thích hợp làm gia chủ, với lại Sở gia ta cũng không có tiền lệ nữ tử làm gia chủ!"

    Sở tứ gia trầm mặc không nói gì, Sở lục gia giọng điệu quái dị nói: "Xem ra phụ thân vẫn như xưa, hết mực thương ngũ muội, đồ tốt gì cũng là của ngũ muội cả. Cha, con không phục!"

    "Nữ nhi sao có thể so với nhi tử, tuy rằng Sở Tuyền Nguyệt không thể gả ra ngoài, nhưng cũng khó chắc rằng sẽ không có người nguyện ý đôi giày rách như cô ấy! Cô ấy trở thành gia chủ, chẳng lẽ lúc đó đem cả Sở gia dâng cho người ta sao?"

    Sở Cửu Ca và Sở Tuyền Nguyệt cũng ngơ ra, không ngờ rằng lão gia tử sẽ đưa ra quyết định như vậy.

    Sở Tuyền Nguyệt lướt qua bốn vị ca ca và đệ đệ của cô, trong số họ không một ai thích hợp làm gia chủ, cô đương nhiên cũng không phải là người thích hợp nhất.

    Bọn họ lại dám nói những lời như vậy trước mặt nữ nhi cô, khiến cô vô cùng tức giận.

    Thổ Bồ Tát cũng sẽ có ba phần thổ tính, thật sự nghĩ rằng Sở Tuyền Nguyệt cô rất dễ ức hiếp sao?

    Ánh mắt cô lóe qua vẻ kiên định, lạnh giọng nói: "Các vị nếu như bất mãn, vậy thì tỷ võ đài gặp vậy! Cường giả vi tôn, chỉ cần các ngươi không cách nào đánh bại Sở Tuyền Nguyệt ta, chắc rằng khi đó các ngươi cũng chẳng còn lời nào để nói."

    Để cho bọn họ làm gia chủ, nói không chừng nữ nhi bảo bối của cô không biết sẽ phải chịu ủy khuất gì nữa.

    Bọn họ không muốn cô làm gia chủ, cô quyết làm bằng được!

    Sở lão gia chủ nở nụ cười nhẹ nhõm, lúc trước ông đã rất coi trọng Nguyệt nhi.

    Chỉ cần có thực lực, có năng lực, nữ tử làm gia chủ thì có sao?

    Khi xưa hắn cũng là đem Nguyệt nhi xem như là gia chủ tương lai mà bồi dưỡng, nếu như không phải do phát sinh chuyện đó, Nguyệt nhi nhất định trở thành một gia chủ Sở gia hợp cách.

    Bọn họ đã quen việc Sở Tuyền Nguyệt tại Sở gia không lên tiếng gì, khiêm tốn chỉ quản một khung trời riêng của cô, nay lạnh nhạt quả quyết như cô khiến họ đều kinh ngạc không thôi.

    Sở Tuyền Nguyệt có thực lực thế nào họ rất rõ, nhìn thấy tình hình hôm qua cô và lão đại giao thủ thì cũng biết.

    Ngoại trừ Sở tứ gia hơi nhát ra, những người khác cho dù biết rằng cô không dễ đối phó, cũng vẫn không phục.

    Họ nói: "Bọn ta biết năng lực ngũ muội không nhỏ, tỷ võ đài gặp thì tỷ võ đài gặp."

    Tỷ thí xong, mỗi một người đều mặt sưng mày tím trông như đầu heo, có thể nhìn ra Sở Tuyền Nguyệt ra tay nặng cỡ nào!

    Sắc mặt mỗi người bọn họ xấu đến cực điểm, thật sự không nghĩ đến họ sẽ thua cho một nữ nhân, xa luân chiến cũng không đánh bại cô nổi.

    Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Từ nay về sau, Sở Tuyền Nguyệt ta tạm thời thay thế vị trí gia chủ. Đợi có được người thích hợp đảm nhận vị trí gia chủ hơn, ta sẽ nhường vị trí này lại."

    Cô ngồi lên vị trí này, chỉ vì không muốn Sở gia tiếp tục có những người như đại ca và Sở Y Y, ức hiếp nữ nhi cô, vũ nhục nữ nhi cô.

    Nữ nhi thiên phú trác tuyệt tài nguyên cần thiết cũng không ít, cô trở thành gia chủ, xem ai còn dám cắt xén.

    Còn có Tần gia, lúc trước thân mang trọng thương, sinh mạng khó bảo, khi nữ nhi bị Tần gia ức hiếp cô cái gì cũng không làm được.

    Từ nay những việc đại ca không dám làm, cô nhất định sẽ làm.

    Cho dù là ai, cũng không cho phép ức hiếp nữ nhi của Sở Tuyền Nguyệt cô.

    Sở Cửu Ca nhìn mẫu thân khí thế đại khai, khóe miệng khẽ nhếch, tâm tình cũng trở nên cực kỳ tốt.

    Mẫu thân không chỉ thân thể hồi phục, sau trận chiến này cô cũng hoàn toàn đi ra được từ trong ám ảnh của quá khứ, như thể được trọng sinh.

    Họ bị uy nghiêm của Sở Tuyền Nguyệt chấn nhiếp, đối với việc cô trở thành gia chủ, không dám có dị nghị gì.

    Sở Tuyền Nguyệt tạm thay vị trí gia chủ, khiến trên dưới Sở gia đều chấn kinh, nhưng đây cũng không phải là việc họ không thể chấp nhận được.

    Thứ nhất, Sở Tuyền Nguyệt thực lực đủ mạnh, kể từ khi gia chủ tiền nhiễm bị trục xuất khỏi Sở gia, cô đã là Sở gia đời thứ hai mạnh nhất rồi.

    Thứ hai, cô ta có một nữ nhi thiên phú yêu nghiệt, Sở gia đệ nhất thiên tài Sở Cửu Ca, tiền đồ vô lượng.

    Người bên ngoài mặc dù không dễ chấp nhận như người Sở gia, nhưng mà khi thảo luận đến Sở Tuyền Nguyệt cũng hạ thấp giọng xuống, không dám nói quá khó nghe.

    Lúc trước Sở Tuyền Nguyệt chỉ là một tiểu thư bị hủy đi danh tiết của Sở gia, họ có thể tùy ý vu khống, thế nhưng hiện tại cô là gia chủ Sở gia, cho dù lưỡi của họ có dài thêm nữa cũng không dám tự phụ.

    Sở Cửu Ca bọn họ cũng chuyển từ tiểu viện đến biệt viện phồn hoa trung tâm của Sở gia.

    Không lâu trước mẫu tử họ là hai người đáng thương nhất của Sở gia, nay chuyền mình một cái, một người trở thành người chưởng quản Sở gia, một người trở thành thiên tài trác tuyệt của Sở gia.

    Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ca nhi, ta phải đi xử lý một số chuyện, có thể ta phải mượn cửu thúc của con một chút!

    Sở Cửu Ca nghịch ngợm trêu đùa nói:" Mẫu thân, không lẽ người nhìn trúng cửu thúc rồi! "

    Mặt Sở Tuyền Nguyệt khẽ đỏ," Tiểu nha đầu nói bậy bạ gì đó? Lại dám trêu đùa mẫu thân như vậy, ta là muốn nhờ hắn giúp đỡ. "

    Sở Huyền Hồng để lại một đống rắc rối, chỗ cần Sở Tuyền Nguyệt một gia chủ mới bận trước bận sau không ít.

    Người đối với việc cô làm gia chủ bất mãn cũng không ít, Sở Tuyền Nguyệt tuy rằng thực lực cao, nhưng mà thủ hạ có thể dùng thì không có ai.

    Cửu thúc ngày đó bộc lộ ra thực lực cường đại, cộng thêm vết sẹo trên mặt khiến cho cả người trông cực kỳ hung hãn, tuyệt đối là một trợ thủ có sức đe dọa nhất.

    Sở Cửu Ca hồi đáp:" Mẫu thân mượn người với ta, ta đương nhiên không từ chối, nếu cửu thúc đồng ý, đương nhiên không vấn đề. "

    " Nhưng mà.. "Cửu thúc có chút do dự nhìn Sở Cửu Ca.

    Nếu như có thể, cửu thúc thật sự muốn một bước không rời mà bảo vệ bên cạnh Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca nói:" Ta tại Sở gia không có nguy hiểm gì cả, mẫu thân ta thì nhờ cửu thúc chiếu cố rồi, không được phép cho người khác ức hiếp mẫu thân ta. "

    Cửu thúc nhìn Sở Tuyền Nguyệt, đây là một nữ nhân rất đẹp, tự mang trong mình mị lực của cường giả với khí chất nữ nhân trưởng thành, cho dù là vậy cửu thúc vẫn không rời mắt.

    Đối với nữ nhân xưa nay hắn cũng không mấy để ý, cho dù xấu đẹp, cho dù mạnh yếu, hắn duy nhất kiên trì chỉ có sứ mệnh được khắc trong xương cốt.

    Đối với yêu cầu của Sở Cửu Ca, cửu thúc đương nhiên sẽ không từ chối, khẽ gật đầu nói:" Ừm! "

    Cửu thúc và Sở Tuyền Nguyệt rời khỏi, một gia hỏa không mời mà đến, hắn đánh giá phòng của Sở Cửu Ca nói:" Phòng này mới có thể miễn cưỡng chấp nhận được. "

    " Người đâu! Đem những thứ bồn vương đem đến xếp gọn. "

    Mấy đạo bóng đen xông vào, vô số trân bảo được mang vào, cái phòng rộng rãi này đột nhiên phong cách thay đổi hoàn toàn.

    Sở Cửu Ca nói:" Ngươi đem những thứ này vào đây làm gì? "

    " Sau này bổn vương sẽ thường đến làm khách, đương nhiên không thể quá đơn điệu rồi. "Khóe miệng Dung Uyên nở một nụ cười.

    " Người muốn đến làm khách, cũng phải xem chủ nhân có hoan nghênh hay không chứ? "Sở Cửu Ca nhíu mày nói.

    Nhìn gia thế này, tên này rõ ràng không phải đến làm khách, càng giống như muốn làm chủ nhân của nơi này.

    Dung Uyên nhìn Sở Cửu Ca nói:" Nếu như Cửu nhi không hoan nghênh, vậy thì bổn vương lén lén đến, ta dù sao cũng phải đến xem vị hôn thê ta nhiều một chút. "

    Yêu nghiệt chết tiệt này! Có thể cần chút mặt mũi hay không, Sở Cửu Ca tự nhận đạo hạnh không bằng yêu nghiệt này, chỉ có thể chửi thầm trong lòng.

    Sở Cửu Ca nói:" Tần Hàn tại địa lao nhà ngươi thế nào rồi? Chưa chết chứ?"
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  8. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 37: Đệ nhất thần trộm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hàn, cái tên này hình như nghe qua ở đâu.

    Dung Uyên mất một hồi mới phản ứng được Tần Hàn là người nào, hơi thở trở nên nguy hiểm.

    Hắn ép sát Sở Cửu Ca nói: "Sao thế? Cửu nhi đây là đối với tiền nhiệm vị hôn phu tình cảm hồi sinh rồi hay sao?"

    Trong lòng sinh ra sát ý, rất muốn trực tiếp hạ lệnh kêu người đem Tần gia thiếu chủ thần không biết quỷ không hay xử trí đi.

    "Tình cảm hồi sinh, ngươi nghĩ nhiều rồi, chỉ là Sở gia lúc này không có đại bá gia chủ cản trở, nên đã đến lúc tính sổ cũ với Tần gia rồi." Mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang.

    "Ồ! Không biết Cửu nhi có dự tính gì?" Dung Uyên hứng thú nói.

    Sở Cửu Ca nói: "Tần Hàn thì ngươi nhốt lại trước đã, rất nhanh đại hội tỷ thí của tứ tộc sẽ bắt đầu, trước khi đại hội bắt đầu Tần gia nhất định sẽ đi cầu xin hoàng thượng, kêu ngươi bỏ qua cho Tần Hàn một lần. Ngươi chỉ việc thuận nước đẩy thuyền thả người ra, thuận tiện đòi họ một mớ lợi ích là được!"

    "Ta nhất định sẽ phối hợp với Cửu nhi!" Dung Uyên gật đầu nói.

    Sở Cửu Ca nói: "Nhưng mà cho Tần gia thoải mái một thời gian, ta lại cảm thấy lòng không thoải mái, cứ muốn đối với Tần gia làm chút gì đó!"

    Sở Cửu Ca lòng ngứa ngáy, kể từ khi đi đến dị thế trở thành Sở Cửu Ca, vì con người tại thế giới này có linh lực đặc biệt không dễ đối phó, nên cô cứ không có cơ hội làm một vố.

    Nay tu vi đã có rồi, thân pháp cũng tu luyện được, đã đến lúc tìm mục tiêu hành động rồi.

    Mục tiêu đầu tiên của Sở Cửu Ca đương nhiên là Tần gia rồi.

    Dung Uyên nhìn nụ cười nghịch ngợm trên mặt vị hôn thê nhà hắn, biết chắc Tần gia gặp xui xẻo rồi.

    Nhưng mà hắn có chút hiếu kỳ, Cửu nhi cuối cùng sẽ làm gì?

    Tiếp đến, Sở Cửu Ca trực tiếp không để ý Dung Uyên, nhập định tu luyện.

    Sau đại hội gia tộc, cô cảm thấy bản thân khả năng rất lớn sẽ đột phá được.

    Quả nhiên, Sở Cửu Ca trước mặt Dung Uyên, cực kỳ thuận lợi tiến cấp thành ngưng thể cảnh tứ trọng.

    Đêm đen gió lớn, Sở Cửu Ca như một con mèo nhỏ, nhảy khỏi Sở gia, trên vai có thêm một tiểu hồ ly đỏ như lửa.

    "Cái đó.. chủ nhân, chúng ta đêm hôm không ngủ lại đi đâu thế?" Tiểu Hắc hỏi.

    Sở Cửu Ca hồi đáp: "Tất nhiên là đi trộm sạch cả Tần gia rồi! Trước khi tứ tộc tỷ thí diễn ra, đi thu chút lãi từ họ cái đã, không thể cho họ sống quá thoải mái được."

    Sau khi tiếp cận Tần gia, bất cứ một động tĩnh nhỏ nhoi nào của Tần gia đều nằm trong phạm vi quan sát của Sở Cửu Ca, cô đột nhập vào Tần gia dễ như đi vào chốn không người.

    Khóa lớn thiết kế tinh xảo của bảo khố Tần gia, Sở Cửu Ca chỉ lấy ra một cây kim nhỏ đâm vào, trực tiếp mở ra.

    Dung Uyên ẩn trong bóng tối, nhìn thấy Sở Cửu Ca dễ dàng đi vào bảo khố nhiều bảo vật nhất của Tần gia, khóe miệng khẽ nhếch.

    Mặc Nhất kinh ngạc nói: "Vương phi.. Vương phi đây là muốn đến trộm đồ của Tần gia?"

    Hắn cảm thấy bối rối, đồ của Tần gia chẳng có thứ gì là tốt cả, cần gì Vương phi của họ đi một chuyến như vậy!

    Đi vào được bảo khố của Tần gia, Sở Cửu Ca nói: "Một trong tứ đại gia tộc, cũng không có gì đặc biệt, nghèo!"

    Hắc Viêm nói:" "Đúng thế! Còn nói gì mà một trong tứ đại gia tộc."

    Cho dù có nghèo một chút, nếu cô đã đến một chuyến rồi, một đệ nhất thần trộm như cô đương nhiên toàn bộ tiếp nhận hết rồi.

    Trước khi rời khỏi cô còn để lại một dòng chữ, "Đệ nhất thần trộm 'Nine' đến dạo một chuyến."

    Nine, cửu, từng là số hiệu của cô.

    Trong đêm đen, thị lực của Mặc Nhất cũng cực kỳ tốt, tự nhiên là có thể nhìn rõ chữ Sở Cửu Ca để lại.

    Chữ phía trước và phía sau hắn đều nhận biết, nhưng mà cái ký hiệu ở giữa nghĩ là gì?

    "Chủ nhân, Vương phi vẽ cái kia có nghĩa là gì?"

    "Có nghĩa gì, ngươi biết làm chi?" Dung Uyên nhíu mày nói.

    Sở Cửu Ca không chỉ trộm sạch bảo khố của Tần gia, lại còn lẻn vào thư phòng của gia chủ Tần gia, đem tất cả mọi thứ trong thư phòng đều càn quét sạch sẽ.

    Từ đầu đến cuối, Tần gia cũng không phát hiện đêm nay họ đã bị thần trộm ghé thăm.

    Ngày hôm sau, cả Tần gia náo loạn cả lên.

    Bảo khố Tần gia và thư phòng của gia chủ đều bị người quét sạch một cách tàn nhẫn, một chút đồ cũng không chừa lại.

    "Một đám phế vật, bổn gia chủ nuôi các ngươi để làm gì! Vậy mà lại để một tên trộm lẻn vào Tần gia, các ngươi vậy mà một người cũng không phát hiện."

    "Gia chủ bớt giận, thực lực tên trộm đó không tầm thường, đến vô hình đi vô ảnh, chúng tôi thực sự không phát hiện ra được!"

    "Lập tức bắt người về cho ta, không cần biết tên trộm đó ở đâu, cũng phải bắt được về cho ta, nghe thấy không?"

    "Vâng, gia chủ!" Những hộ vệ của Tần gia miễn cưỡng đáp ứng.

    Nhưng mà một thần trộm lợi hại như vậy, ngoại trừ danh hiệu đệ nhất thần trộm với một ký hiệu quỷ quái, bọn họ căn bản không có được một manh mối nào cả, chỉ có thể tìm kiếm một cách mù quáng.

    Tìm hết cả đô thành, họ cũng không nghe nói đến Xích Linh Quốc có một thần trộm như vậy.

    Đây tuyệt đối là sự sỉ nhục của Tần gia, Tần gia vốn dĩ đã phong tỏa tin tức này, không muốn người ngoài biết được, nhưng không biết bị người nào tiết lộ ra.

    Bây giờ người của cả Xích Linh Quốc đều biết Tần gia họ bị đệ nhất thần trộm thần bí nào đó ghé thăm, trộm sạch bảo khố, kinh tế hiện nay của Tần gia cực kỳ eo hẹp.

    "Đáng chết! Tra cho ta, rốt cuộc là ai đem tin tức này truyền ra ngoài, đợi bổn gia chủ bắt được tên trộm đó, ta nhất định phanh thây hắn treo trên tường thành." Tần gia chủ mỗi ngày đều tức hơn ngày hôm trước.

    Đô thành Xích Linh Quốc cũng có không ít người sùng bái đệ nhất thần trộm đó, lần đầu có người dám đem một trong tứ đại gia tộc trộm một cách sạch sẽ hoàn toàn đến vậy.

    Trộm đi Tần gia nhiều bảo bối như vậy, Sở Cửu Ca chuẩn bị đem đồ đi tiêu tang, đổi thật nhiều tiền mua linh dược để luyện đan.

    Thế lực phụ trách tiêu tang này Sở Cửu Ca đương nhiên cũng phải có nghiên cứu, nhất định phải là một thế lực vượt xa thế lực của Tần gia mới được.

    Hội đấu giá Cửu thiên chính là một trong các lựa chọn của Sở Cửu Ca.

    Hội đấu giá Cửu thiên, tại Vô tận đại lục mỗi một quốc gia không cần biết nước lớn nước nhỏ cũng đều có.

    Vô tận đại lục rộng vô biên, mà Hội đấu gia Cửu thiên phân bổ toàn đại lục, có thể thấy thế lực như vậy cường đại thế nào.

    Cho dù Tần gia phát hiện đồ bị trộm được bán đấu giá tại Hội đấu giá Cửu thiên, họ cũng không có cách nào, cũng không dám gây chuyện ở Hội đấu giá Cửu thiên.

    Chỉ có thể cắn nát răng nuốt ngược máu vào, đem đồ đấu giá về.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca nở một nụ cười xấu xa, cô rất kỳ vọng đến ngày bán đấu giá.

    Sở Cửu Ca cô có thù tất báo, không náo đến Tần gia gà bay chó sủa, trả giá thảm trọng cho những việc trước đó mà họ làm, cô thề không bỏ qua.

    Sở Cửu Ca chọn ra hơn trăm món quý giá nhất, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy mấy bảo vật này không đáng giá lắm, lại tiện tay luyện ra mười mấy bình đan dược.

    Cô bây giờ chỉ có thể luyện ra được nhất phẩm đan dược, nhưng mà cả Xích linh Quốc, nhất phẩm đan dược cũng là bảo vật vô giá.

    Thân là thần trộm, kỹ thuật cải trang nhất định là phải thành thạo.

    Cải trang hoàn mỹ xong, vào lúc hoàng hôn đi đến Hội đấu giá Cửu thiên.

    Mặc Thất âm thầm đi theo Sở Cửu Ca, Vương phi lại có hành động rồi, không ngờ rằng Vương phi trộm sạch đồ của Tần gia chỉ là món khai vị, cô còn muốn chơi lớn hơn nữa.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  9. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 38: Thiếu chủ thần bí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Cửu Ca bước vào Hội đấu giá Cửu thiên cực kỳ xa hoa, cải trang một cách khiêm tốn như cô cũng không bị người của hội đấu giá xem thường.

    Có người nghênh đón nói: "Không biết vị công tử này đến Hội đấu giá Cửu thiên của chúng tôi có việc gì hay không?"

    Sở Cửu Ca hỏi: "Gần đây hội đấu giá của các ngươi có dự tính tổ chức một buổi đấu giá cỡ lớn hay không?"

    "Cái này thì có, không biết công tử có nghe nói đến đại hội tỷ thí giữa tứ tộc Xích Linh Quốc sắp bắt đầu hay không. Hội đấu giá chúng tôi gần đây luôn thu thập các loại bảo vật, đặc biệt là đan dược và linh khí, chỉ vì muốn trước khi diễn ra đại hội tỷ thí tứ tộc có thể tổ chức một buổi bán đấu giá thật lớn." Hắn trả lời.

    Đại hội tứ đại gia tộc, đặc biệt thứ hạng của đại hội quyết định thứ hạng của gia tộc, đây là vinh quang của cả gia tộc.

    Vì lần đại hội tứ tộc này có thể đạt được thứ hạng tốt, trước khi đại hội diễn ra tứ tộc đều sẽ vì đệ tử trong tộc mà chuẩn bị sẵn linh dược và linh khí tốt nhất cho họ, giúp họ có được điều kiện chiến đấu tốt nhất trong đại hội.

    Dù sao vì đại hội lần này, tứ đại gia tộc có bao nhiêu tiền thì dùng bấy nhiêu tiền, hội đấu giá Cửu thiên nếu không tranh thủ vớt vát một vố, thì quả là ngu xuẩn.

    Mà quản sự của Hội đấu giá Cửu thiên cũng rất phiền não, Xích Linh Quốc quá nhỏ, nhỏ đến có rất ít người sẽ gửi đồ đấu giá.

    Họ có dã tâm tổ chức một buổi đấu giá thật lớn, nhưng mà có nhiều bảo vật hơn nữa cũng không có ích gì.

    "Công tử nếu như có bảo vật nào muốn nhờ bán đấu giá, tại hạ chân thành vì người phục vụ." Người này nói.

    Thái độ phục vụ của hội đấu giá Cửu thiên Sở Cửu Ca cho năm sao, phục vụ chu đáo lại không ỷ thế hiếp người.

    Sở Cửu Ca ra tay cũng rộng rãi, đem số bảo vật của Tần gia mà cô kỹ lưỡng lựa chọn ra, trực tiếp đem nơi tiếp đãi khách này chất đầy.

    Người phụ trách chiêu đãi ngơ ngác, đây.. nhiều như vậy..

    Đây có thể sánh với số lượng Hội đấu giá Cửu thiên đấu giá trong một năm, Sở Cửu Ca cười nhạt nói: "Đừng quá kinh ngạc, vẫn còn!"

    Cô lấy ra bình bình đan dược để trước mặt hắn, người đó hỏi: "Đây.. đây là đan dược?"

    Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói: "Ừm! Chỉ là một số nhất phẩm đan dược bình thường mà thôi."

    Mà thôi! Hắn trợn to mắt.

    Nếu như tại Vô tận đại lục, nhất phẩm đan dược đúng là rất bình thường, nhưng đây là Xích Linh Quốc đó!

    Một Xích Linh Quốc ngay cả một luyện đan sư cũng không có, nhất phẩm đan dược, cho dù là hoàng thượng cũng tranh đến sứt đầu mẻ trán, mà hắn một lần lại lấy ra mười mấy bình.

    Hắn hít thở sâu nói: "Đây.. cái này tạm thời ta không cách nào làm chủ, giao dịch này quá lớn, ta cần phải đi xin chỉ thị một cái, mong công tử tại đây chờ một hồi."

    Sở Cửu Ca nói: "Ngươi đây là muốn tìm quản sự của Hội đấu giá Cửu thiên tại Xích Linh Quốc sao?"

    "Việc này ngay cả quản sự cũng không thể quyết định được, bởi vì ta chính là quản sự của Hội đấu giá Cửu thiên." Thanh niên đối với Sở Cửu Ca cười nhạt nói, sau đó thì rời khỏi.

    Những vật đấu giá này tuy nhiều, hắn có quyền lợi quyết định, nhưng hắn cảm thấy mấy bảo vật này lai lịch bất minh, vừa hay thiếu chủ cũng có mặt, hắn đương nhiên phải để thiếu chủ quyết định, tuyệt đối không thể có sai sót gì khiến thiếu chủ phật lòng.

    Trong một căn phòng xa hoa tại tầng chín của Hội đấu giá Cửu thiên, thanh niên này đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể lại một lần, "Thiếu chủ, mong người định đoạt!"

    "Ngày đầu tiên ta đến đô thành Xích Linh Quốc đã nghe nói Tần gia bị một người gọi là đệ nhất thần trộm ghé thăm, bảo khố Tần gia bị trộm sạch, nay lại có người đến hội đấu giá của chúng ta gửi đấu giá nhiều bảo vật như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không đoán ra sao?" Thanh âm ôn nhuận như ngọc từ miệng của bạch y thiếu niên ngồi một bên truyền ra.

    "Thuộc hạ ngu muội, không thể so với sự tinh tế của thiếu chủ, ý của thiếu chủ là, tiểu tử gửi đồ bán đấu giá đó chính là đệ nhất thần trộm. Nhìn tuổi tác thì không giống lắm, cũng quá nhỏ đi thôi."

    "Tuổi tác không thể nói lên tất cả?" Thiếu niên nhìn hắn nói.

    Hắn sợ sệt cúi đầu, hắn thiếu chút quên mất, thiếu chủ người đã kiểm soát hết cả toàn bộ Hội đấu giá Cửu thiên của Vô tận đại lục nay cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi mà thôi.

    "Thiếu chủ nói rất đúng!" Hắn cung kính nói.

    Hắn khẳng định nói: "Nhưng mà nhất phẩm đan dược đó, đừng nói Tần gia không thể có được nhiều nhất phẩm đan dược như vậy, cho dù là cả Xích Linh Quốc cũng không thể có được. Ta có thể khẳng định đó không thể là do hắn trộm, xem ra ta phải đi gặp tiểu tử thần bí này rồi."

    Bạch y thiếu niên đứng đậy, đi về phía cửa.

    "Thiếu chủ, thân phận của người sao có thể đi gặp một tên lai lịch bất minh như vậy." Hắn vội vàng đuổi theo nhưng vẫn là chậm mất một bước.

    Cửa bị đẩy ra, Sở Cửu Ca nhìn qua.

    Đi vào không phải quản sự trước đó, mà là một thiếu niên lớn hơn cô không bao nhiêu.

    Đây là một thiếu niên đẹp như ngọc, cử chỉ mang theo khí chất cao quý.

    Ngũ quan tinh tế, đôi mắt đó lại có màu vàng nhạt, ôn hòa lại tinh ranh.

    "Xin chào, ta tại Hội đấu giá Cửu thiên cũng có thể xem là người có tiếng nói, cho nên lần giao dịch này do ta bàn với ngươi thế nào?" Nghe âm thanh này khiến người khác cảm giác như được gột rửa.

    Hắn như là hoàng tử đi ra từ trong truyện cổ tích, khiến người khác không tự chủ mà tâm sinh hảo cảm.

    Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch, cười xán lạn nói: "Bàn chuyện làm ăn với mỹ nhân, tiểu gia ta tâm trạng cực kỳ tốt, đương nhiên nguyện ý rồi!'

    Lạc quản sự lén lén nhìn sắc mặt thiếu chủ, mỹ nhân, thiếu niên này chê mạng của mình quá dài sao? Lại dám trêu đùa thiếu chủ.

    Thế nhưng trên mặt thiếu chủ vẫn giữ nụ cười ôn hòa, hắn điềm nhiên kiểm tra đồ Sở Cửu Ca đem đến, hắn vừa kiểm tra liền có thể khẳng định những vật này là từ bảo khố Tần gia mà ra.

    Trên mặt hắn từ đầu đến cuối đều duy trì nụ cười ôn hòa, đến khi hắn kiểm tra số đan dược lại ngơ ra.

    Nhất phẩm đan dược, phẩm cấp cực thấp, nhưng mà độ tinh thuần và phẩm chất này, nếu không phải là người nghiên cứu luyện đan mấy chục năm hoặc là có thiên phú siêu phàm là tuyệt đối không cách nào luyện chế ra nhất phẩm đan dược như vậy.

    Từ khi nào một Xích Linh Quốc nhỏ nhoi lại xuất hiện một nhân vật như vậy?

    Sở Cửu Ca hỏi:" Thế nào? Số vật gửi đấu giá này, Hội đấu giá Cửu thiên các ngươi có dám nhận hay không? "

    Đối phương hồi đáp:" Tần gia một trong tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc, Hội đấu giá Cửu thiên chúng tôi không việc gì phải kiêng kị. Chúng tôi là thương nhân, chỉ quan tâm lợi ích. Những vật này của tiểu công tử có thể mang lại lợi ích rất lớn cho hội đấu giá chúng tôi, chúng tôi vì sao lại không dám nhận? "

    Khẩu khí của người này tuy rằng ôn hòa, nhưng lại tràn đầy tự tin, hoàn toàn không đem Tần gia để trong mắt.

    Sở Cửu Ca cũng có chút ngạc nhiên, thiếu niên này chỉ nhìn sơ qua đã có thể xác định những vật này đến từ Tần gia.

    Tiểu tử này thoạt nhìn thì non nớt, nhưng đôi mắt thì so với những trưởng bối có tuổi còn sắc sảo hơn, tâm tư thông thấu, thông minh hơn người.

    Nhưng mà, cô thích làm ăn với người thông minh.

    " Ngươi nói không sai, đây là đồ của Tần gia, tiểu gia ta hôm nay đến là để tiêu tang vật."Sở Cửu Ca tự phụ cười nói.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
  10. gia đình của tôi

    Bài viết:
    149
    Chương 39: Tuyệt sắc mẫu tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiếu niên mở miệng nói: "Những vật này sao, chia bốn sáu, ngươi sáu, hội đấu giá Cửu thiên bốn."

    Tỷ lệ chia này cũng quá khôn đi, nhưng Sở Cửu Ca biết rõ ngoại trừ hội đấu giá Cửu thiên này không còn nơi nào thích hợp hơn để tiêu tang vật, cho dù là sáu thành, thu hoạch cũng tuyệt đối vượt xa sự mong đợi của Sở Cửu Ca.

    Sở Cửu Ca hồi đáp: "Được! S
    áu bốn chia thì sáu bốn chia, dù sao đến tay cũng rất dễ dàng, tiểu gia cũng không tính toán nhiều như vậy nữa."

    Khóe miệng Lạc quản sự khẽ giật, tiểu tử này trông tuổi tác thì nhỏ, trên người lại không có sự dao động quá mạnh của linh lực, đột nhập sâu vào một trong tứ đại gia tộc Xích Linh Quốc quét sạch bảo khố nhà người ta mà lại nói là siêu cấp dễ dàng.

    Quá cuồng vọng đi!

    Không biết nếu như Tần gia chủ nghe được lời nói ngông cuồng của tên tiểu tử này có bị chọc tức đến thổ huyết hay không?

    Bạch y thiếu niên lại lần nữa mở miệng nói: "Nhất phẩm đan dược này, chúng tôi không thu bất kỳ phí thủ tục nào, toàn bộ số tiền đấu giá được sẽ thuộc về ngươi."

    Sở Cửu Ca ngây ra, vừa cười vừa nhìn hắn nói: "Thật là một thương nhân thông minh, hợp tác với ngươi ta rất thoải mái! Sau này nếu như có sinh ý sẽ tìm đến hội đấu giá Cửu thiên của các ngươi vậy."

    Lạc quản sự có một dự cảm chẳng lành, sau này hội đấu giá Cửu thiên có lẽ sẽ trở thành nơi chuyên tiêu tang vật của đệ nhất thần trộm.

    Hắn lấy ra một tấm thẻ tinh thạch giao cho Sở Cửu Ca, phía trên tấm thẻ này viết một chữ ngũ, "Đây là thẻ khách quý của hội đấu giá chúng tôi, ngày mà buổi đấu giá bắt đầu nếu như ngươi có hứng thú, có thể đến xem!"

    Thẻ khách quý của hội đấu giá Cửu thiên có chín tấm, dĩ cửu vi tôn.

    Xếp hạng thứ năm chỉ có thể xem là trung thượng, nhưng đó cũng là thẻ khách quý có tiền cũng chưa chắc có thể sở hữu, Xích Linh Quốc đến nay vẫn chưa có người sở hữu.

    Sở Cửu Ca không khách khí thu tấm thẻ khách quý không tầm thường này, nói với hắn: "Vậy cám ơn nhé!"

    "Cho thêm ngươi một kiến nghị!" Sở Cửu Ca nói nhỏ vài câu bên tai hắn.

    Mắt thiếu niên lóe sáng, ôn hòa nói với Sở Cửu Ca: "Đa tạ chỉ điểm."

    "Ta gọi là Nhất Nặc, không biết công tử xưng hô thế nào?" Hắn hỏi.

    Sở Cửu Ca đáp: "Ta gọi A Cửu, có duyên gặp lại!"

    Thân hình đó nhanh chóng biến mất trước mặt bọn họ, tròng mắt vàng nhạt của Nhất Nặc khẽ đảo, thấp giọng nói: "A Cửu!"


    Con số cửu này, đối với hắn mà nói có ý nghĩa rất đặc biệt.

    Sau khi Sở Cửu Ca rời khỏi không bao lâu, liền có một nhóm người đến hồi báo: 'Thiếu chủ xin trách phạt, chúng tôi để mất dấu rồi. "

    Nhất Nặc nói:" Đứng lên đi! Nếu như bị các ngươi theo đuôi được, ngươi nghĩ hắn có thể thần không biết quỷ không hay trộm sạch bảo vật của Tần gia sao? "

    Đệ nhất thần trộm, A Cửu, nụ cười trên mặt Nhất Nặc càng thêm khó hiểu.

    Hắn mở miệng nói:" Vật phẩm đấu giá đã đủ nhiều, có thể đẩy nhanh tốc độ tổ chức buổi đấu giá rồi. "

    Lạc quản sự nói:" Vâng, thiếu chủ! "

    Sở Cửu Ca thành công cắt đuôi bọn họ, trở về Sở gia.

    Những người đó thực lực không yếu, nhưng muốn theo dõi đệ nhất thần trộm cô, thực lực như vậy vẫn là chưa đủ.

    Hội đấu giá Cửu thiên quả nhiên trước khi đại hội tứ tộc bắt đầu, tổ chức một buổi đấu giá cực lớn.

    Tuyên truyền của họ rất tốt, nghe nói có vô số trân bảo, hơn nữa lại có không ít nhất phẩm đan dược cho bọn họ đấu giá.

    Người của Xích Linh Quốc sôi sục cả lên, cho dù là hoàng thượng trong cung, cũng đặc biệt an bài thái tử tham gia lần bán đấu giá này, cho dù thế nào cũng phải đấu giá được trân bảo của buổi đấu giá.

    Sở Tuyền Nguyệt thân là gia chủ tạm thời Sở gia, đương nhiên là cũng nhận được thư mời.

    " Ca nhi, hội đấu giá Cửu thiên con có hứng thú đi với mẫu thân không? "Sở Tuyền Nguyệt tại bên ngoài tuyệt đối là mặt lạnh tâm lạnh, nhưng đối với nữ nhi của mình lại dịu dàng như nước.

    Cô xót xa cho nữ nhi thời gian này liều mạng tu luyện, nếu như không phải do Tần gia phế đi Ca nhi, cũng không đến nỗi khiến tu luyện mấy năm trước của Ca nhi uổng phí, mọi thứ đều phải làm lại từ đầu, cực khổ như vậy.

    Sở Cửu Ca cười nói:" Hội đấu giá Cửu thiên sao? Con khá là hứng thú đó, con sẽ đi cùng với người. "

    Buổi đấu giá này sao cô có thể bỏ qua! Cô còn đang đợi xem kịch hay nữa mà!

    Ba canh giờ trước khi buổi đấu giá bắt đầu, đã có người lần lượt đến, đều là những nhân vật có tiếng tăm tại Xích Linh Quốc.

    " Gia chủ của ba gia tộc trong tứ đại gia tộc đều đã đến rồi, chỉ còn gia chủ thay thế của Sở gia, Sở Tuyền Nguyệt! "

    " Chính là.. chính là Sở Tuyền Nguyệt đó sao? "

    Xe ngựa của Sở gia đã đến, nam nhân lái xe ngựa toàn thân tràn đầy hàn khí, trên mặt có một vết sẹo thoạt nhìn rất là nguy hiểm.

    Vốn có người muốn nghị luận về Sở Tuyền Nguyệt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó họ không dám nói bậy nữa.

    Nếu không sát thần mặt quỷ này vừa ra tay, cái mạng này của họ xem như xong đời.

    Sở Tuyền Nguyệt luôn dẫn theo Cửu thúc mượn từ chỗ Sở Cửu Ca đến các nơi xử lý công chuyện, Sở Tuyền Nguyệt lạnh như băng, mà Cửu thúc mỗi ngày đều mang theo sát khí.

    Hắn đã nhiều lần ra tay đối phó với những người nói lời bất kính với Sở Tuyền Nguyệt, đánh đến họ khóc cha gọi mẹ, danh xưng sát thần mặt quỷ cũng nhờ thế truyền xa.

    Một đôi tay trắng như tuyết kéo rèm ra, mọi người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, một người mặc một bộ sa y tím nhạt tiêu sái đi xuống.

    Ba ngàn sợi tóc đen không có vấn lên, như mây như lụa xõa dài đến eo của cô.

    Thiếu nữ cực đẹp, căn bản không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để hình dung.

    Cử chỉ của cô không như một số tiểu thư yếu đuối, ngược lại có vài phần mạnh mẽ, tiêu sái.

    Mọi người ngây ra, Sở gia.. Sở gia từ khi nào có một thiếu nữ xinh đẹp đến vậy?

    Cho dù là vị đại tiểu thư bị trục xuất khỏi Sở gia cũng không có được một phần vạn cái đẹp và chói lòa này của cô.

    Sở Cửu Ca kéo rèm xe ra nói:" Mẫu thân! Con đỡ người. "

    Nữ nhân đi xuống trang điểm long trọng và ổn trọng hơn so với thiếu nữ, một thân bạch y như thiếu nữ ôn nhuận, lại băng lạnh như sương, như băng tuyết không tan ngàn năm.

    Hai người nữ nhân này đứng với nhau, một người tiêu sái phóng khoáng, một người yên tĩnh như ưu lan.

    Chỉ nhìn một cái đã là một việc cực hưởng thụ.

    Đôi mắt Cửu thúc mang đầy sát khí nhìn những người bị mỹ sắc mê hoặc, những người đó cảm thấy toàn thân băng lạnh, không nỡ dời ánh mắt đi chỗ khác.


    Người tiếp đãi của hội đấu giá Cửu thiên nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười nói:" Sở gia chủ, Sở cửu tiểu thư, mời vào bên trong! "

    Người tiếp đãi mở miệng nói, mọi người đều kinh ngạc không thôi.

    Họ.. họ không nghe nhầm chứ! Hai mỹ nhân đẹp đến khiến người khác không thể rời mắt, một người là danh tiếng xấu hết cả thất quốc Sở Tuyền Nguyệt, một người chỉ được cái thiên phú, dung mạo bình bình Sở Cửu Ca!

    Lừa người sao! Họ đến lúc này vẫn có chút hoang mang, khó lòng tưởng tượng nổi.

    Lúc này lại có một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy đến, mọi người vừa nhìn đã biết là xe ngựa của thái tử.

    Xích Hồng vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy hai người tuyệt sắc mỹ nhân, khẽ ngây ra.

    Hắn đã từng nhìn thấy Sở Tuyền Nguyệt, một ánh nhìn đã có thể nhận ra hai người trước mắt.

    Hai người này đứng với nhau, người không quen biết sẽ không cho rằng hai người là mẫu tử, lại càng giống một đôi tỷ muội.

    Thái tử cười nói:" Nguyệt di, Cửu Ca muội muội, đã lâu không gặp."

    Hắn như một công tử nho nhã, cư chỉ tao nhã, không hề có tư thái của một vị hoàng tử.
     
    Nam Dã Tú NhấtPhuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...