Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 50: Nam chính là giáo thảo. Có chút lợi hại (49)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hết tiết thứ nhất, lớp trưởng Triệu Sâm từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Tô Yên nói: "Tô Yên, thầy Hóa tìm cậu."

    Tô Yên gật gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

    Giọng nói vừa dứt, cô đứng lên, đi ra ngoài.

    Vừa đi tới tầng 1, đã nhìn thấy Nguyên Hân Lâm, trong tay cậu ta cầm một quyển đề Hóa.

    "Tô Yên."

    Nguyên Hân Lâm đi từ cầu thang khác xuống, nhìn dáng vẻ cũng là tới văn phòng.

    Sau đó liền thấy cậu ta hỏi, "Cậu cũng tới văn phòng à?"

    Bởi vì, vào khoảng thời gian này xuống tầng 1 không phải tới văn phòng giáo viên, thì không còn mục đích nào khác.

    Cô gật đầu: "Ừm."

    Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng ngời: "Vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau đi."

    Nói xong, hai người sóng vai đi.

    Nguyên Hân Lâm chạm vào túi quần của mình, bàn tay nắm chặt bài thi hơi căng thẳng: "Đêm qua, cậu tìm được đồ chưa?"

    Tô Yên lắc đầu: "Chưa."

    Khi sắp đi đến cửa văn phòng, Nguyên Hân Lâm dừng bước.

    Sau đó từ trong túi móc ra một cái móc chìa khóa: "Cậu nhìn xem, có phải cái này không?"

    Tô Yên chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Đúng vậy."

    Lực chú ý của cô ở trên móc chìa khóa, mà lực chú ý của Nguyên Hân Lâm, lại là cô.

    Thấy cô nở nụ cười, Nguyên Hân Lâm hoảng thần trong chớp mắt.

    Trước kia, chỉ cảm thấy Tô Yên giống như em gái hàng xóm.

    Không ngờ là khi cô cười, lại làm người ta rung động như vậy.

    Nguyên Hân Lâm khắc chế tình cảm của mình, đưa móc chìa khóa cho Tô Yên: "Hiện tại, vật về với chủ rồi."

    Hai người nói chuyện ngoài văn phòng giáo viên.

    Một đám nam sinh, vốn phải về lớp, kết quả không biết là ai trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Yên.

    Lập tức vài người kích động.

    "Ai ai ai, là bạn học Tô Yên."

    "Nhưng mà, nam sinh kia là ai?"

    "Dù sao cũng không phải Khương ca."

    "Bọn họ đang làm gì?"

    "Mắt thường có thể nhìn thấy, nam sinh kia tặng quà cho Tô Yên."

    "Mẹ! Là đứa nào không muốn sống nữa? Thọc gậy bánh xe cũng dám thọc ở đây?"

    (Thọc gậy bánh xe: Hay "Chọc gậy bánh xe" chỉ hành động phá ngang, ngăn trở công việc đang tiến triển của người khác)

    "Ai ai ai, mày thấy ánh mắt của nam sinh kia nhìn bạn học Tô Yên không, giống như là.."

    "Cái gì mà giống như là! Kia con mẹ nó rõ ràng chính là nhớ thương!"

    "Ông đây đi qua đánh cậu ta một trận, để cậu ta tự biết bản thân mình là ai!"

    "Mày bình tĩnh một chút! Anh Khương còn chưa nói gì đâu!"

    Vừa nói dứt lời, đám nam sinh đồng loạt nhìn về phía Khương Nhiên đang đi cuối cùng.

    Khương Nhiên vốn dĩ không chú ý tới, chỉ đi vào trong lớp.

    Kết quả, Trình Tinh Dương ở bên cạnh chạm chạm cánh tay hắn.

    "Ai nha, kia không phải là bạn học Tô Yên sao?"

    Vừa nói xong, Khương Nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua.

    Vừa vặn nhìn thấy, Tô Yên nhận móc chìa khóa của Nguyên Hân Lâm, Nguyên Hân Lâm cười ôn nhu, hai người đi vào văn phòng.

    Ánh mắt Khương Nhiên khó lường nhìn cửa văn phòng giáo viên.

    "Nam sinh kia là ai?"

    Trình Tinh Dương lắc đầu: "Không quen biết."

    Nói xong, Trình Tinh Dương bị đôi mắt Khương Nhiên đảo qua, vội vàng nói: "Em sẽ điều tra rõ ràng!"

    Sự thật chứng minh, có một số việc không biết vẫn tốt hơn, càng biết, càng sốt ruột.

    Vốn dĩ, Khương Nhiên cũng không để ý.

    Ở chung với Tô Yên lâu như vậy, biết cô trong phương diện tình cảm hơi chậm chạp.

    Nhưng mà, sau khi Trình Tinh Dương cầm tin tức điều tra được nói với hắn, vẻ mặt Khương Nhiên đen sì.

    Trình Tinh Dương đĩnh đạc nói: "Nam sinh kia là Nguyên Hân Lâm, là một học bá. Nghe nói sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia."

    "Nói trọng điểm."

    "Điều quan trọng chính là Tô Yên đã từng thích Nguyên Hân Lâm, hình như còn tỏ tình với cậu ta, nhưng mà lúc đó Nguyên Hân Lâm lại ở bên nữ sinh khác."

    Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương còn chép chép miệng: "Tình cảm của cậu ta còn rất phong phú a."
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    vonhung thích bài này.
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 52: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (51)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ nói xong, thầy Hóa vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Yên đang thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn bọn họ.

    Thầy Hóa bị dọa giật mình, sau đó dở khóc dở cười nói: "Tô Yên không giải được à? Không sao, bỏ bài đấy đi, chờ làm xong thầy sẽ phân tích cho em."

    Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại: "Thưa thầy, em làm xong rồi."

    Cô vừa nói xong, Nguyên Hân Lâm và thầy Hóa đều kinh ngạc.

    Phản ứng đầu tên của Nguyên Hân Lâm là không thể nào!

    Sau đó, nhớ đến trình độ của Tô Yên, cũng hiểu ra.

    Đề này đối với người chưa từng được làm đề như Tô Yên mà nói, thật sự là quá khó.

    Khả năng là Tô Yên không biết làm bài nào cả.

    Nguyên Hân Lâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng mềm mại, nhịn không được lên tiếng an ủi: "Không sao, cậu đã rất giỏi rồi. Chăm chỉ luyện tập thêm, sau này sẽ làm tốt thôi."

    Tô Yên liếm khóe môi, không trả lời cậu ta.

    Phản ứng hoàn toàn khác với Nguyên Hân Lâm là thầy Hóa.

    Sau khi kinh ngạc, trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức nhớ tới Tô Yên chỉ mất 10 phút để làm bài thi hôm trước.

    Một ý tưởng không thể tưởng tượng xuất hiện.

    "Lấy lại đây thầy xem nào!"

    Khi nói chuyện còn hơi kích động.

    Tô Yên đưa bài thi trong tay qua.

    Thấy Hóa nhìn bài làm của cô từ đầu tới cuối.

    Một bàn tay khác, cầm đáp án của bài thi này đối chiếu với bài làm của Tô Yên.

    Càng xem, tay càng run.

    Cuối cùng thầy ngẩng đầu, không thể tưởng tượng được: "Em tự làm sao?"

    Tô Yên chớp chớp mắt: "Vâng."

    Khả năng là do quá kích động, thế cho nên mới hỏi một câu không có ý nghĩa như vậy.

    Sau đó, thầy Hóa chỉ vào hai bài cuối cùng: "Hai bài này, tại sao lại chỉ viết công thức cuối cùng, không viết quá trình?"

    Tô Yên nghĩ nghĩ, giọng nói mềm mại: "Quá trình có hơi nhiều."

    Cô chưa kịp nói, trong đầu tính toán còn nhanh hơn viết ra.

    Thầy Hóa vội vàng kéo Tô Yên tới trước mặt mình: "Tới đây, viết cho thầy xem thử."

    Tô Yên gật gật đầu.

    Viết mấy bước tính toán quan trọng bên cạnh.

    Chờ đến khi cô viết xong, Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh đã cứng cả người.

    Phần lớn là không thể tin tưởng được.

    Cậu ta đối với Tô Yên, cũng coi như là có chút hiểu biết.

    Tại sao từ trước tới nay cậu ta lại không biết cô học giỏi Hóa như vậy?

    Khi Tô Yên viết xong, thầy Hóa cũng lười đối chiếu, trực tiếp kích động cầm lấy tay Tô Yên.

    "Em, em có đồng ý tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia tháng sau không?"

    Tô Yên chớp chớp mắt, duỗi tay, đẩy tay thầy Hóa ra, không chút dấu vết duy trì khoảng cách.

    Cô không thích người khác đột nhiên tới gần.

    Nhưng mà lúc này thầy Hóa chỉ để ý cô có đồng ý hay không, còn những việc nhỏ không đáng kể, nào rảnh để chú ý chứ?

    Nửa ngày sau, cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: "Được ạ."

    Vừa nghe thấy cô đồng ý, sắc mặt thầy Hóa đột nhiên tỏa sáng.

    Nhìn qua giống như trẻ thêm vài tuổi.

    Có thiên tài như Tô Yên, lần này giải nhất còn có thể chạy trốn sao?

    Hai người đi ra khỏi văn phòng giáo viên.

    Nguyên Hân Lâm khắc chế nỗi lòng của mình, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Từ trước tới nay tớ không biết, cậu lại giỏi Hóa như vậy."

    Tô Yên nâng mắt, chớp chớp con ngươi: "Bình thường thôi."

    Cô không cảm thấy có cái gì khó, ngoại trừ.. vừa nãy làm bài đầu có hơi đau.

    Vừa nghĩ vừa móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

    Bóc vỏ, cho vào miệng.

    Vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong khoang miệng..
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 53: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (52)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Nguyên Hân Lâm chợt lóe sáng, đề thi trong tay cậu ta cơ hồ bị nắm chặt đến nhăn nhúm.

    "Cho nên lúc trước, cậu cố ý không nói cho tớ cậu học giỏi như vậy sao?"

    Tô Yên ngây ngốc trong chớp mắt.

    Cậu ta nói những từ đó, cô đều hiểu, nhưng kết hợp lại thì cô không hiểu lắm.

    Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc: "Cậu muốn nói gì?"

    Nguyên Hân Lâm bị ánh mắt thuần tịnh của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy tâm tư của mình thật xấu xa.

    Cậu ta cười nói: "Tớ muốn nói, lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

    Tô Yên nhìn Nguyên Hân Lâm, không thể hiểu vì sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

    Bởi vì trong kí ức của cô, Nguyên Hân Lâm từ chối nguyên chủ.

    Nhưng lúc trước nguyên chủ tỏ tình với cậu ta, hẳn là nghiêm túc nhỉ?

    Nghĩ quá nhiều, làm đầu cô hơi đau.

    Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cúi đầu xuống.

    Tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.

    Trong mắt Nguyên Hân Lâm có một chút chờ mong, cậu ta đang đợi Tô Yên trả lời.

    Nhìn thấy cô trầm mặc, nhịn không được lại tới gần hỏi một câu. Giọng điệu thả lỏng lại, khiến người ta không chút đề phòng:

    "Lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

    Tô Yên còn chưa kịp nói gì, giọng nói của Tiểu Hoa đã nhanh chóng vang lên: [Ký chủ, cô nên trả lời là không phải.]

    Tiểu Hoa nghiên cứu Nguyên Hân Lâm một hồi lâu, Vẫn luôn cảm thấy các thông tin của người này rất giống vai nam phụ ác độc.

    Bây giờ ký chủ ngây thơ như vậy, nếu như bị người ta lừa, chắc chắn chỉ biết ngồi khóc.

    Trong miệng Tô Yên tràn ngập mùi dâu tây và mùi sữa, cô ngẩng đầu đang định trả lời.

    Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào: "Tô Yên."

    Giọng điệu lười nhác mang theo một chút khó chịu có thể rõ ràng nghe ra được.

    Nghiêng đầu nhìn lại, Khương Nhiên không biết từ khi nào mà xuất hiện trên hành lang.

    Cũng có lẽ.. hắn vẫn luôn ở đó.

    Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp.

    Mái tóc mềm mại, nụ cười thuần tịnh, làm Nguyên Hân Lâm ngây người.

    Cô không quan tâm Nguyên Hân Lâm, đi về phía Khương Nhiên.

    Tô Yên còn chưa nói chuyện, Khương Nhiên đã cúi người, nhìn thoáng qua chân cô.

    "Chân thế nào rồi?"

    Sau khi nói xong, lại liếc nhìn Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh:

    "Có thể đứng nói chuyện với người không liên quan lâu như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn."

    Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt.

    Sao cô lại cảm thấy.. Khương Nhiên nói chuyện có chút kì quái?

    Nhẹ nhàng nói: "Cậu làm sao vậy?"

    Sau khi nói xong, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, giống như đã chạy rất lâu.

    Cô móc khăn tay màu trắng của mình ra, sau đó đặt vào lòng bàn tay hắn.

    Không cần nhiều lời, lại làm tâm tình buồn bực bực bội của Khương Nhiên lập tức trở lại bình thường.

    TMD. (TMD: Con mẹ nó)

    Vừa từ bên ngoài về, không nghĩ tới Tô Yên đang đứng nói chuyện với nam sinh này ở hành lang.

    Đến gần một chút, vừa nghe đã thấy bực bội.

    Vậy nên lúc nói chuyện với cô, cũng không đúng mực.

    Khương Nhiên nắm chặt khăn tay của cô, lệ khí trong mắt biến mất, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo ý cười.

    Giọng điệu lười nhác: "Chìa khóa nhà em đâu?"

    "Hả? Ở đây."

    Tô Yên ngoan ngoãn móc ra chìa khóa trong túi.

    Trước khi vào văn phòng, cô đã treo móc chìa khóa vào.

    Sau đó, chỉ thấy hắn duỗi tay cầm lấy, tháo móc chìa khóa kia xuống, lấy một cái móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu ra.

    Không chút do dự móc vào chùm chìa khóa của cô.

    Hắn đưa lại chìa khóa cho Tô Yên, trong tay cầm cái móc chìa khóa hình bông hoa kia.

    "Chúng ta trao đổi, cái này tôi sẽ cầm lấy."

    Tô Yên nhìn móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu trong tay.

    Lại nhìn nhìn móc chìa khóa hình bông hoa trong tay hắn.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 54: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (53)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Tôi, tôi..]

    Trong khuyên tai, Tiểu Hoa muốn phát điên rồi: [A a a a a, cái kia là tôi chọn, tôi chọn, ký chủ! Tôi chọn!]

    Nhưng mà lực chú ý của Tô Yên lại không ở móc chìa khóa, mà là ở khăn tay của cô.

    Cô.. đưa cho Khương Nhiên để hắn lau mồ hôi.

    Dùng xong rồi, phải trả lại cho cô chứ.

    Tại sao, lại cho vào trong túi áo?

    Tô Yên đưa khăn tay cho Khương Nhiên, sao hắn nỡ dùng?

    Sớm đã gấp lại cho vào trong túi áo.

    Tô Yên hơi hé miệng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:

    "Khăn tay của tôi cậu.." còn chưa trả cho tôi.

    Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn duỗi tay giữ chặt: "Vào lớp đi."

    Tô Yên gật gật đầu.

    Đúng, suýt chút nữa thì quên.

    Hắn cầm tay Tô Yên, đưa cô tới cầu thang.

    Xuyên thấu qua cửa sổ, tất cả học sinh tầng 1 đều nhìn thấy rõ ràng.

    Đương nhiên, bạn học Nguyên Hân Lâm cũng thấy rất rõ ràng.

    Sắc mặt kia.. Có chút khó coi.

    Nhưng mà từ trưới tới nay cậu ta đều rất giỏi nhẫn nhịn, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt.

    Đang định về lớp, kết quả vừa đi tới cầu thang, đã bị Khương Nhiên cản lại.

    Lúc này, Khương Nhiên cũng không còn bộ dáng lười nhác dễ nói chuyện như lúc nãy.

    Nheo mắt đánh giá Nguyên Hân Lâm, ngữ khí nghiền ngẫm: "Người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, phải suy nghĩ cho thật kỹ."

    Dừng một chút, lại nói: "Cậu cảm thấy sao? Bạn học?"

    Nguyên Hân Lâm nhìn hắn, gắt gao nắm chặt đề thi.

    Chậm chạp không lên tiếng.

    Người này là Khương Nhiên.

    Cậu ta đương nhiên biết.

    Phải nói là, cao trung Đế Đô không có người nào không biết.

    Tất nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

    Nhưng càng như vậy, Nguyên Hân Lâm càng không cam lòng.

    Cậu ta trầm mặc thật lâu.

    Khương Nhiên khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

    Đã nói như vậy rồi, nếu còn không biết điều, vậy thì không thể trách hắn được.

    Nói xong, đi về lớp của mình.

    Nguyên Hân Lâm đứng ở cầu thang thật lâu, sự không cam lòng càng ngưng tụ càng nhiều.

    Nếu, không có Khương Nhiên, cậu ta chỉ 5 phần muốn có được Tô Yên, nhưng mà hiện tại, là nhất định phải có được!

    Khương Nhiên uy hiếp thì có thể làm gì?

    Người Tô Yên thích là cậu ta, Nguyên Hân Lâm, mà không phải Khương Nhiên!

    Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái hơn một chút.

    Mới vừa trở về chỗ, bạn ngồi cùng bàn đã thò qua: "Tô Yên a, cậu không phát hiện hôm nay Diêu Vũ Phỉ không đi học sao."

    Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của Diêu Vũ Phỉ không có ai, sách vở cũng không thấy.

    Nghi hoặc: "Vì sao không đi học?"

    "Nghe người ta nói là chuyển trường. Chẳng những Diêu Vũ Phỉ, mà Doãn Khôn cũng thôi học."

    "Thật là kỳ quái, hai người này ngày hôm qua còn bình thường mà? Một đêm trôi qua đã đi rồi."

    Nghe bạn ngồi cùng bàn lầm bầm lầu bầu, Tô Yên không nói nữa.

    Từ trước tới nay cô không bao giờ đặt lực chú ý lên những người không liên quan.

    Đi hay ở lại không liên quan gì đến cô.

    Bởi vì đối với cô mà nói, không sao cả a.

    Nhưng mà hệ thống Tiểu Hoa tựa hồ còn đang khóc nháo vì móc chìa khóa: [Ô ô ô~ký chủ, móc chìa khóa kia, rất đẹp, đẹp hơn cái kẹo này nhiều!]

    Tô Yên vốn dĩ muốn an ủi nó, vừa mở miệng, đã nói suy nghĩ của mình, "Ách, ta thích móc chìa khóa kẹo sữa dâu."

    [A a a a, ký chủ, cô bất công!]

    "Không phải bất công, là sự thật."

    Tô Yên nghiêm túc trả lời.

    Khiến cho Tiểu Hoa ngoại trừ khóc, không nói thêm được gì.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 55: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (54)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hôm vào văn phòng gặp thầy Hóa, một tuần sau Tô Yên luôn được gọi vào văn phòng của thầy để làm đề.

    Đi vào là có thể nhìn thấy có bốn học sinh ngồi trên ghế cúi đầu yên lặng làm bài.

    Lại một tuần trôi qua, thời gian tới cuộc thi càng ngày càng gần.

    Thầy Hóa cũng rất sốt ruột, vậy nên trực tiếp bảo bọn họ sau khi tan học tới văn phòng học thêm 1 tiếng.

    Buổi chiều sau khi tan học.

    Vẫn là ở văn phòng, bốn học sinh được chọn đang cúi đầu làm bài.

    # Hai mươi phút sau #

    Tô Yên khẽ liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

    Bài thi của cô cơ bản đã làm xong, chỉ còn lại bài cuối cùng còn chưa viết.

    Tô Yên rất ngoan, thầy Hóa nói lúc nào tới học thêm cô cũng tới.

    Tuy rằng.. mỗi lần học thêm cũng không có tác dụng gì với cô.

    Mà thời gian cô làm xong một đề cũng càng ngày càng dài.

    Cũng không phải đề thi càng ngày càng khó, là bởi vì làm xong cũng không được về.

    Hơn nữa mỗi lần ba người còn lại chưa làm xong, cô đã giải được bài khó nhất, Tiểu Hoa nói, như vậy dễ đả kích lòng tự tin của người khác, cho nên lại thả chậm tốc độ.

    Tô Yên ngồi trên ghế phát ngốc, lại qua mười lăm phút.

    Một giọng nữ ôn nhu vang lên: "Em làm xong rồi."

    Người nói nhìn về phía Tô Yên, nhìn thấy cô chưa làm xong, trong mắt hiện lên một tia sáng chiến thắng.

    Nữ sinh này là Cố Chỉ.

    Nghe thầy Hóa nói, là người đứng đầu trong lớp Nguyên Hân Lâm.

    Cao trung Đế Đô có ba người được chọn tham gia cuộc thi.

    Ban đầu đã lựa chọn xong, đó là Cố Chỉ, Nguyên Hân Lâm, còn có Triệu Sâm.

    Nào ngờ, gần một tháng sau lại có thêm Tô Yên.

    Thêm một người, nghĩa là sẽ có một người không được đi thi.

    Ngoại trừ Tô Yên ba người còn lại đều cạnh tranh kịch liệt.

    Hai tuần qua bốn người bọn họ học thêm, đây là lần đầu tiên Cố Chỉ làm xong đề thi trước Tô Yên.

    Đối với Cố Chỉ mà nói, chuyện này còn vui mừng hơn cả khi có quà.

    Tô Yên nghe thấy tiếng nói, mới hồi thần lại, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Cố Chỉ.

    Hai người đối mặt một lúc.

    Cố Chỉ hơi mỉm cười với Tô Yên, khiến người ta cảm thấy nữ sinh này rất tốt đẹp.

    Cố Chỉ trang điểm, khi nói chuyện khiến cho người ta cảm thấy rất giống Tô Yên.

    Mái tóc đen dài đến vai, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, chính là kiểu người khiến người ta muốn che chở.

    Hơn nữa nói chuyện còn rất ôn nhu.

    Nếu không quen biết từ trước, người ta dễ dàng hiểu lầm Tô Yên và Cố Chỉ là hai chị em.

    Chỉ là, cơn sóng ngầm kích động giữ hai người, từ ngày đầu tiên gặp mặt, chưa từng dừng lại.

    Ách.. cũng có thể là Cố Chỉ đơn phương cạnh tranh.

    Cố Chỉ chậm rãi mở miệng, giọng nói như làn gió mùa xuân: "Hôm nay nhanh hơn cậu một chút."

    Trên má lộ ra một nụ cười đáng yêu.

    Tô Yên lấy một cái kẹo sữa dâu ra, bóc vỏ ăn.

    Sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

    Chỉ chốc lát sau, thầy Hóa đã đi tới.

    Nhìn thấy bốn người làm bài cũng đã gần xong, liền đặt đáp án xuống: "Làm xong rồi thì đối chiếu đáp án."

    Lúc này, sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, có vẻ như sắp mưa.

    Lực chú ý của Tô Yên căn bản không ở trên đề thi, mà là ở sắc trời bên ngoài.

    Cô không mang ô.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 56: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (55)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ hy vọng, có thể kết thúc sớm, sau đó về nhà.

    Thầy Hóa đi đến bên cạnh Tô Yên, nhìn thấy Tô Yên chưa làm xong bài thi, trên mặt có một tia kinh ngạc.

    Không, phải nói ngạc nhiên, còn có một chút.. vui vẻ?

    Tuy rằng thân là một giáo viên, như vậy rất không đúng.

    Nhưng, học sinh của mình từ khi bắt đầu làm đề đến nay, chưa từng sai một lần nào.

    Làm một người giáo viên như ông không có đất dụng võ cũng nghẹn muốn chết a.

    Cố Chỉ đối chiếu rất nhanh đã xong.

    Điểm tối đa.

    Điểm của Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm cũng không tồi, bài cuối cùng làm được hơn một nửa.

    Thầy Hóa đứng bên cạnh Tô Yên, cầm bài làm của cô, cau mày giả vờ nghiêm túc.

    "Bài này tuy rằng là kiểu bài mới năm nay mới thêm vào, nhưng cũng không khó, ngày hôm qua đã giảng cho các em một bài, thầy chỉ thay đổi mấy số, dựa vào bài hôm qua cũng làm được."

    Thầy Hóa vừa nói vừa cầm bài của Cố Chỉ, chữ viết tinh tế, phương trình viết cũng chính xác, khen ngợi một câu, "Nếu giữ vững phong độ này, chắc chắn sẽ lọt vào top 10."

    Cố Chỉ trên mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ: "Cảm ơn thầy ạ."

    Tiếp đó, thầy Hóa lại nói với Nguyên Hân Lâm và Triệu Sâm vài câu.

    Nhìn thấy hai người hiểu ra, cúi đầu làm bài, lực chú ý quay lại trên người Tô Yên.

    Phải biết rằng, ông rất coi trọng Tô Yên a.

    Tô Yên chính là bảo bối.

    Giải nhất cuộc thi này có thuộc về cao trung Đế Đô hay không, là dựa vào em ấy!

    Ông suy nghĩ một lát, cảm thấy vẫn không thể đả kích Tô Yên, lỡ như quá khắt khe, không điều chỉnh được tâm tình, đến hôm đi thi lại không làm được.

    Vị giáo viên nghiêm khắc nhất cao trung Đế Đô, ngồi bên cạnh Tô Yên, vẻ mặt ôn hòa: "Tô Yên, bài này cũng không khó, em chỉ cần biết chất màu vàng và muối a-xít phốt-pho-ríc là.."

    Tô Yên thấy thầy Hóa bắt đầu định giảng, cô nhìn sắc trời càng ngày càng âm trầm, mềm mại lên tiếng đánh gãy: "Thưa thầy, đề này không có đáp án."

    Cô vừa nói, làm thầy Hóa ngạc nhiên dừng lại.

    Thầy Hóa còn chưa nói gì, Cố Chỉ bên cạnh đã giành trước: "Không thể nào không có đáp án, đáp án tham khảo ở chỗ này, tớ cũng đã giải được."

    Giọng nói vẫn ôn nhu, nhưng ngữ khí kiên định.

    Tuy Cố Chỉ nhìn qua nhu nhược, nhưng trên thực tế là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ.

    Được đứng đầu lâu như vậy rồi, bỗng nhiên xuất hiện Tô Yên, không cần tốn nhiều sức đã giành được sự chú ý của mọi người.

    Cô ta không cam lòng.

    Cho nên cô ta liều mạng làm bài, vì một ngày có thể vượt qua Tô Yên.

    Mà sự thật chứng minh, sự nỗ lực của cô ta có tác dụng.

    Hôm nay, cô ta đã thành công vượt qua Tô Yên.

    Nhưng mà Tô Yên lại nói như vậy, là bởi vì bị cô ta vượt qua sao?

    Trong lòng Cố Chỉ có một tia sung sướng.

    Cũng nên để cậu ta nếm thử, loại cảm giác bị đánh bại.

    Tô Yên rũ mắt, không cãi cọ.

    Chỉ cầm bút, gạch một câu trên đề bài: "Chỗ này không phải là AN, mà là CO2. Nếu không vĩnh viễn không tính được."

    Đề bài sai, sao có thể giải ra đáp án?

    Thầy Hóa cầm đi cẩn thận nghiên cứu một lần.

    Mười phút trôi qua, sắc trời bên ngoài càng âm trầm, giống như giây tiếp theo sẽ đổ mưa.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 57: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (56)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Tô Yên nói xong, Cố Chỉ sốt ruột lấy bài thi trong tay thầy Hóa cẩn thận nghiên cứu.

    Mày nhíu chặt, sắc mặt không tốt lắm.

    Tô Yên thỉnh thoảng nhìn sắc trời bên ngoài, khẽ liếm khóe môi, đứng dậy: "Thưa thầy, em đã làm xong bài, có thể đi về chưa ạ?"

    Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, lên tiếng: [Ký chủ, nam chính đại nhân nói muốn tới đón cô a, cô sẽ không phải đội mưa về đâu.]

    Sợi tóc của Tô Yên rũ xuống, gương mặt trắng nõn đôi mắt thuần tịnh, khiến người ta cảm thấy rất tốt đẹp.

    Nghe thấy cô nói, thầy Hóa ho khan một tiếng, cũng không quan tâm đề bài nữa.

    "Còn có một việc, muốn thương lượng với các em một chút."

    Khi nói, người thầy từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, trên mặt xuất hiện một tia rối rắm: "Còn mười ngày nữa là đến kì thi, bốn người các em, chỉ có ba người được dự thi."

    Ông nói đến đây, bàn tay Cố Chỉ nắm chặt.

    Sau đó, thầy Hóa nói tiếp: "Dựa vào thành tích ngày thường của các em, Tô Yên và Triệu Sâm tôi sẽ chọn hai em đi dự thi, như vậy.. còn một người nữa."

    Ánh mắt đảo qua Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm, "Hai em.."

    Khi nói chuyện, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

    Bàn tay Cố Chỉ nắm chặt tờ bài thi kia, giọng nói mềm nhẹ: "Thầy, thầy nói đi, dù là kết quả thế nào, bọn em đều có thể chấp nhận. Chỉ cần thầy công bằng."

    Cuối cùng cô ta còn bỏ thêm một câu, làm thầy Hóa có chút không vui.

    Vậy nên thầy Hóa không lên tiếng, mà xoay người nhìn về phía Tô Yên và Triệu Sâm: "Mấy em cũng làm đề với nhau lâu rồi, cũng biết trình độ của hai bạn kia, hai em cảm thấy, ai giỏi hơn?"

    Ánh mắt Triệu Sâm dao động, từ Nguyên Hân Lâm lại tới Cố Chỉ.

    Hơi hé miệng: "Cố Chỉ giỏi hơn một chút."

    Cố Chỉ thấy thế, trong lòng buông lỏng, biết mình đã có 8 phần được chọn.

    Nguyên Hân Lâm bên cạnh vẫn không lên tiếng, nhưng trong mắt cũng có chút không cam lòng.

    Ánh mắt thầy Hóa dời về phía Tô Yên vẫn đứng dậy muốn đi về.

    Cũng không biết vì sao, người vẫn luôn ngoan ngoãn nhất, trầm ổn nhất như Tô Yên, lại muốn đi về sớm?

    Là bởi vì bên ngoài trời mưa, sợ bị ướt?

    "Tô Yên cảm thấy thế nào?"

    Ánh mắt Tô Yên từ sắc trời âm trầm bên ngoài quay lại.

    Đảo mắt nhìn Cố Chỉ và Nguyên Hân Lâm một lần.

    Mềm mại nói: "Em chọn Nguyên Hân Lâm."

    Nguyên Hân Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt sáng ngời, cậu ta nhìn về phía Tô Yên, trong mắt có thêm những cảm xúc phức tạp.

    Cố Chỉ vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên đứng lên.

    Đối diện Tô Yên, giọng nói ôn nhu, nhưng mà có thể nghe được trong giọng nói của cô ta có sự nôn nóng và bất mãn: "Thực lực của tôi, rõ như ban ngày. Cậu không thể vì có quan hệ tốt với Nguyên Hân Lâm, mà lựa chọn cậu ấy."

    Tô Yên nhìn về phía thầy Hóa, ông còn đang rối rắm, nhìn dáng vẻ còn muốn ở chỗ này ngốc thêm 10 phút.

    Cô nhẹ nhàng nói: "Thưa thầy, thầy rất muốn em tham gia cuộc thi này phải không?"

    Thầy Hóa ngẩng đầu: "Đương nhiên."

    "Vậy em có thể khẳng định nói cho thầy, nếu Nguyên Hân Lâm không tham gia cuộc thi này, em cũng sẽ không tham gia."

    Cố Chỉ rốt cuộc không nhịn được nữa, tức đến nỗi sắc mặt xanh mét: "Tô Yên! Cậu thật quá đáng!"

    Tô Yên khẽ liếm môi, không quan tâm Cố Chỉ.

    Nhìn thầy Hóa tiếp tục nói: "Thầy còn muốn tiếp tục suy nghĩ sao?"

    Thầy Hóa nhìn Tô Yên, lại nhìn Cố Chỉ, cầm một tờ danh sách ra.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 58: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (57)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó viết ba chữ Nguyên Hân Lâm vào trên danh sách.

    Cố Chỉ lập tức đờ đẫn ngồi xuống ghế.

    Tất cả nỗ lực của mình, bởi vì một câu của Tô Yên, hoàn toàn sụp đổ.

    Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt sáng lên, muốn đi qua đó nói chuyện với cô.

    Lại thấy Tô Yên không ở lại, đeo cặp sách xoay người đi ra ngoài.

    Sắc trời, càng thêm âm trầm.

    Cô vừa ra khỏi văn phòng, đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo tới góc khuất trên hành lang.

    Sau đó chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cô bị ép vào vách tường.

    Khuôn mặt của Khương Nhiên, ánh mắt mang theo lệ khí, mắt phượng hơi hơi híp lại.

    Hai người đối mặt nhìn nhau.

    Khóe môi sắc bén giờ phút này dường như có chút lạnh lùng.

    Ngữ khí lười nhác rõ ràng có thể thấy được sự tức giận: "Tô Yên."

    Tô Yên chớp chớp mắt, không phản kháng, cũng không nói chuyện.

    Khương Nhiên dựa sát vào cô, đôi mắt nheo lại: "Có phải tôi đã quá cưng chiều em, nên em càng ngày càng to gan?"

    Nguyên Hân Lâm từ văn phòng đi ra, thấy tình cảnh như thế, nhíu mày.

    Hắn đi qua đó, lên tiếng: "Bạn học Khương Nhiên, cậu đối xử với Tô Yên như vậy, có suy nghĩ tới cảm nhận của Tô Yên không?"

    Khương Nhiên nghiêng đầu, giọng nói mang theo lạnh lẽo và lệ khí: "Cút."

    Hắn giống như một con sư tử sắp tức giận, một khi có người tới gần, toàn bộ đều phải gặp chuyện.

    Trong lòng Nguyên Hân Lâm có chút e ngại, lập tức cứng đờ tại chỗ.

    Lúc này, không biết từ cái góc xó xỉnh nào, Trình Tinh Dương và học sinh của lớp Khương Nhiên đi ra.

    Bàn tay Trình Tinh Dương vỗ vào trên vai Nguyên Hân Lâm, dáng vẻ như là anh em tốt: "Anh em, đi thôi, những việc này chúng ta cũng không quản được."

    Sau đó liền cưỡng chế trực tiếp lôi Nguyên Hân Lâm đi.

    Lối đi nhỏ trên hành lang dài chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: [Ký chủ, chắc là hắn nghe thấy lời cô vừa nói trong văn phòng, cho rằng cô thích Nguyên Hân Lâm đó.]

    Tô Yên rũ mắt, vẫn thờ ơ trầm mặc.

    Phản ứng của cô, ở trong mắt Khương Nhiên biến thành cam chịu, hắn châm chọc một tiếng, ngữ khí âm trầm: "Thích cậu ta đến vậy sao?"

    Hắn nhéo cánh tay Tô Yên: "Em coi tôi là cái gì?"

    Rầm!

    Một quyền thật mạnh, đấm vào trên vách tường sát với khuôn mặt của Tô Yên.

    Máu tươi lập tức chảy xuống theo cánh tay.

    Tiếng động khá lớn làm kinh động giáo viên trong phòng, thầy Hóa đi ra: "Ai, Khương Nhiên! Em đang làm gì?"

    Khương Nhiên thấy Tô Yên vẫn không nói gì, cuối cùng cười nhạo một tiếng.

    Bàn tay đầy máu lập tức rũ xuống, xoay người rời đi.

    Sau đó, thầy Hóa và Triệu Sâm đi tới hỏi Tô Yên, Tô Yên vẫn trầm mặc.

    Cuối cùng thầy Hóa thấy Tô Yên không sao, lại nghĩ là nữ sinh, bèn bảo Cố Chỉ đưa Tô Yên về nhà.

    Ban đầu, bởi vì chuyện trong văn phòng, thầy Hóa có chút không yên tâm với Cố Chỉ.

    Nhưng thấy cô ta ôn nhu đồng ý, cũng cảm thấy đây là cách xử lý tốt nhất.

    Chỉ trong chốc lát, hành lang dài này chỉ còn lại Tô Yên và Cố Chỉ.

    Tiểu Hoa vẫn luôn cảm thấy ký chủ của mình hình như có chút không đúng lắm: [Ký chủ? Ký chủ? Cô làm sao vậy? ]

    Tí tách, tí tách, đám mây âm trầm kia, rốt cuộc không chịu nổi nữa, trời đổ mưa.

    Mưa phùn mênh mông, nhanh chóng biến thành mưa to tầm tã, xôn xao rơi xuống.

    Cánh tay Tô Yên giật giật, ngẩng đầu lên.

    Sau đó, chậm rãi lắc lư vài cái: "Trời mưa."

    Tiếp đó cô nhăn mày lại: "Thật là chán ghét ngày mưa."

    Nói xong, cô nhặt ô từ trên mặt đất lên, mở ô lên đi ra ngoài.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  10. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 59: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (58)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ở một bên, Cố Chỉ bị làm lơ, nhịn không được lên tiếng: "Tô Yên!"

    Người đã đi về phía trước hơi dừng lại: "Có việc?"

    "Cậu cầm ô đi rồi, còn tôi thì sao?"

    Giọng nói nhàn nhạt vang lên: "Liên quan gì đến tôi?"

    Nói xong, Tô Yên xoay người tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ như chuyện không liên quan tới mình.

    Cố Chỉ bị tức điên rồi.

    Đầu tiên là thể hiện trước mặt giáo viên, lại nhằm vào cô ta khiến thầy Hóa chọn Nguyên Hân Lâm.

    Cố Chỉ mình nợ cô ta sao?

    Cố Chỉ chạy về phía Tô Yên.

    Ngữ khí không hề ôn nhu như lúc nãy, mà có chút sắc nhọn: "Tô Yên! Thật không nghĩ tới cậu là loại người này! Cậu khiến tôi ghê tởm!"

    Nói xong chạy tới trước mặt Tô Yên, chặn đường của cô, muốn nói chuyện với cô: "Rõ ràng lần nào làm đề tôi cũng giỏi hơn Nguyên Hân Lâm! Ai giỏi thì người đó có thể đi thi, cậu có tư cách gì mà quyết định? Chẳng lẽ cậu không nghĩ tới, tương lai của tôi sẽ vì chuyện này mà thay đổi cả đời sao?"

    Tô Yên thấy cô ta đứng trước mặt mình, dừng bước.

    Rũ đầu nghe Cố Chỉ nói: "Cậu là thiên tài thì sao? Dựa vào đâu mà cậu dùng hai ba câu đã quyết định tương lai của người khác? Người ích kỷ như cậu, không xứng học ở cao trung Đế Đô!"

    Cố Chỉ bất mãn với Tô Yên rất lâu rồi.

    Một là bởi vì ghen ghét thiên phú của cô.

    Càng chán ghét sự ngang ngược lần này của cô.

    Cố Chỉ đứng trong mưa, cả người ướt đẫm, nhưng vẫn đứng thẳng, vì mắng quá to mà thở hồng hộc.

    Tô Yên ngẩng đầu, gió lạnh thổi qua, sợi tóc bên tai bay về phía sau.

    Đôi mắt lộng lẫy, lại mang theo sự lạnh lẽo.

    Cũng không biết vì sao, lúc này Tô Yên chỉ liếc mắt một cái, đã khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.

    Giọng nói mềm mại vang lên: "Nói xong rồi? Tôi có thể đi chưa?"

    Nói xong, Tô Yên cầm ô đi về phía trước.

    Cố Chỉ nhìn thái độ này của cô càng tức giận, "Ai cho cậu đi!"

    Nói xong định cướp lại ô của Tô Yên.

    Nhìn thấy Cố Chỉ tới gần, Tô Yên giơ tay nắm lấy cổ áo của Cố Chỉ.

    Giọng nói vẫn mềm mại: "Nói gì thì nói đi, ai cho cậu tới gần tôi?"

    Nói xong, nâng chân lên, một chân đá vào đầu gối của Cố Chỉ.

    Cố Chỉ sợ hãi kêu một tiếng, lập tức quỳ xuống.

    Tô Yên lùi về phía sau hai bước, Cố Chỉ không chạm được vào cô.

    Đầu gối của Cố Chỉ đau đớn quỳ trên mặt đất, gương mặt vặn vẹo.

    Cô ta vốn nhỏ gầy, bộ dáng này càng thê thảm, làm trái tim người khác mềm nhũn.

    Tô Yên nhìn qua: "Hai ba câu của tôi đã có thể thay đổi tương lai của cậu, chứng tỏ cậu còn quá yếu, còn có mặt mũi tới chất vấn tôi?"

    Giọng nói mềm mại, nhưng ngôn ngữ sắc bén khác xa những hôm trước.

    Nhìn vẻ mặt Cố Chỉ không cam lòng lại muốn cãi lại, Tô Yên trực tiếp đánh gãy: "Học thêm 14 ngày, tổng cộng làm đề 5 lần, trong đó thành tích 4 lần của cậu đều có mờ ám. Người thứ ba vốn dĩ không nên là cậu."

    "Cậu nói bậy!"

    "Bài cuối cùng trong đề hôm nay không có đáp án, một bài sai đề cậu làm sao giải được? Còn giống y như đáp án tham khảo?"

    Cố Chỉ có chút chột dạ muốn cãi lại: "Cậu!"

    Đáp án tham khảo sai, mà cậu sai giống y như vậy, ngoại trừ sao chép.. hình như không còn lời giải thích nào khác.

    Tô Yên kéo kéo nơ bướm trên cổ áo, mưa càng ngày càng lớn.

    Tiếp đó cô chậm rãi nói: "Cậu không cần giải thích với tôi, tôi cũng lười phải nghe. Cách tôi xa một chút tôi sẽ không nói gì. Hiểu chưa?"
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...