Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Nam chính hắc hóa muốn kịch bản của ta

    [​IMG]

    Hán Việt: Hắc hóa nam chủ tổng tưởng sáo lỗ ngã

    Tác giả: Tần Nguyên

    Tình trạng: Hoàn thành

    Translator: Hạ An Bảo Bảo

    Thể loại: Ngôn tình, Hệ thống, Nữ chủ, Vả mặt, Nữ cường, Ngược tra, Cường cường, Xuyên nhanh, 1v1, Tùy thân không gian, HE..

    VĂN ÁN

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Dịch Của Hạ An Bảo Bảo
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tám 2020
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 1: Hệ thống Tiểu Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.

    # bên trong cửa hàng tiện lợi #

    Một nữ sinh mặc đồng phục cao trung (tương đương cấp 3 bên Việt Nam), đeo cặp sách màu vàng nhạt, dáng người nhỏ gầy.

    Ngồi ở cửa sổ trước mặt, cắn ống hút nhìn người qua đường lui đến lui đi trước mắt.

    Con ngươi giống như hạnh nhân long lanh nước, khuôn mặt nhỏ tinh xảo phấn nộn (hồng hồng mềm mềm) có chút giống trẻ con, bộ dáng thật nghiêm túc.

    Bởi vì đang cắn ống hút, cho nên nói chuyện có chút mơ hồ

    "Tiểu Hoa, ta cứ như vậy liền bị đưa đến thế giới vị diện khác rồi?"

    Tiếng nói vừa dứt.

    Bên tai Tô Yên vang lên thanh âm:

    [Ký chủ yên tâm, tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần mà cô bị mất, cô liền có thể trở về.]

    Thanh âm kia rất nhẹ, rất nhỏ, chỉ đủ một mình cô nghe được.

    "Ừ."

    Cô gái không nặng không nhẹ lên tiếng.

    Tiểu Hoa là hệ thống của cô, trợ giúp cô quen thuộc với các thế giới, hơn nữa tìm được mảnh nhỏ Chủ Thần.

    Cô cắn ống hút, một hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói thật nhẹ:

    "Hiện tại ta phải làm gì?"

    [Ký chủ, căn cứ thông tin của cơ thể này trước khi cô xuyên đến, thời gian này, hẳn là phải đến trường cao trung Đế Đô đi học.]

    Tô Yên gật gật đầu, cực kỳ phối hợp: "Được."

    Đồng ý tới trường.

    Sau đó thành thành thật thật cầm cặp sách, còn có mũ lưỡi trai màu trắng đặt bên cạnh, đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi.

    Hiện tại đã là 8 giờ 40, 9 giờ liền vào lớp.

    Thời gian này nếu dựa theo con đường bình thường đi đến trường học mà nói khẳng định sẽ bị muộn.

    Thông qua hướng dẫn của hệ thống Tiểu Hoa, Tô Yên quyết định đi đường tắt.

    Như vậy sẽ nhanh hơn một chút

    Cô đi cũng không tính là nhanh.

    Đi được một lúc, liền móc ra một miếng kẹo mềm vị dâu tây sữa bò đưa vào trong miệng cắn.

    Đi đường ước chừng hơn mười phút.

    Bước chân liền dừng lại.

    Hệ thống Tiểu Hoa nghi hoặc lên tiếng: [Ký chủ, làm sao vậy? ]

    Liền thấy sắc mặt Tô Yên có chút tái nhợt.

    Trên trán có chút nhíu chặt lấm tấm mồ hôi, khóe môi cũng trắng bệch.

    Vẻ mặt suy yếu.

    Thanh âm của cô rất nhỏ, rất nhẹ: "Tiểu Hoa, thân thể của ta tại sao lại suy yếu như vậy?"

    Hệ thống Tiểu Hoa do dự trong chốc lát, nói:

    [Ký chủ, giá trị thể thực của cô hiện tại là 3]

    Tô Yên chớp chớp con ngươi, không nói chuyện.

    Giá trị thể lực là 3, đây là cái khái niệm gì vậy?

    Giá trị thể lực của người bình thường là 20.

    Giá trị thể lực của cô thấp hơn bảy lần so với người bình thường. Cô hiện tại, thật yếu a.

    Thời gian một cái chớp mắt, có một chút cảm xúc hiện lên.

    Chỉ là, không kịp để cô nghĩ lại.

    Bên cạnh bỗng nhiên truyền ra 'phanh' một tiếng.

    Một vật nặng hung hăng rơi xuống từ trên vách tường.

    Tô Yên đứng cách mấy chục mét, vẫn còn cảm nhận được vách tường sau lưng mà cô đứng dựa vào chấn động lớn.

    Theo đó, phía trước truyền đến thanh âm chật vật ngoài mạnh trong yếu:

    "Khương Nhiên! Tao nói cho mày biết, trừ phi tao chết, bằng không tao sẽ không bỏ qua cho mày!"

    Tiếng nói vừa dứt, người nọ liền bị một chiếc giày đá bóng dẫm mạnh trên mặt.

    Cho đến khi người kia liền không thể nói nên lời, chỉ còn lại có tiếng nức nở.

    Liền nghe chủ nhân của chiếc giày kia lên tiếng, khẩu khí lười nhác lại mang theo một cỗ lệ khí:

    "Nếu tao là mày, trước hết sẽ nghĩ xem làm thế nào mới có thể để chính mình không chật vật giống như một con chó."

    Người nọ vừa mới huyên náo cuối cùng vẫn là sợ hãi, giống như muốn vớt vát lại chút mặt mũi cuối cùng của mình, cường ngạnh chống đối.

    Gò má run rẩy, có vẻ có chút né tránh.

    Ánh nắng chiếu xuống, chỉ có thể nhìn thấy người kia dáng người thon dài, mặc đồng phục cao trung Đế Đô.

    Bởi vì cả gương mặt đang ngược sáng, cho nên không thấy rõ mặt hắn.

    Ở phía sau nam sinh tên gọi Khương Nhiên, có mấy nam sinh cũng mặc đồng phục cao trung Đế Đô đi tới.

    "Anh Khương, nếu mà còn dẫm, liền muốn lấy mạng người a."

    "Tính ra thì, tiểu tử này cũng nhận giáo huấn đủ rồi."

    Có hai người nửa nói giỡn nửa khuyên nhủ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 2: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (giáo thảo: Người đẹp trai nhất trường)

    Cũng có thể là lời khuyên của hai người này có chút tác dụng.

    Đôi giày đá bóng màu trắng của nam sinh thành công rời đi từ trên đầu của người nọ.

    Tô Yên dựa vào ở ven tường, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán.

    Cắn cắn khóe môi, có chút rối rắm.

    Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: [Ký chủ, có phải cô cảm thấy quá máu me hay không? Hay là cô ăn viên kẹo, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc? ]

    Thanh âm của Tô Yên rất nhỏ giao lưu cùng hệ thống: "Sắp muộn rồi."

    Thanh âm mềm mại, trong lúc đang nói chuyện, ở phía trước, nam sinh bị đánh đến mức không còn sức đánh trả đột nhiên bùng nổ.

    Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía nam sinh tên gọi Khương Nhiên kia.

    Khả năng là lòng tự trọng bị nhục nhã, dù liều mạng cũng muốn tìm lại chút mặt mũi cho chính mình.

    "Đi chết đi!"

    Một tiếng "bang" vang lên, dao gập bị chặn lại, rớt xuống đất.

    Một tiếng "ầm", nam sinh kia lại một lần nữa bị đá bay tới trên tường.

    Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp đá nam sinh kia hôn mê.

    Mà dao gập kia, cũng bởi vì bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay tới vị trí Tô Yên đang đứng.

    Cô nhìn dao nhỏ đang bay về phía mình, bản năng là muốn trốn đi.

    Nhưng mà hiện tại thân thể này quá yếu.

    Cho nên, vừa mới động bước chân một chút, dao nhỏ trực tiếp xẹt qua cánh tay cô bay đi.

    Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết cắt.

    Chẳng mấy chốc, máu tươi từ cánh tay chảy ra.

    Da thịt tinh tế nhiễm lên huyết sắc đỏ tươi, cực kì chói mắt.

    Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị thương của mình, một hồi lâu sau mới có phản ứng.

    Chỉ thấy Tô Yên từ trong túi móc ra một cái khăn tay màu trắng, chậm rãi chà lau vết máu đang chảy xuôi phía dưới miệng vết thương.

    Vài sợi tóc rơi xuống đầu vai, che đậy gương mặt.

    Chờ đến khi cô nhìn miệng vết thương đã không còn chảy máu.

    Mới lấy khăn tay dính vết máu cất vào, từ trong túi móc ra miếng kẹo dâu tây sữa cuối cùng.

    Đang định mở ra giấy gói kẹo ăn luôn thì một đôi giày đá bóng màu trắng xuất hiện trong tầm mắt của cô.

    Từ đôi giày nhìn lên trên, quần âu màu đen, áo sơ mi trắng. Cà vạt màu đen nới lỏng, cổ áo mở ra hai nút.

    Thân thể thon dài cân xứng, một bộ đồng phục cũng có thể mặc đẹp như vậy.

    Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, có chút gầy.

    Ánh mắt mang theo một cỗ dã tính cùng lệ khí như ẩn như hiện.

    Vừa mới nhìn thấy bên này có một nữ sinh đang đứng.

    Thành thành thật thật đứng ở bên cạnh, cũng xem như thức thời.

    Chỉ là không nghĩ tới chính mình đá một cú kia, làm dao gập bay về phía nữ sinh, cắt qua cánh tay.

    Nữ sinh kia tự móc ra khăn tay chà lau miệng vết thương, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, khiến lông mày hắn khẽ nhướn.

    Cũng không biết là nghĩ như thế nào, bước chân đi qua.

    Nhìn kỹ cô gái, làn da thật trắng, tóc thật mềm mại, vô hại mà yếu ớt.

    Tầm mắt dừng ở trên cánh tay Tô Yên bị thương.

    Đại khái là bởi vì động tác Tô Yên vừa làm, tác động tới miệng vết thương.

    Thế cho nên máu vừa mới ngừng chảy, lại lần nữa chảy ra.

    Trên mặt Khương Nhiên hiện lên một chút cảm xúc không biết tên:

    "Ai da, cũng thật nhiều máu"

    Mặc dù lệ khí trong mắt hắn đã tan đi chút ít, nhưng nhìn qua vẫn sẽ cảm thấy bộ dáng lạnh lùng không thể trêu chọc.

    Trong lúc nói chuyện, tay kéo cà vạt màu đen trên cổ xuống, thuận tiện cầm cánh tay bị thương của Tô Yên lên.

    Nhìn vết máu chảy xuôi xuống dưới, duỗi tay cầm cà vạt trực tiếp đem vết máu lau đi.

    Thuận tiện dùng cà vạt quấn quanh ở miệng vết thương vài vòng, buộc chặt.

    Sức lực của hắn rất lớn, đặc biệt là thân thể này của Tô Yên hiện tại có chút vô dụng, suy yếu so với người bình thường còn không bằng.

    Cảm giác đau đớn cũng mẫn cảm hơn người bình thường một chút.

    Cô cắn cắn khóe môi, con ngươi long lanh nước nhìn người nam sinh đầy lệ khí trước mặt này vài lần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 3: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhíu mày một chút, nhưng mà cái gì cũng chưa nói.

    Cô cúi đầu tiếp tục muốn lột giấy gói kẹo dâu tây sữa bò.

    Kết quả, một bàn tay duỗi đến, trực tiếp đem miếng kẹo sữa cướp đi.

    Trơ mắt nhìn hắn xé mở giấy gói kẹo, đem kẹo sữa ăn mất.

    Cô hơi há mồm, con ngươi ngập nước: "Đó là kẹo của tôi."

    Thanh âm thật nhẹ, giống như lông chim nhẹ nhàng câu vào lòng người đến mức ngứa ngáy.

    Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái.

    Đôi tay đút ở trong túi, đánh giá cô từ trên xuống dưới.

    Khẩu khí lười nhác thu liễm cỗ lệ khí kia: "Rốt cuộc cũng nói chuyện, còn tưởng rằng là người câm."

    Một cỗ hương vị sữa bò hỗn hợp từ miệng tràn ngập.

    Hắn, chán ghét ăn kẹo ngọt.

    Nhưng mà vừa nhìn nữ sinh này, không nói gì cả, cúi đầu chỉ lo bóc kẹo.

    Cũng không biết chính mình có tâm tư gì, trực tiếp cướp kẹo ăn.

    Hắn biết, mình như vậy rất giống tiểu lưu manh vô lễ.

    Nhưng mà hắn vẫn làm.

    Vì sao?

    Không có nguyên nhân.

    Chỉ là muốn thôi.

    Hai người đứng đối diện nhau, lại không có chuyện gì để nói.

    Lúc sau, đồng bạn của Khương Nhiên đứng ở chỗ ngoặt lên tiếng gọi:

    "Anh Khương, đi thôi."

    Đôi tay người nọ đút trong túi, trước khi rời đi còn đánh giá hương vị kẹo sữa một phen: "Khó ăn."

    Nói xong, xoay người thong thả rời đi.

    Tô Yên đứng ở tại chỗ, nhìn nhìn cà vạt màu đen quấn quanh trên cánh tay, cùng da thịt trắng nõn tinh tế hình thành hình ảnh đối lập.

    Nâng bước đi về phía trước.

    Cô thật sự sắp muộn học.

    Thời điểm đi ngang qua chỗ ngoặt, mới phát hiện nằm trên mặt đất cũng không phải chỉ có một người vừa mới bị đánh ngất xỉu kia.

    Còn có bảy tám nam sinh đều mặc đồng phục cao trung Đế Đô, khuôn mặt thống khổ nằm trên mặt đất.

    Cho nên ··· vừa rồi cũng không phải nam sinh tên gọi Khương Nhiên kia bắt nạt người khác, mà là bị đám người này bắt nạt, nên mới phản kháng?

    Bước chân của cô không hề dừng lại, đi thẳng về phía trước, một bàn tay xoa xoa ấn đường, giảm bớt đau đớn bởi vì vừa mới tự hỏi.

    Rốt cuộc cũng tới cao trung Đế Đô, thời điểm cô đi vào, đã qua giờ lên lớp.

    Hệ thống Tiểu Hoa nhỏ giọng nhắc nhở: [Ký chủ, là lớp 3/11. Chính là lớp cuối cùng tầng hai.]

    Tô Yên theo sự nhắc nhở của Tiểu Hoa đi về phía lớp học.

    Lúc nhìn thấy biển hiệu lớp 3/11, cô chớp chớp con ngươi, đẩy cửa ra đi thẳng vào trong.

    Học sinh trong lớp, đồng thời ngây người tại chỗ, nhìn Tô Yên đẩy cửa mà vào, trực tiếp lơ đi giáo viên đang đứng trên bục, đi về phía chỗ ngồi của mình.

    Giáo viên bị chọc giận đến mức mặt đỏ lên: "Tô Yên!"

    Nữ sinh bị gọi tên dừng bước chân lại. Thanh âm thật nhẹ thật mềm: "Cô giáo"

    Theo đó, sắc mặt giáo viên liền xanh mét: "Vào cửa còn không biết xin phép? Đến muộn còn kiêu ngạo như vậy, có để cô giáo như tôi vào mắt hay không? Đi ra ngoài!"

    Tô Yên sau khi nghe xong, gật gật đầu: "Vâng."

    Sau đó đi ra ngoài.

    Giáo viên nhìn thái độ không biết hối cải của Tô Yên, càng tức giận:

    "Một tiết học này thành thành thật thật đứng ở ngoài cửa cho tôi!"

    Kết quả là, Tô Yên vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, liền bị phạt đứng ở cửa lớp.

    Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: [Ký chủ, vừa rồi tại sao cô lại trực tiếp xông vào? ]

    Thân là một cái hệ thống săn sóc, đối với một loạt hành vi của ký chủ này nó có chút không hiểu.

    Ký chủ của nó ngoan như vậy, nghe lời như vậy, nó phải hiểu biết nhiều một chút mới không có hại đối với ký chủ a.

    Tô Yên nghi hoặc: "Vì sao lại không?"

    [Ách ···]

    Thân là một hệ thống, nó bị câu hỏi này của ký chủ làm cho chấn kinh rồi.

    Sau khi tự hỏi thật lâu, Tiểu Hoa mở miệng:
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 4: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên nghe rất nghiêm túc, sau đó gật đầu: "Được, lần sau ta sẽ nhớ rõ."

    Cô đồng ý thật ngoan.

    Hệ thống Tiểu Hoa nghe lời này của ký chủ nhà nó, nghi hoặc:

    [Ký chủ, cô không biết? ]

    "Không biết"

    [Trong tư liệu, trước khi cô trở thành Chủ Thần, hoàn cảnh sinh hoạt cơ bản là cùng nơi này giống nhau, chẳng lẽ.. cô chưa từng đi học? ]

    "Chưa từng."

    Nghe được câu trả lời của Tô Yên, Tiểu Hoa càng tò mò hơn, ký chủ tại sao lại chưa từng đi học?

    [Vậy trước kia ký chủ học tập như nào? ]

    "Đọc sách."

    [Hả? Một mình ký chủ, có thể xem hiểu sao? ]

    "Ừ."

    Ký chủ nhà nó trả lời thật bình đạm.

    Thân là một cái hệ thống săn sóc, đương nhiên sẽ không hỏi nhiều.

    An tĩnh trong chốc lát, cho đến khi ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Tô Yên vuốt ve khuyên tai Trân Châu trên vành tai.

    Thanh âm mềm mại nghi hoặc: "Tiểu Hoa, mi sẽ vẫn luôn ở trong viên Trân Châu sao?"

    [Ký chủ, giá trị thể lực cùng giá trị dung lượng não của cô khi đạt tới 7, chúng ta sẽ có thể ký kết khế ước, khi đó tôi có thể sử dụng ý thức cùng cô liên hệ.]

    "Ừ." Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

    Hiện tại hệ thống còn không có cách nào cùng Tô Yên ký kết khế ước, cho nên chỉ có thể bám vào khuyên tai Trân Châu để giao lưu cùng cô.

    Bởi vì do mái tóc của cô, phần lớn thời điểm luôn rối tung.

    Hơn nữa thanh âm Tiểu Hoa rất nhỏ, lại là nói chuyện ở bên tai của cô, cho nên dù là có người đứng ở đối diện Tô Yên, cũng là không có cách nào nghe được giọng nói của Tiểu Hoa.

    Cô thanh thiển lên tiếng: "Cho ta xem các phương diện trạng thái hiện tại của chính mình."

    Theo đó, trước mắt nữ sinh hiện ra một mảnh ký tự màu hồng.

    [Dung lượng não của ký chủ trước mắt: 1

    Giá trị thể lực trước mắt: 3]

    "Dung lượng não 1 là có ý gì?"

    Lời vừa ra khỏi miệng, nữ sinh nhíu một chút đôi mày đẹp.

    Ngay sau đó thanh âm quen thuộc vang lên:

    [Ký chủ, bây giờ cô đừng suy nghĩ gì cái, vấn đề mà cô tự hỏi một khi vượt qua phạm vi kiến thức trong đầu liền sẽ bị đau đầu!]

    Cô gái chớp chớp con ngươi hạnh nhân, nhìn dung lượng não trước trước mắt của mình chỉ có 1: "Vì sao vậy?"

    Tiểu Hoa thở dài giải thích nói:

    [Cô bắt buộc phải bắt đầu tất cả từ số 0.]

    Chả trách lúc đi trên đường, chỉ cần thoáng nghĩ việc gì, đầu liền sẽ đau.

    "Tiểu Hoa, mi bảo ta mua kẹo ăn, là vì cái gì?"

    [Ký chủ khẳng định sẽ thường xuyên đau đầu, khi nào đau đầu liền ăn một viên kẹo a. "

    " Ăn kẹo là có thể giảm bớt sao? "

    [Không thể, nhưng mà có thể an ủi tâm linh của cô.]

    " Ừ. "Tô Yên ngoan ngoãn lên tiếng.

    Một ký chủ một hệ thống, một cái hỏi, một cái trả lời, phối hợp đến cực kỳ ăn ý.

    Hiện tại thời gian là 9 giờ 10 phút sáng.

    Giờ này đã đến giờ vào lớp.

    Nghe có tiếng bước chân truyền đến, cùng với thanh âm nữ sinh nói chuyện:

    " Chị Vũ Phỉ, vừa mới nghe người ta nói Khương Nhiên hôm nay ở bên ngoài trường học cùng người ta đánh nhau. "

    Tiếp đó một giọng nói thanh thãnh nói tiếp:

    " Hắn đánh nhau còn ít sao? Ngoại trừ ghi tội, trường học Đế Đô cũng không dám làm gì hắn. "

    " Cái kia ···· Chị Vũ Phỉ biết hắn đánh nhau với ai sao? "

    " Ai? "

    " Chính là cái người cuồng nhiệt theo đuổi chị, Doãn Khôn! Chị Vũ Phỉ, khẳng định là Khương Nhiên ghen tị! "

    " Không được nói bậy. "

    " Cái gì gọi là nói bậy? Chị Vũ Phỉ không biết chứ, hai người bọn họ bình thường một chút giao thoa đều không có, nếu không phải bởi vì chị, tại sao lại nháo đến lớn như vậy?"

    Tô Yên đứng ở trước chân tường, nhìn hai nữ sinh từ trước mặt cô đi tới.

    Trong đó một nữ sinh dáng người cao gầy, sắc mặt thanh lãnh, lớn lên rất đẹp, đôi tay ôm ngực, vòng eo đĩnh đến thực thẳng.

    Cũng là cùng mặc đồng phục áo sơ mi trắng thêm váy dài màu đen, mặc ở trên người nữ sinh này liền thành váy ngắn nhỏ, mang theo một loại cảm giác mạc danh cấm dục.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 5: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit by: Hạ An Bảo Bảo

    * * *

    Hai nữ sinh này, đều cùng lớp học với Tô Yên.

    Mà cái người lớn lên rất xinh đẹp, cũng được tôn sùng là hoa hậu giảng đường quốc dân kia, tên là Diêu Vũ Phỉ.

    Đại khái là do lời nói của nữ sinh đi bên cạnh lấy lòng Diêu Vũ Phỉ, khiến khuôn mặt thanh lãnh xuất hiện một chút ý cười.

    "Thật sự?"

    Nữ sinh bên cạnh khẳng định chắc chắn:

    "Đương nhiên là thật rồi. Chị chính là hoa hậu giảng đường được toàn trường công nhận, chị và Khương Nhiên đứng chung một chỗ, chính là trời sinh một đôi."

    Ý cười trên mặt Diêu Vũ Phỉ càng đậm:

    "Trường học đều đang lan truyền như vậy sao?"

    "Đúng vậy! Chỉ có chị mới là xứng đôi nhất với Khương Nhiên!"

    Nữ sinh lời thề son sắt nói.

    Hai người đi tới cửa lớp.

    Trước khi Diêu Vũ Phỉ đẩy cửa đi vào lớp học, vô tình liếc mắt nhìn Tô Yên một cái.

    Trên mặt lại khôi phục vẻ thanh thanh lãnh lãnh, chỉ là khi nhìn đến cà vạt màu đen trên cánh tay Tô Yên, nhìn nhiều thêm hai lần.

    Vừa rồi ··· lúc nhìn thấy Khương Nhiên ở cổng trường, hình như hắn không đeo cà vạt.

    Hơn nữa, bạn học của hắn còn làm ra vẻ thâm ý.

    Nữ sinh bên cạnh chú ý thấy Diêu Vũ Phỉ dừng lại, nghi hoặc hỏi:

    "Chị Vũ Phỉ, đang nhìn gì vậy?"

    Con ngươi Diêu Vũ Phỉ đảo qua Tô Yên, nửa ngày sau mới lên tiếng:

    "Khương Nhiên có khi nào sẽ thích nữ sinh mảnh mai hay không?"

    Nữ sinh bên cạnh vừa nghe liền hiểu rõ Diêu Vũ Phỉ đang nói tới Tô Yên.

    Tô Yên này vẫn luôn rất nhút nhát, tuy rằng lớn lên nhìn cũng được, nhưng như thế thì sao chứ?

    Giọng nói nữ sinh mỉa mai, cố ý hướng về phía Tô Yên ở trước mặt mình:

    "Chị Vũ Phỉ, chị còn không có tự tin đối với chính mình sao? Người như Khương Nhiên sao có thể sẽ thích nữ sinh dáng vẻ kệch cỡm đây? Khẳng định là thích người như chị Vũ Phỉ vậy!"

    Diêu Vũ Phỉ vừa nghe, cảm thấy có đạo lý, cười khẽ một chút.

    Là đang cười chính mình, vừa rồi cũng không biết là nghĩ như thế nào lại hỏi ra lời này.

    Sau đó đẩy cửa đi vào trong lớp.

    Đại khái là tầm mắt của Diêu Vũ Phỉ quá chói mắt, Tô Yên ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chứa đựng mỉa mai của hai nữ sinh vừa liếc cô vừa đi vào trong lớp.

    Con ngươi của cô mê man chớp một cái, vừa rồi, là đang nói cô sao?

    Tay túm một góc quần áo đùa nghịch.

    Ước chừng lại qua hai mươi phút.

    Ngoài hành lang, thời tiết sáng sủa, ánh nắng tươi sáng.

    Tốp ba tốp năm nam sinh bước lên cầu thang, chậm rì rì đi tới.

    Đối với chuyện đã đi học muộn lại còn như đi dạo này, bọn họ biểu hiện rất bình tĩnh.

    Đại khái là đã trải qua nhiều lần.

    Cho đến khi có một người lên tiếng:

    "A? Anh Khương, nữ sinh này không phải vừa mới gặp được ở hẻm nhỏ kia sao?"

    Khương Nhiên vốn dĩ không chút để ý đi ở sau cùng, nghe được có người nói chuyện, ngẩng đầu lên, nhìn qua bên kia.

    Liền nhìn thấy đứng ở cửa lớp học 3/11, một người nữ sinh mặc áo thun màu trắng, một thân váy dài màu đen, đây là đồng phục nữ sinh của cao trung Đế Đô, trên tay cô còn quấn cà vạt đen của chính mình.

    Nữ sinh cúi thấp đầu, sợi tóc rũ xuống, che đậy gương mặt của cô.

    Nhìn qua, có chút rũ rượi.

    "Hả, đây là đến muộn?"

    "Tiểu nữ sinh đáng yêu như vậy, giáo viên nào táng tận lương tâm bắt cậu ta phạt đứng vậy?"

    Vừa đi vừa nói, đám nam sinh đi qua hành lang dài, lúc đi ngang qua bên người nữ sinh, còn nhìn nhiều thêm hai lần.

    Chỉ là ···

    Đi tđược một lúc, phát hiện không thấy Khương Nhiên.

    Vừa quay đầu lại, không biết từ khi nào, Khương Nhiên thế mà dừng lại ở trước mặt nữ sinh kia.

    Đám nam sinh chỉ sợ chuyện không loạn, ngồi xổm ở góc tường xem náo nhiệt.

    Khương Nhiên nâng con ngươi, liếc mắt một cái nhìn sang.

    Ánh mắt mấy nam sinh vốn đang ngo ngoe rục rịch, lập tức liền thành thật.

    Vội vàng lui lại.

    Vóc dáng Khương Nhiên cao gầy, Tô Yên chỉ có thể cao tới bả vai của hắn.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2020
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 6: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người đứng chung một chỗ, khiến Tô Yên nhìn càng nhỏ xinh.

    Hắn đứng ở bên kia một lúc lâu, phát hiện nữ sinh này vẫn luôn cúi đầu, chưa từng ngẩng lên.

    Giống như không hề phát hiện hắn đang ở trước mặt vậy.

    Hắn hơi rướn về phía trước, khom lưng cúi người tới gần:

    "Đang nghĩ cái gì vậy?"

    Thanh âm mang theo sự lười nhác chỉ thiếu niên mới có.

    Giữa lông mày mang theo một cỗ lệ khí không kềm chế được, mà mới đó vừa thu liễm khi gặp ở đầu ngõ.

    Cả người lười biếng không ít.

    Tô Yên ngẩng đầu lên, con ngươi long lanh nước nhìn nhìn.

    Là hắn.

    Cô nhớ rõ, hắn tên gọi Khương Nhiên.

    Giọng nói rất nhỏ, rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc: "Không nghĩ gì cả."

    Đại khái là do ăn quá nhiều kẹo đường, khi gió nhẹ vừa thổi qua, Khương Nhiên đã ngửi thấy một cỗ hương vị dâu tây sữa bò từ trên người nữ sinh.

    Hắn chán ghét ăn kẹo ngọt, nhưng mà ngửi được hương vị này trên người cô, cũng không tệ lắm.

    "Đây là lần thứ hai gặp mặt, cậu tên gì?"

    Cô liếm liếm khóe môi: "Tô Yên."

    Nghe thấy cái tên này, tâm hắn liền động.

    Nhìn về phía cô, khẩu khí không chút để ý: "Bị phạt đứng?"

    "Ừ"

    "Đến muộn?"

    "Ừ"

    Thấy cô ngoan ngoãn trả lời, Khương Nhiên cười khẽ một chút.

    Không nói gì nữa, đôi tay đút ở trong túi nhấc chân rời đi, đi xuống tầng dưới.

    Lúc hắn đi, vừa vặn đi ngang qua cửa sổ lớp 3/11, Diêu Vũ Phỉ liền nghe được tiếng bàn tán trong phòng học.

    "Là Khương Nhiên a, thật đẹp traii!"

    "Cậu hoa si cái gì? Không có tiền đồ."

    "Có thể bắt lấy Khương Nhiên, phỏng chừng cũng chỉ có nữ thần Diêu Vũ Phỉ có hy vọng."

    "Tớ đương nhiên biết! Nhưng mà mỗi người đều có quyền được ngắm trai đẹp mà!"

    Trên bục giảng giáo viên gõ gõ bảng đen, ý bảo: "Trật tự!"

    Dưới lớp rốt cuộc cũng trật tự, không ít người bởi vì nhắc tới Diêu Vũ Phỉ, tầm mắt liên tiếp nhìn về phía vị trí nữ thần ngồi ở trung tâm.

    Những lời này, Diêu Vũ Phỉ đương nhiên nghe được.

    Sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt tự tin thanh lãnh.

    Năm phút đồng hồ sau, không nghĩ tới Khương Nhiên lại quay trở về rồi.

    Lại một lần nữa trở thành tiêu điểm chú ý.

    Chỉ là mọi người trong phòng học không thấy được, trong tay của hắn còn có một túi kẹo sữa dâu tây.

    Hắn một lần nữa ngừng bước chân ở trước mặt Tô Yên, mở ra túi kẹo, lấy ra một cây kẹo sữa dâu tây, đưa qua.

    Cô chớp chớp mắt:

    "Cho tôi ăn?"

    Hắn nghiền ngẫm cười, một bàn tay chống vách tường, khiến hai người dựa vào càng gần: "Không cho cậu ăn, chẳng lẽ tôi còn ăn thứ đồ cho trẻ con này?"

    Liếc mắt nhìn kẹo sữa trong tay một cái, có chút ghét bỏ.

    Nhìn biểu tình này của hắn, Tô Yên không nói chuyện.

    Trong lòng nghĩ, hai mươi phút trước ở hẻm nhỏ, cậu còn ăn.

    Cô vẫn luôn không duỗi tay nhận, hắn nhíu mày một chút, không chút nhẫn nại, trực tiếp tự bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng cô:

    "Ô.."

    Đột nhiên không kịp phòng bị, kẹo sữa có chút cứng, động tác của hắn cũng không tính là ôn hòa, cho nên khoé môi của cô có chút đau.

    Nhưng mà rất nhanh sau đó, một cỗ hương vị hỗn tạp dâu tây sữa bò từ trong miệng lan tràn.

    Thành công dời đi sự chú ý của cô.

    Sau đó, một túi kẹo sữa liền đưa tới tay cô.

    Nhìn bộ dáng không rõ nguyên nhân của cô, Khương Nhiên thuận miệng bịa một cái lý do: "Cái này, xem như nhận lỗi chuyện làm cậu bị thương lúc ở đầu ngõ.

    Con ngươi long lanh nước của cô chớp chớp.

    Bởi vì đang cố ăn kẹo sữa, cho nên không trả lời.

    Người trước mặt này nói xong, tầm mắt lại liếc liếc cánh tay bị thương của cô.

    Bỗng nhiên vươn một đầu ngón tay, gõ gõ cái trán của cô:

    " Cà vạt này chỉ có một cái, cậu phải trả lại. "

    Đột nhiên chuyển đề tài, khiến cô không phản ứng kịp.

    Dừng một chút mới nói:" Tôi phải trả lại cậu như thế nào? "

    Thanh âm mềm mại, mang theo hương vị hỗn hợp dâu tây sữa bò.

    Thiếu niên đứng trước mặt bỗng nhiên kề sát vào cô, hai người dựa thật gần, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô thật lâu, lên tiếng:

    " Biết tôi là ai không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 7: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (6)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng nói lười nhác, ý vị sâu xa.

    Tô Yên gật đầu: "Khương Nhiên"

    Miệng anh đào nhỏ lúc đóng lúc mở, hắn đã nghe qua vô số người gọi tên mình.

    Nhưng mà khi từ chính miệng nữ sinh này gọi lên, hắn cảm giác tên này thật con mẹ nó dễ nghe.

    Hắn lộ ra một chút ý cười, trên gương mặt thiếu niên không kềm chế được mang theo một loại trêu đùa:

    "Nếu biết tôi là ai, còn sợ không có cách trả lại cho tôi sao?"

    Trong lúc nói chuyện, hắn kéo kéo túi kẹo sữa trong tay cô, cô vội nắm chặt, nhìn qua dáng vẻ còn rất thích.

    Ý tứ trêu đùa càng gia tăng, hắn gật gật đầu: "Từ từ ăn."

    Ba chữ chậm rãi rơi xuống. Sau đó, hắn liền thấy Tô Yên rất nghiêm túc gật đầu:

    "Được"

    Hắn bị phản ứng của cô lấy lòng, trong mắt hiện lên ý cười.

    Tính tính thời gian, hình như, sắp tan học.

    Không nói gì nữa, cũng chưa chào hỏi.

    Đôi tay đút ở trong túi, hắn dọc theo con đường từng đi qua mà rời đi.

    Hệ thống Tiểu Hoa vẫn luôn chậm chạp không nói gì, lúc này lên tiếng:

    [Ký chủ, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô, Tiểu Hoa cảm ứng được.]

    Tô Yên tinh tế nhấm nuốt, không nhanh không chậm hỏi: "Ở đâu?"

    [Ở trên người nam sinh vừa rồi!]

    "Có ý gì?"

    [Trên người hắn có mảnh nhỏ Chủ Thần của cô.]

    "Sau đó thì sao?"

    [Mảnh nhỏ Chủ Thần của cô có được lực lượng nhất định của cô, cũng có thể nói hình thành hào quang vai chính. Hắn chính là nam chính của thế giới này.]

    "Ta phải làm gì?"

    [Để lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần của chính mình, có hai cách. Thứ nhất, chờ đến khi nam chính chết, mảnh nhỏ Chủ Thần của cô sẽ tự nhiên trở về.]

    "Cách thứ hai là gì?"

    [Cách thứ hai, giúp nam chính hoàn thành tâm nguyện của hắn. Hoàn thành xong tâm nguyện, mảnh nhỏ Chủ Thần cũng liền phát huy xong tác dụng rồi, cô liền có thể thu hồi mảnh nhỏ.]

    "Trong hai cách này, cách nào nhanh hơn?"

    "Hệ thống đề cử.. cái thứ hai."

    Sau khi cùng hệ thống nói xong, Tô Yên lâm vào trầm mặc.

    Thật lâu sau, giọng nói mềm mại vang lên:

    "Vậy.. bước đầu tiên ta nên làm gì?"

    Vừa hỏi, Tô Yên vừa xoa ấn đường.

    Thật sự là không thể suy nghĩ một chút nào, chỉ cần thoáng suy nghĩ, dung lượng não liền không đủ.

    Tiểu Hoa ho khan một tiếng:

    [Tôi xem tư liệu trong cơ sở dữ liệu của hệ thống, đề cử một lộ trình ngắn nhất cho ký chủ.]

    "Được"

    Cô ngoan ngoãn đồng ý.

    [Ký chủ, cô liền đi tiếp cận hắn, hiểu biết hắn, khiến hắn buông bỏ phòng bị, sau đó lại trộm hỏi tâm nguyện của hắn là gì, hắn liền sẽ nói cho cô.]

    "Thật sự?"

    [Đương nhiên!]

    Hệ thống Tiểu Hoa nói như chém đinh chặt sắt.

    Tô Yên nghe, gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

    Trước kia khi chưa thành Chủ Thần, cô tuy rằng là người, nhưng mà rất ít tiếp xúc cùng người bình thường.

    Quan hệ thân thiết kết giao gì đó, Tô Yên thật sự là một tiểu bạch.

    Nghe theo hệ thống, hẳn là sẽ không sai.

    Tinh tế nghĩ tới sau này, Tô Yên kiên định ý tưởng trong lòng.

    Mà ở góc nào đó trên hành lang tầng hai phía đối diện.

    Bốn nam sinh ngồi xổm ở bên cạnh góc tường, trên mặt lộ ra biểu tình quái dị.

    Sau khi trầm mặc đối mắt với nhau thật lâu, trong nháy mắt liền kích động:

    "Tôi XXX! Vừa rồi là tình huống như thế nào?"

    "Kẹo sữa dâu tây? Ha ha ha ha, tao không nhìn lầm đi? Anh Khương vậy mà mua kẹo sữa dâu tây đưa cho nữ sinh kia?"

    "Ông trời a! Ai ai ai, các ngươi nhìn thấy động tác vừa rồi của anh Khương sao? Thế mà còn bóc vỏ kẹo cho nữ sinh kia ăn!"

    "Thật là một bầu trời hồng phấn, nhìn động tác vừa rồi của anh Khương, ta đánh cuộc một tờ tiền đỏ, anh Khương rõ ràng có tình ý đối với nữ sinh kia!"

    Bốn nam sinh, vậy mà giống như các bà các mẹ ngồi ở trước cổng lớn, mỗi người như một cái máy, ba ba bát quái đến không dừng được.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 8: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (7)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chả trách vừa rồi anh Khương muốn chúng ta lui lại, còn may Mập Mạp cơ trí, nếu không đã bỏ lỡ vở kịch 500 năm mới có rồi."

    Bốn nam sinh này, nếu nói là có tâm tư xem náo nhiệt, chi bằng nói là khiếp sợ thì đúng hơn.

    Con mẹ nó, đó là ai?

    Khương Nhiên!

    Người kia là Khương Nhiên a!

    Khương Nhiên thế mà lại đưa kẹo cho nữ sinh?

    Bầu trời nổi bão khả năng còn không đáng sợ bằng chuyện này đi?

    "Ai, bọn mày nói.. đây là chuyện từ khi nào nhỉ? Chúng ta vậy mà một chút cũng không biết?"

    Vừa nói xong, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía huynh đệ tốt nhất của Khương Nhiên, Trình Tinh Dương.

    Trình Tinh Dương nhìn ánh mắt bức cung của ba cái hồ bằng cẩu hữu phóng đến, hắn đôi tay giơ lên:

    "Tao cái gì cũng không biết. Anh Khương trước nay chưa hề nói qua."

    Vẻ mặt hắn thẳng thắn thành khẩn.

    Một nam sinh trong đó nhịn không được nói:

    "Không được, chuyện này mà không làm rõ ràng thì trong lòng thật ngứa ngáy không yên. Hay là ··· chúng ta cử một người đi đến trước mặt anh Khương tìm hiểu tình huống?"

    Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt của ba nam sinh lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Tinh Dương.

    Trình Tinh Dương mắt trợn trắng, ngồi bệt xuống trên mặt đất.

    "Chúng mày đây là muốn tao đi tìm chết? Cái tính tình kia của Khương Nhiên, ai dám trêu vào?"

    Ba người nhìn nhau một cái, một người trong đó nói:

    "Chúng ta không giống nhau a, mày là anh em cùng lớn lên từ nhỏ với anh Khương, cho dù là muốn giết chết mày, ít nhất nhìn vào tình nghĩa cùng lớn lên bên nhau, anh Khương sẽ tha cậu một mạng a."

    Nói xong, một nam sinh móc ra hai tờ tiền đỏ, vỗ lên mặt đất.

    "Tinh Dương, bọn tao kính mày là nam tử hán, mặc kệ có hỏi được đáp án hay không, chỉ cần dám mở miệng hỏi, tiền này đều là của mày."

    Trình Tinh Dương nhấc chân liền đạp người nọ một trận, tức giận nói:

    "Mày cút đi!"

    Hắn còn chưa tới nỗi muốn tiền không muốn mạng.

    Sau khi chấm dứt cười đùa, bốn người nhìn Khương Nhiên đi rồi, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.

    Bởi vì khoảng cách có chút xa, nữ sinh kia vẫn luôn cúi đầu, cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của nữ sinh.

    "Ai, chúng mày nói xem, nữ sinh này có đẹp hơn hoa hậu giảng đường không?"

    "Mày nói cái này không phải vô nghĩa sao? Cậu ta nếu mà đẹp hơn hoa hậu giảng đường, vậy hoa hậu giảng đường còn có thể là hoa hậu giảng đường sao?"

    "Mà nói ra thì, hoa hậu giảng đường của chúng ta muốn thân hình có thân hình, muốn dáng người có dáng người, học tập giỏi, đàn dương cầm cấp 10, quan trọng nhất chính là, thật sự thích anh Khương. Một cái bánh to như vậy từ trên trời rớt xuống, mày nói xem, vì sao anh Khương vẫn luôn không phản ứng vậy?"

    "Mày cảm thấy Khương Nhiên thiếu nữ sinh thích?"

    Trình Tinh Dương xem thường liếc mắt một cái, đứng lên nhấc chân đá đá.

    "Đi rồi, đợi chút nữa nếu như bị anh Khương phát hiện chúng ta ở chỗ này, tất cả đều xong đời."

    Người trong góc tường giải tán.

    Hai nhân vật chính bị người ta thảo luận, tất nhiên là cái gì cũng không biết.

    Tiếng chuông tan học vang lên.

    Giáo viên từ trong phòng học đi ra, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, thẳng tắp đi về văn phòng.

    Nguyên chủ học tập không tồi, nhưng mà tính cách có chút nhút nhát hơn nữa còn có chút tự ti, cho nên nhìn qua có chút âm trầm, vì vậy không có giáo viên thích.

    Tô Yên không nói lời nào, đi vào trong lớp học.

    Trở lại chỗ ngồi của chính mình ngồi xuống.

    Nguyên chủ vốn dĩ không có bạn bè gì, chỉ biết học tập, điểm này Tô Yên thật ra có thể thích ứng.

    Cô chỉ là đứng một tiết khóa ở bên ngoài, thân thể này đã không chịu nổi.

    Liếm liếm khóe môi có chút tái nhợt.

    Cô nhìn thoáng qua cà vạt màu đen trên cánh tay bị thương của mình, duỗi tay cởi xuống.

    Miệng vết thương đã không còn chảy máu.

    Hơn nữa nhìn qua cũng không quá nghiêm trọng, cô liền đem cái cà vạt kia nhét vào trong cặp sách.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
  10. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 9: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (8)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm xong một ít, bạn cùng bàn của Tô Yên lại gần cô, do dự dò hỏi:

    "Vừa rồi ··· cậu ở bên ngoài có nhìn thấy người nào đi qua không?"

    Tô Yên chớp chớp con ngươi, giọng nói mềm mại

    "Ai?"

    "Là Khương Nhiên đó! Hơn nữa hắn còn đi qua lớp chúng ta rất nhiều lần, cũng không biết là đang làm gì."

    Bên tai, giọng nói rất nhỏ của hệ thống Tiểu Hoa vang lên:

    [Ký chủ, căn cứ tư liệu tôi tra được, lúc này, tốt nhất là cô nên giả vờ như cái gì cũng không biết.]

    Tô Yên nhìn bạn cùng bàn, ánh mắt sạch sẽ, giọng nói mềm mại:

    "Tớ không biết gì cả."

    Hệ thống Tiểu Hoa: [!..]

    Nó là muốn cô vờ như không biết chuyện, nhưng mà không bảo cô nói chính mình cái gì cũng không biết!

    Vừa rồi ký chủ đứng ở ngay cửa lớp, thế mà cô cái gì cũng không biết?

    Lừa đứa ngốc sao?

    Vậy mà, bạn cùng bàn của cô vừa nghe, thở dài:

    "Cũng phải, cậu bình thường ngoại trừ học tập cũng vẫn là học tập, tám phần liền Khương Nhiên là ai cũng không biết."

    Loại lý do dở tệ này, thế mà còn tin?

    Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu lấy từ trong túi ra một cái kẹo sữa dâu tây, xé mở rồi cho vào miệng ăn.

    Diêu Vũ Phỉ đang muốn tới hỏi Tô Yên chuyện vừa rồi.

    Cô vẫn luôn chú ý, vừa rồi, hình như ··· ngoài cửa có thanh âm nói chuyện của Khương Nhiên.

    Nhưng mà nghe thấy Tô Yên nói, tâm tư Diêu Vũ Phỉ lập tức thả lỏng.

    Lộ ra một nụ cười nhạt, lắc lắc đầu.

    Hẳn là ảo giác đi?

    Cũng phải thôi, Khương Nhiên sẽ nói chuyện hàn huyên lâu như vậy cùng nữ sinh khác?

    Sao có thể?

    Một ngày sau đó, trôi qua cực kỳ gió êm sóng lặng.

    Tô Yên rốt cuộc cũng vượt qua nhiệm vụ sinh hoạt ngày đầu tiên ở thế giới này.

    Lại qua thêm hai ngày, cũng thật sự quá bình yên.

    Chỉ là người nào đó ··· không thể nào bình thản được.

    Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc đồng phục bóng rổ màu trắng mang số 7, chơi bóng khá lợi hại, một nam sinh đeo mũ tranh được bóng, nhanh chóng dẫn bóng, xác định địa điểm, một cú ném bóng ba điểm đẹp mắt rơi xuống.

    Trình Tinh Dương nhìn biểu hiện dũng mãnh của Khương Nhiên, thật sự không bình thường chút nào.

    Hắn túm quần áo lau mồ hôi trên trán, đi đến trước mặt Khương Nhiên

    "Ai nha, làm sao vậy? Cậu định một mình bao cả sân bóng rổ sao?"

    Biểu cảm của Khương Nhiên có chút lạnh, liếc mắt nhìn Trình Tinh Dương một cái:

    "Tôi hỏi cậu một chuyện."

    Hiếm khi Khương Nhiên sẽ hỏi hắn vấn đề gì đó, ánh mắt Trình Tinh Dương sáng ngời nói:

    "Nói nghe thử một chút xem."

    "Bởi vì đối phương không hoàn thành hứa hẹn đúng thời gian, khiến cho cậu vẫn luôn nhớ thương, đối phương có phải là thiếu đánh hay không?"

    Trình Tinh Dương vừa nghe, trực giác liền cảm thấy có vấn đề.

    Hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói:

    "Vậy còn phải xem là chuyện gì. Ví dụ như, chuyện này cũng không phải chuyện quá quan trọng, đối phương trong lúc bận quá, cũng có khả năng quên mất?"

    Khương Nhiên rũ mắt, mồ hôi chảy xuống theo gương mặt.

    Không nói nữa.

    Chỉ là gặp mặt hai lần mà thôi.

    Lần đầu tiên còn là hắn làm cô bị thương.

    Hình như hắn đối với cô mà nói đúng thật là cũng không quá quan trọng.

    Nói như vậy, thực chính xác.

    Mà càng nói hắn lại càng tức giận.

    Hắn tức giận chính mình.

    Chỉ là gặp mặt hai lần mà thôi, cô cũng không nhớ rõ, vậy chính mình rốt cuộc là ở đây nhớ thương cái gì đây?

    Lại qua mấy ngày.

    Tô Yên rời giường từ sớm, sau khi thu thập xong, liền ra cửa đi học.

    Mấy ngày qua, cô đã thích ứng được loại sinh hoạt như này.

    Theo thường lệ, cô đi vào trong siêu thị ngồi một lúc, mua một ly trà sữa.

    Cô ngồi ở trên ghế, an tĩnh nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.

    Tô Yên an tĩnh một lúc, đột nhiên hỏi:

    "Tiểu Hoa, dung lượng não hiện tại của ta là 1 phải không?"

    [Đúng vậy, ký chủ.]

    "Vậy người bình thường xuyên qua các thế giới thì dung lượng não cũng sẽ giảm bớt xuống còn 1?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng tám 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...