Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 60: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (59)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên nói xong, không nhìn Cố Chỉ mà đi thẳng về phía trước.

    Đi ra xa, Tiểu Hoa vẻ mặt ngây ngốc: [Ký chủ, cô làm sao vậy? ]

    Sao, sao ký chủ của nó lại như thế này?

    Rõ ràng bình thường nói chuyện mềm mại ngoan ngoãn, lần này.. cảm giác không được tốt cho lắm a.

    Tô Yên không nói gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

    Tiểu Hoa: [Ký chủ, hình như nam chính đại nhân đã hiểu lầm cô rồi a, cô nói nên làm gì bây giờ? Ký chủ có cần em tìm cách trong 《 Sổ tay hướng dẫn yêu đương 》 không? ]

    Tô Yên vẫn trầm mặc.

    [Ký chủ~, ký chủ~cô nói với Tiểu Hoa đi..]

    Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa còn chưa kịp nói xong.

    Sau đó.. nó đã bị vứt bỏ, vứt bỏ, vứt..

    Trên lỗ tai Tô Yên còn có chút máu, nhìn dáng vẻ là bị cô dùng sức tháo ra.

    Tiếp đó, bàn tay trắng nõn nâng lên, khuyên tai vẽ một độ cong trên không trung, trực tiếp bị ném vào bên trong bụi cỏ.

    Tiểu Hoa sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, nó, nó, ký chủ đây là không cần nó nữa?

    Chỉ nghe thấy Tô Yên nói: "Dong dài."

    Nói xong, cầm ô tiếp tục đi về phía trước, không liếc nhìn bụi cỏ kia một lần.

    Về đến nhà vào phòng mình, Tô Yên đóng chặt cửa sổ, kéo màn, bật đèn sáng tối đa.

    Đứng dưới ánh đèn, một hồi lâu.

    Cô lại ngẩng đầu, duỗi tay sờ sờ lỗ tai của mình.

    Cắn cắn khóe môi, thở dài.

    Cô chán ghét trời mưa.

    Cái loại không khí ẩm ướt dính nhớp và tiếng mưa rơi, sẽ làm cô nhớ tới ký ức không muốn nhớ lại.

    Những ký ức đó, sẽ làm cô cảm thấy mẫn cảm và không an toàn.

    Cho nên, khi cô nhìn thấy bên ngoài sắp mưa, mới muốn nhanh chóng về nhà.

    Như vậy có thể làm cô bình tĩnh hơn, giống như hiện tại.

    Cẩn thận ngẫm lại, ngoại trừ đạp Cố Chỉ một chân, mình cũng không làm gì.

    Cắn khóe môi, có thể là quá dùng sức, chỉ trong chốc lát đôi môi đã sưng đỏ.

    Vì làm tâm tình của mình bình phục nhanh hơn, Tô Yên không làm chuyện khác nữa, lên giường ngủ, không suy nghĩ.

    Tô Yên ngủ đến sáng, vậy nên đã quên mất Khương Nhiên nổi giận đùng dùng rời đi.

    # Quán bar #

    "Anh Khương, anh không thể uống nữa, còn uống nữa thật sự sẽ mất mạng đó!"

    "Anh Khương, anh Khương! Anh, anh đừng uống, xem như em cầu xin anh."

    "Con mẹ nó ông chủ đâu? Ai dám mang rượu tới đây, lão tử đánh chết nó!"

    Hồ bằng cẩu hữu từ trước đến nay chỉ xem náo nhiệt lúc này cũng có chút lo lắng nhìn Khương Nhiên đang uống say khướt.

    Vài người xô xô đẩy đẩy lại có hơi sợ Khương Nhiên khi hắn sắp mất khống chế.

    Cuối cùng, vẫn là đẩy Trình Tinh Dương ra chùi đít nồi.

    Trình Tinh Dương cũng thở dài gãi đầu.

    Chơi với Khương Nhiên bao nhiêu năm, trước nay chưa từng thấy bộ dáng này của hắn!

    Khương Nhiên không uống rượu, không hút thuốc lá, ngày thường ở bên nhau chơi cũng chỉ nhìn bọn họ uống, mấy thứ này hắn không thích.

    Nhưng nhìn xem, bình rượu rỗng đầy đất, khắp nơi là tàn thuốc.

    Tất cả mọi chuyện.. con mẹ nó đều là do nữ sinh kia!

    Bởi vì chuyện tối nay, Tô Yên ở trong lòng Trình Tinh Dương lập tức thành kẻ phản bội.

    Trình Tinh Dương cũng cầm lấy một chai bia, mở ra, "Khương Nhiên, thông qua chuyện tối nay, Tô Yên người kia anh cũng biết là loại.." mặt hàng gì.

    Còn chưa dứt lời, Khương Nhiên đã liếc tới.

    Đó, rõ ràng đều là do nữ sinh kia, đến bây giờ còn che chở, còn khuyên được không?

    Trình Tinh Dương khụ một tiếng, không nói nữa.

    Chỉ có thể ngồi ở đó uống cùng Khương Nhiên.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2021
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 61: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (60)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau.

    Tô Yên mở mắt, rời giường.

    Chờ đến khi cô rửa mặt xong, ra ngoài cửa, bước chân bỗng dừng lại.

    Hôm nay.. hình như rất yên tĩnh.

    Vừa nghĩ tới chuyện gì đó, cô duỗi tay theo bản năng sờ sờ lỗ tai mình.

    Khi thấy lỗ tai bên phải trống rỗng, không có khuyên tai, cô mới phản ứng lại.

    Ngày hôm qua trời mưa.

    Trời mưa, tính tình của cô không tốt lắm.

    Sau đó, bởi vì Tiểu Hoa quá ầm ĩ, nên cô đã trực tiếp ném đi..

    Tô Yên khẽ liếm khóe môi, rũ mắt suy nghĩ.

    Ngày hôm qua, cô ném khuyên tai đi đâu nhỉ?

    Bởi vì Tô Yên biết trời mưa sẽ làm cảm xúc của mình mất khống chế.

    Cho nên cô đều lựa chọn đặt bản thân trong một không gian kín, như vậy, mỗi tiếng nói cử động sẽ không sai.

    Trong lúc nghĩ, cô hơi nghiêng đầu, còn nhìn thấy chiếc ô màu đen dựng ở cửa.

    Sau đó, hình ảnh ngày hôm qua hiện lên từng chút từng chút một.

    Cái ô này, là Khương Nhiên cho cô.

    Sau đó, hắn tức giận rời đi.

    Ngày hôm qua, cô đã nói điều gì kích thích đến hắn sao?

    Khẽ cau mày, lấy một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra ăn.

    Cô nhớ rõ.. bởi vì cảm xúc sắp mất khống chế, cho nên vẫn luôn phải đấu tranh, nhẫn nại.

    Vậy nên có hơi đần độn, cũng không chú ý tới hắn đã nói gì với mình.

    Nhấm nuốt viên kẹo sữa dâu, cầm lấy cái ô màu đen, đóng cửa, sau đó đi tới trường.

    Đầu tiên phải tìm Tiểu Hoa về.

    Tiểu Hoa hẳn là biết chuyện gì phát sinh ngày hôm qua.

    Vừa nghĩ vừa đi tới trường.

    Theo ký ức, Tô Yên đi tới một sân cỏ.

    Cúi người cẩn thận tìm.

    Mặt cỏ sau cơn mưa, có bùn đất trộn lẫn với mùi cỏ xanh, hạt mưa trong suốt ở trên lá, chậm rãi rơi vào bùn đất.

    Tìm hơn mười phút, cũng không tìm thấy.

    Nhưng lúc này, tiếng chuông vào lớp đã vang lên.

    Mặt cỏ này rất lớn, khuyên tai rất nhẹ, rất có thể bị nước mưa cuốn trôi tới chỗ khác.

    Chỉ có thể lang thang tìm kiếm trên mặt cỏ.

    Bây giờ nếu đi học, giữa trưa tan học lại phải qua đây tìm.

    Cô dừng lại, cuối cùng vẫn đi về phía khu dạy học.

    Trùng hợp, Trình Tinh Dương và đám anh em vừa đi ra, nghênh ngang đi ra ngoài lớp.

    Tô Yên chú ý một chút, không thấy có Khương Nhiên.

    Mà lúc này, Trình Tinh Dương cũng phát hiện Tô Yên đang đi tới.

    Sắc mặt của cậu không biến hóa, giống như không nhìn thấy cô, thẳng tắp lướt qua cô đi về phía trước.

    Tô Yên dừng bước, giọng nói mềm mại ấm áp: "Bạn học Trình Tinh Dương."

    Nếu cô nhớ không nhầm, người này tên Trình Tinh Dương.

    Trình Tinh Dương đút tay vào trong túi, xoay người lại, trên mặt vui đùa ầm ĩ: "Ai, đây không phải là bạn học Tô Yên sao? Có chuyện gì vậy?"

    Tô Yên rũ mắt suy nghĩ một lát:

    "Cậu có thể nói cho tôi biết số điện thoại của Khương Nhiên không?"

    Trình Tinh Dương hơi sửng sốt cười nói: "Cậu và anh ấy quan hệ tốt như vậy, anh ấy không nói cho cậu biết?"

    "Không có."

    "Hắn không nói, cậu hỏi tôi.. tôi cũng không dám nói a."

    Cậu cười hì hì nói.

    Tô Yên nghe được, cậu nói chuyện mang theo sự xa cách.

    Chớp chớp mắt, trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nói: "Đã làm phiền cậu."

    Nói xong, xoay người đi về phía khu dạy học.

    Nụ cười trên mặt Trình Tinh Dương dần dần nhạt đi, nhìn phương hướng Tô Yên rời đi.

    Thân hình mảnh khảnh, đeo một cái cặp sách ngoan ngoãn an tĩnh.

    Cho đến khi một người đi tới, ôm bả vai Trình Tinh Dương.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 62: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (61)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ai, tao thấy bạn học Tô Yên kiểu gì cũng không giống người một chân đạp hai thuyền."

    Trình Tinh Dương mắng hắn một trận: "Mày đã quên đêm qua Khương Nhiên vì dị ứng cồn mà phải vào bệnh viện?"

    Người kia nghĩ đến bộ dạng suy sút và điên cuồng chưa từng thấy của Khương Nhiên, thở dài: "Không phải tao chỉ nói lỡ như sao, lỡ như là hiểu nhầm thì sao?

    Mày thấy anh Khương đã từng chiều chuộng người nào như vậy chưa? Lại nói, tao vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của anh Khương không kém đến mức này đi?"

    Người nọ thuận miệng nói một câu, làm Trình Tinh Dương hơi nhíu mày.

    Nhìn bóng dáng Tô Yên hoàn toàn biến mất trên hành lang.

    Trình Tinh Dương đột nhiên chạy nhanh về phía khu dạy học.

    Người nọ sửng sốt: "Ai ai ai, mày đi đâu vậy? Không phải nói đi thăm anh Khương à?"

    Bên cạnh lại có một người nói:

    "Chắc là đi tìm bạn học Tô Yên?"

    "Lời tao vừa nói, nó nghe thấy?"

    "Chắc là vậy."

    # Cửa lớp Tô Yên #

    Tô Yên vừa mới hô một tiếng báo cáo chuẩn bị đi vào lớp.

    Kết quả giọng nói của Trình Tinh Dương truyền đến từ đằng sau: "Tô Yên!"

    Làm bước chân của cô dừng lại, quay đầu lại nhìn.

    Lúc này, giáo viên và học sinh trong lớp đều quay đầu nhìn ra.

    Trình Tinh Dương tùy tiện cầm lấy bút và một quyển vở.

    Viết một dãy xuống giấy rồi xé xuống nhét vào tay Tô Yên.

    Trong mắt không có vui đùa, ngược lại mang theo một loại đánh giá: "Số di động của Khương Nhiên."

    Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay mình, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười: "Cảm ơn"

    Trình Tinh Dương gật gật đầu, không nói gì, lại theo lối cũ trở về.

    Tô Yên vừa quay đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn cô.

    Hoặc là nói đều đang tò mò, tờ giấy trong tay cô, là số điện thoại của ai?

    Giáo viên hơi gõ bàn: "Được rồi, chúng ta tiếp tục giải đề."

    Tô Yên trở lại vị trí ngồi, nhìn tờ giấy trong tay mình.

    Cô nhẹ nhàng nắm chặt.

    Chờ đến khi tan học, trước khi đám học sinh vây quanh hỏi han, cô đã cầm di động đi ra ngoài.

    Dựa theo dãy số trên tờ giấy gọi đi.

    Điện thoại bên kia vang thật lâu cũng không có người nhận.

    Đợi một lát, cô lại gọi lần thứ hai.

    Cô nắm chặt tờ giấy kia, rũ mắt xuống.

    Khi định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe.

    Giọng nói khàn khàn mang theo sự không kiên nhẫn: "Ai?"

    Tô Yên đứng trên hành lang, giọng nói mềm mại: "Khương Nhiên, là tôi."

    Sau khi cô lên tiếng, bên kia thật lâu cũng không có tiếng động.

    Tô Yên cho rằng đối phương không biết cô là ai.

    Sau đó ngoan ngoãn bỏ thêm một câu: "Tôi là Tô Yên."

    Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn vang lên: "Có việc?"

    "Ô của cậu còn ở chỗ tôi, làm cách nào để trả cho cậu?"

    Phía bên kia không có cảm xúc nói: "Không cần trả lại, nếu không cần nữa thì ném đi."

    Tô Yên muốn nói lại thôi: "Tôi, ừm, được rồi."

    Cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đáp ứng.

    Cô vốn dĩ muốn hỏi, ngày hôm qua mình có nói điều gì làm hắn tổn thương không.

    Nhưng nghe ngữ khí của hắn, giống như không muốn nói chuyện với mình.

    Hai người lâm vào trầm mặc.

    Tô Yên cầm di động, lên tiếng: "Tôi không có việc gì nữa."

    Bên kia không nhẹ không nặng lên tiếng: "Ừ."

    Tô Yên cầm di động, cúp máy.

    Sau đó nhìn chằm chằm di động của mình một lúc lâu, mới cất đi, đi vào trong lớp.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 63: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (62)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải nhanh chóng tìm thấy Tiểu Hoa mới được.

    #XX bệnh viện #

    Phòng bệnh nào đó.

    Khương Nhiên dựa vào trên giường bệnh, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm di động một lúc lâu.

    Xác nhận đối phương đã cúp máy.

    Hắn bỗng nhiên giơ tay, phanh một tiếng, di động bị ném vào vách tường vỡ tan.

    Tiếng vang lớn như vậy, Trình Tinh Dương và đoàn người vừa mới đi tới cửa hoảng sợ.

    Vội vàng mở cửa xem bên trong đã xảy ra chuyện gì.

    Trình Tinh Dương vừa thấy Khương Nhiên còn dựa vào giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, hình như đang tức giận.

    Nhìn nhìn chiếc đi động bị nỡ nát bên kia.

    Đám người vốn dĩ đi theo Trình Tinh Dương tới, sau khi xác nhận tình huống, trực tiếp duỗi tay đẩy Trình Tinh Dương đang đứng trước cửa vào.

    Sau đó vẻ mặt nịnh nọt cười: "Bọn tao.. chờ bên ngoài, Anh Khương là người bệnh, nhiều người vào cũng không tốt."

    Nói xong, lạch cạch một tiếng, cửa phòng bệnh bị đóng lại.

    Trình Tinh Dương đứng ở cửa phòng bệnh một lúc lâu, mới phản ứng lại mình bị đám người kia phản bội.

    Đại não chết máy một lúc lâu.

    Cho đến khi mí mắt Khương Nhiên nhấc lên, quét về phía cậu:

    "Có việc?"

    Trình Tinh Dương cười tươi giống như một bông hoa hướng dương, "Không, không phải, em chỉ tới thăm anh.."

    Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt Khương Nhiên đã dời đi, nói:

    "Cậu có thể đi rồi."

    Giữa lông mày tất cả đều là không kiên nhẫn.

    Trình Tinh Dương thật sự rất muốn đi a!

    Cậu đảo mắt suy nghĩ, nhìn thấy chiếc di động bị vỡ kia.

    Trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh Tô Yên hỏi cậu số điện thoại của Khương Nhiên.

    Vậy nên buột miệng thốt ra: "Buổi sáng hôm nay, bạn học Tô Yên hỏi em số điện thoại của anh."

    Đôi mắt Khương Nhiên âm trầm, nhìn cậu.

    Trình Tinh Dương giơ tay qua đỉnh đầu, một bộ vô tội: "Anh không nói cho người ta, em cũng không muốn nói cho Tô Yên biết.

    Nhưng.. hình như Tô Yên rất gấp gáp muốn tìm anh, không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói cho người ta biết."

    Nghe thấy Trình Tinh Dương nói cô gấp gáp muốn tìm hắn, ánh mắt Khương Nhiên hơi sáng lên.

    Nhìn thấy Khương Nhiên trầm tư, Trình Tinh Dương hỏi: "Lỡ như có chuyện rát quan trọng gọi tới đây, làm sao bây giờ?"

    Mí mắt Khương Nhiên rũ xuống, ánh mặt trời chiếu vào, làm sắc mặt tái nhợt kia có chút ấm áp.

    Thật lâu sau, mới nghe hắn nói: "Cô ấy không có chuyện quan trọng."

    Cũng không giải thích thêm, Khương Nhiên đột nhiên nói ra câu này.

    Cũng không biết là đang nói cho Trình Tinh Dương nghe, hay là đang nói cho mình nghe.

    Trình Tinh Dương lập tức hiểu ra nguyên nhân Khương Nhiên đang suy sút đột nhiên phẫn nộ như vậy.

    Tám phần, Tô Yên đã gọi điện thoại cho hắn.

    Hai người nói hai chuyện khác nhau, rồi cúp máy?

    Trình Tinh Dương nhặt chiếc điện thoại bị vỡ kia lên, tấm tắc hai tiếng.

    Còn không đợi cậu nói chuyện, người đang dựa vào giường đột nhiên nhổ kim tiêm ra, xuống giường.

    Hành động thình lình xảy ra làm Trình Tinh Dương sợ tới mức lui về sau hai bước.

    Hắc hắc cười: "Anh Khương, này, chuyện số điện thoại của anh, cũng không thể trách em a."

    Cậu cho rằng Khương Nhiên đột nhiên xuống giường là muốn đánh cậu, vội vàng giải thích.

    Nào biết, Khương Nhiên không thèm nhìn cậu.

    Cau mày, cầm lấy quần áo bên cạnh đi vào toilet.

    Chờ đến khi thấy Khương Nhiên mặc đồng phục đi ra, Trình Tinh Dương sửng sốt: "Anh đừng nói với em là bây giờ anh muốn tới trường nhé?"

    Nửa đêm qua, hắn dị ứng cồn mới vừa mới phải vào bệnh viện, hôm nay đã đi học?

    Từ khi nào, đồng chí Khương Nhiên nhiệt tình yêu thương học tập như vậy?
     
    Ái Tịch, vonhungGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2021
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 64: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (63)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi uống rượu, tuy rằng sẽ không xảy ra chuyện lớn, nhưng sẽ không thoải mái.

    Đêm qua uống vừa nhiều vừa hỗn loạn rượu trắng rượu đỏ, mới xảy ra chuyện.

    Hiện tại mặc dù không sao, nhưng bác sĩ nói phải nằm viện quan sát hai ngày.

    Này, Trình Tinh Dương muốn cản hắn lại.

    Nhưng lúc cậu suy nghĩ, Khương Nhiên đã đẩy cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

    # Cao trung Đế Đô #

    Chuông tan học và lên.

    Tô Yên từ trong lớp đi ra, không đi về phía nhà ăn, mà là đi tới sân cỏ.

    Dù sao cô cũng phải tìm lại được Tiểu Hoa.

    Sau cơn mưa, luôn khiến người ta vui vẻ thoải mái.

    Cô cong eo, đứng ở trên cỏ, cẩn thận tìm kiếm.

    Sợi tóc buông xuống, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy khuôn mặt rối rắm đang cắn môi của cô.

    Khi Khương Nhiên vào trường học, đã nhìn thấy hình ảnh như vậy

    Đôi mắt hắn đảo qua dáng người gầy nhỏ kia, không khống chế được mà đi qua.

    Tô Yên tìm tìm, lùi dần về phía sau, thân thể đụng phải một người.

    Cô ngồi dậy, quay đầu lại nhìn.

    Khương Nhiên hai tay đút túi, đứng ở chỗ đó, bộ dạng lười nhác, không nhìn ra cảm xúc trên mặt hắn.

    Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt, tiếng nói mềm mại vang lên: "Thật xin lỗi, đụng vào cậu."

    Khương Nhiên nghe, đôi mắt hơi híp lại.

    Khom lưng nhìn thẳng cô.

    Giọng nói trầm thấp lười nhác: "Ngoại trừ chuyện này, không có chuyện khác muốn xin lỗi tôi?"

    Cô chớp chớp mắt, suy nghĩ trong chốc lát, thành thành thật thật hỏi: "Ví dụ là chuyện gì?"

    Khương Nhiên nhìn biểu tình vô tội của cô, dáng vẻ hoàn toàn mờ mịt.

    Hắn duỗi tay, nhéo bả vai cô, kéo gần đến trước mặt mình.

    Tô Yên đột nhiên không kịp đề phòng, bước chân lảo đảo tiến lên.

    Mái tóc quét qua khóe môi tái nhợt của hắn.

    Lần này, hai người dính sát vào nhau.

    Một biểu tình rất nhỏ cũng bị đối phương nhìn thấy.

    Lúc này, Tô Yên bừng tỉnh nhớ tới, hình như ngày hôm qua hắn tức giận vội vàng rời đi, còn đấm vào vánh tường.

    Tầm mắt của cô không nhịn được mà khẽ hướng về phía tay phải, cái tay kia đang quấn băng gạc, nhìn dáng vẻ có chút nghiêm trọng.

    Khẽ cắn môi đỏ, mềm mại lên tiếng: "Tay của cậu, không sao chứ?"

    Khương Nhiên hơi nhướn mày, còn tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện hôm qua, xem ra còn nhớ rõ.

    Ngữ khí của hắn lười nhác: "Em cảm thấy sao?"

    Tô Yên do dự một lát, rũ đầu xuống: "Thật xin lỗi."

    Nói xin lỗi, nhưng Khương Nhiên nhìn qua, biểu tình kia lại không đẹp lắm.

    Tay nắm chặt bả vai cô, càng ngày càng dùng sức: "Vì sao lại xin lỗi?"

    Tô Yên ngẩng đầu, nhỏ giọng nhu nhu: "Không phải cậu nói, tớ nợ cậu một lời xin lỗi sao?"

    Khương Nhiên bị cô làm cho tức đến nỗi bật cười, khóe môi sắc bén tái nhợt nở nụ cười, trong phút chốc, lệ khí giữa mày đã biến mất một chút.

    Xem ra, có vài lời, phải nói rõ với cô.

    Bằng không, chỉ sợ nói như thế nào cũng không thể nói rõ.

    "Tôi thích em, để em suy xét ba ngày. Thấy em vội vàng chuẩn bị kì thi, vốn dĩ định thi xong rồi hỏi lại. Nhưng bây giờ, không thể chờ được nữa. Bây giờ em phải cho tôi một đáp án."

    Càng nói, ngữ khí càng nặng.

    Sau khi nói xong, lại hơi nhíu mày, bổ sung một câu: "Em chỉ có thể trả lời một đáp án khẳng định."

    Tô Yên chớp chớp mắt.

    Đáp án khẳng định?

    Đó chính là..

    "Được?"

    Khương Nhiên đột nhiên nghe thấy câu trả lời dứt khoát của cô, làm hắn sửng sốt.

    Chờ khi hắn phản ứng lại, mới biết được cô nói gì.

    Duỗi tay, kéo người vào trong ngực, dùng sức ôm.

    Ý cười bên khóe môi sắc bén càng ngày càng nhiều: "Ánh mắt không tồi."
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 65: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (64)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên bị ôm chặt, cô cảm thấy, trái tim mình lại đập nhanh hơn.

    Nâng tay lên, chậm rãi nắm lấy góc áo của hắn, tùy ý để hắn ôm mình.

    Một lúc sau.

    Khương Nhiên còn đang ôm cô.

    Tô Yên nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, giọng nói mềm mại: "Khương Nhiên?"

    Nghe được tiếng nói, lúc này hắn mới buông ra, đại khái là bởi vì nghe thấy Tô Yên đồng ý rồi.

    Cảm xúc và lý trí mà Khương Nhiên đã vứt bỏ đều quay lại.

    Hắn nhìn mặt cỏ, nhướng mày lên: "Không đi ăn cơm, đến chỗ này làm gì?"

    Khi nói chuyện, hắn nâng tay lên túm nơ bướm trên cổ áo Tô Yên.

    Nơ bướm kia vốn dĩ đã có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.

    Bởi vì hành động của hắn, khiến cho nơ bướm kia càng thêm nghiêng ngả.

    Cô thành thành thật thật trả lời: "Tớ bị mất khuyên tai."

    Khương Nhiên hơi nhíu mày: "Rất quan trọng?"

    "Có chút."

    Khi hai người đang nói chuyện, bên cạnh, giọng nói của Nguyên Hân Lâm truyền đến: "Tô Yên"

    Một giọng nam ôn nhu.

    Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại, cô còn chưa nói gì, đã cảm thấy bả vai bị người bóp hơi đau.

    Cô nghiêng đầu nhìn.

    Khương Nhiên vừa nãy còn mỉm cười lười nhác, đảo mắt đã nheo mắt lại, lười biếng lại không hiểu sao có chút nguy hiểm.

    Cô theo bản năng vươn tay, cầm lấy tay hắn.

    Giọng nói mềm nhẹ mang theo nghi hoặc: "Khương Nhiên?"

    Người nào đó nghe thấy cô gọi, cúi đầu nhìn, che đậy sự khó chịu trong mắt.

    Nguyên Hân Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy Khương Nhiên.

    Hơn nữa nhìn thấy Tô Yên và Khương Nhiên thân mật như vậy, không nhịn được mà nắm chặt bài thi trong tay.

    Cậu ta không đi qua đó, mà đứng bên ngoài mặt cỏ, cười nói: "Tô Yên, tớ có một bài không hiểu, muốn hỏi cậu."

    Tô Yên có hơi nhớ Tiểu Hoa, hơn nữa, cô không thích giảng bài cho người khác.

    Vậy nên nghiêm túc lên tiếng: "Cậu có thể đi hỏi thầy."

    Nguyên Hân Lâm khả năng là không nghĩ tới Tô Yên sẽ từ chối mình, vậy nên cậu ta sửng sốt.

    Sau đó, lại nhìn Khương Nhiên đang đứng bên cạnh Tô Yên, trong mắt hiểu ra.

    Loại người không chuyện ác nào không làm, gây chuyện thị phi như Khương Nhiên, một nữ sinh ngoan ngoãn như Tô Yên tất nhiên sẽ sợ hãi.

    Nguyên Hân Lâm hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tô Yên, lên tiếng:

    "Cậu không cần sợ bất kỳ người nào."

    Tô Yên nghe vậy gật đầu: "Tôi biết."

    Cô vốn dĩ không sợ bất kỳ người nào a.

    Nguyên Hân Lâm nói: "Tô Yên, đi với tớ, thầy Hóa muốn gặp cậu."

    Ngữ khí chắc chắn.

    Khương Nhiên cười nhạo một tiếng, dựa vào Tô Yên bật cười.

    Còn mang giáo viên ra dọa, bộ dáng phòng bị này.

    Nhìn thấy làm cho hắn rất khó chịu.

    Tô Yên cũng nhẹ nhàng nhíu mày.

    Khương Nhiên cúi đầu, thu biểu tình của cô vào trong mắt.

    Hắn thò lại gần, lên tiếng: "Không hiểu vì sao thầy gọi em?"

    "Cậu biết?"

    "Cậu ta gạt em."

    "Vì sao?"

    "Vị bạn học này coi tôi là hồng thủy mãnh thú sợ tôi bắt nạt em."

    Hai người đứng ở kia thân mật nói chuyện.

    Nguyên Hân Lâm nắm chặt bài thi càng ngày càng dùng sức: "Tô Yên!"

    Khi cậu ta nói, mang theo chút tức giận.

    Khương Nhiên nhấc mắt, con ngươi hiện lên một tia không kiên nhẫn: "Này, cút xa một chút."

    Sắc mặt Nguyên Hân Lâm cứng đờ: "Cậu!"

    Nội tâm cảm thấy bị sỉ nhục, lại không dám thật sự đối đầu với Khương Nhiên.

    Tô Yên nhìn hai người kia, cuối cùng dò hỏi Nguyên Hân Lâm:

    "Cậu còn có chuyện gì không?"

    Nguyên Hân Lâm hít sâu một hơi: "Có, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu."

    Tô Yên chớp chớp mắt, cảm thấy không hiểu lắm.

    Giữa bọn họ có cái gì để nói?

    Vốn dĩ cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 66: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (65)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên Hân Lâm cứng đờ ở nơi đó, nhìn chằm chằm Tô Yên, khuôn mặt trịnh trọng.

    Tô Yên chớp chớp mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Nhiên.

    "Tớ đi nói chuyện với cậu ta rồi quay lại."

    Ngữ khí mềm mại, nghiêm túc nói.

    Sắc mặt của Khương Nhiên biến hóa xuất sắc ngoạn mục, ngữ khí không tốt lắm: "Em rất quan tâm cậu ta?"

    Khi nói, mí mắt buông xuống gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

    Dung lượng não của Tô Yên bị giảm chỉ còn 1, làm sao có thể nghĩ ra ẩn ý trong câu nói của đồng chí Khương Nhiên.

    Biểu tình vô tội: "Không thèm quan tâm a."

    Nếu không phải buổi tối hôm đó hệ thống đột nhiên phát nhiệm vụ phụ cho cô.

    Cô sẽ không có bất cứ giao thoa gì với Nguyên Hân Lâm này.

    Tô Yên nói, nhẹ nhàng bâng quơ.

    Ngược lại làm sắc mặt của Khương Nhiên tốt hơn một chút.

    Rũ mắt nhìn cô, môi mỏng sắc bén mở ra: "Ba phút."

    "Được."

    Nói xong, Tô Yên đi về phía Nguyên Hân Lâm.

    Khương Nhiên đứng ở chỗ đó, nhìn Nguyên Hân Lâm, đôi mắt hiện lên một tia âm trầm.

    Nơi xa, Trình Tinh Dương và các anh em đang về trường.

    Không biết là ai, thoáng nhìn thấy Khương Nhiên, kinh ngạc không nhịn được lên tiếng: "A? Kia không phải anh Khương sao?"

    "Nhìn sắc mặt anh Khương không tốt lắm."

    "Ai ai ai, đang nói chuyện bên kia, không phải Tô Yên và Nguyên Hân Lâm sao?"

    "Ai da! Hóa ra Khương ca là nam phụ đau khổ vì tình a!"

    "Cút sang một bên đi, mày gặp nam phụ đau khổ vì tình nào hung tàn như anh Khương chưa?"

    Nhìn ánh mắt kia, gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang nói chuyện, hận không thể chọc một cái lỗ để nghe lén.

    Vài người có chút đồng tình, nhưng càng là vui sướng khi có người gặp họa.

    Có thể nhìn thấy biểu tình này của anh Khương, trăm năm khó gặp a!

    Trình Tinh Dương gãi đầu, vẻ mặt đau khổ.

    Một người nhìn thấy bộ dạng này của Trình Tinh Dương, không nhịn được nghi hoặc: "Mày làm sao vậy? Táo bón?"

    "Cút!"

    Khi nói xong, Trình Tinh Dương nhấc bước đi về phía Khương Nhiên.

    Lúc này, đôi mắt Khương Nhiên chuyển qua, nhìn về phía người đi tới.

    Trong lúc vô tình thoáng nhìn, liếc tới bên cạnh tảng đá, một cái khuyên tai đang nằm im.

    Chỉ liếc mắt một cái, Khương Nhiên đã nhận ra.

    Đây là hoa tai của Tô Yên.

    Đi về phía trước hai bước, khom lưng, nhặt cái hoa tai kia lên.

    Niết trong tay.

    Bên cạnh, Trình Tinh Dương đã nhích lại gần.

    Hỏi cậu vì sao đi tới đây?

    Đương nhiên là tới bày mưu tính kế cho anh em của mình.

    Rốt cuộc.. nếu chuyện tình cảm của Khương Nhiên không thuận lợi, không chỉ lăn lộn cậu, còn có nhiều người nữa!

    Trình Tinh Dương cười tùy tiện: "Anh Khương."

    Khi nói, ghé sát vào.

    Khương Nhiên liếc mắt nhìn cậu, lực chú ý quay lại chiếc hoa tai.

    Bị bơ như vậy, Trình Tinh Dương sờ soạng mặt mình, lại dán qua, giọng nói chậm lại: "Anh Khương, anh mới ra viện, thân thể không tốt. Là thời điểm cần sự quan tâm chăm sóc."

    "Cậu muốn nói gì?"

    "Con gái mà, nhìn thấy một người trong lúc yếu ớt sẽ đau lòng, tình thương của mẹ tràn lan."

    Trình Tinh Dương nháy mắt với Khương Nhiên.

    Khương Nhiên nhíu mày.

    Hắn còn chưa nói gì, đột nhiên Trình Tinh Dương đã hô to gọi nhỏ: "Anh Khương! Sao anh lại chạy ra ngoài? Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi!"

    Bên này có động tĩnh, bên kia Tô Yên chưa nói được hai câu quay đầu lại nhìn.

    Cắn cắn môi, nhịn không được đi về phía Khương Nhiên.

    Trình Tinh Dương lập tức đỡ lấy Khương Nhiên, vô cùng đau đớn: "Anh Khương, anh phải yêu quý thân thể của mình chứ. Anh nhìn xem sắc mặt anh tái nhợt rồi này, thật là làm người đau lòng.."

    Khương Nhiên đen mặt: "Cút."

    Nói hắn giống như người sắp chết vậy.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 67: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (66)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Tinh Dương đại khái cũng biết mình diễn hơi quá, vội vàng dặn dò Tô Yên: "Bạn học Tô Yên, Khương ca mới từ bệnh viện ra, thân thể rất suy yếu. Nhờ cậu chăm sóc anh ấy nha, tạm biệt, tạm biệt!"

    Nói xong, nhanh như chớp chạy đi.

    Tô Yên nhìn Khương Nhiên.

    Sắc mặt của hắn thật sự không được tốt lắm, môi có chút tái nhợt suy yếu.

    Hóa ra là bị bệnh phải nằm viện.

    Cô không nhịn được đi qua đó, đỡ lấy cánh tay hắn: "Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi thật tốt."

    Khương Nhiên thấy cô khó có khi chủ động, đôi mắt xẹt qua một tia sáng, môi ngoéo một cái.

    Thuận thế dựa vào trên người cô.

    Nhưng mà, tư thế này khi người ngoài nhìn thấy càng giống như ôm người vào trong ngực.

    Sợi tóc nhu thuận vén ra sau tai, sườn mặt của cô ánh vào trong mắt.

    Hắn dán tới, ánh mắt nhìn chằm chằm.

    Lười nhác nói: "Khuyên tai của em, tìm thấy rồi."

    Nói xong, cầm chiếc khuyên tai đó, đưa tới trước mặt Tô Yên.

    Tô Yên nhìn thấy, vui mừng nở nụ cười.

    Duỗi tay, cầm lấy.

    Cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Hoa, còn tưởng rằng bị trôi xuống cống thoát nước rồi.

    Nhưng mà lúc này cũng không phải lúc nói chuyện với Tiểu Hoa, cô bèn cất khuyên tai vào trong túi.

    Cô bước về phía trước, bước chân có vẻ cố hết sức.

    Khương Nhiên không biết là cố ý hay vô tình, ép hơn nửa cân nặng xuống người cô.

    Lười nhác dò hỏi: "Nói chuyện với nam sinh kia xong rồi?"

    Tô Yên lắc lắc đầu: "Chưa, cậu ta chỉ nói một nửa."

    "Sao lại không nói tiếp?"

    "Cậu ta có hơi dong dài, nói chuyện không có trọng điểm."

    Tô Yên nói thẳng cảm giác của mình.

    Cũng không biết Nguyên Hân Lâm rốt cuộc muốn nói gì với mình.

    Lải nhải một đống, mục đích là bảo cô không phải khẩn trương trong cuộc thi Hóa lần này.

    Ách.. có chút không thể hiểu được.

    Cái này cô phải hỏi Tiểu Hoa mới có thể hiểu rõ hơn.

    Lực chú ý của Tô Yên đặt ở trên tay hắn.

    Trên tay còn quấn lấy băng gạc màu trắng, nhìn kỹ còn có thể thấy được vết máu.

    Mềm mại lên tiếng: "Còn đau không?"

    Khương Nhiên ngậm cười, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người cô, lười nhác nói: "Đau."

    Tô Yên đối với chuyện này thấy rất mới lạ.

    Nếu đổ máu, có thể cầm máu.

    Nhưng nếu đau, nên làm gì bây giờ?

    Cô móc một cái kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ, đưa tới bên môi Khương Nhiên.

    Tô Yên nghiêm túc nói: "Ăn, có thể sẽ không đau nữa."

    Khương Nhiên nhướng mày, cười cười ăn viên kẹo kia.

    Một lát sau.

    Hắn không biết xấu hổ lên tiếng: "Vẫn đau."

    Trên mặt Tô Yên lộ ra biểu tình buồn rầu: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

    Khương Nhiên tiến đến bên tai cô, ngữ khí sâu xa mang theo ý cười: "Em hôn một chút, hôn một chút sẽ không đau nữa."

    "Thật sự?"

    "Ừ."

    Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của hắn.

    Tô Yên ngoan ngoãn cầm lấy bàn tay quấn băng gạc của hắn, hôn một cái.

    Nhìn thấy cô nghiêm túc như vậy, đôi mắt tràn đầy vô tội.

    Đầu Khương Nhiên gác trên vai cô, cười ra tiếng.

    Vốn dĩ, muốn để cô hôn mặt mình, chiếm tiện nghi.

    Nào biết cô sẽ nghiêm túc như vậy cầm tay mình lên hôn.

    Tô Yên nghiêng đầu: "Không đau?"

    Giọng nói mềm mại, hỏi rõ ràng.

    Khương Nhiên nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, bước chân ngừng lại.

    "Tô Yên."

    "Ừ? Ưm.."

    Vừa mới lên tiếng, người nào đó đã nhéo cằm cô, tiến tới.

    Vốn dĩ, Khương Nhiên dựa hơn nửa người vào cô, hắn làm như vậy, nụ hôn vừa hung dữ vừa mãnh liệt.

    Cô không chịu nổi, không ngừng lùi về phía sau.

    Cho đến khi dựa vào một cái cây thì muốn tránh cũng không thể tránh.

    "Ngô!"

    Cô ngửa đầu, bị động thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt này.

    Ánh nắng dịu dàng sau cơ mưa, bên gốc cây.

    Một nam sinh và một nữ sinh đang hôn nhau, dù cách xa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí mờ ám kia.

    Làm người mặt đỏ tim đập.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 68: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (67)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng ngày từng ngày trôi qua.

    Đã tới ngày cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia diễn ra.

    Nơi thi không xa trường cao trung Đế Đô, cho nên thầy Hóa quyết định tập hợp ở nơi diễn ra cuộc thi.

    Triệu Sâm và Nguyên Hân Lâm đã tới từ một tiếng trước.

    Thầy Hóa cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn những người đang bước tới.

    Thời gian càng ngày càng gần, ông càng nhíu chặt mày.

    Vì sao lại có bộ dáng mặt ủ mày ê này?

    Bởi vì bạn học Tô Yên còn chưa tới.

    Cuối cùng, trước mười phút thí sinh được gọi vào phòng thi.

    Một chiếc taxi dừng ngoài trường thi.

    Cửa xe mở ra, Tô Yên đeo balo, đi xuống xe.

    Tiếp theo, một thiếu niên cũng đi xuống cùng cô.

    Tỉ lệ dáng người của Khương Nhiên rất đẹp, hơn nữa vóc dáng cao, khuôn mặt lại đẹp trai, hắn lười nhác mỉm cười nhìn Tô Yên.

    Cho dù là ở cuộc thi cũng hấp dẫn không ít tầm mắt.

    "Thi tốt nhé."

    Khóe môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở lên tiếng.

    Tô Yên thành thành thật thật gật đầu: "Ừm."

    Hắn không nhịn được mà duỗi tay xoa xoa đầu cô.

    Động tác thân mật của hai người, bị ba người phía xa nhìn rõ.

    Lúc này thầy Hóa đang gấp gáp, vừa thấy Tô Yên tới, đâu còn quan tâm cô và thằng nhóc Khương Nhiên này quan hệ mờ ám gì.

    Có thể tới thi như vậy là đủ rồi.

    Mà Nguyên Hân Lâm đứng ở phía sau lại nắm chặt hộp bút trong tay.

    Ở trong lòng cậu ta, kỳ thật người Tô Yên thích là mình.

    Còn chuyện vì sao Tô Yên thân mật với Khương Nhiên như vậy, chỉ là bởi vì Khương Nhiên bức bách, không thể từ chối.

    Chỉ cần kết thúc cuộc thi này, cậu ta sẽ tỏ tình với Tô Yên.

    Đến lúc đó, cậu ta tin tưởng, Tô Yên khẳng định sẽ đồng ý lời tỏ tình của mình và giữ khoảng cách với Khương Nhiên.

    Khi cậu ta còn đang nghĩ, Tô Yên đã đi tới chỗ bọn họ.

    Khương Nhiên dựa vào cửa xe taxi, khuôn mặt mày lười nhác nhìn bóng dáng Tô Yên.

    Tiếng chuông vào phòng thi nhanh chóng vang lên.

    Tô Yên và hai người kia đi vào phòng thi.

    Lại đợi mười phút, đề thi được phát xuống.

    Giấy nháp bị cô đặt phía dưới đề thi, từ đầu đến cuối chưa bao giờ lấy ra.

    Khi mọi người đang đọc đề thi đánh giá nội dung.

    Cô đã làm từng bài từng bài một.

    Mười lăm phút sau.

    Tô Yên buông bút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

    Đợi trong chốc lát, cô đứng dậy.

    Giám thị thấy có một nữ sinh ngoan ngoãn đi tới có chút nghi hoặc: "Bạn học này, em làm sao vậy?"

    Tô Yên chớp chớp mắt, lên tiếng: "Thưa thầy, em nộp bài thi."

    Tiếng nói vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.

    Mười lăm phút? Làm xong?

    Cảm giác khiếp sợ không cần nói cũng biết.

    Có thể tới tham gia cuộc thi này, vốn dĩ chính là những học sinh ưu tú nhất, cho nên bên trong không thể để kẻ ngốc đi vào.

    Vậy nên.. chỉ có một khả năng Tô Yên là thiên tài làm người đố kị kia.

    Những học sinh vốn dĩ đang bình tĩnh làm bài, trong nháy mắt cảm thấy thấp thỏm.

    Đều là cấp bậc học bá học thần, khó tránh khỏi không nhịn được mà đánh giá một lần.

    Nhưng hiện tại, bị người treo lên đánh như vậy, trong lòng thật sự không chịu nổi.

    Tô Yên lại mặc kệ những chuyện này, cô nộp bài thi, đi ra ngoài trong những ánh mắt khiếp sợ của học sinh và giám thị.

    Khuyên tai vang lên tiếng nói: [Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ. Ngài đạt được một cơ hội cầu nguyện.]

    Tô Yên nghe thấy thế, có chút nghi hoặc: "Cầu nguyện?"

    [Đúng vậy, ký chủ, chờ khi ngài hoàn thành nhiệm vụ, sẽ biết được. Cố lên!]
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  10. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 69: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (68)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ừm, được."

    Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

    Sau khi Tô Yên ném Tiểu Hoa vì quá dong dài.

    Tiểu Hoa được tìm lại, rầm rì tức giận vài ngày.

    Vừa tức giận vừa sợ ký chủ vì mình giận dỗi mà bị ném đi một lần nữa.

    Vậy nên sau khi Tiểu Hoa giận dỗi vài ngày, bèn thu liễm tha thứ Tô Yên.

    Tiểu Hoa cũng bắt đầu nhìn lại ký chủ của mình một lần nữa.

    Ách.. hiện tại, là bộ dạng của một thiên sứ nhỏ, tính cách.. rất ngoan, không, cũng không ngoan lắm.

    Tiểu Hoa rối rắm, nó cũng không thể định nghĩa được.

    Chỉ có thể tìm hiểu được nhiều dữ liệu hơn rồi phân tích.

    Tô Yên vừa đi ra, thầy Hóa hơi sửng sốt, vội vàng đi qua hỏi: "Cảm thấy làm thế nào? Đề thi có khó không?"

    "Cũng được ạ."

    Cô ngoan ngoãn trả lời.

    Thầy Hóa nghe vậy, ngược lại thở ra một hơi.

    Không nhiều thì ít, thầy Hóa cũng có chút hiểu Tô Yên.

    Cô nói cũng được, thì là không khó.

    Nếu không có chuyện gì xảy ra, vậy giải nhất cuộc thi học sinh giói Hóa quốc gia này sẽ là của bọn họ.

    Nghĩ tới đây, trên mặt ông xuất hiện một tia vui mừng.

    Khương Nhiên đi tới, trực tiếp dắt tay cô: "Đi thôi."

    Làm lơ người thầy đang vui mừng một mình bên cạnh, bạn học Tô Yên được kéo đi.

    Chờ đến khi đi được một lúc, cô lên tiếng: "Chúng ta đi đâu vậy?"

    Khương Nhiên đang muốn trả lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở hổn hển: "Tô Yên!"

    Vừa quay đầu lại, phát hiện Nguyên Hân Lâm đang thở hổn hển đỡ tường, không biết chạy ra phòng thi từ lúc nào.

    Khương Nhiên đang cười với Tô Yên, khi nhấc mắt đã là âm trầm.

    Tô Yên nghi hoặc: "Có việc?"

    Nguyên Hân Lâm nhìn Tô Yên, đôi mắt nghiêm túc, "Tớ có lời muốn nói với cậu, bạn học Khương Nhiên hãy tránh đi một lát."

    Khương Nhiên nhướng mày.

    Nguyên Hân Lâm này, lấy đâu ra dũng khí nói mấy câu này với hắn?

    Tô Yên khẽ liếm khóe môi, đôi mắt hiện lên một tia cảm xúc.

    Cũng không biết Nguyên Hân Lâm có chuyện gì.

    Nhiều lần tìm cô nói mấy câu không có ý nghĩa gì.

    Cô cũng không muốn nói chuyện với cậu ta.

    Giọng nói mềm ấm vang tiếng: "Bạn học Nguyên Hân Lâm, cậu quay lại đi."

    Ý từ chối đã rất rõ ràng.

    Nguyên Hân Lâm chưa từ bỏ ý định, đi tới trước mặt Tô Yên, trong mắt có một tia nóng rực:

    "Tô Yên, cậu nghe tớ nói, tớ biết tình cảm của cậu.."

    Khi nói chuyện mang theo sự si mê.

    Vì Tô Yên, cậu ta còn bỏ lỡ cuộc thi này, sao có thể từ bỏ trong thời điểm quan trọng này?

    Chỉ là, còn chưa dứt lời, đã bị người khác một chân đá tới vách tường bên cạnh.

    Đôi mắt Khương Nhiên có chút âm trầm, một bàn tay cầm cổ áo của Nguyên Hân Lâm, ngay cả nói cũng lười không muốn nói với cậu ta.

    Giơ tay ấn người ở trên tường.

    Lúc này, thầy Hóa cũng đuổi theo bước tới.

    Ông vừa nhìn thấy Nguyên Hân Lâm chạy ra từ phòng thi đã khiếp sợ, vội vàng đuổi theo xem có chuyện gì xảy ra.

    Kết quả nhìn thấy Khương Nhiên sắc mặt âm trầm, mà Nguyên Hân Lâm giống như bao cát không thể đánh lại.

    "Khương Nhiên, em đang làm gì? Mau buông em ấy ra!"

    Thầy Hóa đi tới, muốn tách hai người ra.

    Nhưng mà Khương Nhiên vẫn đứng ở đó không nhúc nhích bóp cổ Nguyên Hân Lâm.

    Sắc mặt của Nguyên Hân Lâm trở nên trắng xanh, giống như giây tiếp theo sẽ tắt thở.

    Tiểu Hoa lên tiếng: [Ký chủ, cô mau đi khuyên nhủ, thế giới này không thể giết người!]

    Tô Yên sửng sốt, đi qua đó, kéo kéo tay Khương Nhiên: "Đừng đánh."

    Giọng nói của cô mềm mại như vậy, không chút phòng bị nào như vậy.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...