Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    vonhung thích bài này.
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 31: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người trong lớp tán thưởng Tô Yên một trận.

    Trong nháy mắt không còn tiếng cười nhạo lúc trước.

    Diêu Vũ Phỉ ngồi ở phía sau, con ngươi thanh lãnh hiện lên một tia ghen ghét.

    Tay dùng sức nắm chặt bút, ấn mạnh đến mức trắng bệch, như là muốn bẻ gãy nó luôn vậy.

    Chỉ là biết ăn nói hai câu mà thôi, ngày thường nhìn thì an tĩnh nặng nề, bây giờ nhìn lại.. thật sự giả vờ rất giỏi a.

    Bộ dáng hai mặt này của Tô Yên, nếu bị Khương Nhiên thấy được, cô ta còn có thể thoải mái như vậy hay không.

    Roẹt một tiếng, bút của Diêu Vũ Phỉ vì dùng sức mà mà làm rách một vết sâu trên giấy.

    Phát ra tiếng động chói tai.

    Âm thanh vừa xuất hiện, khiến mọi người đều yên tĩnh lại.

    Diêu Vũ Phỉ lớn lên xinh đẹp, gia thế tốt, ngồi ở nơi đó ai cũng không muốn đắc tội.

    Kết thúc chương trình học của một ngày dài, học sinh trong lớp đã ra về gần hết.

    Tô Yên thu thập xong, thành thành thật thật ngồi ở tại chỗ chờ đợi.

    Bạn ngồi cùng bàn thấy Tô Yên còn chưa đi, nghi hoặc: "Hửm? Sao cậu còn chưa về? Chân đau sao? Muốn tớ đỡ cậu về không?"

    Tô Yên lắc đầu: "Không phải, tôi đang đợi người."

    Ngồi cùng bàn không nghi ngờ, gật gật đầu: "Vậy tớ đi trước."

    "Được." Tô Yên lên tiếng.

    Đợi một lúc sau, Khương Nhiên xuất hiện ở cửa lớp.

    Bước chân đi vào.

    Lúc này, học sinh trong lớp đã đi về gần hết. Cũng có thể là bởi vì Khương Nhiên xuất hiện nhiều lần rồi, cho nên cũng không tạo ra oanh động lớn gì.

    Hắn nhìn Tô Yên ngoan ngoãn ngồi chờ ở chỗ đó.

    Khóe môi sắc bén vẽ ra một độ cong nhợt nhạt. Cười lười nhác:

    "Thu thập xong rồi?"

    Tô Yên gật gật đầu.

    Hắn nhấc cặp sách màu trắng đặt bên cạnh lên, một bàn tay khác đỡ Tô Yên, đi ra ngoài.

    Tô Yên từ trong túi móc ra một cái kẹo, bóc vỏ ăn.

    Khương Nhiên rũ mắt nhìn, cười nghiền ngẫm: "Sao lại thích ăn kẹo như vậy."

    Tô Yên liếm khóe môi, "Lúc đau đầu, thì muốn ăn."

    Kỳ thật lúc bắt đầu không có thói quen này. Nhưng mà bởi vì Tiểu Hoa, mới thêm thói quen này.

    Khương Nhiên nhíu mày: "Đau đầu?"

    Tô Yên thành thành thật thật gật đầu: "Nghĩ nhiều chuyện, sẽ đau đầu."

    Bây giờ đã khá hơn nhiều, khi vừa mới đến thế giới này, thường xuyên đau đầu.

    Khi hai người đang nói chuyện, phía sau truyền đến một giọng nói:

    "Anh Khương, anh Khương!"

    Vội vội vàng vàng, thấy một nam sinh chạy tới: "Anh Khương, hôm nay là sinh nhật Mập Mạp, nói muốn mời khách, cùng đi đi." Nam sinh hưng phấn.

    Khương Nhiên nhìn qua, cũng không có nhiều hứng thú. Thuận miệng hỏi một câu: "Đi chỗ nào?"

    "Còn có thể đi chỗ nào, tất nhiên là quán.."

    Từ ' bar ' cuối cùng không dám nói ra.

    Nam sinh nhìn thấy Tô Yên bên cạnh, đầu lưỡi vòng vèo, lập tức sửa miệng: "KTV."

    (KTV: Quán karaoke)

    Khi nói chuyện, nam sinh tiến đến trước mặt Tô Yên, bày ra vẻ mặt lần đầu tiên nhìn thấy: "Người này, chính là Tô Yên đúng không? Chúng ta đều là bạn cùng tuổi, huống hồ cậu là bạn của anh Khương, cùng đi đi."

    Tô Yên nhìn nam sinh này nhiệt tình như vậy, chớp chớp con ngươi: "Nhưng tôi không quen biết Mập Mạp."

    Không phải nói muốn đi ăn chúc mừng sinh nhật Mập Mạp sao?

    Cô không quen biết nha.

    Nam sinh vội vàng xua tay: "Không sao, cái này không quan trọng, đến lúc đó gặp mặt chính là bạn bè. Tô Yên, cùng đi đi!"

    Vốn muốn thò lại gần định cầm tay Tô Yên biểu đạt sự chân thành của mình.

    Kết quả lại bị Khương Nhiên một bàn tay túm cổ áo kéo sang một bên.

    Nam sinh lập tức phục hồi tinh thần, lập tức quay đầu lại nói với Khương Nhiên: "Anh Khương, cùng đi đi."
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 32: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Nhiên không nói chuyện, nhìn về phía Tô Yên: "Muốn đi không?"

    KTV.. cô chưa từng đi.

    Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu: "Muốn đi."

    Khương Nhiên sau khi nghe xong, cười lười nhác, duỗi tay xoa xoa tóc Tô Yên: "Được, vậy thì đi."

    Nam sinh vừa nhìn thấy Tô Yên gật đầu, suýt chút nữa nhảy dựng lên.

    Vội vàng dặn dò, "Được, KTV, không gặp không về."

    Nói xong, vội vàng chạy đi.

    Đi ra cổng trường, gọi taxi. Trở về, vẫn đi về phía nhà của Tô Yên.

    Cô nghi hoặc: "Không phải đi KTV sao?"

    Hai ngón tay vươn tới, túm túm nơ bướm trên cổ áo cô: "Mặc đồng phục đi KTV à?"

    Hắn thấy Tô Yên vẻ mặt mờ mịt, tiến đến trước mặt cô suy nghĩ:

    "Cậu chưa từng đi KTV sao?"

    "Ừm."

    "Mấy năm nay, ngoại trừ đọc sách, cậu còn làm gì?"

    ".. Không làm gì cả."

    Khương Nhiên nghe vậy có hơi kinh ngạc.

    Được rồi, hắn xác thật là lần đầu tiên tiếp xúc với nữ sinh ngoan như vậy.

    Chờ tới nhà Tô Yên, trước khi xuống xe dặn dò một câu: "Lát nữa tôi tới đón cậu."

    "Được." Cô gật gật đầu, đồng ý.

    Mười lăm phút sau, phòng bao KTV.

    Khương Nhiên đẩy cửa đi vào. Vừa vặn nhìn đến một đám người đang cãi nhau ầm ĩ.

    Hắn mí mắt hơi nâng, ngồi xuống chỗ bên cạnh.

    Lập tức tất cả mọi người đều yên tĩnh.

    Vài người xô xô đẩy đẩy, cuối cùng đẩy Trình Tinh Dương ra ngoài.

    Trình Tinh Dương cũng rất bất đắc dĩ, đi qua đó: "Tới sớm vậy? Tô Yên đâu?"

    Khương Nhiên cười như không cười, sống lưng dựa vào trên sô pha: "Không phải ăn sinh nhật Mập Mạp sao? Người đâu rồi?"

    Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhìn đông nhìn tây, không ai lên tiếng.

    Tiếp đó nghe Khương Nhiên chậm rãi nói: "Tôi nhớ là, hai tháng trước không phải vừa mới ăn sinh nhật Mập Mạp? Mẹ cậu ta sinh cậu ta hai lần?"

    Trình Tinh Dương bên cạnh ho khan một tiếng: "Chuyện này, anh phải nghe bọn em giải thích."

    "Đúng đúng đúng, anh Khương, việc này thật sự có nguyên nhân." Những người bên cạnh nói.

    Khương Nhiên duỗi tay, ném chìa khá trong tay lên bàn. Phát ra âm thanh chói tai.

    Dù bận vẫn ung dung: "Giải thích đi."

    Trình Tinh Dương vẻ mặt xấu hổ, bất giác lui về phía sau một chút: "Bọn em cũng chỉ là tò mò Tô Yên rốt cuộc là thần thánh phương nào, chỉ là muốn nhìn một chút?"

    Tuy rằng lớn lên từ nhỏ với Khương Nhiên, từ cái thời mặc quần thủng đáy.

    Nhưng khi Khương Nhiên nổi giận, sẽ chẳng phân biệt cậu có phải lớn lên từ nhỏ với hắn hay không.

    Trình Tinh Dương vừa nói xong, bốn người bên cạnh vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng, đúng thế, đúng thế."

    Vừa nói xong, thấy Khương Nhiên có dấu hiệu nổi giận. Đoàn người vội vàng nhận lỗi: "Anh Khương, bọn em lần sau không dám nữa."

    Không khí đang cứng nhắc. Khương Nhiên liếc mắt một cái bỗng nhiên đứng dậy.

    Trình Tinh Dương cũng trốn ra phía sau. Còn tưởng rằng Khương Nhiên muốn nổi giận.

    Kết quả, liền nghe hắn nói một câu: "Nếu đã thế, giả vờ cũng phải làm giống như thật."

    "Vâng vâng.. ách?"

    Hắn nhìn di động, "Còn nửa tiếng nữa, chuẩn bị cho tốt đi."

    Nói xong, Khương Nhiên xoay người đi ra ngoài.

    Chờ đến khi hắn đi, mấy người mắt to trừng mắt nhỏ: "Hả? Anh Khương đây là có ý gì?"

    "Còn có thể có ý gì! Tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp một lần nữa."

    "Anh Khương ghét nhất người khác lừa hắn, tao còn tưởng rằng lần này không thể đi ra ngoài." Nam sinh khi nói còn đang lau mồ hôi.

    "Đều TMD tại mày, KTV, còn ăn sinh nhật, đã bàn bạc là chỉ đến gặp mặt, ai bảo mày mở mồm nói bậy?"

    (TMD: Tha mụ đích: Mẹ nó chứ)

    "Anh Khương rất ít khi tham gia mấy bữa tiệc như này, ai mà biết hắn sẽ đáp ứng chứ."

    "Ai ai ai, mày nói xem, Tô Yên có tới thật không?"

    "Vô nghĩa, nếu không mày cảm thấy anh Khương bị đứt cọng dây thần kinh nào mà tổ chức sinh nhật cho Mập Mạp hai lần?"
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 33: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đám người ở đằng kia ríu rít hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn phải đi bố trí.

    Bởi vì, nếu cuối cùng anh Khương không hài lòng, nợ mới nợ cũ tính cùng nhau, thảm nhất vẫn là bọn họ.

    Tô Yên dưới sự đề cử nhiệt tình của Tiểu Hoa, lựa chọn một cái váy màu trắng.

    Sau khi chuẩn bị xong, cầm di động, thành thành thật thật đi ra cửa chờ.

    Cha mẹ nguyên chủ vì làm ăn hàng năm bôn ba, rất ít ở nhà. Chuyện này đối với Tô Yên mà nói, có lợi không ít.

    Bỗng nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói: "Cậu chính là Tô Yên?"

    Giọng nói có chút không đứng đắn.

    Tô Yên ngẩng đầu nhìn lại.

    Tốp năm tốp ba nam sinh, người đi đầu mặc đồng phục trường cao trung Đế Đô, những người còn lại ăn mặc hoa hoè loè loẹt, dạng người nào đều có.

    Vừa nói chuyện đã bắt đầu vây xung quanh cô.

    Tô Yên chớp chớp con ngươi, thành thật đáp: "Đúng vậy."

    Thấy cô ngoan như vậy, cái người dẫn đầu kia lộ ra thần sắc tiếc hận.

    "Nữ sinh đáng yêu như vậy, tại sao cứ phải đi trêu chọc Khương Nhiên đây?"

    Ánh mắt người nọ lộ liễu không kiêng nể gì đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới.

    Tô Yên không hề kinh hoảng, thậm chí còn hỏi một câu: "Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

    Nam sinh dẫn đầu túm túm cà vạt, tay ý nghịch nghịch mái tóc.

    "Tôi là Doãn Khôn, cậu chưa từng gặp tôi, nhưng hẳn là đã nghe nói tới."

    Khi Doãn Khôn nói chuyện, người phía sau đã bắt đầu ồn ào.

    "Tại sao bên cạnh tao chưa từng có nữ sinh nào ngoan như vậy?"

    "Mày cả ngày ở quán bar, làm sao so sánh được với trong trường?"

    "Hắc hắc hắc, anh Khôn, nữ sinh như vậy làm sao xuống tay đánh thật được? Hay là, chúng ta đổi một cách khác, cũng có thể nha."

    Bất tri bất giác, giọng nói từ kiêu ngạo, biến thành lộ liễu đáng khinh.

    Lúc này, sắc trời gần chạng vạng, trên đường lại không có người.

    Tô Yên vừa trắng vừa mềm mại, có người không nhịn được duỗi móng heo tới, muốn duỗi tay sờ sờ.

    Doãn Khôn một tát vỗ cái móng heo kia ra chỗ khác.

    Hắn ta một bộ anh hùng cứu mỹ nhân, trên mặt cười hì hì tiến đến trước mặt Tô Yên: "Bạn học Tô Yên, hay là làm bạn gái của tôi đi."

    Ngữ khí của hắn ta không đứng đắn, mang theo tính xâm lược khiến người ta không thoải mái, càng dựa gần vào Tô Yên.

    Đôi mắt Tô Yên nâng lên: "Tôi không muốn."

    Giọng nói thanh thiển, cũng rất có lễ phép.

    Chỉ là giọng nói mềm mại này, một chút lực thuyết phục cũng không có.

    Doãn Khôn cười, vươn tay, nắm lấy cánh tay Tô Yên.

    "Tiểu Tô Yên, đi theo tôi, tôi bảo đảm em có thể muốn làm gì thì làm trong trường cao trung Đế Đô này!"

    Khi nói chuyện, một đám phía sau Doãn Khôn cũng ồn ào theo.

    Tô Yên ném tay hắn ta, lui về sau một bước, ngữ khí nghiêm túc: "Tôi không muốn." Cô nói lại một lần nữa.

    Doãn Khôn cười, vẫn đi tới gần.

    Ánh mắt kia càng thêm không kiêng nể gì, "Không muốn? Vậy không nên trách anh trai mạnh bạo."

    Vừa nói, tay định đặt lên bả vai Tô Yên.

    Chỉ là bàn tay trắng nõn kia, tựa hồ nhanh hơn hắn ta một chút.

    Tô Yên nhẹ nhấp khóe môi, nâng tay lên, nắm lấy cánh tay không thành thật kia.

    Cô đột nhiên dùng sức, răng rắc một tiếng, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy, Doãn Khôn chưa kịp hét lên đau đớn, đã bị quăng ngã xuống mặt đất.

    "Anh Khôn?"

    "Tiểu Khôn?"

    Tất cả những người phía sau Doãn Khôn đều ngây ngốc.

    Đây là tình huống gì?

    Tô Yên liếm khóe môi, dịch sang bên cạnh hai bước
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 34: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó ngẩng đầu, nhìn những người này, nhẹ nhàng nói: "Mấy người muốn cùng nhau tới, hay là từng người tới?"

    Lời này nghe vào lỗ tai của đám lưu manh này không khác gì khiêu khích.

    Cho nên bảy tám người nhìn nhau một cái, tập thể công kích.

    Tô Yên nâng tay phải, lắc tay có viên thủy tinh màu đỏ lại xuất hiện trên cổ tay cô một lần nữa.

    Nháy mắt, một nam sinh nhảy tới, bị một bàn tay của cô nắm chặt cổ áo, một bàn tay chuẩn xác đập vào sau cổ, sau đó nam sinh kia trước mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống trên mặt đất.

    Một người nối tiếp một người, quăng ngã, hoặc là bị gãy xương dễ như trở bàn tay.

    Ngón tay có thể nhẹ nhàng tìm được huyệt vị.

    Tiểu Hoa thành thành thật thật ở bên trong khuyên tai, có chút kinh ngạc cảm thán.

    Chỉ là.. thủ pháp này cũng không giống như cách chiến đấu của bộ đội đặc chủng hay là những chỗ trí mạng.

    Nhìn đến cuối cùng, Tô Yên thế nhưng có thể dùng hai ngón tay nhéo cằm của một người, dễ dàng làm trật khớp.

    Thủ pháp quen thuộc tất cả khớp xương trên cơ thể người, rất giống cách giải phẫu trong sách động vật học?

    Hả?

    Giải phẫu?

    Tiểu Hoa không có thực thể, lại bị sợ tới mức run run.

    Nhưng ngẫm lại bình thường tính tình ký chủ của mình an tĩnh như vậy.

    Nó hơi thả lỏng.

    Không thể không nói, ký chủ của mình, thật là lợi hại.

    Chưa đến mười phút, bảy tám người đã ngã trái ngã phải ở cửa nhà cô

    Tiểu Hoa nhịn không được cao hứng: [Ký chủ, thật là lợi hại!]

    Tô Yên không nói gì, cúi đầu, bước bước chân đi ra con đường này đi vào chỗ ngoặt, sau đó tìm một cục đá sạch sẽ ngồi xuống.

    Cô móc khăn tay ra, xoa xoa mồ hôi trên đầu. Vẻ mặt suy yếu, cô mím môi lại.

    Tiểu Hoa nghi hoặc: [Ký chủ, cô làm sao vậy? ]

    "Mệt."

    Giọng nói nhẹ nhàng, giống như những chuyện vừa mới xảy ra, không tính là cái gì.

    Tiểu Hoa lại kinh ngạc nói: [Ký chủ, cái lắc tay kia lại biến mất rồi.]

    "Ừ." Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

    Tiểu Hoa nhịn không được hỏi:

    [Ký chủ, lắc tay kia là cái gì? Lực lượng của cô còn sót lại sao? ]

    Tô Yên nâng cánh tay lên, giây tiếp theo, một cái lắc tay đen nhánh lại xuất hiện trên cổ tay cô.

    "Lực lượng của tôi, không phải cái này."

    Vừa nói đến thần lực, Tiểu Hoa đã không nhịn được muốn bát quái: [Ký chủ, năng lực của cô là cái gì? ]

    "Muốn biết à?"

    [Vâng vâng vâng!]

    Tiểu Hoa đối với chuyện này biểu hiện rất chờ mong.

    Chủ Thần đứng đầu của chín Chủ Thần a.

    Nghe nói trước khi trở thành Chủ Thần, Tô Yên đã có năng lực tàn sát hàng ngàn dân trong thành trong chốc lát.

    Đây, đây rốt cuộc là nghe đồn, hay là sự thật?

    Nhưng mà ngẫm lại, khả năng là khoác lác thì đúng hơn, nhưng mà khẳng định có thủ đoạn lợi hại khiến người ta kinh diễm.

    Tiểu Hoa cố nén nội tâm kích động của mình.

    Ký chủ của mình, ngày thường rất đáng yêu cũng rất ngoan.

    Chỉ là chuyện vừa mới xảy ra, đã nhắc nhở Tiểu Hoa, ký chủ của nó, không phải người thường.

    Giảm thể lực còn 3, dung lượng não biến thành 1.

    Dựa theo đạo lý mà nói, ký chủ không có khả năng bộc phát lực lượng như lúc nãy?

    [Ký chủ, vừa nãy cô làm như thế nào? ]

    Tô Yên chớp chớp mắt, "Ách.. tôi điều động cơ năng trong thân thể, tiêu hao lực lượng quá mức."

    Tiểu Hoa hỏi cái gì, Tô Yên liền thành thành thật thật trả lời cái đó.

    Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi lâu,

    [Vậy nên bây giờ ký chủ mới có thể cảm thấy suy yếu? ]

    "Ừ." Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.

    Có một giây, Tiểu Hoa thân là hệ thống, bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.

    Bởi vì căn cứ vào thiết trí của hệ thống, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa là giá trị bình quân của con người.

    Khi chịu uy hiếp.. lúc ấy Tiểu Hoa chỉ suy nghĩ làm cách nào để ký chủ có thể trốn thoát.

    Nhưng ký chủ của nó lại điều động cơ năng trong thân thể, đánh bọn họ?
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 36: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngựa xe như nước đám đông ồ ạt. Lúc này đang đúng giờ tan tầm, trên đường cái xe tới xe lui.

    Không có gì bất ngờ, bọn họ kẹt xe.

    Lúc này, cửa KTV.

    Diêu Vũ Phỉ mặc một bộ váy ren Chanel mới ra mắt, tay cầm túi xách màu đen đi vào cửa KTV.

    "Vũ Phỉ!"

    Một giọng nữ sinh trong trẻo vang lên, là Triệu Nguyệt. Bạn thân của Diêu Vũ Phỉ.

    Nữ sinh đi tới, sau khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ, trong mắt hiện lên sự kinh diễm:

    "Oa, Vũ Phỉ, cậu thật xinh đẹp!"

    Diêu Vũ Phỉ vuốt vuốt mái tóc được thả xuống của mình, bộ dáng thanh lãnh càng tăng thêm cảm giác thần bí.

    Triệu Nguyệt ôm cánh tay Diêu Vũ Phỉ cười hì hì: "Hôm nay Vũ Phỉ khẳng định là ngôi sao xinh đẹp nhất, tỏa sáng nhất."

    Một câu khen ngợi này, tất nhiên là khiến người nghe vô cùng vui vẻ.

    Diêu Vũ Phỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyệt: "Được rồi, không cần nói nữa, hôm nay tớ lại không phải nhân vật chính, chỉ là được người ta mời tới."

    Triệu Nguyệt cũng không đồng ý:

    "Ai nha, Vũ Phỉ! Cậu thẹn thùng cái gì, tớ vốn là ăn ngay nói thật mà!"

    Khi nói, sắc mặt Triệu Nguyệt trở nên thần bí: "Tớ nghe nói, Khương Nhiên cũng tới."

    Diêu Vũ Phỉ biểu hiện dáng vẻ kinh ngạc: "Khương Nhiên cũng tới?"

    "Đúng vậy, đến lúc đó.. Khương Nhiên nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ quỳ gối trước làn váy thạch lựu của cậu."

    Ngữ khí Triệu Nguyệt chắc chắn, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ đỏ bừng, giận dỗi nói: "Cậu đừng nói bậy, tớ và Khương Nhiên không có gì cả."

    "Ai nha, hoa hậu giảng đường Diêu của tớ, người được toàn trường đồng ý, cũng chỉ có cậu mới có thể xứng với Khương Nhiên? Còn bông hoa dại nửa đường xuất hiện kia, đứng chung một chỗ với cậu, khẳng định là tự biết xấu hổ!"

    Triệu Nguyệt nói có điều ám chỉ.

    Diêu Vũ Phỉ nghe, trong đầu xẹt qua bộ dáng của Tô Yên, tay cầm túi xách hơi cứng lại.

    Tiếp đó, Triệu Nguyệt nói: "Được rồi, Vũ Phỉ chúng ta mau đi đi."

    Diêu Vũ Phỉ nghe xong, trên mặt lộ ra một nụ cười, gật gật đầu: "Được."

    Sau đó, hai người đi tới phòng bao.

    Khi Trình Tinh Dương nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ tới, đầu tiên là sửng sốt. Tiếp đó, nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ ngồi xuống, cậu nhịn không được nhíu mày đấm nam sinh bên cạnh: "Ai bảo mày gọi người tới?"

    Nam sinh kia vẻ mặt ngây ngốc, "Sao vậy? Hoa hậu giảng đường tới, mày không thấy bọn họ vui tới nỗi sắp nhảy lên sô pha à?"

    Sau khi nói xong, sắc mặt nam sinh kia biến đổi, giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì: "Hỏng rồi, tao quên mất, anh Khương còn dẫn Tô Yên tới."

    Trình Tinh Dương liếc nam sinh kia một cái, "Nha, đầu óc ra cửa chơi một vòng, đã trở lại rồi à?"

    Sắc mặt nam sinh kia ảm đạm:

    "Tinh Dương, làm sao bây giờ? Anh Khương sẽ không giết chết tao chứ?"

    "Không có chuyện gì, không chết được, tốt xấu gì cũng sẽ để lại một hơi cho mày."

    Nói xong, Trình Tinh Dương vỗ vỗ bả vai nam sinh kia, sắc mặt nam sinh càng thêm ảm đạm.

    Sau đó, nam sinh kia ôm chặt cánh tay Trình Tinh Dương: "Tinh Dương, mày nhất định phải cứu cứu anh em của mày!"

    Trình Tinh Dương cầm cốc bia uống một ngụm, tức tới nỗi mắt trợn trắng. Nâng chân lên đạp qua: "Cút xa một chút cho tao!"

    Tuy rằng hai người ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể phủ nhận Diêu Vũ Phỉ đến đã kéo bầu không khí trong KTV lên.

    Mười phút sau, cửa phòng bao bị người đẩy ra.

    Khương Nhiên mặc quần đen, bên trên tùy ý mặc một cái áo thun trắng, vai rộng eo thon, dáng người thon dài, giữa mày mang theo một tia lười nhác, còn có lệ khí.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 37: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Khương tới rồi!"

    Tiếng nói vang lên, không ít nam sinh "biết chuyện" vội vàng ngó đầu nhìn phía sau Khương Nhiên.

    Kết quả nhìn nửa ngày, ngoại trừ Khương Nhiên không còn ai khác.

    Có chút thất vọng dựa vào trên sô pha.

    Tốp năm tốp ba nhỏ giọng nói thầm: "Còn tưởng rằng Tô Yên sẽ tới, anh Khương đi một mình là có ý gì?"

    "Đúng vậy, anh Khương đây là kim ốc tàng kiều không nỡ để chúng ta nhìn à?"

    ( "Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.

    Xuất phát từ truyện cổ, ngày xưa có một hoàng đế gọi là Hán Vũ Đế, hoàng hậu đầu tiên của ngài tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: Nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở.

    Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm

    Vì vậy, kim ốc tàng kiều dù là hình ảnh lộng lẫy nhưng lại mang ý nghĩa bi thương, cô độc)


    Âm thanh nhỏ giọng nghị luận, khi Khương Nhiên ngồi xuống sô pha, đồng thời cũng trở nên yên tĩnh lại.

    Tám chuyện rất quan trọng, nhưng mạng sống, càng quan trọng hơn.

    Tô Yên không tới không sao cả, nhưng có hoa hậu giảng đường tới nha. Có không ít người hiểu chuyện làm mặt quỷ, dùng sức ái muội nhắc nhở: "Anh Khương, hoa hậu giảng đường cũng tới."

    Khương Nhiên liếc mắt một cái, quay đầu nhìn về phía Trình Tinh Dương, nhíu mày: "Cô ta tới làm gì?"

    Trình Tinh Dương nâng tay lên, vẻ mặt vô tội: "Không phải em!"

    Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương vội vàng đổi đề tài: "Tô Yên đâu? Không phải anh đi đón cậu ấy à? Đi lâu như vậy còn chưa đón được người?"

    Khương Nhiên không nói chuyện, chỉ là lười biếng dựa vào sô pha.

    Chỉ lẳng lặng ngồi.

    Vừa mới bắt đầu, bởi vì Khương Nhiên đến tất cả mọi người đều còn có chút câu nệ.

    Nhưng dần dần thấy Khương Nhiên không nói gì, cũng chỉ ngồi ở chỗ đó.

    Thời gian lâu rồi, mọi người cũng không quản được nhiều như vậy, muốn hát bài gì thì chọn, tiếng ca quỷ khóc sói gào.

    Diêu Vũ Phỉ ngồi ở chính giữa, tầm mắt nhịn không được liếc qua Khương Nhiên.

    Ở bên cạnh, Triệu Nguyệt nhịn không được nói: "Sao Tô Yên lại không tới? Chẳng lẽ là bởi vì biết Vũ Phỉ muốn tới, bị dọa sợ rồi?"

    Nói dứt câu, Triệu Nguyệt đã che miệng nở nụ cười.

    Diêu Vũ Phỉ đoan trang: "Được rồi, đừng cười nữa. Việc nhỏ này không đến mức vui vẻ thành như vậy."

    Tuy rằng nói như vậy, nhưng rõ ràng ai cũng nhìn ra cô ta đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Triệu Nguyệt lộ ra biểu tình mờ ám, chạm chạm cánh tay Diêu Vũ Phỉ: "Vừa nãy, tớ thấy Khương Nhiên nhìn trộm váy cậu."

    Diêu Vũ Phỉ đỏ mặt: "Sao cậu biết là nhìn tớ?"

    Khi nói, Diêu Vũ Phỉ nhịn không được lại lướt mắt qua chỗ Khương Nhiên.

    Triệu Nguyệt chắc chắn: "Không sai đâu, Khương Nhiên ngoại trừ nhìn cậu, còn có thể nhìn ai? Nhưng mà.."

    Dừng một chút, lại nói, "Vũ Phỉ, cậu có muốn qua chào hỏi không?"

    "Như vậy.. không tốt lắm đâu?"

    "Sao lại không tốt? Hoa hậu giảng đường chào, còn chưa từng thấy ai không biết điều."

    Bị xô đẩy nửa ngày, Diêu Vũ Phỉ rốt cuộc đứng dậy, trong tay cầm một ly rượu nhẹ.

    Cô ta đi đến trước mặt Khương Nhiên, lời nói dục cự còn nghênh: "Khương Nhiên, cậu đã đến rồi."

    Hiếm khi thấy hoa hậu giảng đường thanh lãnh chủ động chào hỏi một người.

    Lực chú ý của mọi người lập tức bị hấp dẫn về phía bên này.

    Khương Nhiên nâng mí mắt, con ngươi đen nhánh nhìn không ra cảm xúc của hắn, vẫn là bộ dán biếng nhác: "Ờ."

    Không nhẹ không nặng lên tiếng, rồi không nói chuyện nữa.

    Diêu Vũ Phỉ đứng ở chỗ đó tức khắc có chút xấu hổ.

    Một nam sinh bên cạnh, vội vàng đi tới giải quyết tình huống xấu hổ này: "Đến đến đến, hoa hậu giảng đường qua đây ngồi đi."

    Nói xong, nhường ra vị trí của mình.

    Vừa vặn, Diêu Vũ Phỉ ngồi xuống bên trái Khương Nhiên.

    Cô ta cầm ly rượu, sống lưng thẳng tắp.

    Trên mặt hiện lên một tia đỏ ửng, chợt lóe lướt qua, vẫn là bộ dáng thanh lãnh mỹ lệ.

    Lạch cạch một tiếng. Cửa phòng bị đẩy ra.

    Một người mặc váy trắng, xõa tóc, con ngươi mọng nước đi vào.

    Trong tay còn cầm một cái hộp quà màu hồng nhạt.
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 38: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nữ sinh đột nhiên đẩy cửa đi vào, làm mọi người đều hơi sửng sốt.

    Tô Yên chớp chớp mắt, đứng ở cửa, tầm mắt chậm rãi đảo qua những người đang ngồi bên trong.

    Khi mọi người còn đang nghi ngờ, Khương Nhiên đột nhiên đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Tô Yên, kéo tay cô đi vào bên trong.

    Tiếp đó hỏi: "Sao lại chậm như vậy?" Vừa nói, vừa đi đến bên cạnh sô pha.

    Khả năng là vì không mặc đồng phục với cả ánh đèn trong KTV có chút tối, cho nên lúc đầu đám người Trình Tinh Dương không nhận ra người này là Tô Yên.

    Chờ đến khi Khương Nhiên dẫn người tới gần, lập tức ánh mắt đồng loạt hướng lên người Tô Yên.

    Tô Yên khẽ liếm khóe môi, cảm thấy có chút mới mẻ, tò mò đánh giá xung quanh.

    Tiểu Hoa ở trong khuyên tai lên tiếng hỏi: [Ký chủ, cô chưa tới đây bao giờ sao? ]

    "Chưa."

    [Căn cứ theo tư liệu, KTV là nơi được thanh thiếu niên yêu thích để tụ tập nhất. Vì sao cô chưa từng tới đây? ]

    Tô Yên nhẹ nhàng trả lời: "Ta không có bạn bè, cũng sẽ không tham gia tụ hội."

    Tiểu Hoa nghe xong, thành thành thật thật ngậm miệng lại.

    Sau đó, hộp quà Tô Yên ôm trong tay không còn nữa mà đổi thành một ly nước chanh.

    Ngẩng đầu, Khương Nhiên ngồi ở bên cạnh cô, thưởng thức cái hộp quà cô mang tới.

    Con ngươi đen nhánh nhìn cô, khẩu khí lười nhác nghiền ngẫm:

    "Đây là cái gì?"

    Tô Yên thành thành thật thật trả lời, "Quà."

    "Cho ai?"

    ".. Người sinh nhật hôm nay."

    "Vừa nãy cậu nói lát nữa tiến vào, chính là vì đi mua cái này?"

    "Đúng vậy." Cô gật đầu.

    Đây là do Tiểu Hoa nói cho cô biết, nói đi ăn sinh nhật của người khác, cần tặng quà tỏ vẻ chúc mừng.

    Khương Nhiên nhéo nhéo hộp quà kia hồi lâu, thình lình liếc Mập Mạp ngồi bên cạnh.

    Tô Yên muốn duỗi tay lấy lại hội quà mà mình chọn lựa đã lâu. Kết quả bị Khương Nhiên thuận tay đặt sau lưng hắn, chắn kín đến không còn kẽ hở: "Tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta."

    Nói xong, nâng nước chanh trong tay Tô Yên lên, đưa đến bên miệng cô: "Uống nước trái cây."

    Một loạt động tác, tất nhiên không phải làm cho có.

    Thành công chặn lại lời Tô Yên muốn nói.

    Bên trái Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ một mình ngồi ở chỗ đó, sắc mặt khó coi, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

    Cực kì tức giận, nhưng chỉ có thể dậm chân.

    Đám hồ bằng cẩu hữu và Trình Tinh Dương cũng kinh ngạc đến ngây người.

    Khương Nhiên.. còn có thể có bộ dáng này sao?

    Từ sau khi Tô Yên xuất hiện, đôi mắt kia chưa từng rời khỏi cô.

    Vừa rồi còn dáng vẻ chán đến chết, lười phản ứng.

    Đảo mắt đã trở nên không giống như vừa nãy, ai cũng có thể nhìn ra đáy mắt hắn nóng rực và mờ ám.

    Hai người bọn họ không coi ai ra gì.

    Cái này chỉ khổ những người khác.

    Người sáng suốt đều biết, Diêu Vũ Phỉ sở dĩ tới chính là hướng về phía Khương Nhiên.

    Hiện tại bị vắng vẻ ở một bên, cô ta tức giận bùm một tiếng đặt ly rượu nhẹ trong tay xuống bàn.

    Trình Tinh Dương cười đứng lên, làm sinh động bầu không khí: "Mọi người cũng đã đến đủ, hát hò ở chỗ này không có gì thú vị, không bằng chơi trò nói thật hay mạo hiểm đi."

    Cậu lên tiếng, tất cả mọi người gật đầu nóng lòng muốn thử tham dự.

    Trình Tinh Dương tươi cười, thành công chen vào giữa Khương Nhiên và Tô Yên đang không coi ai ra gì nói chuyện.

    Trình Tinh Dương không dám nhìn Khương Nhiên, quay đầu trực tiếp nhìn sang Tô Yên dễ nói chuyện: "Bạn học Tô Yên, tớ là Trình Tinh Dương."

    "Chào cậu." Tô Yên ngoan ngoãn trả lời.

    Trình Tinh Dương hơi thả lỏng: "Nói thật hay mạo hiểm, bạn học Tô Yên muốn chơi hay không?"
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
  10. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 39: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Chơi vui không?"

    Trình Tinh Dương nghe xong, đôi mắt trừng lớn: "Cậu chưa từng chơi?"

    "Chưa từng."

    Trình Tinh Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, thật vất vả bắt được một con cừu con, vậy đương nhiên không thể buông tha!

    "Tất nhiên là vui rồi, bạn học Tô Yên tới đây, chúng ta cùng nhau chơi."

    Vừa nói, Trình Tinh Dương vừa vẫy vẫy tay với Tô Yên.

    Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại nhìn về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.

    Khương Nhiên nâng mí mắt, bàn tay to lớn kéo cô đứng dậy, không nói gì, cũng đã đưa Tô Yên tới chỗ đám người kia ngồi xuống.

    Trình Tinh Dương vốn dĩ chỉ muốn lôi kéo Tô Yên tới chơi.

    Loại trò chơi nói thật hay mạo hiểm này, Khương Nhiên từ trước tới nay đều không tham dự.

    Không ngờ là lần này vậy mà kiếm được món lời, chẳng những Tô Yên cũng chơi, còn kéo được cả Khương Nhiên vào.

    Khương Nhiên vừa lên bàn, đôi mắt của mọi người sáng lên không ít.

    Nhìn trái nhìn phải.

    Buổi tối hôm nay, là một vở kịch lớn a.

    Hai bên Khương Nhiên, một bên là Triệu Nguyệt, một bên là Tô Yên.

    Khi trò chơi sắp bắt đầu, Triệu Nguyệt cười mờ ám đổi chỗ với Diêu Vũ Phỉ.

    Vậy nên bên trái Khương Nhiên là Diêu Vũ Phỉ, bên phải là Tô Yên.

    Lần này, buổi tối hôm nay ba nhân vật chính đồng thời ngồi xuống.

    Trình Tinh Dương cầm một cái đĩa quay, còn có một hộp thẻ. Suy xét thấy Tô Yên là người mới, bèn nói hai câu: "Vì phòng ngừa có người chơi xấu, cho nên lần này, chúng ta chơi cách đơn giản nhất."

    Nói xong, dừng một chút, lại nói:

    "Kim đồng hồ màu đỏ này chỉ vào người nào, người đó phải chọn nói thật hay mạo hiểm. Hộp thẻ này, bên trái là nói thật, bên phải là mạo hiểm, tùy tiện rút, công bằng công chính công khai."

    Sau khi nói xong, có người đã gấp đến không chờ nổi: "Dong dài quá, quy tắc đơn giản như vậy khẳng định ai cũng đều hiểu."

    Ngón tay Trình Tinh Dương ấn kim đồng hồ, xoay một cái.

    Kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, thừa dịp lúc này cậu lại nói:

    "Vì công bằng, tôi là trọng tài, không tham dự trò chơi, phụ trách xoay kim đồng hồ và rút thăm."

    Khi Tô Yên nhìn thấy nam sinh đầu tiên lựa chọn mạo hiểm, uống một ly rượu trắng ngã rầm xuống mặt đất, cô đã hiểu quy tắc của trò chơi này.

    Trò chơi dần dần càng chơi càng hưng phấn, thậm chí múa thoát y đều xuất hiện, Mập Mạp trần truồng dựa vào cửa nhảy múa, vẻ mặt ghê tởm.

    Trình Tinh Dương sợ nếu Mập Mạp còn tiếp tục sẽ khiến mọi người ghê tởm, vội vàng xua tay: "Được rồi được rồi, tính cho mày qua cửa, trở về chỗ đi!"

    Sau đó, kim đồng hồ lại tiếp tục chuyển động, lần này kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Khương Nhiên.

    Cũng không biết ngày thường Khương Nhiên tạo bao nhiêu nghiệt, vừa thấy người được chọn là hắn, Trình Tinh Dương và mấy nam sinh cao hứng suýt chút nữa trực tiếp nhảy lên.

    Trình Tinh Dương và mấy nam sinh nhìn nhau cười mờ ám.

    Cậu làm bộ dường như không có việc gì ho khan một tiếng: "Anh chọn nói thật hay mạo hiểm?"

    Khương Nhiên nâng nâng mí mắt, giọng nói lười nhác: "Nói thật."

    Trình Tinh Dương rút một tấm thẻ, sau đó nói: "Xin hỏi, bạn học Khương Nhiên có người trong lòng không?"

    Lời nói vừa ra, toàn trường an an tĩnh tĩnh, tất cả đều nhìn về phía Khương Nhiên.

    Đây là thời điểm quang minh chính đại hóng chuyện a.

    Bình thường không dám hỏi, tất cả đều dựa vào lúc này.

    Tô Yên cũng tò mò, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên.

    Khương Nhiên híp mắt, nhìn lướt qua Trình Tinh Dương.

    Trình Tinh Dương trong lòng chột dạ, mất tự nhiên gãi gãi đầu không dám nhìn Khương Nhiên.

    Nửa ngày sau, giọng nói trầm trầm vang lên: "Có."

    Đôi mắt Trình Tinh Dương phát sáng, lập tức hỏi: "Là ai?"

    Ngữ khí Khương Nhiên lười nhác, cười như không cười: "Đó là câu hỏi tiếp theo."
     
    Ái Tịchvonhung thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...