Ngôn Tình [Dịch] - Nam Chính Hắc Hoá Muốn Kịch Bản Của Ta - Tần Nguyên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Haian1504, 27 Tháng tư 2020.

  1. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Ái TịchAlissa thích bài này.
  2. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 71: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (70)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ưm, còn chưa ngủ."

    Khi nghe điện thoại, Khương Nhiên mẫn cảm nghe thấy bên kia có một tiếng thở hổn hển.

    Hắn nhíu mày: "Em đang ở cùng với ai?"

    Tô Yên nhìn thoáng qua Nguyên Hân Lâm trên mặt đất, thành thành thật thật nói: "Nguyên Hân Lâm tới tìm tôi, nói một đống những lời không thể hiểu được, còn muốn ôm tôi."

    Cô thành thành thật thật trả lời, vừa mới nói xong, hơi thở đầu bên kia đã cứng lại, ngữ khí lập tức thay đổi: "Em có sao không?"

    "Tôi, tôi không sao, bậy giờ cậu ta đang nằm ở cửa nhà tôi."

    Cô ngoan ngoãn trả lời.

    Tiếp đó, đầu bên kia nói thêm một câu: "Em cẩn thận một chút, tôi đi qua tìm em!"

    Nói xong, bên kia đã cúp máy.

    Lúc này, Tiểu Hoa bỗng nhiên lên tiếng: [Leng keng, nhiệm vụ hoàn thành, ba cánh sao đã thắp sáng, ký chủ ngài thành công rồi!]

    Tô Yên sửng sốt: "Hả? Nhiệm vụ hoàn thành?"

    [Ký chủ, ngài chỉ cần thực hiện một nguyện vọng của nam chủ, như vậy nhiệm vụ sẽ kết thúc.]

    Tô Yên không hiểu, vì sao cánh sao thứ ba đột nhiên sáng lên.

    Vừa nãy, cô chỉ nói chuyện qua điện thoại với Khương Nhiên thôi mà.

    Nhưng mà có thể hoàn thành nhiệm vụ, luôn là chuyện tốt.

    Lại nói chuyện thêm với Tiểu Hoa một chút, chỉ một lát sau, Khương Nhiên tới.

    Cùng tới, còn có đám người Trình Tinh Dương.

    Bọn họ vốn đang chơi đấu địa chủ.

    Nhìn thấy Khương Nhiên gọi điện thoại xong, giống như bị điên chạy ra bên ngoài, dọa bọn họ nhảy dựng, không dám hỏi nhiều liền chạy theo sau.

    Khương Nhiên ngực phập phồng, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, cẩn thận nhìn xem cô có sao không.

    Tiến lên, ôm người vào trong lòng.

    Trong đôi mắt kia, nỗi lòng khẩn trương cùng lo lắng đề phòng rốt cuộc chậm rãi buông xuống.

    Hắn ôm cô, dùng sức sức lực, giống như chỉ cần hắn thoáng buông lỏng thì sẽ xảy ra chuyện.

    Tô Yên nâng tay lên, hơi vụng về an ủi.

    Vỗ vỗ lưng hắn: "Tôi không sao cả."

    Giọng nói mềm ấm, lại rất nghiêm túc.

    Mà đám người Trình Tinh Dương theo sát phía sau, nhìn thấy tình cảnh này.

    Nhìn nhìn Nguyên Hân Lâm đang nằm trên mặt đất, lập tức hiểu được đại khái: "Mẹ nó! TMD, nói về không biết xấu hổ, tao còn phải sợ mày!"

    Vừa nói vừa nhấc Nguyên Hân Lâm từ trên mặt đất lên.

    Nói với hai người đan ôm nhau kia: "Khương ca, giao cậu ta cho bọn em xử lý."

    Nói xong, đám người giống như đang khiêng một khối thịt lợn chết, mang người đi ra ngoài.

    Tô Yên được Khương Nhiên ôm chặt, một lúc sau vẫn không được thả ra.

    Cô nhìn một cái lên tiếng: "Khương Nhiên, cậu có nguyện vọng gì không?"

    Đôi mắt cô lấp lánh, nhìn hắn phảng phất mang theo sự mong chờ.

    Khương Nhiên thấy cô đột nhiên hỏi, không biết vì sao khẽ cười.

    Kéo cô đi tới sô pha.

    Lại không yên tâm nhìn kỹ từ trên xuống dưới, xem cô có bị thương ở đâu không.

    Tô Yên không nhịn được lại hỏi:

    "Cậu có mong muốn gì không? Có thể là tiền, có thể là nổi danh, có thể là làm chính trị, điều gì cũng được."

    Khương Nhiên nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, thò lại gần, hôn một cái: "Có, tôi có nguyện vọng."

    "Ừm? Là gì?"

    Đôi mắt đen nhánh, có thể nhìn thấy một bóng người nho nhỏ trong ánh mắt hắn: "Tôi muốn em, bình bình an an ngốc ở bên cạnh tôi."

    Tô Yên sửng sốt: "..."

    Cô không nghĩ tới sẽ là chuyện này.

    Khương Nhiên híp mắt tới gần cô: "A cái gì? Không muốn? Hay là cảm thấy ở bên cạnh tôi sẽ thiệt thòi?"

    Tô Yên phục hồi tinh thần lại:

    "Không phải, nhưng mà tôi không thể vẫn luôn ở bên cạnh cậu a."

    Khương Nhiên nghe lời này, quanh thân lạnh lẽo: "Em nói cái gì?"

    "Cậu sẽ cưới vợ."

    Khương Nhiên nhíu mày: "Em cảm thấy sau này tôi sẽ vứt bỏ em cưới người phụ nữ khác?"
     
    Ái TịchAlissa thích bài này.
  3. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 72: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (71)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên chớp chớp mắt, cô không nghĩ tới vấn đề này.

    Cho nên trầm mặc.

    Ấn đường Khương Nhiên mang theo một tia tức giận, còn có chuyện gì khiến người ta tức giận hơn chuyện này?

    Nhéo cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn: "Em không muốn gả cho tôi? Em không thích tôi? Không muốn ở bên tôi?"

    Tô Yên, sửng sốt: "Không phải."

    Hắn vừa nghe, từng bước ép sát:

    "Vậy em thích ở bên cạnh tôi không?"

    Tô Yên nghe vấn đề của hắn, cũng cẩn thận nghĩ nghĩ.

    Kỳ thật, cô không thích ở bên cạnh bất kỳ người nào.

    Nhưng nếu bắt buộc phải chọn một người, mà người kia là Khương Nhiên.

    Vậy cô có thể tiếp thu, không bài xích, thậm chí có chút thích.

    "Thích."

    Cô thành thành thật thật trả lời.

    Câu trả lời này cuối cùng cũng làm người nào đó vui, sắc mặt nhìn qua không còn khó coi như lúc nãy.

    Khương Nhiên không chút do dự phán đoán suy luận: "Nếu thích, vậy em gả cho tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn."

    Ngữ khí chắc chắn trực tiếp.

    Tô Yên nhu nhu: "Tôi.."

    Mới vừa nói một chữ, người nọ lại ép hỏi, "Không muốn gả cho tôi?"

    "Ách.. có thể."

    "Rất tốt."

    Khương Nhiên nghe, mặt mày vừa động, sự tức giận biến mất hầu như không còn.

    Một tay ôm Tô Yên vào trong lòng ngự

    Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, nghe từng câu nói của hai người kia.

    Sao nó lại cảm thấy.. ký chủ của mình, bị người ta lừa đi nha?

    Hai ba câu nói, đã bị người ta lừa phải gả cho hắn?

    Nhưng, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa có hạn, những lời nói của Khương Nhiên, hình như rất có đạo lý.

    Không tìm được lỗi sai.

    Tiểu Hoa suy nghĩ thật lâu sau nhỏ giọng nói: [Ký chủ, nguyện vọng của nam chủ là muốn ngài á~~]

    Chỉ là nói chuyện, không nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiểu Hoa cũng biết nó đang hóng hớt.

    Tô Yên trầm mặc một lúc, sau đó đối diện với Khương Nhiên.

    Duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay hắn.

    Giọng nói mang theo một tia cười nhạt và nghiêm túc, mềm mại nói: "Được."

    Khương Nhiên nghe được sự trịnh trọng trong lời nói của cô.

    Cũng lập tức hiểu ra, cô rất nghiêm túc trả lời hắn.

    Tia khó chịu trong mắt biến mất, giây tiếp theo, trực tiếp đè người xuống sô pha.

    Hắn hôn Tô Yên, ngữ khí sâu xa:

    "Sang năm, là mười tám tuổi rồi phải không?"

    Tô Yên nghĩ nghĩ: "Ừm."

    Đè nặng cánh tay cô, giống như chiếm hữu mà bao phủ cả cơ thể cô dưới thân mình, nhẹ nhàng than thở: "Thành niên rồi, những chuyện không thể làm, cũng có thể làm a."

    Lẩm bẩm nói, không biết là đang nói với bản thân mình, hay đang nói với Tô Yên.

    Tô Yên ngây thơ mờ mịt, ngược lại là Tiểu Hoa lúc kinh ngạc đến mức rống lên: [A a a a! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ.]

    Ngữ khí này của Yiểu Hoa, nghiễm nhiên là tài xế già.

    Tuy rằng chỉ số thông minh không cao lắm, nhưng xem không ít sách cấm a..

    Nếu không sao Khương Nhiên chỉ nói một câu ám chỉ như thế, đồng chí Tiểu Hoa đã hiểu?

    ·············

    Thời gian vội vàng, ba năm trôi qua trong nháy mắt.

    Tô Yên học năm hai.

    Bởi vì Tô Yên càng thêm duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cô được giải nhất cuộc thi Hóa quốc gia mà được đặc cách vài đại học X, trở thành người được chú ý trong trường.

    Tính cách ngoan ngoãn, xinh đẹp, thành tích học tập nhất đẳng, người con gái như vậy, người theo đuổi cũng phải đếm theo từng bó.

    Một ngày nào đó, vừa kết thúc tiết học sáng, người trong lớp chuẩn bị đi ăn trưa.

    Kết quả, có một nam sinh, đột nhiên đứng trước bục giảng, không biết lấy một bó hoa tươi từ chỗ nào.

    Sắc mặt đỏ bừng khẩn trương nói: "Tô Yên, anh thích em đã rất lâu rồi, làm bạn gái của anh đi!"

    Khi nói, bùm một tiếng, trực tiếp quỳ một chân trước mặt Tô Yên.
     
    Ái TịchGill thích bài này.
  4. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 73: Nam chính là giáo thảo, có chút lợi hại (xong)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Yên vốn định đi ra ngoài hơi sửng sốt.

    Tiếp đó, toàn bộ người trong phòng học đều ồn ào: "Đồng ý đi, đồng ý đi!"

    "Đồng ý đi."

    "Đồng ý đi, cậu nhìn nam sinh kia mặc cả cây hồng, tôi cũng ngượng ngùng thay hắn ta a, ha ha ha ha."

    Tô Yên chớp chớp mắt, trầm mặc trong chốc lát, nói: "Tôi từ chối."

    Ba chữ dứt khoát lưu loát, ngay cả lý do cũng lười nói.

    Lời nói vừa phát ra, toàn trường im lặng.

    Sắc mặt Nam sinh kia đỏ bừng.

    Môi run rẩy: "Anh, anh thật sự rất thích em."

    Tô Yên nghiêm túc nghe hắn ta nói hết.

    Cho đến khi hắn nói xong, người trong lớp đều đang xem phản ứng của cô.

    Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng: "Tôi có thể đi chưa?"

    Nam sinh vừa tỏ tình kia, bị cô nói như vậy sắc mặt càng đỏ.

    Cắn răng một cái, cũng không biết là xuất phát từ thẹn quá hóa giận hay là tâm trạng gì: "Tô Yên, mọi người đều nói cô là người phụ nữ ham hư vinh, chỉ làm bạn với những người giàu có, cô từ chối tôi có phải vì tôi nghèo, không thể đưa đón cô bằng xe thể thao mỗi ngày không?"

    Giọng nói của nam sinh có chút vô cùng đau đớn.

    Lời vừa ra khỏi miệng, toàn trường lại lần nữa kinh hô.

    Vốn dĩ, việc này xem như chuyện mà mọi người muốn biết nhất.

    Sinh viên đại học X, trên cơ bản đều biết.

    Tô Yên vừa vào học không bao lâu, mỗi ngày đều có xe thể thao đón đưa.

    Hơn nữa theo tin nóng, người lái xe kia lại là một anh đẹp trai.

    Thậm chí còn có người chụp được, Tô Yên không kiêng dè ôm hôn người kia ngoài cổng trường.

    Hoàn toàn không có chút hình tượng nào của hoa hậu giảng đường thanh thuần.

    Còn chưa hết, không bao lâu sau, đã đổi thành xe BMW tới đón đưa, hơn nữa người tới đón là một người khác.

    Tin tức vừa xuất hiện, chuyện Tô Yên dựa vào sắc đẹp đi làm tình nhân bị truyền đi, mọi người đều biết.

    Đương nhiên, chỉ là lan truyền, còn thật hay giả, cũng không ai quan tâm.

    Cho đến hôm nay, đột nhiên có người hỏi, việc này xem như nói ra tiếng lòng của quần chúng ăn dưa.

    Tô Yên bị hỏi hơi sửng sốt, sau đó lên tiếng: "Cậu không có tiền?"

    Một câu bất thình lình, đột nhiên cắm vào trái tim yếu ớt của nam sinh kia.

    Sắc mặt càng đỏ hơn.

    Nam sinh kia lập tức đứng dậy, giống như bị sỉ nhục: "Tôi không có tiền thì sao? Không có tiền nên bị cô chê cười?"

    Tô Yên khẽ liếm khóe môi: "Nếu cậu cảm thấy tiền rất quan trọng, vậy nên kiếm tiền, mà không phải lấy bộ dáng chột dạ, giương nanh múa vuốt trước mặt tôi."

    Cô nói nghiêm túc, ngữ khí nhàn nhạt.

    Ngược lại là càng kích thích nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.

    Thật lâu sau, nam sinh kia một tay ném bó hoa xuống đất: "Tôi không nghĩ tới, cô là người phụ nữ hám tiền như vậy. Vì tiền, có thể ở bên cạnh bất cứ người nam nhân nào."

    Tiểu Hoa lặng lẽ lên tiếng: [Hừ, đồ rác rưởi.]

    Tô Yên nhìn thoáng qua bó hoa bị ném xuống rồi nhìn lại nam sinh kia.

    Giọng nói mềm mại, vẫn là ngữ khí kia: "Tôi cũng không nghĩ tới, cậu là một người đàn ông, bị từ chối lại thẹn quá hóa giận."

    Khi nói, cô dừng một chút giống như nhớ tới điều gì: "Còn có, tôi không vì tiền mà ở bên cạnh bất cứ người đàn ông nào, tôi chỉ ở bên cạnh một người."

    Cô nói lời này, cũng không phải khoe điều gì, chỉ là đơn thuần sửa đúng.

    Nhưng mà hình như.. người đàn ông này, nhìn qua không để ý cô sửa đúng, mà khinh thường nhìn cô.

    Lúc này, cửa phòng học truyền tới tiếng nói: "Tổng giám đốc Khương, đại học X chính là đại học tốt bậc nhất, với mục đích bồi dưỡng người tài giỏi cho quốc gia, có tổng giám đốc Khương giúp đỡ, tin tưởng chúng ta có thể tiến thêm một bước trong giáo dục."
     
    Ái Tịch thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng sáu 2021
  5. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 74: Phiên ngoại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết từ khi nào mà lãnh đạo của đại học X đều đứng ở cửa phòng học, còn có một người đầu tư được vây quanh.

    Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao gầy, từng cử động đều mang theo lười nhác và tự phụ.

    Vị tổng giám đốc Khương này, đôi mắt lướt qua mọi người nhìn về phía cô gái đang đứng trên bục giảng.

    Con ngươi đen nhánh hờ hững hiện lên ý cười.

    Mấy vị lãnh đạo còn đang không hiểu, người đầu tư này là đang nhìn ai? Cười vui vẻ như vậy?

    Phải biết rằng, bọn họ đã đi cùng hắn hai tiếng đồng hồ, hắn từ đầu đến cuối đều là dáng vẻ lười nhác nhàn nhạt.

    Mấy vị lãnh đạo trong lòng cũng không biết, tổng giám đốc Khương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, còn có thể đầu tư vào trường của bọn họ không?

    Lúc họ đang suy nghĩ, nam sinh đứng trên bục giảng vừa tỏ tình với Tô Yên, hoàn toàn trở mặt.

    Ý hắn ta nói, nếu cô không đồng ý lời tỏ tình của tôi, vậy đừng trách tôi.

    Nam sinh kia hừ lạnh: "Nhìn cô lớn lên thanh thuần, vốn dĩ cứ tưởng mọi người chỉ đồn bậy, hiểu lầm cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, chính là một người phụ nữ hám tiền, người như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần mua một cái túi hàng hiệu, giường của ai cũng có thể bò lên."

    Tô Yên vẫn bình thản, cô rất nghiêm túc hỏi: "Cậu không có tiền cho nên cảm thấy rất tự ti sao?"

    Nói xong, nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.

    Kỳ thật Tô Yên cũng không phải muốn công kích hắn ta, chỉ là đơn thuần tò mò, cũng hỏi rất thành khẩn.

    Nam sinh kia thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng không nhịn được, giơ tay định đánh: "Tìm chết!"

    Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Này, bạn học."

    Giọng nói kia rất êm tai, mang theo khí thể không thể bỏ qua.

    Nam sinh sửng sốt, quay đầu lại.

    Giây tiếp theo, vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, ấn hắn ta lên bàn giảng viên.

    Sinh viên đang hóng hớt đều kinh hoảng, sợ tới mức kinh hô lên tiếng.

    Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chớp chớp mắt lên tiếng: "Khương Nhiên"

    Người đàn ông vừa lên tiếng, sắc mặt không tốt lắm.

    Hắn đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô không bị thương.

    Giây tiếp theo, không chút nào cố kỵ ôm người vào trong lòng mình.

    Động tác của hắn khiến nhóm sinh viên sợ ngây người, còn cả mấy vị lãnh đạo.

    Chuyện này.. sao lại thế này?

    Khương Nhiên nhăn mày, liếc nhìn nam sinh đang bị ấn trên bàn không thể cử động, lại nhìn mấy vị lãnh đạo kia, ngữ khí trầm thấp cười như không cười:

    "Đây là tố chất của sinh viên trong trường?"

    Chủ Nhiệm Giáo Dục đi tới, vội vàng nhận lỗi cười nói: "Tổng giám đốc Khương, việc này là chuyện ngoài ý muốn, may mà có ngài giúp đỡ."

    Vừa nói vừa giới thiệu: "Đây là sinh viên giỏi trong trường, Tô Yên, ách.. tổng giám đốc Khương quen biết sao?"

    Chủ Nhiệm Giáo Dục cố ý thả con tép, bắt con tôm muốn xác nhận.

    Khương Nhiên rũ mắt, nhìn bộ dáng vô tội của Tô Yên, cười: "Tôi và vợ của tôi, tất nhiên là quen biết."

    Ngữ khí lười nhác, tất cả mọi người đều hóa đá luôn rồi.

    Cái gì?

    Vợ?

    Bọn họ.. kết hôn?

    Không chỉ có quần chúng ăn dưa, mà nhóm lãnh đạo cũng ngơ luôn.

    Bọn họ còn muốn để Khương Nhiên đầu tư, kết quả vợ người ta học ở trường mình cũng không biết.

    Công tác điều tra quá không cẩn thận!

    Tô Yên túm túm tay áo Khương Nhiên, nghi hoặc: "Sao anh lại tới đây?"

    Khương Nhiên thò lại gần hôn lên má cô một cái: "Tôi không tới, làm sao có thể biết được em ở đây chịu khổ?"
     
    Ái Tịch thích bài này.
  6. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 75: Ngoại truyện (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người bọn họ ân ân ái ái trước công chúng.

    Anh chàng sinh viên bị đè trên bàn cứng đờ người lại, đại khái là bị nhóm vệ sĩ mặt không biểu tình dọa sợ.

    Nói chuyện cũng không có khí thế hùng hổ như vừa rồi, tiếng nói lập tức yếu đi: "Tổng, tổng giám đốc Khương, tôi không có ý này, tôi cũng không biết cô ấy là vợ ngài."

    Kỳ thật hắn ta cũng không biết Khương Nhiên là ai, nhưng, thấy lãnh đạo nhà trường tới, còn gọi hắn là tổng giám đốc Khương, chắc chắn là một nhân vật lớn, vậy nên lập tức héo.

    Khương Nhiên hơi nhíu mày, ngược lại lại nhìn về phía Tô Yên: "Em chưa từng nói với người khác là em đã kết hôn?"

    "Ách.."

    Cô còn chưa nói gì, Khương Nhiên đã bất mãn ép sát: "Tôi làm sao mà em không nói được? Hay là làm em cảm thấy mất mặt?"

    Cô mềm mại nói: "Em, em không có ý này."

    Tô Yên vô tội, bổ sung một câu: "Bọn họ không hỏi."

    Không có ai hỏi cô, làm sao cô có thể tự giới thiệu rằng mình đã kết hôn?

    Tốt nghiệp cấp ba, mới đủ mười tám tuổi, đã bị người kéo đi kết hôn.

    Khương Nhiên nghe thấy câu cuối cùng, thần sắc hòa hoãn hơn một chút.

    Quả nhiên, vẫn không thể mặc kệ cô.

    Vợ của mình thì mình bảo vệ, ai biết không để ý một lát thôi đã bị người không có mắt bắt nạt.

    Vừa nghĩ xong, đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhìn về phía lãnh đạo nhà trường.

    Ngày hôm sau, Tô Yên vừa đến trường, đã bị hiệu trưởng mời đi, hỏi han ân cần một lần.

    Mà trên diễn đàn của trường, toàn bộ đều là tin tức Tô Yên và Khương Nhiên kết hôn.

    Không đến một ngày, cả trường đều biết Tô Yên đã kết hôn.

    Hơn nữa ảnh của Khương Nhiên cũng được đăng lên, được các nữ sinh viên si mê.

    Ngày thứ ba, Tô Yên được chủ nhiệm mời đi, lại hỏi han ân cần một lần.

    Ngày thứ tư, ngày thứ năm..

    Cả một tuần, bị lãnh đạo trường hỏi han ân cần.

    Sinh viên đại học X đều bị dọa sợ.

    Thậm chí bắt đầu sôi nổi suy đoán, chẳng lẽ gia đình Tô Yên cũng không kém?

    Lúc sau thậm chí có tin tức truyền ra, Tô Yên mới là cổ đông lớn nhất của trường.

    Nháy mắt đã dập tắt tin tức cô ham giàu, quyến rũ Khương Nhiên.

    Các nữ sinh viên sôi nổi hâm mộ ghen ghét, ngôn luận nghiêng về một phía.

    Hai năm sau không ai dám tỏ tình với Tô Yên nữa, cuộc sống đại học của cô trở thành một truyền kỳ.

    Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói, yên tĩnh không ít.

    Chờ đến khi Tô Yên tốt nghiệp, rất ít người biết được tin tức của cô.

    Tô Yên rất ít xã giao, ở trong trường ngoại trừ đi học, cơ bản không tham gia các hoạt động ngoại khóa.

    Cho nên sau khi cô tốt nghiệp, thì không có tin tức.

    Nhưng nghe nói hai vợ chồng rất ân ái hạnh phúc.

    ···················

    [Ký chủ, ký chủ.]

    Tô Yên sống cả đời với Khương Nhiên, khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một không gian đen tối.

    Cô mờ mịt: "Đây là đâu?"

    [Ký chủ, đây là trạm không gian, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, linh hồn đều sẽ tới đây.]

    "Ừm", Tô Yên lên tiếng.

    [Ký chủ, cô đã có được một mảnh vỡ, hơn nữa đạt được 3 điểm thưởng.]

    "Điểm thưởng? Là có ý gì?"

    [Cô có thể dùng điểm số để thêm vào dung lượng não và giá trị thể lực. Hoặc là chia một cách ngẫu nhiên. Điểm số này để nâng cao năng lực của cô trong các thế giới sau.]

    Tô Yên đã hiểu.

    "Vậy, tăng hai điểm vào giá trị thể lực, một điểm vào dung lượng não."
     
    Ái Tịch thích bài này.
  7. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 76: Hoàng tử bệnh kiều (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếp đó lại nghe Tiểu Hoa nói: [Ký chủ, cố có một cơ hội ước nguyện, xin hỏi, cô có mong muốn gì? ]

    "Không có."

    [Cô có thể cẩn thận nghĩ lại, không vội.]

    Tô Yên suy nghĩ một lát: "Kẹo sữa dâu, thế giới nào cũng có phải không?"

    [Cái này.. không nhất định.]

    "Vậy tôi muốn, mỗi thế giới đều có kẹo sữa dâu."

    Tiểu Hoa chần chờ: [Cô.. xác định chứ? ]

    "Ừm."

    [Leng keng, nguyện vọng của cô đã được thực hiện, ký chủ, dù xuyên qua thế giới nào cô cũng sẽ có kẹo sữa dâu.]

    "Ồ, được rồi."

    [Ký chủ, nếu không có câu hỏi khác, chúng ta sẽ bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.]

    "Được."

    Tô Yên vừa đồng ý, cô đã hôn mê bất tỉnh.

    Khi cô tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ngã ở bên cạnh một cái ao.

    Núi giả, ao cá, hoa cỏ, cổ kính, rất có cảm giác.

    Mà trên người cô, đang mặc quần áo cổ đại, đầu đội búi tóc, giày vải màu trắng.

    Sau đó, cô nghe thấy trong ao bên cạnh truyền đến tiếng động.

    Tiểu Hoa lên tiếng: [Ký chủ, nam chính đang ở trong ao nha.]

    Ngữ khí không thể nói có bao nhiêu kinh hoảng, đại khái là ngạc nhiên nhiều hơn.

    Nhưng nó vừa thốt lên, Tô Yên đã nhấc mắt.

    Thật hiển nhiên, nam tử trong ao không biết bơi, hắn đang giãy giụa.

    Cô bước về phía trước, tới gần đó.

    Tiểu Hoa lại lên tiếng: [Ký chủ, cô muốn nhảy xuống đó cứu hắn sao? ]

    Tô Yên bình tĩnh nói: "Sẽ không."

    Vừa nói xong, cô nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, tìm thấy một bó củi trong bụi cỏ gần đó.

    Cô dùng sức kéo, đi đến trước ao cá, tiếp theo, trực tiếp ném bó củi vào trong nước.

    Thình thịch một tiếng, bọt nước bắn ra xung quanh.

    Thân thể của cô rất yếu ớt, chỉ ném bó củi xuống nước, cũng đã khiến trên trán đầy mồ hôi.

    Sắc mặt Tô Yên có chút tái nhợt, đỡ tảng đá bên cạnh bờ ao nghỉ ngơi.

    Chắc là ông trời cũng không muốn làm người trong ao chết, bó củi kia xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

    Một tay hắn đặt lên bó củi, lấy đà nhảy lên trên bó củi đó.

    Bó củi trôi nổi trong nước, cho đến khi trôi đến bờ ao, nam tử kia đang định đi lên.

    Không biết tiếng kinh hô từ nơi nào truyền tới: "Trời ạ, hoàng tử rơi xuống nước! Người đâu!"

    Tiếng thét chói tai của nữ tử, còn có tiếng đổ vỡ rõ ràng truyền vào trong tai Tô Yên.

    Tô Yên đứng ở bên cạnh ao, nhìn về phía nam tử đang chật vật kia.

    Lúc này, tay hắn đang vịn vào vách tường, hình như có cảm giác lạ mà ngẩng đầu lên.

    Sợi tóc đen ướt dính rời rạc, che đi hơn nửa khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt của hắn, đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy.

    Lúc này Tô Yên nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, cô không hề nhìn người vừa từ ao đi ra mà cầm rổ lên, rời đi.

    Tiểu Hoa kinh ngạc: [A? Ký chủ, sao cô lại bỏ đi a? ]

    "Hắn sẽ không chết."

    Giọng nói của Tô Yên trong trẻo, chắc là do tính cách của cô nên nghe vào cảm thấy vừa mềm mại vừa ấm áp.

    Lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên nói: [Ký chủ, cô có một phần ký ức phải tiếp nhận, hãy tìm một nơi an toàn.]

    Tô Yên gật đầu đồng ý: "Được."

    Vừa nói cô vừa tiếp tục bước về phía trước, con đường uốn lượn, cũng không biết mình đi tới đâu.

    Chỉ là nhìn khắp nơi rách nát hoang vắng, hoàn toàn khác biệt với sự tinh xảo xa hoa ngoài kia.
     
    Ái TịchGill thích bài này.
  8. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 77: Hoàng tử bệnh kiều (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô vừa mới đứng yên, ký ức đã bắt đầu xẹt qua.

    Thật lâu sau, Tô Yên mở to mắt, trong mắt hiện lên một tia không rõ: "Tiểu Hoa".

    [Dạ? Sao vậy ký chủ? ]

    "Ký ức này của ta, chết rồi, sau đó sống lại, là sao?"

    [Ký chủ, thân thể này của cô đã trọng sinh.]

    Tô Yên nghe thấy cái từ này, có chút không hiểu: "Trọng sinh?"

    [Đúng rồi, nàng sống hai đời, chỉ là vận mệnh có chút bi thảm, khi chưa trọng sinh bị hại chết, trọng sinh trở về cũng chết nha.]

    Nghe Tiểu Hoa nói, Tô Yên bắt đầu xem ký ức của người này.

    Đất nước này là Hiên Viên quốc, hoàng thất mang họ kép Hiên Viên.

    Nguyên chủ vốn là cung nữ trong cung Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm.

    Cẩn thận sinh tồn trong cung, vốn chỉ còn hai tháng nữa là sẽ được xuất cung lấy chồng.

    Kết quả.. một tháng trước khi xuất cung, Hoàng Thượng băng hà.

    Đại hoàng tử lên kế vị, nhưng trước ngày kế vị, Đại hoàng tử lại chết bất đắc kỳ tử.

    Mấy ngày sau, Nhị hoàng tử cũng đột ngột ra đi.

    Cuối cùng, ngôi vị hoàng đế do Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo kế vị, trở thành người thắng cuối cùng.

    Tam hoàng tử vẫn luôn không có tiếng tăm gì, các vị đại thần còn cho rằng đã đưa một người tính tình yếu đuối lên kế vị, còn đang lo lắng cho tương lai của Hiên Viên quốc.

    Nhưng mà chỉ qua một ngày, tất cả đại thần không còn suy nghĩ này nữa, tất cả đều đang cầu nguyện cho tính mạng của mình.

    Ngày đầu tiên Hiên Viên Vĩnh Hạo đăng cơ, xẻo thịt giết chết hết tất cả vây cánh của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.

    Những đại thần cùng ngày còn sống, nhìn đống thi thể hài cốt kia, sợ tới mức động cũng không dám động.

    Dựa theo đạo lý, những chuyện trên triều đình như vậy, không liên quan gì tới một cung nữ nhỏ nhoi như nàng.

    Nhưng mà Hiên Viên Vĩnh Hạo, là một người lương thiện sao?

    Những ngày sau đó, tất cả thị vệ cung nữ của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, mấy trăm người a, trong cùng một ngày, tất cả đều treo cổ tự tử.

    Đứng trong cung điện uy nghiêm nhìn xuống, đầu người lăn lông lốc, máu loãng trực tiếp chảy tới tận con sông bảo vệ ngoài thành, nhiễm đỏ nước sông, bảy ngày bảy đêm vẫn chưa trở lại bình thường.

    Máu chảy thành sông là như thế nào?

    Đại khái chính là cảnh tượng lúc đó.

    Mà nguyên chủ, cũng là một trong số những thi thể ở đó.

    Sau khi nguyên chủ chết, không nghĩ tới mình sẽ quay lại một năm trước.

    Lúc đó, tất cả còn chưa thay đổi.

    Nguyên chủ cho rằng bản thân nắm được hướng đi của lịch sử, muốn báo thù cho kiếp trước của mình.

    Nhất định phải giết chết Tam hoàng tử bạo quân này.

    Nguyên chủ cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách cứu vớt mọi người.

    Nguyên chủ quyết định tự đề cử mình, trở thành mật thám của Đại hoàng tử, đi đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, ẩn núp ở đó.

    Chỉ là đáng tiếc, nguyên chủ vẫn luôn cảm thấy mình đã đủ cẩn thận.

    Nhưng mà nàng lại không điều tra được dấu vết gì, Tam hoàng tử mỗi ngày ngủ, đọc sách, ăn cơm, hoặc là ngắm hoa, không có bất kỳ động tĩnh gì.

    Thời gian một năm sắp tới, Hoàng Thượng sắp băng hà.

    Nguyên chủ cảm thấy cần phải liều mạng một lần, nàng hao tổn tâm cơ bắt đầu tiếp cận Hoàng Thượng, thậm chí viết một phong huyết thư trình lên.

    Chỉ là những chuyện này, không hề có tin tức giống như đá chìm đáy biển.

    Hoàng Thượng vẫn chết, thậm chí còn chết sớm hơn hai tháng.

    Một ngày, nàng nhận được mệnh lệnh của Tam hoàng tử, đưa điểm tâm cho Hoàng Thượng.

    Một đường thông suốt, khi đi vào liền nhìn thấy Hoàng Thượng nằm trên mặt đất, đã tắt thở.
     
    Ái Tịch thích bài này.
  9. Haian1504

    Bài viết:
    5
    Chương 78: Hoàng tử bệnh kiều (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên chủ kinh hoảng thất thố, vội vàng muốn trở về bẩm báo cho Đại hoàng tử, nào biết còn chưa kịp đi ra ngoài, đã bị một mũi tên bắn chết.

    Trước khi chết, còn nghe được có người kinh hô: "Tỳ nữ của Đại hoàng tử ám sát Hoàng Thượng, người đâu cứu giá!"

    Đó là câu cuối cùng nàng nghe thấy, sau đó, liền tắt thở.

    Tô Yên sắp xếp xong ký ức, nâng mắt, chớp chớp.

    Một lúc sau mới lên tiếng: "Tiểu Hoa."

    [Dạ? Ký chủ, có vấn đề gì sao? ]

    "Nhiệm vụ của ta là tiếp cận nam chính, hay là làm mật thám cho người khác?"

    Thân là một người có dung lượng não bằng 2, những thân phận phức tạp trước mắt này khiến Tô Yên mê mang.

    Tiểu Hoa nhanh chóng lên tiếng: [Ký chủ, mục tiêu cuối cùng của cô là khiến nam chính toàn tâm toàn ý tin tưởng cô. Khi ba cánh sao trước mặt cô sáng lên, hoàn thành một nguyện vọng của nam chính, nhiệm vụ sẽ kết thúc. "

    Thời gian Tô Yên xuyên qua, nguyên chủ đã trở thành mật thám của Đại hoàng tử, vào phủ của Tam hoàng tử được một tháng.

    Vừa nãy Tam hoàng tử rơi xuống nước, nhìn qua là chuyện ngoài ý muốn, kỳ thật là bị Nhị hoàng tử hại.

    Hiện tại đã là mùa thu, thời tiết lạnh lẽo.

    Khi Tam hoàng tử được cứu hơi thở đã thoi thóp, cũng bởi vì chuyện này mà sau này thường xuyên bị bệnh.

    Kiếp thứ hai của nguyên chủ, cũng nhìn thấy.

    Chỉ là nàng hận Tam hoàng tử, ước gì hắn chết sớm siêu sinh sớm, cho nên giả vờ không phát hiện, trực tiếp bỏ đi.

    Mà hiện tại, bởi vì Tô Yên xuyên qua, thuận tay cứu Tam hoàng tử.

    Còn thế cục sau này có phát sinh biến hóa vì chuyện này hay không, lại không thể suy đoán.

    Khiến nam nhân vừa nãy toàn tâm toàn ý tin tưởng mình sao?

    Tô Yên trầm mặc một lát, trong đầu hiện lên đôi mắt đen nhánh sâu thẳm kia.

    Trong lòng không biết đang nghĩ tới chuyện gì.

    Lúc này, Tiểu Hoa lên tiếng nhắc nhở: [Ký chủ, bây giờ cô đang chuẩn bị gửi tin cho Đại hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Lâm, tình báo ở ngay trong giỏ bánh bao kia ~~]

    Tô Yên cúi đầu, mở rổ ra xem.

    Lấy bánh bao nóng hổi trong rổ ra, bẻ đôi từng cái.

    Cuối cùng cũng tìm thấy một tờ giấy ở cái bánh bao dưới cùng.

    Bên trên chỉ có vài chữ:" Ra khỏi cung đi vào khách điếm Cẩm Tú ngây người một canh giờ. "

    Tô Yên nhìn thoáng qua, xé nát tờ giấy kia.

    Đợi một lát, một cơn gió lạnh thổi tới.

    Cô giơ tay lên, tờ giấy bị thổi bay trong nháy mắt, chẳng biết đi đâu.

    Sau đó, cô quay về dọc theo đường cũ.

    Thành thành thật thật cúi đầu, dựa theo tư thế đi đường của tỳ nữ trong ký ức, không có một chút sai xót nào.

    Tiểu Hoa ngốc trong khuyên tai, cực kỳ hưng phấn: [Ngao ngao ngao ngao! Ký chủ, cố lên! Ký chủ, cố lên!]

    Cảm giác này cũng quá kích thích.

    Còn kích thích hơn khi nó xem phim 007.

    Chờ đến khi cô quay về sân trong cung của Tam hoàng tử, vừa mới đi vào, tỳ nữ tên Tiểu Nguyệt đã tiến tới:" Tô Yên, ngươi đi đâu vậy, tìm ngươi đã lâu. "

    Tô Yên bị tỳ nữ kia kéo đến hậu viện, cô không hiểu nên lên tiếng hỏi:" Làm sao vậy? "

    Tiểu Nguyệt kinh ngạc:" Ngươi không biết? Tam hoàng tử rơi xuống nước! Bây giờ thái ý đang khám bệnh, nếu Tam hoàng tử có chuyện gì, tất cả chúng ta đều không thể sống."

    Vừa nói xong, sắc mặt Tiểu Nguyệt có chút sợ hãi.

    Tô Yên cúi đầu nghe Tiểu Nguyệt nói, cô không lên tiếng.

    Bên cạnh có tỳ nữ nghe thấy Tiểu Nguyệt nói, cũng bắt đầu khủng hoảng.

    Nếu Tam hoàng tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ít nhất bọn họ cũng phải chịu tội không bảo vệ được chủ tử.
     
    Ái Tịch thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...