Bài viết: 7 

Chương 40: Những người này
Vòng trước, thời gian từ khi ếch xanh xuất hiện đến lúc rời đi tổng cộng là 3 phút 15 giây.
Lần này chỉ có 47 giây.
Vì cái gì thời gian ngày càng ngắn lại?
Là bởi vì ếch xanh bị thương, cho nên rời đi sớm? Nếu thật sự là như vậy, có nghĩa là Thẩm Mặc đã vì mọi người mà tranh thủ được thời gian hai phút rưỡi để thở dốc.
Yên tĩnh trong chốc lát, bầu không khí lạnh lẽo trong huyệt động hơi buông lỏng, người trong bùn thử thăm dò ngẩng đầu lên, người bên trong ốc đồng cũng chầm chậm bò ra, mọi người nhìn quanh trái phải --
Bốn phía an tĩnh.
Không có ếch xanh, cũng không có quả cầu vàng.
Bọn họ an toàn rồi sao?
Đàm Tiếu là người đầu tiên đứng lên, con mắt nhìn quanh, "Cầu đâu? Bây giờ tìm được quả cầu có còn tính hay không?"
"Thời điểm ếch xanh chui vào trong bùn vừa rồi, quả cầu cũng bị vùi vào trong." Một thanh niên bên cạnh anh Huy tiếp lời.
Đàm Tiếu nhận ra gã, người này cùng anh Huy một bộ dáng dấp cao gầy, đầu nhỏ tai to, tay dài chân dài, nên có biệt danh là Hầu Tử.
Ngoài ra, còn có một người vóc dáng thấp bé, biệt danh là Đầu Gai.
Đàm Tiếu duỗi cổ nhìn một chút, kỳ quái hỏi: "Đầu Gai đâu?"
Sắc mặt của anh Huy và Hầu Tử lập tức trở nên khó coi.
Đàm Tiếu cũng hậu tri hậu giác ý thức được bản thân hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vẻ mặt nhất thời cứng đờ.
Tại thời điểm này không thấy bóng dáng, ngoại trừ bị ếch xanh ăn mất, còn có thể vì nguyên do gì?
Bị ăn sạch không chỉ có Đầu Gai.
Một người phụ nữ trung niên không nhịn được thương tâm khóc lóc kể lể: "Sớm biết vậy đã không từ bên trong ốc đồng đi ra, vì cái gì muốn tìm quả cầu, cái này cùng mất mạng có gì khác biệt chứ.. Nếu như không phải là giúp các người tìm quả cầu, lão Ngô nhà tôi sẽ không chết.."
Người đàn ông mập mạp bên kia cũng phụ họa: "Ếch xanh đi ra nhanh như vậy, căn bản là không thể tránh kịp. Để mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, nói thật là dễ nghe. Thực tế còn không phải là để thời điểm các người làm anh hùng có người giúp làm bia ngắm sống."
Lời này thật là ác độc.
Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm những người này.
Những người này..
Thời điểm cô xảy ra chuyện, những kẻ khốn nạn này chỉ biết giả vờ ngủ! Cho dù chết ở đây cũng là đáng đời, có tư cách gì mà trách móc người khác?
"Trong đầu các người chứa cái gì vậy? Là phân sao?" Đàm Tiếu bạo nổ nhảy ra mắng to: "Ông đây liều mạng tìm Cầu là vì muốn làm anh hùng? Con mẹ nó, mày có gan thì nói lại thử xem?"
Gã mập mạp không dám lên tiếng, người phụ nữ nhỏ giọng khóc nức nở.
Đàm Tiếu tức điên chỉ vào bọn họ mắng: "Các người còn dám nói cái gì mà giúp chúng tôi tìm Cầu! Không tìm thấy Cầu thì các người có thể sống sót ra ngoài sao? Tôi nói cho các người biết! Không thấy Cầu, các người một người cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát! Tất cả đều chờ chết đi!"
Cậu quay đầy liền nhìn thấy Thừa Úy Tài lại ở trong góc lẩm bẩm, tức giận không có chỗ phát tiết mà hét lên: "Ông già! Ông đang nói cái gì đấy? Ông cũng nghĩ như vậy? Ông cũng cảm thấy người là do chúng tôi hại chết? Đúng không?"
Thầy Thừa giật mình, vội vàng khoát tay: "Không có, không có! Lần này.. ếch xanh đi ra quá đột ngột, tất sẽ có hy sinh, vốn là kế hoạch của chúng ta rất ổn thỏa, không có vấn đề gì cả. Dù cho muốn truy cứu trách nhiệm, cũng phải là trò chơi này và ếch xanh chịu toàn bộ trách nhiệm. Mọi người mất đi người thân, khó tránh khỏi cảm xúc quá mãnh liệt. Đó là điều có thể hiểu được, có thể hiểu được.."
Dừng một chút, thầy Thừa ôn hòa nói tiếp: "Tôi chính là nhẩm tính thời gian, ếch xanh lần này đi ra thật quá nhanh, biến mất cũng nhanh, nên tôi muốn tính toán một chút.."
"Vậy ông tính ra không?" Đàm Tiếu sốt ruột hỏi.
Thầy Thừa xấu hổ lắc đầu: "Không.. không có.."
Đàm Tiếu cau chặt mày, hỏi: "Ông không phải giáo viên à?"
Thầy Thừa nói: "Tôi là giáo viên Ngữ văn."
Đàm Tiếu không còn gì để nói.
Lúc này, Thẩm Mặc vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Vừa rồi ếch xanh đi ra xác thực rất nhanh, nếu vòng tiếp theo cũng như vậy, kế hoạch lúc đầu sẽ không thể áp dụng."
Thanh âm của anh rất bình tĩnh, lạnh lùng và thờ ơ, dường như không quan tâm đến màn giận chó đánh mèo vừa nãy của bọn họ.
Đàm Tiếu vò đầu bứt tai, cáu kỉnh nói: "Con ếch xanh này cứ như phát điên ấy, có quỷ mới biết lúc nào nó nhanh, lúc nào nó chậm!"
Lần này chỉ có 47 giây.
Vì cái gì thời gian ngày càng ngắn lại?
Là bởi vì ếch xanh bị thương, cho nên rời đi sớm? Nếu thật sự là như vậy, có nghĩa là Thẩm Mặc đã vì mọi người mà tranh thủ được thời gian hai phút rưỡi để thở dốc.
Yên tĩnh trong chốc lát, bầu không khí lạnh lẽo trong huyệt động hơi buông lỏng, người trong bùn thử thăm dò ngẩng đầu lên, người bên trong ốc đồng cũng chầm chậm bò ra, mọi người nhìn quanh trái phải --
Bốn phía an tĩnh.
Không có ếch xanh, cũng không có quả cầu vàng.
Bọn họ an toàn rồi sao?
Đàm Tiếu là người đầu tiên đứng lên, con mắt nhìn quanh, "Cầu đâu? Bây giờ tìm được quả cầu có còn tính hay không?"
"Thời điểm ếch xanh chui vào trong bùn vừa rồi, quả cầu cũng bị vùi vào trong." Một thanh niên bên cạnh anh Huy tiếp lời.
Đàm Tiếu nhận ra gã, người này cùng anh Huy một bộ dáng dấp cao gầy, đầu nhỏ tai to, tay dài chân dài, nên có biệt danh là Hầu Tử.
Ngoài ra, còn có một người vóc dáng thấp bé, biệt danh là Đầu Gai.
Đàm Tiếu duỗi cổ nhìn một chút, kỳ quái hỏi: "Đầu Gai đâu?"
Sắc mặt của anh Huy và Hầu Tử lập tức trở nên khó coi.
Đàm Tiếu cũng hậu tri hậu giác ý thức được bản thân hỏi một vấn đề ngu xuẩn, vẻ mặt nhất thời cứng đờ.
Tại thời điểm này không thấy bóng dáng, ngoại trừ bị ếch xanh ăn mất, còn có thể vì nguyên do gì?
Bị ăn sạch không chỉ có Đầu Gai.
Một người phụ nữ trung niên không nhịn được thương tâm khóc lóc kể lể: "Sớm biết vậy đã không từ bên trong ốc đồng đi ra, vì cái gì muốn tìm quả cầu, cái này cùng mất mạng có gì khác biệt chứ.. Nếu như không phải là giúp các người tìm quả cầu, lão Ngô nhà tôi sẽ không chết.."
Người đàn ông mập mạp bên kia cũng phụ họa: "Ếch xanh đi ra nhanh như vậy, căn bản là không thể tránh kịp. Để mọi người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, nói thật là dễ nghe. Thực tế còn không phải là để thời điểm các người làm anh hùng có người giúp làm bia ngắm sống."
Lời này thật là ác độc.
Bạch Ấu Vi lạnh lùng nhíu mày, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm những người này.
Những người này..
Thời điểm cô xảy ra chuyện, những kẻ khốn nạn này chỉ biết giả vờ ngủ! Cho dù chết ở đây cũng là đáng đời, có tư cách gì mà trách móc người khác?
"Trong đầu các người chứa cái gì vậy? Là phân sao?" Đàm Tiếu bạo nổ nhảy ra mắng to: "Ông đây liều mạng tìm Cầu là vì muốn làm anh hùng? Con mẹ nó, mày có gan thì nói lại thử xem?"
Gã mập mạp không dám lên tiếng, người phụ nữ nhỏ giọng khóc nức nở.
Đàm Tiếu tức điên chỉ vào bọn họ mắng: "Các người còn dám nói cái gì mà giúp chúng tôi tìm Cầu! Không tìm thấy Cầu thì các người có thể sống sót ra ngoài sao? Tôi nói cho các người biết! Không thấy Cầu, các người một người cũng đừng nghĩ đến việc trốn thoát! Tất cả đều chờ chết đi!"
Cậu quay đầy liền nhìn thấy Thừa Úy Tài lại ở trong góc lẩm bẩm, tức giận không có chỗ phát tiết mà hét lên: "Ông già! Ông đang nói cái gì đấy? Ông cũng nghĩ như vậy? Ông cũng cảm thấy người là do chúng tôi hại chết? Đúng không?"
Thầy Thừa giật mình, vội vàng khoát tay: "Không có, không có! Lần này.. ếch xanh đi ra quá đột ngột, tất sẽ có hy sinh, vốn là kế hoạch của chúng ta rất ổn thỏa, không có vấn đề gì cả. Dù cho muốn truy cứu trách nhiệm, cũng phải là trò chơi này và ếch xanh chịu toàn bộ trách nhiệm. Mọi người mất đi người thân, khó tránh khỏi cảm xúc quá mãnh liệt. Đó là điều có thể hiểu được, có thể hiểu được.."
Dừng một chút, thầy Thừa ôn hòa nói tiếp: "Tôi chính là nhẩm tính thời gian, ếch xanh lần này đi ra thật quá nhanh, biến mất cũng nhanh, nên tôi muốn tính toán một chút.."
"Vậy ông tính ra không?" Đàm Tiếu sốt ruột hỏi.
Thầy Thừa xấu hổ lắc đầu: "Không.. không có.."
Đàm Tiếu cau chặt mày, hỏi: "Ông không phải giáo viên à?"
Thầy Thừa nói: "Tôi là giáo viên Ngữ văn."
Đàm Tiếu không còn gì để nói.
Lúc này, Thẩm Mặc vẫn luôn im lặng lên tiếng: "Vừa rồi ếch xanh đi ra xác thực rất nhanh, nếu vòng tiếp theo cũng như vậy, kế hoạch lúc đầu sẽ không thể áp dụng."
Thanh âm của anh rất bình tĩnh, lạnh lùng và thờ ơ, dường như không quan tâm đến màn giận chó đánh mèo vừa nãy của bọn họ.
Đàm Tiếu vò đầu bứt tai, cáu kỉnh nói: "Con ếch xanh này cứ như phát điên ấy, có quỷ mới biết lúc nào nó nhanh, lúc nào nó chậm!"