Bài viết: 7 

Chương 20: Anh Tiếu
Bị đèn pha sáng chói chiếu vào mắt vốn là chuyện khiến người ta khó chịu, nhưng không một ai tức giận.
Mọi người mừng rỡ, nhao nhao chạy lên phía trước nói: "Các cậu đã về rồi à?"
"Người đi dò đường đã trở về!"
"Quá tốt rồi! Họ đã trở lại!"
Bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi, lệ khí vừa rồi đều bị quét sạch sành sanh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Thanh niên huýt sáo cười nói: "Làm gì, làm gì? Các người sẽ không nghĩ rằng chúng tôi đều chết đấy chứ?"
"Tất cả mọi người lo lắng cho các cậu đấy! Ơ? Xe của các anh sao lại đổi rồi?"
"Nửa đường xe bị hỏng, này là tìm thấy trên đường, nếu không đã sớm về! Mà có chuyện gì với các anh vậy? Tại sao đều ở bên ngoài?"
"Điểm dừng chân cúp điện rồi!"
"Vậy liền đem nến thắp lên, trong siêu thị còn có không ít đèn pin!"
Mọi người đều bận rộn hẳn lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui vẻ, tựa hồ chỉ cần có hy vọng, liền sẽ tràn đầy năng lượng, cắt điện ngắt nước chỉ là một chút chuyện nhỏ, không có gì đáng sợ cả.
Chỉ qua một lúc, nhà ăn tại điểm dừng chân đã sáng lên những ngọn đèn dầu.
Mọi người tụ tập một chỗ, đem mấy thanh niên vừa trở về vây ở bên trong, nóng lòng chờ đợi họ chia sẻ tin tức từ bên ngoài.
Đáng chú ý nhất trong số họ là thanh niên vừa xuống xe đã huýt sáo, mọi người đều gọi anh ta là "Anh Tiếu".
"Anh Tiếu" mặc một chiếc áo phông kiểu tranh phun sơn, quần bò rách, trên cánh tay là hình xăm tiếng Anh không thấy rõ, mái tóc ngắn bù xù nhuộm thành màu xám tro, trên tai phải còn có một chiếc khuyên tai sáng lấp lánh.
Nói anh ta nổi bật nhất cũng không phải là do mặc quần áo lố lăng trên người, trên thực tế, những thanh niên khác cũng đều là một dạng này. Hình xăm thì một cái so với một cái càng khoa trương, còn lỗ thủng trên quần bò thì cái sau còn to hơn cái trước.
Bạch Ấu Vi đối với người này khắc sâu ấn tượng là bởi vì nụ cười của anh ta quá, chói, mắt!
Cô nói chuyện với Thẩm Mặc sẽ cười, những người bên trong điểm dừng chân khi nói chuyện cũng sẽ cười, nhưng là, mọi người cười đều dè dặt, kiềm chế, khách sáo. Dù sao thì, bối cảnh hiện giờ chính là tận thế đấy! Ai sẽ cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng như cái đồ 250* vậy?
*【250: Đồ ngốc】
Dù là gặp chuyện cực kì vui vẻ, ngẫm lại tương lai bất định của mình, cũng nên có chút phiền muộn chứ?
Vị "Anh Tiếu" này hẳn là người phát ngôn của một nhãn hiệu kem đánh răng đi, lúc này anh ta vẻ mặt tươi cười, cảm xúc mạnh mẽ nhiệt huyết diễn tả về hành động vĩ đại của mình khi dò đường --
".. Tôi vừa nhìn thấy con rối trên đường, liền thầm nghĩ có gì đó không ổn! Đây là con đường cuối cùng! Nếu như con đường này cũng không đi được, chẳng lẽ trở về vô ích sao? Có một câu nói, trời không tuyệt đường người! Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên linh quang! Tôi phát hiện những con rối này có gì đó không thích hợp!"
"Chỗ nào không thích hợp?" Bên cạnh có người tiếp lời, giống như những vai quần chúng phụ họa.
"Anh Tiếu" duỗi ra hai ngón tay, nghiêm túc chỉ vào con mắt chính mình, "Chính là một đôi" Hỏa nhãn kim tinh "này phát hiện ra chỗ dị thường!"
Mấy người thanh niên đi cùng đều cười ha hả, một bên vừa cắn hạt dưa, một bên nhìn anh ta như khỉ con đang nhảy nhót làm trò, "Đàm Tiếu, chém gió một chút là được rồi, mày còn khoe khoang đắc ý cái gì?"
"Anh Tiếu" không để ý đến bọn họ, hỏi mọi người: "Có ai biết tại sao chúng ta phải tránh đi chỗ có con rối không?"
"Này còn cần nói sao? Bởi vì sẽ biến thành con rối chứ sao!" Có người trả lời ngay lập tức.
"Anh Tiếu" cao thâm khó lường lắc đầu, bày ra bộ dáng "nếu đáp án không đúng liền sẽ không nói nữa."
Mọi người ồn ào, phát ra âm thanh hư ảo to to nhỏ nhỏ.
Người đàn ông đeo mắt kính cũng cười, chậm rãi nói: "Nếu ngẫu nhiên xuất hiện lẻ tẻ một con rối, thông thường sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng nếu con rối xuất hiện với diện tích lớn ở một khu vực nhất định, liền cần phải cảnh giác. Trước mắt, các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia đưa ra lời giải thích: Chính là, khi sóng từ trường xuất hiện những dao động bất thường trong một khu vực, sẽ gây ra những tác động không rõ đối với cơ thể con người trong khu vực đó, đây chính là nguyên nhân mọi người cần tránh xa con rối. Được rồi, Đàm Tiếu, mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu."
Dù sao lời nói của người dẫn đầu cũng có trọng lượng nhất định, Đàm Tiếu giơ tay vỗ đùi, giống như tiên sinh kể chuyện giơ tay gõ chiếc thước gỗ một cái --
"Được! Nói liền nói!"
Trong ánh mắt tha thiết của đám người đứng vây xem, chỉ có Bạch Ấu Vi không thể nhịn được nữa trợn mắt.
Mọi người mừng rỡ, nhao nhao chạy lên phía trước nói: "Các cậu đã về rồi à?"
"Người đi dò đường đã trở về!"
"Quá tốt rồi! Họ đã trở lại!"
Bầu không khí lập tức trở nên sôi nổi, lệ khí vừa rồi đều bị quét sạch sành sanh, dường như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Thanh niên huýt sáo cười nói: "Làm gì, làm gì? Các người sẽ không nghĩ rằng chúng tôi đều chết đấy chứ?"
"Tất cả mọi người lo lắng cho các cậu đấy! Ơ? Xe của các anh sao lại đổi rồi?"
"Nửa đường xe bị hỏng, này là tìm thấy trên đường, nếu không đã sớm về! Mà có chuyện gì với các anh vậy? Tại sao đều ở bên ngoài?"
"Điểm dừng chân cúp điện rồi!"
"Vậy liền đem nến thắp lên, trong siêu thị còn có không ít đèn pin!"
Mọi người đều bận rộn hẳn lên, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui vẻ, tựa hồ chỉ cần có hy vọng, liền sẽ tràn đầy năng lượng, cắt điện ngắt nước chỉ là một chút chuyện nhỏ, không có gì đáng sợ cả.
Chỉ qua một lúc, nhà ăn tại điểm dừng chân đã sáng lên những ngọn đèn dầu.
Mọi người tụ tập một chỗ, đem mấy thanh niên vừa trở về vây ở bên trong, nóng lòng chờ đợi họ chia sẻ tin tức từ bên ngoài.
Đáng chú ý nhất trong số họ là thanh niên vừa xuống xe đã huýt sáo, mọi người đều gọi anh ta là "Anh Tiếu".
"Anh Tiếu" mặc một chiếc áo phông kiểu tranh phun sơn, quần bò rách, trên cánh tay là hình xăm tiếng Anh không thấy rõ, mái tóc ngắn bù xù nhuộm thành màu xám tro, trên tai phải còn có một chiếc khuyên tai sáng lấp lánh.
Nói anh ta nổi bật nhất cũng không phải là do mặc quần áo lố lăng trên người, trên thực tế, những thanh niên khác cũng đều là một dạng này. Hình xăm thì một cái so với một cái càng khoa trương, còn lỗ thủng trên quần bò thì cái sau còn to hơn cái trước.
Bạch Ấu Vi đối với người này khắc sâu ấn tượng là bởi vì nụ cười của anh ta quá, chói, mắt!
Cô nói chuyện với Thẩm Mặc sẽ cười, những người bên trong điểm dừng chân khi nói chuyện cũng sẽ cười, nhưng là, mọi người cười đều dè dặt, kiềm chế, khách sáo. Dù sao thì, bối cảnh hiện giờ chính là tận thế đấy! Ai sẽ cười đến mức lộ ra hai hàm răng trắng như cái đồ 250* vậy?
*【250: Đồ ngốc】
Dù là gặp chuyện cực kì vui vẻ, ngẫm lại tương lai bất định của mình, cũng nên có chút phiền muộn chứ?
Vị "Anh Tiếu" này hẳn là người phát ngôn của một nhãn hiệu kem đánh răng đi, lúc này anh ta vẻ mặt tươi cười, cảm xúc mạnh mẽ nhiệt huyết diễn tả về hành động vĩ đại của mình khi dò đường --
".. Tôi vừa nhìn thấy con rối trên đường, liền thầm nghĩ có gì đó không ổn! Đây là con đường cuối cùng! Nếu như con đường này cũng không đi được, chẳng lẽ trở về vô ích sao? Có một câu nói, trời không tuyệt đường người! Nói thì chậm, mà xảy ra thì nhanh, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên linh quang! Tôi phát hiện những con rối này có gì đó không thích hợp!"
"Chỗ nào không thích hợp?" Bên cạnh có người tiếp lời, giống như những vai quần chúng phụ họa.
"Anh Tiếu" duỗi ra hai ngón tay, nghiêm túc chỉ vào con mắt chính mình, "Chính là một đôi" Hỏa nhãn kim tinh "này phát hiện ra chỗ dị thường!"
Mấy người thanh niên đi cùng đều cười ha hả, một bên vừa cắn hạt dưa, một bên nhìn anh ta như khỉ con đang nhảy nhót làm trò, "Đàm Tiếu, chém gió một chút là được rồi, mày còn khoe khoang đắc ý cái gì?"
"Anh Tiếu" không để ý đến bọn họ, hỏi mọi người: "Có ai biết tại sao chúng ta phải tránh đi chỗ có con rối không?"
"Này còn cần nói sao? Bởi vì sẽ biến thành con rối chứ sao!" Có người trả lời ngay lập tức.
"Anh Tiếu" cao thâm khó lường lắc đầu, bày ra bộ dáng "nếu đáp án không đúng liền sẽ không nói nữa."
Mọi người ồn ào, phát ra âm thanh hư ảo to to nhỏ nhỏ.
Người đàn ông đeo mắt kính cũng cười, chậm rãi nói: "Nếu ngẫu nhiên xuất hiện lẻ tẻ một con rối, thông thường sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng nếu con rối xuất hiện với diện tích lớn ở một khu vực nhất định, liền cần phải cảnh giác. Trước mắt, các chuyên gia của Viện Nghiên cứu Khoa học Quốc gia đưa ra lời giải thích: Chính là, khi sóng từ trường xuất hiện những dao động bất thường trong một khu vực, sẽ gây ra những tác động không rõ đối với cơ thể con người trong khu vực đó, đây chính là nguyên nhân mọi người cần tránh xa con rối. Được rồi, Đàm Tiếu, mau nói đi, đừng thừa nước đục thả câu."
Dù sao lời nói của người dẫn đầu cũng có trọng lượng nhất định, Đàm Tiếu giơ tay vỗ đùi, giống như tiên sinh kể chuyện giơ tay gõ chiếc thước gỗ một cái --
"Được! Nói liền nói!"
Trong ánh mắt tha thiết của đám người đứng vây xem, chỉ có Bạch Ấu Vi không thể nhịn được nữa trợn mắt.