Bài viết: 7 

Chương 10: Tia sét khổng lồ
Trái tim Bạch Ấu Vi gần như muốn ngừng đập! Điều quan trọng hiện tại là, nếu Thẩm Mặc chết, cô cũng không thể sống sót!
Lúc này, cô gái đeo mắt kính thở hổn hển chạy được đến vạch đích. Người đàn ông trung niên cũng nghiêng ngã lảo đảo chạy đến nơi, dù cả người đầy vết thương nhưng may mắn giữ được mạng. Trong khi Thẩm Mặc và thanh niên tóc vàng lại bị hãm sâu vào trong đám lông trắng muốt. Đám thỏ bị ngăn cách ở bên ngoài vạch đích, đem hai người họ từng tầng vây chặt, giống như chó điên mà rít gào, cắn xé!
Bạch Ấu Vi liều mạng mở mắt thật to, muốn nhìn rõ ràng tình hình bên trong đám thỏ, đồng tử co rụt lại, chỉ sợ thứ bản thân nhìn thấy lại là con quái vật mọc ra lông thỏ!
Một thân thể đỏ rực bị quăng tới! Là tóc vàng mình đầy thương tích! Cổ họng của hắn bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy khắp mặt đất!
Ngay sau đó, Thẩm Mặc đã đột phá vòng vây, thân hình khỏe mạnh phóng qua vạch đích. Anh vừa qua được vạch đích, đám thỏ bên ngoài ngay lập tức an tĩnh lại, giống như thây ma khát máu đột nhiên mất đi mục tiêu công kích, trở nên đờ đẫn, trì độn. Những con thỏ dần rút lui. Tốp năm tốp ba đi đến bãi cỏ bên ngoài đường đua.
Người đàn ông trung niên quỳ rạp xuống, toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn, bờ môi run rẩy lẩm bẩm: "Sống rồi.. sống rồi.."
Còn sống..
Rốt cuộc..
Còn sống.
Bốn người cuối cùng.
Thẩm Mặc không hề quan tâm chuyện này mà tự đi đến bên cạnh thanh niên tóc vàng kiểm tra, phát hiện biến dị trên thân thể gã đã ngừng, mặc dù có một số chỗ mọc ra chút lông màu trắng, nhưng mà không có biến thành thỏ, còn duy trì bộ dáng của con người. Thẩm Mặc lại xem thử một chút hơi thở của đối phương. Đã không còn thở.
Biến dị trên thân đột nhiên dừng lại, là bởi vì đã chết, hay là do đã đến vạch đích? Thẩm Mặc suy tư nhíu lại lông mày.
Bạch Ấu Vi cảm thấy Thẩm Mặc không bình thường, vừa trở về từ cõi chết thế mà còn có tâm tư quan tâm đến người khác? Cô nghi hoặc hỏi: "Anh làm gì thế?"
Thẩm Mặc nhìn cô một cái, đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh!
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đồng thời quay đầu nhìn lại! Chỉ thấy cô gái đeo mắt kính mới vừa rồi còn đang đỡ đầu gối thở hổn hển, chẳng biết từ lúc nào đi đến sau lưng người đàn ông trung niên, cô ấy dùng hết khí lực toàn thân mà đem đối phương xô ngã ra ngoài vạch đích! Tiếng kêu thảm kia là từ người đàn ông trung niên phát ra!
Đám thỏ vừa mới giải tán trở nên xao động, bọn chúng một lần nữa lao tới! Tốc độ cực nhanh!
Người đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi, muốn bò trở lại vạch đích nhưng tay chân lại mềm oặt, động tác chậm một bước, bị đám thỏ bao phủ, xé rách, cắn nuốt!.. Sau đó, biến mất.
Trên đường đua lại nhiều thêm một con thỏ điên cuồng.
Bạch Ấu Vi chết lặng. Cô không nghĩ tới sẽ xảy ra cục diện này.
Cô gái đeo mắt kính ngồi xổm trên mặt đất, như hỏng mất mà che mặt khóc lớn: "Ông ta đáng chết! Ông ta đáng chết!.. Ông ta hại chết nhiều người như vậy, hại chết A Tiêu, còn cố ý nói đáp án sai cho mọi người! Ông ta đáng chết.."
Đám thỏ đã chạy xa. Một con cũng không lưu lại, toàn bộ biến mất ở bên trong rừng rậm mênh mông, trả lại không gian yên tĩnh ban đầu.
Thủ lĩnh thỏ từ đằng xa chậm rãi đi đến, dùng giọng điệu dịu dàng gần như là quỷ dị nói: "Hành vi công kích tuyển thủ dự thi, là vi phạm quy tắc."
Trong lòng Bạch Ấu Vi sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau, tia sét màu lam lại xuất hiện lần nữa!
Đó là một tia sét khổng lồ! Nó bay vụt ra từ lòng bàn tay thủ lĩnh thỏ và bổ thẳng tắp vào người cô gái đeo mắt kính! Dòng điện lưu to lớn khó mà đo đếm được, nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, trong nháy mắt, cơ thể cô gái biến thành một khối than đen!
Lạch cạch ---
Ngã trên mặt đất, vỡ tan.
Không khí đóng băng.
Cả người Bạch Ấu Vi phát lạnh. Người vừa mới một giây trước còn đang khóc lóc thảm thiết ở trước mặt cô, cứ thế sống sờ sờ mà bị nướng cháy thành than. Cô nhìn những tàn tích còn sót lại, đến cả xương cốt cũng thấy ớn lạnh. Hết thảy chuyện phát sinh này, thật đáng sợ..
Lúc này, cô gái đeo mắt kính thở hổn hển chạy được đến vạch đích. Người đàn ông trung niên cũng nghiêng ngã lảo đảo chạy đến nơi, dù cả người đầy vết thương nhưng may mắn giữ được mạng. Trong khi Thẩm Mặc và thanh niên tóc vàng lại bị hãm sâu vào trong đám lông trắng muốt. Đám thỏ bị ngăn cách ở bên ngoài vạch đích, đem hai người họ từng tầng vây chặt, giống như chó điên mà rít gào, cắn xé!
Bạch Ấu Vi liều mạng mở mắt thật to, muốn nhìn rõ ràng tình hình bên trong đám thỏ, đồng tử co rụt lại, chỉ sợ thứ bản thân nhìn thấy lại là con quái vật mọc ra lông thỏ!
Một thân thể đỏ rực bị quăng tới! Là tóc vàng mình đầy thương tích! Cổ họng của hắn bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy khắp mặt đất!
Ngay sau đó, Thẩm Mặc đã đột phá vòng vây, thân hình khỏe mạnh phóng qua vạch đích. Anh vừa qua được vạch đích, đám thỏ bên ngoài ngay lập tức an tĩnh lại, giống như thây ma khát máu đột nhiên mất đi mục tiêu công kích, trở nên đờ đẫn, trì độn. Những con thỏ dần rút lui. Tốp năm tốp ba đi đến bãi cỏ bên ngoài đường đua.
Người đàn ông trung niên quỳ rạp xuống, toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực cũng không còn, bờ môi run rẩy lẩm bẩm: "Sống rồi.. sống rồi.."
Còn sống..
Rốt cuộc..
Còn sống.
Bốn người cuối cùng.
Thẩm Mặc không hề quan tâm chuyện này mà tự đi đến bên cạnh thanh niên tóc vàng kiểm tra, phát hiện biến dị trên thân thể gã đã ngừng, mặc dù có một số chỗ mọc ra chút lông màu trắng, nhưng mà không có biến thành thỏ, còn duy trì bộ dáng của con người. Thẩm Mặc lại xem thử một chút hơi thở của đối phương. Đã không còn thở.
Biến dị trên thân đột nhiên dừng lại, là bởi vì đã chết, hay là do đã đến vạch đích? Thẩm Mặc suy tư nhíu lại lông mày.
Bạch Ấu Vi cảm thấy Thẩm Mặc không bình thường, vừa trở về từ cõi chết thế mà còn có tâm tư quan tâm đến người khác? Cô nghi hoặc hỏi: "Anh làm gì thế?"
Thẩm Mặc nhìn cô một cái, đang muốn nói chuyện, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thất thanh!
Bạch Ấu Vi và Thẩm Mặc đồng thời quay đầu nhìn lại! Chỉ thấy cô gái đeo mắt kính mới vừa rồi còn đang đỡ đầu gối thở hổn hển, chẳng biết từ lúc nào đi đến sau lưng người đàn ông trung niên, cô ấy dùng hết khí lực toàn thân mà đem đối phương xô ngã ra ngoài vạch đích! Tiếng kêu thảm kia là từ người đàn ông trung niên phát ra!
Đám thỏ vừa mới giải tán trở nên xao động, bọn chúng một lần nữa lao tới! Tốc độ cực nhanh!
Người đàn ông trung niên vô cùng sợ hãi, muốn bò trở lại vạch đích nhưng tay chân lại mềm oặt, động tác chậm một bước, bị đám thỏ bao phủ, xé rách, cắn nuốt!.. Sau đó, biến mất.
Trên đường đua lại nhiều thêm một con thỏ điên cuồng.
Bạch Ấu Vi chết lặng. Cô không nghĩ tới sẽ xảy ra cục diện này.
Cô gái đeo mắt kính ngồi xổm trên mặt đất, như hỏng mất mà che mặt khóc lớn: "Ông ta đáng chết! Ông ta đáng chết!.. Ông ta hại chết nhiều người như vậy, hại chết A Tiêu, còn cố ý nói đáp án sai cho mọi người! Ông ta đáng chết.."
Đám thỏ đã chạy xa. Một con cũng không lưu lại, toàn bộ biến mất ở bên trong rừng rậm mênh mông, trả lại không gian yên tĩnh ban đầu.
Thủ lĩnh thỏ từ đằng xa chậm rãi đi đến, dùng giọng điệu dịu dàng gần như là quỷ dị nói: "Hành vi công kích tuyển thủ dự thi, là vi phạm quy tắc."
Trong lòng Bạch Ấu Vi sinh ra dự cảm không tốt.
Quả nhiên, một giây sau, tia sét màu lam lại xuất hiện lần nữa!
Đó là một tia sét khổng lồ! Nó bay vụt ra từ lòng bàn tay thủ lĩnh thỏ và bổ thẳng tắp vào người cô gái đeo mắt kính! Dòng điện lưu to lớn khó mà đo đếm được, nhiệt độ cao ngoài sức tưởng tượng, trong nháy mắt, cơ thể cô gái biến thành một khối than đen!
Lạch cạch ---
Ngã trên mặt đất, vỡ tan.
Không khí đóng băng.
Cả người Bạch Ấu Vi phát lạnh. Người vừa mới một giây trước còn đang khóc lóc thảm thiết ở trước mặt cô, cứ thế sống sờ sờ mà bị nướng cháy thành than. Cô nhìn những tàn tích còn sót lại, đến cả xương cốt cũng thấy ớn lạnh. Hết thảy chuyện phát sinh này, thật đáng sợ..