Chương 35: Dương Thiếu Khang tận tình khuyên bảo. (2)

[BOOK]"Lão đệ."

Dương Thiếu Khang vỗ vai anh, sốt sắng nói, "Trong ngành kinh doanh này, những người nổi tiếng, những ngôi sao lớn, họ đều là hàng chất lượng đẩy lên sân khấu để thu hút khán giả. Ngày hôm nay họ được ưu chuộng. Ngày mai họ đắc tội cao nhân nào đó, họ sẽ phải biến mất. Đây giống như một kim tự tháp, người đứng đầu có quyền phát biểu, đó là nhà đầu tư, thứ hai là người giúp nhà đầu tư kiếm tiền, những người còn lại đều ở tầng chót. Giúp nhà đầu tư kiếm tiền, chỉ khi cậu vào nhóm nhỏ đó mới có thể trở thành kim chủ."

Dương Thiếu Khang thực sự rất giỏi nói chuyện, Trương Dung được một phen động tâm.

Dương Thiếu Khang rõ ràng đã điều tra tình hình của anh, nhưng Dương Thiếu Khang không biết anh đã tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm trong sự nghiệp diễn xuất mười năm của mình ở kiếp trước, cũng như không biết anh đã nhớ được bao nhiêu câu chuyện tuyệt vời từ một thế giới khác.

Anh thực sự đang thiếu tiền, thiếu người nòng cốt, nhưng anh còn trẻ, anh có thời gian để tích lũy tài nguyên từ từ.

Những lời Dương Thiếu Khang nói có lý, nhưng chúng chỉ dựa trên điều kiện hiện tại của anh.

Đúng vậy, nếu đưa kịch bản cho Dương Thiếu Khang quay, anh có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và thu được nhiều tiền, nếu như anh tranh thủ một chút, anh đóng vai chính không phải không thể.

Để một Ảnh đế diễn cùng anh, nếu như đổi thành diễn viên bình thường, sợ rằng nằm mơ cũng phải cười tỉnh.

Nhưng anh lại không cho là như vậy. Trao đổi như vậy đối với anh vẫn là một mất mát lớn.

Tuy nhiên, Dương Thiếu Khang đã hạ mình như vậy, nếu anh trực tiếp từ chối, sẽ làm tổn thương mặt mũi ông ấy.

Vì vậy, giả vờ suy nghĩ một chút, anh mở miệng, "Anh Dương, cho em thời gian suy nghĩ cái đã."

"Không vội! Loại chuyện này sao có thể đàm phán một lần có thể giải quyết được?"

Dương Thiếu Khang cười nói, "Cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, đừng vội trả lời, có điều cậu yên tâm, anh sẽ không đối xử tệ bạc với cậu đâu."

Sau đó ông cười đứng dậy, khoác vai Trương Dung nói, "Đi! Đi uống rượu! Đêm nay không say không về!"

Quay lại bàn, một số người đang loạng choạng.

Từ Chấn tửu lượng cũng rất tốt, nhưng cũng không chịu đựng được sự tấn công mạnh bạo của mọi người. Ngay khi Dương Thiếu Khang trở lại, ông ta liền kéo đến để làm là chắn rượu.

"Trương Dung lão sư" Có người từ sau tiến lại gần Trương Dung.

Nghe được thanh âm, Trương Dung quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ trung niên đeo kính, cô ấy là Vương Nhạc Nhạc.

Cầm ly rượu trong tay, Từ Quang Diệu đi theo sau cô ta, vẻ mặt ngượng ngùng.

Vương Nhạc Nhạc cười nói, "Trương Dung lão sư, hôm nay tôi có việc bận, không thể đến lúc Từ Quang Diệu ghi hình được. Tiểu Từ nhà chúng tôi là người tương đối thẳng thắn, không biết suy nghĩ trước sau, đôi khi khó tránh khỏi nói những lời không hay, lần này thì nó thực sự sai rồi.

May mắn, Trương lão sư là người rộng lượng, không chấp nhặt với tên Tiểu Từ, lại còn tận tình hướng dẫn cậu ấy, thật sự rất cám ơn anh, chúng tôi muốn mời anh một ly."

Trương Dung nghe vậy, hiểu dụng ý của cô, nguyên lai là muốn xin lỗi chuyện Từ Quang Diệu nói lúc trước với anh.

"Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi."

Trương Dung nâng ly rượu lên, cười nói, "Tiểu Từ là một chàng trai tốt, rất giống tôi khi còn trẻ, tôi cũng từng có một thời trẻ dại như vậy."

Nghe hắn tiện thể lăng xê mình, trực tiếp vào vị trí trưởng lão, còn nói lúc trẻ hắn cũng khờ dại, khiến Từ Quang Diệu mặt mũi méo mó.

"Tôi thực sự muốn học hỏi nhiều từ Trương lão sư, xin Trương lão sư hãy chỉ giáo, chiếu cố Tiểu Từ nhà chúng tôi!"

Vương Nhạc Nhạc chọc cùi chỏ vào Từ Quang Diệu, cười ha hả với Trương Dung, "Hôm nay cậu cứ uống đi! Vấn đề sức khỏe, nhưng phải có thành ý, Quang Diệu, cạn."

Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng.

Từ Quang Diệu nghiến răng, ngẩng đầu rót rượu vào, mặt mũi cay xè.

Trương Dung mỉm cười, uống cạn ly rượu trong tay, đủ để cho hai người mặt mũi.

Từ Quang Diệu, tên tiểu tử này không tệ, nhưng tính tình quá thẳng thắn, lại ít kinh nghiệm xã hội, cần một người có nhiều kinh nghiệm như Vương Nhạc Nhạc nâng đỡ.
[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 36: Cọ nhiệt công khai và cọ nhiệt ngầm.

[BOOK]Cách ứng xử của chị Nhạc làm dịu đi những rất nhiều mâu thuẫn vốn còn sót lại giữa Trương Dung và Từ Quang Diệu. Từ Quang Diệu không đề cập đến chuyện cũ nữa.

Nể mặt chị Nhạc, Trương Dung cũng nhắc nhở Từ Quang Diệu chú ý đến hot search ngày mai sẽ có tên hắn.

Từ Quang Diệu không hiểu ý anh lắm. Sự tuyên truyền của chương trình thường được đặt trong ba ngày đầu tiên phát sóng, bởi vì đoạn cắt vào thời điểm đó sẽ được hoàn thành, nó cũng nằm trong ký ức của tác giả, mà không tạo thành sự tuyên truyền lãng phí.

Chương trình hôm nay mới ghi hình, sao ngày mai có thể lên hot search được?

Anh chỉ là một diễn viên thách đấu, không có mấy khả năng lên hot search?

Trương Dung mấy ngày nay đang được rất nhiều sự chú ý, anh ấy sẽ có trong danh sách. Còn Từ Quang Diệu lên hot search thế nào được?

Chị Nhạc hỏi, Trương Dung không giải thích quá nhiều, chỉ nói một cái tên, Lư Vũ Tiêu.

Chị Nhạc là người thông mình, nghe cái tên ấy liền hiểu.

Khi bữa tiệc kết thúc là đêm muộn, Dương Thiếu Khang và Từ Chấn đang hừng hực khí thế, kêu mọi người đổi địa điểm tiếp tục quẩy.

Nhưng Trương Dung trước ngày mai phải làm bản tổng kết, vì vậy anh không tham gia với mọi người.

Từ Quang Diệu cũng như vậy.

Rời khỏi nhà hàng, Từ Quang Diệu ngồi vào xe bảo mẫu nhìn chị Nhạc khó hiểu hỏi, "Anh ta nói Lư Vũ Tiêu là có ý gì? Sao tôi lại lên hot search?"

"Không thể nào! Tiêu Tiêu không phải người như thế." Từ Quang Diệu trực tiếp phủ nhận suy đoán của mình.

"Có phải người như vậy hay không, không phải do cậu nói là được."

Chị Nhạc kiên nhẫn giải thích, "Mua hot search để cọ nhiệt là thủ đoạn marketing phổ biến trong giới. Không có gì ngạc nhiên cả, công ty cũng có thể giúp cậu mua."

Từ Quang Diệu khó miệng giật giật, "Cái gì mà cọ nhiệt cơ? Không phải để Trương Dung sẽ tốt hơn sao?"

"Cậu không hiểu rồi."

Chị Nhạc cười, "Cọ nhiệt chia làm hai kiểu, cọ nhiệt công khai và cọ nhiệt ngầm. Mấy năm trước, cọ nhiệt công khai tương đối phổ biến, cư dân mạng cũng nhận ra được, kiểu công khai cọ nhiệt này bây giờ đã lỗi thời, đôi khi nó bị phản tác dụng.

Hiện này cách phổ biến là cọ nhiệt ngầm, tức là đẩy độ nóng qua một bên, vừa bí mật lại an toàn, có thể tạo được hiệu quả cao, giống như quảng cáo nhẹ vậy!"

Từ Quang Diệu khi nghe cô nói vậy vẫn không hiểu tại sao. "Nhưng tôi vẫn không hiểu. Cô ấy cọ nhiệt thì liên quan gì đến việc tôi lên hot search?"

"Bởi vì bên Lư Vũ Tiêu có cao thủ."

Chị Nhạc giải thích cặn kẽ, "Cọ nhiệt cũng phải có chừng mực, nắm được mức độ của cọ nhiệt, nếu quá tay sẽ gây phản tác dụng, nhất là phải đúng thời điểm để cọ nhiệt.

Ví tất cả những người nổi tiếng là ngọn lửa, ngọn lửa nhỏ có thể cọ vào ngọn lửa lớn làm cho ngọn lửa của mình lớn hơn.

Nếu ngọn lửa được chọn quá to hoặc quá gần, rất dễ bắt lửa và cháy sạch.

Trương Dung mấy ngày nay bởi vì sự kiện năm trước gây ra phong ba bão táp, Lư Vũ Tiêu muốn cọ nhiệt cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Hạ Mộng Di vừa mới nổ tung, lúc này cô ta mà cọ vào, rất dễ vì chuyện của Hạ Mộng Di mà rước họa vào thân.

Vì vậy, cô ta cần mượn lửa."

"Mượn lửa?"

"Mượn lửa chính là châm qua ngọn lửa trung gian. Cho dù có bị phản tác dụng vẫn có một lớp bảo vệ, không dễ bị người khác phát hiện."

Chị Nhạc đem điện thoại di động của anh để chung với cô, giải thích, "Ví dụ chuyện này, nếu tôi là quản lý của Lưu Vũ Tiêu, tôi sẽ không trực tiếp cọ nhiệt của Trương Dung, mà sẽ lấy chuyện phát sinh ở phòng thay đồ ngày hôm nay truyền ra ngoài. Mượn danh nghĩa của cậu, người xung quanh sẽ nói rằng, bạn không tiếc đắc tội với Trương Dung để giúp đỡ cô ta.

Như vậy vừa thổi phồng cậu lên, vừa chuyển mâu thuẫn sang cậu, kéo cô ta ra khỏi chuyện này, ngay cả khi Trương Dung khó chịu, cũng là khó chị với cậu chứ không phải cô ta.

Điều này sẽ gây tò mò trong mắt khán giả, một cô gái tốt như tốt như nào mà cả cậu và Trương Dung lại trạn giành mỹ nhân? Cô ta đã có những tác phẩm nào?

Một khi khán giả hiếu kì thì mục tiêu trở nên hot của cô ta sẽ đạt được, mà cô ta lại không có phiền phức nào, đây chính là phương thức ngầm cọ nhiệt."

Nghe cô giải thích, Từ Quang Diệu trong lòng quay cuồng.

Một lúc sau, anh vẫn lắc đầu, "Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ làm chuyện như thế!"

Lắc đầu, chị Nhạc không thèm phản bác, tiếp tục giải thích "Vấn đến bây giờ, khi xảy ra chuyện này chúng ta phải giải quyết thế nào. Lúc Trương Dung nhắc nhở chúng ta, anh ta chắc chắn đã có cách giải quyết rồi, như vậy thái độ của chúng ta rất quan trọng.

Chúng ta có ba cách. Một là giải vờ không biết, để Lư Vũ Tiêu muốn làm gì thì làm, chúng ta chờ kết quả. Cách này chúng ta cũng được hưởng ké độ nổi tiếng của Trương Dung, nhưng nó sẽ lần nữa đắc tộ với Trương Dung, lợi nhiều hơn hại

Cách thứ hai là trực tiếp đưa ra tuyên bố phủ nhận hot search. Điểu này sẽ khiến dư luận dậy sóng, chúng ta sẽ thu được lợi nhiên hơn cách một. Tuy nhiên sẽ trở mặt với Lư Vũ Tiêu, trong thời gian dài không phải điểu tốt."

Sau một lúc dừng lại, cô hỏi Từ Quang Diệu, "Cậu có biết cách thứ ba là gì không?"

Từ Quang Diệu suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, "Tôi không biết."

Chị Nhạc giải thích, "Cách thứ ba là dùng sức của chính mình. Nếu thực sự lên hot search, nhất định phải luôn hướng đến chủ đề chính của chương trình, chuyển từ hot search của cậu thành của chương trình tuyên truyền, điều này sẽ không đắc tội với Trương Dung, cũng không bị Lư Vũ Tiêu mượn súng. Nhóm chương trình cũng sẽ cám ơn cậu, được của miếng lẫn tiếng, một hòn đá hạ ba con chim."

"Thì ra là thế."

Từ Quang Diệu đột nhiên nhận ra, "Chị Nhạc thật lợi hại! Tôi căn bản không nghĩ được nhiều như vậy!"

"Cậu còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để học hỏi."

Chị Nhạc khéo léo khuyên anh, "Tốt nhất cậu nên học hỏi thêm từ Trương Dung. Chẳng biết anh ta đã qua những gì sau một năm mà trường thành hơn rất nhiều. Thật ra, lộ trình của cậu cũng rất giống anh ta, nhưng anh ta lại chọn đi theo một con đường mới, nếu như học được một nửa của anh ta, tương lai của cậu tuyệt đối sẽ sáng lạn hơn hiện tại rất nhiều."

"Biết rồi!"

Từ Quang Diệu đáp lại, lầm bẩm một cách thiếu thuyết phục, "Tôi vẫn không tin Tiêu Tiêu sẽ làm như vậy."

Chị Nhạc cứng lại, bất lực lắc đầu thở dài, "Bao giờ cậu mới thông suốt đây!"

* * *

"Cái gì? Tiết mục đã ghi hình xong?"

Chị Phương, người đang chờ đợi sự thỏa hiệp của đoàn làm phim, cuối cùng nhận được tin rằng chương trình đã được ghi hình xong.

"Làm sao có thể? Họ lấy kịch bản ở đâu được?"

Chị Phương nghe điện thoại, vẻ mặt mờ mịt không rõ, một lúc sau mới nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Hắn vận khí quá tốt rồi! Được rồi! Tôi biết rồi!"

Cúp điện thoại, cô ta liền gọi một cuộc khác, "Tiêu Tiêu, Trương Dung cái kia tại hậu trường tự viết kịch bản."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, giọng nói của Lư Vũ Tiêu bình thản vọng ra, "Không sao, không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta. Anh ta càng nổi tiếng thì chúng ta càng nổi tiếng, không phải sao?"
[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 37: Thân chính không sợ bóng tà. (1)

[BOOK]Sáng sớm hôm sau, Trương Dung trở lại công ty điện ảnh và truyền hình, hôm nay phải quay cảnh tiền truyện.

Là một trong những diễn viên chính, Từ Quang Diệu ngày hôm nay cũng phải đến.

Nhưng khi Trương Dung tới khuôn viên công ty điện ảnh và truyền hình, điều đầu tiên anh thấy là Dương Thiếu Khang, người đang uống trà và trò chuyện cùng Lý Minh.

Nguyên lại là ông ta chủ động xin đi giết giặc, nhờ những mấy người Trương Dung bọn họ quay tiền truyện.

Trương Dung vừa nghe liền hiểu, người này đã sớm nghiện rồi. Xem ra kịch bản này đã gợi lên "con sâu tham lam" của ông, thậm chí còn không ngần ngại làm không công.

Tất nhiên, ông ta cũng vì xây dựng mặt mũi và quan hệ với Trương Dung.

Trương Dung không cự tuyệt, dù sao người ra cũng có ý tốt, dù sao cũng đã lập dự án trên nền tảng bản quyền, và tải lên bản tóm tắt cốt truyện không lo bị đạo kịch bản.

Nhân cơ hội này, anh cũng có thể nhìn ra năng lực của đạo diễn Dương Thiếu Khang, người được mệnh danh là người tiên phong trong lĩnh vực phim cảnh sát hình sự trong nước.

Tuy nhiên, Trương Dung đối với Dương Thiếu Khang còn là sự bộ phục. Người này tối hôm qua cùng Từ Chấn uống rượu suốt đêm, ngày hôm nay mới sáng sớm đã chạy tới công ty điện ảnh và truyền thông, chắc còn chưa ngủ tí nào, tinh thần này không phải ai cũng có được.

Lẽ nào khi con người ta tuổi càng lớn sẽ càng ngủ không yên?

Uống trà trò chuyện, một lúc sau, Từ Quang Diệu cũng chạy tới. Tinh thần của hắn không được tốt lắm, tâm trạng cũng rất tệ.

Trên đường tới đây, chị Nhạc đã chỉ cho hắn hot search hôm nay, vị trí thứ chín là hot search "Xung đột của Từ Quang Diệu và Trương Dung".

Nếu không có lời nhắc nhở của Trương Dung, và những lời giải thích của chị Nhạc, hắn nhất định sẽ nghĩ là thủ đoạn của ê-kip chương trình dùng để tuyên truyền, căn bản không liên tưởng chút nào đến Lư Vũ Tiêu.

Nhưng nghe những gì chị Nhạc phân tích, hắn đã nhận ra hot search này không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn đã xem một số hot search trên Wechat, hắn đã tìm thấy nhiều manh mối.

Những người truy cập đều khẳng định tin tức này được tiết lộ bởi những người quen thuộc với chương trình, một trong số đó là nhân vật máu mặt, ăn không nói có.

Hơn nữa, những người truy cập đều có một đặc điểm chung, đó là khi nói về mâu thuẫn giữa hắn và Trương Dung, họ đều ngầm nhắc tới Lư Vũ Tiêu, dù không nói thẳng tên những nữ diễn viên họ L để thay thế, cứ tìm trên mạng là sẽ thấy.

Phát hiện này hoàn toàn đáng tin niềm tin của hắn, hóa ra Lư Vũ Tiêu thực sự sẽ làm ra cái sự tình này.

Hắn không tài nào lấy lí do việc làm của công ty và sự thiếu hiểu biết của nghệ sĩ để thuyết phục mình, bởi vì khi công ty đã mua hot search cho anh, nhưng anh vẫn sẽ nói chuyện riêng với bên kia, nếu bên kia không đồng ý, anh sẽ xin lỗi và hủy bỏ.

Nhưng Lư Vũ Tiêu không làm như vậy.

Trên đường tới đây, anh đã chờ đợi một tin nhắn hoặc một cuộc gọi dù ngắn cũng được của Lư Vũ Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gì.

Anh không tin Lư Vũ Tiêu không thấy hot search kia, thế nên chỉ có một trường hợp cô ấy đã nhìn thấy hot search, nhưng cô ấy không quan tâm đến cảm xúc của anh, thậm chí không bận tâm đến anh chút nào.

Điều này khiến anh rất thất vọng, thất vọng đến mức nghi ngờ cuộc sống.

Tâm tình suy sụp khiến tình trạng công việc của anh tồi tệ hơn bao giờ hết, thậm chí lắm lúc anh thẫn thờ đờ ra, đến khi Dương Thiếu Khang hô Cut mới hồi phục tinh thần.

Khi bữa trưa kết thúc, anh gọi Trương Dung đến một góc, xin lỗi Trương Dung một lần nữa.

Tối hôm qua, khi anh bị chị Nhạc "áp giải" tới để xoa dịu mâu thuẫn với Trương Dung, anh vẫn còn chưa phục.

Nhưng chuyện ngày hôm nay, anh có chút xấu hổ.

"Anh Trương em xin lỗi, chuyện ngày hôm qua là em đã sai. Là em đã quá bốc đồng. Em không hiểu rõ sự tình đã trách anh. Em xin lỗi."

Anh cúi đầu, buồn bã ỉu xìu gãi đầu, cảm thấy có chút mất mát.

"Không phải chuyện này hôm qua đã nói xong rồi sao? Tất cả đều đã rõ cả rồi, Cậu nhắc đến làm gì nữa?" Trương Dung cười cười, đưa cho hắn chai nước.
[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 37: Thân chính không sợ bóng tà. (2)

[BOOK]Cầm lấy chai nước, Từ Quang Diệu vẻ mặt có chút phức tạp hỏi, "Anh đã thấy hot search hôm nay chưa ạ?"

"Thế cậu có kế hoạch gì không? Trương Dung bình tĩnh nhìn hắn.

Từ Quang Diệu nhanh chóng liếc nhìn anh," Người đại diện của tôi đề nghị nên giải quyết theo cách khiêm tốt, đem đề tài này đất qua cho chương trình. "

" Chị Nhạc là người thông minh. "Trương Dung gật đầu.

Từ Quang Diệu bóp chai nước, có chút không cam lòng hỏi:" Nhưng như vậy chẳng phải cũng là mục đích của Phi Tường sao? "

Phi Tường là công ty chủ quản của Lư Vũ Tiêu, xem ra tiểu tử này vẫn còn ảo tưởng, hy vọng chuyện này là mục đích của công ty chủ quản, không liên quan gì đến Lư Vũ Tiêu.

Nhưng Trương Dung không phản bác, anh vỗ vai Từ Quang Diệu, lời nói từ tâm can," Mọi thứ đều phải nhìn từ hai phía, có sức nóng cho người ta cọ, chứng tỏ mình có giá trị. Nếu như mọi người chẳng ai thèm cọ nhiệt mình, thì tôi đây cũng chẳng thể lăn lộ ở đây, loại sự tình này không thể tránh khỏi, cậu không cần suy nghĩ nhiều.

Thân chính không sợ bóng tà, chỉ cần cậu là chính mình thì chẳng việc gì phải sợ những mưu mẹo nham hiểm. "

Sự an ủi của anh khiến tâm trạng Từ Quang Diệu dễ chịu hơn nhiều, trên mặt nở một nụ cười." Vâng! Em hiểu rồi!"

Giải tỏa khúc mắc, trạng thái của Từ Quang Diệu được khôi phục, tiến độ quay chụp vì thế cũng nhanh hơn nhiều.

Dương Thiếu Khang ngủ trưa một giấc dậy, tinh thần càng trở nên phấn chấn, năng lượng tứ phương.

Sau khi tham gia quá trình quay phim, ông càng thích thú với kịch bản trên cả tuyệt vời này, nhịn không được đề cập chuyện làm đạo diễn với Trương Dung, nhưng vẫn như mấy lần trước Trương Dung đáp qua loa cho xong.

Ông gấp đến độ khó chịu nhưng đành bất lực.

Trong quá trình quay phim, Trương Dung vô tình tiết lộ ít thông tin khiến ông ý thức được, Trương Dung muốn tự quay kịch bản này không phải không có khả năng.

Đối với ngôn ngữ ống kính (*), Trương Dung có những ý tưởng rất độc đáo.

(*) Ngôn ngữ ống kính là là việc thông qua ống kính mà nhiếp ảnh gia/ người quay phim muốn biểu đạt ý nghĩa của hình ảnh, hoạt động, sự việc.

Xét về một số chi tiết, Dương Thiếu Khang thậm chí còn cho rằng ý tưởng của Trương Dung phù hợp hơn, đáng để ông học hỏi.

Điều này càng làm ông lo lắng, nếu Trương Dung vẫn còn ý định giữ lại kịch bản, đến khi có đủ tài nguyên, thì ông sẽ không thể quay kịch bản này.

Đối với khát vọng của ông, chỉ có thể xin lỗi Trương Dung.

Sự hợp tác ngày hôm nay, Trương Dung thấy sự góp ý của Dương Thiếu Khang hơi khác so với ông ta của thường ngày.

Có lẽ bởi vì ông ta thành danh dựa vào những pha hành động bốc lửa, những pha bắn súng trong thể loại cảnh sát hình sự. Ông ta đối với hoài bão, theo đuổi các yếu tố thương mại, hầu như đã trở thành một loại đam mê. Nên trong quá trình quay phim, ông liên tục trình bày những ý tưởng và ý tứ với Trương Dung, chẳng hạn như thêm những cảnh rượt đuổi ô tô, thêm cảnh cháy nổ xưa nay chưa từng có, khiến bộ phim không cả có tiểu điểm (*) khiến adrenalin của khán giả tăng vọt các loại tưởng tượng.

(*) Tiểu điểm: Là một thuật ngữ dí dỏm, chỉ thời điểm bạn cảm thấy rằng đoạn đó trong phim không đáng khiến bạn nhịn đi vệ sinh để xem.

Nhưng điều này cũng làm mất đi lòng tin trong sự hợp tác với Trương Dung.

Nếu để ông ta thêm vào 《 Vô gian đạo》 những màn đấu súng, cuộc rượt đuổi bằng ô tô, những cảnh cháy nổ, thật đúng là phân ruồi điểm ngọc, phí của trời.

Cho dù nó là thể loại cảnh sát hình sự thật đấy, cũng không thể giao cho Dương Thiếu Khang quay được.[/BOOK]


<3 <3 <3
 
Chương 38: Tôi là ca sĩ. (1)

[BOOK]Sau khi hoàn thành đoạn quay tiền truyện, Trương Dung tìm lí do từ chối lời mời uống rượu của Dương Thiếu Khang, trở về nhà cùng chị Hà.

Hôm nay là thời gian làm việc, đại lý mà Tô Quảng Đạ tìm rất đáng tin cậy, đã có giấy phép kinh doanh.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc kế hoạch kinh doanh của Trương Dung cuối cùng cũng có bước đi đầu tiên.

Tuy nhiên, vì địa điểm đăng kí là ở Hải Khẩu nên sẽ mất một hoặc hai ngày để gửi bản gốc đế Đế Đô.

Tên công ty là Công ty hữu hạn giải trí văn hóa và truyền thông Xuân Hạ Thu Đông, Trương Dung vốn muốn đặt là Luân Hồi, nhưng chị Hà kêu nghe chối tai, không bằng gọi là Tứ Quý Thường Thanh. Sau khi thảo luận một chút anh quyết định đặt tên là Xuân Hạ Thu Đông.

Công ty thành lập, công việc kinh doanh có thể triển khai.

Trưởng Danh có thỏa thuận đầu tiên, Lý Vũ Thần bên kia từ lây đã trông mòn con mắt.

Nhưng cho dù có lo lắng đến đâu, hắn cũng không thúc giục Trương Dung. Hai video của "Brother Shadow" đã mang lại niềm tin rất lớn cho hắn.

Trong vài ngày qua, mức độ phổ biến của hai video đã bắt đầu giảm xuống. Nhưng vì không trên mạng không có phiên bản khác của hai bài hát trong video này, cư dân mạng chỉ có thể vào Douyin nghe hai bài này.

Điều này cũng cho phép tần số xem video vẫn ở mức ổn định.

Ngoài ra, lượt tải xuống trả phí của hai bài hát này trên nền tảng cũng tăng lên, vượt mốc mười vạn lượt.

Đây là một con số kinh khủng, bởi vì.. những âm thanh được tải xuống này làm nhạc nền cho video, đằng sau đó là một lượng phát lại rất khủng.

Ngay cả khi mỗi người dùng âm thanh này chỉ có một nghìn người xem, thì cộng lại lên tới hàng trăm triệu lượt xem.

Cứ thế tiến thêm một bước hai bài hát càng phổ biến thì Brother Shadow càng nổi tiếng.

Không quá khi nói, chỉ cần người sử dụng Douyin, dù không biết Brother Shadow thì cũng đã từng nghe đến hai ca khúc đó.

Chính bởi vì danh tiếng như vậy, Lý Vỹ Thần mới dám to gan chủ động cho ứng tiền trước, mà cũng rất yên tâm, kiên trì chờ đợi, tỏ ra vô cùng thành ý.

Ấn tượng của Trương Dung về anh ta khá tốt.

Vì vậy, khi từ nhà chị Hà trở về, Trương Dung đã thông báo tin tức tới anh ta.

Biết được hợp đồng sẽ sớm được kí kết, Lý Vũ Thần rất vui mừng, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tuy hắn có vẻ điềm đạm bình tĩnh, đối với Trương Dung rất tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

Đối với hắn, Ảnh ca (*) chỉ là một người nổi tiếng trên nền tảng douyin, anh thậm chí còn không biết dáng dấp anh ta ra sao.

(Từ giờ sẽ dùng Ảnh ca thay cho Brother Shadow, đều có nghĩa là cái bóng)

Thế mà, anh đã trả mười vạn cho một ca khúc, rủi ro rất lớn.

Nhưng anh đã đúng, Ảnh ca không phải kẻ nói mà không biết giữ lời, bài hát, là của anh.

Trong một tuần, anh sẽ đem《 The men song 》đứng đầu bảng xếp hạng.

Là một ca sĩ gạo cội có hơn mười năm hoạt động trong làng âm nhạc, bài hát có giai điệu nhẹ nhàng anh chỉ cần nghe một lần là có thể hát lại.

Chỉ là, chưa chính thức kí hợp đồng và cấp giấy ủy quyền, anh không thể công khai hát bài này nhằm kiếm lợi nhuận được.

Sau một tuần chờ đợi, cuối cùng anh cũng đợi được tin tức, trong lòng không nhịn được sự kích động.

"Thật tốt quá."

Lý Vũ Thần không khỏi hưng phấn, hắn nhịn không được hỏi Trương Dung, "Ảnh ca, anh có thể gửi cho tôi hợp đồng điện tử và giấy ủy quyền trước được không? Chờ lúc anh rảnh rỗi thì gửi bản gốc sau, tôi trong lòng hưng phấn đến nỗi không nhịn được nữa rồi! Hắc hắc!"

"Gấp như vậy sao?"

Trương Dung vui vẻ: "Được rồi! Tôi sẽ tìm chỗ làm hợp đồng điện tử gửi cho anh. Còn anh đã chuẩn bị xong chưa? Chẳng lẽ cũng vừa ôm đàn ghi ta vừa hát?"

Lý Vũ Thần dường như sẽ biết anh sẽ nói thế, bật cười haha, "Anh vẫn là hiểu ý tôi! Không có cách nào khác, không gạt anh, tôi bây giờ thật sự thiếu tiền, đưa cho anh mười vạn, tôi lấy được từ chỗ vợ tôi hai vạn, chỉ dựa vào bài hát này để xoay sở chút tiền."
[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 38: Tôi là ca sĩ. (2)

[BOOK]Nghe hắn nói như vậy, Trương Dung mới biết sao hắn phải khẩn trương như vậy. Thế nhưng trước đó cũng không thúc giục Trương Dung, còn bình tĩnh nữa chứ.

Trương Dung gật đầu nhắc nhở hắn, "Lượng truy cập của Douyin hiện tại vẫn là lựa chọn ưu tiên, chỉ cần vận hành tốt, hiệu quả quảng bá cũng sẽ không kém hơn các kênh truyền thống. Nhưng anh phải nhớ, đừng bất chấp tuyên truyền, bài hát này đòi hỏi" Tiếp địa khí "(*), đừng bất chấp mọi cách."

(*) Tiếp địa khí: Là một câu tục ngữ, có nghĩa là tiếp xúc sâu rộng với cuộc sống đời thường của nhân dân, hòa nhập với đông đảo quần chúng nhân dân, tuân theo quy luật tự nhiên thay vì hành động một cách mù quáng.

"Đã rõ! Cám ơn anh nhiều!"

Lý Vũ Thần cười ha hả nói tiếng cảm ơn, câu hỏi chần chừ lâu nay cuối cùng cũng nói ra: "Mạo muội hỏi anh một chút, sao anh phải giấu diếm danh tính?

Căn cứ vào mức độ nổi tiếng của hai bài hát, hiện tại anh thừa sức nổi tiếng hơn những ca sĩ hạng nhất, nếu giờ không lộ mặt, chẳng phải bỏ lỡ rất nhiều cơ hội công khai sao?"

Trương Dung nhàn nhạt giải thích: "Tôi chỉ muốn chuyên tâm sáng tác âm nhạc."

Lý Vũ Thần nghe vậy, nhất thời cảm thấy kính nể.

Cúp điện thoại, Trương Dung khóe miệng giật giật.

Chuyên tâm sáng tác âm nhạc hay cái gì đó đều là tán dóc, sở dĩ anh không lộ diện vì lúc đó anh đang mang tiếng xấu, sẽ làm giảm hiệu quả âm nhạc, độ phổ biến cũng không cao.

Hơn nữa, hợp đồng của anh với công ty vẫn chưa kết thúc, việc tiết lộ danh tính sẽ làm vi phạm hợp đồng, thế nên không lộ mặt tránh được nhiều rắc rối.

Và đặc biệt, không để lộ danh tính tạo thêm cho anh một lớp bí ẩn, khơi dậy được sự tò mò của khán giả.

Vì vậy, sau khi nếm thử rồi, anh cũng không có ý định tiết lộ danh tính Ảnh ca.

Vấn đề về hình tượng của anh đã phần nào được giải quyết, việc để làm lộ danh tính Ảnh ca, chỉ là dệt hoa trên gấm, chứ không phải là lò sưởi trong ngày tuyết rơi.

Hiện tại, anh tính Ảnh ca trở thành con chưa lật của anh, thứ sẽ đóng một vai trò quan trọng trong thời điểm quan trọng.

Bỏ hợp đồng với con dấu vào túi, anh ra ngoài tìm một cửa hàng in, quét và gửi cho Lý Vũ Thần.

Lý Vũ Thần đói khát từ lâu, nửa giờ sau khi nhận được hợp đồng, liền tải video lên.

Trong video, hắn đang ngồi trong phòng thu ở nhà, mặc áo vest, tay cầm cây đàn guitar, trên cằm một lớp râu lún phún, trong có vẻ tang thương.

Bối cảnh hợp với giai điệu vang lên, đơn giản mà bắt tai.

Hắn nhìn vào máy quay, cười nói: "Các bạn ơi, đã lâu không gặp, tôi là ca sĩ Lý Vũ Thần, cá bạn có khỏe không?"

Sau đó hắn quét dây đàn.

"Đã bao lâu không gặp, không gọi điện."

"Bạn của ta, hiện tại bạn ổn chứ?"

* * *

Anh đã hụt hơi mấy năm rồi, bây giờ lượng fan không còn nhiều như trước nữa, năm ngoái trên Douyin, anh còn không nổi được tí nào.

Dùng Douyin hơn một năm, anh đã lần lượt đăng hàng chục video nhưng lượng xem về cơ bản chỉ hơn một trăm hai trăm nghìn, lượt like cũng ít, thậm chí không bằng những người nổi tiếng nhỏ trên mạng.

Sau đó anh bắt đầu chia sẻ về cuộc sống cá nhân của mình, được cư dân mạng thích hơn, thời lượng phát sóng cũng từ từ tăng.

Một trong những video lượng tương tác tốt nhất được quay khi anh tổ chức sinh nhật lần thứ 45. Anh bị nguyên một cái bánh ga-tô úp vào mặt.

Cứ như thế, anh dựa vào những video ngắn về ăn uống, hài hước, ghi lại một một số lời chúc mừng sinh nhật, dần dần tích lũy được hơn năm trăm vạn người hâm mộ.

Khán giả thích xem anh đùa giỡn, nhưng trong lòng anh ít nhiều vẫn còn vướng mắc.

Dù sao anh cũng là một ca sĩ có mặt trong chương trình truyền hình Hội Xuân, vậy sao phải dựa vào những video không lý tưởng này?

May mắn thay, cuối cùng hôm nay anh đã có cơ hội chứng minh:

Tôi là ca sĩ!
[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 39: Đàn ông đứng thẳng, không gục xuống đất.

[BOOK]Nhà máy của lão Đổng phá sản.

Ông ta tức giận nhìn mọi thứ trong văn phòng bị nhân viên vận chuyển, chuyển đi hết, nhưng ông không dám cũng không thể ngăn cản.

Cổng khu vực nhà máy đã bị niêm phong, xưởng chế biến 23 năm miệt mài của ông không thể vượt qua được cuộc sống chật vật này.

Nguồn điện nhà máy bị cắt, ông bước từng bước nặng nhọc trong xưởng hoang vắng, trước đây ồn ào náo nhiệt, bây giờ im ắng, chỉ còn mỗi con chó già đói bụng, thỉnh thoảng sủa lên một tiếng.

"Ba, ba ăn một chút gì đi!"

Cậu con trai của lão Đổng mang bánh mì và nước khoáng tới: "Từ sáng sớm đến nay ba vẫn chưa ăn gì, cứ tiếp tục thế này thân thể làm sao có thẻ chịu đựng được, ba ăn một chút cũng được."

"Ta không đói."

Lão Đổng thều thào nói, sau đó cầm lấy bánh mì, xé vỏ ra. Chậm rãi bước ra cổng, con chó già nghe tiếng bước chân quen thuộc, từ xa nó đã nghoe nguẩy cái đuôi.

Ông vẫn nhớ, con chó này trước đây bé bằng bàn tay, trông rất xấu xí. Nhưng từ khi nó tới đây, nhà máy dần ăn nên làm ra. Khi đó ông còn nói đùa rằng, con chó phát tài, vì con chó mang lại may mắn cho ông, ông đã đặt tên nó là Vượng Tài, ông sẽ chăm sóc cho nó khi nó về già.

Trong nháy mắt, đã hơn mười năm trôi qua, ông đã già, Vượng Tài cũng đã già.

Ông quỳ xuống, bẻ đôi chiếc bánh mì, đưa phân nửa cho Vượng Tài. Lão Đồng suy nghĩ một lúc, rồi đặt bánh mì trên mặt đất.

Vượng Tài lúc này mới tiến tới chỗ bánh mì, gặm một miếng thật lớn. Ăn ngấu nghiến, nó nuốt luôn mẩu bánh mì vào bụng, Vượng Tài vẫy đuôi, tiến lại gần lão Đồng trước mắt, liếm liếm mu bàn tay của ông.

"Ôi.."

Lão Đồng thở dài một tiếng: "Lúc nhà máy làm nên ăn ra, tôi cũng thỉnh thoảng mua thịt cho cậu, nhưng giờ nhà máy đóng cửa, ngay cả bánh mì cũng không có để nuôi cậu. Có lẽ đây là báo ứng.."

Vừa nói, ông vừa xé nửa chiếc bánh mì còn lại trên tay, đưa vào miệng Vượng Tài từng miếng một.

Sau đó, ông vươn tay cởi bao da trên cổ Vượng Tài ra, vỗ vỗ vào đầu nó, "Đi đi, cậu theo tôi chỉ có chết đói thôi, đi tìm một người tốt đi!"

Vượng Tài lắc lắc tai, đi xung quanh lão Đồng hai lần trước khi quay trở lại chuồng chó, nằm co chân trên mặt đất.

Lão Đổng sững sờ, sau đó cười khổ, quyết định ngồi phệt xuống mặt đất.

"Ba, chúng ta về nhà trước đã! Trên mặt đất lạnh lắm, ba đừng để cảm lạnh."

Tiểu Đồng tiến lên khuyên ông, nhưng lão Đồng lắc đầu, không nói gì.

Tiểu Đồng không còn cách nào khác, đành quay lại xe, mở cửa, nói với con trai: "Khánh Khánh, đi gọi ông nội về nhà đi con."

Ở ghế sau, một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi đang ông điện thoại xem Douyin, nghe vậy liền miễn cưỡng đứng dậy, chạy đến chỗ lão Đồng, rầm rì: "Ông nội, chúng ta về nhà thôi."

"Khánh Khánh, ông nội mệt, muốn ngổi nghỉ một lát."

Lão Đồng xoa xoa đầu cậu bé, "Con muốn ngồi cùng ông nội một lát không?"

"Dạ có ạ." Thằng nhỏ trả lời, ngồi lên đùi ông, cúi đầu xuống, tiếp tục xem Douyin.

Trong điện thoại di động, tiếng cười đùa vui vẻ, âm thanh náo động như vậy, nhưng dường như là đang ở một thế giới khác so với ông.

Đột nhiên, tiếng hát của một nam nhân từ trong điện thoại vang lên.

"Đàn ông đứng thẳng, không gục xuống đất, có nước mắt cũng đừng dễ dàng lau."

"Dù phía trước có gập ghềnh, ****, hãy vỗ vào mặt."

"Một người đàn ông không bao giờ sợ đau khổ, trong lòng có một ước mơ tung hoàng thiên hạ,"

"Lời nói của bạn tốt, hãy nhớ ở trong lòng!"

* * *

Nghe tiếng hát, ánh mắt mê man của lão Đồng từ từ trở nên rõ hơn, sự chú ý cũng dần được rời đi.

Ông cúi đầu, thấy một người đàn ông trung niên đang cầm đàn guitar trên màn hình điện thoại hát bài này.

Khánh Khánh dường như rất thích giai điệu của bài này, cũng nhẩm theo bài hát, video phát hết cũng không vuốt xuống mà để nó phát liên tục

"Đã bao lâu không gặp, không gọi điện."

"Bạn của ta, hiện tại bạn ổn chứ?"

* * *

"Một người đàn ông không bao giờ sợ đau khổ, trong lòng có một ước mơ tung hoàng thiên hạ."

"Lời nói của bạn tốt, hãy nhớ ở trong lòng!"

* * *

Không biết từ bao giờ, lão Đồng đã bật khóc.

Khánh Khánh thấy đỉnh đầu có giọt mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, nhanh chóng đứng dậy kéo lão Đồng, "Ông nội đi mau! Trời mưa rồi."

"Ừ, Khánh Khánh vào xe trước đi, ông nội ngồi một lát nữa rồi sẽ vào."

Lão Đồng buông tay để Khánh Khánh đi vào xe.

Ngồi trong bóng tối, ông để gió đêm lau khô nước mắt, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.

Ông lấy điện thoại từ túi quần, nhìn dãy số, không khỏi sững sờ.

Do dự một lúc ông nhấn nghe: "Lão đội trưởng.."

Bên kia điện thoại, một giọng nói lớn vang lên: "Tiểu Đồng! Ông già này làm gì vậy hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói cho chúng ta biết? Ta phải nghe tin từ mấy anh em của ông mới biết đấy."

Lão Đồng ánh mắt buồn bã, "Lão đội trưởng, ta.."

"Được rồi! Đừng nói nữa."

Lớn giọng cắt đứt lời nói của ông, "Ta đã gọi cho bọn Tiểu Tôn, Tiểu Ngụy rồi, bọn ta ngày mai sẽ đến chỗ ông! Gặp nhau rồi nói chuyện! Trời có sập, bọn ta cũng sẽ giúp ông! Mau lên! Về nhà ngủ đi! Đừng lo cho đàn em! Đây là mệnh lệnh!"

Lão Đồng rùng mình, đứng bật dậy, đứng nghiêm: "Rõ!"

Cúp điện thoại, lão Đồng nhìn xuống màn hình điện thoại di động, thất thần.

Một lát sau, ông thở dài, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, mây mù trong lòng cũng bị cuốn đi.

Ta vẫn chưa thất bại! Ta vẫn còn cơ hội!

Vì vợ con, anh em chiến hữu, ta phải đứng thẳng! Cùng lắm thì làm lại từ đầu, sợ cái gì.

Dìu lão Đồng lên xe, Tiểu Đồng lái xe, thay vì nhìn đôi mắt đỏ hoe của lão Đồng qua kính chiếu hậu, anh không ngừng nói về chuyện vui ở trường của Khánh Khánh, khiến lão gia từ vui vẻ.

Trên mặt lão Đồng hiện lên ý cười, nguyên bản xương sống cũng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, hệt như lúc trẻ ở trong quân ngũ.

Về đến nhà, cả nhà ngồi quây quần bên nhau dừng bữa.

Tuy món ăn giản đơn, nhưng tất cả mọi người đều thấy ngon miệng.

Ăn tối xong, lão Đồng về phòng ngủ nghỉ ngơi, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Tiểu Đồng trở về phòng ngủ, ngồi trên giường mở điện thoại vào APP Douyin.

Vuốt vài lần cũng không thấy video muốn xem, anh hơi suy nghĩ rồi mở Bảng xếp hạng chủ đề hot Douyin.

Tìm kiếm từ trên xuống dưới, anh nhanh chóng tìm được mục tiêu, chủ đề thứ 3 trong danh sách hot: The man song.

The man song.. tên rất hay.

Nhấp vào video, anh đột nhiên nhận ra ca sĩ trong video là một ca sĩ mà anh từng rất hâm mộ, tên là Lý Vũ Thần.

Giai điệu vang lên, anh chăm chú nghe từ đầu đến cuối.

Một lúc sau, anh thở phào một cái, giơ ngón cái tán thưởng.

Lúc này anh mới nhận ra video đang phát trực tiếp.

Bấm vào ảnh đại diện để vào phòng phát trực tiếp, Lý Vũ Thần đang hát bài hát trong video, bên trong phòng phát trực tiếp quà như thủy triều, hiệu ứng bay đầy phòng.

Tiểu Đồng bấm vào chuyên mục quà tặng, chọn món quà rẻ nhất, thanh toán bằng số dư ít ỏi, rồi gửi đi.

Sau đó anh lặng lẽ gõ hai chưa vào khung bình luận, "Cám ơn!"[/BOOK]

<3 <3 <3
 
Chương 40: Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. (1)

[BOOK][HIDE-THANKS]Ngủ một giấc dậy, Trương Dung thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên.

Duỗi người, anh cầm lấy điện thoại, mở xem những tin nhắn chưa đọc.

Trong thư phát chuyển nhanh có lời nhắc chuyển khoản, anh mở ra xem, là Lý Vũ Thần chuyển mười vạn cho anh.

"Chú em, cuối cùng tôi lại nổi tiếng rồi. Cậu đã xem danh sách chủ đề hot của Douyin chưa? Cám ơn cậu! Tôi nhờ vào bài hát của cậu mới có thể xoay mình! Số tiền mười vạn này là thu nhập từ buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua, đừng từ chối lòng tốt của tôi nha!"

Trương Dung đọc xong cong môi cười.

Xét cho cùng, đó cũng là nghệ nhân lão làng, người biết quy tắc, thông hiểu đạo lí đối nhân xử thế.

Trương Dung cũng đã xem buổi phát sóng trực tiếp của anh ta và tối qua, có rất nhiều quà tặng nhưng cũng không tới mười vạn. Anh ta rõ ràng là tự bỏ tiền thêm, đem toàn bộ số tiền đó gửi tặng Trương Dung.

Nhưng đó cũng không phải là cho không, ở mức độ nào đó, nó cũng có ý là khoản phí dán miệng anh lại.

Cám ơn = Thỏa thuận.

Anh ta muốn để cho Trương Dung tạm thời không chủ động tiết lộ thân phận Ảnh ca, để hắn nhân cơ hội này kiếm nhiều tiền hơn.

Đây là chuyện đương nhiên, Trương Dung đã bán bản quyền biểu diễn trong 5 năm. Theo lý thuyết, anh ta là người duy nhất có thể biểu diễn bài này trong 5 năm tới. Cho dù Trương Dung có tiết lộ danh tính của mình cũng không có ảnh hưởng.

Nhưng anh ta vẫn đưa cho Trương Dung mười vạn, rất biết cách làm việc.

Không nhận chuyển khoản, Trương Dung trả lời anh ta: "Nếu anh cần nữa thì có thể liên hệ với tôi."

Anh còn cần bán ca khúc nữa, sao có thể lấy mười vạn để bịt miệng được?

Lý Vũ Thần nhanh chóng trả lời: "Nhất định nhất định, mười vạn khối là chút tâm ý của tôi, cậu cứ nhận lấy! Trong giới đều có quy tắc này, anh còn muốn bán ca khúc khác, làm sao ngay cả quy tắc đó tôi cũng không biết thì mặt mũi nào với Trương lão! Ha ha! Cậu nói có phải không?"

Hắn là một người thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Trương Dung.

Vì vậy, hắn nhấn mạnh lại mười vạn tệ và yêu cầu anh nhận lấy, có nghĩa là mười vạn tệ đó không có ý gì khác, hắn cũng không có ý định can thiệp vào việc bán ca khúc khác của Trương Dung.

Trương Dung biết vậy, lúc này mới nhấp vào chuyển khoản, nhận lấy phong bao lì xì mười vạn tệ.

Trong thẻ ngân hàng có thêm mười vạn tệ, Trương Dung xem tin nhắn, rất hài lòng.

Đinh đinh!

Chuông điện thoại vang lên, là của Chị Hà. Chị Hà gọi cho anh ba cuộc, chắc là nửa giờ trước, nhưng anh bật chế độ "Không làm phiền" nên không nghe thấy.

Trả lời điện thoại, Chị Hà nghiêm túc bảo anh xem Danh sách chủ đề hot của Douyin.

Trương Dung mở APP Douyin nhấp vào danh sách chủ đề hot, hàng loạt tiêu đề xuất hiện trước mặt anh.

"NO. 1 Tàu vũ trụ Nguyệt Nga đã tiến nhập vào quỹ đạo mặt trăng."

"NO. 2 Vương Địch nổi tiếng đã qua đời."

"NO. 3 Tiểu thịt tươi xung đột ở phòng hóa trang."

"NO. 4 Lượt tải ca khúc của Ảnh ca đã vượt quá năm mươi vạn."

"NO. 5 The man song."

"NO. 6 Từ Quang Diệu."

"NO. 7 Bão sấm sét ở chung cư Viên Xác."

"NO. 8 Phòng thí nghiệm Đại học Bắc Kinh đã hoàn thành thành công thử nghiệm siêu dẫn nhiệt độ cao."

"NO. 9 Bộ phim mới của đạo diễn Trần Hiểu Đồng có thể bấm máy vào năm sau."

"NO. 10 Lư Vũ Tiêu là ai?"

* * *

Nhìn vào danh sách chủ đề hot, anh khá bất ngờ.

Top 10 của danh sách chủ đề hot, 5 trong số đó có liên quan đến anh.

Trong đó, tiểu thịt tươi xung đột ở phòng hóa trang xếp thứ 3, Từ Quang Diệu số 6, Lư Vũ Tiêu thứ 10, rõ ràng là cùng xuất từ một nơi.

Công ty Phù Vân có nhiều tiền như vậy sao?

Rút cuộc là tốn hết bao nhiêu tiền?

Chỉ vì Lư Vũ Tiêu, có đáng không?

Anh bấm vào bị trí thứ 3 trong danh sách chủ đề hot, hiện ra là hàng loạt tài khoản giải trí từ các phương tiện truyền thông, video những người đó up lên còn miêu tả rất nghiêm túc xung đột của anh và Từ Quang Diệu.

Nói có mắt có mũi, làm như bọn họ thực sự có mặt ở đấy.

Nếu Trương Dung không phải người trong cuộc, thực sự đã tin lời bọn họ nói rồi.
[/HIDE-THANKS][/BOOK]

T <3 T
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 40: Ta sẽ cho các ngươi toại nguyện. (2)

[HIDE-THANKS]
[BOOK]Những tài khoản up rõ ràng là có tổ chức, nội dung của các sự việc được miêu tả gần như giống nhau. Họ đều nói rằng trong phòng thay đồ ở hậu trường của một chương trình tạp kĩ thi diễn xuất nào đó, một người họ X, là một tiểu thịt tươi đến giúp một người nữ minh tinh họ L, đối đầu với tiểu thịt tươi cố vấn họ Z, hai bên xảy ra mâu thuẫn.

Dù không nêu đích danh, nhưng chỉ cần nghe thấy tiểu thịt tươi cố vấn họ Z, cư dân mạng hiển nhiên cũng đoán được nhân vật được nhắc đến là ai.

Tiểu thịt tươi họ Z, làm cố vấn trong một chương trình diễn xuất, ngoài anh ra còn có thể là ai nữa?

( Z viết tắt của Zhang Rong = Trương Dung)

Xác định được thân phận của Trương Dung, tên của hai nhân vật chính còn lại quá dễ tìm, chỉ cầm vào danh sách ghi hình tập 2 do chương trình công bố là ra rồi.

Tiểu thịt tươi họ X = Xu Guangyao ( Từ Quang Diệu)

Nữ minh tinh họ L = Lu Yuxiao (Lư Vũ Tiêu)

Bởi vậy, tên của hai người này cũng nằm trong danh sách chủ đề hot, độ phổ biến còn không ngừng tăng.

Dưới video cư dân mạng bàn luận ầm ĩ.

Trương Dung nhìn lướt qua, rồi quay trở lại danh sách hot. Họ đều là những cư dân mạng không biết sự thật. Có vẻ như chị Phương kia cũng có chút tài năng, sao tác (*), điều khiển dư luận, phong sinh thủy khởi.

(*) Sao tác: Đề cập đến việc tuyên truyền phóng đại và phi thực tế lặp đi lặp lại với sự trợ giúp của các phương tiện truyền thông để mở rộng ảnh hưởng.

Nhưng điều kì lạ ở đây, theo lý thuyết có thể ở lại chương trình mới là có gì trị nhất, Lư Vũ Tiêu, một diễn viên thách đấu đã bị loại lại nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ như vậy?

Điều này rõ ràng không phù hợp với lẽ thường.

Sau đó, anh mở lại Wechat, mở danh sách hot search.

Quả nhiên trong danh sách có thông tin về xung đột của anh và Từ Quang Diệu cùng với tin tức của Lư Vũ Tiêu.

Anh đã kiểu tra một số nên tảng khác, tình huống cũng như vậy.

Chị Hà gọi lại.

"Thấy chưa?"

Chị Hà nghiêm túc nói: "Có phát hiện ra vấn đề gì không?"

"Có nhiều chỗ không thích hợp, thanh thế hơi lớn."

Trương Dung trầm ngâm: "Em cũng đã xem các nền tảng khác như Wechat, v.v, nếu chỉ là Công ty Phù Vân đầu tư tài nguyên thì quá tốn kém."

"Không sai."

Chị Hà thở dài, trầm giọng nói: "Sáng sớm hôm nay có người của cục thuế đến công ty kiểm tra tài khoản và nói nhận được tố cáo, nghi ngờ công ty trốn thuế.

Người của Đội Thanh tra Văn hóa cũng tới, nói công ty ghi âm và ghi hình chế phẩm vi phạm quy định và nghi ngờ công ty kinh doanh liên quan đến vi phạm bản quyền, cần được điều tra."

Trương Dung nghe vậy, trong lòng nhất thời chùng xuống.

Rõ ràng đây không phải cọ nhiệt đơn thuần, phía sau nhất định có người trợ giúp.

Dư luận mạng thì tiến hành hướng phát triển, ngoài đời thì thực hiện trọng quyền đả kích, mục tiêu của đổi phương hiển nhiên là anh.

Đây là để trả thù!

Một cái tên lóe lên trong đầu Trương Dung

Trần Qua. Trần Qua là người duy nhất anh đắc tội gần đây.

Hơn nữa, còn là Cục thuế và Đội Thanh tra Văn hóa, rõ ràng là người của gia đình Trần Qua đã thực hiện vụ này.

Nghĩ đến đây trong lòng anh không khỏi tức giận.

Thực sự hắn nghĩ anh là bùn đất? Mặc cho hắn viên tròn làm thịt?

Nhược điểm ở trên tay ta còn dám không kiêng nể gì, thật là lộ liễu, chán sống rồi chăng, hay là chắc chắn ta không dám giết hắn?

Trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, Trương Dung đứng dậy đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một cái túi đựng văn kiện.

Đeo đôi găng tay y tế, anh dùng gạc tẩm cồn khử trùng lau bề mặt, rồi mang theo túi văn kiện ra ngoài.

Ngươi nóng lòng muốn chết như vậy, ta sẽ cho các ngươi toại nguyện.

[/BOOK]


[/HIDE-THANKS]



<3 <3 <3
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 41: Trần Qua tỉnh ngộ.

[HIDE-THANKS]
[BOOK]Đã một tuần trôi qua nhưng vẫn chưa thấy tin tức của Hạ Mộng Di, Trần Qua lo lắng đến mức không thể chợp mắt được, đầu cũng sắp hói đến nơi rồi.

Hắn đã tắt tính năng bình luận tất cả các tài khoản mạng xã hội, nhưng không thể tắt các thông báo như tin nhắn riêng, yêu cầu kết bạn,...

Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể lật thuyền, hắn quá hiểu điều này rồi.

Bản thân hắn là cao thủ bẻ lái dư luận, hắn đương nhiên biết một khi dư luận quay xe sẽ có hậu quả như thế nào.

Trong giới giải trí, ngôn từ có thể đè chết người!

Nếu danh tiếng trở nên nát bét, hắn khó có thể xoay mình. Hắn không sợ tiểu tử thối Trương Vanh nháy dựng lên, chủ yếu là sợ tư liệu mà con tiện nhân Hạ Mộng Di đó lấy đi, nó là một điều hết sức kinh khủng.

Nếu để lộ ra ngoài, không chỉ vợ và bố vợ, ngay cả hắn cũng gieo họa vào thân.

Thế nên, hơn một tuần qua, hắn đã tìm và vận dụng mọi mối quan hệ để tìm Hạ Mộng Di, nhờ người tìm kiếm cô ta nhưng đều không liên lạc được với Hạ Mộng Di.

Người phụ nữ này dường như đã bốc hơi rồi.

Điều này làm hắn vô cùng khó hiểu. Theo hiểu biết của hắn về Hạ Mộng Di, sau khi cô ta lấy được tư liệu đó, chẳng phải sẽ dùng tư liệu đó khống chế hắn, giành được càng nhiều lợi ích từ hắn càng tốt sao?

Thế quái nào lại biến mất?

Không lấy một tin nhắn?

Suốt một tuần qua, ngày nào Trần Qua cũng hoảng loạn và tức giận, hắn gần như muốn phát điên.

Nếu không phải vợ hắn giải quyết, hắn thực sự không thể chịu đựng được.

Những năm gần đây, địa vị của hắn càng ngày được nâng cao, giành được một số giải thưởng, hắn đã từng chút đánh mất con người thật của mình, quên mất hắn đã đi lên từ một nhiếp ảnh gia nhỏ bé, nhờ sự giúp đỡ của vợ hắn mới leo lên được vị trí cao như vậy.

Nếu không có sự cố này, hắn vẫn còn đang đắc chí, cho mình tài hoa hơn người, và bà vợ khốn nạn không xứng với hắn.

Chính vì nhận ra điều này, hắn mới sợ hãi như vậy.

Hắn biết rằng vợ hắn không thể gục ngã, nhà mẹ đẻ cũng không thể sụp đổ được.

Nếu bọn họ rót đài, hắn cũng không còn cuộc sống tốt đẹp nữa.



Đây là vì chính hắn. Bởi vậy, trong khoảng thời gian này, hắn đã phải chịu đựng biết bao những lời chỉ trích, mắng chửi cửa cư dân mạng, đành chọn cách im lặng để đối phó.

Những tư liệu kia đồng thời cũng là tử huyệt của hắn.

Uống cạn ly rượu trong tay, hắn lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn ngày tháng, đã trong một tuần rồi. Vẫn không có tin tức của Hạ Mộng Di.

Trên TV, ZJ truyền hình đang phát sóng lại số đầu tiên của 《 Tôi là diễn viên 》. Nhìn thấy tiết mục mà khiến hắn không nói được lời nào trên sóng truyền hình, cơn tức giận của hắn lại nổi lên, bực tức ném mạnh chai rượu vào tường, chai rượu vỡ nát.

Tất cả đều khốn nạn!

Nếu không phải vì hắn, sao ta lại ra nông nỗi này cơ chứ?

Chương trình tiếp tục phát sóng đến cảnh Trương Vanh bước lên sân khấu hướng dẫn biểu diễn, đạo diễn cố ý cắt cảnh Hạ Mộng Di đứng một bên sân khấu, cảnh phim tạm dừng hai giây rồi lại tiếp tục.

Trong hình, Hạ Mộng Di nhìn Trương Vanh trên sân khẩu vẻ sững sờ.

Bên ngoài TV, Trần Qua đang xem bỗng sửng sốt, lập tức nghĩ ra một khả năng.

Lẽ nào đằng sau chuyện này, tên tiểu tử kia vẫn luôn bày mưu tính kế?

Cái này cũng hợp lí!

Chuyển thể 《 Chiếc vòng ngọc bích 》còn hay hơn tác phẩm gốc của hắn;

Kỹ năng diễn xuất đột nhiên xuất sắc;

Hạ Mộng Di phản bội hắn không lâu sau khi ghi hình;

Và những luồng dư luận gay gắt khi chương trình lên sóng;

Tất cả những điều này đều nói lên, phía sau có người thêm dầu vào lửa.

Lúc đầu, anh không mảy may nghi ngờ Trương Vanh.

Vẻ mặt và hành sự nông nổi của tiểu tử thôi lúc trước khiến hắn cực kì ấn tưởng, khó quên. Hắn trong tiềm thức nghĩ rằng, tiểu tử đó không thể thông minh như vậy được.

Nhưng bây giờ tỉnh ngộ, con người luôn luôn trở thành, phát triển.

Có thể trước đây hắn gây áp lực lên tiểu tử này, khiến hắn cậu ta lên kế hoạch, nhằm trả thù hắn.

Nhưng hắn vẫn không tài nào hiểu được, Hạ Mộng Di sao có thể tin tưởng tiểu tử thối kia chứ?

Mà tiểu tử thối kia lấy đâu ra cái lá gan tin tưởng người đã từng hại mình?

Quan trọng hơn là, những tư liệu kia, bây giờ có ở trong tay tiểu tử thối kia không?

Nghĩ tới đây, hắn bừng tỉnh.

Hẳn nào, lão vợ của hắn hôm nay lại cử người đến Kim Thế Giai gây rối, nguyên lai là đoán được điểm này.

Đúng rồi!

Chính là nó!

Tinh thần của hắn dường như phấn chấn hơn, nếu chuyện này do tiểu tử làm khó dễ, tất cả sự việc sẽ được xử lí êm xuôi.

Thật không ngờ, chỉ trong khoảng thời gian hơn một năm, tiểu từ kia đã tìm được cơ hội, muốn chơi hắn một vố lớn như vậy.

Bất quá, bây giờ tỉnh ngộ không tính là muộn.

Hắn phải liên lạc với anh, để cạy miệng, dù cho hắn sẽ phải tiêu ít tiền đi?

Chỉ cần tìm lại tư liệu, phải trả giá cao đi nữa, hắn cũng không tiếc.

Lấy điện thoại di dộng ra, hắn lục tung danh bạ, tìm số liên lạc.

Rất nhanh, liền tìm thấy mục tiêu

Kim Thế Giai, ông chủ công ty tiểu tử kia đang làm việc.

Phải hạ thủ từ đây.

Không chần chừ, hắn liền bấm gọi, "Xin chào! Lão Kim! Anh bận việc gì sao?"

Bên kia có chút ầm ĩ, tiếng của của Kim Thế Giai lúc xa lúc gầm, ngắt quãng, "Đạo diễn Trần, anh có việc gì mà gọi cho tôi thế?. Kiểm tra tài khoản, sao lại muốn cả biên bản làm gì? Không được!"

Nghe thấy động tĩnh bên kia, Trần Qua cố ý hỏi: "Lão Kim, hơi ồn nha! Anh đang bận à?"

"Ôi! Tôi cũng không biết chọc phải tổ tông nào, mới sáng sớm ra đến của, người của cục thuế đã đòi kiểm tra sổ sách! Tức muốn chết mà!"

Kim Thế Giai oán trách, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng hỏi: "Nhân tiện, anh Trần! Chị dâu là lãng đạo Cục văn hóa đúng không? Anh có thể nhờ chị giúp tôi tìm hiểu một chút, tôi rốt cuộc đã đắc tội người nào, tốt xấu gì cũng phải biết."

"Không thành vấn đề."

Trần Qua đáp một tiếng, tự theo đó, cân nhắc một chút rồi nói, "Bất quá, lão Kim này, anh phải giúp tôi một chuyện."

"Có việc gì? Anh cứ nói!"

Kim Thế Giai hiện tại chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi phiền phức này.

"Tôi muốn tìm Trương Vanh, người của công ty anh..."

Hắn mới nói nửa câu, đã bị Kim Thế Giai vội vã cắt ngang: "Cái tiểu tử thối đó, to gan lớn mắt, bị tôi phong sát một năm, mà không biết sửa lỗi, nhìn hắn thấy tội, an bài cho hắn một tiết mục, thế mà lại dám ở đó thách thức anh, tôi sẽ kêu hắn đi tạ lỗi anh ngay..."

"Không đến mức đó, không đến mức đó..." Trần Qua vôi vàng ngăn lại.

Bây giờ vẫn chưa xác định được, thứ đó có nằm trong tay Trương Vanh hay không, nếu nó nằm trong tay anh ta, bức bách anh ta, nói không chừng sẽ kích động tâm lí nổi loạn, khiến anh ta bí quá hóa liều, ngược lại không tốt.

"Kỳ thực tôi tìm cậu ta có chút việc."

Trần Qua giải thích, "Tôi và cậu ta trong lúc đó có chút hiểu lầm, muốn cùng cậu ta thẳng thắn nói chuyện, bất quá tôi lại không có phương thức liên lạc, nên mới tìm Lão Kim anh nhờ giúp đỡ."

"Không thành vấn đề! Tôi sẽ gọi điện cho hắn!"

Kim Thế Giai đáp ứng, theo đó đề nghị, "Tôi biết một nhà hàng đồ ăn Nhật Bản mới mở, đồ Nhật chính cống, nếu không tôi làm chủ nhà, gọi tiểu tử đó đến, tối nay luôn được không?"

"Vậy thì tốt quá."

Trần Qua trong lòng vui vẻ, nhưng lập tức nghĩ đến tính khí của tiểu tử kia, khả năng sẽ không cho hắn mặt mũi.

Suy nghĩ một chút, hắn căn dặn Kim Thế Giai, "Lão Kim, làm phiền anh nói với cậu ta, trong tay cậu ta có cuốn sách cổ mà tôi rất thích, cậu ta chỉ cần nói giá, bao nhiêu tiền cũng được, chỉ cần cậu ta bằng lòng với thứ mình thích."

Sách cổ gì..."

Kim Thế Giai thì thầm, nhưng vẫn sẵn sàng đồng ý, "Được rồi! Tôi sẽ chuyển lời cho hắn!"


****

Đôi lời của editor Do đây là tác phẩm edit đầu tay của mình nên có sai sót trong quá trình dịch tên nam chính. Mình đã dịch nhầm Trương Vanh sang Trương Dung. Mình sẽ sửa lại từ đầu tên nam chính là Trương Vanh cho đúng với bản gốc của tác giả. Mong các bạn đọc thông cảm ạ! Thành thật xin lỗi về sai sót này! Vẫn mong các bạn ủng hộ tác phẩm này nhé! Cám ơn mọi người![/BOOK]
[/HIDE-THANKS]


<3 <3 <3

 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back