Chương 150: Ấn Đường Màu Đen, Sắp Tới Có Nợ Tình
[HIDE-THANKS][BOOK]"Thật cái gì, ai kết hôn với anh, sau này thế nào ai mà biết?"
Tô Tích Cầm càng nói càng tức, hai mắt trừng lớn như muốn trừng thủng anh.
Tô Tích Cầm như vậy ngược lại sinh động hơn bình thường, bình thường rất ít khi thấy cô tức giận đến mức này, hoàn toàn là lạnh lùng nhàn nhạt.
Hiện tại Tô Tích Cầm như vậy trông rất chân thật, vẻ mặt tức giận, là bộ dáng nên có ở tuổi này.
Bạch Diễn Sâm nhìn vui mắt, cho nên vô vị nhún nhún vai.
"Kỳ thật tôi cũng là nói theo lời Cẩm Thiên thôi, thằng bé cũng nói vậy rồi, tôi cũng đâu thể làm tổn thương nó chứ!"
Tô Tích Cầm nhất thời không còn lời nào để nói, đúng là tên phản đồ nhỏ nhắc tới trước, nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tệ, cho nên nhìn anh thôi cũng cảm thấy kích động, nên thuận miệng nói.
"Tôi nghĩ rồi, tôi là phụ nữ đã kết hôn, anh lại chưa từng kết hôn, hơn nữa giá trị con người anh không tầm thường, thân phận như tôi không xứng với anh, về sau anh đừng tới tìm tôi nữa."
Khuôn mặt Bạch Diễn Sâm đang mỉm cười đột nhiên lạnh xuống: "Lại sao nữa?"
Giọng điệu này, Tô Tích Cầm biết anh đã tức giận, biết người đàn ông này một khi tức giận sẽ trở nên rất nguy hiểm, nhưng giờ phút này có nguy hiểm hơn nữa, nghĩ đến An Uyển, cô cũng cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng.
"Bạch Diễn Sâm, anh không cần phải dây dưa thế này."
"Nếu như tôi thật sự muốn dây dưa như vậy thì sao?" Bạch Diễn Sâm nhìn cô, khóe miệng cong lên độ nguy hiểm.
Tô Tích Cầm không rõ vì sao anh nhất định phải bức bách như thế, hai tay buông thõng hai bên gắt gao nắm chặt: "Đừng ép tôi, nếu không tôi.."
"Nếu không thì sao? Nói đi?"
Bạch Diễn Sâm một tay đút túi, nghiêng người dựa vào vách tường sau lưng, làm ra dáng vẻ hứng thú chờ đợi lời nói từ phía cô.
Nếu không thế nào cô cũng nói ra, muốn nói những lời tàn nhẫn, có lẽ người đàn ông trước mắt này nói ác liệt hơn cô nhiều, không cần phải đùa.
Nói không nên lời, cô chỉ đành cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ không thể làm gì được anh.
"Tôi mới rời đi mấy ngày mà đã trở mặt với tôi, hay là bởi vì tôi đi vội, không nói cho cô biết tôi đi công tác nên cô làm ra bộ mặt này với tôi? Hả?"
Bạch Diễn Sâm tóm tắt hành vi của Tô Tích Cầm là bởi vì anh đột nhiên đi không nói lời nào nên không vui.
Tô Tích Cầm: "Ai quan tâm anh đi công tác hay không."
"Vậy vì cái gì?
Tô Tích Cầm cũng không vòng vo nữa, buông lỏng hàm răng đang cắn chặt môi ra, dấu răng rõ ràng giương môi:" Anh muốn tay trái giữ An Uyển, tay phải giữ tôi, Bạch Diễn Sâm làm người không thể quá tham lam. "
Người nào đó đang tức giận nghe thấy lời này, khuôn mặt lạnh lẽo nhất thời tan ra, khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt:" Tôi tay trái giữ An Uyển? "
" Chuyện này thì có liên quan gì tới An Uyển? "
Bạch Diễn Sâm đột nhiên nghĩ đến scandal lần trước, liền nói:" Không phải đã thanh minh chúng tôi là bạn bè bình thường sao? "
" Người có tiền các người rất giỏi làm bộ làm tịch. "Tô Tích Cầm trả lời một câu.
Anh đứng thẳng người, đi về phía cô, giơ tay lên búng lên trán cô.
" Á.. "Tô Tích Cầm không phòng bị bị búng một cái, đau đớn lấy tay che trán.
" Tôi ở trong lòng em chính là người như vậy? "
Tô Tích Cầm không nhìn anh, cúi đầu nói thầm:" Dù sao anh cũng không phải là người cao thượng gì. "
Bạch Diễn Sâm:"... "
Bạch Diễn Sâm chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng bếp dường như lại nghĩ tới cái gì đó, anh dừng bước, quay đầu buồn bực nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm.
" Em để ý An Uyển làm người phát ngôn cho sản phẩm trang sức mùa mới của Trác Thịnh lần này? "
Tô Tích Cầm ngẩn ra, sau đó rất nhanh đáp lại:" Ai để ý? "
Sau đó, cô xoay người không để ý tới anh, nhưng Bạch Diễn Sâm đã nhìn ra, người phụ nữ này chính là để ý, nghĩ đến đây, tâm trạng anh rất tốt.
* * *
Lúc ăn tối, Mạc Cẩm Thiên đếm kỹ mấy ngày nay không được gặp Bạch Diễn Sâm, muốn Bạch Diễn Sâm không được đi, tối nay nhất định phải ngủ cùng cậu.
Đang ăn dở nửa, Tô Tích Cầm nhận được một cuộc gọi, là Phó Minh Hà gọi tới.
Tô Tích Cầm có chút ngạc nhiên, lúc cô chưa ly hôn với Mạc Tây Cố, Phó Minh Hà gần như không có giao tiếp gì với cô, vì sao lúc này lại gọi điện tới?
Cô chậm lại một lát, vẫn bắt mát, cô đi ra ban công, thản nhiên đáp:" Alo. "
" Là Tích Cầm phải không? Đầu kia truyền đến giọng mềm mại của Phó Minh Hà.
"Dì Minh, là cháu, dì gọi tới muộn vậy là có chuyện gì ạ?" Cô nhìn một con phố ở thành phố S, nơi vạn nhà đèn đuốc sáng trưng.
"Tích Cầm, trễ như vậy gọi cho cháu, không quấy rầy cháu chứ!"
"Không ạ, Dì Minh có việc gì thì nói thẳng đi!"
Đầu Kia dừng lại một chút, sau đó nói: "Gần đây mẹ cháu rất hay gần ông nhà, Tây Cố rất tức giận với chuyện này, dì lo Tây Cố sẽ làm ra hành vi quá khích gì. Dì có nghe qua một số chuyện về mẹ cháu và Mạc gia, cho nên gọi điện cho cháu, cháu nhắc nhở mẹ cháu hay em cháu một chút."
Tô Tích Cầm cúi đầu nhìn mũi chân, cô hiểu Phó Minh Hà đang lo lắng Tô Hoa Âm sẽ nhảy vào hôn nhân của bà ta và Mạc Tĩnh Hàn, cho nên muốn thông qua cô ngăn cản Tô Hoa Âm, cô nói: "Dì Minh, thật ra cháu và mẹ cháu đã không còn quan hệ gì rồi, cho nên việc này dì nói với cháu cũng vô dụng."
"Cái gì?" Phó Minh Hà đột nhiên giật mình kêu nhỏ một tiếng.
Dừng một chút, cô lại nói: "Dì Minh, hay là dì nói với Tô Tích Tuyết đi, có lẽ cô ta có thể giúp dì, không có việc gì thì cháu cúp máy đây."
"Chờ đã, Tích Cầm, ông nhà vẫn luôn tìm kiếm bố của Cẩm Thiên, nhưng vẫn không có kết quả, Tích Cầm, cháu thành thật nói dì biết, bố của Cẩm Thiên có phải Bạch Diễn Sâm trong bệnh viện khi cháu bị thương lần đó không?"
Tô Tích Cầm dừng lại động tác cúp điện thoại, chậm lại vài giây, cô ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Không phải."
"Không phải sao? Vậy là dì nghĩ sai rồi, dì thấy Cẩm Thiên có nét giống cậu ấy nên cho là phải nữa chứ?"
Phó Minh Hà dừng một chút, rồi lại nói: "Tích Cầm, nếu cháu có thể giúp khuyên mẹ cháu một chút thì khuyên chút nhé, dù sao huyết thống đâu thể nói cắt là đứt được."
Tô Tích Cầm cúp điện thoại, ánh mắt nhìn phương xa, trong đầu lại không biết đang suy nghĩ cái gì?
"Nói chuyện điện thoại xong rồi, còn đứng đó làm gì? Cơm nguội hết rồi." Không biết qua bao lâu, giọng nói nhàn nhạt của Bạch Diễn Sâm từ phía sau truyền vào màng nhĩ của cô.
Cô hoàn hồn quay đầu nhìn lại, Bạch Diễn Sâm đứng ở cửa ban công, ánh đèn trên ban công sáng chói rọi vào mặt anh, đường nét rõ ràng kia in rõ vào đáy mắt cô, cô nhìn chằm chằm, đến tận khi Bạch Diễn Sâm đi tới trước mặt cô, trêu chọc: "Nhìn người đàn ông của em nhìn tới nhập thần luôn rồi à?" Lúc này, cô mới thu ánh mắt lại.
Cô không mặn mà đáp lại: "Tôi phát hiện ấn đường của anh hiện màu đen, sắp tới có thể anh sẽ xảy ra nợ tình."
Nói xong, cô đi lướt qua anh, bước qua cửa giữa ban công và phòng khách, đi về phía bàn ăn.
Bạch Diễn Sâm đen xì mặt đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong đầu hiện lên hai chữ, nợ tình?
Nguyên cả đêm, ánh mắt Tô Tích Cầm đều như có như không xoay quanh mặt anh, Bạch Diễn Sâm là một người tâm tư nhạy bén, không có khả năng không phát hiện ra.
Tối nay, anh ở lại nhà Tô Tích Cầm, tắm rửa xong, anh lên giường ôm người mềm mại, ghé vào bên tai cô thì thầm.
"Vừa rồi là ai gọi tới thế?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]"Thật cái gì, ai kết hôn với anh, sau này thế nào ai mà biết?"
Tô Tích Cầm càng nói càng tức, hai mắt trừng lớn như muốn trừng thủng anh.
Tô Tích Cầm như vậy ngược lại sinh động hơn bình thường, bình thường rất ít khi thấy cô tức giận đến mức này, hoàn toàn là lạnh lùng nhàn nhạt.
Hiện tại Tô Tích Cầm như vậy trông rất chân thật, vẻ mặt tức giận, là bộ dáng nên có ở tuổi này.
Bạch Diễn Sâm nhìn vui mắt, cho nên vô vị nhún nhún vai.
"Kỳ thật tôi cũng là nói theo lời Cẩm Thiên thôi, thằng bé cũng nói vậy rồi, tôi cũng đâu thể làm tổn thương nó chứ!"
Tô Tích Cầm nhất thời không còn lời nào để nói, đúng là tên phản đồ nhỏ nhắc tới trước, nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tệ, cho nên nhìn anh thôi cũng cảm thấy kích động, nên thuận miệng nói.
"Tôi nghĩ rồi, tôi là phụ nữ đã kết hôn, anh lại chưa từng kết hôn, hơn nữa giá trị con người anh không tầm thường, thân phận như tôi không xứng với anh, về sau anh đừng tới tìm tôi nữa."
Khuôn mặt Bạch Diễn Sâm đang mỉm cười đột nhiên lạnh xuống: "Lại sao nữa?"
Giọng điệu này, Tô Tích Cầm biết anh đã tức giận, biết người đàn ông này một khi tức giận sẽ trở nên rất nguy hiểm, nhưng giờ phút này có nguy hiểm hơn nữa, nghĩ đến An Uyển, cô cũng cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng.
"Bạch Diễn Sâm, anh không cần phải dây dưa thế này."
"Nếu như tôi thật sự muốn dây dưa như vậy thì sao?" Bạch Diễn Sâm nhìn cô, khóe miệng cong lên độ nguy hiểm.
Tô Tích Cầm không rõ vì sao anh nhất định phải bức bách như thế, hai tay buông thõng hai bên gắt gao nắm chặt: "Đừng ép tôi, nếu không tôi.."
"Nếu không thì sao? Nói đi?"
Bạch Diễn Sâm một tay đút túi, nghiêng người dựa vào vách tường sau lưng, làm ra dáng vẻ hứng thú chờ đợi lời nói từ phía cô.
Nếu không thế nào cô cũng nói ra, muốn nói những lời tàn nhẫn, có lẽ người đàn ông trước mắt này nói ác liệt hơn cô nhiều, không cần phải đùa.
Nói không nên lời, cô chỉ đành cúi đầu, cắn môi, dáng vẻ không thể làm gì được anh.
"Tôi mới rời đi mấy ngày mà đã trở mặt với tôi, hay là bởi vì tôi đi vội, không nói cho cô biết tôi đi công tác nên cô làm ra bộ mặt này với tôi? Hả?"
Bạch Diễn Sâm tóm tắt hành vi của Tô Tích Cầm là bởi vì anh đột nhiên đi không nói lời nào nên không vui.
Tô Tích Cầm: "Ai quan tâm anh đi công tác hay không."
"Vậy vì cái gì?
Tô Tích Cầm cũng không vòng vo nữa, buông lỏng hàm răng đang cắn chặt môi ra, dấu răng rõ ràng giương môi:" Anh muốn tay trái giữ An Uyển, tay phải giữ tôi, Bạch Diễn Sâm làm người không thể quá tham lam. "
Người nào đó đang tức giận nghe thấy lời này, khuôn mặt lạnh lẽo nhất thời tan ra, khóe miệng nhếch lên độ cong đẹp mắt:" Tôi tay trái giữ An Uyển? "
" Chuyện này thì có liên quan gì tới An Uyển? "
Bạch Diễn Sâm đột nhiên nghĩ đến scandal lần trước, liền nói:" Không phải đã thanh minh chúng tôi là bạn bè bình thường sao? "
" Người có tiền các người rất giỏi làm bộ làm tịch. "Tô Tích Cầm trả lời một câu.
Anh đứng thẳng người, đi về phía cô, giơ tay lên búng lên trán cô.
" Á.. "Tô Tích Cầm không phòng bị bị búng một cái, đau đớn lấy tay che trán.
" Tôi ở trong lòng em chính là người như vậy? "
Tô Tích Cầm không nhìn anh, cúi đầu nói thầm:" Dù sao anh cũng không phải là người cao thượng gì. "
Bạch Diễn Sâm:"... "
Bạch Diễn Sâm chuẩn bị xoay người rời khỏi phòng bếp dường như lại nghĩ tới cái gì đó, anh dừng bước, quay đầu buồn bực nhìn chằm chằm Tô Tích Cầm.
" Em để ý An Uyển làm người phát ngôn cho sản phẩm trang sức mùa mới của Trác Thịnh lần này? "
Tô Tích Cầm ngẩn ra, sau đó rất nhanh đáp lại:" Ai để ý? "
Sau đó, cô xoay người không để ý tới anh, nhưng Bạch Diễn Sâm đã nhìn ra, người phụ nữ này chính là để ý, nghĩ đến đây, tâm trạng anh rất tốt.
* * *
Lúc ăn tối, Mạc Cẩm Thiên đếm kỹ mấy ngày nay không được gặp Bạch Diễn Sâm, muốn Bạch Diễn Sâm không được đi, tối nay nhất định phải ngủ cùng cậu.
Đang ăn dở nửa, Tô Tích Cầm nhận được một cuộc gọi, là Phó Minh Hà gọi tới.
Tô Tích Cầm có chút ngạc nhiên, lúc cô chưa ly hôn với Mạc Tây Cố, Phó Minh Hà gần như không có giao tiếp gì với cô, vì sao lúc này lại gọi điện tới?
Cô chậm lại một lát, vẫn bắt mát, cô đi ra ban công, thản nhiên đáp:" Alo. "
" Là Tích Cầm phải không? Đầu kia truyền đến giọng mềm mại của Phó Minh Hà.
"Dì Minh, là cháu, dì gọi tới muộn vậy là có chuyện gì ạ?" Cô nhìn một con phố ở thành phố S, nơi vạn nhà đèn đuốc sáng trưng.
"Tích Cầm, trễ như vậy gọi cho cháu, không quấy rầy cháu chứ!"
"Không ạ, Dì Minh có việc gì thì nói thẳng đi!"
Đầu Kia dừng lại một chút, sau đó nói: "Gần đây mẹ cháu rất hay gần ông nhà, Tây Cố rất tức giận với chuyện này, dì lo Tây Cố sẽ làm ra hành vi quá khích gì. Dì có nghe qua một số chuyện về mẹ cháu và Mạc gia, cho nên gọi điện cho cháu, cháu nhắc nhở mẹ cháu hay em cháu một chút."
Tô Tích Cầm cúi đầu nhìn mũi chân, cô hiểu Phó Minh Hà đang lo lắng Tô Hoa Âm sẽ nhảy vào hôn nhân của bà ta và Mạc Tĩnh Hàn, cho nên muốn thông qua cô ngăn cản Tô Hoa Âm, cô nói: "Dì Minh, thật ra cháu và mẹ cháu đã không còn quan hệ gì rồi, cho nên việc này dì nói với cháu cũng vô dụng."
"Cái gì?" Phó Minh Hà đột nhiên giật mình kêu nhỏ một tiếng.
Dừng một chút, cô lại nói: "Dì Minh, hay là dì nói với Tô Tích Tuyết đi, có lẽ cô ta có thể giúp dì, không có việc gì thì cháu cúp máy đây."
"Chờ đã, Tích Cầm, ông nhà vẫn luôn tìm kiếm bố của Cẩm Thiên, nhưng vẫn không có kết quả, Tích Cầm, cháu thành thật nói dì biết, bố của Cẩm Thiên có phải Bạch Diễn Sâm trong bệnh viện khi cháu bị thương lần đó không?"
Tô Tích Cầm dừng lại động tác cúp điện thoại, chậm lại vài giây, cô ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Không phải."
"Không phải sao? Vậy là dì nghĩ sai rồi, dì thấy Cẩm Thiên có nét giống cậu ấy nên cho là phải nữa chứ?"
Phó Minh Hà dừng một chút, rồi lại nói: "Tích Cầm, nếu cháu có thể giúp khuyên mẹ cháu một chút thì khuyên chút nhé, dù sao huyết thống đâu thể nói cắt là đứt được."
Tô Tích Cầm cúp điện thoại, ánh mắt nhìn phương xa, trong đầu lại không biết đang suy nghĩ cái gì?
"Nói chuyện điện thoại xong rồi, còn đứng đó làm gì? Cơm nguội hết rồi." Không biết qua bao lâu, giọng nói nhàn nhạt của Bạch Diễn Sâm từ phía sau truyền vào màng nhĩ của cô.
Cô hoàn hồn quay đầu nhìn lại, Bạch Diễn Sâm đứng ở cửa ban công, ánh đèn trên ban công sáng chói rọi vào mặt anh, đường nét rõ ràng kia in rõ vào đáy mắt cô, cô nhìn chằm chằm, đến tận khi Bạch Diễn Sâm đi tới trước mặt cô, trêu chọc: "Nhìn người đàn ông của em nhìn tới nhập thần luôn rồi à?" Lúc này, cô mới thu ánh mắt lại.
Cô không mặn mà đáp lại: "Tôi phát hiện ấn đường của anh hiện màu đen, sắp tới có thể anh sẽ xảy ra nợ tình."
Nói xong, cô đi lướt qua anh, bước qua cửa giữa ban công và phòng khách, đi về phía bàn ăn.
Bạch Diễn Sâm đen xì mặt đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng gầy gò kia, trong đầu hiện lên hai chữ, nợ tình?
Nguyên cả đêm, ánh mắt Tô Tích Cầm đều như có như không xoay quanh mặt anh, Bạch Diễn Sâm là một người tâm tư nhạy bén, không có khả năng không phát hiện ra.
Tối nay, anh ở lại nhà Tô Tích Cầm, tắm rửa xong, anh lên giường ôm người mềm mại, ghé vào bên tai cô thì thầm.
"Vừa rồi là ai gọi tới thế?"[/BOOK][/HIDE-THANKS]