Ngôn Tình [Dịch] Cứu Vớt Vật Hi Sinh Boss - Cố Tô An Tạ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Proanno.1, 12 Tháng bảy 2018.

  1. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 39: Nửa người nửa ma (9)

    Editor: AnGing

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    khanhtam00, Tiffina, Fiddat13 người khác thích bài này.
  2. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 40: Nửa người nửa ma (10)

    Editor: AnGing

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 41: Nửa người nửa ma (xong)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    khanhtam00, truonghihi, Fiddat12 người khác thích bài này.
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2018
  4. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 42: Nửa người nửa ma (Phiên ngoại)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2018
  5. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 43: Loạn thế kiêu hùng (1)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2018
  6. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 44: Loạn thế kiêu hùng (2)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng tám 2018
  7. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 45: Loạn thế kiêu hùng (3)

    Editor: AnGing


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Tạ ngồi trước bàn án, xem đống sách trước mặt mười lăm phút, cả đêm không ngủ, đôi mắt cũng đã bắt đầu cay cay, hắn đang đau đầu xoa thái dương thì nghe thấy giọng nói kinh ngạc của gã sai vặt được hắn giao trách nhiệm đứng hầu ngoài cửa vang lên, "Tứ cô nương, sao ngài lại tới đây?"

    Tứ cô nương.

    Hắn nhẩm lại cái tên này trong đầu một lần, người làm cả đêm qua khiến hắn trằn trọc không yên, hôm nay lại dám tự mình đến cửa, đúng là không hề thấy chột dạ chút nào.

    Hắn thả bút chu sa trong tay xuống, vừa ngẩng đầu đã thấy một người tiến vào dẫn theo cả một chúng tỳ nữ, thế mà cũng có phong phạm của đích nữ nhà cao cửa rộng.

    Còn chưa chờ hắn mở miệng trào phúng, cô bé tưởng chừng mang người đến khiêu khích lại giơ tay khom lưng hành lễ, vô cùng chân thành, còn nhoẻn miệng cười, "Hôm qua làm phiền a huynh, Tĩnh Nhi đặc tiến đến nhận lỗi."

    Nàng vừa dứt lời, một tỳ nữ phía sau dâng lên một cái nghiên mực để lên án thư, nghiên mực đen tuyền tỏa ra mùi hương dịu nhẹ lắng đọng, bốn góc đông, tây, nam, bắc đều được khắc một đóa mai, một gốc cây phong lan, một khóm trúc nhỏ, một đóa cúc tím, ở giữa nghiên còn được viết một chữ "Nghiên" kiểu triện.

    Lý Tạ lập tức nhận ra chiếc nghiên mực này, tứ cảnh nhất tự ra đời từ bàn tay của năm vị nhân tài kiệt xuất, lại được đế vương tiền triều đặt trên long án một thời gian dài, bên ngoài không biết có bao nhiêu đồ giả, lúc phụ thân mới có được nó, hai vị huynh trưởng tốt của hắn đã quấn quýt si mê một thời gian, muốn xin phụ thân cho mình.

    Không ngờ phụ thân lại đưa cho Tứ cô nương, nàng lại mang đến tặng hắn.

    Chuyện tốt đến quá nhanh chính là như vậy à?

    Lý Tạ nhìn người đứng ở kia, nụ cười càng thêm châm chọc, "Tứ cô nương tới đây để khoe khoang sao? Độ vật tiện tay lấy ra mà cũng quý báu như vậy."

    Tĩnh Hảo đón lấy chung trà từ tay tỳ nữ, tự mình đưa lên bàn hắn, không hề lùi bước trước ánh mắt ác ý của hắn, "A huynh và ta cùng một mẹ sinh ra, vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, của ta đều là của a huynh, tại sao phải khoe khoang?"

    Lý Tạ nhìn chung trà nàng đưa tới trước mặt, nhấc mắt nhìn nàng, trong mắt hiện rõ, "Đồ ngươi đưa qua không biết có bỏ thứ gì vào hay không, sao ta phải uống".

    Một đám đều lấy thân phận huynh đệ ra như thân thiết lắm, làm như hắn bị mù không bằng.

    Tĩnh Hảo rút tay lại, trực tiếp vạch nắp trà uống một ngụm, sau khi nuốt vào sau còn há mồm để hắn kiểm tra, rồi mới lại đưa chung trà qua, "A huynh yên tâm rồi chứ?"

    Lần này sự khinh thường trong đôi mắt phượng kia càng thêm rõ ràng, "Yên tâm uống nước miếng của ngươi sao?"

    Huống chi vị Tứ cô nương con vợ cả này còn có thể bóp méo ký ức của người khác, độc bình thường làm sao có thể hại tới nàng được.

    Tĩnh Hảo đưa chung trà cho tỳ nữ, phất tay để các nàng lui ra, nhìn người ngồi sau bàn, cũng bắt chước hắn khoanh tay cười lạnh, độ cung cong lên khóe miệng cũng khá giống, "Vậy a huynh nghĩ muội định làm gì? Huynh và muội cùng một mẹ sinh ra, máu mủ tình thâm, a huynh đề phòng muội như vậy, là cảm thấy muội sẽ làm hại đến tính mạng của huynh sao?"

    "Nếu ta có ý định tranh với huynh, sao không thừa dịp lúc a huynh đang bị bệnh nặng thì có phải tốt hơn không, sao phải chờ đến hôm nay. Huống gì sau này huynh là người làm nên chuyện lớn, thay vì so đo việc vặt này, tính toán với ta cũng chẳng có lợi gì, vì sao không nghĩ đến những chỗ tốt mà thân phận của ta mang đến cho huynh?"

    Nàng bình tĩnh nhìn người ngồi sau bàn, khí thế hai người khó phân rõ.

    Lý Tạ suy nghĩ đến lời nói của nàng, cũng tin được một ít, rốt cuộc ngày xưa lúc hắn không có thực lực chống trả vẫn sống tốt, vẫn bình tĩnh như ngày trước.

    Nếu nàng thật sự có thể ra tay trợ giúp hắn, vậy hắn sẽ bớt phiền, mà con như hổ thêm cánh.

    Thậm chí chỉ cần bảo đảm rằng nàng sẽ không đứng ở phe đối lập với hắn là được.

    Hắn bấm tay gõ bàn, âm thanh thanh thúy vang lên giữa thư phòng trống trải, từng tiếng dội vào tim, "Dựa vào đâu mà ta phải tin lời ngươi?"

    Tĩnh Hảo mở miệng mỉm cười, "Dựa vào việc ta là muội muội ruột của huynh, dựa vào việc ta gọi huynh là a huynh. Sự bình yên và vinh nhục nửa đời sau của ta, đều phải dựa vào a huynh."

    Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp nhoáng, Lý Tạ cong môi nhìn nàng cười, "Câu sau miễn cưỡng được xem là một lý do."

    Hắn duỗi tay đi cầm cây bút chu sa lúc trước gác xuống, tiện tay quẳng đống sách trên án thư sang một bên, đẩy chung trà gây trở ngại động tác của hắn ra, "Đổi một ly khác."

    Tĩnh Hảo nghe lời bưng tới một chung khác, đặt ở chỗ vừa không vướng lại còn trong tầm với của hắn, rồi đi sang chỗ kệ sách tiện tay lấy một quyển, thấy người bưng chung trả lên miệng không có ý phản đối, thì đi sang một bên bàn khác ngồi, lật cuốn sách trong tay.

    Mới vừa đọc được một chữ, trước mặt đã bị đẩy tới một chén trà nhỏ, giọng nói bắt bẻ của huynh trưởng đại nhân vang lên, "Quá nóng."

    Tĩnh Hảo kêu một tiếng, cũng không thèm ngẩng đầu lên, "Vậy chờ nó nguội là được."

    Không thể chiều hư tính xấu của hắn được.

    Lý Tạ liếc nhìn cái đầu nhỏ chôn trong sách, cũng không tính toán với nàng, bưng chén trà lên uống một ngụm.

    Hai người một người xử lý chính sự một người đọc sách, thế mà lại vô cùng hài hòa, Lý Tạ lúc trước còn để ý xem nàng có liếc trộm xem mật báo của hắn không, nhìn mấy lần cũng chỉ thấy một cái đầu nhỏ đối diện hắn, nên cũng không nhìn nữa, khi mực sắp hết thì mới sai người mài thêm cho mình.

    Nếu muội muội cũng đã cho hắn một đáp án chắc chắn, hắn làm ca ca còn sợ cái gì nữa.

    Hai đương sự ở chung khá hài hòa, không hề giương cung bạt kiếm, nhưng gã sai vặt đưa thuốc đến lại không chịu nổi, hắn nhìn hai người ở chung đang rất hài hòa kia, biết thân biết phận không dám nói gì, yên lặng đưa chén thuốc qua.

    "Tam công tử, thuốc đến rồi."

    Lý Tạ liếc nhìn chén thuốc, trực tiếp đưa cho Tĩnh Hảo, "Uống thử một ngụm."

    Tĩnh Hảo chớp mắt, hắn đã đưa chén thuốc tới bên miệng nàng, nghiêng tay một cái làm cho nàng không muốn làm thuốc bị đổ ra ngoài uống một hớp lớp, vị đắng truyền đến từ đầu lưỡi làm nàng nhịn không được nhăn mặt, "Đắng quá."

    Huynh trưởng đại nhân không hề đồng thong thả ung dung thu chén lại, uống một hơi cạn hết, bình tĩnh như uống một chén nước trắng bình thường vậy, "Ừm, ta vốn muốn biết nó đắng đến cỡ nào."

    Nghe nói vị Tứ cô nương sợ uống thuốc đắng nhất, xem ra ít nhất vẫn là người.

    Liếc nhìn Tĩnh Hảo đang tức giận lườm hắn, đưa chung trà qua một cách trách nhiệm, "Chỗ ta không có mứt hoa quả, muội uống tạm trà vậy," lúc rút tay lại còn rất tốt bụng mà thử độ ấm, "Bây giờ vừa lúc nguội."

    Lạnh thì có!

    Tĩnh Hảo vừa đưa đến mình, người bên kia lại thong thả ung dung đáp trả, "Hóa ra muội không hề chê nước miếng của ta."

    Tĩnh Hảo, "..."

    Nhất quyết phải chèn ép nàng vậy sao?

    Khích phu nhân đang xử lý một đống công việc vặt, đang nằm trên giường sai người bóp vai, nhắm mắt lại nhớ tới ấu nữ dạo gần đây luôn không gặp, "Tứ cô nương dạo này hay đi sang chỗ của Tam công tử à?"

    Hai anh em này thật sự bồi dưỡng nên tình cảm thật sao?

    Tỳ nữ hầu bên cạnh lập tức trả lời, "Nữ lang gần đây đều giúp Tam công tử quản lý thư phòng."

    "Nàng giúp đỡ Tam công tử quản lý?" Cho dù Khích phu nhân không lấy làm tin tưởng, nhưng cũng sẽ không nói xấu con gái yêu của mình, chỉ xem nàng còn trẻ con, phụ thân không ở thì bám lấy a huynh.

    "Đưa cho Tứ cô nương điểm tâm yêu thích của nó đi, bảo các nàng đừng làm cho Tứ cô nương bị lạnh, bị đói.." Nàng đang muốn dặn dò thêm vài câu, quản gia trước viện vội vàng cất bước tiến vào, "Đại phụ nhân, lang chủ sai người gửi lời nhắn, nói rằng hắn đang quay trở lại, mấy ngày sau sẽ đến nơi."

    "Thật sao?" Khích phu nhân ngồi bật dậy khỏi giường, vẻ mặt kích động, tuy rằng nàng ở Hạo Thành cẩm y phồn vinh, khó tránh khỏi việc lo lắng cho Phu chủ đang ở tiền tuyến, không có tâm phúc, có một số việc sợ hắn phạm sai lầm, cũng sợ hắn gặp chuyện ngoài ý muốn, giờ đây mọi lo lắng đều tan thành mây khói.

    Nàng cẩn thận xác nhận Lý Quan không bị thương ở đâu, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, "Mau, mau đi báo cho Tứ cô nương, bảo a phụ của nàng sắp trở về, cho nàng vui vẻ."

    "Mẹ nói a phụ sắp trở về rồi."

    Tĩnh Hảo hai tay bưng điểm tâm đặt lên bàn, tiện thể báo tin cho người đang vùi đầu công tác.

    Lý Tạ ngừng tay, một giọt mực rớt xuống quyển sách hắn đang xem, làm mờ đi nét chữ hắn vừa viết lên, đen một mảng.

    Hắn vừa trọng sinh tới không lâu, lực lượng có thể sử dụng nếu không phải là chưa tới tời cơ thì cũng vẫn đang còn suy xét nên sử dụng như thế nào, lúc này cơ bản không thể tìm thấy người trung thành tương trợ một người chiếm danh phận con vợ cả như hắn, không có quân công cũng không có chiến tích, hơn nữa trên đầu còn đè nặng hai vị công tử con của tiền vợ cả.

    Nhưng người này không thể không chết.

    Nghĩ xong, ngẩng đầu lên, thì thấy bên cạnh có người vừa ăn điểm tâm vừa đọc sách, ngẫu nhiên còn cười vài cái, trông rất vui vẻ.

    "Bên trái." Hắn gõ bàn, hơi mở miệng, nhìn người đang ngẩng đầu nhìn sang hắn nói ra một lý do vô cùng hợp lý, "Tay bẩn."

    Tĩnh Hảo duỗi tay ầm một miếng bánh hoa hòe đút cho hắn, cúi đầu thì nhìn về phía bàn tay dính mực của hắn, đúng lúc thấy ngón trỏ của hắn dừng lại ở một cái tên người vô cùng quen mắt, móng tay được chăm sóc cẩn thận lướt qua vị trí 1/3 con chữ.

    Động tác nhẹ như tơ hồng, lại cuốn theo sát khí dày đặc.

    Hơn nữa vị trí mà hắn lướt qua, nhìn như bị chém đầu.

    Dạo gần đây nàng vẫn luôn ở chung với hắn, cũng hiểu được phần nào tính cách của hắn, thay vì đoán già đoán non, chi bằng nói thẳng, "A huynh không thích người này sao?"

    Lý Tạ nuốt điểm tâm trong miệng, thong thả mở miệng cười một cái, "Đúng vậy, không thích đến mức muốn giết chết hắn, đang suy nghĩ không biết nên dùng cách gì có thể hủy thi diệt tích."

    Tĩnh Hảo nghi ngờ nhìn hắn, "Nếu a huynh thật sự muốn ra tay, chẳng lẽ còn có người muốn cản sao?"

    Cản cũng không có khả năng sẽ ngăn được.

    "Tỷ tỷ Diệu Cơ của hắn bây giờ đang được phụ thân sủng ái, người bên Hạo Thành không biết mới trình những báo cáo này lên, chờ phụ thân trở về nhìn thấy, cũng sẽ làm nhỏ chuyện xuống."

    Ngón tay của hắn theo thói quen lại gõ gõ lên trên, "Việc nhỏ, cũng là ỷ vào có tỷ tỷ, mới có thể biến hành vi cường đoạt dân nữ, cưỡng hiếp dân phụ, thành những câu quát lớn không đau không ngứa."

    Tĩnh Hảo nhìn cái tên kia, lại nhớ đến Diệu Cơ mà hắn nhắc tới, rốt cuộc nhớ ra một người tên là Điền Phùng, trong tư liệu có ghi lại rằng hắn hãm hại huynh trưởng, dấu một thi thể nữ trong hậu viện hắn, làm hại hắn bị đánh 60 trượng, thanh danh xuống dốc không phanh.

    Mưu kém thấp kém như vậy mà cũng có thể thực hiện được, chắc hẳn không thoát khỏi có liên quan đến vị tỷ tỷ thổi gió bên tai kia.

    Nàng lại cầm một khối bánh đút cho Lý Tạ, tiện tay lấy đi quyển báo cáo từ tay hắn, "A huynh công việc bề bộn, chuyện này cứ để Tĩnh Nhi."
     
  8. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ

    Editor: AnGing

    Beta: Truẫn Tịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảnh An năm thứ hai mươi ba, khi Thái Hậu mất đã nhấc lên một làn gió máu tanh, Bình Tông vừa lên nắm quyền liền chờ không nổi muốn sử dụng quyền sinh sát trong tay, để hoàn toàn được giải phóng khỏi sự cưỡng chế của mẫu thân, khôi phục tư thế oai hùng của bậc Đế Vương.

    Nhưng là uy phong của hắn lại không có chỗ dùng. Điều hắn muốn làm nhất hiện tại là phế Thái tử, nhưng lại bị một đám đại thần liều chết can ngăn.

    Nếu không phế Thái tử được, vậy chỉ có thể làm cho Thái tử chết đi.

    Đông Cung được phòng bị chặt như thùng sắt khiến hắn không đột phá được, mà một nơi to như hoàng cung này, người ôm tâm tư y như hắn có vài phần thông tuệ, người này là Tiêu Phi, cũng là mẹ đẻ của Tam Hoàng tử mà hắn sủng ái gần đây.

    Bình Tông tự mình chuẩn bị gia yến ở tẩm điện của Tiêu Phi.

    Tĩnh Hảo hơi cong eo mặc tốt quần áo cho Minh Tịnh Hàm, sau khi trở về từ trại nuôi ngựa đã bị bệnh nặng một trận, sốt nhiều ngày mới lui bớt. Gương mặt phúng phính cũng đã hao gầy rất nhiều, trở nên tái nhợt.

    Sùng Minh điện to như vậy, nhưng các cung nhân đứng ở trong một góc lại không dám ho một tiếng nào.

    Dụng tâm của Bình Tông quả thực rõ như ban ngày, nếu điện hạ dự tiệc, có thể hoàn chỉnh tồn tại trở về hay không cũng không biết.

    Minh Tịnh Hàm duỗi tay để Tĩnh Hảo mặc quần áo cho, nhấp nhấp đôi môi tái nhợt mà không rên một tiếng, khi Tĩnh Hảo giúp hắn mặc xong định thu tay lại, lại đột nhiên cầm tay nàng.

    Còn hơi run rẩy.

    Hắn sợ hãi, sợ hãi người có chung huyết thống chí thân kia.

    "Điện hạ." Tĩnh Hảo ngồi xổm xuống, vừa lúc tầm mắt có thể đối diện với hắn, bàn tay bị hắn nắm cũng dùng sức nắm lại bàn tay nhỏ của tiểu đậu đinh, truyền ấm áp cho đôi tay có chút lạnh lẽo của hắn, "Lát nữa điện hạ không cần quá mức lo lắng, Hoàng Hậu nương nương sẽ bảo hộ ngài."

    Thái tử mà bị phế, kết cục của Hoàng Hậu cũng không cần nói.

    Vì ích lợi, nàng ta sẽ tận tâm che chở lợi thế duy nhất này.

    Minh Tịnh Hàm nhấp miệng không nói gì, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nàng, không chút nào che dấu sự ỷ lại trong đó.

    "Nô tài tất nhiên sẽ ở bên điện hạ."

    Nàng cảm giác được những ngôn ngữ đơn giản khó mà trấn an được hắn, Tĩnh Hảo buông lỏng tay mà ôm tiểu đậu đinh bốn tuổi vào lòng ngực, hắn chần chờ một chút mới vòng lấy cổ của nàng, đem mặt dựa lên vai nàng, tùy ý nàng ôm, không có một chút "Thái tử uy nghi" nào mà một đường đi ra Sùng Minh điện.

    Khi còn cách tẩm điện một đoạn, Tĩnh Hảo buông lỏng tay để hắn xuống, lui ra phía sau một bước, buông xuống tầm mắt đứng ở cánh cung, tiểu đậu đinh phía trước ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào.

    Thấy Thái tử vào tẩm điện, Bình Tông đang ngồi trên ghế và Tam hoàng tử đang uống rượu lập tức trầm sắc mặt, lộ ra sự tham lam không chút nào che dấu, mà Tiêu phi một bên nâng gương mặt tươi cười đón chào, đồng thời mời Hoàng Hậu vừa đến ngồi lên tọa, cung kính mà ngồi ở phía dưới.

    Yến tiệc đã qua một nửa, nhưng những món thức ăn tinh xảo trước mặt Minh Tịnh Hàm vẫn chưa bị động vào dù chỉ một miếng.

    Bình Tông ngồi trên chủ tọa nhăn chặt mày, chỉ vào nói thái giám bên cạnh người bưng da vịt lại, "Thái tử hôm nay ăn uống không tốt, nếu không ngại thì thử khai vị bằng món này xem."

    Minh Tịnh Hàm đứng dậy hành lễ nói cảm tạ, sau khi nhận lại để sang một bên.

    Bình Tông sắc mặt chợt âm trầm, không khí trong điện đều căng chặt lên.

    "Thái Tử điện hạ hẳn là không thích món này? Đều do thần thiếp, bởi vì Tam hoàng tử yêu thích nên tự tiện làm chủ bảo bọn họ chuẩn bị một mâm này, chỉ là điện hạ nếu không ngại thì nếm thử hương vị, có lẽ cũng khá được đấy."

    Người đánh vỡ không khí lại là Tiêu phi, nàng đưa ánh mắt về phía Tam hoàng tử đang đùa giỡn thị nữ dưới tòa, người sau mê mang hai tiếng mới phản ứng lại, duỗi chiếc đũa gắp miếng da vịt trước mặt Minh Tịnh Hàm vào miệng.

    "Thập nhất hoàng đệ vẫn nên nếm thử đi, hương vị này quả thật không tồi."

    Trong ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

    Minh Tịnh Hàm không thèm liếc hắn một cái, "Thánh nhân dạy, ăn không nói, ngủ không bàn luận. Tam hoàng huynh vẫn nên im lặng thì tốt hơn."

    Tam hoàng tử nhất thời tức giận, Tiêu phi bước nhanh lại đây ngăn cản hắn, cười đến ấm áp, "Tam hoàng huynh của người là có ý tốt, lại bị Thái Tử điện hạ oán trách, chỉ đồ ăn vô tội, thánh nhân còn từng nói, trưởng giả ban, không thể từ, Thái Tử điện hạ phải nể mặt phụ hoàng của ngươi, cũng nên nếm thử."

    "Hàm nhi quý vì là Thái tử của một quốc gia, không muốn ăn một đạo đồ ăn, thật ra Tiêu phi ngươi nói nhiều như vậy, khi nào thì đến phiên một người còn chưa được tính là nương nương của chính cung như ngươi tới quản chuyện của con vợ cả vậy?"

    Hoàng Hậu khi đặt câu hỏi đã hơi chứa sự tức giận, thủ đoạn trong hậu cung, đó là uống cùng một chén trà nhỏ cũng có khả năng trúng độc, huống chi một mâm đồ ăn, nơi có thể xuống tay quá nhiều.

    Đáng giận là tên hoàng đế kia lại mặc kệ ả tiện nhân này.

    Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu phi, quay đầu nhìn về phía Bình Tông, "Hàm nhi phong hàn chưa khỏi, da vịt không thể ăn nhiều."

    Bình Tông há mồm đang muốn nói chuyện, Tiêu phi phía đối diện lại nhanh nhảu chớp mắt với hắn, làm cho lời đến bên miệng sửa lại, treo lên nụ cười giả tạo, "Đã là phong hàn chưa khỏi, vậy đem chung trà cam lộ này đưa cho Thái tử đi, chớ lại nói trẫm làm phụ hoàng, không đem Thái tử để vào mắt một chút nào."

    Hắn đã nói đến vậy, Minh Tịnh Hàm nếu không uống trà này, cũng tương đương là bằng chứng không đem phụ hoàng để vào mắt.

    Tiêu phi càng cười chân thành hơn.

    Hoàng Hậu hung hăng trừng mắt nhìn nàng, "Sợ là trà này cũng uống không được, Hàm nhi đêm qua đã ăn đồ ăn tương khắc.."

    Nàng còn chưa nói xong, thái phó sau khi Hoàng Hậu được tin bệ hạ muốn tổ chức gia yến vội vàng thúc giục tới cứu nguy đã ở ngoài cửa cầu kiến bệ hạ, nói là có chuyện quân cơ đại sự.

    Đại sự có hay không không quan trọng, chỉ là chuyện Bình Tông muốn làm bị vạch trần, nếu Thái tử xảy ra chuyện vào lúc này, tội danh sát tử này của hắn sẽ vĩnh viễn đội ở trên đầu.

    Bình Tông oán hận quét đổ hết thức ăn trên bàn xuống đất, "Thân thể Thái tử ôm bệnh nhẹ, đến nỗi nhiều thức ăn như vậy cũng không thể ăn, người hầu ở Sùng Minh làm cái gì vậy?"

    Hắn quay đầu nhìn chằm chằm cung nhân Sùng Minh điện đang hốt hoảng quỳ đầy đất, khi tầm mắt xẹt qua đỉnh đầu Tĩnh Hảo thì rõ ràng nhìn thấy vừa rồi Minh Tịnh Hàm vẫn luôn duy trì trấn định đã hơi hơi biến sắc, như muốn đứng dậy ngăn trở thái giám kia.

    Hồi ức lúc trước ở trại nuôi ngựa lại nảy lên, Bình Tông nhớ lại tên thái giám lúc đó dám dùng Thái Hậu để đe dọa hắn, giục ngựa đi cứu Minh Tịnh Hàm.

    Còn ở chỗ này biểu diễn chủ tớ tình thâm.

    Hắn trong lòng thoải mái, duỗi tay liền chỉ vào Tĩnh Hảo, "Đây là quản sự của Sùng Minh điện? Hầu hạ Thái tử bất lực, thất trách, kéo đi xuống đánh tám mươi đại bản cho trẫm."

    Tám mươi đại bản đánh xuống, chín phần là phải chết.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (2)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    khanhtam00, Baoanan1603, Fiddat6 người khác thích bài này.
  10. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Phiên ngoại đặc biệt II: Bệ hạ (3)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...