Ngôn Tình [Dịch] Cứu Vớt Vật Hi Sinh Boss - Cố Tô An Tạ Tịch

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Proanno.1, 12 Tháng bảy 2018.

  1. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 20: Vương tử người cá (2)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh buổi tối anh không bật đèn?"

    Tĩnh Hảo lại ngáp một cái, tắm rửa xong càng mỏi mệt, trong mắt cô phủ kín sương mù.

    "Em đi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút a."

    Tần Cách Tri gật đầu, thẳng đến nghe thấy cách vách có tiếng đóng cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Từ lúc có thể biến thành người cá, thân thể hắn đã xảy ra rất nhiều biến hóa, năng lực nhìn ban đêm rõ ràng đã được nâng cao, cho dù buổi tối cũng không cần bật đèn, mà bây giờ, hắn thậm chí có thể nghe thấy người ở cách vách đang giũ chăn ra đắp trên người, ở trên giường lăn lộn một vòng phát ra một tiếng rên nhẹ hưởng thụ.

    Hắn sờ soạng mặt hơi nóng, tắt đèn thu thập xong đồ vật lại tắm rồi nằm trên giường, chờ đuôi cá màu bạc biến trở lại hai chân, một bên theo bản năng mà lắng nghe âm thanh cách vách, nghe được tiếng hít thở hòa hoãn phía đối diện mới thở dài.

    Chợt nhiều thêm một người, cảm giác có chút lạ.

    Ít nhất thói quen tắm rửa mỗi ngày vẫn luôn không sửa, vô luận thế nào đều phải bỏ.

    Hắn không thể ôm may mắn rằng mình sẽ không bị phát hiện.

    Cửa sổ sát đất trong phòng đã được hắn bài trí một bức màn dày nặng, ngăn cách ánh đèn, mà đuôi cá màu bạc vẫn phát ra ánh sáng oánh nhuận, vây trên đuôi còn dính một tầng hơi mỏng giống sa mỏng, như một đoạn ánh trăng bị cắt xuống, ở trong phòng tối tăm, làm người muốn bỏ qua nó cũng khó.

    Tần Cách Tri đợi hơn một giờ, mãi cho đến khi xác định đuôi cá đã biến trở về hai chân, mới kéo chăn ở một bên, nhắm mắt, vốn dĩ cho rằng tiếng hít thở bên tai sẽ quấy rầy giấc ngủ của mình, không nghĩ tới hô hấp không tự giác đuổi theo tiết tấu của cô, ngủ càng thoải mái.

    Khi Tần Cách Tri tỉnh lại là ngửi được một trận hương vị khói dầu, hắn kéo quần một bên mặc vào, xoa đầu tóc hỗn độn liền ra phòng, chuyển qua phòng khách liền thấy phòng bếp nửa mở ra có người đang đứng.

    Văn thành cuối thu nhiệt độ không khí rất thấp, trên người Tĩnh Hảo mặc áo tắm dài rất dày, bên hông buộc dây lưng, hiện ra vòng eo thon một vòng tay có thể ôm hết, chỗ thì phập phồng như dãy núi, đẹp đến mê người.

    Chung cư độc thân của hắn ngay cả dép lê kiểu nữ cũng không có, cô chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, thường cuộn tròn bàn chân, móng chân tinh xảo đặc sắc linh hoạt co rút lại một chút, ở trên cẳng chân tinh tế thon dài cọ, sơn móng tay đỏ thẫm càng thêm nổi bật da thịt tinh oánh như ngọc.

    "Anh, anh sững sờ ở đó làm gì? Sữa bò trong lò viba, anh cẩn thận một chút mà lấy ra."

    Tĩnh Hảo ngậm bàn chải đánh răng xoay người, liếc mắt một cái liền thấy người còn ngơ ngác đứng đó, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt hắn, dường như người bị dọa tới, lui về phía sau một bước rất lớn.

    Biết hắn còn thẹn thùng, không biết còn tưởng rằng cô dọa người lắm cơ đấy.

    Tần Cách Tri cũng cảm thấy chính mình phản ứng thái quá, tưởng tượng lại vì sao mình sững sờ, trên mặt lại phiếm hồng, chỉ có thể vội vàng đi tới phòng bếp.

    "Anh đi lấy sữa bò ra."

    Tĩnh Hảo tiến vào buồng vệ sinh đánh sạch răng, lại lau mặt đơn giản, trở về phòng bếp vừa lúc trứng gà đã chiên đến hai mặt vàng óng, tỏa ra mùi hương, một bên thịt xông khói cũng xèo xèo mà chín, cuộn tròn thành sóng nhỏ xinh đẹp.

    Cô lấy ba miếng bánh kẹp một bên, một tầng kẹp kẹp trứng tráng một tầng kẹp thịt xông khói, theo đường chéo cắt thành hai cái sandwich, bưng liền đưa cho Tần Cách Tri đang chờ một bên, lại đem sữa bò trước mặt cô đẩy một ly sang cho hắn.

    Tần Cách Tri nhìn đồ vật để ở trước mặt mình sửng sốt, rốt cuộc vẫn ngồi xuống, chậm rì rì mà nhét vào miệng, trứng tráng nóng hầm hập kẹp thịt xông khói cộng thêm sữa bò, tạo ra một loại ra một loại hương vị bình thường lại mê người, truyền nhanh tới đại não.

    Sau khi có thể biến thành người cá, hắn không tự giác có chút bài xích ra cửa, ăn uống có khuynh hướng lương khô đơn giản dễ gửi, mà thể chất người cá cùng hắn ngày thường tiêu hao không nhiều, thường thường ăn một lần no là có thể cả ngày không đói bụng, cũng dần dần quên một ngày ba bữa cơm cùng hương vị đồ ăn nóng.

    Nhiều thêm một người, đúng là thay đổi rất nhiều.

    "Anh, siêu thị lớn chỗ gần chỗ anh sống đâu?"

    Tĩnh Hảo giải quyết xong bữa sáng, nhìn quanh phòng một vòng có chút bất mãn.

    "Còn muốn đi thị trường hoa, công cụ trong nhà, xem ra cơm trưa cũng chỉ có thể ở bên ăn bên ngoài."

    Tần Cách Tri chính đứng dậy thu thập bộ đồ ăn trên bàn-- em gái đã làm cơm sáng, lại không thể để người vừa tới nấu cơm lại rửa chén -- nghe thấy cô hỏi chuyện còn có chút khó hiểu.

    "Em muốn đi chỗ nào mua cái gì?"

    Nghe như là mua sắm lớn.

    "Muốn mua thật đúng là không ít, còn phải liệt cái danh sách."

    Tĩnh Hảo lấy giấy nhớ, một bên nghĩ một bên viết chữ.

    "Bàn chải đánh răng, khăn lông, dép lê, chăn đơn, giường bộ, tấm màn, thảm, gối ôm, bồn hoa, còn có phòng bếp gia vị, bộ đồ ăn cùng nguyên liệu nấu ăn.."

    Cô viết một đống, Tần Cách Tri lực chú ý đi còn đặt ở cái vật phẩm thứ nhất.

    "Bàn chải đánh răng, vậy cái bàn chải đánh răng hôm nay em dùng là từ đâu ra?"

    Hắn nhịn không được cẩn thận nhớ lại, muốn xác định màu sắc chiếc bàn chải bị ngậm ban sáng.

    "Buổi sáng? Đó là lúc trước lấy ở khách sạn, dùng một lần."

    Tĩnh Hảo liệt kê ra một đống vật phẩm, giống như vô tình mà nói ra.

    "Anh, trong phòng anh nếu không phải còn có anh sẽ hô hấp, ai đều không thể tưởng được đây là chỗ người ở, ngay cả chút nhân khí cũng không có."

    Nói xong cũng không thấy sắc mặt Tần Cách Tri nháy mắt tái nhợt, thay hắn nắm rửa sạch mâm, thuận tay bỏ vào tủ chén.

    "Nhiều đồ vật như vậy khẳng định em một người không thể xách hết, anh thu dọn đi cùng đi a."

    Tần Cách Tri vừa muốn cự tuyệt, Tĩnh Hảo liền nói thêm một câu.

    "Bằng lái của em bị ba giữ ở nhà, nếu đồng ý chờ sẽ đi nơi đó đón em, không hỗ trợ tài xế đi đường cũng đúng."

    Lời nói cự tuyệt đều bị nuốt trở về.

    Nói là muốn ăn bên ngoài, nhưng thấy người ngồi ở ghế điều khiển cả người căng chặt, Tĩnh Hảo vẫn là quyết định không cần cùng một lần bức quá tàn nhẫn, mua sắm đến không sai biệt lắm liền đi một tiệm ăn không tồi đóng gói đồ ăn mang về, mang theo một thùng đồ vật trở về chung cư.

    Ăn qua cơm trưa, tủ quần áo buổi sáng chọn tốt đã được người đưa tới, Tần Cách Tri tìm lấy cớ tránh về phòng, cách cửa phòng còn có thể nghe thấy một vài thanh âm nói chuyện ngoài phòng khách, nhìn không thấy biểu tình, ngữ điệu nhiệt tình lại che dấu không được.

    Hắn lại nghĩ buổi sáng hắn chờ trong xe, vừa quay đầu đã thấy Tần Hảo xách hai túi lớn lại đây, bên cạnh còn có đàn ông theo hỗ trợ, tựa hồ nói gì đó làm cô cười một cái, mang theo phía sau các màu thực vật sinh cơ bừng bừng, đẹp như tiên nữ giáng trần vậy.

    Cho dù Tần Hảo không hài lòng người ba mẹ giới thiệu cho cô, lấy điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông thích hợp yêu nhau lần thứ hai qua cả đời cũng không khó.

    Cho nên sao cô ấy nói vậy?

    Hẳn là chỉ là thuận miệng nói.

    Không nghĩ tư duy của mình lại bối rối, Tần Cách Tri dứt khoát đứng dậy mở cái cửa hông trong phòng, phòng chuyên cách âm để ghi âm, ngày hôm qua quyết định ra bài hát mới.

    Sửa chữa vài lần, rốt cuộc quyết một bản ghi âm không tồi, Tần Cách Tri trở lại phòng đem ghi âm chuyển cho người ta, mới xoa cái bụng có chút bất mãn, đi đến trong phòng bếp tính toán tìm chút đồ ăn lấp bụng.

    Hắn theo thói quen định mở tủ lạnh, thấy bên trong tràn đầy các loại rau dưa và trái cây mắt to đối mắt nhỏ mà sửng sốt, phản ứng không kịp tủ lạnh nhà mình khi nào bị mấy thứ này chiếm lĩnh.

    "Anh, anh ra lúc nào vậy? Lúc nãy em gõ cửa phòng anh cũng không thấy đáp."

    Tĩnh Hảo nắm cái cờ lê từ một bên phòng vệ sinh vòng ra tới, bật đèn phòng khách hất cằm lên với hắn

    "Cơm chiều đặt cho anh để ở nồi cơm điện, bây giờ chắc vẫn còn nóng."

    Tần Cách Tri lại nhìn góc áo bị dính ướt của cô nhíu mày.

    "Em đang làm gì?"

    "Vòi phun trong phòng tắm hỏng rồi, em đang thử có thể tự mình sửa hay không."

    Tĩnh Hảo nói thay đổi một cái cờ lê nhỏ hơn, một lúc lại bị người cầm đi.

    "Những việc này em có thể gọi anh."

    Tần Cách Tri bước nhanh vào cửa buồng vệ sinh, thấy tình huống bên trong dừng bước chân, Tĩnh Hảo bị dừng phía sau cũng lập tức đuổi theo, đem hắn từ cửa kéo ra.

    "Bên trong đều ngập nước, anh đừng vào kẻo ướt quần áo."

    Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra.

    Hắn đem cờ lê trong tay thả lại chỗ cũ, thuận tiện cũng cầm đi công cụ khác trong tay Tĩnh Hảo.

    "Ngày mai tìm người tới thay là được, em.."

    Hắn nhìn vạt áo bị ướt của Tĩnh Hảo, mùa đông trong nhà quần áo cũng không ít, sau khi bị ướt tuy rằng không có lộ ra cái gì, nhưng vẫn là có chút..

    "Em vào phòng tắm của anh mà tắm rửa đem quần áo ướt thay đổi, cẩn thận cảm mạo."
     
  2. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 20: Vương tử người cá (2)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh buổi tối anh không bật đèn?"

    Tĩnh Hảo lại ngáp một cái, tắm rửa xong càng mỏi mệt, trong mắt cô phủ kín sương mù.

    "Em đi ngủ trước, anh cũng đi ngủ sớm một chút a."

    Tần Cách Tri gật đầu, thẳng đến nghe thấy cách vách có tiếng đóng cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

    Từ lúc có thể biến thành người cá, thân thể hắn đã xảy ra rất nhiều biến hóa, năng lực nhìn ban đêm rõ ràng đã được nâng cao, cho dù buổi tối cũng không cần bật đèn, mà bây giờ, hắn thậm chí có thể nghe thấy người ở cách vách đang giũ chăn ra đắp trên người, ở trên giường lăn lộn một vòng phát ra một tiếng rên nhẹ hưởng thụ.

    Hắn sờ soạng mặt hơi nóng, tắt đèn thu thập xong đồ vật lại tắm rồi nằm trên giường, chờ đuôi cá màu bạc biến trở lại hai chân, một bên theo bản năng mà lắng nghe âm thanh cách vách, nghe được tiếng hít thở hòa hoãn phía đối diện mới thở dài.

    Chợt nhiều thêm một người, cảm giác có chút lạ.

    Ít nhất thói quen tắm rửa mỗi ngày vẫn luôn không sửa, vô luận thế nào đều phải bỏ.

    Hắn không thể ôm may mắn rằng mình sẽ không bị phát hiện.

    Cửa sổ sát đất trong phòng đã được hắn bài trí một bức màn dày nặng, ngăn cách ánh đèn, mà đuôi cá màu bạc vẫn phát ra ánh sáng oánh nhuận, vây trên đuôi còn dính một tầng hơi mỏng giống sa mỏng, như một đoạn ánh trăng bị cắt xuống, ở trong phòng tối tăm, làm người muốn bỏ qua nó cũng khó.

    Tần Cách Tri đợi hơn một giờ, mãi cho đến khi xác định đuôi cá đã biến trở về hai chân, mới kéo chăn ở một bên, nhắm mắt, vốn dĩ cho rằng tiếng hít thở bên tai sẽ quấy rầy giấc ngủ của mình, không nghĩ tới hô hấp không tự giác đuổi theo tiết tấu của cô, ngủ càng thoải mái.

    Khi Tần Cách Tri tỉnh lại là ngửi được một trận hương vị khói dầu, hắn kéo quần một bên mặc vào, xoa đầu tóc hỗn độn liền ra phòng, chuyển qua phòng khách liền thấy phòng bếp nửa mở ra có người đang đứng.

    Văn thành cuối thu nhiệt độ không khí rất thấp, trên người Tĩnh Hảo mặc áo tắm dài rất dày, bên hông buộc dây lưng, hiện ra vòng eo thon một vòng tay có thể ôm hết, chỗ thì phập phồng như dãy núi, đẹp đến mê người.

    Chung cư độc thân của hắn ngay cả dép lê kiểu nữ cũng không có, cô chân trần đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, thường cuộn tròn bàn chân, móng chân tinh xảo đặc sắc linh hoạt co rút lại một chút, ở trên cẳng chân tinh tế thon dài cọ, sơn móng tay đỏ thẫm càng thêm nổi bật da thịt tinh oánh như ngọc.

    "Anh, anh sững sờ ở đó làm gì? Sữa bò trong lò viba, anh cẩn thận một chút mà lấy ra."

    Tĩnh Hảo ngậm bàn chải đánh răng xoay người, liếc mắt một cái liền thấy người còn ngơ ngác đứng đó, duỗi tay vẫy vẫy trước mắt hắn, dường như người bị dọa tới, lui về phía sau một bước rất lớn.

    Biết hắn còn thẹn thùng, không biết còn tưởng rằng cô dọa người lắm cơ đấy.

    Tần Cách Tri cũng cảm thấy chính mình phản ứng thái quá, tưởng tượng lại vì sao mình sững sờ, trên mặt lại phiếm hồng, chỉ có thể vội vàng đi tới phòng bếp.

    "Anh đi lấy sữa bò ra."

    Tĩnh Hảo tiến vào buồng vệ sinh đánh sạch răng, lại lau mặt đơn giản, trở về phòng bếp vừa lúc trứng gà đã chiên đến hai mặt vàng óng, tỏa ra mùi hương, một bên thịt xông khói cũng xèo xèo mà chín, cuộn tròn thành sóng nhỏ xinh đẹp.

    Cô lấy ba miếng bánh kẹp một bên, một tầng kẹp kẹp trứng tráng một tầng kẹp thịt xông khói, theo đường chéo cắt thành hai cái sandwich, bưng liền đưa cho Tần Cách Tri đang chờ một bên, lại đem sữa bò trước mặt cô đẩy một ly sang cho hắn.

    Tần Cách Tri nhìn đồ vật để ở trước mặt mình sửng sốt, rốt cuộc vẫn ngồi xuống, chậm rì rì mà nhét vào miệng, trứng tráng nóng hầm hập kẹp thịt xông khói cộng thêm sữa bò, tạo ra một loại ra một loại hương vị bình thường lại mê người, truyền nhanh tới đại não.

    Sau khi có thể biến thành người cá, hắn không tự giác có chút bài xích ra cửa, ăn uống có khuynh hướng lương khô đơn giản dễ gửi, mà thể chất người cá cùng hắn ngày thường tiêu hao không nhiều, thường thường ăn một lần no là có thể cả ngày không đói bụng, cũng dần dần quên một ngày ba bữa cơm cùng hương vị đồ ăn nóng.

    Nhiều thêm một người, đúng là thay đổi rất nhiều.

    "Anh, siêu thị lớn chỗ gần chỗ anh sống đâu?"

    Tĩnh Hảo giải quyết xong bữa sáng, nhìn quanh phòng một vòng có chút bất mãn.

    "Còn muốn đi thị trường hoa, công cụ trong nhà, xem ra cơm trưa cũng chỉ có thể ở bên ăn bên ngoài."

    Tần Cách Tri chính đứng dậy thu thập bộ đồ ăn trên bàn-- em gái đã làm cơm sáng, lại không thể để người vừa tới nấu cơm lại rửa chén -- nghe thấy cô hỏi chuyện còn có chút khó hiểu.

    "Em muốn đi chỗ nào mua cái gì?"

    Nghe như là mua sắm lớn.

    "Muốn mua thật đúng là không ít, còn phải liệt cái danh sách."

    Tĩnh Hảo lấy giấy nhớ, một bên nghĩ một bên viết chữ.

    "Bàn chải đánh răng, khăn lông, dép lê, chăn đơn, giường bộ, tấm màn, thảm, gối ôm, bồn hoa, còn có phòng bếp gia vị, bộ đồ ăn cùng nguyên liệu nấu ăn.."

    Cô viết một đống, Tần Cách Tri lực chú ý đi còn đặt ở cái vật phẩm thứ nhất.

    "Bàn chải đánh răng, vậy cái bàn chải đánh răng hôm nay em dùng là từ đâu ra?"

    Hắn nhịn không được cẩn thận nhớ lại, muốn xác định màu sắc chiếc bàn chải bị ngậm ban sáng.

    "Buổi sáng? Đó là lúc trước lấy ở khách sạn, dùng một lần."

    Tĩnh Hảo liệt kê ra một đống vật phẩm, giống như vô tình mà nói ra.

    "Anh, trong phòng anh nếu không phải còn có anh sẽ hô hấp, ai đều không thể tưởng được đây là chỗ người ở, ngay cả chút nhân khí cũng không có."

    Nói xong cũng không thấy sắc mặt Tần Cách Tri nháy mắt tái nhợt, thay hắn nắm rửa sạch mâm, thuận tay bỏ vào tủ chén.

    "Nhiều đồ vật như vậy khẳng định em một người không thể xách hết, anh thu dọn đi cùng đi a."

    Tần Cách Tri vừa muốn cự tuyệt, Tĩnh Hảo liền nói thêm một câu.

    "Bằng lái của em bị ba giữ ở nhà, nếu đồng ý chờ sẽ đi nơi đó đón em, không hỗ trợ tài xế đi đường cũng đúng."

    Lời nói cự tuyệt đều bị nuốt trở về.

    Nói là muốn ăn bên ngoài, nhưng thấy người ngồi ở ghế điều khiển cả người căng chặt, Tĩnh Hảo vẫn là quyết định không cần cùng một lần bức quá tàn nhẫn, mua sắm đến không sai biệt lắm liền đi một tiệm ăn không tồi đóng gói đồ ăn mang về, mang theo một thùng đồ vật trở về chung cư.

    Ăn qua cơm trưa, tủ quần áo buổi sáng chọn tốt đã được người đưa tới, Tần Cách Tri tìm lấy cớ tránh về phòng, cách cửa phòng còn có thể nghe thấy một vài thanh âm nói chuyện ngoài phòng khách, nhìn không thấy biểu tình, ngữ điệu nhiệt tình lại che dấu không được.

    Hắn lại nghĩ buổi sáng hắn chờ trong xe, vừa quay đầu đã thấy Tần Hảo xách hai túi lớn lại đây, bên cạnh còn có đàn ông theo hỗ trợ, tựa hồ nói gì đó làm cô cười một cái, mang theo phía sau các màu thực vật sinh cơ bừng bừng, đẹp như tiên nữ giáng trần vậy.

    Cho dù Tần Hảo không hài lòng người ba mẹ giới thiệu cho cô, lấy điều kiện của cô, muốn tìm một người đàn ông thích hợp yêu nhau lần thứ hai qua cả đời cũng không khó.

    Cho nên sao cô ấy nói vậy?

    Hẳn là chỉ là thuận miệng nói.

    Không nghĩ tư duy của mình lại bối rối, Tần Cách Tri dứt khoát đứng dậy mở cái cửa hông trong phòng, phòng chuyên cách âm để ghi âm, ngày hôm qua quyết định ra bài hát mới.

    Sửa chữa vài lần, rốt cuộc quyết một bản ghi âm không tồi, Tần Cách Tri trở lại phòng đem ghi âm chuyển cho người ta, mới xoa cái bụng có chút bất mãn, đi đến trong phòng bếp tính toán tìm chút đồ ăn lấp bụng.

    Hắn theo thói quen định mở tủ lạnh, thấy bên trong tràn đầy các loại rau dưa và trái cây mắt to đối mắt nhỏ mà sửng sốt, phản ứng không kịp tủ lạnh nhà mình khi nào bị mấy thứ này chiếm lĩnh.

    "Anh, anh ra lúc nào vậy? Lúc nãy em gõ cửa phòng anh cũng không thấy đáp."

    Tĩnh Hảo nắm cái cờ lê từ một bên phòng vệ sinh vòng ra tới, bật đèn phòng khách hất cằm lên với hắn

    "Cơm chiều đặt cho anh để ở nồi cơm điện, bây giờ chắc vẫn còn nóng."

    Tần Cách Tri lại nhìn góc áo bị dính ướt của cô nhíu mày.

    "Em đang làm gì?"

    "Vòi phun trong phòng tắm hỏng rồi, em đang thử có thể tự mình sửa hay không."

    Tĩnh Hảo nói thay đổi một cái cờ lê nhỏ hơn, một lúc lại bị người cầm đi.

    "Những việc này em có thể gọi anh."

    Tần Cách Tri bước nhanh vào cửa buồng vệ sinh, thấy tình huống bên trong dừng bước chân, Tĩnh Hảo bị dừng phía sau cũng lập tức đuổi theo, đem hắn từ cửa kéo ra.

    "Bên trong đều ngập nước, anh đừng vào kẻo ướt quần áo."

    Tần Cách Tri nhẹ nhàng thở ra.

    Hắn đem cờ lê trong tay thả lại chỗ cũ, thuận tiện cũng cầm đi công cụ khác trong tay Tĩnh Hảo.

    "Ngày mai tìm người tới thay là được, em.."

    Hắn nhìn vạt áo bị ướt của Tĩnh Hảo, mùa đông trong nhà quần áo cũng không ít, sau khi bị ướt tuy rằng không có lộ ra cái gì, nhưng vẫn là có chút..

    "Em vào phòng tắm của anh mà tắm rửa đem quần áo ướt thay đổi, cẩn thận cảm mạo."
     
  3. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 21: Vương tử người cá (3)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Cách Tri thu dọn xong phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái thấy ánh đèn sáng ngời khác hẳn với ánh đèn thường trong phòng khách, trên chiếc sô pha thả vài cái gối ôm màu sắc tươi tắn, đều là hình thái con cá khác nhau, một con sao biển màu hồng phấn hơi lõm trong một góc và một khối bọt biển màu vàng.

    Trước sô pha còn bày một tấm thảm nhung màu lam nhạt, bàn trà trống trống không một vật cũng bị bày một cây tiểu thảo lông xù xù màu xanh, theo gió thổi từ một bên ban công mở ra hơi hơi lắc lư, hợp với bối cảnh giống như thủy tảo.

    Không, toàn bộ phòng khách giống như hải dương.

    Xa lạ lại rất quen thuộc.

    Tần Cách Tri đi đến sô pha ngồi xuống, duỗi tay cầm lấy một con cá bên cạnh đang bĩu môi phun bong bóng, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi xẹt qua ở hình hoa văn cá, đáy mắt thần sắc không rõ.

    Tĩnh Hảo trong phòng hắn đi ra, một bên dùng khăn lông xoa đầu tóc ướt dầm dề, Tần Cách Tri ngẩng đầu nhìn lên, đi vào cầm máy sấy, cắm điện đưa qua, lại đang thấy tay cô đang ướt thì ngừng động tác, ngón tay vừa động khai chốt mở.

    "Để anh."

    Tần Hảo đầu tóc còn kém một bàn tay là có thể dài đến eo, bị nhiệt uốn cong xinh đẹp, đầu tóc đen nhánh dưỡng rất khá, cầm trong tay mát lạnh mượt mà, hắn dùng ngón tay khơi tóc, cảm giác được trong lòng bàn tay ẩm ướt mới đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu nhìn chân mình.

    Cách quần nhìn không thấy, nhưng có thể cảm giác được phần eo đã bao trùm vài miếng vảy.

    Tần Cách Tri cả người cứng đờ, đang muốn buông lỏng đồ vật trên tay trốn trở lại trong phòng, tay còn chút ẩm ướt tay đã bị một cảm giác khô ráo mềm mại vây quanh, còn được tinh tế nhu hòa lực đạo chà lau.

    Tĩnh Hảo để cho hắn sấy liếc mắt thấy hắn vẫn luôn thổi một bên tóc.

    "Anh, anh nếu cứ sấy mình nơi đó, tóc đều phải cháy."

    Cô rất nhanh thu hồi khăn lông, như hoàn toàn không chú ý tới hắn cứng đờ.

    "Tùy tiện sấy là được, đều làm được không sai lắm."

    Cô xoay người hưởng thụ phục vụ khó có được, khi cảm giác được tay Tần Cách Tri lại chần chờ mà để lên tóc cô, mới không chút để ý mà nổi lên đề tài.

    "Anh, em vừa mới phát hiện trong phòng tắm của anh.."

    Tay đặt trên đầu cô lại cứng đờ.

    Tần Cách Tri chỉ cảm thấy một đạo khí lạnh nháy mắt liền từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu, hắn cau mày nhớ lại phòng tắm của mình, chẳng lẽ tối hôm qua hắn tắm rửa xong trở lại trên giường nửa đường rớt vảy?

    Tĩnh Hảo thở dốc rốt cuộc nói ra nửa câu sau.

    "Bồn tắm của anh thật lớn a."

    Tuy là Tần Cách Tri tính tình luôn luôn không tồi sau khi nghe xong những lời này, rốt cuộc cũng có chút nhịn không được muốn động thủ, hắn nhẹ nhàng gõ đầu cô một chút, cho hả giận.

    "Bồn tắm có cái gì hiếm lạ."

    Cái bồn tắm kia là so với hình thể người khác yêu cầu, dù sao cũng liền vừa vặn để hắn có thể vẫy đuôi bên trong.

    "Lãng phí nước."

    Tĩnh Hảo đúng lý hợp tình.

    "Hơn nữa quá lớn cũng không tốt, vừa rồi em muốn dựa vào nghỉ ngơi, kết quả liền trượt xuống uống lên hai ngụm nước tắm của mình."

    Cô một bên nói liền một bên che lại yết hầu ý muốn nôn khan, ý ghét bỏ chi ý quả thực càng rõ ràng.

    Tần Cách Tri bị cô chọc cười, ngũ quan tinh xảo nháy mắt giãn ra, đẹp đến kinh tâm động phách, hắn mang theo ý cười sờ soạng đầu tóc đã khô, tắt máy sấy.

    "Được rồi, anh còn không có xem qua người nào ghét bỏ bản thân như vậy."

    Tĩnh Hảo lườm hắn một cái, vừa lúc thấy con cá đặt trong tầm tay hắn, lập tức liền toát ra một vấn đề.

    "Anh, anh nói, cá ăn uống tiêu tiểu ngủ đều ở trong nước, hơn nữa hô hấp cũng ở trong nước, vậy chẳng phải là.."

    Cô lại dừng lời nói, tỏ vẻ nói không nên lời, Tần Cách Tri theo tầm mắt nhìn mắt cô nhìn con cá còn phun bong bóng kia, lại theo ý của cô mà suy nghĩ, thần sắc trên mặt có chút khó nói.

    Hắn không biết, nhưng hắn mạc danh liền không muốn nghĩ tiếp.

    Tĩnh Hảo cũng cảm thấy đề tài này hơi kỳ quái, sáng suốt mà ngừng lại, đứng dậy trở về phòng, trước khi muốn đóng cửa lại ló đầu ra, cười khanh khách mà nhìn Tần Cách Tri còn ngồi ở trên sô pha ngơ ngác nhìn con cá.

    "Anh."

    Tần Cách Tri phối hợp ngẩng đầu nhìn cô.

    Đôi mắt xanh thẳm hơi hơi tò mò.

    Tĩnh Hảo cười càng thêm sáng lạn.

    "Em chỉ là muốn cùng nói với anh, anh vừa rồi cười thật xinh đẹp, về sau nên cười nhiều hơn."

    Cô nhìn sắc mặt Tần Cách Tri dần dần hồng lên, nghiêm trang nói thêm một câu.

    "Cười nhiều thêm, nói không chừng đến em cũng phải quỳ gối dưới sắc đẹp."

    Tần Cách Tri mặt đỏ hoàn toàn.

    Hắn ở phòng khách ngồi chờ đến khi nhiệt độ trên mặt giảm bớt, mới đứng dậy tắt đèn chuẩn bị về phòng, khi vào cửa, lại trở lại xách con cá phun bong bóng trên sô pha vào.

    Ngày mai dậy sớm một chút, đem cá thả lại là được.

    Vừa lúc cũng không thể luôn để em gái làm cơm sáng.

    Tần Cách Tri đem cơm sáng đến nhà ăn, vừa lúc thấy Tĩnh Hảo lắc lư từ phòng ra tới, thấy cô híp mắt một đường đi tới buồng vệ sinh, chỉ có thể bất đắc dĩ mà qua đi ngăn cản, đỡ người chuyển hướng.

    "Bên trong đều là nước, em vào chỗ của anh mà rửa mặt."

    Tĩnh Hảo "Ác" một tiếng, khi đi qua bàn ăn thuận tay nhón một miếng gà vừa rán nhét vào trong miệng, nửa khép mắt hai ba ngụm ăn xong.

    Tần Cách Tri bất đắc dĩ mà nhìn cô hơi phồng lên má vào phòng tắm, một bên quay đầu liền thấy máy tính sáng lên trên mặt bàn, không ngừng lập loè đánh dấu.

    Khanh khách đát: G đại tốc độ thật nhanh, cư nhiên nhanh như vậy đã thu xong~~~

    Khanh khách đát: G đại, vừa mới nghe xong một lần, mời tiếp thu cúng bái của tôi, lỗ tai đều phải mang thai lần nữa.

    * * *

    Khanh khách đát: G đại ở đây không? Nếu tốc độ nhanh như vậy, dứt khoát chúng ta lại đến một khúc nữa đi~~

    Khanh khách đát: G đại xin hãy tới nơi này nhìn một cái..

    * * *

    Tần Cách Tri di con chuột nhìn, rũ mắt đáp trở về mấy chữ.

    Truy nguyên: Đang làm cơm sáng, ăn xong xem.

    Hắn mới vừa nhấn gửi đi, Tĩnh Hảo đã đi ra từ trong phòng tắm, khi đi ngang qua cũng thuận tiện túm hắn cổ tay, kéo người đi nhà ăn.

    Mà trên màn hìnhmáy tính bị ném tại chỗ, một đại sóng tin tức đang bay nhanh spam.

    Khanh khách đát: G một đi không trở lại làm cơm sáng? Là ai phí phạm của trời như vậy?

    Miêu miêu miêu miêu: Không thể nào, nhất định là tôi thức dậy quá sớm, mở ra máy tính không đúng cách.

    Yêu G đại nhất: G đại làm cơm sáng? Cầu biến thành nguyên liệu nấu ăn của G đại, bị các loại băm!

    * * *

    Nhĩ nhã: Tôi cư nhiên cũng không biết tên kia còn làm cả cơm sáng.

    Khắp chốn mừng vui: Tôi cư nhiên không biết tên kia còn sẽ ăn cái gì, hắn chẳng lẽ không phải uống nước là có thể no sao?

    Hàn một đao: Xem diễn.

    * * *

    Tần Cách Tri thu dọn xong trở về vừa lúc thấy lịch sử trò chuyện của đám gia hỏa nhàm chán kia, một cái so một cái không tin, hắn điểm điểm ngón tay, cơm trưa để trước bàn còn cố ý chụp ảnh chụp phát lên, chứng minh mình nói thật.

    Vì thế lại đưa tới một đợt spam.

    Nhĩ nhã: Này xác định không phải ảnh từ Baidu?

    Khanh khách đát: G đại của tôi tuyệt đối lên được phòng khách, xuống đến phòng bếp đàn ông tốt, G đại cầu gả, tôi rất dễ nuôi, tôi bảo đảm!

    Miêu miêu miêu miêu: Tôi vừa rồi đem này mấy trương ảnh chụp phơi tới G đại Weibo phía chính phủ, thiếu chút nữa bị một đám tiểu yêu tinh hỏi chết, một đám nhìn đều hận không thể đem da tôi đều cấp lột.. G đại, tôi chỉ là giúp các cô ấy hỏi một câu: Này đồ ăn lượng liếc mắt một cái xem liền biết không là một người ăn, cầu hỏi, G vì ai hạ bếp?

    * * *

    Khắp chốn mừng vui: Không nghĩ tới anh còn có kỹ năng, về sau làm cho tôi ăn a.

    Hàn một đao: Nằm mơ.

    Truy nguyên: Ân.

    * * *

    Khi Tần Cách Tri thu dọn xong đồ vật xách theo cá tắt đèn về phòng, đột nhiên liền nghiêng đầu nhìn lịch đặt cạnh máy tính, mặt trên còn dừng lại ở vài ngày trước, ủy khuất mà kể rõ chủ nhân đã bỏ qua nó.

    Thời gian tựa hồ liền trôi nhanh ngay trước mắt, người lúc trước chiếm cứ rất nhiều thời gian ăn không ngồi rồi của hắn đột nhiên đã không thấy tăm hơi tung tích, hắn rất khó sẽ lại giống lúc trước, đối với phòngtrống rỗng phát ngốc, cảm xúc tuyệt vọng sợ hãi cơ hồ mỗi ngày làm hắn bối rối.

    Bởi vì sợ hãi bị phát hiện khác hẳn với người thường, hắn không dám ra cửa, không dám cùng quá nhiều người kết giao, thậm chí cùng cha mẹ Tần gia người mình cảm kích nhất đều dần dần xa cách, đem chính mình nhốt tại một cái thế giới nhỏ.

    Mà hiện tại, hắn đã thích ứng phòng mình tồn tại một hô hấp khác, lại lần nữa thói quen một ngày ba bữa, thời điểmkhông có việc gì để làm còn có thể nghĩ tiếp theo nấu ăn cái gì, sau khi trưng cầu ý kiến còn cần lại nghiên cứu thực đơn một chút, thường thường sẽ bị lôi kéo đi dạo siêu thị..

    Địa phương an tĩnh hoang vu quay về ồn ào náo động.

    Hắn thò người ra qua đi xé mấy tờ lịch xuống, lại không ném vào thùng rác giống mọi khi, mà mở một bên ngăn kéo bỏ vào.
     
  4. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 22: Vương tử người cá (4)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Cách Tri mới vừa đem bánh trứng tráng nướng đến hai mặt vàng ruộm trong nồi ra, liền nghe thấy phía sau một trận thanh âm bùm bùm, mới vừa quay đầu lại đã thấy Tĩnh Hảo mặc váy đỏ đứng ở phòng khách, vội vàng vứt các đồ trong tay vào bánh.

    Khi đi ngang qua bên người hắn còn cúi đầu trực tiếp liền đem cái bánh trứng tráng nóng bỏng ngậm vào miệng, bị nóng đến nhe răng trợn mắt.

    Tần Cách Tri bất đắc dĩ mà giúp cô gắp miếng bánh trứng tráng quá lớn ra giúp cô giảm bớt phiền não nuốt không vào lại không thể phun, thực sự có chút dở khóc dở cười.

    "Gấp như vậy làm gì?"

    Tĩnh Hảo thở hổn hển mấy hơi thở thò lại gần đem nửa cái còn lại ăn, giọng nói mơ hồ không rõ.

    "Đợi lát nữa phải diễn tập âm nhạc, ngày hôm qua quên mất, vừa nhận được điện thoại mới nhớ."

    Cô nhảy chân đi xuyên giày, một bên còn chưa đi vào đã vội vàng đi bên khác, thiếu chút nữa té ngã, sợ tới mức Tần Cách Tri đứng một bên chạy nhanh tới đỡ cô, thuận tiện cầm áo khoác treo trên giá mặc vàocho cô.

    "Bên ngoài lạnh, em ăn sáng trước, anh đưa em đi."

    Tĩnh Hảo đỡ cánh tay hắn một tay đi giày xong, rất nhanh thu tay kéo áo khoác lung lay sắp đổ trên người, xỏ tay áo vào liền vội vàng đi mở cửa.

    "Không cần, dưới lầu có người đón em."

    Cô chạy vội, cửa phía sau đóng sập lại, phát ra tiếng kêu kịch liệt.

    Tần Cách Tri đứng tại chỗ, đột nhiên dùng tay sờ soạng chỗ cánh tay cô vừa mới nắm, độ ấm bên trên đã biến mất, chỉ còn lại cánh tay lạnh băng của hắn.

    Phòng ở này cũng giống vậy, nháy mắt quay lại độ ấm ban đầu.

    Hắn lại nhìn bữa sáng trên bàn còn nóng, lại đột nhiên không muốn ăn, quay về phòng, lúc đi ngang qua cửa sổ nhanh nhạy mà nhận ra giọng nói quen thuộc, phản ứng không tự chủ mà kéo màn ra.

    Vừa lúc thấy cô lên xe, cười dịu dàng với người ngồi ở ghế điều khiển.

    Chờ Tĩnh Hảo nhận ra điều gì ngẩng đầu lên, xe đã được khởi động, phong cảnh ngoài cửa sổ đều chợt lóe mà qua.

    Cô thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhìn sườn áo khoác, ngăn chặn một chút cảm giác trong lòng.

    Tần Cách Tri trở lại phòng, lại đi tới phòng tắm tắm rửa một cái, nhìn hai chân khi nước ấm thấm vào chậm rãi biến thành đuôi cá, nhẹ nhàng đong đưa trong nước, từng làn sóng nước lay động, giống như nội tâm khó có thể bình tĩnh của hắn.

    Hắn cúi đầu nhìn đuôi cá màu bạc, thả lỏng thân thể trầm mình trong nước, vẫn không nhúc nhích.

    Không có nỗi thống khổ khi hít thở không thông, còn có thể mở to mắt trong nước.

    Người cá.

    Tuy rằng nửa người, rốt cuộc vẫn không phải người.

    Hắn xoay người liền rút nước trong bồn tắm.

    Tần Cách Tri khó được vẫn luôn ở trong phòng tắm chờ đến khi đuôi cá biến trở về hai chân, ra khỏi phòng tắm lại phát hiện di động trên bàn đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ, hơn nửa đều đến từ một người.

    Cũng chỉ có cô biết dãy số này.

    Hắn nắm chặt di động, rốt cuộc vẫn là gọi lại, sau hai tiếng tạm dừng, người bên kia rất nhanh liền nghe máy.

    "Uy, anh, em còn tưởng rằng anh đang ngủ."

    Khi cô nói chuyện mang theo nhạc nền đàn violon độc tấu, lại vào lúc đang chuyển đoạn sai lệch, khiến cho âm điệu vốn dễ nghe điệu nháy mắt chói tai, Tĩnh Hảo bưng kín chỗ mirco điện thoại nói với người bên kia, vẫn truyền được vào thính giác nhanh nhạy của hắn.

    "Lâu Nguyệt, nếu cô tưởng bằng trình độ này mà độc chiếm danh ngạch độc tấu lần này, tôi đây khuyên cô nên trở về luyện thêm mấy năm nữa."

    Tĩnh Hảo nói xong không thèm nhìn sắc mặt nháy mắt chợt trắng chợt tím của cô ta, xoay người ra khỏi phòng huấn luyện, cũng buông lỏng nơi vẫn luôn nắm.

    "Anh, anh xem bài nhạc của em có phải ở nhà hay không? Buổi sáng ra khỏi cửa hình như quên ở nhà."

    Tần Cách Tri đi lên bàn trà tìm, đào ra bản nhạc trong một đống đồ ăn vặt, phủi lớp khoai lát dính bên trên, đột nhiên liền hiểu được vì sao lúc trước thảo luận đám người kia thường nói "Vô lực phun tào" là loại cảm giác như thế nào.

    "Anh tìm được rồi, bây giờ đem đến cho em hả?"

    Hắn nắm bản nhạc phổ đẩy cửa phòng nghỉ ra, đang nghi ngờ vì sao bên trong không có một bóng người, thì thanh âm hai người đang đối thoại ở hành lang tương đối yên tĩnh dần dần truyền đến.

    "Tiểu nguyệt, cô đừng tức giận nữa.."

    "Tại sao tôi không thể tức giận, cô ta cùng lắm là ỷ vào mình xuất thân tốt mà thôi? Nếu tôi cũng có cha mẹ đều làm âm nhạc giống cô ta, tôi cũng có thể đứng ở vị trí như vậy. Dựa vào đâu cô ta cái gì đều không làm lại có được nhiều như vậy, chỉ biết cao cao tại thượng đến chỉ trích người khác, chúng ta nghiêm túc bao nhiêu cô ta biết không? Liền cho rằng chính mình xuất thân tốt là có thể bỏ qua nỗ lực của người khác sao.."

    Lâu Nguyệt vừa nói, một bên vừa xoa đôi mắt hơi hơi sưng đỏ ngẩng đầu nhìn, cách lớp nước mắt sương mù mênh mông thấy nam nhân đứng ở trước cửa phòng nghỉ các cô.

    Ngũ quan tinh xảo như ngọc khắc, cặp mắt ngừng ở trên người nàng trong còn lộ màu lam thật đậm, nhìn không thấy cái gì cảm xúc, lại làm trái tim cô bắt đầu không thể ức chế mà điên cuồng nhảy lên.

    Tựa như trăm ngàn hình ảnh tiếng sét ái tình cô từng tưởng tượng.

    Thậm chí người đàn ông này còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô.

    Cô nhìn đồng bạn bên cạnh, tiến lên một bước kéo gần lại khoảng cách.

    "Đây là phòng nghỉ của tôi, anh.. anh tới đây tìm người nào sao?"

    Tần Cách Tri liếc mắt nhìn cô ta một cái, khoảng cách này đã có thể để hắn thấy nước mắt còn vương lại chưa khô trên mặt người tới, hắn nhíu mày, rốt cuộc vẫn là không quen nói chuyện cùng người lạ.

    "Không phải tìm cô."

    Vừa lúc nói xong đã nghe thấy được tiếng nói quen thuộc, bước chân không ngừng đi đến, hắn đi tới nơi có tiếng bước chân vài bước, lại quay đầu nhìn người đang vô cùng xấu hổ tại chỗ.

    "Về sau tốt nhất đừng nói xấu người khác sau lưng, bởi vì cái nhìn ngu muội của cô chỉ là bởi vì cô còn chưa hiểu rõ người khác."

    Nếu ngày thường hắn tuyệt đối sẽ không nói chuyện cùng một người xa lạ như vậy, nhưng Tần Hảo từ nhỏ vì âm nhạc trả giá bao nhiêu, thời điểm hắn còn ở Tần gia thời đều xem trong mắt, cô thật có thiên phú cùng ưu thế, nhưng nếu bởi vì những điều này liền phủ quyết mọi trả giá của cô, vậy quả thực chính là ngu muội.

    Huống chi..

    Hắn sẽ không tận mắt nhìn thấy cô bị bôi nhọ mà không làm gì.

    Tĩnh Hảo đi qua chân tường vừa lúc thấy Tần Cách Tri, cô nhìn hai người thất thần ở phía sau hắn, nhìn biểu tình thì biết hai người kia tám phần là đang nói nói xấu cô bị Tần Cách Tri nghe thấy, cô rất nhanh thu hồi tầm mắt, nhân bản nhạc phổ từ hắn.

    "Em còn tưởng rằng anh không đưa đến nhanh như vậy, bây giờ từ nhà lại đây không kẹt xe sao?"

    "Anh đi đường vòng."

    Tần Cách Tri nhìn phòng nghỉ của cô, biển số: 311, cùng với số lúc trước cô nói với hắn 317 chỉ khác một số, nói sai cũng rất bình thường.

    Tĩnh Hảo chỉ là đi vào lấy đồ vật, rất nhanh ra tới.

    "Muốn đi xem em tập luyện sao? Hôm nay chỉ là lại đây làm quen cảm giác một chút, tập hai lần liền có thể đi, vừa lúc cùng nhau về nhà."

    Tần Cách Tri tự nhiên mà duỗi tay giúp cô cầm cái rương nhìn có vẻ nặng trong tay.

    "Ừ, đồ ăn trong nhà cũng không đủ, đợi lát nữa tranh thủ đi siêu thị."

    Tĩnh Hảo gật đầu.

    "Vậy cùng đi, em muốn nhìn chằm chằm để anh không thể lại để anh mua cà rốt, lần trước anh mua những cái đó, một nửa đều là em ăn."

    Giọng nam mơ hồ thanh lãnh trầm thấp ẩn chứa theo sủng nịch và bất đắc dĩ vang lên.

    "Cà rốt dinh dưỡng nhiều.. Vậy lần sau lại mua.."

    Tĩnh Hảo về nhà thay đổi quần áo, đem còn người còn đang rửa trong bếp đẩy ra ngoài.

    "Hôm nay làm anh nếm thử tay nghề của Tần đầu bếp."

    Tần Cách Tri đeo bao tay nhựa rất bất đắc dĩ, nhìn người lưu loát trong phòng bếp còn đang hát, chỉ có thể cầm theo bao tay treo lại.

    Hắn ngồi trên sô pha, nhìn người đang bận việc trong phòng bếp muốn nói lại thôi, trên tay vô ý thức mà nhéo bọt biển màu vàng cười ngây ngô, lại không biết nên dùng phương pháp gì đem lời muốn nói nói ra, chỉ có thể nhìn chằm chằm phòng bếp ngơ ngác xuất thần.

    Nên khen như thế nào đây?

    Hơn nữa hắn cũng không phải ngày đầu tiên nghe cô đàn dương cầm, vì cái gì lúc trước không khen, bây giờ lại khen?

    Tần Cách Tri suy nghĩ một hồi lâu cũng chưa nghĩ ra được gì, thậm chí ngay cả Tĩnh Hảo đem đồ ăn bưng lên bàn, lại đứng trước mặt hắn quơ quơ tay, mới đột nhiên hoàn hồn, thấy đồ ăn bốc khói nghi ngút đặt trên bàn.

    "Đói choáng váng? Có thể ăn cơm."

    Tần Cách Tri hoàn hồn, đột nhiên đứng lên, làm Tĩnh Hảo sợ tới mức lui về phía sau một bước, kéo ra hai người khoảng cách quá gần, thiếu chút nữa liền ngã ra đằng sau.

    Bọt biển màu vàng đáng thương nằm trên đầu gối chủ nhân quay cuồng, rốt cuộc không chống lại được lực hấp dẫn của địa cầu, xoay mấy cái rồi nằm ở sau chân chủ nhân.

    "Hôm nay em.."

    Tần Cách Tri cố gắng che dấu xấu hổ.

    "Hôm nay em diễn tấu rất khá."

    Tĩnh Hảo không nghĩ tới hắn ấp a ấp úng để nói một câu như vậy.

    "Anh sao anh lại đột nhiên nói như vậy? Là hôm nay nghe được có người đang nói xấu em, vì em mà bất bình?"

    Cô càng nói càng dán sát vào, Tần Cách Tri mặt vốn dễ đỏ né tránh, động chân lại đột nhiên bị vướng một đồ vật mềm mềm, trọng tâm không vững liền ngã trên sô pha.

    Tĩnh Hảo duỗi tay muốn kéo, lại xem nhẹ trọng lượng của một người đàn ông, khi bị nắm lấy tay cũng bị lôi kéo ngã xuống sô pha, vừa lúc đè lên người Tần Cách Tri.

    Hai người bốn mắt nhìn nhau, tần suất nhất trí chớp chớp mắt, mới ý thức được trước mắt xảy ra cái gì.

    Tần Cách Tri từ vành tai trở đi chậm rãi đỏ lên, cuối cùng lan tràn cả khuôn mặt.
     
  5. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 23: Vương tử người cá (5)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tĩnh Hảo căng chặt ngón tay, nhẹ nhàng thở ra, đứng lên khom lưng về phía tiếng vỗ tay rung trời dưới đài, ánh đèn ánh lên khuôn mặt trang điểm nhẹ của cô, đẹp đến kinh tâm động phách.

    Bị mấy nhà truyền thông được mời đến sôi nổi chụp ảnh.

    Rốt cuộc kết thúc một vòng phỏng vấn ngắn hạn cuối cùng, cô mở ra cửa phòng nghỉ, vừa lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn nhau, người sau sửng sốt, trốn tránh tầm mắt cô.

    Tĩnh Hảo hơi bất đắc dĩ.

    Từ lần trước sau khi không cẩn thận tiếp xúc thân mật, Tần Cách Tri luôn tránh đối diện với tầm mắt của cô, cho dù có khi không cẩn thận nhìn nhau, cũng sẽ giống vừa nãy lập tức tránh đi, chột dạ đến mức vừa nhìn sẽ hiểu ngay.

    Làm cô cũng hơi ngượng ngùng.

    Đáng tiếc ngượng ngùng không giải quyết được vấn đề.

    Tĩnh Hảo dường như không có việc gì mà đi qua.

    "Chờ em thay quần áo, chúng ta liền trở về."

    Tần Cách Tri vẫn là cúi đầu không nhìn cô, nghe vậy gật đầu, lúc cô không ngừng tiếp xúc thân thể liền càng thêm căng chặt, ngón tay thon dài không tự giác mà vuốt một bên sô pha, giống như là đang tìm cái gì an ủi.

    Tĩnh Hảo thở dài, trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, lúc hắn không kịp trốn tránh, đột nhiên liền duỗi tay nắm lấy tay hắn.

    "Anh, anh nếu rất để ý chuyện ngày đó phát, em đây cùng anh xin lỗi, rất xin lỗi."

    Bàn tay cô nắm lấy hơi lạnh, làm cô không tự chủ được mà nắm chặt hơn, muốn đem độ ấm của mình truyền qua đi, giọng điệu lại hơi ủy khuất.

    "Em lúc ấy chỉ muốn giữ chặt anh, không nghĩ tới sẽ trực tiếp ngã trên người anh, nếu anh còn vẫn luôn vì chuyện này giận dỗi với em, em đây xin lỗi anh. Nhưng anh đừng không để ý tới em, anh như vậy nhiều ngày rồi không nói chuyện với em câu nào."

    Cô thật sự không biết hắn sẽ phản ứng lớn như vậy trực tiếp đẩy cô ra.

    Tần Cách Tri nghe cô nói định phản bác, nghiêng đầu vừa thấy trong mắt cô ẩn ẩn nước mắt, lại có chút nói không ra lời.

    Chẳng lẽ hắn còn muốn nói, hắn đem câu lúc trước cô thuận miệng nói tưởng thật, nổi lên tâm tư không nên có với em gái? Hắn có khả năng sẽ đem lại rắc rối cho ba mẹ Tần gia, chẳng lẽ nữ nhi duy nhất của bọn họ cũng sẽ bị hắn kéo vào?

    Hắn còn không lòng lang dạ sói đến như vậy.

    Há miệng thở dốc, hắn rốt cuộc là nói một câu.

    "Không liên quan."

    Lại dùng sức mà nắm tay Tĩnh Hảo.

    "Anh không giận em."

    Anh là đang giận bản thân.

    Rốt cuộc đã cùng người ta giải hòa, Tần Cách Tri nằm trên giường, đuôi cá dưới thân còn chưa biến trở lại hơi hơi đong đưa, ánh sáng lóng lánh trên mặt đuôi, như là một bức họa tuyệt mỹ vô song cuộn tròn.

    Hắn nhắm hai mắt nghe tiếng hít thở cách vách, trong lòng bực bội một lúc, đứng dậy mở máy tính, muốn tìm một người có thể tâm sự hòa hoãn một chút.

    Danh sách liền hệ chỉ có vài người lẻ loi, hình cái đầu còn hơn phân nửa là màu đen, đàn chim cánh cụt nhỏ thật ra đang không ngừng chớp động, hắn động ngón tay click mở.

    Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?

    Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?

    Nước trái cây: Tôi có tin tức lớn, có người nghe hay không?

    * * *

    Sau một trận điên cuồng spam, người sắp điên cuồng rốt cuộc chờ được hồi âm.

    Truy nguyên: Cái gì?

    Nước trái cây: Đại thần~~lúc này cư nhiên là cậu ra nghe mình, quả nhiên chúng ta mới là tình yêu đích thực! Mình quyết định chỉ đem tin tức này nói cho cậu, một chút bố thí đều không nói cho bọn hắn!

    Nước trái cây: Tin tức lớn này chính là, hoa khôi muốn phát bài hát mới!

    Miêu miêu miêu miêu: Cái gì!

    Yêu G đại nhất: G đại cư nhiên lúc không có chuyện không xuất hiện, hôm nay nhất định là ngày may mắn của tôi.. Mẹ chứ nước trái cây cậu nói gì đó? Hoa khôi muốn phát bài hát mới!

    Khắp chốn mừng vui: Truy Nguyên cậu cũng ở đây. Bài hát mới ấy tên là gì?

    Khanh khách đát: Tôi cái một đi không trở lại, hoa khôi đây là muốn cùng G đại của chúng ta đấu võ đài? Phát bài hát mới đi G đại. Tôi đánh cuộc một đồng tiền, diễn đàn nhất định phải điên rồi.

    Nhĩ nhã: Đánh cuộc mười khối, sẽ điên.

    Hàn một đao: Một trăm khối.

    * * *

    Nước trái cây: Tôi nói các cậu mấy người này, vừa mới rồi đều là làm cương thi sao? Khác, đao rất tốt có tiền, cầu bao dưỡng cầu gả!

    Yêu G đại nhất: Nước trái cây, tôi biết địa chỉ nhà cậu, định nhặt viên gạch chuẩn bị tới nhà cậu, cậu xác định không nói hoa khôi muốn phát bài hát mới tên là gì sao?

    Miêu miêu miêu miêu: Tôi này cũng có một viên, cùng nhau đi.

    * * *

    Nước trái cây: .

    Nước trái cây: Tôi nói còn không được sao, bài hát mới nghe nói định gọi là 《 Luyến điệp 》, lại còn có nghe nói là Hoa khôi lần đầu tiên hát bản tình ca ý nghĩa chân chính..

    Nước trái cây: Tuy nhiên cũng không chắc chắn, bởi vì tôi nghe người khác nói, hắn nói Hoa khôi thời gian gần đây rất bận, cũng không nhất định lúc nào thì phát bài hát mới.

    * * *

    Trong đàn lại lần nữa nháo thành một mảnh, Tần Cách Tri nhìn bọn họ ríu rít náo loạn một hồi, nói một đống lời nói không đáng tin cậy, hoàn toàn dẹp ý tìm người tâm sự tâm tư, thả di động nghiêng đầu nhìn đuôi cá của mình.

    Thật xinh đẹp, nhưng cũng không tốt bằng hai cái đùi.

    Hắn nhìn chằm chằm đuôi cá đến phát ngốc, lúc hoàn hồn lại đột nhiên phát hiện mình không tự giác mà nghe tiếng hô hấp cách vách, yên lặng trở mình, đem mặt thật sâu vùi vào gối đầu.

    Chân đuôi cá rũ trên giường đạp đạp hơi hơi nhếch lên một độ cung.

    Nói chuyện hòa giải xong, Tĩnh Hảo ở trên bàn cơm lại khôi phục trạng thái ban đầu, Tần Cách Tri như cũ một bên nghe lúc cô tạm dừng thì nhìn cô, lúc nói cô mi mắt cong cong, âm thầm liền nghĩ trong lòng mình cũng phải nói chuyện thú vị, bầu không khí xem ra vẫn luôn rất tốt.

    Đến nỗi lúc hắn trở lại phòng đều còn lưu chút ý cười, xem đi xem lại nhạc phổ trên tay, lại không phải một lần là có thể xem xong hết, lúc thả bản nhạc xuống xoa ấn đường, cửa phòng đã bị gõ hai tiếng.

    "Anh, là em, em vào nhé."

    Vừa dứt lời, Tĩnh Hảo liền mở cửa, thoải mái hào phóng đi đến, liếc mắt một cái liền thấy đồ vật bày trên bàntrước mặt hắn, thăm dò qua đi nhìn vài lần.

    "Anh, anh đang xem bản nhạc à.."

    Cô liếc nhìn một lần, rất nhanh tìm tới chỗ ký tên cuối cùng, viết thường một chữ "i".

    Tần Cách Tri nhìn theo tầm mắt dừng lâuu của cô, thấy chữ kí thuận tay viết lên của mình, không biết giải thích như thế nào.

    Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này cũng phải gạt người Tần gia, chỉ là hiện tại hắn chỉ có chút thanh danh còn kém cha mẹ Tần gia, theo tính tình của hắn, cũng sẽ không cố ý đem chuyện này lấy ra nói.

    Kéo qua kéo lại kéo đến quên mất.

    Tuy vậy hắn cũng không cần phải giải thích.

    Tĩnh Hảo trên mặt biểu tình thay đổi mấy lần, cuối cùng gương mặt trở nên vui vẻ.

    "Anh, anh chính là"... "

    ?"

    Tần Cách Tri gật đầu.

    "Thật tốt quá, lúc trước em cùng ba đánh đố, nói i lực lượng mới xuất hiện trong vòng này, từ phong cách cùng thiên phú vừa thấy chính là anh, ba lại không tin, phải đánh đố với em, xem em về nhà hung hăng đánh mặt hắn!"

    Tần Cách Tri nắm lấy nắm tay múa máy của cô, hơi buồn cười.

    "Ba chỉ là nói giỡn với em, anh bây giờ còn chưa đủ.."

    "Chưa đủ cái gì?"

    Tĩnh Hảo nắm lại tay hắn, con ngươi yên lặng nhìn hắn, khó được nghiêm túc mà kêu tên đầy đủ của hắn.

    "Tần Cách Tri."

    Người bị gọi không tự chủ mà đối diện với cô, trong cặp mắt xinh đẹp kia hắn thấy sự tín nhiệm hoàn toàn.

    "Anh nhất định sẽ trở thành người làm âm nhạc nổi danh nhất thời đại này, thiên phú và tài hoa của anh, đáng giá người đời sau tất cả đều sùng bái anh."

    Cô không nói sai, ở rất nhiều rất nhiều năm sau, người làm âm nhạc "i" vĩ đại lại có thiên phú trác tuyệt đều vẫn luôn sống trong kính ngưỡng của mọi người, tài hoa âm nhạc của hắn làm người đời sau khâm phục, bọn họ không ngừng bắt chước, tham khảo, đem hắn trở thành cột mốc lịch sử của nền âm nhạc phát triển, một thần thoại siêu việt khó có.

    Tần Cách Tri trong tầm mắt cô lại đỏ mặt, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng dời tầm mắt, thuận tiện cũng dời đề tài.

    "Khụ, em tới tìm anh làm gì?"

    Tĩnh Hảo cũng không làm khó hắn, miễn cho bức quá mức phản tác dụng, đem bản nhạc khác đang cầm trên tay để vào tay hắn.

    "Là cái này, em tự sửa lại vài đoạn, nhưng vẫn cảm thấy có chút không thích hợp, cảm thấy quá tương tự với phong cách phía trước, không có đột phá."

    Bản nhạc bị nhét vào tay là viết tay, trên đỉnh là hai chữ lớn, "Luyến điệp".

    Luyến điệp?

    Tần Cách Tri lập tức nhớ tới tối hôm qua thấy "Tin tức lớn", hơi kinh ngạc.

    "Em là Trăng lên đầu cành?"

    Tĩnh Hảo vô tội chớp mắt.

    "Anh còn không biết sao? Em còn biết anh chính là Truy Nguyên."

    Tuy rằng không biết cô làm sao mà biết được, nhưng giọng nói theo lý thường hẳn vậy làm hắn cảm thấy có chút áy náy, giống như mình không hiểu biết cô nhiều bằng cô hiểu biết mình.

    Cô đoán được hắn chính là i.

    Lại biết hắn chính là Truy Nguyên.

    Tần Cách Tri cúi đầu tiếp tục xem bản nhạc, che dấu ý cười nơi khóe miệng, ngay cả giọng nói trầm thấp đều ôn hòa hơn.

    "Hiện tại biết vẫn kịp."

    Hắn nghiêm túc nhìn khúc phổ, mặt trên đã điền từ, nhìn dáng vẻ thật là một bản tình ca.

    Hắn nhìn khúc phổ và ca từ mấy lần, trong đầu chậm rãi hiện ra một đoạn giai điệu, hắn tinh tế cân nhắc, giọng ca cũng chậm rãi cất lên.

    Ngoài cửa sổ vừa lúc ánh sáng loé lên, ấm áp nhiệt tình, tiếng ca trầm thấp dễ nghe, lúc luyến mang theo tình ý triền miên ẩn sâu bên trong.

    Tĩnh Hảo nghe xong nửa đoạn, cũng cất giọng, thừa, chuyển, hợp, nhẹ nhàng mở miệng đuổi kịp tiết tấu.

    Cô song ca càng thuần thục, thời điểm hát không cần phải hỏi, tầm mắt tự nhiên dừng lại trên mặt Tần Cách Tri, ánh mắt theo tiếng hát chậm rãi hiện lên tình ý, ngẩng đầu nhìn người đang an tĩnh trước mắt.

    Một khúc kết thúc.

    Tần Cách Tri nắm chặt tờ giấy hơi mỏng trong tay, cưỡng bách bản thân thu hồi tầm mắt.

    "Bản nhạc này cơ bản không có vấn đề gì, nếu em cảm thấy tương tự với lúc trước quá, có thể sửa một chút nhạc đệm, cái này dùng nhạc đệm bằng tiêu cũng không tồi, trung gian thêm một đoạn độc tấu đàn cổ, hai cái tiểu tiết có thể thay đổi cho nhau."

    Tĩnh Hảo tỏ vẻ đồng ý.

    "Tuy nhiên đàn cổ và tiêu em đều sẽ không, vậy phải đi tìm người, ngày hôm qua dàn nhạc giống như có người sẽ.."

    "Anh sẽ."

    Tần Cách Tri khó được lúc ngắt lời nói của cô, tầm mắt dời đi cũng quay lại.

    "Hai cái anh đều sẽ, anh có thể giúp em."

    "Như vậy à."

    Tĩnh Hảo nhíu mi tự hỏi, dư quang thoáng nhìn hắn bất an, rốt cuộc đem lời nói bổ sung hoàn chỉnh.

    "Nhưng đây là tình ca đầu, em càng thích anh hợp xướng với em, giống như vừa rồi vậy."
     
  6. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 24: Vương tử người cá (6)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Truy nguyên: Tôi cùng Trăng lên đầu cành muốn song ca một bài hát, có người có thể hỗ trợ độc thoại không?

    Khanh khách đát: G đại gần đây xuất hiện càng ngày càng xuất quỷ nhập thần, hơn nữa số lượng từ đều bạo biểu, hơn hai mươi chữ, còn cả hai dấu ngắt câu!

    Yêu G đại nhất: Tôi một đi không trở lại, G đại cậu nói gì đó?

    Yêu G đại nhất: G đại muốn song ca với hoa khôi của nhà của chúng ta? Tuyệt đối là tối qua tôi ngủ chưa tỉnh còn đang mộng tưởng hão huyền?

    Yêu G đại nhất: Hơn nữa G đại, hai người sẽ hợp tác, là nhận thức trong đời sonh hiện thực sao?

    Yêu G đại nhất: Hoa khôi nhà chúng tôi có phải đẹp đến kinh vi thiên nhân hay không, có phải hay không?

    Yêu nhất g đại: Cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu gặp mặt offline, cầu mặt cơ..

    (*) Kinh vi thiên nhân: Ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.

    * * *

    Tần Cách Tri trở lại cạnh bàn nhìn di động, trừ ra phía dưới bị ngôn luận điên cuồng spam, chọn mặt trên có thể trả lời trả lời.

    Truy nguyên: Quen nhau, đích xác rất xinh đẹp.

    Hắn trả lời xong liền chột dạ mà nhìn Tĩnh Hảo ngồi một bên trên sô pha nghiêm túc nhìn nhạc phổ, ngón tay vừa động, ấn đen màn hình, đem điện thoại thả xuống bàn.

    Tĩnh Hảo vừa ngẩng đầu thấy động tác của hắn.

    "Anh, về sau chột dạ đừng rõ ràng như vậy, di động như vậy, ai cũng biết di động của anh có bí mật không thể cho ai biết."

    Vừa lúc di động lại rung lên vài cái, Tần Cách Tri lập tức che dấu cúi đầu xem di động, nhẹ nhàng "Ừ", nỗ lực biểu hiện mình không chột dạ.

    Khắp chốn mừng vui: Cậu biết cô ấy lúc nào vậy? Làm sao tôi không biết chút gì cả?

    Nhĩ nhã: Độc thoại sao? Vừa lúc ngày mai tôi rảnh, nếu không liền trực tiếp gặp ở phòng ghi âm?

    Hàn một đao: Ngày mai buổi chiều, có thể.

    Khắp chốn mừng vui: Mình cũng rảnh, không rảnh cũng phải rảnh, tôi muốn tới xem mỹ nữ, xem hoa khôi, tốt nhất Truy Nguyên cậu lại đem theo cả em gái, vợ tương lai của tôi tới, đê chúng ta thuận tiện thân nhau.

    Nước trái cây: Có thể nha. Ngày mai đều lại đây, tôi giúp các cậu lưu lại phòng ghi âm tốt nhất, lại nói tiếp, từ lúc G đại năng tự mình thu âm, chúng ta đã thật lâu không có đội ngũ khổng lồ như vậy.

    Yêu G đại nhất: Nga nga nga nga, tôi hiện tại đi xin nghỉ với sếp!

    * * *

    Tần Cách Tri từ thấy câu nói kia hơi nhíu mày, ngón tay ấn lên bàn phím, lại không biết có thể nói gì, muốn chỉ trích Trương Trì không đúng mực, nhưng chính hắn đã là người không đúng mực nhất.

    Cuối cùng hắn vẫn thả tay, hỏi người ngồi trên sô pha.

    "Bọn họ nói muốn gặp nhau, ngày mai em có thời gian không?"

    "Được thôi."

    Tĩnh Hảo không chút để ý mà trả lời, cô tập trung vào mấy đoạn ngắn Tần Cách Tri vừa cho cô nghe, dùng nhạc cụ hoa hoè loè loẹt, còn chút lưu ý, nhạc điệu tuy dễ nghe, nhưng cô vẫn là hơi nghe không hiểu.

    Nghe cái này thích hợp, lại nghe cái kia cũng không tồi, trong khoảng thời gian ngắn thật là có chút loạn tai.

    Cô nhịn xuống giương mắt nhìn người cầm di động không biết đang làm gì đó, trong lòng kinh ngạc cảm thán, quả nhiên người cá trời sinh liền giỏi âm nhạc, thiên phú này, khiến người khác hâm mộ không nổi.

    Nếu là thật bị đem vào phòng nghiên cứu, vậy mới là lãng phí.

    Tần Cách Tri từ lúc cô chuyển tầm mắt lại đây đã có cảm giác, vốn dĩ bất động thanh sắc chờ cô dời đi, kết quả không những cô không dời đi, ngược lại còn ngắm kĩ hơn, làm hắn có chút không chịu nổi.

    Mà vừa nhấc mắt, đã bị cảm xúc trong mắt cô kinh sợ.

    Hỗn loạn ngưỡng mộ sùng bái cùng tiếc hận, lại để lộ ra vài phần đau lòng cùng thổn thức, nhìn kỹ còn có cả nghiến răng nghiến lợi, lại thêm biểu tình rối rắm khó hiểu trên mặt, ấy vậy mà còn có vài phần đáng thương.

    Cố tình đôi mắt ấy vẫn yên tĩnh nhìn hắn, giống như là đang tìm trợ giúp duy nhất.

    Hắn mang theo ý cười đi qua ngồi.

    "Làm sao vậy?"

    Tĩnh Hảo ngăn chặn nỗi lòng, rút sợi dây tai nghe đưa qua

    "Hội chứng sợ hãi lựa chọn, bây giờ em cảm thấy cái nào cũng đều hay, không biết quyết định chọn dùng cái nào."

    Tần Cách Tri tiếp nhận lại cười một cái, lúc nghe được một tiểu tiết bảo nàng cô tạm dừng, chỉ vào khúc nhạc phồ nằm xoài trên đầu gối cô.

    "Đoạn này dùng vào đây không tồi, rất tự nhiên.."

    Hắn đối với các đoạn ngắn này còn quen thuộc hơn so với cô, hơn nữa trời sinh có cảm âm tốt, rất nhanh đã quyết định ra đoạn có thể sử dụng, hợp với đoạn vừa nghe thật đúng là không hề tì vết.

    Tĩnh Hảo nghe xong ba lần, chính là tìm không thấy chỗ nào không thích hợp, nhìn bị nhạc phổ bị hắn lấy về trong tay, lại có chút trông mong luyến tiếc.

    "Em cảm thấy còn có nhiều cái không tồi."

    Tần Cách Tri đột nhiên duỗi tay sờ đầu cô, mặt mày tất cả đều là ý cười dịu dàng, động tác ôn nhu giống như đang trấn an động vật nhỏ bị thương, một tay kia đưa nhạc phổ cho cô.

    "Em nếu muốn, vậy đều cho em."

    Trưng vũ là người nổi tiếng trong vòng phòng ghi âm này, chẳng những bởi vì chỗ này phổ nhạc điền từ ghi âm một con rồng đại tài đều có, ghi âm hiệu quả cũng là số một, còn bởi vì nơi này có không ít đại thần trong vòng internet, tương đương với tiểu căn cứ chuyên chúc trong vòng, nhân viên công tác thâm niên bên trong bình quân mỗi ngày đều sẽ có thể gặp mặt đại thần, phúc lợi rất tốt.

    Nhưng chủ là ai, người trong vòng đều không biết.

    Cho nên, cái này lại thành ông chủ thần bí, ngồi ở phòng khách nửa giờ, em gái quầy tiếp tân chịu không nổi, đang muốn ra ngoài thể hiện khẩu khí, liền thấy ông chủ lớn đằng đằng sát khí đứng lên, hướng tới một đội vừa tiến vào cách vách giết tới.

    Em gái tiếp đãi theo tầm mắt nhìn qua đi, lập tức liền hít hà một hơi, người khác không quen biết, nhưng là, quen biết ba đại thần trong vòng liền a!

    Cho nên vị mỹ nam cùng ba đại thần cùng nhau kia, và mỹ nữ bên cạnh hắn là ai?

    Yêu G đại nhất, tên thật là Trần Khả Khả cô nương cũng mới hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt nộn nộn phá lệ mà đáng yêu, vừa rồi ở ngoài cửa thấy vài người từ trên xe xuống, liền gắt gao mà đem ánh mắt như sói dán lên năm người, một nam một nữ xa lạ, đến bây giờ còn chưa bình phục lại được.

    Cô nhìn Tần Cách Tri một cái lại nhìn Tĩnh Hảo một cái, cảm động đến suýt rớt nước mắt.

    "Ô ô ô, tôi không nghĩ tới nhóm bản mạng của tôi lại đẹp như vậy, quả nhiên ánh mắt của tôi tốt như vậy! Hoa khôi, G đại, hai người có thể ký tên cho tôi không? Tôi phải đi về cung lên, để lại cho hậu thế của tôi, nói cho bọn họ, đây là người năm đó tổ tông bọn hắn từng yêu.."

    "Em từng yêu ai?"

    Một giọng lạnh căm căm từ phía sau truyền đến, nháy mắt Trần Khả Khả đã bị người xách gáy kéo đi.

    "Em nói với anh trong nhà có chuyện đại sự trong đời muốn xin nghỉ, chính là xin nghỉ để đến nơi này? Xem ra lúc trước anh còn không tính kỹ với em.."

    Soái ca một bên đánh tới kéo chạy lấy người, một bên hung tợn trừng mắt nhìn Tần Cách Tri.

    Tĩnh Hảo chấm hỏi, Trương Trì đã là nhiệt tình mà đi lên xum xoe.

    "Đó là Ứng Quả ca ca, cũng là chủ gian phòng ghi âm này.

    Hắn chớp mắt với Tần Cách Tri vài cái.

    " Miễn cưỡng cũng có thể xem như tình địch. "

    Vừa rồi vài người mới gặp mặt, khi giới thiệu với nhau Tần Cách Tri nói cô là trăng lên đầu cành, cũng là em gái hắn, Tĩnh Hảo bổ sung một câu là không cùng huyết thống, Trương Trì trà trộn tình trường nhiều năm nghe ra vài phần ý vị trong đó, hoàn toàn đem Tần Cách Tri từ" Anh vợ muốn lấy lòng "chuyển thành" Tình địch phải đề phòng ".

    Làm lên không chút nào nương tay.

    Tĩnh Hảo nghe hắn nói xong liền nghiêng đầu xem sắc mặt Tần Cách Tri, thấy hắn nhíu mày không nói gì, liền kéo dài âm" Nga ", thái độ quả thực càng mơ hồ.

    Giải Nam lớn lên giống hắn ở trong vòng thanh danh lớn giống nhau, cả người trông rất ôn tồn lễ độ, hắn chuyển ánh mắt lên ba người phía trước, cho Lâm Hàn một bên một ánh mắt" Trong đó tất có trò hay ", có vài phần không có ý tốt.

    《 Luyến điệp 》 giai điệu triền miên uyển chuyển, vài người đều đi thử âm, cuối cùng vẫn định giọng lả lướt công tử của Giải Nam, từng câu từng chữ thốt ra, thật giống như đang kể lại chuyện xưa, trong lúc lơ đãng thể hiện ra ý vị phong lưu trong đó, khiến cho người nghe hứng thú.

    Bận việc cả một buổi chiều, cho dù Tần Cách Tri, Tĩnh Hảo đều có giao tình không cạn với những người này cũng có chút ngượng ngùng, sau khi kết thúc liền mời bọn họ đi ăn cơm.

    Trương Trì tròng mắt xoay tròn mà đảo qua một vòng, chủ ý hiện ra.

    " Ăn bên ngoài có vẻ chúng ta không quen a, tôi nhớ rõ nơi này cách nhà Truy Nguyên rất gần, nếu không chúng ta đi đến nhà cậu ăn. "

    Hắn ngữ điệu không giống như đang dò hỏi.

    Loại chuyện này Tĩnh Hảo từ trước đến nay sẽ không tự tiện làm chủ, quay đầu dò hỏi ý kiến Tần Cách Tri, hắn vừa mới gật đầu, Trương Trì liền quen thuộc điều khiển ghế, quay lại làm mặt quỷ voiws cô trên kính.

    " Em gái Tần Hảo, em cũng đừng hỏi hắn, trong nhà tên kia lạnh giống như cái hầm băng, một chút nhân khí đều không có, thật là ủy khuất em ở nơi đó ở lâu như vậy.. "

    Dọc theo đường đi liền nghe được hắn thì thầm kể ra lần trước" Một ngày du đãng nhà Tần Cách Tri ", đến nỗi sau khi lên tầng mở, bị người bạch bạch bạch vả mặt còn chưa phục hồi tinh thần.

    " Tần Cách Tri, đây thật là nhà cậu? "

    Trương Trì chỉ vào phòng khách không thể tưởng tượng," Cậu nha, đây mà là nới cậu ở? Cậu mẹ nó đang lừa tôi đi? "

    Hắn nói liền cầm con cá đang phun bong bóng trên sô pha, đang chuẩn bị niết vài cái chứng minh đây không phải thật sự, đồ vật trong tay đã bị giật lại.

    Tần Cách Tri đem bạn giường ngày càng thân mật đoạt lại che chở trong tay, nghĩ nghĩ lại thu thập mấy cái gối ôm trên sô pha, đôi vào phòng Tĩnh Hảo, từ bên ngoài lấy chìa khóa khóa lại, thấy Trương Trì chưa từ bỏ ý định mà muốn trêu chọc bồn hoa trên bàn trà, đi qua vỗ tay hắn.

    " Đây đều là Hảo Hảo bố trí, cậu đừng lộn xộn. "

    Hắn nói xong thì vào phòng bếp giúp Tĩnh Hảo, để Trương Trì tại chỗ nói thầm.

    " Không phải là trong nhà có con gái thôi sao, ngươi chờ, tôi lập tức sẽ đoạt đi mang về nhà thả.."

    Giải Nam nghe hắn nói thầm, lại suy nghĩ đến cậu vừa rồi Tần Cách Tri thuận miệng nói, ngẩng đầu nhìn hai người phối hợp tương đối ăn ý trong phòng bếp, vừa lúc thấy Tĩnh Hảo rửa đồ vật tránh bọt bắn, người bên cạnh người tự nhiên duỗi tay giúp cô lau mặt.

    Hắn yên lặng cong khóe miệng.

    Có ý tứ.

    Cây vạn tuế vạn năm thật đúng là nở hoa rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2018
  7. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 25: Vương tử người cá (7)

    Editor: AnGing

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày thường Tần gia trên bàn cơm, đều là Tĩnh Hảo một người nói, mà nay lại là Trương Trì một người nói, Tĩnh Hảo bị hắn điểm danh trả lời, Giải Nam ở một bên ngẫu nhiên nói vài câu, lại là đôi khi hóa giải một chút xấu hổ cho Tĩnh Hảo, còn cười thông cảm với cô, phong độ nhẹ nhàng.

    Tần Cách Tri vừa ăn vừa nghe bọn họ ba người nói chuyện, ngẩng đầu vừa lúc thấy Tĩnh Hảo ngẩng đầu đối Giải Nam cười một cái, đột nhiên hết muốn ăn.

    Dư lại một mình Lâm Hàn hết sức chuyên chú ăn cơm.

    Rốt cuộc chờ đến khi cơm nước xong xuôi tiễn người đi, Tần Cách Tri đóng cửa lại đi thu dọn bàn ăn với Tĩnh Hảo.

    "Anh tới, em đi nghỉ ngơi một chút."

    Hắn với bọn Giải Nam quen biết thời gian đều tương đối lâu, cũng là số ít người có thể được hắn nhập vào danh sách "Bằng hữu", cho nên cũng sẽ không để ý dẫn người về nhà, nhưng hôm nay mới vừa mở cửa nhà liền có chút hối hận.

    Trong phòng không ngừng có dấu vết của hắn, còn có của cô.

    Hơn nữa chuẩn bị và dọn dẹp đều rất mệt mỏi.

    Tĩnh Hảo thật ra cảm thấy còn tốt, lại cũng không phản đối hắn cùng tới hỗ trợ dọn dẹp, hai người thu dọn xong bàn ăn, đứng ở trước bồn rửa, một người rửa chén, một người tráng sạch sẽ.

    Đợi một lúc không nhận được chén, Tĩnh Hảo nghiêng đầu nhìn, vừa vặn Tần Cách Tri cũng nghiêng đầu nhìn cô, hai người ngơ ngác đối diện.

    Lúc cô cho rằng Tần Cách Tri sẽ giống lúc trước dời đi tầm mắt, hắn nhấp nhấp môi nhạt, biểu tình vẫn là có chút rối rắm.

    "Em cảm thấy ba người đến hôm nay thế nào?"

    Đây là đang dò hỏi cái nhìn của cô với bạn bè hắn sao?

    Tĩnh Hảo vẫn luôn hy vọng hắn có thể dung nhập sinh hoạt đời thực, mà không phải bởi vì lo lắng thân phận lộ ra ánh sáng mà trốn tránh ở một góc âm u, nhưng bởi vì chính hắn vẫn không nói qua việc này, cô cũng không thể tùy tiện nhắc tới, tránh cho bị hiểu sai ý.

    "Đều khá tốt."

    Cô cúi đầu rửa sạch sẽ cái mâm cuối cùng.

    "Trương Trì nhìn rất thích nói chuyện, vừa vặn cùng anh bổ sung cho nhau, Lâm Hàn tính cách hơi giống anh, nhưng kỳ thật cũng rất dễ dàng thân cận, Giải Nam nói.."

    Cô dừng lại, nhớ lại ra hình như lúc trước trên tư liệu có thấy qua cái tên này, Tần Cách Tri sau khi bị người yêu phản bội có thể thoát khỏi phòng thí nghiệm, hắn hình như còn giúp không nhỏ.

    "Giải Nam cũng rất tốt, ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã."

    Cô cẩn thận suy nghĩ tới ưu điểm của hắn, biểu tình rất chân thành tha thiết.

    "Hơn nữa giọng nói cũng rất êm tai."

    Lúc cô tạm dừng, Tần Cách Tri có dự cảm điềm xấu, thật sự nghe cô đem lời nói ra miệng, trong lòng liền lộp bộp, ngay cả giọng nói đáp lại cũng trở nên nặng nề.

    "À."

    Hôm nay ở bên ngoài lông bông nửa ngày, một người bụi bặm, Tần Cách Tri trở về phòng liền quẹo vào phòng tắm, chuẩn bị xả nước tắm rửa, khi bàn tay để lên chốt mở, nghĩ đến đánh giá vừa rồi của Tĩnh Hảo với Giải Nam, đôi mắt không cần che dấu dần trở nên ảm đạm.

    Cô từ trước tới nay cũng chưa từng khen giọng hắn dễ nghe bao giờ.

    Chẳng lẽ cô tương đối thích giọng khàn khàn trầm thấp như vậy?

    Tần Cách Tri ho nhẹ, tay đang mở nước ấm liền chuyển qua chốt mở nước lạnh.

    Nước lạnh chảy ra ồ ạt, chỉ chốc lát sau đã xả không sai biệt lắm, Tần Cách Tri ngồi vào, nhìn hai chân tiếp xúc với nước nháy mắt biến thành đuôi cá màu bạc, mỗi mảnh vảy đều như đã trải qua rèn khắc tỉ mỉ, bao vây độ cung duyên dáng của đuôi cá, nhẹ nhàng vừa động liền vẽ ra từng đợt sóng gợn.

    Hắn nhìn chằm chằm nhìn cuối cùng thất bại dời tầm mắt, nhắm hai mắt cảm thụ bốn phía đều là nước mang đến cảm giác quen thuộc và an bình.

    Ngây người một hồi, hắn bỗng dưng mở bừng mắt.

    Cá, trong nước lạnh cũng sẽ không bị cảm mạo chăng?

    Buổi sáng lúc Tĩnh Hảo rời giường không phát hiện Tần Cách Tri gần đây luôn luôn thức dậy sớm hơn so với cô đâu, cô đến phòng bếp đun nước, rửa mặt xong vừa lúc nước sôi, đem mì sợi thả vào nồi rồi đi gõ ccửa phòng Tần Cách Tri.

    "Rời giường ăn cơm sáng."

    Tần Cách Tri đã sớm tỉnh, nhưng vẫn chờ đến khi cô gõ cửa mới đứng dậy rửa mặt chải đầu, khi mở cửa ra vừa lúc thấy cô đang tìm kiếm gì trong tủ lạnh, cả đầu đều nhét vào tủ lạnh, bên trên một vại mứt trái cây nửa treo không, nhìn thấy sâp rớt vào đầu cô.

    Hắn chạy qua đỡ vại mứt trái cây kia, không chút nào tự giác mà hỏi người còn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm.

    "Đang tìm cái gì?"

    "Em nhớ rõ ngày hôm qua em mới mua một vại tương ớt, tính toán dùng để ăn, nhưng hôm nay liền tìm không thấy."

    Tĩnh Hảo sau khi trả lời liền ý thức được nới khác thường, lập tức bỏ tìm kiếm, lại do động tác vừa lớn vừa bất ngờ, vừa quay đầu lại liền đụng vào cằm Tần Cách Tri.

    Cô kêu lên một tiếng lui về phía sau một bước, đột nhiên liền cảm giác được một bàn tay chặn động tác của mình, một cái tay khác ấn lên trán của cô, nhẹ nhàng xoa.

    "Không có việc gì chứ?"

    "Không có việc gì."

    Tĩnh Hảo lầu bầu, không cự tuyệt ý tốt của hắn.

    "Nhưng mà, anh có phải bị cảm hay không, giọng nói rất khó chịu sao? Thanh âm nghe rất khàn."

    Không giống trầm thấp từ tính bình thường, nghe hơi giống giọng của Giải Nam hôm qua

    Hai người cách nhau vốn rất gần, hơn nữa Tần Cách Tri vừa rồi che chở cô, hai người giống như đang ôm nhau, khi cô nói chuyện mang theo hơi ấm phà lên cổ hắn.

    Tần Cách Tri hơi cứng đờ, buông ra tay kéo dãn khoảng cách.

    "Trương Trì tương đối thích ăn cay, bình tương ớt kia là bị hắn ăn, bình không ngày hôm qua anh đã ném vào thùng rác phòng bếp rồi."

    Tĩnh Hảo đáp lại, đi vào phòng bếp, nghiêng đầu vừa nhìn thì thấy bình không bị ném vào thùng rác, vẫn hơi nghi ngờ.

    Ngày hôm qua rõ ràng cô đem tương ớt bỏ vào tủ lạnh, Trương Trì lấy ra khi nào? Hơn nữa một lần ăn luôn một lọ tương ớt gì đó, quá khoa trương đi?

    Nàng vừa nghĩ, một bên bưng nồi không ra, lại đun nước, ném mấy khối đường phèn vào, tìm trứng vịt đánh tan trong chén, chờ đến nước sôi liền đảo vào đánh thành một tia trứng mỏng, cả nồi đều là màu vàng.

    Tần Cách Tri đi vào ăn bữa sáng, thấy một nồi không biết tên.

    "Đây là cái gì?"

    "Đường phèn trứng vịt, khỏi ho nhuận giọng."

    Tĩnh Hảo đảo ra, múc một chén nhỏ, nhét vào trong tay hắn.

    "Nhân lúc còn nóng uống lên, nguội sẽ có mùi tanh."

    Nàng nhìn Tần Cách Tri khó được mà lộ ra thần sắc mờ mịt, một đôi mắt xinh đẹp hơi trừng lớn, cách sương mù càng thêm xanh, lại có chút đáng yêu, không nhịn xuống liền duỗi tay vỗ mặt hắn.

    "Uống lên giọng nói cũng sẽ thoải mái hơn, buổi chiều lại nấu cho anhmột chén."

    Tần Cách Tri bưng chén ngơ ngác mà đi theo cô ra phòng bếp, nghẹn nhưng vẫn nói ra.

    "Em cảm thấy giọng bây giờ của anh không hay sao?"

    Tĩnh Hảo dừng bước chân quay đầu lại nhìn hắn, trong nháy mắt ánh mắt hắn làm cô thấy rõ hết, lại quay lại ôn hòa chân thành tha thiết ban đầu, lại mang theo vài phần ý cười.

    "Giọng nói bay giờ cũng không tồi a, tuy nhiên em lại thích giọng vốn có của anh hơn."

    Em càng thích giọng vốn có của anb hơn.

    Tần Cách Tri trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói đó, làm hắn lúc ngồi trước bàn công tác còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhạc phổ nằm xoài trên trên bàn, lại không hấp dẫn được một chút lực chú ý của chủ nhân.

    Cuối cùng kéo lại một chút tâm trí của hắn là di động điên cuồng rung, Tần Cách Tri cúi đầu nhìn, thấy cái tên ngày hôm qua còn làm hắn canh cánh trong lòng, tâm trạng đã khác, dứt khoát nghe.

    "Ơi?"

    ".. Xem ra tâm tình của cậu rất tốt."

    Giải Nam trêu chọc hắn một câu.

    "Ngày hôm qua bị Trương Trì kích thích, chờ chúng ta đi rồi liền cùng người ta báo cáo?"

    Tần Cách Tri tạm dừng, thu liễm khóe miệng cong lên.

    "Chúng ta không phải các cậu tưởng như vậy, cô ấy là em gái mình.."

    "Em gái không có quan hệ huyết thống, đây là chính miệng em gái cậu giải thích."

    Giải Nam khó được tốt tính mà khuyên vài câu.

    "Cậu không phải biết cô ấy giải thích thêm một câu này là có ý gì đi? Mặc kệ các cậu là tình huống gì, mình cảm thấy người ta không tồi đâu, cậu cây vạn tuế ngàn năm cũng khó được nở hoa, nếu là vì nguyên nhân lung tung rối loạn gì mà bỏ lỡ, người ta bị người khác cướp đi, cậu đừng hòng khóc hối hận cả đời."

    Tần Cách Tri không nói chuyện.

    Giải Nam cũng không hề khuyên.

    "Được rồi, mình gọi điện thoại cũng cho cậu cũng không phải vì cái này, không biết là ai đem hình chúng ta xuất hiện ở phòng ghi âm hôm qua phát tới tieba, chụp đến không rõ ràng lắm, mình đã đã phát Weibo giải thích, nhưng cảm thấy chuyện này, vẫn là chính cậu tới nói tương đối tốt."

    Tần Cách Tri đáp, cúp lên điện thoại.

    Weibo của hắn vẫn là lúc trước mới mở không lâu, bởi vì ngày thường cũng không cần, cho nên bên trên hoang vu thật sự, nhưng thật ra có chút người tư tâm, không phải cầu bạo chiếu chính là gây chú ý, nói phương thức hoa hoè loè loẹt, dư lại cũng chính là thúc giục hắn hát bài hát mới.

    Bởi vì không biết nói gì, Tần Cách Tri dứt khoát đổi mới tin nhắn, cơ hồ cách bốn năm điều liền sẽ hiện lên một id tin nhắn quen thuộc, tên còn có chút quen mắt: Tần Lâu Nguyệt.

    Hắn nhìn chằm chằm cái tên kia hồi lâu, ấn nút cắt bỏ lựa chọn.

    Do dự hơn mười phút còn không có nghĩ ra từ thích hợp, hắn rốt cuộc vẫn là viết ra một bài cách thức không khác thông tri là mấy, khô cằn, chính mình nhìn đều có chút khó nói nên lời, cuối cùng do dự mà bỏ thêm cái icon, nhấn gửi đi.

    Truy nguyên v: Bài hát mới, song ca cùng Trăng lên đầu cành 《 Luyến điệp 》. O (n_n) o

    Weibo mới phát ra không đến một phút đồng hồ đã có hồi âm, năm phút đồng hồ đã vượt qua hai số, hầu hết lời bình đều là đối với việc hai vị cao cấp bậc đại thần hợp tác thét chói tai, nói chờ hai vị một đầu đơn khúc đều không dễ, cư nhiên có thể một ngày kia chờ đến hai vị song ca, cuối cùng còn không quên đùa giỡn một chút icon của G đại.

    Trong đó còn có chân tướng yên lặng.

    Củ cải giòn: "G đại cùng hoa khôi, chẳng lẽ lén quan hệ rất tốt? G đại lúc trước còn sẽ tự mình độc thoại gì đó, hoa khôi đây là lần đầu tiên cùng người khác hợp tác a."

    Ta còn là cái hài tử: "Đúng vậy, lúc trước hoa khôi từng nói qua, chính cô viết lời, giống nhau là sẽ không cùng người khác song ca, bởi vì nhạc điệu phong cách sẽ khác biệt, ăn ý cũng không đủ.."

    Hùng ôm: "Đánh đố hai người có gian tình"

    * * *

    Tần Cách Tri yên lặng mà xem bình luận, tâm tình hòa hoãn không ít, lại kiên nhẫn xem tiếp.

    Tần Lâu Nguyệt: "G đại, tôi cũng là người trong giới, chính là vẫn là một tiểu trong suốt, cầu G đại cũng có thể cùng tôi hợp tác một lần!"

    * Tiểu trong suốt: Nhỏ bé, ít ai biết, như người tàng hình.

    Tần Cách Tri dừng một lúc, yên lặng hồi phục, đánh mấy chữ ít ỏi.

    "Xin lỗi, tôi không thích tên của cô."
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2018
  8. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 26: Vương tử người cá (8)

    Editor: AnGing

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 27: Vương tử người cá (9)

    Editor: AnGing

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng bảy 2018
  10. Proanno.1

    Bài viết:
    8
    Chương 28: Vương tử người cá (xong)

    Editor: AnGing

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...