Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 621: Biệt thự Ngân Sơn (39)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Khuy măng sét có lẽ là chìa khóa để vượt qua thử thách.

    Một chiếc chắc chắn nằm trong cơ thể búp bê, còn một chiếc là những chiếc khuy măng sét rải rác ở các nơi khác, có thể ghép đôi với chiếc trong cơ thể búp bê, có lẽ đó chính là cặp khuy măng sét của mình.

    Vấn đề bây giờ là làm sao lấy được khuy măng sét ra khỏi cơ thể búp bê..

    Dùng sức mạnh phá hủy sẽ phản tác dụng lên người chơi, hiện tại chỉ có thể khiến búp bê tự nhả ra.

    Nhưng búp bê thà chết chứ không chịu tự nhả ra.

    Nếu cơ thể búp bê là của các tiểu thư đã chết, thì phải xóa bỏ oán khí của họ?

    Oán khí của các tiểu thư đến từ ba phía: Sự ép buộc của trưởng phòng, sự bắt nạt của các tiểu thư khác, và sự xâm phạm của khách..

    Không biết trưởng phòng còn sống hay không, khách chắc chắn là những khuôn mặt kỳ lạ kia.

    Còn các tiểu thư.. danh tính của họ đã được trao cho người chơi, vậy có phải người chơi phải tự hiến tế?

    Nếu vậy thì đây là một tình huống không lối thoát?

    Vì vậy chắc chắn không phải như vậy, người đại diện cho các tiểu thư không thể là người chơi.

    Trong biệt thự ngoài trưởng phòng, nhân viên, những khuôn mặt kỳ lạ, người chơi.. còn có những con quái vật xuất hiện vào ban đêm với cơ thể bị khâu lại.

    Những con quái vật đó dù có thể nói chuyện, nhưng không thể giao tiếp bình thường.

    Cô kéo vào phòng một con quái vật, hỏi gì cũng không trả lời, chỉ cần không vừa ý là cơ thể nó tan rã, máu me và tàn nhẫn.

    Ngân Tô lại nhớ đến cái xác bị chặt thành tám mảnh mà cô đào được trên bãi cỏ, cùng với tờ giấy ghi chú của Matsushima Haruna..

    Nếu những con quái vật có vết khâu trên cơ thể đến từ các xác chết bên ngoài, thì chắc chắn không chỉ có một xác.

    Có phải trên bãi cỏ còn nhiều xác chết khác không?

    Ngân Tô bước ra khỏi cửa biệt thự, đi một vòng quanh biệt thự, gọi con Quái tóc ra và bảo nó chui xuống đất xem xét.

    * * *

    * * *

    Tầng bốn.

    Sắc Y dựa vào tường thở dốc, thuốc không thể hoàn toàn hồi phục cơ thể cô, cơ thể tuy không đau nhưng rất khó chịu.

    Cô phát hiện trên giường có bộ quần áo.

    U Uẩn nói đó là trang phục cho buổi tiệc tối nay, anh ta đã tìm hiểu rõ buổi tiệc này là kỷ niệm ngày thành lập biệt thự.

    Trước đó họ không biết gì về chuyện này, không rõ là do trò chơi cố tình thiết kế như vậy, hay là quy tắc của các tiểu thư bị Đàm Tam Sơn giấu đi.

    Sắc Y nhìn về phía U Uẩn, không nhịn được hỏi: "Cậu đang nhìn gì vậy? Dưới đó có gì à?"

    Anh ta đứng đó mấy phút rồi.

    "Là cô Tô." U Uẩn nói: "Cô ấy ở ngoài, còn có một NPC."

    Sắc Y dựa vào tường di chuyển qua, nhìn qua cửa sổ xuống dưới.

    Trên bãi cỏ, cô gái mặc áo khoác đỏ rất nổi bật, cô ấy khoanh tay trước ngực, như một người giám sát, đang nhìn NPC đào đất.

    "Xuống xem thử." Sắc Y nói.

    U Uẩn cũng có ý đó: "Ừ."

    Sắc Y không để U Uẩn đỡ, tựa vào tường mà đi: "Không biết chị Lê Hồng thế nào rồi.. không lẽ chết rồi? Cậu chắc đã tìm khắp nơi chưa?"

    U Uẩn gật đầu: "Tôi đã tìm khắp trên dưới, không thấy ai."

    Sắc Y nhíu mi: "Dù có chết thì xác cũng phải còn chứ? Sao cả xác cũng không thấy?"

    U Uẩn: "..."

    Sắc Y: "Tôi nghĩ chị Lê Hồng chưa chết đâu."

    U Uẩn: "Sao cô biết?"

    "Trực giác thôi." Sắc Y hất mái tóc màu sắc của mình, nháy mắt với U Uẩn: "Trực giác của phụ nữ rất chính xác, tin tôi đi."

    U Uẩn: "..."

    Vừa nãy cô còn nói 'chết' liên tục mà.

    * * *

    * * *

    Hai người nhanh chóng xuống lầu, không có NPC nào ở cửa, họ dễ dàng ra ngoài.

    A Tú đang đào đất thấy họ ra, định ngăn lại, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Ngân Tô, cô ấy lại cúi đầu, tiếp tục đào đất.

    "Cô Tô, cô đang làm gì vậy?" Sắc Y chào Ngân Tô: "Chưa đến cuối cùng mà đã đào hố rồi? Định chôn ai à?"

    Ngân Tô nghiêng đầu nhìn cô: "Chôn cô đấy."

    "Cô Tô thật biết đùa." Sắc Y cười lớn, không để ý lời nói có chút mạo phạm.

    Cô nhìn vào hố, A Tú chưa đào được bao nhiêu, chỉ toàn đất, không thấy gì.

    Sắc Y hỏi: "Cô Tô tối nay cũng dự tiệc à?"

    Ngân Tô: "Ừ."

    Sắc Y có chút tò mò: "Vậy lúc đó cô sẽ trông như thế nào? Quái vật à?"

    "Phụ thuộc vào thời gian buổi tiệc." Ngân Tô nói: "Trước 9 giờ, tôi vẫn sẽ là hình dạng bình thường."

    Khoảng 9 giờ tối qua, cô vẫn gặp họ mà không có phản ứng đặc biệt nào, nên lúc đó cô vẫn ở hình dạng bình thường.

    Cụ thể khi nào biến thành quái vật, Ngân Tô chưa thử nghiệm, vì điều đó không ảnh hưởng gì đến cô, không cần thiết phải thử.

    Nhưng theo quy luật của phó bản, có lẽ là sau khi 'tắt đèn đi ngủ', không phải 9 giờ thì là 10 giờ, hoặc có thể là nửa đêm.

    Sắc Y nhanh chóng quay lại chủ đề chính: "Cô Tô, cô đang đào gì vậy, cần giúp không?"

    Ngân Tô tỏ vẻ nghi ngờ: "Cô như thế này mà còn giúp được à?"

    Sắc Y lục lọi trong túi, lấy ra một cái kéo và vài tờ giấy, cắt cắt một hồi, nhanh chóng cắt thành mấy hình người bằng giấy.

    Cô ném những hình người giấy lên không trung, khi chúng rơi xuống đất liền biến thành người giấy.

    Sắc Y: "Lao động miễn phí."

    Ngân Tô nhìn cái kéo trong tay cô: "Cái này có đánh nhau được không?"

    Sắc Y thở dài: "Không, chúng rất dễ rách, không chống nước cũng không chống lửa, chỉ dùng để làm việc nhà thôi."

    Quan trọng nhất là phải cắt xong dùng ngay, không thể cắt sẵn để dành, nên không có nhiều tác dụng.

    Ngân Tô có sẵn lao động làm việc nhà, không hứng thú nên quay đi.

    Ngân Tô lấy dụng cụ đưa cho người giấy, chỉ cho Sắc Y vị trí để họ đào.

    U Uẩn cũng cầm một cái xẻng, đi về hướng Ngân Tô chỉ.

    * * *

    * * *

    A Tú cắm cúi đào một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy thứ gì đó, là một bộ kimono.

    Dưới kimono là một cái túi màu đen.

    A Tú ngẩng đầu nhìn Ngân Tô.

    Ngân Tô chỉ huy: "Lôi lên đi."

    A Tú nuốt nước bọt, đào hết túi ra khỏi hố và kéo lên.

    "Mở ra."

    A Tú mở túi, một mùi hôi thối xộc vào mặt.

    Ngân Tô nhìn vào trong túi, mức độ phân hủy tương tự như cái xác Đại Lăng mang về.

    Ngân Tô nhặt bộ quần áo bên cạnh lên và lắc nhẹ, một tờ giấy rơi ra, trên đó vẫn ghi 'Matsushima Haruna'.

    Tuy nhiên, màu của tờ giấy này khác với tờ trước.

    U Uẩn và Sắc Y cũng đào được những thứ tương tự.

    Xung quanh biệt thự, có năm cái xác được chôn theo một quy luật nhất định.

    Do bị phân hủy, không thể nhìn rõ mặt xác, nên không biết năm cái xác này là của ai.

    "Không phải Matsushima Haruna là nữ pháp sư sao? Có thể đây là một loại pháp thuật?" Sắc Y biết được manh mối từ bức ảnh mà U Uẩn tìm thấy.

    Năm cái xác này rõ ràng được chôn theo một quy luật, và đều có tờ giấy ghi 'Matsushima Haruna'.

    "Trên những tờ giấy này có những hoa văn rất mờ." U Uẩn đang nghiên cứu những tờ giấy, khi chiếu ánh sáng vào, có thể thấy những hoa văn khác trên đó.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 622: Biệt thự Ngân Sơn (40)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Năm tờ giấy, năm màu sắc khác nhau.

    Lần trước Ngân Tô dùng thuật giám định thấy là '? ·Matsushima Haruna', lần này vẫn vậy.

    "Cô Tô, cô xem này."

    U Uẩn đã vẽ lại những hoa văn mờ trên giấy, chúng có quy luật giống như một loại bùa chú.

    Khi đặt chúng lên một tờ giấy, có thể thấy một số chỗ khớp lại với nhau, tạo thành một hình hoàn chỉnh.

    Ngân Tô lấy ra một cuốn sách.

    【Sách Phù Thủy: Đây là một cuốn sách cấm. 】

    Phù thủy và nữ pháp sư tuy khác nhau, nhưng chữ viết giống nhau, biết đâu trong sách này có ghi chép.

    Ngân Tô chưa kịp lật sách, hoa văn mờ trên tờ giấy trong tay cô đột nhiên lóe lên, sau đó sách phù thủy tự động lật trang.

    Ngân Tô: "..."

    Thật lợi hại, còn có chức năng tự động tìm kiếm?

    Cuốn sách tự động lật trang rất nhanh rồi dừng lại.

    【Chú Thuật·Vong Hồn】

    Cũng là chú thuật?

    Lần trước chú đào hoa, thuật giám định cho kết quả ngay, tại sao lần này lại có dấu hỏi?

    Có phải vì thiếu sót không?

    Ngân Tô gạt bỏ thắc mắc này, đọc tiếp nội dung trong sách.

    Đầu tiên là một bức tranh, năm người trông như đã chết được đặt ở các vị trí khác nhau, chỉ có người ở giữa đứng.

    Trên mặt đất có nhiều hoa văn mờ.

    Những hoa văn này giống với những gì U Uẩn vừa vẽ lại, nhưng rõ ràng là không đầy đủ, còn thiếu một số phần.

    Ngân Tô đọc phần giới thiệu, đây là một chú thuật triệu hồi vong hồn, vong hồn được triệu hồi sẽ bị mắc kẹt mãi mãi.

    Nhưng người triệu hồi cũng phải trả giá bằng mạng sống..

    Matsushima Haruna đã dùng những người này làm vật tế, trả giá bằng mạng sống để triệu hồi vong hồn.

    Cô ấy muốn triệu hồi ai?

    Ozawa Saho? Hay những tiểu thư nhập vào búp bê?

    "Chắc chắn còn một cái xác nữa." Ngân Tô đóng sách lại, nhìn về phía biệt thự: "Ở đâu đó trong biệt thự."

    Tìm được cái xác đó, có lẽ sẽ hiểu được những vong hồn này muốn gì.

    Hiểu được vong hồn muốn gì, mới có thể khiến chúng tự nhả ra khuy măng sét.

    * * *

    * * *

    Mỗi người chơi đã tìm kiếm khắp biệt thự, nếu có không gian ẩn nào, họ đã sớm phát hiện ra trong quá trình tìm kiếm kỹ lưỡng.

    Nhưng họ không hề phát hiện ra không gian ẩn nào.

    Ngân Tô cũng đã tìm kiếm khắp biệt thự, cũng không thấy chỗ nào có thể giấu xác, biệt thự này thậm chí không có tầng hầm.

    Vậy cái xác còn lại ở đâu?

    Ngân Tô kéo A Tú lại: "Rác từ máy xử lý rác trong bếp được xử lý thế nào?"

    "Có.. có đường ống dẫn thẳng xuống cống." A Tú yếu ớt trả lời.

    "Đường ống lớn đến mức nào mà có thể xả xác xuống?" Sắc Y bên cạnh châm chọc.

    A Tú giả vờ không hiểu.

    Ngân Tô đi về phía bếp.

    Phụ bếp A và B thấy Ngân Tô dẫn người vào, sợ hãi biến sắc, "Cô.. cô Tô, chưa đến giờ ăn.."

    "Không ăn." Ngân Tô chỉ vào máy xử lý rác ở góc: "Tháo nó ra."

    "Hả?"

    Phụ bếp A và B nhìn nhau, run rẩy đặt xuống cái xẻng, đi tháo máy xử lý rác.

    Lớp trên cùng dễ tháo, nhưng phần lưỡi dao thì khó hơn.

    Hai phụ bếp không thể tháo được.

    Cuối cùng, Quái tóc đa năng ra tay, tháo phần lưỡi dao và thân máy.

    Quái tóc dùng cách tháo dỡ bạo lực, ép và cuộn mọi thứ lại, biến máy xử lý rác lớn thành một cục.

    Khi phần đáy hoàn toàn lộ ra, bên dưới thực sự có một ống dẫn lớn, nhưng rõ ràng dưới ống dẫn còn có không gian.

    Ngân Tô dùng đèn pin soi xuống, bên dưới rất tối, ống dẫn đen như một con rắn lớn bò trong bóng tối.

    Ngân Tô nhìn Sắc Y và U Uẩn.

    Một người mặt trắng bệch như ma, một người chân đi không vững..

    Ngân Tô thở dài, tự mình chui xuống ống dẫn.

    Sắc Y chưa nhận ra, chủ động nói: "Cô Tô, tôi đi cùng cô nhé."

    "Đừng xuống, cản trở tôi."

    Sắc Y nhìn Ngân Tô biến mất trong bóng tối, quay sang hỏi U Uẩn: "Cô Tô có phải ghét tôi không?"

    U Uẩn nở một nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự.

    Điều đó không rõ ràng sao..

    "Tôi tuy cơ thể yếu nhưng vẫn có thể chiến đấu." Sắc Y không phục, "Đi cùng nhau ít nhất cũng có bạn đồng hành, cô Tô một mình chắc buồn lắm."

    U Uẩn nghĩ ý của Sắc Y là: Chết thì cũng có bạn đồng hành.

    * * *

    * * *

    Không gian bên dưới không hẹp, đủ để một người đi lại bình thường.

    Ngân Tô đi theo ống dẫn, nhanh chóng thấy một cánh cửa khác, ống dẫn từ mặt đất đi vào.

    Ngân Tô dùng chìa khóa vạn năng mở cửa, bên trong là một máy nghiền rác khác.

    Máy nghiền rác ở bếp xử lý lần đầu, sau đó chuyển đến đây xử lý lần hai rồi xả vào cống.

    Nhưng bên trong không có nhiều thứ, có thể thấy lưỡi dao ở đáy.

    Ngân Tô soi đèn xung quanh, phát hiện phía đối diện có một cánh cửa khác.

    Cô vòng qua máy nghiền và mở cửa đó.

    Sau cánh cửa không có không gian, chỉ là một bức tường xi măng.

    Nhưng..

    Trong xi măng rõ ràng nổi lên hình dáng của một người.

    "Bùm!"

    Ngân Tô nhìn lại phía sau, cánh cửa cô vừa vào đã bị đóng lại.

    Ngân Tô không phản ứng gì, chiếu đèn trở lại bức tường xi măng. Khi ánh sáng lướt qua xung quanh, một khuôn mặt trắng bệch thoáng qua.

    "Vút!"

    Có thứ gì đó lướt qua bên cạnh cô, mang theo luồng gió lạnh thấu xương.

    "Muốn dọa tôi à?" Ngân Tô nhìn vào tường xi măng và nói bằng giọng bình tĩnh: "Tôi rất sợ hãi, mau ra đây đi."

    Giọng cô vang vọng trong phòng nhưng cuối cùng chỉ có tiếng máy nghiền rác quay đáp lại cô.

    "Xoẹt!"

    "Két!"

    Máy nghiền phía sau từ từ quay.

    Dù bên trong không có nhiều thứ, nhưng vì là nơi chứa rác nên mùi hôi khó chịu lan tỏa khắp không gian này.

    "Không phải chứ, tiếp đãi khách kiểu này hơi quá đáng đấy." Ngân Tô lấy khẩu trang ra đeo: "Sao còn thả độc nữa."

    Lúc này, hình người nổi lên trong tường xi măng bắt đầu chuyển động, xi măng trở nên mềm mại, thứ bên trong như đang vặn vẹo qua một lớp màng.

    Ban đầu nó chỉ vặn vẹo chậm rãi như đang quan sát người bên ngoài.

    Khi nó đang di chuyển chậm rãi, đột nhiên vươn tay ra và đẩy mạnh về phía Ngân Tô.

    Phía sau Ngân Tô là máy nghiền rác đang quay nhanh, chỉ có một lan can rỉ sét cao chưa đến một mét. Nếu bị đẩy xuống, cô sẽ bị nghiền nát.

    Ngân Tô phản ứng nhanh hơn, bước sang bên nửa bước và nắm lấy cánh tay quái vật phủ xi măng, kéo mạnh ra ngoài.

    Nửa thân quái vật bị kéo ra khỏi tường xi măng, nhưng lớp màng xi măng trên người nó vẫn không vỡ.

    Sức mạnh của quái vật tăng lên, tạo ra lực đối kháng với Ngân Tô.

    Quái vật không thể quay lại tường xi măng, Ngân Tô cũng không thể kéo nó ra ngoài.

    Ngân Tô cười tươi: "Ra đây nói chuyện đi, trốn tránh khách thế này là sao, tôi không chê cô xấu đâu."

    Quái vật: "..."
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 623: Biệt thự Ngân Sơn (41)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nhà bếp.

    Sắc Y cứ nửa phút lại thò cổ nhìn xuống dưới và hỏi: "Cô Tô sao chưa lên?"

    "Cô Tô có gặp nguy hiểm không? Chúng ta có nên xuống giúp không?"

    "Cô Tô khi nào mới lên đây.."

    U Uẩn thì điềm tĩnh hơn nhiều.

    "Sao cậu không lo lắng?" Sắc Y tự nói một mình, rồi nhận ra U Uẩn không phản ứng gì, "Hai người không quen nhau à?"

    U Uẩn đành lên tiếng: "Nếu cô ấy không giải quyết được, chúng ta chỉ còn cách chờ chết thôi."

    Sắc Y tròn mắt: "Cô ấy lợi hại vậy sao? Kể tôi nghe cô ấy có thành tích gì đi?"

    Dù ra khỏi phó bản này, cô sẽ biết cô ấy là ai, nhưng không thể nói ra từ miệng anh.

    U Uẩn: "Dù sao.. dù sao chúng ta tốt nhất nên theo cô ấy."

    "Cậu tin cô ấy vậy à?"

    U Uẩn gật đầu: "Ừ."

    Sắc Y nhìn anh một lúc, rồi cười tươi: "Yên tâm, chuyện bám đùi này tôi rành lắm."

    U Uẩn: "?"

    Không phải chứ, thứ hạng của cô là thế nào mà có được?

    Cô không có chút phong thái của cao thủ sao?

    "Bùmm!"

    Hai người đang nói chuyện thì mặt đất đột nhiên rung chuyển, như có chuyện lớn xảy ra bên dưới.

    Sắc Y nằm xuống mép rìa và chiếu đèn xuống, vẫn không thấy gì, "Không được, tôi phải xuống xem, cậu ở đây."

    Sắc Y nói rồi liền chui xuống.

    U Uẩn không kịp ngăn lại, cô đã biến mất trong bóng tối.

    "..."

    * * *

    * * *

    Sắc Y đi theo ống dẫn, thấy một cánh cửa.

    Cô chưa kịp đến gần, cửa khép hờ bị kéo mở, những xúc tu đen từ bên trong thò ra, trông như quái vật bạch tuộc đang chui ra từ khung cửa hẹp.

    Xúc tu đen là tóc, không biết là thú cưng của cô Tô hay kỹ năng đặc biệt của cô ấy.

    Sắc Y đã thấy trước đó, nên vẫn bình tĩnh.

    "Cô Tô, cô không sao chứ? Cần giúp không?" Sắc Y gọi vào trong.

    "Bùm!"

    Bên trong phát ra một tiếng động lớn, rung chuyển lan ra ngoài, Sắc Y nghe thấy tiếng nứt vỡ của đường ống.

    Rung chuyển nhanh chóng biến mất.

    Những xúc tu tóc chắn ở cửa nhúc nhích vài cái, để lộ một khe hở.

    Ngân Tô từ bên trong bước ra, tay kéo theo một thứ gì đó.

    Ngân Tô thấy Sắc Y, rõ ràng không vui: "Cô xuống đây làm gì?"

    ".. Lỡ cô Tô cần giúp đỡ thì sao?" Sắc Y chớp chớp mắt, "Chúng ta giờ cũng như những con châu chấu trên cùng một sợi dây, tốt nhất là giúp đỡ lẫn nhau."

    Ngân Tô liếc nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, kéo thứ trong tay đi qua mà không biểu lộ cảm xúc.

    Lúc này Sắc Y mới nhìn rõ thứ đó.

    Là một cái xác bị bọc trong xi măng.. nhưng nó mềm.

    Cái xác rõ ràng vẫn còn cử động..

    * * *

    * * *

    Ngân Tô ném cái xác bọc xi măng lên trên, cái xác rơi xuống đất liền bật dậy, chạy ra ngoài.

    U Uẩn theo phản xạ đá một cú.

    Dù U Uẩn không có kỹ năng tấn công mạnh, nhưng sức mạnh cơ bản không yếu, cú đá đó khiến cái xác bay ra xa.

    Một lọn tóc cuốn lấy mắt cá chân của quái vật xi măng, kéo nó lên trần nhà.

    Quái vật xi măng giống như một con sâu dài đang vùng vẫy, trông vừa kỳ quái vừa buồn cười.

    Sắc Y và Ngân Tô cũng từ dưới lên, Ngân Tô chậc lưỡi: "Cho mi cơ hội mà không chạy thoát, quá yếu."

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng bắt đầu chửi rủa, vùng vẫy mạnh hơn trên không.

    Dù dùng ngôn ngữ khác nhau, nhưng nhờ tính năng dịch tự động của trò chơi, họ đều hiểu được.

    Chửi rất tục tĩu.

    ".. Các người sẽ không có kết cục tốt!"

    "Chửi xong chưa?" Ngân Tô kiên nhẫn chờ nó chửi xong, "Giờ chúng ta nói chuyện nhé."

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng bình tĩnh lại, đột nhiên nói: "Thả ta xuống trước."

    "Không được, đây là cách tiếp đãi của tôi." Ngân Tô nói một cách hợp lý: "Tôi thấy rất phù hợp với cô, hoàn hảo luôn."

    Sắc Y: "?" Còn có thể như vậy sao?

    U Uẩn: "..."

    Đúng là cách tiếp đãi đặc biệt.

    Quái vật xi măng: "?" Hoàn hảo chỗ nào?

    Ngân Tô còn giải thích: "Bình thường tôi rất nhiệt tình và thân thiện với bạn bè, nhưng vừa rồi cô hơi quá đáng, nên không thể trách tôi đúng không?"

    Quái vật xi măng: "..."

    Sắc Y tìm chỗ ngồi xuống, không nhịn được nói với U Uẩn: "Cô Tô đối xử với quái vật còn nhiệt tình hơn với chúng ta, chúng ta còn không bằng quái vật?"

    U Uẩn: "..."

    Biết vậy là tốt rồi, không cần nói ra.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô không có ý định thả quái vật xi măng xuống.

    Vài lọn tóc từ trần nhà rủ xuống, quấn lấy phần dưới cơ thể quái vật xi măng và leo lên thân nó.

    Quái vật xi măng không sợ tóc quái vật, nhưng trước đó đã bị Ngân Tô đánh bại, giờ lại bị treo lên, không thể phản kháng.

    Nó chỉ có thể trơ mắt nhìn những lọn tóc như virus lan ra khắp cơ thể mình.

    Nó cảm nhận được những lọn tóc này muốn nuốt chửng mình.

    Chỉ là người bên dưới chưa ra lệnh, nó không dám.. không, nó chỉ không dám công khai nuốt chửng mình.

    Những lọn tóc nhỏ chui vào cơ thể nó ở những chỗ bị quấn.

    Một sợi tóc có lẽ không sao, nhưng hàng triệu sợi thì sao?

    "Ngươi là Matsushima Haruna à?"

    "..."

    Sau một lúc im lặng, quái vật xi măng lên tiếng: "Không phải."

    "Cái xác này là Matsushima Haruna à?"

    "Phải."

    "Vậy ngươi là ai? Sao lại chiếm thân xác người khác? Thân xác của ngươi đâu?"

    Không biết từ nào chạm đến nỗi đau của quái vật xi măng, nó đột nhiên hừ lạnh: "Ngươi quản ta là ai."

    Ngân Tô nghĩ nó và búp bê chắc chắn là bạn tốt, cùng một kiểu tính cách.

    "Matsushima Haruna đâu?"

    "Cô ta?" Quái vật xi măng giọng đầy mỉa mai: "Cô ta chết lâu rồi, ngươi muốn tìm cô ta, chi bằng đi chết đi."

    Ngân Tô phớt lờ sự khiêu khích của quái vật xi măng.

    Matsushima Haruna rất có thể đã biến mất sau khi triệu hồi vong hồn thành công.. quái vật xi măng có khả năng không nói dối.

    Vậy nó là ai?

    "Ngươi là Ozawa Saho."

    Quái vật xi măng im lặng, nhưng lớp xi măng trên cơthể bắt đầu rơi ra, lộ ra hình dạng ban đầu.

    Khuôn mặt của nó không giống Matsushima Haruna, cũng không giống Ozawa Saho.

    Giống như sự kết hợp của cả hai, đẹp nhưng có gì đó rất khó chịu.

    Quái vật xi măng lộ mặt thật với vẻ ghê tởm: "Ta là Ozawa Saho, nhưng cũng không phải."

    "Ta thấy rồi." Ngân Tô gật đầu, "Vậy ngươi là thứ gì?"

    "Ngươi mới là thứ gì."

    Ngân Tô cười tươi, giọng điệu ôn hòa: "Nếu ngươi còn không nói điều gì hữu ích, ta cũng có thể trở thành thứ gì đó."

    Giọng điệu thản nhiên của Ngân Tô khiến quái vật xi măng sững lại, rõ ràng không ngờ người này lại tự chửi mình khi cần thiết.

    "..."

    Quái vật xi măng muốn cứng rắn thêm chút nữa, dù sao nói ra như vậy cũng mất mặt.

    Nhưng những lọn tóc quấn quanh cơ thể nó nhưnhận được lệnh gì đó, càng nhiều tóc chui vào cơthể nó, hút lấy sức mạnh của nó.

    Quái vật xi măng cứng rắn được hai phút, cuối cùng vẫn phải cúi đầu.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 624: Biệt thự Ngân Sơn (42)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quái vật xi măng thực sự là do Matsushima Haruna triệu hồi, cô ấy muốn triệu hồi vong hồn của Ozawa Saho.

    Nhưng Ozawa Saho không muốn bị Matsushima Haruna triệu hồi.

    Hơn nữa, quá trình triệu hồi gặp trục trặc, khả năng của Matsushima Haruna không đủ, máu của đối tượng triệu hồi không đủ tinh khiết, có lẫn nhiều máu của người khác.

    Kết quả là, chúng hợp nhất lại.

    Nó có ký ức của Ozawa Saho, nhưng không hoàn toàn là Ozawa Saho.

    Quái vật xi măng: "Ozawa Saho không hề muốn bị triệu hồi, Matsushima Haruna không hiểu rằng tồn tại như thế này còn tệ hơn cái chết. Chúng tôi bị mắc kẹt ở đây ngày này qua ngày khác, không bao giờ có thể rời đi, đây là một lời nguyền! Là lời nguyền của Matsushima Haruna!"

    Khi quái vật xi măng nói đến đây, khuôn mặt nó bắt đầu biến đổi, trở thành hình dạng của Ozawa Saho.

    Ozawa Saho là một cô gái dịu dàng và nhút nhát, nhưng lúc này đôi mắt đỏ rực của nó như mắt quỷ.

    Khuôn mặt dịu dàng đó trở nên méo mó và dữ tợn.

    "Cô ta thì biến mất, còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi đã làm gì sai? Tại sao phải bị mắc kẹt ở đây mãi mãi, lặp đi lặp lại? Cô ta và bọn họ mới là những kẻ đáng chết! Tất cả mọi người đều phải chết!"

    Ngân Tô: "Ngươi biết mình bị mắc kẹt ở đây?"

    Quái vật xi măng nhìn Ngân Tô với ánh mắt khinh bỉ: "Tại sao không biết? Ta không ngu, chỉ có các ngươi ngu ngốc không biết mình đang ở trong vòng lặp, còn tưởng mình có thể thoát khỏi đây, hahaha.. các ngươi mãi mãi không thể rời khỏi đây!"

    Quái vật xi măng biết mình đang ở trong vòng lặp, nó không bị phó bản xóa ký ức, là một NPC đã thức tỉnh..

    Nhưng nó vẫn chưa hiểu rõ vòng lặp là gì, nghĩ rằng đó là lời nguyền của Matsushima Haruna.

    Và nó dường như không nhận ra sự khác biệt của người chơi, nghĩ rằng người chơi là cùng một nhóm.. thức tỉnh nhưng chưa hoàn toàn.

    Thời gian vòng lặp là ba ngày, kỷ niệm ngày thành lập biệt thự và hai ngày trước đó.

    Điểm mấu chốt có lẽ là kỷ niệm ngày thành lập..

    Ngân Tô: "Ngày kỷ niệm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phải lặp lại khoảng thời gian này?"

    Quái vật xi măng cười nham hiểm: "Ngươi muốn biết à?"

    "Muốn chứ." Ngân Tô gật đầu: "Không muốn thì ta hỏi ngươi làm gì."

    Quái vật xi măng cười càng quỷ dị: "Vậy ngươi tự mình trải nghiệm đi!"

    "Được thôi."

    Quái vật xi măng: "..."

    Có lẽ vì Ngân Tô đồng ý quá dễ dàng, quái vật xi măng lại có chút nghi ngờ.

    Một lúc sau, nó nén nghi ngờ, nhếch miệng: "Vậy thì ngươi hãy trải nghiệm cho tốt."

    Khi quái vật xi măng nói xong, cảnh vật xung quanh bắt đầu tan biến vào hư vô, nhưng nhanh chóng có cảnh mới được tái tạo lại.

    Đây là sảnh chính của biệt thự đã được trang trí lại.

    Bên ngoài sảnh, trời đã tối.

    Ngân Tô nhìn lại bộ quần áo trên người mình, đã biến thành bộ kimono mà A Tú đã gửi trước đó.

    Tuy nhiên, bên trong vẫn là quần áo của mình, có lẽ kimono chỉ được mặc bên ngoài.

    Ngân Tô sờ vào túi áo khoác và thấy điện thoại, có vẻ như thời gian trong toàn bộ phó bản đã được điều chỉnh thành thời gian của buổi tiệc.

    Sắc Y và U Uẩn, những người vừa ở bên cạnh, đã biến mất.

    Bên cạnh cô là Ozawa Saho.

    Ozawa Saho có lẽ vẫn là quái vật xi măng, vì nó đang cười quái dị với cô, trông giống hệt quái vật xi măng.

    "Răng lộ hết ra rồi, cười không lộ răng biết không?" Ngân Tô đưa tay bóp miệng cô ta lại.

    Quái vật xi măng: "..."

    Quái vật xi măng khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Ngân Tô, "Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

    Ngân Tô như không nghe thấy, hỏi quái vật xi măng: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

    Quái vật xi măng: "Tôi nói, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi."

    "Biết rồi, tôi đâu có điếc." Ngân Tô thở dài: "Mấy giờ rồi?"

    Quái vật xi măng tức đến nỗi mặt gần như biến dạng, tín hiệu không ổn định thay đổi liên tục, cuối cùng mới thốt ra được vài chữ: "Mười giờ."

    Cô ta thật sự nghĩ mình đến dự tiệc sao?

    Ngân Tô nhìn vào điện thoại thấy hiện '22: 04', thời gian trên điện thoại này đồng bộ.. nghĩa là dù trong phó bản có vấn đề về thời gian, thời gian trên điện thoại này vẫn đúng.

    "Không hổ là buổi tiệc, thật là muộn."

    Ngân Tô cất điện thoại vào túi áo khoác, quay sang hỏi quái vật xi măng đang tức giận: "Ngươi có điều ước gì không?"

    "Điều ước của tôi là cô chết đi, tất cả các người chết đi!" Quái vật xi măng nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, rất táo bạo nói ra điều ước của mình: "Chết hết đi!"

    "Giết hết phải không." Ngân Tô hiểu yêu cầu của khách hàng: "Đợi xem tôi biểu diễn."

    "?"

    Ngân Tô ra lệnh cho quái vật xi măng: "Khi khách đến, ngươi khóa cửa lại, chúng ta sẽ khiến họ không thể trở về."

    Quái vật xi măng chỉ nhìn Ngân Tô cười.

    Ngân Tô nhíu mi, tát một cái: "Cười ngớ ngẩn gì vậy, nghe thấy không?"

    "Nếu cô đánh tôi nữa.."

    "Bốp."

    Quái vật xi măng ôm mặt bị đánh, xung quanh tỏa ra khí oán hận, đôi mắt đầy căm thù, nhìn Ngân Tô nhưdao cắt.

    Ngân Tô vung tay, nhẹ nhàng nói: "Ngươi bảo tađánh mà, ta luôn đáp ứng yêu cầu của bạn bè."

    Quái vật xi măng dùng ngón tay ấn mạnh vào mặt, để lại vết hằn sâu, "Tôi sẽ giết cô."

    Ngân Tô nhìn nó một cái, không thèm đáp lại.

    Rõ ràng là khinh thường.

    Quái vật xi măng tức đến nỗi mặt xanh lè, miệng la hét đòi đánh đòi giết, nhưng nó không động đậy, rõ ràng lúc này không phải muốn làm gì là làm được.

    Ngân Tô cũng nhận ra mình không thể rời khỏi khu vực này, chỉ có thể đi lại vài bước.

    Từ đây có thể nhìn thấy nhà hàng bên kia, nhưng đèn đã tắt, NPC chắc không còn ở đó.

    Ngân Tô chờ vài phút, cửa sảnh bị đẩy ra, vài khuôn mặt quái dị bước vào, những khuôn mặt này giống như những cái đã xuất hiện trước đó.

    "Họ không phải là khách quý chứ?" Ngân Tô hỏi quái vật xi măng.

    Quái vật xi măng: "Đúng."

    Ngân Tô thở dài, nhận xét: "Xấu quá."

    Quái vật xi măng: "..."

    Có sáu khuôn mặt quái dị bước vào, như sáu cái bánh lớn đứng trong sảnh.

    Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, Ngân Tô nhìn thấy đầu tiên là Trưởng phòng đã chết, theo sau là U Uẩn và Sắc Y mặc kimono, cùng với Lê Hồng Hoa.

    Lê Hồng Hoa vẫn chưa chết.

    Ba người như bị điều khiển, đi theo sau Trưởng phòng, từ từ bước xuống.

    Sắc Y đảo mắt liên tục, nhìn thấy Ngân Tô đứng bên cạnh, cô ấy cũng có hình dạng quái vật và mặc kimono, trông rất kỳ quặc.

    Bây giờ là buổi tối, cô giáo đã biến thành quái vật.

    Sắc Y ra hiệu cho U Uẩn.

    U Uẩn nháy mắt, biểu thị đã hiểu.

    Vừa nãy họ còn ở trong bếp, ai ngờ chớp mắt đã đứng trong phòng mình, trên người đã mặc sẵn kimono để dự tiệc.

    Ngay sau đó, Trưởng phòng đến gõ cửa.

    Trưởng phòng kiểm tra trang phục của họ, không cho phép mang theo búp bê xuống lầu.

    Búp bê bị buộc phải để lại trong phòng.

    Không chỉ vậy, họ còn nhìn thấy Lê Hồng Hoa đã biến mất.

    Họ không thể giao tiếp, nên không biết Lê Hồng Hoa đã trải qua những gì, bây giờ chỉ có thể từng bước mà đi.
     
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 625: Biệt thự Ngân Sơn (43)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trưởng phòng dẫn họ đến trước mặt những khuôn mặt quái dị, nói vài lời chào mừng khách sáo, rồi để họ đứng cạnh những khuôn mặt đó.

    Vì chỉ có ba người, nên mỗi người đứng giữa hai khuôn mặt quái dị.

    Cảnh tượng đó thật kinh khủng.

    "Hôm nay các người phải tiếp đãi khách quý thật tốt." Giọng Trưởng phòng nghiêm khắc, nhưng khi quay sang những khuôn mặt quái dị lại trở nên nịnh nọt và cẩn thận.

    Ba người không thể kiểm soát cơ thể mình, bị buộc phải di chuyển theo những khuôn mặt quái dị.

    May mắn là lúc này những khuôn mặt quái dị không làm gì, chỉ dẫn họ ăn uống trong sảnh và nói những chuyện không quan trọng.

    Trưởng phòng sắp xếp xong khách, quay đầu nhìn về phía Ngân Tô, bước nhanh về phía cô.

    "Cô Tô."

    Ánh mắt Trưởng phòng không biểu lộ cảm xúc, dường như đã quên việc mình chết dưới tay cô.

    Hơn nữa, bà ta dường như không nhìn thấy quái vật xi măng.

    "Trưởng phòng, tôi cũng phải tiếp khách sao? Khách đâu?" Ngân Tô nhìn quanh, giọng đầy mong đợi.

    "Cô đang nói gì vậy." Khuôn mặt Trưởng phòng lập tức trở nên lạnh lùng: "Cô chỉ là một giáo viên, khách làm sao để mắt đến cô."

    Ngân Tô thất vọng: "Ồ, là tôi không xứng đáng."

    Trưởng phòng hừ lạnh: "Cô đừng có mơ tưởng."

    Trưởng phòng ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tối nay cô hãy trông chừng họ thật kỹ, cô sẽ không thiếu phần thưởng. Khách vui vẻ, còn hơn mọi thứ."

    "Hiểu rồi, làm khách vui vẻ." Ngân Tô gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Vậy bây giờ tôi có thể tự do đi lại không?"

    Trưởng phòng nhìn cô mà không nói gì.

    Ngân Tô đưa ra lý do mà Trưởng phòng không thể phản bác: "Nếu khách không vui, tôi phải kịp thời xử lý chứ."

    * * *

    * * *

    Lý do của Ngân Tô được Trưởng phòng chấp nhận, cô có thể rời khỏi khu vực vừa rồi và tự do di chuyển trong sảnh.

    Quái vật xi măng đi theo Ngân Tô, cười lạnh: "Cô cũng khá ranh mãnh đấy."

    Trước đây nó chỉ có thể đứng đây nhìn, không thể rời khỏi khu vực này.

    Đây là lần đầu tiên nó có thể tự do di chuyển trong buổi tiệc.

    Nghĩ lại..

    Trước đây dường như không có giáo viên..

    Mỗi lần đều chỉ có nó đứng đây.

    Ánh mắt nghi ngờ của quái vật xi măng dừng lại trên người Ngân Tô, cô ta từ đâu xuất hiện?

    "Nhìn gì? Biết là ngươi ghen tị với ta, nhưng đừng ghen tị, trí tuệ của tai không phải ai cũng có được."

    Quái vật xi măng: "Hừ."

    Ngân Tô quay đầu nhìn quái vật xi măng: "Mau đi khóa cửa đi, ngươi theo ta làm gì?"

    Quái vật xi măng: "..."

    Ngân Tô thấy quái vật xi măng vẫn không động đậy, khuyên nhủ: "Ngươi cũng muốn họ chết mà? Cơ hội tốt thế này, chúng ta không thể bỏ lỡ, mau đi đi, tanhất định sẽ làm cô hài lòng."

    Quái vật xi măng: "..."

    Ai là "chúng ta" với cô chứ?

    Cuối cùng, quái vật xi măng vẫn đi về phía cửa lớn, nó muốn xem cô ta có thể làm gì.

    Quái vật xi măng đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại..

    Nó có thể tự do hành động, tại sao phải nghe lời cô ta?

    Nó nên giết cô ta trước.. rồi giết hết mọi người ở đây.

    Hahaha..

    Suýt nữa bị cô ta lừa!

    Quái vật xi măng nghĩ vậy, quay lại định giết Ngân Tô trước.

    Nhưng vừa quay lại, nó suýt nữa đụng vào mặt Ngân Tô, cô ta đang cười rạng rỡ.

    Quái vật xi măng suýt nhảy dựng lên.

    Nhưng nghĩ lại nó mới là quái vật, sao có thể sợ cô ta, nên cố gắng đứng yên, trừng mắt nhìn cô ta.

    Ngân Tô cười hiền lành, như người lớn dặn dò trẻ con: "Quên nói, nhớ khóa hết các cửa sổ khác, không thì họ chạy mất thì phiền lắm."

    Quái vật xi măng có lẽ nhớ lại nỗi sợ trước đó, lùi lại một bước, ánh mắt đầy oán hận, nhưng cuối cùng vẫn quay đi.

    Đáng ghét..

    Đợi nó giết hết những người này, rồi mạnh hơn chút nữa..

    Quái vật xi măng cười nham hiểm, vai rung lên vì cười.

    Ngân Tô nhìn theo bóng lưng quái vật xi măng thở dài, quái vật này bao giờ mới sửa được tính nhớ ăn không nhớ đòn.

    Ngân Tô quay đầu thấy Đại Lăng đang dán mặt vào cửa kính sảnh, nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt quái dị trong sảnh, chắc đang nghĩ cách biến chúng thành gấu bông của mình.

    Một cô bé mặc đồ đỏ, trông rất đáng sợ, nhìn vào trong với ánh mắt không thiện cảm, ai nhìn cũng phải giật mình.

    Ngân Tô vẫy tay gọi cô bé.

    Đại Lăng biến mất ngoài sảnh, nhanh chóng xuất hiện từ tầng hai, chạy nhanh về phía Ngân Tô.

    "Chị?"

    Ngân Tô dặn Đại Lăng: "Lên lầu lấy búp bê xuống."

    Trưởng phòng không cho "tiểu thư" mang búp bê, nhưng giáo viên thì không bị hạn chế.

    Đại Lăng bĩu môi: "Nhưng em không gỡ được."

    Ngân Tô lấy ra một con dao đưa cho cô bé.

    Đại Lăng cầm dao định chạy, Ngân Tô nắm lấy cổ áo cô bé, dặn dò: "Cắt keo thôi, đừng cắt búp bê."

    "Vâng."

    Đại Lăng cầm dao lên lầu.

    Cô bé chạy thẳng đến phòng Ngân Tô, cầm dao hớn hở lao đến chỗ búp bê.

    Con búp bê lập tức lên tiếng: "Cô định làm gì!"

    Đại Lăng: "Hì hì hì.."

    Con búp bê: "..."

    Đại Lăng cầm dao, lướt qua lướt lại trên người con búp bê, như đang tìm chỗ để đâm.

    Con búp bê: "Ta và chủ nhân của ngươi đã bị ràng buộc, ngươi làm hại ta là làm hại cô ấy!"

    Nghe vậy, mắt Đại Lăng càng sáng lên, cầm dao định đâm vào con búp bê.

    Con búp bê: "..."

    Sao chủ nhân và thú cưng đều điên thế này!

    Khi dao chỉ còn cách con búp bê một centimet, nó đột ngột dừng lại. Đại Lăng nắm chặt cổ tay mình, cố gắng đâm vào, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm.

    Lúc này, từ trong gương xuất hiện một bóng đen, quấn lấy cổ tay Đại Lăng.

    Đại Lăng nhăn mặt, nắm lấy bóng đen, cắn mạnh.

    Bóng đen là chất lỏng, Đại Lăng cắn ra đầy miệng máu, cô kéo bóng đen ra khỏi gương, nhét vào miệng.

    Con búp bê: "..."

    Đại Lăng nhe răng nhọn, mặt đầy máu, cười với con búp bê.

    Nhưng lần này, Đại Lăng ngoan ngoãn hơn, không làm gì thêm, chỉ dùng dao cắt keo dán cố định con búp bê.

    * * *

    * * *

    Đại Lăng cầm con búp bê ra khỏi phòng, định xuống lầu, nhưng lại quay đầu nhìn lên lầu.

    Sau một lúc, cô quay người, chạy thẳng lên lầu.

    Cô vào phòng của U Uẩn trước.

    Con búp bê của U Uẩn bị trói trên bàn, Đại Lăng đưa tay định lấy, nhưng ngay lập tức rụt lại.

    Cô mở bàn tay, thấy có vết bỏng.

    Đại Lăng tức giận, cầm dao định đâm vào con búp bê.

    Dao hạ xuống, nhưng không đâm vào con búp bê, mà lưỡi dao bị gãy.

    Đại Lăng càng tức giận hơn, ném dao gãy đi, bắt đầu vật lộn với con búp bê.

    * * *

    * * *

    Lúc này, U Uẩn đang ngồi trên ghế, xung quanh là những khuôn mặt quái dị, chế độ tự động trả lời giúp anh không phải suy nghĩ cách đối phó với chúng.

    U Uẩn đang suy nghĩ cách thoát thân.

    Anh đã bị tách ra khỏi những người khác, vị trí hiện tại thậm chí không nhìn thấy họ.

    Ngay cả bóng dáng của Ngân Tô cũng không thấy.

    Đúng lúc đó, U Uẩn đột nhiên cảm thấy đồ vật anh để trong phòng bị thứ gì đó phá hủy, tim anh đập mạnh.

    Có thứ gì đó đã vào phòng và lấy đi búp bê?

    Chết tiệt..

    Biết ngay là việc Trưởng phòng bắt họ để búp bê trong phòng có vấn đề mà.
     
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 626: Biệt thự Ngân Sơn (44)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không chỉ U Uẩn, Sắc Y và Lê Hồng Hoa cũng cảm nhận được búp bê của mình đang bị tấn công.

    Tuy nhiên, đạo cụ của họ rõ ràng cao cấp hơn của U Uẩn, nên cuộc tấn công nhanh chóng dừng lại.

    * * *

    * * *

    Đại Lăng không vui, ôm hai con búp bê xuống lầu tìm Ngân Tô. Ngân Tô đặt tay lên đầu cô bé: "Vừa rồi em định làm gì?"

    Đại Lăng lúng túng: "Không.. không làm gì cả."

    "Thật không?"

    "Thật.. thật là nó chửi chị trước." Đại Lăng đổ lỗi, "Em tức giận nên muốn dạy dỗ nó!"

    Con búp bê không chịu nhận tội: "Tôi không có, là nó muốn giết cô."

    Đại Lăng trừng mắt nhìn con búp bê: "Chị xem, nó còn muốn chia rẽ chúng ta!"

    "Hừ."

    Ngân Tô tất nhiên không tin Đại Lăng.

    Đại Lăng nịnh nọt, cọ cọ vào tay Ngân Tô, chuyển chủ đề: "Chị, em muốn hai con búp bê còn lại."

    "Hai con búp bê nào.."

    Ngân Tô nhìn con búp bê khác trong tay Đại Lăng, im lặng một lúc.

    Con búp bê đó là của U Uẩn phải không?

    Vậy hai con còn lại cũng dễ hiểu rồi.

    Búp bê của người chơi đều bị để lại trong phòng..

    Nhưng Đại Lăng yếu thế này sao?

    Ngân Tô nghĩ lại, thấy khả năng chiến đấu của Đại Lăng không mạnh lắm, chủ yếu dựa vào con gấu bông, chỉ cần cô bé hỏi câu đó, gần như chắc chắn.

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, kéo con Quái tóc xuống và đặt lên đầu Đại Lăng, để nó thử xem có thể mang búp bê xuống không.

    Tóc của Quái tóc rất dài, ngay lập tức quấn quanh Đại Lăng, biến cô bé thành phiên bản nhỏ của Sadako.

    Quái tóc đưa vài sợi tóc ra để kéo Ngân Tô, muốn quay lại chỗ cô.

    Ngân Tô dứt khoát gạt nó ra, nói với Đại Lăng: "Mau đi."

    Đại Lăng chỉ nghĩ đến búp bê, đội Quái tóc chạy đi, vài sợi tóc của Quái tóc trong không trung giống như động tác giơ tay của Nhĩ Khang.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô nhìn quanh sảnh, Trưởng phòng sau khi dặn dò cô trông chừng "tiểu thư" thì biến mất.

    Quái vật và người chơi vẫn còn trong sảnh, không ai rời đi, tạm thời cũng không có gì lạ xảy ra.

    Cảnh tượng hòa hợp đến mức khó chịu.

    Ngân Tô phớt lờ ánh mắt cầu cứu của Sắc Y, đi quanh sảnh, quan sát những khuôn mặt quái dị.

    Bên kia, Quái tóc và Đại Lăng nhanh chóng quay lại, Quái tóc như một đứa trẻ bị bắt nạt, bò lên người Ngân Tô.

    Đại Lăng ôm mấy con búp bê không rời, vui đến mức miệng cười toét tận mang tai.

    Rõ ràng Quái tóc hữu ích hơn.

    Nhưng Đại Lăng chưa vui được bao lâu, Ngân Tô đã lấy từng con búp bê ra khỏi tay cô bé.

    Đại Lăng giãy giụa với đôi chân ngắn, không thể thắng được Ngân Tô, tức giận đến mức mặt phồng như cá nóc.

    Ngân Tô thấy quái vật xi măng xuất hiện trong sảnh, có lẽ đã khóa hết cửa sổ và cửa ra vào của biệt thự.

    Ngân Tô cầm búp bê đi về phía Sắc Y gần nhất, Sắc Y thấy Ngân Tô đến, mắt gần như rơi ra, nhưng miệng vẫn nói: "Trưởng phòng họ rất tốt, chăm sóc chúng tôi.."

    Ngân Tô đến bên cạnh khuôn mặt quái dị, lịch sự nói: "Thưa ông."

    Khuôn mặt quái dị từ từ quay nửa vòng, mắt nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, giọng điệu không thân thiện: "Có chuyện gì?"

    Ngân Tô mỉm cười: "Tôi có một món quà cho ông và cô gái này, hy vọng ông sẽ có một buổi tối vui vẻ."

    Khuôn mặt quái dị có vẻ dịu lại khi nghe từ "buổi tối vui vẻ" : "Ồ? Quà gì vậy?"

    Ngân Tô cười rạng rỡ hơn, rút ống thép ra và đâm vào khuôn mặt quái dị.

    Khuôn mặt quái dị: "!"

    Sắc Y: "!"

    Ngân Tô đặt con búp bê vào tay Sắc Y, ngay khi chạm vào búp bê, cơ thể cô ấy có thể cử động lại, cô lập tức nhảy khỏi chỗ ngồi.

    Khuôn mặt quái dị bên cạnh thấy đồng bọn bị tấn công, mặt phồng một vòng, vung tay về phía Ngân Tô.

    "Bùm!"

    Bàn ghế bị hất tung.

    Khuôn mặt quái dị bị Ngân Tô đâm xuyên qua ngã xuống đất, nhưng nó không chết ngay mà cố gắng bò dậy, cùng với khuôn mặt quái dị khác tấn công Ngân Tô từ hai phía.

    Ngân Tô tranh thủ ném búp bê của U Uẩn và Lê Hồng Hoa cho Sắc Y.

    Sắc Y ôm búp bê chạy về phía U Uẩn và Lê Hồng Hoa, khi những khuôn mặt quái dị chưa kịp phản ứng, cô nhét búp bê vào tay họ.

    Ngay khi cầm búp bê, sự giam cầm được giải phóng, cả hai lập tức tấn công những khuôn mặt quái dị bên cạnh.

    Sảnh tiệc vừa rồi còn trông như buổi tiệc, trong chốc lát đã trở nên tan hoang.

    "Tư thế của búp bê thay đổi là dấu hiệu." Giọng Lê Hồng Hoa vang lên giữa sự hỗn loạn, "Chú ý sự thay đổi của búp bê để tránh nguy hiểm!"

    Lời nhắc của Lê Hồng Hoa nhanh chóng được xác nhận, khi U Uẩn thấy đầu búp bê nghiêng sang một bên, cái tủ bên cạnh bị khuôn mặt quái dị đâm đổ.

    Nếu không thấy sự thay đổi của búp bê và lùi lại một bước, cái tủ sẽ đập thẳng vào đầu anh.

    Dù không chắc sẽ chết, nhưng chắc chắn rất nguy hiểm.

    * * *

    * * *

    Búp bê của Ngân Tô bị Đại Lăng cầm trong tay, nó muốn quay đầu cũng khó, chưa nói đến việc làm gì ảnh hưởng đến Ngân Tô.

    Búp bê và Đại Lăng nhìn nhau chằm chằm.

    "Ngươi không đi giúp cô ấy à?"

    "Chị không cho em giúp."

    "Hừ, cô ấy chê ngươi vô dụng chứ gì?" Con búp bê chế giễu: "Muốn lấy búp bê khác còn phải nhờ người giúp, ngươi có ngốc không?"

    Đại Lăng hừ một tiếng, không thèm để ý đến con búp bê nữa.

    Con búp bê: "..."

    Không phải vừa nãy ngươi rất dễ bị kích động sao?

    * * *

    * * *

    Ngân Tô vung ống thép, tấn công những khuôn mặt quái dị, mỗi lần đâm trúng là một mảng lớn khuôn mặt rơi ra.

    Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến hành động của chúng, dù bị đâm thành hình ngôi sao, chúng vẫn di chuyển linh hoạt.

    Một khuôn mặt lớn như con sóc bay từ trên cao lao xuống lưng Ngân Tô, miệng há to nhắm vào đầu cô.

    Ngân Tô đá văng khuôn mặt trước mặt, đột ngột quay lại đối diện với khuôn mặt đang lao xuống.

    Khi khuôn mặt quái dị còn đang thắc mắc tại sao cô không né, ống thép trong tay cô đã đâm thẳng vào miệng nó.

    【Thành công nuốt chửng 'Khách của biệt thự'】

    【Bạn không nhận được kỹ năng nào】

    Khuôn mặt lớn mất sức sống, như một chiếc bánh mềm, rơi xuống người Ngân Tô, bao phủ cô.

    Một khuôn mặt lớn khác thấy cơ hội, định nuốt chửng cả Ngân Tô và đồng bọn.

    Nhưng ngay sau đó, một bong bóng va vào, chất lỏng màu xanh lá bắn ra, làm khuôn mặt quái dị đen lại nhanh chóng.

    Ngân Tô gạt khuôn mặt mềm ra, thấy khuôn mặt quái dị đen kịt loạng choạng lao tới, cô giơ ống thép lên và đâm xuống.

    【Thành công nuốt chửng 'Khách của biệt thự'】

    【Bạn không nhận được kỹ năng nào】

    Quái tóc cuộn những chiếc khuy áo rơi trên đất, đưa cho Ngân Tô.

    Hai khuôn mặt lớn đều rơi ra khuy áo,

    Số trên khuôn mặt quái dị trong sảnh là 1 và 7, vẫn là số mới.

    Ngân Tô nhìn những khuôn mặt quái dị còn lại trong sảnh, nếu số lớn nhất là 12, thì còn lại 3, 10, 11 chưa xuất hiện.

    Nhìn số lượng khuôn mặt quái dị, có lẽ không thể ghép đôi được.

    Cách giải đúng là lấy khuy áo từ cơ thể búp bê, sau đó tìm khuy áo rơi ra từ những khuôn mặt quái dị tương ứng với khuy áo trong cơ thể búp bê.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 627: Biệt thự Ngân Sơn (45)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bùm!"

    Sóng xung kích từ vụ nổ khiến Ngân Tô lùi lại vài bước, ngọn lửa dữ dội quét qua sảnh, nuốt chửng tiếng gào thét của quái vật.

    U Uẩn hoàn toàn dựa vào đạo cụ để phòng thủ và né tránh. May mắn là anh có tốc độ tốt và sức mạnh khá, với sự hỗ trợ của đạo cụ, quái vật tạm thời không làm gì được anh.

    Kỹ năng thiên phú của Lê Hồng Hoa dường như là biến đổi cơ thể, lúc này tay cô đã biến thành móng vuốt sói, thậm chí khuôn mặt cũng bắt đầu biến đổi, xuất hiện đặc điểm của sói.

    Sắc Y đánh nhau như một kẻ phá hoại, ruy băng và pháo hoa bay loạn trong lửa đạn, cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa kỳ dị.

    "Chị Lê Hồng!"

    Lê Hồng Hoa bị khuôn mặt quái dị hất văng, va vào lan can gỗ của cầu thang, làm gãy cả lan can, cô lăn xuống cầu thang.

    Khuôn mặt quái dị lao tới, đè lên người Lê Hồng Hoa.

    Mặt Lê Hồng Hoa phủ đầy lông sói, chân cũng đã biến thành chân sói, nhưng sức mạnh của cô rõ ràng yếu hơn trước, không thể thoát khỏi khuôn mặt quái dị.

    Hơi thở từ miệng rộng của quái vật mang theo mùi hôi thối của cái chết.

    Cô thấy ánh mắt tham lam độc ác của quái vật và hình ảnh khốn khổ của mình phản chiếu trong mắt nó.

    Khi cô sắp không chịu nổi nữa, một sợi dây đen từ bên cạnh cuốn lấy phần trên cơ thể quái vật.

    Ngay sau đó, Lê Hồng Hoa cảm thấy nhẹ nhõm.

    Khuôn mặt quái dị rời xa cô.

    "Bùm!"

    Khuôn mặt quái dị đập vào trần nhà rồi rơi mạnh xuống đất.

    Lê Hồng Hoa vội lăn sang một bên, khuôn mặt quái dị đập xuống chỗ cô vừa nằm, làm sàn nhà lõm xuống.

    Lê Hồng Hoa nhìn theo sợi dây đen cuốn quanh khuôn mặt quái dị đến người đứng không xa.. không phải người mà là quái vật.

    Những sợi dây đen kéo dài từ phía sau cô ta, kết hợp với hình dạng quái vật trong mắt họ, trông thật đáng sợ.

    Tuy nhiên, hình ảnh đáng sợ đó lại mang đến cảm giác đáng tin cậy.

    Khuôn mặt quái dị bị dây đen cuốn thành một quả bóng, kéo về phía Ngân Tô.

    Sắc Y đè khuôn mặt quái dị xuống đất, nhét vài bong bóng vào miệng nó rồi bịt miệng lại.

    Miệng quái vật nổ tung, ánh sáng rực rỡ xuyên qua da nó, khuôn mặt lớn co giật vài cái rồi dần im lặng.

    Sắc Y đứng dậy, nhìn quanh sảnh.

    Thấy chỉ còn quái vật bên phía U Uẩn, Sắc Y lập tức chạy qua để giúp anh.

    Bên kia, không biết bằng cách nào, U Uẩn nhảy lên người khuôn mặt quái dị, móc vào mắt nó, tay cầm một cây kim bạc dài, anh dùng lực đâm kim vào mắt khuôn mặt quái dị.

    Quái vật gào thét ngã xuống, suýt đè trúng Sắc Y đang chạy tới.

    U Uẩn lăn lộn trên người khuôn mặt quái dị, đứng dậy lau vết bẩn trên mặt, thở hổn hển.

    Sắc Y cũng loạng choạng ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu.

    Cô nằm dài trên đất, mắt vô hồn, lẩm bẩm: "Không được rồi, không được rồi, tôi không chịu nổi nữa."

    Lê Hồng Hoa dựa vào cái bàn đổ bên cạnh, toàn thân đã biến thành người sói.

    Trong sảnh hỗn loạn, chỉ còn lại Quái tóc bò khắp nơi và Ngân Tô đứng giữa đống đổ nát.

    Ngân Tô dùng ống thép lục lọi trên đất, tìm những chiếc khuy áo rơi ra từ khuôn mặt quái dị.

    3, 10, 11..

    Có một khuôn mặt quái dị không rơi ra khuy áo.

    Số lớn nhất là 12, cộng thêm một khuy áo số 0, tổng cộng là 13 khuy áo.

    "Hì hì hì.."

    Ngân Tô quay đầu nhìn Sắc Y đột nhiên cười.

    Sắc Y cười, máu chảy ra từ miệng, nhưng cô không để ý: "Tai qua nạn khỏi, ắt có phúc chị em ơi!"

    Ngân Tô đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, hướng ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sảnh: "Phúc của cô là họ sao?"

    Đồng tử Sắc Y co lại.

    Bên ngoài, không biết từ lúc nào đã có nhiều quái vật đứng đó.

    Có những con mặc kimono, có những con mặc đồ thường, nhưng không ngoại lệ, trên người chúng đều có dấu vết bị khâu lại.

    Chúng đứng ngoài cửa kính, nhìn chằm chằm vào bên trong.

    Sắc Y túm lấy tóc mình, hoảng loạn: "Tiểu thư không phải ở trong búp bê sao, vậy họ là gì?"

    "Búp bê chỉ có vài con.. nhưng hồ sơ có hơn ba mươi bản." Giọng khàn khàn của Lê Hồng Hoa vang lên từ bên cạnh: "Nếu những người đó đều chết thì sao?"

    Sắc Y than thở: "Tội lỗi quá."

    Than thở xong, Sắc Y lại hy vọng: "Chắc chúng không vào được đâu, phải không?"

    Vừa dứt lời, quái vật bắt đầu di chuyển, chúng đi thẳng qua kính, bước vào sảnh.

    "..."

    Sắc Y quay đầu tìm Ngân Tô: "Cô Tô.."

    Người đâu rồi?

    Sắc Y nhìn quanh, phát hiện Ngân Tô đã lên lầu từ lúc nào.

    "..."

    Không gọi mình một tiếng sao?

    Dù gì cũng đã cùng nhau đánh quái mà!

    Sắc Y cố gắng bò dậy, bám vào lan can gãy, dùng cả tay chân leo lên lầu.

    Số lượng quái vật này nhiều hơn khuôn mặt quái dị rất nhiều..

    Và lúc này họ đã không còn sức để đối đầu trực diện với chúng.

    Vì vậy, phản ứng của U Uẩn và Lê Hồng Hoa cũng tương tự, rời khỏi đây trước.. dù có đánh, cũng phải hồi phục chút sức lực.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đứng trên lầu, bên cạnh là quái vật xi măng, nó biến mất trong trận chiến và bây giờ mới xuất hiện.

    Ngân Tô không quan tâm nó đi đâu, cô hỏi rất chuyên nghiệp: "Cũng giết họ luôn à?"

    Quái vật xi măng cười lạnh: "Tất cả đều phải chết."

    Ngân Tô hiểu: "Giết."

    Quái vật xi măng: "..."

    Khi ba người kia đang leo lên, Ngân Tô cầm ống thép đi xuống.

    "Cô Tô? Cô xuống làm gì?"

    "Kết bạn."

    Sắc Y: "?"

    Sắc Y nhìn thấy quái vật xi măng đứng trên lầu, kéo U Uẩn và Lê Hồng Hoa: "Đừng.. đừng lên."

    Quái vật xi măng nhìn xuống họ, mặt cười quái dị như ác quỷ chờ con mồi tự dâng lên.

    Nhưng lý do Sắc Y ngăn họ không phải vì quái vật xi măng.

    Mà là Trưởng phòng xuất hiện sau lưng quái vật xi măng.

    Trưởng phòng dường như không nhìn thấy quái vật xi măng, bà ta phớt lờ nó, giận dữ và hung dữ nhìn họ: "Các người đã làm gì! Các người đã làm gì với khách?"

    "Xong rồi xong rồi.." Sắc Y bắt đầu lẩm bẩm, "Bà ta chắc chắn còn khó đối phó hơn những khuôn mặt quái dị kia. Các người đã viết di chúc chưa? Hay để tôi cản bà ta, các người viết di chúc trước đi."

    Sắc Y cảm thấy mình vẫn có thể thổi vài bong bóng, dù không mạnh như trước nhưng có thể cản trở tạm thời.

    U Uẩn không nhịn được cười khổ: ".. Cảm ơn nhé."

    Lê Hồng Hoa: "Khi cơ thể tôi hoàn toàn biến thành sói, sức mạnh có thể tạm thời trở lại đỉnh cao."

    Sắc Y quay đầu nhìn cô: "Vậy còn chờ gì nữa?"

    "Nhưng.." Lê Hồng Hoa chưa kịp nói hết, "Một khi tôi hoàn toàn biến thành sói, tôi sẽ dần mất lý trí, nghĩ mình là một con sói."

    Vì vậy, dù có sống sót, cô cũng sẽ quên đi bản thân, hoàn toàn trở thành một con sói.

    Hoàn toàn biến thành sói là một cách sử dụng một lần, hủy diệt, cùng kẻ thù đồng quy vu tận.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 628: Biệt thự Ngân Sơn (46)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có kỹ năng thiên phú nào là hoàn hảo tuyệt đối.

    Kỹ năng thiên phú của Sắc Y có tính ngẫu nhiên, kỹ năng của U Uẩn tuy không có tác dụng phụ nhưng cũng không tăng cường sức mạnh cho anh.

    Sắc Y quay đầu nhìn xuống, thấy Ngân Tô và đám quái vật đã bắt đầu đánh nhau.

    Trên lầu, Trưởng phòng cũng đang lao xuống, vẻ mặt hung ác.

    Cái lạnh từ trên lầu bao trùm xuống, lạnh đến mức ba người gần như không thể cử động.

    Lê Hồng Hoa có kinh nghiệm, vội lùi lại, móng vuốt sói dài ra, móc vào cổ áo Sắc Y kéo cô xuống, sau đó là U Uẩn.

    Hai người lăn xuống cầu thang.

    Cái lạnh biến mất, tứ chi trở lại bình thường.

    Lê Hồng Hoa đã từng đối đầu với Trưởng phòng, có kinh nghiệm hơn, nói nhanh: "Đây là khả năng của Trưởng phòng, trong phạm vi nhất định, hành động sẽ bị chậm lại."

    "Phạm vi bao nhiêu?"

    "Khoảng ba mét."

    Sắc Y: "Tức là không thể tấn công gần."

    Sắc Y nhìn ra sau, thấy quái vật trong sảnh cũng phát hiện họ, có vài con đang tiến tới.

    Sắc Y nhanh chóng nhận ra quái vật dừng lại, vẻ mặt hung ác, đi qua đi lại.

    Lúc này, cái lạnh lại áp sát, ba người cùng lùi lại.

    Quái vật cũng như cảm nhận được nguy hiểm, đồng loạt lùi lại.

    "Trưởng phòng cũng có tác dụng áp chế chúng. Chỉ cần giữ khoảng cách, chúng ta sẽ không bị tấn công."

    Lê Hồng Hoa lạnh lùng nói: "Không được, Trưởng phòng có thể dịch chuyển tức thời."

    Vừa dứt lời, Trưởng phòng đã xuất hiện bên cạnh Sắc Y, cười lạnh: "Các người dám đối xử với khách như vậy, tất cả phải chết!"

    Sắc Y bị cái lạnh đột ngột tấn công, toàn thân cứng đờ, không kịp tránh, bị Trưởng phòng túm lấy tóc.

    Giọng Sắc Y run rẩy nhưng đầy giận dữ: "Tóc của tôi! Tôi liều mạng với bà!"

    Lê Hồng Hoa đã lùi vào khu vực an toàn, U Uẩn cũng lùi ra, đúng lúc một con quái vật bị Ngân Tô đánh bay tới trước mặt anh.

    "U Uẩn, giữ chặt nó!" Lê Hồng Hoa hét lên.

    U Uẩn lập tức lao tới, đè con quái vật đang định đứng dậy.

    "Giữ chặt nó." Lê Hồng Hoa lại hét lên với Sắc Y, sau đó di chuyển đến bên cạnh U Uẩn, lấy ra một tờ giấy.

    Tờ giấy màu sắc sặc sỡ, trông giống như bùa hộ mệnh dán trong dịp Tết.

    Lê Hồng Hoa dùng móng vuốt sắc nhọn rạch một vết trên lòng bàn tay, nhỏ máu lên tờ giấy.

    Tờ giấy chạm vào máu, tự bốc cháy, một làn khói đen bay ra, biến thành một bức tượng thần khổng lồ.

    Bức tượng không mang vẻ trang nghiêm và từ bi, mà đầy ác độc và bạo lực.

    【Bùa hộ mệnh của dân làng: Hiến tế, triệu hồi nó, nó sẽ chiến đấu vì bạn. 】

    "Hiến tế." Máu từ tay Lê Hồng Hoa chảy thành dòng, rơi lên con quái vật bị U Uẩn đè, sau đó cô xoay tay, dòng máu bay về phía Trưởng phòng, "Giết bà ta!"

    Sắc Y vừa lúc ôm lấy đầu Trưởng phòng, như một con bạch tuộc bám trên đầu bà ta.

    Trưởng phòng không kịp tránh dòng máu bay tới.

    Dòng máu thấm vào cơ thể Trưởng phòng, bức tượng thần lập tức hành động.

    Bức tượng thần nhặt con quái vật dưới đất lên và nuốt chửng, bước từng bước lớn về phía Trưởng phòng.

    "Bùm!"

    Mỗi bước đi của bức tượng thần làm mặt đất rung chuyển.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô liếc thấy bức tượng thần khổng lồ đang tiến về phía Trưởng phòng, trong khi Trưởng phòng trông nhỏ bé trước bức tượng.

    "Chậc.."

    Ngân Tô không quay đầu lại, tay cầm ống thép đâm vào con quái vật định tấn công mình.

    Quái vật gào thét, hai tay vươn ra như sợi mì, định bóp cổ Ngân Tô.

    Ngân Tô xoay cổ tay, ống thép xoay trong cơ thể quái vật, tạo ra một xoáy nước, quái vật bị hút vào xoáy nước.

    【Thành công nuốt chửng kỹ năng 'Yoga xuất sắc'】

    【Bạn có quyền sử dụng 'Yoga xuất sắc' trong 1 giờ. 】

    【00: 59: 59】

    Khác với khuôn mặt quái dị, một số quái vật này có kỹ năng.

    Nhưng..

    Vô ngôn (không nói lên lời).

    Ngoài hai từ này, Ngân Tô không thể diễn tả cảm xúc của mình, kỹ năng của những quái vật này là cái gì vậy!

    Quái vật không biết sợ, con này chết, con khác lập tức thay thế, không ngừng.

    Chúng muốn giết cô.

    Ngân Tô ngày càng bực bội, cô giơ tay kéo một con quái vật từ hư không ra, đập mạnh vào tường.

    Cơ thể quái vật lập tức biến mất, nhưng Ngân Tô vẫn nắm chặt nó, không thể chạy thoát.

    【Thành công nuốt chửng kỹ năng 'Trang phục mới của tiểu thư'】

    【Bạn có quyền sử dụng 'Trang phục mới của tiểu thư' trong 1 giờ. 】

    【00: 59: 59】

    "Ôi, các người thật vô dụng." Ngân Tô nhìn đám quái vật xung quanh với ánh mắt thương hại.

    Ngân Tô lại tức giận: "Chết rồi mà còn bị đẩy ra ngoài, không vào được cửa, không phải không có lý do."

    Quái vật: "?"

    Ngân Tô mắng: "Các người không thể cố gắng hơn chút sao?"

    Quái vật: "?"

    Ngân Tô quay đầu nhìn Trưởng phòng đang đánh nhau với bức tượng thần, kỹ năng của bà ta chắc sẽ khác nhỉ?

    * * *

    * * *

    "Bùm!"

    Thân hình khổng lồ của bức tượng thần bay ra, đập vào tường, một vết nứt từ mặt đất xuất hiện, trần nhà cũng nứt ra.

    Thân hình nhỏ bé của Trưởng phòng xuất hiện trước bức tượng thần, bà ta thò tay vào ngực bức tượng, kéo ra một quả cầu sương đen.

    Khi quả cầu sương rời khỏi bức tượng, thân thể bức tượng nhanh chóng tan biến.

    Trưởng phòng đưa quả cầu sương lên miệng và bắt đầu ăn, quả cầu sương giãy giụa phát ra tiếng kêu thảm thiết.

    Trưởng phòng nhanh chóng nuốt chửng quả cầu sương, vết thương do bức tượng đánh ra trên người bà ta bắt đầu lành lại, sức mạnh xung quanh bà ta tăng lên một bậc.

    Ngân Tô đứng cách Trưởng phòng một khoảng, nhưng cô vẫn cảm nhận được cái lạnh.

    Ngân Tô rùng mình, nhưng ánh mắt nhìn Trưởng phòng lại sáng lên.

    Trưởng phòng biến thành quái vật trông có vẻ đáng yêu hơn..

    Ngân Tô gạt những con quái vật cản đường, chỉ huy Quái tóc chặn chúng lại, rồi nhanh chóng lao về phía Trưởng phòng.

    Càng đến gần Trưởng phòng, cái lạnh càng tăng.

    Cái lạnh như thấm vào cơ thể, khiến Ngân Tô hơi khó chịu, nhưng không ảnh hưởng đến hành động của cô.

    "Trưởng phòng, Trưởng phòng, tôi ở đây." Ngân Tô thấy Trưởng phòng định lên lầu, liền vẫy tay gọi.

    U Uẩn, Lê Hồng Hoa và Sắc Y đều không thấy đâu, chắc họ đã chạy trốn khi Trưởng phòng đang đánh nhau với bức tượng thần.

    Trưởng phòng nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn Ngân Tô, khuôn mặt vốn đã khắc nghiệt, giờ đầy giận dữ và oán hận.

    Ngân Tô vượt qua đám quái vật, đến trước mặt Trưởng phòng, mỉm cười: "Trưởng phòng, bà định đi đâu vậy? Sao có thể bỏ mặc tôi được?"

    "Cô không trông nổi một người, thì có ích gì." Giọng Trưởng phòng sắc bén, "Cô cũng phải chết!"

    Ngân Tô bị Trưởng phòng nhìn chằm chằm, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm, không khí như đông cứng lại.

    Ngân Tô duỗi tay, co lại, hoạt động vài lần, không biết nghĩ gì, đột nhiên bật cười: "Trưởng phòng giỏi làm lạnh thế này, không đưa đi làm điều hòa thì thật phí, năng lượng tái tạo sạch sẽ.."
     
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 629: Biệt thự Ngân Sơn (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầng ba.

    Sắc Y và Lê Hồng Hoa trốn trong văn phòng của trưởng phòng, vừa rồi họ chạy từ dưới lầu lên, có hai con quái vật phát hiện và đuổi theo.

    Họ trốn vào văn phòng mới thoát được.

    Sắc Y không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ cửa di chuyển vào trong, ngồi phịch xuống ghế làm việc, vừa uống thuốc vừa nói chuyện với Lê Hồng Hoa: "Chị Lê Hồng, tối qua chị đi đâu vậy?"

    Cơ thể Lê Hồng Hoa gần như không còn đặc điểm của con người, quần áo trên người đã bị cô xé rách, "Gặp trưởng phòng."

    Tối qua sau khi đối đầu với trưởng phòng, cô tạm thời giam giữ bà ta.

    Tuy nhiên, trưởng phòng không chết, nhanh chóng đuổi theo.

    Sức mạnh của trưởng phòng quá đáng sợ, chủ yếu là khả năng của bà ta, chỉ cần đến gần là trúng chiêu.

    Nhưng cũng nhờ khả năng đó, cô mới trốn thoát được trưởng phòng.

    Sau đó cô mất tích vì bị giam giữ.

    "Tôi đã thấy quá khứ của Matsushima Haruna." Lê Hồng Hoa nói khẽ.

    * * *

    * * *

    Khi còn nhỏ, Matsushima Haruna có một gia đình hạnh phúc, nhưng sau đó gia đình gặp biến cố, cô phải vào trại trẻ mồ côi.

    Không lâu sau, cô được nhận nuôi.

    Gia đình nhận nuôi cô không tốt lắm, mục đích nhận nuôi là để có con cái trong nhà, vì họ không thể sinh con.

    Quả nhiên, gia đình đó nhanh chóng có một cậu em trai.

    Cuộc sống của Matsushima Haruna càng khó khăn hơn, khi cô lớn lên, càng xinh đẹp, ánh mắt của cha nuôi càng không đúng mực.

    Cho đến một ngày, cô suýt bị cha nuôi xâm hại, may mắn mẹ nuôi về kịp, cha nuôi mới không thành công.

    Nhưng điều này khiến mẹ nuôi nghĩ rằng cô quyến rũ cha nuôi, mắng cô thậm tệ.

    Không lâu sau, cô bị mẹ nuôi gửi đến biệt thự.

    "Matsushima Haruna vào biệt thự sớm hơn nhiều so với những gì chúng ta biết." Lê Hồng Hoa nói: "Hồ sơ của cô ấy đã bị sửa đổi."

    Matsushima Haruna vào biệt thự chưa lâu đã phát hiện nơi này có điều gì đó không ổn.

    Ban đêm, nhân viên bị khóa trong ký túc xá, không được ra ngoài. Trưởng phòng nói đó là để bảo vệ các tiểu thư, vì trong số nhân viên có nam giới, còn các tiểu thư đều là nữ. Lời giải thích này không ai nghi ngờ.

    Nhưng Matsushima Haruna vẫn cảm thấy không đúng.

    Vì vậy, ban đêm cô lén ra khỏi phòng. Ban đầu không phát hiện gì, nhưng càng ra ngoài nhiều lần, cuối cùng cô cũng thấy những điều khiến cô sợ hãi và kinh ngạc.

    Không may, cô bị phát hiện và bắt giữ.

    "Cô ấy bị.." Lê Hồng Hoa thở dài, "Matsushima Haruna nhận được một khoản tiền, trưởng phòng yêu cầu cô giữ bí mật và nói rằng nếu cô nghe lời, cô sẽ có nhiều tiền hơn."

    Gia đình Matsushima Haruna rất khó khăn, cô hiểu rằng mình bị bán vào biệt thự.

    Cô biết rõ mình phải có tiền mới sống được bên ngoài, nên cô chấp nhận đề nghị của trưởng phòng.

    Có lẽ vì Matsushima Haruna nghe lời, trưởng phòng đối xử với cô tốt hơn những người khác.

    Matsushima Haruna cũng biết chỉ khi nghe lời, cô mới có nhiều lợi ích hơn, nên cô bắt đầu chủ động giúp đỡ trưởng phòng.

    Lúc đó, tình trạng bắt nạt trong biệt thự chưa nghiêm trọng, chủ yếu là cô lập, không chơi với nhau.

    Trưởng phòng không can thiệp, vì nghĩ rằng những cô gái bị cô lập dễ bị kiểm soát hơn.

    Cho đến khi Matsushima Haruna đề xuất, cần làm cho những cô gái bị cô lập sống khổ hơn, để họ nghe lời hơn.

    Dưới sự dung túng của trưởng phòng, tình trạng bắt nạt trong biệt thự ngày càng nghiêm trọng.

    Những mục tiêu bị bắt nạt đều được chọn trước.

    Với sự "giúp đỡ" của Matsushima Haruna, trưởng phòng nhận thấy các tiểu thư dễ kiểm soát hơn, nên giữ cô lại.

    Cho đến khi Ozawa Saho xuất hiện.

    Cô gái này nhút nhát, rụt rè, nhưng Matsushima Haruna nhận thấy Ozawa Saho có nhiều điểm chung với mình, họ luôn có chuyện để nói.

    Matsushima Haruna ở biệt thự lâu như vậy, chưa từng gặp cô gái nào như Ozawa Saho.

    Nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình.

    Dù rất thích Ozawa Saho, cuối cùng cô vẫn chọn đối xử với cô ấy như những người khác, đẩy cô ấy ra ngoài.

    Ozawa Saho không biết, còn nghĩ rằng mình đã cứu Matsushima Haruna.

    Matsushima Haruna nhìn Ozawa Saho bị bắt nạt, nhìn cô ấy phản kháng hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ nhận lại kết quả đáng sợ hơn.

    Cô khuyên Ozawa Saho đừng phản kháng, càng phản kháng họ càng hăng hái.

    Nhưng Ozawa Saho nói: "Không ai sinh ra đã đáng bị bắt nạt, phản kháng có thể gặp đối xử tồi tệ hơn, nhưng nếu không phản kháng, thì có khác gì một cái xác."

    Không phản kháng chỉ ít đau khổ hơn chút, nhưng phải chịu nhiều nhục nhã hơn.

    Phản kháng tuy đau khổ hơn, nhưng họ chỉ dám hành hạ cô về thể xác.

    Matsushima Haruna không khuyên được Ozawa Saho, chỉ có thể nhìn cô ấy bị bắt nạt hết lần này đến lần khác, cô không biết cảm giác trong lòng mình là gì, chỉ thấy.. cô ấy có chút buồn cười, chút đáng thương và chút đáng tiếc.

    Dù chưa biết mình đã bị bán vào biệt thự, nhưng cô cũng đoán được lý do mình bị đưa đến đây không phải vì lợi ích của mình..

    Nhưng cô vẫn không từ bỏ.

    Cô mơ tưởng đến việc sau khi kết thúc khóa học sẽ rời khỏi đây, đến một nơi không ai có thể tìm thấy họ.

    Matsushima Haruna không dám nói với cô rằng việc rời khỏi đây không dễ dàng như vậy.

    Cô biết ngày đó sẽ đến sớm hay muộn.

    Nhưng cô không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

    Cô nghĩ sau chuyện này, Ozawa Saho sẽ từ bỏ, sẽ chấp nhận số phận.

    Nhưng cô đã đánh giá thấp sự kiên cường của cô gái nhút nhát này.

    Cô ấy muốn vạch trần mọi thứ mà biệt thự đã làm.

    Cô ấy phát hiện ra những tiểu thư "rời khỏi" biệt thự có điều mờ ám, và phát hiện ra có rất nhiều tiểu thư giống như cô ấy..

    Matsushima Haruna dù "lừa dối" các tiểu thư, đẩy họ vào vực thẳm, nhưng cô chưa từng giết người.

    Nhưng cô biết, trưởng phòng sẽ.. bà ta sẽ giết người để bịt miệng.

    Cô nhớ rõ một đêm trước đó, trưởng phòng gọi cô ra ngoài, dẫn cô đến phòng của Rimi.

    Rimi nằm gục ở cửa, toàn thân đầy máu.

    Máu chảy từ dưới cô ấy, lan đến cửa phòng tắm.

    Rimi đã sảy thai.

    Cô ấy đã chết.

    Trưởng phòng mang xác Rimi đi, bảo cô dọn sạch máu trong phòng và phòng tắm.

    Những cô gái chết bị đẩy vào máy xử lý rác, bị nghiền nát thành nhiều mảnh, sau đó bị đẩy vào máy xử lý rác lần hai, cuối cùng bị nghiền thành bột thịt và xả vào cống.

    Mọi người tận mắt chứng kiến "họ" rời khỏi biệt thự.

    Không ai biết họ đã chết.

    Gia đình họ sẽ nghĩ rằng họ đã bỏ trốn, họ không có nhiều bạn bè, ngay cả những người từng bắt nạt họ cũng sẽ nhanh chóng quên đi.

    Cô đột nhiên sợ rằng Ozawa Saho sẽ trở thành một trong số họ.

    Cô nảy sinh ý định muốn cứu cô ấy.

    Nhưng dù cô đã nhiều lần khuyên nhủ, Ozawa Saho vẫn không từ bỏ, họ đã cãi nhau nhiều lần vì chuyện này, mối quan hệ của họ cũng dần trở nên tồi tệ.

    Ozawa Saho không còn chia sẻ với cô nữa.

    Cô thậm chí không biết Ozawa Saho đang làm gì.

    Tâm trạng của Ozawa Saho ngày càng tồi tệ, nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn, không thể giúp gì.
     
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 630: Biệt thự Ngân Sơn (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng, Matsushima Haruna vẫn không thể cứu được Ozawa Saho.

    Sau khi Ozawa Saho chết, cô được trưởng phòng cử đi dọn dẹp đồ đạc trong phòng của Ozawa Saho.

    Cô thấy cuốn sách tranh mà Ozawa Saho để lại, trang cuối cùng có một bức thư gửi cho cô.

    Nhìn thấy bức thư đó, Matsushima Haruna hiểu rằng Ozawa Saho đã biết những việc cô đã làm.

    Đúng vậy, cô chính là một con quái vật.

    Có lẽ ở nhà cha mẹ nuôi, cô đã học được sự "ác độc", khi vào biệt thự, dù biết điều đó là sai, nhưng vì có lợi cho mình, cô đã chọn phục tùng cái ác.

    Sau khi Ozawa Saho chết, cô thường xuyên gặp ác mộng.

    Ozawa Saho luôn xuất hiện trong giấc mơ, hỏi cô tại sao lại làm như vậy, tại sao lại tiếp tay cho kẻ ác, tại sao không cứu cô ấy.

    Ozawa Saho luôn cầu cứu cô.

    Cứu cô ấy, cứu cô ấy, cứu cô ấy..

    Đầu cô đầy tiếng của Ozawa Saho.

    Nhưng cô làm sao cứu được?

    Cô muốn cứu cô ấy, bảo cô ấy đừng điều tra nữa, đừng quan tâm nhiều.. chỉ cần chịu đựng, trưởng phòng sẽ không tàn nhẫn đến vậy, cô có thể cầm một khoản tiền rời khỏi biệt thự.

    Matsushima Haruna sắp phát điên.

    Cô cũng không thích cuộc sống như vậy.

    Những vị khách xấu xí và ghê tởm, nhưng cô vẫn phải tươi cười chào đón, chiều theo sở thích biến thái của họ.

    Nhưng cô có thể làm gì?

    Lúc đó, Matsushima Haruna chưa nghĩ đến việc phải làm gì, cô chỉ bị cuốn vào cảm giác ghê tởm, hối hận và sắp phát điên.

    Cho đến khi cô nghe thấy trưởng phòng nói chuyện với người khác.

    Trưởng phòng định giao cô cho một vị khách.

    Vị khách đó cô đã gặp, và biết cách ông ta đối xử với các tiểu thư.

    Những tiểu thư bị giao cho ông ta, cô không bao giờ gặp lại.

    Trưởng phòng đã hứa với cô, mỗi tháng cô chỉ cần tiếp một vị khách, thời gian còn lại không phải tiếp khách, sau này sẽ cho cô một danh tính mới và đưa cô rời khỏi biệt thự.

    Nhưng bây giờ trưởng phòng định giao cô đi.

    Bà ta đã nuốt lời.

    Matsushima Haruna hiểu rằng, trong mắt trưởng phòng, cô không khác gì những người khác, chỉ là nghe lời hơn, dễ lợi dụng hơn.

    Trưởng phòng chưa bao giờ định thực hiện lời hứa với cô.

    Cô cũng chỉ là một món hàng.

    * * *

    * * *

    Tỉnh dậy từ những cơn ác mộng, Matsushima Haruna cảm thấy mình phải làm gì đó.

    Sau khi chiếm được lòng tin của trưởng phòng, đôi khi trưởng phòng giao cho cô việc xử lý xác chết, để cô giám sát việc tiêu hủy hoàn toàn các thi thể.

    Cô lén thu thập máu và xác của những tiểu thư đã chết.

    Lúc đó, cô nghĩ rằng giữ lại chúng có thể có ngày dùng đến, dù là để đe dọa trưởng phòng hay người khác..

    Nhưng không ngờ, bây giờ chúng lại có tác dụng khác.

    Cô đã dành thời gian để chuẩn bị.

    Nhưng trưởng phòng sắp giao cô đi.

    Cô không thể bị giao đi, cô phải ở lại đây, chỉ ở đây cô mới có thể..

    Vì vậy, sau khi chuẩn bị xong, cô đã giết Teruoka Reiko.

    Một tiểu thư dám giết người, trưởng phòng không dám giao đi.

    Matsushima Haruna giết Teruoka Reiko không vì lý do gì khác, chỉ vì cô ta xuất hiện đúng lúc đó, và cô nhớ lại những gì Ozawa Saho đã trải qua, giết ai cũng là giết, chi bằng giết cô ta.

    Sau đó, cô bị giam giữ.

    Cô đã làm xong mọi việc cần làm.

    Tuy nhiên, thuật triệu hồn của Matsushima Haruna cần hiến tế bằng mạng sống.

    Và không thể triệu hồi ngay lập tức, họ cần chờ đợi thời gian mà Matsushima Haruna đã sắp xếp cho họ..

    Cô chọn thời gian là.. lễ kỷ niệm.

    Ngày đó có rất nhiều khách đến, đó là một buổi tiệc đen tối và kinh hoàng.

    Những tiểu thư được chọn giống như những con cừu non bị thả vào bầy sói, toàn bộ biệt thự trở thành sân săn của bầy sói.

    Nhưng Matsushima Haruna muốn biến ngày đó thành ngày kinh hoàng của bầy sói, để họ cảm nhận được sự sợ hãi đuổi theo.

    "Matsushima Haruna triệu hồi hồn ma không phải để triệu hồi Ozawa Saho?"

    Lê Hồng Hoa lắc đầu: "Cô ấy chỉ muốn những hồn ma đã chết tự mình trả thù, trong đó tất nhiên có cả Ozawa Saho."

    "Tưởng cô ấy chỉ vì Ozawa Saho.."

    "Cốc cốc."

    Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

    Cả hai im lặng, nhìn về phía cửa.

    "Cốc cốc cốc cốc cốc!"

    Tiếng gõ cửa dồn dập như tiếng trống, tay nắm cửa bị ấn xuống, thứ bên ngoài phát hiện không mở được, tay nắm cửa như mất kiểm soát, bị ấn liên tục.

    "Hì hì hì, các người có ở trong đó không?"

    "Tôi biết các người ở trong đó, ra chơi đi."

    "Nếu họ không ra thì sao.."

    "Sao có thể trốn trong đó, thật đáng ghét."

    Ngoài cửa không chỉ có một con quái vật.

    "Chui vào đi, từ đây chui vào."

    "Để tôi trước, để tôi trước.."

    Chui vào đâu được?

    Sắc Y đang thắc mắc thì thấy một thứ mỏng như tờ giấy từ khe cửa từ từ bò vào, thân thể nó vừa vào đã bắt đầu phình ra.

    Quái vật cười nham hiểm với Sắc Y và Lê Hồng Hoa: "Hì hì hì, tìm thấy các ngươi rồi.."

    Quái vật vọt ra, mở cửa ngay lập tức.

    Ngoài cửa không chỉ có hai con quái vật, mà có bốn, năm con, mỗi con đều cười nham hiểm bước vào, đồng thanh nói: "Tìm thấy các ngươi rồi.."

    "Không phải.. các ngươi muốn trả thù thì tìm trưởng phòng, tìm chúng tôi làm gì!" Sắc Y không nhịn được lên tiếng, cố gắng lừa quái vật: "Chính cô ta đã hại các ngươi thành ra thế này."

    Từ "trưởng phòng" khiến động tác của quái vật khựng lại nửa giây.

    Nhưng rất nhanh, chúng tăng tốc tiến về phía họ: "Cô ta đáng chết, các ngươi cũng đáng chết."

    Sắc Y bất lực: "Các ngươi có phải là bắt nạt kẻ yếu không!"

    Quái vật phát ra tiếng gầm không giống người, từ đi chuyển thành chạy.

    Trong mắt những con quái vật này, họ có thể là những kẻ từng bắt nạt chúng, nên họ đáng chết.

    Nhưng trong mắt những khuôn mặt quái dị kia, họ lại trở thành những "danh nhân", họ cũng đáng chết.

    Tóm lại, người chơi là đáng chết.

    Được rồi!

    Người chơi là tầng đáy của chuỗi thức ăn, thân phận có thể thay đổi tùy ý.

    Sắc Y ném chiếc ghế bên cạnh, đứng lưng tựa lưng với Lê Hồng Hoa: "Cô còn đánh được không?"

    Tình trạng của Lê Hồng Hoa lúc này rất tệ, nhưng quái vật đang tiến gần, cô không có lựa chọn, phải đánh, nếu không chỉ có chết.

    Cả hai đều không còn nhiều sức lực, nhưng may mắn là họ có nhiều đạo cụ, thoát khỏi vòng vây của quái vật không thành vấn đề.

    Nhưng bên ngoài còn nhiều quái vật hơn.

    Chạy ra khỏi phòng chỉ là rơi vào vòng vây khác, họ bị chặn lại ở hành lang, tiến thoái lưỡng nan.

    "Sao nhiều quái vật thế? Có nhiều danh nhân chết vậy sao?"

    "Thuật triệu hồn của Matsushima Haruna gặp vấn đề, cuối cùng còn triệu hồi những thứ khác xuất hiện. Bây giờ là thời gian buổi tiệc kỷ niệm, cũng là thời gian những thứ Matsushima Haruna triệu hồi xuất hiện, chúng không nhất thiết đều là danh nhân đã chết."

    Sắc Y gào lên: "Kỹ thuật không đủ thì đừng chơi thuật triệu hồi nguy hiểm thế này! A.. biến thái, nắm ngực tôi làm gì!"

    Sau tiếng gào của Sắc Y, cô và Lê Hồng Hoa gần như cùng lúc bị quái vật bao phủ.

    Trong hành lang tối tăm, tiếng gầm của quái vật trở thành âm thanh duy nhất.

    "Ầm!"

    Hành lang bị nổ tung một lỗ.

    Quái vật phát hiện con mồi vừa rồi đã biến mất.
     
    Noctor, Vava1810Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...